1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      Tác giả: Paolo Giordano
      Dịch giả: Lê Thúy Hiền
      Đơn vị phát hành: Nhã Nam
      NXB: Văn học
      Số trang: 370
      Số chương: 47c (6 phần)
      Giá bìa: 62.000 VNĐ
      Ngày XB: 8/2009

      *********************

      Giới thiệu:

      Dù cách xa địa lý, khác biệt màu da hay bất đồng ngôn ngữ những nỗi ám ảnh của con người dường như cùng chung tên gọi. Ta bắt gặp chính mình ở bé Alice mặc cảm về cái chân tật nguyền, về cơ thể xấu xí bị bạn bè mang ra trêu chọc. Tuổi thơ Alice bị đè nặng bởi những kỳ vọng quá sức của cha mẹ. Và khi đôi vai bé thể gồng gánh tảng đá kỳ vọng ấy rơi xuống chắn luôn đường đến tương lai. Chỉ còn lối để người ta mò mẫm về phía trước, trong bóng tối, cùng nỗi đơn.

      Và thấp thoáng bóng ta phản chiếu từ mặt hồ loang loáng nước của cuộc đời cậu bé Mattia. Ngày em sinh đôi thiểu năng bị cậu bỏ lại trong công viên cũng chính là ngày tuổi thơ êm đềm của cậu vĩnh viễn bị chôn vùi dưới mặt hồ lạnh giá, nơi mà Mattia đinh ninh em mình chết. Mattia mang theo nỗi dày vò đó suốt quãng đời còn lại. Cậu tách biệt với thế giới bên ngoài, tự nhốt mình vào thế giới riêng. Dù nơi đó cũng sứt mẻ, lành lặn như chính bàn tay bị rạch chằng chịt sẹo của cậu vậy. Dù nơi đó... "thời gian lúc nào cũng như thể chỉ giờ duy nhất".

      Và liệu khi hai con người ấy tìm thấy nhau, họ có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn người kia? Hay cũng như những cặp số nguyên tố sinh đôi, tuy thành cặp, tưởng rất gần, nhưng lúc nào cũng bị cách nhau bởi số chẵn.

      Chợt nghĩ trong cuộc đời mình, có những người ngay kề bên mà vẫn như trăm ngàn dặm xa xôi...
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 1 - Thiên thần tuyết - Chương 1
      Alice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em lại kềnh càng y chang con đười ươi vậy.

      "Thế nào, con có uống nốt sữa hay ?" Ba lại giục thêm lần nữa.

      Alice uống vội hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày.

      Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em.

      Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi.

      Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh 10oC; mặt trời trông chỉ như đĩa tròn xám xịt hơn cả lớp sương dày bao phủ khắp xung quanh. Alice bắt đầu nghe tiếng sữa sôi lục bục trong bụng khi em vào màn tuyết, thanh trượt vác vai: trừ phi giỏi tới mức có cả người vác hộ đồ nghề, còn lúc nào cũng phải tự thân vận động thôi.

      "Nâng cao phía sau lên, nếu là giết người như chơi đấy", ba nhắc.

      Vào cuối mùa trượt tuyết Sci Club tặng bạn chiếc khuyên cài áo có hình các ngôi sao in chìm. Cứ mỗi năm lại thêm ngôi sao nữa kể từ khi bạn bốn tuổi, chân đủ dài để được đặt ngồi vào trong thang kéo lên núi, cho tới khi lên chín có thể tự ngồi mình. Ba ngôi sao bạc, rồi thêm ba ngôi sao vàng. Mỗi năm lại thêm ngôi sao xinh xắn nhắc nhở bạn giỏi hơn chút, và gần thêm chút những cuộc thi đấu mà mới chỉ nghĩ tới thôi, Alice cũng phát sợ lên rồi. Em nghĩ tới chuyện đó rồi, dù mới chỉ có ba ngôi sao.

      Điểm hẹn là ở trước cáp treo vào đúng tám rưỡi giờ mở cửa để bắt đầu tập luyện. Lũ bạn Alice có mặt đông đủ, đứng túm tụm với nhau quây thành vòng tròn. Đứa nào đứa nấy trùm kín mít trong bộ đồng phục hệt như những chú lính tí hon tê cứng vì lạnh và buồn ngủ. Cắm đống gậy trượt xuống lớp tuyết phủ dày dưới chân, chúng tiện thể tỳ luôn người lên đó, đung đưa cẳng tay trông chẳng khác gì lũ bù nhìn cắm cây gậy. Chẳng đứa nào buồn mở miệng ra chuyện. Alice lại càng .

      Ba cốc cho em hai nhát mạnh lên mũ, thiếu điều giúi luôn em xuống tuyết.

      "Đè bẹp tất cả bọn nó nhé. Mà phải dồn trọng tâm lên phía trước, nhớ chưa? Trọng tâm dồn lên trước!"

      Mấy tiếng "Trọng tâm dồn lên trước" dội lại trong đầu Alice.

      Thế rồi ba xa dần, thổi phù phù vào hai lòng bàn tay úp chụm. Giờ ông sớm quay về căn nhà ấm áp mà ngồi đọc báo. Mới có vài bước chân thôi mà màn sương xám như nuốt chửng ông mất rồi.

      Alice làm rơi thanh trượt tuyết xuống đất. Ba mà nhìn thấy chắc trách mắng em ngay trước mặt bạn bè. Em lấy gậy đánh tan lớp tuyết dính chặt vào đế giày trước khi xỏ chân vào ván trượt.

      Mà em bắt đầu phải nhịn rồi. Bụng dưới em căng cứng như có cây ghim găm trong bụng. Thế nào rồi hôm nay em cũng thể nhịn được đâu, em chắc thế mà.

      Sáng nào cũng vậy, cứ ăn xong là em khóa mình trong nhà tắm, cố tiểu cho bằng hết. Em cứ ngồi thót bụng bồn cầu, cố gắng quá tới mức đầu óc đau thốc lên, mắt lòi ra khỏi tròng như thể quả nho bị vắt hạt. Em mở vòi nước hết cỡ để ba nghe thấy tiếng ồn. Tay em nắm chặt lại, cố rặn cho tới giọt cuối cùng.

      Rồi em ngồi yên như thế cho tới lúc ba gõ cửa hét lên ầm ĩ: Thế nào hả nàng, xong chưa hay hôm nay cũng lại đến muộn?"

      Dù thế nào cũng chẳng ích gì. Cứ tới phía cuối chặng cáp treo đầu tiên là em lại cảm thấy buồn tiểu tới mức phải tách ra chút, tháo hai thanh trượt ra, cúi gập người nền tuyết lạnh, tiểu nhanh trong lúc giả vờ buộc lại dây giày. Em dồn tuyết lại hai bên cẳng chân khép chặt và cứ thế tiểu trong quần dài, đôi tất len; trong khi tất cả bạn bè nhìn em còn thầy Eric, như mọi khi, bảo chúng đợi Alice chút.

      Lần nào em cũng thấy cả người khi dòng nước ấm chảy dọc cẳng chân lạnh toát.

      người hơn biết bao nhiêu nếu bọn chúng đứng ở đó mà nhìn mình như vậy, Alice nghĩ.

      Trước sau gì chúng nó cũng biết thôi.

      Trước sau gì mình cũng để lại vệt bẩn màu vàng tuyết.

      Rồi chúng nó tha hồ giễu cợt mình.

      phụ huynh tiến lại gần thầy Eric hỏi liệu hôm nay sương mù nhiều như vậy có nên leo lên núi cao hay . Alice dỏng tai nghe, tràn trề hy vọng. Nhưng thầy Eric nở nụ cười phải là hoàn hảo của thầy:

      "Chỉ ở dưới này mới có sương mù thôi. đỉnh núi mặt trời chói chang có thể xẻ đôi cả đá tảng ra ấy chứ. Nào cố lên các bạn trẻ, ta thôi!"

      Alice ngồi chung khoang cáp treo với Giuliana, con đồng nghiệp của ba. Suốt cả quãng đường hai đứa chẳng chẳng rằng. Chúng chẳng thích, cũng chẳng ghét nhau. Hai đứa có điểm gì chung, trừ việc đứa nào thích thú gì phải ngồi đây lúc này.

      Tiếng gió quét đỉnh Fraiteve, ào ào thổi dọc theo đường dây cáp bằng thép mà Alice và Giuliana treo lơ lửng bên dưới, cằm thụt trong cổ áo khoác, tự làm ấm mình bằng hơi thở.

      Alice tự nhủ: chỉ là lạnh thôi, phải mình lại buồn tiểu nữa đâu.

      Nhưng càng lên đỉnh, cái bọc căng cứng trong bụng càng tấm tức, như ghim cắm dần vào da thịt. Thậm chí còn tệ hơn mọi khi. Có lẽ lần này chỉ có nước tiểu.

      Khng, chỉ là lạnh thôi mà, mình thể buồn tiểu thêm lần nữa. Mình vừa mới xong mà, cố lên.

      cái ợ hơi khiến sữa dâng lên tận cổ họng. Alice nhăn mặt kinh tởm nuốt nó xuống. thể nhịn nổi nữa, chết mất.

      Còn những hai chặng nữa mới đến điểm dừng. Mnh thể nhịn được lâu đến thế, Alice nghĩ.

      Cáp treo vừa chạm đất, Giuliana nâng thanh chắn an toàn lên và cả hai cùng đẩy ghế ngồi ra phía trước chút để trèo xuống. Alice phải chống tay xuống ghế để có thêm lực nhấc em khỏi chỗ ngồi.

      Chẳng thể nhìn được gì xa quá hai mét, chứ đừng đến mặt trời chói chang. Tất cả toàn màu trắng: phía , phía dưới, bốn phía xung quanh đâu đâu cũng màu trắng toát. Đối lập hoàn toàn với bóng tối. Nhưng nỗi sợ mà chúng đem lại cho Alice giống hệt nhau.

      Em lần ra bên đường trượt tìm chỗ có tuyết chất lên cao để có thể giải quyết cái bụng căng cứng phát ra những tiếng sôi ùng ục như máy rửa bát. Alice ngoái lại đằng sau. thấy Giuliana, thế tức là con bé cũng thể nhìn thấy em. Em lại leo thêm vài mét, hai thanh trượt chéo hình xương cá như ba luôn bắt em làm từ khi ông quyết tâm dạy em trượt tuyết: khi trèo lên phải bước theo kiểu leo cầu thang trong khi xuống chân phải dang rộng ra. Cứ thế mỗi ngày ba mươi, bốn mươi lần trèo lên, lao xuống trong đường trượt dành cho bọn trẻ con, bởi vì mua vé cả mùa chỉ để có đường trượt thôi tốn kém quá, ấy là chưa kể trèo trèo lại như thế còn luyện luôn được cả đôi chân nữa chứ.

      Alice tháo hai thanh trượt ra và bước thêm vài bước. Em giậm mạnh ủng cho tuyết ngập tới tận bắp chân.

      Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống được rồi. Em thả lỏng cơ bắp, khỏi phải nín thở nữa. cái rùng mình thích thú như luồng điện chạy khắp cơ thể rồi tập trung ở các đầu ngón chân Alice.

      Chỉ là tại sữa thôi, chắc chắn là tại sữa. Tại hai mông em lạnh cứng rồi và cứ phải ngồi đây, đỉnh núi tuyết cao hơn hai ngàn mét này. Chưa bao giờ lại tệ đến thế này, ít nhất là em nhớ thế. Chưa, chưa lần nào.

      phải chỉ là tiểu. chỉ có thế. Alice đại tiện mất rồi, vào đúng chín giờ buổi sáng tháng Giêng. Em đại tiện ra quần mà thậm chí còn chưa nhận ra, ít nhất là cho tới tận lúc nghe giọng thầy Eric văng vẳng gọi em từ khoảng vô định nào đó trong lớp sương mù.

      Em bật dậy và chỉ đúng lúc ấy mới nhận thấy đũng quần có gì đó nằng nặng. Theo phản xạ em lấy tay sờ mông, nhưng chiếc găng tay to sụ khiến em thể cảm thấy gì. Dù sao cũng cần, em hiểu ra rồi.

      Giờ mình biết làm thế nào? Em thẫn thờ tự hỏi.

      Thầy Eric lại gọi em thêm lần nữa. Alice trả lời. Miễn là cứ ở này, em được lớp sương mù che kín. Em có thể tụt quần rồi lau tạm bằng tuyết, hoặc em có thể xuống chỗ thầy Eric vào tai thầy chuyện gì xảy đến với em. Em có thể bị đau đầu gối, nên em phải quay về. Hoặc cứ mặc kệ mọi chuyện mà tiếp tục trượt tuyết, chú ý cẩn thận luôn cuối hàng.

      Nghĩ thế nhưng em vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ, bất động hề nhúc nhích, được bao bọc hoàn toàn bởi lớp sương mù.

      Thầy Eric gọi em lần thứ ba. Gọi to hơn nữa.

      "Con ngốc ấy chắc lại lên chỗ trượt trước rồi", thằng bé trả lời thay em.

      Alice nghe tiếng bàn tán. Đứa cứ thôi, đứa kêu nó lạnh lắm, thể cứ đứng nguyên chỗ được. Có lẽ họ đứng ở ngay phía dưới, chỉ cách đó vài mét, hoặc thậm chí vẫn còn ở chỗ bến cáp treo. thanh dội lại từ khắp các dãy núi, vang vang trong tuyết và đánh lừa thính giác.

      "Khỉ cái con bé ấy. Thôi ta cứ lên đó xem thế nào", thầy Eric .

      Alice chậm rãi đếm tới mười, cố nén cơn buồn nôn bởi chất lỏng khó chịu chảy dọc xuống hai bên đùi. Đếm đến mười, em lại đếm lại từ đầu cho tới tận hai mươi. Chẳng còn bất cứ tiếng động nào nữa.

      Em vác mấy thanh trượt xuống đường trượt. Mất lúc em mới hiểu ra phải vác chúng thế nào cho vuông góc với đường trượt nghiêng. Trong màn sương mù dày đặc như thế này bạn chẳng thể nhận ra là quay về hướng nào đâu.

      Em móc giày và chỉnh khớp nối với thanh trượt, đeo kính mắt bảo vệ, nhổ phù nước bọt vào trong vì nó bị mờ hơi sương. Em chỉ còn việc là xuống núi mình. Em chẳng quan tâm nếu như thầy Eric phải leo lên tận đỉnh Fraiteve để tìm em. Em muốn ở lại đây thêm bất cứ giây nào nữa trong cái tất len liền thân dính nhớp nháp toàn phân này. Em nghĩ tới quãng đường. Em chưa mình xuống bao giờ, nhưng dù sao họ cũng chỉ bằng cáp treo và đường trượt này em cũng làm quen vài chục lần rồi.

      Em vào tư thế sẵn sàng, chân chéo hình chữ V, cẩn thận hơn mọi khi. Hai chân dang rộng cũng giúp em cảm thấy đỡ dính dáp hơn. Mới hôm trước thầy Eric vừa bảo: nếu còn thấy em lượn vòng mà hai chân vẫn dang rộng ra như thế tôi trói hai cổ chân em lại.

      Thầy Eric thích em, em biết chắc như vậy. Thầy coi em là đứa kém cỏi. Và theo cách nào đó thầy có lý. Thầy cũng chẳng ưa gì ba em, bởi hôm nào kết thúc buổi học ông cũng quấy rầy thầy với cả tỉ câu hỏi. bé Alice của chúng ta thế nào rồi, có tiến bộ thêm được chút nào , chúng ta nữ vô địch chứ, thế bao giờ các cuộc đua bắt đầu, vân vân và vân vân. Thầy Eric cứ nhìn chằm chằm vào điểm phía vai của ba mà trả lời nhát gừng: vâng, chưa đâu, hoặc kéo dài giọng ừ à.

      Alice trượt xuống chậm. Qua cặp kính dính đầy sương em vẫn nhìn thấy cảnh vật lướt qua mắt, dù chẳng thể phân biệt được gì xa quá đầu thanh trượt. Chỉ khi chạm phải lớp tuyết non em mới nhận ra tới lúc phải xoay người rẽ rồi.

      Em cất tiếng hát khe khẽ để cảm thấy bớt lẻ loi. Thỉnh thoảng em lại đưa găng tay lên chùi nước mũi.

      Tới những chỗ ngoặt em nghiêng mình về phía bên thành núi, chúc gậy xuống và xoay người đôi giày to kềnh. Bây giờ phải dồn trọng tâm lên trước, nhớ chưa? Trọng-tâm-dồn-về-phía-trước, cả thầy Eric, cả ba đều nhắc em như vậy.

      Rồi ba nổi điên lên cho mà xem. Em phải bịa ra cái cớ mới được. Chuyện gì đó phải có vẻ thuyết phục, được sơ hở chút nào. Chắc chắn có nằm mơ em cũng kể cho ba chuyện thực xảy ra. Sương mù, phải rồi, là tại sương mù. Em bám theo các bạn khác đường trượt chính thẻ trượt bị rơi ra khỏi áo khoác. À nên, chẳng ai bị tuột tấm thẻ ấy bao giờ. Phải ngu ngốc lắm mới làm rơi mất nó. Hay là khăn quàng . Khăn quàng của em bị bay mất nên em quay lại nhặt, mà mọi người lại chờ. Em gọi với theo cả trăm lần mà chẳng ai nghe thấy. Tất cả biến mất hút trong màn sương mù và thế là em trượt xuống dưới.

      Thế sao con trèo lên tiếp?" ba hỏi em như vậy.

      Đúng , sao lại ? Nghĩ nghĩ lại có lẽ tốt hơn cứ bị mất thẻ. Em trèo lên được vì người trông coi cáp treo cho em lên mà có thẻ.

      Alice mỉm cười hài lòng với câu chuyện của mình. cái cớ hoàn hảo. Em cũng cảm thấy bẩn nữa. Cái của nợ ấy thôi giọt trong quần.

      Em nghĩ có lẽ nó bị đông cứng lại rồi.

      Em có thể về nhà tắm táp, mặc quần áo sạch , xỏ chân trong đôi dép bông. Em có thể xem tivi cả phần ngày còn lại. Em có thể ngồi sưởi ấm suốt thời gian đó, nếu như em chịu ngước mắt nhìn lên, chút thôi, đủ để thấy dòng chữ lớn màu cam:Đường trượt đóng cửa. Chẳng phải ba luôn dặn cần phải nhìn xem mình đâu hay sao. Nếu như em nhớ ra nền tuyết mềm cần dồn hết trọng tâm lên trước như vậy. Và giá như thầy Eric vài ngày trước chỉnh lại cho em mức kẹp của đôi giày trượt này. Giá như ba cương quyết hơn về chuyện Alice nặng hai mươi tám kí lô nên như thế là quá chật.

      nhảy cao lắm. Chỉ vài mét, vừa đủ thời gian cảm thấy dạ dày đột nhiên trống rỗng và khoảng dưới chân. Ngay sau đó Alice đập mặt xuống đất, hai thanh trượt hướng lên trời, thẳng đuỗn, đè lên xương mác.

      Em cảm thấy quá đau. cho đúng hầu như em cảm thấy gì. Chỉ có tuyết chui đầy vào bên trong khăn quàng, trong mũ bảo hiểm và cháy bỏng khi chạm vào da.

      Đầu tiên em cử động cánh tay. Khi em còn bé xíu vào những hôm có tuyết rơi, ngay sau khi tỉnh dậy ba mặc quần áo cho em rồi bế em xuống nhà. Họ bộ tới sân, vừa nắm tay vừa đếm , hai, ba để cùng ngã lộn nhào ra đằng sau. Ba bảo em hãy làm thiên thần , và thế là Alice vẫy vẫy hai cánh tay. Khi em đứng dậy nhìn hình dáng mình in bức màn trắng, trông chẳng khác gì thiên thần với đôi cánh dang rộng.

      Giờ Alice cũng thử vẫy tay như vậy. Chẳng vì lý do gì cả, chỉ để biết rằng mình vẫn còn sống. Em có thể xoay đầu sang bên và bắt đầu thở lại được rồi, dù có vẻ như khí hít vào xuống tận tới nơi nó phải tới. Em có cảm giác rất lạ biết hai chân ở tư thế nào rồi. cảm giác rất lạ, là em còn chân nữa.

      Em thử đứng dậy, nhưng thể.

      Nếu có màn sương mù, có lẽ ai đó có thể nhìn thấy em từ cao. vệt xanh nổi dưới đáy hẻm núi cách đó vài bước chân nơi trở thành dòng suối khi mùa xuân về và nắng ấm đầu mùa giục lũ dâu rừng mọc nhanh hơn. Nếu biết chờ đợi chút cho tới khi chúng trở nên ngọt lừ như caramen, bạn có thể nhặt đầy cả giỏ chỉ trong ngày.

      Alice kêu cứu, nhưng thanh yếu ớt phát ra bị màn sương mù nuốt chửng. Em lại thử đứng dậy lần nữa, ít nhất là thử xoay người, nhưng thể.

      Ba em từng , những ai chết vì lạnh chỉ tích tắc trước khi lìa đời cảm thấy nóng kinh khủng, muốn cởi tung quần áo. Chính vì thế mà người ta tìm thấy phần lớn các trường hợp chết vì lạnh chỉ mặc quần áo lót. Mà quần áo lót của em lại còn bẩn nữa chứ.

      Em bắt đầu cảm thấy tê liệt tất cả các ngón tay. Em tháo găng tay ra, thổi hơi vào và rồi nhét tay trở lại cho ấm. Rồi cả tay kia nữa. Em lặp lại động tác kỳ quặc đó hai hay ba lần.

      Chẳng phải ba vẫn luôn các bộ phận tiếp xúc với bên ngoài bị đông cứng trước tiên đó sao. Ngón chân, ngón tay, mũi, tai đều lạnh buốt. Trái tim tham lam giữ hết máu để nuôi nó nên để mặc những phần cơ thể còn lại bị đông cứng.

      Alice tưởng tượng những ngón tay em chuyển sang màu xanh, rồi dần dần cả cánh tay và cẳng chân nữa. Em nghĩ đến trái tim đập ngày càng mạnh hơn, cố giữ cho nó mọi nguồn năng lượng còn lại. Em trở nên đông cứng đến mức con sói chỉ cần giẫm lên cẳng tay em cũng có thể khiến nó gãy rời ra.

      Họ tìm mình.

      Ai mà biết được liệu có lũ sói hay chứ.

      Mình chẳng còn cảm giác gì ở đầu ngón tay nữa rồi.

      Giá như mình uống chỗ sữa đó.

      Trọng tâm dồn về phía trước.

      À mà , lũ sói phải ngủ đông.

      Thầy Eric nổi điên lên cho mà xem.

      Mình chẳng muốn tham gia những cuộc thi đó.

      Đừng có vớ vẩn, mày biết là sói ngủ đông mà.

      Mọi ý nghĩ của em bắt đầu luẩn quẩn và thiếu logic. Mặt trời chậm rãi lặn phía sau đỉnh núi Chaberton như thể đoái hoài tới điều xảy ra. Bóng đỉnh núi cao bao trùm lên Alice và màn sương trở nên đen thẫm, nuốt gọn lấy em.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - Nguyên lý ác xi mét - Chương 2
      Từ lúc hai đứa sinh đôi còn , Michela gây đủ các chuyện rắc rối, như lần em ở xe tập lao xuống cầu thang, hay lần em nhét hột đậu vào lỗ mũi khiến mọi người phải đưa cấp cứu để bác sỹ dùng kẹp y tế lôi nó ra. Khi đó ba thường quay ra nhìn Mattia, đứa lọt lòng mẹ trước tiên, và bảo vợ có lẽ bụng bà quá cho cả hai đứa.

      "Ai mà biết được các con làm gì trong bụng mẹ chứ, ông . Có lẽ con hay đá em quá thành ra em con bị chấn thương gì chăng."

      Rồi ông cười lớn, dù chẳng có gì đáng cười cả. Ông nhấc bổng Michela lên, dụi dụi bộ râu vào hai má mềm mại của em.

      Mattia ngước nhìn lên. Em cũng cười theo, dù chưa hiểu hết những gì ba . Câu của ba xuyên qua tai, dội xuống bao tử, tạo thành lớp màng dày và dính như rượu lên men lâu ngày bị kết tủa.

      Nụ cười của ba héo chút khi Michela được hai mươi bảy tháng rồi mà vẫn chẳng được từ nào cho ra hồn. Ngay cả mấy tiếng bập bẹ gọi mẹ, hị hị lúc muốn vệ sinh, ngủ hay bau bau gọi chó cũng nốt. Mấy tiếng gào khản khản rời rạc như thể được thốt lên từ chốn hoang vu độc nào đó đôi khi còn khiến ba em thấy rùng mnh.

      Khi Michela lên năm tuổi rưỡi, bác sỹ tâm lý về ngôn ngữ chuyên khoa nhi đeo cặp kính cận dày khự đặt trước em cái hộp bằng gỗ dán, bốn mặt khoét các hình khác nhau: hình ngôi sao, hình tròn, hình vuông và hình tam giác, cùng với các mẩu đất nặn tương ứng tô màu để nhét vào lỗ.

      Michela mở to mắt đầy thích thú.

      "Ngôi sao đặt vào chỗ nào, Michela?" Bác sĩ hỏi.

      Michela cúi nhìn đồ chơi nhưng chạm vào cái gì cả. Bác sĩ đặt vào tay em hình ngôi sao.

      "Cái này đặt vào đâu, Michela?"

      Michela ngơ ngẩn nhìn đâu đâu. Em nhét cánh ngôi sao màu vàng vào mồm để gặm. Bà bác sĩ lôi tay em ra khỏi miệng và nhắc lại câu hỏi lần thứ ba.

      "Quỷ quái đấy Michela, làm như bác sĩ bảo ", ba bực tức thốt lên, đủ kiên nhẫn ngồi yên tại chỗ mà ông được chỉ định trước đó.

      Ông Balossino, với trẻ con cần phải kiên nhẫn cho chúng có thời gian. Bác sĩ từ tốn cố xoa dịu ông bố.

      Thế là Michela có tất cả thời gian nó muốn. phút đồng hồ trôi qua. Rồi em thở đánh sượt cái, chẳng vì vui mừng hay tuyệt vọng nữa. Rất tự tin, em đặt ngôi sao vào lỗ ô vuông.

      Ngay cả nếu như Mattia tự hiểu ra đứa em có điều gì ổn có lẽ lũ bạn ở trường nhắc nhở nó. Ví như con bé Simona Volterra cùng lớp chẳng hạn, khi giáo bảo nó tháng này ngồi cạnh Michela, nó liền phản ứng ngay lập tức. Khoanh hai tay lại, nó nguây nguẩy: em muốn ngồi cạnh con ấy đâu.

      Mattia để mặc Simona và giáo đôi co như vậy lúc rồi nó thưa: em có thể ngồi cạnh Simona. Tất cả đều thấy cả người: cả con ấy, cả Simona, và cả giáo. Tất cả, chỉ trừ Mattia.

      Hai em sinh đôi ngồi chung bàn đầu. Cả ngày Michela tô màu các hình vẽ mẫu. Nò chọn màu cách ngẫu hứng, tô tràn ra cả phía ngoài đường viền. Trẻ em tô da màu xanh, bầu trời màu đỏ, cây màu vàng. Em nắm chặt cây bút như dao dần thịt, di mạnh nó trang giấy tới mức xé toạc cả ba tờ lúc.

      Bên cạnh em, Mattia ngồi học đọc và học viết. Em học bốn phép tính và là học sinh đầu tiên trong lớp biết làm phép tính chia có dư. Cái đầu em tựa như chiếc máy làm việc hoàn hảo đến kỳ lạ, bí đúng như cách hoạt động của cái đầu thiểu năng của đứa em .

      Đôi khi Michela ngọ ngoạy vùng vẫy ghế, hai cánh tay đập đập điên cuồng như con sâu bướm bị mắc bẫy. Đôi mắt em tối sầm lại, còn giáo đứng đó nhìn, mặt tái , còn sợ hơn cả chính Michela nữa, hy vọng mơ hồ rằng đứa bé thiểu năng này tới lúc nào đó vỗ cánh mà bay . Thằng nhóc nào đó ở dãy bàn phía sau nén tiếng cười đểu, đứa khác cái dài.

      Thế là Mattia nhỏm dậy, nhấc ghế của mnh lên để nó kêu ken két sàn và đặt nó ra phía sau Michela lúc này ngoáy loạn cái đầu và đập hai cánh tay nhanh tới mức em sợ là chúng rụng rời ra mất.

      Mattia cầm lấy hai cánh tay đứa em mà nhàng khép lại trước ngực, thầm vào tai đứa em: "Giờ em còn cánh nữa nhé."

      Mất vài giây sau Michela mới hết run rẩy. Em ngồi thần ra nhìn chăm chăm vào cái gì đó vô định trong chốc lát, rồi lại quay trở về với việc tô màu đống hình vẽ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mattia quay trở lại chỗ ngồi, đầu cúi thấp, tai đỏ lựng lên vì xấu hổ, còn giáo lại tiếp tục bài giảng.

      Lên lớp ba mà hai em vẫn chưa bao giờ được mời tới dự sinh nhật của bất cứ đứa bạn nào trong lớp. Mẹ cũng nhận thấy điều đó và bà định giải quyết chuyện này bằng cách tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho hai đứa con sinh đôi. Đó là lúc cả nhà ngồi quanh bàn ăn, và ba dẹp ngay ý định đó , rằng như thế này cũng đủ rắc rối khốn khổ lắm rồi. Mattia thở phào nhõm còn Michela đánh rơi cái dĩa tới lần thứ mười. Chẳng ai nhắc lại chuyện ấy nữa.

      Thế rồi buổi sáng tháng Giêng, thằng Riccardo Pelotti, cái thằng tóc đỏ môi dày khự như khỉ đầu chó ấy, lại gần bàn Mattia, liền hơi, mắt nhìn về phía bảng:

      "Này, mẹ tao bảo mày có thể đến dự sinh nhật tao."

      Rồi chỉ tay vào Michela ngồi miệt mài vuốt vuốt lại mặt bàn, cẩn thận hơn cả người ta vuốt ga trải giường, nó thêm: "Cả nó nữa."

      Mặt Mattia méo xệch vì xúc động. Em cảm ơn, nhưng thằng Riccardo, như thể vừa trút được gánh nặng, nhón chân bỏ rồi.

      Mẹ vui mừng lắm, dẫn luôn hai đứa đến tiệm Benetton mua quần áo mới. lòng vòng suốt ba cửa hàng đồ chơi rồi mà bà Adele vẫn chưa tìm được đồ ưng ý.

      "Thế bạn Riccardo thích chơi gì? Nó thích cái này chứ?" Bà hỏi Mattia, tay cầm bộ xếp hình những ngàn năm trăm mảnh.

      "Làm sao con biết được."

      "Dù sao nó cũng là bạn con, lẽ ra con phải biết bạn thích chơi gì chứ."

      Mattia nghĩ thằng Riccardo đâu có phải là bạn nó, nhưng em chẳng thể giải thích cho mẹ hiểu được. Em chỉ nhún vai.

      Cuối cùng bà Adele quyết định chọn mua bộ xếp hình tàu thủy – bộ đồ chơi Lego to và đắt nhất quầy hàng.

      "Mẹ à, thế nhiều quá."

      "Có gì mà nhiều. Cả hai đứa cùng kia mà, lại xấu mặt mất."

      Mattia biết thừa cho dù có bộ xếp hình hay hai đứa chúng nó cũng xấu mặt ở đó thôi. Làm sao mà khác được khi có Michela bên cạnh kia chứ. Em chắc chắn thằng Riccardo mời chúng chỉ vì ba mẹ nó bắt thế. Michela gây đủ rắc rối suốt buổi. Nó làm đổ nước cam tung tóe, rồi lại khóc mè nheo như mọi khi lúc nó thấy mệt.

      Lần đầu tiên Mattia nghĩ có lẽ tốt hơn là cứ ở nhà. À , tốt hơn nếu để Michela ở nhà.

      "Mẹ à", em ngập ngừng .

      Bà Adela tìm ví tiền trong túi xách "Sao con?"

      Mattia hít hơi: "Thế Michela cũng phải dự tiệc à?"

      Sững người lại, bà nhìn vào mắt thằng con trai. nhân viên ở quầy thu ngân hờ hững nhìn ba mẹ con, tay đặt bàn phím đợi bà mẹ thanh toán. Michela cn mải mê xáo trộn lẫn lộn các túi kẹo giá.

      Má Mattia nóng lên, sẵn sàng nhận cú bạt tai. Nhưng mẹ chỉ : "Dĩ nhiên là cả em cũng cùng."

      Hai em có thể tự bộ tới nhà Riccardo. mất quá mười phút. Đúng ba giờ chiều bà Adele đẩy hai đứa con ra khỏi cửa.

      " các con đến trễ mất, nhớ cảm ơn ba mẹ bạn ấy." Rồi quay sang Mattia: "Con nhớ trông chừng em. được để em ăn cái gì linh tinh đâu đấy."

      Mattia khẽ gật đầu. Mẹ hôn má cả hai, hôn Michela lâu hơn chút. Mẹ chỉnh lại mớ tóc quanh cái bờm cho em và chúc cả hai chơi vui vẻ.

      Dọc đường tới nhà thằng Riccardo, những ý nghĩ của Mattia cứ miên man theo tiếng sột soạt lao xao như tiếng thủy triều của những mảnh xếp hình Lego đập lộp cộp vào thành hộp. Michela loạng choạng trước em vài bước, chân đá vào đống lá vụn chất đống bên đường. khí lạnh lẽo và tĩnh lặng.

      Thế nào nó cũng làm rơi hết khoai tây chiên xuống đất cho mà coi, Mattia nghĩ ngợi.

      Thế nào nó cũng lấy bóng rồi giữ khư khư, cho đứa nào chơi hết.

      "Mày có tiếp ?" Mattia bảo đứa em ngồi xổm giữa vệ đường, tay vân vê con giun đất dài cả gang tay.

      Michela nhìn thằng như thể lâu lắm rồi hai đứa mới gặp nhau vậy. Rồi em mỉm cười, chạy lại chỗ , ngón cái và ngón trỏ vẫn kẹp con giun.

      "Tởm quá! Vứt nó !" Thằng quát.

      Michela vẫn nhìn con giun thêm lúc nữa như tự hỏi sao nó lại rơi vào tay mình được. Rồi em vứt nó xuống đường và liêu xiêu chạy với theo thằng quá vài bước.

      tranh quả bóng rồi nhất định chuyển cho đứa nào nữa, như nó vẫn làm ở trường vậy, Mattia lại nghĩ.

      Nó nhìn con em có đôi mắt y hệt như mắt nó, mũi cũng y hệt, màu tóc cũng chẳng khác gì, thế mà lại có bộ não đáng vứt . Lần đầu tiên sao nó thấy ghét con em thế. Nó nắm lấy tay con em để qua đường vì chỗ này xe cộ phóng rất nhanh. Trong lúc sang đường nó nảy ra nghĩ.

      Nó thả bàn tay găng len của đứa em ra, rồi nó nghĩ thế là được.

      Thế nhưng khi ngang qua công viên, nó lại đổi ý thêm lần nữa, và nó chắc chẳng có ai phát ra đâu.

      Chỉ vài giờ thôi mà. Chỉ lần này thôi mà.

      Nó rẽ ngoặt ngay tức khắc, lôi cánh tay Michela vào trong công viên. Bãi cỏ vẫn còn ướt sương đêm. Michela lếch thếch vừa vừa chạy theo , làm bùn bắn tung tóe lên đôi ủng da mới bóng loáng.

      Công viên bóng người. Trời lạnh thế này chẳng có ai có hứng dạo cả. Hai đứa trẻ sinh đôi tới dưới tán cây, nơi có ba cái bàn gỗ và cả giàn vỉ nướng thịt dành cho những buổi liên hoan ngoài trời. buổi sáng hồi lớp giáo dẫn cả lớp nhặt lá khô làm thành đồ trang trí tặng ông bà dịp Giáng sinh, sau đó bọn chúng ngồi ăn trưa chính tại chỗ này đây.

      "Michi, nghe này. Mày có nghe đấy?"

      Với Michi lúc nào cũng phải chắc chắn xem kênh giao tiếp của nó có mở hay , Mattia đợi con em gật đầu rồi tiếp.

      "Ừ, bây giờ phải lúc nhé. lâu đâu, chỉ nửa tiếng thôi, chịu ?"

      Cần gì phải . Với Michela nửa giờ hay cả ngày cũng chẳng khác nhau là bao. Bà bác sĩ khẳng định phát triển nhận thức về gian và thời gian của nó bị giới hạn trong trạng thái tiền ý thức, và Mattia hiểu thế nghĩa là gì rồi.

      "Ngồi đây đợi nhé."

      Michela nhìn chăm chú chẳng trả lời, và em biết gì. Em chẳng có vẻ gì là hiểu những gì thằng , nhưng trong tích tắc ánh mắt em lóe lên cái gì đó, và trong suốt cuộc đời mnh Mattia nghĩ tới mắt ấy như nghĩ tới nỗi hoảng sợ.

      Mattia xa dần, bước thụt lùi để chắc chắn rằng nó bám theo sau. Mẹ có lần rầy la chỉ có lũ tôm mới kiểu đó, rồi thế nào cũng đập vào đâu đó thôi.

      Michela nhìn theo thằng nãy giờ xa cả chục mét nữa. Em cắm cúi bứt cái khuy áo khoác len.

      Mattia quay và bắt đầu chạy, tay nắm chặt túi quà. Trong hộp hơn hai trăm khối nhựa lạo xạo va vào nhau như muốn với nó điều gì.

      "Chào cháu, Mattia," mẹ thằng Riccardo Pelotti mở cửa cho nó. "Thế em cháu đâu?"

      "Nó hơi bị sốt ạ", Mattia dối.

      "Ôi tiếc ", bà ta thốt lên, nhưng vẻ mặt chẳng có gì là đáng tiếc cả. Bà đứng dịch sang bên để nhường lối cho Mattia và gọi với vào trong hành lang.

      "Ricky, bạn Mattia đến này. Ra đón bạn ."

      Thằng Riccardo Pelotti xuất với vẻ mặt khó ưa như thường lệ. Nó trượt dài sàn nhà rồi dừng lại giây nhìn Mattia và liếc xung quanh vẻ tìm con bé thiểu năng. Rồi thở hắt nhõm, nó chào gọn lỏn.

      Mattia giơ gói quà ra hỏi bà mẹ: "Cháu để đâu được?"

      "Cái gì vậy?" Thằng Riccardo tò mò.

      "Bộ xếp hình Lego."

      "A!"

      Riccardo túm lấy gói quà rồi lại biến mất trong hành lang.

      "Cháu theo nó ", bà mẹ đẩy lưng Mattia. "Tiệc ở trong đó đấy."

      Phòng khách nhà Pelotti được trang trí bằng bóng bay kết thành nhiều vòng tròn. bàn phủ khăn giấy đó là những bịch bỏng ngô và khoai tây chiên, khay pizza xắt từng miếng vuông vắn, và dãy chai nước uống có ga đủ màu vẫn còn chưa khui nắp. Vài thằng bạn cùng lớp Mattia đến, đứng giữa phòng quanh cái bàn.

      Mattia bước vài bước về phía bọn trẻ, rồi giống như vệ tinh muốn chiếm quá nhiều chỗ bầu trời, em dừng lại cách chúng vài mét. Chẳng đứa trẻ nào để ý đến em cả.

      Khi bọn trẻ tới đông đủ, thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đeo cái mũi nhựa đỏ và đội chiếc mũ hề, cho bọn trẻ chơi mấy trò kiểu như bịt mắt bắt dê: bạn bị bịt mắt và bị dính tờ giấy có vẽ cái đuôi dê sau lưng. Mattia thắng trò này, nhận giải nhất là nắm kẹo to, nhưng ấy là vì em ti hí mắt tí xíu. Tất cả lêu lêu em chơi ăn gian. Em nhét đống kẹo vào túi mà thấy xấu hổ biết bao.

      Khi trời tối thanh niên mặc quần áo hề tắt đèn , cho bọn trẻ ngồi quây vòng tròn lại và bắt đầu kể chuyện kinh dị. ta chiếu cái đèn pin dưới cằm.

      Mattia nghĩ chuyện cũng chẳng sợ lắm, nhưng cái mặt rọi đèn kỳ quái cũng kinh kinh. Ánh đèn hắt ngược khiến khuôn mặt ta đỏ hồng và tạo ra những quãng tối xung quanh phát khiếp được. Mattia nhìn ra cửa sổ để khỏi phải trông cái mặt hề, và em nhớ tới Michela. Em chưa bao giờ quên hẳn nó, nhưng chỉ lúc này em mới tưởng tượng cảnh con bé phải ngồi đợi mình dưới gốc cây, mặt úp vào đôi găng tay trắng cho khỏi lạnh.

      Em nhỏm dậy đúng lúc mẹ thằng Riccardo Pelotti bước vào căn phòng tối om với chiếc bánh ga tô cắm đầy nến. Tất cả ào ào vỗ tay, phần vì câu chuyện ma, phần vì cái bánh ga tô.

      "Cháu phải về", em trước khi bà kịp đặt cái bánh xuống bàn.

      "Bây giờ sao? Có bánh mà."

      "Vâng, bây giờ. Cháu phải ."

      Bà mẹ thằng Riccardo nhìn em qua các ngọn nến. Ngay cả khuôn mặt bà lúc này nữa cũng được nến chiếu và tạo những bóng tối đầy vẻ hăm dọa. Tất cả khách khứa lặng im cả.

      "Thôi cũng được. Ricky, con tiễn bạn ra cửa."

      "Nhưng con còn phải thổi nến nữa", thằng này phản đối.

      "Làm như mẹ bảo ", mẹ nó , mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mattia.

      "Chán mày đấy Mattia!"

      Đứa nào đó phá lên cười. Mattia theo chân thằng Riccardo ra cửa, lôi áo khoác của em dưới đống áo treo móc, chào và cảm ơn. Thằng kia chẳng chẳng rằng, đóng cửa lại rồi chạy biến vào trong chăm lo cho cái bánh của nó.

      ngang qua sân nhà thằng Riccardo, Mattia ngó nhìn cái cửa sổ đầy ánh sáng. Tiếng hò hét của lũ trẻ xuyên qua cửa sổ chui vào hai tai em, như tiếng rè rè làm yên lòng của chiếc tivi trong phòng khách buổi tối khi mẹ bắt em và Michela ngủ. Cánh cổng đóng "cạch" tiếng khô khốc sau lưng em, và em bắt đầu chạy.

      Em chạy vào trong công viên. Chỉ khoảng chục bước bên trong là ánh đèn đường đủ sáng để nhìn thấy lối rải sỏi dưới chân. Nơi em để Michela lại, những cành cây trơ trụi lá như những nét gạch nguệch ngoạc nền trời đen thẫm. Nhìn thấy chúng từ xa, hiểu sao Mattia có cảm giác chắc chắn, ràng đến kỳ lạ, rằng em còn ở đó nữa.

      Mattia đứng lại cách cái ghế băng vài mét nơi chỉ vài giờ trước thôi em bỏ Michela ngồi lại mình loay hoay với chiếc áo khoác. Em đứng lặng yên, nín thở nghe ngóng, tưởng như đứa em nhảy bổ ra từ phía sau thân cây nào đó, chạy liêu xiêu lại phía thằng miệng kêu "ú òa."

      Mattia gọi Michi. Tiếng gọi lạc khiến chính em cũng cảm thấy sợ khi nghe giọng mình. Em gọi lại, chậm và hơn. Em tới gần mấy cái bàn ghế gỗ, sờ tay lên chỗ Michela ngồi. Nó cũng lạnh cóng rồi.

      Có lẽ nó chán nên bỏ về, em nghĩ.

      Nhưng nó đâu biết đường về. Nó cũng thể qua đường mình được.

      Mattia nhìn công viên trải dài trước mặt giờ chìm vào bóng tối. Em biết nó dẫn tới đâu nữa. Em muốn tiến vào sâu trong công viên. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

      Em nhón chân để làm tan vụn đống lá khô dưới gót giày, đầu quay qua quay lại hy vọng nhìn thấy Michela ngồi nép mình sau thân cây mà nghịch con bọ hung hay làm gì đó có trời mới biết được.

      Mattia tới chỗ chơi đu quay. Em thử nhớ lại xem ghế đu có màu gì trong ánh chiều Chủ nhật khi mẹ chịu để Michela chơi đu quay và nó cứ la hét đòi chơi bằng được dù theo mẹ nó quá lớn hợp với trò đó nữa.

      Mattia bước dọc theo bờ rào đến tận nhà vệ sinh công cộng, nhưng em dám bước vào trong đó. Em quay trở lại lối . Giờ nó chỉ như dải đất hẹp tạo ra bởi bước chân qua lại của những người dạo. Em cứ thế khoảng mười phút, cho đến khi nhận ra mình ở đâu nữa. Thế là em bắt đầu vừa khóc vừa ho.

      "Mày đúng là ngốc, Michi", em sụt sịt. " con bé ngu ngốc chậm hiểu. Mẹ dặn cả triệu triệu lần rồi, có bị lạc phải đứng nguyên chỗ ấy... Có thế thôi mà chịu hiểu... hiểu gì hết cả."

      Em leo lên đoạn đường hơi dốc, tới trước con sông chia công viên thành hai phần. Ba bảo em tên con sông này nhiều lần rồi mà Mattia chẳng thể nhớ ra được. Làn nước phản chiếu chút ánh sáng chẳng hiểu từ đâu tới nữa, làm ánh lên đôi mắt em long lanh ướt đẫm nước.

      Em lại gần bờ sông. Cảm giác Michela phải ở đâu đó gần đây thôi. Nó thích nước mà. Mẹ vẫn còn kể chuyện ngày bé khi hai đứa tắm chung. Michi cứ la hét như điên và muốn ra khỏi bồn tắm kể cả khi nước lạnh ngắt rồi. Còn nhớ lần vào Chủ nhật ba dẫn hai đứa tới bờ sông, có lẽ chính tại chỗ này cũng nên, và dạy em cách ném sao cho viên sỏi dẹt nảy thia lia vài lần mặt nước. Khi ba còn mải em phải mềm cổ tay ra mới được và chính nó tạo nên các vòng quay, Michela lò dò tới sát mép nước rồi trượt xuống, nước ngập tới tận thắt lưng, trước khi ba kịp túm được cánh tay. Nó bị ba cho luôn cái bạt tai và thế là con bé bắt đầu sụt sịt rên ư ử. Cả ba bố con vừa hờn vừa dỗi dẫn nhau về nhà.

      Đột nhiên ý nghĩ lướt qua đầu Mattia như luồng điện giật. Nhỡ con bé lấy gậy chọc bóng mình mặt nước rồi trượt chân lăn tòm xuống như bịch khoai tây sao?

      Em ngồi phịch xuống cách bờ nửa mét. Mệt mỏi. Em ngoảnh ra đằng sau nhìn đêm tối còn kéo dài nhiều giờ nữa.

      Mattia nhìn đăm đăm xuống mặt sông đen lấp loáng. Lại cố nhớ tên con sông. Nhưng em quên rồi. Em sục tay vào đất lạnh. Ở gần bờ sông nên hơi ẩm khiến cho đất mềm hơn. Tay em bị mảnh thủy tinh cứa, mảnh chai sót lại sau buổi liên hoan đêm nào đó. Mới đầu em chưa thấy đau, có lẽ còn chẳng nhận ra tay bị cứa ấy chứ. Thế rồi em cứ thế mà ấn mạnh mẩu chai vào da thịt mình, mỗi lúc sâu thêm, mắt vẫn dán chặt vào làn nước. Em đợi Michela đội nước mà ngóc đầu lên. Trong lúc chờ đợi, em lan man nghĩ sao lại có những thứ nổi được mặt nước mà những thứ khác nhỉ.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 3
      Cái lọ hoa gớm ghiếc bằng gốm trắng, trang trí cầu kỳ với hoa văn bằng vàng lúc nào cũng được đặt ở góc nhà tắm thuộc về gia đình Della Rocca từ năm thế hệ rồi, nhưng chẳng ai thực thích nó cả. Nhiều lần Alice cũng muốn thử hất tung nó xuống đất rồi vứt cả trăm ngàn mảnh vụn li ti vào thùng rác trước biệt thự, cùng với đống vỏ hộp đồ ăn Tetra Pak, đống băng vệ sinh (hẳn phải của em rồi) và đống vỉ thuốc an thần rỗng của ba.

      Alice miết ngón tay dọc thân lọ hoa. Nó trơn nhẵn, sạch và lạnh lẽo biết bao. Bà giúp việc Soledad, người Ecuador, càng ngày càng trở nên tỉ mẩn kỹ càng, bởi trong ngôi nhà Della Rocca người ta chú ý từng li từng tí. Bà đến nhà này khi Alice mới lên sáu. Em nghi ngờ quan sát bà từ phía sau váy mẹ. Bà Soledad cúi thấp người nhìn em đầy kinh ngạc. "Tôi có thể vuốt tóc cháu được ? Chúng mới đẹp làm sao!" Alice mím môi để khỏi bật ra tiếng . Soledad nhàng nâng mớ tóc màu hạt dẻ của em lên như thể chúng là dải lụa vậy, rồi buông tay ra. Bà ta thể tin được tóc lại có thể mềm mượt đến vậy.

      Alice nín thở cởi chiếc áo thun ra khỏi người. Em phải nhắm hai mắt mất lúc. Khi mở mắt ra nhìn vào hình phản chiếu trong tấm gương lớn treo bồn rửa mặt em cảm thấy hơi thất vọng. Em quấn cuộn đai quần lót vài vòng cho tới khi mép vết sẹo, vừa đủ hở khoảng giữa bụng và đai quần, như cây cầu nối giữa các xương chậu. Em thử xọc ngón tay trỏ vào chiếc quần bó bụng mà được, nhưng việc có thể xọc tới tận giữa ngón út làm em cảm thấy vui phát điên.

      Phải xăm vào đúng chỗ này, em nghĩ.

      bông hoa hồng xanh, giống như con Viola.

      Alica quay nghiêng sang phải, phía mà em vẫn tự nhủ là đẹp hơn. Em vuốt hết tóc lên đằng trước, nhưng làm vậy trông giống đứa bé ngỗ nghịch. Em lại thử cột tóc đuôi ngựa, rồi lại túm cao hơn nữa, như Viola ấy, đứa nào cũng thích nó.

      Nhưng như thế cũng chẳng hơn gì.

      Em thả tay cho tóc rơi xuống vai. Theo thói quen em vuốt tóc lại sau tai. Tỳ tay lên bệ rửa, rất nhanh em gí sát mặt cách gương chỉ vài xăng ti mét, nhanh đến nỗi tưởng như hai mắt hòa thành giống tên khổng lồ mắt vậy. Em hà hơi vào gương làm thành hình vòng tròn to che cả phần khuôn mặt.

      thể hiểu được Viola và mấy đứa bạn nó lấy ở đâu ra cái kiểu nhìn khiêu khích khiến tụi con trai phát điên. Cái kiểu nhìn là tàn nhẫn, có thể làm bạn đổ cái rầm hoặc chết ngây chết ngất được chỉ với cái nhíu lông mày rất .

      Alice cũng thử nhìn cái kiểu nhìn khiêu khích xem thế nào, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương chỉ là em lóng ngóng vụng hết sức, vai thẳng đuỗn ra chẳng duyên dáng tẹo nào. Trông em như vừa bị tiêm thuốc mê vậy.

      Chắc chắn là tại hai cái má căng tròn, lại đỏ lựng nữa chứ. Chúng làm lu mờ đôi mắt. Mà em lại thích có được cặp mắt lanh lợi, sẵn sàng phóng ra những cái nhìn sắc sảo xuyên tim bất cứ thằng con trai nào gặp phải kia. Em muốn ánh mắt mình phải để lại ấn tượng thể phai mờ với bất kỳ ai, để bỏ sót đứa nào.

      Thế mà chỉ có bụng, mông và ngực tiếp tục gầy , trong khi đôi má rất ư là trẻ con cứ mãi tròn xoe như thế.

      Ai đó gõ cửa.

      "Ali, xong rồi đó", giọng đáng ghét của ba vẳng lại qua lớp kính mờ.

      Alice chẳng buồn trả lời. Em bận bóp hai bên má lại xem như thế trông có hay hơn chăng.

      "Ali, con có ở đó ?"

      Miệng chu ra phía trước, Alice thử hôn chính mình trong gương. Lưỡi em chạm vào gương lạnh ngắt. Mắt em nhắm lại giống như trong các nụ hôn , đầu nghiêng từ bên này sang bên kia, quá máy móc nên chẳng thu được kết quả gì đáng kể. nụ hôn thực thụ mà em chờ đợi vẫn chưa đến từ bất cứ ai.

      Năm lớp tám Davide Poirino là tên con trai đầu tiên dùng lưỡi hôn em do nó bị thua cá cược. Nó dùng lưỡi đảo quanh lưỡi em ba lần cách máy móc theo chiều kim đồng hồ; rồi lại quay sang lũ bạn hỏi: "Được chưa?" Bọn kia phá lên cười, có đứa còn bảo: "Mày hôn con què rồi nhé!" Thế nhưng Alice vẫn thấy hài lòng lắm. Em có nụ hôn đầu tiên. Mà thằng Davide cũng đến nỗi tệ.

      Rồi có thêm vài lần nữa. Thằng họ Walter trong bữa tiệc của bà hai đứa. Và thằng bạn của Davide mà em còn chẳng biết tên thầm với em là nó cũng muốn hôn thử. Núp trong góc kín sân trường hai đứa dính môi nhau lại vài phút mà chẳng đứa nào dám động đậy. Tách nhau ra rồi, thằng đó cảm ơn rồi nhún nhảy bước , đầu ngẩng cao, vẻ người đàn ông từng trải.

      Giờ em trở nên lạc hậu rồi. Lũ bạn cùng lớp chuyện về đủ các loại tư thế, chân tay phải như thế nào này, hôn hít ra sao, lại còn bàn tán có nên dùng bao cao su hay nữa. Trong khi tất cả những gì Alice có chỉ là kỷ niệm mơ hồ về nụ hôn môi từ năm lớp tám.

      "Ali? Có nghe ba ?"

      "Vâng, con nghe thấy rồi", Alice uể oải trả lời bằng cái giọng vừa đủ để bên ngoài có thể nghe thấy.

      "Bữa tối xong rồi đó", ba nhắc lại.

      "Biết rồi mà", Alice . Rồi lầm bầm. " là phá thối."

      Soledad biết Alice vứt đồ ăn . Lúc đầu khi em bỏ thừa đồ ăn trong đĩa, bà kêu: "Cháu , ăn hết , ở nước chúng tôi trẻ em chết vì đói đấy."

      tối Alice tức điên, nhìn thẳng vào mắt bà mà : "Ngay cả khi cháu tống hết đống thức ăn này vào bụng bọn trẻ ở nước bác cũng vẫn chết đói thôi."

      Từ đó Soledad thêm gì nữa, nhưng ngày càng lấy ít thức ăn vào đĩa cho Alice. Có khác gì đâu. Alice có khả năng cân lượng calo chỉ bằng cái lướt mắt. Mỗi tối em nạp vào quá ba trăm calo. Còn lại bằng mọi cách em vứt hết.

      Khi ăn tay phải em đặt khăn ăn. Trước đĩa ăn em để ly rượu (dù bao giờ uống) và cốc nước, như thế là tạo được hàng rào thủy tinh rồi. Suốt tối em chú ý để khay đựng lọ muối và dầu ô liu ở vị trí thuận tiện. Em đợi dịp bố mẹ để ý vì bận rộn với cơ chế nhai nghiền máy móc là đẩy số thức ăn nghiền nát khỏi đĩa, cho vào trong khăn ăn.

      Mỗi tối em nhét ít nhất là ba chiếc khăn ăn đầy ự vào trong túi quần yếm. Trước khi đánh răng em đổ chúng xuống bồn cầu rồi đứng nhìn những mảnh đồ ăn bị dòng xoáy cuốn trôi . Vuốt ve cái bụng phẳng lì trống rỗng như lọ pha lê em thấy thỏa mãn biết bao.

      "Ôi trời Sol, chị lại cho kem vào nước sốt rồi. Tôi bảo chị bao nhiêu lần như thế khó tiêu lắm", mẹ nhăn nhó phàn nàn với người giúp việc, tay đẩy đĩa mì ra xa.

      Alice bước vào phòng ăn với cái đầu quấn khăn bông để vờ như em tắm gội suốt thời gian khóa mình trong phòng tắm. Em cân nhắc xem có nên bây giờ hay . Phải hỏi thôi, em muốn lắm rồi.

      "Con muốn có hình xăm bụng."

      Ba đưa ly nước lên miệng liền dừng lại đột ngột.

      "Sao kia?"

      "Đúng thế đó. Con muốn xăm mình" Alice quay sang ba với cái nhìn thách thức.

      Ba lấy khăn lau miệng, rồi lại đưa lên lau mắt, như thể cố xóa hình ảnh xấu nào đó vừa lướt qua tâm trí. Rồi ông cẩn thận gấp nó lại và đặt lên đùi. Tay cầm lại dĩa, ông cố tỏ ra hoàn toàn tự chủ được bản thân.

      "Nhiều khi ba hiểu nổi con nghĩ gì nữa."

      "Nghe thử coi, con muốn xăm hình gì?" Mẹ nhăn mặt xen vào, khó chịu vì nước xốt mì có kem nhiều hơn là vì cầu của con .

      " bông hồng. thôi. Cái Viola cũng có mà."

      "Thế nàng Viola là ai mới được kia chứ?" Ba chuyển sang giọng mỉa mai thấy . chẳng ích chi. Alice lắc đầu, mắt chuyển sang nhìn vào giữa bàn ăn.

      Bà Fernanda cố gắng thay em. "Viola là bạn cùng lớp. Con nó kể chuyện cả nghìn lần rồi. ràng là đầu óc để đâu ấy."

      Luật sư Della Rocca liếc nhìn vợ như muốn có tới lượt bà bị thẩm vấn đâu.

      "Rất tiếc nhưng tôi quan tâm bạn cùng lớp với Alice tô vẽ cái gì người."

      Và ra lời tuyên án: "Dù gì con cũng được phép xăm mình."

      Alice tống thêm dĩa mì vào trong khăn ăn. Rồi mắt vẫn nhìn vào khoảng trống giữa bàn em cứng: "Dù sao ba cũng ngăn con được đâu." Giọng em có vẻ gì là tin tưởng cho lắm.

      "Con thử nhắc lại xem nào!" Ba bảo em, giọng vẫn bình tĩnh như trước. "Con có thể nhắc lại được ?" Ba chậm rãi dằn từng tiếng.

      "Con là ba thể cấm con làm việc đó." Alice ngước mắt lên, nhưng chỉ có thể chịu được cặp mắt sâu, băng giá của ba quá nửa giây.

      "Con tin như thế hả? Theo ba thấy giờ con mới có mười lăm tuổi, và phép tính đơn giản cũng cho thấy là con phải nghe theo quyết định của cha mẹ thêm ba năm nữa", luật sư giải thích. "Hết thời hạn đó , để xem nào, tha hồ tự do muốn làm đẹp da bằng đủ các loại hình hoa hoét hay đầu lâu xương sọ làm."

      Mỉm cười thỏa mãn, ông xoắn dĩa mì khéo rồi cho vào miệng.

      Im lặng trong chốc lát. Alice lấy ngón tay miết mép khăn trải bàn. Bà mẹ chẳng hứng thú gì với bữa tối, nên đành nhai tạm miếng bánh mì, mắt nhìn quanh phòng ăn. Ông luật sư cố tỏ ra ăn rất ngon miệng, quai hàm nhai thức ăn đều đặn và mỗi miếng cứ nhai được hai lần lại lim dim mắt tận hưởng.

      Alice quyết phải tới cùng. Vì em ghét ông . Vì nhìn cách ông ăn như thế này làm cái chân lành của em cũng cứng đơ lại.

      "Ba hề quan tâm nếu như chẳng có ai thích con, nếu như chẳng có ai thích con hết."

      Ba nhìn em dò hỏi, rồi lại quay lại với đĩa mì, như thể có ai gì vậy. Alice vẫn chưa thôi: "Ba hủy hoại đời con, thế mà với ba có quan trọng gì đâu."

      Tay cầm cái dĩa giơ ngang mặt, ông luật sư Della Rocca bối rối nhìn đứa con vài giây.

      "Ba hiểu con gì nữa." Giọng ông hơi run run.

      "Ngược lại có, ba hiểu rất . Chỉ vì lỗi của ba mà con mãi mãi phải như thế này."

      Đặt dĩa xuống mép đĩa, tay luật sư đưa lên che mắt, như thể chìm đắm suy nghĩ điều gì. Rồi ông đứng dậy, rời khỏi phòng. Những bước chân nặng nề của ông vang lên hành lang lát đá sáng bóng.

      Fernanda thốt lên: "Ôi Alice", chẳng ra thương cảm hay trách cứ gì. Bà chỉ lắc đầu ngán ngẩm, rồi bước theo chồng sang phòng khác.

      Alice tiếp tục nhìn vào đĩa thức ăn còn đầy nguyên trước mặt thêm hai phút nữa, trong khi bà Soledad dọn bàn, lặng lẽ như cái bóng. Rồi em nhét khăn ăn vào túi và chui vào trong buồng tắm.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 4
      từ lâu rồi ông Pietro Balossino đành phải từ bỏ ý định thâm nhập vào cái thế giới đầy bí hiểm của thằng con trai. Mỗi khi tình cờ nhìn hai cánh tay chằng chịt vết sẹo của nó, ông lại nhớ tới những đêm thức trắng khắp nhà cẩn thận tìm mọi vật sắc có thể cứa được còn sót lại trong nhà. Đó là những đêm Adele uống thuốc an thần đến mụ mẫm cả người, miệng há hốc mệt mỏi rồi ngủ thiếp văng, vì muốn ngủ cùng giường với chồng. Những đêm đó tưởng như tương lai chỉ kéo dài tới sáng, và ông đếm từng giờ, từng giờ theo tiếng điểm của tháp chuông nhà thờ phía xa.

      Ý nghĩ sáng tìm thấy đứa con nằm úp mặt chiếc gối đẫm máu cắm sâu vào đầu ông tới mức dần dần ông tưởng như nó còn nữa, kể cả vào lúc này đây, khi nó ngồi ngay cạnh ông trong xe.

      Ông đưa con trai tới trường mới. Ngoài trời mưa, nhưng hạt nên nghe thấy tiếng mưa rơi.

      vài tuần trước, bà hiệu trưởng trường trung học chuyên ngành khoa học E.M. cho mời ông và Adele đến văn phòng để thảo luận tình huống đặc biệt, như bà viết trong sổ liên lạc của Mattia. Trong buổi gặp gỡ, bà hiệu trưởng thẳng luôn vào vấn đề chính mà lại vòng vo hết về tâm lý nhạy cảm của cậu học trò lại quay sang ca ngợi trí thông minh tuyệt vời của nó và những điểm số trung bình bao giờ dưới chín trong tất cả các môn học.

      Ông Pietro Balossino khăng khăng cầu cho phép cả thằng con trai cũng có mặt tại buổi chuyện này. Ông nghĩ như thế là đúng lắm vì nó chính là trọng tâm của buổi gặp. Mattia ngồi cạnh ba mẹ, suốt thời gian đó cậu chẳng hề ngước mắt khỏi cái đầu gối. Nếu nắm chặt tay lại cậu có thể khiến cho bàn tay trái ứa máu. Hai hôm trước Adele đãng trí chỉ kiểm tra móng tay phải mà thôi.

      Mattia lơ đãng lắng nghe như thể phải bà hiệu trưởng về mình. Cậu nhớ lại hồi lớp năm, sau suốt năm ngày liền cậu chẳng hé răng lấy lời, giáo Rita chỉ định cậu ngồi giữa phòng học, còn tất cả các học sinh khác ngồi xung quanh theo hình móng ngựa. chắc chắn cậu có vấn đề gì đó mà muốn tâm với ai; rằng Mattia là cậu bé rất thông minh, có lẽ quá thông minh so với độ tuổi của mình. Rồi giáo mời các bạn ngồi sát lại gần cậu hơn, để cậu cảm thấy tin tưởng, để cậu hiểu họ là bạn cậu. Mattia nhìn chằm chằm hai bàn chân và cuối cùng khi giáo hỏi cậu có muốn Mattia chỉ hỏi liệu nó có thể quay về chỗ ngồi của mình được chưa.

      Sau bài ca ngợi Mattia, bà hiệu trưởng cũng đến điểm mấu chốt. Điều mà ông Balossino hiểu được sau vài giờ là tất cả các giáo viên đều cảm thấy thoải mái, có cảm giác mơ hồ dường như xứng tầm với thằng bé giỏi cách kỳ lạ, mà lại muốn kết bạn với bất cứ đứa trẻ cùng tuổi nào này.

      Bà hiệu trưởng ngừng lát, dựa lưng vào chiếc ghế bành thoải mái, mở tập tài liệu mà chẳng đọc gì cả. Rồi bà gấp nó lại, như thể đột nhiên nhớ ra trong văn phòng vẫn còn có khách. Cẩn trọng lựa chọn từng lời, bà gợi ý hai ông bà Balossino có lẽ trường trung học E.M. đủ điều kiện đáp ứng đầy đủ nhu cầu của con họ.

      Đến bữa tối ba hỏi Mattia xem cậu có muốn chuyển trường . Mattia chỉ nhún vai rồi quay ra quan sát ánh đèn nê ông phản chiếu con dao ăn dùng để thái thịt.

      "Thực ra phải mưa rơi chéo đâu", Mattia , mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, lôi ba cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man.

      "Sao kia?" Ông hỏi, lúc lắc đầu cái.

      "Trời lặng gió. Nếu lá cây phải lay động theo." Mattia tiếp.

      Ba cậu đành thử suy luận theo đứa con trai. Thực ra ông chẳng quan tâm gì lắm đến điều đó và nghĩ rằng có lẽ chỉ là ý nghĩ trái khoáy nữa của thằng con mà thôi.

      "Thế sao?"

      "Nước mưa giọt chéo tấm kính, nhưng đó chỉ là vì chúng ta di chuyển. Nếu đo góc rơi so với phương thẳng đứng, ta có thể tính toán được tốc độ rơi."

      Mattia miết dọc ngón tay theo đường rơi của hạt mưa. Cậu gí sát mặt vào kính chắn gió và hà hơi, rồi dùng ngón trỏ vẽ đường lên đó.

      "Đừng có hà hơi lên kính chứ, để lại vết đấy." Ba trách.

      Mattia như chẳng nghe thấy lời ông.

      "Nếu ta nhìn ra ngoài, nếu biết chính mình chuyển động, thể hiểu được là giọt mưa hay chúng ta gây ra", Mattia .

      "Gây ra cái gì?" Ba hơi lúng túng, hỏi cụt lủn.

      "Đường rơi chéo như thế."

      Ông Pietro Balossino g̣ật đầu, dù chẳng hiểu gì cả. Họ đến nơi. Ông về số rồi phanh xe lại. Mattia mở cửa xe, làn gió mát ùa vào trong.

      "Ba đón con lúc giờ."

      Mattia gật đầu. Ông Balossino rướn người ra để hôn cậu, nhưng dây an toàn giữ ông lại. Ông lại dựa vào ghế ngồi, nhìn đứa con xuống xe, đóng cửa lại sau lưng.

      Trường mới tọa lạc tại khu dân cư đẹp đồi. Tòa nhà được xây từ những năm hai mươi. Cho dù có nhiều lần tu sửa, nó vẫn như cái gai trong mắt giữa bao ngôi biệt thự lộng lẫy mới xây xung quanh. khối đa diện trát xi măng trắng, hai hàng cửa sổ cách nhau đều đặn và hai cầu thang thoát hiểm sơn xanh.

      Mattia trèo lên hai quãng cầu thang dẫn lên cửa chính. Cậu đứng góc, cách xa nhóm học sinh đứng chờ cho tới lúc chuông reo, cho dù ở phía ngoài mái hiên mưa làm ướt đầu cậu.

      Vào bên trong rồi Mattia tìm sơ đồ các phòng học, để khỏi phải hỏi giám thị.

      Lớp 10F nằm ở cuối hành lang tầng hai. Mattia hít hơi dài rồi bước vào. Cậu đứng sát bức tường cuối lớp chờ đợi, hai ngón cái móc vào quai ba lô, với cặp mắt của kẻ chỉ muốn chui luôn đầu vào trong tường cho rồi.

      Dần dần các gương mặt lạ lẫm liếc nhìn cậu dò xét trong lúc vào chỗ ngồi. Chẳng ai mỉm cười với cậu. vài học sinh ghé tai nhau thầm. Mattia chắc chắn bọn chúng về cậu.

      Cậu nhìn các bàn còn trống. Và khi ngay cả chỗ trống cạnh nữ sinh có móng tay sơn đỏ cũng có đứa ngồi, cậu thấy cả người. Giáo viên vào lớp, Mattia liền bước tới bàn duy nhất còn trống, cạnh cửa sổ.

      "Cậu là học sinh mới hả?" Đứa ngồi cùng bàn quay sang hỏi, nó có vẻ gì đó rất đơn độc giống y như cậu.

      Mattia gật đầu, chẳng nhìn sang.

      "Mình là Denis", nó giới thiệu, đưa tay ra bắt.

      Mattia bắt tay hờ hững, miệng rất vui lòng.

      "Chào mừng cậu đến lớp mới", Denis thêm.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :