1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự lãng mạn của hậu duệ quý tộc - Mễ Đồng.

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hanamichi_chan

      hanamichi_chan Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      29
      Sự lãng mạn của hậu duệ quý tộc.

      [​IMG]

      Tác giả: Mễ Đồng

      Dịch giả: Đặng Hồng Diệp

      Đơn vị phát hành: Cty sách Bách Việt

      NXB: NXb Lao Động.

      Khổ: 14.5x20.5

      Số trang: 437

      Giá bìa: 100.000

      Giới thiệu

      em đến thế, em tới mức thể chịu đựng được nữa… Lẽ nào em vẫn thể chấp nhận sao…?”

      cũng biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác lạ kỳ này, tóm lại lúc nào cũng nghĩ đến em… Nhìn thấy em, con tim trở nên ấm áp đến diệu kỳ, hạnh phúc tới mức… bản thân mình cũng cảm thấy sợ hãi. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tức giận mỗi khi em gặp người khác ngoài , ghét khi em nhìn người khác chăm chú… Ở bên cạnh em, thể dịu dàng, thể nở nụ cười… Sau lưng em, dần quen với việc thầm ngắm nhìn, biết được thế nào là đau khổ, bi thương, phiền muộn… Hệt như thằng ngốc…”

      Trịnh Á La là bé vô tư và đời, Vì ba mẹ li hôn nên từ sống với mẹ ở vùng thôn quê Tỉnh Điền, lên cấp ba, được ba đón đến thành phố Tử Tinh để học tập. Tại đây gặp với hai chàng trai rất đặc biệt, đó là Doãn Huân Dạ và Cung Tu Nhã. Cả hai người là hai em cùng cha khác mẹ, cùng được sinh ra trong ngày; tuy nhiên hai người lại có số phận hoàn toàn trái ngược. Cung Tu Nhã ra đời với thân phận người thừa kế đời thứ ba mươi chín của hậu duệ Sa Hoàng, được sống cuộc đời quý tộc ở thành phố Tử Tinh. Còn Doãn Huân Dạ phải sống cùng với mẹ ở nơi thôn quê - Tỉnh Điền, cho đến khi mẹ mất, Doãn Huân Dạ mới được ba đón về nuôi nhưng vẫn được chính thức thừa nhận.

      Cả ba người đều học tại Học viện Thánh Pha Lợi Á - ngôi trường chỉ dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quý tộc. Chính tại ngôi trường quý tộc của thành phố Tử Tinh xinh đẹp này, cả ba người bị cuốn vào câu chuyện tình lãng mạn, kịch tính và đầy bí cho đến tận phút cuối cùng…

    2. hanamichi_chan

      hanamichi_chan Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      29
      Phần mở đầu

      Bầu trời đêm trong vắt, những chòm sao nghịch ngợm nháy mắt, hai đứa trẻ đặt mình bãi cỏ ngước nhìn lên bầu trời.

      Hương thơm của hoa và cỏ xanh hòa quyện trong gió đêm.

      Cậu bé giơ hai tay lên làm đủ mọi hình thù, cười khúch khích cùng nằm cạnh bên…

      “Đây là diều hâu!”

      “Đây là bồ câu!”

      “Đây là chó con!”

      bé vừa cười vừa ngắm nhìn, tiếng cười trong veo ấm áp.

      Cậu bé lại làm hình khác, mười ngón tay chụm vào nhau thành hình trái tim.

      bé tò mò hỏi:

      “Đó là cái gì?”

      Cậu bé trợn tròn mắt:

      “Ngốc ạ! Nhìn thế mà hiểu! Đương nhiên là trái tim rồi!”

      “Trái tim?”

      “Đúng rồi!”

      bé ngẫm nghĩ lúc, rồi chau chau đôi mày.

      “Nhưng sao lại phải làm hình trái tim?”

      Cậu bé cười lém lỉnh rồi giải thích:

      “Vì tớ muốn có trái tim!”

      “Hả?”, bé hét lên kinh ngạc.

      “Mẹ tớ bảo tim tớ bị bệnh, có lẽ sau này rất nghiêm trọng, vì vậy tớ muốn có trái tim khỏe mạnh hơn!”

      bé trợn mắt nhìn, làm ra vẻ “Hóa ra là như vậy”.

      “Vậy sao cậu bệnh viện gặp bác sĩ? Mỗi khi bị ốm, mẹ đều đưa tớ tới gặp bác sĩ đấy!”

      Cậu bé nheo mày, “Nhưng tớ ghét tiêm lắm!”.

      bé lại nằm xuống thở dài, cách vô vọng:

      “Nếu bị bệnh mà chịu tiêm, chịu uống thuốc, như thế chẳng phải rất đau sao?”

      Cậu bé nằm bên cạnh, lí nhí như lẩm bẩm mình:

      “Nhưng tớ tiêm nhiều như thế mà có đỡ hơn đâu…”

      gian tĩnh lặng.

      Thời gian cũng như ngừng trôi.

      Chỉ còn tiếng gió.

      Tiếng gió thổi rì rào ngọn cỏ.

      Cậu bé xoay người sang ngắm nhìn nghịch ngợm bứt từng ngọn cỏ, bỗng cậu nắm lấy tay bé rồi giơ thẳng lên bầu trời.

      “Làm gì vậy?”, bé thắc mắc hỏi.

      Cậu bé trả lời, chỉ lấy bàn tay mình đặt lên bàn tay bé, ngón trỏ với ngón trỏ, ngón giữa với ngón giữa, cứ thế cứ thế chúng cuộn lại với nhau, cùng xuất hình trái tim.

      “Woa!”, bé vừa kinh ngạc vừa cười thích thú, “Là hình trái tim! ngờ làm như thế này cũng được!”.

      Thấy bé vui vẻ như vậy, cậu bé cũng nhoẻn miệng cười.

      Cậu bé giơ tay phải, bé giơ tay trái.

      Cả hai cùng làm hình trái tim, giơ lên giữa bầu trời đêm trong vắt.

      Đêm đó, tiếng cười thảm cỏ xanh nghe hạnh phúc.

      Như tiếng nước chảy róc rách giữa những khe đất cằn.

      Tựa như chảy mãi, chảy mãi như thế.

      có điểm dừng…

      “Này, tớ bảo, sau này nếu hai chúng mình gặp nhau, đợi đến ngày gặp lại, mình làm thế này để nhận ra nhau nhé!”

      “Tại sao? Tớ có thể nhận ra cậu mà!”

      “Ngốc ạ! Đấy là tớ là ‘nếu như’! Nhỡ đâu cậu trở thành bà lão, tớ thể đảm bảo rằng tớ nhớ ra cậu đâu!”

      “Này! Có cậu mới là ông lão ấy!”

      “Được rồi được rồi, tớ thế cậu hiểu chưa?”

      “Biết rồi, chẳng phải lấy cái này để nhận biết sao! Tớ biết rồi!”

      “Đúng rồi, đây là bí mật chỉ có cậu và tớ biết, thế nên cậu thể cho bất cứ người nào khác đâu, biết chưa?”

      “Tuân lệnh!”

      “Hi hi… cậu ngoan đấy!”

      Hai ngón út bé xíu móc ngoặc thề thốt ngay dưới hình trái tim, có vì sao trời làm chứng!

      “Cái gì thế?”

      “Nếu xa cách rồi, chúng mình làm cách này để nhận ra nhau, cậu được quên đấy!”

      “Mình biết rồi! Cậu cũng được quên đâu!”

    3. hanamichi_chan

      hanamichi_chan Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      29
      Chương 1. Cơn ác mộng chính thức bắt đầu

      Chín năm sau.

      Sân bay XXX.

      “Á La à, tới nhà mẹ mới con phải ngoan, được bừa bãi lung tung như khi ở nhà, biết chưa nào? Phải ngoan ngoãn nghe lời!”

      “Mẹ, con biết rồi, con ngoan với mẹ mới, chăm sóc cho em trai mới tốt, mẹ phải lo cho con nữa đâu.”

      “Xin hành khách chú ý, chuyến bay 1282 tới thành phố Tử Tinh chuẩn bị cất cánh, quý khách vui lòng chuẩn bị. Xin nhắc lại…”

      “Được rồi, được rồi, con mau !”

      “Vâng, mẹ ơi, nhất định con thường xuyên gọi điện cho mẹ!”

      “Biết rồi, mau con.”

      Hu hu hu…! Nhìn đôi mắt mẹ đỏ au đẫm lệ, chẳng dễ chịu chút nào! Ba đáng ghétm tái hôn tái hôn, sao còn bắt mình phải rời xa mẹ? Còn là có với mẹ kế thằng em trai kém tôi tuổi! Nhưng tôi sống ở nơi này mười bảy năm rồi! Tôi vùng quê này, tuy nơi đây quá đỗi buồn chán!



      Ngồi máy bay, tôi ngủ thiếp . Trong mơ xuất hình ảnh bà mẹ kế đáng sợ, bộ dạng giống như con hổ cái nhe nanh múa vuốt, đứng kêu gào lên với tôi.

      “Trịnh Á La, ngươi chỉ là con nha đầu quê mùa, ta chỉ cần ngoạm là có thể nuốt sống ngươi!”

      Hu… đau quá, đừng mà! ba ngày nay con chưa tắm, bẩn thỉu lắm ạ…

      Hự… á… á…! Đừng mà, xin đừng ăn thịt con! Ui da! Cứu con với! Mẹ ơi!

      “Này em…”

      Ôi! Đau quá, thở được mất!

      “Này em!”

      Hả?

      Ui da… Hóa ra là nằm mơ, may quá, may quá…

      Ơ? Sao thế này? Tôi dụi mắt còn lem nhem mơ màng, chợt phát máy bay còn ai ngoài tiếp viên đứng chau mày trước mặt.

      “Xảy ra chuyện gì thế ạ”, tôi ngơ ngác hỏi.

      “Này, em gì ơi, em gì ơi… đến Tử Tinh rồi!”, tiếp viên xong bắt đầu lộ vẻ tức giận.

      “Ơ, ơ! Em xuống ngay đây ạ!” Ây da… đáng sợ! Tôi đành vội vàng vơ đồ đạc được dùng để gối đầu rồi nhét loạn xạ vào va lo.

      Ôi, đen đủi, lại ngủ mê mệt thế này, xấu hổ quá !

      2

      đường, tôi nhìn ngắm khắp lượt với vẻ tò mò thích thú. Wow… thành phố Tử Tinh đẹp! Cái này cũng đẹp! Ơ, sao mọi người xung quanh ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt ghen ghét đố kỵ thế nhỉ? Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi có bị thần kinh đâu! Đáng ghét, có gì đáng nhìn đâu!

      Mất năm tiếng trèo đèo lội suối, cuối cùng tôi cũng tìm được địa chỉ mới của ba. Giờ cũng là lúc mặt trời bắt đầu lặn.

      Ui da! Mệt quá…! Còn chưa kịp thở, bỗng trước mắt tôi xuất vật khiến người ta kinh ngạc!

      …Woa… oa…!

      Lớn ! Đẹp ! Tòa biệt thự hoành tráng! Hệt như pháo đài thủy tinh của vương quốc trong truyện cổ tích vậy! tầng, hai tầng, ba tầng…

      Mẹ ơi! Cổ con! Ui da! Thiếu chút nữa tôi ngã ngửa. Phù…! Rốt cuộc là ba tái hôn với người đàn bà như thế nào đây? Mới nhìn bãi cỏ to tướng trước cổn mà chóng cả mặt. là khủng khiếp…

      Xác nhận địa chỉ hồi lâu, tôi nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng cũng lấy dũng khí đưa bàn tay run rẩy lên ấn vào chiếc chuông cổng sáng loáng.

      “Kính koong…”

      “Này, tìm ai?”

      Giọng điệu vô cùng cáu bẳn của tên con trai vọng ra từ hệ thống thanh, ôi cái tai đáng thương của tôi…

      “Ưm… xin chào, tôi… tôi là Trịnh Á La.”

      “Rắc rắc!”
      Bên kia chẳng thêm câu nào, lập tức cúp máy.

      phải thế chứ?

      “Này, đợi , tôi còn chưa xong mà…!”

      “Cốp…rụp…!”

      Chỉ giây sau, cánh cổng tránh lệ đột nhiên tách dần sang hai phía. Tiếp đón tôi là dãy dài những hầu mặc trang phục giống như trong các bộ phim về gia đình quý tộc.

      làm mất nhiều thời gian của đại tiểu thư, mời đại tiểu thư lối này.”

      Ôi mẹ ơi, sợ chết mất, hình như tôi trở thành công chúa của vương quốc trong câu truyện cổ tích nào đó. Đột nhiên tôi được đám người hầu mặc váy viền ren tháp tùng! Cứ như trong mơ vậy! Tôi bèn đưa tay vỗ vào mặt! Oái, đau quá! ra phải là mơ… Nhưng thực có cái gì đó thể tin nổi…

      Mất khoảng chục phút bộ, cuối cùng tôi được đưa tới phòng chính của biệt thự. Trời ơi, gian phòng nguy nga tráng lệ, từ đèn điện đến dãy cầu thang đều vô cùng lộng lẫy! Lóa mắt quá !

      “Ái chà, con chính là Tiểu La hả?”

      Giọng người phụ nũ lanh lảnh cất lên làm dứt đoạn ánh mắt ngưỡng mộ của tôi. Vừa ngẩng đầu lên, ối mẹ ơi! khoác áo choàng tắm, mặt đắp cả ụ mặt nạ dưỡng da xanh lét, trêu đầu còn quấn chiếc khăn giống như đội đầu của người tị nạn Pakistan xuất trước mặt, khiến tôi cứ tưởng mình gặp phải tinh ngay giữa ban ngày, sợ quát suýt chút nữa ngất xỉu.

      “À, dạ dạ, con chính là Trịnh Á La, con chào !” Để bày tỏ thành ý, tôi vội vàng ôm chặt hành lý cúi đầu chào. Nhưng tại sao bà ta gọi mình là Tiểu La chứ? Mình có phải con chó, con mèo đâu!

      “Ha ha, ngoan lắm ngoan lắm, sau này chúng ta là mẹ con rồi, con cần khách sáo như vậy! Ái dà, Tiểu Thụ, con mau xuống gặp chị mới sao!”, mẹ mới vừa đưa tay lên vỗ vỗ vào má vừa lanh lảnh gọi với lên lầu. (Mẹ ơi… mẹ yên tâm, tuy thân thể con ở nơi này nhưng trái tim con mãi ở bên mẹ!)

      Sau đó, chàng trai tuấn tú, trắng trẻo từ lầu bước xuống, cậu ta chính là Tiểu Thụ gì gì đó sao? Woa! hổ danh là em trai mình, diện mạo đẳng cấp! Được! Ha ha, tôi vội cười tít mắt, hỏi han:

      “Hi, chào em!”

      Cậu ta quắc mắt dò xét khắp người tôi lượt, rồi quay đầu bực tức với mẹ: “Mẹ, đứa nhà quê này là ai?”.

      …. Cái gì, nhà quê?

      Mặt tôi lập tức tối sầm lại, sốc nặng, đây là lần đầu tiên mình bị người ta gọi là đứa nhà quê… Có nhầm đấy!

      “Ái chà, Tiểu Thụ à, ha ha ha, phải nhà quê đâu, đây là Tiểu La, là chị mới của con đó! Chẳng phải mẹ đưa con xem ảnh của chị rồi sao?”

      Người mẹ mới này sao cứ mở mồm ra là “ái chà ái chà”, thấy kỳ kỳ sao ấy….

      Thằng quỷ kia lại nhìn tôi dò xét, ánh mắt sắc nhọn của nó làm tôi nổi cả da gà…!

      Bỗng nhiên nó cười tràng khinh bỉ rồi ác ý : “Ôi…! Đúng rồi, chị em xinh đẹp!”.



      … Tức quá, sao nó lại với giọng điệu kỳ quái đó chứ? đểu! Đích thị là đểu! Nó muốn mình xấu hoắc đây mà… Cái thằng nhóc này chẳng đáng chút nào!

      “Mẹ ơi, ba đâu? Tối nay ba có về ?”, thằng quỷ bỏ mặc tôi đau đớn tuyệt vọng, vô tình quay sang hỏi mẹ. đúng là đứa có điểm gì để người ta quý mến.

      “Đương nhiên là về rồi! Ây da, Tiểu La khó khăn lắm mới tới được đây, ông ấy sao có thể về được chứ!”

      “Này, chị Á La.”

      Hả? Trong phút chốc tôi kịp phản ứng, nó gọi mình đấy à? Chị Á La? Ôi… Sợ quá, nó trở mặt dễ như trở bàn tay ấy, cộng thêm trình diễn xuất cao như thể khiến toàn thân tôi nổi hết da gà!

      “Cậu… cậu có việc gì?” Đáng ghét! Việc gì mình phải nhát như cáy thế, nó có ăn thit được mình đâu!

      “Em đưa chị tham quan phòng, chị thấy thế nào? Nhân tiện để chị rửa mặt mũi và thay quần áo luôn?”, nó cười với giọng điệu nham hiểm.

      “Ái chà ái chà, Tiểu Thụ của mẹ ngoan quá! Đúng, đúng, Tiểu La, con ngồi máy bay lâu thế chắc mệt lắm phải ? Con cũng nên về phòng nghỉ ngơi chút !”, mẹ mới vô cùng dịu dàng quan tâm tôi. Xem ra bà cũng hẳn là hổ cái, mình vẫn còn may chán.

      Woa, cầu thang tầng hai kiểu xoắn ốc giống như gác lửng trong phim vậy! Woa! Phòng ốc được thiết kế theo kiến trức Âu, vẻ đẹp cổ điển, rất có phong cách. Nó khiến tôi nghĩ tới tòa pháo đài huyền bí trong phim Chúa tể của những chiếc nhẫn. Quả nhiên, người có tiền giống người thường!

      “Này! chảy nước miếng rồi kìa!”

      … Lại là cái giọng xấc xược khi nãy.

      “Hả, , à?”, tôi luống cuống chùi mép. Ấy! Việc gì mình phải hạ giọng thế nhỉ?

      Thằng tiểu tử đó lần lượt mở tung tất cả cánh cửa các gian phòng, rồi nhìn tôi với vẻ hằm hằm khó chịu. Nhìn mặt nó lúc này chẳng khác gì vừa giẫm phải vũng bùn bẩn thỉu, khiến tôi vô cùng khó chịu…

      “Tới rồi, ở phòng này.” Cậu ta buông ra câu mấy hào hứng, chẳng thèm thêm câu thứ hai mà quay đầu lại định thẳng xuống tầng dưới.

      “Ơ, này!”, tôi vội gọi cậu ta lại, giọng xun xoe “Tôi còn chưa biết tên cậu, tại trước đây thấy ba nhắc tới. Sau này chúng ta sống cùng nhà, vì thế hy vọng tôi với cậu có thể chung sống hòa bình! Đúng rồi, nghe mẹ mới gọi… À, nghe mẹ gọi cậu là Tiểu Thu đúng , hì hì… Vậy tôi có thể gọi cậu là Tiểu Thụ chứ?”.

      “Tiểu Thụ?”, nghe xong cậu ta lừ lừ quay đầu lại.

      “Được ?”

      Ôi… Mình vừa lương thiện vừa dịu dàng!

      Ai ngờ…

      “Sấc! đừng có mơ, tôi muốn xấu mặt thế đâu, bị đứa nhà quê gọi là Tiểu này Tiểu nọ, tức chết !”

      xong chuỗi câu đanh thép ấy, nó chẳng thèm đánh mắt nhìn tôi lấy cái mà thẳng ra ngoài.

      Tên tiểu tử thúi, thẳng quỷ chết tiệt, thằng nhóc đáng ghét! Tự dưng làm mình mất bao nhiêu tế bào tình cảm của lòng quảng đại… Đứa nhà quê sao? Nhà quê cái đầu người ấy! Thượng Đế ơi, con bắt đầu hoài nghi, liệu từ bao giờ con có đủ tự tin để sống cùng nhà với thằng tiểu tử đó ?

      Thôi vậy, chuyện sau này cần nghĩ nữa, cứ xem phòng mới của mình cái !

      Woa! Đây là phòng của mình sao? Lớn quá! Chắc phải lớn gấp mấy lần nơi trước đây mình và mẹ ở! Lại còn sạch nữa chứ! Trời ơi! Cái ga trải giường màu hồng!

      “Huỵch…!”

      Tôi thích thú nhảy lên chiếc giường công chúa của mình, woa… oa! êm, thoải mái!

      Ui da! Gương lớn quá, bàn trang điểm cũng đẹp, rất có phong cách quý tộc! Bồn tắm hình chân mèo! Nước hoa Chanel! Ôi, nhất định là đắt lắm đây, mình phải dùng cẩn thận mới được.

      Ngắm nhìn hồi lâu, lòng ôi bỗng trĩu lại.

      Mẹ à, từ giờ con phải sống trong gia đình như thế này, con nên vui hay nên buồn đây? Tuy con biết nên có bất kỳ thỳ ghét hay vô lễ nào, nhưng… con lại có linh cảm tốt. Ưm? Đó là gì nhỉ?

      Trong lúc suy nghĩ, chợt có thứ gì đó màu trắng bàn học thu hút chú ý của tôi.

      Từ giường công chúa, tôi lập tức nhảy xuống, chạy tới bên bàn học, ra là tấm thiệp màu trắng, viền vàng.

      Hình như là tờ thông báo gì đó… Hồ sơ chuyển trường của em Trịnh Á La lớp mười ? Hơ… Đúng rồi, mình còn phải học nữa…

      Đợi , cái gì thế này? Học viện Quý tộc? Là ngôi trường đứng thứ ba cả nước, dành cho giới quý tộc chính thống, giấy báo nhập học của Học viện Thánh Pha Lợi Á? Gì? Mình? phải chứ!


      Tối hôm đó.

      “Á La, con ngoan của ta! Con thực thành thiếu nữ rồi, mấy năm trời gặp, giờ ra dáng thế này rồi cơ đấy… Khà khà! Tốt lắm, hôm nay cả nhà có thể đoàn tụ ăn cơm, đúng là chuyện đáng mừng!”

      Đó chính là bài diễn thuyết của ba ngay khi nhìn thấy tôi… Người cha hiền lành, chấp phác, thực khiến tôi muốn rơi nước mắt! Thế nhưng, thằng quỷ ngồi đối diện nghe xong lại nhếch mép cười…

      Loáng cái, những hầu mặc váy viền ren xếp thành hàng ngay ngắn, bắt đầu phục vụ từng món ăn cách lịch .

      Ôi Thượng Đế ơi, người phụ nữ mà ba cưới lần này… chẳng lẽ là hậu duệ của gia đình quý tộc nào đó? Ngay cả người phục vụ món ăn cũng lại lịch như thế?… Hai chữ “quý tộc” này đáng ghét! Mình nhất định phải tới Học viện Quý tộc gì gì đó sao?

      Thôi vậy thôi vậy, việc ngày mai để mai giải quyết, ít nhất phải sống cho qua tối hôm nay cái !

      Theo thói quen tôi ngẩng đầu lên nhìn. Á! Là thằng tiểu quý. Á! Bộ dạng nó vô cùng lịch lãm! Đặt chiếc khăn ăn màu trắng vuông vức lên đùi, ngay cả việc húp canh cũng phát ra tiếng! Woa, lợi hại , mình phải xem lại cách nhìn về nó.

      “Con ngoan, sao con ăn gì thế? Có phải hợp khẩu vị ?”, ba ngồi bên lo lắng hỏi.

      Ba vừa xong, mẹ mới và thằng tiểu quỷ lập tức phóng tầm mắt về phía tôi, khiến toàn thân tôi ớn lạnh.

      “Ơ, đâu, đâu ạ!”, tôi vội vàng huơ tay giải thích. Nhưng thành thực mà , từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ dùng dao và dĩa để ăn cả… Hu hu… Tôi có biết dùng đâu, nhưng ra chẳng còn mặt mũi nào nữa!

      “Ái chà, nhất định là Tiểu La ăn quen rồi! Làm thế nào bây giờ? À! Được rồi, Tiểu Thụ, mẹ đưa tiền cho con, con ra ngoài mua cho chị thứ gì ngon ngon, được ?” Dứt lời, như biểu diễn ảo thuật, mẹ mới từ đây biến ra tấm thẻ tín dụng vàng lấp lánh rồi đưa cho thằng tiểu quỷ.

      “Sao lại bắt con ? Bảo người hầu là được rồi.” Thằng tiểu quỷ tỏ vẻ cau có, nhưng lại nhanh chóng nhét ngay tấm thẻ vào trong túi áo!

      “Ái chà, chị con vừa mới tới mà, con mới tỏ được thành ý chứ!”

      “… Thế mẹ chẳng phải có thành ý hơn sao?”

      Ba vẫn ngồi bên uống rượu vang, ăn bít tết như có chuyện gì. Hơ, bái phục…

      sao, sao đâu ạ, con tự cũng được!”

      “Cái gì? Tiểu La, con định mình ư? Ái chà, nhưng con có biết đường ?”, mẹ mới ân cần hỏi han.

      Ơ, ừ nhỉ… sao mình lại quên mất điều này chứ…

      “Bảo người hầu cùng chị ấy là được rồi”, thằng tiểu quỷ ngồi bên cạnh thêm thắt. Sao thái độ của nó lúc nào cũng khiến mình ghét thế… , phải là căm ghét! Đúng, dùng từ này mới gọi là thỏa đáng!

      mải nghĩ biết làm thế nào để phản bác lại nó, bỗng trong phòng khách vang lên chuỗi thanh kỳ quái.

      “Reng reng kính koong koong, reng reng kính koong kính koong koong…”

      Hả? Hóa ra là chuông điện thoại của thằng tiểu quỷ, nhạc chuông độc đáo! Ái chà! Điện thoại còn là đời máy siêu siêu mới! Ôi, đúng là làm người giàu thích thâkt, người toàn đồ hiệu, tiền đầy túi. Haizzz… riêng tiền mua cái điện thoại của nó thôi cũng bằng iền mình tiết kiệm hai năm trời. Chiệp, chiệp, thứ gọi alf công tử bột này làm sao biết được những đớn đau, buồn khổ đời chứ…

      “Hả?… ở đâu? ừ, tao biết rồi.”

      Thằng tiểu quỷ lập tức dập máy, sau đó lao đến chỗ bố mẹ, giọng thỏ thẻ:

      “Con phải ra ngoài tí ạ.”

      “Hả? Con định đâu?”, mẹ mới ngạc nhiên hỏi.

      “À”, thằng tiểu quỷ chỉ ậm ừ cho qua chuyện, với ba mẹ đúng câu “Con đây”, rồi quay người lao thẳng ra hành lang. Đáng ghét, nó coi mình là khí chắc!

      “Ái chà, thế này cũng tốt! Tiểu La, con mau cùng Tiểu Thụ, để nó dẫn con luôn! Thích ăn cái gì cứ mua cái đấy! Mua bao nhiêu cũng được!”

      “Vâng! Vâng!”, tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

      “Á La, mua đồ ăn xong về ngay nhé, đừng muộn quá!”, ba ở phái sau quan tâm nhắc nhở.

      “Ba yên tâm, ba yên tâm!”

      Chỉ giây sau tôi lao ra cửa chính và bám chặt lấy thằng tiểu quỷ, dù nó có xua hẩy thế nào cũng được! Ôi! là thích, nhân tiện có thể ngắm thành phố Tử Tinh về đêm, lại còn có thể lấy điện thoại chụp vài tấm về cho mẹ xem nữa chứ!

      cùng thằng tiểu quỷ, tôi thích thú nhìn ngắm khắp nơi, con phố này vô cùng lộng lẫy và cũng rất đông người! Nhưng sao chỉ toàn trông thấy đám trai thanh niên mặc quần cạp trễ, đeo khuyên tùm lum… Thôi chết rồi, thẻ tín dụng nằm trong túi thằng tiểu quỷ kia, mình lại chẳng mang theo tiền.

      … Thôi vậy thôi vậy, đằng nào nó cũng phải trả tiền mua đồ cho mình mà.

      Thế nhưng, chứng minh tôi quá ngây thơ. Vì từ khi nãy, chúng tôi rảo bước qua mấy tiệm mỳ và siêu thị lớn, sao nó dẫn tôi vào mà lại thẳng mạch về phía trước như thế?

      Nếu nhầm mình bị dẫn tới khu trung tâm náo nhiệt nhất thành phố rồi cũng nên.

      Rốt cuộc muốn dâu? Tôi bên cạnh bước từng bước sợ hãi, chỉ thấy nhìn thẳng và lao hùng hục về phía trước.

      Ngay từ đầu tôi để ý, đường luôn có mấy nữ sinh nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, sau đó phá lên cười. Lại còn có vài phấn khích tới đội lấy điện thoại ra chụp liên hồi thằng tiểu quỷ ở trước tôi. Haizzz… thành phố Tử Tinh quả nhiên là giống những nơi khác…

      Lại mười phút nữa trôi qua.

      “… Này, rốt cuộc cậu định đưa tôi đâu đấy? Về nhà muộn quá là được đâu…”, tôi rụt rè hỏi nhưung thực ra bụng tôi cũng đói quặn lên rồi!

      bám theo tôi làm gì?”

      “Hơ? Tôi tưởng cậu đưa tôi mua đồ ăn chứ!”

      “Tôi chịu đấy, là tự theo tôi đấy chứ, tôi có đưa ăn đâu?”

      “Thế được, được, cậu đưa tôi ăn đưa tôi về nhà , có được ? Tôi biết đường!”, tôi bắt đầu thấy sợ. Thú thực, ở cái thành phố Tử Tinh xa lạ này, ngoài ba và tên tiểu tử này ra, tôi chẳng có người thân nào khác. Nhưng thằng tiểu tử lại chẳng coi tôi ra gì! Trời ơi, đừng con bị thằng tiểu quỷ đưa tới nhà máy bỏ hoang, sau đó đạt dấu chấm hết cho quãng đời còn lại ở tuổi mười bảy thanh xuân đẹp đẽ này?

      biết đường à? Ha ha ha! Hóa ra là biết đường?”, thằng tiểu quỷ có vẻ hề bận tâm tới biị dạng chực khóc của tôi, trái lại, nó còn cười khoái chí. Hứ, có nhân tính, có gì đáng cười chứ…

      Tôi khóc…

    4. hanamichi_chan

      hanamichi_chan Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      29
      Chương 2. Trời ơi, mình có thể gặp được hoàng tử sao?

      Khoảng năm phút sau.

      Trước mặt tôi xuất nhà hàng lớn lung linh ánh đèn. Tên gọi gì gì mà Hoàng hậu… Trực giác mách bảo, đây phải quán bar cũng là sàn nhảy, tóm lại đây chắc chắn là chốn ăn chơi của đám ô hợp.

      “Này! Vào !”, thằng tiểu quỷ hét vào mặt tôi vẻ khó chịu, tiếp đó nó đẩy mạnh cánh cửa chính, tôi ngơ ngác cũng bị lôi thẳng vào trong.

      Trời ơi, cảnh tượng trước mắt…, tôi lại ngẩn người.

      Sàn nhảy ở tầng chật cứng những dôi trai nhảy nhót cuồng nhiệt, chiếc đèn nhấp nháy phía rọi thẳng xuống khiến tôi tài nào mở nổi mắt!

      “Ôi, ôi, ôi, ồn ào chết , tai tôi sắp thủng rồi!”, tôi bịt tai lại, cau mày vẻ khó chịu.

      “Sao thế? Chị thôn nữ,đây là lần đầu hả?”, thằng tiểu quỷ ghé sát vào tai tôi giọng nham nhở.

      Tôi trừng mắt lườm nhưng hình như nó chẳng thèm để ý…

      “Này! Trịnh Vũ Thụ! Ở đây, ở đây!”

      Cách đó xa có đám trai khoa chân múa tay gọi với về phía chúng tôi.

      Quái lại, bọn chúng gọi chúng tôi sao? Trịnh Vũ Thụ? Ai là Trịnh Vũ Thụ nhỉ?

      “Hi!”

      Trời! Thằng tiểu quỷ bên cạnh tôi bỗng cười khà khà đáp lời bọn chúng? phải chứ, quen đám tinh đó sao? Này, này… Chính mắt tôi nhìn thấy thằng tiểu quỷ hẩy tôi ra rồi thẳng về phía chúng… Đám người đó mình chẳng quen ai, ngại chết được, đúng là thằng tiểu tử thúi! Ít nhất cũng phải chỉ cho mình cách về nhà chứ?

      Vũ Thụ, sao giờ mới tới? Ôi chao.. Đứa con quê mùa này là ai thế?”, em xinh đẹp với đôi mắt phượng đứng bên thằng tiểu quỷ hỏi, còn trợn mắt nhìn tôi với vẻ tức tối, đôi mắt long lên đầy đố kỵ…

      “Đúng đó, Vũ Thụ, dẫn theo đứa nhà quê đó tới đâu?”

      “Ha ha, em đó đáng đấy chứ! Lại còn tết tóc hai bên nữa!”

      Thằng tiểu quỷ, à Trịnh Vũ Thụ, đúng rồi, tên Trịnh Vũ Thụ đáng ghét liếc mắtr nhìn tôi đứng đó xa với vẻ lơ đãng. Sau đó nó bực bội với lũ quái bên cạnh:

      ta hả, là người hầu mới của nhà , lại còn là đứa mù đường, phiền phức chết !”

      … Hả? Đáng ghét, ngươi dám chị ngươi là người hàu à? Gì cơ? Mù đường? Còn nữa, ngươi mới mười sáu tuổi thôi, ai cho phép tới những nơi thế này? Ta báo cảnh sát cho xem!

      “Trời ơi, Vũ Thụ, phải ta thích rồi đấy chứ! Thế đâu có được! Em muốn…!” Hự… mình phát điên mất, cái loại rác rưởi này có cho mình cũng thèm…

      phải chứ Vũ Thụ, cậu làm gì với người ta rồi?”

      “Ha ha ha! Chịu trận, chịu trận rồi!”

      Miệng lưỡi thế gian đáng sợ! Mình thể chịu đựng được nữa, mất mặt quá ! Thôi vậy, tốt nhất là tìm ngóc ngách nào chui vào cho xong, dù là đầu đường hay xó chợ cũng được, tóm lại có chết mình cũng thể ở đây để chịu sỉ nhục thế này….

      “Này! Nhà quê!”

      Thằng tiểu tử thúi… Trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám gọi mình như thế? là tức chết được, mà việc quái gì mình phải ngẩng đầu lên chứ? Chẳng phải tự thừa nhận mình là đứa nhà quê sao?

      “Nhanh qua đây! Tôi gọi đấy!”

      Chẳng còn cách nào, tôi đành ngốc nghếch đến chỗ họ, nhưng trong lòng chỉ mong biến thành con trạch để chuồn cho nhanh.

      “Đứng đờ ra đấy làm gì, mau đến chào bạn bè tôi !” Tên tiểu tử Trịnh Vũ Thụ này cứ mở miệng ra là đầu óc mình lại căng như dây đàn vậy. Được! Quân tư báo thù mười năm chưa muộn, ngươi nhớ đấy, món nợ này nhất định ta thanh toán với ngươi! Còn bây giờ ta nhịn!

      “Xin.. xin chào các bạn!”, tôi ngập ngừng .

      Nhưng dường như chẳng ai thèm để ý tới tôi… Đáng ghét! Ta lại nhịn!

      “Quái lạ, Huân Dạ đâu? ấy vừa mới ở đây mà!” em xinh đẹp với đôi mắt phượng nhìn ngó khắp nơi, sau đó ra vẻ thất vọng.

      “Cái gì, Doãn Huân Dạ cũng tới à? Sao khi nãy mọi người !”, niềm phấn khích của Trịnh Vũ Thụ bỗng chosc bị rớt xuống con số .

      “Vũ Thụ, chẳng lẽ biết sao? Huân Dạ làm thêm ở đây mà. Hơn nữa, từ khi Huân Dạ đến đây làm nhân viên, lương khách tới quán cũng tăng lên rệt!”, tên mũi to, nhuộm tóc đỏ đứng đó oang oang.

      “…”

      Thằng tiểu quỷ Trịnh Vũ Thụ bỗng dưng im bặt, bộ mặt trầm hẳn xuống, mình có nhìn nhầm vậy?

      “Hơ, thế …”, tôi khẽ giật giật vạt áo thằng tiểu quỷ, cố để ai nhận ra. Cuối cùng cũng lấy được can đảm với : “Chúng ta về nhà được ? Muộn lắm rồi”.

      “Ha ha ha ha ha! Chúng ta về nhà được ! Muộn lắm rồi!”, tên mũi bự, nhuộm tóc đỏ bỗng cười nhăn nhó nhại lại giọng tôi!

      Đáng ghét! Tôi đưa ánh mắt cầu cứu tên Vũ Thụ, nhưng khi quay lại chuồn mất tăm mất tích rồi. Ngoái đầu lại nhìn, ra ngồi ghế sô pha phía đối diện, khoác tay đám quái đó uống rượu.

      “Này này, tiểu thư thôn nữ ơi!”, tên mũi bự tóc đỏ ở bên cạnh lao về phía tôi cười hỉ hả.

      “Khỏi phải gọi tôi là tiểu thư, cứ gọi tôi là nhà quê cũng được!” Bực mình đấy, lúc nào cũng bị thẳng em trai coi như ấy! Thôi vậy thôi vậy, gọi nhà quê nhà quê, đằng nào cũng quen rồi!

      “Tôi , cùng chúng tôi uống rượu nhé? Hay muốn mình tới quầy bar ngồi hả?”

      À… Cso chết mình cũng uống rượu cùng bọn chúng! Mình ghét nhất là bị người ta đem ra làm trò cười, hơn nữa mình cũng có biết uống rượu đâu…

      “Tôi… tôi ra bar nên kia ngồi đợi các cậu”, tôi lắp bắp .

      “Hả? Cái gì? Tôi nghe thấy!”

      “Tôi ra quầy bar!” Đáng ghết, lại còn trêu chọc mình như thế!

      “Ờ, nghe thấy rồi, thế ! Bye!”

      Hơ.. Tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Tôi vừa đơn vừa đáng thương, chỉ còn biết tránh xa khu sàn nhảy cuồng nhiệt kia, từng bước vô vọng tới quầy bar đó.

      Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ nhà lắm! Hôm nay con của mẹ bị người ta ức hiếp, mà đứa cầm đầu lại là con trai của ba, đứa em có chugn nửa dòng máu với con… Hình như nó rất ghét con! Mai tới trường con phải làm thế nào đây? Đám ngừoi đó và cả cái Học viện Quý tộc Thánh Pha Lợi Á gì gì nữa, chắc chắn con bị bắt nạt ở đó! Hu hu…!

      là ác mộng khủng khiếp… Khủng khiếp!

      “Sao thế? công chúa đáng , sao lại khóc?”

      Giọng , từ tốn của chàng trai khẽ vọng bên tai tôi. Hu hu, được câu hỏi quan tâm như thế nhưng lại khiến tôi càng khóc to hơn, nước mắt lăn dài má.

      “Sao khóc nhiều vậy, có phải bị thất tình ?”

      “Uống chút gì ? Blue ice tea được chứ?”

      đoạn, ta đặt thú gì đó ra trước mặt tôi, mát lạnh. Tôi ngước cặp mát đẫm lệ lên nhìn thấy cốc nước có màu xanh thẫm, phía còn cài lát chanh mọng, đẹp!

      “Ơ… cảm… cảm ơn .”

      có gì.”

      Có đôi chút ngạc nhiên, tôi đưa mắt liếc nhìn… Bộ đồng phục trắng tinh… tiếp tục đưa mắt nhìn lên, trời ơi! Đây, đây có phải là hoàng tử đến cứu mình ? Ôi, làn da trắng mịn, mái tóc ngắn màu cà phê sáng loáng được xịt keo chỉn chu… cái mũi cao… đôi mắt sâu trầm tĩnh, cằm và đôi gò má xinh hơn cả con … Ôi, ôi những ngón tay trắng, thon dài…

      Còn nữa, cả cơ thể ấy toát ra ánh hào quang đậm khí chất quý tộc! Woa! Có phải hoàng tử ? phải mình nằm mơ chứ?

      “Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”, hoàng tử thấy tôi nhìn chớp mắt, liền hỏi với vẻ nghi ngại.

      “À, phải, phải!”

      Bỗng bị ta hỏi, tôi mới sực tỉnh, lấy lại tinh thần và cười khì khì.

      “Công chúa, khi nãy vì sao nàng lại khóc?”

      Công chúa? ấy gọi mình là công chúa, ấy gọi mình là công chúa sao? Woa! Mình bắt đầu cảm thấy lâng lâng rồi…

      “Đâu có… đâu có gì..” Chuyện đó làm sao tôi có thể ra được kia chứ? bị người ta ức hiếp sao? Ui da! Phiền phức quá! Tôi ngậm vội ống hút trong chiếc ly mà khi nãy ấy đưa, uống từng hơi ừng ực.

      “Này, từ từ thôi, nghẹn bây giờ!”, hoàng tử lo lắng nhắc nhở. Ôi mình là hạnh phúc…!

      Ngay sau đó, cả ly nước chui tọit vào bụng. Tôi bỗng cảm thấy mặt mình nóng ran, lại còn rất nhiều chim chóc bay trước mặt, con hai con! Còn thấy cả hoàng tử phồng mang trợn mắt nữa!

      “Này… này, sao chứ?” Ý? Hoàng tử hỏi mình sao?

      “Hi hi, tôi sao, ợ…! Đây… đây là thứ gì thế? Ợ… Ngon ghê…”

      Còn chưa hết câu, chỉ nghe thấy “huỵch” tiếng, tôi loạng choạng ngã ngửa ra sau.

      “Này! Này! Nhà quê! sao thế? Nhà quê! Này, tỉnh lại mau!” Ý? Đây chẳng phải là giọng của tên tiểu tử Vũ Thụ sao? đến từ bao giờ thế…

      “ôi! Tửu lượng của thôn nữ tốt ! ấy hay đấy chứ!” Hình như là giọng của tên mũi bự…

      “Ui da! Huân Dạ! Đây chẳng phải là Huân Dạ hay sao! Nhưng Huân Dạ làm sao có thể ở đây với đứa nhà quê này kia chứ?”



      Ơ? Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy trời có rất nhiều sao… A! Hình như còn có rất nhiều trăng…

      “Này! Nhà quê, đứng cho cẩn thận vào nhá! Đừng có dựa vào tôi như thế… CHết tiệt, bẩn thỉu quá !” Hình như có người đẩy tôi về phía trước, ôi đau quá…

      “Trịnh Vũ Thụ, chẳng phải hai người ở cùng nhà sao? Cậu lấy xe đưa ấy về là được rồi!” Hự! Hình như là giọng của hoàng tử siêu đẹp trai đó! Hí hí….

      “Lấy xe? Cậu bị điên à? ta mà nôn ra xe tôi làm thế nào?”

      “Này! Cứ cho là tớ cõng ấy về nhà, thế đến bao giờ mới về được tới nơi hả? Cậu có định cho tôi về nhà đấy!”

      “… Thôi , để tôi ra siêu thị trước mặt mua chai nước lạnh để ta giải rượu cái … Cậu giúp tôi để ý ấy lúc được ?”

      “Tôi?”

      “Chẳng phải cậu đưa cho ta uống Bule ice tea là gì!’

      “Tại tôi thấy ấy vui!”

      “… Rốt cuộc cậu có giúp ?”

      “Biết rồi, đồ tiểu tử thúi, nhanh nhanh lên rồi về…”

      Trong cơn u mê, tôi cảm thấy hình như có ai đó gắng sức đỡ cả tấm thân say khướt, mềm nhũn của mình. Mùi thơm trêm cơ thể người ấy… hình như là chàng hoàng tử ở quầy bar khi nãy…. Hí…! Hí…!

      “Lộp cộp lộp cộp…”

      “Lộp cộp lộp cộp…”

      Có rất nhiều tiếng bước chân từ đâu vọng lại…

      “Này! Này! Mọi người mau lại đây xem, đó chẳng phải là Doãn Huân Dạ sao?”

      “Đúng rồi, đúng ấy rồi! Ý? Sao ấy lại cùng đứa nhà quê thế?”

      “Hi! Doãn Huân Dạ!”

      Hình như có mấy nữ sinh mặc đồng phục cấp ba về phía chúng tôi, còn la hét gì mà Doãn Huân Dạ, Doãn Huân Dạ… phải chứ, tên mình ràng là Trịnh Á La kia mà…!

      “Doãn Huân Dạ, sao lại ở đây? này là ai?”, nữ subg dịu dàng hỏi.

      “Chẳng liên quan gì đến các người.”

      “Nhưng, sao có thể với người con khác ngoài Lâm Mã, lại còn tối muộn thé này, hai người định làm gì?”

      Cái gì? Hự…! Con quỷ Nhật Bản nào đây?

      “Ồ! Đả đảo quỷ Nhật Bản! Hự…! Đả đảo!”, tôi bỗng hét lớn, lại còn ngừng vung nắm đấm.

      … Bầu khí xung quanh bỗng dưng trầm xuống…

      “Này này, đừng làm ầm lên nữa!”, chàng dìu tôi có vẻ tức giận.

      “Trời ơi trời ơi, Doãn Huân Dạ à, tôi xấu hổ thay cho ! Khẩu vị của và Cung Tu Nhã sao lại đặc biệt thế…”

      “…”

      “Này, Hiểu San, được nhắc tới tên cảu Cung Tư Nhã trước mặt Huân Dạ, ta phát điên lên đó!”, nữ sinh lo lắng khuyên ngăn.

      có tên Hiểu San hình như cũng cảm thấy có chút hối hận, đành mặm môi nín thinh.

      Sau đó, tôi chỉ nhớ chàng bên cạnh lạnh lùng buông câu “Cút ngay!”, rồi vừa lôi vừa kéo tôi về phía trước.

      Cũng bởi ta điên cuồng lôi khiến tôi càng lúc càng mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng dạ căng lên, cồn cà, như có thú gì đó trong bụng chỉ chực ào ra.

      “Dừng lại… dừng lại… hự!”, tôi túm chặt lấy quần áo của chàng kê sbên, đôi mày nhíu lại.

      “Cái gì? Tôm hùm? muốn ăn tôm hùm hả?”

      phải chứ… Tên này sao đần độn vậy… Mình là dừng lại, bởi mình rất muốn…

      “Dừng lại… Tôi muốn… muốn…”

      “Muốn gì?”

      “Muốn…”

      “Này! Chết tiệt! muốn gì hả?”

      “Nôn…”

      “Muốn nôn? Cái gì? Này này! Đợi !”

      “Ọeeee…!”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :