Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Quân hôn: Tự rước lấy họa

      [​IMG]
      Tác giả: Minh Lam Phong

      Editor: caoviyen_73, Mẹ Mìn

      Giới thiệu nội dung:

      Đây là câu chuyện về cuộc đụng độ mãnh liệt nhưng tràn đầy tình và JQ giữa nữ bác sĩ khoa nam khoa [*] với thượng tá bộ đội đặc chủng tại bệnh viện quân đội.
      [*] khoa nam khoa: là khoa chuyên điều trị những bệnh của nam giới

      Giới thiệu vắn tắt:

      Nếu như bỉ ổi là loại phong cách, vậy Tô Khả chỉ có thể là phong cách xuất chúng.

      Nếu như dâm đãng là loại phẩm chất, vậy Tô Khả chỉ có thể là phẩm chất ưu tú.

      Nếu như vô liêm sỉ là loại thái độ, vậy Tô Khả chỉ có thể là thái độ tốt đẹp.

      Nếu như biết xấu hổ là loại cảnh giới, vậy Tô Khả chỉ có thể là cao thủ võ lâm.

      **********************

      Nếu như xảo trá là loại phong cách, vậy Tô Cẩm Niên chính là phong cách thoát trần.

      Nếu như phúc hắc là loại phẩm chất, vậy Tô Cẩm Niên chính là phẩm chất nổi trội.

      Nếu như thâm trầm là loại thái độ, vậy Tô Cẩm Niên chính là thái độ đoan chính.

      Nếu như thú tính là loại cảnh giới, vậy Tô Cẩm Niên chính là “Võ Lâm Minh Chủ”.

      *********************

      Tuổi trẻ ngông cuồng hiểu chuyện, đùa bỡn lưu manh còn đắc chí.

      Vừa sờ vào quần áo sờ trúng “chim ”, cuộc sống sao có thể thỏa mãn như thế.

      Oh, Tô Khả bị thu phục rồi.

      Bị thu phục như thế nào? Thiếu nợ thịt phải bồi thường, đạo nghĩa hiển nhiên, bồi thường xong, phải lấy thân báo đáp

      Mà ở trong cái thế giới tràn đầy áp bức cùng bị áp bức này, Tô Khả biết hưởng thụ mới là luật vua, vì vậy, vô duyên vô cớ ăn , dĩ nhiên là hưởng thụ

      Mục lục
      [​IMG]
      1 - 2 - 3 - 4 - 5
      6 - 7 - 8 - 9 - 10.1 - 10.2
      11 - 12 - 13 - 14 - 15 -
      16 - 17 - 18 - 19 - 20
      21 - 22 - 23 - 24 - 25 - 26 - 27 - 28 - 29 - 30
      31 - 32 - 33 - 34 - 35 - 36 - 37 - 38 - 39 - 40
      41 - 42 - 43.1 - 43.2 - 44 - 45 (1+2) - 46 - 47 (1+2)
      48 - 49 - 50 -
      51 - 52.1 - 52.2 - 52.3 - 52.4 - 52.5
      53.1 - 53.2 - 53.3 - 54.1 - 54.2 - 54.3 - 55 - 56 -
      57
      58.1 - 58.2 - 59 - 60.1 - 60.2 - 61.1 - 61.2 - 61.3 - 61.4
      62 - 63 - 64 - 65.1 - 65.2 - 66 - 67.1 - 67.2 - 67.3 - 67.4
      68 - 69.1 - 69.2 - 70.1 - 70.2 - 70.3 - 70.4 - 71 - 72.1
      72.2 - 72.3 - 72.3 - 73.1 - 73.2 - 73.3 - 73.4 -
      73.5 - 73.6
      74 - 75 - 76 -
      78 - 79.1 - 79.2 - 80.1 - 80.2 - 80.3 - 80.4
      80.5 - 81 - 82 - 83.1 - 83.2 - 83.3 - 84.1 - 84.2 - 84.3
      84.4 - 84.5 - 85 - 86 - 87 - 88 - 89 - 90 - 100 - 101
      102 - 103 - 104 - 105 - 106 - 107 - 108 - 109 - 110
      111 - 112 - 113 - 114 - 115 - 116 - 117 - 118 - 119 - 120
      121 - 122 - 123 - 124 - 125 - 126 - 127 - 128 - 129 - 130

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      Lăng Vũ, Nhi Đặng, Na Mon15 others thích bài này.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Giới thiệu vắn tắt nội dung chính:

      Vài năm trước

      Khi Tô Khả gặp Tô Cẩm Niên, trong đầu chỉ có chữ: "Theo đuổi" .

      Khi Tô Cẩm Niên gặp phải Tô Khả, trong đầu chỉ có chữ: "Trốn" .

      Vài năm sau

      Khi Tô Khả lần nữa gặp phải Tô Cẩm Niên, trong đầu chỉ có chữ: "Trốn" .

      Khi Tô Cẩm Niên lần nữa gặp phải Tô Khả, trong đầu chỉ có chữ: "Theo đuổi" .

      *******************



      Tô Khả thờ phụng chủ nghĩa “ăn miếng trả miếng”, nhưng ăn miếng trả miếng đấu lại mắng, nếu mắng lại trốn, nếu trốn thoát, giả chết.

      Nguyên tắc của Tô Cẩm Niên: ánh mắt lạnh lẽo, giết ngay lập tức

      **********************



      người ngã xuống cái hố, bình thường; nhưng nếu ở cùng cái hố mà ngã hai lần, đó chính là kẻ ngốc.

      Tô Khả cảm nhận được mình chỉ là kẻ ngốc, mà còn là kẻ ngốc hết thuốc chữa!

      **********************



      loại đàn ông, trời sanh chính là để cho người ta ngưỡng mộ.

      loại phụ nữ, trời sanh chính là để làm vật hy sinh.

      Tô Cẩm Niên chính là loại đàn ông đó.

      Mà Tô Khả lại là loại phụ nữ kia.

      ***********************



      Khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy Tô Khả, biết, chính là cái xương sườn của .

      Khi Tô Khả nhìn thấy Tô Cẩm Niên, cũng biết, là kiếp nạn của .

      ************************



      có nỗi niềm khó của .

      có bí mật khó giải của .

      Mở miệng rất khó.

      mở miệng càng khó hơn.

      Cho nên "Tự thể nghiệm" mới là vương đạo.
      Lăng Vũ, Nhi Đặng, Trâu12 others thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Tiết tử —— Nữ bác sĩ nữ lưu manh

      Phòng làm việc yên tĩnh, Tô Khả cúi đầu xem lại hồ sơ khám bệnh hàng ngày của mình.

      lật "rẹc rẹc" nhanh, đem từng cái hồ sơ xem xét rất cẩn thận, rồi lại phân chia riêng từng loại bệnh , cắt bao da quy đầu để bên trái, cắt tuyến tiền liệt để bên phải, trị liệu bệnh lý về đường sinh dục, vô sinh nam để ở giữa.

      Rất nhanh, bàn làm việc ngăn nắp gọn gàng giờ ngổn ngang giấy tờ, rất lộn xộn và mất trật tự.

      Trong tay còn hồ sơ nào, Tô Khả tiếp tục quay sang bên cạnh cầm lên khoảng chục hồ sơ bệnh lý khác, tính tiếp tục phân loại, chỉ có điều nét chữ bìa hồ sơ đó như rồng bay phượng múa nhìn hoa cả mắt, khiến Tô Khả có chút nhẫn nại.

      Trời bên ngoài vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi tí tách ngừng vang lên bên tai Tô Khả, là làm phiền người khác.

      Tô Khả nhìn đồng hồ, gần sáu giờ tối rồi, theo lý sớm tan làm, nhưng hôm nay công việc quá nhiều, làm hại đến bây giờ vẫn còn phải ở lại cái phòng làm việc chết tiệt này!

      Nghĩ như vậy, tốc độ tay của Tô Khả nhanh hơn. Những nét chữ như rồng bay phượng múa kia, Tô Khả chỉ liếc cái móc của chữ là biết phải để hồ sơ này ở đâu rồi.

      Dì cả tới thăm, cho nên bây giờ Tô Khả cảm thấy mệt mỏi và vô lực, những hồ sơ tiếp theo để xuống rất nhàng bàn. Nhớ đến buổi sáng, máu tươi giống như nước dưa hấu trào ra dính vào ga giường, đến giờ vẫn còn để trong máy giặt quần áo chưa giặt, cộng thêm bây giờ bụng của ỉ đau, Tô Khả rất buồn bực, lại nghĩ đến cả ngày hôm nay, đều phải đối phó với các loại “tiểu đệ” hình dáng đẹp mắt, càng buồn bực.

      Tuần lễ này tổng cộng có hai trận mưa, trận mưa kéo dài ba ngày, trận mưa kéo dài bốn ngày, quần áo phải phơi hai ba ngày mới có thể khô, hơn nữa nghe thời tiết khó chịu này còn có khuynh hướng kéo dài nữa.

      Ngay sáng nay, mí mắt của nháy ngừng, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay xảy ra chuyện bất thường gì đó.

      Quả nhiên, lúc ra cửa, mới bước được mấy trăm mét, đôi giày cao gót liền dẫm lên đống cứt chó. Cũng may trời mưa, cọ cọ cỏ mấy cái là có thể sạch , chứ nếu mà trời mưa, đế giày dính đầy bùn lầy, cộng với các loại ghê tởm khác. Tô Khả chỉ có nước ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu, cau mày dùng khăn giấy mà lau lung tung. Cuối cùng cũng sạch , định tiếp tục về phía trước, kết quả còn chưa được mấy bước, chỉ sơ ý chút giẫm vào cái lỗ tròn thoát nước nắp cống rồi bị dính chặt, cách nào rút ra được. . . . . .

      Bà ngoại ơi, sao lại gặp “may mắn” như thế chứ, diện tích nắp cống lớn như thế mà chỉ có cái lỗ tròn xíu a, vậy mà có thể giẫm vào, vận khí này có thể dùng để mua vé số được hay ?

      Cho nên chỉ có thể cởi chiếc giày dính vào cái lỗ thoát nước, sau đó đập cho rơi ra.

      Lần này trời mưa, tay cố hết sức giơ cái ô, còn phải chân đứng thẳng, chưa kể còn phải ra sức khua khua gõ gõ, khiến đôi giày cao gót mới mua biến thành giày đế bằng. còn gì khổ hơn nữa!

      Cuối cùng, đôi giày cao gót cũng biến thành giày đế bằng, trong lòng bị lại nội thương. Mặc dù đôi giày này là hàng nhái, nhưng cũng phải mất 38 đồng mới mua được! tại mới dùng được tuần, trở thành hình dạng này, có thể đau lòng hay .

      Tô Khả chỉ có thể buồn bực nhìn ông trời đen thùi lùi phía trước, trong lòng gầm thét: Ông có cần phải hãm hại tôi như thế ?

      Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Tô Khả vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, kết quả cũng vẫn muộn hai phút.

      Vốn là khi xuất tình huống như thế, nhân viên quản lý dập thẻ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, để người ta bị ghi danh trễ, nhưng Tô Khả lại ngờ, Lão Viện Trưởng bình thường trễ về sớm nửa ngày kia lại đứng ở trước máy tính, cho nên viên quản lý dập thẻ này phải ghi danh trễ mà giúp gì được.

      Khi Tô Khả nhìn thấy Lão Viện Trưởng, phản ứng đầu tiên là: (⊙o⊙) ồ! Hôm nay lại cư nhiên đến sớm hơn ! Phản ứng thứ hai là: Shit! Tiền thưởng chuyên cần của ơi.

      Lão Viện Trưởng cứ thản nhiên như vậy, tư thế dựa vào tường vô cùng phóng khoáng, mặt là nụ cười bình thường, hai tay khoanh vào nhau, sau đó dùng giọng điệu vô cùng quái gở : "Ơ, Tô Khả! Sao hôm nay lại tới trễ hả. A ha ha!!! là rất đáng tiếc, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của còn, a ha ha!!! Lần sau nhất định phải cố lên nha. A ha ha!!!"

      A ha ha em lão! Cố gắng lên bà ngoại của lão! Lão tiện nhân, quá ghê tởm!

      Nhìn cái giọng điệu hả hê kia, Tô Khả hận thể cởi giày của mình ra rồi đâm vào lỗ đít của lão, để xem lão còn dám đắc chí hay !

      Đồ xảo trá, nghĩ đến thời tiết liên tục mưa dầm như thế này, vẫn phải ngày ngày dậy sớm, mục đích phải là vì toàn bộ tiền thưởng chuyên cần này sao, ngờ chỉ còn mấy ngày cuối tháng, cư nhiên lại bị dính trấu, hôm nay quả nhiên là ngày tai nạn của mà.

      Giây phút nhớ lại những oán hận bi thương kết thúc, Tô Khả sờ sờ cái bụng , tiếp tục lật “rẹc rẹc” hồ sơ bệnh án, phân loại.

      "Nhanh chân lên chút, nhanh lên chút!". hồi xột xột xoạt xoạt của tiếng bước chân vang lên hành lang, từ xa tới gần. Vì vậy, Tô Khả hết sức chăm chú làm việc cũng nghe được tiếng bước chân "Cộc cộc" có lực, chân mày nhíu chặt lại, chặt đến nỗi có thể kẹp được con ruồi ở giữa.

      "Phanh ——" tiếng, phòng làm việc của Tô Khả bị người ta thô bạo đẩy ra.

      Tô Khả kềm chế được cơn tức giận, mạnh tay vỗ bàn cái, phát ra tiếng "Rầm——" , sau đó như "Hung thần ác sát" nhìn vào những người biết sống chết vừa xông vào kia: " biết đọc à! thấy đó viết bác sĩ tan làm sao?"

      Bước vào phòng tổng cộng có ba người, người bị thương, người cõng người bị thương và người ở phía sau nâng cái mông của người bị thương. —_—|||

      Ba người tiến vào phòng này hiển nhiên ngờ vừa mới bước vào cửa phòng bệnh bị bác sĩ rống cho trận, khỏi "A" tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, vội nhìn Tô Khả : "Bác sĩ, mau mau, mau khám bệnh cho người em của tôi chút, vừa rồi tập trận giả cậu ấy vượt qua chướng ngại vật, vô tình dậm chân sai, nên vượt qua được, kết quả làm bị thương “tiểu đệ” của cậu ấy rồi! biết “trứng” có vỡ , nhờ bác sĩ kiểm tra gấp chút."

      ta vừa như thế, người bị thương kia càng la to thêm: "Ai ui ai ui".

      Tô Khả buông hồ sơ cầm trong tay ra, lúc này mới phát , ba người vừa bước vào phòng mặc đồ rằn ri, mặt vẽ đầy sơn màu xanh lá cây, thấy diện mạo , hình như là bộ đội đặc chủng.

      Tô Khả qua, sau đó đứng trước mặt hai người lính đặc chủng chớp chớp mắt ra vẻ hiểu, mà người bạn của bọn họ vẫn ở bên kia rên rỉ yếu ớt.

      Tô Khả liếc mắt, nhìn về phía hai người : " Sao hai người còn chưa tránh ra?"

      "A nha!" Hai người gật mạnh đầu, sau đó đứng qua bên cho Tô Khả tới.

      Tô Khả nhìn hai người lính đặc chủng trẻ trung khỏe như trâu mộng này, khỏi mắng thầm câu: Cảm tình với bộ đội đặc chủng cũng là ngu ngốc sao? Nghĩ tới đây, lập tức lắc đầu phủ nhận, dù sao ở trong ấn tượng của , chỉ có đơn thôi, CMN, giả nhân xảo quyệt muốn chết!

      Tô Khả đứng bên, nhìn người bị thương mặt phết đầy sơn màu xanh xanh hồng hồng: "Cởi."

      "Hả?"

      Tô Khả tiếp tục liếc mắt: " cởi tôi kiểm tra cho thế nào được, yên tâm, tôi nhàng." Nhìn bộ dạng bé của người lính này, phỏng đoán cái đó hẳn là lớn lắm.

      Chứng kiến ngày bất thường xảy ra, đến khi tan làm lại đưa đến bữa tiệc tươi mới, ngon lành về thị giác, Tô Khả cảm ơn ông trời cũng đối xử với tệ lắm. Nghĩ như vậy, tâm trạng phiền não trở nên thoải mái hơn.

      Người kia run lên cái, sau đó sợ sệt hỏi Tô Khả, "Bác sĩ, ở đây có bác sĩ nam sao?"

      " ta về rồi, hai người khác ăn cơm, cả khoa nam khoa này chỉ còn mình tôi." Tô Khả bắt đầu dùng giọng điệu dịu dàng: " có thể cởi được rồi."

      "Vậy. . . . . . Để tôi chờ họ. . . . . . Thôi. . . . . ." xong, lại bắt đầu "Ai ui ai ui", lấy tay che hạ thân rên rỉ.

      Tô Khả giận, " xem thường tôi có chuyên môn hả? Cái loại kim châm như của , lão nương tôi đây nhìn thấy nhiều rồi, xấu hổ cái gì! mau cởi ra cho tôi!"

      Nhìn cơ thể bé của Tô Khả mà lại bộc phát ra tiếng hét lớn đến như vậy, ba người lính đặc chủng mặt xanh trong nháy mắt biến thành màu đỏ tía.

      "Nếu để tôi khám cho , cẩn thận cái kim châm của về sau chỉ sinh được em bé, mà còn có thể bị liệt đấy!"

      Người bị thương này chợt cảm thấy “Cúc Hoa” căng thẳng, che mặt lệ rơi.

      Tô Khả nhìn hai người đứng bên cạnh, nghiêng đầu: "Các có muốn để tôi kiểm tra cho chút ? Yên tâm, kỹ thuật của tôi là tốt nhất cả khoa nam khoa này, chỉ cần cắt da phẫu thuật thẩm mỹ cái bọc bên ngoài, các muốn thế nào tôi có thể làm như thế."

      Trong thoáng chốc, hai người lính đặc chủng cảm giác mình gặp phải Nữ Lưu Manh, sau đó lập tức tông cửa xông ra ngoài, vứt bỏ người bạn bị vỡ “trứng” ở lại.

      Đợi đến khi hai người lính đặc chủng rời , Tô Khả bèn cười hắc hắc: "Bọn họ đều rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, cần phải xấu hổ nữa, kỹ thuật của tôi rất tốt, cởi , tôi rất cẩn thận, rất nhàng với ."

      Người bị thương càng nhíu chặt “Cúc Hoa” hơn, nghĩ đến việc Tô Khả vừa mình có thể bị liệt hoặc thể sinh con, run run rẩy rẩy cởi bộ đồ rằn ri ra, sau đó lộ ra cái nội y màu đỏ chót.

      Tô Khả: "(⊙o⊙)", sau đó , "Năm tuổi của hả?"

      Người lính đặc chủng lúc này nóng bỏng cả mặt, hai tay túm chăt nội y của mình, bộ dạng biết có nên cởi hay .

      Thấy vậy, Tô Khả trực tiếp bước tới, kéo cái nội y màu đỏ xuống: "Ai ui, đừng thẹn thùng nữa."

      ". . . . . ."

      "Da rất trắng."

      ". . . . . ."

      "Ôi chao, tổng hợp chi tiết, CMN, xếp hạng thứ hai trong những cái mà tôi nhìn thấy nha! Đủ năng lực!"

      ". . . . . ."

      "Nha, hình dáng nhìn rất hoàn hảo. . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ."

      "Oa . . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hai người lính đặc chủng đứng bên ngoài cửa, nghe thấy những câu bưu hãn này, nhìn nhau, vì em của mình mà đau lòng, ngờ gặp phải bác sĩ lưu manh.

      Đúng lúc này, họ nhìn thấy có bóng người từ xa tới, hai người này lập tức đứng nghiêm, chào theo quân lễ: "Xin chào thượng tá."

      Mắt của bọn họ tràn đầy kính trọng, người đàn ông này chỉ lớn hơn bọn họ khoảng vài tuổi thôi, nhưng năng lực và uy tín trong quân doanh của bọn họ, được coi là rất mạnh mẽ!

      Người vừa đến kia gật đầu cái, bờ môi lộ ra nụ cười nhàng: "A Tuấn như thế nào?"

      Hai người hai mặt nhìn nhau, biết gì, chỉ biết quay đầu, nhìn vào cánh cửa lớn đóng chặt. Đúng vào lúc này, bên trong lại truyền ra tiếng : "Chậc chậc, cảm giác tồi a, về sau vợ rất có phúc a."

      Sau đó hai người mặt đỏ tới mang tai quay lại nhìn người Thượng tá tuấn lịch đứng trước mặt.

      Ai, Thượng tá sao thế? Từ trước tới giờ đều là người khiêm tốn, dịu dàng như nước, sao bây giờ sắc mặt thượng tá lại như gió thổi mưa giông trước cơn bão?

      Chỉ thấy người Thượng tá trẻ tuổi này trong nháy mắt đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy lính của mình phía dưới bị cởi trống trơn cùng với người đeo cái bao tay trong suốt kiểm tra cái “đàn ông” của cậu ta, bèn cắn răng nghiến lợi rít ra hai chữ: "Tô, … Khả!"

      Mà Tô Khả vốn vẫn đắm chìm trong công việc giật mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy mặt người vừa tới, vẻ mặt liền hoảng sợ!
      Sô Cô la Đắng, Nhi Đặng, Trâu17 others thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Edit: caoviyen_73

      Chương 1: Nhất kiến chung tình

      Thời tiết tháng tám nóng bức đến độ nhựa đường cũng tan chảy, trở nên mềm nhũn như con chi chi, người nào mà giẫm lên phía cảm giác khác gì giẫm lên bông.

      Tô Khả đội chiếc mũ lưỡi trai của quân đội màu xanh lá cây đầu, lưng đeo cái cặp đựng sách hình chữ nhật rất lớn, tay kéo rương hành lý nặng nề màu đỏ chót, tay xách túi đồ, vai còn đeo thêm cái cặp đựng laptop, cứ như vậy về hướng trường học.

      Có trường nào giống như trường học của , ồn ào lộn xộn muốn chết? Sinh viên mới mà bị tập huấn quân sớm như vậy! Nhớ trước khi đến đây, cha mẹ vô lương tâm của nhìn , "Khả Khả, ba mẹ còn phải hưởng tuần trăng mật, con cũng lớn như vậy rồi, hơn nữa tính tình và dung mạo của con cũng phải thuộc loại dễ dàng bị người ta bắt cóc, cho nên con tự mình đến trường thôi."

      Lời của cha mẹ khiến Tô Khả có cảm giác kìm nổi kích động muốn đập đầu xuống đất, đây là tuần trăng mật thứ bao nhiêu của bọn họ rồi hả? Nhiều tuổi như vậy vẫn còn học đòi những người tuổi trẻ đương lãng mạn, là muốn mạng người ta mà.

      Bánh xe của rương hành lý ngừng phát ra thanh "lèo xèo ——", làm cho Tô Khả vốn tìm được cửa chính vào trường học nóng nảy, tức giận dứt.

      Thành phố này nổi danh là thành phố của những trường Đại Học, khắp nơi hai bên đường đều là các trường đại học danh tiếng. Tô Khả híp mắt bắt đầu nhìn tầng tầng lớp lớp bảng hiệu,nhưng tìm tới tìm lui cũng tìm thấy bảng hiệu trường đại học của mình, Tô Khả có cảm giác muốn hộc máu như bị dắt lừa thuê.

      Đúng vào lúc này, có mấy nam sinh mặc đồ rằn ri từ đối diện tới, dáng vẻ cao lớn, gương mặt khôi ngô tràn đầy thanh xuân chảy đầy mồ hôi hột, dưới ánh sáng mặt trời chói mắt, phản xạ ra những tia sáng đầy đủ các sắc màu.

      Bọn họ cùng nhau tới, kề vai sát cánh, tiếng cười sang sảng xuyên thấu mây xanh, khiến chú chim Tước cây ngô đồng trong nháy mắt bay vút lên trời cao, để lại mấy chiếc lông vũ nhàng rơi xuống.

      Tô Khả chỉ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ cái, rồi tầm mắt cứ vậy mà tập trung mặt của người.

      Dáng vóc của thể so với bạn bè cao lớn bên cạnh, thân hình nhìn qua có vẻ mỏng manh gầy yếu, nhưng vẻ mặt lại rất sáng sủa đẹp trai, da trắng như ngọc, bộ dạng khẽ cười mềm mại nhàng như nước.

      Các bạn của luôn tùy tiện cười to, giống như hùng hào kiệt, khí phách ngất trời, chỉ có , bờ môi luôn treo nụ cười nhạt, giống như là chú ý lắng nghe câu chuyện lý thú trong miệng những người bạn của .

      nhóm bọn họ gồm năm người, ở giữa, bạn bè hai bên khoác vai nhau, thế nhưng lại là nhàn nhã đút tay vào túi quần, các bạn của sải bước, thế nhưng lại bước rất chậm rãi, nhưng bị tụt lại phía sau.

      Khí chất của thanh cao và ngạo nghễ như cây tùng vươn cao đỉnh núi.

      Trong thời đại trần tục này mà vẫn uy nghi như vương tử!

      Người như vậy, bất luận đứng ở chỗ nào, người nào ở bên cạnh , cuối cùng cũng biến thành phong cảnh của , làm nền cho .

      nhìn , mắt hề chớp, nắng có gắt cỡ nào hình như cũng mãnh liệt bằng nhìn , bên tai cũng còn tiếng ve sầu cây ngô đồng ngừng kêu gào ra rả làm phiền người khác.

      Vừa lướt qua người Tô Khả, hình như cũng chú ý tới ánh mắt của , nhưng rồi lại như chút để ý ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Tô Khả, sau đó chậm rãi qua.

      Tô Khả ràng ngửi thấy hương thơm hoa đào nở rộ trong ngày xuân.

      "Uy —— đợi chút ——" biết có phải nguyên nhân do Hormone gia tăng mãnh liệt hay , Tô Khả ngu ngơ vươn tay ra, trực tiếp kéo người vừa qua bên cạnh. Sau đó Tô Khả lại cảm giác mình quá đường đột, vội vàng bỏ bàn tay níu chặt ống tay áo của người ta, cười "hì hì" hai tiếng rất ngây ngô, thế nào cũng thấy mình thô bỉ.

      Đám người kia rốt cuộc cũng dừng lại, quay đầu nhao nhao nhìn Tô Khả. Mà người bị Tô Khả níu tay áo sau khi thấy Tô Khả, sắc mặt xanh đen trong nháy mắt trở nên đỏ thẫm, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tô Khả: "Bạn học, bạn có chuyện gì sao?"

      Tô Khả chớp chớp mắt, nhìn người bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch trong đám đó, sau đó quay đầu nhìn người đứng ở giữa, cong môi nở nụ cười , lộ ra hàm răng trắng nõn: "Bạn học, bạn có thể cho tôi biết, trường đại học XX như thế nào ?"

      Tô Khả tự cảm thấy mình cười đến vô cùng ngọt ngào, trong nháy mắt có thể giết mấy tên đàn ông mà cần dùng lực. Dù sao khi còn học cấp 3, bè đảng của với : “Tô Khả!, cậu chỉ cần hơi cười tiếng chắc chắn khiến đám nam sinh quỳ mọp dưới chân váy của cậu, nhưng, điều kiện tiên quyết là, cậu đừng có chuyện. Cậu vừa , đừng là nam sinh bình thường, ngay kẻ ngu ngốc nhất cũng bị cậu hù dọa”

      Mặc dù Tô Khả có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù sao cũng được xem là giai nhân, làn da trắng mềm mại, cái miệng nhắn đỏ hồng, chiếc mũi thon vểnh lên ngạo nghễ, hai mắt to như mắt búp bê. Chỉ cần khẽ mỉm cười thôi, trong nháy mắt dễ dàng giết chết mọi nam sinh, cho nên giờ phút này Tô Khả ra đòn sát thủ —— khẽ mỉm cười.

      Nhưng đợi rất lâu, nam sinh bị nhìn chằm chằm cũng có phản ứng gì.

      Tô Khả có vẻ còn nhẫn nại, trong lòng bắt đầu gào thét: mỹ nam, mỹ nam, nhanh nhanh chuyện với tôi: “Haizzz, bạn học, xách nhiều đồ như vậy rất khổ cực , để tôi đưa tới trường học nha!”

      Nhưng vẫn đứng tại chỗ, bộ dáng như hiểu chuyện gì xảy ra.

      Mà bạn bè của , cái người bị Tô Khả ví như tên ngốc ngây ngô sờ sờ cái đầu húi cua của mình, sau đó mỉm cười lộ ra hàm răng có màu sắc hoàn toàn khác biệt với màu da của : "Hắc hắc, ra là như vậy, bạn học này, vậy để tôi đưa bạn ."

      Bạn bè của ta trong nháy mắt bắt đầu "A a ——" lên, hướng về phía tên ngốc nháy mắt ra hiệu, khiến Tô Khả đứng ở bên thiếu chút nữa khạc ra ba lít máu tươi.

      Người nọ hình như vươn tay, muốn giúp Tô Khả cầm rương hành lý nặng nề cùng bọc đồ, nhưng Tô Khả hề nhúc nhích, có biểu gì, chỉ vẫn như cũ nhìn nam sinh làm lòng mình nở đầy hoa đào.

      Đám người ồn ào kia dần dần cũng im lặng, sau đó nhìn theo ánh mắt của Tô Khả nhìn người nọ, rồi đều phản ứng giống nhau, người trong đó còn dùng tay khuỷu tay hích hích vào : "Hắc, Cẩm Niên, hỏi cậu kìa, dáng vẻ đừng giống như cọc gỗ hiểu phong tình a."

      Mà người nam sinh gọi là Cẩm Niên đó, chỉ liếc nhìn Tô Khả cái, đáy mắt thoáng qua tia khinh thường, ánh mắt lướt qua Tô Khả, sau đó mở miệng lạnh lùng, thanh như dòng suối mát lạnh: "Quay về bên phải, trường học của ở đó."

      Tô Khả theo ánh mắt của , chậm rãi quay về bên phải, bảng hiệu trường đại học của mình: Đại học XX, đột nhiên đập vào mắt . Phía thậm chí còn giăng tấm băng rôn màu đỏ chót: Đại học XX hân hoan chào đón tân sinh viên nhập học.

      Tô Khả càng ngày càng có cảm giác muốn thổ huyết như lừa chở thuê, khuôn mặt nhắn trắng nõn trở nên đỏ hồng, gương mặt nóng hừng hực, đây là lần đầu tiên trong đời cảm thấy rất mất thể diện.

      Nhớ ngày trước, do cẩn thận nên dì cả thấm ra váy đồng phục học sinh màu trắng, bị mấy chục nam sinh trong lớp nhìn thấy, nhưng lại mặt biến sắc tim đập, vô cùng bình tĩnh cởi áo khoác sau đó thắt ở bên hông.

      Nhìn Tô Khả có vẻ lúng túng, năm người kia cũng lúng túng, nhất là tên ngốc, ta lại tiếp tục sờ sờ cái đầu húi cua của mình, rồi nhìn những người bạn bên cạnh: "Cẩm Niên, người ta là nữ sinh mới tới, biết đường là bình thường. . . . . ."

      Nam sinh tên là Cẩm Niên gì nữa, nhưng ánh mắt, cũng nhìn vào Tô Khả nữa.

      Trong lòng Tô Khả có vô số ngọn lửa cháy hừng hực, tâm tư bắt đầu gào thét: Shit, bà đây mà hái được đóa sen trắng là ngươi xuống phải là Tô Khả!

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Edit: caoviyen_73

      Chương 2: Tân Sinh viên nhập học

      vất vả mới tới được trường của mình, Tô Khả vẫn như trước bao lớn bao , giống như lừa chở thuê, cứ " í é í é" "í é í é" mà , sau đó dừng lại ở con đường mòn, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như con ruồi đầu.

      Đúng vào lúc này, nam sinh có làn da ngăm đen tới trước mặt của Tô Khả, cẩn thận hỏi Tô Khả từng li từng tí: "Bạn học, bạn là sinh viên mới sao?"

      Tô Khả rất muốn liếc mắt xem thường, đứng giữa đường ngơ ngác như vậy, nhìn là biết sinh viên mới, còn phải hỏi nữa, ……im lặng.

      "Ở hành lang có bốn phòng trình diện, theo tôi." Người nọ vừa cười ha hả vừa nhìn về phía Tô Khả .

      Tô Khả liếc ta cái, ta nghĩ rằng Tô Khả tin, lập tức : "Tôi là học trưởng phụ trách đón tiếp sinh viên mới."

      Tô Khả gật đầu, người học trưởng kia lập tức cầm rương hành lý trong tay Tô Khả, dẫn Tô Khả tới hành lang trình diện. Đợi đến khi Tô Khả lãnh được giấy nhập học, người học trưởng này lại vội vã cửa trường.

      Tô Khả nhìn hành lang trước mặt, chỉ thấy người ra vào tấp nập.

      Ở đây phần lớn mọi người đều giống như , là sinh viên mới, mặt của bọn họ tràn đầy tâm trạng kích động. Tô Khả nhịn được châm chọc: Giữa ngày hè nóng bức mệt mỏi mà bắt tới trường tập huấn quân , có cái gì hay mà kích động.

      Thời gian trôi qua, vất vả mới đến phiên Tô Khả đăng ký, Tô Khả cảm giác lệ rơi đầy mặt, đầu đầy mồ hôi! sắp bị mặt trời sấy khô như cá muối rồi!

      Bởi vì rương hành lý của Tô Khả là quá nặng, chiếm cứ vị trí lớn, ba lô sau lưng thỉnh thoảng lại đụng phải người phía sau, vì vậy phía sau thỉnh thoảng phát ra những tiếng "Xì xì——" Giống y như rắn độc phun nọc vậy.

      Đợi đến khi Tô Khả mệt mỏi ngồi xuống, nam sinh tới phụ giúp giáo viên hướng dẫn sinh viên đăng ký mới cười híp mắt nhìn Tô Khả , "Bạn lấy giấy thông báo trúng tuyển đại học ra . . . . . ."

      Tô Khả nga tiếng, sau đó đưa giấy thông báo sớm cầm ở trong tay, nam sinh hướng dẫn này vừa nhìn cái, liền ngước nhìn Tô Khả với vẻ mặt xin lỗi: "Bạn học, đây là phân viện thư tín, phân viện y học của bạn ở bên kia. . . . . ."

      Tô Khả nhìn theo ngón tay chỉ phương hướng của ta, rừng đầu người đông nghịt khiến Tô Khả khỏi nguyền rủa câu: CMN!

      Tô Khả cảm nhận được năm nay đúng là năm hạn của mình, xếp hàng nửa ngày còn bị sai chỗ, có cần phải áp bức khổ sở như vậy .

      Sau khi trình diện đăng ký xong, Tô Khả cảm thấy nếu mình mà đốt pháo ăn mừng xin lỗi chính mình.

      Trong sân trường nhìn đâu cũng thấy sinh viên mới, Tô Khả sức cùng lực kiệt rồi, hết cách rồi, đồ đạc quá nhiều, vất vả mới tới khu ký túc xá của mình, trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, Tô Khả lại lệ rơi đầy mặt.

      Khu ký túc xá này tính cả tầng trệt đại khái có bảy tầng, mặt tường có chút vàng vọt, còn có hai cái khe nứt đen kịt, cửa sổ bị gãy rời rạc, kính thủy tinh mờ thấy rêu xanh mọc đầy.

      Hai bên cửa chính vào ký túc xá để hai bồn cây vạn tuế lớn, mấy lá cây dưới cùng úa vàng, nhìn dáng vẻ cũng biết là thiếu đạm.

      Tuy nhiên phía cửa chính của ký túc xá, có căng tấm băng rôn đỏ thẫm: Hân hoan chào đón tân sinh viên đại học XX gia nhập khu thần tiên.

      Tô Khả có nghe qua khu nhà của người có danh vọng, chưa nghe qua khu nhà Mộ Tiên, vì vậy, suy nghĩ của Tô Khả bắt đầu YY: chẳng lẽ ngôi trường nổi danh trăm năm này có người biến thành tiên, nên những người gặp khó khăn mới tới cầu nguyện?

      Nhìn bốn phía chút, xi măng lồi lõm mấp mô, bên nắp giếng nước cũng mọc cây dương xỉ rất dài . . . . . .

      Lừa bịp, đây chính là trường đại học có danh tiếng trăm năm trong truyền thuyết? Đây chính là phân viện y học lâm sàng nổi tiếng nhất cả nước trong truyền thuyết?

      lau mồ hôi, phải chuyện này được thổi phồng lên chứ!

      Nhìn khu ký túc xá phải trú ngụ trong năm năm, đôi chân mày của Tô Khả vẫn giãn ra được, CMN, người nào có thể cho biết, tại sao ở thành phố này trường đại học nổi danh khắp nơi, có ký túc xá mới mọc san sát nối tiếp nhau, vậy mà lại còn tồn tại khu ký túc xá khiến lòng người rối rắm như thế? Mình có thể xác định được phòng nào trong khu ký túc này nguy hiểm ?

      Tô Khả muốn chửi tục!

      Lại nhớ đến vừa rồi xảy ra nhiều chuyện thoải mái như vậy, cho rằng sau khi chứng kiến khu ký túc đại học mới mẻ thoải mái hơn, nhưng làm sao biết được, đây ràng là hoạ vô đơn chí a!

      Tô Khả yếu ớt tay nâng rương hành lý, tay xách bọc đồ, vai đeo túi lap top, lưng cái ba lô to đùng, châm chạp phủi đất lên lầu.

      Nhưng vừa được hai bước, tới chỗ kia có dì liền cản Tô Khả lại, "Ai, bạn học, giấy chứng nhận vào ký túc xá đâu?"

      Tô Khả như bị nội thương, nắm chặt tay thành quả đấm , nhớ đến chuyện sau khi đăng ký nhập học xong, bạn hướng dẫn viên hình như đưa cho tờ giấy này, vì vậy liền lấy đưa cho dì quản lý.

      Sau khi dì quản lý thẩm tra đối chiếu xong mới đưa cho Tô Khả cái chìa khóa, Tô Khả nhìn thấy phía đen thùi lùi, vừa nghĩ tới chiếc chìa khóa này ít người sờ qua, có ít vi khuẩn ngoan cường cố gắng sinh trưởng, toàn thân Tô Khả cảm thấy phát lạnh, run cầm cập.

      Học y, có đau thương quá hay ?

      bị cái trường học này đả kích thương tích đầy mình, giờ phút này Tô Khả cảm thấy toàn thân vô lực, định vào ký túc xá của mình, mới nhớ tới hình như phòng mình số 512, cái này đại biểu là ở lầu năm!

      Tô Khả nhịn được xoay người nhìn đống hành lý của mình, đau buồn a.

      Đúng vào lúc này, sát phía sau có nữ sinh, ấy thân thoải mái nhảy lên từng bậc thang, rất nhanh vượt qua Tô Khả. Chỉ thấy phía sau , còn có cha mẹ và theo, trong tay ba người bọn họ đều xách bao lớn bao , giờ phút này vẻ mặt cưng chiều nhìn nữ sinh đó. Người kia còn nhịn được , "Lớn như vậy rồi, còn làm ầm ĩ, từ từ, coi chừng té . . . . . ."

      Còn nữ kia sinh, quay mặt sang nhìn của làm mặt quỷ, sau đó quay đầu tiếp tục nhảy lên từng bậc, sau đó phát ra tiếng cười như chuông ngân —— ha ha ha ——

      Tô Khả đứng ở tại chỗ, chợt cảm thấy hồi Thiên Lôi bổ trúng , bị đánh đến ngoài khét trong sống, xốp giòn ngon miệng.

      Bọn họ xa, Tô Khả sụp đổ, nhìn hành lý của mình, nhịn được oán giận. Hai đều là đóa hoa của tổ quốc, tại sao ấy lại được lớn lên sung sướng ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, còn lại ở xó xỉnh u tăm tối?

      Lên tới phòng mình, Tô Khả mới phát , ba vị bạn học cùng phòng của mình đến.

      Lúc này ba đều sửa sang lại giường chiếu của mình, cha mẹ của các bên giúp đỡ .

      Khi bọn họ thấy Tô Khả đến, đều : "Ai nha! Bạn là bạn cùng phòng cuối cùng sao?"

      nữ sinh rất nhiệt tình .

      Tô Khả gật đầu, sau đó mấy người bạn cùng phòng khác tự giới thiệu về mình. Trong lúc các phát Tô Khả chỉ người ngựa tới đây, khỏi khâm phục sát đất.

      Cha mẹ của các còn , con xem, vị bạn học Tô Khả này rất lợi hại a, còn dáng vẻ của con này, yếu ớt, nhất định phải cùng với ba mẹ mới được.

      Đến tối, chỉ đạo viên cùng với các bạn trong ban trợ giúp tới, bọn họ tới để phát quân phục. Mấy nữ sinh đứng ở cửa rối rít kích động muốn chết, huấn luyện quân a, đại học quân a.

      Tô Khả , đời này ghét nhất là huấn luyện quân có được hay !

      Chỉ đạo viên cùng ban trợ giúp dặn dò ít chuyện, trước khi , người trong ban trợ giúp còn thần thần bí bí nhìn bọn họ : " cho các biết, sát vách phòng các bạn là sinh viên năm thứ tư, ở ban 01 học viện quân YY, người làm huấn luyện viên cho các ."

      Ba người kia đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn ban trợ giúp, mà Tô Khả quanh năm đắm chìm trong tiểu thuyết mạng internet vô số năm lập tức vỗ đùi hiểu : Ở đây nhất định là có trai đẹp! Nhìn bộ dạng những người trong ban trợ giúp này hèn mọn bỉ ổi, trai đẹp này nhất định là siêu cấp. Chỉ có điều biết trong nhóm huấn luyện viên, có đóa Sen trắng xinh đẹp mà hôm nay gặp ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :