1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi ánh đèn rực rỡ - Thanh Sam Lạc Thác (46c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      - Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
      - Dịch giả: Đặng Thu Lan
      - NXB: NXB Tổng hợp TP. HCM
      - Số trang: 450
      - Giá bìa: 90.000 VNĐ
      - Ngày xuất bản: 1/2012


      ***********************

      Lời đầu

      Nhâm Nhiễm – cái tên có phát gần giống như từ trong tiếng Hán, nghĩa là "thời gian dần trôi mãi".

      "Thời gian buộc phải lăn bánh xa ư?"

      "Đúng vậy, thời gian trôi , nhưng để lại cho chúng ta những hồi ức tốt đẹp, đó cũng chính là món quà mà thời gian ban tặng cho mỗi người."

      ít lần, Nhâm Nhiễm ngắm nhìn di ảnh của mẹ, nhớ về những lời dạy bảo của mẹ. Rồi ngẫm ra rằng, món quà mà thời gian ban tặng vỏn vẹn chỉ là những hồi ức tối đẹp.

      Hồi ức tốt đẹp, đương nhiên cũng có.

      Thế nhưng, có những lúc, khi vén bức màn bí mật lên, đằng sau đó khiến con người ta thể đối diện và chấp nhận. Thiên đường – mãi mãi chỉ dành cho kẻ khờ dại và trẻ con.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1
      Trước năm mười hai tuổi, Nhâm Nhiễm có cuộc sống hoàn hảo, niềm hạnh phúc trọn vẹn.

      Cha – Nhâm Thế Yến là giảng viên trường Đại học Luật tại thành phố Z ở miền Nam. Còn mẹ làm việc tại Thư viện thành phố Z, cả gia đình sống ở biệt thự ven ngoại ô cách thành phố Z xa.

      Biệt thự là di sản của cha Nhâm Thế Yến, vốn là giáo sĩ truyền đạo. Khu vườn trong nhà quá lớn, giữa vườn có cây long não mọc sum suê, nghe được sáu mươi tuổi. Vào những ngày hè nắng gắt, cành cây vươn ra đón lấy ánh nắng tạo bóng mát cho ngôi nhà, mái ngói đỏ gạch với hai tầng lầu tôn lên nét cổ kính, bức tường phía tây đầy các chú thằn lằn khục khựa ngừng, nhưng cũng may có bọn chúng ngụy trang cho căn biệt thự lâu năm chưa được tu sửa.

      Nhâm Nhiễm từ quen với cuộc sống yên bình tại đây, càng thương khoảng thời gian hạnh phúc mà trải trong căn nhà. Cha giáo sư ngành luật cùng mẹ – tính tình dịu dàng, cha mẹ dạy dỗ rất nghiêm khắc nhưng cũng chiều chuộng con hết mực.

      Bạn thâm giao của cha – ông Kỳ Hán Minh có cậu con trai tên là Kỳ Gia Tuấn. Gia Tuấn và chơi với nhau từ , xem nhau như hai em ruột. Vì thế mà có cảm giác đơn như bao đứa trẻ là con khác.

      luôn nghĩ, thế giới bé của mình vô cùng hoàn mỹ.

      Thế nhưng, bà Phương Phi – mẹ của Nhâm Nhiễm ngã bệnh vào năm mười hai tuổi. Lúc đó, vừa lên lớp bảy. Qua nhiều xét nghiệm của các chuyên gia quyền uy trong ngành, bà Phương Phi được kết luận là mắc bệnh ung thư tử cung. Từ đó, bà bắt đầu vật lộn với căn bệnh.

      Nhâm Thế Yến luôn tận tâm chăm sóc vợ, nhưng công việc quá đỗi bận bịu, ngoài việc lên lớp còn phải hướng dẫn cho các tiến sĩ thực tập, phải viết đề tài nghiên cứu, lắm lúc còn phải công tác xa nhà tham gia các hội nghị.

      Còn Nhâm Nhiễm, nhanh chóng quen việc tất bật chạy đôn đáo ba nơi – trường học, bệnh viện và nhà. thường mang bài tập vào bệnh viện làm, học cách chăm sóc mẹ, đồng thời cũng chứng kiến cảnh mẹ dần dần tiều tụy do căn bệnh quái ác đó.

      Bà Phương Phi làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, tiến hành hóa xạ, cắn răn chịu đựng những cơn đau quăn quại, bất lực khi tóc rụng, ói mửa, chán ăn... nhưng tế bào ung thư vẫn tiếp tục phát triển, khuếch tán đến các bộ phận khác.

      Quá trình trị liệu dai dẳng, bất kể đối với bệnh nhân hay người nhà cũng là dày vò. Phương Phi chưa bao giờ ai oán, than phiền, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, bà luôn rất bình tĩnh, ôn hòa. Bà cùng con ôn bài, tâm , khích lệ con học hành tốt. Đối với chồng, bà luôn cười tươi như hoa, can đảm của bà khiến cho mọi người đều khâm phục.

      Mùa đông năm Nhâm Nhiễm mười sáu tuổi, bà qua đời trong bệnh viện.

      Đó đúng vào những năm cuối của thập niên 90, người đua nhau đưa ra lời "tiên đoán", tranh luận thế giới phải chăng đến ngày tận thế, người hoan hỉ đón chào kỉ niên mới, cho rằng thế giới bước sang trang sử mới.

      Nhâm Nhiễm, trước nỗi đau mất mẹ, đột nhiên trở thành trầm cảm, lạnh nhạt với mọi vật xung quanh.

      Sau khi an táng vợ, Thế Yến lo cho cảm xúc của con nên quyết định thay đổi môi trường sống. Ông rời khỏi thành phố Z, xin vào làm giảng viên cho trường đại học Tài Chính tại thành phố H và tiến hành chuyển trường cho con . Nhâm Nhiễm trong nỗi đau mất mẹ cũng phản đối gì.

      Đến thành phố hoàn toàn lạ lẫm, Nhâm Nhiễm có tâm trạng thích nghi với nó. ngày càng hướng nội, trầm cảm. Nửa năm đầu, cuộc sống của trôi qua tồi tệ. vừa căm ghét thời tiết khắc nghiệt khác xa nơi quê hương, vừa muốn giao lưu với các bạn học, thành tích học tập sa sút hẳn.

      Đúng vào lúc Nhâm Thế Yến bàng hoàng lo lắng cho con Kỳ Gia Tuấn ghi danh và thi đậu vào trường đại học mà ông dạy. Trước niềm vui bất ngờ, hai cha con đều vui mừng khôn xiết.

      Thâm giao gữa hai nhà Nhâm – Kỳ bắt đầu từ thời ông nội của Nhâm Nhiễm, hai gia đình biết về nhau. Nhâm Thế Yến và cha của Gia Tuấn – Kỳ Hán Minh vừa là bạn học cũ vừa là bạn chí cốt từ , ông còn là đồng nghiệp của mẹ Gia Tuấn tại trường đại học Z, tình cảm giữa hai gia đình luôn rất thắm thiết.

      Trong tang lễ của mẹ Nhâm Nhiễm, Nhâm Thế Yến cố nén nỗi đau giải quyết các vụ, có thời gian chăm sóc con . Lúc ấy, Gia Tuấn luôn ở bên Nhâm Nhiễm, nắm chặt bàn tay của run lên vì khóc, mọ người khi nhìn thấy tình cảnh đó đều cảm thấy tình cảm của đôi bạn trẻ trong sáng và đáng thương.

      Sau khi Gia Tuấn học đại học ở đây, hầu như ngày nào cũng đến làm bài tập chung với Nhâm Nhiễm, sau cùng cũng phấn chấn được đôi chút, dần dần tự lập mình nữa. Năm cuối cấp lớp phổ thông, vùi đầu luyện thi và đậu vào cùng trường đại học với Gia Tuấn.

      Nhâm Thế Yến vui mừng khôn xiết, mặc nhiên cho phép đôi bạn trẻ với nhau như hình với bóng.

      Gia đình hai bên đều công nhận đôi trẻ nhau, chỉ Nhâm Nhiễm . thừa nhận, tình cảm giữa và Gia Tuấn tốt hơn bạn bè bình thường, thậm chí còn thương nhau hơn cả em ruột, nhưng so với tình cảm đôi lứa còn khoảng cách rất xa.

      Cùng lớn lên, thân thiết quá đỗi, trái tim bị lạc nhịp, cũng là trong những nguyên nhân đó. Quan trọng hơn hết, chàng trai như Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm chỉ xem là bạn bè chứ hi vọng là người của mình. Gia Tuấn có bề ngoài hào hoa, dịu dàng nhưng tính cách phức tạp lại rất phóng túng.

      Từ đến lớn, chứng kiến cảnh Gia Tuấn quen biết bao nhiêu đố kị tí nào.

      Trong mắt , những chuyện hợp hợp tan tan giữa những đôi trai trẻ như vậy, thay vì là tình , chi bằng cho đó là hoạt động xã giao, là "xao động" nhất thời của tuổi mới lớn, nó vốn thu hút với . Thứ mà mong muốn là "cảm giác mãnh liệt hơn, tình có thể nhấn chìm chính bản thân mình". Lúc hùng hồn tuyên bố ý kiến này, Gia Tuấn cười ồ lên, xoa đầu : "Tâm tư của thiếu nữ, là đáng sợ".

      " được cười nhạo em. Em biết , hôn nhân như cha mẹ em là rất hạnh phúc. Họ là điển hình cho đôi vợ chồng ân ái. Còn tình thăng hoa từ bạn học, rồi nhau – kết hôn quá bình dị, hề kịch tính tí nào."

      Gia Tuấn nhún vai: "Rất nhiều người mong có hạnh phúc bình dị như thế cũng được đó, em à!"

      Nhâm Nhiễm ít nhiều cũng biết được hôn nhân của cha mẹ từng gặp trắc trở, khí gia đình thỉnh thoảng hay căng thẳng, "Hạnh phúc bình dị đương nhiên cũng tốt, nhưng em tin rằng tại muốn thứ hạnh phúc đó?"

      Kỳ Gia Tuấn ngớ người! Quả , có gương mặt điển trai cực kì. Thường ngày, như kẻ lẳng lơ, hời hợt, chẳng nghiêm túc trong chuyện gì, chỉ những lúc ngớ người như thế này mới trông nét mặt của .

      vội lắc đầu, cười : " kỳ vọng hôn nhân, hiểu tại sao mọi người cứ tự chuốc phiền phức mà kết hôn làm gì, cũng biết cụ thể cái cần là gì, chừng muốn có bạn 'mát mẻ' và quyến rũ đấy!"

      Nhâm Nhiễm trổ mã hơi chậm, đến cấp 3 mới bắt đầu cao ra được tí và luôn buồn phiền về việc này, nhìn thấy dáng người mảnh mai của mình là cắn răng : "Đúng là con trai, toàn cái thứ động vật chỉ biết nhìn bằng mắt!"

      "Được thôi, hi vọng rằng người đàn ông "nhấn chìm" em chính tâm hồn của em". Gia Tuấn luôn nhường nhịn và miệt thị "tuyên ngôn" của bé.

      Gia Tuấn rất điển trai, gia đình lại giàu có, từ hồi trung học, là mơ ước của bao nữ sinh cùng lứa, ngay cả cái tính cách khó nắm bắt của cũng được các "xếp" vào trong những điểm quyến rũ. và Nhâm Nhiễm luôn đối xử nhau như hai em, trước đây, luôn chạy đôn đáo giữa trường học và bệnh viện nên ai đố kị "vị thế" ưu tiên của trong lòng Gia Tuấn.

      Sau khi lên đại học, những đó ắt còn bằng lòng với cách tiếp xúc như truyền nhau những mẩu giấy , cùng xem bộ phim hoặc trò chuyện đường về, và càng cảm thấy khó chịu khi bên đột nhiên xuất bé gầy gò, da ngăm đen vì cháy nắng.

      Nhâm Nhiễm có cái nhìn khá lạc quan với sắc đẹp của mình, có gương mặt giống cha, chân mày đen tuyền, đôi mắt sáng long lanh màu hổ phách, dáng dấp thừa hưởng được nét thanh thoát của mẹ. Tuy được xếp vào bậc mĩ nhân tuyệt sắc nhưng cũng hơn hẳn khá nhiều người. Dù lúc nào cũng bị xoi mói bởi ánh mắt nghi ngờ của các nàng si mê Gia Tuấn cũng thể làm mất vui với cuộc sống sinh viên ở giảng đường.

      Nỗi đau mất mẹ vơi dần, lại vừa bước qua khỏi thời kì ôn thi đại học căng thẳng của cấp phổ thông, nhìn thấy các bạn khác cùng trang lứa tung tăng vui đùa nhảy nhót, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên, trở lại hoạt bát như xưa.

      khích lệ Gia Tuấn hẹn hò với khác: " nàng chân dài ăn mặc phong cách Ha-wai trông đẹp lắm đó."

      Gia Tuấn chịu nổi con mắt thẩm mỹ của : "Em có quá , kiểu tóc dài đến quê mùa, đôi mắt có chút sức sống, ăn mặc khác người. Làm ơn, thích nàng như thế."

      Được vài hôm, lại mực tiến cử nàng cực kì bốc lửa: "Dáng chuẩn của người mẫu đấy nhé, phải hợp khẩu vị của sao?"

      Kỳ Gia Tuấn sao cũng được, chỉ cần đối phương cảm thấy thích cũng chẳng bao giờ từ chối. Sau khi họ hẹn hò với nhau, Nhâm Nhiễm cứ bám lấy hỏi về bí quyết "trổ mã" của nàng kia khiến Gia Tuấn dở khóc dở cười, " ấy chưa thân đến mức bàn về đề tài cơ thể đâu em!"

      vẫn chịu thôi, cứ tíu tít bên Gia Tuấn hỏi về cuộc hẹn hò của đến khi xin đầu hàng mới thôi.

      Gia Tuấn lớn hơn hai tuổi, Nhâm Nhiễm học sớm nên chỉ kém lớp. Ngay từ khi còn , hai người rất lòng với nhau, luôn chia sẻ cho nhau những tâm , những ước mơ, những buồn phiền, những nỗi đau riêng tư và thầm kín nhất. Họ tin rằng, đối phương là người đáng tin cậy nhất để san sẻ mọi điều.

      Nhưng cái chuyện hẹn hò riêng tư trai nào giống với các tâm khác của tuổi mới lớn, Gia Tuấn biết Nhâm Nhiễm rất ngây thơ, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều và hay vượt quá giới hạn. lại cứ thay đổi bạn liên tục, càng muốn phải báo cáo với nàng từng chuyện từng chuyện nhặt để thỏa mãn lòng hiếu kì của nàng.

      "Em nhanh chóng tìm cái người nhấn chìm em để mà hẹn hò , thất tình vài lần cũng sao, đến năm ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được người ưng ý chúng ta có thể nghĩ đến việc kết hôn."

      "Hứ, em qua loa như , tìm được người thích hợp, em thà ở vậy cả đời."

      "Ngay cả cái chuyên ngành thi đại học cũng do gia đình họp rồi đưa ra quyết định, đừng gì đến chuyện hôn nhân."

      Gia đình Gia Tuấn sản xuất và gia công các sản phẩm thuộc da, quy mô cũng khá lớn và có tiếng tăm trong giới kinh doanh thành phố Z. Gia Tuấn chỉ có người chị du học ở Úc, đến nay vẫn chưa chịu về. ý thức được kì vọng của gia đình đặt nơi mình, thở dài :

      "Bây giờ cha mẹ để mặc chơi, nhưng sau này chắc chắn họ để cho tự ý mà ở vậy suốt đời đâu. Nếu có thể tự quyết định, thà kết hôn."

      "Em tin bác trai và bác nhẫn tâm đến nỗi bắt ép kết hôn với người mà hoàn toàn . Vấn đề của thích quá nhiều người mà chẳng chịu nghiêm túc với ai."

      Gia Tuấn bật cười: "Em hiểu thế nào là nghiêm túc sao?"

      "Nghiêm túc là khi xác định người mãi mãi người đó."

      "Em ngây thơ quá, em cho phép người ta có quyền thay lòng hay lật lọng sao?"

      Nhâm Nhiễm ứ họng.

      " mà cha mẹ hi vọng đến với họ là những mà trước tiên cha mẹ cảm thấy thích. Tiểu Nhiễm, em luôn phù hợp với tiêu chuẩn của cha mẹ . Nếu như sau này em tìm được người thích hợp hãy lấy nhé, như vậy mọi người đều vui vẻ."

      Nhâm Nhiễm bật cười, để tâm đến lời của : "Em mà làm dự bị cho à? Đừng có nằm mơ! cảm thấy là hai ta đến với nhau thành trò cười cho thiên hạ sao?
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2
      Vừa dứt lời, họ về trước cổng nhà Nhâm Nhiễm.

      Quy mô trường đại học Tài Chính này lớn, khi Nhâm Thế Yến đến công tác ở đây, trường sắp xếp cho ông ấy căn hộ kí túc xá.

      Khuôn viên trường nhưng địa hình như đường núi, nhấp nhô cao thấp. Kí túc xá của Nhâm Thế Yến cách xa kí túc xá sinh viên.

      Qua hơn 20 bậc thang đá, vài tòa nhà xây theo kiểu Liên Xô từ thập niên 50 dựng sừng sững đồi, mỗi tòa nhà chỉ có 4 lầu với các bậc thang xi măng xám xịt, hành lang tối tăm và có ngọn gió nào luồn qua được. Kiến trúc tòa nhà được logic lắm, phía dưới cũng có chỗ đậu xe. Ngày xưa, tòa nhà này dành cho các chuyên viên Liên Xô, sau này đổi thành kí túc xá cho giảng viên. Từ khi trường xây kí túc xá mới, cải thiện chỗ sinh hoạt cho giảng viên, nhiều chủ hộ ở đây lần lượt dọn , chỉ còn lại các hộ đơn thân và giảng viên thỉnh giảng nên nhộn nhịp như xưa. Nhâm Thế Yến lại thích gian yên tĩnh tại khu kí túc xá này, làm cũng rất tiện lợi. Hơn nữa, ông chưa có dự định công tác lâu dài tại đây nên mua nhà mới.

      Nhâm Nhiễm sau khi đậu đại học dọn vào kí túc xá cho sinh viên nhưng từ trường về nhà đối với giờ đây vô cùng dễ dàng. Gia Tuấn theo học chuyên ngành Thương mại Quốc tế, cần mượn quyển sách, dẫn lên lầu, vừa mở cửa nghe thấy tiếng trò chuyện của Thế Yến trong phòng, giọng ông rất vang.

      "Pháp luật nay vẫn chưa có quy định cụ thể để quy phạm trái phiếu riêng lẻ, nhưng có nhiều rủi ro cần đề phòng, tôi cảm thấy cái cần đề phòng chỉ là hợp đồng, vốn lưu động của công ty tham gia trái phiếu và tính ổn định của các chính sách cũng cần được xem xét."

      Tiếng của người khác vang lên: "Nguồn vốn được huy động từ người dân vào hoạt động trong thị trường trái phiếu nay, nếu muốn bị bóp nghẽn chỉ có thể liên minh với nhà nước, đối với những người kinh doanh trái phiếu riêng lẻ mà , e rằng còn lựa chọn nào khác."

      Gia Tuấn : "Hay là lát mình hãy quay lại."

      "Cha em mà bàn về vấn đề Pháp luật với người ta lâu lắm, nếu như người ngồi trong đó là tiến sĩ ông hướng dẫn càng biết đến bao giờ mới xong, sao đâu, mình lấy sách xong rồi ."

      gõ cửa tượng trưng vài cái rồi đẩy cửa vào, mắt hướng về chàng ngồi đối diện Nhâm Thế Yến.

      Nhâm Thế Yến gằn giọng: "Bất lịch , xông vào như thế à?"

      Gia Tuấn lúc này đứng ngay sau lưng , lên tiếng: "Xin lỗi chú."

      Vị khách đó là người hoàn toàn xa lạ, dù ngồi chiếc ghế mây vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo hiếm có với dân miền Nam. Gương mặt hơi gầy, đôi mắt to và sâu, sống mũi cao. Trông tuổi còn rất trẻ nhưng trong ánh mắt toát ra nét của người chững chạc và từng trải khiến cho người ta thể nào đoán chính xác tuổi của .

      Phán đoán đầu tiên của Nhâm Nhiễm là, "Người này chắc chắn thể là học sinh của cha mình".

      Đứng trước người cha vốn nổi tiếng là thầy giáo uy nghiêm, ta có tí nào sợ hãi của người học trò chăm chú nghe giảng mà ngược lại còn đôi chút hờ hững.

      ta đưa mắt nhìn Nhâm Nhiễm, phút chốc liếc sang Gia Tuấn rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Nét mặt của Gia Tuấn bỗng chốc trở nên khó hiểu, Nhâm Thế Yến cũng cảm thấy bất an: "Gia Tuấn, có chuyện gì ư?"

      "Dạ, có gì!". Gia Tuấn vội kéo Nhâm Nhiễm, "Chúng ta ra ngoài trước !"

      " phải cần tìm sách sao?"

      Gia Tuấn để mặc , quay lưng bước ra ngoài. Nhâm Nhiễm lúc này mới cảm thấy có gì bất ổn, tò mò liếc mắt sang chàng xa lạ đó, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ rọi xuống sàn nhà ngang qua mắt , lịch đứng dậy: "Chào !"

      Dáng người cao to như đoán, đôi mắt sâu đến nỗi có thể thu gom hết mọi thứ vào đó. vốn thường tiếp xúc với chàng trai trạc tuổi như , càng quen với cách chuyện khách sáo này, đỏ mặt trước cái nhìn đó, liền vội : "À, chào . Mọi người tiếp tục, tôi ra ngoài trước."

      Nhâm Nhiễm chạy ào ra nhưng nhìn thấy Gia Tuấn liền vội xuống nhà tìm. phát đứng ở dưới. Lúc này, ánh hoàng hôn rọi xuống và dừng lại thân người , cảm nhận được điều bất an gương mặt lạnh lùng của .

      "Sao vậy, quen người đó à?"

      Gia Tuấn im lặng lúc, : "Ừ, gặp qua lần, thôi."

      Hai người về phía bậc thang, thực kìm được lòng, hỏi: "Ê, chỉ gặp qua lần mà sao nét mặt kì lạ vậy?"

      Gia Tuấn im lặng hồi lâu, thầm: " là con trai của cha ."

      Câu lạ lùng đập vào tai mình, trợn tròn mắt, ấp úng : "Vậy, đó... phải là con của mẹ ?"

      "Ngốc ạ, nếu đó là con của mẹ , gọi trai rồi. là con của cha với người đàn bà khác."

      Thành phố Z – quê họ là mảnh đất trù phú thuộc tỉnh miền Nam, quả thực ít đại gia giàu có nuôi vợ lẽ bên ngoài. Nhâm Nhiễm hiểu biết nhiều, cuộc sống của quá đơn giản, thể nào gán ghép "con riêng" với người bác thân thiết với ngay từ thuở , lại càng tin rằng, mẹ của Gia Tuấn – phụ nữ tính cách trông cứng rắn, mạnh mẽ như vậy mà có thể chấp nhận việc này, há hốc mồm kinh ngạc.

      "Trời ơi!"

      Gia Tuấn liếc cái lâu, chỉ tiếc là cái nét uy nghiêm của Nhâm Nhiễm miễn dịch từ lâu rồi, chi đến chuyện dập tắt cái tính tò mò của .

      "Mẹ ... có biết chuyện này ?"

      " còn biết chi đến mẹ ?"

      "Vậy... dì có tức giận lắm hả ?"

      Gia Tuấn thèm trả lời .

      Tất nhiên là, mẹ chỉ là tức giận, lúc biết chồng mình có đứa con riêng hơn con mình ba tuổi, lớn hơn con trai mình bốn tuổi là lúc bà mới đẻ Gia Tuấn chưa đầy năm. Suýt tí là bà ngã quỵ, phải mất thời gian khá dài bà mới hồi phục trở lại. là hồi phục hơi quá, cũng có thể là chưa bao giờ bà chấp nhận được chuyện đó, từ lúc Gia Tuấn hiểu chuyện, quen với bầu khí lạnh lùng và căng thẳng trong nhà.

      "Sao trước đây chưa từng nghe nhắc đến?"

      "Ngốc quá, chuyện này cũng có thể tùy tiện cho người khác nghe sao?" Gia Tuấn hết nhẫn nại.

      "Vậy... ta tìm cha em có việc gì?"

      " biết."

      "Hình như cha em biết quan hệ của hai người."

      "Đây cũng đâu phải là bí mật gì, dựa vào mối thâm tình giữa cha em và cha chắc chắn là biết rồi."

      " Tuấn, cha em và ta có chuyện gì đâu, vừa nghe là biết họ bàn về vấn đề công việc, pháp lý. Xưa nay cha vẫn rất thích ."

      Nếu là thường ngày Gia Tuấn bật cười trước lời ngây ngô của bé, nhưng lúc này, quả chẳng còn tâm trạng gì, chỉ gật gù : " biết, tức giận chỉ vì cha em chuyện với đâu."

      lắc tay , : "Ê, đây là lỗi của bác trai, còn nữa... là lỗi của mẹ người đó. Em quen thân với gia đình mà cũng biết chuyện này, cũng chưa từng gặp ta trong nhà . Có thể thấy rằng ta ảnh hưởng gì đến cuộc sống của , hà tất phải giận ta làm gì?"

      Gia Tuấn gượng cười: "Tiểu Nhiễm, em hiểu. Em biết rằng, bầu khi gia đình thể là bình thường, nhất là sau khi biết được nguyên nhân khiến mẹ vui buồn thất thường, khi gặp , thể nào vui được."

      Nhâm Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, gật đầu, đột nhiên ngước lên hỏi: " biết có tồn tại của ta từ khi nào?"

      "Ba năm trước."

      Nhâm Nhiễm im lặng hồi lâu, Gia Tuấn khỏi cảm thấy kì lạ, liền hỏi: " nghĩ gì đấy?"

      " Tuấn, lúc đó cứ ở bên cạnh em suốt, em chỉ biết lo lắng đến bệnh tình của mẹ em, cho đến khi mẹ qua đời, em chỉ biết mình đau buồn mình mà an ủi được lời nào." Nhâm Nhiễm choàng qua vai , "Em quá ích kỉ."

      "Ngốc ạ, chuyện này người khác thể an ủi được, chỉ là mình tự lờ thôi."

      "Tiểu Nhiễm..."

      Người phụ nữ vừa gọi Nhâm Nhiễm bước ra từ chiếc xe hơi màu đen. Bà ta khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lắm, gương mặt hình oval điển hình, mắt mí dài khá quyến rũ, trang điểm nhạt, mái tóc bồng bềnh xõa ngang vai, bộ váy người thuộc dạng đồng phục công sở, tay xách chiếc cặp da, trông rất tháo vát và xinh đẹp.

      Nhâm Nhiễm xị mặt, buông Gia Tuấn ra, "Dạ" tiếng .

      "Ba cháu hẹn đến có công việc cần bàn, sẵn tiện mua thức ăn đến đây, tí nữa cháu về nhà ăn cơm nhé, Gia Tuấn cũng đến ăn chung cho vui."

      Hai người cùng lắc đầu, Nhâm Nhiễm hề nhìn mặt bà ta, lễ phép : "Cám ơn , cần đâu ạ, chúng cháu còn có việc", mặt khác, nhanh chân bước cho đến khi ra khỏi khu kí túc xá giảm tốc độ lại.

      "Bà luật sư Quý Phương Bình này gần đây hay đến nhà em lắm à?"

      Nhâm Nhiễm lắc đầu, "Cũng thường lắm, em gặp bà ta được hai lần, bà đều tìm cha em thảo luận vấn đề học thuật."

      Gia Tuấn như suy nghĩ điều gì, thêm gì nữa, Nhâm Nhiễm hỏi :

      " cảm thấy có phải bà ấy thích cha em ?"

      "Bà ta cố tình đến nhà nấu cơm lấy lòng em, đương nhiên phải vì thích em rồi."

      Nhâm Nhiễm xị mặt.

      Gia Tuấn xoa đầu , : "Nhâm Nhiễm, cha em giờ là người đàn ông độc thân. Ông có vốn kiến thức rộng và trong những năm thành đạt nhất, lại rất phong độ, được mệnh danh là giáo sư có sức quyến rũ nhất trường, em biết có biết bao trẻ say mê ông ấy sao, huống chi là người đàn bà chín chắn đó, đó là điều bình thường thôi."

      "Thế nhưng mẹ em vừa mất hai năm, bà ta phải hiểu tâm trạng của cha và em, cho dù có ý định gì nữa cũng phải qua khoảng thời gian nữa mới tiếp cận cha em."

      "Bao lâu thích hợp? Em tính học theo người xưa, bắt chú Nhâm phải giữ tiết trong ba năm ư?"

      Nhâm Nhiễm chưa từng suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này, : "Dù sao em thích bà ta, xem bà ta tự nhiên chưa kìa, lúc em thi đậu đại học lúc chúng ta vừa quen bà, chỉ ăn chung bữa cơm, gặp nhau cũng chỉ vài lần luôn miệng gọi thân mật – Tiểu Nhiễm, Gia Tuấn."

      "Tiểu Nhiễm, nếu như chú Nhâm chính thức giới thiệu bà ta với em em phải có tâm lý chuẩn bị, có lẽ bà ta và cha em đơn thuần là bạn bè bình thường."

      Nhâm Nhiễm dừng lại đột ngột: "Ý của là bà ta và cha em nhau rồi sao? Họ bắt đầu từ khi nào?"

      lắc đầu: " đâu, cha em lãng quên mẹ nhanh như vậy."

      Gia Tuấn an ủi: "Đừng nhìn vấn đề như vậy, Tiểu Nhiễm. tin rằng em bao giờ lãng quên mẹ em, cũng bằng lòng để người khác thế vào vị trí đó, mà cuộc sống cứ tiếp diễn, em cầu cha em cứ đơn thân chiếc bóng suốt để chứng minh cha em quên được người vợ mất, hoàn toàn hợp lí."

      "Em cho phép cha đương kết hôn hồi nào? Năm nay ông mới bốn sáu tuổi, ắt phải tìm người bạn đời tiếp quãng đời còn lại. Nhưng cha sống chung với mẹ nhiều năm nay, tình cảm sâu nặng như thế, khi mẹ mất chưa được hai năm động lòng trước người phụ nữ khác quá hợp lí."

      tức giận: " được, em phải về hỏi cha."

      Gia Tuấn vội ngăn lại: "Em xem em kìa, như vậy là hơi quá rồi. Lúc thi đại học, chú Nhâm em có đầu óc phân tích, suy nghĩ rất logic, thích hợp học chuyên ngành luật. Lúc đó em , em thích học luật, mẹ cũng muốn em học luật. Dù chú rất vui nhưng vẫn chiều ý cho em chọn chuyên ngành kinh tế. Giờ đây, em cũng biết tôn trọng cuộc sống của cha em chứ."

      Nhâm Nhiễm biết đáp lại thế nào, bực dọc : "Em xen vào chuyện của cha, nhưng em sao chấp nhận được chuyện cha vội lãng quên mẹ, thời gian nữa, em mới thấy hợp lí."

      "Vẫn là câu hỏi đó, Tiểu Nhiễm, em cảm thấy bao lâu mới hợp lí?"

      Nhâm Nhiễm ứ họng, rồi cãi lại: " Tuấn, sao em cảm thấy cố sức thuyết phục em chấp nhận người đàn bà đó, phải chăng cha em nhờ thuyết giáo?"

      Gia Tuấn trố mắt, cười phá lên: "Đừng ngốc nữa, chú Nhâm để làm chuyện đó đâu, vả lại cũng chẳng thích bà luật sư tinh tường kia, chỉ muốn em biết, đừng quá chống đối chuyện cha em có thể có cuộc sống mới bất kỳ lúc nào."
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3
      Gia Tuấn còn có hẹn, hai người chia tay, Nhâm Nhiễm trở về kí túc xá. buồn bã nằm nghỉ giường, lại nghĩ về chuyện đó, kết luận vẫn là: " rất ư là phản đối!"

      Đương nhiên là bước quá cái tuổi sợ hãi bà dì ghẻ trong truyện cổ tích, cũng thừa nhận cha đúng như lời Gia Tuấn, " rất phơi phới", lại rất phong độ, hoàn toàn có đủ "vốn liếng" thu hút người khác giới. vẫn sao thuyết phục được bản thân rằng vết thương lòng mất vợ của cha được hàn gắn, điều thậm tệ hơn nữa – cha bắt đầu cuộc sống mới.

      Tới buổi cơm tối, các bạn gọi ăn cùng, lắc đầu từ chối, chồm dậy về nhà, quyết định chuyện cùng cha.

      Chiếc xe hơi màu đen ấy vẫn đậu ở chỗ cũ, Nhâm Nhiễm bước nhanh lên thềm vội vào khu nhà cha ở, nào ngờ loạng choạng thế nào ngã ngay vào người bước ra. Người này vội dìu lại, đợi chao đảo nữa mới lên tiếng: "Xin lỗi."

      hoàn hồn liếc mắt nhìn lên, người đàn ông cao to đứng sừng sững trước mặt chính là người ngồi chuyện rất lâu với cha trong nhà, ấp úng: " sao, à, ý tôi , xin lỗi, chính tôi đụng ."

      Người này cười nhạt: " sao!"

      thả lỏng tay, nghiêng người để bước qua.

      Nhâm Nhiễm bước lên lầu 3, lấy chìa khóa mở cửa, chiếc giày cao gót màu xanh đậm đặt ngay trước cổng nhà, hiển nhiên là của Quý Phương Bình. bước vào nhà nhìn vào trong bếp, từ chỗ đứng có thể nhìn , cha đứng ngay tủ chén choàng tay ôm lấy Quý Phương Bình, Quý Phương Bình cũng dịu dàng tựa vào lòng ông như chú chim non. Hành động quá đỗi thân mật này khiến đôi chân chôn chặt dưới đất.

      Những lời tâm của hai người từng – chữ – đập vào tai .

      "... Kỳ Gia Thông còn trẻ mà quá chững chạc, ăn lại rất cứng cỏi, đúng là đơn giản."

      Nhâm Nhiễm còn tâm trí nghĩ đến mối liên hệ giữa Kỳ Gia Thông và Gia Tuấn mà Phương Bình đề cập, chỉ hồi hộp đợi cha lên tiếng.

      "Cậu ta chỉ nhờ đầu tư, chơi trái phiếu ngắn kỳ mà làm giàu, tuổi còn trẻ mà có thể điều động nguồn vốn lớn, lão luyện trong giới trái phiếu riêng lẻ, công ty trái phiếu còn cấp cho cậu văn phòng riêng, là kinh ngạc."

      "Dường như cậu ta chẳng thèm nể mặt cha mình."

      "Ừ, chú Kỳ luôn cảm thấy có lỗi với cậu ta nên dặn dò nhiều lần, nhất định phải giúp cậu ta tránh khỏi những rủi ro về mặt pháp lí. tìm kiếm và sưu tập tài liệu về mặt này để nghiên cứu chuyên sâu hơn, tin rằng lâu sau nhà nước ta cũng tiến hành công tác lập pháp về mặt này thôi."

      "Thôi, đừng bàn về công việc nữa. Vừa nãy em có gặp Tiểu Nhiễm, nó ngó ngàng gì đến em, cũng chẳng muốn ở lại ăn cơm, sao đây ?"

      "Tính tình Tiểu Nhiễm rất lương thiện và ôn hòa, sớm muộn gì nó cũng tiếp nhận em thôi, đừng vội!"

      "Sao em vội được, em đợi 8 năm rồi, Thế Yến."

      Nhâm Nhiễm đứng hình với câu đó.

      Tám năm – điều đó có nghĩa là, đây phải là cuộc tình vừa chớm nở. Từ năm mười tuổi, người đàn bà này len lỏi, xen ngang vào gia đình . Lúc ấy, mẹ vẫn còn sống khỏe.

      Đầu óc quay cuồng, người toát mồ hôi lạnh, đứng trơ trọi.

      Chỉ nghe Quý Phương Bình tiếp: "Năm nay em ba mươi bốn tuổi rồi, em vẫn còn muốn sinh cho thêm mụn con, nếu cứ kéo dài mãi, cả cơ hội sinh con còn nữa."

      "Bình à, Tiểu Nhiễm là con duy nhất của , nó thương nhớ mẹ vô cùng, khó khăn lắm mới bước ra khỏi cái bóng đó, thể để mặc cảm nhận của nó. Bây giờ chúng ta công khai quan hệ của chúng ta rồi. Vốn dĩ theo ý , phải đợi thêm khoảng thời gian nữa mới giới thiệu hai người biết hay hơn."

      " bảo vệ nó quá rồi. Vì muốn nó đau lòng khi phải nghe những lời ra tiếng vào, từ bỏ cả cơ hội làm viện trưởng ở trường đại học Z đến dạy học tại cái trường hơn Z gấp nhiều lần, em cũng đành theo đến đây bắt đầu lại. Thế Yến, em hoàn toàn tình nguyện làm như vậy, nhưng em muốn chúng ta cứ mãi lén lút qua lại."

      " vẫn muốn em làm bạn với Tiểu Nhiễm trước, như vậy sau này chuẩn bị tái hôn, nó dễ chấp nhận hơn."

      "Thế Yến, phải em oán trách cũng bắt ép phải lựa chọn giữa em và con . là em biết phải tiếp xúc như thế nào với con khôn lớn của . Nó luôn kháng cự em, con lúc nào cũng bám víu cha, em dám nghĩ rằng nó phản ứng như thế nào nếu chúng ta về dự định kết hôn, haizz, em quả thực tự tin rằng nó thích em."

      "Tiểu Nhiễm bám víu cha nó, nó rất mực mẹ, bây giờ là người thân duy nhất của nó, có trách nhiệm chăm sóc nó."

      Quý Phương Bình im lặng, chỉ thái rau nhanh hơn. Nhâm Thế Yến ôm chặt bà hơn, thầm bên tai bà.

      "Em à, hãy thông cảm cho . Dù Tiểu Nhiễm nhất thời chưa chấp nhận được em cũng sao. Nó sắp học năm hai rồi, sau khi tốt nghiệp đại học cho nó du học. Gia Tuấn trước nó năm, chuyện với Gia Tuấn rồi, nó vẫn luôn thích Tiểu Nhiễm, nó hứa với chăm sóc cho Tiểu Nhiễm. Đến lúc đó chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

      Như dòng dung nham phụt ra khỏi miệng núi lửa, trơ ra nữa, mạnh mẽ nhấc chân lên, đá văng đôi giày cao gót ra xa, chiếc giày văng vào vách tường rơi xuống "kịch" tiếng.

      Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình trong nhà bếp kinh hoàng nhìn ra, chạm đúng gương mặt tái nhợt của Nhâm Nhiễm, Nhâm Thế Yến vội rút tay khỏi người Quý Phương Bình.

      "Tiểu Nhiễm..." Thế Yến gọi tên con , khi thấy ánh mắt căm hờn của , ông biết gì hơn.

      Nhâm Nhiễm chậm rãi đưa tay lên, chỉ thẳng vào mặt họ há hốc mồm, cũng biết nên gì.

      "Tiểu Nhiễm, con bình tĩnh, và cha con..."

      Kích động bởi giọng sang sảng của Quý Phương Bình, bật lên thành tiếng, nghiêm nghị :

      "Bà cút ra khỏi nhà tôi, đừng chuyện với tôi."

      "Tiểu Nhiễm, để ý đến thái độ của con." Thế Yến ra dấu cho Quý Phương Bình đừng lên tiếng.

      "Còn hai người sao? Có cần để ý đến đạo đức của hai người ?"

      Thế Yến ứ họng, năm nay ông bốn mươi sau tuổi, thể trạng luôn duy trì trạng thái tốt, phong thái đường hoàng, có khí chất của nhà nho và phong độ của người đàn ông chín chắn, ông nổi tiếng trong ngành bởi tài ăn tháo vát, nhanh nhạy. Nhưng lúc này đây, trước lời chỉ trích của con , ông bất giác cảm thấy hổ thẹn.

      Bắt gặp ánh mắt lúng túng người đàn ông vốn là cha mình, hoàn toàn có cảm giác vui mừng của kẻ chiến thắng. bỏ cánh tay run rẩy xuống, quay lưng ra ngoài, chạy mạch về phía hành lang tối sì sì, chạy rầm rầm xuống lầu, xông ra ngoài kí túc xá, lần nữa, lại va vào tấm lưng vạm vỡ đó.

      Người đó chính là Kỳ Gia Thông vừa ra khỏi nhà , nán lại nghe điện thoại trước cổng, bàng hoàng quay lưng đỡ dậy, va đến nỗi xây xẩm mặt mày, chưa kịp bước qua người , chạy mạch xuống bậc thang, đến nửa đường, bước chân loạn nhịp, lăn sõng xoài xuống dưới.

      Đầu óc trống rỗng, đợi khi bình tĩnh trở lại, phát Gia Thông trước mặt , nhàng xoa đôi chân trần của mình, chỉ cảm giác rất đau và la toáng lên.

      "Hình như là bị trật rồi." Giọng điềm đạm: "Tôi gọi điện cho cha xuống đây rồi."

      Nhâm Nhiễm lên tiếng nào, dùng tay chống đất định đứng dậy, Gia Thông ngăn lại: "Đừng cử động, chắc chắn là bị gãy xương hãy cử động."

      Nhận được cuộc gọi của Gia Thông, Nhâm Thế Yến hú vía chạy vội xuống nhà cùng Quý Phương Bình, Gia Thông trông thấy họ đến, liền đứng dậy lui ra xa.

      Nhâm Thế Yến thấy con ngồi lấm lem dưới đất, mặt và tay đầy cát bụi, tay trái bấu chặt vào tay phải, máu bắn ra từ các kẽ tay, liền vội hỏi:

      "Tiểu Nhiễm, con bị thương ở đâu? Cha đưa con bệnh viện."

      Nhâm Nhiễm đẩy tay ông ra, cắn răng đứng dậy lần nữa.

      Thế Yến đặt ngồi tại chỗ, quát tháo: "Đừng lì lợm nữa, Tiểu Nhiễm, chúng ta đến bệnh viện trước ."

      Nhâm Nhiễm lẳng lặng vùng vẫy, Thế Yến sợ vết thương nặng hơn, vừa thể buông tay ra, vừa dám dùng sức, chân tay vụng về. Lúc này Gia Thông trông việc, liền lên tiếng: "Giáo sư Nhâm, hay là để tôi đưa con ông đến bệnh viện."

      đợi Thế Yến lên tiếng, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Tiểu Nhiễm: " bé, còn là trẻ con nữa, cứ ngồi ăn vạ giữa nơi công cộng cũng hay ho gì. Bây giờ cho chọn, tôi hoặc cha đưa đến bệnh viện?"

      Giọng của Gia Thông nhàng, trầm lặng mang bất kỷ cảm xúc nào, Nhâm Nhiễm vùng vẫy đến kiệt sức, bình tĩnh: "Cám ơn, hãy đưa tôi đến bệnh viện."

      Gia Thông gật đầu, thò tay vào túi móc chiếc chìa khóa đưa cho Thế Yến. "Giáo sư Nhâm, phiền ông mở giúp tôi cửa sau xe."

      nhàng bế Nhâm Nhiễm lên, toàn thân đều dính cát, bế đến chiếc xe Mercedes màu đen đậu cách kí túc xá khá xa, đặt vào dãy ghế sau, nhận lại chiếc chìa: "Mọi người quyết định đến bệnh viện nào, tôi theo sau."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4
      Kỳ Gia Tuấn nổ máy, nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Nhâm Nhiễm ngồi sau xe cúi sầm mặt, nước mắt lăn dài gò má.

      "Đau lắm hả? Ráng chịu chút, đến bệnh viện ngay thôi."

      Nhâm Nhiễm đáp lại, quả rất đau, nỗi đau nhói lên từ tận đáy lòng.

      Ba ngày trước khi mẹ Phương Phi qua đời, nhiều nội tạng của bà gần như suy kiệt, sức khỏe chỉ còn thoi thóp. Bà đưa Nhâm Nhiễm cuốn sổ tiết kiệm ngay trước mặt Thế Yến: "Tiểu Nhiễm, sổ tiết kiệm này đứng tên con, trong đó có hai trăm ngàn đồng, mật mã là ngày sinh nhật của con, mẹ chỉ có thể cho con bao nhiêu đó, con nhất định phải giữ kĩ."

      Lúc đó, vừa học lớp 11, dù gia đình khá sung túc, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng quá 100 đồng, giật mình khi được mẹ đưa số tiền quá lớn, càng thấp thỏm bởi những lời của mẹ, khóc lớn: "Mẹ, con cần tiền, mẹ giữ giúp con là được."

      "Ngoan, mẹ rất chóng quên, sợ để đâu mẹ cũng quên mất." Mẹ cười : "Con cất kĩ, nhớ lấy, đây là của mẹ cho con, ai có quyền sử dụng."

      Lúc mẹ câu này, bà quay sang nhìn Thế Yến, nét mặt ông rất khó hiểu, chỉ gật gù: "Giữ , Tiểu Nhiễm." Ông nhìn sang vợ mình: " chăm sóc tốt cho con, em yên tâm."

      Mẹ mệt mỏi nhắm chặt mắt, rồi lại mở mắt nhìn con: "Con phải biết tự chăm sóc mình, Tiểu Nhiễm."

      Sổ tiết kiệm vẫn nằm im trong ngăn tủ của Nhâm Nhiễm. Trong phút hỗn loạn, sực nhớ đến việc này. Mỗi câu mỗi chữ mẹ vang mồn bên tai.

      tuyệt vọng hiểu rằng, trong lúc vẫn chưa khôn lớn, thay vì đưa món tiền đồ sộ đó cho cha cất giữ, mẹ kiên quyết trao cho , còn dặn dò cặn kẽ "biết tự chăm sóc mình", e rằng mẹ sớm biết chuyện trăng gió của cha.

      Khi Gia Thông dừng trước cổng bệnh viện mới phát khóc nhiều đến nỗi tắt tiếng. mở cửa xe, cúi người xuống bế ra, vừa dùng chân đẩy cửa vừa chau mày : " đau đến mức đó chứ?"

      Nhâm Nhiễm màng đến , nước mắt cứ tuôn trào mà để ý rằng nước mắt của mình làm ướt áo của khi phải bế từ xe ra. Lần đầu tiên thấy cứng đầu như thế mà nằm gọn trong lòng mình khóc tự nhiên như vậy, cát bụi và nước mắt quyện lẫn thành khối hỗn hợp phân biệt được đâu là mắt, đau là mũi và miệng. Vai cứ run lên, há hốc mồm, thở hồng hộc nhưng vẫn cứ khóc nức nở, tuyệt phải chỉ nhõng nhẽo vì đau.

      Gia Thông ngoài cảm thấy nực cười, còn chút thương xót cho bé. ôm chặt thân hình bé của hơn, bước nhanh theo Thế Yến về phía phòng khám.

      Sau khi chụp X-quang, bác sĩ rửa vết thương ngoài da cho , ngoài vài chỗ bị trật và bầm tím khá nặng, cánh tay phải của có vết thương dài khoảng 5 phân do hòn đá va vào, thịt lồi lên, máu chảy ngừng, cần phải khâu lại.

      Nhâm Nhiễm ngưng khóc, ngồi bất động, mặc cho bác sĩ xử lý.

      Gia Thông vừa định cáo từ Quý Phương Bình tay cầm khăn giấy, đến gần Nhâm Nhiễm muốn đưa cho lau cát bụi mặt. Nhâm Nhiễm hất mạnh tay bà, nghẹn ngào : "Cút, đừng chạm vào người tôi."

      Bác sĩ và y tá chăm chú sát trùng cho vết thương của bỗng giật bắn người trước hành động kịch liệt đó, "Sắp khâu chỉ rồi, được cử động lung tung."

      Quý Phương Bình ngại ngùng đứng lại, Thế Yến vừa lấy hình chụp X-quang về, gượng gạo : "Phương Bình, em ra ngoài trước ."

      Phương Bình lẳng lặng ra , bác sĩ quan sát tấm hình lâu rồi , "May mà bị gãy xương, mắt cá chân phải bị trật, dùng băng gạc bó cố định là được."

      Thế Yến thở phào, ông vừa định an ủi con Nhâm Nhiễm cướp lời, hét lớn: "Ông cũng ra ngoài, bằng tôi khâu chỉ, bỏ về ngay."

      Nhâm Thế Yến đành với Gia Thông: "Gia Thông, phiền cậu trông nó giúp tôi, tôi đứng đợi bên ngoài."

      Gia Thông gật đầu đồng ý.

      Sau khi họ ra ngoài, Nhâm Nhiễm cực kì im lặng. Bác sĩ và y tá thay sát trùng, khâu chỉ, hiển nhiên là rất đau, nhưng khóc chỉ cắn chặt môi, gồng người lên, đầu quay hẳn sang bên, tay trái nắm chặt, ngồi bất động. cánh tay bỗng nắm chặt tay trái của , giật mình ngước đôi mắt sưng húp vì khóc lên, chạm đúng bào ánh mắt của Gia Thông. kéo ghế ngồi bên cạnh , cười nhạt: "Trước đây, tôi cũng từng bị như thế này, dưới chân mày bên phải, có nhìn thấy ?"

      Mặt lúc này sát gần bên , nhìn thấy , đôi mắt rất sâu, chân mày thanh tú, dưới chân mày đích thị có vết sẹo mảnh khá dài, nét lắm. ậm ự "ừ".

      "Bốn năm trước, tôi bị tai nạn xe trong thị trấn , người khâu chỉ giúp tôi là bác sĩ thực tập nên chân tay run cực kì, thầy hướng dẫn đứng kế bên ta : "Đừng sợ, đừng khâu mí mí dưới của bệnh nhân vào khối là được."

      Nhâm Nhiễm bật cười trước lời trêu ghẹo của Gia Thông, ngược lại, các y tá cứ cười phá lên. Bác sĩ tay vừa khâu chỉ vừa nhếch mép: "Lại bịa chuyện xấu về bác sĩ để tìm thú vui."

      Gia Thông cười : "Ồ, chuyện này vui, nhưng thả lỏng người chút, chí ít sợ bác sĩ khâu thành bên 2 mí, bên 1 mí mà."

      Nhâm Nhiễm biết, cố làm cho mình thư thả tí, dù có rối bời đến đâu cũng thể bất lịch như vậy, nhép miệng: "Cám ơn ."

      Khâu chỉ xong, bác sĩ băng bó cánh tay cho , rồi dùng băng bó chặt mắt cá chân phải, kê toa, dặn dò các việc. để tâm, Gia Thông đành phải "ừ, dạ" theo từng câu của bác sĩ rồi dìu ra khỏi phòng khám. Quý Phương Bình mất, Thế Yến bước đến đón : "Tiểu Nhiễm, chúng ta về nhà."

      "Con về kí túc xá." Nhâm Nhiễm nấc tiếng, thèm nhìn mặt cha.

      " à, bác sĩ vừa , mắt cá chân cần đắp bao đá, về nhà thuận tiện hơn." Gia Thông dịu dàng .

      Nhâm Nhiễm để mặc họ, cà nhắc từng bước ra khỏi bệnh viện. Thế Yến kéo lại: "Đừng bướng bỉnh nữa con, có chuyện gì về nhà ."

      "Ông muốn cái gì?" – Nhâm Thế Yến sốt sắng, thế nhưng, lần nữa, Nhâm Nhiễm cướp ngang lời ông, cười cách khinh mạt.

      "Có phải muốn với tôi, ông giấu mẹ tôi qua lại với người đàn bà đó bao lâu, tình cảm sâu sắc đến đâu ? cần đâu, bây giờ tôi nhường đường cho hai người, hai người cần phải lén lút vụn trộm, chịu đựng đến khi tôi tốt nghiệp, tống khứ tôi ra nước ngoài rồi mới được ở bên nhau."

      "Tiểu Nhiễm..."

      "Tôi còn gì với ông nữa, buông tôi ra."

      "Cha gọi điện cho Gia Tuấn rồi, nó đến đây ngay, hay là chúng ta đợi nó đến."

      Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt ông: " Tuấn biết quan hệ giữa hai người từ trước?"

      Nhâm Thế Yến đáp lại, Nhâm Nhiễm ngước mặt cười to: "Tốt lắm, tốt lắm, mọi người đều biết, ngay cả người mẹ đáng thương của tôi cũng biết, mẹ nhẫn tâm cho con nghe, gánh chịu mình nỗi nhục này ra ...". nghẹn ngào, nước mắt thi nhau trào ra khỏi mắt, vùng khỏi tay cha, mình.

      Lúc này, Gia Thông lên tiếng, "Giáo sư Nhâm, để tôi đưa bé về."

      Nhâm Thế Yến bất lực, đành gật đầu: "Gia Thông, cám ơn cậu, tôi giữ liên lạc với cậu, cố gắng khuyên nó về nhà."

      Gia Thông vội đuổi theo, đưa tay vỗ cái, Nhâm Nhiễm mất thăng bằng như bị điện giật, may là kịp đỡ : "Nếu muốn về sau cứ què quặt như thế đừng cố chứng tỏ nữa."

      Nhâm Nhiễm òa khóc, Gia Thông mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bế ngang thẳng tiến về chỗ đậu xe mới đặt xuống, lấy chìa khóa mở cửa xe, vẫn đặt vào dãy ghế sau – cộng hộp khăn giấy, "Nằm xuống , tôi cố lái chậm, đợi khóc cho rồi đưa về nhà."

      biết trôi qua bao lâu, tiếng khóc Nhâm Nhiễm dịu dần, chỉ ngắt quãng từng tiếng. Xe vẫn chạy chậm rãi, từ từ, Nhâm Nhiễm vẫn đơ người dãy ghế sau, quá mệt mỏi, đủ sức khóc nữa, nước mắt khô cạn mặt làm da cứ căng ra.

      Đây là lần đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe từ góc độ này, từng chiếc từng chiếc xe nhấp nhô vụt qua mắt , từ khe cửa có thể trông thấy cây cổ thụ vươn mình về phía sau. dọn đến đây hai năm nhưng thành phố này vẫn quá xa lạ, hoàn toàn biết xe chạy con đường nào, vê phía nào, trong lòng trống vắng, hề cảm giác sợ hãi khi nằm xe người đàn ông chỉ mới quen nhau vài giờ.

      Di động của Gia Thông reo liên tục, hầu như là vì công việc. vừa lái xe, vừa nghe điện thoại, cách ăn ràng dứt khoát. nhận được cuộc điện thoại, chỉ hai câu bất thình lình đưa ra sau: "Kỳ Gia Tuấn gọi đến, nghe ."

      Nhâm Nhiễm nghe, dùng tay trái che mắt: "Bây giờ tôi muốn chuyện với ai cả."

      Gia Tuấn rút tay lại, vào trong điện thoại: "Cậu nghe rồi đó."

      lúc sau, cách giễu cợt: "Chú ý đến thái độ của cậu Kỳ Gia Tuấn. Đối với tôi, ấy là con của giáo sư Nhâm, bây giờ tôi chăm sóc ấy là trả ơn cho những kiến nghị pháp lý của giáo sư. Còn cậu, với tôi chỉ là người qua đường, chẳng là gì cả."

      đặt điện thoại xuống, tiếp tục lái xe.

      Nhâm Nhiễm hoàn toàn quan tâm họ gì qua điện thoại, chỉ nằm bất động. Lòng vô cùng phẫn nộ, đau xót, nhức nhối, nhưng biết do rã rời vì cơn đau của vết thương, hay là do thuốc tê vẫn chưa tan hết, ngủ thiếp lúc nào hay.

      Khi mở mắt, bốn bề đều tối tăm, bàng hoàng, sờ soạng chiếc ghế da nằm, mãi lúc sau mới nhớ là mình ở đâu.

      Gia Thông xe, ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát xe đậu ở hồ nước thiên nhiên có tiếng trong thành phố. Bên bờ hồ, cành liễu rũ thướt tha trong gió, Gia Thông ngồi ở chiếc ghế đá gần đó, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống người , vẫn ngồi ung dung, hoàn toàn bận tâm đến việc phải ngồi đến khi nào.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :