1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ Hoàng Tin Đồn - Thẩm Thương My ( 20 chương + 2 phụ lục)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      [​IMG]
      Tác giả: Thẩm Thương My
      Nguồn: http://quangvan.wordpress.com/sach-da-xuat-ban/nam-2012/nu-hoang-tin-don/
      Số chương: 20 + 2 phụ lục

      Giới thiệu:​
      lạ mặt, chút tiếng tăm trở thành vợ chưa cưới của chàng thiếu gia nhà họ Đường, con trai của chủ tịch tập đoàn Bắc Thần – Đường Ca Nam. là ai mà có thể trói buộc được trái tim của chàng trai đào hoa, phóng túng, lúc nào cũng có tá scandal tình ái vây quanh.

      Giới thượng lưu và giới truyền thông sục sôi vì tin tức này. Họ tìm mọi cách để biết được ấy là ai, từ đâu tới, có xuất thân như thế nào.

      Kết quả chỉ gói gọn trong mấy thông tin mơ hồ: ấy tên Phong Bình, nghề nghiệp, chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí còn có cả số điện thoại…

      Nhưng chỉ cần câu của vị khách vip bị đuổi cổ ra khỏi khách sạn cao cấp nhất, còn bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn được khách sạn đó chào đón.

      Nhưng đến nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới cũng phải nhún mình, “ diện của trong show diễn ra mắt bộ sưu tập mới là mốc son chói lọi nhất trong cuộc đời nghệ thuật” của bà.

      thời gian, cái tên Phong Bình được dùng thay cho từ “ Lọ Lem”.

      Thân phận thực của là gì??? ai biết, ai có thể tìm ra lời giải đáp thỏa đáng nhất. chuỗi tin đồn bắt đầu từ đây…

      Còn ấy chỉ : “Tôi đến từ Thúy Minh Hồ”.
      Last edited: 5/8/14
      lyly thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1:Chim sẻ biến thành phượng hoàng (1)

      Trong câu chuyện có hoàng tử, nhưng hoàng tử lại biến thành chú ếch. Có lọ lem nhưng lọ lem lại biến thành nàng công chúa nhảy khỏi chiếc giường có hạt đậu. Có thái hậu độc ác muốn chia rẽ hai người nhau, nhưng cuối cùng thái hậu thất bại…

      Chương 1: Chim sẻ biến thành phượng hoàng

      An Duyệt Sinh chưa bao giờ nghĩ đến việc ngày Phong Bình thực rời xa .

      nhớ lại lần cuối cùng hai người cãi nhau trước khi Phong Bình bỏ , dường như cũng chẳng có gì gay gắt lắm. Nguyên nhân là sáng hôm ấy dậy hơi muộn, cứ phải giục , sau đó bắt đầu cằn nhằn vì ham chơi game online, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt lại bị chê trách vì thói quen vệ sinh. Chút ngái ngủ cuối cùng của cũng bị cướp , ức chế, liền “đáp” lại vài câu.

      lúc sau, hai người thang máy xuống dưới, Phong Bình vẫn lầm lì, chẳng chẳng rằng. An Duyệt Sinh rất khó chịu, kiềm chế được cười lạnh lùng và : “Em thấy ấm ức như vậy, chi bằng chúng ta chia tay”.

      Vốn dĩ đó là câu trong lúc tức giận, ngờ Phong Bình lại đồng ý ngay: “ đúng với ý của em”.

      vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt được lời nào. thèm quay sang nhìn lấy lần. Bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc ấy hạ quyết tâm, quyết định rời xa .

      Mấy ngày sau đó, nhắc đến chuyện chia tay, cũng có dấu hiệu nào của việc chuẩn bị bỏ , chỉ có điều thái độ rất lạnh nhạt. tưởng rằng giở trò giận dỗi, mặc kệ hai, ba ngày rồi dỗ dành là mọi chuyện lại đâu vào đấy.

      Nào ngờ lại mượn lý do công tác, trở lại.

      Nhưng đó vẫn chưa phải là điều bi thảm nhất.

      Bi thảm nhất là biết đâu để tìm .

      Hai người quen nhau qua mạng, sau đó sống thử khoảng năm, nhưng số lần cãi nhau đếm xuể. nghĩ nóng tính, quái gở, có lúc tự ti, có lúc lại tự tin quá mức, tóm lại là rất khó chiều. Dĩ nhiên cũng có ít tật xấu, nhưng cũng đến nỗi dứt tình như thế, bỏ mà cũng thèm chào câu. là độc ác!

      Dĩ nhiên, ngoại hình và khí chất của ấy thể chê vào đâu được. cách khách quan ngay cả hoa khôi mà hồi học đại học say đắm thời cũng bằng phần mười . về tính cách hoa khôi cũng còn lâu mới theo kịp. cũng phải lại, vẻ ngoài xinh đẹp dĩ nhiên rất thích mắt, nhưng cảm giác mới lạ qua , hai người hiểu nhau hơn cũng chỉ đến thế. Tính tình ấy thay đổi thất thường, phải hết sức cẩn thận. Người ta người phụ nữ càng đẹp càng khó chiều, câu ấy đúng mọi phương diện.

      Đưa đến những cuộc gặp mặt xã giao dĩ nhiên có thể nở mày nở mặt. số người từng đùa rằng “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. cho rằng đó là câu của những người “ghen ăn tức ở”. Đáng tiếc chỉ là trưởng phòng , có nhiều dịp tham gia các cuộc gặp mặt xã giao, nhưng lại rất ghét những cuộc gặp mặt như thế, chỉ khi nào thể từ chối được mới , mà có cũng chẳng vui vẻ chút nào. Cứ thế, chút ưu điểm vô cùng nhoi của cũng dần mất .

      Sau khi bỏ , tìm . đến công ty của , hỏi các đồng nghiệp của nhưng biết thêm thông tin gì. Gọi điện thoại mấy lần, đều mở máy. Nhắn tin qua nick cũng thấy nhắn lại.

      Ban đầu còn có chút do dự, biết có nên tìm , bởi vì sợ quay về . Về sau thấy bặt vô tín, lại thấy lo. Thoát khỏi dĩ nhiên là chuyện đáng mừng, nhưng chẳng may công an tìm đến nhà làm thế nào? bắt đầu nghiêm túc tìm mấy lần, còn đăng tin tìm người, dường như làm vậy mới thấy hổ thẹn với lương tâm.

      Nhưng vẫn xuất .

      Ba năm sau, công tác New York. khác xa ngày xưa, trở thành phó giám đốc của doanh nghiệp Viên Thị. nhìn thấy tấm ảnh đính hôn của với người khác tạp chí Forbes.

      Người đàn ông kia chính là Đường Ca Nam, con trai thứ hai của tập đoàn Bắc Thần.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Chim sẻ biến thành phượng hoàng (2)

      An Duyệt Sinh xem xem lại, mắt dính vào tờ báo, đáng tiếc là tấm ảnh ấy quá . Người trong ảnh dung mạo vẫn xinh đẹp như xưa. Trang điểm rất tinh tế, quý phái, khác hoàn toàn với vẻ đẹp giản dị, dịu dàng trước đây.

      ngây người nhìn bức ảnh trong tạp chí, từ “ngạc nhiên” thể diễn tả hết cảm xúc lúc này của , đúng hơn là thấy thảng thốt, thể tưởng tượng nổi, tập đoàn Bắc Thần, Đường Ca Nam, bao nhiêu người bắc thang cũng với tới được, sao có thể làm được?

      Nếu nhớ nhầm có hai đặc điểm nổi bật. là ngoại hình, hai là tính nết. Đường Ca Nam vốn là công tử giàu có, đương nhiên thích vẻ ngoài xinh đẹp của , nhưng lẽ nào chấp nhận được cả tính cách của ? Hay là đầu thai thành người khác?

      Nhân vật chính của bài báo này là Đường Trạm, bố của Đường Ca Nam, nhân tiện nhắc đến thông tin cậu con trai thứ hai của nhà họ Đường đính hôn. thấy đả động đến đối phương. Điều này An Duyệt Sinh có thể hiểu được vì ta chưa tốt nghiệp đại học, có lẽ điều này khiến người viết cảm thấy khó xử. biết ai từng rằng của hồi môn tốt nhất của phụ nữ là tấm bằng của trường nổi tiếng.

      cười nhạt rồi vứt tờ tạp chí xuống, đưa cốc cà phê nguội lên miệng uống ngụm, cảm giác đắng chát.

      Mấy năm gần đây bon chen ngược xuôi, ngừng phấn đấu, suy nghĩ cũng khác nhiều so với ba năm trước, tuy nhiên, vẫn chưa cảm thấy thực mãn nguyện. Thỉnh thoảng trong những khoảnh khắc thỏa mãn phải là nghĩ đến ngày gặp lại . Ngày ấy… Những ngày qua, mỗi khi nghĩ đến đó lại nhếch mép cười nhạt, nghĩ tiếp nữa, để lại khoảng trống trong tư duy. Ý tứ nhiều mà dùng được từ ngữ nào để biểu đạt hết, có thể tưởng tượng rất nhiều thứ nhưng dù có tưởng tượng thế nào cũng nghĩ được đến mức này.

      Quả là quá sức tưởng tượng. kìm được lại cầm tờ báo lên đọc lại lượt.

      Đường Ca Nam với nước da trắng, vầng trán có khí chất của kẻ phô trương, giống phong thái khoan thai nho nhã của ông bố Đường Trạm. coi thường Đường Ca Nam nhưng dám coi thường Đường Trạm. Đàn ông nhìn đàn ông, tướng mạo chỉ chiếm phần , thậm chí có gì đáng , quan trọng nhất là quyền thế và địa vị. Cả châu Á chỉ có Đường Trạm, nhưng ông ta lại có năm người con.

      Chỉ có điều, dù Đường Ca Nam chỉ là trong số năm người con đó cũng đủ cho phải phấn đấu cả mấy đời. Cuộc đời bất công, nếu đứng cùng điểm xuất phát chưa chắc thua.

      tức tối nhìn tờ tạp chí, bỗng nhìn thấy câu tiếng , tạm dịch là: Tính cách quyết định vận mệnh. Tính cách quyết định vận mệnh, đúng là nực cười, nếu và Đường Ca Nam có tính cách giống nhau liệu rằng vận mệnh của họ có giống nhau ? Có lẽ tính cách quyết định vận mệnh nhưng cần có điều kiện nhất định.

      thế giới này có rất nhiều việc cần điều kiện.

      biết giữa Phong Bình và Đường Ca Nam có điều kiện bí mật gì đây? Nếu kiểu phụ nữ ngoài vẻ đẹp ngoại hình ra chẳng có thứ gì như ta làm sao Đường Ca Nam có thể “tiêu hóa” được?

      hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên thấy lo thay cho Đường Ca Nam. Đúng vậy, Bắc Thần là khách hàng lớn của Viên Thị. nay hợp tác về lĩnh vực bất động sản. Đường Ca Nam là người phụ trách của Bắc Thần. Tuy nhiên lo lắng cho khách hàng lớn đến mức này quả thực là cần thiết, dù gì Viên Thị chỉ phụ trách phần năm mà thôi.

      Hai bên hợp tác làm ăn khó tránh khỏi chạm mặt nhau, bỗng nhiên lại có mối quan hệ này, phải hết sức cẩn trọng mới được. vừa nghĩ vừa đưa tay lên sờ cà vạt từ lúc nào biết, dường như bắt đầu thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ lại thấy buồn cười, có gì mà phải căng thẳng cơ chứ? Ban đầu người chủ động bỏ ta, người lo lắng căng thẳng là mình. ta có lý do gì để trách cứ mình cả. Hơn nữa, nếu chuyện vỡ lở chỉ bất lợi cho ta mà thôi.

      Nghĩ vậy thấy nhõm hơn rất nhiều.

      Sau khi về thành phố Thánh mới biết, internet, báo chí, ti vi, đài phát thanh đâu đâu cũng đăng tin đính hôn của cậu con trai thứ hai tập đoàn Bắc Thần. Nội dung chủ yếu là xoay quanh may mắn trong bức ảnh, rất nhiều phán đoán được đưa ra, vốn là người được giới truyền thông quan tâm nhưng lần này Đường Ca Nam bị “bỏ rơi”.

      thời gian Phong Bình trở thành “ lọ lem”.

      Tuy nhiên biểu lộ gì, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với những tin tức mạng.

      Câu chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng nhanh chóng lan , chúng biến những ảo tưởng xa vời của con người thành thực, cổ vũ các lọ lem xông pha tiến lên phía trước. Nhưng cảm nhận thực của lọ lem sau khi biến từ chim sẻ thành phượng hoàng như thế nào vẫn là điều bí mật đối với mọi người.

      Trong con mắt của người ngoài Phong Bình là may mắn, đáng ngưỡng mộ. Nhưng thực tế rất khó xử vì chuyện đính hôn giữa với Đường Ca Nam được người nhà họ Đường ủng hộ.

      Đường Ca Nam vốn là người “ngang ngược”, làm việc gì cũng khiến mọi người ngạc nhiên, từ khi tròn 18 tuổi đến nay biết có bao nhiêu scandal tình ái. Bỗng nhiên đến chuyện đính hôn, sao người nhà có thể tin được? Thậm chí, ta còn biết xuất thân của mình định đính hôn thế nào, vì vậy mọi người chắc chắn ta lại định giở trò bịa chuyện, định khuyên răn ta hồi tâm chuyển ý, nào ngờ ta lại làm lớn chuyện hơn. Kết quả là chuyện này còn kinh động hơn cả sấm vang chớp giật.

      Cứ như vậy nên đẩy Phong Bình vào thế đối lập với nhà họ Đường. Tuy họ trách cứ Đường Ca Nam hiểu chuyện, bị ma xui quỷ ám, nhưng đáng giận hơn vẫn là con hồ ly tinh tham vinh hoa kia.

      Tuy nhà họ Đường rất bất mãn với chuyện này nhưng khi đối mặt với giới truyền thông vẫn giữ được phong độ, kỹ năng ngoại giao xuất sắc khiến Phong Bình vô cùng khâm phục.

      đóng trang web, xuống phòng khách uống trà.

      bàn uống nước có tờ báo, hàng chữ rất to đập vào mắt : Tối hôm qua câu lạc bộ những chàng độc thân tài ba khai trừ Đường Ca Nam ra khỏi danh sách. kìm được cười phá lên, nước trà đổ ra tay. lau sạch mà cầm tờ báo lên phòng ngủ.

      Lục quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, nét mặt lên vẻ khinh miệt dễ nhận ra.

      là thô tục, biết cậu Ca Nam trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại đính hôn với ta? Dù tướng mạo của Man Văn và Niệm Chân bằng ta chẳng phải vẫn còn Hạ Dao, người đoạt giải Con trâu vàng cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao? Vẻ đẹp của ấy được cả nước công nhận; dù gì cũng đến lượt ta, là thô tục!

      Đến người giúp việc còn có thái độ như vậy, đừng đến người nhà họ Đường. Phong Bình muốn bước vào cánh cửa nhà họ Đường quả là dễ dàng chút nào. May mà mấy năm nay rèn cho mình cách sống bình thản, mọi chuyện đều do duyên số, được là mình may mắn, được do mình có phận.

      Thứ duy nhất mà chủ động giành lấy trong cuộc đời này là tình của An Duyệt Sinh nhưng kết quả thất bại thảm hại. Chuyện ấy khiến vô cùng tuyệt vọng. Hồi ấy vẫn còn trẻ, chỉ mới 18 tuổi, tâm hồn vẫn trong sáng, chưa bị lây nhiễm những thói xấu của thời đại, nguyện vì tình mà lao vào nước sôi lửa bỏng, quên cả bản thân mình, bởi vì còn trẻ nên đề phòng, cũng bởi vậy mà rất dễ dàng bị tổn thương.

      ngờ rằng sau khi rời bỏ An Duyệt Sinh lại gặp Đường Ca Nam.

      Đường Ca Nam.

      Nhớ lại cái tên này, mỉm cười.

      Trong tờ báo cầm tay có ảnh của , đôi lông mày đen, chiếc mũi cao, đôi mắt vì quá tinh nghịch nên trông chững trạc lắm, nếu là mười bảy, mười tám tuổi có thể là hoạt bát đáng . Nhưng gần ba mươi tuổi. Những người khắt khe chút là người phóng đãng. Tuy nhiên, trong mắt Phong Bình người buông thả, ngang bướng, thi thoảng rất nghịch ngợm, dĩ nhiên đó là do hoàn cảnh gia đình giàu có tạo nên, nhưng quan trọng hơn vẫn là tính cách. thích tính cách của , có thể hai người rất hợp nhau.

      Các bài báo dự đoán về thân phận của , tạp chí lá cải này cũng ngoại lệ. biết họ lấy thông tin ở đâu mà từng là người mẫu. và Đường Ca Nam quen nhau ở show trình diễn thời trang của nhà thiết kế nổi tiếng Dịch Nhĩ Dương và trúng tiếng sét ái tình.

      Tính đến nay, đây là bài báo duy nhất có chứa đựng chút .

      Đúng là tham gia show trình diễn thời trang của Dịch Nhĩ Dương, nhưng phải là người mẫu, càng phải là trúng tiếng sét ái tình. Tối hôm ấy họ chỉ chuyện với nhau vài câu.

      Câu thứ nhất là: “Vì sao hàng ghế trước có chỗ của tôi?”

      ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời ngắn gọn: “Vậy tìm ở hàng ghế sau”.

      nhấn mạnh: “Tôi là Đường Ca Nam”.

      vẫn nhìn , giở tập tài liệu trong tay, rút sơ đồ ghế ngồi, nhìn lượt rồi : “Oh, Đường Ca Nam, Dịch Nhĩ Dương xếp cho chỗ đặc biệt nhất, ở hậu trường”.

      nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

      gấp tập tài liệu lại, nhìn : “Bởi vì hậu trường là nơi các người mẫu thay quần áo. Dịch Nhĩ Dương thứ mà thực muốn nhìn thấy phải là quần áo người các người mẫu”.

      xong quay người bước , để lại Đường Ca Nam tức tím cả mặt, nghiến răng nghiến lợi về phía hậu trường tính sổ với Dịch Nhĩ Dương.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Chim sẻ biến thành phượng hoàng (3)

      Lần thứ hai họ gặp nhau là máy bay.

      Sau khi kết thúc cuộc triển lãm thời trang ở New York, Dịch Nhĩ Dương cùng mọi người trở về thành phố Thánh , cùng đoàn có năm người, chỉ có được may mắn ngồi khoang hạng nhất. Người ngồi cùng hàng ghế là Đường Ca Nam. Sau khi vài câu với Dịch Nhĩ Dương, quay sang mỉm cười với : “ biết phải xưng hô với thế nào nhỉ?”

      ngồi thẳng người, chưa kịp trả lời Dịch Nhĩ Dương tranh: “Này Nam, tôi khuyên cậu đừng động đến ấy”.

      Ăn kiểu gì vậy?

      Đường Ca Nam gườm gườm nhìn ta: “Nhĩ Dương, quân tử buột miệng với người khác”.

      Dịch Nhĩ Dương bật cười, đưa tay lên giới thiệu: “Đây là Phong Bình. Đường Ca Nam, chắc là biết rồi chứ?”

      Câu cuối cùng là với Phong Bình, kiểu câu nghi vấn. Đường Ca Nam nghe thấy câu ấy tỏ vẻ vui. Xin người, có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc biết Đường Ca Nam? là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất Châu Á.

      May mà Phong Bình làm thất vọng.

      “Dĩ nhiên là biết”. mỉm cười cầm tờ tạp chí, chỉ vào người trang bìa rồi cười với Dịch Nhĩ Dương: “ tạp chí còn đăng cả ảnh này, bạn trai của hoa hậu phim ảnh Hạ Dao, chả trách lúc nãy tôi thấy quen quen…”

      Đường Ca Nam còn gì để . Lẽ nào cần phải dựa vào Hạ Dao để tăng độ nổi tiếng của mình sao?

      Lại nghe thấy tiếng hỏi tiếp: “ biết Đường đóng những bộ phim nào?”

      Đường Ca Nam tức tím cả mặt. Nhất định là ta cố tình.

      Dịch Nhĩ Dương nhịn được, đưa tay che miệng ho khan, suýt nữa nội thương.

      Chỉ thấy ta tỏ vẻ ăn năn bổ sung câu: “Xin lỗi, tôi quan tâm đến làng giải trí trong nước lắm”.

      Vô duyên! quan tâm đến làng giải trí còn mua tạp chí làm gì?

      Đường Ca Nam quyết định phản công. chỉnh lại tư thế ngồi, mỉm cười và : “Có câu: Thời trang giải trí phân nhà, Phong Bình làm trong làng thời trang, quan tâm tới làng giải trí quan tâm đến cái gì?”

      “Tôi quan tâm đến sức khỏe và bảo vệ môi trường”.

      Lại còn dám nhìn thẳng điều gàn dở, đáng ghét! Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh xắn. Đường Ca Nam cười khẩy, nhìn tờ tạp chí tay ta và hỏi: “Chắc là Phong Bình chưa đọc tờ tạp chí này?”

      “Xem qua tranh, rất ít thông tin có giá trị”.

      Đường Ca Nam mỉm cười và : “Bộ váy dạ hội người Hạ Dao là do Jennifer thiết kế, có giá lên đến hàng tỷ đồng”. Số tiền này lấy trong thẻ tín dụng của .

      Phong Bình cũng cười: “Bộ váy này chẳng qua là thiết kế loại ba của Jennifer, được coi là thông tin có giá trị”.

      vừa câu ấy, sắc mặt của Đường Ca Nam thay đổi đột ngột.

      Dịch Nhĩ Dương rất khoái trí khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Ca Nam lúc ấy, lòng thầm chờ mong màn nổi trận lôi đình của ta.

      Phong Bình chuyển chủ đề: “Chỉ có điều, xin thứ lỗi cho tôi thẳng… Hạ Dao bây giờ vẫn chưa có phong thái của ngôi sao quốc tế, mặc chiếc váy này rất hợp”.

      Đường Ca Nam được lời nào.

      Thiết kế loại ba, rất hợp với Hạ Dao, chẳng phải ý Hạ Dao thuộc loại ba sao? Nếu nghĩ sâu xa hơn chẳng phải đồng nghĩa với việc Đường ca Nam cũng thuộc loại ba sao?

      Xỉ nhục người quá đáng, đúng là xỉ nhục người quá đáng!

      Đợi đến khi máy bay hạ cánh, mọi người vừa bước xuống máy bay, liền chạy đến trước mặt : “ Phong, nếu muốn gây chú ý với tôi tôi muốn với rằng thành công”.

      Lúc ngồi máy bay Phong Bình ngủ mơ mơ màng màng, khi nghe thấy câu ấy vẫn chưa lấy lại tinh thần. Dịch Nhĩ Dương đứng sau cười ha hả: “Nam, bình tĩnh, bình tĩnh, kích động là ma quỷ”.

      Đường Ca Nam trợn mắt nhìn ta, sau đó đeo chiếc kính đen rất ngầu, che đôi mắt vẻ căm giận rồi bước .

      Từ đó về sau, cứ khi nào có thời gian rỗi là lại chạy đến phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, mục đích là trả thù “nỗi nhục” lần trước.

      Mọi người trong phòng làm việc như được tiêm thuốc kích thích, ai cũng tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa. Bất kể là trai hay , kết hôn hay chưa kết hôn, trông ai cũng sáng sủa, dịu dàng, ngay cả nhiếp ảnh gia Đại Lưu cũng bớt chút thời gian rảnh rỗi ngắm mình trong gương.

      Đường Ca Nam đến ba bốn lần, gặp ít xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy nhưng “kẻ thù” chẳng thấy đâu. Sau nhiều lần bóng gió thấy động tĩnh gì, đành phải hỏi thẳng Dịch Nhĩ Dương.

      Lại đến Dịch Nhĩ Dương, bởi vì ta cứ dăm bữa nửa tháng lại hạ cố đến thăm, khiến hiệu quả công việc xuống dốc phanh nên tức đến nỗi nghiến răng giậm chân, chỉ thẳng vào mặt và quát: “Cút mau, cút, lần sau cậu còn dám đến đây tôi cho cậu cút ngay”.

      Đường Ca Nam cười khì khì: “ cho tôi địa chỉ nhà, số điện thoại của Phong Bình, tôi ngay”.

      Dịch Nhĩ Dương từ chối thẳng thừng: “ biết”.

      Đường Ca Nam ngồi phệt xuống bàn làm việc của ta, vắt chéo chân, khịt mũi: “Ai thèm tin lời cậu? ấy là nhân viên của cậu, cậu lại biết số điện thoại của người ta, chẳng nhẽ đây là quán trà, khách sạn, muốn đến đến muốn , cần điền thông tin, đăng ký gì sao?”

      Dịch Nhĩ Dương ngửa mặt lên trời than thở: “ ấy làm thêm thôi mà, tôi quan tâm nhiều đến thế làm gì?”

      Đường Ca Nam trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Trời ơi Nhĩ Dương, cậu để nhân viên làm thêm ngồi cùng mình trong khoang hạng nhất. Cậu trở nên hào phóng như thế từ lúc nào vậy?”

      Dịch Nhĩ Dương như phát khóc, than thở rằng: “Công tử Ca Nam, bệ hạ Ca Nam, người đừng vì ấy nhận ra thân phận thái tử vô cùng cao quý của người mà nỡ vùi hoa dập liễu, quyết buông tha như thế…”

      “Thôi”. Đường Ca Nam cười, đấm vào vai ta, nhân tiện cầm cốc cà phê bàn uống ngụm rồi : “ Nhĩ Dương, có phải là cậu thích ta nên mới…”

      chưa hết câu Dịch Nhĩ Dương hét lên: “Trời có mắt, nếu tôi có ý đó tôi bị liệt dương suốt đời”.

      Câu ấy khiến Đường Ca Nam ho dữ dội vì sặc.

      Mặt Dịch Nhĩ Dương biến sắc, luống ca luống cuống cứu chữa bản thiết kế, sau đó vo tròn tờ giấy vừa dùng để lau bản thiết kế, ném thẳng vào đầu Đường Ca Nam và hét lên: “Cút ra ngoài”.

      Đường Ca Nam cười khì khì né người sang bên, lúc lâu mới khống chế được các dây thần kinh mặt và : “Nhĩ Dương tôi hỏi cậu, trong làng thời trang ở thành phố Thánh biết Đường Ca Nam là ai, cậu thấy có đáng tin ?”

      Dịch Nhĩ Dương bĩu môi, còn gì để .

      Đường Ca Nam nhếch mép cười: “Còn dám quan tâm đến làng giải trí, nực cười. ta cố tình gây chú ý với mình, lòng dạ hiểm ác khó lường…”

      “Vậy cậu tự chui đầu vào lưới làm gì?”

      vào hang cọp sao bắt được cọp con?”

      Dịch Nhĩ Dương bật cười: “Có phải dạo này cậu nhàn rỗi quá ?”

      Đường Ca Nam cũng cười nhe nhởn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu thỏa mãn nguyện vọng của mình lần , đều là em với nhau, từ trước đến nay mình chưa xin cậu chuyện gì, lần này thôi mà, cho mình …”

      chen mông vào ghế của Dịch Nhĩ Dương, khoác vai ta, lèo nhèo đòi địa chỉ, hoàn toàn chú ý đến trợ lý của Dịch Nhĩ Dương đứng ngoài cửa. ta há hốc mồm nhìn hai người trước mặt mình, người phong độ phóng khoáng, người cao ráo thanh tú; người trắng trẻo đẹp trai, người chín chắn trầm tĩnh kề đầu sát vai trong chiếc ghế mềm phía sau bàn làm việc, hình ảnh thân mật ấy khiến con ngươi của ta suýt rơi xuống đất.

      Ba phút sau, những lời đồn đại có liên quan đến họ lan khắp phòng làm việc.

      Trong phòng, Dịch Nhĩ Dương thể chịu được mè nheo của Ca Nam, cuối cùng phải đầu hàng, viết địa chỉ đưa cho ta, sau đó thở dài: “Lại thêm mầm non bị vùi dập”.

      Sau khi có được địa chỉ trong tay, Đường Ca Nam bộc lộ bản chất lật lọng, phát huy bản lĩnh qua cầu rút ván cách xuất sắc, ra công ra sức dúi Dịch Nhĩ Dương xuống bàn…

      Nghe thấy tiếng kếu thảm thiết ngớt, mấy nhân viên ở ngoài phòng khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, người run lên cầm cập.

      Sau khi trút giận xong, Đường Ca Nam cảm thấy rất sảng khoái, ung dung sửa sang lại quần áo, vuốt tóc rồi : “Suýt nữa bị cậu lừa”.

      Dịch Nhĩ Dương ngẩng mặt, giơ ngón tay run rẩy, kêu gào: “Đường Ca Nam, tên ác quỷ coi phụ nữ như trò chơi, bắt đầu từ giờ này, phút này, tôi cầu cơn ác mộng giáng xuống đầu cậu”.

      Đường Ca Nam tỏ ra rất khoái trí, ngẩng mặt cười ba tiếng rồi kéo cửa bước ra ngoài.

      Mọi người trong phòng làm việc thấy mặt mày hớn hở, sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, ai ai cũng thấy rùng mình. Nhiếp ảnh Đại Lưu nghiêng người, khẽ tựa vào bàn làm việc, dõi theo bước của rồi thốt lên câu ai oán: “Chỉ cần ấy tốt người ta vẫn còn hy vọng…”.


      Đường Ca Nam đến tìm Phong Bình, tháng ba lần nhưng đều gặp . Lần thứ tư cũng là lúc tính kiên nhẫn lên đến cực điểm, đến mức vô vị như thế này, hơn nữa chẳng may bị lũ thợ săn ảnh bắt được, truyền ra ngoài chẳng phải ta càng đắc trí còn mình công cốc sao?

      Lần này khá may mắn, tuy nhấn chuông có ai ra mở cửa nhìn dường như trong phòng có tiếng động, chắc là có nhà. Thế là nắm tay đập uỳnh uỳnh vào cửa, đập hơn chục cái mà vẫn thấy người ra mở cửa, những thế còn làm kinh động cả bà hàng xóm.

      Bà ta ngó đầu ra nhìn, người đàn ông cao mét tám, đeo kính đen, mặc comple đen, hung ha hung hăng, trông rất giống dân xã hội đen trong phim. Bà ta sợ quá vội rụt đầu vào.

      Đường Ca Nam nhanh như chớp giơ chân chắn ngang cửa vào : “Bác khoan ”.

      Mặt bà ta tái nhợt, đưa tay nắm chặt cổ áo, run rẩy : “ định… định làm gì?”

      Đường Ca Nam thấy “sốc” trước hành động của bà ta, vội lùi lại nửa bước, mỉm cười và : “Tôi muốn hỏi bác chuyện, người sống ở phòng 101 thường về nhà lúc mấy giờ?”

      Bà ta bình tĩnh lại và : “Phòng 101 có người. Trước đây là của cặp vợ chồng, nhưng về sau họ bán nó rồi. Chúng tôi chưa thấy chủ nhân tại của căn phòng”.

      thể nào”.

      Đường Ca Nam tin vào tai mình, nhìn địa chỉ, sai chữ.

      “Bác chắc chứ? Ở đây nào cao mét bảy hai, tóc dài, khoảng hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, gặp lần rất khó quên sao?”

      “Gặp lần rất khó quên? Hà hà, vậy chắc chắn là tôi chưa gặp”. Bà ta cười nhạt hai tiếng rồi làm ra vẻ đóng cửa: “ xuống tầng dưới hỏi xem sao?”

      Đường Ca Nam thể giải thích nổi, chỉ có thể nghi ngờ Dịch Nhĩ Dương giở trò, lập tức rút điện thoại gọi cho ta rồi lớn tiếng quát tháo.

      Dịch Nhĩ Dương cũng bị ta làm cho mơ hồ, vội tìm hồ sơ, nhìn vào nét chữ đó rồi đọc lại cho ta nghe: “Phong Bình, phòng 101, tầng 13, tòa nhà số 3 số 1108 đường Hoa. Điện thoại: . Di động: . Email: ”. Kết quả là đọc xong ta cũng thấy nghi ngờ: “Lẽ nào ấy là người cổ?”

      Sở dĩ Đường Ca Nam nhớ nhung Phong Bình, là xuất phát từ căn bệnh chung của các công tử nhà giàu – ăn no rửng mở, những lúc nhàn rỗi biết làm gì. Hai là Phong Bình rất xinh đẹp. Bây giờ thêm cái thứ ba là tò mò.

      “Thế lúc đầu cậu tìm thấy ấy ở đâu?”

      “Lúc chuẩn bị show thời trang, thiếu người, mình đăng quảng cáo tìm người, ấy đến phỏng vấn”.

      “Sơ yếu lý lịch ghi gì? Học trường nào?”

      có sơ yếu lý lịch, có trường. từng giúp người ta thiết kế quần áo, có thể đảm nhận được công việc này. Sau khi làm thử vài việc, thấy ấy làm tốt hơn mấy sinh viên đại học cùng đến phỏng vấn nên mình nhận ấy vào làm”.

      “Ặc ặc, cách dùng người của cậu quả là khác người”.

      Dịch Nhĩ Dương thèm để ý đến lời châm biếm của ta: “Tuy ấy chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp nhưng mình rất hy vọng ấy là thợ chuyên nghiệp”.

      ta dối sao?”

      “Mình hy vọng ấy dối”.

      “Vì sao?”

      “Nếu phải là dối ấy đúng là thiên tài trong lĩnh vực thời trang”.

      Dịch Nhĩ Dương thở dài, thốt lên những lời từ tận đáy lòng: “Điều mà mình cảm thấy may mắn nhất bây giờ là ấy chưa có tiền để kinh doanh riêng, nếu e rằng giới thời trang trong nước có chỗ cho Dịch Nhĩ Dương này”.

      Đường Ca Nam gì, dường như suy đoán độ chính xác trong câu của ta.

      “Bây giờ cậu biết vì sao mình cho cậu biết địa chỉ của ấy rồi chứ? Ba chữ ‘Đường Ca Nam’ chính là tiền”. Dịch Nhĩ Dương nửa đùa nửa : “Nếu hai người liên kết với nhau mình chết chắc”.

      Đường Ca Nam hét lên: “ như vậy cậu cũng công nhận là những lời của ta máy bay là để tán tỉnh tôi, đúng , đúng ?”

      Dịch Nhĩ Dương ghét nhất là tính tự kỷ của ta, cười nhạt và : “Cũng chưa chắc, biết đâu ta thực biết cậu là ai”.

      Đường Ca Nam nhắc nhở: “Lòng đố kỵ làm mất khí chất tao nhã của cậu…”

      “Hứ!”

      “Cậu đánh giá ta cao như vậy sao giữ ta ở phòng làm việc? Hại tôi tìm thấy ta…”

      Dịch Nhĩ Dương lớn tiếng quát mắng: “Cậu đần thế, ta mà chịu bị người khác quản lý à?”

      Đường Ca Nam cười ha hả: “Bị người ta từ chối đúng ? Ha ha… sao, để mình giúp cậu báo thù…”

      chưa hết câu đầu bên kia dập máy.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Chim sẻ biến thành phượng hoàng (4)

      Mấy ngày sau đó, Đường Ca Nam rất bận, công tác hơn nửa tháng, lại vội vội vàng vàng bay sang New York để họp hội đồng quản trị, ba bốn cuộc họp liền nhau, khối lượng công việc tăng vọt, lịch chật cứng, chút thời gian rảnh rỗi.

      Khoảng hai tháng sau, vào buổi tối đẹp trời, và khách hàng cùng dùng bữa tầng thượng của khách sạn Thời Quang. Sau khi ngồi xuống, lướt nhìn xung quanh lượt, vô tình nhìn thấy Phong Bình.

      Ngồi cùng bàn với chàng trai trẻ, ăn mặc sang trọng, nhìn nghiêng thấy mặt rất quen nhưng chưa nghĩ ra gặp ở đâu.

      Đúng là mất bao công sức tìm kiếm thấy giờ lại gặp nhau ở chốn này, thù cũ thù mới của Đường Ca Nam trỗi dậy. Thù mới dĩ nhiên là mấy lần đến nhà tìm có kết quả gì. Từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bám lấy , bao giờ tích cực tìm phụ nữ như vậy đâu? Thù cũ là lần ta giả ngây giả ngô máy bay, tài diễn xuất quèn mà cũng dám lấy ra để dọa người, đúng là sỉ nhục người quá đáng.

      Trông ta có vẻ đen hơn trước, tóc cắt ngắn, để mái bằng, kiểu mái manơcanh rất được tuổi teen ưa chuộng. Kiểu mái này khá hợp với ta.

      Giả nai ư? Đường Ca Nam thầm coi thường, hiểu chàng trai ngồi cùng ta là ai.

      Dùng bữa tầng thượng của khách sạn Thời Quang phải là người thường, thành phố Thánh thế này, có cớ gì mà quen.

      rời mắt khỏi Phong Bình khiến khách hàng của , giám đốc Lưu của doanh nghiệp Thiên Diệu cũng phải quay lại nhìn. ta nhận ra chàng trai ngồi cùng Phong Bình.

      “Ô? Kia chẳng phải là cậu Phương sao, nghe hai bố con mâu thuẫn với nhau nên định tách ra làm ăn riêng…”

      Thấy ta vậy Đường Ca Nam mới chợt nhớ lại.

      Phương Quân Hạo, khách sạn Thời Quang là của cha ta, toàn thế giới có mười ba khách sạn, trong nước có hai cái, ngoài thành phố Thánh còn có cái ở thành phố Vũ Minh – thành phố văn hóa nổi tiếng. Nghe con út của nhà họ Phương, Phương Di là đại mỹ nhân, hai người em của Đường Ca Nam cùng học bên với ta, vì vậy mà cũng có quen biết.

      hiểu hai người chuyện gì mà bỗng nhiên Phương Quân Hạo ngẩng đầu cười rất to. Phong Bình cầm ly rượu, miệng khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất cao quý.

      Đường Ca Nam tin vào mắt mình, biết có phải mình hoa mắt hay , hai tháng gặp, phải chăng ta học lớp lễ nghi?

      Giám đốc Lưu thấy Đường Ca Nam tập trung, chuyện hoàn toàn ăn nhập với chủ đề, chốc chốc lại liếc nhìn sang bàn bên kia nên khỏi thầm than thở: Mọi người thường công tử thứ hai nhà họ Đường là công tử đa tình, xem ra sai chút nào, kia quả là nhan sắc hơn người, nhưng ta cũng đến nỗi ngồi trước mặt người khác mà hồn vía mây như vậy chứ?

      Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn cười rất tươi, tỏ vẻ rất hiểu ý người khác: “Nếu giám đốc Đường quen họ chi bằng sang chào câu”.

      Đường Ca Nam gì, dường như cân nhắc.

      Đúng lúc ấy, bỗng nhiên Phương Quân Hạo cầm điện thoại đứng lên, gật đầu với Phong Bình rồi ra ngoài nghe điện thoại.

      ta vừa đứng dậy, Phong Bình liền quay sang nhìn Đường Ca Nam, vẻ mặt như cười mà phải là cười.

      Đúng là lẳng lơ.

      Đường Ca Nam cười thầm, đứng dậy vứt chiếc khăn ăn xuống bàn và : “Vậy xin giám đốc Lưu chờ chút, tôi qua chào câu”.

      bước đến trước bàn ăn của , chưa kịp Phong Bình hỏi trước.

      “Chào Đường, lâu lắm gặp”.

      ngồi đó, đầu hơi ngẩng mỉm cười với , khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, đôi mắt long lanh như sương mai ngước nhìn . Đường Ca Nam như thấy ánh sáng chói lọi chiếu thẳng vào người, những lời định dường như quên hết, chỉ thuận miệng tiếp lời : “Đúng vậy, Phong dạo này vẫn khỏe chứ?”

      “Vẫn vậy”. Phong Bình mỉm cười, đưa tay mời ngồi.

      Đường Ca Nam kéo ghế ngồi đối diện với , thẳng vào vấn đề: “Nghe rời phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, biết bây giờ làm việc ở đâu?”

      chờ việc”.

      “Vẫn học sao?”

      ”.

      “Vậy mới tốt nghiệp à?”

      ”.

      Từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhưng cách trả lời dứt khoát ngắn gọn như vậy khiến Đường Ca Nam hỏi thêm nữa, dường như hiểu được vài phần. Loại con như ta gặp ít, cần làm nhưng cũng phải lo đến cái ăn, ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy, tự khắc có xe đến đón. Nếu , ta dựa vào cái gì mà dùng bữa trong khách sạn cao cấp nhất thành phố? Chỉ bữa ăn ở đây cũng đủ trả tiền lương hai tháng cho nhân viên văn phòng bình thường.

      Đường Ca Nam lướt nhìn các món ăn rồi nhìn Phong Bình.

      mỉm cười nhìn , từng đường nét khuôn mặt đều vô cùng hoàn mỹ, chê vào đâu được, nhìn gần mới thấy đánh phấn, làn da trắng mịn tự nhiên, tỳ vết, quả là “sản phẩm hoàn hảo” của tạo hóa.

      Trong số những quen, hiếm có ai trang điểm mà lại xinh đẹp đến vậy. Điều này khiến Đường Ca Nam khỏi thốt lên: Xinh đẹp như vậy, lợi dụng vẻ đẹp của mình có gì là xấu đâu.

      rút card vidit, đưa cho : “Đây là card vidit của tôi”.

      Phong Bình nhận lấy tấm card, đó chỉ ghi tên và dãy số, ngoài ra có in biểu tượng của tập đoàn Bắc Thần, kiểu card vidit điển hình của người nổi tiếng. mỉm cười khách sáo vài câu rồi nhét nó vào chiếc sắc của mình.

      Đường Ca Nam chờ chút, thấy có ý trao đổi phương thức liên lạc nên có ý nhắc khéo: “ biết Phong…”

      vẫn chưa hết câu Phương Quân Hạo quay lại, nét mặt rất kỳ quái. ta nhìn Đường Ca Nam rồi lại nhìn Phong Bình, sau đó hướng ánh mắt về phía Đường Ca Nam, ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau?”

      Đường Ca Nam ngẩng đầu mỉm cười với ta, coi như là đáp lời.

      “Quân Hạo, còn nhớ số điện thoại nhà tôi ?”

      “Nhà ?” Phương Quân Hạo nhíu mày, tỏ vẻ hiểu.

      “Chỗ tôi ở”. Phong Bình nhấn giọng.

      “Dĩ nhiên”. Phương Quân Hạo hiểu ý, nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

      “Vậy phiền viết cho Đường. biết đấy, tôi chẳng bao giờ nhớ được số điện thoại của mình”.

      Nghe ta vậy Đường Ca Nam thực “choáng”.

      quá trắng trợn!! ta như vậy trước mặt Phương Quân Hạo chẳng phải là ngầm rằng mình muốn tán tỉnh ta sao. Tuy cũng có ý đó nhưng đến nỗi vô liêm sỉ đến mức thọc gậy bánh xe trước mặt người khác mà vẫn bình thản chút xấu hổ ngượng ngùng như vậy.

      Quả nhiên sau khi nghe thấy câu ấy, Phương Quân Hạo lập tức quay đầu nhìn , ánh mắt như thiêu đốt.

      chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười tao nhã: “Phiền cậu rồi”.

      Nếu ta để ý cũng cần biểu lộ thiếu tự tin như thế. Mặc kệ ta muốn kích Phương Quân Hạo hay có ý gì khác, dù sao cứ có được số điện thoại rồi tính.

      Phương Quân Hạo lấy tờ giấy ăn bàn, vung bút viết dãy số dài rồi đưa cho ta, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm nghị.

      Đường Ca Nam cầm lấy tờ giấy, cảm ơn tiếng rồi đứng dậy và : “Vậy tôi làm phiền hai người dùng bữa nữa. Phong, chúng ta liên lạc sau”.

      Phong Bình mỉm cười: “Được”.

      Sau bữa tối hôm ấy, giám đốc Lưu đường lái xe về nhà, nhớ lại khung cảnh của bữa tối, càng nghĩ càng thấy nực cười. Nửa tiếng trước, Đường Ca Nam dài cổ nhìn về chỗ ngồi của Phương Quân Hạo, nửa tiếng sau Phương Quân Hạo ngừng liếc nhìn Đường Ca Nam. Hai người đều là những chàng trai độc thân giàu có, cao quý của thành phố này, nếu ấy nhan sắc bình thường e rằng ta nghĩ lệch lạc mất.

      Người xưa sắc đẹp là mầm của tai họa, quả là sai chút nào.


      Vốn dĩ Đường Ca Nam rất chắc chắn rằng Phong Bình muốn tán tỉnh , nhưng từ sau khi gặp Phương Quân Hạo, chắc chắn như vậy nữa, ngược lại thấy “cao giá” hơn.

      Cứ phải có người cạnh tranh mới là “hàng” tốt, đàn ông thường thích như vậy.

      biết quan hệ giữa Phong Bình và Phương Quân Hạo tiến triển đến mức nào, nhưng chắc chắn là quan hệ khá thân mật, chí ít Phương Quân Hạo biết số điện thoại nhà , riêng điều này ta mạnh hơn . Nhưng cũng phải lại, Phong Bình quả là tài giỏi hơn người, Phương Quân Hạo thường sống ở châu Âu giúp cha ta lo việc kinh doanh khách sạn bên đó, sao lại có thể gặp ta được nhỉ?

      Nhưng nghĩ lại lại thấy, bước vào làng thời trang có thể quen rất nhiều người nổi tiếng, chả trách ta muốn đến phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, đó là nơi mà biết bao vỡ đầu chảy máu cũng muốn vào, nhưng vì sao ta lại nỡ rời nhỉ? Nghĩ mãi mà tìm được đáp án.

      Đường Ca Nam suy nghĩ linh tinh, đoán già đoán non, thoắt cái đến cuối tuần.

      làm về cũng năm giờ rưỡi, chuẩn bị tinh thần lúc rồi rút điện thoại ra, tìm số điện thoại nhà Phong Bình. Trong khoảng thời gian chờ đối phương nhấc máy, lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, chợt thấy má nóng bừng. xấu hổ, lần đầu cũng căng thẳng đến mức này.

      Đáng tiếc là ai nghe máy.

      can tâm, liên tiếp gọi ba lần nhưng vẫn thấy ai nghe máy. Lần này cảm thấy buồn bực, xuống quầy ba uống cốc rượu, ngồi chiếc sofa rộng thênh thang, rút điện thoại gọi cho Hạ Dao. Hạ Dao quay phim, nhưng thấy giọng rất lạ nên lập tức tỏ ý bàn bạc với đạo diễn, sau đó ra ngoài uống rượu với .

      Đường Ca Nam chỉ muốn khẳng định lại cảm giác ưu việt vốn có từ trước đến nay của mình, hoàn toàn cần có người uống rượu cùng, vì vậy lạnh lùng từ chối Hạ Dao. Sau đó gọi cho Ngô Niệm Chân và Dư Man Văn, giọng của họ tràn đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng, thái độ dịu dàng, tuy Dư Man Văn có trách cứ vài câu, làm nũng vài câu nhưng đó là biểu của tình .

      Hãy nhìn mà xem, mọi lúc mọi nơi luôn có vô số chờ đợi tiếng gọi của , chỉ có đáng ghét tên Phong Bình là thể gọi điện thoại được. có ở nhà, lẽ nào chuyển điện thoại nhà thành điện thoại di động được à? Chắc đến nỗi có điện thoại di động chứ? là ngu ngốc hết chỗ .

      Đường Ca Nam ức chế, ngâm mình trong bồn tắm lúc rồi leo lên giường ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :