1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tận Thế Đàn Thú - Uyển Tư Không (Full 76 Chương đã có ebook+ Full PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tận thế đàn thú

      [​IMG]
      Bìa @Nữ Lâm

      Tác giả:Uyển Tư .

      Convert: Poisonic; raw: ngocquynh520.

      Editor: tyvybutchi.

      Độ dài: 76 chương + 9 ngoại truyện.

      Bìa: Nữ Lâm

      Thể loại: Np, nhân thú, quân nhân, viễn tưởng, xuyên , sủng, zombie, H.

      Nhân vật chính: Lâm Gia ┃ Phối hợp diễn: Thú Nhân, xác sống (Zombie), nhân loại.
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: Cungquanghang.net
      Làm eBook: banglangtrang123 và nhóm type Cung Quảng Hằng

      Nội dung giới thiệu vắn tắt:

      Chuyện kể về tên Lâm Gia cùng đám mãnh thú mỹ nam xuyên đến tương lai sau khi ngày tận thế qua.

      Lời của Ty Vy (+trinh123):

      Tận thế ập đến làm thay đổi cuộc sống củaLâm Gia – bác sĩ thú y ưu tú, xinh đẹp.

      cùng đám thú thú xuyên đến dị giới – thế giới tương lai đầy rẫy những nguy hiểmvới những xác sống có mặt ở khắp nơi.

      Có chiến tranh giữa người với người, người vớixác sống, và giữa xác sống với thú thú, có mưu, nguy hiểm, và bạo lực của thể loại quân nhân, ý chí sống còn, cố gắng sinh tồn củanguyên thuỷ, kết hợp với ngọt, sủng và np.

      Nữ chính lạnh lùng, cường đại, hoang tưởng, YY, và… cũngkhông yếu đuối (xem và tự nhận xét nhé^^)

      Nam nhiu` mà 9 chỉ có 8 và 8 đó là những ng` xứng đáng được hạnh phúc ( là 4 người 4 thú nhé).

      Truyện ko có tiểu tam tiểu tứ gì quan trọng, ngọt 90%, ko có tình tiết dây dưa cẩu huyết gi` hết, m` đọc lèo 500/900 trang ko dứt rađược và chỉ cảm thấy nam thú rất đáng ,mạnh mẽ, nam ng` rất liều lĩnh, chu đáo.

      Và đây là đoạn dễ thương của 9 đầu tiên~~

      Đoạn ngắn:

      Cain: " Ngươi có muốn Lâm Gia làm giống cáicủa ngươi hay hả?"

      Ngân Hổ: "uốn" (muốn)

      Cain "Được! Vậy ta dẫn ngươi tắm rửa, đừng làm phiền ấy. Học được cách tự chăm sóc cho bản thân, học được cách chăm sóc ấy. Lâm Gia thấy ngươi thông minh khỏe mạnh như vậy, khẳng định đồng ý trở thành người phụ... giống cái của ngươi, đến lúc đó ấykhông tắm rửa cho ngươi cũng sao nhưng ngươi có thể tắm cho ấy..."

      Đôi mắt Ngân Hổ lóe sáng, cái đuôi “vụt” tiếng dựng thẳng lên, trong đầu ảo tưởng ra hình ảnh mình tắm cho Lâm Gia, chóp mũi nóng lên,suýt chút nữa phun máu mũi.

      Link eBook
      Last edited: 22/1/16
      Dang Tap Te, Maianh12097, DamHoaLien8 others thích bài này.

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ui, sao tập trung toàn thể loại mình thích thế này, thích quá cơ, thanks nàng nhé, hôn cái nào *moa moa moa*
      honglak thích bài này.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      truyện này lúc trước mình thấy có 1 bạn edit dc 3 chương goy biến mất lun,mới đọc có mấy chương đầu nhưng thấy hay cực ....nhưng bị cụt hứng,ko c ó chương mới >"<
      honglak thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Chương 1:
      buổi sáng tháng 3 năm 2011.

      Dương Kiện từ trong tay trợ thủ nhận động vật được bao bọc trong khăn lông, nhảy xuống xe Jeep bước nhanh vọt vào doanh địa.

      Bác sĩ thú y Lâm Gia sớm chờ ở cửa, dẫn Dương Kiện bước nhanh đến phòng y tế.

      Dương Kiện đem vật đặt lên bàn khám bệnh, Lâm Gia vừa mở khăn ra xem bên trong lộ ra cái đầu đầy lông tơ trắng như tuyết, ra là chú hổ con còn chưa có mở mắt.

      Có lẽ là cảm giác được ánh sáng, hổ con nhúc nhích cái đầu , nhu nhu nha nha kêu hai tiếng, thanh non nớt đáng .

      Sau khi Lâm Gia cẩn thận xem xét thân thể hổ con xong, lấy ống nghe xuống: “ ngờ ở vùng Đông Bắc lại có hổ trắng, hiếm có. Là con đực, thân thể có dị tật gì, cậu nhóc rất khỏe mạnh.”

      nhìn biểu của Dương Kiện, mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi: “Hổ mẹ đâu?”

      Dương Kiện nghe được thân thể hổ con có dị tật hay bị bệnh gì, mới thở phào nhõm, lại nghe Lâm Gia hỏi, sắc mặt bỗng nặng nề, trong mắt lộ ra đau đớn và căm phẫn: “ phải hổ mẹ vứt bỏ con mình, mà là lúc kiếm ăn trở về bị bọn săn trộm giết, là đáng chết! Nếu phải bọn kịp thời chạy tới, nhóc con này cũng xong rồi.”

      Lâm Gia cắn răng mắng: “Bọn săn trộm đáng chết! Bắt được bọn họ chứ?”

      Dương Kiện lắc đầu cái, áy náy : “ có, bọn họ có súng, hỏa lực rất mạnh, tổ viên của chúng ta có thể cứu được hổ con mà có ai bị thương coi như là may mắn lắm rồi.”

      Lâm Gia hỏi tới nữa, dùng bông y tế cẩn thận lau chùi thân thể chú hổ con.

      Hổ con nhúc nhích chóp mũi, run rẩy đưa mũi lại gần ngửi ngửi tay Lâm Gia. Hình như là ngửi thấy mùi làm hổ con an tâm, nên cọ gương mặt lông lá vào bàn tay của .

      Lâm Gia sờ sờ cái đầu bé của hổ con, trong mắt tràn đầy thương tiếc và trìu mến: “Nhóc con đáng thương…”

      Hổ con đáp lại bằng tiếng kêu khẽ, đưa cái lưỡi phấn hồng ra liếm liếm lòng bàn tay Lâm Gia, cái đầu quay trái quay phải cọ vào bàn tay Lâm gia, bộ dáng rất thân mật, Dương Kiện đứng bên nhìn mà mắt trợn tròn.

      “Lâm Gia, nhóc hổ con này xem ra có duyên với em rồi, nhìn xem bộ dạng thân thiết của nó kìa.”

      Lâm Gia cười vui vẻ, cầm lấy khăn lông bao bọc kỹ lưỡng hổ con, ôm hổ con vào trong ngực, tay cầm bình sữa chuẩn bị từ sớm ở bàn, lắc đều bình sữa, sau khi thử nhiệt độ của sữa trong bình mới đưa cho hổ con bú.

      “Bé ngoan, uống sữa nha…”

      Hổ con ngửi thấy mùi sữa thơm ngon, lập tức ngẩng đầu lên, kêu nhu nha mấy tiếng rồi men theo mùi sữa tìm kiếm, chóp mũi đụng phải núm vú cao su, cọ cọ chút mới mở miệng ngậm núm vú cao su, từng ngụm từng ngụm bú. Hai chân trước bé xíu, mũm mỉm giơ lên, huơ huơ giẫm giẫm, tựa như bú sữa ở trong ngực của mẹ nó, vô cùng dễ thương.

      Sau khi bú sữa xong, hổ con có vẻ như rất mệt mỏi, ngáp cái, rúc vào trong ngực Lâm Gia co lại như cuộn len trắng, ngủ say.

      “Loài cọp ở trong thiên nhiên hoang dã có thể an toàn lớn lên có tỉ lệ rất thấp, huống chi đây là hổ trắng hiếm thấy, về sau chỉ sợ nó có thể bị nuôi nhốt suốt đời trong vườn thú còn được qua trở về với thiên nhiên, đáng thương.” Dương Kiện thở dài cái.

      Lâm Gia ánh mắt buồn bã, ngay sau đó lại quật cường lên tiếng: “Cũng nhất định… chừng nó là trường hợp đặc biệt”

      Dương Kiện nhìn Lâm Gia chút, biểu tình từ từ dịu dàng xuống, ôn hòa cười : “Chỉ hy vọng được như thế thôi.”

      Nhìn hổ con ngây thơ đáng ở trong ngực, Lâm Gia bất giác nở nụ cười, cúi đầu hôn lên trán hổ con, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào lồng chăm sóc trẻ sơ sinh.

      Lâm Gia cách tấm kính thủy tinh nhìn chăm chú hổ con ngủ say, từ đáy lòng dâng lên từng trận ấm áp, lúc sau cười : “Nhóc con, phải đặt cho nhóc cái tên mới được, gọi nhóc là Ngân Hổ nhé? Ha ha…”

      Hai năm sau tại Tanzania. Hai con hổ trưởng thành trước sau chạy như bay ở thảo nguyên, khiến cho đàn linh dương bị giật mình hoảng sợ nhanh chóng chạy tản ra bốn phía.

      Hai con cọp này đều là do chính phủ Trung Quốc đưa tới để tham gia chương trình huấn luyện Hổ Seberia làm quen cuộc sống hoang dại, huấn luyện tại Tanzania được gần năm. Trong đó có con là hổ trắng Seberia hiếm thấy, khóe miệng nó còn lưu lại vết máu của con mồi.

      Gần đây thời tiết nóng bức khác thường, ánh mặt trời chói chang nóng rực, tiến sĩ người Mĩ Jack - người sáng lập Quỹ động vật họ mèo để ống dòm xuống, ông khẽ vuốt đôi mắt cay xè của mình, nghiêng đầu nhìn phương Đông vóc người cao gầy xinh đẹp bên cạnh cười : “ ngờ Ngân Hổ học được kỹ thuật săn mồi nhanh hơn. ứng với câu kia, hổ trắng nếu bị tự nhiên đào thải, trở thành vua của loài cọp. Ngân Hổ mặc dù là loài người nuôi dưỡng từ , nhưng theo đà phát triển này, nó rất có tiềm lực trở thành vương giả.”

      Lâm Gia vuốt mái tóc dài bị gió thổi có chút xốc xếch, khỏi kiêu ngạo mà nhìn con hổ trắng hướng về phía mà vụt chạy đến: “Đó là đương nhiên, Ngân Hổ là giỏi nhất.”

      Ngồi chồm hổm ở bên cạnh chân chú chó ngao Tây Tạng lai chó sói màu đen - Tatu đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng Lâm Gia bất mãn kêu mấy tiếng, còn đưa móng vuốt lên đụng bắp chân của cái.

      Lâm Gia cúi người xuống, gãi cổ của Tatu, cười ha hả : “ Tatu nhà ta cũng là giỏi nhất!”

      Tatu dùng sức lắc cái đuôi, trong lòng mười phần sung sướng sủa hai tiếng, mắt lóe sáng rất là tự hào.

      Lâm Gia cùng Tatu dùa giỡn, Ngân Hổ chạy tới, cách khoảng Lâm Gia mười mấy thước, nó dừng bước, hướng Lâm Gia gầm tiếng, thấy ngẩng đầu nhìn về phía mình, đôi mắt xanh thẫm của nó híp cái, sắc bén lúc săn mồi biến mất, trở lại tràn đầy vui vẻ.

      Ngân Hổ nhàng chạy lên trước, đầu to lớn cọ xát cánh tay Lâm Gia, cúi đầu trong miệng phát ra tiếng ngáy.

      Lâm Gia sờ lỗ tai của nó: “Làm rất khá, Ngân Hổ!” Ngân Hổ quơ quơ đầu, đưa lưỡi liếm láp bàn tay của . Đầu lưỡi nham nhám liếm lòng bàn tay Lâm Gia tê tê ngứa chút, Lâm Gia nhịn được bật cười.

      Jack ở bên nhìn rất thích thú, khỏi cười : “Lâm, Ngân Hổ lại làm nũng với , ở tại trước mặt nó tựa như chú mèo nhà, đáng .” Ông vừa vừa đưa tay muốn sờ Ngân Hổ.

      Ai ngờ Ngân Hổ lập tức quay ngoắt lại, khẽ cúi nghiêng đầu, hung ác hướng ông nhe răng gầm , Jack hoảng sợ vội vàng rút tay trở về.

      Lâm Gia thấy thế vội vàng trợn mắt quát bảo Ngân Hổ ngưng lại: “Ngân Hổ!”

      Bị quát Ngân Hổ quay đầu lại liếc nhìn Lâm Gia, đôi mắt lam trong suốt tràn đầy uất ức, nó bất mãn vẩy mạnh cái đuôi, thu hồi răng nhọn, quay đầu tránh ra, chạy qua bên cùng chú hổ Laka chơi đùa.

      Jack lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, trêu chọc : “Lâm, là người duy nhất có thể tiếp xúc thân cận với Ngân Hổ. Ngân Hổ dã tính rất mãnh liệt, những người khác có cách nào thân cận nó. , tôi chưa từng gặp qua con hổ nào như nó vậy, bị bỏ rơi từ nhưng vẫn còn có thể giữ được bản tính hoang dã của loài hổ mạnh như vậy, chừng nó trở thành động vật họ mèo to lớn đầu tiên do loài người nuôi dưỡng thành công phóng sanh dã ngoại.”

      Lâm Gia thu lại nụ cười, cẩn thận : “ tại như vậy hơi sớm, dù sao từ trước giờ cũng chưa từng có loài dã thú nào bị nuôi nhốt thành công trở về với cuộc sống hoang dã. Ngân Hổ mặc dù thể rất xuất sắc, nhưng điều kiện sinh tồn trong tự nhiên hết sức hung hiểm gian khổ, những dã thú thuần hoang dại so Ngân Hổ còn lợi hại nhưng tỉ lệ sống sót của chúng nó cũng rất thấp, huống chi là Ngân Hổ từ được con người nuôi đưỡng.”

      Jack nhún vai: “ chừng Ngân Hổ ngoại lệ.”

      Khi hai người chuyện, chiếc xe jeep ngụy trang từ đằng xa dong ruổi tới ngừng xa chổ họ.

      Dương Kiện nhảy xuống xe, hô tiếng Lâm Gia, Lysa cũng theo xuống xe, hai người cùng nhau tới chỗ Lâm Gia.

      Dương Kiện thân quần áo cao bồi, sống ở Tanzania hai năm, thân thể hơn so trước kia càng cường tráng, làn da bị nhuộm thành màu chocolate, khuôn mặt vốn tuấn nay lại tăng thêm vài phần hoang dại.

      vốn là người vui vẻ hoạt bát, sau khi đến thảo nguyên Châu Phi càng như cá gặp nước, làm việc vô cùng vui vẻ thoải mái. năm trước, xin ở lại làm việc tại khu bảo tồn Tanzania, thời gian kéo dài đến sáu năm.

      Nhưng mà giờ phút này sắc mặt của Dương Kiện tốt lắm, móc ra tờ giấy thông báo đưa cho Lâm Gia, buồn bực : “Phía ra điều lệnh, muốn em tháng sau phải trở về nước.”

      Chương 2:

      Lâm Gia nhận lấy tờ thông báo, sau khi xem xong yên lặng gấp lại cẩn thận thả vào trong túi, nét mặt bình tĩnh : “Em hiểu rồi.”

      Dương Kiện gương mặt thể tưởng tượng nổi: “Thế nào, em định trở về như vậy à?”

      Lâm Gia vuốt lại sợi tóc bị gió thổi loạn bên khuôn mặt, cười nhạt : “Nếu có thể làm gì? trở về nước được sao? Em có thẻ xanh, visa chỉ có thời hạn năm, tháng sau là hết hạn rồi. Phía cho phép em gian hạn thêm thời gian, em còn có thể ở lại trở về được sao?”

      Dương Kiện buồn bực nắm tóc, mày kiếm nhíu chặt lại chỗ: “Em phải là phía đồng ý để em ở lại đây làm việc ba năm mới trở về sao? Sao lại thay đổi quyết định vậy?”

      Lâm Gia bất đắc dĩ thở dài : “Sở trưởng tiền nhiệm bị điều rồi, đổi lãnh đạo mới, sở nghiên cứu nhân lực đủ, trước đến giờ chuyện phía hứa hẹn thực rồi lại làm đếm xuể, việc của em cũng có gì là lạ. . . . . .”

      buồn cười mắt liếc Dương Kiện: “Bị điều là em phải , tại sao còn tức giận hơn so với em.”

      Dương Kiện mặt nóng lên, vội hắng giọng cái, nghiêm trang : “Em là học muội kiêm đồng nghiệp của , quan tâm đồng nghiệp là chuyện bình thường. Hơn nữa, Ngân Hổ cùng Laka tham gia huấn luyện làm quen với cuộc sống hoang dã em thể rời được, biết phía nghĩ như thế nào, vất vả công trình nghiên cứu đưa loài dã thú được con người nuôi dưỡng trở về tự nhiên mới có được chút hi vọng, ngay tại thời khắc mấu chốt lại điều nhân vật quan trọng như em về, cũng sợ kiếm củi ba năm thiêu giờ.”

      Lâm Gia gì, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ngân Hổ, mặc dù trong đầu liều mạng tự với mình Ngân Hổ cho dù tách khỏi mình cũng có vấn đề gì, nhưng trong tim vẫn dâng trào cảm giác buồn bã luyến tiếc thôi.

      Giống như có tâm linh tương thông, vui vẻ huyên náo Ngân Hổ chợt quay đầu lại liếc nhìn Lâm Gia. Nó đẩy Laka ra chạy đến trước mặt Lâm Gia, đầu cọ xát tay của , sau đó ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lâm Gia, trong miệng vang lên tiếng khò khè, hình như hỏi thăm Lâm Gia xảy ra chuyện gì.

      Nhìn vào đôi mắt lam trong suốt dịu dàng này, Lâm Gia mấp máy môi, hết sức ức chế tâm tình của mình, đưa tay gãi đám lông trắng mềm mại cằm Ngân Hổ, trong giọng lộ ra tràn ngập luyến tiết: “Ngân Hổ, Gia phải rồi. Ngân Hổ phải luyện tập tốt, Gia hi vọng lần sau gặp lại có thể nhìn thấy Ngân Hổ trở thành Bách Thú Chi Vương.” (Bách Thú Chi Vương: vua của muôn loài)

      Ngân Hổ dường như hiểu được lời của Lâm Gia, nó trợn to hai mắt, nó quơ quơ tròn lỗ tai, lo lắng chuyển động vòng vo hai vòng tại chỗ, trong miệng ngừng phát ra tiếng ô ô, rồi nâng bàn chân trước lên, nhàng đụng giày Lâm Gia cái, dùng móng vuốt kều dây giày, lay cho dây giày tuột ra.

      Ngân Hổ đem dây giày giẫm ở dưới chân, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, lỗ tai dán về phía sau đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, bộ dáng kia giống như là giữ ở lại.

      Hành động này làm những người có mặt đều giận mình kinh ngạc, Dương Kiện trợn to hai mắt: “Lâm Gia, Ngân Hổ muốn em ra , con hổ có linh tính!”

      Lâm Gia chóp mũi đau xót, giang hai tay ôm lấy cổ của Ngân Hổ: “Ngân Hổ, chỉ cần có thời gian ta liền tới thăm ngươi!”

      Ngân Hổ dung lực ngồi dưới đất cùng Lâm Gia, cúi đầu liếm tay của , cái đuôi nhàng quấn lấy cổ chân của Lâm Gia.

      Ánh nắng của buổi chiều tà bao phủ lên người hổ ôm nhau, Lâm Gia rúc vào trong lớp lông rậm rạp mềm mại ở phía dưới cần cổ Ngân Hổ, lặng lẽ rơi lệ. . . . . .

      Đêm khuya trước khi ngày, Lâm Gia bị hàng loạt những tiếng sấm vang dộ đánh thức.

      vội vã đứng dậy đóng cửa sổ, vừa mới chạm vào then cài cửa sổ, liền nhìn thấy tia chớp sang rực từ phía trời đánh xuống, kèm theo tiếng sấm lớn, bên trong nhà phút chốt bị ánh sáng của tia chớp phát ra chiếu sáng hẳn lên, thực làm người ta hoảng sợ thôi.

      Theo sau mấy đạo sấm sét hung hãn, là mưa như rút nước đổ xuống, những hạt mưa dày đặc mạnh mẽ nện lên cửa sổ phát ra thanh bang bang, làm song chấn cửa sổ run lên, Lâm Gia có cảm giác trong phút chốc thủy tinh bị hạt mưa nện vỡ.

      Trong khoảng năm nay vấn đề ô nhiễm môi trường toàn thế giới đến cực hạn, hiệu ứng nhà kính gia tăng cách nhanh, vết đen Mặt trời hoạt động thường xuyên, nguồn nước khô kiệt nghiêm trọng, khí hậu ở thảo nguyên Châu Phi trở nên nóng bức hơn rất nhiều so trước kia.
      (Vết đen Mặt trời: là các khu vực tối bề mặt Mặt trời, gây tượng bão từ trường)

      Điều kiện sinh tồn trở nên khó khăn, cho dù là động vật hoang dã hay gia súc gia cầm cũng xuất tỉ lệ tử vong cao hơn rất nhiều so với trước đây.

      Gần đây thời tiết càng thêm thay đổi bất thường, thường xuất những cơn mưa bão kèm theo sấm chớp dữ dội, lần sau hung hãn, mãnh liệt hơn lần trước, tình hình rất là khác thường.

      Lâm Gia vừa kéo rèm cửa sổ lại, nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

      Lâm Gia mở cửa, Dương Kiện thân quần áo ướt đẫm, mặt toàn là nước mưa, đèn pin trong tay, lo lắng đứng ở cửa, vừa thấy liền hét lên: “Tia sét đánh trúng khu vực chuồng thú rồi, cùng Jack mới vừa qua bên đó kiểm tra tình hình. Sấm sét quá khốc liệt kèm mưa xối xả thể xác định được mức độ bị ảnh hưởng, có thể có vài con thú bị thương, Jack dẫn theo mọi người đến đó tiến hành cứu hộ.”

      Lâm Gia hoảng hốt, vội vàng mặc quần áo tử tế, khoác áo mưa, mang theo hòm thuốc cùng đèn pin cầm tay rồi cùng Dương Kiện chạy thẳng vào trong màn mưa.

      Giữa lúc tiếng sấm sét ầm ầm tạm dừng lại, loáng thoáng nghe được thanh nôn nóng bất an rít gào của loài thú, hai người mạo hiểm vượt qua màn mưa lảo đảo vọt tới trước hàng rào sắt, Dương Kiện mở ra Thiết mở hàng rào sắt, cùng Lâm Gia vọt vào.

      tia chớp lóe lên chiếu sáng bầu trời đêm, ánh sáng từ tia chớp soi mặt đất là những thi thể đáng sợ.

      Lâm Gia hoảng sợ hét lên, chợt níu chặc tay Dương Kiện: “Là bọn người Jack!”

      Thi thể gần Lâm Gia nhất, khuôn mặt hướng về phía , mặc dù nửa bên mặt bị cáy đen, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Jack.

      Lâm Gia muốn chạy qua xem, Dương Kiện kéo lại: “Đừng qua đó! Quá nguy hiểm!”

      vuốt khuôn mặt đầy mưa, đánh bạo đến gần mấy bước, tay cầm đèn pin chiếu lên thi thể, tức giận mắng: “Sấm sét đáng chết!”

      còn chưa dứt lời, tia sáng trắng chói mắt từ trời bổ xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên, Dương Kiện kịp thời nhảy lên, nhào tới chổ Lâm Gia, kéo chạy ra xa mười mấy thước, khó khăn lắm tránh thoát tia chớp.

      Khoảng cách đứng lúc trước tới chỗ cỏ sân bị tia chớp đốt cháy đến năm thước, chỗ bị sét đánh trúng bốc cháy, lại ngay lập tức bị nước mưa dập tắt.

      Hai người thân bùn lầy bò lên, đột nhiên cảm thấy đất dưới bàn chân chấn động, chấn cảm đột nhiên mãnh liệt, bao lâu mặt đất bị xé rách ra xuất vài vết nứt sâu hẹp, và ngừng mở rộng, kéo dài ra.

      Dương Kiện kéo Lâm Gia tránh thoát khe nứt lan đến dưới chân , hai người hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau, sợ hãi tràn ngập cơ thể.

      Từng đợt tia chớp đánh xuống, lần sau mạnh hơn hung hãn hơn lần trước, như muốn xé rách bầu trời đêm đen khịt, tiếng loài thú rít gào từ nơi xa vọng lại càng thêm thê lương.

      Nghe được mấy tiếng gào thét quen thuộc, Lâm Gia lo lắng kêu to: “Ngân Hổ!!”

      mới vừa chạy được hai bước, mặt đất lại bất chợt chấn động kịch liệt.

      Lâm Gia đứng vững ngã về sau, Dương Kiện xông lên trước đỡ .

      ôm Lâm Gia, giúp sức ổn định thân thể, khạc ra hớp nước bùn bắn vào trong miệng, vội : “ thể qua đó! Chúng ta thôi!”

      Lâm Gia giùng giằng: “ được! Ngân Hổ chúng nó. . . . . .”

      tại quản được nhiều nữa! Mau chạy khỏi đâu quan trọng hơn!” Dương Kiện gấp đến độ rống to.

      Lâm Gia vẫn nhất quyết chịu , Dương Kiện tóm được hai cánh tay của , khom người đem khiêng lên vai nằm phía ngoài chạy .

      Họ còn chưa chạy được vài bước mặt đất lại lần nữa rung chuyển dữ dội, Dương Kiện đứng vững ngã nhào về phía trước, Lâm Gia từ vai văng ra ngoài, lăn xuống đất, Dương Kiện vội vàng nhoài người tới bắt được tay của .

      Còn chưa kịp đứng lên, liền nghe từ phía xa truyền đến tiếng nổ lớn, trong lòng hai người trầm xuống, sở nghiên cứu bị phá hủy!

      Trận động đất như được tiếp thêm sức từ cơn mưa như rút nước cùng sấm sét hung hãn, mặt đất ngày càng chấn động mãnh liệt, khe nứt càng ngày càng nhiều.

      Dương Kiện muốn đỡ Lâm Gia đứng lên, lại nghe được kêu lên đau đớn: “ được! Em bị trẹo chân rồi!”

      Lại hồi địa chấn kịch liệt, mặt đất đột nhiên bị đội lên, Dương Kiện đứng vững, ngã xuống lần nữa, lăn tròn mặt đất, nắm chặt tay Lâm Gia buộc phải buông ra.

      Mặt đất phía dưới Lâm Gia đột nhiên nứt ra cái khe rộng chừng thước, mắt thấy phải rơi vào trong cái khe, vội vàng tay chặt nắm cỏ mặt đất.

      Trong lúc lâm vào tuyệt vọng bên tai bỗng truyền tới tiếng Hổ gầm, đợt gió mạnh ập tới, cổ áo phía sau của cộ bị ngậm chặt, cả người trong nháy mắt bị kéo .

      Ngân Hổ ngậm cổ áo Lâm Gia tung người nhảy lên, nhanh chóng chạy mấy bước đặt đến đất, lo lắng dùng đầu củng củng vào Lâm Gia, ý bảo leo lên lưng mình.

      số mãnh thú đụng vỡ lưới sắt chạy thoát ra ngoài mà may mắn sống sót, chú chó lai Tatu cũng chạy tới.

      Lâm Gia gắn gượng đứng lên leo lên lưng Ngân Hổ, vừa bám chặt vào lông lưng nó để bị rơi xuống, Ngân Hổ liền khẩn cấp vùng lên chạy như điên.

      Hổ Laka cõng Dương Kiện, cùng chạy song song với nó là sư tử Châu Phi Tây mỗ, sư tử trắng Dick cùng hai em báo săn chạy theo sát phía sau.

      Hạt mưa giống như kim châm ghim da thịt, bầu trời bị tia chớp chiếu sáng như ban ngày, cỏ cây rừng rậm bốc cháy, khe nứt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rộng ra, mặt đất nhanh chóng biến thành vực thẳm đáy, từng mảng từng mảng ầm ầm sụp đổ xuống, đem vô số loài động vật chạy trốn nuốt hết.
      luongnhu96, Miki Quỳnhbornthisway011091 thích bài này.

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Chương 3:

      Loài người vì lợi ích của bản thân, mặc sức khai thác phá hoại môi trường tự nhiên hành động tham lam ích kỷ này rốt cuộc bị Tự Nhiên trả thù.

      Đối mặt với cơn cuồng nộ của Tự Nhiên cho dù là loài thú mạnh mẽ nhất cũng khó mà may mắn thoát khỏi, Ngân Hổ cùng chúng thú cuối cùng vẫn thể tránh được kiếp này. Giữa tiếng sấm vang dội trong trung, bọn họ bị vết nứt sâu thẵm đen kịt nuốt mất . . . . .

      biết qua bao lâu, Lâm Gia mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, ý thức cùng tri giác từ từ khôi phục, chỉ cảm thấy lưng eo đau đớn vô cùng, cả người còn sức lực, mí mắt nặng nề làm thế nào cũng mở ra được.

      Có vật gì đó ướt át, mềm nềm, ấm áp liếm qua liềm lại mặt cùng cằm của Lâm Gia, bên tai còn nghe thấy hồi tiếng ngáy trầm thấp, từng làn hơi thở ấm áp phả vào mặt , cảm giác này rất quen thuộc.

      Lâm Gia rên lên tiếng, cố hết sức mở mắt ra: “Ngân Hổ. . . . . . Tatu. . . . . .” Giọng của yếu ớt đến nỗi chính bản thân cũng nghe được thấy, nhưng Ngân Hổ cùng Tatu đều nghe được.

      Tatu đứng bên mừng rỡ sủa lên vài tiếng, chuẩn bị tiến lại gần liếm Lâm Gia, lại bị Ngân Hổ thô bạo đẩy văng ra.

      Ngân Hổ nhe răng gầm uy hiếp Tatu, nó vẫy vẫy lỗ tai, tiếp tục cúi đầu liếm liếm mặt của Lâm Gia, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy trầm thấp trấn an , trong đôi mắt xanh thâm thẩm thỉnh thoáng lóe lên linh động.

      Lâm Gia vẫn để cho Ngân Hổ liếm mặt mình, lẳng lặng quan sát ánh mắt của nó, loại cảm giác khác thường khó bỗng lóe lên trong đầu . Loại cảm giác này xoẹt qua nhanh đến nỗi chưa kịp hiểu .

      Lâm Gia đưa tay đẩy cái đầu to lớn của Ngân Hổ ra, chống người muốn ngồi dậy, ai ngờ lưng truyền đến cảm giác đau nhói, đau đến nổi làm ngã trở lại mặt đất, nhịn được rên rỉ thành tiếng.

      Tatu lo lắng đến độ ở bên chân Lâm Gia tới lui, rất muốn chạy tới liếm vết thương cho , lại bị Ngân Hổ hung tợn trợn mắt nhìn mà buộc phải lui lại, uất ức kêu lên ô ô.

      Ngân Hổ tới sau lưng Lâm Gia, dùng đầu củng củng cơ thể cách cẩn thận nhàng, chuyển tư thế của thành nằm sấp, sau đó dùng móng vuốt nhàng xé rách áo của , cúi đầu liếm láp vết thương lưng .

      lưỡi của động vật họ mèo có vô số những sợi lông ngắn mọc ngược, mặc dù Ngân Hổ thu vào toàn bộ, hơn nữa còn cẩn thận từng li từng tí chỉ dùng phần đầu lưỡi mềm mại nhàng liếm láp, nhưng Lâm Gia bởi vì đau đớn nên thân thể phản xạ co lại tránh né đầu lưỡi của Ngân Hổ.

      Ngân Hổ híp mắt lại, nâng lên bàn chân trước lên nhàng ấn bả vai Lâm Gia xuống cho nhúc nhích.

      Lâm Gia bị Ngân Hổ giữ chặc liếm láp hồi, vết thương dần dần bớt đau đớn, hơn nữa còn truyền đến cảm giác mát rượi, nhắm mắt lại thư giãn cơ thể, hề kháng cự lại liếm láp của Ngân Hổ nữa. Ngân Hổ thấy phản kháng nữa, cũng nữa đè giữ lại nữa, động tác của lưỡi càng thêm nhàng mê dịu.

      lát sau, Ngân Hổ rốt cuộc cũng chép miệng ba cái rồi ngẩng đầu lên, thấy mắt Lâm Gia lúc này có chút thần thái, nó phát ra nhàng tiếng ngáy, cọ cọ mặt của Lâm Gia.

      Lâm Gia thử động dậy cơ thể, cảm thấy bản thân khôi phục được chút sức lực, ngồi dậy nhìn chung quanh.

      Mặc dù là đêm tối, nhưng nương theo ánh trăng loáng thoáng, vẫn có thể phân biệt ra nơi mà bản thân ngồi là khoảnh đất trống tráng xi măng, rất giống với sân bóng rỗ ngoài trời.

      Mặt đất bị tàn phá thê thảm, khắp nơi đều là vết nứt cùng đất cát, hai ba tòa nhà đổ nát hoang tàn nằm ở phía đối diện, xung quanh toàn bộ đều là cảnh tượng hoang vu thê lương, trừ bọn họ ra, thấy có bất kỳ dấu hiệu diện của con người cũng như động vật.

      Lâm Gia kinh ngạc trợn to hai mắt, trong đầu nhất thời hỗn loạn rối bời, lầm bầm lầu bầu: “Chuyện gì xảy ra. . . . . . Đây là nơi nào? Mình phải rơi xuống khe nứt sao? Làm sao lại. . . . . .”

      Dần dần, ý nghĩ kinh hãi từ trong đáy lòng bỗng nhiên dâng lên, chẳng lẽ là xuyên qua sao?

      Lâm Gia theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lại bị dọa sợ hết hồn, mặt trăng giống như được treo đỉnh đầu, liếc mắt sơ qua cũng có thể nhìn thấy đầy những hố lớn lồi lõm trải rộng khắp bề mặt mặt trăng.

      Ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đem phần bầu trời đêm nhuộm thành sắc màu xám trắng đáng sợ, gió đêm lạnh thấu xương lúc có lúc thổi tới, trong khí thỉnh thoảng ngửi thấy được mùi tanh tưởi hôi thối nhàn nhạt, dõi mắt nhìn chung quanh đừng dấu vết của người ngay cả cây cối hoa cỏ cũng có.

      Lâm Gia trong lòng hốt hoảng, bất giác đưa tay níu chặt lấy lông bụng Ngân Hổ, Ngân Hổ bị kéo đến phát đau, có chút thoải mái, quơ quơ đầu nhe răng, nhưng có giãy khỏi tay Lâm Gia.

      Tatu chạy lên trước liếm liếm tay Lâm Gia, mới làm trong cơn kinh hoảng mờ mịt chợt tỉnh dậy.

      Lâm Gia lấy lại bình tĩnh, buông lỏng tay ra, vội vàng cẩn thận kiểm tra toàn thân Ngân Hổ cùng Tatu chút, sau khi có phát vết thương nguy hiểm nào mới thở phào nhõm.

      Lâm Gia nhớ đến Dương Kiện cùng mấy con thú khác, nhớ là bọn họ cùng mình rơi xuống khe nứt, tự hỏi có phải bọn họ cũng xuyên qua đến nơi này.

      Quần áo người mỏng manh đơn giản lại còn bị ướt, gió lạnh vừa thổi tới là phát run lên.

      Lâm Gia vừa lạnh vừa đói, đành phải gọi Ngân Hổ cùng Tatu tới gần nằm bên cạnh mình, cả người cuộn tròn nép vào cái bụng mềm mại nóng hổi của Ngân Hổ hấp thụ ấm áp. lát sau, cảm thấy cơ thể ấm lên rất nhiều.

      Lúc trước tiêu hao lượng năng lượng lớn, người cùng thú thể lực đến sớm cạn kiệt gần hết, việc quan trọng nay là phải lập tức tìm thức ăn nước và uống bổ sung năng lượng. Nếu người và động vật cũng chống đỡ nổi, nhưng tình trạng thân thể của Lâm Gia tại có cách nào lại.

      Lâm Gia vươn tay ôm lấy cổ của Ngân Hổ, Ngân Hổ khò khè quay đầu lại nhìn chăm chú, đôi mắt xanh trong suốt linh động dịu dàng vô cùng.

      Lòng Lâm Gia chợt nảy lên, suy nghĩ chút, thử dò xét hỏi: “Ngân Hổ, có thể cõng ta lưng ?”

      Ngân Hổ lập tức gầm tiếng, nghiêng đầu cọ cọ Lâm Gia, sau đó nằm sát xuống đất, quay đầu lại dùng đôi mắt lam trong suốt ôn hòa dịu dàng nhìn chăm chú.

      Lâm Gia nhíu đôi chân mày lại, cảm giác khác thường trong lòng sâu thêm mấy phần. là bác sỹ thú y lại nhà nghiên cứu động vật nhiều năm, quen thuộc các tập tính của loài mãnh thú. Ngân Hổ là nuôi lớn, vẫn cùng thân thiết vô cùng, có thể nghe hiểu chút mệnh lệnh đơn giản của , nhưng mức độ khôn ngoan thông minh của Ngân Hổ lúc này vượt xa khỏi trí tuệ vốn có của loài thú, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Gâu Gâu!” Tatu dùng lỗ mũi cọ phía sau lưng của thúc giục.

      Lâm Gia quay đầu lại nhìn Tatu chút, ánh mắt của đôi mắt sáng trong đen như mực kia dường như lóe ra tia linh động, làm khỏi hơi ngẩn ra.

      Chẳng lẽ thời điểm xuyên qua thời , cái gì đó bị thay đổi rồi sao?

      Tatu thấy vẫn như cũ động đậy, lại dùng lỗ mũi củng .

      Lâm Gia nhắm hai mắt lại, cố gắng áp chế cảm giác khác thường trong lòng xuống, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều, dù là xuyên qua thời , cũng có khả năng làm thay đổi bản chất của loài thú . . . . .

      Lâm Gia leo lên lưng Ngân Hổ, Ngân Hổ đợi ngồi vững vàng mới đứng dậy, Lâm Gia vỗ vỗ cổ của nó: “Ngân Hổ, chúng ta rời khỉ đây thôi, tìm ít đồ ăn.”

      Tatu dẫn đầu đáp lại Lâm Gia, ngẩn đầu sủa hai tiếng, đưa đến Ngân Hổ bất mãn trừng mắt liếc Tatu.

      đường phố hoang tàn u, con hổ trắng to lớn, oai vệ cõng lưng nhắn lưng bước vững vàng, theo sát phía sau là chú chó lai sói màu đen.

      Lâm Gia quan sát chung quanh, nơi này rất giống với thị trấn ở các quốc gia phương Tây, những tòa nhà hai bên đường tất cả đều hoang tàn đổ nát, nơi ở trong các tòa nhà đó có ánh đèn cả, cũng căn nhà nào còn nguyên vẹn.

      Cửa sổ của các căn nhà bể tan tành, cửa chính dều bị bung ra, nóc nhà đổ sụp xuống, khắp mọi nơi đều có những xe hơi bị hư nằm rải rác đường.

      Lâm Gia phát rất nhiều chiếc xe hơi cửa sổ xe còn in lại vết lớn màu đen bẩn thỉu. Dựa vào trực giác nghề nghiệp của Lâm Gia, làm cảm thấy những vết bẩn kia hết sức khả nghi.

      bảo Ngân Hổ tới bên cạnh chiếc xe bỏ hoang, vừa mới lại gần liền bị mùi hôi thối nồng đậm hun tới đến thiếu chút nữa nôn mửa, mùi máu tươi khiến Ngân Hổ cùng Tatu cũng trở nên lo lắng, giọng gầm gừ, Lâm Gia khẳng định những vết bẩn kia chính là vết máu.

      Lâm Gia đánh bạo nhìn vào bên trong cửa sổ xe vỡ vụn, phen kinh hoàng, trái tim bỗng chốc đập dữ dội gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Bên trong xe khắp nơi đều là vết máu chuyển thành màu đen, kinh khủng hơn chính là, ghế ngồi phía trước có cái xác thối rữa dường như bị thú dữ cắn cụt mất tay, ghế ngồi sau xe còn có thi thể trẻ con đầy giòi bọ bò lút nhút.

      Lâm Gia bụm miệng, bị sợ đến thiếu chút nữa từ lưng Ngân Hổ té xuống, nỗi sợ hãi trong nháy mắt bao phủ toàn thân, run rẩy nằm ở lưng Ngân Hổ dám nhìn nữa.

      Lâm Gia tay chân lạnh lẽo, kéo quần áo che kín cơ thân, ra sức trấn an bản thân bình tĩnh lại, trong lòng hiểu càng sợ hãi càng giải quyết được vấn đề, cần phải biết rốt cục đây là nơi nào.

      Lâm Gia để Ngân Hổ cõng mình lưng xem xét những nơi khác, tình trạng giống như vậy, trong lòng càng ngày càng trầm xuống.

      Ngân Hổ bỗng dừng bước, ngẩng cái đầu to lớn hướng đến cột đèn hoen rỉ bên cạnh nhe răng gầm gừ.

      Tatu vọt tới phía trước cũng nhằm đúng cột đèn này gầm gừ, móng vuốt nôn nóng cào mặt đất.

      Ánh mắt Lâm Gia nhìn về hướng của bọn nó nhìn, hét lên tiếng kêu sợ hãi, cột đèn đó có thi thể bị treo lên, thi thể có đầu, cánh tay, thân thể chỉ còn lại nửa.

      Lâm Gia vẫn chưa hết hoảng hồn, ánh mắt Ngân Hổ đột nhiên trở nên sắc bén, nó gầm lớn tiếng, thay đổi phương hướng cõng chạy như điên, cho dù Lâm Gia gọi như thế nào Ngân Hổ cũng chịu dừng lại, Tatu theo sát phía sau.

      Lâm Gia ôm chặt, nằm lưng Ngân Hổ, tiếng gió gào thét bên tai, trong khí mùi hôi thối cùng mùi máu tươi càng lúc càng nồng nặc, sau lưng truyền đến từng trận từng trận tiếng gào rít kỳ lạ làm rợn cả tóc gáy, Lâm Gia quay đầu lại nhìn, kinh hãi trợn to hai mắt, da gà toàn thân nổi cả lên.

      đám xác sống hình người toàn thân máu thịt lẫn lộn đáng sợ, trong miệng phát ra tiếng gào rít kỳ quái truy đuổi theo sau bọn họ! Bên tai truyền tới tiếng dã thú điên cuồng gầm rú, từ bên trong những ngôi nhà đổ nát ở hai bên đường mấy cái bóng đen bỗng lao ra hướng Ngân Hổ cùng Tatu xông vào.

      Tatu nổi giận sủa lớn tiếng nhảy bổ tới mấy cái bóng đen, trong chớp mắt cắn xé lẫn nhau kịch liệt, Ngân Hổ nhanh nhẹn tránh khỏi đợt tấn công của xác sống hình báo, nó cũng tiếp tục tấn công lại cõng Lâm Gia tiếp tục chạy như điên, hai xác sống hình báo đổi theo sát phía sau tha.

      “Tatu! Quay lại !” Lâm Gia quay đầu lại đau lòng gọi lớn.

      Tatu ra sức đánh nhau với ba xác sống hình chó, ngăn cản bọn chúng đuổi theo Lâm Gia.

      Tatu có kinh nghiệm chiến đấu lại thừa hưởng huyết thống chó ngao Tây Tạng cùng với dòng máu sói hoang chảy trong cơ thể, hung hãn mạnh mẽ hơn chó thường gấp nhiều lần chỉ có mấy đấu, nó cắn dứt đầu của xác sống hình chó.

      Xác sống khi có đầu liền mất khả năng hành động, Tatu phát điểm yếu này, ánh mắt sáng lên.

      Sau đó, nó đặc biệt tấn công vào đầu của các xác sống, rất nhanh liền cắn đứt đầu của xác sống hình chó khác, nhưng người cũng có rất nhiều vết thương, chân sau bị cắn mất miếng thịt.

      Xác sống càng tụ càng nhiều, xác sống hình người ở phía sau cũng dần dần hướng Tatu mà bao vây xung quanh, Tatu hung hăng cắn nát đầu của xác sống hình chó còn lại, ra sức phá vòng vây trùng trùng điệp điệp đuổi theo hướng của Lâm Gia.

      Ngân Hổ thể chạy được nữa, nó bị mấy xác sống hình mãnh thú chặn đường ở đầu phố, nó dám để Lâm Gia xuống, cõng lưng cùng đám xác sống kia đánh nhau kịch liệt, bởi vì lo lắng cho Lâm Gia ở lưng nên có cách nào sử dụng toàn lực để chiến đấu.

      Lâm Gia ôm chặt cổ của Ngân Hổ, níu chặt lấy lông cổ nó, dùng hết sức ổn định thân thể để bị té xuống.

      Trước mắt máu thịt bắn ra khắp bốn phía, tiếng kêu thảm thiết của bọn xác sống phát ra ngừng bên tai, mắt thấy Ngân Hổ người vết thương càng ngày càng nhiều, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, Lâm Gia tuyệt vọng cắn môi, hai mắt đỏ hoe, tim như rơi vào trong hầm băng lạnh thất xương.

      rốt cuộc xuyên qua đến nơi nào? Tại sao nơi này sống chỉ có những cái xác chết biết ?!

      [Giải thích cho người chưa biết]: Chó ngao Tây Tạng hay còn gọi là Ngao Tạng là giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng được cho là Chúa tể của thảo nguyên và được mô tả là To hơn chó sói, mạnh hơn báo hoa và nhanh hơn hươu nai. Có khả năng chó ngao Tây Tạng là tổ tiên của 1 số giống chó ngao ngày nay.(wikipedia)

      Chương 4:

      Tatu đuổi tới nơi, nhưng cho dù nó cùng Ngân Hổ hợp sức cũng cách nào ngăn cản tấn công của bọn xác sống vây chung quanh họ mỗi lúc nhiều, có cách nào mang theo Lâm Gia phá vòng vây trùng trùng lớp lớp để chạy thoát.

      xác sống hình báo từ phía sau bỗng nhảy vọt lên nằm vào Ngân Hổ mà tấn công, Ngân Hổ chợt xoay người nhảy qua bên tránh né, lại bị xác sống hình báo khác dùng sức húc tới, quật thẳng vào Lâm Gia khiến mất hết sức lực từ lưng Ngân Hổ ngã xuống, lăn ra ngoài là xa.

      Ngân Hổ nổi giận gầm lên tiếng, điên cuồng xông tới cắn nát đầu của mấy xác sống vây xung quanh. Nó nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâm Gia, móng vuốt bén nhọn nhanh chóng xé nát mấy xác sống hình người vây xung quanh .

      Ngay lúc ấy đó, quả cầu lửa từ bầu trời bay xẹt qua đỉnh đầu Lâm Gia, rơi xuống phía sau bọn xác sống, trong mọi thứ ở chung quanh bỗng chốc ầm ầm nổ tung, dấy lên biển lửa hung hãn. Nhất thời luồng hơi nóng từ biển lửa nhanh chóng lan tràn, khắp nơi vương vãy những phần còn lại của cánh tay cùng chân bị đứt lìa của bầy xác sống.

      bầu trời truyền đến tiếng gầm rú, Lâm Gia bò dậy nhìn về phía bầu trời, hai chiếc máy bay trực thăng màu đen quanh quẩn ở đầu .

      Chỉ chốc lát sau máy bay trực thăng lại lần nữa hướng về bầy xác sống bắn ra quả tên lửa loại . Ngay sau đó đầu đường xuất hai chiếc xe bọc thép hạng nặng, nhằm về phía Lâm Gia mà chạy tới.

      Ánh đèn sang rực từ máy bay trực thăng chiếu thẳng vào Lâm Gia, làm cho gần như mở mắt ra được, cùng với hỏa lực cực mạnh từ xe bọc thép đem bầy xác sống oanh tạc thành những vũng máu thịt lẫn lộn.

      Tatu và Ngân Hổ vọt tới trước mặt Lâm Gia, Lâm Gia nhanh chóng leo lên lưng Ngân Hổ, chạy về phía xe bọc thép kia, cùng lúc đó, máy bay chiến đấu tàng hình bay xẹt qua , nhằm hướng bầy xác sống mà loạt tên lửa, tiếp theo đó là tiếng nổ rung trời.

      Lâm Gia cảm thấy sau lưng có luồng khí nóng rực đánh tới, toàn thân tức như bị thiêu trong lửa. Trước khi ngọn lửa nhấn chìm hết mọi thứ xung quanh bọn Ngân Hổ cùng Tatu kịp thời chạy thoát đến chỗ an toàn.

      Trong máy bay trực thăng màu đen, thượng tá Mike để ống nhòm xuống, cau mày nhìn bóng dáng màu trắng ở phía dưới mặt đất, trong lòng khỏi cảm thấy kỳ quái, quay lại với Riva lái máy bay: “Kỳ lạ, khu B13 phải từ lâu rồi còn sinh vật may mắn sống sót sao? Vì sao lại đột nhiên xuất , lại còn cưỡi lưng con hổ trắng?!”

      Riva huýt sáo: " ? Chúng ta là may mắn! Cứu được ! ấy bị bọn xác sống cắn bị thương chứ? Có xinh đẹp ?”

      Thượng tá Mike đối với lời của Riva có chút khinh thường, nhưng vẫn đúng : “Quan sát bằng ống nhòm nên nhìn thấy lắm, vóc người dường như tệ. biết ấy có bị bọn xác sống làm bị thương ? Nếu như bị thương nhiễm virus, cho dù có xinh đẹp cũng phải cách ly để xử lý.”

      Riva nhíu mày chép miệng: “Dáng người rất tuyệt sao? Nhất định là người đẹp, là quá tuyệt vời! Nếu như có bị thương, nhất định phải đưa ấy về sư đoàn quân 27 của chúng ta, ngàn vạn lần thể để sư đoàn bọc thép 8 đáng ghét kia cướp mất.”

      Mike ủ rũ nhìn mặt đất phía dưới qua ống nhòm, miệng nhếch lên: “ Điều đó là thể, ấy nhất định bị sư đoàn bọc thép 8 đưa , chúng ta tới kịp để giành lấy ấy. cam lòng, quân đội đất luôn chiếm mất lợi ích của quân! Có xung đột điều chúng ta chiến đấu, thứ tốt toàn bộ bị bọn họ chiếm hết!”

      Đây là lời ghen tức của Mike, thực chất vai trò của lực lượng chiến đấu mặt đất cũng rất quan trọng, nhưng quân xác cũng khá là bị uất ức.

      Pháo đài sinh hóa Hợp Tung Quốc ở địa cầu có quy củ, người phụ nữ bị quân đội nào mang thuộc về quân đội đó, cho nên mặc dù quân được trang bị tối tân nhất lực chiến đấu cũng mạnh nhất, nhưng trong quân lại có nhiều phụ nữ bằng bộ binh.

      “TMD! Bảo tất cả bọn đều chết !” Tiếng la cam lòng của Riva bị thanh gầm rú của máy bay trực thăng nuốt mất.

      Mới vừa thoát khỏi quỷ môn quan, Ngân Hổ cùng Tạp Tu lại bị mấy chiếc xe jeep quân dụng được trang bị tối tân chạy ở phía sau xe bọc thép bao vây xung quanh, ánh đèn từ xe phát ra chiếu thẳng vào mắt Lâm Gia, khiến thể mở mắt ra được, đành phải giơ hai tay lên che bớt ánh sang chói lóa.

      Hơn mười người được vũ trang đầy đủ, mặc trang phục quân đội màu đen nhảy xuống xe, giương súng, nhanh chóng chạy đến gần Lâm Gia và bọn Ngân Hổ.

      Lo lắng bọn họ nổ súng bắn chết Ngân Hổ, Lâm Gia cũng quan tâm đối phương có nghe hiểu ngôn ngữ của mình , vội vàng phất tay la lên: “Đừng bắn! Tôi là con người phải xác sống!”

      Bước chân của những binh lính kia ngừng lại chút, người sĩ quan chỉ huy hơi hạ thấp vũ khí trong tay, dường như quan sát Lâm Gia. Sau đó trong mắt lóe ra tia kinh ngạc, ta hạ súng xuống, hướng Lâm Gia vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Gia qua bên ta.

      Ở phía đối diện với ánh đèn, Lâm Gia cũng thấy khuôn mặt của người sĩ quan kia, nhưng thấy những binh lính này có lập tức nổ sung về phía mình, sợ hãi trong lòng cũng bớt mấy phần, ít nhất những người lính này tạm thời xem là xác sống.

      Lâm Gia hiểu rằng mình nên làm phải theo chỉ thị của đối phương, nhanh chóng từ lưng của Ngân Hổ nhảy xuống, muốn chạy về phía những người quân nhân kia, ngờ Ngân Hổ thấy nhảy xuống, lại chạy tới trước chắn ngang trước mặt cho qua phía bên kia, còn trợn to đôi mắt hổ lên nhìn, hạ thấp đầu xuống nhe răng nanh bén nhọn như dao hướng về phía những quân nhân giọng gầm gừ uy hiếp.

      Người sĩ quan chỉ huy nheo mắt lại lộ ra nguy hiểm, chợt tất cả các họng súng lập tức nhắm ngay Ngân Hổ.

      Lâm Gia kinh hãi hướng về phía những quân nhân khoát tay, hô lớn: “Xin đừng nổ súng! Đừng bắn! Nó làm hại ai hết!”

      Thấy họng súng của những quân nhân vẫn hướng vào Ngân Hổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò, hoảng hốt đến độ túm lấy cả mảng lông lớn cổ Ngân Hổ, lớn tiếng trách mắng : “Ngân Hổ! được tới gần đây! Cũng được tấn công bất kỳ ai!”

      Ngân Hổ quay đầu lại, trong đôi mắt xanh dương suốt tràn ngập uất ức, nhìn chăm chú Lâm Gia, trong miệng ngừng phát ra thanh ừng ực kháng nghị.

      Lâm Gia giờ phút này dám có chút mềm lòng nào, thể lùi bước, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Ngân Hổ: “ được phép! Biết ? Ta cho phép tấn công! cho phép tới gần!”

      Trong đôi mắt xanh lam trong suốt toát ra nồng đậm lo lắng, Ngân Hổ lỗ mấy tiếng, cuối cùng đành nhượng bộ, nó ủ rũ cúi đầu, lui về sau bước, nhường đường, cái đuôi to buồn bã ỉu xìu rũ xuống mặt đất.

      Tatu chân cà nhắc tới trước mặt Lâm Gia, liếm liếm vết thương mu bàn tay Lâm Gia do bị đá nhọn đâm phải, ô ô kêu .

      Lâm Gia vỗ vỗ đầu của nó an ủi, sau đó sải bước tới trước mặt người sĩ quan kia.

      Người sĩ quan kia khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng người vô cùng cao lớn, ước chừng 1m9, vóc người cân đối hoàn mỹ còn đẹp hơn cả siêu mẫu nam, bộ đồng phục đen ôm sát cơ thể làm những cơ bắp cường tráng bền chắc phô bày cách ràng, mái tóc xù mắt nâu, sống mũi thẳng cao làm mất vẻ hài hòa, khuôn mặt kết hợp vẻ đẹp nam tính của Đông lẫn phương Tây, dường như là con lai.

      ta cúi đầu nhìn Lâm Gia, giơ súng ý bảo giơ hai tay lên, binh lính tới, nhanh chóng kiểm tra Lâm Gia. Sau khi kiểm tra xong, vào tai người sĩ quan đó mấy câu, Lâm Gia nghe bọn họ những gì.

      Người sĩ quan đột nhiên vươn cánh tay dài tóm lấy cánh tay Lâm Gia, kéo đến trước mặt, “cùm cụp” tiếng, Lâm Gia còn chưa kịp phản ứng, cổ tay liền xuất cái còng tay.

      Lâm Gia có chút bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.

      Ngược lại Ngân Hổ cùng Tatu khẩn trương gầm , nôn nóng định xông lên trước, Lâm Gia vội vàng quay đầu lại dùng ánh mắt ngăn chúng lại.

      Người sĩ quan có vẻ rất hài lòng với phản ứng của , đẩy đến xe jeep bên cạnh ý bảo lên xe.

      Lâm Gia vừa nhấc chân định lên xe, phía sau lưng bỗng vang lên hai tiếng súng, Ngân Hổ gầm lên giận dữ.

      Lâm Gia hoảng sợ xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Ngân Hổ cùng Tatu trúng đạn ngã xuống đất.

      “Ngân Hổ!!!”

      Trong đầu Lâm Gia dường như có tiếng nổ lớn vang lên, ngực như bị dao mọn sắc bén đâm trúng nhát, lý trí trong chớp mắt như sụp đổ, mất khống chế ngừng la thét chói tai, vung vẩy hai cánh tay ra sức muốn thoát khỏi kiềm chế của người sĩ quan chạy tới bên cạnh Ngân Hổ.

      Người sĩ quan nhíu mày lại, gương mặt biểu tình thiếu kiên nhẫn, ta dễ dàng khống chế được Lâm Gia kích động, cánh tay rắn chắc tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của , đem đẩy mạnh lên cửa kính xe, cúi đầu quát lên bên tai : “Bình tĩnh chút! ! Hai con thú kia trúng đạn thuốc mê, bị gì hết!”

      Tiếng la hét của Lâm Gia dừng lại, tâm trạng hoảng hốt lo lắng tột độ của bởi vì lời của ta mà đột nhiên biến mất. Bỗng mất rồi được lại, cái cảm giác vui mừng như điên mà hoàn toàn nhấn chìm . Chợt buồn chợt vui, hoàn toàn chú ý tới người sĩ quan sử dụng tiếng Trung.

      Lâm Gia vội vàng xoay người quan sát bọn Ngân Hổ, quả nhiên trông thấy bụng Ngân Hổ cùng Tạp Tu phập phồng lên xuống, chúng nó còn hô hấp! Lâm Gia hít sâu hơi, thoáng bình tĩnh trở lại, lộ ra nụ cười mừng rỡ. Trong lúc bất chợt toàn thân thư giãn, cảm giác mệt mỏi chịu nổi cộng thêm thân thể còn mang theo vết thương khiến kiệt sức, hai chân mềm nhũn té xuống đất.

      Người sĩ quan kịp thời tóm lấy hông của Lâm Gia, chỉ dùng tay có thể bế lên. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của phái nữ đè ép lên ngực . Trong lúc nhất thời tâm trí có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền định thần lại, cố gắng khiến ánh mắt tập trung khuôn mặt của , chạy tới chạy lui, nên nhìn chăm chú những nơi khác.

      Lâm Gia cũng muốn ngất lúc này, cố gắng mở mắt nhìn người sĩ quan: “Xin hãy thả tôi xuống, tôi có thể tự được.”

      được! phải chấp nhận để chúng tôi bảo vệ.” Chân mày của người sĩ quan nhíu chặt hơn, câu bác bỏ cầu của Lâm Gia.

      Lâm Gia hề kiên trì nữa, thể lực của cạn kiệt, đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng nhấc lên được nữa.

      “Corey, Thượng tá sư đoàn bọc thép 8, từ hôm nay trở , do sư đoàn bọc thép 8 tiếp quản, theo quy định trong thời gian kiểm tra mọi hành động của tạm thời bị hạn chế, xin hợp tác.” Theo lệ thường, Corey báo tên của mình, đơn vị và quân hàm, vẻ mặt có chút cứng rắn.

      Lâm Gia trợn to hai mắt, sau cùng cũng phát người đàn ông này là tiếng Trung, giật giật môi, vẫn còn là nhịn được có mở miệng hỏi thăm. biết mình đến thế giới như thế nào, tốt nhất đừng quá nhiều lời, nhiều sai nhiều dễ dàng gây ra phiền toái.

      Corey đem Lâm Gia ôm vào xe jeep, đặt vào ghế sau, bản thân cũng lên xe, ngồi bên cạnh Lâm Gia.

      “Thượng tá Corey, trận chiến kết thúc! Bọn zombie bị tiêu diệt, trải qua kiểm tra bọn chúng đều là zombie cấp thấp, quân ta có thương vong.” binh lính chạy tới báo cáo tình hình chiến đấu.

      Corey gật đầu cái: “Toàn bộ rút lui! Hành động phải nhanh!”

      !” Binh lính làm động tác nghiêm, nhận chỉ thị: “Hai con thú kia bị xác sống cắn bị thương, rất có thể lây nhiễm virus xác sống, có nên giết chết tại chỗ ngay?”

      cần!” Lâm Gia nghe được hai chữ giết chết, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Corey, cầu xin : “Xin đừng giết bọn chúng! Bọn chúng rất có thể bị nhiễm virus!”

      Corey liếc nhìn Lâm Gia, do dự chút, với người binh lính kia: “Mang về giao cho khu D9 bộ nghiên cứu miễn dịch hóa học, những người đó xử lý.”

      Binh lính nhận mệnh , mặc dù vô cùng lo lắng cho Ngân Hổ cùng Tatu, Lâm Gia cũng biết thể cầu gì thêm được nữa. Bọn họ có thể tạm thời tha cho Ngân Hổ chết, đối với những người quân nhân xa lạ này là giới hạn cuối cùng rồi.

      buông lỏng tay ra, yên lặng ngồi lại vị trí, cúi đầu co người lại núp ở ghế sau.

      Lúc xe jeep khởi động lại có chàng sĩ quan tóc vàng chui vào xe, ta nhàn nhạt gật đầu với Corey cái, ngồi vào bên trái Lâm Gia. Kết quả, hai người đàn ông to lớn cường tráng kẹp Lâm Gia ở giữa.

      Cũng biết là cố ý hay là vô ý, ràng gian xe jeep phải quá , nhưng người đàn ông bên trái này có khuynh hướng ngày càng sáp vào giữa, ngày càng ép sát vào Lâm Gia.

      Lâm Gia khó chịu nhíu nhíu mày, cũng dám lên tiếng phản đối, chỉ lặng lẽ xê dịch sang bên phải, ai ngờ cái tên bên trái cũng xê dịch theo .

      Đối với Corey, tên đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này ràng rất có hứng thú đối với , thỉnh thoảng quay đầu nhìn chăm chú, ánh mắt xanh biếc sáng lấp lánh, giống như nhìn thấy món thức ăn thích.

      Lâm Gia rất thích ánh mắt người đàn ông này nhìn mình, ánh mắt này nóng rực dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy hai cái lỗ người . Nhưng ở vào tình huống lúc này, dám phản ứng lại cách mạnh mẽ.

      “Cain, thiếu tá sư đoàn bọc thép 8.” Cain nhìn chằm chằm Lâm Gia, đôi mắt tỏa ánh sáng lấp lánh: “ thuộc phân khu nào?”

      Lâm Gia cố gắng hết để tâm đến ánh mắt nóng rực của Cain, mắt khẽ nhìn xuống, giọng trả lời: “Tôi tên là Lâm Gia, thuộc bất kỳ phân khu nào hết.”

      Vốn là định tùy tiện xạo phân khu nào đó cho qua chuyện, nhưng nghĩ tới bọn họ có thể dễ dàng tra ra được là mình dối, quyết định hay là nên thôi.

      thuộc về bất kỳ phân khu nào?” Cain kinh ngạc nhìn .

      vừa định hỏi tiếp, Corey lên tiếng ngăn cản : “Cain, ấy còn chưa có trải qua đợt kiểm tra bắt buộc, hơn nữa sau khi trở về chắc chắn bị thẩm vấn, mình cậu tra hỏi ấy là phù hợp trình tự.”

      Cain chẳng hề để ý cười đùa : “Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là tùy tiện hỏi chút mà thôi, chẳng lẽ cậu đối với ấy tò mò sao?”

      Corey lạnh lùng lườm Cain, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, Cain đành phải cười cười, nhún nhún vai: “Mình hiểu rồi, mình lại phạm sai lầm.”

      ta quả hỏi thăm nữa, chỉ là như cũ tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Gia, ánh mắt chuyển đến bộ ngực cao vút của Lâm Gia, nhịp thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

      Lâm Gia cảm nhận được thay đổi của Cain, khẩn trương nắm chặt tay lại, lại hướng bên Corey mà nhích qua. Mặc dù hai bên đều là đàn ông, nhưng Corey ít nhất có biểu hứng thú quá mạnh mẽ đối với .

      Cain quả thực sắp có điểm kiềm chế được, hơn nửa năm chưa tiếp xúc với , lần trước do liều mạng lập công lớn, mới được Tướng quân ngợi khen, cho phép cùng trong độ tuổi thích hợp, lần đầu tiên được “Thân thể chiều sâu kết hợp”.

      Đối với sĩ quan bọn họ, bình thường dù các có ở trước mặt cũng khó được lại gần, tại xinh đẹp, tươi mơn mởn trong tầm mắt , ngồi ở bên cạnh , còn cùng dính nhau gần như vậy, cũng có thể ngửi được hương thơm từ mái tóc tỏa ra, gần như phải dùng tất cả sức lực mới khắc chế đè nén cảm xúc mãnh liệt mang tên ”Dục vọng” trong cơ thể mình xuống.

      Phải biết rằng số phụ nữ sống sót có bị lây ít vô cùng, mỗi người phụ nữ đều rất quý giá, đặc biệt là những người phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Các được bảo vệ rất kỹ, mỗi người phụ nữ đều bố trí rất nhiều người có năng lực chuyên môn để chăm sóc, trừ công việc sinh con. Họ cần làm bất kỳ công việc gì khác. Mặc dù vật chất thiếu hụt, những người phụ nữ vẫn như cũ có cuộc sống rất tốt. Phụ nữ trẻ thậm chí còn hiếm hơn, mặc dù gánh vác trách nhiệm sinh con nặng nề, nhưng họ chỉ biết những đứa bé được sinh dựa việc chọn lựa kỹ càng khắp mọi mặt của người cha, phương thức thụ thai phần lớn là tiến hành thụ tinh nhân tạo, mà phải là hai người khác phái kết hợp, người đàn ông trừ phi lập được chiến công hiển hách được chính phủ phê duyệt đặc biệt cho phép hoặc là Thượng tướng sáu sao mới có để tư cách cùng phụ nữ cá nước thân mật. Những người sĩ quan bình thường cùng binh lính lúc bình thường chỉ có thể tự mình giải quyết.

      Hôm nay bọn họ lại may mắn như vậy, chẳng những cứu được trẻ tuổi, hơn nữa này dáng vẻ còn cực kỳ xinh đẹp. Theo quy định, này thuộc về sư đoàn bọc thép 8 bọn họ, cho dù thể cùng với “Chiều sâu kết hợp”, nhưng vẫn có hi vọng có thể gần gũi ấy.

      Cain nhìn Lâm Gia cách thèm khát, này có khuôn mặt nhắn dịu dàng khó gặp, mái tóc đen sáng bóng dài đến thắt lưng, bộ quần áo bó sát người màu xám nhạt chặt chẽ bao vây lấy thân thể có lồi có lõm của , làm nổi bật những đường cong duyên dáng, làn da mịn màng gợi cảm là màu mật ong. Trong mắt của Cain, toàn thân Lâm Gia ở khắp mọi nơi phảng phất cám dỗ chết người.

      Lâm Gia nhận thấy được Cain càng ngày càng áp sát mình, lồng ngực to lớn rắn chắc dựa sát cánh tay của mình, chóp mũi cũng sắp đụng phải mặt , trong lòng cực kỳ tức giận, cơ thể khỏi căng thẳng. Nhưng thể phản kháng, thể làm gì khác hơn là khẽ nâng khuỷu tay trái lên ngăn cản Cain tiếp tục đến gần, đồng thời thân thể theo bản năng di chuyển về phía bên phải.

      “Devic! Dừng xe!” Corey đột nhiên lớn tiếng ra lệnh cho binh lính lái xe Devic.

      Devic lập tức thắng xe, Cain lúc này mới thức tỉnh từ trong cảm xúc say đắm, cảm thấy rất kỳ lạ hỏi: “Tại sao dừng xe?”

      Corey hướng người lính ngồi đối diện ở bên cạnh Devic : “Cậu đến ghế phía sau ngồi.”

      Sau khi người lính đó xuống xe, Corey quay đầu ra lệnh Cain: “Cain, cậu ngồi vào ghế trước mặt ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :