Tuyệt đỉnh vương phi - Lục muội Tuyết Nhi, (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Tuyệt đỉnh vương phi
      TÁC GIẢ: Lục muội Tuyết Nhi, (Rùa)
      [​IMG]
      Author (tác giả): Lục muội Tuyết Nhi, (Rùa)
      * Category (thể loại): Xuyên
      * Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 10+
      * Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): Finished
      * Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): No H!
      NGUỒN: https://anglelovely.wordpress.com/♥truyen-tu-sang-tac♥/tuyet-dinh-vuong-phi/


      Văn án
      Hỡi thế gian số phận là chi?

      Khiến con người ta mù mịt

      Nàng thông minh tuyệt đỉnh

      Thế gian ai so với nàng khốc, giết người gớm tay

      Thế gian ai so với nàng đẹp, đẹp như tiên giáng trần

      Thế mà số phận bắt nàng khổ đau.

      Nàng làm sao chống lại được nó!

      Nhân vật
      Phùng Ngọc Như Băng: Tiểu thư của tập đoàn đá quý I.L, 22 tuổi làm phó tổng giám đốc điềm hành tập đoàn, cùng cha và phát triển nó thành tập đoàn đá quý hàng đầu thế giới, sát thủ hàng đầu trong thế giới đêm với cái tên Ngọc Bách Lam Y. thông minh, xinh đẹp, tài năng nhưng lạnh lùng cao ngạo.

      Phong Hoàng Vũ: Nhị vương gia Thiên quốc, lãnh khốc vô tình với nữ nhân yểu điệu. 15 tuổi thống lĩnh đại quân thu phục 5 nước chư hầu, 20 tuổi cùng hoàng huynh đưa đất nước trở thành cường quốc số , đệ tam mĩ nam.”Điều nàng muốn là thánh chỉ, kẻ thù của nàng là kẻ thù quốc gia, thân nhân nàng là hoàng thân quốc thích”

      Lâm Bạch Phong: Hoàng đế Vũ quốc. ra bản lĩnh ngang Hoàng Vũ, soái ngang Hoàng Vũ, là kì phùng địch thủ với Hoàng Vủ, nhưng lại trao trọn trái tim cho nàng. “Nàng là ngọc trong băng ngàn năm, là tình duy nhất của ta. Cho dù từ bỏ tất cả vì nàng ta cũng hối hận.”

      Nhân vật khác:
      Phùng Ngọc Bảo Nam: Caca “iu quý” của Như Băng, tể tướng Thiên quốc, vẻ ngoài đẹp trai-đệ nhất mĩ nam kinh thành,phong lưu đào hoa, chưa ai lòng. Đối với nữ nhân đều thương hoa tiếc ngọc, đối với nam nhân hào sảng, thoải mái, tứ hải là bạn, nhưng thực ra là kẻ thuộc họ hàng họ “Cáo”.

      Phong Hoàng Thiên: Hoàng thượng Thiên quốc, đệ nhị mĩ nam kinh thành, tài giỏi, 16 tuổi thay cha giải quyết cục diện đất nước rối rắm, đưa Thiên quốc từ nước chư hầu thành cường quốc. Coi Như Băng như em , vui tính với bằng hữu nhưng cực kì lãnh khốc với kẻ khác.

      Mộ Dung Tinh Vệ: thiên hạ đệ nhất thần thâu, bằng hữu của Như Băng, cũng xuyên , còn tình cảm của nàng lại là truyên kì khác.^^

      Giới thiêu thêm về Thiên quốc:
      Thiên quốc nằm lục địa Thiên Vũ tức là lục địa có Thiên quốc và Vũ quốc. lục địa chỉ có hai nước này mà có hàng chục các đất nước khác nhưng đều là chư hầu của hai cường quốc này. Có câu “ Nam Thiên, Bắc Vũ” Thiên quốc nổi tiếng cảnh đẹp, được trời ưu ái nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên và nhân tài võ lâm. Thiên quốc có hai khu vực chính là Đồng bằng Hạo Thiên, nơi đặt kinh đô và vùng đất Nam Châ. Nếu Hạo Thiên đất đai màu mỡ, thuỷ bộ thuận lợi, khí hậu ôn hòa Nam Châu là vùng đất nghèo tài nguyên, khí hậu khắc nghiệt, mùa đông cực lạnh mà mùa hè cực nóng.

      Vũ quốc là vùng cao nguyên rộng lớn, có các núi cao quanh năm mây mù. Vũ quốc nổi tiếng nhất là các ngành thủ công mĩ nghệ, sông ngòi thuận tiên cho việc đánh bắt cá.

      Còn quốc gia cũng đáng để so sánh với hai nước này là Phượng quốc, quốc gia nữ quyền nổi tiếng về trồng chè, những lá chè của Phượng quốc đáng giá vạn đồng. Các quốc gia trong khu vực cũng nể phục Phượng quốc vạn phần.


    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 1: Về với

      Hai năm sau ngày Bảo Nam mất tích, phòng phó tổng giám đốc

      -Phó tổng giám đốc.- nữ thư kí bước vào, thái độ cực kì cung kính với nữ nhân trước mặt. Đó là phụ nữ rất trẻ, mới khoảng 22 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, váy đen cạp cao ngồi phê duyệt công văn.

      -Vẫn có tin tức gì?- Nàng lạnh lùng hỏi

      -Vâng, thưa phó tổng giám đốc. Chúng ta phát động tìm khắp thế giới nhưng tin tức gì, chỉ thấy chiếc xe của tổng giám đốc tìm thấy trôi dạt Thái Bình Dương ạ.- thư kí vừa thông báo, mồ hôi cứ chảy ròng rỏng. Trong căn phòng được ốp toàn đá cẩm thạch đen như thế này mà chảy mồ hôi là… Đúng lúc

      báo cáo Chủ tịch hội đồng quản trị chưa?

      – Dạ rồi ạ! Chủ tịch hội đồng quản trị hoàn toàn mất hi vọng, bảo người mau chóng thu xếp công việc.

      - huỷ hết lịch hẹn trong 1 tuần tới cho tôi! Chuẩn bị xe, tôi về nhà sớm.- đứng dậy bước về thang máy có đoá hoa cẩm thạch đen. đó chính là Phùng Ngọc Như Băng, phó tổng giám đốc tập đoàn đá quý I.L, thiên tài trẻ, tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh năm 20 tuổi. Lạnh lùng, quyết đoán. Chỉ cần nhìn cách nàng trang trí phòng làm việc biết, sàn lát đá cẩm thạch đen, tông màu chính là đen và trắng nhìn khác gì phòng nam nhân.

      Biệt thự nhà Phùng Ngọc

      -Tiểu thư!- Lão quản gia cung kính mở cồng, nàng bước xuống xe, thẳng vào nhà, làm ầm lên:

      -Cha, sao lại như thế? Còn nước còn tát chứ!

      -Khụ, khụ! Còn tìm gì nữa, 2 năm rồi, tin tức còn. Cả FBI, Interpol, CIA cũng từng vào cuộc nhưng có tìm ra nó đâu. Khụ,khụ! – Phùng Ngọc lão gia bước từ trong nhà ra, vẻ mặt sầu khổ.-Con chuẩn bị phát tang , làm cho nó tang lễ long trọng.


      -Vâng!-Như Băng đau khổ cúi đầu, bước về phòng. Từ khi mẹ nàng mất , chỉ có cha và là người thân duy nhất của nàng. Cha đau khổ vì mất mẹ, đâm đầu vào công việc. Chỉ còn là chỗ dựa, là cả cha cả mẹ của nàng, giờ lại bỏ nàng mà … Haiz! Mắt nàng đỏ lên, như muốn ra nước mắt nhưng từ khi bỏ nàng, nàng thể khóc. Như Băng đứng dậy, cười to tiếng rồi ra bàn làm việc.

      5 ngày sau, đám tang của Bảo Nam, rất nhiều người đến tham dự.

      -Con ơi, sao con bỏ ta mà sớm vậy? Đứa con trai quý của ta.- Quân lão gia nhìn thấy cảnh ấy càng sock, bệnh tim tái phát mà ngất .

      -Trần quản gia, đưa cha ta đến bệnh viện nhanh lên. Chú ba, giúp cháu tiếp tục chủ trì tang lễ.- Như Băng phân phó sau cũng bước về phòng.

      Phòng Phùng Ngọc tiểu thư, Như Băng nằm dài giường. Mấy hôm nay vì việc chuẩn bị tiếp quản chức vị Tổng giám đốc khiến nàng mệt mỏi. Nằm lúc nàng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nàng gặp hồng y nữ tử xinh đẹp bay xuống, trang phục đậm chất cổ xưa.

      -Phùng Ngọc Như Băng, ngươi có muốn gặp trai ngươi ?

      - là ai?

      -Ta là Trưởng quản nhân tình! Nhân gian gọi ta là Hồng nữ. Thế nào, ngươi có muốn tìm lại Bảo Nam ?

      - giúp ta được sao? Chúng ta huy động rất nhiều ngươi mà chưa tìm thấy đấy!- Như Băng cười khiêu khích.

      - đâu còn ở thế giới này! xuyên rồi mà.-Tiên nữ trả lời tỉnh bơ

      -Xuyên ? Ta tin!

      -Vậy muốn thử ? Nếu theo ta, vừa gặp được trai, ta còn tặng thanh Ngọc Lam bảo kiếm, bộ Hắc Bạch thần châm và viên Thiên tàng nội đan 100 năm công lực. OK chứ?

      -Được thôi! !- Như Băng hai lời chuẩn bị.

      -Được, thôi.-Nữ nhân kia phất tay ra vầng sáng, kéo Như Băng vào khiến nàng hôn mê bất tỉnh.

      Lúc tỉnh dậy, đập thẳng vào mắt nàng là khuôn mặt hại nước hại dân của Bảo Nam. Theo phản xạ nàng hỏi:

      -Sao lại ở đây?

      -Cái này ta phải hỏi muội mới đúng, sao muội ở đây?

      - gì vậy?

      -À, Lý quản gia, chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư, các người lui ra ngoài hết .-Bảo Nam vừa dứt lời còn ai trong phòng. Mọi người vừa ra ngoài, Như Băng chĩa khiếm vào thẳng cổ :

      -Ngươi là ai?

      -Ta là Bảo Nam của em mà.

      - ta bao giờ theo kiểu buồn nôn như thế.-Nàng liếc nhìn bộ trang phục Bảo Nam mặc người:-Ngươi đóng phim à?

      -Em đối xử với trai lâu gặp thế à.-Bảo Nam giở giọng uỷ khuất, rút từ trong người mảnh ngọc bội hình rồng, khắc nổi hai chữ Phùng Ngọc.-Giờ em tin chưa?

      - Nam- Như Băng ôm chầm lấy người mất tích hai năm.- Sao lại tới đây? Đây là đâu?

      -Đây là Thiên quốc, hồng y tiên nữ đưa tới đây. Trái qua nhiều chuyện, giờ tể tướng. Hôm qua săn thấy em ở chân núi nên đưa về. Còn em, sao lại ở đây.

      - con mụ áo hồng đưa em tới đây. Cha sock lắm khi nghe tin mất tích, làm tang lễ.

      -Uhm. Vậy em ở đây với . Nhưng ở đây chỉ được kêu caca xưng muội. Gặp kẻ lớn hơn goi thúc, thẩm. Nhớ chưa?

      -Biết thế!- Nàng phun ra hai chữ rồi lăn ra ngủ tiếp.

      -Haiz!-Bảo Nam ngán ngẩm cảm thán rồi ra ngoài, phân phó hạ nhân làm phiền, khi nàng dậy mời ra đại sảnh.

      Như Băng ngủ lúc rồi tỉnh dậy. Vươn vai, nàng bước xuống giường. Bên ngoài có tiếng nữ nhân:

      -Mời tiểu thư ra đại sảnh, gia chờ!

      -Ngươi vào đây!- Nàng vừa dứt lời có thiếu nữ bước vào. Khuôn mặt khả ái, dáng người thanh tú. – Ngươi tìm cho ta bộ y phục màu trắng, chuẩn bị đầu tóc cho ta.

      -Vâng, thưa tiểu thư! – Nàng ta khẽ nhún người, rời vào góc phòng lục tìm bộ y phục trắng, thêu những đoá bạch mai. Nàng lấy sợi dây buộc gọn tóc lên.

      -Tiểu thư, người búi tóc ư?- Nhà hoàn bên cạnh tò mò hỏi

      -Ngươi búi cho ta!- Nàng đưa cái lược ngà lên cho nha hoàn- Đơn giản thôi!

      Nha hoàn nhàng búi gọn tóc lên, để xoà xuống hai lọn tóc mai, nàng trang điểm mà trực tiếp thẳng ra đại sảnh.

      Đại sảnh, mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng. Dáng vẻ của nàng từ là mỹ, hai từ là rất mỹ, ba từ là vô cùng mỹ, bốn từ là tuyệt thế giai nhân. Mỹ..mỹ đến tận cùng, khó có thể diễn tả hết vẻ đẹp của nàng. Nàng cao ngạo lạnh lùng, thanh lịch quý phái, mỗi bước uyển chuyển tựa như đoá hoa lan bung nở. Thân hình tuyệt đẹp, cân xứng. Tóc dài buông xoã nửa, đen tuyền như dòng suối dưới ánh mặt trời càng thêm óng ả. Ngũ quan thanh tú, đôi con ngươi lấp lánh như sao bầu trời, dịu dàng mà mị, mắt phượng hơi xếch càng tăng vẻ mị. Như Băng tiến thẳng đến đứng cạnh Bảo Nam. Mắt phượng cao ngạo để ai vào trong.

      -Ai vậy nhỉ?

      -Xinh đẹp quá!

      -Chắc là tể tướng phu nhân tương lai.

      -Tướng phủ sắp có nữ chủ nhân rồi!

      Nhìn khung cảnh hỗn loạn của hạ nhân phía dưới, Như Băng khỏi nhíu mày. là hổ nháo, đúng như tính cách của Bảo Nam. Thấy vẻ mặt tiểu muội được tốt, Bại Nam giả ho vài cái rồi :

      -Đây là tiểu muội thất lạc lâu của ta, Phùng Ngọc Như Băng. Giờ nàng là đại tiểu thư của tể tướng phủ. Các ngươi đối đãi nàng cho tốt, thấy nàng như thấy ta.

      -Ân, thưa tể tướng.-Nâm nhân bên dưới có chút thất vọng còn nữ nhân lộ vẻ vui sường. Ngày nào tể tướng chưa kết hôn ngày đó các nàng có cơ hội

      -Tiểu Y, giờ ngươi hầu hạ tiểu thư. Đưa tiểu thư đến Lam viện.- Bảo Nam phân phó. Từ trong hàng, nữ nhân đáng thân lục y, khuôn mặt khả ái tiến ra.

      -Tham kiến tiểu thư.

      -Các ngươi trở về , chuẩn bị tiệc. Tối nay ta để Băng nhi ra mắt văn võ bá quan.- Bảo Nam vủa phất tay trong phòng còn ai.- Băng, theo ta vào cung.

      -Làm gì ạ?- Nàng nhấp nụm trà. “A! Trà hảo hạng a”

      -Gặp hoàng thượng chứ sao! Còn để tứ hôn cho muội nữa chứ!- Bảo Nam cười nham nhở, vừa dứt lời ngân tiêu bạc phóng ra. nghiêng mình tránh được, cúi đầu nhặt ngân tiêu lên:

      -Sao muội có được Hắc Bạch thần châm? Đây là bảo vật thuộc hàng ngũ đại vũ khí đấy!

      - hồng y nữ tử đấy cho muội! Còn nữa, nếu tên Hoàng thượng đấy dám tứ hôn, muội cho chết có chỗ chôn!- Nàng lướm cái rồi tiếp uống trà.

      -Uhm! thôi, xe ngựa đợi ở ngoài rồi!- Bảo Nam chảy mồ hôi lạnh nhìn em rồi kéo Băng ra ngoài.

      Cửa thư phòng.

      -Muội nhớ phải hành lễ đấy! Hoàng thượng như tổng thống đâu. Nhớ phải quỳ xuống đây!- Bảo Nam dặn dặn lại.

      -Biết! lắm!- Như Băng vừa cằn nhằn câu tiểu công công tiến ra

      -Hoàng thượng cho truyền.

      Trong thư phòng

      -Thần tham kiến hoàng thượng.

      -Dân nữ Như Băng tham kiến hoàng thượng.

      Hoàng Thiên còn chút hình tượng, tay lấy quả táo bàn lau vào áo ăn, mặt hoi:

      -Ngươi a! Có việc gì mà phá giấc ngủ tưa của ta! Quá đáng! Có gì mau. Đừng bảo ta là ngươi thú nương tử chứ???- ngoạm miếng táo, nhướn mi nhìn nàng- Mỹ nữ này hả? Rất đẹp, hay ngươi tặng nàng cho ta !- Hoàng Thiên tiếp tục chọc vào bình thuốc nổ.

      Sắc mặt Như Băng dần trầm xuống, mâu quang loé lên tia quỷ dị, ngân tiêu phóng thẳng về phía . cũng phải gà mờ, nhanh chóng xoay người tránh được, chư kịp thở hai, ba ngân châm khác phóng đến, uy lực kinh hồn, soạt qua rách cả hoàng bào, lực mạnh đến nỗi cắm sâu vào tường đằng sau tới mấy tấc. Thấy dụng ngân châm có tác dụng với , Như Băng rút Ngọc Lam bảo đao bên hông ra, nhằm thẳng hoàng thượng mà chém. Hoang Thiên vất vả lắm mới tránh được, sử dụng khinh công nhảy ra phía sau lưng Bảo Nam.

      -Hảo hảo. đùa nữa! Ta đùa ngươi nữa!- Đợi Như Băng tra kiếm vào bao mới thu hồi bộ dạng minh quân. - . Bảo Nam, ngươi đưa nàng tới đây có việc gì?

      Bảo Nam từ nãy đến giờ ngồi thưởng trà mới lên tiếng:

      -Nàng là bào muội thất lạc lâu của ta. Thỉnh hoàng thượng tối nay tới tưởng phủ dung gia yến mừng nàng trở về!

      -Hảo hảo! Thế mà người sớm! Bào muội của ngươi cũng như muội muội của ta! Vật ta phong muội làm Như Băng quận chúa, được tự do ra vào hoàng cung, quyền lợi khác gì công chúa! , muội muốn ta ban thưởng cái gì nào?

      -Tạ ơn hoàng thượng! Thần chỉ mong hoàng thượng cho phép thần cần quỳ trước thánh nhan!”Hừ hừ! Ta chưa bao giờ phải quỳ trước bất cứ ai! Bắt ta quỳ trước ngươi, nằm mơ.”

      -Cái gì? Muội muốn thế sao?-Hoàng Thiên kinh ngạc, nữ nhân khác chắc chắn là mong ngọc ngà châu báu, hoặc được tứ hôn với hoàng than quốc thích, còn nha đầu này…

      -Chẳng lẽ việc đơn giản vậy mà Hoàng thượng đáp ứng được sao? Vậy tiếc quá, ngoài điều này ra ta chẳng mong gì cả!-Như Băng tiếu tự phi tiếu .

      -Được! Ta đồng ý với nàng!-Hoàng Thiên cười sảng khoái, hiếm khi nào gặp được nữ tử như vậy.

      -Tạ ơn hoàng thượng. Chúng thần cáo lui!-Đứng đợi Bảo Nam hành lễ rồi nàng kéo về phủ.

      Lam Viện

      -Muội thấy cái viện này thế nào? Ta quên sở thích của muội nhỉ?- Bảo Nam hãnh diện khoe khoang với Như Băng.

      -Vâng! Tạm ổn. Xây cho muội cái mật thất nữa là Ok.

      Bảo Nam định chú bồ câu trắng hạ xuống, chàng lấy bức thư ra, mặt biến sắc:

      -Ta có việc trước. Muội cần gì với Tiểu Y.

      -Ân.

      Bảo Nam khỏi, Như Băng mở cửa bước vào viện. Lam viện quá cầu kì như viện của các thiên kim tiểu thư khác mà cực kì đơn giản. Bên trong chủ yếu làm từ gỗ lim tự nhiên sơn màu. Đằng sau có khu vườn rộng, phía trước trồng vài khóm tử lam, bạch lan, địa lan. Cách viện chính chừng 50 bước là gian nhà giành cho hạ nhân, chắc Tiểu Y ở trong đó. Nàng bước đến gọi:

      -Tiểu Y, ngươi ra đây!

      -Ân, thưa tiểu thư.

      Tiểu Y thân lục y chạy ra ngoài. Cúi mình hành lễ

      -Ngươi dẫn ta thăm quan tướng phủ, ta quen đường.

      -Vâng!- Tiểu Y đáp rồi lui xuống nhường đường cho Như Băng. Tiểu nha đầu dẫn nàng khắp các nơi trong phủ, chỗ nào cũng chỉ cho nàng. lúc mệt, Tiểu Y đưa nàng ra đại sảnh, ngờ gặp phải tiểu thư khuê các lớn tiếng:

      -Này, các ngươi nghe ta sao? Ta là tể tướng phu nhân tương lai, ta muốn gặp Nam ca.

      -Tể tướng có việc, ở đây, mời người cho.-Lão quản gia nghiêm nghị hạ lệnh trục khách. Như Băng nhìn tình cảnh này khỏi nhíu mày hỏi:

      -Có chuyện gì vậy? Lại là nữ nhân của ta tới sao?

      -Dạ vâng ạ! Nhiên tiểu thư muốn tìm tể tướng.

      -À! Ông giải quyết .-Nàng thản nhiên bước vào đại sảnh uống trà. Thấy có kẻ khác để ý mình, nữ nhân kia tức mình dậm chân:

      -Ngươi là ai mà hành lễ với ta, ngươi biết ta là ai ?

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 2: Bái kiến sư phụ

      - là ai?-Như Băng nhướn mi hỏi.

      -Ta là tể tướng phu nhân tương lai, tiếu thư của Bạch gia- binh bộ thượng thư! Ngươi là ai mà dám tranh giành với ta?- nàng vênh mặt ,

      Nàng gì, uống hết tách trà, vẻ mặt bình thường như phải chuyện của mình. Nữ nhân kia được đếm xỉa, tức giận :

      -Ngươi là ai? Ta hỏi ngươi câm rồi à!

      -Ta là ai liên quan gì đến , hỏi nhiều? Quản gia, tiễn khách! –Nàng lạnh lùng ra lệnh rồi nhấc bước định rời . Bạch Nhiên kia đến trước mặt nàng, giơ tay lên định động thủ giọng quen thuộc từ ngoài cửa vọng đến:

      -Băng Nhi, muội ở đâu? Ăn bánh quế hoa ?

      Vừa dứt lời Bảo Nam ở ngoài cửa chạy thẳng vào, miệng cười hớn hở. Như Băng khinh bỉ liếc nhìn:

      - ăn! Huynh xử lý nữ nhân của huynh !

      -Ai?- Bảo Nam làm ngạc nhiên nhìn ngó, mới phát thanh y nữ tử bặm môi đứng giữa đại sảnh, lại giở ra ban mặt phong lưu:

      -Nàng là ai vậy? Ta gặp nàng bao giờ chưa nhỉ?

      Lời vừa dứt, toàn bộ đại sảnh trố mắt nhìn . nữ nhân xinh đẹp người gặp người mê như thế mà biết là ai, đáng kinh ngạc. Thanh y nữ tử e thẹn :

      -Tiện nữ là Nhiên Thu Thu, ta và người gặp nhau ở tiết Thanh Minh mấy hôm trước.

      -Thế à? Sao ta nhớ nhỉ? Mà tiểu thư đến đây làm gì?

      Nhiên Thu Thu nước mặt chực trào, chạy ra khỏi phủ. Uổng công nàng là kinh thành đệ nhất mĩ nhân lại điểm phong độ. Đợi nàng ta chạy xa rồi, Như Băng mới từ tốn khai kim khẩu:

      -Kĩ nàng từ chối ngày càng tốt đó!

      Rồi nàng quay người bỏ . đến gần cửa Lam viện, bỗng có bóng đen vụt qua. Như Băng mặt khổng đổi sắc bước vào, quên lại:

      -Đừng chạy qua chạy lại trước cửa viện ta!

      Nàng đóng cửa, ngồi rót tách trà thưởng thức, suy nghĩ về tương lai. “Làm sâu gạo cho nuôi, được, có ngày bán mình. Kết hôn, nono, ta muốn làm người độc thân hoàng kim a. Tiếu ngạo giang hồ, never, võ công cổ đại quỷ dị khó lường, chết như chơi. Haiz, ước gì có danh sư dạy ta tốt.”

      Đúng lúc nàng chìm đắm trong suy nghĩ giọng cất lên:

      -Nha đầu, ngươi muốn bái ta làm sư phụ ?

      Nàng lạnh lùng hỏi lại:

      -Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ ?

      -Tất nhiên là có! Ngươi làm đồ đệ ta , thiên hạ đệ nhất sát thủ Hắc Dạ này truyền sở học cả đời cho ngươi!

      -Ngươi chắc chứ? thay đổi ý kiến chứ?- Nàng quỷ mị

      -Tất nhiên. Hắc Dạ ta chưa bao giờ nhận lầm người!

      -Tốt! Vậy ngươi xin phép ca ca ta . cho ta !

      -Cần gì phải xin phép, Tiểu Nam là đồ đệ của ta. Để lại cho nó mảnh giấy là được òi!

      -Ta là tiểu thư khuê các, đâu cũng phải xin phép thôi!-Nàng vừa dứt lời giọng nam trầm ấm xen vào:

      -Muội cứ theo sư phụ , để ngài dạy võ công. Sư phụ, người bảo hộ tốt cho nó!

      -Yên tâm!- Dứt lời lão nhấc bổng Như Băng phi thân ra ngoài

      Hai người phi thân đến cửa động đá Tử Hắc lão nhân đặt nàng xuống. Vừa đặt tay vào miếng đá để mở cửa, mũi tên phóng thẳng ra kèm theo tiếng hét kinh thiên động địa:

      -Tử Hắc lão đầu kia, đầu hai thứ tóc rồi còn lôi tình nhân về nhà sao!!!! Ngươi bảo thăm Tiểu Nam cơ mà!

      Lão nhân gia tránh sang bên rồi kéo nàng vào:

      -Sư nương ngươi khó tính thế đấy! Chỉ biết ghen bóng ghen gió thôi!

      -Ông xấu ai thế hả? Mà này là ai?- trung niên nữ nhân sắc đẹp mặn mà bước ra, nheo mắt nguy hiểm hướng về Như Băng.


      -Ê, có gì hết a! Đây là muội muội của Bảo Nam, công phu tốt nên ta nhận nó làm đệ tử!

      -Để xem nào!- lão bà vòng quanh người nàng vòng, bất ngờ đưa tay tóm lấy tay nàng, vặn ngược về đằng sau, lập tức bị nàng bẻ lại vặn về đàng trước. Lão bà dung công phu điểm huyệt bế huyệt đạo của Như Băng, sau đó nhét vào miệng nàng viên thuốc, đập vào cho rơi xuống rồi mới giải huyệt đạo cho nàng.

      -Tốt, nội lực cao những chưa phát huy uy lực! Ngươi có khiếu hơn Tiểu Nam. Ngươi muốn học những cái gì?

      -Y thuật, kiếm thuật, thuật!

      -Có kiến thức, ta dạy ngươi Y thuật và thuật, kiếm thuật để dạy ngươi !- Lão bà lạnh lùng rồi bước vào trung phòng.

      -Bà lão ấy trông vẻ ngoài thế thôi nhưng tâm tính tố lắm. Bà trêu ngươi đấy!- Tử Hắc lão nhân cười cười xoa xoa chòm râu, ngân châm từ trong phóng thẳng ra:

      -Cấm xấu tôi!- Lão bà bà phi thân đứng trước mặt Như Băng rồi :

      -Ta đưa con về phòng!

      Như Băng lạnh lùng theo lão bà bà tới căn phòng sạch , tươm tất! Đồ đạc trong phòng đều làm bằng gỗ xoan thượng hạng. Giường gỗ kê sát tường, bên cạnh là cái tủ . Ở giữa căn phòng đặt cái bàn, bên đầy những chai lọ tác dụng.

      -Con ở đây, sáng sớm mai bắt đầu tập luyện!

      -Ân!- Nàng lạnh lùng trả lời lão bà bà rồi thu xếp phòng. Bắt đầu từ sáng hôm sau, Như Băng bắt đầu chế độ luyện tập khắc nghiệp. Từ sáng sớm, nàng phải dậy vận công dưới dòng thác lớn sau hoa viên để đả thông kinh mạch, sau đó lại học khinh công, trận pháp. Trưa về làm dụng cụ thí nghiệm độc cho lão bà bà, chiều đến lại xách nước nấu cơm, luyện kiếm với lão ông. Nhưng điều này cũng chưa so sánh gì được với những ngày nàng tập luyện để thành sát thủ đệ nhất. mình chiến đấu cùng 107 con gấu Bắc Cực, chống chọi cả ngày hoang mạc Sahara khô cằn, giết gần 700 đồng loại trong rừng rậm Amazon, những việc tưởng như vô tưởng lại khiến nàng bao phen khốn đốn, nhờ thế mà nàng luyện được bản kĩnh cao cường và vẻ lạnh khốc, ngạo khí che giấu.

      Ba tháng sau, bên ngoài cửa động, những chiếc lá xanh non giờ um tùm báo hiệu mùa hè đến. Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua bao tán cây xuống đến mặt đất giờ chỉ còn những đốm vàng yếu ớt làm tăng sức sống cho khu rừng. bạch y nam tử tuấn mĩ cưỡi con Hãn Huyết bảo mã, vẻ măt lãnh đạm nhìn hắc y lão tử.

      -Con luyện được thâ n võ nghệ cao cường cùng y thuật trác tuyệt rồi. Ngọc Lam bảo đao là báu vật bí truyền giang hồ, con nên giữ gìn cẩn thận. Ta tặng con thêm cây Ngọc Lam Tiêu, khi thổi mà truyền nội lực vào có thể giết người. Đây là bí kíp của Ngọc Lam tiêu, đọc xong đốt ! Nhớ phát dương quang đại danh tiếng của con!- Tử Hắc lão nhân , đưa cho nàng cuốn sách rồi đánh thạt mạnh vào con ngựa:

      - !

      -Tạm biệt sư phụ! Con phụ lòng người!- Từ đằng xa, trong ánh chiều tà, giọng vang vọng còn đọng mãi trong gian, như bắt đầu truyền kì mới, truyền kì về Ngọc Bách Lam Y ở cổ đại!

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 3: Náo loạn giang hồ

      Trong Lạc thành, đô thành sấm uất nhất Thiên quốc vô cùng náo nhiệt. phần vì đại hội võ lâm, các nhân sĩ giang hồ đều tập trung ở đây. phần vì có ba nam tử vô cùng đặc biệt xuất . Môt bạch y nam tử từ phía đông, khuôn mặt xinh đẹp sánh tựa Phan An, làn da trắng min màng, khí chất cao quý đầy ngạo khí, chỉ tiếc khuôn mặt lạnh lùng như băng. Hai nam tử còn lại từ phía tây, mĩ mạo tương đương, hắc y nam tử toả ra khí chất vương giả, lạnh khốc tuyệt tình. Lục y nam tử ôn nhu như ngọc, nụ cười toả nắng, ánh mắt đưa tình lướt qua các thiếu nữ khiến bao người đánh rơi mất trái tim. hồng y nữ tử vội vàng chạy ra đâm phải lục y nam tử. Ả thánh thót, ngượng ngùng :

      -Xin lỗi công tử tiện nữ vô ý quá!

      - sao đâu mĩ nhân, lỗi của ta mà!- Y cười nhàng , đỡ ả dậy rồi tiếp.

      -Ngươi lại thu hoa hút bướm rồi! Bây giờ đâu?- Hắc y nam tử bên cạnh tiếu tựa phi tiếu .

      -Haha, chỉ có thể ta có sức hút! , đến quán trà trước mặt ngồi lúc!- Lục y nam tử cười to rồi thúc ngựa nước đại chạy .

      Trong Tiếu Ngạo trà quán

      Như Băng thân bạch y của nam tử tinh khiết nguyên thuần, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, đạm mạc, tựa như cả thế gian ai làm “” động tâm. “” ưu nhã cầm tách trà, chậm rãi thưởng thức bên cửa sổ. Tiểu nhị qua, các quan khách xung quanh đều yên lặng, tựa như dám gây náo nhiệt làm thần tiên bay mất. Bỗng, lam y nam tử tiến đến, đằng sau còn có hai, ba tên ác nhân mặt mũi bặm trợn. Đừng trước mặt nàng, gấp quạt lại :

      -Vị bằng hữu này, ta có thể ngồi cùng được ?

      -Biến!-Lạnh lùng, tất cả chỉ có lạnh lùng!

      -Công tử ta có hảo ý, sao ngươi lại chịu tiếp nhận. Vậy đừng trách ta hung ác!- Hai tên hộ vệ bên cạnh sẵn sang rút kiếm ra, nhưng bị chiết phiến của hoa hoa công tử ngăn lại.

      - có phép tắc gì hết!- nghiêm giọng dạy bảo thuộc hạ ân cần với “nàng”: -Ta với công tử mới gặp thân, bằng ta đưa chàng về phủ, chúng ta hàn huyền!- nhấc tay, phấn rơi lả tả, hai tên hộ sĩ bên cạnh giơ kiếm ra chặn:

      -Mời!

      -Cút!!!- dã tức giận , lúc uống trà từ trước đến nay chưa ai dám làm phiền nha! rút ngân châm bên người, phóng thẳng vào huyệt đạo của hai tên vệ sĩ, tức khắc, cả hai tên ngã lăn ra đất.

      -Hậu quả cảu việc làm phiền ta! Cút!!!!!!- Chưa kịp để nàng hết câu, hoa hoa công tử chạy thục mạng ra ngoài, mặt cắt còn giọt máu.

      -Thế nào, giỏi chứ? –Bảo Nam ngồi trong phòng nhìn thẳng ra ngoài, cầm mảnh giấy đưa cho Hắc Y: Đưa cho ! Nhanh!

      -Ngươi quen à? phải nam sủng bị ngươi đá chứ?- Hắc y nhân khiêu khích /

      -Ngươi phải bất ngờ khi biết thân phận của !- Bảo Nam mỉm cười.

      khắc sau

      -Ca, sao ca lại đến đây?- Cái cửa bị cước làm cho gãy đôi, bạch y nam tử nhanh chóng tiến vào, mang theo vẻ kích động kìm nén.

      -Sao phải vội vàng vậy? Lại đây ta giới thiệu cho, đây là Phong Hoàng Vũ, đệ đệ của Thiên, bằng hữu ra gì của ta!

      -Ta quan tâm là ai? Ta chỉ quan tâm ngươi đến đây làm gì? Sư phụ và sư mẫu thông báo với ngươi, lâu ngươi trở về, để xem hai người như thế nào xử lý ngươi!- Nàng going đây vẻ tức giận và cười cợt kẻ khác gặp hoạ, để ý hắc y nhân bên cạnh mặt sớm đen như y phục.

      -Thôi, thôi ta biết òi! Đây là muội muội quý của ta, Phùng Ngọc Như Băng, tính nó vốn đặt ai vào mắt đâu.

      - biết. Kẻ mà xin phải quỳ trước thánh nhan ngạo khí ngất trời rồi, nhưng là nam tử sao?

      - đời này còn có thứ gọi là dịch dung! Muội thay nữ trang đây!- Như Băng lạnh lùng rồi bước lên phòng mình đặt sẵn.


      Nửa canh giờ tiếp theo

      Nữ tử từ lầu hai bước xuống, thân bạch y tinh khiết, trang sức chỉ đơn giản là cây trâm Bạch Ngọc Dương Chi màu xanh nhạt, lạnh lùng như tiên nhân từ trời bước xuống. hai lời, tiến thẳng về chỗ Bảo Nam, nàng lạnh lùng ngồi xuống, tự nhiên thưởng trà.

      -Muội nhàn rỗi quá à? Sao xem đại hội võ lâm?- Bảo Nam lên tiếng phá tan im lặng

      -No hứng thú!- Tiếp tục thưởng trà

      -Thế muội đến Văn thành làm gì?- Hoàng Vũ tò mò hỏi

      -Học võ!- Vẫn lạnh lùng

      -…

      -….

      -….._._! Muội thể đến 5 từ sao?

      - hứng thú!

      -…

      -…! Bó tay! Mai muội Đại hội võ lâm với huynh, nhiều!- Bảo Nam tức giận rồi bỏ .

      -Lần đầu tiên ta thấy tức như vậy?- Hoàng Vũ thở dài

      -Kệ !- Nàng tiếp tục uống trà.

      -Muội… Sáng mai canh 5 ta gọi muội!- Lại người tức giận phẩy áo bỏ

      -Haiz! Ta có làm gì đâu!- Nàng thở dài rồi cũng đứng lên về phòng

      Sáng hôm sau, canh 5

      -Băng nhi, dậy nào, chúng ta phải khởi hành!- Tiếng Hoàng Vũ ngân dài trước cửa mà bên trong, khí yên ắng lạ thường.

      -Muội làm sao , chúng ta vào nha!- Bảo Nam lo lắng

      -…

      -Băng nhi!- Hoàng Vũ dã chuẩn bị phá cửa xông vào cửa bỗng mở ra. Như Băng thân gọn gàng, tóc buông xoã chỉ gắn cây trâm, “ nhàng” :

      -Mới canh 5 thôi, cho người ta ngủ! thôi! Mà Phong Hoàng Vũ đâu, à?

      -Ta đây!- Từ sau cánh cửa, khuôn mặt mĩ nam bước ra, còn in dấu vêt đỏ lớn.

      -Này, nhìn ngươi trông giống hệt… Bôi cái này vào!- Lúc Như Bằng ngập ngừng định , cơn đau nhói tim, nàng vội vàng ném cho bình sứ rồi chạy ra ngoài. Từng dòng kí ức xinh đẹp ùa về trong tim. Nàng lắc lắc cái đầu, để dòng suy nghĩ ra khỏi óc, mấy năm nay, nàng tạo ra lớp vỏ bọc lạnh lẽo cho trái tim, thể phá vỡ được.

      -Băng, thôi!- Bảo Nam ra, vỗ vào vai nàng.

      - sao! thôi!- đoạn này nhảy lên con ngựa trắng, thúc ngựa mạnh đến đại hội võ lâm.

      Lam Thiên sơn trang

      Giờ Hoàng Vũ và Bảo Nam mỗi người đeo cái mặt nạ ma-no-canh chế tác tinh xảo, tay cầm thiệp đỏ vào cửa.

      -Cung chủ Ngọc La cung đại giá quang lâm, tại hạ tiếp đón từ xa, thất lễ!- Trang chủ Lam Thiên Lâm, minh chủ võ lâm năm ngoái vội vang chạy ra đón tiếp, thân thủ phi phàm. Bảo Nam ôm quyền chào đáp lễ:

      -Để trang chủ ra tiếp đón là phúc khí của Phùng mỗ!

      -Cung chủ khách khí quá! Tiểu Lam, đưa ba vị về phòng!- Ông vừa lên tiếng nữ tử vận lam y xinh đẹp tiến lên, cung kính dẫn 2 người về phòng.

      Phòng nghỉ cho khách, Lam Thiên sơn trang

      -Sao ông ta đối với huynh cung kính thế? Cung chủ Ngọc La cung, thường nhỉ?- Như Băng khoanh tay hỏi

      - có gì, mấy năm trước Ngọc La cung có giải quyết vài vấn đề cho giang hồ thôi mà!

      -Có vẻ huynh vẫn chưa kể cho muội cuộc sống của huynh ở đây!- Nàng ngồi lên giường, khoanh chân điều khế, im lặng lắng nghe!

      -À, chuyện là thế này!- Bảo Nam nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng.

      “Hôm đó, ta lái xe ven bờ biển, bỗng trận lốc xoáy cuốn ta lên, tưởng chết đám mây ngũ sắc đỡ ta. Mĩ nữ áo hồng phải đưa ta về cổ đại hoàn thành tiền duyên kiếp trước, rồi phẩy tay ném ta . Ta đáp xuống ngay trước cửa động của sư phụ, nhưng biến thành đứa bé 8 tuổi. Học võ 4 năm, sư phụ cho ta xuất đạo. Ta gặp Hoàng Thiên rồi giúp hắ đoạt ngôi vị. Ngọc La cung vốn là của sư phụ, ta là đệ tử nhập thất được quyền tiếp quản,…”

      Bảo Nam hăng say kể thấy Như Băng ngủ từ bao giở. lắc đầu ngao ngán:

      -Kể chuyện cho muội mười lần muội ngủ cả mười, chán muội quá!

      Sáng hôm sau, đại hội võ lâm

      Chỗ ngồi của ba người ở đài cao, gần nhất với chỗ các vị nhất đại tông sư. Từ sáng sơm, Bảo Nam đưa Như Băng mặt nạ bạc tinh xảo, phía còn gắn hai viên đá như của Bảo Nam, tự nhiên thấy nàng, mọi người đều cung kính.

      -Cái mặt nạ này có tác dụng gì?- Nàng lạnh lùng hỏi

      -Haha, có gì, chỉ là chứng tỏ thân phận bào muội Cung chủ Ngọc La cung thôi mà!- cười rồi lại quay sang chuyện với Hoàng Vũ.

      Tầm chính ngọ, mặt trời lên cao đỉnh đầu, đại hội võ lâm chính thức khai mạc. Vô Ưu đại sư, trụ trì Thiến Lâm tự lên tiếng:

      -Cảm ơn tất cả mọi người đến tham gia đại hội võ lâm! Đại hội này 3 năm tổ chức lần để kén chọn minh chủ. Mọi người trực tiếp lên thi đấu, ai thắng đấu với võ lâm minh chủ đời trước, nếu thắng trở thành Minh chủ Võ Lâm đời kế! Sau đó tuyển chọn thập đại cao thủ, bây giờ mời hung tứ phương lên tranh tài!

      -Hahahahahahahahaha!- Tiếng cười đầy “man rợ” cất lên ngay sau khi Vô Ưu đại sư xong! huyết y nữ tử, khuôn mặt sắc lạnh đáp ngay xuống võ đài.

      -Xin hỏi nương là ai? muốn tranh tài với ai?- Vô Ưu đại sư ôn tôn lên tiếng

      -Lão nương là ai cần gì các ngươi quan tâm! Ta muốn đấu với Minh chủ Võ Lâm của các ngươi! Lũ người này xứng đấu với ta!- Huyết y nữ tử cuồng ngạo lên tiếng.

      -Cái gì? Ngươi muốn thế sao? Ngươi khinh thường chúng ta quá mà!

      -Ngạo mạn, quá ngạo mạn! Chúng ta xông lên cho nó trận em!

      Nhân sĩ giang hồ bên dưới vô cùng náo loạn vì những câu cuồng ngôn của ả. Mọi người lăm lăm vũ khí chuẩn bị xông lên võ đài. Vẫn chỉ là Vô Ưu đại sư bình tình :

      -Bình tĩnh nào mọi người! Xin hỏi nương thuộc giáo phái nào? Có thể hay cho ta biết danh tánh?

      -Bản nương là Huyết Dạ, đệ tử nhập thất của thiên hạ đệ nhất sát thủ Hắc Dạ và phu nhân, cũng là đồng môn với cung chủ Ngọc La cung đây!

      “Xoẹt” tiếng kêu thanh thoát cất lên, Hắc Bạch thần châm nhanh chậm lướt qua áo huyết y nữ tử ngay sau khi ta dứt lời, may mắn ta tránh kịp.

      -Kẻ nào? Ra đây !- Huyết y nữ tửu mặt đầy nộ khí lớn tiếng . Có người bên dưới vừa xem qua cây châm hét lên:

      -Hắc Bạch thần châm!

      - ngờ đời thực có Hắc Bạch thần châm!

      -Vậy chắc hẳn là Võ Lâm minh chủ rồi!

      - ngờ!

      Tiếng bàn tán phía dưới ngày ầm ỹ. Ngay cả Vô Ưu đại sư cũng tránh khỏi ngỡ ngàng. Sở hữu Hắc Bạch thần châm, phải võ công đạt đến thiên hạ trác tuyệt. Nhưng câu thơ truyền thuyết để lại lão vẫn còn nhớ như in: “Hắc Bạch thần châm. Ngọc Lam bảo kiếm. Nữ nhi kì tài. Hiệu lệnh thiên hạ.”

      -Ai? Ngươi có gan ra đây sao?- Huyết y nữ tử tức giận hét lên. Lúc này, Như Băng mới thủng thỉnh đứng dậy lên võ đài, nhàng rút kiếm ra:

      -Ngươi! Bôi nhọ thanh danh của Hắc Dạ! Đáng phải chết!

      -Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Hắc Dạ là sư phụ ta!- Huyết Dạ dần lui về phía sau. Sát khí, sát khí của ta quá lớn, như ta vừa mới từ biển máu trở về.

      - ? Hắc Dạ lão nhân chỉ có duy nhất đệ tử- Cung chủ Ngọc La cung! Nếu có thêm, chắc hẳn phải biết. Ngươi muốn lừa ai?- Mũi kiếm nhàng chĩa xuống cổ ả, đôi mắt đen tuyền loé sáng như con thú dữ thấy mồi ngon, bật chợt, Bảo Nam lên tiếng:

      -Băng! được làm gián đoạn đại hội võ lâm! Huyết Dạ ngươi là người của Huyết Ngọc cung, sư phụ của ngươi là Tử Huyết lão đạo, đừng nhầm thành sư phụ ta!

      vừa dứt lời Như Băng về nguyên vị trí, ánh mắt trở lại bình thường, thâm sâu, khó đoán. Vô Ưu đại suw giờ mới hoàn hồn, ôn tồn :

      -Vị nương này, ngươi sao phải huỷ hoại thanh danh Hắc Dạ lão nhân?

      - là nhiều lời! Hay là Lam Thiên Lâm ngươi sợ dám đấu!- ta tiếp tục cuồng ngạo hét.

      -Ta đấu với ngươi!- Thiên Lâm trang chủ phi thân từ cao xuống, uy nghi đứng võ đài. Hai người lúc này như hai con mãnh thú chuẩn bị ăn thịt nhau, người chết ta sống. Thiên Lâm vung kiếm, ép nội lực vào thân rồi chưởng đánh thẳng về Huyết Dạ. Ả ta cũng kém, phi thân lên cao chống đỡ rồi liên hoàn 5 ngân châm bay xuống. Ả huy động nội lực, hết sức bắn về phía Thiên Lâm trang chủ. trận gió như cố ý thổi làm toàn bộ ngân châm bay về Huyết Dạ. Ạ vội vàng thu hồi nội lực nhưng ngân châm đâm trúng cánh tay. Thiên Lâm trang chủ lý do phun ra ngụm máu tươi, huyết tanh nhàng chảy xuống cằm. Vô Ưu đại nắm lấy cánh tay lão bắt mạnh rồi thở dài:

      -Bạch Hoa độc, vô phương cứu chữa, trừ phi Vô Ảnh thần y tái thế a!

      -Muội chữa được ? Dù gì cũng từ sư nương mà ra mà!- Bảo Nam nhưng với công phu của tất cả mọi người ở đây, hẳn nhiên nghe được. Mọi người I mlawngj chờ mong câu trả lời của nàng.

      -Sao ? Dễ mà!- Nàng lạnh lùng rồi bước lên, nhét vào mồm Thiên Lâm trang chủ viên thuốc tròn tròn rồi vận công. Chỉ lúc, trang chủ phun ra ngụm máu đen, bắt mạch lại độc được giải hết. Vô Ưu đại sư vui mừng :

      - nương, người cứu chúng ta hai lần! biết đại danh của nương!

      -Ngọc Bách Lam Y! –Nàng rồi lại về chỗ ngồi, tựa như mọi chuyện liên quan đến nàng.

      - nương cứu ta mạng, lại có Hắc Bạch thần châm và Ngọc Lam bảo kiếm trong truyền thuyết, xin nương nhận lấy chức vị Minh Chủ Võ Lâm này.- Thiên Lam trang chủ cảm kích .

      -Đúng đó!

      -Rất đúng, xin nương nhận lấy tước vị, tạo phúc võ lâm.

      đoạn toàn bộ mọi người quỳ xuống. Nàng khẽ đứng dậy:

      -Xin lỗi, nhưng ta thể! Ta có việc phải ngay!- Rồi quay sang với Bảo Nam- thôi!

      -Xin nương dừng bước, chính là minh chủ đời kế, chỉ có cách là nhượng quyền!- Vô Ưu đại sư đứng lên ngăn cản.

      -Vậy ta xin nhượng quyền lại cho Lam Thiên Lâm trang chủ, 3 năm sau tái kiến.-Nàng ôm quyền hành lễ rồi nhảy lên bạch mã được người của Bảo Nam chuản bị sẵn, phi nhanh về kinh thành. Hai nam tử phía sau cũng thúc ngựa đuổi theo. Nhân sĩ võ lâm thán phục nữ tử võ công cao cường, lại ham mê quyền lực. Ngọc Bách Lam Y như nữ thần tiên tái thế cứu giúp nhân dân trong tim họ.( T/g: Khinh bỉ, quá khinh bỉ. biết cứu người hay hại người đâu.)

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 4: Đổi nghề gian thương

      Phủ Tể tướng

      -Kính chào tướng gia. Kính chào tiểu thư! Nô tài phân phó người chuẩn bị nước tắm và thức ăn, mời người về viện.- Lão quản gia cung kính cúi đầu. Nàng lâu như thế mà vẫn nhớ ra nàng, quả được huấn luyện.

      Sau khi tắm rửa sạch , thay bộ y phục trắng, nàng thi triển khinh công bay ra đại sảnh. Bảo Nam thân lục y đứng đó từ khi nào. Nàng ngồi xuống, nhấp chén trà rồi hỏi:

      -Thu nhập tháng?

      -Ách…muội hỏi ta hả?

      -Còn ai ngoài huynh?

      -À,..Lương cơ bản là 1000 lượng, sản nghiệp điền trang là 20000 lượng.

      -Tổng tài sản?

      -Sơ sơ ngang nhà ta!

      -Cho muội vay!

      -Làm gì?

      -Kinh doanh!

      -Ta nuôi muội được mà.

      - cần thiết. việc làm chán lắm!

      -Muội vào cung mà vay Thiên.

      -Cho hay ?


      -! Tốt, ta bắt huynh phải cho.- Nàng phi thân theo hướng hoàng cung rời , để lại Bảo Nam mặt ngu ngơ hiểu gì!

      (Chú thích của Rùa: Như Băng lúc này còn lạnh lùng lắm, thế nên đối thoại nghe như hỏi cung. Mọi người thông cảm cho ta, viết tên từng người làm gián đoạn mạch. Cứ hiểu câu người này câu người kia là được!)

      Trong hoàng cung, trước thư phòng có hai nữ nhân đứng. thân bạch y thanh thoát nhàng; thân hồng y kiều diễm. Lý công công, người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng thấy Như Băng hoan hỉ:

      -Quận chúa, người về rồi à?

      -Uk, có ở trong ?- Nàng lạnh lùng đáp

      -Có ạ! Để thần vào bẩm báo! Ôi, Lan phi, người tới đây làm gì?

      -Ta tới đây làm gì phải hạng nô tài ngươi cần biết! Báo với hoàng thượng bổn cung muốn gặp!- Hồng y nữ tử kiêu ngạo

      -Ân!- Lý công công mặt mày khó chịu vào trong.

      Thư phòng

      -Bẩm hoàng thượng, Như Băng quận chúa cầu kiến!- Ông thông báo nhưng đả động gì đến Lan phi. Hừ, ai bảo mắng chửi lão, cứ như quận chúa, lạnh lùng nhưng đối xử với hạ nhân tốt biết bao.

      -Mời nàng vào!- Hoàng Thiên vội vàng buông bút xuống.

      -À, cả Lan phi cũng tới!- Lão hồ ly để nàng đằng sau. Tất nhiên, kẻ chờ mong như Hoàng Thiên sao để ý:

      -Bảo nàng về !

      -Dạ! Cho truyền Như Băng quận chúa!- Lý công công hét to, rồi mở cửa thư phòng. mặt Lan phi bỗng nhiên xuất dấu tay đỏ chót, ả hoa lê đái vũ chạy vào lòng hoàng thượng:

      -Hoàng thượng, ngươi phải làm chủ cho thần thiếp. Ả khinh dễ thần thiếp.

      -Lợn giống…-Như Băng thầm trong miệng.

      -Nàng ra ngoài !- Hoàng Thiên nghiêm mặt , tức có hai cung nữ đỡ ả về cung.- Vô đăng tam bảo điện. , muội tìm huynh có việc gì?

      -Cho muội thánh chỉ, ép Nam ca thành thân!- Như Băng lạnh lùng khiến Hoàng Thiên hơi mất mát, tưởng liên quan đến , ai ngờ vẫn chỉ Bảo Nam. nhàng đáp:

      -Được! Muội về thấy!

      -Uk, tạm biệt!- Dứt lời nàng phi thân ngay về phủ.

      Phủ tể tướng, gần sát hoàng cung.

      -Phùng Ngọc Như Băng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng rống “kinh thiên động địa” ngỡ tưởng sập mái nhà phát ra, khiến người đường tưởng trong phủ giết lợn.

      -…! – Nàng bước ào với vẻ mặt ngu ngơ hiểu gì, đám hạ nhân ném cho nàng ánh mắt tự bảo trọng rồi chạy thẳng. Haiz, nàng có làm gì đâu?

      -Muội,… Cái gì đây?

      -Thánh chỉ tứ hôn!

      -Muội làm đúng ?

      -Exactly!

      -Ta cho muội tiền, đuổi bọn họ, huỷ thánh chỉ! Ok?

      -Bao nhiêu!

      -1000

      -?

      -100000

      -…

      -100 vạn lượng hoàng kim!- Bảo Nam cắn môi

      -Ok!

      Cầm tờ ngân phiếu 100 vạn lượng hoàng kim trong tay, nàng bắt đầu công việc kinh doanh. Với doanh nhân thiên tài thế kỉ XXI, việc kinh doanh với Như Băng như cá gặp nước. Đầu tiên, nàng cho người tìm những mỏ đá quý về khai thác. Thiên quốc là đất nước giàu tài nguyên, ngay sau phủ tể tướng là mỏ kim cương nguyên chất chưa khai thác. Sau khi có đầy đủ nguyên vật liệu, nàng tự tay vẽ mẫu cho thợ lành nghề làm. Như Băng phải đích thân tìm những thợ kim hoàn phương xa, lại khổ công tìm hiểu cách làm ở Thiên quốc. Sau 2 tháng, tiệm kim hoàn đầu tiên của Phùng gia ra đời. Những món trang sức lấp lánh lạ mắt, kiểu dáng trang nhã, giá tiền vừa phải rất thu hút các tiểu thư, các mệnh phụ phu nhân quyền quý. Có tay trong là Hoàng thượng, nàng nhanh chóng bán những món trang sức vào cung. Quan điểm của mọi người ở đây là: Đồ trong cung là đồ tốt nên Phùng gia trang sức bán rất chạy. Hai tháng sau nàng mở liên tiếp 16 cửa hàng trang sức trong kinh thành, 20 cửa hàng ở các thành khác, trở thành chuỗi cửa hàng trang sức phát triển nhất Thiên quốc.

      Sau đó, Như Băng lôi đầu bếp đại tài tới Phùng Băng thực quán nàng mới mở. Bảo Nam nấu ăn là tuyệt phẩm nên bị bắt đến dạy cho các trù nương. Các món ăn cả cổ dại lẫn đại, chú trọng mùi vị đặc sắc, màu sắc trang nhã, trang trí kì công thu hút rất nhiều thực khách. Nhưng đáng tiếc Như Băng chỉ mở duy nhất cửa hàng tại kinh thanhfm ngày 15 Bảo Nam đích thân vào vếp. Theo nàng đó là, gì nhỉ,… À! Câu khách!

      1 tháng tiếp theo

      -Thế nào? Mở được những gì rồi?- Bảo Nam tò mò hỏi

      -Thực quán, tiệm trang sức, Phùng Băng y đồ, Phùng Băng vũ khí,…

      -Ặc, muội định mang cả đại về đây à?- hét to

      -! Chỉ làm cho đỡ chán thôi!- Như Băng cười meo meo.

      -Đưa Tiểu Y đến giúp đỡ muội.

      -Uk!

      -Mấy hôm nữa chúng ta có việc nhờ muội!

      -Tuỳ, muội chuẩn bị có việc òi!

      -Làm gì?

      -Tiến vào giang hồ.

      -Muội làm giang hồ loạn chưa đủ à?

      -Chưa! PP

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :