1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219

      NỮ QUAN LAN CHÂU
      [​IMG]

      Tác giả: Kinh Đốn Hải
      Số chương: 75
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang
      Bìa: rina93

      Giới thiệu:

      Lòng người nham hiểm, khẩu phật tâm xà.

      Hiến mưu giúp sức quân quyền ba ngàn trận...

      Người có thể cho ta, được làm bạn với người như ước nguyện, thống trị cả thiên hạ này?

      Nội dung truyện: Ân oán giang hồ, kiếp trước kiếp này, nữ cường, quyền mưu, quan trường, thần tiên ma quái, oan nghiệt, trữ vị chi tranh*. (* Đấu đá tranh giành để củng cố địa vị của mình)


      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Phong nguyet, Nữ Lâm, linhdiep174 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 01


      Phong quan


      Tôi tên Nhậm Lan Châu, trở thành nữ quan trong phủ thái tử Cảnh Thành Diên Nhạc thiên triều Đại Cảnh.

      Đại Cảnh vào buổi sớm nọ, trong cung và trong phủ chư vương đều phong nữ quan. Nữ quan là người, làm chuyện của thị nữ, có trách nhiệm việc thê thiếp. Có ba cấp phẩm, là lục phẩm, ngũ phẩm và tứ phẩm. Người vốn được khen ngợi thụ phong là người có tài năng học vấn, có khả năng ngang hàng với tài tử đương triều.

      đơn giản, trọng tài trọng sắc.

      Vì vậy, tôi rất tự phụ, lại rất tự ti.

      Ngày thụ phong ấy, vương gia Diên Hỉ Cảnh Phi mong chờ từ Miên Thành đến để nhìn tôi, muốn nhìn xem dáng vẻ tôi mặc trang phục nữ quan.

      Tôi thay đổi xong trang phục từ rất sớm, màu tím nhạt rất hợp ý tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày đó Mạng trạng nguyên tiền triều khi được vinh sủng cũng mặc thân trang phục màu tím. Trạng nguyên vui mừng nhướng mày, tài năng văn chương hơn người, đường là quan rộng mở. Áo dài màu tím trong gió xuân tươi chói mắt, choáng váng ánh mắt tất cả văn võ trong triều, đoạt biết bao mắt đẹp của oanh oanh yến yến ở Kinh thành.

      Mà tôi, thân màu tím nhạt nhưng lại đoạt được ánh mắt của Cảnh Phi.

      Trông thấy Cảnh Phi phong trần mệt mỏi mong ngóng nhào vào cửa, nhìn thấy tôi, hai mắt lập tức trừng lớn như cái đấu. “Nhậm Lan Châu, ngươi mặc giống với tiểu vượng tử trong phủ ta.”

      Tiểu vượng tử trong vương tử Diên Hỉ là thái giám. Năm nay mới mười sáu tuổi. Mặc dù cũng có thể miễn cưỡng coi như là tiểu thái giám thanh tú trẻ tuổi.

      Nghe xong tôi cười khan tiếng, tông cửa xông ra, nhấc chân bỏ chạy.

      Cảnh Phi ở phía sau cười ha ha. Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cười đến gập cả lưng.

      Gió xuân mười dặm, hương hoa ngút trời.

      Tất cả đều liên quan đến tôi.

      Tôi chỉ biết rằng, hôm nay là ngày thái tử hồi phủ Diên Nhạc.

      Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, Tự Minh Đinh.
      Last edited: 18/10/14
      Phong nguyet, Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 2: Hoàng hậu
      Edit: nhuandong
      Beta: TieuKhang

      Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, diệt nước xâm lược, từ Tây Cương hồi kinh. Văn võ toàn triều đều tụ tập ở cổng Tây Thành. Cờ hiệu phấp phới, kèn phát lệnh kêu vang. Bách tính Kinh Thành từ cửa sổ từng nhà nhô đầu ra, cung nghênh thái tử Diên Nhạc khải hoàn.

      Trận chiến vô cùng lớn.

      Tôi đứng ở trước của phủ thái tử Diên Nhạc.

      Cảnh Phi biết đứng bên cạnh tôi từ khi nào, : “Nhậm Lan Châu, có muốn cùng bổn vưng ra khỏi thành hay ? Tới cổng Tây Môn, ngươi có thể cưỡi yên ngựa bổn vương thích, nhìn cho ràng, còn hơn ngươi ở đây chốc chốc nhướn chân chốc chốc rướn cổ?”

      Tôi liếc xéo y.

      Cảnh Phi là vị vương gia vô công rỗi nghề, lại còn nổi tiếng phong lưu, cái tư vị thế nào là mỏi mắt chờ mong lại lưu luyến tốt đẹp biết bao.

      Cảnh Phi thấy tôi để ý tới cũng ngừng , cùng lẳng lặng đứng chung với tôi.

      đợi được tháitử Cảnh Thành, ngược lại trông thấy Văn công công trong cung.

      Văn công công là lão công công bên cạnh Hoàng hậu, từ trước đến nay vẫn luôn đối xử tốt với tôi. Chỉ nghe lão công công khom lưng đọc: “Khẩu dụ của Hoàng hậu, nữ quan Nhậm thị của phủ Thái tử Diên Nhạc vào cung yết kiến.”

      Cảnh Phi vỗ tay cái, cười : “Đúng vậy, người mới được thụ phong như ngươi, nên được mẫu hậu triệu kiến, hôm nay Thái tử ca ca lập được công, có lẽ hẳn là muốn thưởng gì đó cho ngươi rồi. Chậc chậc, Nhậm Lan Châu, nương gia như người, khi trở về nhớ mang hoa châu, trang điểm khác cách ăn mặc của Tiểu Vượng Tử chút.”

      Tôi hết sức bất đắc dĩ bĩu môi.

      Tôi rất miễn cưỡng vào cung gặp Hoàng hậu.

      Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên được Văn công công dẫn vào, khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bà ta khiến tôi chảy nước mắt nước mũi tèm lem.

      Nhưng bà ta vẫn giữ tôi lại. đám cung nữ tô son điểm phấn thơm ngào ngạt đứng sợ ngây người.

      Nhậm Lan Châu tôi từ cha mẹ, lẻ loi hiu quạnh, sống ở đầu đường xó chợ, lưu lạc tứ xứ, ăn đủ no, mặc đủ ấm. Năm tuổi thấy được Hoàng hậu, từ đó miệng ngọc Hoàng hậu vừa mở, liền được ở bên cạnh Thái tử Cảnh Thành, vào ở trong phủ Thái tử.

      Hôm nay, được làm nữ quan trong phủ Thái tử, mặc thân bào phục màu tím nhạt.

      Bỏ , bỏ . Nhậm Lan Châu tôi đại nhân đại lượng, nên so đo với lão thái thái.

      Thân thể bé của tôi co rụt lại, vào trong kiệu ngồi sau Văn công công, vẫy vẫy tay với Cảnh Phi, vào cung tham kiến Hoàng hậu.

      Nội cung Vĩnh Khanh vừa mới vào cửa, lập tức có hương vị Phật pháp xông vào mắt.

      Hoàng hậu thành tâm lễ Phật, nội cung Vĩnh Khang quanh năm suốt tháng dâng cúng tượng Phật Bồ Tát.

      Hoàng hậu ngồi giữa đám cung nữ thơm ngào ngạt, trong tay lần chuỗi Phật châu, thần sắc khi bà ta nhìn tôi vẫn là dáng vẻ khinh bỉ như thường ngày.

      “Nhậm Lan Châu.” Bà ấy gọi tôi.

      Tôi quỳ xuống vái ba lạy.

      Tôi bày ra bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo nghe lời. Bộ dáng này rất được lòng Hoàng hậu.

      “Nhậm Lan Châu.” Bà ta lại : “Hôm nay tìm ngươi, bổn cung muốn giao cho ngươi chuyện cấp bách.”

      Đúng là thế, Hoàng hậu đột nhiên tìm tôi, chính xác phải là chuyện tốt.

      Tôi nhớ vào mùa đông nọ, Thái tử Cảnh Thành bệnh nặng, cả phủ Thái tử rối như canh hẹ, khi bận bịu rối loạn, Hoàng hậu gào khóc xông tới, vừa khóc vừa gào thét ở bên cạnh Thái tử, náo loạn nửa ngày rồi ngất , cuối cùng bị Hoàng thượng phái người tới kéo hồi cung. qua ba ngày, Hoàng hậu vừa thức tỉnh lập tức gọi tôi về, bảo tôi quỳ gối trước cửa cung Vĩnh Khang của bà ta.

      Mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng dày mấy tầng. Tôi chỉ mặc thân xiêm áo mỏng trong nhà, quỳ cả đêm, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

      Sau đó Văn công công cho tôi biết, tôi bị trọng phạt là vì hôm đó Hoàng hậu ở trong phủ Thái tử thấy ai nấy trong phủ cũng đều khóc, chỉ có tôi là khóc, vì vậy mới khiến cho bà ta tức giận.

      Trời cao minh chứng. Cung nữ trong phủ Thái tử hơn phân nửa đều lóng ngóng vô dụng, mấy lão mụ mụ bận rộn qua giúp được, mấy ngày đó tôi lăng xăng bận rộn bưng thuốc bưng nước nóng, còn có thời gian để khóc lớn mấy tiếng ở trước mặt Hoàng hậu?

      May mà Thái tử quá mấy ngày khỏi. Tôi vui mừng nhìn khi trông thấy Cảnh Thành lành bệnh, cũng có ý định ghi hận Hoàng hậu.

      Sau đó tôi lại nghĩ, lý do mà Văn công công cho tôi biết, sợ rằng cũng phải là lý do chân chính.

      Về phần lý do chân chính đó, tôi cũng muốn tìm hiểu.

      Có thể là khi đó tôi vẫn luôn cau mày suy nghĩ, Cảnh Thành giường trở người sang cúi đầu cười : “Nha đầu, mọi việc đều có nội tình của nó. chừng đến lúc đột nhiên trong lòng thông suốt, lo gì mà được biết.”

      nay, biết tại sao Hoàng hậu lại tới tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì”

      “Nhậm Lan Châu, ngươi theo Thái tử mười năm, biết lạnh biết nóng, là người Thái tử vừa ý nhất. Thái tử thích gì ngươi cũng ràng nhất. Hôm nay ngươi là nữ quan trong phủ Thái tử, theo lý, nội vụ trong phủ Thái tử, đều là do ngươi trợ giúp xử lý. Thái tử cũng trưởng thành, hôm nay lại có công lớn với đất nước, lý nên trọng thưởng. Trong triều ban thưởng chỉ là ngoài mặt, cứ tùy ý để đám đàn ông bọn họ lựa chọn . Chuyện trong phủ hay trong nhà, là phải do đàn bà chúng ta lo. Ngày hôm nay, Nhậm Lan Châu…” Bà lên giọng: “Bổn cung còn thiếu chuyện quan trọng mà sau khi ngươi nhậm chức nữ quan…”

      Ta nghiêm túc chân thành quỳ, cẩn thận lắng nghe.

      “Nhậm Lan Châu, hôm nay trong nhà văn võ bá quan trong triều, đều có ít nương đoan trang hiền tuệ, tuổi xấp xỉ với Thái tử, hôm nay ngươi nhận ý chỉ của bổn cung, giúp Hoàng thượng và bổn cung cẩn thận tuyển chọn cho Thái tử.”
      Last edited: 18/10/14
      Phong nguyet, linhdiep17lazybee thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Câu đố

      Edit: nhuandong

      Phía nam Kinh Thành có nhà họ Đỗ, sinh ra nữ, tuổi mười sáu, giai nhân tuyệt sắc, phương danh Thập Nương.

      Phía bắc Kinh Thành có nhà hộ Đinh, cũng sinh ra nữ, năm nay vừa mới mười bảy, khuynh quốc khuynh thành, gọi là Đinh Hương.

      Hôm nay hai đại mỹ nhân này ngồi trước mặt tôi, trái phải. Tôi áo tím nhạt, chống cằm, nhìn bên trái chút lại nhìn bên phải chút.

      qua nửa tháng, tôi gần như lật tung tất cả các nương cùng gia cảnh trong Kinh Thành lên. Ngày sinh tháng đẻ, tổ tông mười tám đời, đều bỏ qua.

      Trước mặt Đỗ Đinh, chính là hai nhà còn sót lại.

      là nữ nhi của Hộ bộ thị lang, là nữ nhi của Binh bộ thị lang.

      Thị lang thị lang, tôi nhìn hai nàng, cảm thấy hai nàng nếu là nữ quan, thực vô cùng thích hợp.

      Đáng tiếc, là chọn thái tử phi, phải là nữ quan.

      chiêu này của hoàng hậu, tám phần là để bình ổn các vị quan trong triều tranh đấu túi bụi cho ngôi vị thái tử phi này. Vì vậy dứt khoát nguyên tắc bình chọn là được thái tử khen ngợi, để cho thái tử tự mình chọn người vừa ý. Mà tôi thân là nữ quan trong phủ thái tử, liền bị rơi vào chuyện xui xẻo này.

      Sau hai canh giờ, kết quả có. Nữ quan phủ thái tử Nhậm Lan Châu tôi hồi cung bẩm báo hoàng hậu.

      Hoàng hậu hỏi: “Nhậm Lan Châu, ngươi cảm thấy vị nào hợp lòng thái tử hơn?”

      Tôi đáp: “Thái tử vì thiên tuế, rồi sau đó vì vạn tuế, thống lĩnh bách quan văn võ trong triều.”

      Hoàng hậu lời nào, tỉ mỉ nhìn tôi, vân vê phật châu tay nàng.

      Hồi lâu, nàng phất tay bảo tôi ra ngoài.

      Ba ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ, Đinh Hương nương được chọn là thái tử phi đương triều.

      Cho nên , tôi hận hoàng hậu. Những câu đố kia của tôi, hoàng hậu có thể đoán được.

      Cảnh Phi biết nghe tin tức được từ nơi nào, mong mỏi đến hỏi tôi ngày đó vào cung đưa câu đố với hoàng hậu là có ý gì. Tôi viết giấy ba chữ hoa đinh hương, giọng : “Trăm chữ đầu, ngàn chữ đầu, vạn chữ đầu”.

      Cảnh Phi bừng tỉnh hiểu ra, vươn tay rút bút lông tay tôi, dùng bút gõ đầu tôi, tôi bướng bỉnh, chuyện chọn thái tử phi quan trọng như vậy lại có thể dùng để đùa bỡn như vậy.

      Tôi bướng bỉnh. Tôi đùa giỡn. Nếu , chẳng lẽ hoàng hậu cũng bướng bỉnh giống như tôi ?

      Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, nhi tử bảo bối của hoàng hậu, nhưng nếu như chúng tôi mong muốn, thuận lợi trôi chảy, đương nhiên tương lai là quốc quân của Đại Cảnh chúng tôi.

      Cái thuận lợi trôi chảy này, là chúng tôi bao nhiêu năm thành tâm khẩn cầu, trong lòng run sợ, từng khắc từng giờ, thủ hộ đến nay.

      Hoàng hậu muốn thuận thuận lợi lợi, có nhiễu loạn, đại cát đại lợi.

      Tôi cũng vậy, muốn thái tử Cảnh Thành, thuận lợi trôi chảy, bình an, thừa kế nghiệp thống nhất đất nước, quần lâm thiên hạ.

      Gió mát đầu hè, đinh hương nở rộ khắp Kinh Thành.

      Tôi lặng lẽ vào trong phòng Cảnh Thành, nhàng đặt bó hoa đinh hương ở bên gối .

      Khi Cảnh Thành ngủ là đẹp mắt.

      Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cảnh Thành, hoàng hậu vừa mới sai người giúp tôi rửa mặt phen, ít nhất chỉnh sửa thành bộ dáng sạch , sau đó Văn công công mang tôi vào trong phòng thái tử gặp .

      Đó là gian phòng vô cùng ấm áp càng ấm hơn so với những địa phương tôi trôi nổi qua. Nhất thời trán tôi rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

      Tôi dám ngẩng đầu, vừa rồi Văn công công dạy dỗ tôi, nên nhìn thẳng mặt thái tử.

      Tôi tới bên giường rồi đứng lại, chỉ nghe Văn công công : “Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương đưa đến người để người sai bảo.”

      Chỉ nghe được hai tiếng ho khan, tiếp theo thanh rất nhưng có lực: “Là Nhậm Lan Châu sao ?”

      Nhậm Lan Châu ? Lần đầu tiên tôi nghe được cái tên này, lại nghe được Văn công công lập tức lên tiếng: “Đúng, là Nhậm Lan Châu. ”

      Đó chính là tôi.

      Người giường giống như thở phào nhõm, còn : “Ngẩng đầu cho ta nhìn xem.”

      Tôi ngẩng đầu, tôi nhìn thấy trong cái mền cẩm tú dày bao bọc vị thiếu niên vô cùng đẹp mắt, mặt trắng hơn tuyết, nằm nghiêng ở giường, thấy tôi ngẩng đầu lên, cứng nhắc đứng dậy, cung nữ bên cạnh vội vàng đỡ .

      nghiêng người dựa vào người cung nữ, hí nửa mắt, tỉ mỉ nhìn tôi, phảng phất qua nụ cười, sau đó phất tay cái, tỏ ý muốn nằm xuống. Cung nữ chuyển ánh mắt với chúng tôi, Văn công công vội vàng lôi kéo tôi ra ngoài.

      Ra khỏi cửa, Văn công công giọng dặn dò tôi: “Cần phải nhớ , Nhậm Lan Châu chính là ngươi, ngươi chính là Nhậm Lan Châu. Ngươi muốn giữ cái mạng này, phải ăn uống cho tốt sống qua ngày, muốn cuộc sống lưu lạc đầu đường có cơm ăn phải nhớ lời của ta .”

      Tôi chỉ có thể gật đầu.

      Tôi ở bên cạnh thái tử, thoáng cái qua hơn mười năm.

      Gió như có như , hoa đinh hương bị thổi tan. Tôi vươn tay thả chúng .

      Cảnh Thành, mau tỉnh lại.

      Tới đón thái tử phi của người.

      Tháng ba cuối xuân, thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, đánh bại nước xâm lược, từ Tây Cương trở về kinh.

      Thái tử cưỡi ngựa tới cổng Tây Thành của Kinh Thành, đột nhiên ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh. Đến nay hơn hai tháng.
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Phong nguyet, Tôm Thỏlazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 4: Chịu phạt

      Edit: nhuandong

      Tôi ở trong phủ chỉ huy mọi người, mặc dù Cảnh Thành chưa tỉnh lại, nhưng vẫn là thái tử đương triều.

      Đinh Hương nương chi nữ Binh bộ thượng thư tân nhậm, mặc dù phu quân tương lai chưa tỉnh lại, nhưng Đinh Hương vẫn là thái tử phi tương lai.

      Mấy ngày trước, Binh bộ thượng thư tiền nhiệm vô ý thầm bàn bạc bệnh tình của thái tử với vị quan viên khác, bị hoàng thượng biết, lập tức xử trảm. Phụ thân Đinh Hương nương từ Binh bộ thị lang được thăng làm Binh bộ thượng thư. Lúc Đinh thượng thư tiếp chỉ thiên ân vạn tạ, nhìn ân trời cảm kích rơi nước mắt, bày tỏ già trẻ lớn bé của Đinh gia thề nguyện trung thành với Đại Cảnh mai sau, thần phục hoàng thượng hoàng hậu cùng thái tử Cảnh Thành.

      Từ đó, từ văn võ cả triều cho tới bình dân bách tính, người nào dám nhiều lời nửa câu với chuyện thái tử hôn mê bất tỉnh.

      Tôi Nhậm Lan Châu là nữ quan duy nhất trong phủ thái tử, phụng chi mệnh hoàng hậu, bận rộn vì hôn của thái tử.

      Tất cả chuẩn bị muốn thỏa đáng, đạo ý chỉ của hoàng hậu, lại gọi tôi vào cung Vĩnh Khang của người.

      “Nhậm Lan Châu.” Hoàng hậu lão thái thái vậy như vậy nhìn tôi: “Hôm trước ngươi ban cho cung nữ mới tới phủ thái tử gọi là ‘Đinh Lan’, phạm vào tục danh của thái tử, ngươi biết?”

      Tôi : “Hồi bẩm hoàng hậu, lúc ấy mới gặp cung nữ đó, cảm thấy dung mạo mỹ lệ, tính tình lại hết sức dịu dàng, nhớ tới cổ nhân có ‘ngạn chỉ đinh lan, úc úc thanh thanh*’, cảm thấy hai chữ ‘Đinh Lan’ thích hợp với nàng nhất, cũng có nghĩ tới tục danh của thái tử.”

      *ngạn chỉ đinh lan, úc úc thanh thanh: cỏ đinh lan cao ngạo, xanh mượt bóng bẩy, chỉ cây cối xanh tốt.

      Hoàng hậu cười lạnh : “Như thế nào? tại thái tử bị bệnh, phải đề phòng chút. Cung nữ là người gần người, nếu vi phạm vào tục danh của thái tử mà khiến cho bệnh của thái tử khó khỏi hẳn, ngươi phải bị tội gì?”

      Tôi quỳ, biết trả lời như thế nào.

      Tôi bị nhốt vào gian nhà bỏ hoang trong Vĩnh Khang cung. Lên năm tuổi, mỗi lần hoàng hậu phạt tôi, nếu phải là gọi tôi quỳ trong tiền viện ở Vĩnh Khang cung, cũng là nhốt tôi ở trong phòng này, cho ăn cho uống... hành hạ thêm mấy ngày, đợi đến khi tôi mê man, thả tôi ra.

      Căn nhà bỏ hoang này chắn gió còn tốt hơn so với việc quỳ trong tiền viện. Cho nên, lần này coi như là hoàng hậu đối đãi tệ với tôi.

      Tôi tiếng nào ngây ngô trong căn nhà bỏ hoang. Có khi nào tôi được thả ra Cảnh Thành tỉnh lại?

      Bình thường sau khi tôi bị hoàng hậu hành hạ muốn nhìn thấy Cảnh Thành, luôn luôn rửa mặt trước, dọn dẹp dọn dẹp, tinh thần nhàng mà khoan khoái gặp .

      Tôi nhớ được lần đầu tiên, ước chừng khi đó tôi mới sáu tuổi, cũng là lần Cảnh Thành bị bệnh nặng, hoàng hậu lại phạt tôi giam ở căn nhà rách này. Tôi đói chịu được, sau khi được thả ra, trở lại phủ thái tử, tinh thần Cảnh Thành cũng tốt hơn chút, ăn canh, nhìn thấy tôi, vô cùng vui mừng, lôi kéo tôi ngồi cạnh bên giường của .

      Cảnh Thành : “Nha đầu, mau cùng ta ăn canh, là thức ăn được hầm cách thủy nơi bản địa tiến cống, uống đặc biệt ngon.”

      Tôi nếm chút, người đói quá lâu, đột nhiên nếm mỹ vị, trong dạ dày đặc biệt khó chịu, nhất thời cảm giác dời sông lấp biển, cũng muốn nhanh chóng phun ra.

      Cảnh Thành thấy tôi lời nào, nghiêng đầu qua nhìn tôi, : “Thế nào?”

      Tôi cố nén khó chịu, hỏi: “Là nguyên liệu nấu ăn gì?”

      Cảnh Thành trợn to hai mắt, khuôn mặt nhắn kìm nén đến đỏ bừng, mãi sau mới : “Ta làm sao lại để ý đến những thứ vụn vặt này. Nha đầu ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Uống cho nhiều cho ta là được rồi!”

      Lời còn chưa hết, tôi liền ‘ọe – ‘ tiếng nôn ra ngoài. chút lót dạ dày cũng có, chỉ là khó chịu nôn ọe, lại phun ra được cái gì.

      Cái này là cho Cảnh Thành bị dọa sợ, ôm lấy cánh tay của tôi, lớn tiếng hỏi: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

      cũng khóc lên, nước mắt rào rào. Tôi nghe thấy ngay sau đó lớn tiếng kêu: “Có ai , người mau tới a!” Tôi quá khó chịu, hoa mắt, cái gì cũng nghe nữa.

      Đợi đến khi tôi nghỉ ngơi ở giường nghỉ ngơi nửa ngày tình lại, vừa mở mắt nhìn thấy Cảnh Thành ở bên cạnh tôi, chớp mắt nhìn tôi.

      Nhiều năm sau đó, có thời điểm tôi trêu chọc Cảnh Thành, nhắc đến chuyện khóc thê thảm khi đó. Mỗi lần Cảnh Thành nghe được, cũng lại nghẹn đỏ mặt, lời nào.

      Dần dần, Cảnh Thành cũng khóc trước mặt tôi nữa. Có lẽ bởi vì sau lần kia, mỗi lần bị hoàng hậu phạt, trước khi tôi gặp Cảnh Thành luôn sửa sang lại bản thân cho tốt nhất mới gặp . cũng phải nhìn thấy dáng vẻ khói chịu của tôi nữa.

      Lần này cũng như vậy.

      Tôi nghiêng nghiêng lệch lệch, ngồi ở góc quen thuộc. Hết sức duỗi thẳng hai chân, để nằm ngang.

      Thu bà bà cho tôi biết, để như vậy khó chịu.

      Thu bà bà là nữ quan trong hoàng cung, phẩm cấp cap hơn so với nữ quan ở phủ thái tử và trong phủ chư vương. Là tứ phẩm.

      Nghe Văn công công , năm đó Thu bà bà là nhất đẳng tài nữ, thông minh tuyệt đỉnh. Hoàng hậu trước kia, chính là mẫu thân đương kim hoàng thượng, từ ngàn người mới chọn được nữ quan cho đương kim hoàng thượng, đầu tiên là thư đồng, sau đó lại cùng giải quyết vụ phủ thái tử năm đó. Sau khi đương kim hoàng thượng kế vị. Thu bà bà cũng vào cung, vinh thăng lên nữ quan tứ phẩm.

      lần, tôi quỳ trong băng tuyết ngập trời, cuối cùng cũng được hoàng hậu chấp thuận hồi phủ thái tử, vừa mới ra khỏi Vĩnh Khang cung xa, hai chân cuối cùng cũng cầm cự nổi, lập tức ngã mặt tuyết. lần kia ta được Thu bà bà. Mặc dù bà bà lớn tuổi, nhưng vẫn rất đẹp mắt, mặt mày rất ôn hòa. Bà lặng lẽ mang tôi vào nơi của bà, là nơi rất yên tĩnh, tên là “Hành Tung Hiên”, cho tôi uống trà nóng, ăn điểm tâm, còn giúp tôi phương thuốc giúp khá hơn khi chịu phạt.

      Về sau, khi khá hơn tôi lại chịu phạt, luôn luôn có thể nhìn thấy Thu bà bà.

      Tôi qua lại với Thu bà bà. Cảnh Phi qua, tôi là người dễ dàng qua lại quen thuộc với người khác. Trừ đối với Cảnh Thành, với người khác luôn là người khác hỏi câu tôi đáp câu. Vì vậy, luôn là Thu bà bà hỏi tôi này nọ.

      Từ khi tôi ở nơi nào, đến kinh thành lúc nào, khi nào vào phủ thái tử.

      Hỏi trạng thái tử như thế nào, phủ thái tử có dễ chơi hay .

      Sau đó, lúc nào tôi cũng lưu ý chuyện tốt bên ngoài cung, nghĩ tới về sau phải cho Thu bà bà nghe.

      Tôi biết tên tuổi của Thu bà bà là gì. Tôi biết ‘Thu’ rốt cuộc là tên hay là họ của bà. Văn công công từng , Thu bà bà cũng phải gọi là Thu bà bà, ‘Thu’ là mười bảy năm trước đổi tên tuổi.

      Tôi tên Nhậm Lan Châu, tựa hồ cũng phải là Nhậm Lan Châu. Nhậm Lan Châu là hoàng hậu đặt, hay là tên của tôi, tôi cũng biết. Hoàng hậu thích tôi, cuối cùng tôi cũng thể hỏi bà cái này.

      Tôi hỏi Cảnh Thành, Cảnh Thành cũng biết. Sau đó : “Nhậm Lan Châu, nếu như ngươi thích cái tên này, ngươi có thể đổi tên khác. Sau khi nghĩ kỹ, ta hồi bẩm mẫu hậu là được.”

      Nhưng là cái tên này theo tôi 17 năm, tôi có thói quen, tựa hồ cũng có cái tên gì đẹp hơn để thay thế nó.

      Lan Châu, thuyền Thái tử Cảnh Thành, tự Minh Đinh. Đinh, mép nước thuyền .

      Thuyền trong nước.
      Last edited: 25/10/14
      Phong nguyet, Kem Đá, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :