1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghìn kế tương tư - Trang Trang (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [​IMG]
      Tác giả: Trang Trang

      Dịch giả: Nguyễn Lê Hương

      Số trang: 560

      Khổ sách: 14.5 x 20.5 cm

      Ngày phát hành: 04/08/2014

      Giá bìa: 119.000 VNĐ

      Công ty phát hành: Quảng Văn

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học


      Giới thiệu

      Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu dung nhan tuyệt thế? nương cay độc, ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi mà còn phải thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm , kế mưu đối chọi, kết cục thế nào để thỏa mãn tâm cơ?​
      Last edited: 18/9/14
      linhdiep17, trạch nữfujjko thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 1 (1): Kế mưu chồng chất

      Đông qua xuân đến hạ về thu sang, chẳng phải em cố tình khó dễ, là trái tim em tha thiết muốn tìm chàng.

      Tháng bảy, sen mùa hạ đẹp lung linh.

      Sau cơn mưa sớm mai, thảm sen sông Cừ Phù ngoài kinh thành tốt tươi mơn mởn. Những giọt sương đêm còn sót lại lăn tròn phiến lá sen, nhìn đám sen trắng sen hồng mơn mởn tươi xanh khiến ngườỉ ta hận mình được đắm chìm trong đó để quên oi nóng ngày hè.

      Văng vẳng xa xa vọng lại câu hát:
      “Cừ Phù giang mênh mang sen ngát
      Vội vàng thuyền hái sen tươi
      Ta chọn gạo sen ủ hũ rượu
      Mến tặng ca ca uống thử chơi
      Muội muội...”.​

      Tiếng hát như luồn trong hoa lá, sau đó từ đầm sen vọng ra tiếng cười đùa lảnh lót, hình như những hái sen trêu chọc nương vừa hát khúc tình ca.

      Đỗ Hân Ngôn hẹn Đinh Thiển Hà bên bờ sông Cừ Phù.

      Chàng đến sớm nửa canh giờ, mình dạo bước giữa thoang thoảng hương sen, lắng nghe khúc hát văng vẳng xa xa, nghĩ đến nụ cười của Đinh Thiển Hà mà lòng ngây ngất.

      lâu sau, con thuyền rẽ lá sen tiến lại phía bờ. Ba nương vẫn vừa cười đùa vừa chống con thuyền đầy ắp hoa lá sen cập bờ. Cả ba đều đội nón trúc che nắng, vải xanh che kín nhìn mặt. Ba cùng mặc áo nền xanh hoa trắng, loại áo các hái hoa vẫn hay mặc, chiếc tạp dề hoa thắt ngang eo thon, mang vẻ phong tình làm mê đắm lòng người rất riêng.

      Vào tới bờ, ba vẫn chưa rời ngay. lấy ra ba cái bát to bằng gốm thô, bắc cái nồi đất bếp lửa, đổ ra bát cháo vừa nấu cùng lá sen tươi, rồi bày ra đĩa đậu phụ nhự, ba người cười chuẩn bị ăn sáng.

      Cháo lá sen thơm nức khiến Đỗ Hân Ngôn bất giác ứa nước miếng. Ham thích khí trời thanh tân sau cơn mưa buổi sớm, Đỗ Hân Ngôn vội cưỡi ngựa đến sông Cừ Phù, chưa kịp ăn sáng, giờ bụng đói cồn cào. Thấy ba nương hái sen hoạt bát, cháo lá sen ngát hương, Đỗ công tử ngăn nổi lòng mình bước đến cười hỏi: “Các nương nấu cháo thơm quá, tại hạ thể cầm lòng, biết có thể mua bát ?”.

      trung lại lanh lảnh tiếng cười con , các thẹn thùng đùn đẩy nhau. Cuối cùng nương bạo dạn nhất đứng dậy, cầm theo mấy chiếc lá sen và cành sen hồng đặt bên bờ sông, đổ bát cháo để lên , rồi vẫn cúi đầu vội vã lên thuyền. Chiếc thuyền lại mất hút giữa đầm sen, lúc này mới lên tiếng: “Mời công tử!”.

      Tiếng cười rộ lên, Đỗ Hân Ngôn loáng thoáng nghe được câu: “Công tử tuấn tú quá…”, chàng cũng bật cười.

      Cầm cành sen hồng lên, bên vẫn đọng vài giọt sương buổi sớm, chàng đưa lên mũi ngửi, tận hưởng khí tươi đẹp vô ngần của buổi sớm mai. Đợi đến khi Đỗ Hân Ngôn đưa bát cháo lá sen lên miệng thổi, thử ngụm xong, mặt chàng đổi sắc, phì vội ngụm cháo ra, bước chân còn suýt chút nữa hụt cả xuống đầm sen, tiếng cười cũng mất hút giữa đám sen.

      Đỗ Hân Ngôn cười vang, đáp: “Cháo sen ba đậu[1] của các nương hương vị đặc biệt, tại hạ xin lĩnh tấm lòng”.
      [1] Theo tài liệu cổ, ba đậu vị cay, tính nóng, rất độc, là loại thuốc xổ mạnh. Ăn nhầm ba đậu có thể dẫn đến tử vong

      Tiéng chứa đầy nội lực, vang vọng sông Cừ Phù hồi lâu dứt. Lá sen lay động như những bàn tay bé xíu của trẻ con. Đỗ Hân Ngôn nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng con thuyền , cứ như là mấy hái sen chưa từng xuất ở đây.

      Đỗ Hân Ngôn mặt đầy nghi hoặc quay lại bờ, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa vội vã, bóng đỏ ào tới. Đinh Thiển Hà váy áo đỏ tươi nhảy xuống từ lưng con ngựa tía, vẻ mặt xấu hổ: “Tiểu Đỗ, ta ngủ quên mất”.

      Đưa nàng cành sen hồng, Đỗ Hân Ngôn mỉm cười: “ sớm muộn, vừa đúng lúc”.

      Đinh Thiển Hà hít sâu hương sen thơm, đoán nổi vẻ mặt của Đỗ Hân Ngôn, người này giận hay là giận mà muốn cho nàng biết, trong lòng thầm mắng cái kiểu nho nhã rởm, phong độ thối nghìn năm đổi của Đỗ Hân Ngôn, nhưng vẫn cười híp cả mắt, cảm thấy câu dễ nghe vẫn hơn: “Cảnh ở đây đẹp, sáng sớm lại ít người. Tiểu Đỗ chọn địa điểm lần nào cũng tuyệt!”.

      Mặt sông lại rộ tiếng cười. Đỗ Hân Ngôn khẽ chau mày nhìn về phía đó, chiếc thuyền cập bờ bên kia, ba nương hái sen lên bờ. còn nhìn về phía bên này, cố ý giơ nồi cháo ban nãy lên cao để Hân Ngôn nhìn cho , sau đó ném thẳng nồi xuống sông, phủi tay rồi mới dương dương tự đắc bỏ .

      Đỗ Hân Ngôn bỗng trợn mắt, cách cả con sông Cừ Phù chàng vẫn nhìn thấy cánh tay trắng nõn nà của hái sen, ràng phải tay của người lam lũ. Vì khúc tình ca hay vì tâm trạng đợi chờ mà chàng sơ hở bỏ qua điều này? Chàng bình thản với Đinh Thiển Hà: “Mặt trời cao quá đầu rồi, chúng ta chỗ khác thôi”.

      Tháng mười, lá phong như lửa.

      Phía tây kinh thành có ngọn núi tên Lạc Phong, là điểm đến ngắm lá phong mỗi độ thu về. Nhà họ Đỗ có tòa biệt viện ở ngay chân núi này.

      Đỗ Hân Ngôn thích nhất là cảnh thu nơi biệt viện, lại đúng lúc có mấy ngày phép phải ứng mão[2] bèn dẫn theo thư đồng đến đây ở.

      [2] Thời xưa, ở chốn công quyền cứ đến giờ Mão phải điểm danh nên gọi là ứng mão.

      Nắng thu ấm áp, chim chóc véo von, lá phong đỏ rực khẽ rơi trong gió, gác lại những việc bận rộn chốn quan trường, chỉ có ở đây, Đỗ Hân Ngôn mới cảm thấy lòng dạ rối bời toan tính thường ngày có được chút ít thảnh thơi.

      Chàng lấy ống tiêu ra thổi khúc Cổ sát u cảnh. Tiếng tiêu thanh nhã, giữa rừng. lúc thả hồn vào khúc nhạc, từ phía rừng trúc bên ngoài biệt viện bỗng vang lên tiếng đàn phụ họa.

      Tiếng đàn bay trong trung, trầm khoáng đạt mà kỳ ảo. Tinh thần Đỗ Hân Ngôn phấn chấn hẳn lên khi gặp được tri , tiếng đàn và tiếng tiêu hòa quyện cực kỳ ăn ý.

      Đỗ Hân Ngôn thấy mình như bay giữa bạt ngàn rừng núi, ngẩng lên thấy bầu trời cao rộng, cúi xuống là sơn thủy hữu tình, vạn vật trong tầm mắt trở nên bé, trong lòng rộng mở. Tiếng tiêu vừa dứt, tiếng đàn cũng ngưng. Chàng vội vã ra khỏi rừng phong để gặp gỡ người vừa hòa điệu với mình.

      Trong rừng trúc, chiếc trướng quây bằng sa trắng biết được dựng từ lúc nào, bên trong thấp thoáng bóng người con áo trắng, giống như nàng tiên giữa sương mù, nhìn mặt, chỉ có cảm giác siêu phàm, thoát tục.

      Đỗ Hân Ngôn đến bên trướng, chắp tay cười : “Tài đàn của nương là tuyệt kỹ, Đỗ Hân Ngôn xin đáp lễ”. Trong màn vọng ra giọng lạnh như băng, khiến người khác dám tiếp lời: “Mạo muội hòa khúc, mong công tử lượng thứ. Tiểu nữ gặp người lạ, xin công tử hãy về cho”.

      xong tự pha trà cho mình.

      Đỗ Hân Ngôn giật mình, khuôn mặt thoáng nụ cười hứng thú.

      Chàng là cháu ruột của Đức phi, là em họ của Đại hoàng tử, phụ thân Đỗ Thành Phong là chỉ huy sứ. Mười bảy tuổi thi đỗ bảng nhãn, được hoàng thượng coi trọng, hai mươi tuổi trở thành tri lục phẩm trẻ nhất Giám Sát Viện. Lại thêm tướng mạo thanh tú, phong lưu lắm của.

      Chàng đối xử với nữ nhi cực kỳ dịu dàng, cho dù với a hoàn phẩm cấp thấp nhất cũng quên thể phong độ của mình.

      Vì thế Tiểu Đỗ Kinh Thành đến đâu cũng đều nhận dược thích của các nương, những nương muốn dò la hành tung của chàng để được “tình cờ” gặp chàng nhiều kể xiết. Hôm nay bị người xua đuổi, Đỗ Hân Ngôn bất giác nghĩ tới hai chiêu giả vờ từ chối và thả để bắt. Nhưng tiếng đàn khi nãy khiến chàng mê mẩn, chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của nương gảy đàn, thế nên vẫn mặt dày chịu .

      “Hương trà thanh , chắc là trà Thanh Sơn Lục Thủy của Thục Trung. Lại thoang thoảng mùi hương của trúc, búp trúc vừa hái buổi sớm cho vào đun nước, được bảy phần vớt ra bỏ , rồi lấy nước đó hãm trà. Non xanh nước biếc hương trúc thơm, nương có nhã hứng”.

      Nghe những lời ấy, động tác của trong màn có chậm , nhưng vẫn gì thêm.

      Đỗ Hân Ngôn cũng thấy giận, khẽ cười đáp: “Ngửi hương biết mỹ nhân, vẻ đẹp này giống như hoa lan nơi đáy cốc, khiến người ta quên thế tục. Kiêu ngạo cự tuyệt từ ngàn dặm, lạnh lùng xa cách lại càng hay”. nương hừ tiếng, quay người vén rèm sau lưng bỏ , cao ngạo vọng ra từ sau những lớp màn: “Nghe Tiểu Đỗ Kinh Thành phong nhã, đối đãi với nữ nhi dịu dàng lễ độ, hà tất phải lằng nhằng ở đây đánh mất phong độ của mình? Trà của ta đắng lắm, Đỗ công tử uống nổi đâu!”.

      Đỗ Hân Ngôn nghe thế liền dừng bước, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ hiếu kỳ. Đúng là nương này có ý với chàng, cái kiểu thấy người mà muốn tránh cho xa của khiến Đỗ Hân Ngôn bất giác xoa cằm, ngờ chàng lại thể lọt vào mắt nàng? Nhưng mà, giai nhân vô ý, đương nhiên chàng cũng cố ép cho mất hứng.

      Cách tấm màn che, cái bóng trắng mảnh mai đó càng lúc càng xa rồi mất hút giữa rừng trúc. Đỗ Hân Ngôn mỉm cười, lẩm bẩm: “Đắng sao?”.

      Chàng bước tới vén tấm màn trắng, bên trong có chiếc bàn, bàn có chiếc đàn, nhìn qua biết chỉ là chiếc đàn bình thường. Có thể dùng chiếc đàn này gảy ra những thanh cao minh như vừa rồi, chứng tỏ rằng tài nghệ của này hề tầm thường.

      Trong màn còn đặt chiếc bếp lò, bếp là ấm nước sôi, bàn trà có mấy chiếc bát uống trà bằng sứ mỏng màu trắng vẽ thêm vài lá trúc, vô cùng tinh tế. Những vật dụng của nương này đều hề bình thường. Đỗ Hân Ngôn thảnh thơi ngồi xuống, lấy nước pha trà, rót trà ra bát, hương thơm bay khắp. Chàng đưa lên ngửi, hương thơm của trúc lẫn với hương đắng của trà Thanh Sơn Lục Thủy quẩn quanh đầu mũi, nước trà màu vàng tươi trong vắt.

      Đỗ Hân Ngôn nhớ lại tiếng đàn, càng nhẫn nại được thêm, uống cạn bát trà. Nước trà vừa vào miệng, chàng phì vội ra, muốn tìm nước súc miệng chỉ có mỗi ấm nước sôi sùng sục bếp.

      “Hoàng liên?!”[3]. Vẻ mặt Đỗ Hân Ngôn khổ sở như sắp khóc đến nơi, miệng vẫn há hốc vì đắng, vội vã thi triển khinh công bát bộ truy thiền, thân thủ nhanh như chớp, thoáng cái mất hút, đúng là thể uống nổi.

      [3] Hoàng liên tính hàn, vị rất đắng, Đông y chủ yếu dùng để chữa bệnh đường ruột.

      Mãi đến khi nhét đầy miệng đường, ngọt đến muốn đau răng, Đỗ Hân Ngôn bỗng nhớ đến bát cháo ba đậu của hái sen.

      Tháng sáu ăn cháo ba đậu, tháng mười uống trà hoàng liên. Rốt cuộc những nương này là ai?

      Đỗ Hân Ngôn tha hồ dùng mật thám của Giám Sát Viện, tin tức nhận được khiến chàng vô cùng kinh ngạc.

      “Ngày hai mươi sáu tháng mười, thiên kim của Thẩm tướng dẫn theo đày tớ đến núi Lạc Phong ngắm lá phong, ngày mồng tháng mười mới trở về”.

      Lẽ nào người chơi khăm chàng chính là thiên kim của Thẩm tướng?

      Ngày gảy đàn hòa khúc chính là hôm Thẩm tiểu thư rời ? Vậy trước đó chỉ lần nàng ta nghe tiếng tiêu của chàng. Đợi đến ngày về mới gảy đàn, có phải vì chơi khăm chàng nên mới rời ? Nhưng chàng quen biết tiểu thư của Thẩm tướng, tại sao nàng ta lại làm như vậy với chàng?

      Đỗ Hân Ngôn suy nghĩ hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra việc. Hội thơ kinh thành, tiết đạp thanh[4] tháng ba. Tài tử giai nhân tụ hội hồ Mạc Sầu bên ngoài kinh thành.

      [4] Tiết đạp thanh: Là tục dạo bộ và du ngoạn ngoại thành vào mùa xuân ở Trung Quốc thời cổ. Lúc này vạn vật tươi mới, mưa thuận gió hòa, muôn loài sinh sôi nảy nở, khiến tinh thần con người phấn chấn, vui tươi phấn khởi.

      Trong hội thơ, nhân lúc cao hứng Đỗ Hân Ngôn đề câu thơ: “Phương phi xuân rơi lệ/ Thiển hà hạ khoe hương”. Thế là thành câu chuyện để những người rỗi việc thêm thắt thành Tiểu Đỗ Kinh Thành nhận định, Đinh Thiển Hà, ái nữ của Võ Uy tướng quân còn hơn cả Thẩm Tiếu Phi, ái nữ của tể tướng đương triều.

      Tiểu thư Thiển Hà của nhà họ Đinh thường cưỡi con ngựa tía, phong độ oai nghiêm, dung mạo xinh đẹp, ai gặp cũng say mê. Thẩm Tiếu Phi lớn lên chốn khuê phòng kín đáo, gặp gỡ ai. Vì nhã nhặn hiền dịu nên được hoàng hậu và hoàng quý phi vô cùng mến. câu: “Tiểu thư khuê các phải như tiểu thư nhà họ Thẩm!”, liền nổi danh hơn Đinh Thiển Hà.

      Đinh Thiển Hà chưa từng gặp mặt Thẩm Tiếu Phi bị phê xuống xếp sau tất nhiên phục. Thiển Hà tính tình thẳng thắn, quen với kiểu e thẹn của các quý . Nàng cưỡi ngựa ra ngoài, xuất đầu lộ diện nên thường bị phụ thân giáo huấn, nhìn Thẩm Tiếu Phi mà học. Đinh Thiển Hà càng thêm tức giận liền kể khổ với bạn thanh mai trúc mã Đỗ Hân Ngôn.

      Tất nhiên là Đỗ Hân Ngôn cũng tìm đủ lời hay ý đẹp để khuyên can, trong lúc cao hứng đề thơ cũng là để lấy lòng Đinh Thiển Hà, vô tình đắc tội với Thẩm Tiếu Phi.

      Nghĩ lại việc này, biết sai là do mình, Đỗ Hân Ngôn cũng chỉ biết cười trừ.

      Hai tháng nữa trôi qua, những bông tuyết mùa đông phủ kín cả kinh thành. Đúng là tiết trời thích hợp để hâm rượu ngắm tuyết.

      Đỗ Hân Ngôn dẫn theo thư đồng Tín Nhi đến thẳng Tích Thúy Viên. Giang hồ đệ nhất kiếm khách Vệ Tử Hạo gửi thư rằng Tích Thúy Viên xuất cầm sư có ngón đàn tuyệt kỹ.

      Nghe thấy hai tiếng cầm sư, Đỗ Hân Ngôn thể ngồi yên. Hôm đó hòa khúc nơi biệt viện, giai điệu đẹp đẽ của bản hòa khúc đàn tiêu vẫn du dương mãi trong lòng, chàng chỉ mong lại tìm được cao thủ có thể kết hợp với tiếng tiêu của mình nên nhờ Vệ Tử Hạo kiếm tìm cao thủ gảy đàn.

      Đỗ Hân Ngôn cũng thường mượn cớ công vụ đến thăm hỏi Thẩm tướng. Vừa mới câu tán thưởng vẻ đẹp của hoa viên tướng phủ, Thẩm tướng nghiêm mặt : “Hậu hoa viên của tướng phủ ngoài lão phu ra cho phép bất cứ nam nhân nào bước vào, biết Đỗ đại nhân làm thế nào mà biết được vẻ đẹp của hoa viên?”.

      Tất nhiên là Đỗ Hân Ngôn thể rằng mình trèo tường nhìn trộm Tú Lâu, nên chỉ có thể làm ra vẻ mặt sùng kính nhất có thể, ưỡn lưng nịnh nọt: “Hạ quan thường qua bên ngoài hậu hoa viên tướng phủ, thấy hoa thơm bướm lượn, bóng trúc xanh, dây leo lan rộng tường, trong lòng thầm đoán, tướng gia phẩm chất cao thượng, bố trí hậu hoa viên hẳn cũng thanh nhã ai sánh bằng”.

      Thẩm tướng hừ tiếng, rồi truy hỏi gì thêm.

      Đến khi Đỗ Hân Ngôn qua tường bao của hậu hoa viên lần nữa, tường bao bị xây thêm ba thước ngói xanh, bịt kín những hoa tươi trúc xanh và cả dây leo ở bên trong. Đỗ Hân Ngôn hừ mũi tiếng, cảm thấy Thẩm tướng nhen, lại nhịn được cười, xây tường cao lên ba thước có thể chặn được chàng sao?

      Tường cao ngăn được Đỗ Hân Ngôn, nhưng cũng từ đó trở , chàng còn được nghe tiếng đàn réo rắt du dương như tiếng nhạc trời nữa. Đỗ Hân Ngôn thất vọng vô cùng.

      Từ hôm đó trở , Đỗ Hân Ngôn chú tâm tìm cao thủ gảy đàn. Hôm nay dẫn theo Tín Nhi vui vẻ đến Tích Thúy Viên để nghe cầm sư mới đến gảy đàn, cầu chính khúc Cổ sát u cảnh. Tiểu Đỗ Kinh Thành đến, cầm sư tất nhiên phải nể mặt. chẳng bao lâu, có thị nữ dẫn chàng vào hoa viên .

      Tuyết trắng bay đầy trời, hoa mai đỏ nở cành. Trong mái đình giữa vườn đốt bếp lửa, đặt ghế gấm, bốn bên quây lụa chắn gió. tấm bình phong tứ quân tử mai lan cúc trúc đặt ở ghế sau, che đúng tầm nhìn.

      lâu sau, chàng nhìn thấy hai bóng người mờ mờ ảo ảo ra phía sau tấm bình phong.

      Trong lòng Đỗ Hân Ngôn trào dâng cảm giác rất đặc biệt, chàng thoáng mong bóng cầm sư kia chính là Thẩm Tiếu Phi, chỉ muốn đá bay tấm bình phong chắn mất tầm nhìn kia để nhìn cho , nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thờ ơ uể oải ngồi bên bếp lửa, ra vẻ quá hứng thú.

      Tiếng đàn vừa cất lên, cảm giác quen thuộc ùa về. Trống ngực Đỗ Hân Ngôn đập thình thịch, chàng nhìn chằm chằm vào trong đình, cuối cùng đứng lên.

      giọng thoáng giống giọng nơi rừng trúc, mang vẻ lạnh lùng xa cách nghìn trùng cất lên: “Công tử xin dừng bước, tiểu nữ gặp người lạ”.

      “Nếu ta muốn gặp sao?”.

      thoáng yên lặng phía sau tấm bình phong, giọng uyển chuyển như nước chảy: “Trà của tiểu nữ đắng lắm đấy”.

      Đỗ Hân Ngôn khẽ nhướn mày, chàng lại muốn vào nữa, cười to đáp: “Vào miệng đắng, nhưng càng lâu càng cảm thấy ngọt”. Chàng lại ngồi xuống, bảo Tín Nhi đem ra bình rượu. “Lần trước tiểu thư vội quá, tại hạ uống của tiểu thư bát trà, muốn mời lại tiểu thư chung rượu, biết ý tiểu thư thế nào?”.

      Chàng mở nắp đậy, hương rượu ngào ngạt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sau tấm bình phong.

      Quả nhiên, người con đó từ tốn đáp: “Rượu phần lá trúc xanh, phải uống bằng bát ngọc trắng. Vô Song, đem bát ngọc trắng ra đây”.

      “Ha ha, tiểu thư quả nhiên hiểu nhiều biết rộng, đúng là rượu phần lá trúc xanh, phải uống bằng bát ngọc trắng”. Đỗ Hân Ngôn vốn định thử đối phương, nay thấy nàng ta cũng có hiểu biết về rượu, ánh mắt càng tăng phần hứng thú.

      người ăn mặc như thị nữ bước ra từ sau bức bình phong, dung nhan kiều diễm vô cùng, bước dịu dàng uyển chuyển, chỉ là thần thái có đôi chút lạnh lùng, khuôn mặt như được tạc từ tảng băng. Đỗ Hân Ngôn ngây ra, thị tỳ đẹp đến nhường này, chủ nhân còn quốc sắc thiên hương đến chừng nào?

      Vô Song đem ra hai cái bát ngọc trắng, rót rượu vào. Sắc rượu xanh nhạt càng làm nổi bật màu ngọc trắng, thanh tân, mãn nhãn. Vô Song lạnh lùng nhìn Đỗ Hân Ngôn, để chàng chọn trước. Đỗ Hân Ngôn tươi cười, bê bát rượu lên.

      Phía sau tấm bình phong, cầm bát rượu Vô Song đưa đến, chậm rãi : “Sao công tử lại biết ta ở Tích Thúy Viên?”.

      “Chứ phải là đại tiểu thư của Thẩm gia biết là tại hạ đến Tích Thúy Viên sao?”.

      “Tiểu Đỗ Kinh Thành quả nhiên cơ trí hơn người, vừa đoán trúng ngay”. Thẩm Tiếu Phi lạnh lùng đáp lời, “Bên ngoài đồn đại tiểu thư nhà họ Thẩm nhã nhặn hiền dịu, là tiểu thư khuê các bước chân ra đến ngoài, những điều đó đều là giả. Thực ra ta rất nhen, kẻ nào đắc tội ta, ta quyết đáp trả cho bằng được”. xong, Thẩm Tiếu Phi uống hết bát rượu: “Rượu này hơi lạnh, hợp với tiết trời này!”.

      Đỗ Hân Ngôn nghe nàng thẳng thắn thừa nhận như thế, thấy nàng quang minh lỗi lạc. Được mỹ nhân đối đãi như vậy, có ăn chút ba đậu, uống chút hoàng liên cũng hề gì. Tự mình đề thơ vô lễ trước nên giờ chàng giận Thẩm Tiếu Phi. Chàng uống cạn bát rượu, đứng dậy chắp tay: “Đỗ Hân Ngôn vô ý đắc tội tiểu thư, tại hạ xin nhận lỗi ở đây”.

      Vừa dứt lời, bụng chàng bỗng đau quặn. Đỗ Hân Ngôn thầm mắng mình lại mắc mưu, nén đau phi thân vụt qua, chân đá tấm bình phong, chỉ nhìn thấy bóng Thẩm Tiếu Phi mặc áo lông chồn màu trắng vén tấm lụa rời , chàng giơ tay ra chộp lấy, tức trước mắt ánh kiếm sáng lóa, là Vô Song ra chiêu hề nể tình. Đỗ Hân Ngôn bụng đau quặn, đành phải lùi về phía sau.

      Vô Song cũng chẳng dây dưa, hừ tiếng rồi quay đầu bỏ , lạnh lùng ném lại câu: “Thấy tiểu thư nhà chúng ta cũng uống nên tưởng rượu có độc sao? Tiểu thư nhà chúng ta uống thuốc giải trước rồi. Ngốc”.

      Đỗ Hân Ngôn ngậm nguyên cục tức, trừng trừng nhìn theo ba cái bóng mỹ miều dần dần biến mất khòi tầm mắt. Chàng ôm bụng ngồi xuống, cố đẩy hơi xuống đan điền ép độc ra ngoài, mất khoảng thời gian tuần trà, mới nhổ ra được ngụm máu đen. Đợi đến khi Vệ Tử Hạo cười hi hi bước vào, Đỗ Hàn Ngôn chẳng còn lòng dạ nào mà uống rượu thưởng tuyết nữa.

      Trở về phủ, Đỗ Hân Ngôn lệnh cho chú Quý quản gia chuẩn bị lễ vật quý giá đưa đến tướng phủ, ngôn từ khẩn thiểt muốn chuộc lỗi với Thẩm Tiếu Phi. Nhưng khi trở về, chú Quý mặt đầy xấu hổ chuyển lời của tướng phủ: “Nam nữ khác biệt, tự ý nhận quà của người khác là vi phạm lễ giáo. Tiểu thư nhà ta hiểu biết phép tắc, quyết quen với hạng người phong lưu như Đỗ đại nhân, hà cớ gì lại đến đây lời xin lỗi”.

      Đỗ Hân Ngôn hề tức giận mà lại bật cười, cảm thấy đại tiểu thư nhà họ Thẩm là thú vị.

      Trong ngoài bất nhất, lời hành động bất nhất, mà vẫn có thể cao giọng hùng hồn?!

      “Chú Quý vừa ý với ta sao?”. Đỗ Hân Ngôn nhìn số lễ vật bị trả về.

      Chú Quý nghiêm mặt đáp: “Người ta là thiên kim tiểu thư của tướng phủ chứ đâu phải mấy ở Liễu Cảng. Thiếu gia hồ đồ làm thơ hủy hoại thanh danh của người ta, người ta cay nghiệt thế cũng phải”.

      Đỗ Hân Ngôn lim dim mắt, chú Quý trước nay vốn luôn bênh vực chàng, từng này tuổi đây là lần đầu tiên chàng thấy chú những lời khách khí. Việc này thể nhẫn nhịn được. Chàng chắp tay xin lỗi mà Thẩm Tiếu Phi lại dám cự tuyệt thế này!
      Last edited: 21/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Bạn ơi, hình bìa và thông tin bạn tô đen và chọn canh giữa giúp nha

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 1(2)

      Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như có lửa đốt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

      Hai ngày sau, tư liệu về Thẩm Tiếu Phi đặt bàn trong thư phòng của Đỗ Hân Ngôn, chàng xem xem lại từng chữ từng câu trong đó.

      Đêm đó, đèn trong thư phòng của Đỗ Hân Ngôn sáng đến tận sớm mai.

      Hoa tuyết rơi khắp vườn, loang lổ con đường .

      Trong vườn, gần chỗ tường bao có chiếc xích đu, mặt gỗ tuyết dày cả tấc. Thẩm Tiếu Phi ôm lò sưởi cuộn mình trong chiếc áo khoác lông chồn bạc dày sụ, khuôn măt mất hút sau chiếc khăn quàng cổ tuyết nhung, chỉ hở ra đôi mắt phượng. Đôi mắt rất có thần, con ngươi đen láy, khiến cho lòng trắng cũng ánh sắc xanh, giống như thứ rượu trong vắt đựng trong loại đồ sứ thượng hạng nhất, lại như bầu trời xanh trong vắt gợn mây nền tuyết trắng vương bụi bẩn.

      “Tiểu thư, bên ngoài lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh!”. ràng là lời quan tâm nhưng từ miệng Vô Song chẳng hề có chút ấm áp. Vô Song mặc chiếc áo bó tay màu xanh nhạt càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, tay cầm thanh kiếm dài, hai má đỏ ửng vì lạnh, giống như đóa u lan lặng lẽ tỏa hương.

      “Ngươi vào trước , trong phòng hơi than, ta ở đây cho thoáng”. Tiếu Phi vẫn đứng im, giọng vọng ra từ trong chiếc khăn quàng cổ mềm như nước chứ lạnh lùng như lúc chuyện với Đỗ Hân Ngôn.

      Vô Song hơi sững ra, lồng ngực khẽ phập phồng, ánh mắt thoáng tia bất lực. khuyên nhủ gì thêm, cụp mắt xuống, đứng yên bên cạnh Tiếu Phi.

      Ánh mắt Tiếu Phi lộ nụ cười giảo hoạt. Nàng chậm rãi tới chỗ xích đu đưa tay gạt tuyết, ngoài móng tay còn hơi hồng, hai bàn tay trắng như tuyết. Tiếu Phi ngồi lên xích đu, hai chân khẽ đạp, xích đu đưa đưa lại. Gió thổi lông áo khoác và khăn quàng bay bay, nàng hắt hơi rồi cười hỏi: “Vô Song, ta lại hại ngươi bị phạt, chắc ngươi hận ta lắm nhỉ?”.

      Vô Song tỏ vẻ lãnh đạm, mím môi , như thể Tiếu Phi những chuyện liên quan gì đến mình.

      Tiếu Phi bỗng thấy chán, nàng xuống khỏi xích đu, chẳng thèm nhìn

      Vô Song mà thẳng vào Tú Lâu. Vô Song lặng lẽ theo sau Tiếu Phi, đến tận chân lầu, Tiếu Phi đột nhiên quay lại : “Vô Song, bảo vệ người ngươi ghét, có đáng ?”.

      Vô Song ngẩng lên, bình tĩnh nhìn Tiếu Phi, chậm rãi nhả ra từ: “Đáng!”.

      “Chỉ vì cứu mạng ngươi nên ngươi cứ như đứa ngốc mà nghe theo lời của , chẳng lẽ ngươi oán hận chút nào sao?”.

      “Nhận ơn lần trả ơn cả đời”.

      “Ngươi có bảo cứu ngươi đâu? tự ra tay liên quan gì đến ngươi? Cùng lắm là sau này ngươi cũng cứu mạng, chứ ngày ngày ở đây bị ta giày vò như thế này sao?!”.

      Vô Song nhìn Tiếu Phi, cuối cùng thở dài : “Tiểu thư ích kỷ bạc bẽo, tất hiểu được đâu”.

      Tiếu Phi bực bội đáp lời: “Người vì mình trời chu đất diệt! Vô Song, đừng với ta những chuyện nhân nghĩa đạo đức đó. Ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc có thể chiều lòng ta đến mức nào, mang ngươi ra làm dao thử, cũng là do ngươi tự chuốc lấy”.

      Tiếu Phi nhấc váy rảo bước lên lầu, tới cửa khuê phòng ở gác hai nghe thấy giọng lãnh đạm của Vô Song: “Ngoài bản thân mình, chẳng lẽ tiểu thư chưa từng vương vấn ai sao?”.

      Bước chân Tiếu Phi bỗng nặng như đeo chì, thẫn thờ dừng lại. Tuyết ngừng rơi, ánh nắng ấm áp chiếu khắp hậu hoa viên, còn cả tiếng gió, tĩnh lặng khác thường.

      Nàng chưa từng vương vấn ai sao? Những ngày này nàng lúc nào nàng cũng nhớ nhung người.

      Sông Cừ Phù, bóng dáng chàng chắp tay sau lưng thấp thoáng qua kẽ lá sen, tà áo xanh bay bay trong gió sớm, khuôn mặt ánh mắt tươi cười.

      Núi Lạc Phong, tiếng tiêu du dương khắp trung, đêm đêm vang vọng bên tai.

      Nàng khẽ rung mình, bàn tay luồn trong tay áo cầm lò sưởi tay mà vẫn cảm thấy lạnh. Tiếu Phi nhìn Vô Song, bĩu môi nghĩ, thà phụ hết người trong thiên hạ, cũng thể có lỗi với bản thân.

      Tết Nguyên Tiêu.

      Đêm đẹp nhất năm ở chốn Kinh Thành.

      Tiếu Phi thấy thị tỳ Yên Nhiên thay áo mới, khuôn mặt giấu nổi niềm vui. Nhưng, nàng muốn , nàng rất muốn biết, nàng , Tam hoàng tử Duệ làm gì nàng.

      Hai năm trước bên cạnh nàng chỉ có mình Yên Nhiên hầu hạ. Hai người hứng khởi chơi Tết đèn, mải mê xem đèn, quay lại mới biết lạc nhau. Nàng đứng dưới chiếc đèn hoa sen, cũng chẳng lo lắng gì, định bụng xem xong tự về phủ. Ngay sau đó Tam hoàng tử Duệ tuấn lịch lãm diễn vở gặp gỡ tình cờ hộ tống mỹ nhân. Rồi sau đó luôn tỏ vẻ có tình cảm sâu đậm với nàng, còn đưa cả Vô Song võ nghệ cao cường, xinh đẹp mỹ miều đến mức khiến nàng hổ thẹn tới bảo vệ nàng.

      Tiếu Phi thể tin vào tình cảm của Tam hoàng tử Duệ, dù ngay cả nàng cũng biết tại sao. Hai năm nay, Cao Duệ hoàn toàn kín kẽ, lúc nào cũng làm ra vẻ si tình sau này cùng nàng chia sẻ giang sơn. Vì phụ thân của nàng là tể tướng đương triều Thẩm Nghi kiên quyết can dự vào cuộc chiến tranh giành ngôi thái tử, Tiếu Phi muốn người ngoài biết mình có quen biết với Tam hoàng tử, nên Cao Duệ làm ra vẻ biết nàng, làm gì tổn hại đến danh tiếng của nàng. Chàng chỉ , đợi chàng trở thành thái tử, Thẩm tướng hết mối lo xin Minh đế ban hôn.

      Nàng tin, lại thấy nghi ngờ, chỉ còn cách giày vò Vô Song. Chỉ cần nàng có chuyện gì, Vô Song bị Cao Duệ phạt. Đầu tiên là vì Tiếu Phi muốn thử Cao Duệ, sau đó là hiếu kỳ với Vô Song. Nàng ta theo nàng hai năm nay, nàng chán cái vẻ băng lạnh kia lắm ròi, nên thể kìm được muốn giày vò nàng ta, chỉ để xem khi nào Vô Song thể chịu đựng thêm mà phản ứng ra ngoài.

      “Hai ngươi tự xem đèn . Trời lạnh, ta muốn ra ngoài!”. Tiếu Phi nhìn Vô Song, đôi mắt đầy hứng thú, nếu nàng hội đèn, Cao Duệ gặp được nàng xử phạt Vô Song thế nào?

      Yên Nhiên từ theo hầu Tiếu Phi, là người thà, buồn vui đều thể ra ngoài. Hai năm nay, Yên Nhiên biết lai lịch của Vô Song. Lúc này lại càng hiểu ý tứ của Tiếu Phi, nghe nàng xem đèn mặt xị xuống, nhìn Tiếu Phi vẻ khẩn thiết, giận dỗi : “Tiểu thư , em cũng ”.

      Khuôn mặt của Vô Song cảm xúc.

      Tiếu Phi vẫn tươi cười: “Thôi được rồi, năm có lần. thôi, chúng ta xem đèn”.

      Khuôn mặt Yên Nhiên rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt đầy háo hức.

      Tiếu Phi liếc nhìn Vô Song, vẫn khuôn mặt vô cảm. Tiếu Phi bước qua Vô Song, : “Ngươi đoán xem lần này phạt ngươi thế nào?”, rồi cười khẩy, mặc áo choàng, thong thả bước .

      Trong đầu Vô Song thoáng qua ánh mắt tức giận mà như của Cao Duệ. Hình như cả Cao Duệ và Thẩm Tiếu Phi đều coi nàng là quân cờ để thăm dò đối phương. Hai năm nay, Tiếu Phi khòng ngừng gây chuyện và giày vò khiến nàng đôi lúc cũng mất kiên nhẫn. Đúng là nàng rất ghét thiên kim tiểu thư của tướng phủ, nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh Cao Duệ cứu mình, trái tim Vô Song lại bình tĩnh lại, giống như ném viên đá xuống giếng cổ sâu hun hút, mặt giếng chỉ lăn tăn gợn sóng rồi lại phẳng lặng êm đềm.

      Dòng người đông đúc, phố xá lấp lánh ánh đèn.

      Ba người chủ tớ nhà Tiếu Phi đeo mặt nạ cười đứng đoán câu đố bên ngọn đèn hoa sen. Bỗng Tiếu Phi nghe thấy giọng lảnh lót: “Tiểu Đỗ! Chàng giúp ta thắng lấy cây trâm kia ”.

      Nàng nhìn về phía tiếng , trước mắt như sáng lên. Ánh đèn soi dáng người con kiều diễm, dung mạo như hoa, mặc chiếc áo hoa màu hồng nhạt, váy màu xanh đá, khoác áo choàng màu đỏ, cổ quấn chiếc khăn choàng lông cáo trắng làm nổi bật khuôn mặt như vầng mây bạc ôm trăng. Người con đó đứng dưới ngọn đèn hoa, giơ tay nắm lấy câu đố lụa, như sợ ai tranh mất.

      Cùng lúc đó, bóng áo xanh bước vào tầm mắt của Tiếu Phi, Đỗ Hân Ngôn theo sau tươi cười đến bên người con , ngẩng lên nhìn câu đối đèn. Vì tập trung, khuôn mặt hơi ngẩng lên, lộ vầng trán thông minh mịn màng và những đường nét nhìn nghiêng thanh tú. Cái dáng đứng chắp tay sau lưng ấy, lại lần nữa gợi lên ký ức của Tiếu Phi.

      Tiếng cười vang vọng bên tai nàng. Đỗ Hân Ngôn giành được cây trâm cài vào mái tóc người con . Nụ cười xinh đẹp của và vẻ dịu dàng của chàng trai bỗng khiến Tiếu Phi thầm cảm thấy hâm mộ.

      Nàng ngẩn người nhìn chiếc đèn hoa sen trước mắt, xuyên qua ánh đèn mờ ảo, dừng lại ở hai người họ. Tiếng cười như vọng lại từ nơi nào xa lắm, còn nàng, chỉ nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Cảm giác đơn khiến Tiếu Phi sợ hãi, nàng cố ép mình thu lại ánh nhìn, tập trung vào câu đố đèn, nhưng hàng chữ đó bỗng trở nên mơ hồ, nhòe nhoẹt trong ánh sáng sao nhìn được.

      Nàng cũng biết họ từ lúc nào, cho đến khi người đường kháo nhau: “Đỗ công tử và Đinh tiểu thư thanh mai trúc mã, đúng là trai tài sắc”.

      “Phương phi xuân rơi lệ; Thiển hà hạ khoe hương”. Nghĩ đến câu thơ ấy, hai con mắt phượng bỗng trở nên lạnh lẽo.

      “Câu đố nào mà có thể làm khó nàng? Nàng nhìn gì mà lâu thế?”. giọng trầm trầm vang lên ngay bên cạnh.

      Tiếu Phi hơi giật mình, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt khóc, cười : “Ai cũng mua mặt nạ cười, sao chàng lại khác người thế?”.

      “Ta thấy nàng cười, nàng thấy ta khóc. là hợp người hợp cảnh, phải sao?”. Người mang mặt nạ khóc dáng hình cao to, mặc chiếc áo dài gấm hoa nền thêu chữ phúc, lưng thắt đai ngọc, đeo túi hương và hầu bao nặng trĩu, nhìn qua cũng biết là thiếu gia nhà quyền quý.

      đợi Tiếu Phi trả lời, người đó dẫn nàng thẳng về phía trước, thêm mấy lần quẹo là đến bờ sông, rồi dẫn nàng lên thuyền. Vô Song dẫn theo Yên Nhiên và vài thị vệ mặc quần áo thường dân cùng lên thuyền.

      Vào trong khoang thuyền, người đó mới bỏ mặt nạ ra. Khuôn mặt tuấn tú, tươi cười, đúng là Tam hoàng tử Cao Duệ.

      “Gạo cống nộp của Giang Nam xảy ra chuyện rồi. Hôm nay hoàng thượng biết tin, lệnh cho bộ Hộ và đạo[5] Giang Nam điều tra”. Tiếu Phi gỡ mặt nạ, cũng hàn huyên dài dòng, chuyển tin ngay.

      [5] Đạo: Tên khu hành chính đời Đường.

      Thời điểm cuối năm, mấy chục binh sĩ trong quân đội đồn trú ở biên cương bỗng nhiên nổi loạn.

      Biên cương giá lạnh, phải canh chừng tám bộ tộc Khiết Đan vượt qua biên giới cướp bóc, binh sĩ chẳng ai dám lơ là, với họ được ăn bữa cơm nóng sốt cũng đủ gọi là ăn Tết. Đúng lúc đó, ty Lương Khố[6] vận chuyển quân lương ra đến biên giới, bếp ăn mở liền ra lúc mười bao gạo nhưng toàn là gạo mốc, kiểm tra kỹ đợt quân lương lần này có bảy phần gạo mốc, nhưng bếp ăn cũng bỏ , mà trộn gạo cũ gạo mới mang nấu. Tối ba mươi Tết, binh sĩ uống rượu ăn cơm gạo mốc nên phát khùng, có mười mấy người cởi bỏ quân phục ngay tại trận, làm lính nữa.

      [6] Nơi trông coi, quản lý lương thực.

      Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên ngay lập tức chặt đầu những binh sĩ gây chuyện để trấn áp lòng quân, rồi cử tâm phúc hỏa tốc về kinh chúc Tết. Ông ta gửi lễ vật lớn đến các quan của ty Lương Khố, ám chỉ quân lương có vấn đề. Đinh Phụng Niên bao năm trấn giữ biên cương, quân lương quân hưởng[7] là việc đại hàng đầu để yên lòng quân. Ông tự cho rằng ty Lương Khố có điều gì bất mãn với mình nên cố ý phát gạo cũ trong kho cho quân đội. Ông gửi lễ vật làm to chuyện này là để lấy lòng người, lại có thể “bắt thóp” ty Lương Khố. Đinh Phụng Niên tự cảm thấy mình xử lý chuyện này rất chu đáo.

      [7] Thực phẩm nuôi quân và lương bổng của quân sĩ.

      Ai ngờ ty Lương Khố nhận được tin của ông vô cùng sửng sốt. Vì Đinh Phụng Niên khéo léo nên ty Lương Khố cũng đặc biệt chuyển cho ông số gạo mới vụ thu vừa rồi của đạo Giang Nam chuyển đến kinh thành. Ty Lương Khố cũng kiểm tra tất cả nhà kho gạo cống của Giang Nam, có hơn nghìn bao gạo cũ bị mốc. Lấy gạo cũ đổi gạo mới là tội chém đầu, các quan quản lý lương khố vô cùng sợ hãi.

      Ty Lương Khố là nơi trọng yếu, nếu mấy nghìn bao gạo mốc kia bị đổi ngay trong kho là vô lý. Nhưng Sổ sách vẫn còn đó, thủ tục nhập kho đầy đủ, ty vận chuyển lương thực của Giang Nam hoàn toàn có thể đùn đẩy trách nhiệm, trong tình thế cấp bách, có hai quan viên của ty Lương Khố tự tử, vụ việc mới được trình lên hoàng thượng

      “Ta biết, ngay từ khi biết được tin ta nghĩ rằng, nhất định Phi Nhi đến hội đèn để báo với ta”. Giọng Cao Duệ vô cùng dịu dàng pha lẫn chút vui mừng và chút cảm động. Bất cứ người con nào nghe thấy câu ấy đều bị mê hoặc.

      “Tất nhiên rồi, Tiếu Phi sợ Tam điện hạ thiệt thòi, đấu được với Đại hoàng tử tương lai vinh hoa phú quý của Tiếu Phi biết gửi gắm vào ai?”. Tiếu Phi kiều trả lời, khuôn mặt vẫn mang mặt nạ và nàng cũng hề có ý định bỏ nó ra.

      Cao Duệ cầm tay Tiếu Phi, chăm chú nhìn nàng.

      Đại hoàng tử Hy có đôi mắt giống hệt Minh đế hồi trẻ, ánh mắt hiền hòa dịu dàng, trong veo thấy đáy. Mắt của Cao Duệ giống mắt hoàng quý phi, mênh mang như khói sóng, lãng đãng như sương sớm sông nước Giang Nam, khiến người ta nhìn thấu được thần sắc trong đôi mắt ấy. Sâu thẳm bên trong là hai vì sao lấp lánh, lôi cuốn người ta chìm sâu vào đó nhìn cho .

      Lúc này dưới ánh đèn, trong ánh mắt ấy chỉ có tình cảm sâu đậm với Tiếu Phi, tràn đầy niềm vui khi gặp được nàng. Cao Duệ dịu dàng nhìn Tiếu Phi, nhắc gì đến vụ án Giang Nam nữa: “Sao bỏ mặt nạ ra? Mặt nàng làm sao thế?”.

      “Hôm nay ham cảnh tuyết mà dãi nắng dầm gió trong hậu hoa viên nên bị dị ứng, sợ làm Tam điện hạ kinh sợ”. Tiếu Phi tức giận rút tay về, đỡ chiếc mặt nạ.

      “Vô Song!”. Cao Duệ sa sầm nét mặt.

      Cửa mở, Vô Song bước vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống sàn thuyền, cũng chẳng buồn để ý đến hai người họ.

      “Vô Song ngăn nổi Tiếu Phi. liên quan gì đến Vô Song”. Tiếu Phi uể oải bổ sung, hai con mắt phía sau mặt nạ sáng trưng, như thể kịch hay giờ mới bắt đầu.

      “Bảo nàng ta đến bên nàng là để bảo vệ nàng bị tổn thương dù là chân tơ kẽ tóc”. Cao Duệ nhìn Tiếu Phi trách cứ, cho dù là trách cứ cũng chứa đầy dịu dàng chiều bất lực. Khi quay sang phía Vô Song, ánh mắt ấy lại lạnh như băng. “Đây phải là lần đầu tiên, Phi Nhi, nàng xem nên xử phạt thế nào đây?”.

      Tiếu Phi cười trả lời: “Vô Song là người của điện hạ, điện hạ muốn chém muốn giết gì cũng chẳng liên quan đến Tiếu Phi”.

      Tuy như vậy, nhưng ánh mắt nàng lại đầy vẻ thách thức và hưng phấn, nhìn Cao Duệ vẻ tin là chàng ta giết Vô Song.

      “Vô Song, tự vẫn ”. Cao Duệ nhướng mày, như .

      Vô Song ngay lập tức tuốt kiếm, xoẹt tiếng, thanh kiếm sáng loáng vút ra khỏi bao, kề ngay vào cổ.

      “Ngày mai ta khởi hành đến Giang Nam dưỡng bệnh”. Tiếu Phi rất thất vọng, nhìn thấy thanh kiếm kề vào cổ Vô Song mà Cao Duệ vẫn có phản ứng gì vội .

      Cao Duệ búng lưỡi kiếm ra khỏi cổ Vô Song, thanh kiếm dài rung lên, cũng đủ làm rơi lọn tóc của Vô Song. Cao Duệ lạnh lùng : “Quỳ ở đây đêm mà ăn năn hối lỗi, trong chuyến Giang Nam được quên chức trách của mình”.

      “Tạ ơn điện hạ!”. Vô Song quỳ hai gối xuống đất, lưng thẳng đứng. xa sàn thuyền, con nhện chậm сhạp bò qua, nàng đếm bước chân của nó, như thể thuyền chỉ có mình nàng.

      Tiếu Phi gì thêm, quay ra ngoài, cũng nhìn Vô Song. câu của nàng, Cao Duệ có thể do dự gì mà giết ngay Vô Song. Xem ra có vẻ đúng là tình sâu nghĩa nặng, nhưng điều đó càng khiến Tiếu Phi lo lắng yên.

      Nàng giúp Cao Duệ đoạt giang sơn, Cao Duệ cho nàng quyền thế phú quý. Đối với Tiếu Phi, đây là giao dịch liên quan đến tiền đồ, liên quan đến tương lai của nàng, Cao Duệ cũng nên lẫn lộn với tình cảm như thế. Tiếu Phi vẫn luôn cho rằng, có thể khiến Minh đế do dự bao lâu giữa Đại hoàng tử Hy và Tam hoàng tử Duệ, chứng tỏ rằng cả hai hoàng tử đều phải là những kẻ tầm thường. Nàng thà tin rằng chàng chọn nàng vì vị trí thiên kim tướng phủ, vì cơ trí của nàng còn hơn là tin rằng chàng mình.

      Cao Duệ mỉm cười đáp: “Thời tiết Giang Nam mát mẻ rất tốt cho việc dưỡng da, Phi Nhi đến đó vài ngày cũng tốt. Phụ hoàng lệnh cho Tiểu Đỗ nhận chức ngự sử đốc sát ty Giang Nam điều tra vụ án vừa rồi, nếu nàng còn chưa hả giận, đây cũng là cơ hộỉ tốt”.

      Tiếu Phi trả lời, dẫn theo Yên Nhiên bước lên bờ trở về tướng phủ. Nàng ném ánh mắt về phía Vô Song, những ý nghĩ hay ho nối tiếp nhau ra trong đầu. Tiếu Phi cảm thấy chuyến Giang Nam chắc rất thú vị. Sắc mặt Vô Song vẫn mảy may thay đổi, cũng khiến nàng hứng thú kém.

      Vô Song vẫn im lặng quỳ khoang thuyền đếm bước chân con nhện.

      Cao Duệ chắp tay đến phía sau Vô Song, lặng lẽ nhìn vào chiếc gáy trắng ngần. Cao Duệ đứng đó đúng khắc, Vô Song vẫn như bức tượng tạc, hoàn toàn bất động. Cuối cùng Cao Duệ phải thốt lên: “Nếu ta búng lưỡi kiếm ra, ngươi mất mạng rồi”.

      Vô Song vẫn nghe thấy gì. Nàng chọn cách ngốc nhất để đối diện với tất cả những điều này. Nàng giống như thu mình vào vỏ ốc, như thế, nàng mới có thể chịu đựng giày vò hết lần này đến lần khác của cả Tiếu Phi và Cao Duệ.

      Cao Duệ quen với Vô Song như thế này, nhưng là chuyện sống chết, Cao Duệ thực hiếu kỳ về lòng trung thành của Vô Song đối với mình. “Vô Song, trả lời ta, có biết là lúc nãy suýt chút nữa ngươi tự cắt đứt cổ mình”.

      “Biết”. Ánh mắt Vô Song rời khỏi con nhện, chuyển sang sàn thuyền.

      Bóng áo gấm màu trắng bạc xuất trước mặt nàng, cằm nàng bị Cao Duệ nâng lên, nàng nhìn thấy hiếu kỳ sâu sắc trong đôi mắt ấy. Vô Song cảm thấy buồn cười, nàng bình tĩnh : “Vô Song là quân cờ của điện hạ, chết được”.

      “Ha ha, biết ngay là ngươi ngốc, chỉ là chịu ra thôi”, Cao Duệ cười thành tiếng, đứng dậy, “Vụ án Giang Nam rất quan trọng, ngày mai khởi hành, tạm thời ghi nhớ đó, trở về lại chịu phạt”.

      Vô Song đứng dậy : “Điện hạ yên tâm, Vô Song chết, tiểu thư chết”.

      “Ngươi sai rồi, cho dù ngươi chết, cũng phải bảo vệ cho nàng ta chu toàn”. Cao Duệ nhìn chằm chằm vào Vô Song, nghiêm giọng.

      “Vâng”.

      Sau khi Vô Song rời , Cao Duệ cúi xuống nhặt lọn tóc vương đất, quấn vào ngón tay, cảm giác mềm mượt dịu dàng, khóe miệng Cao Duệ hơi giật giật, rồi tiện tay cho vào túi thơm giắt ở thắt lưng.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 2 (1): Giang Nam đấu pháp

      Vô tình chàng rơi vào kế hoạch của em, ai mà biết được từ đó trở ai tính toán hơn ai? Nhìn bóng áo xanh của chàng thấp thoáng trong rừng mai, em mỉm cười thầm nghĩ, lần này em đâu có chạy tới tìm chàng.

      Tháng hai đầu xuân, dương liễu xanh rì.

      Núi Mai hoa nở trắng trời, núi người dạo chơi đông như mắc cửi. Dưới chân núi, thuyền hoa qua lại hồ Tiểu Xuân, tiếng trúc reo du dương trong gió.

      Mưa xuân lất phất, làm ướt áo người dự hội. Trời xuân lành lạnh càng lưu giữ lâu hơn hương sắc hoa mai. Mặt hồ mờ ảo như sương như khói, phong cảnh Giang Nam như vẽ là đây.

      Thấp thoáng phía rừng mai bên hồ có túp lều cỏ. Bên ngoài là hàng rào tre, cửa gỗ khép chặt. Bốn mặt lều xây tường, chỉ dùng mành trúc để ngăn đôi túp lều. Gian trong nhìn ra hồ, qua mành trúc thấy thấp thoáng bóng người con , váy trắng dài quét đất, có thị tỳ pha trà và thị tỳ khác ngồi bên cạnh.

      Mưa càng lúc càng to, bóng nước nổi trắng mặt hồ, từng cơn gió lạnh thổi đung đưa mành trúc.

      Hương trà cuối cùng cũng tỏa ra ngào ngạt, xen lẫn hương mai thoang thoảng trong tiết mưa se lạnh, mê hoặc lòng người.

      Bỗng có tiếng người gọi, giọng khá gấp gáp phía bên ngoài mành trúc: “Đột nhiên mưa to, xin lỗi quấy rầy chủ nhà! biết có thể cho tiểu nhân và công tử mượn tạm hiên nhà trú mưa?”.

      nương áo trắng khẽ gật đầu, thị tỳ pha trà đặt chiếc ấm tay xuống, vén rèm, căng ô, vội vã ra ngoài mở cửa.

      Bên ngoài cánh cửa, chủ tớ ướt sũng nước mưa. Vị công tử mặc áo xanh, khuôn mặt thanh tú, chắp tay sau lưng đứng bên cổng gỗ ung dung nhìn về phía rừng mai bàng bạc xa xa, miệng mỉm cười như đứng giữa tiết xuân nắng đẹp chứ phải tiết mưa se lạnh đầu xuân. Người thư đồng rụt cổ so vai, đưa chiếc tay nải lên đầu tránh mưa, đôi mắt đen hấp háy nhìn chiếc cổng gỗ trông chờ.

      Cửa gỗ mở ra, giai nhân dịu dàng đứng đó, bên tai vọng lại tiếng cười như tiếng chuông gió: “Mời công tử vào!”. xong, Yên Nhiên giương ô quay vào lều cỏ.

      Người thư đồng bỗng như mất hồn, quên cả những lờí dạy dỗ thường ngày của công tử, vượt lên trước cả công tử mà theo . Công tử áo xanh người ướt sũng, nhưng bước chân vẫn vội vàng, còn kịp lườm thư đồng cái, khẽ lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ bất lực, nhưng ánh mắt lại nhìn nàng thị tỳ xinh đẹp từ đầu tới chân, thầm nghĩ trong lòng, đúng là Giang Nam sinh mỹ nhân, ngay cả gõ cửa nhờ trú mưa cũng gặp được xinh đẹp nhường này.

      Bước vào lều cỏ, người thị tỳ xinh đẹp mang đến chiếc chậu lửa, giọng thánh thót: “Ở đây sơ sài, mời công tử dùng thứ này hong khô áo”.

      Công tử áo xanh vội vã chắp tay tạ ơn: “Đa tạ nương. Tránh được cơn mưa là tốt lắm rồi”. Điệu bộ chắp tay tôn kính vô cùng chân thành khiến người nhận lễ khỏi thấy có cảm tình với chàng.

      “Công tử ngồi nghỉ, Yên Nhiên lấy chút rượu. Mưa xuân, nhưng ướt người cũng khó chịu lắm”. Yên Nhiên nhoẻn miệng cười, vào phía nhà bếp, lâu sau mang ra vò Hoa Điêu và mấy món ăn.

      Thư đồng vội vã nhận lấy, thành tâm muốn tiếp cận Yên Nhiên, miệng gọi tỷ tỷ ngọt như mía lùi. Ánh mắt lanh lẹ lướt qua vòng, nhìn thấy cái bóng trắng phía trong mành trúc, cười : “Tỷ tỷ tên hay đấy, Yên Nhiên, Yên Nhiên nhất tiếu tả khuynh thành[1]!”.

      [1] Yên Nhiên cười cái là nghiêng thành.

      Yên Nhiên nghe vậy, đỏ mặt ngượng ngùng lại càng thêm phần xinh đẹp, lườm thư đồng cái rồi vén mành, mất hút vào gian trong.

      Vào thoáng giây mành trúc mở ra, để lộ bàn tay áo trắng bưng chén trà. Bàn tay thanh mảnh như lan trắng ngần.

      “Tín Nhi!”. Công tử áo xanh thoáng thấy bàn tay ấy mà mí mắt giật giật, hiểu sao đột nhiên lại nghĩ tới bàn tay mảnh dẻ nõn nà của hái sen. Chàng chau mày nạt Tín Nhi, đoạn lại tươi cười quay vào mành trúc chắp tay : “Thư đồng lỗ mãng tiểu thư đừng trách. Ơn cho tránh mưa, Đỗ Hân Ngôn xin đa tạ”.

      Cái bóng sau mành trúc thoáng run rẩy, giọng thẹn thùng, run run, như thể tin vào tai mình vang lên: “Lẽ nào lại là Tiểu Đỗ Kinh Thành?”.

      Đỗ Hân Ngôn giật mình, mặt mày hớn hở: “ dám, chính là tại hạ”. “Yên Nhiên, đổi rượu ngon! Tiếp đãi công tử cho chu đáo!”. Giọng của tiểu thư áo trắng lập tức trở nên vội vã, nhưng vẫn mất vẻ kiều ngọt ngào, tiếng thanh thanh xen lẫn chút thẹn thùng.

      “Vâng, tiểu thư!”. Yên Nhiên cười đáp, mang vò rượu Hoa Điêu bàn , lâu sau lại đem đến chiếc bình gốm màu đen, phải dùng khăn tay bọc lại, ràng rượu còn nóng.

      Mở chiếc nút đất, rót ra chén, rượu sánh như mật, màu như hổ phách, thơm nức mũi. Mặt mũi thư đồng ngây ngất, trong mắt Đỗ Hân Ngôn thoáng tia kinh ngạc, vội hỏi: “Đây chính là rượu Túy Xuân Phong của Ninh gia ở Thiệu Hưng?”.

      “Tiểu Đỗ Kinh Thành bình rượu, ngâm thơ, múa kiếm, thổi tiêu, món nào cũng tài, phải mời uống Túy Xuân Phong”. Giọng mang vẻ ái mộ kín đáo.

      Đỗ Hân Ngôn nghe cuối cũng cảm thấy mềm người, khẽ thở dài đáp: “Rượu say gió xuân, ngọc nữ càng say lòng người, chỉ tiếc là vẫn bị ngăn bởi tấm mành trúc, cách trở trong ngoài!”.

      Tiểu thư áo trắng nghe thấy câu này cũng cảm thấy run rẩy, khẽ vuốt cánh tay nổi da gà, ai oán : “Công tử Tiểu Đỗ tài hoa nổi tiếng khắp kinh thành, biết bao nhiêu ngọc nữ ngất ngây vì công tử. Cơn mưa bữa nay là cái duyên gặp gỡ. Mành trúc vừa hay tránh gặp công tử rồi lại tương tư!”.

      Đỗ Hân Ngôn bưng bát rượu thừ người ra, cuối cùng lại đặt bát rượu xuống lẩm bẩm: “Hóa ra Túy Xuân Phong lại có vị chua!”.

      Tiểu thư áo trắng thấy chàng uống, biết là chàng nhận ra mình. Khẽ nhấp ngụm trà, tiểu thư áo trắng đổi sang giọng lạnh lùng kiêu ngạo ở núi Lạc Phong và trong Tích Thúy Viên, thong thả đáp: “Chua đâu mà chua, ràng là Đỗ công tử trong rượu có độc!”.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm vào mành trúc, ánh mắt mông lung, hồi lâu mới cười đáp: “Thẩm Tiếu Phi, Thẩm đại tiểu thư, đây là lần thứ mấy tiểu thư bỡn cợt tại hạ rồi? Nếu tiểu thư tốn công dò la tung tích của tại hạ cớ gì còn phải ngăn chiếc mành trúc, để tại hạ gặp mặt xin lỗi sao?”. xong cất bước định vào bên trong.

      “Công tử mà vào, ta nhảy xuống hồ”. Thẩm Tiếu Phi cười đáp.

      Đỗ Hân Ngôn vẫn dừng bước, khuôn mặt tươi cười: “Thế sao được? Tại hạ và Thẩm tướng cùng là mệnh quan triều đình mà lại ép tiểu thư phải nhảy xuống hồ, tin này đồn ra ngoài, phải là tổn hại đến thanh danh của tiểu thư sao?”.

      Đỗ Hân Ngôn chạm tay vào chiếc mành, bóng trắng bên trong liền ra phía hồ. Chàng giật mình, phi thân lướt đến trước mặt ánh kiếm lao tới, nhanh và hiểm, chính là Vô Song, bất đắc dĩ chàng phải lùi lại phía sau. Chỉ thấy Thẩm Tiếu Phi như bay xuống mặt hồ.

      Đến khi Đỗ Hân Ngôn giật tấm mành trúc xuống, chân mới cất bước, phải xoay người lùi về phía sau, tình thế trước mắt khiến chàng dở khóc dở cười.

      Lúc này phía trong mành trúc chỉ còn mặt hồ mênh mang, hóa ra lúc nãy là con thuyền đậu sát bờ, cách tấm mành trúc nên tưởng là gian nhà.

      Con thuyền tách ra khỏi lều cỏ, chỉ trong chớp mắt trôi xa đến mười mấy trượng. Thẩm Tiếu Phi mang mạng che mặt, mặc áo choàng, giương ô đứng ở mũi thuyền ngắm cảnh mặt hồ sương khói, chẳng thèm nhìn đến họ. Bên cạnh nàng là Yên Nhiên và Vô Song tay cầm trường kiếm, chằm chằm nhìn họ.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn theo bóng dáng của Tiếu Phi đứng trong sương khói lãng đãng của mặt hồ, đẹp như bức tranh, bất giác ngây người. Bỗng chàng ngửi thấy mùi khét, quay lại thấy phía nhà bếp của lều cỏ, lửa bốc thành ngọn, mùi dầu bốc lên, ràng trước khi dựng thành lều, trúc tẩm qua dầu. Lửa theo thế gió bùng lên, Đỗ Hân Ngôn vội vã dẫn theo Tín Nhi nhảy ra khỏi lều, lâu sau, lều cỏ bị thiêu rụi.

      quá hống hách, thà đốt nhà còn hơn để chúng ta có chỗ trú chân!”. Tín Nhi giận dữ .

      Đỗ Hân Ngôn thoáng cười nhăn nhó, nhìn Thẩm Tiếu Phi đứng thuyền, lẩm bẩm: “ nương này coi thường luật pháp, năm lần bảy lượt ra tay với mệnh quan triều đình. Ta có nên mời nàng về Giám Sát Viện chuyến nhỉ?”.

      mặt hồ vọng lại tiếng mắng của Yên Nhiên: “Tự mình xông vào, còn trách ai? Tiểu thư nhà ta mang rượu ngon đãi ngươi, ngươi lại là tiểu thư hạ độc? Chó cắn Lã Động Tân[2] biết lòng người tốt! Thà đốt lều cỏ còn hơn để chủ tớ nhà ngươi có chỗ tránh mưa! Đáng đời các ngươi bị ướt như chuột lột!”.

      [2] Người đời sau dùng tích “Chó cắn Lã Động Tân” để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện làm ơn mà mắc oán.

      Chủ tớ Đỗ Hân Ngôn im lặng đứng dưới rừng mai trong màn mưa, mặc cho mưa rơi ướt áo.

      Tín Nhi nhìn theo con thuyền dần mất hút, rụt cổ run lên vì rét, nghi ngờ hỏi: “Công tử, có là đại tiểu thư nhà họ Thẩm ? Cũng lạ đấy, chưa đầy nửa năm mà gặp Thẩm tiểu thư đến bốn lần? Ra khỏi kinh thành cũng vẫn còn gặp, chẳng lẽ lại trùng hợp thế sao?”.

      Đỗ Hân Ngôn nhìn theo con thuyền , lim dim mắt.

      Mỗi khi tâm trạng vui, chàng lại có hành động này. Đứng nhìn Tín Nhi run lên vì rét, Đỗ Hân Ngôn nghĩ, gặp phải Thẩm Tiếu Phi là xúi quẩy.

      Chiếc thuyền mất hút giữa mênh mang khói nước, bỗng Đỗ Hân Ngôn chạy lại chỗ lều cỏ, vội vàng tìm trong đám tro tàn, cuối cùng tìm được chiếc bình gốm màu đen, bên trong đầy những tro bụi. Đỗ Hân Ngôn thò tay vào trong lấy ra chút bụi tro ướt, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt bỗng kỳ quái khác thường.

      thuyền, Tiếu Phi mỉm cười nhìn mặt hồ sương khói.

      Yên Nhiên vẫn chưa hết bực mình, phùng má : “Hừ, ta dám đề thơ tiểu thư bằng Đinh Thiển Hà! Ướt như chuột lột cũng là đáng đời. Hôm nay rượu ngon hạ độc cũng là dễ dàng cho rồi!”.

      Vô Song bình tĩnh : “Đỗ Hân Ngôn là cao đồ của Thiên Trì lão nhân, nếu nghi ngờ dễ dàng mắc bẫy đâu”.

      Dường như Tiếu Phi nghe hai người , mắt vẫn mơ màng nhìn ra sông nước mênh mang.

      Mặt hồ lãng đãng hơi sương, hai bên bờ núi xanh như chấm mực, văng vẳng đâu đây tiếng tiêu núi Lạc Phong, kỳ ảo mà thanh thản, bỏ lại phía sau những giàu sang quyền thế, những toan tính trong lòng, chỉ có tự do khoái hoạt. Nàng đứng yên đó, chiếc ô bằng giấy dầu ngăn được mưa mù, áo choàng dày thấm ướt. Bờ hồ xa mờ, nhưng Tiếu Phi lại thấy dưới tán mai kia bóng áo xanh mỉm cười với nàng.

      Dương Châu là vùng sông đổ ra biển, là nơi Trường Giang, Hoài Hà hội tụ. Giang Nam cá gạo nhiều vô kể, gạo tiến cống hàng năm đều từ Dương Châu theo đường thủy vận chuyển đến kinh thành. Triều đình đặt ty lương vận đạo Giang Nam ở Dương Châu, trực thuộc quản lý của bộ Hộ. Vì nằm trong địa giới của đạo Giang Nam, nên cũng thuộc quyền quản lý của đốc phủ đạo Giang Nam.

      Đỗ Hân Ngôn điều tra vụ án này, tất nhiên phải đến ty lương vận Giang Nam ở Dương Châu.

      Nhưng chàng đến ty lương vận ngay. Sau chỉ dụ của Minh đế, những nhân vật cốt cán của bộ Hộ và nha môn đốc phủ đạo Giang Nam điều tra ty lương vận dưới lượt. Từ thu gom gạo nhập kho, chất hàng xuống thuyền, mỗi khâu đều được tra xét cẩn thận kỹ càng. Từ lúc xảy ra vụ án cho tới lúc Đỗ Hân Ngôn nhận lệnh của Minh đế đến Giang Nam điều tra nửa tháng trôi qua, cả bộ Hộ và nha môn đốc phủ Giang Nam đều chưa có bất cứ tin tức gì. Đỗ

      Hân Ngôn đến ty lương vận ở kinh thành để tìm hiểu mọi chi tiết của việc gạo tiến cống vào bờ đến khi nhập kho, được biết ty lương khố kiểm tra chất lượng lương thảo khi nhận lương theo kiểu kiểm tra ngẫu nhiên, lấy que sắt chọc thủng bao đay bất kỳ để xem chất lượng gạo. Chỉ cần chút lơ là của quan viên, gạo cũ gạo mốc để dưới đáy thuyền có thể dễ dàng lọt qua. Nếu tất cả các khâu thu gom lương thực, nhập kho đóng thuyền của ty lương vận Giang Nam đều theo đúng trình tự và đảm bảo chất lượng, vấn đề chính là khâu vận chuyển lương thực đường .

      Đường thủy từ Dương Châu đến kinh thành có rất nhiều sông nhánh, sông ngòi hồ bến chằng chịt. Đỗ Hân Ngôn nghi ngờ số gạo tiến cống bị tráo ngay đường vận chuyển. Chàng nghiên cứu bản đồ, suy tính về hành trình vận chuyển lương thực, ánh mắt dừng lại ở nơi có tên là bãi Đá Đen.

      Địa hình của bãi Đá Đen giống như cây nhân sâm, từ dòng chính phân thành các dòng nhánh, từ các dòng nhánh lại phân tiếp thành những sông lớn ngòi , mạng lưới phân bố giống như rễ chùm của cây nhân sâm, đường thủy ngoằn ngoèo như mê cung, giữa lại có bốn năm cái hồ , là nơi mình tuyệt vời của đám thủy tặc.

      Vừa hay Đỗ Hân Ngôn lại có bằng hữu giang hồ là Vệ Tử Hạo, Đỗ Hân Ngôn từng nghe Vệ Tử Hạo bãi Đá Đen chính la nơi Tào bang đệ nhất bang phái sông nước ở đạo Giang Nam chiếm lĩnh, trong lòng lại thêm vài lần chắc chắn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :