1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Cùng giường chung gối
      Edit: TieuKhang

      “Thái tử gia, ngài sao chứ?”

      sao.” Long Liễm Thần nhàn nhạt đáp tiếng, ưu nhã cởi áo ngoài xuống đưa cho Lục Bình : “Ngày mai tìm người tới sửa lại cửa sổ.” xong, thản nhiên về phía giường treo rèm đỏ thẫm dành cho hai người.

      "Thái tử gia, ngài....."

      “Đêm khuya.”

      Long Liễm Thần hề giận, nhưng chỉ ba chữ ngắn gọn lại khiến cho người nghe cảm thấy bội phần áp lực. Lục Bình khắc chế sợ hãi trong lòng, lắp bắp : “Ngài....Ngài hãy đến phòng bên cạnh ngủ ạ.”

      “Trước khi trời sáng đừng có quấy rầy.” xong, Long Liễm Thần liền tới bên giường. lập tức lên giường, mà chớp mắt nhìn người nằm giường với tư thế bề , xuyên qua bức rèm màu hồng có thể mơ hồ nhìn thấy người ở bên trong chăn hỉ được bao quanh kín mít, chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài đưa lưng về phía .

      Những sợi tóc dài được thả tự nhiên cột lại, xem ra, nàng buồn ngủ, phải là cố ý tránh .

      Khóe miệng gợi lên đường cong ưu nhã, Long Liễm Thần xốc chăn lên rồi lên giường.

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa phản ứng trong vô thức, dịch chuyển người vào phía bên trong, cánh tay lại bị giữ lại. Khoảnh khắc đó, tim như đập rộn lên, nhảy thình thịch ngừng, tựa như sắp sửa nhảy ra ngoài.

      Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, để cho mặt nước vô tình bị rối loạn trong hồ khôi phục lại bình tĩnh, giọng , “Nếu thái tử gia có tình cảm đối với nô tỳ, cần gì phải tới đây trêu chọc?”

      Nghe vậy, mày kiếm Long Liễm Thần nhếch lên, thu hồi bàn tay ấn chặt cánh tay nàng lại.

      Phượng Triêu Hoa thầm than tiếng, ở chung cùng , luôn cảm thấy áp lực bội phần, thể nào nhàng thoải mái được, nhất là khi cùng tiếp xúc tay chân. Giống như, bước vào quán rượu hợp với mình, tửu khách (khách uống rượu) bốn phía chuyện trò vui vẻ, nhưng bản thân cách nào hòa nhập, hận thể đặt ly rượu trong tay xuống, thu hồi bộ dáng nhếch nhác muốn chạy trối chết mà ung dung bình thản rời .

      Đúng vậy, che giấu nội tâm ngượng ngùng, tao nhã rời . Đây là tác phong của nàng, vĩnh viễn giữ vững phần phong độ đặc biệt này. Đây tất cả cũng có quan hệ gì với gió và trăng, vẻn vẹn chỉ vì bản thân nàng sớm thành thói quen


      như vậy.

      Chợt giọng dễ nghe của Long Liễm Thần vang lên bên tai, mang theo hơi thở nóng, trêu chọc cả người nàng thoáng co rút , có lẽ là lạc vào cõi thần tiền, nàng thể bắt được trọng điểm trong lời kia.

      mới vừa cái gì? Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, có ý định cầu lặp lại.

      Vốn nghĩ là có được câu trả lời của mình, Long Liễm Thần tự giác lặp lại vấn đề lần, nhưng khi bên hông có thêm đôi bàn tay Phượng Triêu Hoa biết mình sai lầm rồi, sai lầm bình thường.

      Đối với ấm áp quanh thân bất ngờ xảy ra này, Phượng Triêu Hoa vô cùng quen, vì vậy lên tiếng phá tan lúng túng, “Giường rất lớn.”

      Long Liễm Thần đáp lời.

      Phượng Triêu Hoa ảo não mím môi, ngừng cố gắng, “Có chút chật chội.”

      Long Liễm Thần vẫn lên tiếng, đường cong nơi khóe miệng lại càng nới rộng hơn.

      Phượng Triêu Hoa thở dài bất lực , “Nô tỳ bài xích việc cùng ngài ngủ chung giường, nhưng giường lớn như vậy, nên tiết kiệm chỗ, tự làm khổ mình.” Nàng muốn thẳng ra thế này, nhưng người nào đó vô cùng quân tử, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của nàng, khiến cho nàng thể đâm thủng chồng giấy này.

      “Nàng.”

      “Sao?” Phượng Triêu Hoa hiểu.

      “Lược bỏ tôn xưng (cách gọi thể kính trọng

      “Nô tỳ dám.”

      Long Liễm Thần cười khẽ, : “Ngay cả việc để bình trà ở bên cửa sổ để cho ta đụng phải nàng cũng dám, còn có gì mà nàng dám.”

      “Đó chẳng qua là ngoài ý muốn.” Đối với kiệt tác tùy tính ban nãy, Phượng Triêu Hoa lên tiếng phủ nhận.

      “Nàng cảm thấy hai người ngủ tương đối thoải mái sao?”

      cảm thấy.”

      “Nhưng....” Bỗng dưng Long Liễm Thần hơi tỏa ra lãnh khí, đầu lông mày nhăn lại hít sâu hơi, hồi lâu bình tĩnh , “Ta cũng vậy, cảm thấy.” Dứt lời, xốc chăn lên, đứng dậy, mang giày, thuận tay cầm áo choàng thành giường phủ thêm lên người, sau đó rất nhanh tới phía cửa phòng.

      “Đừng quên trả lại.” Đó áo choàng lông cáo trắng, dễ gì mà có được, tạm thời nàng có ý định tặng cho người khác.

      Long Liễm Thần dừng lại chút trước cửa, trả lời. Đóng cửa lại, nghênh ngang rời .

      Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa trở tay kéo kéo chăn, rụt cổ lại, đôi môi hơi tái nhợt. Có lẽ là lúc xốc chăn lên khiến gió lạnh lùa vào trong chăn, khoảnh khắc rời khỏi lồng ngực , chút ấm áp khó có được cũng biến mất theo. Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Như từ trong lò lửa tiến vào hầm băng, khí bốn phía lạnh lẽo khiến nàng khỏi ỷ phát rét.

      Phượng Triêu Hoa trở người, bình tĩnh ngưng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hồi lâu giọng lẩm bẩm, “Đây coi như là điểm giống nhau sao?”

      Gặp phải công kích bất ngờ như vậy, nếu là người khác chắc chắn thảm hại chịu nổi. Nhưng y có, tựa như nàng đặt bản thân mình vào trong cùng loại tình trạng như thế, y lựa chọn bình tĩnh mang theo phần phong độ này rời , để cho nàng thưởng thức.

      Có lẽ người khác cách nào biết được đáng quý trong đó, nhưng nàng biết. Trong tình cảnh như vậy, muốn duy trì phần phong độ này, chỉ có định lực (cố gắng bình tĩnh) thôi là đủ.

      Nghĩ rồi lại nghĩ, ánh mắt Phượng Triêu Hoa trở nên hoảng hốt, đáy lòng mơ hồ nhè đau, dần dần, nhắm mắt lại ngủ say.

      ***

      Trong màn đêm, hai tay Long Liễm Thần giữ chặt vai áo choàng lông cáo trắng, phát huy khinh công đến trình độ cao nhất, lao vun vút như loài cú đêm.

      Long Liễm Thần rất nhanh tới tẩm cung của Long Hiểu Vân.

      “Cốc cốc…”

      “Ai vậy?” Long Hiểu Vân dụi mắt, mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa. Nhưng cửa vừa mở ra liền hoàn toàn tỉnh hẳn, còn bộ dáng tùy ý nữa, sợ hãi , “Tam ca, sao huynh lại....”

      “Xuỵt, giọng chút.” Long Liễm Thần bước vào bên trong, sau đó đóng cửa phòng lại, giọng , “Đưa cái hòm thuốc cho ta.”

      Nghe vậy, Long Hiểu Vân lục tung mọi thứ lên tìm, vật lộn lúc lâu mới lấy ra cái hòm thuốc lớn bỏ lên bàn, : “Muốn thuốc gì, huynh tự mình lấy .”

      Long Liễm Thần rũ mắt nhìn chút, cầm lên mấy viên thuốc màu tím nuốt vào, ngay sau đó dặn dò , “Ngủ tiếp . Đừng cho bất kỳ người nào đêm nay ta tới, bao gồm cả mẫu hậu.”

      “Huynh rốt cuộc làm sao vậy.” Long Hiểu Vân bĩu môi, có chút bất mãn.

      Long Liễm Thần cau mày, : “Vậy muội biết thuốc này dùng để làm gì sao?”

      có ai cho muội biết.” Long Hiểu Vân vô tội nháy mắt mấy cái.

      “Vậy muội cần nhiều thuốc như vậy làm gì?”

      Long Hiểu Vân lườm : “Cho huynh dùng đó. Huynh xem, bây giờ phải là có công dụng rồi sao?” Kể từ sau khi biết được nguyên nhân chính đại ca bị giết hại là bởi vì cẩn thận trúng phải độc của người xấu, nàng liền bắt đầu sưu tập các loại thuốc giải. Mặc dù cái gọi là sưu tập này chính là nàng quấn quít lấy tam ca và Trần Minh Hiên để họ đưa cho mình.



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Dạ Nguyệtsnow_angel_lily thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Khởi binh vấn tội
      Edit: TieuKhang

      Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng : “Muốn tới Thái y viện học y ?”

      muốn!” Nàng kiên quyết nhập bọn cùng đám lão già thông thái rởm kia.

      “Vậy sau này đừng sưu tầm dược liệu nữa. Dùng thuốc mà đúng, thuốc giải cũng biến thành thuốc độc.”

      Long Hiểu Vân nghe vậy mặt xanh mét, “ hay giả vậy, nghiêm trọng như thế sao.”

      Long Liễm Thần nhướng mày, liếc nhìn cái hòm thuốc bàn thản nhiên , “Sao muội thử lần.”

      “Đừng! Còn lâu muội mới chịu làm người thử thuốc!”

      Long Liễm Thần lắc đầu cười cười, : “An phận chút, đừng gây họa.”

      “Người ta gây họa hồi nào đâu chứ.” Giọng Long Hiểu Vân vì chính mình cãi lại vô cùng , có thể thấy được nàng chột dạ cỡ nào.

      Long Liễm Thần gì tiếp , mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp.

      “Tam ca, huynh làm sao vậy? Sao nhìn muội như vậy?”

      Long Liễm Thần thở dài tiếng, : “Hiểu Vân, đến phủ Thái phó ở vài ngày, được ?”

      “Tại sao chứ?” Trong đôi mắt trong suốt của Long Hiểu Vân tràn đầy nghi ngờ.

      “Muội đáp ứng ta là được, tam ca hại muội.”

      “Muội muốn!” Đáy mắt Long Hiểu Vân nhuốm đầy bi thương, mím chặt môi dưới với vẻ mặt quật cường.

      “Hiểu Vân, đừng bướng bỉnh.”

      “Muội có bướng bỉnh.” Long Hiểu Vân ngồi xuống cúi đầu lí nhí : “Lần nào cũng vậy, xem người ta như bóng mà đá tới đá lui. Nếu vậy, chi bằng trực tiếp về phủ công chúa của muội cho xong. Ít nhất giống kẻ lang thang suốt ngày cuốn gói hết chạy Đông rồi chạy sang Tây.” xong vô cùng uất ức mà ửng hồng vành mắt.

      Long Liễm Thần cảm thấy hết sức bàng hoàng với lời của nàng, dường như bản thân xem cảm nhận của nàng. Nghĩ đến đây, khỏi thấy hơi tự trách, tới trước mặt nàng cúi người xuống dỗ dành, “Đừng giận nữa. Là tam ca tốt, nghĩ tới cảm nhận của muội. Muội muốn phủ Thái phó, đừng nữa.”

      có thể ?” Long Hiểu Vân bĩu môi như cũ.

      “Ừ. Về sau muội ở lại Đông cung, cần đâu nữa.”

      “Cũng cần dời tổ nữa phải ?”

      Long Liễm Thần bật cười, “Nha đầu muội thiệt là, sao lại chuyện như thế chứ.”

      Long Hiểu Vân lè lưỡi, “Vốn là vậy mà. Huynh lúc bảo muội ở Đông cung, lúc lại bảo muội tới cung Phượng Tê, lần trước còn gạt muội tới ngự thư phòng của phụ hoàng ngủ đêm.”

      “Đó là việc ngoài ý muốn.” Long Liễm Thần chột dạ gãi gãi mũi.

      “Đừng gạt muội. ràng là huynh cố ý.”

      “Việc này..... Đêm khuya rồi. Vi huynh cần nghỉ ngơi.” xong, Long Liễm Thần đào thoát nhanh.

      “Này.... Tại sao lại như vậy. Người ta còn chưa bắt đầu oán trách đâu đấy.” Long Hiểu Vân thấy y sớm biến mất vô ảnh vô tung rồi mới cam lòng nữa.

      ***

      Ngày hôm sau, tiếng aaaa vang dữ dội phá vỡ yên tĩnh nơi tẩm cung của Long Hiểu Vân. Rốt cuộc ai to gan lớn mật khiến cho đường đường vị công chúa từ Hoàng thượng, Hoàng hậu và cả Thái tử sủng ái nhất phát điên lên như thế?

      Từng người trong đám cung nữ Thái giám chờ ngoài cửa che miệng cười trộm, công chúa lại bị “đánh đập” nữa rồi.

      “Trần Minh Hiên, ngươi lặp lại lần nữa?”

      “Hạ quan phụng mệnh của Thái tử đến đây bảo vệ công chúa.” Trần Minh Hiên kiêu ngạo siểm nịnh .

      “Ngươi..... Các người..... ” Long Hiểu Vân tức giận đến mặt cũng đỏ bừng lên, ngón trỏ chỉ vào Trần Minh Hiên khẽ phát run, “ ràng là huynh ấy phái ngươi tới giám thị ta.”

      Sắc mặt Trần Minh Hiên vẫn bình tĩnh, hề phủ nhận.

      “Ta.... Ta có Long Thất bảo vệ là đủ rồi, cần ngươi.”

      “Thứ lỗi, thần khó vâng mệnh.”

      “Ngươi.....” Tam ca xảo trá, mới tối hôm qua còn đồng ý rằng nàng cần phủ Thái phó, hôm nay liền chuẩn bị cho người nào đó của phủ Thái phó đến, còn cho văn hoa là….Bảo vệ. Cái này cùng với việc ở phủ Thái phó khác nhau chỗ nào?

      Càng nghĩ càng giận, Long Hiểu Vân khỏi lớn tiếng , “Trần Minh Hiên! Ngươi đừng tưởng rằng tam ca cho phép bổn cung dùng thân phận công chúa lên mặt với ngươi ngươi có thể muốn làm gì làm! Bổn cung cho ngươi biết, mặc kệ thế nào, ngươi là thần tử, bổn cung là công chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng.”

      “Hạ quan chỉ phụng mệnh làm việc.”

      “Ngươi..... . Hừ! Ta tìm Tam ca.”

      “Thái tử rời cung rồi.”

      “Ngươi đừng hưu vượn, tối hôm qua ta còn gặp huynh ấy.”

      Trần Minh Hiên nhướng mày, thản nhiên , “Lúc Thái tử nguời còn ngủ.”

      đâu hả? Bao giờ về?”

      Nam Lăng rồi. E rằng về ngay được.”

      Long Hiểu Vân nghe vậy liền im lặng cúi đầu, lát sau nước mắt từng giọt rớt xuống.

      ….Chuyện này....” Trần Minh Hiên luống cuống.

      “Ngươi ra ngoài.”

      “Hiểu Vân....”

      “Ngươi ra ngoài!” Long Hiểu Vân quát, “Ta là người, là muội muội ruột thịt của , phải phạm nhân, cũng chẳng liên quan tới người đường Ất, Giáp, Bính gì đó!”

      Thấy thế, Trần Minh Hiên càng thêm luống cuống, muốn an ủi lại sợ phản lại tác dụng, đành phải thôi.

      Long Hiểu Vân đóng cửa lại, gục xuống bàn, giọng khóc nức nở, “Cứ như vậy tiếng nào, ngay cả chào hỏi cũng tiếng. Trong mắt của huynh rốt cuộc có người muội muội này hay ? Ba năm trước đại ca Bình Tây cũng lời từ giả, kết quả cuối cùng chính là hộ vệ mang tin tức đại ca rơi xuống vách đá chết thảm về, hài cốt cũng còn. Vậy mà hôm nay, huynh cũng từ mà biệt.”

      tới đây, Long Hiểu Vân

      [​IMG]
      Dạ Nguyệt, snow_angel_lilyngocanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Tình cảm mơ hồ
      Edit: TieuKhang

      “Thái tử tự giới thiệu mình là ai sao?” Trần Minh Hiên tin lời biện bạch của nàng.

      Phượng Triêu Hoa vuốt ve nắp trà cười , “Trần đại nhân hiểu, hay biết mà còn cố hỏi?”

      Trần Minh Hiên nhướng mày, “Hạ quan nghe hiểu ý của người.”

      “Ở Đông cung này, chúng cung phi tần, các phu nhân ai lại trông mong, kỳ vọng Thái tử gia đại giá quang lâm?” Phượng Triêu Hoa đổi lại giọng điệu , “Bổn cung đối với sủng ái của Thái tử gia cầu còn được, nếu như thời điểm người xuất lên đại danh, sao bổn cung có thể công kích người được chứ?”

      Trần Minh Hiên mặt trầm tư, chuyện này nếu như đặt vào hoàn cảnh của các vị phi tần khác xác thực có khả năng đó, nhưng nếu là nàng, vậy rất có thể lắm. Trực giác mách cho biết, nàng và các phi tần khác ở Đông cung này hoàn toàn khác xa nhau.

      Trần Minh Hiên đột nhiên phát ra, Thái tử vốn có ý định truy cứu trách nhiệm của nàng, bằng vứt cây kim đó cho nhưng hề lộ ra bất kỳ chi tiết gì. Về phần cho đến vấn tội, tám phần là tối qua bản thân bị ngộp trong nỗi hoảng sợ, vì vậy kéo thêm người làm bạn.

      Nghĩ đến đây, Trần Minh Hiên bình thường trở lại cười , “Thái tử phi băng tuyết thông minh[*], hạ quan bội phục.” [*Ví thông minh tuyệt đỉnh]

      Phượng Triêu Hoa cười cười từ chối cho ý kiến, ngay sau đó thay đổi đề tài : “Có việc muốn mời Trần đại nhân hỗ trợ.”

      “Xin Thái tử phi cứ .”

      “Chuyện bổn cung nhiều lần bị ám sát, ngài hẳn là biết rồi?”

      “Kẻ đứng sau xúi giục bị trừng phạt.”

      “Kẻ đứng sau xúi giục?” Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Là Trần đại nhân nghĩ bổn cung quá ngu xuẩn, hay đại nhân tự xem bản thân?”

      Trần Minh Hiên có chút lúng túng, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ trấn định, “Đây là quyết định của Thái tử gia. Hạ quan tin tưởng khả năng phán đoán của Thái tử gia.”

      “Vương Tĩnh được Hoàng thượng khâm điển làm phi kỵ Đại tướng quân, mấy năm trước chết trận chiến trường. Hoàng thượng nể tình chiến công hiển hách ngày xưa của ông, vì vậy mới để Thái tử nạp con ông ta làm thiếp, phong làm phu nhân. Vương phu nhân bị đày vào lãnh cung mấy ngày trước cũng chính là kẻ xúi dục phía sau mà ngươi nhắc tới.” Phượng Triêu Hoa dừng lại chút rồi tiếp, “Tổ tiên ba đời của Vương Tĩnh đều là thường dân, mười tám tuổi có bản lĩnh trấn áp quần hùng được Hoàng thượng phong làm Võ trạng nguyên. Lấy vợ hai mươi tuổi, phu nhân Lưu thị từ là thanh mai trúc mã của ông ta, hai người ân ái sâu đậm, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc sinh nở bởi vì khó
      sinh mà chết, từ đó về sau, Vương Tĩnh cũng có cưới ai khác nữa. cách khác, Vương phu nhân căn bản có bất kỳ hậu thuẫn nào ở phía sau, thử hỏi, nàng dựa vào đâu có thể mời được sát thủ Dạ Ưng điện?”

      Trần Minh Hiên kinh hãi đến miệng cũng khép lại được, hồi lâu mới hỏi, “Sao ngươi lại biết ràng như thế?”

      “Thân là thiên kim Tướng phủ, đối với loại chuyện kiểu này nhiều hay ít cũng nên biết chút.” Phượng Triêu Hoa giải thích như chuyện chẳng có gì to tác.

      “Dạ Ưng điện sao? Làm sao ngươi biết sát thủ là người của Dạ Ưng điện?” Trần Minh Hiên gặng hỏi với ánh mắt sắc bén, chừa cho nàng cơ hội để đổi đề tài.

      Phượng Triêu Hoa cười lạnh tiếng : “ Nếu bị ám sát nhiều lần như vậy vẫn tìm được thân phận của đối phương, còn có tư cách gì ngồi ở chỗ này.”

      Lần này Trần Minh Hiên coi như hoàn toàn hiểu dối với nàng là chuyện ngu xuẩn đến nhường nào. cơ trí như vậy, đôi mắt sắc bén kia tựa hồ như có thể nhìn thấu hết mọi việc.

      “Bổn cung biết Thái tử gia bỏ qua cho Lý trắc phi là do nguyên nhân gì, cũng muốn biết. Nhưng nếu nàng ta dám gây chuyện thị phi, bổn cung tuyệt đối khoanh tay ngồi nhìn. Nhưng bổn cung lại muốn làm hỏng đại của Thái tử gia. Cho nên, bây giờ chỉ đành giao lại chứng cứ cho ngài, muốn làm như thế nào hãy để Thái tử gia tự mình định đoạt.” Phượng Triêu Hoa bình tĩnh xong những lời như độc thoại, rồi nhìn sang Lục Bình ra hiệu bảo lấy đồ.

      Lục Bình rất nhanh mang đến hộp gấm.

      Phượng Triêu Hoa mở hộp gấm lấy ra tấm vải : “Phía này là dược mà bọn thích khách đêm đó ép bổn cung uống.” Cuối cùng, giương mắt nhìn Trần Minh Hiên đăm đăm, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo, “Đoạn tử tuyệt tôn Bách Hoa lộ.”

      “Cái gì?” Trần Minh Hiên từ trước đến giờ luôn điềm tĩnh ưu nhã, nhưng khi nghe đến tên thuốc kia khỏi thất thanh kêu to với vẻ mặt dám tin.

      “Đoạn tử tuyệt tôn Bách Hoa lộ, tên cũng như nghĩa. Người uống dược này đoạn tử tuyệt tôn.” xong, Phượng Triêu Hoa lại lấy ra tờ khế ước : “Đây là khế ước ký kết giao dịch giữa cha của Lý trắc phi và Dạ Ưng điện.” Mỗi cuộc làm ăn mà Dạ Ưng điện nhận đều cùng cố chủ ký khế ước, để mai sau khi thể hoàn thành nhiệm vụ trả lại tiền thuê.

      ngờ nàng có thể lấy về khế ước! Lúc này Trần Minh Hiên còn cách nào để hình dung dao động ở đáy lòng, nhận lấy tấm vải và khế ước mà nhất thời biết nên thế nào cho phải.

      Trần Minh Hiên trầm mặc hồi lâu, nặng nề : “Lý Khánh cha của Lý trắc phi nhậm chức Hộ bộ thượng thư, chưởng quản thu thuế, hộ tịch, quân nhu (*) và lương bổng của toàn quốc, dưới trướng ông ta có vô số môn sinh, hơn nữa còn nhậm chức nhiều ở hộ bộ, khi động tới, hậu quả khó mà lường được.”

      *Người phụ trách công việc hậu cần.

      việc đến nước này, ngài hẳn nên biết, chuyện này còn đơn giản chỉ là tranh đấu trong hậu cung nữa. Thay vì Lý trắc phi muốn bổn cung thể sinh con được, theo cách khác là có người muốn để cho Thái tử có con nối dòng.” Phượng Triêu Hoa nhắc nhở coi trọng chuyện này.

      Trần Minh Hiên gật đầu, sắc mặt u đến cực điểm, đáy mắt lạnh lẽo cũng đủ làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống. “Những chuyện này trong lòng hạ quan và Thái tử đều biết rất , cũng vì đối phó bọn họ lên kế hoạch rất lâu rồi, nhưng bây giờ thời cơ chưa tới, tạm thời thể động vào bọn họ.”

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thở phào nhõm, y có khinh thường, vậy cũng cần lo lắng.

      Bỗng nhiên Phượng Triêu Hoa nhận ra mình lại nổi nóng, nhưng phải vì Lý trắc phi muốn hại nàng, mà bởi vì người bọn họ muốn hãm hại là Thái tử.

      Phượng Triêu Hoa bị chính phát này của mình làm cho kinh sợ thôi, tâm trí ngờ lại thầm gửi gắm cho người chưa từng gặp mặt. Có lẽ phân lượng cũng lớn, nhưng là người duy nhất được nàng ghi tạc ở trong lòng, vô tình quan tâm đến người xa lạ.

      Bởi vì y là trượng phu danh nghĩa của nàng sao?

      Có lẽ là vậy. Nghĩ thế, Phượng Triêu Hoa mới cảm thấy an lòng hơn rất nhiều…

      “Thái tử phi?”

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, dùng việc mím môi để hóa giải nỗi lòng, sau đó lạnh nhạt nhìn , chờ đợi câu tiếp theo của . Thời điểm nàng thất thần lấy “bất biến ứng vạn biến”, đây là tác phong trước sau như của nàng. Nàng tin chắc, có được câu trả lời của nàng, đối phương tự giác lặp lại vấn đề lần nữa. Cho đến nay, chỉ có người phản ứng ngoài dự liệu của nàng.

      “Nam Lăng xưa nay phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất ôn dịch, người nhìn nhận việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên .
      Last edited: 5/10/14
      Dạ Nguyệt, snow_angel_lilyngocanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Công chúa rời cung
      Edit: TieuKhang

      “Nam Lăng xưa nay phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất ôn dịch, người nhìn nhận việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên .

      Nghe vậy cơ thể Phượng Triêu Hoa hơi run , nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ thoải mái ban đầu, rũ mắt nâng chung trà lạnh nhạt , “Hậu cung được vượt chính.”

      Trần Minh Hiên hơi ngớ ra, sau đó liền hiểu được ý khác trong lời nàng , đứng dậy đơn giản hành lễ rồi rời . ra ngoài cũng lâu, biết trong khoảng thời gian này, cái người an phận kia có chịu ngoan ngoãn ngồi yên hay ?

      Sau khi tiễn Trần Minh Hiên rời , Lục Bình trở lại , “Tiểu thư, Nam Lăng xuất ôn dịch rồi.”

      Phượng Triêu Hoa vẫn rũ mắt im lặng, thoảng như suy tư điều gì. Nhưng hàng mi hơi run run kia cho Lục Bình biết là nàng nghe được lời của mình.

      bỏ lại em mà Nam Lăng nữa, có đúng ?” Lục Bình phải là người hay lắm lời, nhưng nỗi lo lắng trong lòng khiến nàng thể tìm đại lý do để bám víu.

      Trầm mặc hồi lâu, Phượng Triêu Hoa giọng nỉ non, “Lại là ôn dịch.” Nàng luôn nghĩ rằng, cùng lắm cũng chỉ là bọn tôm tép nhãi nhép vi phạm pháp lệnh ở Nam Lăng mà thôi, nhưng ngờ là ôn dịch.

      Theo tình hình này, Thái tử đột nhiên rời cung, mục đích hẳn là Nam Lăng rồi. Nam Lăng từ lâu bị bọn tham quan kia ô lại làm cho chướng khí mù mịt, cuộc sống của dân chúng khổ sở lời nào có thể tả, cộng với ôn dịch lan tràn, nàng thể nào tưởng tượng nổi Nam Lăng từng được coi là địa phương mỹ lệ mà hôm nay lại rơi vào tình trạng như thế này.

      Sinh linh đồ thán? Cảnh hoàng tàn khắp nơi? Đâu đâu cũng thấy người dân đói khổ?

      Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu, can thiệp, được can thiệp. Vốn muốn bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, cho nên

      năm trước sau khi cứu Minh Nguyệt trở về Kinh thành, sau đó mặc dù cũng có quay lại mấy lần nhưng ở lại đó lâu. Dù rằng như thế, nàng vẫn cảm nhận được suy bại của Nam Lăng.

      Chỉ năm ngắn ngủi nhưng vật đổi sao dời.

      Đối với biến đổi lớn của ngày hôm nay, hẳn là nghĩa phụ người cũng ngờ được. Ông và nàng đều như nhau, đều cho rằng Nam Lăng bất quá cũng chỉ đối mặt với tai họa do con người gây ra. Ôn dịch là điều hề nằm trong dự đoán của họ.

      Nhớ lúc trước khi nàng rời ông có , “ được tốt, tránh cho mai sau bị liên lụy. Cha con thân là Tướng của nước, xưa nay luôn Trung Quân Ái Quốc, thanh liêm trong sạch, trước giờ kéo bè kết phái, nếu như con bị dính vào, e rằng ông ta cũng thể chen chân theo. Việc này đối với Phượng gia mà , cũng phải chuyện tốt. Aizzz… Gần vua như gần cọp, chỉ cần sơ sẩy chút phải thân bại danh liệt. Sau khi hồi Kinh hành phải càng thận trọng hơn, để tránh khiến cha con rơi vào tình thế khó xử. Luôn phải ghi nhớ, sau khi trở lại Kinh Thành, con còn là Phượng thất dạo chơi nhân gian nữa, mà con chính là Phượng Triêu Hoa, có rất nhiều người luôn chờ chực để tóm gáy con.”

      Nghĩ tới, Phượng Triêu Hoa khỏi thầm thở dài, “Nghĩa phụ, những lời răn dạy của người Triêu Hoa luôn ghi khắc trong lòng, cũng làm theo lời người dạy bảo. Nhưng việc ngày hôm nay, cha tham dự vào rồi, mà Thái tử cũng Nam Lăng, Triêu Hoa còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”

      Phượng Triêu Hoa thẫn thờ lúc này Tiểu Trụ Tử hớt hải chạy vào : “Khởi bẩm Thái tử phi, có người đưa tới phong thư. là thư nhà của Tướng phủ đưa tới.” xong đem thư trình lên.

      Thư nhà? Đuôi long mày Phượng Triêu Hoa hơi nhướng lên, nhận thư xong phất tay bảo Tiểu Trụ Tử lui xuống, sau đó từ từ mở phong thư ra…

      ‘Phượng huynh nếu có vể Nam Lăng, xin hãy tới chuyển cáo, để thư lại cho khách điếm Bách gia ở Nam Lăng là được.

      Người nhắn: Long Kiếm Hi.’

      Long Kiếm Hi? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, sao y cũng tới Nam Lăng?

      “Tiểu thư, có phải lão gia gởi thư thỉnh cầu người đừng rời Kinh ?” Lục Bình hỏi với vẻ mặt hy vọng.

      Phượng Triêu Hoa trả lời nàng mà gấp thư lại : “Chuẩn bị giấy và bút mực.”

      “Dạ?” Lục Bình ngớ ra, “Dạ, dạ.” xong lập tức đem giấy trải ra, sau đó mài mực.

      Phượng Triêu Hoa chấp bút tập trung suy nghĩ, nhanh chóng viết xuống mấy chữ, thổi cho khô vết mực, sau đó bỏ vào bì thư : “Giao cho Vân nương Vân Nghê lâu, bảo bà ta phải giục ngựa nhanh chóng đưa đến cho Đại công tử.”

      Lục Bình nghe lời nhận lấy phong thư, nhưng chịu rời ngay, đứng lừng khừng muốn lại thôi.

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa thở dài : “Ta rời Kinh xuôi nam, nhưng phải lúc này.”

      “Tiểu thư, em…” Lục Bình cúi đầu, vành mắt ửng đỏ.

      “Mau đưa tin . Đừng suy nghĩ nhiều.” Phượng Triêu Hoa .

      “Vâng…”

      Nhìn bóng lưng Lục Bình rời hồi lâu, Phượng Triêu Hoa thở dài : “Lục Bình, ta cũng rất muốn dẫn em Nam Lăng, nhưng Tướng phủ càng cần có em hơn. Nếu có em ở lại Tướng phủ xử lý mọi việc thay cha, ta làm sao có thể yên tâm tiêu diêu giang hồ được.” biết Tiểu Phong Tranh thích nghi với cuộc sống ở Nam Lăng hay chưa, vào giờ phút này, nàng bắt đầu thấy hối hận vì khi đó đồng ý để Tam ca đưa Tiểu Phong Tranh

      ***

      Bên kia mây mù ảm đạm, còn bên này cũng chẳng có ánh mặt trời.

      Tại tẩm cung của Long Hiểu Vân, phòng cung nữ thái giám toàn bộ ngay ngắn chỉnh tề quỳ mặt đất với vẻ mặt xám như tro tàn.

      “Công chúa đâu?” Trần Minh Hiên bình tĩnh hỏi.

      “Hồi bẩm đại nhân, công chúa… Công chúa… Nô tài… Y phục…” tên thái giám bị lột cung phục chỉ còn chiếc áo lót lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra, nhưng năng lại đầu đuôi.

      Trần Minh Hiên lạnh lùng , “Kể lại cho ràng, rốt cuộc công chúa đâu?”

      Thái giám bẩm báo bị dọa cho run lẩy bẩy, “Công chúa… Công chúa… Công chúa cởi y phục của nô tài, lấy lệnh bài của nô tài xuất cung rồi.”

      Đáng chết! Trần Minh Hiên thầm mắng tiếng, ngay sau đó tiếp tục đề ra nghi vấn, “ ấy khi nào?”

      “Nửa canh giờ trước.”

      Nửa canh giờ trước cũng chính là lúc vừa , nàng cũng chạy trốn ngay sau đó. Biết trước nàng nổi loạn tự mình xuất cung, vì vậy, đặc biệt căn dặn bọn họ giám sát chặt chẽ chút, ngờ vẫn để nàng trốn thoát được.

      Trần Minh Hiên thở dài nhướng mắt, vô cùng nghiêm túc , “Chuyện công chúa rời cung, bất kỳ ai cũng được phép để lộ ra. Nếu , khi Hoàng thượng biết chuyện này, Bổn quan khong bảo vệ nổi cái đầu cổ của các ngươi.”

      Giọng điệu nghiêm nghị này, thay vì là cảnh cáo, chi bằng uy hiếp đúng hơn.

      Bọn cung nữ thái giám rối rít gật đầu như gà mổ thóc, thậm chí có người còn tự chủ rụt rụt cổ lại.
      Last edited by a moderator: 7/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Quyết định xuôi nam
      Edit: TieuKhang

      Chuyện Công chúa rời cung bị Trần Minh Hiên ém nhẹm cho lan truyền trong cung. Nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu đều biết nguyên nhân hậu quả của việc, vì vậy lệnh cho Trần Minh Hiên nhậm chức Khâm Sai Đại Thần thầm tới Nam Lăng để trợ giúp Thái tử, mặc khác phái Trương Viễn Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn có danh xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất bộ*’ bí mật tìm kiếm tung tích của công chúa. [*nghĩa chữ bộ này là tróc nã, truy lùng, bắt về]

      Hoàng cung vẫn ầm ĩ náo loạn như xưa, ca hát nhảy múa, diễn tấu nhạc khí, khắp nơi đều diễn ra cảnh sắc ngợp trong vàng son từ xưa tới nay chưa từng thay đổi. Dĩ nhiên, đằng sau phồn hoa ấy luôn che giấu cái lục đục đấu đá mà ai ai cũng biết, chưa bao giờ ngơi nghỉ qua giây phút nào.

      Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái qua nửa tháng. Thời tiết mỗi lúc càng lạnh, lòng người cũng vì thế càng thêm hỗn loạn.

      Đêm khuya yên tĩnh, trăng thanh gió mát, có người đối tửu đương ca, cũng có người mượn rượu tiêu sầu. Nhưng những thứ này đều hề ảnh hướng tới người trời sinh tính lạnh nhạt như Phượng Triêu Hoa. Trong lòng mặc dù cũng có chút u ám nặng nề, nhưng nỗi đau thương khôn cùng kia mới chính là nguyên nhân quấy nhiễu khiến nàng tài nào chợp mắt được.

      mình đứng trước cửa sổ, Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn hai tay bê chiếc đào huân màu đồng thiếc, từ từ đặt nó lên môi, ngay tức khắc từng trận tiếng nhạc trầm lắng du dương từ từ vang lên, tiếng nhạc nỉ non bay bổng như truyền tải nỗi ưu thương dằng dặc, nhộn nhạo khắp bầu trời cung Phi Phượng.

      Hồi lâu sau, giọt lệ rơi xuống, rớt gọn lỏn bệ cửa phát ra tiếng vang rất .

      Phượng Triêu Hoa nhắm mắt ngửa đầu lên, nàng có thể cảm nhận được nước mắt chảy mặt mình, phần ấm áp lan tỏa ở hai má cùng với lạnh lẽo tận đáy lòng tạo nên chênh lệch ràng.

      ba năm qua nhưng niềm đau ấy vẫn hề nguôi ngoai. Từng đoạn quá khứ cứ mỗi lần nhớ lại mà đau đớn lòng lần lượt phơi bày ra ngay trước mắt, tới mức chân , tới mức chỉ muốn đâm thủng hai mắt mình để cầu mong được cứu vãn.

      Hôm nay nhớ lại ba năm trước, ánh trăng khi đó cũng đẹp đẽ thế này. Chỉ là khi đó nàng ở vách đá ‘Tuyệt Tình’ Bình Tây chứ phải là hoàng cung.

      ***

      Bóng đêm làm say lòng người, nhưng tại vách đá ‘Tuyệt Tình’ lại trình diễn màn mà người nhìn thấy cũng phải phát hoảng. Tay phải Phượng Triêu Hoa gian nan bắt lấy khối đá nhô ra vách đá, người treo lơ lửng bên hông vách đá, lung lay chực đổ. Vốn chịu nổi thêm sức nặng, nhưng nàng khư khư cố chấp dùng tay trái lôi kéo cánh tay Vân Tiêu Dao.

      vạt áo Vân Tiêu Dao nhuộm từng mảng lớn đốm máu, miệng và phần đầu cũng ngừng tuôn máu, y sớm tàn hơi kiệt sức gian nan lắc đầu, “Tiểu Thất, vô dụng thôi, buông tay .”

      , nhị ca, huynh phải ráng chịu đựng, đại ca và mọi người rất nhanh tới cứu chúng ta.” Xưa nay luôn kiên cường như Phượng Triêu Hoa sớm lệ rơi đầy mặt, trong lòng nàng cũng sợ hãi hoang mang.

      “Buông tay.”

      Phượng Triêu Hoa cắn chặt hàm răng, kiên quyết chịu buông tay.

      “Tiểu Thất, nếu buông tay, cả hai chúng ta đều rơi xuống vách đá vạn trượng này, ai cũng thể sống sót.”

      “Nhị ca, đừng nữa. Chúng ta hãy tiết kiệm hơi sức chờ đại ca và mọi người tới.”

      Vân Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn từng giọt máu tươi trượt dài từ cánh tay Phượng Triêu Hoa chảy xuống : “Tiểu Thất, mau buông tay. Cánh tay phải của muội bị phế mất.”

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu lia lịa, dùng ánh mắt khẩn cầu y đừng bỏ cuộc.

      Vân Tiêu Dao bất chợt nở nụ cười, nụ cười ấy dịu dàng làm sao, nụ cười sau cùng đó cũng chính là niềm đau mà cả đời này Phượng Triêu Hoa thể nào quên được.

      “Nhị ca…” Phượng Triêu Hoa gào lên, ngỡ ngàng nhìn Vân Tiêu Dao dần dần biến mất mà nấc nghẹn thành tiếng.

      ngờ huynh ấy lại giũ khỏi tay nàng, để tự mình rơi xuống vực thẳm sâu mênh mông thấy đáy kia....

      ***

      “Nhị ca…” Phượng Triêu Hoa giọng nỉ non trước cửa sổ, cực lực kiềm chế xúc động muốn gào khóc to.

      “Đừng suy nghĩ nữa. Tiểu Thất, đó đâu phải là lỗi của muội.”

      Phượng Triêu Hoa giật mình nhướng mắt, “Nhị tỷ!”

      “Mọi người đều rất lo lắng muội.” Ngày này hằng năm chính là ngày luyện ngục của Tiểu Thất, trước kia lúc nào cũng có sáu người họ ở cùng với muội ấy, nhưng hôm nay mỗi người ngã.

      sao, muội rất khỏe.”

      Lãnh Nguyệt Nhan lắc đầu thở dài, “Tiểu Thất, đến bao giờ muội mới có thể tha thứ cho mình.”

      Phượng Triêu Hoa im lặng , chỉ lắc đầu.

      cần phải tự trách nữa. Chuyện của nhị ca đâu phải lỗi của muội.”

      Phượng Triêu Hoa vẫn lắc đầu, hơi nhếch môi để che giấu đau thương nơi đáy mắt. Mọi người chỉ biết nàng đau lòng vì trơ mắt nhìn nhị ca rơi xuống vách đá, nhưng họ biết, sở dĩ nàng và huynh ấy xuất ở nơi đó, vốn là lỗi của nàng.

      Bình Tây biến động, sau khi nàng biết được tin tức bất chấp lời khuyên bảo của nhị ca cương quyết tự ý bỏ trợ giúp Thái tử bình loạn, nhị ca bất đắc dĩ phải tháp tùng cùng với nàng. Nhưng khi hai người qua đoạn vách đá Tuyệt Tình gặp phải phục kích, bị mười mấy hắc y nhân bao vây bốn phía, ra đối với võ công của cả hai muốn thoát khỏi vòng vây mà , chuyện đó hết sức dễ dàng, nhưng chẳng may, trong lúc đánh nhau nhị ca đột ngột phát độc, điều này khiến họ trở tay kịp.

      Cho tới nay, nàng vẫn chưa điều tra ra nhị ca bị trúng độc gì, lúc nào, cũng biết kẻ nào hạ độc. Có lẽ, đừng biết đến hơn. Bởi vì chân tướng chỉ làm nàng đau khổ hơn mà thôi.

      Nếu như, nếu như ban đầu nàng nghe lời Nhị ca khuyên can, mặc kệ quốc tốt biết bao. Bi kịch xảy ra, nhị ca tuổi trẻ vong mạng, ‘Thất thiếu Nam Lăng’ cũng ….Mất người.

      Thu hồi suy nghĩ, Phượng Triêu Hoa lau nước mắt mặt, vô cùng kiên định , “Muội muốn rời Kinh xuôi nam.”

      “Tại sao lại có quyết định bất ngờ như thế?” Lãnh Nguyệt Nhan hỏi.

      “Vấn đề này muội suy nghĩ từ

      rất lâu rồi, vô luận như thế nào, muội cũng phải Nam Lăng. vì trừ bạo, chỉ vì an lương.”

      “Ôn dịch tới quá đột ngột, tình hình cũng rất khốc liệt, khắp cả Nam Lăng trở nên thảm trạng điêu tàn, cũng may Nam Lăng được phong tỏa, ảnh hưởng tới chung quanh quận thành.” Cuối cùng, Lãnh Nguyệt Nhan lại , “Muội đồng ý hỗ trợ còn gì tốt hơn. Tiểu Tứ và Tiểu Lục lo lắng đến tóc cũng sắp bạc rồi. Y thuật của muội tuy rằng cản nổi chúng, nhưng muội là người thông minh có thừa, có thể tìm ra ung nhọt của trận đại nạn này.”

      “Ừ, tỷ trở về trước. Ngày mai muội tới gặp Hoàng hậu xin chỉ xuôi nam rồi đến sau.”

      “Gặp Hoàng hậu xin chỉ? Bà ta đồng ý sao?” Lãnh Nguyệt Nhan tán thành cách làm của nàng.

      Phượng Triêu Hoa mím mím môi : “Muội có cách để bà ta đồng ý.”

      “Tại sao lén bỏ cho êm chuyện?” Để khỏi phiền phức.

      “Lần này xuôi nam phải là chuyện trong hai ba ngày, nếu cứ thế mà thầm bỏ sớm muộn gì cũng bị phát . Tuy rằng khi đó chúng ta cao chạy xa bay, nhưng Tướng phủ vẫn còn ở Kinh Thành, muội thể làm liên lụy tới người thân.”

      Lãnh Nguyệt Nhan nghe vậy mới sực hiểu, Tiểu Thất biết lường trước tính sau như thế khiến nàng hổ thẹn.

      ***

      Hôm sau, tại cung Phượng Tê.

      “Con dâu thỉnh an mẫu hậu.” Phượng Triêu Hoa chào hỏi với vẻ mặt tươi cười.

      Hoàng hậu cười ha hả dìu nàng đứng dậy : “Lâu như thế mới đến cung Phượng Tê, Bổn cung còn tưởng con quên mất nơi này còn có bà mẹ chồng rồi.”

      Phượng Triêu Hoa : “Đông cung nhiều thị phi, con dâu sơ sót để mấy chuyện vặt vảnh cuốn lấy. Mong mẫu hậu lượng thứ.”

      “Con đó, sao toàn những lời khách sáo vậy chứ? Cố tình xem Bổn cung là người ngoài hay sao ?” Hoàng hậu giả vờ giận.

      Phượng Triêu Hoa im lặng cách khác thường với mọi ngày, thay vào đó còn nhìn chằm chằm cái ly đến ngẩn người.

      “Triêu Hoa?”

      “Dạ?” Phượng Triêu Hoa tự biết thất lễ, vội vàng cúi đầu nhận lỗi, “Xin mẫu hậu trách phạt.”

      Hoàng hậu than tiếng, : “Triêu Hoa à, con có vẻ rất lo lắng.”

      Phượng Triêu Hoa càng cúi đầu thấp hơn, im lặng .

      “Nếu con , Bổn cung nổi giận đấy.” Hoàng hậu với giọng hờn mát.

      Phượng Triêu Hoa giương mắt, mặt lộ vẻ khó xử, muốn lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng mở miệng, “Con dâu có chút lo lắng cho an nguy của Thái tử.”

      Nghe vậy, nét mặt tươi cười của Hoàng hậu lập tức tắt ngúm, hai đứa con, đứa trong tình cảnh nguy hiểm, đứa tung tích, hỏi sao bà lại ăn ngon ngủ yên.

      Phượng Triêu Hoa đột nhiên hành đại lễ với Hoàng hậu : Kính xin mẫu hậu chấp thuận cho con dâu rời cung.”

      “Rời cung? Con muốn Nam Lăng?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Từ con dâu thông thạo y thuật độc, hiểu được chút Huyền Hoàng Chi Thuật, hy vọng có thể tới Nam Lăng trợ giúp cho Thái tử.”

      “Chuyện này…” Hoàng hậu có phần khó xử, có lẽ ở trong mắt người khác Nam Lăng chỉ gặp phải ôn dịch, nhưng hơn ai hết trong lòng bà hiểu rất , nơi đó tồn tại mưu còn đáng sợ hơn. Hơn nữa, thần nhi xuôi nam là ngầm điều tra chứ phải tra xét trực diện, nếu để Triêu Hoa trợ giúp, có thích hợp ?

      Thấy Hoàng hậu do dự, Phượng Triêu Hoa lại , “Gia phụ cũng rất tán thành chuyện này.”

      “Phượng tướng biết chuyện này?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, : “Việc này vốn là chủ ý của gia phụ. Người vốn muốn đích thân tới đó, nhưng thân là Tướng nước, trách nhiệm trọng đại, thể tùy tiện rời Kinh, vì vậy người mong muốn con dâu có thể thay người tới đó. Coi như thay ông truyền lời đến cho Thái tử. Dẫu sao có những chuyện quan trọng chỉ có giao cho người trong nhà mới yên tâm.”

      Hoàng hậu nghe vậy liền tỉnh ngộ, hóa ra Thừa tướng lại có tấm lòng như thế.

      Trầm mặc hồi, Hoàng hậu : “Nhưng mà, con thân là Thái tử phi, cũng đâu thể tùy tiện rời Kinh được.”

      "Con dâu nghe , hậu cung có cung phi bệnh nặng có thể Hoàng Lăng ở Tây Sơn dưỡng bệnh, hơn nữa nếu ở lại đó năm hay nửa năm cũng thành vấn đề, có phải vậy ạ?"

      Hoàng hậu hiểu ra : “Con muốn dùng việc tá túc lâu dài ở Hoàng Lăng Tây Sơn để che giấu tai mắt người khác?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu : “Nhưng con dâu chỉ là Thái tử phi, đủ tư cách. Phải có lệnh đặc chuẩn của người mới có thể vào đó ở.” Nơi đó chỉ có phi tử của Hoàng đế mới có tư cách vào ở, nếu phải thế, nàng phí sức để đến xin phép Hoàng hậu, trực tiếp giả bộ bệnh là được rồi.

      Hoàng hậu động lòng.

      Phượng Triêu Hoa lại , “Con dâu thông hiểu y thuật, làm bạn bên cạnh Thái tử cũng tiện thể chăm sóc cho chàng.”

      Hoàng hậu suy nghĩ lúc rồi : “Được, Bổn cung lập tức phái người đưa con tới đó.”

      cần ạ. Những chuyện này hãy giao cho gia phụ an bài.” Phượng Triêu Hoa .

      “Vậy làm phiền Thừa tướng rồi.”



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :