1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Last edited: 8/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1

      − Cha...Cha đừng nữa! Đừng cha! Cha ác lắm !

      Kathleen Newbury nức nở. ở cái tuổi mừơi bốn, cái tuổi mà chấp thuận hay chối từ có thể trở thành cả vấn đề sống chết.

      Ngừơi cha nở nụ cười âu yếm nhằm xoa dịu vẻ mặt hờn dỗi của con và đặt đôi bàn tay thanh tú lên vai .

      − Kathleen, con cưng, chúng ta thỏa thuận rồi cơ mà.Cha nghĩ là con hiểu chứ.

      ! Con hiểu!

      Nước mắt lại dàn dụa .

      Ông lùa tay vào mái tóc nâu mềm mại điểm bạc của mình và quay di.

      − Con của cha, con phải biết là giơ con thể theo cha được.

      − Nhưng cha ơi, con lại nghĩ là có thể. Có thể! Con phải luôn ở bên cha cha mới trông nom con được chứ.

      Ông bật cười và ngoảnh mặt lại nhìn khuôn măt bé nghiêm trang của con .

      Nell chăm sóc con tốt hơn cha nhiều.

      bặm môi, đôi mắt màu xám nhìn cha khẩn khoản

      − Cha, cha cho con về cùng cha với. Con xin cha, đó là ngôi nhà của con, cũng như của cha, và con se sung sướng biết bao được trở về đó.

      , Kate, -giọng ông nghiêm nghị và dứt khoát

      − Cha...cha chỉ muốn bỏ con ở đây.

      thốt lên nghẹn ngào. chỉ còn lại ngừơi cha đời, thế mà bây giờ ông lại sắp bỏ xa xôi nghìn dặm. Kate thât là khốn khổ!

      − Muốn bỏ con ư?

      Ong Horace lập lại ngỡ ngàng trước phản ứng dữ dội ấy.

      − Bé , con luôn luôn là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cha có.

      Ong vuốt ve mái tóc quăn dài đen nhánh của .

      − Cha mà lại bỏ con! đâu! Cha vì cha phải và cha bằng lòng để con bỏ học chỉ vì giây phút cha con mình ở bên nhau. Con thừa biết đo là tất cả thời gian mà cha có thể dành cho con. Cha thể ngồi cả ngày với con ở trang trại Lyndhurst được, cha phải ở London để đảm đương trách nhiệm của cha trong Nghị viện, ngoài ra, cha còn những công việc khác. Đấy con thấy chưa Kate, chúng ta chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau đâu.

      Ông nhìn thấy nước mắt con lại trào ra và phẩy tay chán nản.

      − Đừng khóc nữa Kate! Trời ơi, con cứ làm như cha sắp ra mãi mãi vậy. Đến mùa xuân cha về mà.

      − Lần trước cha cũng thế. Rồi cha biệt suốt hai năm. Ôi! Cha oi, hai năm trời.

      Kate lắc đầu quầy quậy.

      − Cha đừng bỏ con ở đây. Bermuda trở nên quá bé đối với con rồi!

      Ông cười xòa.

      − A con bé hư đốn, thế ai từng tuyên bố với tôi rằng nó hòn đảo dễ thương này và bao giờ rời xa!

      − Vâng, con! Con vẫn Bermuda. Nhưng con cũng có thể cả trang trại Lyndhurst nữa chứ. Dó là mái nhà thực của con.

      Khuôn mặt ông thoáng tối sầm lại.

      − Con trở về nhà khi nào đến tuổi. Dì con vẫn thường nhắc là con phải trở về, và con trở về, nhưng phải bây giờ!

      − Nhưng cha ơi..

      − Đủ rồi, Kate. Cha mệt với chuyện này lắm rồi.

      Ông gịong đanh lại.

      Đo là cuộc chia tay của bốn năm về trước! Và dến bây giờ, ông Horace vẫn biền biệt ở ! Bốn năm qua, hai cha con chưa lần gặp nhau.

      quần đảo san hô Bermuda, bầu trời kéo màu xám xịt và mỗi lúc sà xuống thấp. Những đám mây trĩu nặng treo lơ lửng. Cây cối xào xạt, ngã nghiêng. Làn nước xanh ngoài vịnh thẫm lại đầy đe dọa.

      Chiếc áo choàng bay phần phật thân hình mảnh mai của Kate như giục nảng mau tìm nơi trú . Mái tóc đen gợn sóng tung bay, hoà quyện tuyệt vời trong gió. Đôi má ửng hồng trong bầu khí mát lạnh, bất thường. Nàng đứng đó bất chấp đất trời lồng lộn-Niềm ước vọng của tất cả những gì là sắc đẹp của tuổi thanh xuân. Nàng lớn, trở thành người thiêú nữ ma khuôn hình thời thơ ấu từng hứa hẹn biết bao diều tốt đẹp với tương lai.

      Kate đứng đỉnh con dốc thoai thoải xuống sát mép nước nơi bến tàu Elly, đôi mắt xám lo lắng dõi ra khơi.

      Venture, con tàu buôn Mỹ lẽ ra phải cập bến rồi. Lúc ở nhà nàng nghe mọi người kháo nhau. Mỗi khi dất trời ủ dột là dân Bermuada còn chuyên gì khác ngoài chuyện bão táp. Nhiều người dảo vớ bẩm qua những vụ cứu vớt tàu đắm. vá lần này họ cũng chờ đợi diều đó.

      Kate thể chịu nỗi những rì rầm to , những ánh mắt mong mỏi thầm lén ấy nữa. Nàng chạy ra khỏi nhà, leo lên đỉnh dốc và thầm cầu nguyện. Nhanh lên, nhanh nữa len. Hãy vào bờ an toàn.

      Nang căm ghét trò cứ tàu đắm mặc dù cha nàng cũng tham gia vào cái nghề làm ăn đáng ngờ này. Nàng vẫn thường tranh cãi với và ông Ludlow về chuyện này. Nhưng họ chỉ cười và bảo rút cuộc nàng vẫn cứ là bé, hiểu làm sao được chuyện đàn ông. Cứu đắm có nghĩa là tiền. Nàng thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể kiếm lời tai họa của người khác.

      Mưa bắt đàu rắc vài giọt lên mặt nàng. Nàng kéo chiếc mũ trùm liền áo lên đầu và xoay người chạy về phía toà nhà lớn sáng rực cách đó chừng ba trăm thước. Ngôi nhà nàng sống hơn chục năm trời, lộng lẫy và duyên dáng, ấm cúng và mời gọi, với những bức tường màu hồng, hàng cột trắng uy nghi, nổi bật giữa màu xanh rờn của khu vườn bao bọc. Nàng chạy đến với nó trong cơn mưa.

      đứa hầu da đen với mái tóc ngắn xoăn tít và đôi mắt đen sáng ra trước ngưỡng cửa, giơ tay vẫy nàng rối rít. Nó cất tiếng gọi nàng nhưng bị gió át .

      Kate vừa cười vứa lao vào khuôn cửa mái vòm và bắt gặp nét mặt hơn hớn của nó

      − Dora, điều gì khiến em có vẻ khoái trí thế?-Kate hỏi.

      − Thưa Kate, thể đoán được đâu, may quá về. Ellen muốn gặp ngay bây giờ.-Nó sốt sắng thông báo.

      − Để làm gì?

      − Tandum vừa ở nhà ông Ludlow về, bức thư... của cha .

      Mặt Kate sáng lên.

      − Của cha a! Ôi, con ranh dở hơi này, sao em ngay từ dầu. Nell đâu?

      Dora biểu môi

      đợi ở phòng khách. ấy bảo em tìm về.

      Kate chạy vụt . bức thư... bức thư của cha nàng! Đó là cái duy nhất mà nàng hằng mong dợi. hơn hai tháng rồi nàng nhận được tin cha.

      Nàng mở toang cửa phòng khách. người đàn bà vóc dáng vĩ đại cả về chiều cao lẫn bề ngang, đội chiếc mũ viền ren màu ngà quanh mái tóc hoa râm đứng giương mục kính đọc tờ giấy bên cửa sổ. Bà ngước mắt nhìn Kate và mỉm cười dịu dàng.

      − Ồ!, Kathleen quí, áo chòang của con ướt đẫm mất rồi. Mau thay .

      Kate quăng áo lên chiếc ghế bên cạnh vói vẻ sốt ruột và hướng cặp mắt nôn nao vào khuôn mặt trầm lặng của gia sư.

      Nell, thư của cha con phải ? Ôi, cho con xem ngay nào,-nàng và bước về phía bà , hai tay dang rộng.

      Miss Ellen Premble khoát tay và tới trường kỷ lót nệm.Bà nặng nhọc thả mình ngồi xuống và vỗ vào chỗ bên cạnh.

      − Bình tĩnh nào cưng, ngồi xuống đây .

      Kate kêu lên bực bội nhưng cũng tới ngồi cạnh bà gia sư. Nàng nhìn bức thư và cao mày, vẻ hờn dỗi thoáng qua trong đôi mắt xám. Thư gửi cho nàng mà cho Nell. lạ! Nàng cầm bức thư và ngập ngừng mở ra:

      Premble thân mến, phu nhân Sarah Haverly, dì của Kathleen cho tôi biết đến lúc con tôi cần có mặt ở nhà.

      Mong thứ lỗi, vì tôi biết chịu nổi những chuyến biển, nhưng tôi tin rằng muốn phải xa Kate, nên tôi nhờ ông Ludlow đặt vé cho hai cháu càng sớm càng tốt. Tôi cũng nhờ ông Ludlow trông nom hộ ngôi nhà khi chúng ta vắng mặt.

      Tôi chân thành hy vọng rằng chuyến vượt biển đến nổi làm quá khó chịu, và tôi rất mong sớm được đón hai cháu vào tháng mười .

      Nhờ chuyển cho Kate lòng thương nhớ của tôi, bởi tôi kịp viết thư cho cháu.

      Horace Newbury.

      Kate rời mắt khỏi bức thư ngắn ngủi và run lên vì sung sướng. Họ trở về Quốc. Cuối cùng nàng lại đoàn tụ với cha! Nàng nhảy cẩng lên, xoay tròn và hú tiếng vang nhà, át hẳn lời khiển trách của Ellen. Cấm đầu cắm cổ, nàng lao vụt qua căn phòng, chạy xuống gian tiền sảnh choáng lộn, qua cánh cửa đúp màu trắng và ra khỏi nhà.

      − Kate! Kathleen.-Ellen gọi và lạch bạch đuổi theo.

      − Kathleen Newbury, tính chạy đâu thế hả?

      nhận được lời đáp lại, bà rầu rĩ quay về phòng khách và nghĩ mình vớ vẩn. Kate còn đâu nếu phải là đến với Daniel Ludlow
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Kate băng qua thảm cỏ mặc những giọt mưa lất phất. Tới chỗ hai hàng cọ lùn ngăn giữa hai trang trại Ludlow và Newbury, nàng cúi xuống chạy lom khom theo con đường mòn mà nàng mà nàng và Danny mở từ mấy năm trước.Vừa đặt chân lên bãi cỏ nhà Luddow, bất thình lình, nàng bị ghì chặt từ phía sau:

      − Loài thú hoang nào thế này?-giọng chàng trai trẻ vang lên sát bên tai nàng, và cả người nàng nằm gọn trong đôi tay dài ngêu của chàng.

      Cười khanh khách nàng tìm cách thoát ra, nhưng vô hiệu. Nàng liền lên giọng ra lệnh:

      − Daniel Ludlow, thả tôi ra ngay!

      hẵng nộp phạt vì đột nhập trái phép lãnh địa của tôi .-cậu bạn đáp trả, giọng điệu trêu chọc. Daniel là chàng trai cao, gầy, tóc hoe vàng, khuôn mặt dễ mến kém kate ba tháng tuổi và luôn là người bạn tâm đầu ý hợp, thân thiết nhất của Kate.

      Nàng quay lại trong vòng tay nới lỏng của bạn nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Mái tóc quăn vàng của Danny rối tung trong gió và đôi mắt xanh lấp lánh. Nàng hôn nhanh cái vào má khiến chàng trai rạo rực cả người. Danny xiết vòng tay lại

      − Này của tôi, đấy phải là kiểu nộp phạt mà tôi muốn đâu nhé!

      Tán tỉnh Kate dể thôi cậu chẳng nhanh chóng trở thành bạn thân của nàng là gì. Hơn nữa, cậu lại mới gơm được lô kinh nghiệm và học được vô khối trò làm tình ở sách vở và ở các điếm trong những nhà chứa ở phố Front.

      Kate còn hoàn toàn lạ lẫm với những trò đó. Nàng có những bạn trai gần gũi khác và mới chỉ nếm sơ chút ít đương nho với chàng thi sỉ Tom Moor đến Becmuda từ hồi tháng giêng. Họ gạp nhau tại bửa tiệc thân mật và chàng thi sỉ chấm nàng ngay lập tức. chàng buôn nhửng lời tán tinh đắm say và đầy táo bạo làm nàng choáng váng, ngây ngất. Tuy vậy, nàng là người có ý thức sâu sắc về tình và hôn nhân nên cuộc tình nhàng của họ cũng quá những câu hỏi đáp lả lơi . Cho đến khi chàng trở về , nàng mới biết cách chớp mi nhằm lôi kéo chú ý của người khác và nàng cũng chỉ học được vậy thôi.

      Nàng hoàn toàn nhận thấy nhửng nhu cầu lớn dần trong Danny mà nếu thấy nàng cũng có ý định thoả mãn chúng. Tuy nhiên, nàng cũng từ chối khám phá chúng chút

      − Thế ông muốn tôi nộp phạt cái gì đây thưa ông?

      Trong thoáng môi Danny áp lên môi nàng, điên cuồng và hung hãn. Cậu ta làm điều đó quá vụng về và nàng đẩy ra cười phá lên.

      − Ngớ ngẫn, cái cậu này. Thôi ! Mình có chuyện muốn với cậu đây.

      Khuôn mặt Danny lên những nét hờn dỗi quen thuộc và nàng lại bật cười.

      − Thôi nào Danny đừng làm bộ như chú gấu con thế. Mình tin chắc là cứ tập nhiều lần rồi cậu biết hôn thôi.

      − Tập hả?-cậu ta hỏi mắt sáng lên

      − Tất nhiên. Cậu cần phải tập. người đàn ông cần phải nắm vửng nghệ thuật hôn-Kate khẳng định mặt nhăn lại.

      − Thế hay quá nào chúng mình cùng tập !-Danny hăng hái hưởng ứng.

      phải với mình ngồc ạ. mà tập dượt với...nàng tủm tỉm cười ranh mãnh..-Regina Hashaw ấy.

      Danny đỏ bừng mặt và ném sang Kate cái nhìn giận dữ.

      Nàng cười khúc khích

      − Điều đó quan trọng. Cái quan trọng là ta dạy cậu chưa được đầy đủ lắm.

      Danny tự ái

      ấy còn dạy tôi những trò khỉ gió hơn những cái trò mà tôi phô ra với Kate nhiều.

      − Hẳn rồi mình cũng mong thế. Nhưng nếu cậu nghĩ là có thể đem áp dụng với mình những cái trò mà con bé lẳng lơ ấy dạy cậu cậu nhầm to rồi đấy Daniel! Những trò đó bạn ơi sau này chồng mình phải dạy mình .

      − Vậy hãy lấy tôi. Chúng mình làm đám cưới nhé?

      Kate đỏ bừng mặt và quay sang nhìn Danny bằng ánh mắt sừng sốt

      − Danny cậu định thế đấn chứ?

      − Định thế..tôi cũng biết nữa Kate ạ. Tôi thích ở bên kate. Tôi cần phải giữ mồm giữ miệng và cần tỏ ra lịch thiệp. Kate có cái kiểu làm bộ làm tịch. Chỉ nữa điếu đó cũng đủ làm tôi me mẩn rồi. Lạy chúa kate tôi muốn em.-Chàng kéo nàng lại gần và giọng trẻ trung của chàng khàn .-Kate bằng lòng ... nào Kate.

      − Danny giả thử mình có dở hơi mà nhận lời cậu hối tiếc trong vòng tháng đầu tiên cho mà xem. Chúng ta là bạn thân của nhau vì mình đòi hỏi gì ở cậu, còn nếu cậu là chồng mọi chuyện khác. Mình hiểu tại sao nhưng mình biết thế. Chúng mình thể tạo thành đôi uyên ương được đâu bởi mình cho rằng điều quan trọng nhất đối với cặp vợ chồng là tình

      − tại sao cha mẹ mình có nhau đâu mà vẫn sồng hoà thuận với nhau đó thôi?

      − Mình muốn còn hơn cả hoà thuận nữa cơ. Thôi bỏ cài chuyện này .Mình có tin muốn báo với cậu đây.

      hai người nắm tay nhau trượt theo sườn dốc xuống bãi biển. Tại đây họ tìm chổ kín đáo hình chiếc giày bằng đá vôi và san hô. Họ liền chui vào và nép dưới hỏm đá. Mưa to hơn. Kate đưa tay vuốt máui tóc ướt đẫm. Danny mặt mày cau có nhìn nàng chờ đợi.

      − Danny mình vừa nhận được thư của cha-Kate háo hức thông báo-Mình chuyển về nước sau chuyến tàu tới. Cha mình nhớ cha cậu thu xếp mọi chuyện.

      − Mẹ kiếp!-Danny rống lên

      − Danny!-Kate dậm chân-Cậu quá lắm

      − Thế Kate chờ đợi điều gì? Tưởng tôi muốn Kate ra lắm dấy à?

      − nhưng cậu mừng cho mình ư?- kate hỏi hơi hoang mang bởi thái độ của bạn.

      Danny liềc nhìn khuôn mật thân thiếc của Kate và dịu dàng

      − Lạy chúa có chứ. Tôi mừng cho kate sắp gập lại cha, tôi luôn mong muốn Kate được sung sướng. Nhưng Kate ơi tôi ra sao nếu thiếu kate?

      Nàng vỗ vào tay bạn

      − Danny mình có mãi đâu. Dì Sahra muốn mình có mặt ở London.Ôi giá mà có cậu cùng nhỉ, hay biết mầy nếu có người bạn ở London

      Danny trao cho nàng nụ cười nửa miệng

      − Có kate muốn thế ?

      Nàng cau mày

      − Dĩ nhiên là mình muốn. danny cậu làm sao thế? Mấy hôm nay tính tình cậu khó chịu quá quá mất.

      Danny nhún vai

      − Kate biết ..-bỗng chàng im bặt dỏng tai lên nghe ngóng-Cha tôi gọi đấy. chắc có chuyện gì xảy ra rồi.-Chàng kéo bạn ra khỏi hỏm đá và dắt tay nàng treo lên sưởn dốc lởm chở. Vừa lúc đó người đàn ông cao lớn, tóc bạc đội chiếc mủ thuyền trưởng cưỡi con ngựa hồng tuyệt đẹp lao đến. Ông gật đầu với cậu con trai, giơ tay chao2 kate và cất giọng sang sảng.

      − Nhanh lên chàng trai! còn thời gian nữa đâu. Tàu Venture cùng với lũ ngu ngốc đó sắp va phỉa đá ngầm. Cột buồm bị gãy và chúng ta muốn cứu vớt vài linh hồn đáng thương phải rảo cẳng nhanh lên!

      Rồi ông quay sang Kate

      − Còn cháu bé xinh đẹp về nhà ngay! Cơn bão còn tiếp tuc hoành hành và bác muốn cháu gặp nguy hiểm.

      Ông thích Kate và nếu còn độc thân ông hẳn chọn nàng cho mình. Chọn nàng cho con trai ông mới phải chứ!

      Kate nghênh cái cằm duyên dáng và nhìn ông bằn đôi mắt xám ấm áp

      − Ngài Ludlow kính mến! Bác nghĩ là cháu vâng theo mệnh lệnh của bác chứ? Cháu theo dù bác có đồng ý hay . Cháu đâu phải là loại đàn bà sướt mướt để bỏ qua những việc như thế này đâu.

      − Sướt mướt! haha..Cháu còn quá thế ấy chứ! Nhưng nếu cháu lại thích dầm nước ta hãy ngay thôi kẻo con tàu chết tiệt ấy chẳng đọi dươc chúng ta đâu.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3

      Danny đứng giữ ngựa trong khi Kate trèo lên yên và ý tứ sửa lại chiếc váy muxolin cho vạt áo buông kín xung quanh. Khi nàng ngồi yên mình ngựa, Danny nhảy lên phía sau nắm lấy dây cương, đuổi theo ông Ludlow. Gói giật từng đợt lướt ào ào bên tai họ, tiếng cành lá gãy răng rắc khắp đường.

      Chẳng mấy chốc, họ tới dầu chiếc cầu hẹp nối liền đảo Somerset với đảo chính. Họ ghìm cương cho ngựa chạy nước kiệu , thận trọng men theo mặt gỗ ván mỏng manh cho đến lúc sang tới bờ bên kia: ngựa và xe ngựa đầy đường, có vẻ như mọi người đều đổ ra bến cảng.

      Mặt biển bỗng ra trước mặt. Những mõm đá ngầm trông như những cánh tay khủng khiếp vươn lên và Kate nhìn thấy con tàu buôn cột buồm gãy, các cánh buồn rách tả tơi dang chao dảo như những kẻ say lao vào cánh tay đó.

      Danny nhảy ngay xuống nhưng Kate vẫn ngồi ngây mình ngựa thể nào rời mắt khỏi cảnh tượng đau lòng kia. Nhửng thanh chết chóc vang lên khi mũi tàu húc vào đá. Thân tàu nức toạt và chìm dần. tiếng rền rỉ lan khắp cơ thể Kate. Nàng căm thù đại dương. người bạn đỏng đảnh thất thường và xảo trá.

      thôi Kate. Nếu cháu muốn giúp đỡ những linh hồn khốn khổ ấy trước hết cháu phải giữ mình, tìm chổ trú .-Ông Ludlow kéo náng ra khỏi trạng thái đờ đẫn và lôi nàng vào dưới hốc đá. Ông cưỡi chiếc áo khoát đen mặc trùm lên vai nàng rồi bỏ .

      Nàng cõi theo những thuỷ thủ gân guốc cố đưa xuồng của họ ra mặt biển hung dữ. thể cứu được gì nữa rồi nhưng mọi người vẵn cố gắng tìm kiếm những người sống sót.

      Nàng ghét biển cả. Nàng ghét nó. tức giận cứ bám riết lấy nàng khiến nàng thể ngồi yên. Nàng nhảy ra khỏi hốc đá và chạy tới. Ba người đàn ông bất tỉnh, uốt sủng được đưa lên bớ và được dặt nằm dài cát. Kate xót xa quì xuống bên họ.

      − Lạy chúa, những người này bị ngạt mất rồi. Bác sỉ Wilton đâu?

      − Ông ấy đỡ đẻ cho bà Strakes- thuỷ thủ và đưa cho nàng cái chăn.

      − Lúc này mà đẻ à?-Kate kêu lên bực dọc.

      Nguờ thuỷ thủ cười to:

      Newbury, trẻ con đâu có biết đợi qua cơn bão mới chui ra.

      Kate lẳng lặng cúi xuống chăm sóc mấy người bị nạn. thuỷ thủ già máu chảy ròng ròng từ vết thương đầu cố gượng dậy gào thét tên chàng Jack nào đó. Kate nhàng đỡ ông già nằm xuống mặt cát nhưng ông ta vùng dậy. nàng bịt dòng máu đấu ông ta bằng mảnh băng sạch và định tìm lời an ủi . Chợt tiếng súng vang lên, và nàng nhìn thấy hai cha con Danny tiến vào bờ với nét mặt hân hoan. Họ trở về tay .

      Mọi người kéo xuồng của họ lên và quây quanh họ. kate có thêm năm người nữa để săn sóc. Nàng lại gần Danny và hôn lên má

      − Cha con cậu giỏi ! Mình biết mà!

      Danny đỏ mặt vì hãnh diện.

      − Những người bọn mình cứu rất khôn. Họ bám vào những mảnh tàu vở và bơi đến xuồng của bọn mình.

      Kate thở dài và quay lại công việc của mình. Người tuỷ thủ già bị thương vẫn rên rỉ.
      "Jack, Jack đâu rồi?"

      Kate vôi chạy đến với ông ta.

      − Ông hẵng nằm xuống . Cứ thế này vết thương ông lại bị toát ra và ông bị mất máu thêm đấy. Ông gặp lại bạn ông bây giờ thôi mà.

      Ông già gục xuống.

      − Ôi, con tôi. Jack, con trai tôi.

      Kate nhìn ông ta thương cảm. Tự dưng nàng chỉ muốn khoác oà lên. Ôi! Trời ơi, cái chất khủng khiếp đối vói những người chưa rơi vào vào vòng tay của nó!

      Ông Ludlow đột ngộ xuất và kéo tay Kate ra chỗ khác.

      − Kathleen, bây giờ cháu phải về thôi.-ông và nhấc bổng nàng lên đặt con ngựa của Danny.-Cháu cỏn việc gì ở đây nữa. Chúng tôi đưa những người này đến bệnh xá địa phương, còn cháu mau về nhà có lại phải hứng những lời rầy rà của Ellen đấy.

      Bỗng nhiên Kate cảm thấy mệt rủ nhưng nàn vẫn quay sang nhìn thẳng vào mắt ông Ludlow.

      − Có bao nhiêu người chết hả bác?

      − Đừng nên hỏi thế Kate quí ạ. phải là bao nhiêu người chết mà là bao nhiêu người sống. Mười người còn sống sau vụ đắm tàu này.

      − Cơn bão chết tiệt!-nàng rủa quên cả phong cách khuê cát của mình. Nàng muốn ảo ảnh. Nàng tin vào ảo ảnh nhưng nó đến. Nàng chỉ muốn thấy chiếc Venture vượt qua những mõm đá và cập bền an toàn. Nàng chỉ mong thấy con trai người thuỷ thủ già đó còn sống sót. Nàng hiểu ra bất lực của mình. Những ước muốn chỉ dành cho trẻ con còn quyền lực lại thuộc về thượng đế.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4

      Kate kéo tấm rèm lụa Đamat màu hoa cà lên và mở tung cửa

      buổi sáng đẹp trời, tươi mát. Nàng chạy ra khoảng ban công , nghiêng người qua tay vịn qzan sát thế giới quen thuộc của nàng. Mọi vật đều rực rỡ. khó mà tưởng tượng nổi chỉ vài giờ trước đây gió bão tàn phá hòn đảo. Khắp trang trại nhộn nhịp những toán da đen sửa sang lại khu vườn. kate lắng nghe tiếng hát của họ và mỉm cười. Nàng vẫn thường thắc mắc sao những con người này lại có thể hay hát đến thế. Nàng bao giờ hết ngạc nhiên bởi khả năng cam chịu của họ. Họ cười trong khi cuộc đời chỉ mang đến cho họ toàn nước mắt.

      Kate thở dài và gạt những suy tư sang bên. Nước chờ đón nàng. Hôm nay nàng phải Hamilton để mua sắm vài thứ. Nàng về đến vào tháng 11, khác với hòn đảo Becmuda đầy ánh nắng, đất mẹ của nàng là xứ lạnh. Mà nàng lại chưa có quần áo ấm.

      Nàng đứng ngắm ngiá hồi lâu trước gương. Nàng vận bộ đồ ngựa bằng nhung màu xanh lơ, bên ngoài là chiếc áo choàng cổ màu vàng chanh. Mái tóc đen dài tới ngang lưng được chải gọn và buộc lại sau gáy bằng sợi ruy băng xanh. Vài món tóc quăn đen nhánh rủ trước trán, bên dưới vành mủ nhung xanh cùng bộ, nghiêng nghiêng cách nghịch nghợm dầu nàng.

      − Trời, kate, đẹp quá lắm!-Dora vào dọn dẹp reo lên.

      Nàng mỉm cười hài lòng với hầu và khoan thai bước xuống cầu thang. Nàng ghé nhìn vào phòng ăn và thấy Ellen thưởng thức bữa diểm tâm thịnh soạn.

      − Chúc buổi sáng tốt lành, nell.-Kate chào và nhón ngay mẩu bánh mì nhai ngon lành

      − Con định đâu thế? Ngồi xuống ăn sáng .

      − Con vội, với lại con cũng đói lắm. -Kate đáp .

      Ellen lừ mắt.

      đói mà lại tâm phá hỏng bữa ăn sáng của tôi.-Bà càu nhàu trong khi Kate nuốt thêm miếng thịt xông khói.

      Kate cười vang rồi lau và xỏ vào đôi găng tay màu xanh.

      đáng , Nell.-nàng và ôm chầm lấy bà gia sư.-Con về vào giờ ăn trưa.

      − Nhưng con đâu vậy?-Ellen cau mày

      Hamilton. Chúng ta chưa có bộ đố nào phù hợp với chuyến biển, biết đấy.

      − Thôi được nhưng chỉ mình con thôi nhé. lục mấy cái rương cũ chắc chắn là còn khối đồ dùng được.

      − Chắc chắn! Nhưng Nell quí ơi, phát triển khá nhiều trong mười năm qua đấy. Cam đoan là còn mặc vừa những bộ đồ cũ nữa rồi.-Nàng cười khúc khích trước vẻ mặt của Ellen và vui vẻ bước ra khoi nhà.

      Chỉ mất ít phú nàng phi ngựa tới cầu Somerset. Nàng ghìm cương lại bởi chiấc cầu tách đôi cho con thuyền chui qua. Mặt biển trở lại êm ả hẳn là mệt mỏi sau cơn cuồng nộ.! Chỉ những đám rong tảo, những con cua gãy càng nằm la liệt bãi cát là chứng thực cho cơn bão tối hôm trước

      Chiềc cầu vừa hạ từ từ xướng và Kate thúc ngựa sang đảo chính. Nàng rẻ ra con đường hẹp dẫn ra vịnh Móng ngựa, nơi nàng và Danny thường đến chơi đùa.. Cảng Hamilton ra ngay sau khúc ngoặt của con đường. Trước kia nơi đây chỉ là cái làng và nó phát triển nhanh đến nổi có khả năng thay thế thủ phủ ST.George nay mai.

      Tuy vậy Hamilton cũng lớn hơn là bao so với phố chính của nó là Front Street. Dằng sau những con phố ngắn ngủn toả ra từ Front Street, chẳng có gì ngoài mấy ngôi nhà gỗ lèo tèo, vaì ba túp lều bé tẹo và những bãi đước bạt ngàn.

      Kate phóng dọc theo Front Street rồi rẻ sang phố Main. Nàng buộc ngựa bên ngoài cửa hiệu của bà Winglet và nhanh chóng nhanh chóng lựa được sấp vải màu ô liu trong nhửng mẫu hàng mà bà chủ hiệu bày ra cho nàng xem

      − màu này hợp với Ellen lắm đây.

      − Đúng đấy. Khiếu thẩm mỹ cũa hoàn hảo.-bà chủ tán. Rỏ quá, Kate chẳng chonđụng thứ hàng đắt tiền nhất của bà là gì.

      − Ừm...đây nữa. Tôi muốn may bộ với hàng khuy này và có lớp lót ấm bên trong.

      − Tuyệt diệu!-bà Winglet reo lên và dập hai bàn tay vào nhau.

      Kate chôn thêm vài mảnh nữa rồi với tiềng thở phào hài lòng nàng quay sang bà Winglet.

      − Mọi thứ phải xong xuôi vào cuối tuần sau đó nhé.

      − Tuần sau?-bà Winglet há hốc mồm

      − Phải, tuy chưa biế lúc nào xuống nhưng tôi hy vọng là sớm thôi và tôi muốn tất cả bộ này phải hoàn tất trước ngày chúng tôi khởi hành

      − Tất nhiên, tất nhiên rồi Newbury.-bà Winglet xin lỗi.-Tôi rất tiếc vì khỏi Bermuda.

      Bà ta tiếc , bởi bà ta sắp mất khách hàng sộp nhất còn gì, Kate nghĩ bụng nhưng nàng chỉ làm thinh. Nàng còn phải vội về để bắt kịp bữa trưa.

      Gần trưa, àng tới chân đồi Werk. toán thuỷ thủ quen biết nhấc mũ chào nàng và đám lại bằng nụ cười khiến cả đám nhất loạt thờ dài.

      − Lạy chúa!- gã thoấ lên cho cả bọn-Con bé kháo quá.

      Danny bỗng đâu ra bên kia đường chắc là từ vừa đồi xuống. Cậu ta nhận ra Kate và thúc ngựa đuổi theo.

      − Chào Kate. Biến đâu cả sáng thế? Lạy chúa trông bãn sáng chói như đồng năm siling ấy!-Danny toét miệng cười

      − Mình Hamilton. Mà này trông cậu có vẻ phởn chí quá nhỉ?-nàng nhận xét cách nghi hoặc.

      − Trời đất nếu sáng nay Kate ra chỗ đắm tàu Kate cũng thế thôi. Mọi người kéo nó lên và cứ treo cổ tôi nếu nó phải là món bẫm. Ai cũng sướng phát rồ lên.

      kate sa sầm mặt.

      − Thế mấy người thuỷ thủ tội nghiệp ấy ra sao rồi?

      − Khá hơn rồi, Kate ạ. Họ đủ sức quay trở vầ mỹ.

      Nàng thở dài.

      − Thôi Danny, mình đói lắm rồi. Sáng nay mình chỉ mới nă qua loa. cậu có muốn cùng về nhà mình và ăn trưa luôn với mình ?

      Danny toe teót cười.

      − Quả là vai bạn còn có cái đầu. Mình cũng đói ngẫu đây. Nào thôi!-Cậu lao lên phía trước. Kate mỉm cười bám theo.

      Họ dong ngựa vào chuồng thở hổn hển vì thích thú. gã đầy tớ da đen chạy đến

      − Lau rửa qua loa cho chúng rồi hãy thả vào chuồng. Danny dặn và tung đồng tiền vào tay gã. Kate gật đầu tán thưởng cử chỉ hào phóng của bạn. CHo tiền gia gia nhân phải là thông lệ, bởi mọi kẻ ăn nguờ làm trong nhà đuề được nhận khoản tiền thưởng thường xuyên

      Họ vừa cười vừa bước vào nhà . Ellen đón cả hai bằng nụ cười cởi mở khuôn mặt phúng phính

      − Daniel hay quá. Cậu dùng bữa trưa với chúng tôi luôn nhé?-và đợi trả lời bà quay người trước dẩn họ tới khu nhà kính phía sau. Ở đây trồng đủ các giống cam quít và những loài hoa lạ. CHính giữa gian dặt bà ăn lớn có ghế xếp quanh. Hoa lá, cây cỏ toả hương thơm dìu dịu đầy quyến rủ.

      Cáy món ăn bưng ra hấp dẫn.

      Thịt, phó mát, hoa quả, xa lát, kèm theo đủ loại bánh ngọt và bánh mì thơm phức. Đôi bạn trẻ được thả sức tung hoành bàn ăn, và chỉ loáng vét sạch.

      Cuối cùng, Kate đẩy lùi ghế ra và rên lên:

      − Trời ơi, tôi nhúch nhích nổi nữa.

      − Ừ... ừm...- Danny phụ hoạ.

      − Hai cậu chẳng khác gì trẻ con, ăn uống kiểu đâu mà cứ như bao giờ được ăn nữa bằng, -Ellen rầy la.

      Danny ngoác miệng cười, còn Kate lại tiếp tục rên rỉ. Nàng trút 1 hơi thở dài và thốt lên:

      − Ôi, Danny ơi, dạo 1 chút , may ra có thể sống sót nổi sau bữa ăn này đấy.

      − Quỷ bắt bạn , Kate. là tồi, bạn phải thấy rằng tôi thể xê xích nổi tí tẹo nào nữa chứ.

      − Thôi được, nhóc con! Cứ ngồi chết gí ở đấy nhé, tôi đây!

      Danny bực bội quẳng chiếc dĩa xuống và đứng dậy.

      bạn chết tiệt. Chờ đấy, mình cùng.

      Kate cười giòn giã. Nàng thừa biết ngay từ đầu là Danny theo nàng.

      Nhưng, Ellen gọi giật họ lại.

      − Ôi, Kate, suýt nữa quên mất! Sáng nay, ông Ludlow nhắn sang là đặt vé cho chúng ta tàu Bermudian, mười ngày nữa khởi hành.

      Mắt Kate sáng lên, nàng vỗ tay cuồng nhiệt.

      − Ôi thế tuyệt quá! Con lắm, Nell, - và nàng chạy tới hôn đánh chụt vào má bà gia sư.

      Đôi mắt xanh của Danny tối sầm lại, nhưng cậu làm thinh và theo bạn ra ngoài. Họ dạo bước thong thả con đường trong vườn, mỗi người mơ màng với 1 ý nghĩ riêng. Chợt Danny phá vờ im lặng bằng giọng vùng vằng.

      − Cha tôi chẳng gì về chuyện này. Tôi nghĩ là nó lại đến sớm đến thế.

      Nàng dừng lại và ngước nhìn bạn.

      − Danny, đừng có rầu rĩ nữa... Cậu ngớ ngẩn.

      Nàng thân mật nắm lấy cánh tay bạn. - Chúng mình là bạn của nhau, mãi mãi, thời gian cũng thể xoá mờ. Ở đây, cậu bận rộn đến nỗi chưa kịp nhân ra là vắng mình mình quay lại quấy nhiễu cậu rồi.

      Danny im lặng lẽo đẽo bám theo nàng rẽ sang lối bên cạnh. Những tán lá ướt đẫm lấp lánh dưới ánh nắng, hoa đủ các sắc màu tạo nên 1 khung cảnh mê hồn. Kate liến thoắng kể đủ thứ chuyện linh tinh. nàng muốn làm Danny khuyây khoả và quên nỗi buồn bực.

      − Ôi, Danny, - cuối cùng, nàng đổi giọng, than vãn; - cậu cười chứ!

      Danny đứng lại và đăm đăm nhìn khuôn mặt duyên dáng ngước lên, rồi đặt hai bàn tay to lớn lên đôi vai thanh mảnh của nàng.

      − Cười? Kate muốn nặn được 1 nụ cười của tôi lắm hả? Sao Kate có thể nhẫn tâm thế? Kate bỏ đến 1 thế giới khác, đầy những con người mới mẻ, lúc nào cũng sẵn sàng quên bạn cũ, còn tôi...tôi vẫn ngồi mốc ra ở đây, ở cái hòn đảo này mà mong nhớ Kate. Vậy mà Kate còn bắt tôi cười!

      − Danny! - Nàng thốt lên trách móc.

      − Thôi , đừng có làm như tôi là 1 thằng nhóc con nữa! - Chàng cấm cảu - Hãy nhìn tôi bằng đôi mắt xám kia và "" xem nào! - Bỗng nhiên cậu thở dài và kéo sát nàng vào người.

      Môi Danny phủ lên môi nàng và nàng để cho Danny kéo dài nụ hôn.

      Cuối cùng, cậu ta cũng dứt nổi ra và cúi nhìn đôi mắt nàng cũng trở thành buồn bã. Nàng hạ rèm mi xuống và đưa tay vuốt ve má bạn.

      − Danny, làm sao cậu có thể chơi trò đương sau những bữa ăn như thế này nhỉ, điều đó vượt quá khả năng hiểu biết hạn chế của mình đấy. Mình mình chịu...

      nàng lại giở cái giọng trêu chọc cũ! Đôi mắt xanh của chàng quắc lên giận dữ. Danny rút phắt tay về và đứng thẳng đơ người.

      − Tôi đùa đâu!

      − Ồ, cậu đùa ư? - Kate giễu. Mình cứ đùa, bởi vì mình chẳng muốn gì khác ngoài việc trêu đùa với cậu, Danny ạ! Hơn nữa cậu cần phải biết rằng mình có 1 thói quen tệ hại và thể tha thứ, là được làm chính mình khi ở bên cạnh cậu, cho nên đôi lúc mình quên mất, làm bộ làm tịch. - Nàng ném sang bạn 1 cái nhìn láu lỉnh, thách thức thái độ bực bội của chàng.

      Danny nhìn nàng trừng trừng, cố đóng vai tình nhân bị xúc phạm, mặc dù cậu chẳng có dáng dấp kẻ si tình chút nào, mà thực lòng cậu cũng phải như vậy. Cậu tởh dài và kéo nhệch môi thành 1 nụ cười buồn thảm.

      − Thôi được rồi, Kate. Nếu Kate cho tôi tán tỉnh nữa chúng ta ra bờ biển . Ngày hôm nay mà bơi thuyền tuyệt!

      Nàng phá lên cười.

      − Tán tỉnh mình á, cậu nhóc? - nàng ngửa mặt lên như thể xin trời chứng giám. - Bạn bè mà thế đấy à? - Rồi nàng chiếu thẳng đôi mắt sáng trong trẻo vào mặt bạn.

      − Cậu phải cảm ơn mình vì mình tỏ ra cứng rắn, Daniel Ludlow, bởi vì nếu cậu cứ cố làm việc đó, có thể kết thúc bằng việc mình có con, và thế là cậu phải cưới mình!

      của tôi ơi, đó đích thị là điều tôi ao ước.

      − Đó là vì cậu mới mười bảy tuổi và cậu nghĩ đến ngày mai. Thôi , Danny, cậu chẳng thoải gì với 1 mụ vợ chua ngoa đâu. Mình cam đoan với cậu là mình trở thành 1 bà vợ như thế. Nào! Cậu hãy quỳ xuống và cám ơn mình , Danny.

      Danny bật cười.

      − Cám ơn ai, Kate hay là Thượng Đế.

      − Mình, cậu ngốc ạ! Thượng đế làm gì được!

      Kate đáp và kéo tay cậu bạn lôi .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :