1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhật ký bí mật của tiểu thư Miranda - Julia Quinn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]

      Tác giả: JULIA QUINN

      Tên sách gốc:THE SECRET DIARIES OF MISS MIRANDA CHEEVER

      Dịch giả: Diệu Hằng

      Đơn vị xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

      Đơn vị phát hành: Nhã Nam

      Số trang: 400

      Kích thước: 14x20.5cm

      Trọng lượng: 350 g

      Năm xuất bản: 17/12/2011

      Giá bìa: 87.000 VNĐ

      ******************************
      GIỚI THIỆU
      2 THÁNG BA 1810

      Hôm nay mình .

      Ở tuổi lên mười, tiểu thư Miranda Cheever cho thấy bất cứ dấu hiệu nào của Sắc đẹp Lộng lẫy. học được cách chấp nhận những kỳ vọng của xã hội đối với mình... cho đến buổi chiều, khi Nigel Bevelstoke – chàng Tử tước Turner đẹp trai, phong nhã – nghiêm trang hôn tay bé và hứa rằng: ngày kia em trở thành chính mình, em xinh đẹp và thông minh.

      Ngày hôm ấy, Miranda biết mình Turner mãi mãi.

      Mười năm sau, tất cả đều thay đổi, trừ tình của Miranda dành cho Turner. qua cuộc hôn nhân đau khổ, Turner giờ trở thành người đàn ông còn niềm tin, độc và cay nghiệt. Còn Miranda, vừa tròn hai mươi, xinh đẹp theo cách của riêng mình, ngọt ngào vừa đủ, điềm tĩnh vừa đủ và mạnh mẽ vừa đủ. Đủ để cho phép tình kéo dài mười năm dành cho Turner lần nữa trôi qua tầm tay...

      Mục lục

      Mở đầu

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      Last edited by a moderator: 2/9/14
      Jenny Nguyen, Hyunnie0302, iluvbook092 others thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      PHẦN MỞ ĐẦU

      Ở tuổi lên mười, tiểu thư Miranda Cheever hề bộc lộ dấu hiệu nào hứa hẹn Sắc Đẹp Lộng Lẫy. Mái tóc nâu thảm hại đồng màu với đôi mắt; đôi chân dài khác thường từ chối bất cứ chuyển động nào có thể coi là duyên dáng dù mơ hồ nhất. Lúc nào mẹ bé cũng thấy nhảy loi choi khắp nhà.

      may cho Miranda, cái xã hội nơi bé sinh ra lại rất coi trọng vẻ bề ngoài của nữ giới.Và dù chỉ mới mười tuổi nhưng hiểu rằng về mặt này mình bị coi là thua kém so với hầu hết các bạn nữ khác trong vùng. Trẻ con thường có cách khám phá ra những điều như vậy, thường là từ những đứa trẻkhác.

      Chẳng hạn như cố mấy vui vẻ xảy ra tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười của tiểu thư Olivia và công tử Winston Bevelstoke, cặp sinh đôi của vợ chồng ngài Bá tước xứ Rudland. Nhà Miranda khá gần Haverbreaks, điền sản của tổ tiên dòng họ Rudland gần Ambleside, quận Lake, Cumberland, và côbé thường học bài cùng Olivia và Winston khi bọn trẻ về đây ở. Chúng trở thành bộ ba thể táchrời và hiếm khi chơi với những đứa trẻ khác trong vùng, vì hầu hết đều sống cách đó khoảng giờ ngựa.

      Khoảng chục lần mỗi năm, đặc biệt là những dịp sinh nhật, con cái tất cả các gia đình quý tộc và thượng lưu trong vùng lại tụ họp với nhau. Vì lý do này mà nữ Bá tước Rudland phải thốt ra tiếng rền rĩ chẳng hề ra dáng quý bà; mười tám thằng nhóc tai quái hào hứng tha bùn đất khắp phòng khách nhà bà sau khi bữa tiệc của cặp sinh đôi tổ chức trong khu vườn bị trận mưa phá hỏng.

      "Má cậu dính bùn kìa, Livvy," Miranda vừa vừa đưa tay lên lau vết bùn.

      Olivia thở hắt ra vẻ mệt mỏi đầy kịch tính. "Thế tốt hơn hết là mình nên vào phòng rửa mặt.Mình muốn mẹ trông thấy mình thế này. Mẹ ghét bẩn, còn mình ghét phải nghe mẹ kêu ca bà ghét bẩn đến thếnào."

      "Mình hiểu bà lấy đâu ra thời gian để phàn nàn về vết bùn mặt cậu trong khi cả tấm thảm của bà giờ toàn bùn đất thế kia cơ chứ." Miranda liếc William Evans, thằng bé vừa mới hô "XUNG PHONGGGGGG" rồi phóng người lên trường kỷ. bé phải bặm môi lại để khỏi cười. "Và cả đồ đạc nữa."

      "Cũng thế cả thôi, tốt nhất là mình nên làm gì đó.""> rồi bé lẻn ra khỏi phòng, bỏ lại Miranda ở gần lối ra vào. Miranda quan sát cuộc bạo loạn chừng vài phút rồi khá bằng lòng chấp nhận cái vị trí người-quan-sát thường lệ của mình, cho tớikhi qua khóe mắt, bé thấy có ai đó tới.

      "Bạn tặng quà sinh nhật gì cho Olivia vậy Miranda?"

      Miranda quay sang thấy Fiona Bennet đứng trước mặt mình, xinh xắn trong chiếc váy yếm trắng kèm khăn quàng màu hồng. " cuốn sách," bé đáp. "Olivia thích đọc sách. Còn bạn mang gì tới?"

      Fiona giơ ra chiếc hộp có họa tiết vui mắt được thắt dây nơ màu bạc. " bộ sưu tập các dải ruy băng. Bằng lụa và xa tanh, thậm chí là bằng nhung nữa. Bạn có muốn xem ?"

      "Ôi, nhưng tớ muốn làm hỏng lớp giấy gói đâu."

      Fiona nhún vai. "Bạn chỉ cần tháo sợi dây buộc cho cẩn thận là được. Tớ vẫn làm thế với quà Giángsinh mà." rồi bé kéo sợi nơ buộc và nâng cái nắp hộp lên.

      Miranda nín thở. Ít nhất có tới tá ruy băng nằm lớp lót bằng nhung đen của chiếc hộp, mỗi sợi được thắt nơ bướm cực kỳ trang nhã. "Đẹp quá Fiona. Mình có thể xem cái ?"

      Fiona nheo mắt.

      "Tay tớ có tẹo bùn nào đâu. Thấy ?" Miranda giơ hai bàn tay lên để bạn kiểm tra.

      "Ừ, được rồi."

      Miranda thò tay vào chọn chiếc ruy băng màu tím. Chất xa tanh trơn mượt khủng khiếp và mềm mạitrôi trong bàn tay bé. bé đặt cái nơ bướm điệu đà ướm thử lên mái tóc mình. "Bạn nghĩ sao?"

      Fiona đảo tròn mắt. " phải màu tím, Miranda ạ. Ai cũng biết chúng dành cho tóc vàng cơ. Màu này thường bìm nền nâu. Bạn hiển nhiên thể đeo nórồi."

      Miranda đưa trả dải ruy băng cho bạn. "Vậy màu nào hợp với tóc nâu? Xanh lá à? Mẹ mình có mái tóc màu nâu và mình thấy mẹ buộc những dải ruy băng màu xanh lá."

      "Xanh lá cây có thể chấp nhận được, tớ nghĩ thế. Nhưng mái tóc vàng đẹp hơn. Mọi thứ đều đẹp hơn nền tóc vàng."

      Miranda cảm thấy thoáng phẫn nộ dâng lên trong lòng. "Vậy tớ hiểu bạn làm gì hả,Fiona, bởi vì tóc bạn cũng nâu như tóc tớ mà."

      Fiona giật lùi lại, nổi cáu. " phải!"

      "Đúng thế mà!"

      " phải!"

      Miranda nhoài người tới trước, hai mắt nheo lại vẻ đe dọa. "Bạn nên soi gương khi về nhà, Fiona ạ,bởi vì tóc bạn phải màu vàng."

      Fiona đặt dải ruy băng tím trở lại hộp và sập nắp đánh cạch cái. "Vậy à, nó từng là màu vàng, còn tóc cậu chẳng bao giờ có màu đó cả. Và ngoài ra, tóc tôi có màu nâu nhạt, mà mọi người đều biết là nó đẹp hơn màu nâu sẫm. Sẫm như tóc bạn ấy."

      "Tóc nâu sẫm chẳng có gì là sai trái cả!" Miranda đáp trả. Nhưng bé cũng biết rằng đa số người đều đồng tình với ý kiến của mình.

      "Và," Fiona đắc thắng bổ sung, "bạn có đôi môi bự như con sên!"

      Bàn tay Miranda vụt đưa lên che miệng. bé biết mình đẹp; bé biết mình thậm chí còn được coi là xinh xắn nữa cơ. Nhưng từ trước đến giờ bé chưa bao giờ thấy đôi môi của mình có gì ổn cả. bé ngước nhìn bạn mỉm cười tự mãn. "Còn bạn có tàn nhang!" la">Fiona giật lùi lại như vừa bị cái tát. "Tàn nhang biến mất dần. Các nốt mặt tôi biến hết trước khi tôi bước sang tuổi mười tám. Tối nào mẹ tôi chẳng dặm nước chanh vắt lên." nàng cười khẩy vẻ khinh miệt. "Nhưng bạn vô phương cứu chữa, Miranda ạ. Bạn xấu xí."

      "Bạn ấy xấu!"

      Cả hai bé cùng quay sang nhìn Olivia - vừa mới từ phòng rửa mặt quay trở lại.

      "Ồ, Olivia," Fiona . "Mình biết bạn kết thân với Miranda bởi vì ta sống gần nhà và cùng học bài với bạn, nhưng bạn phải thừa nhận là ta xinh. Mẹ mình ta chẳng bao giờ lấy chồng được."

      Đôi mắt xanh của Olivia lóe lên ánh nguy hiểm. con độc nhất của Bá tước Rudland bao giờ tha thứ lỗi lầm nào, và Miranda lại là người bạn thân nhất của bé. "Miranda lấy được người chồng tốt hơn bạn đấy, Fiona Bennet ạ! Ba bạn ấy là Tòng nam tước trong khi ba bạn chỉ là thường dân."

      "Là con Tòng nam tước cũng chẳng có gì khác biệt cả trừ phi ta có nhan sắc hoặc có tiền,"Fiona ngân nga nhắc lại những lời mà bé hiển nhiên được nghe lúc ở nhà. "Mà cả hai thứ ấy Miranda đều chẳng có."

      "Im , bạn là đồ bò già ngu ngốc!" Olivia giậm chân quát. "Đây là tiệc sinh nhật của tôi, nếu bạnkhông thể cư xử tử tế bạn có thể về!"

      Fiona nuốt giận. bé biết tốt hơn là nên làm cho Olivia - con của những người có đẳng cấp xã hội cao nhất vùng - xa lánh mình. "Mình xin lỗi, Olivia," bé lẩm bẩm .

      "Đừng xin lỗi tôi. Xin lỗi Miranda ấy."

      "Tôi xin lỗi, Miranda."

      Miranda vẫn im lặng cho tới khi Olivia phải đá cái. "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của bạn,"miễn cưỡng .

      Fiona gật đầu rồi chạy biến.

      "Mình thể tin được cậu lại gọi cậu ta là con bò già ngu ngốc," Miranda .

      "Bạn cần phải học cách tự bảo vệ mình, Miranda ạ."

      "Trước khi cậu tham gia vào, mình vẫn tự bảo vệ rất tuyệt đấy chứ, Livvy. Mình chỉ muốntự bảo vệ cách quá ầm ĩ thôi."

      Olivia thở dài. "Mẹ bảo mình có chút xíu khả năng kiềm chế hay lương tri gì cả."

      "Đúng là vậy," Miranda tán thành.

      "Miranda!"

      "Đó là , cậu đúng là như thế mà. Nhưng dù thế nào mình vẫn cậu."

      "Mình cũng cậu, Miranda. Và đừng để tâm đến Fiona già ngớ ngẩn. Khi nào lớn cậu có thể cưới Winston và rồi chúng mình là chị em."

      Miranda liếc ngang qua phòng nhìn Winston vẻ hoài nghi. Cậu giật tóc bé con. "Mình biết nữa," bé e dè . "Mình chắc là mình muốn lấy Winston đâu."

      "Vớ vẩn. Như thế hoàn hảo. Mà nhìn xem, ấy mới làm đổ rượu pân ra váy của Fiona kìa."

      Miranda cười toe toét.

      " với mình nào," Olivia , cầm tay bạn. "Mình muốn mở quà. Mình hứa là reo to nhất khi nhận quà của cậu."

      Hai bé trở lại phòng khách, rồi Olivia và Winston mở quà. Tạ ơn Chúa (theo ý kiến của Phu nhân Rudland), hoàn tất việc mở quà vào đúng bốn giờ, thời điểm những đứa trẻ phải về nhà. Đứa nào cũng được đích thân phụ huynh đến đón, ai cũng xem chuyện được mời tới nhà Haverbreaks là niềm vinh dự, và vị phụ huynh nào lại muốn bỏ lỡ cơ hội làm thân với ông bà Bá tước. Ngoại trừ bốmẹ của Miranda, đúng thế. Đến năm giờ, bé vẫn còn ở phòng khách nhà Bevelstoke, cùng Olivia xem xét các chiến lợi phẩm.

      "Ta biết có chuyện gì với bố mẹ cháu thế, Miranda," Phu nhân Rudland .

      "Ôi, cháu biết đấy ạ," Miranda hào hứng đáp. "Mẹ cháu đến Scotland thăm bà ngoại, và cháu dám chắc là ba cháu quên béng cháu rồi. Ba cháu vẫn thường thế khi ông mải làm việc với bản thảo nào đó. Ông dịch từ tiếng Hy Lạp."

      "Ta biết," Phu nhân Rudland mỉm cười.

      "Hy Lạp cổ đại."

      "Ta biết," Phu nhân Rudland thở dài. Đây phải lần đầu tiên ngài Rupert Cheever quên mất con của mình. "Chà, phải tìm cách đưa cháu về nhà thôi."

      "Con với bạn ấy," Olivia đề xuất.

      "Con và Winston cần phải cất đồ chơi mới và viết thiệp cảm ơn. Nếu làm việc đó tối nay, con nhớ được ai tặng con thứ gì."

      "Nhưng mẹ thể để người hầu đưa Miranda về nhà được. Bạn ấy có ai để trò chuyện cả."

      "Tớ có thể chuyện với người hầu mà," Miranda . "Tớ vẫn thường xuyên chuyện với bọn họ ở nhà."

      " phải với người hầu nhà tớ," Olivia thầm. "Bọn họ cứng nhắc và câm như hến, lại còn thường nhìn tớ vẻ bằng lòng nữa chứ."

      "Hầu như lúc nào con cũng đáng bị nhìn với vẻ hài cả," Phu nhân Rudland ngắt ngang, âu yếm vỗ đầu con . "Ta tìm ra giải pháp cho cháu rồi đây, Miranda. Tại sao chúng ta nhờNigel đưa cháu về nhànhỉ?"

      "Nigel ư!" Olivia kêu lên. "Miranda, cậu là chú vịt may mắn."

      Miranda nhướn mày. bé chưa bao giờ gặp trai lớn của Olivia. "Được thôi," bé từ tốn ."Tớ mừng vì cuối cùng cũng được gặp ấy. Cậu vẫn luôn miệng kể về ấy mà, phải Olivia."

      Phu nhân Rudland ra lệnh cho hầu tìm Nigel. "Cháu chưa bao giờ gặp Nigel sao Miranda?Kỳ lạ . À, ta cho là vì nó thường chỉ về nhà vào dịp Giáng sinh, mà Giáng sinh cháu lại hay Scotland. Ta phải dọa từ mặt nó để bắt nó về nhà vào ngày sinh nhật của hai đứa sinh đôi đấy. Nó dự bữa tiệc vì sợ trong mấy bà mẹ kia cố gắng gả đứa trẻ mười tuổi cho nó."

      "Nigel mười chín rồi, ấy là đám rất sáng giá đấy," Olivia thản nhiên . " ấy là Tử tước. Và cực kỳ đẹp trai. Trông ấy giống mình."

      "Olivia!" bà Rudland nhắc nhở vẻ hài lòng.

      " đúng thế mà mẹ. Nếu là con trai con rất đẹp trai cho xem."

      "Là con cậu cũng xinh xắn thế còn gì, Livvy," Miranda thành thực , nhìn những lọn tóc vàng của bạn với vẻ hơi ghen tị.

      "Cậu cũng vậy. Này, cậu chọn dải ruy băng của con bò Fiona . Dù gì mình cũng cần toàn bộ chỗ ruy băng này."

      Miranda mỉm cười trước lời dối của bạn. Olivia là người bạn tốt như thế đấy. bé nhìn xuống hộp ruy băng và ngoan cố chọn sợi xa tanh màu tím. "Cảm ơn cậu, Livvy. Thứ Hai mình buộc nó đến trường."

      "Mẹ gọi con ạ?"

      Nghe giọng trầm ấm, Miranda quay mặt về lối cửa ra vào và gần như há hốc vì kinh ngạc. đứng ở đó là sinh vật lộng lẫy tuyệt vời nhất mà bé từng trông thấy. Olivia rằng Nigel mười chín tuổi, nhưng Miranda ngay lập tức nhận thấy ra dáng đàn ông lắm rồi. Đôi vai rộng cân đối trông như vẽ, thân hình thanh thoát nhưng rắn chắc. Tóc đậm màu hơn tóc Olivia nhưng vẫn có ánh vàng kim, bằng chứng cho thấy thường xuyên ở ngoài trời. Nhưng phần đẹp nhất của ,Miranda lập tức nghĩ ra, chính là đôi mắt. Nó sáng ngời, màu xanh lam rạng rỡ, giống đôi mắt của Olivia.Chúng cũng lấp lánh ánh tinh nghịch, láu lỉnh.

      Miranda mỉm cười. Mẹ bé vẫn thường bảo rằng có thể nhìn vào đôi mắt của người mà về người đó, mà trai của Olivia có đôi mắt tuyệt đẹp.

      "Nigel, con hộ tống Miranda về nhà được ?" bà Rudland hỏi. "Ba của bé dường như bị cầm chân ở đâu đó mất rồi."

      Miranda tự hỏi tại sao Nigel lại nhăn mặt khi nghe mẹ gọi tên mình.

      "Chắc chắn rồi, thưa mẹ. Olivia, em bữa tiệc vui vẻ chứ hả?"

      "Đập phá tanh bành."

      "Winston đâu rồi?"

      Olivia nhún vai. " ấy chơi với thanh kiếm Billy Evans tặng rồi."

      " hy vọng phải là đồ ."

      "Chúa phù hộ chúng ta nếu nó là đồ ," bà Rudland xen vào. "Được rồi, Miranda, chúng ta đưa cháu về. Ta tin là áo choàng của cháu ở phòng bên." Bà biến mất qua khung cửa và xuất trở lại vài giây sau với chiếc áo choàng bền chắc màu nâu của Miranda.

      "Chúng ta lên đường chứ, Miranda?" Sinh vật đến từ thiên đường ấy đưa tay ra cho bé.

      Miranda khoác á đặt bàn tay mình vào tay . Thiên đường!

      "Mình gặp cậu vào thứ Hai nhé!" Olivia gọi với theo. "Và đừng lo lắng về những gì Fiona . Cậu ta chỉ là con bò già ngớ ngẩn thôi."

      "Olivia!"

      " đúng thế mà mẹ. Con muốn bạn ấy quay lại đây nữa."

      Miranda mỉm cười khi để trai Olivia dẫn xuống tiền sảnh, giọng của Olivia và bà Rudland dần, dần. "Cảm ơn rất nhiều vì đồng ý đưa em về nhà, Nigel," bé khẽ .

      lại nhăn mặt.

      "Em... em xin lỗi," bé vội . "Đáng lẽ em nên 'thưa ngài', đúng ? Chỉ tại Olivia và Winston thường nhắc đến bằng tên riêng nên em..." bé khổ sở nhìn xuống sàn nhà. Chỉ mới hai phút được cạnh mắc sai lầm ngớ ngẩn rồi.

      dừng lại và cúi xuống để bé có thể nhìn thấy mặt mình. "Đừng lo lắng về cái từ 'thưa ngài ấy, Miranda. cho em bí mật nhé."

      Đôi mắt Miranda tròn xoe, bé quên cả thở.

      " ghét tên thánh của mình."

      "Đó hẳn là bí mật, Nig... ý em là, thưa ngài, mà mặc kệ muốn được gọi là gì cũng được. Cứ khi nào mẹ gọi bằng cái tên đó là lại nhăn mặt."

      Nigel mỉm cười với Miranda. Có điều gì đó khiến trái tim nhói lên khi Nigel nhìn thấy với nét mặt quá ư nghiêm nghị này chơi với đứa em ương bướng thể khuất phục của . bé là sinh vật nhắn trong cái vẻ ngoài buồn cười, nhưng đôi mắt nâu to tròn rất có hồn của lại ánh lên vẻ gì đó khá đáng .

      "Thế được gọi là gì ạ?" Miranda hỏi.

      mỉm cười với bé, hề kiểu cách. "Turner."[1]

      Mất lúc tưởng gì. Miranda chỉ đứng đó, hoàn toàn bất động, chỉ có đôi mắt vẫn long lanh. Và rồi, như thể cuối cùng tìm ra kết luận, , "Cái tên hay . Hơi kỳ lạ chút, nhưng em thích."

      "Hay hơn Nigel nhiều, em nghĩ thế à?"

      Miranda gật đầu. " chọn nó à? Em vẫn nghĩ rằng người ta nên tự chọn tên cho mình. Em cũng biết hầu hết người ta chọn cái tên nào đó khác với tên mình được đặt."

      "Và em chọn tên gì?"

      "Em chắc nữa, nhưng phải là Miranda. Thứ gì đó mộc mạc hơn, em nghĩ thế. Người ta kỳ vọng điều gì đó khác khi nghe đến cái tên Miranda và hầu như thường thất vọng khi họ gặp em."

      "Vô lý," Turner mạnh mẽ phản đối. "Em là Miranda hoàn hảo."

      bé cười rạng rỡ. "Cảm ơn , Turner. Em có thể gọi như thế ?"

      "Dĩ nhiên rồi. Và e là phải chọn cái tên này. Nó chỉ là tước hiệu lịch thiệp. Tử tước Turner. Từ hồi tới Eton đến giờ vẫn dùng cái tên ấy thay cho Nigel."

      "Ồ. Nó hợp với , em nghĩ thế."

      "Cảm ơn em," trang trọng đáp lại, hoàn toàn bị đứa trẻ nghiêm nghị này mê hoặc. "Giờ , đưa tay em cho lần nữa nào, chúng ta lên đường."

      "Cái gì thế?"

      "Cái này ạ? Ồ, ruy băng ấy mà. Fiona Bennet tặng khoảng hai chục chiếc cho Olivia, và Olivia em có thể giữ chiếc."

      Mắt Turner hơi nheo lại rất khẽ khi nhớ lại Olivia gì lúc tạm biệt Miranda. Đừng lo lắng về nhữnggìFiona . kéo dải ruy băng ra khỏi tay bé. " nghĩ chỗ của ruy băng là ở mái tóc chứ nhỉ."

      "Ờ, nhưng nó hợp với váy của em," Miranda yếu ớt phản đối. Lúc này buộc nó chặt lên đỉnh đầu của bé rồi. "Nó trông thế nào ạ?" thầm.

      "Tuyệt vời."

      " ạ?" tròn xoe mắt vẻ hoài nghi.

      " mà. luôn nghĩ rằng ruy băng màu tím trông đặc biệt xinh xắn mái tóc nâu."

      Miranda thấy mình phải lòng Tuner ngay tức khắc. Cảm xúc quá mãnh liệt đến nỗi bé quên cả cảm ơn lời khen của .

      "Chúng ta khởi hành chứ?" .

      gật đầu, tin tưởng chính giọng của mình nữa.

      Họ rời ngôi nhà đến tàu ngựa. " nghĩ chúng mình có thể cưỡi ngựa," Turner . " ngày quá đẹp để ngồi trong xe."

      Miranda lại gật đầu. Thời tiết ấm áp khác thường đối với tháng Ba.

      "Em có thể lấy chú ngựa con của Olivia. chắc chắn là con bé thấy phiền đâu."

      "Livvy có ngựa con," cuối cùng Miranda cũng tìm lại được giọng của mình. "Bây giờ cậu ấy có con ngựa cái hẳn hoi. Em cũng có con ở nhà. Bọn em phải là trẻ con."

      Turner nén cười. "Ừ, có thể thấy là bọn em còn nữa. mới ngớ ngẩn làm sao chứ. chẳng suy nghĩ gì cả."

      Vài phút sau, yên ngựa thắng xong, và họ bắt đầu chặng đường mười lăm phút ngựa đến nhà Cheever. Miranda vẫn im lặng khoảng phút đầu, quá hạnh phúc đến nỗi muốn làm hỏng khoảnh khắc này bằng những lờinói.

      "Ở bữa tiệc em có vui ?" rốt cuộc Turner lên tiếng.

      "Ồ, vâng. Phần lớn thời gian rất vui ạ."

      "Phần lớn thời gian thôi à?"

      thấy Miranda nhăn mặt. ràng định quá nhiều. "À," bé chậm rãi đáp, cắn môi rồi lại nhả ra, " những lời tốt với em."

      "Ồ?" biết tốt hơn là nên tò mò thái quá.

      Và quả nhiên đúng, bởi vì khi Miranda chuyện, bé gợi nhớ đến em mình - ngước nhìn chăm chú với ánh mắt thẳng thắn trong khi từ ngữ ào ào mạnh mẽ. "Đó là Fiona Bennet," với vẻ cực kỳ chán ghét, "Olivia gọi ta là con bò già ngu ngốc, và em phải là em thấy hối tiếc khi cậu ấy làm vậy."

      Turner vẫn giữ thái độ trang nghiêm thích hợp. " cũng thấy tiếc vì con bé làm vậy, nếu Fiona những lời tàn nhẫn vớiem."

      "Em biết mình xinh đẹp," Miranda bùng nổ. "Nhưng là thô lỗ bất lịch khi vậy, ấy là chưa kể còn ám chỉ thẳng thừng Turner nhìn Miranda lúc lâu, chắc mình phải an ủi này như thế nào. Mirandakhông xinh đẹp, đó là , và nếu cố bảo rằng bé xinh xắn tin .Nhưng xấu xí. Chỉ... hơi vụng về.

      Tuy nhiên được giải thoát khỏi tình huống khó khăn này, phải bất cứ điều gì nhờcâu bình luận tiếp theo của Miranda.

      "Đó là vì mái tóc màu nâu này, em nghĩ thế."

      nhướn mày.

      "Nó chẳng đúng mốt gì cả," Miranda giải thích. "Và cả đôi mắt nâu nữa. Em cũng quá gầy và mặt em quá dài, em quá xanh xao nữa."

      "Chà, những cái đó đều đúng cả," Turner .

      Miranda quay sang đối diện với , đôi mắt bé mở to, nhòa lệ và gương mặt đượm vẻ buồn rầu.

      "Hiển nhiên em có mái tóc và đôi mắt màu nâu. có gì phải bàn cãi ở điểm đó cả." nghiêng đầu vờ săm soi nghiên cứu toàn diện. "Em khá gầy, và mặt em đúng là hơi dài tí. Và em ràng là trông xanhtái."

      Môi Miranda run run, và Turner thể trêu chọc bé thêm nữa. "Nhưng mà," mỉm cười, "anhlại thích phụ nữ có tóc và mắt màu nâu hơn."

      " phải thế!"

      "Đúng thế đấy. Lúc nào cũng thích như vậy. cũng thích họ gầy và xanh xao nữa."

      Miranda nhìn vẻ hoài nghi. "Thế còn mặt dài sao?"

      "À, phải công nhận chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều về vấn đề ấy, nhưng chắc chắn là thấy phiền lòng với khuôn mặt dài.">"Fiona Bennet em có đôi môi bự," bé vẫn bướng bỉnh .

      Turner hơi mỉm cười đáp lại.

      bé thở dài thườn thượt. "Trước đây em thậm chí chưa bao giờ nhận thấy là mình có đôi môi bự."

      " quá bự đâu."

      bé ném cho ánh nhìn cảnh giác. " thế để làm em thấy dễ chịu hơn thôi."

      "Quả là muốn em cảm thấy khá hơn , nhưng đó phải là do thế. Và lần tới Fiona Bennet mà em có đôi môi bự hãy bảo với nó là nó sai rồi. Em có đôi môi đầy đặn."

      "Có gì khác nhau đâu?" bé nhìn nôn nóng, đôi mắt tối sẫm hết sức nghiêm nghị.

      Turner hít vào hơi. "Chà chà," tránh. "Môi bự hấp dẫn. Nhưng môi đầy đặn có đấy."

      "Ồ." Điều đó có vẻ làm bé hài lòng. "Môi Fiona mỏng dính."

      "Môi đầy đặn tốt hơn nhiều, nhiều so với môi mỏng," Turner dứt khoát. khá thích vui nhộn này và muốn bé vuihơn.

      "Tại sao?"

      Turner thầm cầu xin các vị thần của nghi thức xã giao và tính đúng đắn chừng mực tha lỗi trước kh itrả lời: "Đôi môi đầy đặn hôn tuyệt hơn."

      "Ồ." Miranda đỏ mặt, và rồi bé mỉm cười. "Hay quá."

      Turner cảm thấy hài lòng với bản thân cách ngớ ngẩn. "Em có biết nghĩ gì , tiểu thư Miranda Cheever?

      "Dạ?"

      " nghĩ em chỉ cần trở thành chính mình thôi."[2] Vừa ra điều đó, lập tức cảm thấy hối tiếc. Chắc chắn hỏi ý là gì, và chẳng biết phải trả lời ra sao nữa.

      Nhưng bé lớn trước tuổi này chỉ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ về tuyên bố của . "Em mong là đúng," cuối cùng . "Hãy nhìn chân em màxem."

      tiếng ho kín đáo lấp liếm nụ cười nén vội trong họng Turner. "Ý em là gì?"

      "Thế đấy, chân quá dài. Mẹ em thường rằng chân dài đến nách vậy."

      "Có vẻ như chân em bắt đầu từ phần hông của em đấy chứ."

      Miranda cười rúc rích. "Em dụ mà."

      Turner nháy mắt. bé mười tuổi này quả là thích lý .

      "Ý em là," tiếp tục, "đôi chân của em có kích thước cân đối so với phần còn lại của cơ thể. Em nghĩ đó là lý do em thể học khiêu vũ được. Em cứ giẫm vào ngón chân của Olivia hoài."

      "Giẫm lên ngón chân của Olivia?"

      "Chúng em tập khiêu vũ cùng nhau," Miranda mau lẹ giải thích. "Em nghĩ nếu các bộ phận cơ thể em ăn khớp với đôi chân em quá lóng ngóng vụng về. Vì vậy em cho là đúng đấy. Em đúng là phải lớn hơn để cho vừa với chính mình."[3">"Tuyệt vời," Turner , vui mừng nhận ra chẳng hiểu xoay xở thế nào mà trúng điều cầnnói. "À, có vẻ như chúng ta đến nơi rồi."

      Miranda ngước nhìn ngôi nhà đá xám xịt của mình. Nó tọa lạc ngay trong những dòng suối ăn thông với các hồ trong vùng, và dòng suối này chảy qua cây cầu bằng đá cuội dẫn đến cửa trước của ngôi nhà. "Cảm ơn rất nhiều vì đưa em về, Turner. Em hứa bao giờ gọi là Nigel."

      "Em cũng hứa là véo Olivia nếu nó gọi là Nigel chứ?"

      Miranda khẽ bật ra tiếng cười khúc khích và bụm tay che miệng. bé gật đầu.

      Turner xuống ngựa rồi quay sang giúp bé xuống. "Em có biết nghĩ em nên làm gì hả Miranda?" đột nhiên hỏi.

      "Gì ạ?"

      " nghĩ em nên viết nhật ký."

      bé chớp mắt ngạc nhiên. "Tại sao? Ai muốn đọc nó chứ?"

      " ai cả. Em giữ riêng nó cho mình thôi. Và có thể ngày nào đó sau khi em qua đời, con cháu của em muốn đọc nó để biết được hồi còn trẻ em sống như thế nào."

      nghiêng nghiêng đầu. "Ngộ nhỡ em có con cháu sao?"

      Turner bất giác đưa tay vò tóc bé. "Em hỏi nhiều quá đấy, mèo con ạ."

      "Nhưng nhỡ em có con cháu sao?"

      Chúa ơi, cứng đầu. "Có lẽ em nổi tiếng." thở dài. "Và bọn trẻ học ở trường muốn được biết về em."

      Miranda ném cho ánh mắt hoài nghi.

      "Ôi, thôi được rồi, em muốn biết tại sao nghĩ em nên viết nhật ký ?"

      bé gật đầu.

      "Bởi vì ngày nào đấy em lớn lên và trở thành chính mình, em xinh đẹp và thông minh. Rồi em có thể đọc lại nhật ký và nhận ra những đứa con như Fiona Bennet mới ngốc nghếch làm sao. Vàem cười khi nhớ lại rằng mẹ em chân em dài tới tận nách. Và có thể em dành cho nụ cười tủm tỉm khi nhớ lại buổi trò chuyện tuyệt vời giữa chúng ta hôm nay."

      Miranda ngước nhìn , nghĩ rằng chắc hẳn phải là trong những vị thần Hy Lạp mà ba vẫn thường đọc cho mình nghe. " biết em nghĩ gì ?" thầm. "Em nghĩ Olivia rất may mắn vì có trai."

      " nghĩ nó rất may mắn vì có em là bạn."

      Môi Miranda run run. "Em dành cho nụ cười rạng rỡ, Turner ạ," thầm.

      cúi xuống ân cần hôn lên mu bàn tay của bé đúng như hẳn làm với tiểu thư xinh đẹpnhất London. "Hãy chờ xem nhé, mèo con." mỉm cười và gật đầu chào trước khi lên ngựa, dắt con ngựa cái của Olivia đằng sau.

      Miranda dõi theo cho tới khi biến mất ở đường chân trời, rồi bé cứ nhìn đăm đăm thế thêm mười phút tuyệt vời nữa.

      Khuya hôm đó Miranda thơ thẩn vào phòng làm việc của ba. Ông cắm cúi vào văn bản, quên bẵng cây nến sáp giọt bàn làmviệc.

      "Ba, bao nhiêu lần con phải nhắc ba để ý đến mấy cây nến rồi ạ?" bé thở dài đặt cây nến vào giá cắm.

      "Gì cơ? Ồ, con

      "Và ba cần nhiều hơn cây nến. Ở đây tối quá thể đọc được."

      "Thế à? Ba để ý." Ông chớp mắt và rồi nheo lại. " phải quá giờ ngủ của con rồi à?"

      "Vú đêm nay con có thể thức thêm ba mươi phút nữa."

      "Vú vậy à? Ờ ờ, miễn là bà ấy đồng ý." Ông lại cắm cúi trở lại bản thảo, tỏ ý muốn chuyện nữa.

      "Ba à."

      Ông thở dài. "Gì nữa thế, Miranda?"

      "Ba có quyển sổ thừa nào ? Giống như những cuốn ba dùng khi dịch ấy, nhưng là trước khi ba chép ra bản nháp cuối cùng cơ?"

      "Chắc là có đấy." Ông mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc ra lục tìm trong đó. "Đây rồi. Nhưng con muốn làm gì với nó thế? Đây là cuốn sổ rất tốt, con biết đấy, và rẻ đâu."

      "Con viết nhật ký."

      "Bây giờ ư? À, thế ba cho là cuốn sổ này xứng đáng đấy." Ông đưa cuốn sổ cho Miranda.

      bé cười rạng rỡ trước lời tán dương của ba. "Cảm ơn ba. Con cho ba biết khi nào hết chỗ viếtvà cần cuốn khác."

      "Được rồi. Chúc ngủ ngon, con ." Ông quay trở lại với đống giấy tờ của mình.

      Miranda ôm cuốn sổ vào ngực chạy lên lầu về phòng ngủ. bé lấy ra lọ mực và cây bút lông rồi mở cuốn sổ ra. Ở trang đầu tiên, bé ghi ngày tháng, và rồi, sau hồi cân nhắc, viết dòng duy nhất. Dường như đó là tất cả những gì cần viết.

      2 THÁNG BA 1810

      Hôm nay mình .
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 1

      Nigel Bevelstoke, vốn được tất cả những kẻ muốn lấy lòng biết đến nhiều hơn với cái tên Turner,biết rất nhiềuthứ.

      biết đọc tiếng Latin và tiếng Hy Lạp. biết tán tỉnh phụ nữ bằng tiếng Pháp và tiếng Ý.

      biết vừa cưỡi ngựa vừa nhắm bắn mục tiêu di động, và biết chính xác phải uống bao nhiêu ly đánh mất phẩm giá địa vị của mình.

      biết tung nắm đấm hoặc đường gươm với phong thái bậc thầy, và cũng có thể làm cả hai việc đó trong khi vẫn ngâm nga Shakespeare hay Donne đầy duyên dáng.

      Tóm lại, biết mọi thứ mà quý ông nên biết, và theo những thông tin thu được xuất sắc trong mọi lĩnh vực.

      Người ta nhìn ngắm .

      Người ta tôn kính .

      Nhưng có gì - giây nào trong cuộc đời xuất chúng và vinh quang của - giúp chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với thời khắc này. Và chưa bao giờ cảm thấy sức nặng của những ánh mắt soi xét dè chừng nhiều như lúc này, khi bước tới trước và ném nắm đất lên quan tài của vợ mình.

      Tôi rất lấy làm tiếc,người ta cứ lại mãi.Tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.

      Và trong lúc đó, Turner thể ngăn được cái ý nghĩ rằng biết có phải cười , bởi vì tất cả những gì có thể nghĩ đến là...

      Tôi thấy tiếc.

      À, Leticia. cảm ơn ta rất nhiều về điều đó.

      Hãy xem nên bắt đầu từ đâu hợp lý? Danh tiếng của bị tổn hại, dĩ nhiên rồi. Chỉ quỷ sứ mới biết có bao nhiêu người tường tận rằng là kẻ bị cắm sừng.

      lần, hai lần, ba lần,...

      Thế rồi đến bản tính trong sáng của cũng mất. Giờ đây, khó lòng hồi tưởng lại, nhưng từng hề nghi ngờ bất cứ ai. từng tuyệt đối tin vào những gì tốt đẹp nhất của con người - rằng nếu đối xử với người khác bằng danh dự và kính trọng họ làm như vậy với .

      Và cuối cùng, linh hồn cũng mất.

      Bởi vì trong khi bước lùi lại, chắp hai tay cứng nhắc phía sau lắng nghe vị linh mục chuyển thân xác Leticia vào lòng đất, thể trốn chạy cái thực tế là ao ước điều này xảy ra. muốn thoát khỏi ta.

      than khóc cho ta.

      " đáng tiếc," ai đó phía sau thào .

      Quai hàm Turner giần giật. có gì đáng tiếc ở đây. Nó là trò hề. Và bây giờ dùng năm sắp tới để tang cho người phụ nữ đến với mà lại mang thai đứa con của kẻ khác. ta làm mê mẩn, bỡn cợt cho tới khi thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc chiếm cho được ta. ta rằng ta , và ta mỉm cười với vẻ ngây thơ dịu dàng đầy vui sướng khi tuyên thệ lòng tận tâm và cam kết bằng cả linh hồn mình.

      ta từng là giấc mơ ngọt ngào của .

      Và rồi ta trở thành ác mộng của .

      ta mất đứa bé đó, đứa trẻ dẫn đến cuộc hôn nhân của họ. Bố nó là vị Bá tước người Ý nào đó, ít nhất là ta thế. Gã có vợ, hoặc phù hợp, hoặc có lẽ cả hai. Turner sẵn sàng tha thứ cho ta, ai cũng phạm sai lầm, và cả cũng vậy còn gì, chẳng phải muốn dụ dỗ ta trước đêm tân hôn đósao?

      Nhưng Leticia muốn tình của gã. biết ta muốn cái quái quỷ gì nữa - quyền lực, có lẽ thế, cơn say thỏa mãn khi hãy còn người đàn ông khác đổ nhào xuống vì bùa mê của ta.

      Turner tự hỏi liệu ta có cảm thấy thế khi gã chết . Hay có lẽ nó chỉ là giải thoát.Tính đến khi Turner và ta cưới nhau, ta mang thai được ba tháng. ta có nhiều thời gian rảnh.

      Và giờ tađây. Hay đúng hơn là, ta kia. Turner biết chính xác dùng từ nào là thích đáng hơn cả cho cái thân xác còn sống trong lòng đấ tấy.

      Mà từ nào cũng được. chỉ thấy tiếc rằng ta chia sẻ vĩnh hằng trong mảnh đất của ,yên nghỉ giữa những người nhà Bevelstoke mãi mãi. Bia đá của ta mang tên , và rồi trăm năm nữa người nào đó nhìn vào dòng chữ khắc tấm đá granit kia mà nghĩ ta chắc hẳn là phu nhân đáng kính, và tự hỏi bi kịch gì khiến ta ra khi còn quá trẻ như vậy.

      Turner ngước nhìn vị linh mục. Ông ta trẻ nhất trong các đồng đạo, mới đến giáo xứ, và theo biết vị linh mục này vẫn còn niềm tin rằng có thể biến thế gian này thành nơi tốt đẹp hơn.

      "Tro tàn trở về với tro tàn," linh mục vừa vừa nhìn lên người đàn ông giờ trở thành góa vợ.

      À phải, Turner chua chát nghĩ, đó là mình.

      "Cát bụi trở về với cát bụi."

      Phía sau , có ai đó sụt s

      Và vị linh mục, với đôi mắt xanh sáng ngời ánh lên niềm cảm thông được đặt hoàn toàn đúng chỗ, tiếp tục ...

      "Trong niềm hy vọng chắc chắn và vững vàng vào hồi sinh..."

      Chúa nhân từ.

      "...tới cuộc sống vĩnh hằng."

      Vị linh mục nhìn Turner và thực nao núng. Turner thắc mắc chính xác ông ta nhìn thấy gì gương mặt . Chẳng có gì tốt đẹp, điều đó hẳn quá ràng rồi.

      Ai nấy đồng thanh "Amen!", và rồi buổi lễ kết thúc. Mọi người nhìn vị linh mục, rồi nhìn Turner,sau đó lại nhìn vị linh mục siết chặt hai bàn tay của Turner mà : "Mọi người nhớ ấy."

      "Tôi," Turner nén lại, " ."

      Mình thể tin ấy lại thế.

      Miranda nhìn xuống những dòng viết. ở trang thứ bốn mươi hai của cuốn nhật ký thứ mười ba, nhưng đây là lần đầu tiên - lần đầu tiên kể từ sau cái ngày định mệnh chín năm về trước - biết viết gì cả. Ngay cả trong những tháng ngày xám xịt ảm đạm (mà chúng thường xuyên xuất ), cũng xoay xở để viết được đoạn dài.

      Tháng Năm năm mười bốn tuổi...

      Thức dậy.

      Mặc quần áo.

      Ăn sáng: bánh mì nướng, trứng, thịt lợn muối.

      Đọc Lý trí và Tình cảm; được sáng tác bởi tiểu thư vô danh.

      Giấu Lý trí và Tình cảm.

      Ăn tối: thịt gà, bánh mì, pho mát.

      Chia động từ tiếng Pháp.

      Viết thư cho bà ngoại.

      Ăn khuya: bò bít tết, xúp, bánh pudding.

      Đọc tiếp Lý trí và Tình cảm, nhận diện về tác giả

      vẫn chưa biết.

      Lui về nghỉ ngơi.

      Ngủ.

      Mơ về .

      Còn đây là những điều ghi vào ngày 12 tháng Mười cùng năm đó...

      Thức dậy.

      Ăn sáng: Trứng, bánh mì nướng, giăm bông.

      Thực cuộc biểu dương vĩ đại đọc bi kịch Hy Lạp. có kết quả.

      Dành nhiều thời gian nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

      Ăn trưa: cá, bánh mì, đậu Hà Lan.

      Chia động từ Latin.

      Viết thư cho bà ngoại.

      Ăn khuya: bánh mì nướng, khoai tây, bánh pudding.

      Mang bi kịch đến bàn (sách, phải kiện).

      Ba .

      Lui về nghỉ ngơi.

      Ngủ.

      Mơ về .

      Nhưng bây giờ - khi kiện trọng đại thực xảy ra (điều chưa bao giờ xảy ra) lạ ichẳng có gì để viết ngoại trừ...

      Mình thể tin ấy lại thế.

      "Than ôi, Miranda," lầm bầm, nhìn mực khô đầu cây viết lông, "mày nổi danh được với tư cách là người viết nhật ký đâu."

      "Cậu vừa gì vậy?"

      Miranda đóng ngay cuốn nhật ký lại. nhận ra là Olivia vào phòng.

      " có gì," vội đáp.

      Olivia băng qua tấm thảm và ngồi phịch lên giường. " ngày kinh khủng."

      Miranda gật đầu, xoay người lại để đối diện với bạn.

      "Mình mừng là cậu ở đây," Olivia thở dài. "Cảm ơn cậu vì còn ở lại cả buổi tối."

      "Dĩ nhiên rồi," Miranda đáp. Đó là chuyện đương nhiên khi mà Olivia ấy cần Miranda.

      "Cậu viết gì thế?"

      Miranda nhìn xuống cuốn nhật ký, chỉ khi đó mới nhận ra hai bàn tay mình đặt lên bìa của nó theo kiểu che giấu. " có gì," .

      Olivia vẫn nhìn đăm đăm lên trần nhà, nhưng lúc đó tình cờ ánh mắt của Miranda lại nhìn đúng vào . " thể thế

      "Đáng buồn là nó đúng thế ."

      "Tại sao lại đáng buồn?"

      Miranda chớp mắt. Olivia luôn đưa ra những câu hỏi ràng nhất - và những câu hỏi này nhận đượcnhững câu trả lời ít ràng nhất.

      "À," Miranda mở lời, thẳng vào vấn đề hẳn vì bị buộc phải trả lời ngay - Miranda nhận ra điều này khi rời khỏi nhà Olivia. dịch hai bàn tay ra và nhìn xuống cuốn nhật ký như thể câu trả lời tự lên mặt bìa cách thần kỳ vậy. "Đây là tất cả những gì mình có. Nó là mình."

      Olivia nhìn vẻ hồ nghi. "Nó là quyển sách mà."

      "Nó là cuộc đời mình."

      "Tại sao người ta lại bảo là mình hay tạo kịch tính nhỉ?" Olivia phát biểu.

      "Mình bảo nó là cuộc đời của mình," Miranda với thoáng nóng nảy, "chỉ là nó chứa đựng cuộc đời mình. Mọi điều. Tớ viết mọi điều vào trong đó. Kể từ khi lên mười."

      "Mọi điều ư?"

      Miranda nghĩ đến bao ngày qua mình nghiêm túc ghi chép lại mình ăn gì và những điều nhặt khác nữa. "Mọi điều."

      "Mình đời nào viết nhật ký được."

      "Đúng thế."

      Olivia lăn người nằm nghiêng bên, chống khuỷu tay ngóc đầu lên. "Cậu cần phải tán đồng nhanh chóng thế đâu."

      Miranda chỉ mỉm cười.

      Olivia nằm phịch xuống. "Tớ nghĩ cậu viết trong đ rằng tớ thể chú tâm vào chuyện gì quá phút."

      "Tớ viết rồi."

      Im lặng, và rồi: " hả?"

      "Tớ tin mình viết rằng cậu dễ chán nản."

      "Thế à," bạn đáp với thoáng lơ đãng, "gần đúng rồi."

      Miranda nhìn xuống bàn. Ngọn nến rót thứ ánh sáng lung linh xuống cuốn nhật ký và bỗng cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi, nhưng rủi thay lại buồn ngủ.

      Mệt lử, có lẽ thế. Bồn chồn yên.

      "Mình kiệt sức rồi," Olivia tuyên bố, trượt xuống giường. Hầu của để sẵn bộ áo ngủ tấm chăn đệm, và Miranda lịch quay đầu trong khi Olivia thay đồ.

      "Cậu nghĩ Turner lưu lại ở nông thôn bao lâu?" Miranda hỏi, cố gắng cắn vào lưỡi. căm ghét chuyện mình vẫn còn tuyệt vọng liếc nhìn , nhưng nó như vậy từ bao nhiêu năm nay rồi. Ngay cả khi kết hôn, ngồi dãy ghế nhà thờ trong lễ cưới của , ngắm nhìn dâu đầy ý nghĩa với tất cả tình dâng hiến, thứ cảm xúc cũng bùng cháy trong trái tim ...

      vẫn ngắm nhìn . vẫn . luôn . là người đàn ông khiến tin vào chính mình. biết làm điều đó cho - điều mà làm vì - và có lẽ bao giờ biết. Nhưng Miranda vẫn đau đớn vì . Và có lẽ luôn như thế.

      Olivia trườn vào giường. "Cậu còn thức lâu ?" hỏi, giọng bắt đầu ngái ngủ.

      " lâu đâu," Miranda đảm bảo với bạn. Olivia ngủ được khi có nến thắp ở quá gần. Miranda thể hiểu được, vì ngọn lửa trong vỉ lò sưởi dường như chẳng làm phiền Olivia, nhưng vì thấy Olivia trở người quay mặt nên khi nhận ra tâm trí mình vẫn chịu ngừng sà " lâu"hơi có vẻ là lời dối, bèn cúi xuống thổi tắt nến.

      "Mình mang nó đến chỗ khác," , kẹp cuốn nhật ký dưới cánh tay.

      "Cảm ơn cậu," Olivia lẩm bẩm. Đến khi Miranda kéo tấm áo choàng lên người và ra đến hành lang bạn ngủ rồi.

      Miranda kẹp cuốn nhật ký dưới cằm ép chặt vào xương đòn để rảnh hai tay buộc dải áo thắt quanh eo. là khách ngủ lại qua đêm thường xuyên ở Haverbreak, nhưng dù vậy cũng thể có chuyện lang thang trong hành lang nhà người khác mà chẳng mặc gì ngoài bộ áo ngủ.

      Đêm tối như bưng, có gì ngoài ánh trăng lọt qua khe cửa dẫn đường cho , nhưng dù có nhắm mắt Miranda vẫn có thể tìm đường từ phòng Olivia đến thư viện. Olivia thường ngủ trước - có quá nhiều ý nghĩ ào ạt trong đầu , Olivia tuyên bố thế - và bởi vậy Miranda thường xuyên mang nhật ký của sang phòng khác để ghi chép những gì suy ngẫm. đồ rằng mình có thể cầu phòng ngủ riêng, nhưng mẹ Olivia lại thích hoang phí và thấy chẳng có lý do gì để sưởi ấm hai căn phòng trong khi phòng là đủ rồi.

      Miranda bận tâm. Thực lòng rất biết ơn vì bầu bạn này. Dạo gần đây nhà quá lặng lẽ.Người mẹ quý của qua đời gần năm trước, để Miranda lại mình với ba. Trong nỗi buồn đau, ông nhốt mình cùng những tập bản thảo quý giá, xa cách tất cả, mặc con tự lo liệu cho bản thân. Miranda đành quay sang kiếm tìm tình và tình bạn ở gia đình Bevelstoke, được họ chào đón với vòng tay rộng mở. Olivia thậm chí còn mặc đồ tang trong ba tuần để tỏ lòng tôn kính Phu nhân Cheever.

      "Nếu có chị em họ nào của mình qua đời, mình cũng buộc phải làm như thế," Olivia trong đám tang. "Mà mình chắc chắn quý mẹ cậu hơn bất cứ chị em họ nào của mình rồi."

      "Olivia!" Miranda hết sức cảm động, nhưng dù sao nghĩ mình phải thấy bị sốc mới phải.

      Olivia đảo mắt. "Cậu gặp chị em họ của mình chưa

      Miranda bật cười. Trong tang lễ của mẹ mình mà lại cười. Sau đó nhận ra, đấy chính là món quàquý giá nhất mà bạn có thể tặng cho .

      "Mình cậu, Livvy ạ," .

      Olivia nắm tay , khẽ . "Mình biết mà. Mình cũng cậu." Thế rồi Olivia rướn thẳng hai vai với dáng vẻ đúng đắn thường có. "Có lẽ nếu có cậu mình trở thành kẻ thể chữa nổi rồi. Mẹ mình thường cậu là lý do duy nhất ngăn mình thẳng thừng ném ra lời công kích thể vãn hồi nào đó."

      Miranda nghĩ có lẽ vì lý do ấy mà Phu nhân Rudland mời đến London sống mùa vũ hội. Lúc nhận được lời mời, ba thở phào nhõm và nhanh chóng gửi những khoản tiền cần thiết. Ngài Rupert Cheever đặc biệt giàu có nhưng ông đủ sức chu cấp cho con duy nhất của mình ở London mùa hội. Điều ông thiếu là kiên nhẫn cần thiết - hoặc thẳng ra, là hứng thú - để tự mình đưa con .

      Lần ra mắt đầu tiên của họ bị hoãn lại năm. Miranda thể trong khi chịu tang mẹ,và Phu nhân Rudland quyết định cho phép Olivia cùng đợi. Bà tuyên bố mười chín hay hai mươi cũng thế cả thôi. Và quả đúng vậy , chẳng có cớ gì để nghi ngờ về việc Olivia là đám kết hôn tuyệt vời. Với vẻ ngoài lộng lẫy, tính hoạt bát sôi nổi, kèm theo đó, như Olivia châm biếm chỉ ra, là đống của hồi môn nặng ký, chắc chắn thành công.

      Nhưng cái chết của Leticia, chỉ là chuyện đáng buồn mà còn xảy ra rất đúng lúc; giờ Olivia phải chịu tang thêm thời gian nữa. Tuy nhiên, Olivia có thể tự do sau sáu tuần, vì Leticia phải chị em ruột.

      Họ tham gia mùa hội chậm chút. Điều đó thể tránh được.

      Miranda mừng thầm. Ý nghĩ về buổi khiêu vũ ở London ràng làm kinh hãi. Chắc chắn e thẹn rồi, bởi vì nghĩ mình là người như thế. Chỉ là thích đám đông, và cái ý tưởng có quá nhiều người nhìn chăm chăm vào mình để bình luận đánh giá đúng là kinh khủng.

      thể tránh được, vừa dò đường xuống cầu thang vừa nghĩ. Và bất kể thế nào nữa mọi chuyện cũng còn tốt hơn chán vạn so với việc ló mặt ở Ambleside mà có Olivia cùng.

      Miranda dừng lại chút ở chân cầu thang, quyết định xem đâu. Phòng khách ở phía Tây có bàn viết tốt hơn, nhưng thư viện lại ấm áp hơn, và tối nay là đêm buốt giá. Mặt khác...

      Hừm... cái gì thế?

      nép vào bên, ngó xuống hành lang. Có ai đó đốt lò sưởi trong phòng làm việc của ngài Rudland. Miranda nghĩ ra ai vẫn còn thức giờ này. Người nhà Bevelstoke thường nghỉ rất sớm.

      bước lặng lẽ dọc theo tấm thảm trải sàn đến chỗ cánh cửa để mở.

      "Ô!"

      Từ ghế bành của bố mình, Turner ngẩng lên nhìn. "Tiểu thư Miranda," giọng lè nhè, vẫn giữ nguyên tư thế uể oải lười biếng, hề nhúc nhích dù chỉ thớ thịt. "Ngạc nhiên ghê."

      Turner biết tại sao mình lại chẳng hề ngạc nhiên khi thấy tiểu thư Miranda Cheever đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc của ba . Khi nghe tiếng bước chân trong hành lang, phần nào đoán được đó là . thế, gia đình đều có thói ngủ say như chết, và khó nếu giờ này người trong bọn họ còn có thể thức thơ thẩn trong hành lang để tìm đồ ăn vặt hoặc thứ gì đó để đọc.

      Nhưng ngoài phép loại trừ ra, còn điều nữa khiến nghĩ Miranda là lựa chọn hiển nhiên. ta là kẻ theo dõi, là người luôn ở đó, luôn quan sát mọi chuyện bằng cặp mắt tinh như cú. thể nhớ lần đầu tiên gặp ta là khi nào - có thể là trước khi mảnh dẻ này hết tuổi con nít. ta cứ ở lì ra, vậy, hiểu thế nào mà luôn luôn ở đó, thậm chí ngay cả những dịp như thế này, khi đáng lẽ chỉ nên dành cho người trong gia đình với nhau thôi.

      "Em ," .

      ", đừng," đáp, bởi vì... bởi vì tại sao nhỉ?

      Bởi vì cảm thấy muốn bày trò tinh quái ư?

      Bởi vì có quá nhiều rượu để uống ư?

      Bởi vì muốn đơn ư?

      "Hãy ở lại," khoát tay. Chắc chắn phải có chỗ nào đấy để ngồi ở đây. "Uống ly ."

      Mắt mở lớn.

      "Mắt thể to hơn nữa đâu," lầm bầm.

      "Em biết uống," .

      " biết á?"

      "Em nên uống," sửa lại, và nghĩ mình trông thấy đôi lông mày nhíu lại. Tốt, làm ta cáu tiết. vui khi biết mình vẫn có thể khiêu khích phụ nữ, cho dù là người chưa nếm mùi đời như ta.

      " ở đây rồi," kèm theo cái nhún vai. " có thể uống ly brandy cũng được."

      Trong thoáng chốc đứng lặng im như tượng, và có thể thề là nghe thấy bộ óc của kêu vo vo. Cuối cùng, đặt quyển sổ của mình lên chiếc bàn cạnh cửa và tiến tới trước. "Chỉ thôi nhé," .

      cười. "Bởi vì biết giới hạn của mình à?"

      Mắt gặp mắt . "Bởi vì em biết giới hạn của mình."

      "Còn quá trẻ mà khôn ngoan đến thế

      "Em mười chín rồi," , phải để tỏ ra ngang bướng mà đó chỉ là lời tuyên bố thực tế.

      nhướn mày. "Như tôi ..."

      "Khi mười chín..."

      cười chua chát, để ý thấy hết câu đó. "Khi tôi mười chín," nhắc lại và đưa cho phần brandy hào phóng, "tôi là thằng ngốc." nhìn ly rượu rót cho mình, bằng với ly của Miranda. nốc hơi hết sạch rồi nuốt ực vẻ thỏa mãn.

      Ly rượu chạm xuống bàn đánh cách, và Turner ngả người ra sau, đưa hai tay ra sau kê đầu. "Tôi nên bổ sung thêm là như tất cả những gã mười chín tuổi khác," nốt câu.

      đưa mắt nhìn . chạm vào ly rượu của mình. thậm chí còn chưa ngồi xuống. " bầu bạn tại có vẻ khá ngoại lệ," cải chính.

      "Em tưởng rượu brandy phải uống từng ngụm ," .

      quan sát thận trọng di chuyển tới chỗ ngồi. phải ở bên cạnh , nhưng cũng phải tít phía bên kia phòng. Ánh mắt hề rời khỏi , và thể tự hỏi ta nghĩ định làm gì chứ. Nhảy xổ vào tấn công ta chắc?

      "Brandy," rao giảng, như thể với lượng khán giả lớn chứ phải chỉ với người,"ngon nhất khi uống trong bất cứ cái gì cầm vừa tay. Trong trường hợp này..." cầm cái cốc của mình lên, xem xét nó, quan sát ánh lửa nhảy nhót dọc theo các mặt cắt khía của nó. chẳng buồn hết câu. Dường như là cần thiết, hơn nữa bận rót cho mình cốc khác.

      "Chúc sức khỏe!" Và lại nốc cạn nó.

      nhìn sang . vẫn còn đó nhìn . thể có tán thành hay , vẻ mặt của khó dò. Nhưng ước điều gì đó. ất cứ điều gì, thậm chí những lời ngu dốtvô lý hơn nữa về ly uống rượu có chân cũng đủ để lôi kéo tâm trí xa rời cái thực tế là mới cómười rưỡi, và còn phải sống thêm ba mươi phút nữa trước khi có thể tuyên bố cái ngày khốn khổkhốn nạn này kếtthúc.

      "Vậy tôi nghe, tiểu thư Miranda, thấy thích buổi lễ hôm nay chứ?" hỏi, ánh mắt tháchthức dám điều gì khác vượt xa khỏi những lời lẽ vô vị tầmthường.

      Vẻ ngạc nhiên gương mặt . Đó là cảm xúc đầu tiên của tối nay mà có thể nhận thứcđược ràng. "Ý là tang lễư?"

      "Buổi lễ duy nhất trong ngày," , vẻ khoái chí hể hả.

      "Nó, ờ, khá thú vị."

      "Ồ, thôi nào, tiểu thư Cheever, có thể làm tốt hơn thế mà."

      cắn môi dưới. Leticia cũng từng làm thế, nhớ lại. Cái thời ta vẫn còn giả vờ ngây thơ. Nóđã chấm dứt khi chiếc nhẫn của nằm an toàn ngón tay côta.

      rót ly khác.

      " nghĩ là..."

      "," kiên quyết. Tất cả brandy thế giới này cũng chưa đủ cho đêm như đêm nay.

      Thế rồi đưa tay ra cầm ly rượu của mình nhấp ngụm. "Em nghĩ là người rất tuyệt vời."

      Quỷ tha ma bắt. ho sặc sụa, như thể chỉ là cậu bé con lần đầu nếm rượu brandy. " vừa bảogì?"

      mỉm cười điềm tĩnh. "Uống những ngụm hơn bị sặc thế."

      trừng mắt nhìn c

      " hiếm có ai lại về người chết," . "Em chắc đó là điều thích hợpnhất, nhưng... ờ... chị ấy hẳn quá tốt đẹp gì, đúng ?"

      Trông quá trong sáng, quá ngây thơ, nhưng ánh mắt ... rất sắc sảo.

      "Tại sao, hả tiểu thư Cheever," thào, "tôi thực tin hơi thiếu khoan dung đấy."

      nhún vai và nhấp ngụm nữa từ ly của mình, ngụm , để ý. "Hoàn toàn đúng," , mặc dù chắc chắn tin , "nhưng em là người quan sát tốt."

      cười thầm. "Quả đúng thế ."

      cứng người. "Xin lỗi."

      làm mất bình tĩnh. biết tại sao lại thấy thỏa mãn, nhưng thể ngăn cảm giác hài lòng. quá lâu rồi thấy hài lòng về bất cứ điều gì. nhoài người tới trước, chỉ để xem liệu có thể làm lúng túng . "Tôi vẫn luôn quan sát ."

      tái nhợt. Thậm chí trong ánh lửa cũng có thể thấy điều đó.

      " có biết tôi thấy gì ?" thầm.

      Đôi môi hé mở và lắc đầu.

      " vẫn luôn dõi theo tôi."

      đứng bật dậy, đột ngột đến nỗi gần như hất chiếc ghế lật nhào. "Em nên ," . "Chuyện này đúng phép tắc và khuya rồi,và..."

      "Ồ, thôi nào, tiểu thư Cheever," vừa vừa nhỏm dậy. "Đừng cáu. quan sát mọi người. nghĩ tôi nhận thấy sao?"

      túm lấy cánh tay . đông cứng lại. Nhưng thể xoay người .

      Những ngón tay siết chặt. Chỉ là đụng chạm. Chỉ đủ để giữ cho khỏi bỏ bởi vì muốn . muốn đơn mình. còn hai mươi phút nữa, và muốn tức giận,chỉ vì tức giận, chỉ vì tức giận từ nhiều năm nay rồi.

      " cho tôi biết nào, tiểu thư Cheever," thầm, chạm hai ngón tay dưới cằm . " hôn bao giờ chưa?"
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 2

      Hoàn toàn có gì phóng đại khi rằng Miranda mơ đến giây phút này suốt bao nhiêu năm nay rồi. Và trong những giấc mơ của mình, dường như luôn biết phải gì. Nhưng thực tế có vẻ thể gì, thể làm gì ngoài việc nín thở, ngây ra nhìn - đúng theo nghĩa đen, nghĩ thầm, khá đúng nghĩa đen, hít thở.

      buồn cười, luôn luôn nghĩ đó là phép dụ. Nín thở. Nín thở.

      "Tôi nghĩ là chưa," , chỉ vừa vặn nghe được tiếng vượt lên tiếng chạy đua điên cuồng của những ý nghĩ trong đầu. nên bỏ chạy, nhưng bị đông cứng mất rồi. nên làm thế này, nhưng muốn, ít nhất nghĩ mình muốn vậy - chắc chắn nghĩ mình muốn làm điều này từ hồi mười tuổi và thậm chí biết đó là điều mình vẫn chờ đợi...

      Và môi chạm vào môi . "Dễ thương ," thầm, trút xuống má những cái hôn tinh tế,cám dỗ đến tận quai hàm .

      Cảm giác như thiên đường. giống với bất kỳ điều gì từng biết. luồng cảm giác trào dâng trong , căng thẳng đến kỳ lạ, nó cuộn lại rồi duỗi ra. chắc mình phải làm gì, vì vậy đứng đó đón nhận những nụ hôn miên man đặt lên khắp khuôn mặt mình, dọc theo gò má và quay lại môi .

      "Mở miệng ra," ra lệnh và làm theo, bởi vì đây là Turner và vì muốn thế. phải luôn muốn thế sao?

      Lưỡi ấn sâu vào trong, cảm thấy mình bị kéo lại, áp vào sát hơn nữa. Những ngón tay của ra lệnh, rồi miệng ra lệnh và nhận ra chuyện này là sai lầm. Đây phải khoảnh khắc vẫn mơ ước bao năm qua. muốn . biết tại sao lại hôn ,nhưng hề muốn . Và ràng . hề có ân cần âu yếm trong nụ hôn này.

      "Hôn lại tôi , chết tiệt," gầm lên, và ép môi mình lên môi với đợt quyết tâm mới. Nó thô cứng, đầy giận dữ, và lần đầu tiên trong đêm đó Miranda bắt đầu thấy sợ.

      "," cố gắng , nhưng giọng của tắt nghẹn môi . Bàn tay lần xuống mông , ép người vào chỗ kín đáo nhạy cảm nhất người . hiểu làm sao lại có thể vừa muốn lại vừa muốn điều này, có thể khiến rạo rực và cũng làm sợ hãi, làm thế nào có thể cùng lúc vừa vừa căm ghét với mức độ ngang nhau như vậy cơ chứ.

      "," lại , chèn hai tay vào giữa họ, lòng bàn tay đẩy vào ngực . "!"

      Và thế là bước ra xa, hết sức đột ngột, thậm chí dấu hiệu ham muốn nhất nào.

      "Miranda Cheever," thầm, giọng lè nhè, "có ai biết đâu?"

      tát .

      Mắt nheo lại, nhưng gì.

      "Tại sao làm thế?" hỏi, giọng điềm tĩnh ngay cả khi toàn thân run rẩy.

      "Hôn à?" nhún vai. "Tại sao lại ?"

      "," giật lùi lại, kinh hoàng nhận thấy vẻ đau khổ trong giọng của chính mình. muốn giận dữ. giận dữ, nhưng muốn nghe thấy nó cơ. muốn biết. "Có lẽ thoải mái. mất đặc quyền đó."

      cười thầm, tự nguyền rủa bản thân. " hết sức thú vị, giống loại phụ nữ thích thống trị trong chuyện ấy."

      "Thôi ," kêu lên. cứ về những thứ hiểu, và ghét vì điều đó. "Tại sao lại hôn em? em."

      Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Ngu ngốc, đồ con ngu ngốc. Tại sao lại thế chứ?

      Nhưng chỉ cười. "Tôi quên là chỉ mới mười chín tuổi và vì thế nhận ra rằng tình bao giờ là điều kiện tiên quyết cho nụ hôn."

      "Em còn nghĩ là thích em."

      "Vớ vẩn. Dĩ nhiên là tôi thích ." chớp mắt, như thể cố gắng nhớ lại, cách chính xác, xem mình quen như thế nào. "À, dĩ nhiên tôi ghét ."

      "Em phải là Leticia," thầm.

      Trong tích tắc, bàn tay nắm cánh tay bỗng thít chặt lại, làm đau nhói. "Đừng bao giờ nhắc đến tên ta lần nữa. nghe chưa hả?"

      Miranda nhìn chằm chằm vào , choáng váng trước cơn giận điên cuồng ấy. lạnh lẽo trong đôi mắt ấy. "Em xin lỗi," vội . "Làm ơn để em ."

      Nhưng nhúc nhích. nới lỏng nắm tay, nhưng chỉ chút và gần như nhìn đăm đăm xuyên qua . Vào hồn ma. Hồn ma của Leticia.

      "Turner, làm ơn," Miranda thầm. " làm em đau."

      Nét mặt bừng tỉnh và bước lùi lại. "Tôi xin lỗi," . nhìn chỗ khác - nhìn qua cửa sổ ư? Hay đồng hồ? "Tôi xin lỗi," cộc lốc. "Vì hung bạo với . Vì mọi điều."

      Miranda nuốt khan. nên . nên tát lần nữa rồi bỏ , nhưng hèn nhát, và thể ngăn bản thân tiếng, "Em rất tiếc vì chị ấy khiến quá khổ sở."

      Ánh mắt lướt đến mắt . "Chuyện ngồi lê đôi mách len đến tận lớp học sao?"

      "!" nhanh. "Chỉ là... em có thể biết như vậy."

      "Ồ?"

      cắn môi, tự hỏi nên gì tiếp theo. Ở lớp học mọi người cũng có bàn tán . Nhưng còn hơn thế nữa, tự mình thấy . Ở lễ cưới của mình, quá đắm chìm trong tình . Ánh mắt ngời sáng với tình đó, và khi nhìn Leticia, Miranda có thể thực thấy cả thế giới hoàn toàn biến mất. Như thể họ ở trong thế giới bé của riêng họ, chỉ có hai người bọn họ và quan sát họ từ bên ngoài vậy.

      Rồi đến lần tiếp theo nhìn thấy ... Nó khác hẳn.

      "Miranda," thúc giục.

      nhìn và dịu dàng , "Bất cứ ai biết trước khi kết hôn đều có thể rằng hạnh phúc."

      "Như thế nào?" nhìn chằm chằm xuống , có điều gì đó quá khẩn thiết trong ánh mắt khiến Miranda chỉ có thể với .

      " từng cười rất vang," khẽ . " từng cười rất vang và ánh mắt sáng lấp lánh."

      "Còn bây giờ?"

      "Bây giờ lạnh giá và khắc nghiệt."

      nhắm mắt lại và trong thoáng Miranda nghĩ . Nhưng cuối cùng ném cho cái nhìn trừng trừng xuyên thấu, và bên khóe miệng nhếch lên thành điệu cười nhạo báng giễu cợt. "Tôi là vậy." khoanh hai tay và tựa người vào tủ sách vẻ xấc xược. "Lạy Chúa, hãy tôi nghe, tiểu thư Cheever, từ khi nào trở nên quá mẫn cảm thế?"

      Miranda nuốt nghẹn, đấu tranh với nỗi thất vọng dâng lên trong cuống họng. Con quỷ trong lại chiến thắng. Trong thoáng chốc - khi mắt nhắm lại - dường như nghe . phải những lời mà là ý nghĩa sau chúng. "Em vẫn luôn như vậy," . " từng bình luận về điều đó khi em còn ."

      "Đôi mắt nâu to tròn kia," với tiếng cười khẩy nhẫn tâm, "dõi theo tôi khắp mọi nơi. nghĩ tôi biết ngưỡng mộ tôi sao?"

      Nước mắt làm mắt Miranda cay xè. Làm sao có thể tàn nhẫn ra điều đó chứ? " rất tốt với em khi em còn bé," khẽ.

      "Tôi dám chắc là mình là vậy. Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi."

      " ai nhận ra điều đó hơn em."

      gì và cũng gì. Sau đó, cuối cùng...

      " ."

      Giọng cộc cằn và khàn đặc, đau khổ và đầy ắp nỗi buồn đến thắt lòng.

      bỏ .

      Trong nhật ký của đêm ấy dòng nào cả.

      Sáng hôm sau, Miranda thức dậy với ý định ràng. muốn về nhà. quan tâm liệu mình có bỏ lỡ bữa sáng hay , quan tâm liệu trời có đổ mưa như trút hay có phải vất vả bộ trong cơn mưa tầm tã hay . chỉ muốn ở đây, với , trong cùng mái nhà, cùng mảnh đất.

      quá đau buồn. mất rồi. Turner mà biết, Turner mà ngưỡng mộ - biến mất rồi. cảm thấy điều đó, dĩ nhiên là thế. cảm thấy điều đó trong những chuyến về thăm nhà của . Đầu tiên là trong đôi mắt . Sau đó là đến khóe miệng và những nếp nhăn giận dữ khắc sâu vào các góc khuất gương mặt .

      cảm thấy điều đó, nhưng mãi cho đến lúc này, mới thực chấp nhận .

      "Cậu dậy rồi."

      Đó là Olivia, ăn vận chỉnh tề và vô cùng quyến rũ, thậm chí trong bộ đồ tang đen.

      " may," Miranda làu bàu.

      "Sao cơ?"

      Miranda mở miệng, rồi nhớ ra là Olivia chờ đợi câu trả lời, vậy sao lại phí sức chứ?

      "Nào, khẩn trương lên," Olivia . "Sửa soạn , và mình bảo hầu của mình hoàn thành nốt các chi tiết . ràng ấy có phép mầu đối với những mái tóc."

      Miranda tự hỏi khi nào Olivia mới nhận thấy hề động đậy.

      "Dậy , Miranda."

      Miranda bật dậy như lò xo. "Lạy Chúa, Olivia. có ai với cậu rằng gào vào tai người khác là thô lỗà?"

      Khuôn mặt Olivia ra lờ mờ phía mặt , hơi quá gần. " là sáng nay trông cậu giống con người cho lắm."

      Miranda trở người. "Mình cảm thấy giống người chút nào đâu."

      "Cậu thấy khá hơn sau bữa sáng.

      "Mình đói."

      "Nhưng cậu thể bỏ bữa sáng."

      Miranda nghiến răng. Tính tình vui vẻ như thế nên bị luật pháp cấm trước giờ chiều mới phải.

      "Miranda."

      Miranda vớ cái gối trùm qua đầu. "Nếu cậu còn gọi tên mình lần nữa, mình giết cậu đấy."

      "Nhưng bọn mình có việc phải làm."

      Miranda chững lại. Livvy về cái quái quỷ gì thế? "Công việc á?" lặp lại.

      "Phải, công việc." Olivia giật cái gối ra ném xuống sàn nhà. "Mình ý tưởng tuyệt vời. Nóđến với mình trong giấc mơ."

      "Cậu đùa à."

      "Ờ, mình đùa đấy, nhưng ý tưởng đó đến với mình sáng nay khi mình còn nằm giường."Olivia mỉm cười - nụ cười thuộc dạng nham hiểm, thực ra kiểu cười này nghĩa là ấy ý tưởng tuyệt vời mới lóe lên hoặc sắp sửa phá hủy toàn bộ cái thế giới mà người ta vốn quen thuộc. Và giờ Olivia chờ đợi - đây hình như là lần duy nhất ấy từng chờ đợi - vậy nên Miranda đành thưởng cho kiên nhẫn này bằng câu hỏi. "Vậy nó là gì nào?"

      "Cậu."

      "Mình."

      "Và Winston."

      Mất lúc Miranda thể thốt nên lời. Và... "Cậu điên rồi."

      Olivia nhún vai và ngồi ngay ngắn lại. "Hoặc rất, rất thông minh. Nghĩ mà xem, Miranda. Nó

      Ngay lúc này, Miranda thể nghĩ đến bất cứ gì liên quan tới các quý ông ngay lúc này, nhất là tới người có cái họ Bevelstoke, ngay cả khi đó phải là Turner chăng nữa.

      "Cậu biết ấy, và cả hai cùng tuổi," Olivia , điểm danh các vấn đề đầu ngón tay.

      Miranda lắc đầu và xuống giường ở mép bên kia.

      Nhưng Olivia nhanh chân hơn và xuất cạnh sau vài giây. "Cậu thực muốn tham gia mùa hội," ấy tiếp tục. "Cậu thế hàng ngàn lần. Và cậu ghét trò chuyện với những người quen biết."

      Miranda cố gắng né bạn bằng cách trốn sau tủ áo.

      "Vì cậu biết Winston - như mình chỉ ra rồi đấy - điều đó loại trừ việc cần phải trò chuyện với người xa lạ, vả lại," gương mặt tươi cười của Olivia lại xuất trước mắt Miranda, "thế có nghĩa chúng mình là chị em."

      Miranda vẫn im lặng, những ngón tay nắm chặt lấy chiếc váy mặc ban ngày mà lấy ra từ tủ áo."Nghe đáng , Olivia ạ." Giờ còn có thể gì khácđây?

      "Ồ, mình hết sức cảm động vì cậu đồng ý!" Olivia la lên, choàng hai cánh tay ôm lấy bạn. " thậttuyệt vời. Vô cùng tuyệt vời. cả tuyệt vời ấy chứ. hoàn hảo."

      Miranda đứng chết lặng, băn khoăn tự hỏi thế quái nào mình lại vướng vào tình trạng lộn xộn như thếnhỉ.

      Olivia lùi lại, vẫn tươi cười hớn hở rạng rỡ. "Winston biết được ấy gặp phải chuyện gìđâu."

      "Mục đích của chuyện này là làm mối hay đơn giản vì trai cậu là đối tượng tốt nhất hả?"

      "À, cả hai, dĩ nhiên rồi," Olivia thoải mái thừa nhận. th Miranda ra và buông người xuống chiếc ghế gần đó. "Có vấn đề gìà?"

      Miranda mở miệng định , nhưng Olivia nhanh hơn. "Dĩ nhiên là rồi," bạn . "Tất cả vấn đề là tương đồng về mục đích, Miranda ạ. , mình ngạc nhiên là trước đây bọn mình nghiêm túc cân nhắc chuyện này đấy."

      Quay lưng lại với Olivia, Miranda cho phép bản thân được nhăn nhó. Dĩ nhiên chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vụ đó cả. quá bận mơ mộng vềTurner.

      "Và mình thấy Winston nhìn cậu tối qua."

      "Chỉ có năm người trong phòng thôi, Olivia. ấy thể nào nhìn mình mãi được."

      "Vấn đề là ở cách nhìn," Olivia khăng khăng. "Cứ như thể chàng chưa bao giờ nhìn thấy cậu trước đây vậy."

      Miranda bắt đầu chui vào bộ váy. "Mình khá chắc chắn là cậu nhầm rồi."

      "Mình nhầm. Đây, xoay lại, mình cài khuy cho cậu. Mình chưa bao giờ nhầm lẫn những chuyện kiểu này."

      Miranda kiên nhẫn đứng yên trong khi Olivia cài vạt váy cho . Và rồi chợt nảy ra ý nghĩ...

      "Thế cậu có cơ hội để đoán trúng lần nào hả? Bọn mình bị chôn vùi ở vùng thôn quê này. Bọn mình có được chứng kiến ai rơi vào lưới tình đâu cơ chứ."

      "Dĩ nhiên là có chứ. Có Billy Evans và..."

      "Họ buộc phải kết hôn, Olivia ạ. Cậu biết thế mà."

      Olivia cài xong cái khuy cuối cùng, đặt hai tay lên vai Miranda xoay người bạn lại cho tới khi họ đối diện nhau. Nét mặt Olivia lúc này tinh quái, ngay cả so với tính cách của ấy. "Phải,nhưng tại sao họ lại phải cưới chứ? Bởi vì họ

      "Mình nhớ là cậu từng tiên đoán về đám cưới ấy đấy."

      "Vớ vẩn. Dĩ nhiên mình rồi. Lúc ấy cậu ở Scotland. Và mình thể kể với cậu chuyện đó trong thư được, toàn bộ chuyện đó có vẻ quá nhớp nhúa đến mức thể viết ra."

      Miranda tại sao lại nhớp nhúa đến mức ấy - có thai ngoài ý muốn là có thai ngoài ý muốn.Viết nó ra cũng đâu có thay đổi được điều gì. Nhưng dù vậy, Olivia vẫn giữ quan điểm của mình. Hằng năm Miranda đến Scotland sáu tuần lễ để thăm ông bà ngoại, và Billy Evans tổ chức đám cưới trong khi vắng. Đảm bảo là Olivia nghĩ ra lý lẽ mà thể bắt bẻ được.

      "Mình ăn sáng chứ nhỉ?" Miranda mệt mỏi hỏi. chẳng có cách nào tránh được việc phải chường mặt ra nữa rồi, với cả, theo cách nào đó, đêm qua Turner cư xử đúng với con người của mình. Nếu thế gian này còn chút công bằng cả sáng nay hẳn ta phải say khướt giường với cái đầu đau như bị dần.

      "Để Maria làm tóc cho cậu xong ," Olivia quyết định. "Bọn mình được bỏ lỡ cơ hội. Việc của cậu bây giờ là phải xinh đẹp. Ồ, đừng có nhìn mình ngây ra như thế. Cậu xinh hơn cậu tưởng rất nhiều đấy."

      "Olivia."

      ", , lựa chọn từ ngữ tệ quá. Cậu xinh. Mình mới xinh. Xinh xắn và cù lần. Cậu có nét gì đó hơn thế."

      "Mặt dài."

      " hẳn. Ít nhất dài bằng hồi cậu còn ." Olivia nghiêng đầu về bên. Và gì.

      gì. Olivia.

      "Cái gì thế?" Miranda ngờ vực.

      "Mình nghĩ cậu trở thành con người thực mình."

      Đó là điều Turner , nhiều năm trước. ngày nào đó em trở thành chính em, và em xinh đẹp, còn thông minh em có sẵn rồi. Miranda ghét cái việc vẫn nhớ câu đó. Và căm ghét việc nó khiến muốn khóc.

      Olivia nhìn thấy cảm xúc ấy trong mắt bạn mình nên cũng rưng rưng muốn khóc. "Ôi, Miranda," ôm ghì bạn chặt. "Mình cũng cậu. Chúng mình là chị em tốt nhất. Mình thể đợi được nữa."

      Đến lúc Miranda ngồi vào bàn ăn sáng (mất tròn ba mươi phút, thề là mình dành quá nhiều thời gian cho việc làm tóc, và rồi lại thề bao giờ thế nữa), dạ dày sôi réo ầmĩ.

      "Chào buổi sáng, cả nhà," Olivia vừa hớn hở vừa lấy cái đĩa từ tủ bát. "Turner đâu rồi?"

      Miranda lặng lẽ gửi đến Chúa trời lời tạ ơn vì vắng mặt của .

      "Vẫn ở giường, mẹ nghĩ thế," Phu nhân Rudland đáp. "Tội nghiệp. Nó bị sốc. tuần lễ khủng khiếp."

      ai gì. ai trong phòng thích Leticia.

      Olivia phá vỡ im lặng. "Đúng vậy," . "Thế đấy, con hy vọng ấy ngất xỉu vì bị đói.Tối qua ấy cũng chẳng ăn tối với chúng ta."

      "Olivia, vợ ấy vừa mới mất," Winston . "Vì gãy cổ, khốn khổ. Xin em ban cho ấy ít lòng trắc ."

      "Vì em ấy nên em quan tâm đến sức khỏe của ấy chứ," Olivia với vẻ gắt gỏng chỉ dành riêng cho cậu song sinh của mình. "Người đàn ông ấy tuyệt thực."

      "Mẹ cho mang khay lên phòng rồi," Phu nhân Rudland lên tiếng chấm dứt cuộc cãi vã. "Chào cháu,Miranda."

      Miranda giật mình. còn bận quan sát Olivia và Winston. "Chào Phu nhân Rudland," vội ."Cháu tin là bác giấc ngủ ngon."

      "Như ta hy vọng." Nữ Bá tước thở dài và nhấp ngụm trà. "Đây là thời gian khó khăn. Nhưng ta phải cảm ơn cháu lần nữa vì ở lại đêm qua. Ta biết đó là an ủi cho Olivia."

      "Dĩ nhiên ạ," Miranda thầm. "Cháu mừng là có thể giúp được ấy." theo Olivia đến tủ bát vàtự lấy cho mình cái đĩa ăn sáng. Khi trở lại bàn, nhận thấy Olivia chừa cho chiếc ghế cạnh Winston.

      ngồi xuống và ngẩng lên nhìn những người nhà Bevelstoke. Họ đều mỉm cười với , Ông bà Rudland với vẻ nhân từ, Olivia khôn ngoan tinh quái, còn Winston...

      "Chào buổi sáng, Miranda," cậu nồng nhiệt . Ánh mắt Winston... Chúng có vẻ...

      Vẻ vui thích ư?

      Lạy Chúa tôi, lẽ nào Olivia đúng? Có điều gì đó khác lạ trong cách Winston nhìn .

      "À vâng, cảm ơn ," Miranda hoàn toàn bối rối. Winston chỉ cư xử như em trai của , đúng ? ấy thể nghĩ về như là... và cũng thể. Nhưng nếu có thể, vậy cũng có thể ư?Và...

      "Em có định ở lại Haverbreaks hết sáng nay ?" cậu hỏi. " nghĩ chúng mình có thể cưỡi ngựa.Có thể là sau bữa sáng?"

      Ôi Chúa nhân từ. Olivia đúng.

      Miranda trố mắt ngạc nhiên. "Em, à, ờ, em chưa quyết định."

      Olivia đá chân dưới gầm bàn.

      "Ối!"

      "Con cá thu chết chưa?" Phu nhân Rudland hỏi.

      Miranda lắc đầu. "Dạ?" hắng giọng. "À, nó chỉ còn là bộ xương, cháu nghĩ vậy."

      "Đó là lý do tại sao con bao giờ ăn cá vào bữa sáng," Olivia tuyên bố.

      "Em gì thế, Miranda?" Winston cự lại. Cậu mỉm cười - tuyệt tác mang vẻ biếng lười trẻ thơ chắc chắn làm tan vỡ hàng ngàn trái tim thiếu nữ. "Chúng ta cưỡi ngựa chứ?"

      Miranda cẩn thận né hai chân mình tránh xa chân Olivia và , "Em e là em mang đồ cưỡi ngựa." Đó là , và quả là quá tệ, bởi vì bắt đầu nghĩ rằng cuộc dạo chơi với Winston có thể là phương cách tuyệt vời để xua đuổi Turner ra khỏi tâm trí mình.

      "Cậu có thể mượn bộ của mình," Olivia mỉm cười ngọt ngào qua lát bánh mì nướng. "Nó hơi rộng tẹo thôi."

      "Vậy là xong rồi nhé," Winston . " rất vui đây. lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội."

      Miranda thấy mình cũng mỉm cười. Winston dễ chịu, ngay cả bây giờ, khi bị quay mòng mòng bởi những ý định của cậu. "Em nhớ là bảy năm rồi. Em thường phải ở Scotland khi được nghỉ học."

      "Nhưng phải hôm nay," cậu vui vẻ tuyên bố rồi nâng tách trà lên, mỉm cười với qua miệng tách, và Miranda bị choáng váng bởi trông cậu giống hệt Turner khi còn trẻ. Winston bây giờ hai mươi,chỉ lớn hơn Turner tuổi khi phải lòng .

      Khi họ gặp lần đầu, chỉnh lại. . chỉ tưởng là mình thôi. Bây giờ biết hơn rồi.

      11 THÁNG TƯ 1819

      Buổi cưỡi ngựa với Winston hôm nay tuyệt giống trai - nếu ông trai của tử tế và chu đáo và vẫn còn khiếu hài hước như trước đây.

      Turner ngủ ngon, nhưng điều này chẳng làm ngạc nhiên; khó mà ngủ ngon được nữa. Vàquả vậy, sáng nay vẫn còn khó chịu và giận dữ - chủ yếu là với chính mình.

      nghĩ cái quái quỷ gì thế? Hôn Miranda Cheever. ấy thực như đứa em của . tức giận, và có lẽ cũng hơi say chút, nhưng đó phải là lý do để bao biện hànhvi đáng khinh như thế. Leticia giết chết nhiều thứ trong , nhưng ơn Chúa, vẫn còn là mộtquý ông. Nếu , còn lại gì chứ?

      thậm chí còn thèm muốn . hẳn. biết ham muốn, biết rằng nhu cầu bức thiết được chiếm hữu và khẳng định, cái cảm thấy ở Miranda...

      À, biết đó là gì, nhưng nó giống thế.

      Đó là đôi mắt nâu to tròn của . Chúng nhìn thấy mọi điều. Chúng làm khó chịu. Luôn luôn thế.Ngay cả khi là đứa trẻ, dường như khôn ngoan hiểu biết cách kỳ lạ. Khi đứng đó,trong phòng làm việc của bố mình, cảm thấy bị bóc trần, trở nên trong suốt. chỉ là bé, vừa mới rời trường học, và lại còn nhìn xuyên thấu . xâm nhập ấy làm điên tiết,bởi vậy đáp trả bằng cách duy nhất dường như là thích đáng vào lúc đó.

      Đồng thời cũng là cách phù hợp nhất.

      Và bây giờ sắp phải xin lỗi. Chúa ơi, nhưng thể nào chịu nổi suy nghĩ đó. dễ dàng hơn nhiều nếu giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra và phớt lờ trong suốt phần đời còn lại của ,nhưng chuyện đó ràng là gột rửa được, hoàn toàn nếu còn muốn nhìn mặt em mình. Và bên cạnh đó, hy vọng mình còn giữ lại được chút nào đấy phong thái đứng đắn của quý ông.

      Leticia giết chết hầu như tất cả những gì tốt đẹp và ngây thơ trong , nhưng chắc chắn vẫn phải còn lại thứ gì đó. Và khi quý ông cư xử bậy bạ với ô, quý ông đó phải xin lỗi.

      Đến khi Turner xuống ăn sáng gia đình ra ngoài hết, càng tốt cho . ăn cho xong bữa và uống vội tách cà phê, xem cái cái thứ chất lỏng màu đen ấy như kiểu hành xác để tạ tội và thậm chí nao núng khi nó trôi xuống họng, nóng rát và đắng ngắt.

      "Ngài cần gì nữa ạ?"

      Turner nhìn thằng hầu loanh quanh bên cạnh . "," . "Giờ ."

      Cậu nhóc người hầu bước lui nhưng ra khỏi phòng, và Turner quyết định ngay lúc đó là đến lúc rời Haverbreaks. Ở đây có quá nhiều người. Quỷ , rất có thể mẹ ra lệnh cho toàn bộ gia nhân trong nhà phải để mắt canh chừng .

      Vẫn còn quắc mắt cau có, đẩy mạnh chiếc ghế về phía sau và sải bước ra đại sảnh. báo cho người hầu riêng biết rằng họ cấp tốc rời . Họ có thể trong vòng giờ nữa. Tất cả những gì phải làm là tìm Miranda và kết thúc cái việc chết tiệt này rồi có thể trở về lẩn tránh trong ngôi nhà của mình và...

      Tiếng cười đùa.

      ngẩng lên nhìn. Winston và Miranda vừa bước vào, má ửng hồng đẹp rạng rỡ vì khí trong lành và ánh mặt trời.

      Turner nhướn mày và dừng lại, đợi xem mất bao lâu họ mới nhận thấy diện của .

      "Và đó," Miranda , ràng chuẩn bị vào phần kết câu chuyện, "là lúc em biết thể tin cậy giao phó món sô la cho Olivia."

      Winston phá lên cười, ánh mắt cậu trìu mến bao quanh . "Em thay đổi, Miranda."

      đỏ mặt hết sức duyên dáng. " quá nhiều đâu. Chủ yếu là em lớn rồi thôi."

      "Đúng là em lớ

      Turner nghĩ hình như mình bị á khẩu.

      " tưởng là có thể học rồi về nhà thấy em vẫn y như cái hồi tạm biệt em hả?"

      Winston cười toe toét. "Đại khái thế. Nhưng phải thừa nhận là rất thích em bây giờ." Cậu chạm vào tóc , nó được cuốn lọn thành búi gọn gàng. " thề là dám giật mái tóc này nữa đâu."

      lại đỏ mặt, và quả , những điều Winston quá ngọt ngào.

      "Chào buổi sáng," Turner lớn, buồn di chuyển từ chỗ mình ngang qua đại sảnh.

      "Em tin giờ này là buổi chiều rồi," Winston đáp.

      "Vì quen lắm, có lẽ vậy," Turner với điệu cười nửa miệng nhạo báng.

      "Ở London buổi sáng kéo dài tới hai giờ à?" Miranda hỏi mát mẻ.

      "Nếu như kết quả buổi tối trước đó làm người ta thất vọng."

      "Turner," Winston lên tiếng vẻ trách móc.

      Turner nhún vai. " cần chuyện với tiểu thư Cheever," buồn liếc cậu em trai. MôiMiranda hé mở - với vẻ ngạc nhiên, nghĩ, và có lẽ cả hơi giận dữ nữa.

      "Em nghĩ điều đó tùy thuộc vào Miranda," Winston .

      Turner đưa mắt nhìn Miranda. "Báo cho tôi biết khi nào sẵn sàng để về nhà. Tôi hộ tống ."

      Miệng Winston há hốc thất kinh. "Xem này," cậu vẻ nhân nhượng. " ấy là tiểu thư, và phải xin phép ấy lịch ."

      Turner quay sang cậu em, ngừng lại, nhìn chằm chằm cho tới khi chàng trai trẻ cảm thấy lúng túng. quay về phía Miranda và lại lần nữa. "Tôi hộ tống về nhà."

      "Tôi ..."

      ngắt lời bằng cái nhìn sắc lẻm, và gật đầu đồng ý. "Dĩ nhiên, thưa ngài," ,khóe miệng khép chặt tự nhiên, rồi quay sang Winston. " ấy muốn bàn về cuốn sách minh họa với ba em. Em quên mất đấy."

      Miranda nhanh trí. Suýt nữa Turner mỉm cười.

      "Turner à?" Winston nghi ngờ hỏi. " cuốn sách tranh minh họa ư?"

      "Đó là niềm đam mê mới của ," Turner ôn tồn .

      Winston hết nhìn mình lại nhìn Miranda, rồi lại nhìn mình, cuối cùng tán thành bằng cái gật đầu cứng nhắc. "Vậy ," cậu . "Chuyến cưỡi ngựa vui , Mirandaạ."

      "Đúng thế," đáp lại, và từ giọng ấy Turner biết rằng dối.

      Turner chịu rời khỏi vị trí chen ngang giữa hai người trẻ tuổi thích nhau, và Winstonliền bắn cho cái liếc mắt bực tức trước khi quay sang đối diện Miranda, " gặp em trướckhi quay lại Oxford chứ?"

      "Em hy vọng thế. Em chưa có kế hoạch cụ thể cho vài ngày tới, và..."

      Turner ngáp dài.

      Miranda hắng giọng. "Em chắc chắn chúng mình có thể sắp xếp được. và Olivia có thể đến dùng trà."

      " rất thích."

      Turner tăng cường biểu nỗi chán ngán bằng việc nghiên cứu móng tay của mình với vẻ cực kỳ kém hứng thú.

      "Hoặc nếu Olivia thể đến chơi được," Miranda tiếp tục, giọng điệu quả quyết rất ấn tượng," có thể mình ghé thăm."

      vui thích lấp lánh trong ánh mắt Winston. " rất vui," thầm, cúi xuống bàn tay .

      " xong chưa?" Turner quát.

      Miranda cứng đơ người lại, hề nhúc nhích. "Chưa."

      "Thế khẩn trương lên, vì tôi rảnh cả ngày đâu."

      Winston quay sang vẻ ngờ vực. "Có chuyện gì với thế?"

      Đó là câu hỏi hay. Mười lăm phút trước, mục tiêu duy nhất của là thoát khỏi ngôi nhà của bốmẹ càng gấp càng tốt, và giờ lại khăng khăng đòi tranh thủ hộ tống Miranda về nhà.

      Ờ, khăng khăng thế, nhưng có lý do của mình.

      " ổn," Turner quay lại. "Ổn nhất trong nhiều năm nay. Kể từ năm 1816, chính xác thế."

      Winston nhấp nhỏm đổi hết chân này sang chân khác cách khó chịu, và Miranda quay . 1816, tất cả họ đều biết, là năm Turner kết hôn.

      "Tháng Sáu," bổ sung thêm cách tai ác.

      "Xin lỗi, bảo sao?" Winston cách khó khăn.

      "Tháng Sáu. Tháng Sáu năm 1816." Sau đó cười rạng rỡ với cả hai người, nụ cười giả dối rành rành, ra vẻ đắc ý. quay sang Miranda. "Tôi đợi ở tiền sảnh. Đừng có muộn đấy."
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 3

      Đừng có muộn? Đừng có muộn ấy hả??!

      Muộn cái gì, Miranda tức đến bốc khói lần thứ mười sáu trong khi giật mạnh áo váy của mình. Họ định trước thời gian. ta thậm chí đề nghị tống về nhà. ta ra lệnh cho , và rồi sau đó ta ra chỉ thị bảo khi nào phải sẵn sàng lên đường, ta còn buồn đợi câu trả lời nữa.

      Có phải ta quá hăm hở đưa cho khuất mắt ?

      Miranda biết giờ nên cười hay nên khóc đây.

      "Cậu chuẩn bị về à?"

      Olivia vừa từ hành lang lẻn vào.

      "Mình cần phải về nhà," Miranda , chọn thời điểm đó để kéo chiếc váy qua đầu. thực mong Olivia nhìn thấy mặt mình. "Đồ cưỡi ngựa của cậu ở giường," thêm, câu nghẹn lại vì chiếc váy vải muslin.

      "Nhưng tại sao? Ba cậu có nhớ cậu đâu."

      Cậu tốt vì chỉ ra điều đó, Miranda cay đắng nghĩ, mặc dù cậu chỉ bằng giọng biểu lộ quan điểm quen thuộc như trong vô số dịp khác.

      "Miranda," Olivia khăng khăng.

      Miranda quay lưng lại phía Olivia để bạn cài khuy giùm. "Mình nghĩ là mình được chào đón ở đây quá lâu."

      "Gì cơ? Đừng có ngớ ngẩn. Mẹ mình để cậu sống cùng cả nhà mình luôn nếu có thể. Thực tế, cậu ở cùng khi chúng ta tới London."

      "Chúng ta ở cùng tại London."

      " có chuyện gì xảy ra thế

      có gì. Miranda nghiến chặt răng.

      "Cậu cãi nhau với Winston à?"

      "Dĩ nhiên là ." Bởi vì, thực ra ai mà cãi nhau với Winston được chứ? Ngoại trừ Olivia.

      "Thế có vấn đề gì hả?"

      " có gì mà." Miranda ép mình phải bình tĩnh hơn và với lấy đôi găng tay. " trai cậu muốn hỏi ba mình về cuốn sách có tranh minh họa."

      "Winston á?" Olivia hoài nghi hỏi.

      "Turner."

      "Turner?"

      Trời đất ơi, liệu ấy có bao giờ ngừng hỏi được ?

      "Đúng," Miranda đáp, "và ấy định rời khỏi đây sớm, bởi thế nên ấy cần hộ tống mình về bây giờ."

      Phần cuối là hoàn toàn bịa đặt, nhưng Miranda nghĩ nó khá sáng tạo trong hoàn cảnh như thế này. Hơn nữa, có lẽ ta cũng phải trở về nhà ở Northumberland ngay, và thế giới lại có thể trở về trật tự vốn có của nó, nghiêng theo trục của nó, và quay quanh mặt trời.

      Olivia tựa người vào khung cửa, theo cái cung cách mà Miranda thể nào lờ bạn mình được."Thế tại sao cậu lại có tâm trạng khó chịu thế hả? Từ trước đến giờ cậu vẫn thích Turner cơ mà, đúng ?"

      Miranda gần như bật cười thành tiếng.

      Sau đó gần như khóc.

      Sao ta dám ra lệnh cho như con điếm cứng đầu cứng cổ nào đó

      Sao ta dám làm cho khốn khổ ở đây, ở Haverbreaks, nơi là mái ấm gia đình đối với nhiều hơn là với ta trong suốt những năm qua như vậy.

      quay người , thể để Olivia thấy mặt mình.

      Sao ta dám hôn hề có ý định gì như vậy.

      "Miranda?" Olivia khẽ gọi. "Cậu ổn chứ?"

      "Mình hoàn toàn ổn mà," Miranda chán nản, lướt nhanh qua bạn mình khi về phía cửa.

      "Cậu có vẻ ..."

      "Mình buồn về chuyện Leticia," Miranda càu nhàu đáp. Và đúng là vậy. Bất cứ ai có thể khiến cho Turner khốn khổ cũng chắc chắn xứng đáng được thương tiếc.

      Nhưng Olivia là Olivia, bị lay chuyển, và trong lúc Miranda vội vã xuống cầu thang dẫn tớitiền sảnh bạn bám theo sát gót.

      "Leticia hả!" la lên. "Chắc chắn cậu đùa."

      Miranda lượn vòng qua nhịp quanh cầu thang, giữ chắc tay vịn để khỏi bị bay mất.

      "Leticia là con mụ phù thủy già hư hỏng," Olivia tiếp tục. " ta khiến cho Turner bất hạnh còn hơn cả chết."

      Chính xác.

      "Miranda! Miranda! Ôi, Turner. Chúc ngày tốt lành."

      "Olivia," đáp cách lịch , gật đầu chào em.

      "Olivia!" Miranda thở hổn hển. Turner có lẽ ghê tởm vợ chết đủ để như vậy trong tang lễ của ta, nhưng chắc chắn đó là điều vượt quá khuôn khổ phép tắc

      Turner chỉ nhìn Miranda, nhướn mày kiểu giễu cợt, nhạo báng.

      "Ồ, vớ vẩn. ấy ghét ả, và tất cả chúng ta đều biết thế."

      "Vẫn vô tư thẳng thắn như thường lệ, em quý," Turner càu nhàu.

      " chẳng luôn thích thói đạo đức giả mà," Olivia đáp trả.

      "Đúng thế." nhìn sang Miranda. "Ta chứ?"

      " đưa cậu ấy về nhà à?" Olivia hỏi, mặc dù Miranda vừa kể cho xong.

      " cần chuyện với bố ấy."

      "Winston thể đưa cậu ấy được à?"

      "Olivia!" Miranda chắc điều gì làm mình ngượng hơn - vì Olivia mai mối hay vì ấy làm việc đó ngay trước mặt Turner.

      "Winston cần phải chuyện với bố ấy," Turner êm ái .

      "Thế ấy thể cùng à?"

      " phải trong xe song mã của ."

      Hai mắt Olivia trở nên tròn xoe đầy vẻ thèm khát. " đem theo xe song mã của à?" Nó mới được đóng, cao, nhanh và kiểu dáng đẹp, và Olivia vẫn thèm thuồng nó chết được.

      Turner cười ngoác miệng đến mang tai, và trong thoáng nhìn lại gần giống chính mình - người đàn ông Miranda biết và trong suốt những năm qua. "Có thể cho ấy điều khiển nữa," , ràng mục đích gì khác hơn là để hành hạ em .

      Nó rất hiệu quả. Olivia thốt ra tiếng rền rĩ kỳ lạ như thể cố bóp nghẹt chính ghen tị củamình.

      "Cám ơn, em quý!" Turner với nụ cười tự mãn. khoác tay Miranda kéo ra cửa. " gặp em sau... hoặc có thể em gặp . Khi đánh xe ngang qua cửa."

      Miranda nín cười khi họ hướng xuống các bậc cửa tới chỗ xe. " xấu xa," .

      nhún vai. "Con bé đáng bị thế."

      "," Miranda , cảm thấy nên bảo vệ bạn thân nhất của mình, cho dù đúng là có thích cái cảnh vừa rồi ở mức độ đúng mực lắm .

      " ư?"

      , đúng thế, nhưng vẫn xấu xa."

      "Ồ, nhất định rồi," đồng ý. Khi Miranda để giúp mình leo lên xe, thắc mắc làm sao mà tất cả chuyện này lại xảy ra như thế, rằng ngồi cạnh , cười và nghĩ rằng có lẽ ghét , và có thể được tha lỗi.

      Họ im lặng đánh xe trong vài phút đầu. Cỗ xe song mã này rất thanh nhã, và Miranda thể cảm thấy gì ngoài phong cách thời thượng quá mức khi họ phóng với tốc độ cao dọc con đường lớn.

      "Chiều nay chinh phục thành công rồi đấy," cuối cùng Turner .

      Miranda cứng người.

      "Xem ra Winston bị làm cho mê mẩn rồi."

      Ngồi im lặng, gì cả. chẳng thể gì, tốt nhất nên gì nếu muốn bảo toàn lòng tự trọng. có thể chối cãi, và nghe giống ả làm bộ làm tịch, hoặc có thể đồng tình, và nghe khoe khoang tự mãn. Hoặc chua ngoa. Hoặc, xin Chúa tha tội, như thể muốn làm ghen vậy.

      "Chắc tôi nên chúc phúc cho ."

      Miranda quay sang đối diện với trong cơn choáng váng, nhưng Turner vẫn nhìn đường trong lúc thêm, "đấy ràng là đám có lợi cho , và chàng chắc hẳn thể làm tốt hơn thế. có thể chưa đáp ứng được những thứ mà cậu con trai thứ hết sức cần, nhưng có thể bù lại bằng thông minh. Và nhạy cảm."

      "Ồ. Em... em..." Miranda chớp chớp mắt. chẳng biết phải đáp lại thế nào cho phải nữa. Đó là lời khen, và thậm chí có vẻ gì là châm biếm thiếu thành , nhưng dù vậy, nó vẫn hơi nhạt nhẽo. muốn suy sưa về các phẩm chất xuất sắc của mình nếu lý do duy nhất chỉ là để ghép đôi với em trai .

      muốn là người nhạy cảm. Chí ít cũng muốn mình xinh đẹp, hoặc gợi cảm, hoặc quyến rũ.

      Chúa ơi. Nhạy cảm. Đó là lời khen thảm hại.

      Miranda nhận ra đợi nốt câu nên đành lẩm bẩm, "Cảm ơn."

      "Tôi muốn em trai mình lặp lại những sai lầm của tôi."

      nhìn . Mặt tái , đôi mắt dõi về con đường với vẻ quả quyết, như thể cái nhìn thoáng qua về phía cũng có thể khiến cả thế giới đổ sụp quanh họ. "Những sai lầm ư?" khẽ lặp lại.

      " sai lầm," , giọng cụt lủn. "Dạng số ít."

      "Leticia." Đó. ra.

      Chiếc xe chậm lại, rồi dừng hẳn. Và cuối cùng cũng nhìn . "Chính xác."

      " ấy làm gì ?" khẽ hỏi. Quá riêng tư cá nhân, và cực kỳ đúng đắn, nhưng khôngthể đừng được, thể nào khi ánh mắt dồn vào quá

      Nhưng sai khi về chuyện đó. ràng thế, bởi vì quai hàm căng ra, và quay ," có gì phù hợp với đôi tai của quý côcả."

      "Turner..."

      xoay lại để đối diện với , mắt sáng rực. " có biết ta chết như thế nào ?"

      Miranda lắc đầu mặc dù vẫn , "Cổ ấy. ấy ngã."

      "Từ lưng ngựa," tóm gọn lại. " ta bị văng xuống từ con ngựa..."

      "Em biết."

      "... cưỡi đến gặp nhân tình của ta."

      Điều này biết.

      " ta cùng với đứa bé."

      Chúa lòng lành. "Ôi, Turner, em rất t..."

      ngắt lời. "Đừng câu đó. Tôi tiếc."

      đưa tay bịt miệng.

      "Nó phải con tôi."

      nuốt khan. có thể gì đây? Chẳng có gì để cả.

      "Đứa đầu cũng phải con tôi," thêm. Hai cánh mũi phập phồng, mắt nheo lại, và nếp nhăn môi - như thể thách thức . Thách thức dám hỏi thêm.

      "T..." cố tên , bởi vì nghĩ nên mở lời, nhưng thấy biết ơn khi cắt ngang lời .

      " ta mang thai khi chúng tôi kết hôn. lý do chúng tôi cưới, nếu thấy cần phải biết thêm." phá lên cười cay độc sau câu đó. "Nếu cần phải biết," nhắc lại. "Điều đó hay, cứ nghĩ đến việc tôi biết gì."

      đau đớn trong giọng cứa vào , nhưng mạnh bằng cảm giác ghê tởm chính mình. thầm hỏi làm thế nào lại ra nông nỗi này, và giờ biết... và biết mình bao giờ căm ghét được.

      "Em rất tiếc," , vì cảm thấy thế , và vì bất cứ điều gì khác cũng là quá nhiều.

      "Đó phải là do ..." ngừng ngang, rồi hắng giọng. Sau vài giây, , "Cảm ơn ."

      lại cầm dây cương lên, nhưng trước khi kịp cho ngựa chạy tiếp, hỏi, "Giờ làm gì?"

      cười. À, cũng hẳn, nhưng khóe miệng hơi động đậy chút. "Tôi làm gì à?" nhắc lại.

      " đến Northumberland chứ? Hay London?" tái hôn chứ?

      "Điều tôi làm," mơ màng . "Bất cứ điều gì làm tôi vui, tôi nghĩ vậy."

      Miranda hắng giọng. "Em biết mẹ hy vọng diện ở London trong suốt mùa hội của Olivia."

      "Olivia cần giúp đỡ của tôi."

      "." nuốt nước bọt cách đau khổ. Lòng kiêu hãnh của trượt xuống qua cổ họng."Nhưng em cần."

      quay sang và đánh giá với cặp lông mày nhướn cao. " ư? Tôi tưởng chỉ cần gật đầu là có cậu em trai của tôi bao bọc cách gọn ghẽ rồi chứ."

      "," nhanh. "Ý em là em biết. ấy còn khá trẻ, nghĩ vậy

      "Già hơn đấy."

      "Hơn ba tháng," bật lại. " ấy vẫn còn học đại học. ấy muốn kết hôn sớm đâu."

      nghiêng đầu, ánh mắt trở nên soi mói. "Còn ?" thầm.

      Miranda đấu tranh với thôi thúc muốn nhảy vọt xuống đường qua thành xe song mã. Chắc chắn có vài cuộc bàn luận mà quý nên kéo dài.

      phải nghi ngờ gì cả, đây chính là trong số đó.

      " ngày nào đó em muốn kết hôn, đúng vậy," ngập ngừng , căm ghét đôi má nóng bừng của mình.

      nhìn đăm đăm. nhìn chằm chằm. Và nhìn chớp mắt.

      Hoặc có lẽ nó chỉ là cái nhìn thoáng qua. thể gì hơn nữa, nhưng quá nhõm khi cuối cùng kết thúc khoảng im lặng - bất kể khoảng lặng đó vừa kéo dài bao lâu - bằng câu: "Được rồi, tôi cân nhắc chuyện đó. Ít nhất tôi cũng nợ điều đó."

      Lạy Chúa nhân từ, đầu xoay mòng mòng. "Nợ em gì cơ?"

      "Đầu tiên là lời xin lỗi. Chuyện xảy ra đêm qua... là thể tha thứ. Đó là lý do tôi khăng khăng đòi hộ tống về nhà." hắng giọng, thoáng liếc nhìn chỗ khác. "Tôi nợ lời xin lỗi, và tôi nghĩ muốn tôi làm việc đó cách riêng tư."

      Miranda nhìn chăm chăm về phía trước.

      " lời xin lỗi công khai đòi hỏi chúng ta phải kể lại cho gia đình tôi chính xác điều tôi phải xin lỗi," tiếp tục. "Tôi nghĩ muốn họ biết."

      muốn họ

      thở dài và cào tay qua tóc. "Đúng, tôi muốn. Tôi thể là mình tự hào về hành vi của mình, và tôi thà rằng để gia đình mình biết còn hơn. Nhưng tôi cũng nghĩ cho cả ."

      "Lời xin lỗi được chấp nhận," khẽ .

      Turner buông tiếng thở dài mệt mỏi. "Tôi biết tại sao mình lại làm thế nữa," tiếp tục. "Nó phải là ham muốn. Tôi biết nó là gì. Nhưng đấy phải là lỗi của ."

      nhìn . khó mà đoán được cái nhìn ấy có nghĩa là gì.

      "À, chết tiệt..." buông tiếng thở dài khó chịu và nhìn nơi khác. Xuất sắc, Turner. Hôn rồi bảo ta rằng mình làm việc đó phải vì thèm muốn. "Tôi xin lỗi, Miranda. Điều đó đúng đâu. Tôi đúng là con lừa. Những ngày này tôi thể điều khiển được bản thân nữa."

      "Có lẽ nên viết cuốn sách," chua chát . " trăm lẻ cách để sỉ nhục quý trẻ. Em dám đến giờ có đến ít nhất năm mươi cách rồi đấy."

      hít vào hơi sâu. quen xin lỗi. " phải là hấp dẫn."

      Nét mặt Miranda chuyển sang vẻ tin. nhận ra đó phải bởi những lời mình , mà bởi cái thực tế là chúng ra, còn bị buộc phải ngồi đây lắng nghe khi mà làm cả hai bối rối ngượng ngùng. Turner biết mình nên dừng lại, nhưng tổn thương trong ánh mắt đánh thức góc trái tim đau đớn mà đóng kín từ nhiều năm nay, và cảm thấy sức ép kỳ lạ buộc phải sửa chữa lại mọi thứ.

      Miranda mười chín. Kinh nghiệm của với đàn ông chỉ bao gồm có Winston và . Cả hai người đều ở đây, lại là em ruột. tội nghiệp chắc hẳn thấy bối rối khủng khiếp. Winston đột nhiên quyết định rằng thân của cả nữ thần Venus, nữ hoàng Elizabeth lẫn Đức mẹ Mary, còn Turner ép buộc phải ch mình. Đó tuyệt đối phải ngày bình thường trong cuộc đời của tiểu thư trẻ vùng thôn quê.

      Và giờ ở đây. Lưng thẳng cứng. Cằm ngẩng cao. Và ghét . Đáng lẽ nên ghét ,nhưng làm vậy.

      "," , thậm chí còn cầm lấy tay . "Em phải nghe . Em hấp dẫn và cuốn hút. đấy." nhìn thẳng vào gương mặt và thực nhìn lần đầu tiên sau nhiều năm. xinh đẹp kiểu cổ điển, nhưng có nét gì đó lôi cuốn trong đôi mắt nâu to tròn kia. Làn da tỳ vết, trắng trẻo, hơi xanh xao cách đài các, cộng thêm tương phản ánh sáng với mái tóc sẫm màu mà đột nhiên Turner nhận thấy là khá dày và gợn sóng nhè . Mái tóc mềm mại. chạm vào nó đêm qua. Tại sao nhớ cảm giác chạm lên mái tóc đó thế nào nhỉ? ràng phải nhận thấy mềm mại của nó chứ.

      "Turner," Miranda gọi.

      nhìn chớp mắt. Tại sao lại nhìn chằm chằm như thế?

      Ánh nhìn chằm chú của di chuyển xuống đôi môi khi gọi tên . Khuôn miệng nhắn và gợi cảm. Đôi môi đầy đặn như mời gọi người ta đặt lên nụ hôn.

      "Turner?"

      "Khá," khẽ , như thể vừa có phát thể tin nổi.

      "Khá gì cơ?"

      "Khá hấp dẫn." lắc đầu nhè , kéo mình ra khỏi bùa mê mà biết yểm lên bằng cách nào đó. "Em khá là hấp dẫn."

      buông tiếng thở dài. "Turner, làm ơn đừng dối để cứu vãn cảm xúc cho em. Nó thể thiếu tôn trọng đối với trí tuệ của em đấy, và như thế còn sỉ nhục hơn là bất cứ điều gì vềdiện mạo củaem."

      lùi lại vàmỉm cười. " dối." Giọng nghe có vẻ ngạc nhiên.

      Miranda bặm môi dưới vẻ lo lắng. "Ồ." Xem ra cũng ngạc nhiên y như vậy. "À, thế cảm ơnanh. Em nghĩthế."

      "Thường vụng về đến nỗi người ta thể nhận ra khen hay giả đâu."

      "Em chắc chắn là vụng về rồi," chua chát .

      "Thế tại sao lại đột nhiên cảm thấy em buộc tội về chuyện gì đó nhỉ?"

      Mắt mở lớn. Có phải giọng lạnh lùng quá ? "Em biết về chuyện gì," nhanh.

      Dường như định truy hỏi nhiều hơn, nhưng rồi hẳn là cưỡng lại được ý định đó, bởi vì cầm dây cương lên và tặng nụ cười dịu dàng và "Chúng ta chứ?"

      Họ được vài phút, và Miranda liên tục liếc trộm Turner bất cứ khi nào có thể. Nét mặt khó dò, điềm nhiên biểu gì, và nó còn hơn cả chọc tức người ta, trong khi những ý nghĩ của xáo trộn như thế này. muốn , nhưng khi đó tại sao lại hôn ? Vấn đề là gì? Và rồi ý nghĩ đó nhảy ra khỏi miệng - "Tại sao lại hôn em?"

      Trong thoáng, có vẻ như Turner bị nghẹn họng, mặc dù Miranda có thể hình dung được chuyện đó.Ngựa chậm lại chút, có cảm giác như hơi thiếu tập trung từ người điều khiển chúng, và Turner nhìn với vẻ bị sốc rành rành.

      Miranda thấy vẻ khốn khổ của và quyết định là thể kiếm được cách nào để trả lời câu hỏi của mình. "Thôi quên nó ," nhanh. "Chả có gì quan trọng đâu."

      Nhưng hối hận vì hỏi. mất gì chứ? giễu cợt đưa chuyện. chỉ thấy thoáng lúng túng, và điều đó bao giờ so sánh được với nỗi bối rối đêm vậy...

      "Là do ," đột ngột khẽ. "Chỉ do thôi. Và em may mắn khi đứng ngay cạnh lúc đó."

      Miranda thấy vẻ trống rỗng lạnh lẽo trong đôi mắt màu xanh ấy, liền đặt tay lên ống tay áo của . "Tức giận với chị ấy cũng sao đâu."

      giả vờ biết về điều gì. " ta chết rồi, Miranda."

      "Điều đó có nghĩa chị ấy phải là người đặc biệt tệ hại khi còn sống."

      nhìn cách kỳ lạ rồi phá lên cười. "Ôi, Miranda, đôi lúc em những điều cực kỳ hay ho đấy."

      mỉm cười. "Bây giờ dứt khoát em coi đây là lời khen."

      "Hãy nhắc nhớ là bao giờ được tiến cử em vào vị trí giáo viên dạy ngày Chủ nhật nhé."

      "Em e là mình chưa bao giờ quán triệt được các đức hạnh trong Cơ Đốc giáo."

      "Ồ, sao?" tỏ ra thích thú.

      "Giờ em vẫn còn tức giận với Fiona Bennet bé tội nghiệp."

      "Và ta..."

      " xấu tính bảo em là đồ xấu xí trong tiệc sinh nhật thứ mười của Olivia và Winston ấy."

      "Chúa ơi, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hãy nhắc được cản đường em nhé."

      nhướn mày. "Em thấy có cản đâu."

      " quý của ạ, em vừa ngốc nghếch vừa khoan dung."

      nhún vai, ngạc nhiên trước cái cách khiến cảm thấy vô tư và hạnh phúc chỉ trong khoảng ngắn thế. "Đừng kể với mẹ nhé. Bà nghĩ em là thánh thiện."

      "Nếu so với Olivia đảm bảo là em rất thánh thiện."

      Miranda vẫy ngón tay về phía . "Nếu cho phép em xin là Olivia có gì xấu cả. Em ngưỡng mộ ấy."

      "Em đúng là trung thành như chú chó săn, nếu em tha lỗi cho phép so sánh được đẹp cho lắm này."

      "Em chó săn mà."

      Đúng lúc đó đến nhà Miranda.

      Em chó săn mà. Đó là câu bình luận cuối cùng của . Tuyệt . Trong suốt phần đời còn lại của mình, liên hệ với những chú chó.

      Turner giúp xuống xe và sau đó liếc lên bầu trời bắt đầu tối sầm lại. " hy vọng em phiền nếu đưa em vào nhà," .

      "Dĩ nhiên là ," Miranda . thực tế. ngu ngốc nếu bắt bị mắc mưa trong khi hoàn toàn có thể tự mình vào nhà.

      "Chúc may mắn," rồi nhảy phốc lên xe.

      "Với cái gì?"

      "London, cuộc sống." nhún vai. "Bất cứ điều gì em mơ ước."

      mỉm cười buồn bã. Giá mà biết điều này.

      19 THÁNG NĂM 1819

      Hôm nay bọn mình đến London. Mình thề là mình chưa bao giờ thấy cái gì giống thế. Nó to lớn và ồn ào, đông đúc và thực ra hơi nặngmùi.">

      Phu nhân Rudland bọn mình đến muộn. Nhiều người ở thành phố, và mùa hội bắt đầu được hơn tháng rồi. Nhưng chẳng thể làm gì được cả vì người ta có thể cho rẳng Livvy được dạy dỗ tử tế loăng quăng bên ngoài vì trong thời gian phải để tang Leticia. Thế nhưng bọn mình hơi gian lận chút và đến sớm, dù chỉ để thử váy áo và chuẩn bị thôi. Bọn mình thể tham gia các kiện cho tới khi thời gian để tang kế tthúc.

      Ơn Chúa là chỉ còn có sáu tuần lễ nữa thôi. Tội nghiệp Turner phải để cả năm ròng.

      Mình e là mình tha thứ cho mất rồi. Mình biết là nên, nhưng mình thể ép bản thân phải khinh thường được. Chắc chắn mình phải ghi lại mấy dòng về thiếu cố gắng lâu nhất với tình được đáp trả này.

      Mình lâm ly thống thiết.

      Mình là con chó săn.

      MÌnh là con chó săn lâm ly thống thiết.

      Và mình lãng phí giấy quá chừng.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :