1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 2) - Laura Ingalls Wilder (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      [​IMG]

      NGÔI NHÀ THẢO NGUYÊN

      TẬP 2: Ngôi nhà đồng cỏ

      TÁC GIẢ: Laura Ingalls Wilder


      DỊCH: Lạc Việt

      NGUỒN: vnthuquan.net

      THỂ LOẠI: Phương Tây, Kinh điển

      SỐ CHƯƠNG: 26


    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 1

      VỀ MIỀN TÂY

      lâu lắm rồi, từ thuở các cụ ông, cụ bà nay mới chỉ là các cậu bé, bé hoặc các em tí xíu, thậm chí nhiều người con chưa chào đời, Bố, Mẹ cùng Mary, Laura và bé Carrie rời khỏi ngôi nhà ở Big Woods thuộc vùng Winsconsin. Họ ra , bỏ lại ngôi nhà quạnh hiu trơ trọi mảnh đất đốn sạch cây cối và bao giờ thấy lại nó nữa.

      Họ về xứ của người da đỏ.

      Bố lúc này ở Big Woods chen chúc nhiều người quá. Laura thường nghe vang lên tiếng chặt đeo của chiếc búa phải búa của Bố hoặc nghe vọng lại những phát súng do từ cây súng của Bố. Lối gần ngôi nhà biến thành con đường lớn. Hầu như mỗi ngày Laura và Mary luôn phải ngưng chơi, tò mò dá mắt vào những cỗ xe chậm chạp lăn bánh qua đó.

      Thú hoang còn sống nổi ở vùng đông người như vậy. Bố thích nơi này nữa. Bố thích nơi nào thú hoang có thể sống tự nhiên sợ sệt. Niềm vui của Bố là được ngắm những bầy nai mẹ, nai con nằm dưới bóng cây thản nhiên nhìn Bố, hoặc được nhìn thấy những con gấu mập ú lười biếng ăn những trái dâu rừng.

      Suốt nhiều buổi tối mùa đông. Bố với Mẹ về miền tây. Tại miền tây, mặt đất phẳng lì, cội cây lớn. Cỏ ở đó dày đặc, cao lút đầu. ở đó, thú hoang mặc sức lang thang tự vỗ béo đồng cỏ ngút ngàn bóng người, ngoại trừ người da đỏ.

      ngày cuối đông, Bố với Mẹ:

      - Do em phản đối nên dứt khoát rời về miền tây. nhờ bán những thứ mình có ở đây và có thể bán với giá khá cao, đủ cho mình dựng lại cuộc sống mới ở nơi khác.

      Mẹ hỏi:

      - Ô, Charles! Mình phải ngay sao?

      Thời tiết độ giá rét và ngôi nhà ấm cúng này rất đầy đủ tiện nghi. Bố :

      - Mình thể qua sông Mississippi sau khi băng tan.

      Thế là Bố bán ngôi nhà , bán luôn con bò cái và cả con bò con. Bố uốn cong nhiều cọng hồ đào, ghép đứng vào thành xe làm thành dàn khung mui. Mẹ giúp Bố căng tấm bạt phủ lên đó.

      Rồi trong bóng tối mờ nhạt của buổi sớm, Mẹ khẽ lay gọi Mary và Laura thức dậy. Dưói ánh lửa lò sưởi và ánh nến, Mẹ rửa ráy, chải tóc, mặc quần áo ấm cho cả hai. Phủ ngoài bộ đồ lót bằng nỉ mỏng màu đỏ là bộ áo váy len và những chiếc vớ len dài. Mẹ còn choàng thêm lớp áo khoác, chiếc mũ da thỏ và những chiếc bao tay màu đỏ.

      Đồ đạc trong nhà được chuyển hết lên xe, ngoại trừ mấy chiếc giường và bàn ghế. cần mang theo những thứ này vì Bố có thể làm được bất kì lúc nào.

      lớp tuyết mỏng phủ mặt đất. Trời mờ tối, yên tĩnh và lạnh cóng. Những thân cây trần trụi đứng thắng dưới ánh sao nhoà nhạt trong sương mù. Riêng phía trời đông hơi rạng sáng và qua vùng cây ám xịt, đoàn xe ngựa le lói ánh đèn chạu tới mang theo ông nội, bà nội, các bác và bầy trẻ chị em họ.

      Mary và Laura ôm cứng mấy con búp bê tơi tả, tiếng. Bầy chị em họ đứng thành vòng tròn bao quanh. Bà nội và các tới ôm hôn mọi người rồi lại ôm hôn nữa trong lúc chào tạm biệt.

      Bố treo cây súng lên dàn khung mui xe ngay sát tấm vải bạt ở nơi mà Bố có thể vươn tay tới mau nhất từ chỗ ngồi của mình. Túi đạn và ống thuốc nổ treo ngay dưới cây súng. Bố cẩn thận đặt chiếc hộp đàn giữa đống gối để cây đàn hư khi xe lắc mạnh.

      Mấy chú, bác giúp cột ngựa vào xe. Bầy trẻ chị em được nhắc tới hôn tạm biệt Mary và Laura. Rồi Bố nhấc Mary và Laura lên chiếc giường két ở cuối thùng xe. Bố giúp Mẹ leo lên chỗ ngồi phía trước xe và bà nội tới trao bé Carrie cho Mẹ. Bố đu lên ghế cạnh Mẹ và con chó săn Jack theo đuôi xe.

      Họ ra như thế, rời xa ngôi nhà . Các cánh cửa sổ đêm đóng kín nên ngôi nhà thể nhìn theo họ. Nó đứng đó, trong hàng dâu tây, sau hai cây sồi mà bóng lá xanh vẫn che mát cho Mary và Laura chơi đùa phía dưới vào những ngày hè. Và, đó là hình ảnh cuối cùng của ngôi nhà .

      Bố tin chắc là khi tới miền tây, Laura được thấy papoose. bé hỏi:

      - Papoose là cái gì, Bố?

      Bố đáp:

      - Papoose là em bé da đỏ tí xíu.

      Xe tiếp tục lăn con đường dài xuyên qua những rừng cây đầy tuyết cho tới khi họ vào thị trấn Pepin. Mary và Laura từng có dịp thấy thị trấn này từ trước nhưng quanh cảnh lúc này khác hẳn. Cửa các ngôi nhà và tiệm hàng đều đóng kín, tuyết phủ dày các khúc gốc cây và bóng trẻ con chơi đùa ngoài trời. Chen giữa các khúc gốc cây là những đống gỗ lớn được buộc chặt. Đó đây chỉ loáng thoáng vài ba người đàn ông mang ủng, đội mũ da, khoác áo choàng kẻ sọc vuông.

      Mẹ cùng Mary, Laura ngồi xe ăn bánh mì với mật mía, còn lũ ngựa ăn bắp trong những túi đeo trong lúc Bố vào cửa hàng đổi da thú lấy những thứ cần cho chuyến . Họ dừng lâu ở thị trấn vì phải băng qua hồ ngay hôm đó.

      Mặt hồ mênh mông trắng xoá và phẳng lì mãi tới chân trời xám. Những vết xe băng qua hồ kéo dài hun hút tựa hồ vô tận.

      Bố lái xe mặt băng, theo các vết xe cũ. Các vành bánh xe nghiến rau ráu trong tiếng vó ngựa khua lốp cốp tạo thành điệu buồn tẻ. Thị trấn ở phía sau dần, dần thêm cho tới khi ngôi cửa hàng lớn chỉ còn bằng cái chấm. Xung quanh họ có gì ngoài vung gian hoang vắng im lìm. Laura ưa cảnh này. Nhưng Bố ngồi ngay phía trước và Jack chạy theo dưới xe. bé biết có gì nguy hiểm cho khi Bố và Jack có mặt ở đó.

      Cuối cùng xe lại lăn ngược lên dốc đất, rồi lại có những hàng cây. Giữa những hàng cây lại có ngôi nhà gỗ . Nhờ vậy, Laura cảm thấy dễ chịu hơn.

      Ngôi nhà có người ở, chỉ là trạm dừng chân. Nó bé xíu và khá lạ với lò sưởi lớn và những sạp gỗ nhám dựa vào các bờ vách. Nhưng nó trở nên ấm áp khi Bố nhóm xong lửa trong lò sưởi. Đêm đó, Mary và Laura cùng bé Carrie ngủ với Mẹ chiếc giường đặt giữa nền nhà, ngay trước lò sưởi trong khi Bố ngủ ở ngoài xe để canh chừng xe và lũ ngựa.

      Giữa đêm, tiếng động kì lạ khiến Laura tỉnh dậy. Tiếng động giống như tiếng súng nhưng sắc gọn hơn, kéo dài hơn. Rồi lại nghe tiếng tiếp theo, tiếp theo nữa. Mary và bé Carrie vẫn ngủ say nhưng Laura nhắm mắt nổi cho tới khi nghe Mẹ khẽ nhắc trong bóng tối:

      - Ngủ , Laura. Đó chỉ là tiếng động do băng nứt vỡ.

      Sáng hôm sau, Bố :

      - Caroline, may mà mình qua hồ hôm qua. khó ngờ lại băng lại tan trước ngày hôm nay. Thành ra mình là những người cuối cùng qua hồ và hết sức may mắn vì băng nứt vỡ khi mình ở giữa chừng.

      Mẹ đáp :

      - Hôm qua, em nghĩ về điều đó, Charles.

      Hôm qua Laura hề nghĩ gì, nhưng lúc này bé nghĩ tới điều xảy ra khi nền băng đột ngột nứt ngay dưới bánh xe và cả nhà chìm trong đáy nước lạnh giá buốt giữa vùng hồ mênh mông. Mẹ :

      - làm cho các con sợ đó, Charles.

      Bố kéo Laura vào vòng tay rắn chắc, ghì chặt, :

      - Mình qua sông Mississippi rồi.

      Vẫn ôm bé, Bố vui vẻ tiếp:

      - Con thấy thế nào, nửa-bình-rượu-ngọt-chuyếnh-choáng? Con có thích xứ sở người da đỏ ở miền tây ?

      Laura bảo rất thích và hỏi có phải họ ở trong xứ của người da đỏ . Chưa phải thế vì họ còn ở trong vùng Minnesota.

      Đường tới xứ sở da đỏ còn xa, rất xa. Mỗi ngày, lũ ngựa đều ráng sức nuốt những đoạn đường dài nhất. Mỗi đêm, Bố và Mẹ lại dựng trại tại điểm mới. Đôi khi họ phải dừng nhiều ngày ở cùng điểm do lạch suối bị tràn ngập nên phải chờ lúc nước rút mới qua được. Họ qua nhiều lạch suối, thấy nhiều rừng cây, núi đồi kì lạ và cả những vùng quê kì lạ hơn nữa do bóng cây. Họ cũng vượt nhiều con sông những cây cầu gỗ bắc ngang và tới con sông đục ngầu có cầu.

      Đó là sông Missouri.

      Bố lái xe xuống bè và cả nhà ngồi bất động xe trong lúc chiếc bè đung đưa rời xa bờ đất an toàn, chậm chạp nhích ngang mặt sông lấm bùn chảy xiết.

      Sau nhiều ngày nữa họ lại tới vùng đồi. Giữa trũng đất, cỗ xe bỗng bị quấn dính trong hố bùn đen. Mưa đổ ào ào giữa tiếng sấm ì ầm và lửa chớp loé sáng. chỗ nào có thể hạ trại và nhóm lửa. Mọi thứ trong xe đều ướt sũng lạnh ngắt, nhưng họ vẫn phải ngồi tại chỗ gặm những món ăn nguội.

      Hôm sau, Bố tìm được nơi có thể dựng trại bên sườn đồi. Mưa ngưng lại nhưng họ phải mất thêm tuần lễ chờ nước trong lạch suối rút xuống và bùn quấn vào bánh xe khô lại để Bố có thể đào lôi bánh xe ra.

      ngày trong lúc chờ đợi, họ thấy người đàn ông cao gầy, cưỡi con ngựa đen từ trong rừng tới. Người này và Bố chuyện hồi rồi cùng về mé rừng. Khi hai người quay lại, mỗi người đều cưỡi con ngựa đen . Bố đổi những con ngựa hung mệt mỏi lấy cặp ngựa đen này.

      Những con ngựa có thân hình thon thả rất đẹp và Bố bảo tuy chúng là ngựa đua nhưng là giống ngựa chính gốc miền tây. Bố :

      - Chúng khoẻ như la và tinh khôn như mèo vậy.

      Chúng có cặp mắt lớn hiền hoà, bờm và đuôi dài thượt, ống chân thon, các bàn chân hơn nhiều nhưng nhanh hơn nhiều so với bàn chân của giống ngựa ở Big Woods.

      Lúc Laura hỏi tên chúng là gì, Bố và Mary tuỳ ý đặt tên cho chúng. Thế là Mary đặt cho con tên Pet và Laura đặt tên cho con kia là Patty. Khi lạch suối còn gầm thét dữ dội và đường khô ráo hơn, Bố đào bánh xe lên khỏi hố bùn. Bố cột Pet và Patty vào xe và tất cả cùng lên đường.

      Trong cỗ xe buông kín mui, cả nhà vượt khoảng đường dài từ Big Woods qua Minnesota tới Iowa và Missouri. Suốt khảong đường thăm thẳm đó, Jack miệt mài chạy đều dưới gầm xe. Bây giờ, họ cuốn mui xe lên băng qua vùng Kansai.

      Kansai là vùng đất phẳng bao la phủ dày lớp cỏ cao luôn rì rào trong gió. Ngày nối ngày, họ trong vùng đất này và thấy thứ gì khác ngoài bầu trời lồng lộng cùng đồng cỏ luôn gợn sóng. Cỗ xe nằm ngay tâm điểm đường tròn luôn hoàn hảo do khung trời uốn cong xuống đụng mặt đất phẳng lì.

      Suốt ngày Pet và Patty lao lên phía trước, phóng nhanh rồi thả chậm rồi lại phóng nhanh, nhưng họ vẫn thể ra khỏi tâm điểm của vòng tròn kia. Khi mặt trời xuống thấp, đường tròn vẫn giữ nguyên xung quanh họ và chân trời ửng màu hồng. Rồi dần dần mặt đất chuyển sang tối sầm. Gió đùa trong cỏ tạo ra thanh đơn điệu. Ngọn lửa trại bé hơn và tưởng chừng mất hút giữa gian bát ngát. Nhưng những ngôi sao lớn treo nền trời toả sáng chói lọi và gần tới độ Laura cảm thấy vươn tay lên là chạm phải.

      Ngày hôm sau, trời đất vẫn vậy và đường tròn kia cũng thay đổi. Laura và Mary đều mệt mỏi vì quang cảnh đó. có việc gì mới để làm và cũng có thứ gì mới để ngắm. Chiếc giường két ở cuối thùng xe được phủ gọn gàng bằng tấm chăn màu xám. Laura và Mary ngồi đó. Tấm bạt mui được vén lên ở hai bên và cột chặt để gió đồng thời vào trong xe. Gió cuốn tung những lọn tóc cài màu hung của Laura cùng những cuộn tóc óng vàng của Mary và ánh sáng chói chang luôn bám chặt mí mắt các .

      Thỉnh thoảng con thỏ lớn nhảy vọt khỏi đám cỏ bị thổi ngả nghiêng. Jack thèm nhìn tới. Con chó tội nghiệp cũng thấm mệt với các bàn chân bị cào xước đau đớn do phải vượt đoạn đường quá dài. Cỗ xe tiếp tục xóc giật và tấm bạt mui phần phật trong gió. Phía sau xe, hai vệt bánh mờ nhạt kéo dài mãi thay đổi.

      Lưng Bố cong xụm xuống. Hai tay Bố nắm chặt dây cương trong lúc gió thổi bạt bộ râu dài. Mẹ ngồi thẳng người, im lặng. Bé Carrie ngủ vùi trong chiếc nôi đặt giữa những bó quần áo, chăn màn.

      - A-oooo!

      Mary ngáp lớn và Laura lên tiếng:

      - Mẹ, cho chúng con xuống chạt sau xe, được ? Chân con tê quá rồi!

      Mẹ :

      - được, Laura!

      Laura hỏi:

      - Mình dựng trại sớm hơn chút được sao?

      Thời gian hình như quá dài kể từ buổi trưa, lúc cả nhà cùng ngồi ăn bãi cỏ dưới bóng mát của cỗ xe.

      Bố đáp:

      - Chưa được! Lúc này còn quá sớm mà!

      Laura :

      - Con muốn dựng trại bây giờ. Con mệt quá rồi!

      Lập tức Mẹ lên tiếng:

      - Laura!

      Mẹ chỉ có vậy, nhưng có nghĩa là Laura được kêu ca. Cho nên, phàn nàn nữa nhưng trong lòng vẫn ấm ức. ngồi im nghĩ về những lời phàn nàn với chính mình.

      Hai chân tê nhức và gió ngưng thổi tung mái tóc. Cỏ đồng vẫn ngả nghiêng gợn sóng và cỗ xe tiếp tục nảy xóc. Thêm thời gian dài nữa có điều gì khác xảy ra.

      Chợt Bố lên tiếng:

      - Mình sắp tới con lạch suối hay con sông phải. Các con , các con có nhìn thấy những lùm cây ở phía trước ?

      Laura đứng thẳng lên, bíu chặt cọng khung mui. Xa xa về phía trước, nhìn thấy cụm màu tối lè tè. Bố :

      - Cây đó! Gọi theo hình của những bóng cây in xuống mà. Ở xứ này, cây là để chỉ nước. Đó là nơi mình hạ trại, tối nay.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 2

      BĂNG NGANG DÒNG LŨ

      Pet và Patty hối hả xoải vó tựa hồ chúng cũng vui thích. Laura nắm chặt cọng khung mui đứng thẳng cỗ xe lắc lư. Phía dưới vai Bố và vượt xa những gợn sóng cỏ xanh, có thể nhìn thấy những lùm cây giống bất kì loại cây nào mà gặp. Chúng cao hơn những bụi rậm.

      Đột nhiên Bố la lên:

      - Hu – oa!

      Rồi Bố lẩm bẩm mình:

      - Theo đường nào bây giờ?

      Đường ở đây chia thành hai nhánh và thể nhánh nào được qua lại nhiều hơn. Cả hai đều có những vết xe cũ in cỏ. Rồi cả hai đều đột ngột mất biến giữa lớp cỏ cao ngả nghiêng trong gió.

      Bố quyết định:

      - Tốt hơn là nên xuống dốc. Lạch suối phải ở dưới trũng sâu. Có lẽ nhánh đường này dẫn tới khúc nước cạn.

      Bố cho Pet và Patty chạy về hướng nam.

      Đương đổ xuống ngược lên, lại đổ xuống, ngược lên nữa rồi vươn dải đất hơi uốn cong. Lúc này, những lùm cây nhích lại gần hơn nhưng vẫn cao hơn. Rồi Laura thở hổn hển, bíu chắc cọng khung mui, vì gần như sát ngay dưới mũi Pet và Patty, còn những ngọn cỏ lay động, cũng còn cả đất nữa. bé nhìn ngang các đỉnh ngọn cây và thấy phía bên kia bờ đất.

      Con đường quẹo gắt ở chỗ đó.

      Nối sau đoạn ngắn chạy dọc đỉnh vách là đoạn dốc đứng. Bố cài thắng, Pet và Patty dồn hết sức về phía sau, cố kìm bước và gần như khuỵu xuống. Những vành bánh xe trượt tới, hạt thấp cỗ xe từng chút, đưa nó xa dần khỏi đoạn dốc đứng. Những vách đất đỏ trần trụi lởm chởm vụt dâng lên ở hai bên sườn xe. Cỏ cuồn cuộn các đỉnh vách gấp nếp dựng đứng. Hơi nóng hừng hực từ các bờ vách phả thẳng vào mặt Laura. Gió thổi cao, nhưng đợt nào lọt xuống vách đất sâu thẳm này. bất động đầy vẻ lạ lùng và vắng lặng.

      Lúc ấy, cỗ xe lại lăn mặt đất phẳng. Ngách đất hẹp vừa được vượt qua mở vào vùng đất trũng, tại đât um tùm cây cao mà khi ở đồng cỏ, Laura nhìn thấy ngọn. Những cụm cây rợp bóng rải rác khắp đồng cỏ và ở phía dưới, bầy nay nằm mình trong bóng mát.

      Laura ngạc nhiên vì thấy lạch suối. Nhưng vùng đất trũng khá rộng. ở đây, phía dưới đồi cỏ, lại có nhiều ngọn đồi xinh xắn chen với những khoảng chan hoà ánh nắng. khí ngưng đọng và oi ả. Dưới vành bánh xe, mặt đất xốp mềm. Trong những khoảng có ánh nắng, cỏ mọc thưa và bị bầy nai ngắt cụt.

      Những vách đất đỏ trần trụi cao vút đứng thẳng phía sau cỗ xe hồi lâu. Nhưng, khi Pet và Patty dừng lại uống nước bên lạch suối các vách đất gần như khuất hẳn sau những ngọn đồi và các lùm cây.

      Tiếng nước róc rách dội vang bầu trong khí im lìm. Bóng những lùm cây mọc dọc bờ lạch suối biến thành vùng tối phủ kín mặt nước. ở giữa dòng, nước chảy xiết lấp lánh ánh bạc và xanh biếc.

      Bố :

      - Nước trong lạch suối này khá sâu. Nhưng nghĩ là mình lo liệu ổn mọi chuyện. Em có thể nhận ra đây là khúc suối cạn nhờ các vết xe cũ. Em nghĩ thế nào, Caroline?

      Mẹ đáp:

      - Như những điều , Charles.

      Pet và Patty hếch hếch mũi. Tai chúng bạt tới trước trong lúc chúng nhìn lạch suối rồi bật ra sau như để nghe Bố . Chúng thở ra hơi dài rồi chụm những chiếc mũi mềm mại vào nhau cùng hít hít.

      Cách đoạn về phía lạch suối, Jack táp táp chiếc lưỡi đỏ hỏn mặt nước.

      Bố :

      - Phải hạ mui xe xuống.

      Bố nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, hạ tấm bạt phủ hai bên, cột chặt vào thùng xe. Rồi Bố kéo sợi dây ở phía sau cho tấm bạt khép kín lại chỉ còn hở lỗ tròn xíu ở chính giữa.

      Mary buông người xuống giường. ưa những khúc sông cạn và rất sợ dòng nước chảy xiết. Nhưng Laura lại nôn nao muốn thấy nước văng tung toé. Bố leo trở lại chỗ ngồi, :

      - Tới giữa dòng có lẽ lũ ngựa phải bơi. Nhưng mình lo ổn mọi chuyện, Caroline.

      Laura nghĩ tới Jack và nhắc:

      - Con muốn cho Jack lên thùng xe, Bố.

      Bố đáp, xiết chặt dây cương trong bàn tay. Mẹ :

      - Jack biết bơi, Laura. Nó tự lo được.

      Cỗ xe tiến tới, lăn vào trong bùn. Nước bắt đầu lăn vào bánh xe. Nước văng mỗi lúc dữ hơn. Cỗ xe lắc mạnh khi dòng nước ào ạt xô tới. Rồi lập tức cỗ xe hẫng lên, chới với, chao động. Đó là cảm giác thích thú.

      Tiếng ầm ĩ ngưng bặt và Mẹ giọng lanh lảnh:

      - Nằm xuống, các con.

      Như tia chớp, Mary và Laura nằm rạp xuống giường. Khi Mẹ bằng cái giọng như thế, các luôn làm theo ngay. Mẹ đưa tay kéo tấm chăn chùm kín từ đầu tới chân các và nhắc:

      - Nằm im như thế! được nhúc nhích!

      Mary cử động, im lìm và run rẩy. Nhưng Laura kìm nổi mình hé vạch lỗ . rất muốn coi điều gì xảy ra. cảm thấy cỗ xe lắc lư và đảo hướng. Dòng nước xô đến ầm ĩ rồi lại tắt lịm ở xa. Đúng lúc đó, giọng của Bố khiến Laura khiếp hãi. Bố :

      - Giữ lũ ngựa, Caroline!

      Cỗ xe nghiêng xéo , tiếng dòng nước xô mạnh đột ngột vào sườn xe. Laura ngồi bật dậy, bấu mạnh móng tay vào tấm chăn trùm đầu.

      Bố biến khỏi chỗ ngồi. Chỉ mình Mẹ níu chặt dây cương bằng cả hai tay. Mary chúi vào trong chăn trở lại, nhưng Laura vươn ra xa hơn. thể nhìn thấy bờ lạch suối. cũng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trước cỗ xe, ngoại trừ dòng nước phăng phăng lao tới. Và, giữa dòng nước là ba cái đầu: đầu của Pet, đầu của Patty và đầu của Bố, , ướt sũng. Nắm tay Bố ngập trong nước vươn lên nắm chắc hàm thiếc của Pet.

      Laura chỉ nghe văng vẳng giọng của Bố giữa tiếng nước xô ào ạt. Giọng Bố bình tĩnh và vui vẻ, nhưng nghe Bố gì. Bố trò chuyện với lũ ngựa. Mặt Mẹ trắng bệch và kinh hoàng. Mẹ quát:

      - Nằm xuống, Laura!

      Laura nằm xuống. thấy lạnh run và muốn bệnh. Nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn thấy dòng nước dữ dằn và bộ râu hung hung của Bố ngập chìm trong đó.

      hồi lâu, rất lâu, cỗ xe lắc lư, bồng bềnh và Mary khóc thành tiếng còn dạ dày Laura cứ đau quặn, đau quặn thêm mãi. Rồi những vành bánh xe trước va đụng, lăn lao xao và Bố hét lớn. Toàn thể cỗ xe nẩy bật lên, xốc mạnh, dốc ngược về phía sau, nhưng tất cả bánh xe lăn nền đất. Laura lại nhỏm dậy, bíu lấy chiếc ghế. thấy những chiếc lưng ướt đẫm oằn oại của Pet và Patty leo lên triền dốc và Bố chạy kèm bên chúng la lớn:

      - Hi, Patty! Hi, Pet! Ráng lên! Ráng lên! Những bông cúc tuyệt vời! Những ngoan!

      Lên tới bờ, chúng dừng lại, thở hổn hển, rũ nước tung toé. Và, cỗ xe đứng im lìm sau khi băng qua dòng lũ an toàn.

      Bố cũng đứng thở và rũ nước, còn Mẹ kêu lên:

      - Ô, Charles!

      Bố :

      - Đó, đó, Caroline! Mình thoát nạn rồi, nhờ chiếc thùng xe chắc chắn gắn dính cứng với guồng bánh. chưa từng thấy dòng lũ dâng lên mau như thế. Pet và Patty đúng là các tay bơi cừ khôi, nhưng nghĩ chúng có thể qua nổi, nếu giúp chúng.

      Nếu Bố biết cách xoay xở, hay nếu Mẹ quá hoảng hốt trong lúc điều khiển xe, hay nếu Mary và Laura ngoan ngoãn làm Mẹ rối trí lúc đó cả nhà tiêu hết. Dòng nước có thể cuốn họ xa xa, dìm họ xuống đáy và ai còn biết nổi mình ra sao. Có lẽ nhiều tuần lễ sau còn ai rong ruổi con đường này.

      Bố :

      - Tốt rồi, mọi thứ đều kết thúc ổn thoả.

      Và, Mẹ nhắc:

      - Charles, ướt đến tận xương kìa!

      Trước khi Bố kịp trả lời, Laura bỗng kêu lên:

      - Ồ, Jack đâu rồi?

      Cả nhà quên khuấy Jack. Họ bỏ con chó lại bên kia bờ nước kinh hoàng bây giờ ai thấy nó đâu. Chắc chắn nó cố bơi theo, nhưng lúc này họ thể tìm ra nó vùng vẫy ở nơi nào trong dòng nước.

      Laura nuốt xuống cách khó khăn, cố giữ bật khóc. vẫn biết khóc là điều đáng xấu hổ nhưng trong người lại có tiếng gào thét. Suốt con đường dài từ Wisconsin, Jack chạy theo họ bén gót, nhẫn nại và trung thành cùng cực, và lúc này, họ lại bỏ mặc nó. Con chó quá mệt và lẽ ra họ nên đặt nó vào thùng xe. Vậy mà nó phải đứng lại bờ nhìn theo cỗ xe rời xa tựa hồ ai còn lưu tâm tới nó nữa. Và, nó bao giờ còn biết cả nhà mong mỏi có nó ở bên cạnh nhiều tới mức nào.

      Bố bảo bao giờ muốn làm như vậy với Jack cho dù được trả cả triệu đô-la. Nếu Bố biết nước ở giữa dòng dữ dằn như thế, Bố để Jack tự bơi qua.

      - Bây giờ vô phương cứu vãn rồi!

      Bố ra xa, leo lên, lội xuống theo bờ lạch suối tìm Jack, vừa gọi lớn vừa huýt gió.

      Hoàn toàn vô vọng. Jack biến mất.

      Cuối cùng vẫn thể làm gì khác hơn là tiếp tục ra . Pet và Patty được nghỉ khoả. Quần áo Bố khô trong lúc tìm kiếm Jack. Bố lại cầm dây cương, lái xe lên đồi rời xa vùng đất trũng bên lạch suối.

      Suốt dọc đưòng, Laura luôn nhìn về phía sau. Dù biết khó có thể thấy lại Jack, nhưng vẫn mong con chó xuất . thấy thứ gì ngoài những dải đất thấp uốn cong giữa cỗ xe với lạch suối, và phía bên kia, những vách đất đỏ kì dị lại dựng lên thẳng đứng.

      Rồi, những dốc đất cao tương tự dâng trước cỗ xe. Nhiều vết xe mờ cũ chạy vào ngách hẹp len giữa các vách đất. Pet và Patty leo ngược lên mãi cho tới khi ngách đất hẹp mở ra thành trũng đất đầy cỏ. Thêm lần nữa, trũng đất này vươn rộng tới đồi cỏ cao.

      Khắp nơi có đường, có cả vết xe cũ mờ nhạt nhất hay dấu chân ngựa qua lại. Đồng cỏ này như chưa hề có ai nhìn thấy trước đó. Chỉ có cỏ hoang vươn cao phủ kín vùng đất hoang vắng bao la với bầu trời bát ngát uốn cong ở phía . Xa xa, vành mặt trời chạm vào bờ đất. Mặt trời cực lớn vừa run rẩy vừa toả sáng. Bọc vòng mặt trời là đường viền màu hồng nhạt với lớp màu vàng ở phía nữa là lớp màu xanh. Bên lớp màu xanh này, bầu trời màu gì. Những vết tím sẫm tụ lại khắp mặt đất và gió thầm than oán.

      Bố cho ngựa dừng lại. Bố cùng Mẹ xuống lo dựng trại. Mary và Laura cũng leo xuống đất.

      Laura như nài xin:

      - Mẹ ơi, Jack lên thiên đường, phải ? con chó ngoan như thế mà được lên thiên đường sao?

      Mẹ biết thế nào nhưng Bố lên tiếng:

      - Đúng vậy, Laura. Nó lên thiên đường. Chúa quên cả những con chim sẻ nên để con chó ngoan như Jack phải ở ngoài trời lạnh.

      Laura chỉ cảm thấy dễ chịu hơn chút. vẫn thoải mái. Bố huýt gió trong lúc làm việc như mọi khi và lát sau, Bố lẩm bẩm:

      - biết mình phải làm gì giữa đồng hoang như thế này mà thiếu con chó tinh khôn canh chừng giúp.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 3

      DỰNG TRẠI ĐỒI CỎ

      Bố dựng trại giống như thường lệ.

      Trước hết, Bố tháo bộ yên cương cho Pet và Patty, buộc chúng vào dây cột. Dây cột là sợi dây dài buộc vào chiếc móc sắt đóng sâu xuống đất. Móc sắt này được gọi là cọc cắm. Khi được buộc vào dây cột, lũ ngựa có thể gặm mọi đám cỏ mà sợi dây dài cho phép chúng tới. Nhưng việc làm đầu tiên của Pet và Patty khi được buộc vào dây cột là lập tức trườn mình nằm ngửa xuống, lăn lưng qua lại. Chúng lăn như để phủi sạch cảm giác bị đè nặng bởi chiếc yên phủ lưng.

      Trong lúc Pet và Patty lăn lộn, Bố rẫy sạch cỏ khoảnh đất tròn rộng. ở đó, chen trong đám cỏ xanh có rất nhiều cỏ khô ở dưới gốc khiến Bố thể đốt lửa. khi lửa bén vào số cỏ khô này chắc chắn lan nhanh thiêu rụi toàn vùng. Bố :

      - Tốt nhất là nên có khoảng ngăn cách an toàn để tránh gây phiền toái.

      Dồn đất xong, Bố đặt nắm cỏ khô vào chính giữa, xuống bờ suối ôm lên nhiều nhánh cây và các khúc cỏ khô. Bố đặt những nhánh cây lên nắm cỏ khô, kế tiếp là những nhánh lớn hơn rồi tới những khúc gỗ và mồi lửa vào nắm cỏ. Ngọn lửa lách tách reo vui giữa vùng đất trống nhưng thể cháy lan ra ngoài.

      Rồi, Bố xuống lạch suối lấy nước trong lúc Mary và Laura giúp Mẹ nấu bữa tối. Mẹ trút cà phê vào guồng xay và cho Mary nghiền . Laura múc nước Bố xách lên đổ đầy bình lọc cà phê và Mẹ đặt bình giữa đống than. Mẹ cũng đặt vào giữa đống thanh chiếc lò nướng bánh bằng sắt.

      Trong lúc chờ lò nướng, Mẹ trộn bột mì với muối, nước và vỗ thành những chiếc bánh . Mẹ lấy lát mỡ heo tráng lò nướng, đặt bánh vào và đậy nắp lại. Rồi Bố rải thêm than lên nắp lò trong khi Mẹ xắt thịt heo ướp muối thành từng khoanh mỏng. Mẹ nướng những khoang thịt trong chiếc vỉ sắt. Vỉ có những chân ngắn để có thể đứng giữa đống than và do đó mới được gọi là vỉ. Nếu có chân nó cũng chỉ như chiếc chảo chiên.

      Rồi cà phê sôi, bánh chín, thịt nướng xong và tất cả đều thơm ngào ngạt khiến Laura càng thấy đói cồn cào.

      Bố đem băng ghế xe xuống đặt bên đống lửa. Bố và Mẹ cùng ngồi đó. Mary và Laura ngồi dàn trước của cỗ xe. Mỗi người đều có chiếc dĩa nhôm và dao, nĩa có cán bằng xương màu trắng. Mẹ và Bố còn có riêng mỗi người chiếc li thiếc. Bé Carrie cũng có chiếc li dễ thương nhưng Mary và Laura uống chung chiếc li. Mấy uống nước vì chưa đủ lớn để được uống cà phê.

      Trong lúc cả nhà ăn bữa tối, những vệt màu tím xẫm nhích thêm gần quanh đống lửa trại. Đồng cỏ mênh mông tối mịt và im lìm. Chỉ có những đợt gió lướt qua ngọn cỏ và từ bầu trời bao la, những ngôi sao lớn đu đưa thấp toả sáng.

      Ngọn lửa trại trở nên ấm áp giữa khoảng bát ngát lạnh lẽo. Những khoanh thịt nướng giòn tan béo ngậy, những chiếc bánh bột thơm phức. Trong bóng tối phía bên kia cỗ xe, Pet và Patty cũng ăn. Chúng cạp từng miếng cỏ lớn làm vang lên những tiếng xoạt xoạt sắc .

      Bố :

      - Mình ở lại đây vài ngày. Cũng có thể mình ở lại đây luôn. Dưới chỗ lạch suối, đất rất tốt, cây cối nhiều và mồi săn vô số kể. Phải là có đủ mọi thứ mà người mong có. Em thấy sao, Caroline?

      Mẹ đáp:

      - Có thể xa hơn, mình gặp những thứ tệ hơn.

      Bố :

      - Dù sao ngày mai cũng coi vòng xung quanh. mang súng theo để kiếm món ăn tươi.

      Bố mồi thuốc bằng hòn than và duỗi thẳng chân thoải mái. Mùi khói thuốc đậm đà hoà trong hơi lửa ấm. Mary ngáp dài và xuống khỏi dàn xe, ngồi bệt cỏ. Laura cũng ngáp. Mẹ vội vã rửa dĩa, ly, dao, nĩa. Rồi Mẹ cọ lò nướng bánh, vỉ nướng thịt và giặt khăn lau.

      Mẹ chợt đứng im lúc lắng nghe những tiếng hú kéo dài vẳng lại từ đồng cỏ. Cả nhà đều biết tiếng hú đó là gì. Loại thanh này luôn khiến Laura lạnh buốt sống lưng và co rụt cổ lại. Mẹ rũ chiếc khăn lau rồi vào vùng bóng tối trải lên đám cỏ khô. Khi Mẹ trở lại, Bố :

      - Chó sói! đoán chúng ở cách mình khoảng nửa dặm. Tốt, ở đâu có nai ở đó có sói. ước là…

      Bố ra điều ao ước nhưng Laura biết . Bố ước có Jack ở đây. Khi ở Big Woods, mỗi lần nghe tiếng sói hú, Laura luôn nghĩ Jack để lũ sói đụng tới . Họng khô khốc và mũi cay xè. chớp chớp mắt, cố giữ khóc. Con sói đó hoặc có thể là con sói khác, lại hú nữa.

      - Tới giờ ngủ rồi, các bé.

      Mẹ cách vui vẻ. Mary đứng lên xoay người cho Mẹ mở giúp nút áo. Nhưng Laura nhào bật tới và đứng im. thấy thứ gì đó. Sâu trong vùng bóng tối phía bên kia ngọn lửa, hai tia sáng xanh lè loé lên sát mặt đất. Đó là những con mắt.

      cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Laura, da đầu co lại, tóc dựng đứng. Những điểm sáng xanh di động. điểm loé lên, điểm khác loé lên rồi cả hai đều chiếu sáng và nhích tới.

      Laura kêu lên:

      - Coi kìa, Bố! Coi kìa! con sói!

      Bố có vẻ vội vã nhưng lưu ý. Chỉ trong khoảnh khắc Bố nhấc cây súng ra khỏi xe, sẵn sàng bắn vào cặp mắt xanh kia. Cặp mắt dừng lại trong bóng tối, chăm chú nhìn Bố.

      Bố :

      - chắc là con sói. Trừ phi là con sói mắc bệnh dại.

      Mẹ nhấc Mary lên thùng xe. Bố tiếp:

      - Cũng hẳn thế. Hãy nhìn lũ ngựa coi!

      Pet và Patty vẫn bình thản nhai cỏ. Mẹ :

      - con mèo rừng chăng?

      - Hay là con sói cỏ?

      Bố nhổ cây cọc, hét lớn, quăng tới. Hai con mắt xanh chúi xuống sát đất tựa hồ con vật thu mình lại để chuẩn bị chồm tới. Bố hườm súng sẵn sàng. Con vật vẫn bất động.

      Mẹ nhắc:

      - Đừng, Charles!

      Nhưng Bố từ từ bước thẳng tới cặp mắt. Và cũng chậm chậm men mặt đất, cặp mắt trườn về phía Bố. Laura nhìn con vật trong đường ranh bóng tối. Đó là con vật lông màu hung và vằn vện. Đúng lúc đó Bố kêu lên và Laura hét lớn.

      Việc kế tiếp mà nghĩ tới là cố sức chụp ôm lấy Jack nhảy nhót, hổn hển, quay cuồng liếm mặt, liếm tay với chiếc lưỡi ướt át. thể giữ nổi con chó. Nó lao khỏi tay nhào tới Bố, tới Mẹ, rồi lại nhào trở lại với .

      Bố :

      - Tốt rồi, mừng quá!

      Mẹ bảo:

      - Em cũng thế! Nhưng có làm em bé thức dậy ?

      Mẹ đu đưa bé Carrie trong vòng tay, khẽ vỗ ru.

      Jack hết sức mừng rỡ. Nhưng chỉ lát sau, nó nằm xuống sát bên Laura và thở ra hơi dài thượt. Hai mắt nó đỏ hoe mệt nhọc và trọn nửa dưới thân hình nó dính bết bùn. Mẹ lấy cho nó chiếc bánh và nó chỉ liếm qua rồi khẽ lắc lắc, thể ăn nổi. Nó quá mệt.

      Bố :

      - thể chắc là nó phải bơi bao lâu và bị nước cuốn xa tới tận đâu trước khi lội được vào bờ.

      Vậy mà khi nó tìm về tới nơi Laura lại gọi nó là chó sói và Bố tính bắn nó.

      Nhưng Jack biết cả nhà muốn xử với nó như thế. Laura hỏi nó:

      - Bạn biết là chúng tôi muốn như thế, phải Jack?

      Jack ngoắc ngoắc khúc đuôi cộc, nó biết.

      quá giờ ngủ. Bố buộc Pet và Patty vào máng ăn sau thùng xe cho chúng ăn bắp. Carrie ngủ trở lại. Mẹ giúp Mary và Laura thay quần áo. Mẹ choàng những chiếc áo dài ngủ đầu các trong lúc các luồn tay vào ống tay áo. Các tự cài nẹp cổ và buộc dải mũ dưới cằm. Dưới gầm xe, Jack đảo quanh ba vòng cách mệt mỏi và nằm xuống ngủ.

      Laura và Mary đọc lời cầu nguyện trong thùng xe rồi trườn vào chiếc giường . Mẹ hôn chúc các bé ngủ ngon.

      Bên kia tấm bạt mui, Pet và Patty tiếp tục nhai bắp. Khi Patty hít hít máng ăn, những tiếng phì phà nổi lên sát bên tai Laura. Nhiều tiếng động lan nhanh trong cỏ. Từ lùm cây dưới lạch suối, con cú cất tiếng:

      - Hu-uu? Hu-uu?

      khoảng xa hơn, con khác đáp lại:

      - Uu-uu! Uu-uu!

      Xa xa đồng cỏ, những con sói hú dài và dưới thùng xe, Jack khẽ gừ gừ trong họng. Mọi thứ trong thùng xe đều êm ả và ấm áp.

      Ngay trước khoảng mui xe mở trống lơ lửng treo dày đặc những ngôi sao lớn lấp lánh. Laura nghĩ là Bố có thể đụng tay vào những ngôi sao này. ước Bố ngắt lấy ngôi sao lớn nhất từ sợi dây treo nó vào bầu trời và tặng cho . có vẻ hoàn toàn tỉnh táo, hề ngủ chút nào, nhưng đột nhiên kinh ngạc hết sức. Ngôi sao lớn chiếc loá trước mắt .

      Lập tức, choàng thức dậy. qua sáng hôm sau.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 4

      NGÀY THẢO NGUYÊN

      Những tiếng lao xao nhè vang sát bên tai Laura do các hạt bắp trút vào máng ăn. Bố lo bữa sáng cho Pet và Patty.

      Bố :

      - Lui lại, Pet! Đừng có tham lam. Phải biết là tới lượt Patty chứ.

      Pet dậm mạnh chân và nhóp nhép.

      - Bây giờ hãy ăn trong góc máng của mình, Patty. Phía này là của Pet.

      Tới phiên Patty khẽ ré lên. Bố :

      - A, từ từ thôi, được ? Hãy tỏ ra biết điều nào. Ta con chỉ được ăn phần bắp riêng của mình thôi.

      Mary và Laura nhìn nhau, cùng cười. Mùi thịt ướp xông khói và cà phê thơm lựng trong tiếng xèo xèo của những chiếc bánh kếp. Hai bé nhảy phắt ra khỏi giường.

      Mary có thể tự lo mặc quần áo, trừ việc cài chiếc nút ở giữa lưng. Laura cài giúp chị chiếc nút này rồi Mary cài cho Laura trọn hàng nút phía sau. Hai chị em rửa mặt và tay trong chiếc thau nhôm đặt bậc xe. Mẹ giúp cả hai chải từng lọn tóc rối trong lúc Bố xuống lạch suối lấy nước.

      Rồi cả nhà ngồi thảm cỏ ăn bánh kếp với thịt ướp xông khói và mật mía trong những chiếc khay đặt đùi.

      Xung quanh, những vệt tối đọng lại mặt cỏ rợn sóng nhạt dần trong ánh nắng sớm. Từ những cồn sóng cỏ, bầy chiền chiền vút bay thẳng lên bầu trời quang đãng, hót véo von. Những cụm mây như các chuỗi ngọc trôi giữa khoảng xanh thẳm. khắp các lùm cỏ, những con chim xíu ngừng bay lượn và ca hát líu lo. Bố bảo đó là giống chim di.

      Laura gọi lớn:

      - Di, di! Chim di ơi!

      Mẹ nhắc:

      - Ăn , Laura. Con được quên các thói quen, dù mình ở cách mọi người hàng trăm dặm.

      Bố , giọng ngọt ngào:

      - Calorine, mình chỉ cách Independence bốn chục dặm thôi và cũng người hàng xóm nào ở gần hơn thế.

      Mẹ gật đầu:

      - Bốn chục dặm, đúng rồi! Nhưng dù sao vẫn chẳng hay ho gì nếu hát bên bàn ăn. Hay trong lúc ăn.

      Mẹ thêm mấy tiếng cuối vì lúc này có bàn ăn.

      Chỉ có cánh đồng mênh mông trống vắng với thảm cỏ chập chờn những gợn sóng lấp lánh dưới bầu trời xanh bao la và từng bầy chim bay lượn hót mừng mặt trời lên. Khắp đồng cỏ mênh mông này dấu hiệu nào cho thấy từng có ai khác sống tại đây.

      Giữa khoảng đất trời lồng lộng, cỗ xe phủ mui nằm im lìm đơn độc. Sát bên cỗ xe là Bố, Mẹ, Mary, Laura và bé Carrie ngồi ăn bữa sáng. Những con ngựa nhóp nhép nhai bắp và Jack ngồi bất động cố kìm xin ăn. Laura được phép chia thức ăn cho nó trong lúc ăn, nhưng vẫn để dành cho nó. Và Mẹ làm riêng cho nó chiếc bánh kếp lớn bằng phần bột, trứng và sữa còn dư lại.

      Khắp nơi trong đồng cỏ, những con thỏ xuất bên hàng ngàn gà gô, nhưng sáng nay Jack thể tự săn tìm bữa ăn sáng. Bố sắp săn và Jack phải ở lại canh chừng.

      Trước hết, Bố buộc Pet và Patty vào dây cột. Rồi Bố lấy chiếc khạp gỗ bên sườn xe xuống, đổ đầy nước vào đó. Mẹ chuẩn bị giặt đồ.

      Xong, Bố dắt chiếc rìu bén ngót vào trước bụng, treo ống thuốc ở bên chiếc rìu, nhét hộp đồ khâu và túi đạn vào túi rồi kẹp súng cánh tay.

      Bố với Mẹ:

      - Cứ nhẩn nha, Caroline. Mình chỉ rời khi nào thích . Còn nhiều thời giờ ở đây.

      Bố quay . khoảnh khắc sau, mọi người chỉ còn nhìn thấy nửa thân hình Bố vươn khỏi lớp cỏ cao, tiếp tục rời xa và dần. Rồi, Bố khuất ngoài tầm nhìn và đồng cỏ vắng hoe.

      Mary và Laura rửa chén dĩa trong lúc Mẹ dọn giường thùng xe. Xếp gọn gàng xong những chiếc dĩa được rửa sạch vào thùng, hai chị em lượm những cành cây rải rác chất lên đống lửa rồi khuân củi đặt tựa vào bánh xe. Thế là mọi thứ đều ngăn nắp.

      Mẹ mang từ trong xe ra chiếc chén gỗ đựng xà phòng, vén cao váy, xăn tay áo lên và quì cỏ ngay bên khạp nước. Mẹ giặt khăn trải giường, áo gối, các đồ lót trắng rồi giặt tiếp sơ-mi, áo khoác, xả nước cho sạch và trải lên cỏ phơi khô dưới nắng.

      Mary và Laura lùng sục. Hai được phép rời xa cỗ xe, nhưng rất thích thú chạy lăng quăng cỏ giữa nắng gió. Trước mắt các luôn có những con thỏ cực lớn nhảy nhót, những con chim vỗ cánh bay lên rồi đáp xuống. Đám chim di bé xíu có mặt khắp nơi và chiếc tổ xinh xinh của chúng đầy trong các bụi cỏ cao. Khắp nơi cũng xuất những con sóc đất với bộ lông sọc nâu.

      Những con vật này có vẻ êm mềm như nhung. Mắt chúng tròn xoe sáng long lanh, mùi gấp nếp và những bàn chân tí tẹo. Chúng đột ngột phóng ra từ những lỗ hang mặt đất, đứng sững nhìn Mary và Laura. Chân sau chúng gấp dưới hông, những bàn chân tí teo áp vào bụng và chúng giống hệt những mảnh gỗ khô nhô lên từ mặt đất. Chỉ những con mắt chúng lấp lánh. Mary và Laura muốn bắt con đem tới cho Mẹ. Nhiều lần, gần như các chụp trúng con. Chúng thường đứng bất động mặc cho các tới gần và đúng lúc các tin là chụp được chúng biến mất. mặt đất chỉ còn trơ lại lỗ hang tròn xoe.

      Laura chạy tới chạy lui hoài vẫn chộp nổi con. Mary thu mình ngồi im bên lỗ hang chờ con xuất trong lúc những con sóc nhảy nhót vui vẻ hoặc ngồi ngắm ngay sát phía ngoài tầm tay. Nhưng con nào ló ra lỗ hang mà rình chờ.

      Khi có chiếc bóng trôi qua bãi cỏ là cả bầy sóc biến mất. Đó là lúc con ó đảo vòng cao. Con chim bay gần tới mức Laura nhìn cặp mắt tròn dữ tợn đảo xuống chiếu thẳng vào . nhìn cả chiếc mỏ nhọn sắc và những chiếc móng man rợ co lại sẵn sàng bổ nhào xuống vồ chụp. Nhưng con ó thấy gì ngoài Laura và Mary cùng những lỗ hang tròn trống lốc mặt đất. Nó lượn vòng ra xa đảo tới nơi khác kiếm mồi.

      Lập tức tất cả những con sóc đất lại xuất .

      Lúc này gần giữa trưa. Mặt trời sắp vươn lên thẳng đỉnh đầu. Laura và Mary đành hái những bông hoa trong các lùm bụi mang về tặng Mẹ thay vì đem về con sóc đất.

      Mẹ gấp quần áo vừa được phơi khô. Những bộ đồ lót trắng hơn tuyết còn đượm hơi nắng ấm và thơm nồng mùi cỏ. Mẹ cất quần áo vào thùng xe và nhận những bó hoa. Hết ngắm bó hoa của Laura, Mẹ lại ngắm bó hoa của Mary và cắm tất cả vào chiếc bình đầy nước. Mẹ đặt bình hoa ngay bậc xe để làm đẹp chỗ ở.

      Rồi Mẹ tách hai chiếc bánh bột bắp, quết mật mía lên. Mẹ đưa cho Mary và Laura mỗi chiếc. Đó là bữa ăn trưa của hai bé, bữa ăn trưa ngon.

      Laura hỏi:

      - Em bé da đỏ ở đâu, Mẹ?

      Mẹ nhắc:

      - được với cái miệng đầy bánh như thế, Laura.

      Thế là Laura vội nhai, nuốt nghiến ngấu và :

      - Con muốn thấy em bé da đỏ.

      - Xin Chúa che chở cho chúng con!

      Mẹ kêu lên và tiếp:

      - Điều gì lại khiến con muốn thấy người da đỏ? Rồi mình thấy họ. Mẹ ngạc nhiên khi mình thấy nhiều hơn cả mức mình mong.

      Mary hỏi:

      - Họ làm hại mình chứ?

      Mary luôn ngoan ngoãn khi nào trong lúc nhai bánh. Mẹ :

      - đâu! Đừng để ý nghĩ như thế len vào đầu con.

      - Tại sao Mẹ thích người da đỏ?

      Laura hỏi và le lưỡi liếm giọt mật. Mẹ :

      - Mẹ chỉ thấy thích họ thôi. Mà con đừng liếm ngón tay nữa, Laura.

      Laura :

      - Đây là xứ sở của người da đỏ phải ? Nếu Mẹ thích họ mình tới xứ của họ làm gì?

      Mẹ bảo Mẹ biết đây có phải xứ của người da đỏ hay . Mẹ cũng biết ranh giới giữa vùng Kansas kéo tới đâu. Nhưng dù sao chắc người da đỏ còn ở đây lâu. Bố nghe người ở Washington bao lâu nữa nới rộng vùng định cư qua lãnh thổ người da đỏ. Có thể việc này được thực , nhưng khó có ai biết chắc vì Washington ở xa quá.

      Mẹ lên thùng xe lấy chiếc bàn ủi, đem hơ nóng lửa. Mẹ phun nước vào áo của Mary, của Laura, của bé Carrie và chiếc khăn thêu. Mẹ trải chiếc chăn và tấm trải giường lên băng ghế thùng xe rồi ủi quần áo.

      Bé Carrie ngủ trong thùng xe. Laura, Mary và Jack nằm ngay dưới bóng mát đám cỏ bên cỗ xe vì lúc này nắng gắt. Jack há miệng, le dài chiếc lưỡi đỏ hỏn, mắt lờ đờ muốn ngủ gục. Mẹ khẽ ngâm nga trong lúc đưa chiếc bàn ủi qua các nếp nhăn những chiếc áo. Xung quanh họ chỉ có thảm cỏ dồn xô trong gió kéo dài tận chân trời. cao, vài cụm mây trắng lững lờ trôi giữa khoảng xanh nhạt.

      Laura hết sức thoải mái. Gió cất tiếng ca điệu ca trầm trầm rì rào trong cỏ. Tiếng xào xạc của bầy cào cào vang khắp vùng đồng trống mênh mông. Từ các lùm cây bên lạch suối, giọng ngân dài mơ hồ vẳng lại. Nhưng hết thảy những thanh đó như chỉ làm tăng thêm tĩnh mịch thanh thoát, ấm áp trùm bủa khắp nơi. Laura chưa từng thấy nơi nào kì thú ngang với nơi này.

      hề hay biết mình ngủ thiếp , cho tới khi bừng tỉnh. Jack đứng ngoắc ngoắc chiếc đuôi cụt ngủn. Mặt trời xuống thấp và Bố băng ngang đồng cỏ trở về. nhảy bật lên, phóng chạy và chiếc bóng dài của Bố lướt tới đón giữa những cồn sóng cỏ.

      Bố giơ cao con mồi săn được cho nhìn . Bố hạ dược hai con gà gô mái mập mạp và con thỏ, con thỏ lớn nhất mà được thấy. Laura vừa nhảy nhót vừa vỗ tay la lớn. Rồi níu ống tay áo Bố nhảy lò cò qua những đám cỏ cao.

      Bố với :

      - Vùng này vô số mồi săn. Vừa thấy con nai là Bố thấy liền năm mươi con, rồi linh dương, sóc, thỏ và đủ thứ chim. Dưới suối đặc nghẹt cá.

      Bố quay qua với Mẹ:

      - Đúng như với em, Caroline. ở đây có mọi thứ mình cần. Mình sống như những ông vua.

      Rồi tới bữa ăn tối tuyệt vời. Cả nhà quây quần bên đống lửa, ăn món thịt thơm mềm ngon lanh cho tới lúc thể ăn thêm nổi miếng. Cuối cùng, Laura đặt chiếc dĩa xuống, thở ra hơi dài mãn nguyện. ước điều gì hơn nữa đời này.

      Bầu trời bao la chuyển màu và khắp mặt đất phẳng lì rải đầy bóng tối. Hơi lửa ấm càng dễ chịu hơn do gió đêm thấm lạnh. Từ mé rừng bên lạch suối khắc khoải vẳng lên tiếng cuốc kêu. lát sau, con bách thanh cất tiếng hót rồi những vì sao ra và bầy chim im lặng.

      Tiếng đàn của Bố dìu dặt cất lên trong ánh sao. Đôi lúc Bố hát theo, đôi lúc chỉ có tiếng đàn réo rắt. Êm và lan xa, tiếng đàn như bồng bềnh theo lời ca:

      - Em bí nhưng tình ta tha thiết

      Trái tim này muôn thuở hướng về em


      Những ngôi sao rực sáng hạ thấp xuống khỏi nền trời, thấp hơn, thấp hơn nữa, run rẩy theo tiếng đàn.

      Laura thấy nghẹn thở và Mẹ vội nhào tới. Mẹ hỏi:

      - Gì vậy, Laura?

      Laura thầm:

      - Các ngôi sao hát.

      Mẹ :

      - Con ngủ mơ rồi. Chỉ có tiếng đàn thôi. Bây giờ phải lên giường ngay.

      Dưới ánh lửa, Mẹ cởi áo cho Laura, choàng lên người chiếc áo ngủ, giúp buộc dải mũ và đặt vào giường. Nhưng tiếng đàn vẫn dìu dặt trong ánh sao. Trời đêm ngập tràn nhạc và Laura tin rằng phần lớn do từ những ngôi sao rực sáng đu đưa thấp đồng cỏ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :