1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : Shadow Music
      Tác giả: Julia Garwood
      Chuyển ngữ: HIENTRAN(TRANH)
      Nguồn: http://forumtruyen.net/threads/m-shadow-music-series-highland-laird-book-3-julia-garwood-finish.705/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 53c + Kết

      Giới thiệu:

      Vua John ra sắc lệnh Lady Gabrielle xứ St. Biels phải rời khỏi quê hương quốc của để kết hôn với lãnh chúa vùng Highland. biết mình phải tuân lệnh và gói ghém đồ đạc đến Scotland cùng với đội cận vệ. đường tới tu viện nơi dự định tiến hành lễ cưới, họ bắt gặp nhóm người muốn chôn sống kẻ khác. giải cứu kẻ gần chết đó và bí mật mang ta đến tu viện.

      đến đó chờ để làm lễ kết hôn, hai nam tước đồi bại người tranh giành để có được cũng đến tu viện. Nhưng vị lãnh chúa mà buộc phải cưới . Ông ta bị sát hại trước khi tới nơi. Giờ hai nam tước tranh cãi xem ai là người thay mặt cho đức vua để quyết định tương lai của Gabrielle.

      Lãnh chúa Colm MacHugh đến tu viện để đón em trai mình, người gần như bị chôn sống. khám phá ra người nào cứu em trai mình nên quyết định đưa vị linh mục giúp Liam hồi phục lại về vùng đất của để xem xem liệu có tìm hiểu được thêm gì nữa. Khi mệnh lệnh của hai nam tước người đặt ra cho Gabrielle dẫn đến kết quả mong đợi, liền giải cứu cho và đưa về với . Để đáp trả món nợ cũ, chấp thuận kết hôn với và trở thành người bảo hộ cho .

      Shadow Music là cuốn tiểu thuyết lãng mạn, vì thế người đọc đều biết cuối cùng Colm và Gabrielle thương nhau và cùng chống lại những thế lực đen tối vây quanh. Các nam tước dồn hết sức lực, đặc biệt là kẻ trong số họ muốn “kho vàng ” của St. Biel. Có cả những xung đột thị tộc tại Scotland – điều luôn luôn xuất trong loại tiểu thuyết lãng mạn này.

      Lady Gabrielle có cá tính mạnh mẽ. thắc mắc gì khi tuân lệnh nhà vua. Mặc dù vậy, sống cuộc sống của khi thấy phù hợp theo những hạn chế về mặt văn hóa và tín ngưỡng của thời bấy giờ. Colm nhanh chóng học được cách giải mã số những từ ngữ của để biết làm điều mà thích. Colm là vị lãnh chúa mạnh mẽ, điển hình và cũng là chú rể bất đắc dĩ. học được rằng cuộc hôn nhân này phải là trói buộc như tưởng

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      One


      Wellingshire, nước .

      Lady Gabrielle chỉ mới có 6 tuổi khi bị triệu đến bên giường người mẹ hấp hối. Hộ tống là người cận vệ trung thành, đằng sau là hai người lính hai bên, bước chân họ chậm rãi để bắt kịp khi họ trang trọng diễu qua hàng lang dài. thanh duy nhất chỉ là tiếng những đôi ủng dập xuống nền nhà bằng đá lạnh buốt.

      Gabrielle được gọi đến giường mẹ nhiều lần đến nỗi tài nào đếm nổi.

      Chân bước và mái đầu cúi xuống, ánh nhìn dán chặt vào viên đá sáng bóng mà vừa tìm được. Mẹ rất thích nó. Đó là viên đá đen tuyền với đường sọc màu trắng mảnh mai lượn vòng quanh. bên mặt trơn nhẵn như bàn tay mẹ lúc vuốt ve khuôn mặt Gabrielle. Mặt bên xù xì như những cái chạm của cha .

      Hàng ngày lúc hoàng hôn buông xuống, Gabrielle mang đến cho mẹ món quà quý giá khác nhau. Hai ngày trước bé bắt được con bướm. Đôi cánh của nó xinh đẹp, vàng óng xen lẫn những mảng màu tím biếc. Mẹ tuyên bố đó chính là chú bướm xinh đẹp nhất mà bà từng thấy đời. Bà khen ngợi Gabrielle vì biết nâng niu tạo vật của Chúa lúc bà tiến về phía cửa sổ và thả cho nó bay .

      Ngày hôm qua Gabrielle hái những bông hoa ở ngọn đồi phía ngoài lâu đài. Hương cây thạch nam và mật ong vất vít quanh bé, và bé nghĩ mùi hương này thậm chí còn dễ chịu hơn cả mùi dầu thơm và nước hoa đặc biệt của mẹ . Gabrielle buộc dải lụa xinh xắn quanh phần cuống bó hoa và cố gắng tạo thành chiếc nơ đẹp, nhưng biết cách và cuối cùng làm rối tung nó lên. dỡ nó ra trước khi mang cả bó hoa đến cho mẹ mình.

      Những hòn đá là những món quà quý ưa thích của Mẹ. Mẹ giữ hộp đầy những viên đá mà Gabrielle thu nhặt cho bà và đặt nó bàn ngay cạnh giường, chắc Mẹ thích viên này nhất cho mà xem.

      Gabriella hề tỏ ra lo lắng về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Mẹ hứa tới thiên đường sớm, và mẹ chưa bao giờ thất hứa với .

      Những vệt nắng trải dài những bức tường và sàn nhà lát đá lạnh buốt. Nếu như Gabrielle bận rộn với viên đá của mình, thích được đuổi bắt theo bóng nắng và cố gắng giành lấy vệt cho mình. Hành lang dài là trong số những chốn đùa nghịch ưa thích của bé. bé thích co chân nhảy lò cò từ viên nọ sang viên kia mặt đá lát sàn, và quay lại xem xem khoảng cách xa đến bao nhiêu trước khi ngã phịch xuống.

      Thi thoảng bé nhắm chặt mắt, hai cánh tay giang rộng, và xoay tròn xoay tròn cho đến tận lúc loạng choạng ngã nhào xuống nền nhà, mặt mũi tối tăm đến nỗi những bức tường đá dường như bay lượn ngay đầu.

      Nhưng thích nhất là được chạy dọc hành lang, đặc biệt khi cha có ở nhà. Ông là người đàn ông to lớn, trang nghiêm , cao hơn bất kì chiếc cột chống nào trong nhà thờ. Cha gọi đến và chờ sà vào lòng ông. Rồi ông nhấc bổng lên trong vòng tay mình và nâng đến ngang đầu. Nếu ở khu sân trong, với hai bàn tay lên trời, cảm giác chạm vào được cả đám mây. Cha lúc nào cũng vờ thả lỏng tay mình để tưởng ông làm rơi xuống. biết ông bao giờ làm thế, nhưng vẫn kêu thét lên thích thú. bé quàng tay quanh cổ cha và bám chặt khi ông sải bước đến phòng mẹ. Khi tâm trạng cha đặt biệt vui vẻ, ông cất tiếng hát. Cha có giọng hát dễ sợ, thỉnh thoảng Gabrielle cười rúc rích và bịt chặt lấy hai tai tỏ vẻ khiếp đảm cực kì, nhưng chưa bao giờ thực cười phá lên. muốn tổn thương đến những tình cảm dịu dàng của cha mình.

      Hôm nay cha vắng nhà. Ông rời Wellingshire để đến thăm chú Morgan ở phía bắc nước , và vài ngày tới cũng chưa về. Gabrielle hề lo lắng. Nếu có cha ở nhà, mẹ chết.

      Stephen, chỉ huy của đội cận vệ, mở cánh cửa phòng mẹ và vỗ về Gabrielle bước vào phòng bằng cú thúc qua vai. “Nào, Công nương,” hối thúc.

      quay lại với cái cau mày bất bình. “Cha phải gọi mẹ em là Lady Geneieve, và gọi em là Lady Gabrielle chứ.”

      “Ở nước , em là Lady Gabrielle.” đập vào chỏm lông trang trí chiếc áo dài của mình. “Nhưng ở St. Biel, em chính là công nương của chúng ta. Giờ nào, mẹ em đợi.”

      Nhìn thấy Gabrielle, mẹ lên tiếng gọi. Giọng phát ra yếu ớt, còn mặt bà trông trắng bệch. Từ lúc bé nhớ được tới bây giờ , mẹ nằm giường rồi. Hai chân mẹ quên mất bước , bà giải thích với Gabrielle như thế, nhưng bé vẫn hy vọng, cầu nguyện rằng ngày nào đó chúng nhớ ra. Nếu như điều nhiệm màu ấy xảy đến, mẹ hứa với Gabrielle rằng mẹ đứng chân trần nền nhà sạch để đếm gạch cùng với bé.

      Và mẹ cũng khiêu vũ cùng với Cha.

      Phòng ngủ chật ních toàn những người là người. Họ nhích thành lối giành cho . Vị mục sư, Cha Gartner, lẩm bẩm lời cầu nguyện của ông qua tiếng thầm gần hốc tường, và thầy thuốc, người lúc nào mặt mày cũng cau có và thích chọc lấy máu mẹ bằng những con đỉa nhày nhụa, đen sì, cũng có mặt. Gabrielle thầm biết ơn vì ông ta đặt những con vật đó vào cánh tay mẹ ngày hôm nay.

      Các tớ , người hầu và quản gia lảng vảng bên cạnh giường. Mẹ đặt khung thêu và chiếc kim của bà xuống, xua tay cho người hầu tránh sang bên, và ra hiệu cho Gabrielle.

      “Lại đây ngồi cạnh mẹ nào,” bà gọi.

      Gabrielle bước tới, trèo lên bục, và chìa hòn đá ra cho mẹ.

      “Chà, đẹp quá,” mẹ thầm khi cầm lấy viên đá và cẩn thận quan sát nó. “Đây hẳn là viên đá đẹp nhất,”, mẹ thêm vào với cái gật đầu.

      “Mẹ, lần nào con mang tới cho mẹ viên đá mẹ đều thế. Lúc nào cũng là viên đẹp nhất.”

      Mẹ chạm vào bé. Gabrielle dịch tới gần hơn. “Mẹ thể chết hôm nay được. Nhớ ? Mẹ hứa rồi.”

      “Mẹ nhớ mà.”

      “Cha rất giận dữ, vì mẹ khỏe lên.”

      “Xích vào với mẹ, Gabrielle,” mẹ bé đáp. “Mẹ thầm thôi.”

      tia sáng lóe lên trong mắt báo cho Gabrielle biết mẹ lại bắt đầu trò chơi của mình.

      bí mật ạ? Mẹ cho con biết?”

      Đám đông tiến lại gần. Ai cũng hăm hở giỏng tai nghe lời bà sắp .

      Gabrielle nhìn quanh phòng. “Mẹ, tại sao mọi người đều ở đây hết vậy?”

      Mẹ hôn lên má bé. “Họ nghĩ mẹ biết nơi cất giấu kho báu, và hi vọng mẹ cho con nghe.”

      Gabriella cười rúc rích. bé rất thích trò chơi này. “Mẹ cho con chứ?”

      phải hôm nay,” mẹ trả lời.

      phải hôm nay,” Gabrielle lặp lại để cho đám người tò mò vây xung quanh có thể nghe thấy.

      Mẹ bé gắng gượng ngồi dậy. người hầu nhanh chóng tiến lại đặt thêm gối vào sau lưng bà. Ngay tức khắc thầy thuốc loan báo rằng sắc mặt bà khá hơn.

      “Ta cả thấy khỏe hơn nhiều rồi,” bà lên tiếng. “Giờ hãy rời ,” bà ra lệnh, giọng nhấn mạnh từng lời. “Ta muốn có phút giây riêng tư với con mình.”

      Vị thầy thuốc nhìn như thể ông muốn cự lại, nhưng vẫn im lặng giải tán đám đông ra khỏi phòng ngủ. Ông ra hiệu cho hai người hầu ở lại bên trong. Những người khác đứng túm tụm bên ngoài để chờ lệnh của bà chủ.

      “Có phải hôm nay mẹ khỏe hơn nhiều nên mới kể chuyện được cho con phải ?” Gabrielle hỏi.

      “Phải,” bà đáp. “Con muốn nghe chuyện gì nào?”

      “Câu chuyện về nàng công chúa,” bé hăm hở lên tiếng.

      Mẹ hề ngạc nhiên. Lúc nào Gabrielle cũng đòi bà kể đúng câu chuyện.

      “Ngày xửa ngày xưa có nàng công chúa sống ở vùng đất xa xa tên gọi là St. Biel,” mẹ bắt đầu. “Chỗ ở của nàng là lâu đài màu trắng lộng lẫy nằm tên đỉnh ngọn núi cao. Nhà vua trị vì nơi ấy là chú của nàng. Ngài đối với công chúa rất ân cần và nàng vô cùng hạnh phúc.”

      Khi mẹ bé dừng lại, Gabrielle nôn nóng tiếp lời. “Mẹ là nàng công chúa đó.”

      “Gabrielle, đúng như thế, con biết mà. Và đó là câu chuyện của cha và mẹ.”

      “Con biết, nhưng con vẫn muốn nghe mẹ kể chuyện cơ.”

      Mẹ bé tiếp tục. “Khi nàng công chúa đến tuổi trưởng thành, giao kèo được lập với Nam tước Geoffrey vùng Wellingshire. Công chúa buộc phải cưới vị nam tước và sống với ta tại nước .’

      Vì bà biết rằng con mình thích nghe đoạn kể về lễ cưới, những bộ váy áo xúng xính, nhạc, thế là bà vào chi tiết. con vỗ hai tay vào nhau đầy hào hứng khi nghe đến bữa tiệc cưới long trọng, đặc biệt là lời miêu tả những chiếc bánh tạc nhân hoa quả cùng với những chiếc bánh ngọt nhân mật ong. Đến cuối câu chuyện, lời kể của người mẹ trở nên chậm chạp và nặng nề. Bà kiệt sức. con nhận thấy điều đó và , theo thói quen, lại bắt mẹ hứa được chết hôm nay.

      “Mẹ hứa. Giờ đến lượt con kể cho mẹ nghe câu chuyện mẹ dạy cho con nào.”

      “Đúng y như mẹ dạy, phải Mẹ? Và cũng y như mẹ của mẹ dạy mẹ phải ?”

      Bà mỉm cười. “Từng từ . Và con nhớ và lại kể cho con con ngày nào đó để chúng biết về dòng dõi của chúng và vùng đất St. Biel.”

      Gabrielle trở nên trịnh trọng, hai mắt bé nhắm lại đầy tập trung. bé biết mình được bỏ sót từ nào trong toàn bộ câu chuyện. Đây là di sản của , và mẹ chắc chắn rằng ngày nào đó hiểu ý nghĩa của câu chuyện này. bé đặt hai tay lên lòng mình và rồi mở bừng mắt. Nhìn vào nụ cười khích lệ của mẹ, bé bắt đầu.

      “Ngày xửa ngày xưa vào năm nhiều bão lớn ập vào từ ngoài biển khơi…”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Two



      Ở nước ai mà chẳng biết đến mối thù truyền kiếp giữa Nam tước Coswold xứ Axholm, trong những cố vấn thân cận nhất của Vua John, và Nam tước Percy xứ Werke, cũng được coi là bạn và là thân cận của nhà vua. Suốt mười năm trời nay, cả hai đều tìm mọi cách để tiêu diệt lẫn nhau. Cuộc cạnh tranh giữa hai người vô cùng khắc nghiệt. Kẻ này đều muốn giàu có hơn, quyền lực hơn, uy lực hơn kẻ kia và chắc chắn là muốn được nhà vua tín nhiệm hơn. Hai người ganh đua quyết liệt để giành giật mọi thứ, và họ thèm muốn giải thưởng quý giá hơn hết: Lady Gabrielle. Chỉ cần nhắc đến tên nàng thôi là họ bắt đầu giống lũ chó điên loạn. Hai nam tước đều quyết tâm muốn cưới được vẻ đẹp đáng giá này.

      Nhà vua tỏ ra thích thú với những hành vi ghen tuông thể ra bên ngoài của họ. Bất kì cơ hội nào đến, ngài đều đẩy kẻ này ra đọ sức với kẻ kia. Trong thâm tâm ngài, họ là đám thú cưng bày ra bất cứ mánh lới nào mà ngài cầu chỉ để làm vui lòng ngài. Ngài biết đến nỗi ám ảnh của họ với con Nam tước Geoffrey, Gabrielle, nhưng ngài định trao nàng cho bất cứ ai trong số họ. Nàng quá có giá trị. Thay vì thế, vào bất cứ lúc nào theo ý mình, ngài thích đem ra câu nhử cái triển vọng rằng ai trong số họ đều có cơ hội nắm lấy tay nàng tiến đến bệ thờ hôn nhân.

      ai cũng nghe tiếng đồn về Gabriella. Sắc đẹp của nàng là huyền thoại. Nàng lớn lên vùng đất Wellingshire xa cung điện của nhà vua. Cuộc sống của nàng ở đó bình yên, kín đáo và khá là dật cho đến khi nàng đến tuổi trưởng thành và được ra mắt trước triều đình. Với bảo hộ của người cha, Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire, nàng cam chịu buổi yết kiến dài quá đến mười phút đồng hồ trước Vua John, nhưng đó lại là khoảng thời gian đủ để ngài hoàn toàn trở nên bị mê hoặc.

      Vua John có thói quen khi ngài muốn gì là phải có được. Danh tiếng về phóng đãng của ngài lưu truyền khắp nơi. lạ lùng gì khi ngài dụ dỗ những kẻ sẵn lòng- hoặc sẵn lòng – những người vợ và những con các nam tước, và rồi, vào buổi sáng ngày hôm sau, lại cảm thấy vô cùng tự hào trước chiến tích của mình. Tuy vậy, ngài hề chạm đến Gabrielle, vì cha trong những nam tước có quyền uy và thế lực nhất nước này.

      John có đủ những cuộc xung đột cùng mâu thuẫn dưới trị vì của mình. Ngài cần thêm nữa. Ngài bị tấn công từ bốn phương tám hướng, và tin rằng cuộc xung đột nào xuất phát từ hành vi của mình. Những vấn đề của ngài với Đức Giáo Hoàng Innocent III thời gian gần đây tăng lên gấp mười lần vì John từ chối chấp thuận cho giáo hoàng lựa chọn Stephen Langton làm tổng giám mục xứ Canterbury, giáo hoàng đặt lệnh cấm lên toàn nước . Tất cả các buổi lễ tại nhà thờ bị cấm ngoại trừ các lễ rửa tội và xưng tội, và kể từ khi các linh mục cùng cha xứ bỏ chạy khỏi nhà thờ để tránh xa cơn thịnh nộ của vua John, việc tìm kiếm ai đó để thi hành trong hai phép bí tích đó gần như là bất khả thi.

      Lệnh cấm này làm Vua John nổi trận lôi đình, và ngài phản ứng bằng cách tịch thu toàn bộ tài sản của các nhà thờ. Phản ứng của Đức giáo hoàng rất gay gắt.

      Ngài rút phép thông công John, do đó làm suy yếu khả năng trị vị đất nước của nhà vua. chỉ lệnh rút phép thông công chết tiệt kéo tâm hồn đen tối của John xuống đến chín tầng Hỏa ngục đời đời, mà còn những thần dân của ngài cũng được xóa bỏ khỏi lời thề trung thành của họ đối với nhà vua. Thực tế, đội ngũ nam tước bắt buộc còn phải tỏ ra trung thành nữa.

      Thông qua các nguồn tin đáng tin cậy, vua John biết rằng vua nước Pháp để mắt đến ngai vàng và bị xúi bẩy bởi các nam tước phản bội để chuẩn bị cuộc chiến xâm lược. Trong lúc Vua John tin rằng ngài đủ nhân lực và nguồn lực để đối phó với mối đe dọa này, vẫn là công cuộc tốn kém và đòi hỏi ngài phải chú tâm hết mực.

      Còn có những việc vặt vãnh khác gây cho ngài phiền toái. Các cuộc nổi dậy tại xứ Wales và Scốt len càng ngày càng trở nên phức tạp và có tổ chức hơn. Vua William xứ Scốtlen phải là mối lo chính. Ông ta cam kết trung thành với John. , mà là đám cư dân vùng cao nguyên, những kẻ bôi nhọ ngài. Cho dù Vua William tin rằng ngài vẫn còn giữ được họ dưới quyền kiểm soát của mình, các lãnh chúa chẳng hề quan tâm đến việc đáp trả bất cứ ai ngoài chính những thành viên trong thị tộc. Càng di chuyển cách xa về phía bắc, các thị tộc càng trở nên tàn bạo và hung hăng hơn. Nảy sinh quá nhiều mối hận thù gay gắt thể nào kiềm tỏa nổi.

      Duy nhất vị lãnh chúa phía bắc Cao nguyên phải là mối đe dọa với những kẻ khác và là người thực giành được chút kính trọng: Lãnh chúa Alan Monroe. Ông lớn tuổi, giọng mềm mỏng, với tâm tính dễ chịu, những đặc điểm bao giờ thấy được ở lãnh chúa Vùng cao nguyên. Ông tự chủ và hề có bất kì mưu đồ nào muốn tăng thêm của cải hay đất đai vào gia sản của mình. Có thể đó là lý do tại sao ông ta phần nào được quý trọng.

      Trong nỗ lực đáng ngạc nhiên để xoa dịu trong số những nam tước có thế lực của mình, và thuận theo lời đề nghị từ Vua William xứ Scốt len, Vua John ban sắc lệnh rằng Lady Gabrielle và Lãnh chúa Monroe buộc phải kết hôn với nhau. Cho dù ông ta hề cần đến, song vẫn trở nên vui vẻ hơn với phần hồi môn gồm vùng đất rộng lớn Cao nguyên có tên gọi là Finney’s Flat, thứ ông ta giành được từ nhiều năm trước đây. Quê hương Lãnh chúa Monroe ở góc phía đông nam của vùng đất màu mỡ đáng mơ ước này.

      Những nỗi lo lắng của John về đội quân đông vô số kể được kết hợp lại theo mong muốn của các lãnh chúa vùng Cao nguyên, với mục đích tấn công nước , trong lúc này tạm thời chìm xuống, và Vua William còn phải lo lắng đến cuộc nổi dậy nhen nhúm nào nữa. Bồn chồn yên và cảm thông với các láng giềng vùng lân cận phía bắc, nỗi sợ hãi nảy sinh vì số chủ đất cũng muốn tham gia vào cuộc nổi loạn.

      Khi sắc lệnh kết hôn với Gabrielle được chuyển đến cho Lãnh chúa Monroe, ông ta liền hăm hở thuận theo. Ông ta tin chắc rằng với chỉ dụ của Vua John cuộc chiến giữa các lãnh chúa giành quyền kiểm soát vùng đất Finney’s Flat chấm dứt, và vùng đất này có hòa bình.

      Vấn đề tồn tại duy nhất là hai kẻ gào thét chống đối cuộc hôn nhân, đó là Percy và Coswold, nhưng John gạt hết những lời cầu xin thống thiết và các lý do phản đối của hai vị nam tước này.

      Cha Gabrielle, Nam tước Geoffrey, cũng ủng hộ cuộc hôn nhân. Tuy rằng ông thích con mình cưới nam tước quyền quý người và sống ở , nơi ông thỉnh thoảng còn được gặp cũng như đám cháu chắt sau này, song ông biết Gabrielle được an toàn chừng nào John còn trị vì. Nam tước Geoffrey nhìn thấy ham muốn ánh lên trong mắt của nhà vua khi ngài ngắm nhìn Gabrielle. Ông ta hành động rất giống con nhện đầy kiên nhẫn chờ đợi để gài bẫy và ăn tươi nuốt sống con mồi của mình. Và qua những điều Geoffrey nghe được từ đám họ hàng xa ở Scotlen, dòng họ Buchanan, chồng sắp cưới của Gabrielle là ngừơi đàn ông tốt đối xử chu đáo với . Đó là lời ca ngợi cao chất ngất dành cho Lãnh chúaMonroe, khi người Buchanans mấy ưa thích những kẻ ngoài gia tộc của mình. Vì cuộc hôn nhân của mình, Lãnh chúa Buchanan có quan hệ họ hàng với Nam tước Geoffrey, nhưng vị lãnh chúa này hầu như thể chịu đựng cha Gabrielle, mặc dù trớ trêu thay, Lãnh chúa Buchanan, kẻ căm ghét tất cả những thứ dính dáng đến nước , lại kết hôn với người phụ nữ chính gốc.

      Với sắc lệnh của Vua John và đồng thuận của Nam tước Geoffrey, đám cưới được định sẵn. Kẻ duy nhất có tiếng trong vấn đề này và là kẻ cuối cùng được nghe tin về đám cưới sắp tới lại chính là Lady Gabrielle.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Three



      ngày trước khi Nam tước Coswold lên đường tới St. Biel như dự định, trở thành kẻ cuồng tín.

      Vua John cử vì cái mục đích ngớ ngẩn này, và Coswold xác định phải hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, vì nhà vua rốt cục cũng hứa hẹn rằng, khi nào quay trở lại nước , Gabrielle thuộc về . Và trong lúc cha Gabrielle bày tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt với nhà vua lại đảm bảo rằng ngài khó khăn gì mà bắt buộc được Nam tước Geoffrey chấp thuận cuộc hôn nhân.

      Coswold cũng thừa biết nhà vua cắt cử đối thủ của mình, Nam tước Percy, với mục đích đến vùng đất hoang vu phía bắc để gặp gỡ Vua William của Scotlen. Nhiệm vụ của ta mất khá thời gian, và Coswold hy vọng mình nhanh chóng quay về nước để cưới Gabrielle trước khi Percy phát ra điều đó.

      Mệnh lệnh cho Coswold rất ràng. phải kiểm tra và xác minh rằng cận thần của Vua John, người đàn ông bé lẻo khoẻo có cái tên là Emerly đến tiếp quản vùng đất St. Biel, và giở trò gì sau lưng nhà vua.

      John xâm chiếm vùng đất này từ vài năm trước, và trong trận chiến khốc liệt giành quyền cai trị gần như phá hủy nó. Ngay khi St. Biel nằm dưới kiểm soát của mình, ngài thiết lập việc cướp bóc lâu đài và các nhà thờ. Nếu còn thứ gì đáng giá sót lại John muốn biết tường tận từng thứ . Nhà vua tin tưởng ai, thậm chí cả người mà đích thân ngài chọn ra để giám sát vùng đất mà giờ thuộc về ngài.

      Nhà vua vẫn bị hấp dẫn bởi những lời đồn đại về số vàng bị cất giấu, mặc dù khi người khác gặng hỏi, ngài thừa nhận rằng chính bản thân mình còn nghĩ những điều đó hoàn tòan vô lí, song, nếu như còn le lói chút manh mối nào đó, ngài vẫn muốn Coswold điều tra ra. John hề tin tưởng vào báo cáo trình lên của Emerly.

      Vào lần đầu tiên Emerly bước lên cầu cảng St. Biel, ông ta lôi kéo đến cả phần tư nam nữ trong độ tuổi 20 những kẻ có thể nghe phong phanh điều gì đó về kho báu bị cất giấu. Ai cũng thừa nhận có nghe được các lời đồn đại, và tất cả đều cho là kho báu hẳn có . số lại nghĩ vàng được chuyển đến Đức giáo hoàng, số cho rằng Vua John đánh cắp chúng. Chẳng có gì thuyết phục, và sau cuộc điều tra riêng của mình những phát của Coswold hề khác biệt là mấy.

      Giờ là cuối buổi chiều, và hơi lạnh tản mát trong khí theo bước chân Coswold nhàn nhã tản bộ quanh khu đất lâu đài St. Biel. Con đường mòn dẫn xuống cái dốc thẳng xuống bến cảng, và có thể nhìn thấy những người đàn ông chuyển các hòm đồ lên con tàu đưa trở về nước . Trước khi đêm xuống, có mặt tại boong tàu chờ thủy triều lên.

      Coswold quấn chiếc áo choàng nặng nề chặt hơn quanh vai và kéo mũ trùm đầu qua tai. thể chờ để rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này.

      Bước về phía căn nhà tranh mái lợp, nơi phát ra ông lão xách ôm củi trong tay, ràng là để dành cho việc đốt lửa sưởi ấm tối nay.

      Người lạ nhận thấy Coswold run rẩy liền lên tiếng, “Chỉ người thiếu máu mới nghĩ thời tiết se se này là lạnh cóng thôi.”

      “Ngươi láo xược.” Coswold cáu kỉnh. “Ngươi biết ta là ai sao?” ràng người này hề nhận thức được Coswold nắm giữ quyền lực của Vua John, và chỉ cần tiếng thôi là có thể kết thúc cuộc sống của ông già. « Kể cả quản lý Emerly cũng run sợ ta. » Coswold tự hào.

      Ông lão nhìn mấy ấn tượng. “ ra tôi biết ngài,” ông lão thú nhận, “nhưng tôi núi chăm sóc người bệnh. Tôi vừa mới trở về thôi.”

      “Ông là thầy thuốc?”

      , tôi là linh mục. Tôi trông nom những linh hồn nơi đây, và là trong số các linh mục ít ỏi còn lại ở St. Biel. Tôi là Cha Alphonse. ”

      Vị nam tước nghiêng đầu quan sát kĩ khuôn mặt linh mục. Làn da ông lão bị tàn phá vì tuổi tác và khí hậu, nhưng đôi mắt vẫn sáng như của thanh niên.

      Coswold bước đến ngay trước mặt ông lão, chặn đường. “Là linh mục ngươi được phép láo, phải ?”

      Nếu trong thâm tâm linh mục có nghĩ câu hỏi này kì quặc ông cũng để lộ ra. “, tất nhiên là rồi. Dối trá là tội lỗi.”

      Coswold gật đầu, hài lòng với câu trả lời. “Đặt đám củi này xuống và bước lại gần ta. Ta có vài câu hỏi dành cho ông.”

      Vị linh mục tranh cãi. Thả bó củi xuống trước cửa nhà, ông chắp hai tay ra sau lưng và ngồi xuống bậc cửa bên cạnh nam tước.

      “Ông được chỉ định đến St. Biel bao lâu rồi?” Coswold lên tiếng hỏi.

      “Ôi trời, lâu lắm rồi nên tôi chẳng còn nhớ chính xác bao năm nữa. Tôi gần như coi St. Biel là quê hương của mình, và cảm thấy tiếc phải rời khỏi đây.”

      “Thế là ông ở đây trong suốt thời kì biến động phải ?”

      “Có phải ngài nhắc đến việc lính xâm chiếm đất nước chúng tôi, giết chết Vua Grenier II đáng kính và phá hủy chế độ quân chủ ? Là “Thời kì biến động” à ?” ông giễu cợt.

      “Coi chừng lời của ông và cả cách cư xử trước mặt ta nữa, linh mục, và hãy trả lời câu hỏi.”

      “Phải, tôi có mặt ở đây.”

      “Ông có biết Vua Grenier trước khi lão ta chết ?

      Cha Alphonse thể nỗi tức giận của mình. “ phải ý trước khi ngài bị sát hại chứ?” Coswold chưa kịp thốt lên lời vị cha xứ tiếp tục. “Phải, tôi biết ngài ấy.

      “Ông từng trò chuyện cùng chưa?”

      “Hẳn rồi.”

      “Ông biết Lady Genevieve?”

      Nét mặt vị cha xứ dịu lại. “Phải, ấy là cháu của nhà vua… con em trai ông ấy. Mọi người ở St.Biel đều quý. Họ thích nam tước người đưacô ấy xa.”

      “Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire.”

      “Đúng thế.”

      “Đám cưới cử hành tại đây, phải ?”

      “Đúng, và mọi người dân ở St.Biel đều được mời.”

      “Ông có biết rằng Lady Genevieve có người con ?”

      “Ai ở đây chả biết. Chúng tôi bị lập đến thế. Tin tức lan truyền nhanh như mọi nơi vậy. Tên ấy là Gabrielle, và là thành viên trong hoàng tộc.”

      “Vua John là hoàng tộc của chúng ta.” Coswold nhắc nhở ông.

      “Sao ngài lại hỏi tôi những chuyện này?”

      “Đừng bận tâm. Sống ở đây lâu hẳn ông phải nghe đến những lời đồn về số vàng được cất giấu chứ.”

      “À, thế là về chuyện đó.” Vị cha xứ lẩm bẩm.

      “Trả lời câu hỏi của ta.”

      “Phải, tôi có nghe lời đồn đại.”

      “Có chút nào ?”

      Linh mục cẩn trọng cân nhắc câu trả lời. “Tôi có thể kể cho ngài biết từng có lương vàng lớn trong kho báu của đức vua”

      “Ta biết . Người dân ở đây kể về số tiền thuế nặng nề mà đức vua thu được từ nhũng người ngang qua núi, và họ cũng kể về tôn kính của ông ta với St. Biel và khoản cung cấp cho Đức Giáo hoàng.”

      “À, St. Biel.” Ông lão gật gù. “Nhà bảo trợ và người bảo hộ cho chúng tôi. Mọi người đều quý ngài ấy.”

      “Điều đó quả ràng.” Coswold giễu cợt. xòe rộng bàn tay. “Hãy nhìn nơi này ,” cất giọng nhạo báng đầy tư vị ghê tởm. “THánh của ông ở khắp nơi. người thể bước chân lên cái vùng đất xui xẻo này mà bị con mắt tò mò và bản mặt khó đăm đăm soi mói. Nếu giáo hoàng nghe được nơi này thờ phụng vị thánh, ông ta hẳn rút phép thông công tất cả các người.”

      Cha Alphonse chậm rãi lắc đầu. « Chúng tôi thờ phụng vị thánh nào hết. Chúng tôi cầu nguyện với Đức chúa trời, chúng tôi vinh danh Đức giáo hoàng, nhưng tin rằng chúng tôi nợ St. Biel rất lớn. Ngài là vị thánh bổn mạng của chúng tôi. Ngài quan sát chúng tôi trải qua nhiều nghịch cảnh. »

      “Thôi được rồi,” lầm bầm. “Để tỏ lòng trân trọng đến vị thánh bổn mạng của các người, toàn bộ vàng được gửi đến đức giáo hoàng phải ?”

      Vị linh mục trả lời.

      “Hãy cho ta,” cầu, “ông từng nhìn thấy số vàng ấy chưa?”

      “Trong những năm qua tôi từng thấy vài đồng tiền vàng rồi. Lady Genevieve có .” Ông lão cố tình tỏ ra ỡm ờ, nhưng Coswold nao núng.

      “Ông có thấy vàng trong kho bạc ?”

      “Chỉ lần duy nhất.” Cha Alphonse đáp.

      “Trước hay sau khi quyên tặng cho đức giáo hoàng?”

      Vị linh mục lặng im vài khắc đồng hồ. “ quá lâu rồi. Trí nhớ tôi còn minh mẫn như xưa nữa.”

      Bản tính tò mò của Coswold bị khơi gợi bởi phản ứng lẩn tránh đó. “Trí óc ông đủ minh mẫn, ông lão. Nhân danh vua John, ta cầu ngươi hãy cho ta biết. Ông nhìn thấy số vàng đó khi nào?”

      Cha Alphonse trả lời đủ nhanh. Coswold túm lấy cổ áo vị linh mục và kéo giật ông ta về phía trước.

      “Nếu ông ,” rít lên trong kẽ răng, “Ta thề ngươi còn thấy ngày mai ở cái đất nước quý này đâu, và ta đem từng bức tượng vị thánh thiêng liêng của các ngươi phá hủy và quẳng xuống biển hết.”

      Cha Alphonse thở hổn hển hớp lấy chút khí. Ánh nhìn trong mắt Coswold lóe lên cho ông biết rằng chẳng đùa.

      “Tôi thấy những đồng vàng trong kho báu sau khi đợt quyên tặng được gửi đến cho đức giáo hoàng.”

      “Ta muốn nghe kĩ.” đáp.

      Vị linh mục thở dài. “Tôi chỉ có mặt ở đây thời gian ngắn khi tôi triệu kiến Vua Grenier. Ngài ấy là người nhân hậu và thông minh. Ngài chỉ cho tôi xem lâu đài và các khu đất…”

      “Ông ta có cho ngươi xem kho báu ?”

      “Có,” ông lão đáp, “nhưng tôi tin chỉ là tình cờ thôi. Tôi nghĩ nhà vua thực bụng cho phép tôi ngó qua nó. Khi chúng tôi tản bộ xuống đại sảnh chuyện trò khá vui vẻ ngang qua kho báu. Cánh cửa mở và hai người xếp chống các túi vàng lên nhau. Những đồng vàng lấp đầy các kệ và sàn nhà chỉ còn chừa có lối ra phía cửa. Cả tôi lẫn nhà vua đều thừa nhận những điều mắt thấy tai nghe.”

      “Và? Tiếp tục . Ta muốn biết thêm.”

      “Thời gian trôi qua, tôi bị triệu đến bên giường ngủ của nhà vua để thi hành lễ ban phước cuối cùng, vì ngài hấp hối. Con trai ngài ở cạnh ngài những giờ phút cuối cùng, được trao quyền trị vì đất nước. lần nữa, cửa kho báu lại mở ra khi tôi tình cờ đường tới nhà nguyện. Nhưng giờ căn phòng đó rỗng . Chẳng còn vàng, thậm chí đến đồng xu ở bất cứ đâu.”

      “Bao nhiêu được giấu ?”

      “Tôi biết.”

      “Đoán thử xem,” ra lệnh.

      “Người ta đoán rằng số vàng đủ để giành chiến thắng trong cả cuộc chiến. Vàng là quyền lực. Nó có thể mua mọi thứ … kể cả vương quốc.”

      “Thế giờ số vàng đó ở đâu?”

      “Tôi biết. Nó chỉ… tự dưng mà biến mất. Có lẽ toàn bộ được gửi đến đức giáo hoàng.” Ông lão lùi xa khỏi Coswold và cúi chào. “Nếu còn câu hỏi nào khác, tôi mong được về nhà và cho đống xương già này nghỉ ngơi thôi.”

      ,” Coswold lên tiếng. “Nhưng hãy giữ mồm giữ miệng mà im lặng.”

      Vị linh mục gật đầu thỏa thuận và bước trở lại lên đồi.

      Coswold thở ra tiếng cười lục khục khinh bỉ. Làm sao cả kho báu lớn như thế lại biến mất mà còn dấu vết gì? hét lớn phía sau ông lão. “Thế nên lão vua ngu ngốc của các người giấu toàn bộ số vàng cho ai biết. Lão đem cả bí mật của lão xuống mồ. Xảo quyệt đến thế sao?”

      Cha Alphonse quay lại, cố kiếm chế cơn tức giận của mình. “Tại sao ngài nghĩ rằng ngài ấy cho ai?”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Four


      Nam tước Coswold bốc hỏa lên tới tận đầu. chỉ vừa mới từ St. Biel trở về xong nhận được tin từ sứ giả của nhà vua rằng trong vòng vỏn vẹn ba tháng Lady Gabrielle buộc phải kết hôn với Lãnh chúa Monroe tại tu viện Arbane. Sao có thể? Tin tức làm chóang váng. Vị sứ giả hoàng gia cũng truyền chỉ thị của Vua John đến cho Coswold, nhưng vị nam tước này thấy khó mà tập trung trí óc nổi. hỏi hỏi lại sứ giả đến mấy lần.

      Nam tước khó lắm mới nén được cơn thịnh nộ của mình xuống cho đến khi trở về nhà. Rồi để mặc cho nó bùng nổ. tức giận vì đức vua lần nữa lại thất hứa với mình. trút cơn giông tố vào đại sảnh, quơ lấy bình đựng rượu và cái tô lớn ném thẳng vào lò sưởi.

      Isla, cháu , đứng đó đón . Ả là sinh vật bé đem lòng tôn sùng Coswold như thần thánh, sau khi được đưa về nuôi dưỡng biết vâng lời đến từng câu từng chữ. Isla vài lần chứng kiến những cơn cáu kỉnh của chú mình và biết điều mà co rúm lại trong góc cho đến khi nguôi lại.

      Trong cơn thịnh nộ, quên mất tiêu diện của cháu trong phòng. Nện chân thình thịch, vớ được thứ gì trong tầm tay là ném thẳng cánh, cư xử như đứa trẻ ngỗ ngược theo đúng ý mình. gạt chiếc li và bình rượu đặt mặt rương và nở nụ cười tự mãn ngang ngược khi thấy chúng va vào tường vỡ toang.

      “Ta chẳng đổ tội cho ai được ngoài bản thân mình,” than vãn, “Đúng là thằng ngốc nên mới tin tưởng vào gã con hoang giả dối ấy. Sao ta lại nghĩ lần này khác nhỉ? Gã vua khốn khiếp kia có bao giờ đâu? Lúc nào chứ?” gào thét.

      Isla lo lắng túm chặt lấy góc váy và rón rén lùi lại bước xa khỏi bức tường. Ả có mà dám trả lời ? Ả cắn cắn môi dưới trong lúc tính toán. Nếu như quyết định sai lầm, ông chú chắc trút cơn thịnh nộ lên người ả mất. Trước xảy ra lần rồi, và phải đến cả tháng trời cánh tay ả toàn những vết bầm tím chỗ túm chặt lấy mà lắc như điên. Kí ức đó giúp Isla quyết định giữ mồm giữ miệng cho đến khi Coswold trấn tĩnh lại.

      Mười phút đồng hồ sau đổ vật xuống cái ghế bên cạnh bàn và lớn tiếng đòi rượu. người hầu vội vã bước vào đại sảnh với khay đựng li và bình rượu để thay thế những thứ vừa ném vỡ. Chiếc bình đầy đến tận miệng loại rượu đỏ sẫm. Khi ta bưng đến tận bàn rượu sánh cả ra ngoài. hầu nhanh chóng lau sạch chỗ rượu sánh ra bằng vạt áo, và bước giật ra xa khỏi nam tước.

      nuốt ực ngụm lớn, ngửa người ra sau ghế và thốt lên tiếng thở dài ảo não. “Ở giờ còn ai trung thực nữa đâu cơ chứ..”

      Kiệt hết sức lực, xoay người lại, nhận ra Isla, và gọi to. “Nào, ngồi xuống đây với ta. Hãy cho ta biết ngươi lượm lặt được tin tức gì trong lúc ta vắng. Percy sao? Gã con hoang đó thế nào rồi?

      người tính tính đơn giản, Isla quả rất hạnh phúc vì được chú ý đến. Ả sải bước đến bên cạnh bàn và ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông chú.

      “Nam tước Percy được cử đến Highlands ngay khi ngài rời khỏi St. Biel.”

      “Ta biết.” đầy nôn nóng. « Gã về chưa ? »

      “Thưa, về rồi,” ả đáp. “Nhưng cháu nghe được từ cận vệ rằng vài tuần nữa ngài ấy thu xếp rời khỏi Arbane Abbey. Ngài ấy lấy gì làm vui trước cuộc hôn nhân sắp tới của Lady Gabrielle và nghe tiến hành việc gì đó kinh khủng lắm. Người cận vệ có kể là ngài ấy khóc nức nở.”

      Quả là chút tin tốt lành đầu tiên nghe được kể từ khi Coswold bước chân ra khỏi con tàu khốn khổ đó. cười khúc khích khi nghe Percy sụt sùi như mụ già cả. “Gã khóc vậy? Có ai nhìn thấy ? Kể tiếp cho ta nghe.”

      Isla định kể ả nghe ngóng được Percy vung tay vung chân toán loạn và gào thét, ném đồ vật xung quanh tan tành khi biết tiểu thư được gả cho Lãnh chúa Monroe, nhưng rồi ả khựng lại vì Coswold cũng mới vừa phản ứng y như thế. Chú ả chắc khó mà chấp nhận so sánh ấy. “Ngài ấy thề cưới bằng được tiểu thư cho dù có hay chấp thuận của nhà vua và của bố ta.”

      Coswold nấc lên vì cười. “Gã lúc nào mà chẳng mơ mộng hão huyền.”

      Ả cúi gằm mặt. “Cháu ước gì ngài ấy hạ thấp kì vọng về người vợ.”

      chẳng để tâm lời nhận xét của . Coswold nuốt ực hết phần rượu còn lại trong li, dùng ống tay áo lau những giọt rớt cằm rồi tự mình rót thêm rượu. “Percy có với ai là làm thế nào để định thực cái kì tích đó ?”
      “Ý ngài là làm thế nào để ngài ấy cưới được Lady Gabrielle mà cần cho phép phải ạ?”

      “Phải.”

      Trước khi trừng phạt ả vì để tâm trí lang thang và tỏ ra lơ đãng, ả buột miệng. “Phải, ngài ấy giải thích với ai. Người cận vệ kia với cháu rằng nếu nhà vua tham dự lễ cưới, Nam tước Percy đại diện nhân danh vua.”

      “Vậy là Vua John tính đến Arbane Abbey à?”

      Ả gật đầu. “Nhưng nam tước tin nhà vua đến kịp, vì Đức vua có ngài có nhiều việc phải xem xét trước.”

      “Và Percy mong John tham dự được, phải ?” cau có đặt câu hỏi.

      lần nữa Isla lại gật đầu. “Percy tự hào rằng nhà vua trao cho ngài ấy toàn quyền nhân danh nhà vua cũng như đưa ra những phán quyết.”

      Tâm trạng tốt của Coswold bị vùi dập trứơc cái tin đó. “Nam tước Percy có thể đưa ra bất cứ phán quyết nào mà gã muốn?” lầm bầm. “Phải vậy?”

      “Cháu nghe vậy mà.” Isla rụt tay lại và kêu lên. “Ngài phải cuới được Gabrielle. Vì ngay cả có sai chăng nữa, cháu vẫn có tình cảm với Nam tước Percy. Ngài biết mà. Ngài thấy cháu đau khổ thế nào sao?”

      Coswold chà tay lên quai hàm. “Gã phỉnh phờ ngươi đấy, Isla, vì gã biết chỉ lời tử tế là làm ngươi cúi đầu xuống và chiếm được lòng trung thành của ngươi.”

      Bàn tay ả đặt lên ngực trái. “Cháu luôn trung thành với ngài. Khi cha cháu chết, ngài cưu mang và đảm bảo tất cả các nhu cầu của cháu đều được đáp ứng. Cháu ngài, và cháu bao giờ bất trung với ngài.” Vội vàng, ả tiếp lời. “Nhưng cháu biết ngài muốn Lady Gabrielle đến thế nào, và nếu ngài cưới được ta chắc Nam tước Percy để mắt đến cháu. Cháu biết mình xinh đẹp lắm, nhưng nếu như ngài kết hôn, cháu cũng có họ hàng với ta, phải ạ? Và điều đó chẳng phải có chút ý nghĩa với Percy sao?’

      Câu hỏi khó mà trả lời cho nổi. gần như cảm thấy đáng tiếc cho cháu vì những mơ ước viển vông đó. Percy bao giờ cưới những kẻ như ả. Coswold ngờ rằng chả gã đàn ông nào muốn để mắt tới ả đến phút giây trong ngày, vì ả cực kì hấp dẫn. Làn da vàng bủng và lỗ chỗ, đôi môi những mỏng dính mà dường như còn biến mất mỗi khi mở miệng. trở thành người hầu cận trung thành của Coswold và giờ còn là người bầu bạn lúc trưởng thành, và phản đối việc giữ ả lại trong nhà cho đến khi trong hai người chết . Nhưng nếu như Isla mong mỏi cuộc hôn nhân, Coswold biết tìm đâu ra kẻ muốn cưới ả bây giờ? có nhiều của hồi môn trừ phi thêm vào số của cải mà bố ta để lại. biết nếu số hồi môn đó đủ lớn, có đầy kẻ đến cầu hôn, nhưng lại muốn từ bỏ bất cứ thứ gì có. giờ bố mẹ mất, Coswold chính là gia đình duy nhất của Isla. Khi nhận ra chú mình tăng thêm của hồi môn, hẳn ả có khó chịu, tất nhiên rồi, nhưng chuyện đó qua, và cuối cùng rồi chấp nhận địa vị thấp kém của mình. Còn chỗ nào mà nương thân nữa đâu cơ chứ.

      “Lúc nào con người cũng phải biết hy vọng,” hẳn lầm bầm vì chẳng biết gì tốt đẹp hơn. “Hãy nhớ, Percy và ta là kẻ thù. Ta nghĩ gã quên mối hận thù giữa hai ta, đặc biệt nếu như ta cưới được Gabrielle. Tuy thế, dường như là Lãnh chúa Monroe mới là kẻ giành được phần thưởng này .”

      “Ngài có thể thay đổi được mà,” Isla lên tiếng. “Ngài khôn ngoan và quá thông minh. Ngài tìm ra cách để cưới ta. Cháu được nghe kể ta còn chưa biết mình được gả cho vị lãnh chúa đó.”

      “Ta nghĩ có lẽ ngươi hy vọng hão, nhưng ta ngăn cản ngươi.”

      “Và nếu cháu giành được trái tim của Percy, ngài cho phép ngài ấy cưới cháu chứ?” ả háo hức hỏi.

      “Phải.”

      “Cám ơn ngài.” Ả thầm. Giờ bằng lòng với lời hứa của chú mình, ả chợt nhớ ra. “Chuyến của ngài thế nào? Tốt ạ?”

      Coswold nới lỏng thắt lưng, duỗi thẳng chân, ngả người ra sau ghế. “St. Biel là nơi tồi tệ. Thời tiết đáng ra lạnh cóng lại ấm áp, và đáng nóng chảy mỡ khi đáng ra phải lạnh run.”

      “Ngài có tìm thấy kho báu cho nhà vua .”

      .”

      “Nó có ư?”

      Câu trả lời của bật ra ngay lập tức. “.”

      Chẳng việc gì phải cho ả biết thực nghĩ gì. Qua vẻ u mê của ả đối với Percy, Isla có thể phun ra bất cứ điều gì mà trong lúc bốc đồng thổ lộ ra. Tình khiến cho đàn bà trở nên ngờ nghệch.

      Coswold cho ai biết rằng tin kho báu là có tính toán tìm ra và giữ toàn bộ chỉ cho riêng mình. chắc chắn cũng đời nào chia cắc cho Vua John, kẻ dối trá với lần cuối cùng kia. Với đống của cải mênh mông trong tay, Coswold có thể dựng lên cho mình đội quân và làm những điều muốn bất cứ lúc nào thích. Chà, ý tưởng tự do tự tại như thế khiến cho đầu óc quay cuồng cả lên.

      Để đạt được những mộng tưởng ấy, phải trở nên thực tế. Gabrielle nắm giữ chìa khóa nơi cất giấu chỗ vàng kia. tin chắc bí mật của kho vàng được truyền từ đời này qua đời khác. Nếu có được ta để moi ra manh mối, hẳn Gabrielle cũng được trao cho kẻ nào đó mà có thể thao túng được. Và trong tâm trí lúc này kẻ vô cùng thích hợp.

      “Trong vài ngày nữa ta phải chuyến,” Coswold nhấn mạnh.

      “Ngài có xa ?”

      gật đầu. “ đường đến miền tây bắc Scotlen.”

      Ả thở hắt ra. “Ngài đến Tu viện Arbane ư?”

      “Đầu tiên ta phải tới gặp Vua John để trả lời ông ta về chuyện St. Biel . May mắn là giờ ông ta ở phía Bắc, và khi kết thúc cuộc tiếp kiến, ta tiếp tục lên đường tới miền tây bắc Scotlen.”

      “Tới tu viện.” Ả gật đầu hùa theo.

      “Ta định điểm đến khác rồi, nhưng khi xong việc ở đó, ta thẳng tới tu viện. Ta nên đến sớm để chuẩn bị cho đám cưới.”

      Isla hít hơi sâu lấy thêm can đảm cất lời. “Cháu biết mình sai khi đòi hỏi thêm điều nữa, nhưng cháu có thể cùng ngài được ? Cháu rất thích được tới dự lễ cưới của công nương. Chắc buổi lễ huy hoàng vô cùng.”

      Giờ ả lại dối trá với . ả chẳng thích thú gì việc tham dự lễ cưới của Lady Gabrielle. Percy có mặt ở đó, và ả muốn gặp được gã mà thôi. Coswold định gạt phăng lời thỉnh cầu nhưng rồi nghĩ sao lại đổi ý. cháu này biết đâu lại hữu dụng cho .

      ả buồn bã gục đầu, chấp nhận bị từ chối ngay trước cả khi mở miệng ra.

      “Aye, ngươi có thể cùng.”

      Đầu ả ngẩng phắt lên. Những giọt nước mắt quá mức hưng phấn ngay lập tức ràn rụa tràn má. Chẳng bao lâu nữa ả gặp được tình của đời mình, và có lẽ tìm ra cách nào đó khiến gã mình. Tất cả đều có thể xảy ra. Và Isla làm bất cứ điều gì để cưới cho bằng được Nam tước Percy.

      Bất cứ điều gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :