Nắng Ấm Về Sau Giông Bão - Diệp Phong

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương mười : trong tấm ảnh ngược sáng.



      Buổi chiều, Nam Phong và Hạ ngồi xem ti vi thấy trời bắt đầu đổ mưa.

      “Để em cất quần áo.” Hạ rồi chạy lên tầng rút quần áo.

      Nam Phong cũng chạy lên theo:

      “Em vào nhà để cất quần áo cho.”

      “Có mấy cái thôi mà, vào ướt hết.”

      Hai người tranh cãi mãi, cuối cùng cả hai cùng ướt, quần áo cần cất cũng ướt. Hạ nhìn Nam Phong bật cười.

      bảo em nghe, ướt hết rồi này.” Nam Phong rồi lấy khăn choàng lên người .

      chẳng phải cũng vậy sao?”

      nổi em, thôi xuống nhà, cái này mai giặt lại.” rồi ôm quần áo vừa rút bên ngoài vứt vào chậu. Hạ nhìn mỉm cười ngọt ngào, đến đây chăm sóc , sao bây giờ lại biến thành ngược lại rồi?

      Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong Nam Phong lên cơn sốt. Chắc tại thời tiết thay đổi đột ngột khiến tay đau nhức, lại thêm việc ngấm mưa mà thành. Hạ yên tâm đành ở lại chăm sóc . Trời mưa càng ngày càng to, sấm chớp ầm ầm.

      Nam Phong sốt càng lúc càng cao, mặt đó bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Hạ liên tục thay khăn đắp trán nhưng cũng có tác dụng. Bên ngoài trời vẫn mưa ngớt. Hạ lo lắng nhưng cũng biết phải làm sao. Nam Phong sốt đến mức biết gì, miệng ngừng lẩm bẩm. Hạ toan đứng dậy thay khăn nhưng bị giữ lại:

      “Đừng … em đừng …”

      “Em ở đây, đâu cả.”

      khẽ nhíu mày, nhìn bàn tay bị tay nắm chặt. Phải chăng đêm mưa bị ốm cũng ở bên như này? Hạ dùng tay còn lại lật chiếc khăn trán . Trước đây, chỉ thấy lãnh đạm thờ ơ, cùng lắm chỉ là dáng vẻ đơn khi hút thuốc đêm đưa về, chứ bộ dạng yếu đuối như này chưa từng thấy. Phải chăng phải trải qua những tổn thương sâu sắc? Nghĩ vậy lại nhớ ra bức hình trong ví , lẽ nào vì người con ấy?

      Gần sáng, Nam Phong tỉnh dậy, thấy Hạ gục đầu bên giường ngủ, bàn tay vẫn bị tay nắm chặt. Bất giác, nhớ lại nhiều năm về trước khi bị tai nạn, cũng ở bên cả đêm. Khi ấy chỉ là người xa lạ.

      Nam Phong kéo chăn đắp cho , vội vàng ngồi bật dậy, mắt còn ngái ngủ:

      tỉnh rồi à? Thấy trong người sao rồi?” và đặt tay lên trán , thấy hạ sốt rồi mới khẽ thở phào: “Đêm qua sốt cao quá, làm em lo chết được.”

      Nam Phong nhìn mỉm cười dịu dàng. Bao nhiêu năm mà vẫn như vậy, thay đổi chút nào.

      sao. Em ngủ mà ngồi đây cả đêm à?”

      “À…” rút tay mình ra khỏi tay tiếp: “Chẳng phải lần trước cũng chăm sóc em cả đêm đấy thôi. Em chỉ là trả nợ cho thôi.”

      “Cảm ơn em. Lần nào cũng là em ở bên như vậy.” Nam Phong dịu dàng .

      Hạ nghe vậy, ngạc nhiên nhìn , : “Lần nào cũng ở bên như vậy.” Chẳng lẽ nhận ra ư?

      “Em chính là người ở bệnh viện lúc bị tai nạn cách đây mấy năm.” khẽ cười.

      nhận ra em ư?” ngạc nhiên hỏi .

      “Ừm, ngay từ khi em vào sân bay làm việc nhận ra. Nếu em nghĩ vì sao lại giúp em và để ý đến em hơn người khác chứ?”

      Hạ nghe vậy, khuôn mặt tự nhiên biến sắc, giúp , để ý đến ư? cố tình bắt lỗi, làm khó và nghiêm khắc với quá thể đúng hơn. Đến bây giờ cũng quên những ngày đầu làm thường xuyên bị trách mắng lẫn nhắc nhở. Nhưng cũng vì nghiêm khắc chỉ bảo như vậy mới được như ngày hôm nay, nhanh chóng được tiến cử thi lên tiếp viên trưởng, cơ hội phải ai cũng có được, tuy là vậy chứ, từ được tiến cử đến khi thành tiếp viên trưởng thực còn là cả quá trình dễ dàng.

      phục à?” Nam Phong dường như hiểu được trong đầu nghĩ gì.

      “Ừm… đói chưa? Em nấu cháo nhé!” Hạ khẽ cười.

      “Vẫn còn sớm, em nghỉ lát .”

      sao, còn phải uống thuốc nữa mà.” Hạ rồi đứng dậy ra khỏi phòng.


      Nấu cháo xong Hạ bưng bát cháo vào phòng. Lần này thử rất cẩn thận, khi chắc chắn ăn được mới yên tâm. Hạ bước vào phòng ngủ thấy Nam Phong giường liền đặt bát cháo lên bàn và tìm thuốc cho . mở ngăn kéo ra nhưng thấy thuốc đâu cả. ràng đêm qua để thuốc vào ngăn này, lẽ nhớ nhầm? Hạ vừa nhấc đẩy tập tài liệu lên thấy mấy tấm ảnh. tò mò nhấc lên xem, trước mắt là ảnh chụp ở rất nhiều góc độ, hoạt động rất tự nhiên như, hề biết có người chụp mình. này lại chính là trong tấm hình để trong ví. chắc hẳn phải này lắm. Hạ cảm giác như trái tim mình bị bóp đến nghẹt thở.

      Nam Phong bước ra khỏi phòng tắm thấy Hạ cầm tay mấy tấm ảnh, gương mặt thoáng chút đau khổ. Thấy lại gần vội đặt tấm hình vào ngăn kéo và khẽ gượng cười với :

      “Em… Hôm qua em để thuốc vào ngăn kéo giờ thấy nữa. ăn cháo .”

      Nam Phong gì, ngồi xuống cầm bát cháo lên ăn. Hạ nhìn ăn cháo, uống thuốc xong định cầm bát rửa bị Nam Phong giữ lại.

      “Em ngồi xuống đây, có chuyện muốn với em.”

      Hạ nhìn vẻ mặt bình tĩnh như của , trái tim thắt lại. biết trái tim dành cho , chưa bao giờ thuộc về .

      ấy tên Khánh Đan.” .

      Cái tên này hình như nghe loáng thoáng khi mê sảng.

      rất chị ấy phải ?” khẽ hỏi.

      “Em nghe mấy người trong công ty à?”

      Hạ nghe giọng ấm áp của , khi lại khẽ cười, phải chăng lúc đó nhớ đến ấy?

      ấy là em . Em cùng cha khác mẹ, bị thất lạc từ .”

      Hạ ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn . biết, vậy cũng khó mà tin được.

      “Lần đầu tiên gặp ấy bị nụ cười của ấy làm trái tim rung động. Năm đó, về khách sạn của bác trai giúp bác quản lí thời gian. Còn ấy là khách du lịch. ấy cùng người . Sau này có cơ hội gặp lại ấy, khi ấy du học còn là tiếp viên hàng . dần dần trở thành bạn, thành người luôn ở bên ấy khi gặp chuyện buồn.” Nam Phong vừa vừa nghĩ lại khoảng thời gian qua.

      “Lúc đó hề biết Khánh Đan là em mình. ấy nhưng dám ra. đứng nhìn ấy bị tổn thương vì tình , rất đau khổ và tức giận. Thế rồi ấy có con với người con trai đó dù cậu ta lấy vợ. Vợ người con trai đó tìm , ta biết thích Khánh Đan và chuyện về gia đình . ta giúp đòi lại tài sản mà gia đình nhận nuôi ấy lấy từ mẹ . giúp ta mà biết mình vạch trần thân thế của ấy, càng ngờ ấy là em mình. Khánh Đan là vũ công nổi tiếng nên vì chuyện đó mà tạo ra sóng gió ngừng…” Nam Phong đến đây sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đau đớn, bàn tay nắm chặt chiếc gối khiến nó trở nên nhăn nhúm.

      nghĩ chỉ cần mọi chuyện được giải quyết đưa ấy đến nơi ai biết ấy, ai có thể tổn thương ấy. Nhưng những việc làm lại là tổn thương lớn nhất dành cho ấy. Vì chuyện đó mà ấy bị tai nạn, đứa bé trong bụng còn nữa.”

      Hạ nhìn Nam Phong đau khổ như vậy trong lòng cũng hề dễ chịu, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của .

      vội vàng tìm ấy nhưng bị tại nạn. Khi vào bệnh viện ấy rồi.”

      Lần đầu tiên Hạ nhìn thấy Nam Phong thực đau khổ như vậy. Ánh mắt tràn đầy dằn vặt, tự trách. Bao năm qua, ngừng tìm kiếm người con kia nhưng tìm thấy. Chẳng trách lại trở nên lãnh đạm khó gần như vậy.

      hại ấy…”

      “Nam Phong…” Hạ ôm dịu dàng an ủi. “Em tin ấy trách đâu. đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, nhìn như vậy em rất đau lòng.”

      Nam Phong ngẩng lên nhìn , trán nhíu lại, ánh mắt cũng đỏ hoe.

      “Đừng nhìn bằng ánh mắt như vậy, muốn thấy em buồn vì bất cứ chuyện gì.”

      cũng phải như vậy.” khẽ mỉm cười.

      ấy nhất định trở về.” và khẽ ôm , để dựa vào mình như đứa trẻ. Hai người cứ im lặng như vậy rất lâu.


      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nam Phong nhấc lên nghe lúc rồi cúp máy. quay lại nhìn lúc mới :

      “Hôm nay em làm à?”

      “À… Hôm nay em vẫn được nghỉ phép.” khẽ .

      “Hôm nay là hôm thứ tư rồi đấy, em rảnh quá nhỉ?”

      Hạ mím môi nhìn , cố gắng đoán thái độ qua gượng mặt nhưng chẳng tìm kiếm được thông tin gì, trở nên lãnh đạm.

      “Em lại gây ra chuyện gì rồi đúng ?”

      có, làm gì có chuyện gì được chứ.” khẽ cười.

      có à? Thế mà nghe có người nhất định chịu làm việc cùng em đấy!”

      … Làm sao biết?” Hạ ngạc nhiên nhìn nhưng thấy thái độ nghiêm túc của liền cúi xuống như học trò bị thầy giáo phát lỗi lầm.

      “Lần trước biết hợp tác với tổ đội, lần này lớn tiếng cãi nhau với người khác. Em càng ngày càng biết điều. Làm việc nhóm mà em chịu hòa đồng với mọi người làm sao tốt lên được?”

      Hạ nghe , cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi nhưng vẻ mặt lại tràn đầy ấm ức.

      “Đây là cơ hội cho em giải quyết những bất đồng trong mối quan hệ với các đồng nghiệp nhưng xem ra em chẳng làm được gì. Sau này nếu em lên tiếp viên trưởng hay gì đó em làm sao đối xử với mọi người? gì đến quản lí họ.” Nam Phong với giọng rất nghiêm túc nhưng môi giấu nổi nụ cười. này lúc nào cũng như vậy, bị mắng tỏ vẻ rất hối lỗi nhưng thực chất lại cảm thấy oan ức vô cùng. Khuôn mặt lúc này trông rất đáng , khiến thể cười, chỉ là luôn cúi mặt nên bao giờ thấy cười mà thôi.

      “Nhưng cũng muốn vì làm đẹp lòng mọi người mà cứ phải nhẫn nhịn chịu thiệt. Em chắc chắn thuộc tuýp người đó rồi. Thực ra như vậy cũng cá tính chút nào.” dịu dàng .

      Hạ nghe vậy cảm thấy đồng tình với cách làm của mình liền vui vẻ ngẩng lên nhìn cười. khẽ lắc đầu và vuốt tóc mái trán .

      “Sau này tránh ấy ra, sắp xếp em sang tổ khác.”

      Hạ khẽ cười nhìn , thực ra rất quan tâm đến , chỉ là nhiều lúc nhận ra mà thôi.

      Mấy hôm sau làm lại, Hạ vừa kết thúc chuyến bay bị gọi lên văn phòng. bước vào phòng, thấy Nam Phong ngồi ghế, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, khẽ cau mày:

      “Đoàn trưởng, gọi em có việc gì ạ?”

      “Lại đây!” ngẩng lên nhìn .

      Hạ tiến lại ngồi chiếc ghế đối diện, nhìn mỉm cười:

      bình thường được à mà lúc nào cũng chưng bộ mặt lạnh lùng như vậy?”

      Nam Phong đáp lại mà hắng tiếng rồi :

      “Làm cả ngày có mệt ?”

      , em quen rồi.” khẽ mỉm cười.

      Nam Phong ừ tiếng rồi đứng dậy ra tủ, lấy đôi giày bệt đưa cho . Hạ cảm động nhìn và nhận đôi giày từ tay , tháo đôi giày cao gót ở chân mình đôi giày bệt vào.

      Nam Phong nhìn Hạ sung sướng ngắm nghía đôi giày dưới chân mình, mỉm cười hài lòng:

      “Từ mai em chuyển sang tổ của Mạnh Trung nhé!”

      Hạ nghe liền sáng mắt lên và cười sung sướng. nhíu mày nhìn , khẽ lắc đầu.

      có việc gì nữa, em về trước . Hôm nay phải họp muộn.”

      Hạ vâng dạ rồi rời khỏi văn phòng. nhìn bóng dáng rời khỏi phòng, cười dịu dàng. Mỗi lần thấy ngồi nghỉ lại bỏ giày ra nhăn nhó vì đau chân, cũng thấy xót. hình như giống những khác, giày cao cả ngày vẫn thoải mái, biểu gì. Còn , mỗi lúc rảnh lại tranh thủ tháo giày ra, nhăn nhó kêu đau. Hoặc những khác thể còn luôn thể cảm xúc của mình ra mặt. Dù sao cũng thích giày bệt, như vậy trông trẻ con và đáng hơn.

      Mạnh Trung bước vào, thấy Nam Phong cười, ngạc nhiên nhìn Nam Phong:

      “Trời hôm nay bão to hay sao mà có người đột nhiên biết cười thế kia?”

      Nam Phong lườm cái rồi cúi xuống xếp lại tập tài liệu bàn.

      “Ai mà có khả năng làm đoàn trưởng nhà ta vui vẻ vậy nhỉ?” Mạnh Trung vẫn ngừng.

      “Ông nhiều chuyện quá đấy!”

      “Hừm, ông đúng là giỏi làm người khác mất hứng.” Mạnh Trung ngừng lúc rồi lại huyên thuyên ngừng, khiến Nam Phong ngồi đối diện cũng thấy phiền. Bình thường Mạnh Trung đến mức nhiều như vậy nhưng cứ liên quan đến chuyện tình cảm của Nam Phong, cậu ta lại sốt sắng ngừng.


      Hạ vừa bước vào phòng nghỉ thấy Thu Trang chay đến:

      “Cậu chuyển tổ bay à? Chán thế!”

      “Chúng ta vẫn cùng làm ở sân bay, vẫn gặp nhau thường xuyên mà.” đáp.

      “Nhưng tớ thích làm việc cùng cậu cơ.” Thu Trang khẽ thở dài.

      “Vâng, làm cùng Hạ ấy toàn giúp cậu nên cậu mới thích.” trong tổ bay .

      “Mọi người giúp đỡ nhau là việc nên làm mà.” Hạ và khẽ mỉm cười.

      “Hôm nay là ngày cuối cùng mình làm việc cùng mọi người, vì vậy mình muốn mời mọi người tối nay ăn uống vui vẻ bữa, cảm ơn các bạn giúp đỡ mình trong suốt thời gian qua. Mọi người thấy sao?”

      Hạ thấy mọi người quay sang bàn tán, mấy người bạn của Ngọc Trâm nhìn nhếch mép cười rồi rời khỏi phòng nghỉ.

      “Hạ , hay hôm nay để mình mời cậu, còn mấy đứa hay cùng nhau nữa mà, rủ cả Lệ Thu, Thùy nữa.” Thu Trang mỉm cười, cố tình để ý đến thờ ơ của mấy người xung quanh. Hạ gượng cười nhìn Thu Trang, lúc đến chẳng ai mong, lúc rồi, mọi người đều cho đó là việc tốt. Dù cố gắng hòa đồng cũng vô ích.


      Lệ Thu về nhà thấy Hạ ngồi ủ rũ ghế sô pha, lại gần hỏi:

      “Hôm nay cậu liên hoan cùng mọi người à mà về sớm vậy?”

      , hôm nay mình hơi mệt.” Hạ hững hờ đáp.

      “Bọn họ thích cậu nên cậu cũng đừng để ý làm gì.”

      Lệ Thu nghe Hạ thở dài liền đứng dậy lôi lên:

      , bọn họ tổ chức tiệc chúng ta tổ chức.” Lệ Thu rồi kéo Hạ vào phòng bắt thay đồ rồi lên xe . Lệ Thu dừng lại ở nhà hàng ven hồ. Bên trong có vẻ hơi tối, và hình như cũng ít khách. Hạ nhíu mày nhìn Lệ Thu nghi ngờ, bình thường Lệ Thu có bao giờ chọn nhà hàng kiểu này đâu.

      “Vào trong thôi.”

      Lệ Thu đẩy Hạ bước vào. nhìn xung quanh thấy có bóng dáng của người phục vụ hay khách hàng, chỉ có và Lệ Thu. Bỗng nhiên tiếng pháo vang lên làm Hạ giật mình. Sau đó kim tuyến rơi xuống khắp người và sàn nhà, mọi người từ bên trong ùa ra:

      “Đợi mãi, cuối cùng nhân vật chính cũng đến rồi.”

      Hạ ngây ra nhìn mọi người. Tổ bay cũ, mới đều có mặt, Nam Phong cũng ở đây.

      “Mọi người muốn tặng cho Hạ bữa tiệc chia tay đặc biệt.”

      “Và cả chào đón của tổ mới bọn tớ nữa chứ.” Lệ Thu cũng lên tiếng.

      “Đây là lí do vì sao Hải Đăng nghỉ phép chiều nay. Hạ đừng buồn nhé!”

      “Cảm ơn mọi người.” Hạ nghẹn ngào , mắt cũng đỏ hoe vì cảm động.

      “Thực ra bọn tớ đều rất quý Hạ , chỉ là… cậu đừng để ý nhé.”

      “Đúng đấy, mọi người trong tổ đều rất quý cậu, còn cả vụ cậu lớn tiếng quát Ngọc Trâm nữa.”

      “Mình cũng muốn mắng ta mà dám…”

      Mọi người nghe vậy liền cười sảng khoái mà trêu đùa nhau.

      “Hôm nay thực rất cảm ơn các bạn, chị dành cho Hạ bữa tiệc tuyệt vời như này. Cảm ơn mọi người quý Hạ , thực ra… em cũng biết phải gì…” Hạ vừa vừa gạt giọt nước mắt cảm động gương mặt mình.

      miệng thôi được đâu, phải uống rượu chứ.” rồi đưa ly rượu lên.

      ấy uống được rượu, em nhớ hôm đó sao?” chị .

      sao, hôm nay em nhất định phải uống rượu cùng mọi người, cảm ơn chị và các bạn giúp đỡ em trong thời gian qua.” Hạ nâng ly rượu lên cố uống cạn nó, trán khẽ nhăn lại. Nam Phong đứng gần đấy định ngăn nhưng bị Mạnh Trung kéo tay:

      “Để ấy uống, có mấy dịp như này đâu, còn có ông đưa về mà.”

      Nam Phong khẽ nhíu mày nhìn Hạ rót thêm ly thứ hai.

      Hạ mỉm cười nhìn Hải Đăng:

      Hải Đăng, ly này em mời , cảm ơn thời gian qua tốt với em. Cảm ơn vẫn luôn tốt với em.” và nâng ly rượu lên uống hết.

      “Chuyển sang tổ mới làm việc tốt nhé! được quên bọn đâu đấy.” mỉm cười dịu dàng nhìn .

      Hải Đăng rồi uống hết ly rượu tay mình, lần đầu tiên cảm thấy vị của rượu lại đắng như vậy. Hạ nhìn thấy ánh mắt thoáng đau khổ của , trong lòng bỗng thấy xót xa, định lên tiếng nhưng đột nhiên bị ôm:

      “Có thể ôm em lần cuối ?” dịu dàng .

      Hạ thoáng sững người trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười môi.

      hi vọng em được hạnh phúc…” Hải Đăng .

      “Cảm ơn , Hải Đăng.”

      Khi Hải Đăng buông tay ra, Hạ mới thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhìn Nam Phong, thấy vẫn có biểu gì khác lạ, khẽ thở phào nhưng lại có chút gì đó thất vọng. Hạ rót ly rượu tiếp theo rồi quay sang với Mạnh Trung:

      Mạnh Trung, sau này em chuyển sang tổ làm việc, hi vọng và mọi người giúp đỡ nhiều hơn. Em cảm ơn.” mỉm cười tinh nghịch, mấy người trong tổ Mạnh Trung cũng nâng rượu lên uống cùng Hạ , khí trong phút chốc náo nhiệt rồi lại im lặng. Hạ rót li nữa, ngập ngừng tiến lại gần Nam Phong.

      “Chà, Đoàn trưởng ở đây mà lại mời rượu ấy cuối cùng, ổn nha.” Có người cố tình trêu.

      “Cậu biết gì, màn hay nhất bao giờ cũng ở cuối cùng. Hôm nay Nam Phong đến đây với tư cách là đoàn trưởng, mà là…”

      chưa hết, mọi người nhao nhao lên:

      “Là gì? Là gì?”

      “Là người nhà của Hạ chứ sao. Phải Nam Phong?”

      “Oa… Hai người phát triển nhanh vậy rồi à? Từ bao giờ mà tớ biết vậy?”

      Nam Phong, kể cho bọn em nghe chứ.”

      “Hạ , chứ? Mình nghe , có người còn vì cậu mà đấm tên háo sắc giữa cổng sân bay nên bị kỷ luật đấy!”

      “Ôi! vậy sao?”

      Mọi người vẫn ngừng trêu, mỗi người góp câu làm Hạ ngượng đến đỏ mặt, biết trả lời như thế nào. Nam Phong nãy giờ vẫn hề lên tiếng, biết chuyện này chắc chắn do Mạnh Trung và Lệ Thu sắp đặt, cố tình tung tin. vốn quan tâm nhưng nhìn sắc mặt đứng gần đó đỏ ửng lên vì ngượng mà biết ứng phó với mọi người ra sao, nhẫn tâm. Nam Phong lại gần khẽ hắng tiếng.

      “Mọi người muốn nghe để tôi kể, đừng nghe người ta linh tinh.” rồi quay sang lườm Mạnh Trung cái nhưng cậu ta vẫn tỉnh bơ, Mạnh Trung nháy mắt với rồi kéo Lệ Thu rời khỏi.

      Hải Đăng nhìn mọi người vây quanh lấy Nam Phong và Hạ , khẽ cười rồi nhắc ly rượu lên uống cạn. Mấy cao hứng ngồi nghe hóng chuyện của Nam Phong và Hạ lúc liền bị Nam Phong làm cho mất hứng phải chuyển chủ đề khác, vì chỉ nghĩ việc kéo Hạ khỏi đám bà tám của công ty chứ hề có ý định đem chuyện của mình kể cho người ngoài.

      Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, sau đó mọi người cùng nhau bar. khí trong bar náo nhiệt, tiếng nhạc ầm ĩ, Hạ ngồi yên nhìn mấy lắc lư, nhảy theo tiếng nhạc lúc cũng thấy chóng mặt. Hôm nay uống khá nhiều rượu, lại thêm ánh đèn nhấp nháy càng khiến hoa mắt.

      “Vào cùng mọi người cho vui.”

      Lệ Thu từ trong đám đông tiến về phía định kéo vào nhảy nhưng lắc đầu từ chối. Lệ Thu nhíu mày nhìn .

      “Cậu xem, Nam Phong lạnh lùng nhà cậu tán kìa.” Lệ Thu rồi chỉ về phía Nam Phong đứng chuyện với nọ.

      “Liên quan gì đến mình.” đáp. Quả thực cũng đâu là gì của , đến lời hay thích cũng chưa từng , chỉ là hiểu chút về mà thôi.

      Nam Phong chuyện với lúc rồi đến chỗ Hạ và Lệ Thu ngồi:

      “Em cứ ra chơi với mọi người , ở đây với Hạ được rồi.” khẽ cười.

      Lệ Thu nháy mắt với Hạ cái rồi ra ngoài nhập hội cùng mọi người.

      “Em uống nước này , hôm nay uống nhiều rượu, say rồi phải ?” rồi đưa ly nước cho . Hạ mỉm cười và nhận ly nước tay .

      ấy là người bạn cũ của , lâu lắm gặp, ngờ lại gặp ở đây.” . Khi chuyện với lúc nãy nhưng vẫn để ý về phía , vô tình thấy ánh mắt nhìn về phía , còn Lệ Thu cũng chỉ trỏ về phía với điều gì đó. đoán chắc nàng Lệ Thu lại trêu để nghĩ lung tung đây mà.

      “Ồ.”

      Hạ khẽ gật đầu ra vẻ hiểu nhưng lại vì sao lại giải thích như vậy, thực ra cũng để ý lắm. chuyện người con trai tiến lại về phía hai người, ta lại gần Nam Phong :

      “Nam Phong? lâu gặp.” ta mỉm cười nhưng nét mặt vẫn toát lên lạnh lùng cao ngạo.

      “Hải Nguyên? Cậu cũng ở đây à?”

      Nam Phong thoáng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại bình thường và mỉm cười với người con trai kia. Hạ nghe nhắc đến tên Hải Nguyên bỗng thấy quen quen, hình như từng nghe ở đâu đó.

      Hải Nguyên thấy ngồi bên cạnh Nam Phong nhìn mình liền quay sang nhìn khiến thấy hơi ngại, khẽ cười rồi cúi xuống.

      “Đây là Hạ , đồng nghiệp của ở sân bay.” Nam Phong giới thiệu. “Cậu ấy là Hải Nguyên, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Phát.”

      “Chào em. Em là bạn của Phương Linh phải nhỉ?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn . “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

      “À, là đối tượng xem mắt của Phương Linh.” Hạ khẽ cười nhìn ta, thảo nào thấy ta rất quen, hóa ra là từng gặp.

      Phương Linh là bạn thân từ của Lệ Thu, chơi thân với Lệ Thu nên và Phương Linh tự nhiên cũng thân nhau. Phương Linh du học mới về nước bị bố mẹ ép xem mắt. nàng vốn thích nhưng từ chối được đành chấp nhận. Phương Linh cũng vì muốn nhanh chóng kết thúc buổi gặp mặt nên hôm đó hẹn và Lệ Thu cùng đến, Phương Linh định nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt để ba người chơi nhưng người con trai đó đến khá muộn, thái độ của ta còn lạnh lùng thờ ơ khiến Phương Linh rất tức giận. Từ trước tới nay mọi người đếu coi trọng và quý Phương Linh, duy chỉ có ta ngoại lệ. Việc này động đến tự ái của Phương Linh, nàng nhất định theo đuổi ta đến cùng rồi đá chỉ để trả đũa . Hạ cũng vì vậy mà có ấn tượng với người con trai đó, ngờ ta lại là bạn của Nam Phong. Trái đất này cũng , vòng, những người quen lại gặp nhau.


      Rời khỏi quán bar Hạ mới cảm thấy đỡ chóng mặt, Lệ Thu cũng say nhưng chưa muốn về, vẫn đòi loanh quanh. Mạnh Trung thấy vậy cũng chiều theo Lệ Thu.

      “Nam Phong, ông lái xe đưa Hạ về trước , tôi xe máy cùng Lệ Thu, đưa ấy loanh quanh, lát về sau.”

      Lệ Thu nghe vậy liền nhảy luôn lên xe máy, dáng vẻ còn chút nữ tính nào của con nữa.

      xe cẩn thận nhé.” Hạ khẽ mỉm cười, đợi Mạnh Trung và Lệ Thu khỏi mới lên xe cùng Nam Phong.

      Nam Phong thấy Hạ ngồi im gì, tâm trí để đâu, liền hỏi:

      “Em nghĩ gì thế?”

      “À.” mỉm cười nhìn : “Dương Hải Nguyên…”

      “Cậu ấy chính là người Khánh Đan , từng với em.” Giọng Nam Phong bỗng trở lên trầm lắng khác thường. Hạ quay sang nhìn , biết phải gì. Chuyện này thắc mắc trong lòng nhưng dám hỏi , sợ nghĩ đến chuyện cũ lại buồn.

      “Trái đất này cũng . ngờ Hải Nguyên mà kể lại chính là đối tượng xem mắt của Phương Linh.”

      “Ừ, cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn lớn lại độc thân nhiều năm, năm nay cũng gần ba mươi, bố mẹ vội vàng tìm đối tượng xem mắt cũng phải thôi.” khẽ cười. “Phương Linh là con của công ty lớn, bị ép lấy chồng để hợp tác làm ăn cũng là chuyện bình thường.”

      Hạ nghe vậy bỗng thấy khó chịu, hôn nhân đối với nhất định phải dựa việc hai người thương nhau vậy mà trong mắt người giàu có lại dựa lợi ích, chẳng trách Phương Linh ghét việc xem mắt như vậy.

      Nam Phong nhìn Hạ khẽ mỉm cười. Trái đất tròn, chuyện biết còn rất nhiều, như chuyện về Phương Linh và Mạnh Trung chẳng hạn. Nhưng muốn biết, càng muốn để Lệ Thu biết.


      Nam Phong dừng xe ở trước cửa nhà Hạ nhưng vẫn im lặng lúc nhìn .

      “Đến nhà rồi, … có lên nhà cốc trà rồi hãy về ?” khẽ nhưng tự nhiên lại thấy ngượng liền cúi mặt xuống mà dám nhìn .

      “Ừ.” rồi mở cửa bước xuống xe, mở cửa cho rồi cùng lên nhà.

      Hạ lên mấy bậc cầu thang loạng choạng bước vững.

      “Em sao đấy chứ?” đưa tay đỡ .

      “À, chắc hôm nay em uống hơi nhiều.” gượng cười nhìn , ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt lúc tỏ lúc mờ, trông lúc này rất quyến rũ, nhìn lúc rồi đỏ mặt quay . dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình cho tỉnh hẳn, thầm trách mình say rồi vẫn còn uống rượu trong bar nên giờ mới mất mặt thế này. cầm chìa khóa tra tra lại mà vẫn mở được cửa, khẽ thở dài khó chịu.

      “Để .”

      Nam Phong rồi lấy chùm chìa khóa trong tay , chọn cái, vừa tra vào mở được ngay. Hạ ngạc nhiên nhìn :

      làm sao biết chìa khóa nhà em là cái nào?”

      mở khóa nhà em lần rồi.” đáp.

      “À.” khẽ gật đầu. Hôm ốm, chính Lệ Thu bảo Nam Phong sang xem thế nào, nhưng lại cho rằng người chăm sóc hôm đó là Hải Đăng.

      “Em cũng là, chìa khóa cửa cũng phân biệt được, nhớ phải đánh dấu vào chứ.” .

      “…”

      Hạ im lặng nhìn biết gì.

      “Vào nhà thôi.” dịu dàng và đỡ vào trong. “Cẩn thận, sau này cùng được uống rượu biết chưa!”

      Hạ nghe , ngẩng lên nhìn .

      “Sao? chịu à?”

      dịu dàng và cốc vào trán Hạ . khẽ bặm môi và quay chỗ khác, mặt đỏ ửng lên.

      uống gì để em lấy?” hỏi.

      cần đâu, em nghỉ sớm , cũng về luôn đây.” Nam Phong đáp rồi đứng dậy ra cửa: “Em ngủ mà còn làm, ngủ ngon nhé!”

      “Vâng.” Hạ khẽ mỉm cười nhìn rời khỏi tầm mắt. Thực ra như thế này cũng tốt, tuy nhưng lại rất quan tâm , lời tỏ tình có quan trọng lắm ?


      Khi Nam Phong rời khỏi nhà Hạ , trời bắt đầu mưa to. khẽ thở dài và rút điếu thuốc ra châm lửa. Từ lúc Khánh Đan bỏ , gặp lại Hải Nguyên cho đến hôm nay. Thời gian trôi qua quá nhanh, thoắt cái gần bảy năm, nhưng dường như nó hề chữa lành được vết thương của năm đó trong tim Hải Nguyên hay trong tim . Hải Nguyên thay đổi rất nhiều, nhưng biết cậu ta vẫn chờ Khánh Đan trở về. biết bây giờ Khánh Đan ở đâu? Có vui vẻ ? Có biết Hải Nguyên vẫn đợi trở về? bé chưa hạnh phúc có thể yên tâm tìm hạnh phúc cho mình ư?

      Mưa càng lúc càng to, giống như năm đó, lúc dầm mưa cùng Khánh Đan trong ngày kết hôn của Hải Nguyên. Số phận dường như an bài sẵn, để luôn xuất khi Khánh Đan đau khổ nhưng chẳng những thể khiến bé vui vẻ mà lại làm tổn thương bé.

      Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của . Nam Phong mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hạ :

      về đến nhà chưa? Ngoài trời mưa to rồi.”

      Nam Phong khẽ cười khi đọc tin nhắn của , lúc nào cũng nhắn tin với vài nội dung chẳng liên quan gì đến nhau, mới đầu quen nên đọc hiểu, mãi mới quen và hiểu được ý muốn là gì. nhìn ra bên ngoài, từ nãy đến giờ vẫn ở trước cửa nhà .

      sắp về tới nhà rồi. Em sợ sấm chớp nhớ đóng cửa, kéo kín rèm lại. Ngoan, ngủ sớm .” soạn tin nhắn và bấm gửi .

      lát sau chuông lại vang lên, nhận được tin nhắn có hình mặt cười, chợt nhớ đến nụ cười của , trong lòng có chút cảm thấy thoải mái hơn, nổ máy rồi lái xe về nhà.
      Last edited: 21/11/14

    2. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương mười hai: Món quà bất ngờ


      Mấy hôm sau làm lại, Hạ vừa kết thúc chuyến bay bị gọi lên văn phòng. bước vào phòng, thấy Nam Phong ngồi ghế, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, khẽ cau mày:

      “Đoàn trưởng, gọi em có việc gì ạ?”

      “Lại đây!” ngẩng lên nhìn .

      Hạ tiến lại ngồi chiếc ghế đối diện, nhìn mỉm cười:

      bình thường được à mà lúc nào cũng chưng bộ mặt lạnh lùng như vậy?”

      Nam Phong đáp lại mà hắng tiếng rồi :

      “Làm cả ngày có mệt ?”

      , em quen rồi.” khẽ mỉm cười.

      Nam Phong ừ tiếng rồi đứng dậy ra tủ, lấy đôi giày bệt đưa cho . Hạ cảm động nhìn và nhận đôi giày từ tay , tháo đôi giày cao gót ở chân mình đôi giày bệt vào.

      Nam Phong nhìn Hạ sung sướng ngắm nghía đôi giày dưới chân mình, mỉm cười hài lòng:

      “Từ mai em chuyển sang tổ của Mạnh Trung nhé!”

      Hạ nghe liền sáng mắt lên và cười sung sướng. nhíu mày nhìn , khẽ lắc đầu.

      có việc gì nữa, em về trước . Hôm nay phải họp muộn.”

      Hạ vâng dạ rồi rời khỏi văn phòng. nhìn bóng dáng rời khỏi phòng, cười dịu dàng. Mỗi lần thấy ngồi nghỉ lại bỏ giày ra nhăn nhó vì đau chân, cũng thấy xót. hình như giống những khác, giày cao cả ngày vẫn thoải mái, biểu gì. Còn , mỗi lúc rảnh lại tranh thủ tháo giày ra, nhăn nhó kêu đau. Hoặc những khác thể còn luôn thể cảm xúc của mình ra mặt. Dù sao cũng thích giày bệt, như vậy trông trẻ con và đáng hơn.

      Mạnh Trung bước vào, thấy Nam Phong cười, ngạc nhiên nhìn Nam Phong:

      “Trời hôm nay bão to hay sao mà có người đột nhiên biết cười thế kia?”

      Nam Phong lườm cái rồi cúi xuống xếp lại tập tài liệu bàn.

      “Ai mà có khả năng làm đoàn trưởng nhà ta vui vẻ vậy nhỉ?” Mạnh Trung vẫn ngừng.

      “Ông nhiều chuyện quá đấy!”

      “Hừm, ông đúng là giỏi làm người khác mất hứng.” Mạnh Trung ngừng lúc rồi lại huyên thuyên ngừng, khiến Nam Phong ngồi đối diện cũng thấy phiền. Bình thường Mạnh Trung đến mức nhiều như vậy nhưng cứ liên quan đến chuyện tình cảm của Nam Phong, cậu ta lại sốt sắng ngừng.


      Hạ vừa bước vào phòng nghỉ thấy Thu Trang chay đến:

      “Cậu chuyển tổ bay à? Chán thế!”

      “Chúng ta vẫn cùng làm ở sân bay, vẫn gặp nhau thường xuyên mà.” đáp.

      “Nhưng tớ thích làm việc cùng cậu cơ.” Thu Trang khẽ thở dài.

      “Vâng, làm cùng Hạ ấy toàn giúp cậu nên cậu mới thích.” trong tổ bay .

      “Mọi người giúp đỡ nhau là việc nên làm mà.” Hạ và khẽ mỉm cười.

      “Hôm nay là ngày cuối cùng mình làm việc cùng mọi người, vì vậy mình muốn mời mọi người tối nay ăn uống vui vẻ bữa, cảm ơn các bạn giúp đỡ mình trong suốt thời gian qua. Mọi người thấy sao?”

      Hạ thấy mọi người quay sang bàn tán, mấy người bạn của Ngọc Trâm nhìn nhếch mép cười rồi rời khỏi phòng nghỉ.

      “Hạ , hay hôm nay để mình mời cậu, còn mấy đứa hay cùng nhau nữa mà, rủ cả Lệ Thu, Thùy nữa.” Thu Trang mỉm cười, cố tình để ý đến thờ ơ của mấy người xung quanh. Hạ gượng cười nhìn Thu Trang, lúc đến chẳng ai mong, lúc rồi, mọi người đều cho đó là việc tốt. Dù cố gắng hòa đồng cũng vô ích.


      Lệ Thu về nhà thấy Hạ ngồi ủ rũ ghế sô pha, lại gần hỏi:

      “Hôm nay cậu liên hoan cùng mọi người à mà về sớm vậy?”

      , hôm nay mình hơi mệt.” Hạ hững hờ đáp.

      “Bọn họ thích cậu nên cậu cũng đừng để ý làm gì.”

      Lệ Thu nghe Hạ thở dài liền đứng dậy lôi lên:

      , bọn họ tổ chức tiệc chúng ta tổ chức.” Lệ Thu rồi kéo Hạ vào phòng bắt thay đồ rồi lên xe . Lệ Thu dừng lại ở nhà hàng ven hồ. Bên trong có vẻ hơi tối, và hình như cũng ít khách. Hạ nhíu mày nhìn Lệ Thu nghi ngờ, bình thường Lệ Thu có bao giờ chọn nhà hàng kiểu này đâu.

      “Vào trong thôi.”

      Lệ Thu đẩy Hạ bước vào. nhìn xung quanh thấy có bóng dáng của người phục vụ hay khách hàng, chỉ có và Lệ Thu. Bỗng nhiên tiếng pháo vang lên làm Hạ giật mình. Sau đó kim tuyến rơi xuống khắp người và sàn nhà, mọi người từ bên trong ùa ra:

      “Đợi mãi, cuối cùng nhân vật chính cũng đến rồi.”

      Hạ ngây ra nhìn mọi người. Tổ bay cũ, mới đều có mặt, Nam Phong cũng ở đây.

      “Mọi người muốn tặng cho Hạ bữa tiệc chia tay đặc biệt.”

      “Và cả chào đón của tổ mới bọn tớ nữa chứ.” Lệ Thu cũng lên tiếng.

      “Đây là lí do vì sao Hải Đăng nghỉ phép chiều nay. Hạ đừng buồn nhé!”

      “Cảm ơn mọi người.” Hạ nghẹn ngào , mắt cũng đỏ hoe vì cảm động.

      “Thực ra bọn tớ đều rất quý Hạ , chỉ là… cậu đừng để ý nhé.”

      “Đúng đấy, mọi người trong tổ đều rất quý cậu, còn cả vụ cậu lớn tiếng quát Ngọc Trâm nữa.”

      “Mình cũng muốn mắng ta mà dám…”

      Mọi người nghe vậy liền cười sảng khoái mà trêu đùa nhau.

      “Hôm nay thực rất cảm ơn các bạn, chị dành cho Hạ bữa tiệc tuyệt vời như này. Cảm ơn mọi người quý Hạ , thực ra… em cũng biết phải gì…” Hạ vừa vừa gạt giọt nước mắt cảm động gương mặt mình.

      miệng thôi được đâu, phải uống rượu chứ.” rồi đưa ly rượu lên.

      ấy uống được rượu, em nhớ hôm đó sao?” chị .

      sao, hôm nay em nhất định phải uống rượu cùng mọi người, cảm ơn chị và các bạn giúp đỡ em trong thời gian qua.” Hạ nâng ly rượu lên cố uống cạn nó, trán khẽ nhăn lại. Nam Phong đứng gần đấy định ngăn nhưng bị Mạnh Trung kéo tay:

      “Để ấy uống, có mấy dịp như này đâu, còn có ông đưa về mà.”

      Nam Phong khẽ nhíu mày nhìn Hạ rót thêm ly thứ hai.

      Hạ mỉm cười nhìn Hải Đăng:

      Hải Đăng, ly này em mời , cảm ơn thời gian qua tốt với em. Cảm ơn vẫn luôn tốt với em.” và nâng ly rượu lên uống hết.

      “Chuyển sang tổ mới làm việc tốt nhé! được quên bọn đâu đấy.” mỉm cười dịu dàng nhìn .

      Hải Đăng rồi uống hết ly rượu tay mình, lần đầu tiên cảm thấy vị của rượu lại đắng như vậy. Hạ nhìn thấy ánh mắt thoáng đau khổ của , trong lòng bỗng thấy xót xa, định lên tiếng nhưng đột nhiên bị ôm:

      “Có thể ôm em lần cuối ?” dịu dàng .

      Hạ thoáng sững người trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười môi.

      hi vọng em được hạnh phúc…” Hải Đăng .

      “Cảm ơn , Hải Đăng.”

      Khi Hải Đăng buông tay ra, Hạ mới thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhìn Nam Phong, thấy vẫn có biểu gì khác lạ, khẽ thở phào nhưng lại có chút gì đó thất vọng. Hạ rót ly rượu tiếp theo rồi quay sang với Mạnh Trung:

      Mạnh Trung, sau này em chuyển sang tổ làm việc, hi vọng và mọi người giúp đỡ nhiều hơn. Em cảm ơn.” mỉm cười tinh nghịch, mấy người trong tổ Mạnh Trung cũng nâng rượu lên uống cùng Hạ , khí trong phút chốc náo nhiệt rồi lại im lặng. Hạ rót li nữa, ngập ngừng tiến lại gần Nam Phong.

      “Chà, Đoàn trưởng ở đây mà lại mời rượu ấy cuối cùng, ổn nha.” Có người cố tình trêu.

      “Cậu biết gì, màn hay nhất bao giờ cũng ở cuối cùng. Hôm nay Nam Phong đến đây với tư cách là đoàn trưởng, mà là…”

      chưa hết, mọi người nhao nhao lên:

      “Là gì? Là gì?”

      “Là người nhà của Hạ chứ sao. Phải Nam Phong?”

      “Oa… Hai người phát triển nhanh vậy rồi à? Từ bao giờ mà tớ biết vậy?”

      Nam Phong, kể cho bọn em nghe chứ.”

      “Hạ , chứ? Mình nghe , có người còn vì cậu mà đấm tên háo sắc giữa cổng sân bay nên bị kỷ luật đấy!”

      “Ôi! vậy sao?”

      Mọi người vẫn ngừng trêu, mỗi người góp câu làm Hạ ngượng đến đỏ mặt, biết trả lời như thế nào. Nam Phong nãy giờ vẫn hề lên tiếng, biết chuyện này chắc chắn do Mạnh Trung và Lệ Thu sắp đặt, cố tình tung tin. vốn quan tâm nhưng nhìn sắc mặt đứng gần đó đỏ ửng lên vì ngượng mà biết ứng phó với mọi người ra sao, nhẫn tâm. Nam Phong lại gần khẽ hắng tiếng.

      “Mọi người muốn nghe để tôi kể, đừng nghe người ta linh tinh.” rồi quay sang lườm Mạnh Trung cái nhưng cậu ta vẫn tỉnh bơ, Mạnh Trung nháy mắt với rồi kéo Lệ Thu rời khỏi.

      Hải Đăng nhìn mọi người vây quanh lấy Nam Phong và Hạ , khẽ cười rồi nhắc ly rượu lên uống cạn. Mấy cao hứng ngồi nghe hóng chuyện của Nam Phong và Hạ lúc liền bị Nam Phong làm cho mất hứng phải chuyển chủ đề khác, vì chỉ nghĩ việc kéo Hạ khỏi đám bà tám của công ty chứ hề có ý định đem chuyện của mình kể cho người ngoài.

      Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, sau đó mọi người cùng nhau bar. khí trong bar náo nhiệt, tiếng nhạc ầm ĩ, Hạ ngồi yên nhìn mấy lắc lư, nhảy theo tiếng nhạc lúc cũng thấy chóng mặt. Hôm nay uống khá nhiều rượu, lại thêm ánh đèn nhấp nháy càng khiến hoa mắt.

      “Vào cùng mọi người cho vui.”

      Lệ Thu từ trong đám đông tiến về phía định kéo vào nhảy nhưng lắc đầu từ chối. Lệ Thu nhíu mày nhìn .

      “Cậu xem, Nam Phong lạnh lùng nhà cậu tán kìa.” Lệ Thu rồi chỉ về phía Nam Phong đứng chuyện với nọ.

      “Liên quan gì đến mình.” đáp. Quả thực cũng đâu là gì của , đến lời hay thích cũng chưa từng , chỉ là hiểu chút về mà thôi.

      Nam Phong chuyện với lúc rồi đến chỗ Hạ và Lệ Thu ngồi:

      “Em cứ ra chơi với mọi người , ở đây với Hạ được rồi.” khẽ cười.

      Lệ Thu nháy mắt với Hạ cái rồi ra ngoài nhập hội cùng mọi người.

      “Em uống nước này , hôm nay uống nhiều rượu, say rồi phải ?” rồi đưa ly nước cho . Hạ mỉm cười và nhận ly nước tay .

      ấy là người bạn cũ của , lâu lắm gặp, ngờ lại gặp ở đây.” . Khi chuyện với lúc nãy nhưng vẫn để ý về phía , vô tình thấy ánh mắt nhìn về phía , còn Lệ Thu cũng chỉ trỏ về phía với điều gì đó. đoán chắc nàng Lệ Thu lại trêu để nghĩ lung tung đây mà.

      “Ồ.”

      Hạ khẽ gật đầu ra vẻ hiểu nhưng lại vì sao lại giải thích như vậy, thực ra cũng để ý lắm. chuyện người con trai tiến lại về phía hai người, ta lại gần Nam Phong :

      “Nam Phong? lâu gặp.” ta mỉm cười nhưng nét mặt vẫn toát lên lạnh lùng cao ngạo.

      “Hải Nguyên? Cậu cũng ở đây à?”

      Nam Phong thoáng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại bình thường và mỉm cười với người con trai kia. Hạ nghe nhắc đến tên Hải Nguyên bỗng thấy quen quen, hình như từng nghe ở đâu đó.

      Hải Nguyên thấy ngồi bên cạnh Nam Phong nhìn mình liền quay sang nhìn khiến thấy hơi ngại, khẽ cười rồi cúi xuống.

      “Đây là Hạ , đồng nghiệp của ở sân bay.” Nam Phong giới thiệu. “Cậu ấy là Hải Nguyên, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Phát.”

      “Chào em. Em là bạn của Phương Linh phải nhỉ?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn . “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

      “À, là đối tượng xem mắt của Phương Linh.” Hạ khẽ cười nhìn ta, thảo nào thấy ta rất quen, hóa ra là từng gặp.

      Phương Linh là bạn thân từ của Lệ Thu, chơi thân với Lệ Thu nên và Phương Linh tự nhiên cũng thân nhau. Phương Linh du học mới về nước bị bố mẹ ép xem mắt. nàng vốn thích nhưng từ chối được đành chấp nhận. Phương Linh cũng vì muốn nhanh chóng kết thúc buổi gặp mặt nên hôm đó hẹn và Lệ Thu cùng đến, Phương Linh định nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt để ba người chơi nhưng người con trai đó đến khá muộn, thái độ của ta còn lạnh lùng thờ ơ khiến Phương Linh rất tức giận. Từ trước tới nay mọi người đếu coi trọng và quý Phương Linh, duy chỉ có ta ngoại lệ. Việc này động đến tự ái của Phương Linh, nàng nhất định theo đuổi ta đến cùng rồi đá chỉ để trả đũa . Hạ cũng vì vậy mà có ấn tượng với người con trai đó, ngờ ta lại là bạn của Nam Phong. Trái đất này cũng , vòng, những người quen lại gặp nhau.


      Rời khỏi quán bar Hạ mới cảm thấy đỡ chóng mặt, Lệ Thu cũng say nhưng chưa muốn về, vẫn đòi loanh quanh. Mạnh Trung thấy vậy cũng chiều theo Lệ Thu.

      “Nam Phong, ông lái xe đưa Hạ về trước , tôi xe máy cùng Lệ Thu, đưa ấy loanh quanh, lát về sau.”

      Lệ Thu nghe vậy liền nhảy luôn lên xe máy, dáng vẻ còn chút nữ tính nào của con nữa.

      xe cẩn thận nhé.” Hạ khẽ mỉm cười, đợi Mạnh Trung và Lệ Thu khỏi mới lên xe cùng Nam Phong.

      Nam Phong thấy Hạ ngồi im gì, tâm trí để đâu, liền hỏi:

      “Em nghĩ gì thế?”

      “À.” mỉm cười nhìn : “Dương Hải Nguyên…”

      “Cậu ấy chính là người Khánh Đan , từng với em.” Giọng Nam Phong bỗng trở lên trầm lắng khác thường. Hạ quay sang nhìn , biết phải gì. Chuyện này thắc mắc trong lòng nhưng dám hỏi , sợ nghĩ đến chuyện cũ lại buồn.

      “Trái đất này cũng . ngờ Hải Nguyên mà kể lại chính là đối tượng xem mắt của Phương Linh.”

      “Ừ, cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn lớn lại độc thân nhiều năm, năm nay cũng gần ba mươi, bố mẹ vội vàng tìm đối tượng xem mắt cũng phải thôi.” khẽ cười. “Phương Linh là con của công ty lớn, bị ép lấy chồng để hợp tác làm ăn cũng là chuyện bình thường.”

      Hạ nghe vậy bỗng thấy khó chịu, hôn nhân đối với nhất định phải dựa việc hai người thương nhau vậy mà trong mắt người giàu có lại dựa lợi ích, chẳng trách Phương Linh ghét việc xem mắt như vậy.

      Nam Phong nhìn Hạ khẽ mỉm cười. Trái đất tròn, chuyện biết còn rất nhiều, như chuyện về Phương Linh và Mạnh Trung chẳng hạn. Nhưng muốn biết, càng muốn để Lệ Thu biết.


      Nam Phong dừng xe ở trước cửa nhà Hạ nhưng vẫn im lặng lúc nhìn .

      “Đến nhà rồi, … có lên nhà cốc trà rồi hãy về ?” khẽ nhưng tự nhiên lại thấy ngượng liền cúi mặt xuống mà dám nhìn .

      “Ừ.” rồi mở cửa bước xuống xe, mở cửa cho rồi cùng lên nhà.

      Hạ lên mấy bậc cầu thang loạng choạng bước vững.

      “Em sao đấy chứ?” đưa tay đỡ .

      “À, chắc hôm nay em uống hơi nhiều.” gượng cười nhìn , ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt lúc tỏ lúc mờ, trông lúc này rất quyến rũ, nhìn lúc rồi đỏ mặt quay . dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình cho tỉnh hẳn, thầm trách mình say rồi vẫn còn uống rượu trong bar nên giờ mới mất mặt thế này. cầm chìa khóa tra tra lại mà vẫn mở được cửa, khẽ thở dài khó chịu.

      “Để .”

      Nam Phong rồi lấy chùm chìa khóa trong tay , chọn cái, vừa tra vào mở được ngay. Hạ ngạc nhiên nhìn :

      làm sao biết chìa khóa nhà em là cái nào?”

      mở khóa nhà em lần rồi.” đáp.

      “À.” khẽ gật đầu. Hôm ốm, chính Lệ Thu bảo Nam Phong sang xem thế nào, nhưng lại cho rằng người chăm sóc hôm đó là Hải Đăng.

      “Em cũng là, chìa khóa cửa cũng phân biệt được, nhớ phải đánh dấu vào chứ.” .

      “…”

      Hạ im lặng nhìn biết gì.

      “Vào nhà thôi.” dịu dàng và đỡ vào trong. “Cẩn thận, sau này cùng được uống rượu biết chưa!”

      Hạ nghe , ngẩng lên nhìn .

      “Sao? chịu à?”

      dịu dàng và cốc vào trán Hạ . khẽ bặm môi và quay chỗ khác, mặt đỏ ửng lên.

      uống gì để em lấy?” hỏi.

      cần đâu, em nghỉ sớm , cũng về luôn đây.” Nam Phong đáp rồi đứng dậy ra cửa: “Em ngủ mà còn làm, ngủ ngon nhé!”

      “Vâng.” Hạ khẽ mỉm cười nhìn rời khỏi tầm mắt. Thực ra như thế này cũng tốt, tuy nhưng lại rất quan tâm , lời tỏ tình có quan trọng lắm ?


      Khi Nam Phong rời khỏi nhà Hạ , trời bắt đầu mưa to. khẽ thở dài và rút điếu thuốc ra châm lửa. Từ lúc Khánh Đan bỏ , gặp lại Hải Nguyên cho đến hôm nay. Thời gian trôi qua quá nhanh, thoắt cái gần bảy năm, nhưng dường như nó hề chữa lành được vết thương của năm đó trong tim Hải Nguyên hay trong tim . Hải Nguyên thay đổi rất nhiều, nhưng biết cậu ta vẫn chờ Khánh Đan trở về. biết bây giờ Khánh Đan ở đâu? Có vui vẻ ? Có biết Hải Nguyên vẫn đợi trở về? bé chưa hạnh phúc có thể yên tâm tìm hạnh phúc cho mình ư?

      Mưa càng lúc càng to, giống như năm đó, lúc dầm mưa cùng Khánh Đan trong ngày kết hôn của Hải Nguyên. Số phận dường như an bài sẵn, để luôn xuất khi Khánh Đan đau khổ nhưng chẳng những thể khiến bé vui vẻ mà lại làm tổn thương bé.

      Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của . Nam Phong mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hạ :

      về đến nhà chưa? Ngoài trời mưa to rồi.”

      Nam Phong khẽ cười khi đọc tin nhắn của , lúc nào cũng nhắn tin với vài nội dung chẳng liên quan gì đến nhau, mới đầu quen nên đọc hiểu, mãi mới quen và hiểu được ý muốn là gì. nhìn ra bên ngoài, từ nãy đến giờ vẫn ở trước cửa nhà .

      sắp về tới nhà rồi. Em sợ sấm chớp nhớ đóng cửa, kéo kín rèm lại. Ngoan, ngủ sớm .” soạn tin nhắn và bấm gửi .

      lát sau chuông lại vang lên, nhận được tin nhắn có hình mặt cười, chợt nhớ đến nụ cười của , trong lòng có chút cảm thấy thoải mái hơn, nổ máy rồi lái xe về nhà.

    3. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương mười ba: Cảm xúc



      Hạ ngồi trong quán cà phê, nhìn ra ngoài trời mưa, tay chống cằm, tay gõ lên mặt bàn theo tiếng nhạc. Tiếng hát của ca sĩ vang lên trầm buồn cùng tiếng mưa rả rích khiến khí càng trở nên nặng nề. Hạ khẽ thở dài, bây giờ chẳng phải cũng như trong bài hát kia sao? gần hai tháng trôi qua, mối quan hệ giữa và Nam Phong vẫn có gì thay đổi, tuy quan tâm đến nhưng chưa lần hay nhớ . lúc gần lúc xa, thể hiểu được, đôi khi tưởng chừng như nắm bắt được nhưng đôi khi lại cảm giác chẳng thuộc về thế giới của , chẳng thuộc về cuộc sống của . , gần gũi chẳng phải mà xa lạ cũng , hiểu do dự cái gì, suy nghĩ điều gì.

      “Em ơi, giúp chị đổi sang bản nhạc nào vui vẻ chút nhé!” Lệ Thu mỉm cười với đứng trong quầy và tiến về phía Hạ ngồi.

      “Nghĩ gì thế? Sao giờ cậu vẫn ở đây? Nam Phong đâu?”

      Hạ nghe tiếng Lệ Thu phía sau, định thần lại, cố đưa mình thoát khỏi gian của bài hát nọ và mỉm cười với Lệ Thu:

      “Ờ, ấy còn họp. Mạnh Trung đâu?”

      “Ôi dào, nhắc ấy làm gì, về từ bao giờ rồi ý, có việc bận. Dạo này làm sao biết, suốt ngày về trước đón tớ!”

      “Cậu cũng đứng trách ấy, chắc ấy bận quá mà.” Hạ khẽ cười an ủi Lệ Thu.

      ấy mà bận tớ với cậu cũng chẳng được rảnh. biết định giở trò gì nữa đây, chắc lại muốn trở lại làm lãng tử đa tình đây mà!”

      Hạ nghe Lệ Thu tức giận chỉ khẽ mỉm cười, hai người họ cãi nhau như cơm bữa, mới đầu còn thấy lạ nhưng dần dần cũng thấy bình thường.

      “Hạ , cứ như cậu bây giờ lại hay, tuy ràng nhưng Nam Phong rất quan tâm đến cậu, lời cũng quan trọng đến vậy.”

      Hạ nghe Lệ Thu huyên thuyên ngừng, bản thân chỉ im lặng nghe, biết lời quan trọng đến thế, nhưng và Nam Phong thực có khoảng cách gì sao? Nhiều lúc hai người cũng cảm nhận được điều đó nhưng đều im lặng mặc nhiên bỏ qua nó.

      “Nhưng vậy chứ là mình mình vẫn muốn mọi thứ ràng hơn.” Lệ Thu vừa dứt lời thấy sắc mặt Hạ khác lạ biết mình lời nên liền nhanh chóng sửa lại: “À… Thực ra… Đàn ông ấy mà, ai cũng giống nhau, khi chưa có được cái gì cũng tốt đẹp, khi có được rồi thờ ơ, lạnh nhạt. Cứ như này cũng tốt.” Lệ Thu cố an ủi Hạ .

      “Mình cũng nghĩ nhiếu thế đâu.” Hạ khẽ mỉm cười.

      “Ồ, cậu cũng nghĩ nhiều như thế đâu.” Lệ Thu cố tình cường điệu lời của mình lên ra vẻ tin lời Hạ . “À, kì nghỉ tới tớ với Mạnh Trung du lịch kỉ niệm năm hẹn hò đấy, cậu với Nam Phong cũng cùng , tiện thể bồi dưỡng tình cảm, ha ha.” nàng , đầu óc tưởng tượng đến chân trời nào. “Thế nào? Cơ hội tốt đấy!”

      Hạ nghe vậy chỉ mỉm cười: “Hai người cứ , tớ muốn , tớ gửi tiền lương tháng này về cho mẹ rồi. Hơn nữa, Nam Phong cũng về quê mà.”

      “Cậu đừng biện cớ, Nam Phong về quê vẫn có thể du lịch mà. Nhà ấy ở Đà Nẵng phải nhỉ? Vậy chúng ta Đà Nẵng, dù sao tớ với Mạnh Trung cũng chưa quyết định đâu. Nẵng sơn thủy hữu tình như vậy khẳng định có rất nhiều kỉ niệm tuyệt vời, hi hi.”

      Lệ Thu hào hứng nhưng chỉ thấy Hạ thở dài, khẽ cau mày:

      “Cậu đừng bảo là hai người lại giận dỗi nhé!”

      có gì đâu, chỉ là vẫn chưa đến mức đấy thôi.” Hạ khẽ cười buồn. Lệ Thu và Mạnh Trung du lịch cùng nhau vì hai người là đôi, còn và Nam Phong là gì của nhau chứ?

      “Hai em chuyện gì mà vui thế?” Nam Phong từ phía sau lại gần.

      họp xong rồi à?” Hạ quay lại nhìn .

      “Ừ, em đợi lâu lắm rồi phải ?”

      sao ạ.” mỉm cười .

      “Ài, hai người vừa gặp tình thâm ý mật để ý gì đến tôi nữa rồi.” Lệ Thu với giọng giận dỗi.

      “Mạnh Trung quan tâm em chưa đủ à mà phải đến lượt ?” mỉm cười trêu .

      ấy đâu rồi ấy chứ. Dạo này suốt ngày kêu bận, có biết ấy bận gì ?”

      Nam Phong nghe Lệ Thu vậy, sắc mặt thoáng chút biến sắc, vừa gặp Mạnh Trung ra khỏi công ty với điệu bộ rất vui vẻ, còn nghĩ cậu ta chuẩn bị hẹn hò với Lệ Thu, nhưng bây giờ lại thấy Lệ Thu than vẫn ở đây.

      “À, cũng lắm, có thể là chuẩn bị cho kì nghỉ của hai em sao?” khẽ cười.

      “À, nhắc đến em mới nhớ. Hiếm khi có dịp cả bốn người chúng ta đều nghỉ phép cùng lúc, hay tổ chức du lịch cùng nhau , thấy sao?” Lệ Thu vui vẻ .

      “Lệ Thu!” Hạ cau mày nhìn Lệ Thu.

      tính cùng Hạ về Đà Nẵng, hay em và Mạnh Trung cũng Nẵng luôn?” Nam Phong rồi quay sang nhìn Hạ ngạc nhiên nhìn mình, khẽ cười: “Dạo này bận quá nên sớm với em được, mà cũng muốn cho em bất ngờ, nghĩ em cũng thích biển.”

      Hạ nghe trong lòng cảm thấy rất xúc động, hóa ra nhớ từng thích biển, biết kì nghỉ này định đâu nên thầm sắp xếp đưa du lịch mà còn là về Đà Nẵng, về nhà , vậy nghĩa là gì?

      “Oa, ghê chưa! Thế là chàng chuẩn bị cho nàng món quà bất ngờ rồi đấy! Ôi ngưỡng mộ! Như vậy có tính là về ra mắt nhỉ?”

      Hạ nghe Lệ Thu , mặt đỏ lựng lên, thẹn quá hóa giận mà quay sang mắng Lệ Thu:

      “Cậu có thôi ?”

      “Hi hi, trêu cậu nữa. Thôi trả thế giới lại cho hai người, tôi về trước đây. Bye bye!” Lệ Thu và đứng dậy rời khỏi bàn, được mấy bước cố tình quay lại : “Tối nay về muộn đừng có về nhà nữa nghe chưa!”

      Vừa dứt lời bị Hạ lườm cho cái, nháy mắt cười đắc ý và rời khỏi quán cà phê.

      đừng để ý lời cậu ấy .” Hạ ngượng ngùng với Nam Phong.

      “Ừ.” cười dịu dàng nhìn . “Em đói rồi phải ? Chúng ta ăn thôi.” và cùng Hạ rời khỏi quán cà phê.

      Nam Phong, chuyện du lịch…”

      “Em thích Đà Nẵng à? Vậy chúng ta nơi khác…”

      “Ơ phải, em thích mà.” Nam Phong chư hết câu bị Hạ cắt ngang lời, thấy ánh mắt nhìn mình dịu dàng, miệng cười mà như cười khiến đỏ mặt quay .

      thôi, em muốn ăn gì?” và nắm lấy tay bước về phía trước. Có lẽ đến lúc phải đối diện với tình cảm của mình rồi, thể để này lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh được.

      Hạ ngây người nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay , trái tim tự nhiên đập rộn ràng.

      “Sao thế?” dịu dàng hỏi .

      ạ.” khẽ mỉm cười nhìn rồi bước cùng . Khoảnh khắc này ở ngay gần , nắm tay cùng bước , cảm thấy rất hạnh phúc.




      Hạ nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây lờ lững bay bầu trời. năm trở lại đây, thời gian máy bay còn nhiều hơn dưới mặt đất nhưng chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi mà ngồi ngây ra ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Có thể coi đây là lần đầu tiên, lần đầu du lịch mà người cùng lại là người mà thầm bấy lâu. khẽ mỉm cười ngọt ngào rồi quay sang nhìn Nam Phong ngồi bên cạnh mình. chăm chú đọc tờ báo, trán khẽ nhăn lại suy nghĩ điều gì đó.

      “Mặt có gì à mà em nhìn ghê vậy?”

      Nam Phong đột nhiên ngẩng lên nhìn khiến Hạ giật mình, gượng cười nhìn , tay đặt lên trán khẽ vuốt hai chân mày về hướng ngược lại:

      lúc nào cũng cau mặt như vậy à? Nhìn xấu chết được.” dịu dàng .

      “Vậy à? cũng để ý.” khẽ cười.


      Ngay gần chỗ hai người mấy nữ tiếp viên đứng gần đó ngừng nhìn về phía hai người ngồi, thầm to . Hạ thấy họ nhắc đến tên mình liền vội vàng bỏ tay xuống mà quay chỗ khác. Nam Phong thấy bộ dạng lúng túng của Hạ , khẽ mỉm cười:

      “Em muốn họ biết họ cũng biết rồi, ngày mai tin chúng ta cùng nhau du lịch truyền khắp công ty thôi, chừng họ còn đưa em về ra mắt gia đình nữa đấy!”

      Hạ nhíu mày nhìn : “Là cố ý phải ?”

      “Cố ý hay có gì khác biệt, đằng nào họ cũng như vậy mà, họ muốn biết chúng ta công khai cho họ biết, có gì phải giấu diếm đâu." dịu dàng .

      “Nhưng...”

      cũng muốn mọi người bàn tán chuyện của chúng ta, càng muốn nghe họ những lời hay về em.”

      Hạ im lặng nghe , quả thực là những lời đồn trong công ty về cũng hay chút nào. Lúc họ đổi tình lấy công việc, lúc lại dùng nhan sắc mê hoặc cấp để leo cao, hết Nam Phong rồi lại chuyển sang Hải Đăng, nếu làm sao người hề có người thân trong ngành như lại được ưu ái như vậy, bản thân luôn nghĩ mình may mắn, giờ mới biết vẫn luôn ở bên giúp đỡ .

      “Thực ra em hề quan tâm họ về em như nào.”

      biết là em quan tâm, nhưng như vậy có nghĩa là để họ tiếp tục về em như vậy. Có rồi, để em chịu thiệt thòi vì bất cứ ai nữa.”

      Hạ mỉm cười hạnh phúc mà dựa vào vai . vốn nghĩ hề quan tâm những chuyện như vậy, nhưng hóa ra mỗi chuyện liên quan đến đều chú ý và nghĩ cách giúp giải quyết. phải may mắn mà là vì có luôn thầm giúp đỡ , quan tâm đến . Nghĩ lại từ lúc làm đến bây giờ, ít lần gặp rắc rối hay phạm sai lầm đều ra tay giải quyết, có thể trách mắng nhưng chưa bao giờ nặng lời, có thể nghiêm khắc với nhưng lại tận tình chỉ bảo. Bản thân lúc đó chỉ thấy nghiêm khắc hay trách mắng nhưng lại nhìn thấy quan tâm của dành cho mình.

      “Nam Phong, cảm ơn luôn tốt với em như vậy.”

      “Vậy sau này đâu cùng đừng có lén lén lút lút như ăn trộm vậy nữa, biết chưa?” Nam Phong bật cười khi nhớ lại lúc cùng lên máy bay.

      vì sợ mọi người biết du lịch cùng nhau mà cố tình cách đoạn, còn cúi gằm mặt xuống để ai nhìn thấy. Vẻ mặt lúc đó trông vừa buồn cười lại vừa đáng . cũng định mặc kệ như vậy nhưng bị nữ tiếp viên cố tình lên tiếng trêu:

      Nam Phong và Hạ du lịch cùng nhau hả?”

      Câu vừa vang lên, cả đoàn tiếp viên chú ý đến hai người. Hạ liền lắc đầu định giải thích bị Nam Phong kéo lại gần :

      “Ừ, bọn cùng về Đà Nẵng.”

      rồi nắm tay kéo vào bên trong trước ngạc nhiên của mọi người, Hạ trợn mắt lên nhìn , định gì nhưng bị nụ cười mê hoặc của nuốt mất, đành ngoan ngoãn theo vào chỗ ngồi.

      Rời khỏi sân bay Đà Nẵng, Hạ cùng Nam Phong lên xe đến bán đảo Sơn Trà. Vừa lên xe dựa vào vai Nam Phong ngủ, mặc kệ khung cảnh bên đường, mặc kệ Nam Phong bên cạnh nhíu mày nhìn cảm thán: “ bé này sao lại thích ngủ đến thế, lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ.”


      Đến khi Hạ nghe giọng của dịu dàng bên cạnh mới giật mình tỉnh dậy và bước xuống xe. Trước mắt là trời và biển mênh mông, gió thổi vi vu hòa lẫn tiếng sóng biển. Nam Phong đưa đến tòa biệt thự sang trọng với kiểu kiến trúc cổ điển tách biệt hẳn với khu nhà hàng khách sạn gần đấy, hai bên đường dẫn vào nhà trồng các loại hoa lạ và cây xanh. Khung cảnh đẹp như này chưa bao giờ được nhìn thấy.

      “Biệt thự Vân Hương?”

      “Ừ. Biệt thự này do bố thiết kế và mang tên của mẹ .”

      “Vậy bố chắc mẹ lắm nhỉ?” vui vẻ nhìn , trong ánh mắt toát lên ngưỡng mộ vô cùng.

      Nam Phong khẽ cười, bố là kiến trúc sư, mẹ lại là con của giám đốc nơi ông làm việc, vẽ bản thiết kế tặng mẹ cũng có gì lạ, còn ông có mẹ nhiều hay chắc. Ngày ông còn sống, ông rất thương , đối với mẹ cũng nhất mực quý trọng. Mọi người luôn mẹ hạnh phúc, nhưng bà luôn vui vẻ, lúc hiểu, nhưng bây giờ biết, bố vì tình cảm sâu nặng của mẹ dành cho ông nên mới lấy bà, chứ phải tình , nếu phải vậy làm sao có xuất của Khánh Đan?

      Hạ thấy Nam Phong gì, lại thấy ánh mắt trở lên ảm đạm, hình như lại khiến vui nữa:

      “Em xin lỗi, em làm nhớ lại chuyện vui ngày trước phải ?”

      Nam Phong nghe giọng có vẻ hối lỗi của Hạ , khẽ mỉm cười nhìn :

      có gì, chuyện cũng qua rất lâu rồi. Mình vào nhà thôi.” vừa mở cổng bước vào trẻ mặc bộ đồng phục của khách sạn bước ra chào:

      Nam Phong về rồi ạ? Lâu lắm mới thấy về, chị Thanh Tâm biết về nên dặn em sang đây dọn dẹp lại nhà cửa.”

      “Ừ, thực ra cũng cần thiết, mỗi tuần đều có người đến lau dọn mà.” .

      “Nhưng chị Thanh Tâm ưa sạch , lau dọn lại lần chị ấy yên tâm.” mỉm cười với và tiếp tục : “Đồ ăn cũng chuẩn bị hết cho rồi ạ. Nhưng... em biết có khách nên...” gượng cười nhìn sang Hạ .

      sao, đồ ăn tự chuẩn bị, từ mai em cần sang dọn dẹp nữa.” Nam Phong mỉm cười .

      “Nhưng chị Thanh Tâm giao việc cho em rồi, để em làm, chị ấy lại trách em.” nhanh nhảu .

      Nam Phong khẽ lắc đầu nhìn ta rồi gì nữa mà kéo Hạ vào bên trong. Hạ lẽo đẽo theo , khẽ nhíu mày ngoảnh lại phía sau nhìn ban nãy lát mới quay , trong lòng tự dưng có cảm giác khó hiểu.


      Buổi tối, Hạ nằm sô pha xem ti vi đợi Nam Phong tắm xong đưa chơi. Ti vi vẫn bật nhưng đầu óc mơ màng nghĩ đến chuyện lúc chiều cùng Nam Phong loanh quanh ở khu khách sạn, đến đâu cũng được sắp xếp chu đáo cả, nhân viên ai ai cũng nhắc đến cái tên "Chị Thanh Tâm" khiến cũng hiểu tên Thanh Tâm đó là ai mà quan trọng vậy, hơn nữa cũng rất chu đáo, lại quan tâm đến Nam Phong từng chút .

      “Em nghĩ gì vậy?”

      Nam Phong từ trong phòng ngủ bước ra . Hạ nghe tiếng giật mình ngẩng đầu lên nhìn . Trông mặc đồ thể thao mà phong thái hề suy giảm so với khi mặc vest, những khoẻ khoắn mà trẻ trung hơn nhiều.

      “Em có nghĩ gì đâu, em xem ti vi mà.”

      “Có ai xem ti vi mà chuyển kênh liên tục như em ?” khẽ cười rồi cầm lấy điều khiển trong tay và tắt ti vi: “, đưa em ăn đồ nướng ở bờ biển.” rồi cầm tay , kéo dậy.

      Hạ nghe được ăn, lại được chơi, lập tức trở nên hào hứng và nhanh chóng chạy lên lấy đồ. Khi bước xuống nhà thấy đáng chuyện với Nam Phong trong phòng khách, bộ vest người đơn giản nhưng lại toát lên vẻ kiêu sa lẫn phong thái nho nhã của . Cử chỉ thái độ với Nam Phong thân thiết đầy tình cảm, lại luôn miệng gọi Phong cách dịu dàng. Hạ cúi xuống nhìn lại bản thân mình, ăn mặc đơn giản,tóc thả ngang lưng, có chút gì nổi bật.

      “Ơ kia là khách của à Phong?” lên tiếng rồi mỉm cười dịu dàng với Hạ ,Hạ thấy người ta nhắc đến mình đành gượng cười bước xuống.

      “Chị là Thanh Tâm, bạn của Phong.”

      mỉm cười với Hạ và nhìn Hạ lượt từ xuống dưới. Các nhân viên cùng Nam Phong xinh đẹp lắm,nhưng thấy cũng chỉ bình thường, đầy nhân viên dưới quyền của còn xinh đẹp hơn, vậy ăn mặc quá đơn giản, có phong cách gì.

      “Em chào chị, em là Hạ .” Hạ mỉm cười dịu dàng nhìn , hoá ra đây chính là tên Thanh Tâm mà mọi người đều nhắc đến. ấy quả thực rất đẹp, cử chỉ dịu dàng, tự nhiên rất giống với chủ nhà. Còn , trông giống người giúp việc ở đây hơn là bạn của Nam Phong, nhìn xem, mặc đồ thể thao nhưng trông vẫn rất nho nhã và phong độ.

      “Bạn của .” Nam Phong dịu dàng thêm.

      Hạ nhìn Nam Phong khẽ gượng cười, là bạn của nhưng hình như tương xứng lắm, như lọ lem nhầm giày thuỷ tinh của người khác, nhìn thế nào cũng ra công chúa để xứng với hoàng tử.

      “Em ở đây chơi, có gì cần cứ gọi chị nhé!” Nét mặt Thanh Tâm thoáng sững lại khi nghe Nam Phong nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười dịu dàng gương mặt. “Tối nay nhà hàng có tổ chức các trò chơi cho du khách, hay đưa ấy sang chơi?”

      “Thôi, cùng ấy dạo lát rồi về, hôm nay nhiều ấy cũng mệt rồi.” khẽ cười rồi nắm tay Hạ rời khỏi nhà.

      Thanh Tâm nhìn hai người rời khỏi, khẽ thở dài, luôn nghĩ cách để giữ ở bên mình nhưng cuối cùng vẫn cách nào đạt được như ý. Trước đây tên Khánh Đan mà rời xa , đó mà đơn nhiều năm, vẫn nghĩ cứ như vậy sớm muộn ngày chấp nhận , vậy mà lại tên Hạ xuất . hiểu, bình thường như vậy có gì khiến chú ý? Họ có điểm nào hơn nhất định chịu quay lại nhìn cái, mới là phù hợp nhất với , chỉ có mới xứng đáng ở bên . Bao nhiêu năm theo , hi sinh tuổi thanh xuân của mình để phát triển khách sạn – nhà hàng của lẽ nào hiểu?

    4. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương mười bốn: Tỏ tình



      “Dậy! Dậy ! Gần trưa rồi!”

      Hạ ngủ ngon bị tiếng gọi ầm ĩ của Lệ Thu đánh thức, nhăn nhó trở mình rồi kéo chăn chùm kín đầu:

      “Hôm qua người ta ngủ muộn mà để yên !”

      ! Dậy , du lịch mà ngủ thế à?” Lệ Thu vẫn chịu bỏ cuộc, liên tục quấy rầy đến khi Hạ dậy mới thôi.

      “Cậu phiền chết được!" Hạ bực mình ngồi dậy, với chiếc điện thoại đầu giường xem giờ: “Chưa đầy năm giờ lôi người ta dậy rồi.”

      Hạ thở dài khó chịu, môi Lệ Thu nở nụ cười đầy thú vị: “Hôm qua làm gì mà ngủ muộn hả?”

      Hạ nhìn nét mặt của Lệ Thu liền hiểu nàng nghĩ linh tinh, khẽ lắc đầu: "Làm gì là làm gì? Người ta chỉ ăn rồi dạo thôi mà.”

      “Ồ, ăn rồi dạo? Lãng mạn thế nhỉ?” Hai từ ăn Lệ Thu cố tình ngân dài hơn bình thường.

      “Cậu đừng có lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đấy có được ?” Hạ vừa hết câu thấy Nam Phong đứng ngay trước cửa phòng, ngượng quá mặt đỏ cả lên.

      “Em dậy rồi chuẩn bị thay đồ, ra biển cùng mọi người luôn nhé.” mỉm cười nhìn .

      Hạ thấy khỏi rồi mới quay sang đánh Lệ Thu cái:“Tại cậu đấy! Lần sau cấm chuyện đó! Cũng được trêu tớ!”

      “Ha ha, có sao đâu, cậu đâu phải trẻ con nữa mà ngại? Chuyện sớm muộn thôi, cậu định làm bà thủ tiết suốt đời hả? Thôi đánh răng rửa mặt còn ngắm bình minh.” Lệ Thu nhìn Hạ rời khỏi giường và vào phòng tắm, khẽ mỉm cười gian xảo. Hôm qua vì Mạnh Trung bận mà cùng Hạ và Nam Phong đến Đà Nẵng, sáng nay mới lên máy bay sớm. Có vẻ như bỏ lỡ mất chuyện hay ngày hôm qua rồi.


      ***


      “Tôi mới là người ấy , còn chỉ là kẻ thay thế thôi. Từ bỏ , Hạ !” , nụ cười dịu dàng nhìn Hạ , tay khoác tay Nam Phong đứng bên cạnh.

      “Nam Phong, em phải ?” Hạ nhìn Nam Phong nhưng trong ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.

      em, Hạ .”

      rồi cùng quay bước bỏ mặc Hạ đứng ngây người chỗ. quay lại nhìn Hạ , nụ cười tràn ngập chiến thắng, khoảnh khắc ấy Hạ chợt nhận ra đó sao lại rất giống Thanh Tâm.

      “Hạ , ấy , chưa bao giờ …” Giọng cứ ám ảnh trong đầu khiến đầu óc đau buốt.


      “Nam Phong…!”

      Hạ giật mình ngồi bật dậy, đưa tay lau mồ hôi lạnh trán:

      “Hóa ra chỉ là mơ.”

      khẽ thở dài rồi cúi xuống nhặt chiếc chăn rơi xuống đất từ bao giờ, rồi nằm xuống chui vào chăn cố gắng ngủ lại. Trở mình hồi lâu nhưng Hạ thể ngủ tiếp, giấc mơ lúc nãy cứ bám theo buông, ràng chỉ là mơ như sao nó lại chân thực như vậy? Đến mức tỉnh dậy trong lòng vẫn hoang mang. Chỉ mấy ngày ở Đà Nẵng nhưng cũng nhìn ra quan tâm của Thanh Tâm dành cho Nam Phong hề đơn giản chỉ là tình bạn, hơn nữa những nhân viên bên cạnh Thanh Tâm đều nhìn với ánh mắt mấy thiện cảm. Nếu Thanh Tâm Nam Phong, lại đưa về đây, họ thích cũng là điều đương nhiên, ngốc đến mức nhận ra. người như Nam Phong có nhiều người thích có gì lạ nhưng biết vì sao lại có cảm giác bất an khi Thanh Tâm xuất .

      Hạ nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ, ngủ cũng ngủ tiếp được, đành ậy thay đồ rồi ra ngoài dạo. Trời vẫn chưa sáng hẳn, cái lạnh của ban đêm còn chưa tan hết, khẽ run và co mình lại trong vòng tay của chính mình. Sóng biển va vào đá tạo lên từng đợt bọt trắng xóa tung lên cao rồi lại rơi xuống biển và tan biến. Tình cảm của vừa mới bắt đầu nhưng thấy có rất nhiều khoáng cách thể ra, dường như trong lòng Nam Phong còn vướng mắc rất nhiều điều và trái tim hình như cũng chỉ dành cho riêng . Thanh Tâm là gì của vì sao lại tốt với như vậy? Còn , nồng nhiệt nhưng hề lạnh nhạt, cũng hề từ chối nhiệt tình và quan tâm của Thanh Tâm dành cho . Và trong mắt mọi người ở đây, mới là kẻ thứ ba.


      “Sớm như vậy em có hứng thú ra đây ngắm bình minh rồi à?”

      Hạ nghe tiếng từ phía sau, giật mình quay lại nhìn Thanh Tâm và mỉm cười:

      “Chị cũng dậy sớm vậy ạ?”

      “Ừ, chị quen dậy sớm rồi, khách sạn nhiều việc, chị đến sớm yên tâm. Làm công vất vả vậy đấy, có ai sướng như Nam Phong đâu, cả công ty lớn lo, mà làm tiếp viên hàng .” Thanh Tâm khẽ cười.

      Nam Phong là chủ của khách sạn này ạ?” Hạ ngạc nhiên hỏi, chưa nghe ai vậy, cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến.

      “Em biết ư? Nam Phong chính là giám đốc của công ty du lịch và thương mại Thanh Hương bao gồm khối nhà hàng khách sạn Vân Hương.”

      Hạ im lặng nghe Thanh Tâm , công ty du lịch và thương mại Thanh Hương nổi tiếng sao? Vị giám đốc tài năng đưa công ty Thanh Hương từ nguy cơ phá sản thành công ty phát triển mạnh mẽ trong ngành du lịch là Nam Phong ư? Trước đây từng nghe nhắc đến nhưng để ý lắm. từng đọc tờ báo nào đó vị hôn thê của chính là nữ doanh nhân thành đạt nay là phó giám đốc khu nhà hàng khách sạn Thanh Hương, là Lê Thanh Tâm ư? Vì sao chưa bao giờ với những chuyện như vậy?


      Lệ Thu ngủ dậy, sang phòng Hạ định rủ Hạ chơi nhưng thấy Hạ đâu, lấy điện thoại gọi cho Hạ nghe tiếng chuông trong phòng, Lệ Thu khẽ thở dài, quay gặp Nam Phong cũng vừa bước vào:

      “Ơ, Hạ ra ngoài cùng à?”

      , vừa từ khách sạn về mà.” Nam Phong đáp.

      đâu được nhỉ, bình thường gọi còn chịu dậy.”

      “Phong cảnh ở đây đẹp như vậy, chắc ngắm bình mình rồi.” Mạnh Trung , nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình cũng thôi, tìm Hạ luôn... Ơ, kia phải Hạ ?” chỉ ra ngoài biển.

      Nam Phong và Lệ Thu nghe vậy cũng nhìn theo tay Mạnh Trung chỉ:

      “Mới sáng ra mà vội tắm biển rồi cơ à?” Lệ Thu nhìn thấy Hạ nhảy xuống nước liền .

      “Vậy chúng ta cũng góp vui.”

      Mạnh Trung vừa dứt lời thấy Nam Phong chạy :

      “Chỗ đấy nguy hiểm lắm!”


      Ba người chạy đến bãi đá, nhìn xuống mặt nước biển tĩnh lặng, bóng người, xung quanh chỉ có tiếng sóng biển ngừng vỗ vào vách đá.

      “Hạ , em ở đâu?” Nam Phong lớn tiếng gọi nhưng đáp lại tiếng chỉ là tiếng vang lại từ vách đá.

      “Hạ ...”

      phải có chuyện rồi chứ?” Mạnh Trung .

      đừng linh tinh, cậu ấy biết bơi mà.”

      “Nhưng ở đây có dòng nước chảy xa bờ, nếu quen thuộc địa hình và bơi giỏi cũng rất nguy hiểm!”


      Tùm...!

      Nam Phong im lặng nãy giờ, đột nhiên nhảy xuống biển, Mạnh Trung thấy vậy, cũng quay lại với Lệ Thu:

      “Em ở này nếu lâu thấy bọn lên gọi người đến cứu nhé!” Mạnh Trung rồi cũng nhảy xuống theo.

      “Ơ...”

      Lệ Thu bờ, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn hai người đàn ông ở dưới biển, lúc rồi mà vẫn thấy Hạ đâu. Khi toan chạy tìm người giúp đỡ nghe tiếng Nam Phong vang lên:

      “Thấy rồi!”

      Khi Mạnh Trung và Nam Phong đưa Hạ vào bãi cát gần đấy, lúc đó hôn mê biết gì.

      “Em tỉnh lại ! Đừng làm sợ…”

      Nam Phong vừa hô hấp nhân tạo vừa ngừng gọi tên , lúc lâu sau Hạ mới nôn hết nước ra và dần dần tỉnh lại.

      “Phong… em tưởng được nhìn thấy nữa…” Giọng yếu ớt vang lên.

      “Em làm lo quá!” rồi ôm chặt vào lòng.

      khẽ mỉm cười dựa vào vai dần dần lịm .


      Khi Hạ tỉnh lại, thấy Lệ Thu, Nam Phong và Mạnh Trung ngồi ghế, sắc mặt cả ba người đều rất khó coi, trán Nam Phong nhíu lại, nhìn lo lắng:

      “Em tỉnh rồi à? Thấy trong người có chỗ nào khoẻ ?”

      “Em sao.” Hạ đáp.

      “Sao cậu lại nhảy xuống biển vậy?” Lệ Thu hỏi.

      “Mọi người cũng hay từ bãi đá đó nhảy xuống mà...” Hạ lí nhí. vốn nghĩ đơn giản là xuống nghịch nước, hơn nữa bãi đá đó cũng cao lắm, chỉ nhất thời muốn thử cảm giác mạnh, ngờ lại bị chuột rút mà suýt chết đuối.

      “Em có biết như thế rất nguy hiểm ? Ở đó có hốc đá ngầm lại có xoáy nước, nếu em cẩn thận bị nước cuốn ai tìm được em?”

      Giọng của có phần gay gắt nhưng lại chứa quan tâm lo lắng. Nam Phong bình thường lãnh đạm ít , lần này lại trách mắng Hạ như vậy khiến Lệ Thu và Mạnh Trung ngạc nhiên nhìn nhau biết phải gì. Hạ thấy tức giận như vậy, cúi gằm mặt xuống lí nhí :

      “Em xin lỗi, lần sau dám như vậy nữa.”

      Nam Phong khẽ thở dài bất lực nhìn , khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Hạ vẫn im lặng vân vê mép chăn.

      “Ừm... Hạ em nghỉ ngơi nhé, ra ngoài có chút việc.” Mạnh Trung khẽ hắng tiếng và , đứng dậy rồi kéo Lệ Thu ra ngoài, dùng dằng chịu nhưng bị Mạnh Trung dùng sức lôi .

      làm cái gì vậy, em muốn ở lại với Hạ .” Lệ Thu cau mày nhìn Mạnh Trung.

      “Có Nam Phong ở đấy rồi em lo gì nữa.”

      “Nhưng lúc nãy ấy rất tức giận mà.”

      “Ngốc, tức giận là vì cậu ta quan tâm Hạ , em thấy Nam Phong tức giận với ai bao giờ chưa? Chúng ta ở đó chẳng phải làm kì đà sao.”

      “Ừ, cũng phải.” Lệ Thu gật đầu đồng tình, quả thực chưa bao giờ thấy Nam Phong tức giận cũng chưa bao giờ thấy nét mặt trở nên trắng bệch vì lo lắng cho Hạ khi ấy ngã xuống biển như vậy. Nam Phong chắc hẳn cũng rất Hạ , vậy cũng cần phải lo lắng nữa. Tình cảm đơn phương của Hạ bấy lâu nay có kết quả tốt đẹp, cũng cảm thấy vui mừng. Lệ Thu quay sang nhìn Mạnh Trung mỉm cười:

      “Mình ăn gì .” rồi khác tay Mạnh Trung rời khỏi bệnh viện.


      Trong phòng bệnh, Hạ vẫn ngồi im nhưng trong lòng ngừng than thầm. Hình như lần này gây chuyện lớn rồi, nếu tức giận như vậy. Nhưng bản thân lại thấy ấm ức, suýt chết đuối còn mắng được, vậy còn giấu chuyện của với Thanh Tâm cho biết. Trong lòng là gì? khẽ liếc lên nhìn nhưng chỉ thấy im lặng khiến chẳng biết làm sao. vốn định hỏi nhưng bây giờ biết nên hỏi nữa hay thôi.

      “Em đói chưa? Muốn ăn gì để mua?” Nam Phong dịu dàng hỏi.

      Hạ ngẩng lên nhìn , nghe nhắc mới nhớ tứ sáng tới giờ chưa ăn gì lại thêm việc lúc nãy nên bây giờ cũng cảm thấy đói.

      “Xin lỗi. nên nặng lời với em như vậy.” thấy trả lời, nghĩ giận dỗi vì bị mắng liền dịu dàng xin lỗi.

      , tại em ham vui quá nên mới làm lo lắng.” Hạ khẽ , quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt nhìn nhìn. phải buồn vì bị mắng mà là vì biết nên đối diện với và lời của Thanh Tâm lúc sáng nay như thế nào. cũng biết vì quan tâm hay chỉ vì gây chuyện nên mới mắng , nếu Thanh Tâm là gì?

      “Vậy mua đồ ăn nhé.” rồi đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      Nam Phong vừa bước ra cửa nghe Hạ gọi :

      Nam Phong…”

      “Sao thế?”

      quay lại nhìn , Hạ nhìn lúc mới ngập ngừng hỏi :

      … có em ?”

      “Em lại nghĩ lung tung gì nữa? Lẽ nào em tin những việc làm cho em mà chỉ muốn tin vào lời ?” khẽ mỉm cười đáp: “Ngoan, rồi về ngay.”

      lời em khó khăn vậy ư? Hay vốn hề em?” Hạ thở dài nhìn Nam Phong quay bước , ánh mắt thoáng lên chua xót.


      Nam Phong rời khỏi bệnh viện mua đồ ăn cho Hạ . hiểu sao trong lòng có cảm giác mơ hồ với biểu lúc nãy của Hạ . bình thường trẻ con nhưng cũng lời trách mắng của mà buồn, khi nghe hỏi hay lại khiến cho có cảm giác chịu ấm ức, hoang mang với tình cảm của . nghĩ mình hiểu nhưng hình như bây giờ lại chẳng hiểu nghĩ gì, cũng hiểu vì sao buồn. bước vào phòng bệnh thấy Hạ ngồi ngây người giường, khẽ hắng tiếng rồi :

      “Em ăn cháo nhé!” vừa vừa múc cháo ra bát định bón cho .

      “Để em tự ăn được.” đỡ bát cháo tay nhưng đưa :

      bón cháo cho bạn của ăn được à?”

      Hạ khẽ cười nhìn và ngồi yên để bón cháo cho mình. ăn hết bát cháo rồi lại ngó sang âu cháo đặt bàn. Nam phong thấy vậy bật cười:

      “Em nào có giống người suýt chết đuối vừa được vớt từ dưới biển lên.” rồi lại múc cháo cho . Hạ mỉm cười nhìn , trong lòng cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Đợi ăn hết bát cháo lại hỏi:

      “Em còn muốn ăn gì nữa ?”

      Hạ lè lưỡi lắc đầu: “Ăn nữa em thành heo mất!”

      “Em mập như heo cũng đâu có chê.” mỉm cười nhìn .

      Hạ nghe vậy, bĩu môi nhìn : “Đến lúc đấy có khi chẳng thấy mặt mũi đâu nữa ấy chứ!”

      “Em nghĩ em thoát được sao?” vui vẻ trêu rồi giọng dần dần trở nên dịu dàng ấm áp: “Em sau này đừng nghĩ linh tinh được ? Người là em, còn những chuyện khác em đừng quan tâm.”

      Hạ ngẩng lên nhìn , ánh mắt nhìn tựa như thấu hiểu suy nghĩ trong đầu . chuyện vui vẻ sao tự dưng biến thành tỏ tình với như thế này? tỏ tình với ngay trong bệnh viện sao? Trước nay bao giờ nghĩ mình nhận được lời tỏ tình của trong hoàn cảnh này, mọi thứ bất ngờ quá. Mà đừng quan tâm những chuyên khác, vậy chuyện Thanh Tâm sáng nay có phải chuyện khác ?

      “Đừng có nhìn như thế chứ?” khẽ hắng.

      …”

      em.” . “Đây chẳng phải điều em muốn nghe sao hả ngốc nghếch?”

      Hạ thoáng đỏ mặt ngượng ngùng nhìn nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. Nam Phong kéo dựa vào vai mình và tiếp: “Sau này cấm em rời nửa bước, tránh gặp chuyện may.” Lời của uy nghiêm nhưng nghe lại có vẻ dịu dàng đầy quan tâm, lo lắng.

    5. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương mười lăm: Mĩ nam kế



      Nam Phong từ khách sạn trở lại thấy ở dưới sân chơi đùa vui vẻ cùng mấy đứa trẻ trong bệnh viện rất vui vẻ. khẽ lắc đầu nhìn , lúc nào cũng chịu nghe lời, muốn ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa kiểm tra tổng thể nhưng mới ở được buổi ngừng than vãn đòi về nhà, khi ở bên lại trốn xuống sân chứ nhất định chịu nghỉ ngơi.

      “Em ở yên trong phòng bệnh được lúc à?” Nam Phong chau mày .

      được, ở trong phòng bệnh chán lắm, hơn nữa chân tay em có bị gì đâu mà bắt em nằm viện mấy hôm chứ?” Hạ nhăn nhó nhìn .

      “Em ở lại thêm ngày nữa để kiểm tra tổng thể luôn.” đáp.

      “Em bình thường khỏe mạnh, sao phải khám bệnh chứ, là rắc rối.” Hạ bĩu môi nhìn càm ràm.

      “Em ở lại khám cũng được.” Nam Phong lạnh nhạt .

      ạ?” Hạ nghe vậy sáng mắt lên nhìn : “Em biết là thương em mà. Hi hi.”

      rồi toan chạy lên phòng thu dọn đồ về nhà nhưng nghe giọng đều đều vang lên chút cảm xúc phía sau:

      “Công ty sắp có đợt khám sức khỏe cho toàn bộ nhân viên, hôm nay em khám hôm đấy vẫn phải khám, mà hôm nay em khám xác nhận cho em phải khám lại nữa. Em tự mình chọn !”

      Hạ quay lại nhìn , ánh mắt ai oán. Cả buổi sáng nay phải chạy chạy lại các khoa để khám, bây giờ bỏ cuộc hôm khác phải khám lại từ đầu: “Nam Phong, là cao tay, là nhẫn tâm!” muốn nhưng lại thể ra, đành nuốt lời xuống sâu trong bụng.

      “Em vẫn khám mà.” Hạ mỉm cười nhìn rồi quay ngoắt lên phòng bệnh và ngoan ngoãn treo lên giường ngồi.

      Nam Phong bật cười nhìn bộ dang trẻ con của rồi cũng theo lên phòng.




      “Ôi, chán quá mất thôi!”

      “Haizz... Chán quá! Tớ muốn xuất viện!”

      “Cậu im lặng tí có được ? Ngồi nghe cậu kêu ca cũng thấy phiền, cậu kêu nữa chỉ Nam Phong bỏ chạy mà tớ cũng bỏ cậu ở đây nốt đấy!” Lệ Thu ngồi nghe Hạ Ạnh than vãn suốt cũng thấy đau đầu, nàng dạo này tâm trạng ổn định nên toàn có những hành động bất thường.

      “Lệ Thu, cậu có phải bạn tớ nữa thế? Bắt tay với Phong ở đây giám sát tớ thôi , bây giờ lại còn bêu xấu tớ, tớ nào có than vãn với Phong bao giờ.” Hạ nhíu mày lườm Lệ Thu.

      “Ô, thế là bạn tốt được nhận đặc ân đây hả?” Lệ Thu mỉm cười.

      “Chính xác!” Hạ gật đầu đồng tình.

      “Vậy bạn tốt xem vì sao dạo này tâm trí lơ đãng bất ổn như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì?” Lệ Thu khẽ nhếch mép cười rồi nghiêm túc dò xét thái độ của Hạ .

      “Có chuyện gì là chuyện gì?” Hạ cố lảng tránh ánh mắt sắc sảo của Lệ Thu nhìn mình.

      Từ hôm Hạ nhập viện cảm thấy có chuyện gì đó với Hạ , dù cố giấu nhưng làm sao giấu được ?

      “Chắc chắn là có!”

      Hạ thấy thái độ chắc chắn như biết của Lệ Thu, khẽ cười mà gì, chuyện này cũng biết có chính xác hay . Trước khi biết , muốn ra cho người khác, đặc biệt là Lệ Thu, Lệ Thu biết nhất định ầm ĩ lên. Hơn nữa Nam Phong cho biết có thể có lí do của riêng mình, người , cũng cần lo lắng quá nhiều.

      “Cậu cũng biết tớ thích bệnh viện mà. Cậu xem có cách nào bảo Phong cho tớ về nhà .” mỉm cười .

      “Cậu sợ ấy thế cơ à?” Lệ Thu bật cười.

      ấy quyết gì ai thay đổi được, tớ biết làm sao?” Hạ khẽ thở dài.

      “Vậy tớ cũng chịu thôi.”

      Nam Phong ở bên ngoài bước vào nghe hai chuyện, khẽ cười nhưng vẫn làm như nghe thấy. biết vì sao sợ bệnh viện đến vậy nhưng muốn dũng cảm đối mặt với nỗi sợ hãi của mình và vượt qua nó. thể mãi mãi ở bên , theo bước chân nhưng có thể giúp mạnh mẽ đối mặt với khó khăn. Nếu phải nhờ bạn giúp đỡ có bệnh viện nào thừa phòng để bệnh nhân khoẻ mạnh, chỉ ăn, ngủ và ngồi chơi như ở lại chứ.


      Nam Phong đến rồi à? Trả Hạ cho đấy! Ngồi nghe cậu ấy càm ràm cũng đau đầu. Hi hi.”

      Hạ thấy Lệ Thu nháy mắt cười mình, bực mình ném cái gối vào người Lệ Thu:

      “Này! Cậu có phải bạn tớ thế!”

      “Ha ha...” Lệ Thu mỉm cười vui vẻ: “ đây, ngoài kia còn bao nhiêu niềm vui chờ tớ kìa.”

      Lệ Thu khỏi, Ha chau mày nhìn Nam Phong bằng ánh mắt đáng thương.

      “Chiều nay em có thể xuất viện rồi. Kết quả lấy sau cũng được.”

      Hạ nghe vậy, mắt sáng lên nhìn :

      ạ? Bây giờ em được về nhà rồi?”

      “Ừ.” Nam Phong khẽ cười.

      “Vậy là em được chơi rồi, ha ha...”

      Nam Phong nhìn vui vẻ khi được rời khỏi bệnh viện khác với đứa trẻ được người lớn cho kẹo là mấy, trong lòng cũng cảm thấy vui.

      “Nhưng em cần phải gặp người.” .

      “Miễn là phải ở trong bệnh viện, gặp ai cũng được.” Hạ hào hứng .

      “Ừ, vậy tốt.” Nam Phong gật đầu có vẻ yên tâm hơn, chỉ lo khi gặp người đó bị doạ chạy mất.

      “Nhưng gặp ai ạ?” tò mò nhìn .

      “Bác trai.”

      Hạ trợn mắt ngạc nhiên nhìn : “Bác trai... của ?”

      “Ừ. trai của mẹ .” Nam Phong khẽ cười nhìn .

      “Em gặp bác của làm gì? Ơ, phải...”

      “Tất nhiên là giới thiệu em với bác ấy.”

      Hạ nhăn nhó nhìn Nam Phong, ràng bảo đây chỉ là du lịch, sao lại thành ra mắt gia đình? phải muốn mà vì thấy hai người mới hẹn hò, như vậy có nhanh quá ? Hơn nữa còn chưa chuẩn bị tâm lí ra mắt ai đó, cũng chưa hề có ý định kết hôn.

      “Em có thể gặp được ?” hỏi.

      Thấy Nam Phong trả lời, lại tiếp: “Em chưa nghĩ đến chuyện kết hôn cũng chưa muốn...” Lời vừa ra thấy nụ cười môi cứng lại, sắc mặt chuyển sang đen xì, hình như lại lỡ lời rồi.

      “Em nghĩ đến chuyện lấy hay muốn lấy ?”

      Hạ thấy sắc mặt nghiêm túc, lời cũng đầy uy nghiêm, trái tim khẽ run lên, hai câu hỏi chẳng phải đều mang ý nghĩa là muốn lấy sao?

      “Em... ý em là em chưa chuẩn bị tâm lí gặp mặt người nhà .” khẽ cúi đầu dám nhìn thẳng vào mắt .

      Nam Phong nâng khuôn mặt lên, thấy vẻ mặt hối lỗi của lại nỡ tức giận. khẽ hôn lên môi , lúc dịu dàng chậm rãi như thưởng thức vị ngọt đôi môi mềm mại của , lúc lại mạnh mẽ như muốn trừng phát ngây ngô của . Hạ phải chưa từng hôn bao giờ nhưng cảm giác trái tim loạn nhịp, đầu óc mụ mị như vậy chưa từng biết đến, nó khiến quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại hơi thở và dịu dàng mang đến.

      được.” khẽ , giọng bỗng trở lên khàn đục.

      “Hả?!” Hạ ngây ngốc nhìn .

      “Em bắt buộc phải gặp bác trai, có lựa chọn khác.”

      Hạ bặm môi nhìn , đây chẳng phải cố tình bắt nạt người khác sao?

      Nam Phong khẽ cười, cũng biết chưa chuẩn bị tâm lí, nhưng bất đắc dĩ mới quyết định như vậy. Mấy ngày ở đây, đều biết mọi người ra vào về xuất bên , Thanh Tâm mới xứng đáng ở bên , còn chỉ là kẻ thứ ba xen vào. Từ , bác muốn và Thanh Tâm thành đôi, liên kết kinh doanh giữa hai bên gia đình để mở rộng thị trường, phát triển công ty. Nhưng muốn lợi dụng hôn nhân của mình làm lợi ích cho công ty, cũng có hứng thú với việc kinh doanh nên mới rời khỏi công ty, hi vọng bác từ bỏ ý định, lại có thể tránh khỏi tranh giành quyền thừa kế với các chị họ.

      là vậy, nhưng biết, sớm muộn cũng phải đối mặt với chuyện này. Tài sản bố mẹ để lại cho nay thuộc quyền quản lí của bác trai, bác luôn mong muốn nhanh chóng kết hôn để giao công ty lại cho , nhưng các chị họ chỉ thích ăn chơi muốn làm việc của muốn. Bác luôn mong muốn lấy Thanh Tâm để liên kết thương nghiệp. Lần này đưa Hạ về ra mắt gia đình, người ủng hộ nhiều mà phản đối chắc chắn ít. Hạ phải chịu rất nhiều áp lực từ gia đình , nhưng công khai chuyện hai người là cách duy nhất bảo vệ khỏi những người mong muốn ở bên . Bác trai tuy thể chính kiến nhưng vẫn thầm ủng hộ và chiều theo ý , đưa Hạ về, chắc bác cũng quý , như vậy mọi người dù muốn cũng thể gì.


      Lệ Thu chơi về thấy Hạ ngồi trong phòng than ngắn thở dài, liền ngồi xuống bên cạnh:

      “Lại sao thế này, xuất viện rồi nên vui vẻ hưởng thụ chứ!”

      “Mấy hôm nữa bác của Phong về đây, ấy muốn đưa tớ về nhà giới thiệu với bác ấy.” Hạ phụng phịu.

      “Ra mắt à? Tốt chứ sao nữa.” Thấy Hạ nhíu mày, lại hỏi: “Cậu vui à?”

      vui ư? đưa về ra mắt gia đình, đáng lẽ nên vui mới phải, nhưng sao bản thân lại thấy mơ hồ, bất an. muốn nghĩ đến những lời Thanh Tâm , nhưng có thể nghĩ được sao?

      “Chỉ là tớ thấy như vậy có vội vàng quá ?” chỉ vừa mới bắt đầu, có thể tính từ lúc gặp cố máy bay hay là trong bệnh viện hôm qua?

      “Ôi dào, thời gian thành vấn đề. Quan trọng là tình cảm của Phong với cậu rất nghiêm túc. Cậu biết lúc cậu suýt chết đuối, ấy lo lắng thế nào đâu. ấy bình thường lãnh đạm, hay thể cảm xúc vậy mà hôm đó như nào? Trước nay, ấy đối với cậu ra sao, trong lòng cậu cũng , còn nghĩ ngợi gì nữa?”

      Hạ khẽ thở dài, có nên cho Lệ Thu biết chuyện Thanh Tâm hôm trước ?

      “Hơn nữa, như vậy cũng có thể cắt đứt mộng tưởng của người nào đó với Nam Phong.” Lệ Thu khẽ cười.

      “Cậu biết rồi à?” Hạ ngạc nhiên hỏi.

      “Ui, có gì mà Lệ Thu ta đây biết chứ, cậu coi thường tớ quá rồi đấy! Ai chẳng biết Thanh Tâm Nam Phong, nhưng như vậy sao? Dù có bao nhiêu nữa cũng thay đổi được , ấy ta mà cậu.”

      Hạ khẽ thở dài, hoá ra Lệ Thu chỉ biết như vậy, nếu biết chuyện liên hôn kia nàng có ngồi cười ở đây hay là nhảy dựng lên? Vì sao Nam Phong cho biết chuyện này, thậm chí cho chút gì về gia đình ?

      “Ừ, nhưng nếu bác Phong thích mình sao?”

      “Ơ, thế là cậu lo chuyện đó à, sao bảo sớm! Haizz...” Lệ Thu khẽ thở dài: “Cái này cũng đâu khó lắm, cậu cứ bình thường là được rồi. Bố mẹ Nam Phong mất từ lâu, hai bác chăm sóc ấy cũng coi như là bố mẹ, cậu nhất định được để lộ ra khuyết điểm gì biết chưa!” Lệ Thu hồi ra vẻ biết lắm, nhưng thực ra ra mắt bố mẹ chồng tương lai lần nào đâu.

      “Cậu làm như tớ xấu xí lắm bằng.” Hạ bĩu môi.

      Lệ Thu nghe vậy, nhìn Hạ lượt từ xuống dưới, tay chống cằm suy nghĩ lúc lâu sau đó lắc đầu.

      “Thế này ổn, !” Lệ Thu rồi lôi Hạ xuống giường.

      “Ơ, đâu?”

      “Đến nơi cậu biết.”

      Hạ cùng Lệ Thu đến cửa hàng thời trang gần đó, bị Lệ Thu bắt thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác cũng ưng ý. Thay thay lại cả buổi khiến Hạ hoa mắt, chóng mặt.

      “Lệ Thu, cậu chán nhân viên bán hàng cũng muốn đuổi chúng ta đấy!” khẽ , nhìn nhân viên bán hàng kiên nhẫn đứng bên cạnh hai nãy giờ, khuôn mặt vẫn vui vẻ, hề tỏ ra khó chịu chút nào.

      “Hai chị cứ thoải mái lựa đồ ạ.” hình như nghe được lời Hạ , liền chen vào. “Thực ra em thấy chị đây mặc bộ nào vào trông cũng đều đẹp cả.”

      “Em thấy đẹp, nhưng chị chưa ưng.” Lệ Thu khẽ cười.

      “Vậy em giúp chị lấy mấy bộ, chị mặc thử lên xem ưng ý nhé?” nhân viên tươi cười .

      “Ừ.” Lệ Thu cười nhưng bị Hạ lườm.

      “Cậu biết hành hạ người khác đấy!”

      “Cậu quá khen rồi, hi hi.” Lệ Thu đắc ý cười, khi thấy nhân viên bán hàng quay lại với mấy bộ đồ tay, đứng lên ngắm nghía lúc rồi nhìn sang Hạ ngồi ghế ý bảo vào thử đồ. Hạ thở dài bất lực vào phòng thay đồ rồi bước ra.

      Lệ Thu nhìn Hạ lúc, ánh mắt có biểu thích hay thích, nhân viên thấy có cơ hội bán hàng liền nhanh miệng giới thiệu:

      “Chị mặc bộ này rất đẹp đấy ạ. Đây là hàng thiết kế cao cấp của công ty chúng em, kiểu dáng đơn giản, đường cắt tinh tế lại sang trọng, rất phù hợp với chị.”

      Lệ Thu gì, khoé môi khẽ nhếch lên.

      “Hay chị thử thêm mấy bộ nữa nhé.” vẫn rất kiên nhẫn. Hạ cầm bộ váy tay , khuôn mặt thể áy náy và ái ngại. thầm nghĩ, nếu bây giờ hai người ở Hà Nội, lại làm phiền người ta cả buổi chiều như này liệu có bị đuổi ra khỏi quán nhỉ? nhân viên kia quả thực rất nhẫn nại, là chắc làm nổi.

      Hạ thử loạt hết mấy bộ tay nhân viên xong Lệ Thu mới đứng lên:

      “Bộ này, bộ này, này... chị lấy hết. À, cả đây nữa.” Lệ Thu khẽ cười, lời vừa xong, mắt nhân viên sáng quắc lên nhìn hai người. Xem ra cũng có con mắt đoán người, khó tính ngồi chỉ đạo kia chọn toàn là những đồ thiết kế cao cấp, buổi chiều hôm nay bán còn hơn mấy ca cộng lại, tiền thưởng tháng của nhất định ít. nàng vâng vâng dạ dạ định đem đồ thanh toán nhưng bị Hạ kéo lại:

      “Từ từ, đợi chút.” Hạ mỉm cười rồi quay sang thầm với Lệ Thu:

      “Cậu định tiêu sạch cả lương lẫn thưởng của tớ à? Có cần thiết phải mua đồ đắt vậy ?” Hạ liếc nhìn giá tiền mác quần áo trong lòng cũng thấy xót xa.

      “Cậu yên tâm, trước khi Nam Phong dặn dò tớ chăm sóc cậu cẩn thận rồi.” Lệ Thu nháy mắt và rút trong túi ra cái thẻ vip.

      Hạ im lặng lúc rồi :

      “Vẫn cứ thanh toán bằng thẻ của tớ hơn.”

      rồi định lấy ví ra Lệ Thu :

      “Ầy, câu sắp thành vợ người ta rồi, tiêu tiền người ta sao? Chút tiền này với Phong có là gì đâu.”

      “Thanh toán bằng thẻ vip của cửa hàng được triết khấu phần trăm và có quà tặng tri ân chị ạ.” nhân viên đứng bên cạnh hình như nghe thấy hết, lên tiếng. Hạ gì, chỉ bước ra quày thanh toán cùng Lệ Thu. Tiền lương lẫn thưởng của đối với lại có thể dùng câu “Có đáng là gì.” để hình dung, cuộc sống của hai người khác biệt như vậy, làm sao có thể tiến lại gần?

      Rời khỏi cửa hàng thời trang, Lệ Thu đưa Hạ mua quà. Hai người chọn tới chọn lui cũng mua được đồ ưng ý. Trời gần tối hai người mới chuẩn bị về. Về gần tới nhà Hạ chợt nhớ ra tối nay hẹn Nam Phong, vội vàng chạy đến khách sạn nhưng đúng lúc họp. ngồi đợi ngoài sảnh lúc lâu, chán quá liền ra ngoài dạo.

      Khi quay lại, nghe mấy tụ tập chỗ chuyện với nhau, chủ đề họ đến chính là , Nam Phong và Thanh Tâm. Hạ tiếp mà đứng lại lúc lâu. Khi đinh quay gặp Mạnh trung đứng ngay sau từ bao giờ.

      Trung...” Hạ gượng cười nhìn Mạnh Trung.

      “Ừ.” Mạnh Trung đáp, nhìn thái độ của Hạ khi nghe mấy chuyện với nhau mà có vẻ gì ngạc nhiên, tiếp: “Em biết chuyện của Nam Phong rồi à?”

      “Vâng, nhưng Phong biết là em biết... nên đừng cho ấy nhé!”

      “Vì sao em hỏi Nam Phong? Em tò mò muốn biết chuyện đó là sao à?”

      ấy hình như cũng muốn cho em biết.”

      Mạnh Trung khẽ cười, đúng là Nam Phong cố tình muốn Hạ biết chuyện này, nhưng hiểu vì sao Hạ biết rồi mà lại im lặng ra, cũng đòi Nam Phong giải thích, nếu là Lệ Thu chắc ấy làm ầm ĩ lên rồi ý chứ. Mạnh Trung nhìn Hạ cười nhưng ánh mắt lại thoáng chút u buồn, cam chịu, tự nhiên trong lòng thấy nỡ.

      “Nếu cậu ấy nghe lời gia đình làm việc ở sân bay rồi. Hôn ước của Thanh Tâm và Nam Phong có hay cũng ảnh hưởng đến quyết định của cậu ấy, càng ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Có thể vì vậy mà cậu ấy thấy cần thiết phải cho em biết, để em khỏi nghĩ linh tinh.”

      “Vâng, em hiểu rồi.”

      , gọi cậu ta rồi cùng luôn.”

      Hạ khẽ cười rồi theo Mạnh Trung. đúng, có lẽ nên suy nghĩ nhiều, Nam Phong tốt với như vậy, còn mong muốn gì nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :