1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xiha - Xiha Bảo Bối ( 27 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      PHẦN I: CÁCH GẶP MẶT ĐẶC BIỆT

      “Có ai với bạn, lúc tức giận khuôn mặt của bạn đáng đến thế nào ? Lông mày nhíu lại, mắt trừng to, lại còn nghiến răng, bặm miệng nữa. Hơi thở dồn dập, cánh mũi phập phồng, đương nhiên là phải thở rồi, thở chắc chết! Cậu học sinh kiêu ngạo nọ, hiểu sao lại rất thích vẻ đáng của nữ sinh lúc tức giận đó.”

      CHƯƠNG 1: BỨC THƯ VÔ DANH

      có em, thế giới này lạnh lẽo vô cùng, bầu trời như màn trống rỗng.


      Đó là giờ ra chơi, tôi ngồi gần cửa sổ phòng học, mắt nhìn mơ màng phía bên ngoài ngôi trường trung học Thừa Nguyên. Lúc sáng học, thời tiết rất đẹp, nhưng đến trưa bỗng có cơn mưa ập đến.


      Trong phòng học lúc này ồn ào, các học sinh nam chơi đuổi bắt phía cuới lớp, thỉnh thoảng ồ lên cười thích thú. Tôi ngồi mình, buồn bã nghĩ ngợi, từng hạt mưa rơi vào tấm cửa kính trước mặt, phát ra thanh rào rào.


      “Y Nghiên, bạn có thư”. Bỗng nhiên có giọng phá tan nỗi buồn trầm tư của tôi, tiếp đó là thứ gì đó quăng lên bàn học.


      Sao mình lại có thư nhỉ? Tôi nghi ngờ quay đầu lại. Ngoài bảng thành tích học tập giáo gởi về nhà ra, từ trước tới giờ ở trường trung học Thừa Nguyên này, tôi chưa bao giờ nhận được thư, chắc chắn là ai đó gởi nhầm rồi.


      Tôi thờ ơ cầm bức thư lên, mặt sau của nó đầy tem hoa màu xanh, ngoài bìa còn có dấu bị nước mưa làm ướt. Góc trái mặt trước phong bì ghi địa chỉ rất lạ, chữ viết bằng mực xanh ở ngoài bao thư bị nước mưa làm lem ra thành những bông hoa màu xanh.


      “…Trường trung học Newak… USA”, đọc được tên người gửi.


      Tôi cố gắng suy nghĩ để đoán ai là người gửi, nhớ là mình hề quen người bạn nào ở trường học Newak ở Mỹ cả. Xem tới xem lui, bỗng nhiên có cảm giác vui mừng và hưng phấn từ từ dâng lên trong người. “Là thư của Bùi Kỷ Trung!” Tôi hét lên giống như vừa tỉnh dậy trong giấc mộng vậy.


      Trong phòng học bỗng nhiên im lặng. các bạn học nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, hiếu kì. Tôi cũng để ý nhiều đến điều đó, trong lòng lúc này như có sợi dây vô hình thắt lại. Tay run run xé phong bì, bức thư được gấp thành hình trái tim rơi xuống, tôi mở ra xem:


      “ Y Nghiên mến!


      Bạn có khoẻ ? Thời gian trôi qua nhanh, mình đến nước Mỹ được 3 tháng rồi. Mình tin nổi chúng ta chia xa lâu như vậy, vì những ngày tháng mình ở bên cạnh bạn cứ như mới hôm qua thôi. Trường Thừa Nguyên vẫn như trước chứ? Thầy chủ nhiệm khoa đổi chưa? Vừa nhắc đến ông ấy là mình muốn đè bẹp ông ta rồi…”


      “Bạn biết ? Cây phong trước trường chúng ta…”. Bỗng nhiên nghe giọng đọc thư phía sau lưng mình, vội quay đầu lại nhìn, tôi mới phát ra biết từ lúc nào sau lưng mình rất nhiều bạn học đứng xúm xít xem trộm bức thư của tôi. Sao có thể như vậy được chứ?! Tôi đỏ mặt nhảy phắt lên, gấp vội bức thư lại.


      bạn nam : “Y Nghiên, sao đọc tiếp vậy? Bạn cho bọn mình xem tí, chúng mình cũng muốn biết sau này nên viết thư tình như thế nào mà?!” Đáng ghét là cậu ta vừa xong, bên cạnh liền có những người cũng ủng hộ: “Đúng rồi, Y Nghiên, bạn đọc thư cho mọi người cùng nghe !”


      Tiếp đó là bạn nữ lắm mồm chen vào: “Y Nghiên, chẳng phải bạn và Bùi Kỷ Trung chia tay rồi sao?”


      “Hu hu… Lẽ nào thầy giáo dạy được phép xem trộm thư của người khác sao? đám có giáo dục!”


      Đúng lúc đó tiếng chuông vào lớp kịp thời vang lên, thầy giáo tiếng bước vào phòng, mọi người đành phải tản ra trở về chỗ ngồi của mình. Tôi thở phào nhõm, gấp lại lá thư tay rồi bỏ vào phong thư và cất vào học bàn.

      biết trong thư Kỷ Trung viết tiếp những gì, nhưng tôi biết thể đọc thư ở trong lớp được nữa. Tôi sợ mình kiềm chế được hét toáng lên hoặc khóc oà ngay trong lớp, nên muốn sau khi tan học về nhà đọc thư mình.


      “Cách dùng giới từ là trọng điểm cho kỳ kiểm tra tới, các em phải tập trung học nó…”. Tiếng giảng bài của thầy giáo lớp 11/3 vang lên.


      Lúc này, bên ngoài phòng học, trời tối sầm. Chiếc đồng hồ lớn sừng sững trong trường Thừa Nguyên chỉ đúng 4 giờ 45 phút. Bình thường trong sân tập ồn ào náo nhiệt, bây giờ bỗng trở nên vắng lặng, chỉ có mưa là ngừng rơi. Vẫn chưa đến lúc tan học, trong trường học là bầu gian tương đối yên tĩnh, khoảng gian ngay trước trường học chỉ có vài người qua lại.


      Học kỳ này, lớp chúng tôi có thầy giáo dạy tiếng mới, tên Phác, là người trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi. Cách giảng bài của thầy rất mới mẻ và thu hút nên các bạn nữ sinh rất thích học môn của thầy, dĩ nhiên tôi cũng nằm trong số đó.


      Thế nhưng, hôm nay thầy giảng những gì tôi đều thể cho vào đầu được. Tôi ngồi hờ hững hết nhìn lên bảng đen, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, trong lòng thấp thỏm nghĩ: sao vẫn chưa hết giờ chứ? Thời gian hôm nay sao trôi qua chậm quá, làm người ta nôn nóng chết được!


      Thỉnh thoảng, tôi lại cúi đầu nhìn vào học bàn, trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an. tiết học chỉ có mấy chục phút ngắn ngủi, vậy mà tôi lại gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối: lấy hộp bút của bạn bên cạnh mở ra làm các thứ trong đó rơi xuống đất. Lúc tôi mở sách văn ra xem, cẩn thận nên xé rách mất trang sách. Khó khăn lắm mới đợi đến giờ tan học, vậy mà lúc đứng dậy, tôi lại để ngón tay bị kẹp vào ghế đau điếng đến nỗi suýt chút nữa la lên rồi.


      “Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây, sáng mai các em nộp bài tập nhé.” Thầy văn vừa dứt lời, tôi kịp chào Bảo Nhi tiếng, vội vã chen chạy ra khỏi phòng học. Tôi chưa bao giờ nôn nóng muốn về nhà như lúc này.


      Tôi nắm chặt bức thư của Bùi Kỷ Trung trong tay, thèm để ý những vũng nước đọng hai bên đường làm bẩn chiếc váy đồng phục. Bức thư đó giống như thanh củi lửa bùng cháy, có thứ tình cảm cuồng nhiệt thể nên lời, cháy cuồn cuộn thân thể tôi.


      Nhưng biết tại sao, những lúc càng gấp gáp càng dễ nảy sinh những việc ngoài ý muốn. đoàn xe hỗn loạn đường, nào là xe buýt, taxi xếp thành hàng dài chầm chậm nhích về phía trước. Tiếng còi xe ngừng vang lên. Lòng như lửa đốt, tôi nghĩ thầm: cứ như vậy xem ra phải mất nửa tiếng đường mới thông. được, tôi thể nào đợi thêm 30 phút nữa, hôm nay thậm chí phút tôi cũng muốn đợi! Vì thế, tôi quyết định đường tắt để về nhà.


      Những căn nhà ở con đường này đều xây theo kiểu phía là nhà, bên dưới là đường , có mái hiên rất dài, người bộ có thể trú mưa ở đó. Cho nên những lúc thế này, quán cà phê hai bên đường rất đông khách, nhiều người trú mưa nhân tiện đến uống ly cà phê nóng.


      Tôi gấp dù lại cầm tay, luồn lách vào đám người ngồi uống cà phê để qua. Mưa vẫn rơi. Lúc ngang qua bên cạnh người con trai, bỗng cây dù móc trúng chiếc ghế cậu ta ngồi. Mất thăng bằng tôi ngã về phía trước và theo bản năng, tôi vịn vào chiếc ghế mây ở bên cạnh, nhưng chiếc ghế này quá chịu nổi sức nặng của tôi. Nó đổ thẳng vào cây dù lớn ở quán, cây dù này ngã xuống, kéo theo nào là ly, bánh, gạt tàn thuốc… cũng đổ nhào xuống bên cạnh người con trai. Còn tôi, giống như chiếc tàu mất phương hướng xông thẳng vào cậu ta, rồi va vào người cậu ấy, mọi thứ tay tôi đều văng mất.


      Đúng lúc đó, chiếc taxi lao thẳng về phía chúng tôi, như muốn đâm vào chúng tôi vậy. Chiếc xe phanh lại, cũng may tài xế kịp thời dừng xe. Lúc tôi vừa kịp hoàn hồn bên đường lại có chiếc taxi chạy đến, tiếp theo sau là loạt tiếng còi xe và tiếng phanh xe chói tai.


      “Sao thế, có chuyện gì vậy?”. Những người uống cà phê bên đường đều đứng dậy, nhìn về phía tôi. Người tài xế taxi thò đầu ra ngoài cửa xe vừa la vừa chửi.


      Có người đến bên cạnh tôi, tôi ngượng ngùng mở to mắt, là chàng lúc nãy bị tôi ngã vào. Cậu ta cùng lứa tuổi với tôi, mặc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh, khoảng 17, 18 tuổi. Cậu ta cúi mặt nhìn tôi nằm dưới đất, để lộ quan tâm và bối rối, hỏi: “Có sao , có bị thương ?” Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi đỏ mặt : “Tôi sao”. Rồi gắn gượng đứng lên, ngờ,vừa đứng dậy, chân có cảm giác đau nhức thấu tim, tôi la lên tiếng.


      Chàng trai đó lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy? Chân có bị sao ?” Rồi cúi xuống để bế tôi lên: “Bạn nằm im để tôi bế bạn lên.”


      Lúc đó, bên cạnh có tiếng mở cửa xe. Tôi nghe thấy tiếng người chạy gần đến tôi, tiếp theo đó là khuôn mặt của Kim Tại Vũ và An Thừa, đằng sau còn có mấy người em của nhóm Xi Ha nữa.


      “Y Nghiên, sao vậy? Ai làm bạn ra nông nỗi này? Vậy là họ muốn sống nữa rồi?!” ngờ trong lúc tả tơi, thê thảm như thế này lại gặp các em nhóm Xi Ha, trong lòng tôi cảm thấy an tâm.


      “Các bạn thấy ấy nằm à? Hãy đỡ xô ấy dậy rồi hãy !” Chàng trai đứng bên cạnh . Rồi đợi tôi đồng ý, tay trái cậu ấy đỡ lấy vai, tay phải ôm lấy lưng bế tôi đứng dậy.


      Ngoài Bùi Kỷ Trung ra, đây là lần đầu tiên có người con trai bế tôi như thế này. Đó là cái ôm vững chắc đặc biệt của người con trai. Theo bản năng, tôi co người lại tí, vẫn kịp nhận thấy chiếc áo sơ mi trắng của cậu ta bị nước mưa làm bẩn đôi chỗ, nhưng rất sạch , toát ra mùi thơm tinh khiết.


      Đặt tôi chiếc ghế bên cạnh, cậu ta cúi xuống nhặt những thứ rơi rớt dưới đất của tôi bỏ vào cặp sách.


      Lúc đó, An Thừa bỗng nhiên chặn cậu ta lại: “À, ra chính mày tông Y Nghiên!” Cậu ấy quay đầu qua Kim Tại Vũ: “Nó chính là người mình thách đấu với nhóm Xi Ha chúng ta ở quảng trường Thành Phong lúc trước.”


      Kim Tại Vũ đứng bên cạnh : “Là Phác Thái Hi! Nhóm Xi Ha chúng tao đợi mày lâu rồi. ngờ mày lại xuất ở đây!”


      cúi đầu xoa mắt cá chân, nhưng lúc nghe thấy Kim Tại Vũ , tôi kinh ngạc ngẩn đầu lên, lẽ nào mấy người bọn họ biết nhau từ trước? Sao tôi lại chưa hề nghe qua chứ?


      Chàng trai được gọi là Phác Thái Hi đó, ánh mắt long lanh nhìn Kim Tại Vũ, lời nào. Tôi thấy giữa mấy người con trai bọn họ dường như có điều gì đó lạ lắm.


      Lúc đó, mấy người họ mặt đối mặt, mắt đối mắt, bầu khí rất căng thẳng. Mưa vẫn rơi xối xả. Trời tối rất nhanh, đèn hai bên đường được thắp sáng, những người uống cà phê hết, bên đường chỉ còn lại nhóm người chúng tôi. Ánh đèn đường rọi lên mặt của họ. Nét mặt của Tại Vũ và An Thừa lộ vẻ căng thẳng và tức giận, nhưng mặt của Phác Thái Hi thấy biểu gì. Cậu ta chỉ để lộ hàm răng trắng, hờ hững cười: “Bây giờ tôi rảnh để chuyện với các bạn, ấy bị trật chân rồi.”


      Kim Tại Vũ giận dữ : “Tao cảnh cáo mày, đừng có tùy tiện lại gần Y Nghiên, nghe ? Nếu mày nghe, nhóm Xi Ha chúng tao cho mày biết tay.”


      Tôi lo lắng nhìn Kim Tại Vũ và An Thừa, rồi lại nhìn Phác Thái Hi. Cái khí khẩn trương này khiến tôi căng thẳng. Học kỳ trước, lúc còn ở bên cạnh Kỷ Trung, cảnh này có gì lạ, nhưng tôi vẫn học được làm sao để ứng phó trong những lúc như thế. Tôi muốn mở miệng, cái gì đó để làm khí bớt căng thẳng lại, nhưng biết nên như thế nào.


      Rồi tôi la lên tiếng, nhảy bật khỏi chỗ ngồi, nhớ ra việc vô cùng quan trọng. Bức thư mà tôi luôn nắm chặt trong tay đâu rồi? Thư Bùi Kỷ Trung viết, tôi chỉ mới xem phần đầu thôi, thể nào mất được!


      Tại Vũ hỏi: “Y Nghiên, bạn mất gì sao?”


      Tôi căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi, vừa tìm kiếm loạn xạ dưới mặt đất vừa lẩm bẩm: “Thư của mình, thư của mình, thư cậu ấy viết cho mình…”


      Lại cảnh hỗn loạn nữa. Mấy người chúng tôi đều khom lưng, lục lọi tất cả các ngóc ngách trong mỗi chỗ ngồi của quán cà phê, làm những người đường nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.


      Nhưng kỳ lạ thay, bức thư đó dường như mọc thêm đôi chân chạy đâu , tìm mãi mà vẫn thấy. Mồ hôi lạnh toát ra trán tôi, thư của Kỷ Trung mới xem đoạn đầu, làm sao có thể mất được chứ?


      Tôi tự nhiên căm ghét bản thân mình.


      Tại Vũ đứng dậy, : “Xem ra tìm thấy rồi. Thư của ai gửi cho bạn vậy, có quan trọng ?” Thờ thẫn hồi lâu, tôi mới : “Là thư của Bùi Kỷ Trung gửi.”


      An Thừa hỏi lớn: “Hả?! Chẳng phải Hai và bạn …” Cậu ta chưa kịp hết lời bị Tại Vũ đứng bên cạnh đạp mạnh vào chân, An Thừa giật mình nhưng vẫn : “ phải bạn và Hai … Sao lại?...”


      Tôi mở to đôi mắt, thốt nên lời nào. Lúc đó, cảm giác kinh ngạc, hoảng loạn và cái gì đó khó nên lời dâng lên trong lòng tôi. Tại Vũ nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của tôi bèn an ủi: “Thư tìm ra, thôi bỏ . Đợi cậu ấy trở về, hai người đối mặt chuyện tốt hơn sao?” Bỗng nhiên, niềm hi vọng dâng lên trong lòng, tôi nhìn Tại Vũ: “Bùi Kỷ Trung từ Mỹ trở về Hàn Quốc sao?”


      Cậu ta hơi do dự lát, rồi như tôi tự với chính mình: “Lễ hội nhạc Nhân Xuyên mỗi năm lần, vào cuối tuần này bắt đầu rồi. Nhóm Xi Ha làm sao thiếu Bùi Kỷ Trung chứ?”


      Tôi vui mừng xen lẫn lo lắng: “Vậy cậu ấy bảo trở về tham gia lễ hội nhạc Nhân Xuyên à?” Tại Vũ thành : “Là mình đoán vậy thôi.”


      ra là vậy! Lập tức, tôi giống như quả bóng bị xì hơi, đúng đó mặt mày ủ rũ.
      An Thừa lo lắng muốn chuộc lại hớ hênh của mình nên : “Y Nghiên, thôi , Kỷ Trung cũng rồi, trường trung học Thừa Nguyên đâu chỉ có mình cậu ta là con trai chứ?” Chưa kịp hết câu, An Thừa lại bị Tại Vũ đạp mạnh cái vào chân.


      Tôi muốn nghe đến 3 chữ “Bùi Kỷ Trung” nữa, cảm giác tức giận vô cớ trỗi dậy, bất giác mặt buồn rười rượi, lấy túi sách dưới đất lên. Cũng quan tâm đến chỗ đau nơi mắt cá chân nữa, tôi quay người chuẩn bị . Tại Vũ và An Thừa theo sát phía sau tôi: “Y Nghiên, để chúng tôi đưa bạn về!”


      Tôi quay đầu nhìn họ với ánh mắt giận dữ: “Hai người đừng theo mình nữa, nếu còn dám theo, mình …” rồi tôi đưa nắm đấm ra uy hiếp bọn họ. em nhóm Xi Ha quả nhiên dám hé răng lời, chỉ biết cười gượng gạo. Đầu óc tôi lúc đó rất tức giận. Bình thường ở trong lớp, tôi là người sống nội tâm ít , sao lúc đó tôi lại có động tác uy hiếp với mấy người con trai cao to đó chứ?

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 2: CHÀNG TRAI KÌ LẠ

      Tôi lê từng bước chân bị thương về nhà, mỗi bước đau thấu tim, nhưng so với nỗi đau trong lòng, đâu có là gì chứ? Lúc này, người đường và xe cộ thưa thớt, tôi mình, mưa vẫn rơi lách tách.

      Vào con hẻm, lại rẽ vào khúc quẹo, tôi dừng bước đột ngột. Sau lưng có tiếng bước chân theo, tôi nhịn được nữa, bèn quay phắt đầu lại lớn: “Chẳng phải là tôi bảo các người đừng theo rồi sao? Sao vẫn…”, rồi bỗng nhiên dừng lại.

      theo sau tôi phải là Tại Vũ hay An Thừa của nhóm Xi Ha mà là chàng được gọi là “Phác Thái Hi”

      Cậu ta nhìn thấy tôi quay đầu lại, cũng dừng bước, dùng đôi mắt tròn rất có thần khí nhìn tôi. Thái Hi có khuôn mặt của người trẻ tuổi (đương nhiên), lại có vẻ lo lắng sầu muộn của người trưởng thành. Chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, nhưng ở cậu ta dường như có sức mạnh nào đó.

      “Bạn rảnh rỗi, tại sao cứ theo tôi vậy?”, tôi trừng mắt nhìn.

      có ai với bạn là lúc tức giận, khuôn mặt bạn đáng đến thế nào ?” Cậu ta đột nhiên buông ra câu kì lạ đó.

      Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Thái Hi.

      Cậu ta lại Thái Hiếp tục : “ Lúc nãy bạn tức giận, lông mày nhíu lại, mắt trừng to, nghiến răng, bặm miệng, đến hơi thở cũng bốc ra từ mũi.”

      “Mũi đương nhiên phải có hơi rồi, nếu thở dừng lại à!” Tôi bực bội . Hai chúng tôi đứng đối diện nhau, bỗng nhiên tôi nhịn được nữa liền cười lớn.

      “Có ai với bạn là lúc tức giận khuôn mặt bạn đáng đến thế nào ?!” Tôi suy nghĩ kĩ câu của cậu ta. Trong mông lung dường như lần nữa, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Trung. Cậu ấy luôn thích nhéo má của tôi rồi : “Y Nghiên, bạn biết vì sao mình xem trọng bạn à, có lúc bạn làm mình khó xử! dạy bạn bao nhiêu lần rồi, mà vẫn học được cách làm thế nào để làm nũng với bạn trai. Dựa vào bạn tí, bạn lập tức quay mặt tức giận nhìn mình.Nhưng mình thícnh nhất được nhìn thấy dáng vẻ lúc nổi giận của bạn!”

      Nghĩ đến đây tôi bỗng đưa tay sờ lên má mình, thứ tình cảm ấm áp mơ hồ như bao quanh tôi.

      Phác Thái Hi cái gì đó.

      “Gì cơ?” Tôi trở về với thực, hỏi cậu ta: “Bạn thường theo các bạn nữ như vậy sao?” ngờ, cậu ta trả lời : “Đây là lần thứ 2 trong đời mình.”

      Tôi ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên trong đầu là, cậu ta đùa với tôi?

      Thái Hi lại : “Dáng vẻ kỳ lạ đáng của bạn lúc tức giận rất giống người, cho nên tôi mới nén nổi tình cảm của mình, bèn theo sau bạn.”

      Ánh mắt của Thái Hi sao mà thành , khẩn thiết đến thế. Nhất thời, tôi cũng biết có nên tin lời cậu ta hay .” “Rất giống người?”, “Trông bạn dễ thương”. Đây là những cái cớ để bọn con trai tán tỉnh con , tôi có ngốc đâu!

      “Bạn ở trong nhóm Xi Ha?” cậu ta hỏi.

      phải.”

      “Bạn có thể cho mình biết bạn tên gì ?” cậu ta lại hỏi.

      thể.”

      “Làm bạn bình thường cũng muốn sao?”

      muốn.”

      “Vậy mình đưa bạn về nhà được chứ? Chân bạn bị thương rồi.”

      được.”

      Cho dù cậu ta hỏi như thế nào, tôi đều dùng hai chữ ngắn gọn để trả lời. Thái Hi cũng lộ vẻ gì tức giận, nét mặt vẫn rất ôn hoà, chỉ hơi lắc đầu tí. Bất giác tôi nghĩ, nếu là Kỷ Trung, chắc chắn cậu ta sớm tức tối, lồng lộn lên rồi.

      “Bạn thường chuyện như vậy với con trai sao? Thái Hi lại hỏi.

      “Trước đây thôi”. Tôi nghĩ, rồi ngẩng đầu .

      Thái Hi cười, nhưng trong khoé mắt chứa nỗi buồn của kiêu ngạo độc. Nỗi đau buồn đó trộn với vẻ ôn hoà của cậu ta làm lòng tôi cũng cảm thấy chút xốn xang. Chỉ căn nhà sau lưng xa, tôi với Thái Hi: “Mình sắp về đến nhà rồi, bạn cần phải theo nữa đâu.”

      xong, tôi quay người bỏ , được mấy bước, bỗng quay đầu với cậu ta: “Dù sao mình cũng cám ơn bạn!”

      Mưa vẫn rơi lất phất đường. Bên lan can tầng 2 nhà tôi, những giọt nước trong vắt như thuỷ tinh ngừng rơi xuống mấy cây hoa trong vườn, rồi lại rơi xuống đất.

      Nhà tôi, tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, lầu là hai phòng ngủ và sân thượng cùng. Bên ngoài là khu vừơn trồng hoa . Lúc rảnh, ba tôi thích ra vườn chăm sóc mấy cây hoa, cho nên trong vườn nhà tôi trồng đầy các loài hoa: phù dung, hoa hồng, hoa nhài…

      Bỏ cặp sách xuống, tôi nhìn ra ngoài vườn. Thái Hi vẫn đứng gần đó, dáng cao to mạnh mẽ. Tôi căng thẳng lục tìm chìa khoá trong cặp sách, bỗng cửa mở. Mẹ đứng ngay trước mặt tôi.

      “Y Nghiên, sao bây giờ con mới về?”

      “Con…con. Trời mưa nên đường bị kẹt xe!”

      Tôi nghĩ đến cảnh hỗn loạn nãy, trả lời gượng ép rồi vào trong thay đôi giày ướt nhẹp. Mẹ cuối đầu xem mắt cá chân của tôi: “Lúc nãy, con bị té à?” Tôi giật bắn mình, làm sao mà mẹ lại biết tôi bị thương ở mắt cá chân: “Đâu có đâu!” tôi lí nhí trả lời.

      Mẹ mang chiếc dù phơi ngoài hành lang, tôi ôm cặp sách vào phòng khách, rồi mẹ cũng vào theo. Ba tôi ngồi ăn ở trước chiếc bàn thấp, bên cạnh là bình trà và trái cây. Mẹ : “Vừa rồi, có cậu con trai gọi điện đến nhà chúng ta, hỏi con về nhà chưa? Lại còn bảo lúc nãy mắt cá chân của con bị thương nữa.”

      Ba tôi vừa uống trà vừa nhíu mày : “Con trai gọi điện đến cũng sao, bạn bè cũng có lúc hỏi bài vở gì đó. Nhưng cậu ta gì nhỉ, là nhóm Xi Ha gì gì đấy. Y Nghiên, chắc phải ở trường con chơi chung với bọn phá phách nào đó chứ?”

      Tôi vừa nghe đến 3 từ “Nhóm Xi Ha” thốt ra từ miệng ba, liền hồn bay phách tán. Sau tết vừa rồi, ba mới nhận chức thư ký trưởng của Sở giáo dục Nhân Xuyên, ông rất ghét tượng các nhóm băng đảng trong học sinh. Nếu để ba biết, tôi ở trong trường Thừa Nguyên chỉ chung với những người này, mà còn từng người cầm đầu của họ, ông ấy nhất định trói tôi lại mà đánh cho trận.

      Do vậy, tôi hốt hoảng giải thích: “Nhóm Xi Ha là biệt hiệu chúng con đặt lúc diễn kịch ở trường thôi.”

      Mẹ đứng bên cạnh nghe thấy liền : “Nghe cái tên Xi Ha, Xa Hi có đứng đắn chút nào. Như thế đâu giống học sinh chứ? Y Nghiên, sau này con đừng lui tới với bọn chúng nữa. Con xem con , kết quả học tập của học kỳ trước giảm sut nhiều, chỉ là hạng trung bình. Ba con mới được thăng chức ở Sở giáo dục, thành tích học tập của con như vậy ba con làm sao có thể ngẩng đầu lên ở cơ quan chứ?”

      Tôi dám mở miệng lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, mãi lúc sau mới : “Con vào phòng nhé!” Mẹ theo sau mưng tôi: “Lát nữa xuống ăn cơm tối đó!”

      Vì buổi sáng thức dậy trễ, vội vàng đến lớp nên tôi kịp sắp xếp đồ đạc, trong phòng rất lộn xộn, sách vở và mền nằm lẫn lộn giường, dưới đất cũng ngổn ngang sách và báo tiếng . Tôi thở dài, ngồi xuống đất bắt đầu dọn dẹp, nếu mẹ thấy lại mắng cho trận nữa.

      Xong, tôi ngồi nền nhà, nhớ đến bức thư Kỷ Trung, tất cả cảm giác mơ màng, xót xa, đau khổ lại ập đến. Cũng biết trong thư Kỷ Trung viết những gì, cậu ta có giải thích về ra ? Hay chẳng qua chỉ viết thư thăm hỏi cách bình thường như người bạn cũ mà thôi? Buồn rầu suy nghĩ, vì thế lúc mẹ vào, tôi vẫn ngồi thẫn thờ ra đó.

      “ Y Nghiên,sao con ngồi xổm dưới đó làm gì vậy?” mẹ đột ngột đứng sau lưng hỏi, lúc này tôi mới bừng tỉnh: “Sao ạ?!”

      ăm cơm. Gọi con mấy lần sao trả lời? Dạo này con làm sao vậy? Mặt mũi ủ rủ suốt ngày.”

      Tôi giả vờ trả lời: “Có thể học kỳ này môn học nặng quá.”

      Mẹ bảo: “Vậy lo chăm chỉ học tập , thôi mau xuống ăn cơm rồi lên mà làm bài tập.” xong, bà xuống lầu.

      Ăn cơm tối xong, tôi lại quay về phòng mình học bài. Trong căn phòng yên lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

      Bỗng tôi nghe tiếng ba mẹ với nhau dưới lầu.

      Mẹ: “ được rồi, hay là mình báo với cảnh sát. Người này tới lui gần cả tiếng đồng hồ rồi. Xung quanh đây lại có nhà ở. Tôi thấy có vấn đề.”

      Ba: “Có thể người ta đợi ai đó thôi, nếu chúng ta báo cảnh sát đúng là mất mặt.”

      Tôi giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng, lên sân thượng, nhìn ra bên ngoài khu vườn.

      Cậu ta quả nhiên vẫn đứng đó, trứơc nhà tôi. Chiếc áo sơ mi trắng toát lên ánh tinh khiết trong cơn mưa phùng giữa bầu trời mông lung.

      Phác Thái Hi nghe thấy tiếng động của tôi sân thượng, bèn ngẩng đầu nhìn tôi. sợ ba mẹ nghĩ mình là kẻ xấu, cậu ta cứ hướng ánh mắt hăm hở nhìn tôi.

      Bất giác, toàn thân tôi run lên, chưa bao giờ tôi bắt gặp ánh mắt đó, nó khác hoàn toàn với ánh mắt của Bùi Kỷ Trung! Nó chứa cái gì đó dịu dàng, nóng bỏng, lại có ý thăm dò. Tôi cảm thấy cả người như nóng lên. Ánh mắt của Kỷ Trung làm tim tôi loạn nhịp, nhưng ánh mắt của người này làm tôi sợ hãi. Tôi lí giải được tôi sợ điều gì, chỉ mong sau này đừng gặp lại cậu ta nữa.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      PHẦN II: MUỐN GẶP MẶT


      “ Tôi há miệng, cắn cái mạnh vào cánh tay cậu ta. Răng tôi cắm sâu vào trong da thịt cậu ấy, để như trút hết bao nhiêu nỗi phiền muộn, đau buồn dồn nén trong lòng từ sau khi cậu ấy ra . Bỗng tôi thấy máu cánh tay cậu ấy từ từ ứa ra. Tôi hốt hoảng, vết răng cắn của tôi in cánh tay cậu ấy… cũng làm tim tôi đau nhói.”

      CHƯƠNG 3: CUỘC HỘI NGỘ BÊN BỜ BIỂN



      Phác Thái Hi và tôi học chung trường, nhưng tôi ngờ chúng tôi lại gặp nhau nhanh đến vậy, hơn nữa lại trong bối cảnh mà ai có thể ngờ được.


      Hôm nay là ngày đầu tiên khai mạc ngày hội nhạc học sinh trung học Nhân Xuyên, nên có rất nhiều bạn học sinh muốn tham gia. Trường trung học Thừa Nguyên cho học sinh nghỉ 3 ngày và được xem là hoạt động dã ngoại mỗi học kỳ lần.


      Vì thế, tất cả các bạn học sinh đều tham dự. dòng người đông đúc kèm theo lều trại, thậm chí còn mang cả nồi niêu xoong chảo, nệm lông để đắp vào buổi tối vì chúng tôi phải dã ngoại 2 ngày. Ban ngày, chúng tôi xem thi biểu diễn ca nhạc của học sinh trung học, tối đến nướng thịt, ca hát, kể chuyện ma bên bãi biển.


      Phong cảnh bên bờ biển tuyệt đẹp. Bầu trời và nước biển đều trong xanh, bọt sóng trắng tinh, cơn gió thoảng qua êm dịu.


      Sau khi dựng lều xong, các bạn học sinh đua nhau xuống biển. Khó khăn lắm mới có thể tạm thời vứt bỏ sách vở, thi cử sang bên nên mọi người ai cùng vui vẻ như trẻ em vậy, ngừng reo hò chạy theo những con sóng biển lúc thấp lúc cao, cười đùa đuổi bắt vui.


      Bảo Nhi, người tự xưng là “Thục nữ”, thậm chí còn kéo tay Tại Vũ của nhóm Xi Ha ra ngoài biển rồi tạt nước biển vào cậu ấy. Tại Vũ giơ tay nắm lấy chân ấy, cuối cùng cả hai cùng té xuống nước, vừa mở miệng uống liền mấy ngụm nước biển. Các em nhóm Xi Ha đứng bên cạnh trông thấy cảnh tả tơi của hai người đều bật cười “Ha! Ha! Ha!”


      Tôi đứng bờ biển xem họ vui đùa, trong lòng vẫn nghĩ đến Kỷ Trung. Nếu cậu ấy rời khỏi tôi, nếu cậu ấy Mỹ, nếu lúc này đây tôi và cậu ấy cùng vui chơi bãi biển tiếng cười của chúng tôi nhất định cuốn tung cả bờ biển này rồi.


      Bảo Nhi chạy đến bên cạnh tôi, toàn thân ướt sũng, nước giọt tóc và lai áo, nắm lấy vai tôi : “Y Nghiên, chúng ta xem em nhóm Xi Ha biểu diễn nhé? Nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi.”


      Tôi lắc đầu: “Bạn , lát nữa mình phải giúp bọn họ đốt lửa để nướng thịt rồi.”


      “ Này, các chị em, nhanh lên, sắp đến giờ rồi!” Tại Vũ đứng gần đó gọi.


      Bảo Nhi : “Vậy mình trước nhé!”, rồi thoăn thoắt , được vài bước, ấy quay đầu lại, nét mặt làm ra vẻ bí hiểm : “Vậy lát nữa bạn đừng đâu nhé! Mình cho bạn niềm vui bất ngờ.”


      Niềm vui bất ngờ? Tôi có hào hứng gì, trừ khi Kỷ Trung trở về. Nếu , bất cứ việc gì đối với tôi giờ này đều có gì là bất ngờ.


      Lúc này, mặt trời lặn sâu xuống dưới biển. Mặt nước gợn sóng lấp lánh, bãi cát trải dài vô tận, gió biển mang theo hơi mát nhàng. Các bạn học nhóm lửa, đó là thanh sắt bắc qua, thịt được xâu vào thanh sắt. Mùi thơm của thịt toả khắp bãi biển, làm cho tôi có cảm giác đói bụng muốn ăn, vì thế tôi tham gia nướng thịt với mọi người.


      Bỗng nhiên,các bạn nữ trong lớp hớn hở chạy đến tìm tôi, trong tay bạn còn cầm cái gì đó, xem ra giống như tờ giấy. Họ vây lấy tôi, lanh miệng lanh mồm : “Y Nghiên, bạn mau xem ! Bọn mình mới nhặt được ở vách đá bên bờ biển, có giống bạn ?”


      Tôi lấy tờ giấy trong tay họ xem, rồi ngạc nhiên sửng sốt.


      Đó là bức vẽ, là hình khuôn mặt , chỉ có vài nét phác thảo nhưng lại rất có hồn. ấy có đầu tóc ngắn, mắt mở to, mũi hơi thẳng, môi hơi nhếch lên tinh nghịch, lông mày nhíu lên giống như tức giận ai đó.


      “Y Nghiên, trong tranh rất giống bạn?!”


      Tôi tự nghĩ, đâu chỉ giống, cái khuôn mặt vẽ tờ giấy đó chính là khuôn mặt bặm môi, nghiến răng của mình lúc tức giận. Giật mình, tôi vội hỏi bọn họ: “Các bạn nhặt được ở đâu vậy?”


      Hựu Kỳ đứng sau lưng tôi, chỉ ra bãi biển bên phải : “Bọn mình nhặt được lúc vui chơi ở đó. Cũng biết của ai đánh rơi, bọn mình thấy rất giống bạn nên lấy cho bạn xem.” ấy vừa xong, tôi như reo lên trong lòng. Tôi biết ai vẽ rồi, biết ai vẽ rồi! theo hướng Hựu Kỳ chỉ, tim tôi đập thình thịch, loạn xạ, mỗi lần đập đều là:Kỷ Trung! Kỷ Trung! Kỷ Trung!... Rồi chợt nhớ ra, lúc này Bảo Nhi xem biểu diễn về cho tôi niềm vui bất ngờ, lẽ nào lại là… Vừa nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập loạn lên, tôi cũng biết vì sao lại đập dữ vậy, thở mạnh cái, niềm vui đột ngột dâng trào trong đầu tôi.


      Tôi chân cao chân thấp chạy bãi biển.


      Đột nhiên, tôi dừng lại!


      Bên tảng đá bãi biển, người đứng dựa vào đó, dáng hình cao cao, lưng hướng về phía tôi, mắt nhìn vào rán mặt trời lúc chiều tà. Làn mây nơi chân trời xa từ trắng chuyển dần sang vàng kim, từ màu vàng kim chuyển sang màu đỏ đậm, từ màu đỏ đậm chuyển sang màu tím… màu mặt nước biển cũng thay đổi theo màu của mây.


      Chiếc áo sơ mi trắng của người ấy bay lất phất trong gió, giống như cánh buồm lướt biển. bầu trời thỉnh thoảng có mấy con chim hải âu bay lướt qua, màn sương trắng mông lung bao phủ. bức tranh tuyệt đẹp khiến tôi kinh ngạc.


      Sao lại nhanh như vậy chứ?


      Tôi ôm lấy lòng ngực mình, hình bóng người ấy sao mà thân thương đến thế. Tôi lắp bắp: “Kỷ Trung! Bùi Kỷ Trung! Bạn quay về rồi sao?” kìm được mình, tôi chạy thẳng đến phía cậu ta với tâm trạng đầy vui sướng để bịt hai mắt của cậu ấy lại… Đây là cử chỉ bí mật mà chỉ có hai chúng tôi mới biết. Cậu ấy nhất định vẫn còn nhớ!


      Bỗng con sóng lớn ập vào. Tôi đứng vững nữa, bất giác la lên tiếng rồi cả người ngã nhào xuống nước. Sóng đập mạnh vào ngực tôi, tôi hốt hoảng, vừa mở miệng định kêu cứu nước biển ào vào. Tôi bạnống liên tiếp mấy ngụm nước biển, sợ đến thất kinh hồn vía.


      Đúng lúc tôi cố vùng vẫy cách tuyệt vọng bên tai nghe thấy tiếng gọi: “Đứng lên nào!” Tiếp đó, người ấy nắm lấy tay kéo tôi lên khỏi mặt nước.


      Tôi đứng dậy, nhổ cát trong miệng ra. Nước biển đầu liên tục chảy xuống đọng lông mi làm tôi nhìn lắm. Tôi lấy tay vuốt những hạt nước ngừng chảy mặt xuống, rồi mở mắt ra nhìn.


      “Là bạn!”


      “Là bạn!”


      Cả hai chúng tôi cùng thốt lên, điều giống nhau là giọng cậu ấy đầy vẻ vui mừng, bất ngờ. Còn tôi lại là thất vọng tràn trề.


      Trong lòng tôi buồn rầu , người con trai khiến tim tôi đập mạnh, phấn khích đến quên cả thân mình lao về phía trước, phải là Bùi Kỷ Trung mà là Phác Thái Hi. Chúng tôi cách nhau chưa tới nửa thước, hơi thở cậu ấy nóng hỏi phả vào mặt tôi, vệt sáng cuối cùng nơi chân trời chiếu rọi vào thân hình thẳng đứng của cậu ấy.


      Thái Hi nhìn tôi, đôi mày nhíu chặt, sau đó : “Mỗi lần bạn xuất đều kinh thiên động địa như thế này đây.”


      Tôi bực bội hỏi: “Bạn có việc gì sao lại đứng ở mỏm đá đó vậy?”


      Mắt cậu ta sáng bừng lên, đầu đôi mày vẫn nhíu lên , hỏi: “Vậy bạn có việc gì sao lại va vào mỏm đá đó chứ?”


      Tôi gì, quay người trở về trại của mình. Lúc này trời tối, vầng trăng khuyết treo lên bầu trời, bốn bề lấp lánh vô vàng vì sao sáng, xa xa những con thuyền đánh cá trôi chập chờn biển.


      Thái Hi theo sau tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy vai có cái gì đó, ra là cái áo của Thái Hi, cậu ấy cởi áo ra rồi khoác lên vai tôi. Tôi muốn bỏ nó ra nhưng còn lưỡng lự, rồi bỗng cảm thấy mình dường như ấm dần lên dưới ánh trăng chiếu rọi bãi biển.


      Hai chúng tôi trở về trại của lớp tôi. Trước lều chỉ còn mấy người nướng thịt, những bạn khác có lẽ xem nhóm Xi Ha biểu diễn hết rồi. Tôi bước qua, ngồi xuống bên lò nướng, muốn hong khô người. Mấy bạn bận rộn xâu thịt để nướng và làm đồ màu. Ban ngày, bãi biển náo nhiệt như thế mà lúc này lại vô cùng yên lặng, tiếng sóng vỗ nhàng vang lên. Thái Hi ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy nhìn thấy cây đàn ghi ta bên túp lều bèn đưa tay cầm lấy rồi gảy.


      Tôi nhịn được cười, : “Này, bạn có biết đàn vậy? biết đừng có làm ồn lên nhé.” Cậu ta cũng gì, chỉ khẽ hát bài hát, đó là bài dân ca ở Hàn Quốc chúng tôi thường nghe. ngờ cậu ấy háấthy như vậy, phong cách hoàn toàn khác với Kỷ Trung, Kỷ Trung hát thường mang tâm trạng xúc động, cháy bỏng, thể đè nén được, khiến mọi người bất giác cũng như hoà mình vào trong đó.


      Còn Thái Hi lại trầm lắng, như ngọn gió hiu hiu bên bờ biển ấm áp thoảng qua. Lắng nghe mãi, bất giác tôi có cảm giác như bị mê hoặc, muốn tựa đầu vào bờ vai của cậu ấy.


      Dừng lại! Sao có thể như vậy được chứ? Người tôi thích là Kỷ Trung! Tôi vẫn lòng dạ đợi cậu ấy trở về, làm sao lại có thể nảy sinh suy nghĩ này với người con trai khác chứ? Tôi lắc mạnh đầu, như muốn đẩy lùi điều suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, nhìn Thái Hi, tôi cố ý : “Phác Thái Hi, xin bạn đừng có đàn nữa, khó nghe chết được.”


      Mắt cậu ta bỗng sáng rực lên: “Kỹ thuật hôn của mình còn hay hơn đàn nhiều, bạn có muốn thử ?”


      Tôi hoảng hốt nhìn cậu ta, dám tin vào tai của mình. Trong số những người mà tôi gặp trước đây, chỉ có mình Kỷ Trung mới hề xấu hổ với tôi như vậy, ngờ Phác Thái Hi tao nhã lịch như thế mà cũng biết ra những lời “mất mặt” này.


      Lòng tôi liền có thanh cảnh cáo rằng: “Y Nghiên, hãy cẩn thận, chàng này là người rất lợi hại. Cậu ta biết vòng vo, tâng bốc người khác mà hề thay đổi nét mặt. Gương mặt đẹp trai trẻ trung của cậu ta lại cố làm ra vẻ do dự, hiền hoà. Cậu ta giống như hố sâu, dẫn người ta từng bước từng bước vào… Mình thể mắc lừa được!”


      Tôi nhảy lên, quăng cây nướng thịt sang bên, rồi hét lớn: “ ra bức tranh đó là bạn vẽ!”


      Thái Hi như hiểu gì, nhìn tôi hỏi: “Bức tranh nào?”


      Tôi giẫm chân: “ bức tranh vẽ hình đó!”


      Phác Thái Hi vẫn ngạc nhiên: “Mình cũng biết vẽ tranh sao? Sao mình biết chứ?”. Mắt của cậu ta hình như rất thành nhưng tôi đoán chắc trong lòng: “Nhất định là bạn vẽ, đừng giả vờ nữa!”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 4: NHÓM XI HA BIẾN MẤT


      Đến 9 giờ tối, những người bạn lúc nãy xem văn nghệ đều trở về hết, mọi người ngồi bên bếp nướng thịt để sưởi ấm. Đêm tối như mực, mặc dù sắp đến mùa hè nhưng ban đêm bên bờ biển vẫn khá mát mẻ. mình tôi từ lều trại bên bờ biển trở về quán trọ.


      Sau khi tắm xong, tôi chui vào chăn đọc sách, đợi Bảo Nhi trở về kể cho bạn ấy nghe những gì xảy ra với tôi hôm nay bờ biển. Ai ngờ đến 11h khuya vẫn thấy bóng dáng của Bảo Nhi đâu, ta chưa bao giờ về trễ như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, vội khoác áo vào chạy đến phòng của Tại Vũ cũng tối đen. ràng em nhóm Xi Ha vẫn chưa trở về, có thể Bảo Nhi chơi đùa cùng với mấy người bọn họ, xem ra tối nay họ thức suốt đêm bên ngoài bãi biển rồi.


      Tôi trở về phòng buồn rầu nằm giường và ngủ thiếp .


      Sáng sớm hôm sau, bị thanh của tiếng sáo đánh thức, mở mắt ra tôi nhìn trần nhà, ngửi mùi hoa thơm ở bên ngoài cửa sổ. Bất giác tôi chợt hốt hoảng, ngồi bật dậy: Chết rồi, mình trễ giờ rồi! Ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường rồi mới chợt nhớ ra, hôm nay mình cắm trại ở bờ biển! là đầu óc dạo này làm sao ấy!


      Tôi đến trước cửa sổ kéo bức rèm cửa, nhìn ra bầu trời, màu đỏ rực của buổi bình minh bên bờ biển, ngọn gió biển mát mẻ thổi vào lòng ngực. Tôi hít sâu hơi rồi nghĩ, ngoài việc Bùi Kỷ Trung ra lời từ biệt là làm mình hơi buồn, còn mọi thứ ở nơi đây làm say lòng người.


      Quay người lại, tôi nhìn thấy chiếc giường của Bảo Nhi trống rỗng, mền được gấp lại gọn gàng. Xem ra tối qua bạn ấy thực trở về đây. Tôi nghĩ, sau khi xuống lầu ăn sáng xong ra căn lều bên bờ biển tìm bạn ấy.


      Phòng tôi ở lầu 3, lúc xuống đến lầu 1 thấy có rất nhiều bạn học thức dậy sớm ngồi ở trong khu vườn dưới đất. mái hiên nhà có treo mấy chiếc chuông gió, kêu teng teng.


      Tôi nghe thấy mọi người bàn luận về cuộc thi nhạc tối qua. ra nhóm Xi Ha đạt giải nhất. Đó là điều đương nhiên, vì họ là nhóm Xi Ha mà! Thế nhưng nghĩ lại tôi buồn bã, nếu như Bùi Kỷ Trung vẫn tham gia cuộc thi như trước đây khí cuộc thi nhất định khác nhiều.


      “Y Nghiên, nhanh tới đây , ở đây còn chổ trống này!” Có người gọi tôi, ra Kim Hữu Kì gọi tôi, bạn ấy ngồi cùng với mấy người bạn khác bên cạnh cửa sổ. Tôi cười, vẫy tay với họ, rồi lên quầy nhận đồ điểm tâm, sau đó bưng cái mìnhộp đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh bọn họ.


      Buổi điểm tâm là do bí thư của lớp đặt trước. Trong chiếc bát gỗ đựng đầy cơm nóng hổi, từng hạt cơm trắng như hạt ngọc, bên bỏ vài cọng rau màu đỏ, còn có cả trứng kho với măng, cá chiên. Thêm tô canh có mùi vị sò biển.


      Tôi vừa nghe Kim Hữu Kì mặt mày tươi tỉnh vừa kể câu chuyện ma được nghe tối qua vừa nhai ngồm ngoàm. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến chuyện, liền hỏi Hữu Kì: “Tối hôm qua Bảo Nhi cũng thức đêm với các bạn ở lều trại bên bờ biển hả?” Hữu Kì lắc đầu: “Mình nhìn thấy Bảo Nhi, tối qua bọn con thức thâu đêm ở lều trại bên bờ biển chỉ có mấy người, con rất nhát gan mà!”


      Tôi hốt hoảng, tối qua Bảo Nhi thức khuya trong lều trại sao? Lại hỏi: “Vậy tối hôm qua các bạn nhìn thấy Kim Tại Vũ của nhóm Xi Ha sao?”


      bạn ở bên cạnh : “Tối qua lúc biểu diễn mình còn nhìn thấy Tại Vũ cùng với Bảo Nhi. Sau khi biểu diễn kết thúc thấy họ nữa.”


      Đôi đũa trong tay tôi dừng lại, nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm, tôi hỏi tiếp: “Vậy các bạn có nhìn thấy những em khác trong nhóm Xi Ha , như An Thừa chẳng hạn?”


      Hữu Kì và người bạn bên cạnh nhìn nhau rồi lắc đầu: “Hình như sau lúc biểu diễn nhìn thấy người nào trong bọn họ cả.”


      là kì lạ! Ở đây có danh lam thắng cảnh gì cả, nơi mà mọi người có thể dạo là bãi cát bên bờ biển và hội trường cuộc thi nhạc. Bảo Nhi và em nhóm Xi Ha đều là con trai to lớn khoẻ mạnh, cần phải lo chuyện lưu manh đầu đường xó chợ gây phiền phức cho họ. Nhưng tính khí bọn họ hơi nóng nảy, nếu như gây chuyện ở bên ngoài, gây gổ đánh nhau lại có khả năng rất lớn.


      Vừa nghĩ tới khả năng này, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Mặc dầu tôi phải là người của nhóm Xi Ha nhưng tôi từng là “người nhà” của nhóm Xi Ha mà! Tôi còn tâm trí nào để ăn cơm nữa, đứng dậy bảo với Hữu Kì và mấy người bạn : “Nếu như các bạn nhìn thấy Bảo Nhi và Tại Vũ với bọn họ là mình tìm bọn họ. Mình đợi ở bãi cát bên bờ biển.”


      Tôi cởi giày ra cầm tay rồi dọc theo bờ biển. Bọt sóng biển nhấp nhô vỗ vào chân tôi, gió thổi tóc tôi bay tứ tung. kiếm lượt các lều trại bên bờ biển, đến những mỏm đá tôi cũng đều tìm kỹ, thế nhưng vẫn tìm thấy bóng dáng nhóm Xi Ha và Bảo Nhi. Tôi cảm thấy bực dọc trong lòng, bọn họ là… Thức khuya về, cũng thèm với mình tiếng. Tôi đành tự an ủi, cũng có thể là lúc mình tìm bọn họ, bọn họ cũng ở bãi biển tìm mình, cho nên chừng chúng tôi bỏ lỡ cơ hội tìm thấy nhau!


      Tôi mệt mỏi tựa đầu vào tảng đá bên bờ biển. Mặt trời mọc lên cao, chiếu thẳng xuống đầu. Trong mùa xuân này, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cái nóng của ánh mặt trời, đầu tôi bắt đầu choáng váng, hai môi khô lại. Có lẽ do hôm nay dậy quá sớm, nên tôi thấy buồn ngủ, nằm miên man bãi cát. Đúng lúc đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy mũi mình nhột nhột, tôi mở mắt, nhíu mày lấy tay chà chà mũi rồi quay người tiếp tục ngủ. Nhưng cảm giác nhột đó lại đến, đầu tiên là mắt, trán rồi dần dần xuống đến cổ.


      Tôi mở mắt, lấy tay nắm chặt lấy thứ cổ tôi, ra là cọng cỏ. Thái Hi cầm đầu ngọn cỏ quơ qua quơ lại, : “Giữa ban ngày, sao bạn lại nằm ngủ ở đây? Như vậy nguy hiểm lắm, bị cảm nắng này, hay có thể bị cơn sóng đánh vào cuốn trôi đấy.” Vừa mới ngủ lại bị cậu ta đánh thức, tôi bực bội ngồi dậy: “ phải việc của bạn!”


      Thái Hi cúi đầu nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sáng rực: “Giận rồi à?”


      Tôi quay lưng lại. Phía sau lưng tôi, cậu ấy cười: “Y Nghiên, mình thích nhất dáng vẻ lúc bạn tức giận. Đáng lắm!”


      Tôi bực mình: “Lẽ nào mình phải đưa ra bộ mặt quỉ để uy hiếp bạn sao?”


      Gió biển vẫn ngừng thổi, chim hải âu vẫn bay lượn giữa bầu trời, bọn chúng là vô lo… lát sau, chỉ nghe thấy tiếng Thái Hi nhàng : “Y Nghiên, dù bạn đẹp, lông mày đậm quá, thanh tú tý nào, mũi lại cao, làn da cũng láng. Nhưng bạn có biết rằng bạn có khuôn mặt mà ai cũng muốn nâng niu quý trọng trong bàn tay ?”


      Mặt tôi đỏ bừng lên, cũng may mà ngồi quay lưng với Thái Hi nên có lẽ cậu ta nhìn thấy thay đổi khuôn mặt tôi. Cứ nghĩ Thái Hi là chàng hiền hoà, ngờ cậu ta cũng thẳng tính như Kỷ Trung vậy. Điều khác nhau là tác phong thẳng thắn của Kỷ Trung thường khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp; còn Thái Hi lại hơi vòng vo, lựa lúc người ta đề phòng “đánh” thẳng vào.


      Lời của Thái Hi làm tôi bắt đầu cảm thấy bối rối, vì vậy vội vã đánh trống lảng: “Tại sao bạn cũng ở đây mình vậy? Bạn xem cuộc thi nhạc à?”. Thái Hi bỏ cọng cỏ trong tay, : “Bạn cũng chú ý đến mình sao?”. Tôi đờ người ra, biết cậu ta thế là có ý gì.


      Cậu ta lại tiếp: “Nếu bạn chú ý đến mình, sao lại biết mình …cũng… chỉ ở đây mình chứ?”. Cậu ta cố ý kéo chữ “cũng” rất dài. Tôi chau mày, người này dễ gì đấu khẩu được, chỉ câu hỏi vớ vẩn qua cái miệng của cậu ta trở thành dụng ý khác rồi.


      Thái Hi tiếp: “Nhưng mà mình tìm bạn cả buổi sáng, ngờ bạn lại nằm ngủ ở đây. Mình cứ nghĩ bạn và nhóm Xi Ha đến khu biệt thự chơi rồi chứ?”


      Tôi ngạc nhiên: “Mấy người nhóm Xi Ha đến khu biệt thự chơi à? Ở đây cũng có khu biệt thự sao?”


      “Bạn biết sao?” Thái Hi .


      Tôi lắc đầu, lại hỏi: “Bảo Nhi mấy em họ cùng chơi với nhau hả?”


      Thái Hi nghĩ lúc rồi : “Hình như vậy, mình thấy cả nhóm họ đến ngôi biệt thự rồi.”


      nghi ngờ trong lòng tôi càng nhiều hơn. Xem ra, Bảo Nhi và Tại Vũ có điều gì đó giấu tôi, nếu bọn họ chỉ đến khu biệt thự để chơi thôi nhất định gọi mình cùng. Mặc dù Kỷ Trung ra lời từ biệt, nhưng em nhóm Xi Ha vẫn xem mình là “chị dâu” mà. Bọn họ như vậy, với mình lời biến mất rồi.


      Nghĩ vậy, tôi lập tức đứng dậy, hỏi: “Khu biệt thự ở đâu vậy? Bạn dẫn mình nhé?”. Có lẽ Thái Hi thấy sắc mặt tôi ổn, bèn quan tâm hỏi: “Y Nghiên, bạn sao chứ? Bọn họ đến khu biệt thự chơi thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to lớn lắm.”


      Tôi bực mình : “Mình sao, chúng ta nhanh thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :