1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tặng em đời ngọt ngào
      [​IMG]
      Tác giả: Thập Tứ Lang
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: Tịnh Du
      Bìa @Nữ Lâm
      Giới Thiệu

      Cả đời được , giống như là được chúc phúc, cũng giống như là bị nguyền rủa.

      Tặng em đời ngọt ngào, tặng em đời thạch tín.​
      Last edited: 26/12/14
      malNhi Đặng thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Năm giờ rưỡi chiều là thời gian cao điểm của tàu điện ngầm, Hải Nhã đứng ở bên trong toa tàu chật chội, bị chen lấn xô đẩy khiến trong lòng ngừng kêu khổ, sớm biết thế này nghe lời mà lên xe của Dương Tiểu Oánh, ở thành phố học đại học, cảnh mọi người chen chúc nhau ở các trạm tàu điện ngầm, từng nghe thấy, nhưng lần này lại gặp phải lúc giờ cao điểm, chen chúc kiểu này khi đến trạm có xuống được hay cũng là vấn đề….

      Nhưng cũng may, trạm tiếp theo là trạm trung chuyển, cửa xe vừa mở ra, đoàn người hò hét đem đẩy ra ngoài, sau đó thẳng đường lên cầu thang tự động, đợi đến khi hai chân của có cảm giác chạm xuống đất, đến khu phố buôn bán ở trong lòng đất gần ga tàu điện ngầm rồi.

      Mùa đông ở con đường này, dòng người qua lại tấp nập, hơi ấm dồi dào, thức ăn ngon và các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu. Hải Nhã mới vừa mua mấy viên thuốc, lúc chuẩn bị cho vào miệng lại thấy Đàm Thư Lâm dắt xinh đẹp đến từ phía đối diện .

      Đề phòng việc mình nhìn lầm, còn đặc biệt nhìn kỹ mấy lần, nhưng mà , muốn nhận nhầm người như Đàm Thư Lâm là việc tương đối khó khăn, thân hình của cao ráo,đôi chân thon dài,vẻ ngoài đẹp trai, đến đâu nơi đó giống như là vầng sáng.

      nghĩ rằng mọi người lại cùng nhau học đại học trong thành phố, gần nửa năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tình cờ gặp , Đàm Thư Lâm hề thay đổi, bên cạnh luôn có , tuy là thường xuyên thay đổi, nhưng tất cả đều là những thanh thuần đáng , dáng người nhắn, từ trước đến nay vẫn luôn thích mẫu người con như vậy.

      Hải Nhã muốn giả vờ nhìn thấy, nhưng hình như quá muộn, Đàm Thư Lâm nhìn thấy , khóe môi của hơi nhếch lên, bắt đầu lộ ra nụ cười mà quá quen thuộc.

      "Đến đây mình à? Sao lại uống thuốc vậy?"

      Giọng của rất êm tai, nhưng giọng điệu lại hề dễ nghe chút nào, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ mình’, như thể so sánh với ôm trong ngực, còn chỉ có thân mình, trông rất đáng thương.

      Hải Nhã đành phải gật đầu: "Xin chào xin chào, lâu gặp."

      Đàm Thư Lâm quan sát từ xuống dưới, dáng vẻ còn mang theo khinh thường, xen lẫn cùng với chút cảm thông, : "Hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi, cậu vẫn còn mình à?"

      Hải Nhã thất muốn nhiều lời với , thuận miệng đáp lại: "Đúng vậy, vẫn mình thôi."

      "Tìm bạn trai , nếu để tôi giới thiệu cho cậu người nhé?" trêu đùa .

      Hải Nhã cười gượng: "Cảm ơn, cần cậu phải phí công sức."

      Đàm Thư Lâm ôm lấy xinh đẹp đó bước , vừa mới được vài bước bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại : "Đúng rồi, mẹ cậu , bởi vì kỳ nghỉ đông này cậu trở về nên bác ấy có gửi ít đồ tết ở bên phòng tôi, khi nào cậu rảnh đến lấy, số di động của tôi vẫn thay đổi."

      Hải Nhã gật đầu, láng máng nghe thấy xinh đẹp bên cạnh anhhỏi với giọng điệu vui: “ ta là ai vậy?”

      "À…, là đáng ghét được gia đình luôn thích nịnh bợ gia đình nhận nuôi."

      Viên thuốc vừa cho vào trong miệng ngay lập tức có vị đắng, Hải Nhã thể nào nuốt nổi nữa, trực tiếp vứt .

      Bản thân cũng nghĩ rằng, sau khi xa cách gần nửa năm vẫn còn gặp lại Đàm Thư Lâm. Lần cuối bọn họ gặp nhau cãi nhau trận rất lớn, so với những lần trước đây bế tắc hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là lại có thể học đại học cùng thành phố với , mặc dù cùng trường. Nhưng lần đó Đàm Thư Lâm bị chọc giận, hậu quả là nổi giận ngay trước mặt tất cả mọi người, còn chỉ tay vào mặt gào thét: "Con mẹ nó, có biết rất phiền hay hả? ! cứ ỷ lại vào tôi như thế cho đến lúc nào? !"

      Sau này lúc báo danh, cố ý lấy lòng dì Trầm để trả lại vé máy bay mua từ trước, sau đó tự mình mua tấm vé xe lửa để lên thành phố, dùng hành động này để bày tỏ bất mãn và khinh thường đối với . Có điều, suy nghĩ lại cũng đúng, ba năm trung học bị làm phiền ít, vốn tưởng rằng khi lên đại học có thể tự do thanh tịnh chút, ngờ vẫn như kẹo cao su dính lấy tha, nếu đổi lại là người khác cũng cảm thấy buồn bực như vậy thôi.

      Lúc Hải Nhã trở về căn phòng của , Dương Tiểu Oánh nấu cơm, thuận tay chỉ vào bức thư bàn trà: "Hải Nhã, hình như là thư của nhà cậu gửi đến."

      bức thư, địa chỉ gửi chính là địa chỉ nhà của , người ký tên là mẹ, mẹ biết địa chỉ của ở thành phố, nhưng vẫn cố ý đem đồ tết gửi đến chỗ ở của Đàm Thư Lâm. Căn hộ hai phòng ngủ phòng khách này cũng là bọn họ mua cho , bà nội muốn cùng ở chung ký túc xá với người khác, sợ bị “những người lộn xộn” trong đó dạy hư, cho nên mua cho căn hộ ở gần trường, còn thuê cả người giúp việc nữa. Nếu để cho bọn họ biết bản thân tìm Dương Tiểu Oánh đến ở chung, chỉ sợ vừa nghe nổi trận lôi đình rồi.

      Hải Nhã xé thư ra, ngoài dự đoán của , toàn bộ bức thư toàn là ba chữ “Đàm Thư Lâm”, chủ yếu là trách nửa năm qua liên lạc với Đàm Thư Lâm, lại mơ hồ đề cập đến vấn đề dạo gần đây Đàm Thư Lâm luôn thay đổi bạn , hi vọng có thể cảm giác được nguy cơ, sau đó dịu dàng nhắc nhở nên tùy hứng, bớt tự cao và hãy tìm Đàm Thư Lâm, chủ động chút, cuối cùng là trách móc tại sao kỳ nghỉ đông này trở về nhà mừng năm mới.

      chỉ biết cười khổ mà thôi.

      Dương tiểu Oánh làm cơm xong ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt được tốt, liền quan tâm hỏi: "Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

      Hải nhã lắc đầu, trong đầu giật giật giống như là bị kim đâm đau, cơm cũng muốn ăn, trở về phòng là nằm ngay lên giường, rất nhanh mê man ngủ thiếp .

      Bởi vì chuyện học đại học, Đàm Thư Lâm thực trở mặt với , cho chút thể diện nào cả. còn nhớ khi đó gia đình vẫn làm khách ở nhà họ Đàm, vẫn tính toán vì hai đứa bé thi đậu vào trường đại học ở cùng thành phố mà ăn mừng, kết quả là Đàm Thư Lâm nổi giận, lúc đó khí khó chịu đến cực điểm, khoảnh khắc đó là vô cùng xấu hổ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn cha mẹ, bọn họ cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn lại , khiến cho lòng của từng chút từng chút , dần dần lạnh xuống.

      Buổi tối hôm đó, mẹ đến phòng của tìm để tâm , dáng vẻ thở dài giống như là sắp khóc đến nơi, lẩm bẩm : "Nhã Nhã, từ con là đứa bé xinh đẹp, năm đó ở Nhi Viện có mấy trăm đứa trẻ, mẹ chỉ thấy con làđứa bé xinh đẹp nhất, da dẻ trắng noãn, chúng ta vừa nhìn thấy thích con. xinh đẹp như con, làm sao Đàm Thư Lâm lại có thể thích được cơ chứ?"

      ra , chắc chắn là mẹ hiểu mọi việc hơn , cái loại xinh đẹp này, đối với người thích mình mà , là thể dùng được.

      Đàm Thư Lâm thích , chưa từng thích .


      "Nhã Nhã, đúng là có hơi ủy khuất cho con. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà con vẫn nên chủ động chút, con cũng biết cuộc sống của ba người chúng ta cần phải dựa vào nhà họ Đàm. Tiền chúng ta cũng thể nào trả nổi nữa cho nên con. . . . . . Ai, con. . . . . ."

      Hải Nhã thẫn thờ gật đầu: "Con biết, mẹ, con hiểu biết mà."

      ra ngẫm lại, Đàm Thư Lâm sai, nhà của bọn họ từ trước đến nay luôn sống chết mà nịnh bợ nhà họ Đàm, điều này sớm bị mọi người nhìn ra hết, vì thế cho đến bây giờ mọi người trong nhà họ Đàm, ngoại trừ mẹ của Đàm Thư Lâm là dì Trầm đối xử với gia đình vẫn niềm nở như cũ, còn những người khác bắt đầu xa lánh.

      Bản thân cũng hiểu tại sao dì Trầm lại thích như thế, cũng chính vì thái độ của dì Trầm như vậy, nên từ đầu đến cuối,trong lòng cha mẹ vẫn ôm hi vọng, dù thế nào cũng buông tha.

      Vẫn có vấn đề mà luôn muốn hỏi, bọn họ đặc biệt chọn bé xinh xắn từ nhi viện về, có phải biết có chuyện này xảy ra? Nhưng lại dám hỏi, vì có thể đáp ánchính là điều mà biết rồi.

      Mỗi người bọn họ, đều muốn ép đến bước đường cùng.

      Qua lễ Giáng Sinh, Hải Nhã cố ý chọn ngày cuối tuần để gọi điện thoại cho Đàm Thư Lâm, nhưng gọi liên tục nửa giờ mà đường dây vẫn bận, khó khăn lắm mới có người bắt máy, lại nghe được thanh kiên nhẫn của đập vào tại: "Có chuyện gì vậy? Tôi bận rất nhiều việc!"

      Hải Nhã càu mày: "Tôi muốn đến lấy đồ tết, lúc nào cậu rảnh? Địa chỉ ở đâu?"

      Ở đầu dây bên kia, qua lúc lâu, Đàm Thư Lâm mới trả lời: “Hôm nay , bốn giờ chiều, ở chỗ đường cái cách trạm tàu điện ngầm hai đường, cậu đứng đó đợi tôi…tôi đem đồ ra cho cậu.”

      xong, đợi trả lời, bấm tắt điện thoại.

      Dương Tiểu Oánh đứng bên cạnh nhíu mày cười: "Người này là hung dữ, có ai lại chuyện với như vậy bao giờ!"

      Hải Nhã than thở: "Buổi chiều tớ phải ra ngoài chuyến."

      "Có muốn tớ cùng cậu ?" Dương Tiểu Oánh hơi lo lắng .

      Hải Nhã lắc đầu, những chuyện làm người khác tuyệt vọng và khó chịu như vậy, muốn để cho người khác biết.
      Chương 2

      Đàm Thư Lâm người này luôn luôn có quan niệm về thời gian, ví dụ cậu hẹn gặp bốn giờ, vậy nhất định đến đúng giờ, có lúc cậu ta đến sớm hơn khoảng nửa giờ, nhưng có lúc thậm chí đến muộn giờ, Hải Nhã sớm biết cậu ta có tật xấu này, cho nên ba giờ rưỡi chờ cậu ta ở cách trạm tàu điện ngầm hai con đường rồi. .

      Những cơn gió lạnh cóng thổi qua, chờ đợi ròng rã suốt giờ liền, con phố lớn này vốn có vẻ hẻo lánh, người đường lác đác lơ thơ, Hải Nhã lạnh cóng đến nỗi phải nhảy lên nhảy xuống cho ấm người, híp mắt nhìn khắp nơi, nhưng chút dấu hiệu của Đàm Thư Lâm xuất cũng có. đành phải gọi thêm cuộc điện thoại nữa, lần này đường dây bận nữa, mà là cậu ta nhận điện thoại, tin nhắn gửi cũng thấy trả lời. mà lúc này Hải Nhã lên QQ bằng điện thoại di động, thấy ràng Đàm Thư Lâm cũng ở trong danh sách những người online, vừa nóng vừa giận gửi tin nhắn qua: "Tớ đến rồi, cậu ở đâu?"

      Đợi lúc lâu mới thấy cậu ta gửi lại tin nhắn: “ có việc, đợi thêm lát nữa.”

      Hải Nhã kìm nén bụng tức giận, nhấn bàn phím răng rắc chỉ muốn ở miệng chửi ầm lên, ai ngờ màn màm hình đột nhiên tối đen, điện thoại di động của hết pin rồi, cũng may con phố này mặc dù vắng vẻ, nhưng góc đường vẫn còn có tiệm internet, Hải Nhã run cầm cập đẩy cửa vào, khí ấm xen lẫn với mùi thuốc lá đột ngột phả vào mặt , làm bị sặc hắt hơi cái.

      Tiệm internet ồn ào ầm ĩ bỗng nhiên an tĩnh lại, Hải Nhã có chút cảnh giác, lặng lẽ quan sát bốn phía, số người ngồi chơi máy vi tính nhiều lắm, ngược lại lại nhìn thấy có mấy người thanh niên trẻ tuổi đứng đắn vây quanh góc tường biết qua lại biết làm cái gì, khi thấy bước vào ngược lại người nào chuyện.

      Hải Nhã theo bản năng muốn quay đầu lại ra ngoài, nhưng con phố này cửa hàng nào cả cũng có tàu điện ngầm, nếu ra ngoài đợi thêm giờ nữa, chắc chắn chết vì bị đông lạnh, cứ vào trong sau đó gọi điện cho Đàm Thư Lâm, bây giờ ban ngày ban mặt, cần phải làm như có vấn đề gì.

      Đến chàng quản lý nộp tiền thế chấp, có cảm giác ta nhìn với ánh mắt như nhìn nữ hùng vĩ đại, Hải Nhã nhắm mắt lại tùy tiện chọn máy vi tính, nhanh lên QQ, quả nhiên Đàm Thư Lâm vẫn online QQ bằng điện thoại di động. tức giận đánh chuỗi dài những câu chửi người, nhưng do dự lúc lâu vẫn xóa .

      "Cậu rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đến?"

      Lại lúc lâu Đàm Thư Lâm mới trả lời lại: "Khoảng hơn 10 phút sau , cậu chờ chút."

      Hải Nhã nhanh chóng gõ trả lời: “lạnh quá, tớ ở trong tiệm internet góc đường chờ cậu."

      Đàm Thư Lâm trả lời lại, Hải Nhã mở ra tùy tiện xem sơ qua chút về diễn đàn, chợt QQ lên tin nhắn, có người muốn thêm làm bạn, gửi tin nhắn lại: "Người đẹp làm quen nhé!"

      Hải Nhã trực tiếp coi thường để ý đến tin nhắn đó, ai ngờ vừa được mấy giây lại có tin nhắn nữa ra: "Người đẹp thêm bạn !"

      vẫn xem thường, nhưng lại tiếp tục có tin nhắn nhảy ra: "Người đẹp quay đầu lại nhìn chút nào."

      Hải Nhã lập tức cảnh giác, da thịt sau lưng cứng lại, phía sau truyền đến tiếng huýt sáo của mấy thanh niên đó cùng thanh vỗ tay của họ: “Người đẹp! thêm bạn , người đẹp quay đầu lại nhìn chút nào!”

      đóng QQ lại vừa đứng dậy, thấy mấy người kia đến cạnh , nhìn tuổi của bọn chúng cũng lớn, nhưng lại tràn đầy vẻ lưu manh, người thậm chí luồn đến đứng trước mặt , dang hai cánh tay ra cản đường. Hải Nhã bị chúng dọa sợ, vội vàng lùi bước định xoay sang hướng khác đường vòng, nhưng có người nắm lấy khăn quàng cổ của , khiến hoảng sợ hét ầm lên.

      "Làm gì vậy?"

      Giọng của người đàn ông từ phía sau quầy hàng truyền đến, bọn côn đồ lập tức buông tay. Hải Nhã vẫn chưa hết hoảng sợ, mới được thả ra chạy ra cửa, còn chưa kịp lên bậc thang, chỉ thấy sau quầy có chàng trẻ tuổi ra, ta mặc áo khoác màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, thấy mặt, chỉ thấy bên tai trái có đeo chiếc hoa tai bằng bạc dao động. ta ôm trong ngực chiếc phong bì căng phồng, Hải Nhã có cảm giác ta liếc nhìn cái, sau đó lại nhìn đám người đứng trong tiệm internet kia, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay .

      Hải Nhã hét lên muốn rút cánh tay trở về, nhưng ta lại kéo đến trước mặt bọn côn đồ, sau đó nghe : “ xin lỗi với ấy.”

      choáng váng, ngơ ngác nhìn mấy tên côn đồ kia ngoan ngoãn cùng lúc ra: "Xin lỗi người đẹp."

      Người thanh niên đó đó lôi ra phía cửa, Hải Nhã dùng sức giãy giụa để thoát khỏi ta: "Buông tôi ra!"

      Người đó căn bản để ý đến , chỉ hai chữ: "Đừng ầm ĩ." Sau đó gõ gõ quầy, hỏi: " ấy nộp bao nhiêu tiền thế chấp?"

      quản lý trả lời rất nhanh: "5 tệ."

      Người đó móc từ trong túi ra 5 đồng tiền, trực tiếp bỏ vào trong túi của Hải Nhã: "Lấy được tiền thế chấp rồi đó, lần sau đừng bao giờ vào những tiệm internet như thế này nữa."

      ta vừa dứt lời cánh cửa mở ra, đem nhàng đẩy ra phía bên ngoài, Hải Nhã trượt do tuyết đọng phía ngoài cửa, đè lên người của người nào đó, lúc hoảng sợ muốn đứng thẳng dậy người bị đụng ngã đỡ lấy , đem kéo về phía sau lưng, rồi đứng ngăn ở trước mặt .

      " làm cái gì?" giọng của người này rất kiêu ngạo, lại có thể là giọng của Đàm Thư Lâm.

      Mũ lưỡi trai thản nhiên trả lời: "Đưa ấy ra cửa, hai người có thể rồi."

      Đàm Thư Lâm hung tợn trừng mắt nhìn ta cái, thô lỗ lôi Hải Nhã nhanh chóng khỏi đó, trong lúc đó bị trượt ngã thê thảm đến mức cần phải gì hơn, thẳng hơn 10 phút sau, mới thấy chỗ gửi đồ gần đường, trực tiếp đẩy vào bên trong.

      " phải bảo cậu đợi tôi ở trạm tàu điện ngầm sao? tốt sao bỗng dưng chạy đến tiệm internet làm gì?" Đàm Thư Lâm quát ầm lên, “Mẹ nó, hại ông đây nhiều đường như vậy!”

      Hải Nhã sững sờ lúc lâu mới phản ứng được, do dự hỏi: "Đồ tết đây à?"

      Đàm Thư Lâm nhịn được chỉ vào cái ghế: " ngồi đợi ở đây ."

      Lần này chờ mười phút, Đàm Thư Lâm ra, trong tay ôm thùng giấy lớn, nhíu mày than phiền: "Nặng chết được! của cậu đây!"

      Hải Nhã vốn chuẩn bị tinh thần để nghe ta nhục nhã như lần trước, nhưng ngờ được lại lại được cậu ta bảo vệ lần, bây giờ trong lòng bình tâm trở lại, suy nghĩ chút, vẫn muốn lời cảm ơn với cậu ta: “Cái đó. . . . . . Lúc vừa rồi cảm ơn , ra tôi sao."

      Đàm Thư Lâm nhíu mày lại thành chữ xuyên, chán ghét : “Cũng may có cậu có việc gì, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi sớm muộn gì cũng bị mẹ tôi làm phiền chết."

      Kể từ biết nhà cố ý muốn kết thân với gia đình mình đến nay, hai người bọn họ hình như chưa bao giờ bình tĩnh hòa nhã mà chuyện nhiều với nhau, lúc này chuyện tuy thể là “Bình tĩnh hòa nhã”, nhưng so với lòng khinh thường và địch ý của ta trước đây tốt hơn nhiều. Hải Nhã nhớ đến bức thư của mẹ, còn có những giọt nước mắt đêm hôm đó của , suy nghĩ mãi, vẫn quyết định xoay chuyển mọi chuyện xem như thế nào: “Thư Lâm, cậu sống ở gần đây à? có cơ hội có thể thăm chút được ?”

      Đàm Thư Lâm ngay lập tức giống như bị điện giật nhảy dựng lên, phản ứng rất lớn, vẻ mặt hơi tức giận vừa rồi cũng trở nên khinh thường như trước đây.

      "Tôi biết ngay là các ngươi vẫn còn chiêu này mà, ngày mai tôi chuyển phòng.”

      xoay người rời , Hải Nhã thể làm gì khác hơn là : “Cậu cũng đến mức….”

      "Im miệng!" gầm , tức giận đẩy cửa ra ngoài, "Mẹ nó, chút cũng làm người khác khỏi phiền!"

      . . . . . . Cậu ta phản ứng lớn đến mức như vậy sao?

      Hải Nhã ngồi như vậy nửa giờ, nhớ đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, trong nháy mắt Đàm Thư Lâm kéo về phía sau lưng để che chở. biết, đối với Đàm Thư Lâm mà , đó là hành động người đàn ông bảo vệ người phụ nữ mà thôi. Cậu đồng ý che chở , nhưng bằng lòng thích .

      Trong quán M có mấy đôi tình nhân học cấp 3 cùng nhau làm bài tập, làm cho trong lòng người ta cảm thấy hâm mộ ngọt ngào. bỗng nhiên nhớ đến năm Đàm Thư Lâm mười lăm tuổi kia, đứng ở ngoài cửa, mặc chiếc áo shirt màu xanh dương, đẹp trai nhàng thoải mái, giống như chiếc lá non mềm nhất giữa ánh mắt trời ngày hè, khiến người ta khó quên. Bọn họ từng có quãng thời gian tốt đẹp, có thể , đó chỉ là tốt đẹp đối với người là mà thôi.

      Khi đó học toán rất kém, bao nhiêu đề toán so với lỗ đen của vũ trụ còn khó hiểu hơn, nhìn thấy hình tam giác bao ngoài hình tam giác, thấy đổ mồ hôi lạnh cả người rồi. Có lúc đến nhà họ Đàm chơi, vì muộn nên ở lại đó ăn cơm, thuận tiện làm bài tập cùng với Đàm Thư Lâm, cậu ta học số học rất giỏi, thỉnh thoảng có ý tốt giải thích cho mấy đề toán, đem từng cái hình tam giác mổ ra giải thích cho , khi đưa về cho giải, vẫn làm cho trời long đất lở quỷ khóc thần sầu, trong lòng cậu sợ hãi than thở: Mẹ nó, đời này đúng là có người não heo…..

      ra thích nhìn cậu giải đáp thắc mắc cho mà thôi, lúc cậu chuyên tâm, mặt cậu châm chọc kiêu ngạo như thường ngày, mà loại chuyên chú vừa giải thích các đề cho , giống như chuyên tâm vì . Cảm giác lãng mạng này luôn làm cho các bé mới lớn tim đập tình thịch.

      Sau nay… biết khó xử của cha mẹ mình, và ý định kết thân của bọn họ. muốn như thế nào đây, cảm giác đầu tiên của là vui mừng, cuối cùng bất chấp dè dặt, trực tiếp đến trước mặt cậu tỏ tình.

      Đàm Thư Lâm, tớ thích cậu, sau này tớ muốn gả cho cậu.

      . . . . . .

      Những chuyện cũ này, hôm nay cũng chỉ có cười mà bỏ qua.
      hoài, malNhi Đặng thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      Lần đầu tiên trong mười chín năm Hải Nhã ăn tết ở nhà, mẹ gửi lên rất nhiều đồ Tết, đặt dưới sàn cũng hết. Kiểm tra lại, hầu hết là những món mà Hải Nhã thích ăn, mẹ vẫn nhớ thích ăn gì.


      Hải Nhã vội vàng gọi điện về nhà, trong ống nghe, nghe thấy chút tiếng khóc của mẹ mình: "Nhã Nhã! Mới vừa rồi dì Thẩm với mẹ. Năm nay Thư Lâm cũng có về nhà ăn tết, còn cái gì phải rời khỏi nhà họ Đàm..."


      ra điều mà Đàm Thư Lâm , giống , chừng bị dì Thẩm làm cho tức gần chết. Về nhà lần bị càu nhàu, đốc thúc suốt cả tháng. Hải Nhã có thể chịu nổi, nhưng với tính tình của Đàm Sách Lâm có thể chịu nổi mới là lạ.


      "Nó còn , muốn tự mình tìm vợ. Nhã Nhã, con và ở cùng thành phố. Có phải là nó ở bên ngoài quen lung tung mấy ?"


      Từ lúc lên trung học, bên cạnh Đàm Thư Lâm có đối với người lớn xưng hô rất vô lễ. Dì Thẩm khách giáo gì, mỗi lần nhắc tới đều gọi là tiểu tinh, hồ ly tinh. Theo , bọn họ cũng tốt gì, tất cả đều lừa gạt Đàm Thư Lâm.


      Hải Nhã đành phải khuyên mẹ mình: "Thư Lâm cũng phải là đứa trẻ. Cậu ấy có lựa chọn của mình..."


      Mẹ vui: "Bây giờ nó vẫn còn là đứa trẻ! Các con nghĩ mà xem, bây giờ mọi thứ ăn thứ mặc đều dựa vào trong nhà. Còn cứng rắn muốn tự do cái gì? Lần này dì Thẩm rất tức giận, lập tức cắt tiền tiêu vặt của Thư Lâm. Nhã Nhã, con có rãnh nên tiếp xúc nhiều với Thư Lâm, khuyên bảo nó. Mẹ tin là nhà mình nuôi dưỡng con hơn được đám tinh ở ngoài đó."


      Hải Nhã đồng ý lung tung vài tiếng, nghe mẹ thêm vài câu. Chỉ đơn giản là muốn hiểu thêm về chuyện của , bảo chủ động chút. Cúp điện thoại, nhìn lại chiếc giưỡng cũ kỷ, Hải Nhã bất ngờ cảm thấy chua xót. Lúc này, thậm chí có chút hâm mộ Đàm Sách Lâm.


      "Hải Nhã." Dương Tiểu Oánh gõ cửa, "Mình mới làm sủi cảo, có ăn ?"


      Trong lòng Hải Nhã đầy tâm , căn bản hề có khẩu vị, lắc đầu. Chỉ vào đống quà tết ở giường, cười : "Đây đều là đặc sản của nhà mình. Cậu xem coi có thích món nào ?"


      Dương Tiểu Oánh cũng hề khách sáo, tới coi rồi chọn mấy gói kẹo mè đen. nhìn thấy bàn của Hải Nhã đầy các bài báo, phía đều là các bài đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng, tò mò hỏi: "Cậu tìm việc sao? Muốn làm việc vào kỳ nghỉ đông à?"


      Hải Nhã gật đầu: " ra mình chỉ nghĩ là muốn làm thôi."


      Tuy là con nuôi, nhưng mà nhà họ Chúc chưa từng bạc đãi . Thậm chí còn thương như con ruột, hoàn cảnh gia đình tốt hơn người ngoài chút. Vào ngày nghỉ mấy việc lặt vặt căn bản phiền tới . Nhưng mà, thế nào đây.... Trong lòng có chút chờ mong, muốn thoát khỏi cảnh làm người tuyệt vọng trước mắt. Có lẽ còn chưa xách định được phương hướng của mình, cho nên muốn suy nghĩ lại, muốn làm chính mình lần, muốn biết mọi người hơn...


      Dương Tiểu Oánh nở nụ cười: "Sau cậu tới tìm mình? Vừa đúng lúc mình muốn trở về nhà ăn tết. Cậu giúp mình trực ca tháng ."


      Trực ca? Bình thường Dương Tiểu Oánh ngồi học cậu ấy còn có làm, nhưng mà cụ thể cậu ấy làm gì biết . Hải Nhã có chút do dự, biết có nên từ chối ý tốt này . Dương Tiểu Oánh lấy điện thoại ra gọi.


      "Tiểu Trần hả? Là em đây. Ừ, phải, em phải về nhà ăn tết. Vốn dĩ tính để cho Đại Dung ở lại chống chọi mình... Đúng đó, em biết ấy cũng vội, cho nên buổi chiều mình đẫn chị em tốt của em tới... Cái gì? A... là học sinh, nhất định cố gắng... Ừ, đến rồi bàn lại."


      Cúp điện thoại, giơ ngón tay cái lên: "Được rồi. Buổi chiều cậu chuyến với mình. Đừng lo lắng, người ở đó xấu đâu."


      Việc đến nước này, nếu đồng ý cũng quá tuyệt tình. Hải Nhã đồng ý, nhưng mà vẫn nhịn được mà hỏi: "Đúng rồi... ở chỗ nào vậy?"


      Dương Tiểu Oánh bưng hai hộp bánh sủi cảo lại, đưa cho cái, mặt lại : "KV Lạc Lai. Ở đó náo nhiệt lắm."


      Tên này thỉ Hải Nhã nghe qua, KV này rất nổi tiếng. Trong đầu liền nổi lên những hình ảnh mà báo chí hay đến những học sinh nữ học đại học thường ăn chơi và làm ăn ở những KV đứng đắn. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền bị đè xuống.


      xem trước, được bàn lại. Hải Nhã an ủi chính mình.


      Hai giờ chiều, Dương Tiểu Oánh dẫn Hải Nhã tới KV Lạc Lai. Ở nơi này ban ngày khách nhiều, các nhân viên làm việc cũng rất nhàn nhã. Nhìn thấy Dương Tiểu Oánh từ quầy an ninh lầu kêu nhân viên phục vụ lầu hai. Thái độ rất tự nhiên, Hải Nhã khỏi khâm phục, người ở nơi này đều có kinh nghiệm, thông hiểu đời. Trái lại còn , được nuôi dưỡng mười chín năm, ai giúp đỡ, bị người khác lừa gạt mà còn có thể đưa tiền giúp đỡ họ.


      tới tầng bốn, lúc này mới biết được Tiểu Trần trong miệng của Dương Tiểu Oánh. Hình như là người đứng đầu, đầu tóc như con nhím, cao lắm, nhưng nhìn cũng rất già giặn kinh nghiệm. Nhìn thấy Hải Nhã, nhịn được mà nhìn chăm chú thêm, cười với Dương Tiểu Oánh: "Tới rồi à? Khi nào em ?"


      "Ngày mai xe lửa chạy." Dương Tiểu Oánh nhàng đẩy Hải Nhã về phía trước bước, "Đây là bạn của em, làm phiền cố gắng chăm sóc cho ấy."


      Hải Nhã mỉm cười với , gật đầu: "Xin chào, em tên là Chúc Hải Nhã."


      Tiểu Trần cười : "Ôi chao, là người đẹp. Chỉ làm thay tháng, là đáng tiếc."


      Từ tới lớn có rất nhiều người khen Hải Nhã đẹp, cho nên
      có phản ứng gì nhiều chỉ hơi cười cười. Trái lại Dương Tiểu Oánh hỏi: “Thế nào, được hay ? mau trả lời chắc chắn chứ!”
      Tiểu Trần gật đầu, ngớt: “Được, được nha! Là em đề cử, lại còn là mỹ nữ, sao lại chứ? Em chuyện với ấy tỉ mỉ chuyện, chính là… mỹ nữ, nếu làm ở chỗ chúng ta là gan cũng phải lớn đó.”
      Hải Nhã cũng hiểu lời của có ý gì, Dương Tiểu Oánh dẫn tới: “Mình dẫn cậu xuống gặp những người khác, cậu hiểu ngay thôi?”
      Tiểu Trần vội vàng : “Sao giờ mới tan ca! Tiểu Dương, buổi tối em rảnh ? Chúng ta ăn bữa cơm .”
      Dương Tiểu Oánh nắm tay Hải Nhã xuống lầu, : “Chuyện này sau.”
      Hải Nhã bên cạnh mỉm cười, vì thế hỏi: “Tiểu Trần kia là bạn trai cậu à?”
      Gương mặt Dương Tiểu Oánh đỏ ửng, xua tay : “Cũng chưa phải! Còn lâu lắm!”
      Xem ra là có hy vọng thành đôi. Hải Nhã cười cười gì.
      Công việc của Dương Tiểu Oánh ở KV là tiếp đãi khách. Có khách tới cứ dẫn họ lên lầu, sau đó bưng trà rót nước, đôi khi mang chút rượu vào để chào hàng, để lấy được lợi nhuận. Công việc này đối với Hải Nhã phải là khó khăn gì, nhưng mà mới vào làm hai ngày đầu có chút quen, mỗi lần về nhà đều xoa chân đau của mình. cũng liên tưởng tới việc ‘làm ăn đứng đắn’ nhưng mà quả thực cách trời vực.
      Những loại việc làm ‘ đứng đắn’ này chung quy vẫn còn tồn tại, thỉnh thoảng Hải Nhã cũng nghe các đồng nghiệp chút ít. Nhưng mà KV Lạc Lai cũng có loại này, nhưng mà được Dương Tiểu Oánh chiếu cố, cho nên mấy ngày nay đều trực ca sáng. Cho nên có chính mắt thấy qua.
      Đến bây giờ cũng hiểu câu ‘phải có gan’ của Tiểu Trần là ý gì. Nhưng mà chỉ rất nhanh liền hiểu.
      Còn hai ba ngày nữa là tới tết, khách tới KV Lạc Lai đều ít dần, nhưng mà mấy vị khách đứng đắn lại tăng lên. Ngày hôm đó có đồng nghiệp xin nghỉ bệnh, nhân viên lại thiếu. Tiểu Trần chỉ có thể xin lỗi Hải Nhã: “Đại Dung bị bệnh, nhân lại thiếu, Hải Nhã có thể tăng ca mấy đêm ? Có phí tăng ca đó.”
      Hải Nhã vừa mới tiếp xúc với xã hội, nên có từ chối, nhưng mà Tiểu Trần lại nhắc nhở mấy câu: “Có khả năng có mấy vị khách đàng hoàng. Em đừng để ý, để cho lão Trương giải quyết.
      Lão Trương là người chuyên môn làm ca đêm, dáng vẻ trái ngược hoàn toàn với vẻ thư sinh của Tiểu Trần. ngày đó ở tiệm net gặp mấy tên côn đồ loại lưu manh. Chính nhờ lão Trương giúp, Hải Nhã đối với ấy luôn tôn trọng.
      Vào lúc trực ca đêm, lão Trương chạy tới : “Oa, thế nào mà hôm nay người đẹp lại trực ca đêm rồi hả?”
      Người khác sắp xếp, lại là thợ chính sao mà biết được. Hải Nhã biết hỏi đùa, cũng tùy tiện ứng phó: “Bang Đại Dung xin nghỉ vài ngày. ấy bị bệnh.”
      Lão Trương dứt khoát : “Ăn cơm xong chưa?”
      Hải Nhã hơi nhíu mày, muốn tránh . Vừa đúng lúc có vị khách tới lập tức chào đón: “Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai! Xin mời đến quầy đăng ký trước!”
      Bọn người này vừa nhìn là biết loại lưu manh, từ lúc gần tết, các loại khác này tăng đột biến. Tên đứng đầu đặt bàn tay dơ bẩn lên eo của , cười : “Người đẹp, mới tới sao?”
      Hải Nhã vội vàng đẩy ông ta ra, may mà có lão Trương giải vây: “Người em, phiền ngài đăng ký trước. Mọi người có nhiều người, tôi chuẩn bị phòng lớn.”
      Mấy tên đó liền đen mặt lại: “Mẹ nó, mắc mớ gì tới mày.”
      Hải Nhã thấy tình hình tốt, vụng trộm lén lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. đứng gần sân khấu lặng lẽ nắm chặt lấy tay của : “Vô ích thôi! Mặc kệ , chỗ chúng ta có bảo vệ.”
      Khi hai người chuyện mấy tên kia lên lầu, ở tầng cao nhất. Hải Nhã lấy giấy bút ra định lên, lão Trương liền nắm lại: “Em đừng !” xong kêu hai phục vụ nam lên, ông quay đầu cười với Hải Nhã: “Em hiểu chuyện! Ngươi như vậy mà còn dám lên?”
      Hải Nhã được cứu giúp hai lần, cho nên thành lời cảm ơn. Lão Trương vội vàng gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát sau Hải Nhã thấy trang điểm đậm vào trong thang máy ở góc tối. cảm thấy giật mình, ngoan ngoãn xuống lầu tiếp tục làm công chuyện tiếp đãi của .
      Qua mười giờ đêm, khách hàng thiếu, ngược lại càng ngày càng nhiều. Hải Nhã vừa đem rượu cho đôi tình nhân, nghe thấy hành lang bên kia có tiếng xôn xao. Mấy nhân viên phục vụ chạy tới, nhìn thấy lão Trương nghiêng ngả lảo đảo từ trong thang máy chạy ra, che miệng mình lại, tay đều đầy máu.
      “Quả nhiên bọn chúng tới gây !” lão Trương rút mấy tấm khăn giấy ra che miệng lại, chuyện cực kỳ khó khăn, “Nhanh! Gọi điện cho Hỏa!”
      Last edited: 30/9/14
      hoài, malNhi Đặng thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4


      Trong cầu thang đầy ầm ĩ, lão Trương khó khăn chuyện điện thoại. Có hai nhân viên phục vụ bị giam ở lầu cùng. Đối phương rất hung hãn, muốn ' chuyện' với quản lý, nếu chẳng những đánh người mà còn đem nơi này đập nát.


      Cuối cùng Hải Nhã cũng hiểu Tiểu Trần nàng làm ở đây lá gan phải lớn. Gặp loại chuyện này, lá gan lớn là được.


      Mấy nhân viên phục vụ ở lầu ba nghe kêu Hỏa tới, cả đám lặng lẽ xuống xem náo nhiệt.


      Tình huống này Hải Nhã hiểu lắm, thu ngân Tiểu Bình giải thích: "Lúc trước làm nên biết. Vào lúc gần tết ít người, tiền cũng kiếm ít hơn. Lần trước có khách báo cảnh sát, hơn nữa tiếng sau 110 tới. Mọi người thấy vậy đều chạy hết. Với loại chuyện thế này, Hỏa dùng được hơn so với 110."


      Vừa rồi bác Trương có nhắc tới Hỏa, Hải Nhã tò mò hỏi: " Hỏa là ai vậy?"


      Tiểu Bình cười: "Người tới biết."


      Xét thấy hai chữ ' Hỏa' tràn ngập mùi vị giang hồ. Trong lúc này Hải Nhã bắt đầu suy nghĩ miên man, từ tập tành làm giang hồ liên tưởng tới Vô Gian Đạo. Lúc Hỏa tới có khi nào dẫn theo đám người mặt đồ Tây, đeo kính đen ? Nếu đám người kiêu ngạo tay cầm gậy bóng chày.


      Tiểu Bình khiều khiều : "Hải Nhã, phòng 2103 muốn thêm rượu kìa."


      Đột nhiên Hải Nhã hoàn hồn, mặt cảm thấy bi ai vì sức tưởng tượng của mình, mặc khác lại cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi suy nghĩ quá tập trung, ngẩn người hồi lâu. Nhìn xem, các đồng nghiệp khác sau khi xem xong náo nhiệt tự động tiếp tục làm việc của mình, cần phải gắng học hỏi thêm.


      Sau khi đưa rượu cho khách xong, nghe thang máy vang lên tiếng 'đinh'. Sau đó cửa mở ra, người đàn ông mặc áo khoác màu xám đầu đội mũ lưỡi trai từ từ ra. Hình như là vừa mới chuyện điện thoại xong, bây giờ đóng nắp điện thoại lại. Hai người đối mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.


      Khuôn mặt này... Có phải là gặp ở nơi nào rồi ? Sao nhìn quen quá vậy.


      Người đội mũ lưỡi trai sau khi sửng sốt về phía của . Chân tay Hải Nhã liền luống cuống, là khách sao? Vị khách này có phải định hỏi cái gì ? mà bỏ tốt lắm?


      "Là ." Lúc này người đội mũ lưỡi trai đứng trước mặt , cao hơn cái đầu. Đôi mắt sáng ngờ, " làm việc ở đây sao?"


      Hải Nhã nhìn thấy món đồ trang sức ở lỗ tai của đột nhiên nhớ tới ngày trước ở tiệm net gặp phải cảnh ngộ đáng sợ. Thiếu chút nữa là hít phải ngụm khí lạnh, khẩn trương gật đầu, sau đó mới mở miệng, cảm thấy hơi thở của mình rút ngắn lại ba phần: "Đúng rồi... Ngày đó còn chưa cảm ơn ."


      ta nở nụ cười, nó chuyện gì. Tiểu Bình ở quầy rượu qua, kinh sợ lên tiếng: " Hỏa."


      Hải Nhã giật mình, ra người này chính là Hỏa? Tại sao trẻ như thế gọi '' rồi? Mấy người mặc đồ tây, đeo kính đen đâu? Mấy nam thanh niên kiêu ngạo cầm gậy bóng chày đâu?


      Tiểu Bình khui chai bia đưa tới, Hỏa dường như vội . ngược lại còn ngồi xuống uống bia, vành mũ lúc lên lúc xuống. Hải Nhã cảm thấy muốn nhìn ta nhiều hơn chút, dưới vành mũ phải là gương mặt đầy mười phần hung dữ mà tưởng tượng. nhìn thấy đoạn sống mũi thẳng, lông mi rất dài.


      Tiểu Bình cẩn thận hỏi: " Hỏa, tình huống ở lầu thế nào?"


      Nhìn qua loại cảm giác làm cho người khác bình tĩnh và an tâm, mở miệng: " có gì. Lát nữa ổn thôi."


      . . . . . . có phải là họ đồn thổi quá sức rồi? cũng phải là ảo tưởng của tiểu thuyết, nhân vật lớn lập tức giết ngay những tên lâu la, những người gây rối ở tầng cùng ít nhất cũng phải có ba bốn mươi người, mỗi người đấm chết mất.


      Hải Nhã suy nghĩ tới chuyện bạo lực đầy máu tanh.


      Mãi đến khi đến chỗ tầng tiếp đón quan khách, khóe mắt thoáng qua nhìn thấy đám người trong bang kia ủ rũ khỏi KV, Hải Nhã nhịn được mà bi ai với sức tưởng tượng của chính mình. Cái gì mà bạo lực đẩm máu, tại sao thứ mà suy nghĩ và thực tế đề hoàn toàn giống nhau vậy?


      Hỏa ở quầy uống thêm hai chai bia, sau khi uống xong chai. Lão Trương dẫn theo hai nhân viên phục vụ lúc nãy bị bắt tới lời cảm ơn với . Bên cạnh Hỏa có bốn, năm người nhìn qua đều phải là người lương thiện gì, họ quan sát mọi nơi. mắt mười phần đầy tàn ác.


      Có thể nào họ là thuộc hạ của Hỏa? Đầu Hải Nhã suy nghĩ lung tung, đầu năm nay Trung Quốc cũng có xã hội đen rồi sao? Nghĩ đến cảnh tượng Hỏa hô lên tiếng, mấy người phia sau giơ gậy bóng chày ra mà đập. lần thứ ba phỉ nhổ sức tưởng tượng nhàm chán của mình.


      Lần này dẫn bốn vị khách trung niên tới phòng 2016. Lúc Hải Nhã muốn đẩy cửa vào, ai ngờ cửa mở được, bên trong khóa trái, vội vàng lấy chìa khóa. Cửa vừa được mở ra, liền nghe thấy tiếng thét chói tai, mặt đất vứt đầy quần áo của phụ nữ, ghế sô pha có cả trai lẫn biết là mấy người. Trong đó có người phụ nữ vội vàng lấy áo khoác lên người.


      Hải Nhã luống cuống tay chân, vội vàng đem cửa đóng lại.

      KV Lạc Lạc nổi tiếng là chỗ ăn chơi, luôn luôn là nơi chú ý của cảnh sát. Bản thân KV có loại phục vụ này, khi bị kiểm tra đột ngột, chắc chắn bị điều tra. Mấy loại người thích ở KV làm chuyện bậy bạ KV hoan nghênh. Chuyện này cực kỳ hiếm thấy, ngờ tới hôm nay lại nhìn thấy.

      mặt quay ra phía sau xin lỗi mấy vị khách, mặt cầm bộ đàm lên với quầy tiếp tân, tại sao lại như vậy. Lời còn chưa nghe , cửa phòng 2016 mở ra, người đàn ông ở trần, đầy mùi rượu tới túm lấy tóc của : “Mẹ nó, mày muốn sống sao?!”

      Da đầu Hải Nhã truyền tới trận đau nhức, sau đó trời đất đều đảo lộn. Đầu của va mạnh vào vách tường, trong chốc lát lỗ tai đều cảm thấy vù vù, cả người tê cứng, lúc sau cũng phản ứng lại. Bên cạnh có nhiều người kêu to: “Đánh người rồi! Mau báo cảnh sát!”

      Nhưng mà rất nhanh sau đó mấy thanh này lại biến mất nhanh chóng. Hải Nhã bị sức lực lôi dậy, vài bước, giống như người gỗ bị sức lực đó kéo về phía trước. Lão Trương mở miệng an ủi mấy vị khách xung quanh: “ có việc gì đâu! Mọi người tiếp tục !”

      Những vị khách được trấn an vào. Mới vừa rồi Hải Nhã nhìn thấy mấy người bên cạnh Hỏa đẩy người đàn ông ở phòng 2016 ra. Sau đó đóng cửa lại, còn khóa trái cửa. theo bản năng mà sợ hãi, toàn thân đều nổi da gà, cho đến lúc này mới có cảm giác được hai bên thái dương đều đau gay gắt. Mặc khác, có người nhàng dìu .

      Ngẩng đầu lên, thấy tay trái của Hỏa nắm lấy bả vai , là ta?

      “Đau ?” hỏi.

      Trong đầu Hải Nhã giờ chỉ lâng lâng, che trán của mình, thanh rầu rĩ : “Tôi sao…”

      kéo tay ra, nhìn trán của : “Bị trầy da rồi.”

      Các đồng nghiệp đều chạy tới, vừa hỏi vừa an ủi. Líu ríu thành đoàn. Hải Nhã bị bọn họ vây quanh, lúc sau cảm thấy hai chân đều có sức. Sau đó ngồi phịch xuống ghế.

      Lão Trương mang băng keo cá nhân tới, vỗ vỗ vai : “Hôm nay về trước .”

      Cằm của còn dính lại vết máu, cũng muốn về. Hải Nhã muốn để cho chính mình cảm thấy vô dụng, cho nên lắc đầu : “Tôi sao, thực ra là có việc gì đâu.”

      vào toilet dùng khăn sạch nhúng vào nước lạnh rồi lau xung quanh miệng vết thương, vừa đau vừa nhức rốt cuộc cũng làm cho đầu óc của Hải Nhã tỉnh táo lại chút. Quả thực là giờ đây nhìn rất thảm hại. khẩn trương lấy khăn khô lau miệng vết thương, tiếp đó dán băng keo cá nhân lên. May mà tóc dài, miếng băng keo được mớ tóc cắt ngang trán của che hơn phân nửa. cẩn thận chỉnh lại tóc của mình, tiếp tục làm việc.

      Mấy giờ tiếp theo tình hình của Hải Nhã càng ngày càng tệ. Vết thương vừa rồi cũng phải là trầy da bình thường, cảm thấy trước mắt đều mơ hồ. Chân giống như mây, muốn cố gắng để mình giữ bình tĩnh, nhưng lại lực bất tòng tâm.

      Vào lúc hai giờ rưỡi, rốt cục bác Trương chịu được, trực tiếp kéo ra khỏi KV: “Mau về nhà ! Nghỉ ngơi cho tốt!”

      nghĩ lại bây giờ muốn chống đỡ cũng được. Đành phải chán nản cầm túi xách mà về, cảm thấy chính mình trở nên rất vô dụng và yếu đuối!

      Rạng sáng hai giờ rưỡi, đêm nay trời trở lạnh làm cho người khác phát run. Hải Nhã mệt lại càng thêm mệt, để mặc chân trần về phía trước. Đêm hôm khuya như thế này có taxi rồi. đứng đợi ở đường cái trống rỗng, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt với .

      Đêm lạnh lẽo như vậy hề xa lạ. Trước kia cũng nhiều lúc bởi vì chọc giận Đàm Thư Lâm. Cho nên người nhà buộc giải tới nhà họ Đàm giải thích, khi đó đường phố vẫn rộng lớn và trống vắng như vậy. rồi lại trở về, mình dưới ánh đèn đường, cảm thấy đời này chỉ còn lại có mình mình. Nghe và nhìn chỉ là mảnh đen tối, cái gì cũng thấy.

      Vượt qua được ngã tư đường, bước chân của Hải Nhã dừng lại.

      Phía trước xa có chiếc xe máy màu đen, có người đàn ông trẻ tuổi đứng dựa vào xe. Chiếc mũ lưỡi trai vẫn được kéo xuống thấp, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc lá cháy. hít vào hơi, sau đó thở ra. Khói thuốc như sương mờ từng đợt từng đợt mơ hồ. Chiếc bóng phản chiếu dưới đất dường như trở nên cực kỳ mơ hồ, cảnh tượng như vậy giống như là tấm ảnh chụp với ánh sáng vừa đủ. Đầy yên lặng và sâu xa.

      Bước chân của Hải Nhã dừng lại cứng ngắc lần nữa, người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe nhàng giẫm lên điếu thuốc.

      “Mau lên xe. Tôi đưa .”

      mở miệng, thanh bình tĩnh lạ thường.
      Last edited: 8/10/14
      hoài, malNhi Đặng thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Đêm khuya như vậy, sắc mặt tái nhợt lảo đảo, trời lại giáng xuống hùng.

      Hãi Nhã ho tiếng, rồi dừng lại.

      Từ tới lớn, người theo đuổi rất nhiều, thường dùng tư thế này mới đẩy lùi được đám ong bướm đó. Huống chi, người ở trước mặt, cũng có thể là xã hội đen, vậy hơi kỳ, ra tên du côn, làm gì mà đạt tới trình độ xã hội đen? Đối với mấy thân phận này có nhiều người rất muốn hướng tới, đó là mấy khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhưng mà lại là người kính trọng từ xa.

      Cho nên từ chối đặc biệt ràng: " cần đâu."

      Tiếp theo ta làm gì? Hãi Nhã nhìn bóng dài của , yên lặng chờ đợi mọi chuyện phát sinh , sau đó ứng phó.

      Sau đó... Sau đó Hải Nhã trợn to măt nhìm thấy người đàn ông từ phía sau chạy lại, vẫy tay về phía : " Hỏa, phiền tới rồi!"

      hỏa gật đầu, hỏi: "Bệnh viện nào?"

      Người đàn ông đó gì đó, Hải Nhã nghe thấy họ gì.

      Xung quanh yên tĩnh.

      "..." hoang manh nhìn về phía Hỏa.

      "..." Hỏa lặng nhìn gì.

      Aaaaaa! La cái gì? Chính là la xấu hổ vô cùng? Là tự mình đa tình! Hải Nhã xấu hổ muốn nhét cả đầu mình vào trong đống tuyết.

      Hỏa bước tới xe máy, quay đầu lại nhìn . Làm cho Hải Nhã suy nghĩ, giống như con thỏ lạc đường, vừa mơ hồ vừa bất lực, hối hận đến cùng.

      "Trở về sớm chút." nể mặt với câu.

      Hải Nhã yên lặng nhìn đèn xe máy càng lúc càng xa dần, cảm giác bây giờ là cơ thể của bay lên chín tầng mây, đầu lại tiếp tục đau rồi. nhớ mình lúc nào bắt được xe, vô tri vô giác trở về nhà, nằm giường, ở trong miệng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy xuống, vừa hối hận vừa xấu hổ.

      biết có nên từ chối việc quẫn bách hạnh phúc này , Ngày hôm sau tỉnh lại, Hải Nhã cảm thấy ngoại trừ cảm xúc có hơi tệ chút. Còn đầu bị va chạm còn vấn đề gì nữa.

      Buổi tối lúc làm, thừ dịp lão Trương tranh thủ lúc rãnh rỗi ra ngoài ban công hút thuốc. Hải Nhã nhịn được qua hỏi: "Ngài Trương, Hỏa khi nào đến?"

      có cách nào có nhiều kinh nghiệm như Dương Tiểu Oánh, luôn gọi thẳng người đàn ông lớn hơn mình là "Lão Trương", từ tới lớn được dạy dỗ được vô lễ. Tuy là ba chữ Ngài Trương có cảm giác tốt lắm, nhưng mà cũng nghĩ nhiều.

      Bác Trương hít hơi thuốc, nhìn cười đầy quái dị: "Như thế nào? Nhìn trúng người ta rồi à?"

      Hải Nhã vội vàng xuat tay, chỉ hy vọng người này đừng bao giớ đến đây, bở vì tối hôm qua thự là quá dọa người rồi...

      "Chỉ là đám giả mạo thôi. Có người sinh , cảnh sát làm được gì, cho nên cậu ta mới tới giải quyết." Lão Trương hung hăng , hít khói thuốc cuối cùng, ra sức giảm lên điếu thuốc: "Nhưng mà Tô Vĩ giả mạo rất tốt. Cảnh sát cung cấp lực lượng cho bọn họ, nhưng mà chúng ta cũng đến mức phải dựa vào họ."

      "Tô Vĩ?" cái tên xa lạ.

      "A..., biết tên của cậu ấy?" Bác Trương lại lấy điếu thuốc ra, "Cậu ta tên là Tô Vĩ, chữ Hỏa khác chữ Vĩ."

      Thiếu chút nữa là Hải Nhã thốt ra, "Tại sao cậu ta gọi là Vĩ." May mà phản ứng kịp lúc, nên dừng lại.

      " ta nhìn lớn lắm." Hải Nhã nhớ tới đêm hôm trước, vành kéo xuống che hơi nghiêng khuôn mặt của , mặt mày ràng, ngũ quan doan chính, nhìn cùng lắm là hơn hai mươi. Nếu ta là thủ lĩnh của đám du côn, ăn mặc giả mạo học sinh đại học cũng có vấn đề gì.

      Lão Trương cười than thở: "Các người đều là con trẻ tuổi. Đều mơ tưởng con trai xấu, con thích. Cậu ta lại trẻ tuổi, cho dù có tốt tới đâu cũng phải đồ tốt. Người như vậy, nhớ cho dù thế nào cũng đừng rơi vào."

      ra nghĩ hỏi Tô Vĩ, người này có thường xuyên tới KV . nghĩ tới lại bị Lão Trương than thở, tuy là biết ngài ấy muốn tốt cho mình, nhưng mà trả lời thế nào cũng thích hợp, đành ngượng ngùng xuống lầu.

      Có thể tối hôm qua Tô Vĩ tới đầy để trấn áp bọn gây đó, cho nên hôm nay mãi tới mười giờ khuya cũng chưa có người nào tìm tới đây gây . Hải Nhã đứng ở đại sảnh lầu , chân hơi mỏi, nhịn được mà tới góc tường dậm chân mấy cái, sau đó còn lặng lẽ ngáp.

      Cửa lớn đột nhiên bị người khác đẩy ra, ba bôn nam nữ trẻ tuổi cười với nhau tới. Hải Nhã chuyên nghiệp tới tiếp khách: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai..."

      đến nữa bị mắc kẹt, bởi vì đôi nam nữ mới tới trong đó có Đàm Thư Lâm. Cánh tay vẫn nắm chặt lấy tay của xinh đẹp... phải là lần trước ngồi dưới phố bán đồ. Mới ngắn ngủn vài ngày ta lại thay đổi bạn rồi.

      Khi mà Đàm Thư Lâm nhìn thấy vẽ mặt thiên biến vạn hóa (1). Đầu tiên là thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to ra nhìn, giống như là nhìn chằm chằm đánh giá từ xuống dưới. Phát ra mặc đồng phục của KV, lúc này biểu tình lại biếng thành buồn cười và giọng đầy mỉa mai.

      "Mẹ nó!" ta nghiêng đầu cười to, " cũng tới nới này mà làm việc sao?"

      Hải Nhã làm bộ nghe, nổ lực duy trì nụ cười, thanh ràng lặp lại lần nữa: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai. Trước tiên xinh mời quý khách tới quầy để đăng ký."

      Đàm Thư Lam xem xét cười, xinh đẹp ở bên cạnh tay lặng lẽ nắm lấy tay áo của : " ta là ai?"

      "À... là người nịnh bợ nhà ..."

      "Xin mời quý khách tới quầy đăng ký trước." Hải Nhã trực tiếp cắt ngang lời của , cầu họ đăng ký.

      người thanh niên khác trong đoàn cũng : " đăng ký trước ."

      Hải Nhã dẫn họ lên lầu, rồi vào phòng. Đàm Thư Lâm nhìn cười đến kỳ lạ, cười đến tinh thần cũng yên.

      Nhớ lần trước mẹ gọi cho , dì Trần bị Đàm Thư Lâm làm cho tức giận. Cho nên cắt tiền tiêu vặt của ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ tiêu tiền bây giờ của cậu ta, gọi loại bia tốt nhất, thâm chỉ là mẹ của cậu chỉ hù chút mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, ra con trai của dì cũng có làm gì sai, là người học ở ngoài lại còn độc thân. Làm mẹ con còn kịp, sao có khả năng dồn con mình vào đường cùng?

      Chú thích:
      (1) Thiên biến vạn hóa: thay đổi khôn lường.

      Đàm Thư Lâm hình như đặc biệt muốn đối nghịch với , toàn bộ những người trong phòng cậu đều rất nhiều chuyện, chốc là khui rượu, chốc là microphone có vấn đề, Hải Nhã đứng ở bên ngoài chưa được năm phút đồng hồ, giống như con quay cứ lúc lại bị gọi vào lần. trong thoáng chốc tất cả bia bị tiêu diệt hết, Đàm Thư Lâm lại gọi thêm nữa.

      Hải Nhã đưa bia vào phòng, Đàm Thư Lâm ôm , hai người nắm micro, cùng nhau hát bài《 quên Hiroshima 》, trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc lá xông đến đau cả đầu, những chai bia uống xong liền vứt tùy tiện xuống dưới đất, khom lưng nhặt từng vỏ chai bia, tiện thể thay bọn họ mở thêm bốn chai nữa.

      Tờ tiền giá trị lớn 100 tệ bị ném lên tay , Hải Nhã dừng chút, vẻ mặt thay đổi ngẩng đầu, Đàm Thư Lâm có lẽ say, khắp người toàn mùi rượu, mặt hướng về phía cười, miệng về phía Microphone: “Phục vụ tốt! tiền boa! Ha Ha!”

      Hải Nhã mím môi, nhanh chóng cầm tờ tiền lên, gì lui ra ngoài. Đúng lúc Lão Trương qua thấy : “Lúc nãy em hỏi Hỏa ca à? ấy…A? Em sao vậy? sao ánh mắt lại đỏ như vậy?”

      Hải Nhã dụi mắt, cười: " có việc gì, bị khỏi trong phòng bao làm cay mắt."

      Lão Trương vỗ vỗ bả vai : " ra ngoài hít thở khí lát , hình như tâm trạng em yên hay sao ấy?”

      Hải Nhã nắm chặt tờ tiền trong tay, mặc dù lúc vừa rồi bị cậu ta sỉ nhục đến tức đỏ cả mắt, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ngoài tức giận còn buồn cười nữa. tìm kiếm con đường của mình rất xa, mà Đàm Thư Lâm vẫn còn đứng nguyên chỗ như đứa trẻ làm sai chuyện gì, dùng phương pháp tự cho là đúng để đối xử với người mà cậu thích.

      Hai thùng bia được đưa vào, số lần Đàm Thư Lâm kêu vào rốt cuộc cũng ít , Hải Nhã bớt thời gian tolet lúc, lúc ra, bỗng nhiên lướt qua khi nhìn thấy cửa toilet nam đóng, bên trong đó có bóng dáng rất quen chợt lóe lên.

      suy nghĩ chút, đứt khoát ôm cánh tay đứng ở cửa đợi, chưa được mấy phút, Đàm Thư Lâm ra từ bên trong, Hải Nhã đưa tay lên cản lại: “Đàm Thư Lâm.”

      Cậu ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ký hiệu cửa, mặt thóag lúc xanh lúc đỏ, hét lớn: “Mẹ nó! Nơi này là nhà vệ sinh nam đó!"

      Hải Nhã cử động, đem tờ 100 tệ lúc nãy cậu đưa lên trước mặt: “Trả tiền lại cho cậu, tớ cần.”

      Cậu ta ngà ngà say cười : "Cậu phải nghèo đến mức đến đây kiếm tiền à? tôi giúp cậu chút, cậu nên cảm kích tôi mới đúng chứ.”

      "Tớ phải đến để kiếm tiền, chỉ là ra ngoài đểrèn luyện.” nhẫn nại nhìn thẳng vào mắt , đem tiền giơ cao lên, “Tiền cũng phải dùng để cậu ném loạn, cầm .”

      Đàm Thư Lâm cười ha ha: “Cậu còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì nữa.”

      Hải Nhã kiên nhẫn nữa: “Tôi còn muốn làm việc, cầm tiền của cậu .”

      Đàm Thư Lâm có lẽ say, có lẽ là bởi vì chưa bao giờ cậu thấy Hải Nhã nhìn cậu ta với vẻ mặt này, nên sững sốt lát, sau đó thẹn quá hóa giận: “Cho cậu mặt mũi còn biết xấu hổ! Rèn luyện cái gì? Bên ngoài thiếu gì công việc gia sư tốt! Cậu nhất định đến chỗ ăn chơi này để rèn luyện! Tôi cậu lại còn đắc ý, ai biết lúc có người cậu lại làm công việc lung tung gì!”

      Hải Nhã bị những câu bừa của cậu làm sợ hãi, nhịn được lớn giọng: “Cậu đừng lung tung.”

      Đàm Thư Lâm cười ha ha đứng lên: “Tại sao lại lung tung? Đêm nay tôi gọi điện về nhà cậu! Ha ha! Chúc Hải Nhã làm việc ở chỗ ăn chơi chính đáng! Ha ha! Cậu chờ !”

      Hải Nhã chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống vực thẳm, thấy cậu muốn , ngây ngẩn đứng đó: “Đàm Thư Lâm! Cậu đừng có mà lung tung!”

      Quán KV Lạc Lạc có ngấm ngầm cung cấp ở phía sau, người nhà có thể sử dụng ít thủ đoạn là có thể điều tra ra được. Ngay cả sợ việc làm việc chính đáng, nhưng vẫn thể chịu được Đàm Thư Lâm bậy, bản lĩnh thêm dầu vào lửa của cậu ta, biết.

      Cậu ta nhịn được hất tay ra: “Tránh ra!


      Hải Nhã cố chấp ngăn lại thả.

      buồn cười, tại sao thể mặc kệ được, cho cậu ta muốn ? ra chuyện như vậy, người có chút đầu óc cũng thể tin tưởng được, nhà họ Chúc mặc dù khó khăn đến mức phải dựa vào nhà họ Đàm, nhưng mà đến mức con nuôi lưu lạc phong trần kiếm tiền, dì Trầm cho rằng con trai mình xấu , cười cười tin.

      biết bất chấp tất cả ngăn cậu ta như vậy là rất ngốc, rất ngu xuẩn, càng khiến cậu ta khinh thường , nhưng thể làm.

      Sức khỏe Mẹ rất yếu, cha lại bị huyết áp cao. Bà nội tuổi tác cao, dám tưởng tượng sau khi nghe thấy Đàm Thư Lâm bừa xong, luôn luôn sĩ diện như bọn họ biến thành cái dạng gì.

      “Đàm Thư Lâm, Đàm Thư Lâm.” dùng hết tất cả dũng khí kéo cậu ta, liên tục , “Xin cậu đó, nên lung tung!”

      Cậu ta hừ lạnh: “ lung tung cái gì?!”

      cắn môi, rốt cuộc sửa lại lời : “Xin cậu đừng cho người nhà tớ biết!”

      Cậu ta rốt cuộc dừng lại, khinh thường nhìn từ cao xuống: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp cậu lừa gạt?”

      giống như bị áp bức đến đường cùng, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng: “Đàm Thư Lâm, tớ nợ cậu bất cứ cái gì… làm người nên quá đáng như vậy! Cậu có nghĩ rằng cứ mỗi lần bừa, người nhà của tớ tức giận đến như thế nào ?!”

      Đàm Thư Lâm giận tái mặt: “Sống chết của các người vốn liên quan gì đến tôi!”

      Trong mắt Hải Nhã tràn đầy nước mắt, gấp ngay ngắn tờ 100 tệ, đưa đến trước mặt cậu: “Được rồi, xem như tớ cầu xin cậu, Đàm Thư Lâm. Tớ xin cậu đừng lung tung. Cậu chán ghét người nhà tớ, tớ có thể làm phiền cậu nữa, nhưng hy vọng cậu tôn trọng ! nên dựa vào thích hành hạ người khác!”

      Đàm Thư Lâm đứng bất động, đứng ở đó cúi đầu nhìn chằm chằm. Hải Nhã cố chấp giơ tiền lên, bước cũng nhường.

      Lúc hai người giằng co, cũng biết trải qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có người đụng Hải Nhã cái: “… Có thể để cho qua chút ?”

      Hải Nhã lúc này mới biết mình chắn ngang ở trước cửa nhà vệ sinh nam, vội vàng tránh sang bên: “Xấu hổ quá… Chúc ngài…”

      Tâm trạng kích động, đem lời bình thường với khách để trả lời, lời ra đến miệng mới phát có gì đó đúng, chúc cái gì? Chúc ngài vệ sinh tốt? Chúc ngài thải ra sung sướng? Lời phát ra đến cổ họng, kìm nén đến mức mặt xám ngắt.

      Người kia để ý, bỗng nhiên cúi đầu nhìn kỹ bảng tên trước ngực , đọc từng chữ : “Chúc - Hải - Nhã.”

      Hải Nhã ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Vĩ vòng qua Đàm Thư Lâm, vào toilet, giọng vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, với : “ Chúc, tôi có thể đóng cửa được ?”

      Hải Nhã lúc này mới phát ra mình đứng ngay đối diện hướng vào nhà toilet nam, nhìn chút cảnh sắc bên trong vừa xem hiểu ngay.

      bị hoàn cảnh trước mắt làm cho tức giận, tình hình lúc này lại khiến cho lòng buồn bực, đem tiền kiên quyết nhét vào túi Đàm Thư Lâm, giọng : “… Cứ như vậy .”

      xong, xoay người rời .
      Last edited: 8/10/14
      malNhi Đặng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :