1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mirror Image - Sandra Brown ( 50c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : Mirror Image
      Tác giả: Sandra Brown
      Chuyển ngữ: ThyThy
      Check chính tả: ngonluabac
      Nguồn: http://forumtruyen.net/threads/m-mirror-image-sandra-brown-finish.2590/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 50c + Kết

      Giới thiệu:

      Avery Daniels – phóng viên truyền hình với danh tiếng bị hủy hoại vì thể đè nén cảm xúc của mình trong quá trình công tác. sống sót sau tai nạn máy bay, và bị nhầm là người phụ nữ khác cùng chuyến bay, vì bế con của ta thoát khỏi máy bay. Mọi người tin là Carole Rutledge, mẹ của đứa bé. bị mất tiếng và thể chuyện với bác sĩ phẫu thuật, người thực cuộc giải phẫu thẩm mỹ để tái tạo lại khuôn mặt của Carole chết. Trong khi vẫn còn nằm ở phòng hồi sức nghe được bí mật chết người, mạng sống của chồng Carole bị đe dọa. Avery sợ là mục tiêu nếu kẻ giết người khám phá ra thực là ai và xem đó là cơ hội ngàn năm có để lấy lại danh tiếng bị phá hỏng của trong cộng đồng báo chí. Nhưng lại thấy mình bắt đầu “người chồng” của .


      Tate Rutlege – nhà chính trị nổi danh ở phía tây nam với cuộc hôn nhân bất hạnh, người có kế hoạch ly hôn. rất biết ơn đối với “người vợ” cứu sống đứa con họ và quyết định hỗ trợ qua khó khăn của cuộc phẫu thuật và phục hồi. hiểu thu hút mà cảm thấy đối với người phụ nữ mà sắp sửa tống khứ khỏi cuộc đời mình. gần như nhận ra rằng kết hôn với người phụ nữ hấp dẫn khác. cố duy trì khoảng cách và cách biệt nhưng thất bại cách đáng thương khi thấy mình lại bắt đầu trở lại.
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Phần mở đầu
      Hôm nay là ngày thể tốt hơn để cất cánh. Bầu trời tháng giêng quang đãng và trong xanh hầu như nhìn muốn đau cả mắt. Bầu trời xanh ngăn ngắt. Những cơn gió mát lành thổi từ hướng bắc.
      Giao thông ở sân bay hơi tắc nghẽn vào thời gian đó trong ngày, nhưng các nhân viên đầy năng lực ở dưới mặt đất làm theo đúng lịch trình cách rất hiệu quả. có chiếc máy bay nào bay vòng tròn, chờ đợi được phép hạ cánh, và chỉ có vài chiếc máy bay xếp hàng để cất cánh.
      Đó là sáng thứ sáu bình thường ở sân bay quốc tế San Antonio. Điều duy nhất mà hành khách của chuyến bay 398 của hãng Aireamerica thấy phiền là lúc đến sân bay. Việc sửa đường xa lộ 410 về hướng Tây, con đường cao tốc chủ yếu ở trước sân bay, làm giao thông tắc nghẽn gần cả dặm.
      Tuy nhiên chín mươi bảy hành khách lên máy bay đúng giờ, bỏ hành lý vào ngăn tủ đầu, cài dây an toàn, thư giãn trong ghế của họ với những cuốn sách, tạp chí, báo. Phi hành đoàn kiểm tra chuyến bay trước khi cất cánh. Tiếp viên hàng đùa với nhau khi họ chất những chiếc xe chứa thức uống và cà phê chưa được châm. Việc kiểm tra danh sách hành khách lần chót được làm xong và những hành khách dự phòng được phép lên máy bay. Cánh cửa nối với máy bay được rút lại. Chiếc máy bay chạy từ từ chạy đến cuối đường băng.
      Lời thân thiện của cơ trưởng vang lên máy phát thanh và thông báo cho hành khách biết là họ được phép xếp hàng đường băng để cất cánh tiếp theo. Sau khi báo cáo tình trạng thời tiết thời ở thành phố Dallas, nơi họ đến, ông cầu các tiếp viên chuẩn bị để cất cánh.
      Cả ông lẫn bất kỳ người nào máy bay đều thể ngờ được chuyến bay 398 thể cất cánh dưới 30 giây.
      ****
      "Irish! "
      "Gì? "
      " chiếc máy bay vừa bị rơi ở sân bay."
      Đầu của Irish Mccabe ngẩng lên.
      "Bị rơi à? "
      "Và bị cháy. Ngọn lửa cháy rực ở cuối đường băng."
      Giám đốc tin tức thả quyển sổ đánh giá Nielsen mới nhất bàn làm việc bừa bộn của ông. Di chuyển linh hoạt cách đáng khâm phục đối với người ở cái tuổi và tình trạng sức khoẻ gìn giữ của mình, Irish vòng qua góc bàn làm việc và qua cửa phòng kính, gần như đụng phải người phóng viên mang tới cho ông bản tin từ phòng tin tức.
      "Lúc cất cánh hay hạ cánh? " ông hỏi qua vai ông.
      "Chưa được xác nhận."
      "Có ai sống sót ?"
      "Chưa được xác nhận."
      "Của hãng máy bay hay của tư nhân?"
      "Chưa được xác nhận."
      "Mẹ kiếp, có chắc là thậm chí có chiếc máy bay nào bị rơi hay ?"
      nhóm phóng viên, nhiếp ảnh gia, thư ký, và những người chạy việc tập trung ở dãy radio của cảnh sát. Irish huých khuỷu tay vào họ và với tay đến điều chỉnh lượng.
      ". .. đường băng. có dấu hiệu có người sống sót vào lúc này. Những thiết bị chữa cháy của sân bay vội về phía đó. Những đám khói và ánh lửa có thể nhìn thấy . Máy bay trực thăng trung. Xe cứu thương - "
      Irish bắt đầu quát tháo mệnh lệnh lớn hơn tiếng radio, thứ mà rất ầm ĩ. "," ông , chỉ về phía nam phóng viên vừa xộc vào văn phòng của ông chỉ giây trước đó, "mang theo đội lấy tin từ xa và ra đó nhanh lên." Phóng viên và chuyên viên quay phim tách khỏi nhóm và chạy về hướng lối ra. "Ai gọi báo chuyện này vậy?" Irish hỏi.
      "Martinez. ta lái xe làm và bị kẹt giao thông đường 410."
      "Cậu ta còn có ở đó ?"
      " ta vẫn còn ở đó, chuyện điện thoại trong xe của ta."
      "Bảo ta đến gần nơi xảy ra tai nạn nhất có thể, và quay càng nhiều video càng tốt cho đến khi đơn vị di động đến. Chúng ta hãy cho máy bay lên trung nữa. Ai đó gọi điện tìm viên phi công. Gặp ta ở sân bay trực thăng."
      Ông quét mắt qua những khuôn mặt, tìm kiếm khuôn mặt đặc biệt. "Ike còn ở đó ? " Ông hỏi, về phát ngôn viên cho tin tức buổi sáng.
      " ta ở nhà vệ sinh."
      " gọi ta. Bảo ta đến phòng thu hình ngay. Chúng ta làm bản tin đột xuất. Tôi muốn lời tuyên bố từ ai đó từ tháp điều khiển lưu, từ quan chức ở sân bay, hãng hàng , cảnh sát - cái gì đó để phát hình trước khi NTSB bịt miệng mọi người. Làm ngay , Hal. Ai khác gọi cho Avery ở nhà. với ấy - "
      " thể. ấy Dallas hôm nay, nhớ ?"
      "Chết tiệt. Tôi quên. , đợi ," Irish , búng ngón tay của ông và trông có vẻ tràn trề hy vọng. " ấy có thể vẫn còn ở sân bay. Nếu ấy còn ở đó, ấy đến đó trước những người khác. Nếu ấy có thể vào ga của Aire America, ấy có thể quan sát được diễn biến từ góc độ quan tâm của dư luận. Khi ấy gọi về, tôi muốn được thông báo ngay lập tức."
      Mong mỏi được cập nhật tin tức, ông quay lại về phía dãy radio. Chất adrenaline tràn qua tĩnh mạch của ông. Điều này có nghĩa là ông có ngày nghỉ cuối tuần. Nghĩa là làm việc thêm giờ và bị chứng nhức đầu, những bữa ăn nguội lạnh và cà phê cũ, nhưng Irish ở đúng môi trường của ông. có gì giống như tai nạn máy bay để hoàn thành tin tức trong tuần và gia tăng mức đánh giá.
      ***
      Tate Rutledge dừng xe của ở trước nhà. vẫy tay với người đốc công của nông trại lùi chiếc xe tải ra khỏi đường lái xe vào nhà. con chó lai, gần như là con chó lông xù, chạy đến và liếm quanh đầu gối .
      "Này, Shep." Tate cúi xuống và vuốt cái đầu tua tủa lông của nó. Con chó nhìn với vẻ thờ phụng người hùng.
      Hàng chục ngàn người đối xử với Tate Rutledge tận tâm cung kính như thế. Có nhiều thứ về đáng để khâm phục. Từ mái tóc nâu rối cho đến đôi giầy ủng sờn mòn, là người mà đàn ông thích kết bạn và phụ nữ thèm muốn.
      Nhưng cũng như từng người hâm mộ nồng nhiệt, cũng có từng kẻ thù dữ dội như nhau.
      Ra lệnh cho Shep ở lại bên ngoài, vào tiền sảnh rộng lớn của ngôi nhà và tháo kính mát xuống. Gót giày của vang vọng sàn đá khi tiến về phía nhà bếp, nơi có thể ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Dạ dày của réo gọi ầm ĩ, nhắc nhở rằng chưa ăn gì trước khi đến San Antonio. mơ tưởng đến bửa điểm tâm bít tết, được nướng cách hoàn hảo; đống trứng rán; và vài lát bánh mì nóng, phết bơ. Dạ dày của lại gầm gào dữ dội hơn.

      Cha mẹ ở trong nhà bếp, ngồi ở cái bàn tròn gỗ sồi được đặt ở đó từ khi Tate có thể nhớ. Khi bước vào bên trong, mẹ của quay về phía , biểu đau khổ gương mặt bà. Bà nhợt nhạt đến báo động. Nelson Rutledge, cha , ngay lập tức rời khỏi chỗ của ông ở bàn và di chuyển về phía , hai tay duỗi ra.
      "Tate."
      "Chuyện gì xảy ra vậy?" hỏi, thể hiểu. "Nhìn thấy hai người, ai cũng nghĩ là ai đó vừa mới chết."
      Nelson cau mày. "Con nghe radio trong xe của con sao? "
      ". Con chỉ nghe băng thôi. Tại sao? " hoảng sợ thắt chặt tim . "Có chuyện quái gì xảy ra vậy? " Mắt chiếu sang cái tivi ở quầy bếp. Nó là tiêu điểm chú ý của cha mẹ khi bước vào phòng.
      "Tate," Nelson bằng giọng đầy cảm xúc, "kênh hai vừa mới cắt ngang chương trình 'Những thăng trầm của số phận' với bản tin. chiếc máy bay gặp tai nạn khi vừa cất cánh cách đây vài phút ở sân bay." Ngực của Tate phập phồng thốt ra tiếng hét thành tiếng.
      "Nó vẫn còn chưa được xác nhận là chuyến bay nào, nhưng họ nghĩ - " Nelson dừng lại và lắc đầu. Ở bàn, Zee áp miếng khăn giấy ẩm ướt lên đôi môi cố nén của bà.
      "Máy bay của Carole? " Tate hỏi bằng giọng khàn khàn.
      Nelson gật đầu.
      *********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1

      bò ra khỏi màn sương xám.
      Phải có khoảng đất trống ở bên kia, trấn an mình, dù là thể nhìn thấy nó. Trong phút, nghĩ rằng việc vươn tới nó đáng để đấu tranh, nhưng có cái gì đó ở phía sau quá khủng khiếp cứ đẩy tới phía trước.

      thấy đau nhức nhối. càng lúc càng thấy tỉnh táo hơn cùng với cảm giác đau nhức dữ dội khắp cả người, thể định vị nó. Nó ở khắp nơi – cả bên trong lẫn bên ngoài. Đó là cái đau thấm thía. Sau đó, ngay khi nghĩ rằng thể chịu nổi nó thêm được giây nào nữa cảm thấy cả người tê cứng - thứ thuốc tiên thần kỳ đổ qua tĩnh mạch của . Chẳng bao lâu sau, lại thiếp .
      Tuy nhiên tỉnh táo của bắt đầu trở lại. Những thanh nghe vang lên trong tai mặc dù rất mơ hồ. Bằng cách chăm chú hết sức, bắt đầu nhận biết chúng: tiếng rít ngừng của máy thở, tiếng bíp bíp ngớt của máy móc, tiếng giày cao su kêu chít chít sàn gạch, tiếng điện thoại reo.

      Ngay khi các tri giác của bắt đầu có cảm giác lại, nghe cuộc đối thoại xì xầm diễn ra gần đó.
      ". .. cực kỳ may mắn. Với bao nhiêu nhiên liệu văng vào người ấy... bỏng, nhưng chúng hầu hết là chỉ ở ngoài da."
      "Bao lâu.. . để có phản ứng? "
      "... kiên nhẫn... chấn thương như thế này có thể gây hại hơn... cơ thể."
      "Nó ... trông như thế nào... sau khi phẩu thuật xong"
      "... bác sĩ phẫu thuật đến vào ngày mai. ta ...thủ tục với ."
      "Khi nào?"
      ".... còn nguy hiểm nữa... nhiễm trùng."
      "Có bị ảnh hưởng đến bào thai ?"
      "Bào thai à? Vợ của có thai."
      Những lời vô nghĩa. Chúng hướng về như những mảnh thiên thạch đến từ khoảng tối tăm. muốn né chúng, vì chúng xâm nhập vào yên tĩnh của . khao khát muốn biết gì hay cảm giác được gì, vì thế gạt bỏ những thanh đó và lần nữa chìm vào cơn mê.
      "Bà Rutledge? Bà có thể nghe tôi ?"
      đáp lại theo phản xạ, và tiếng rên thoát ra khỏi lồng ngực đau nhức của . cố nâng mí mắt, nhưng thể làm chuyện đó. mí mắt được mở ra và ánh sáng đau đớn xuyên qua sọ . Rốt cuộc ánh sáng đáng ghét được dập tắt.
      "Bà ấy tỉnh lại. Báo cho chồng bà ấy ngay," giọng kỳ quái . thử quay đầu về hướng đó, nhưng thể cử động. " có số ở khách sạn của họ ?"
      "Có, thưa bác sĩ. Ông Rutledge đưa nó cho tất cả chúng tôi để phòng hờ bà ấy tỉnh lại trong khi ông ấy có mặt ở đây."
      Màn sương xám dày đặc biến mất. Những lời thể giải mã trước đây bây giờ liên kết lại thành những câu có thể nhận biết được trong não của . hiểu những lời đó, tuy nhiên chúng có chút ý nghĩa nào cả.
      "Tôi biết là bà rất khó chịu, Bà Rutledge. Chúng tôi làm mọi cách có thể để làm giảm điều đó. Bà thể chuyện, cho nên đừng thử. Hãy bình tĩnh. Gia đình của bà đến ngay."
      Mạch nhịp đập nhanh qua đầu . muốn thở, nhưng thể. Máy thở cho . Thông qua cái ống trong miệng , khí được bơm trực tiếp vào phổi .
      thử mở mắt ra lần nữa. Điều khiển được con mắt hơi hé ra. Thông qua khe hở, có thể thấy ánh đèn mờ nhạt. Nó làm đau đớn khi phải tập trung, nhưng cố tập trung cho đến khi những hình dạng bắt đầu hình thành nét.
      Phải, ở bệnh viện. biết được thế.
      Nhưng như thế nào? Tại sao? Hình như nó có liên quan đến cơn ác mộng mà bỏ lại đằng sau trong lớp sương mù. Bây giờ muốn nhớ nó, vì vậy để yên đó và chú tâm vào tại.
      nằm bất động. Cánh tay và đôi chân chịu nhúc nhích dù có cố thử đến bao nhiêu lần. cũng thể di chuyển đầu . cảm thấy như bị phong kín bên trong cái kén cứng. tê liệt làm kinh hoàng. Nó có bị vĩnh viễn ?
      Trái tim bắt đầu đập điên cuồng. Hầu như ngay lập tức có diện ngay bên . "Bà Rutledge, bà cần phải sợ. Bà khoẻ lại."
      "Nhịp tim của bà ấy đập quá nhanh," người có mặt thứ hai nhận xét từ phía bên kia giường .
      "Bà ấy chỉ là bị sợ thôi, tôi nghĩ thế." nhận ra tiếng đầu tiên. "Bà ấy bị mất phương hướng - biết phải nghĩ sao về tất cả những chuyện này."
      bóng người trong chiếc áo trắng cúi xuống . "Mọi chuyển ổn thôi. Chúng tôi gọi ông Rudedge và ông ấy đường đến đây. Bà vui mừng khi gặp ông ấy, đúng ? Ông ấy rất yên lòng là bà tỉnh lại."
      " tội nghiệp. có thể tưởng tượng thức dậy và đối diện với chuyện này ? "
      "Tôi thể tưởng tượng có thể sống sót sau tai nạn máy bay."
      tiếng thét inh ỏi điếc tai dội qua đầu .
      nhớ!
      Tiếng va chạm của kim loại. Tiếng la hét của mọi người. Khói, dày đặc và đen. Sau đó là lửa, và kinh hoàng đáng sợ.
      tự động thi hành những hướng dẫn cho tình trạng khẩn cấp ăn sâu vào óc bởi hàng trăm tiếp viên hàng nhiều chuyến bay.
      Ngay khi thoát được khỏi thân máy bay bốc cháy, bắt đầu chạy như người mù qua cái thế giới đắm chìm trong màu máu đỏ và màn khói đen kịt. Mặc dù rất đau đớn khi chạy nhưng làm thế, chộp lấy -
      Chộp lấy cái gì? nhớ nó là cái gì đó rất quý báu - cái gì đó mà phải mang đến điểm an toàn.
      nhớ mình bị ngã xuống. Khi ngã xuống, có cái nhìn của những gì tin là hình ảnh cuối cùng ở thế giới. thậm chí cảm thấy đau khi chạm vào nền đất cứng. Lúc đó chìm vào quên lãng, điều mà cho đến bây giờ giữ khỏi đau đớn khi phải nhớ lại.
      "Bác sĩ! "
      "Chuyện gì?"
      "Nhịp tim của bà ấy gia tăng đáng kể."
      "Được, chúng ta hãy hạ nó xuống chút. Bà Rutledge," bác sĩ cách độc đoán, "Bình tĩnh lại . Mọi việc ổn thôi. Chẳng có gì phải lo lắng cả."
      "Bác sĩ Martin, ông Rutledge vừa mới đến."
      "Giữ ông ấy ở bên ngoài cho đến khi chúng ta làm bà ấy ổn định lại."
      "Có chuyện gì vậy?" Giọng mới đến dường như đến cách xa vài dặm, nhưng nghe đầy quyền hành.
      "Ông Rutledge, vui lòng cho chúng tôi vài - "
      "Carole? "
      đột ngột nhận thức được . cúi xuống sát người , với bằng giọng trấn an . "Em sắp khoẻ rồi. biết em rất sợ và lo lắng, nhưng em ổn thôi. Mandy cũng vậy, cảm ơn Chúa. Nó bị gãy vài cái xương và hơi bị phỏng cánh tay. Mẹ ở trong phòng bệnh viện với nó. Nó sao. Có nghe , Carole? Em và Mandy sống sót, và bây giờ đó mới là điều quan trọng."
      Có ánh sáng phản chiếu sau đầu , cho nên nét mặt nhìn được ràng, nhưng có thể chắp vá đủ những đường nét mạnh mẽ để tạo ra ấn tượng mơ hồ là trông như thế nào. bám vào mỗi lời an ủi . Và bởi vì chúng với niềm tin như thế nên tin chúng.
      với lấy tay - hay đúng hơn là cố với lấy tay . chắc cảm thấy van xin thầm lặng muốn được gần gũi với con người vì đặt bàn tay vào vai .
      lo âu của bắt đầu phai tàn lúc chạm vào , hoặc có lẽ vì thuốc giảm đau mạnh được tiêm vào IV bắt đầu có hiệu lực. cho phép mình được dỗ dành, bằng cách nào đó cảm giác an toàn hơn bởi có người xa lạ với giọng hấp dẫn bên cạnh , trong tầm với.
      "Bà ấy thiếp . Bây giờ ông có thể rời khỏi, ông Rutledge."
      "Tôi ở lại."
      nhắm mắt lại, che kín hình ảnh mờ nhạt của . Thuốc làm mê mụ. nhàng đung đưa như con thuyền , cám dỗ đến bến cảng an toàn.
      Mandy là ai? muốn biết.
      có biết người đàn ông gọi là Carole ? Tại sao mọi người cứ gọi là Bà Rutledge? Mọi người nghĩ kết hôn với ta chăng? Họ sai lầm, dĩ nhiên. thậm chí biết .
      ở đó khi tỉnh dậy. Mấy phút, mấy giờ, hay mấy ngày có thể trôi qua mà hay biết. Vì thời gian quan trọng trong khoa chăm sóc đặc biệt, mất phương hướng của tăng lên thêm.
      Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, nghiêng người , "Chào."
      là căng thẳng khi có đủ khả năng để nhìn được mặt . Chỉ có con mắt mở ra được. nhận biết vì đầu bị quấn băng và đó là lý do tại sao thể di chuyển nó. Như bác sĩ cảnh báo , thể chuyện. Phần dưới của khuôn mặt dường như bị hóa cứng.
      "Em có thể hiểu , Carole? Em có biết em ở đâu ? Hãy chớp mắt nếu em có thể hiểu ."
      chớp mắt.
      làm chuyển động bằng tay. nghĩ cào nó qua tóc , nhưng thể tin chắc. "Tốt," với tiếng thở dài. "Họ em nên khó chịu bởi bất cứ thứ gì, nhưng biết em, em muốn nghe tất cả kiện. đúng ? "
      chớp mắt.
      "Em có nhớ lên máy bay ? Đó là ngày hôm kia. Em và Mandy mua sắm ở Dallas vài ngày. Em có nhớ tai nạn ? "
      cố gắng cách tuyệt vọng để cho biết phải là Carole và biết Mandy là ai, nhưng chớp mắt để đáp lại câu hỏi của về tai nạn.

      "Chỉ có 14 người sống sót."
      nhận biết chảy nước mắt cho đến khi dùng khăn giấy để lau chúng. Cử chỉ dịu dàng đối với người đàn ông trông có vẻ mạnh mẽ.
      "Bằng cách nào đó - chỉ có Chúa biết - em có thể thoát khỏi chiếc máy bay bốc cháy với Mandy. Em có nhớ ? "
      chớp.
      "Được, quan trọng. Tuy nhiên em làm điều đó, em cứu sống nó. Theo lẽ tự nhiên nó thấy khó chịu và sợ hãi. sợ nó bị chấn thương tâm lý hơn thể chất, vì điều đó rất khó đối phó. Cánh tay bị gãy của nó được băng bó. bị thiệt hại vĩnh viễn. Nó thậm chí cũng cần ghép da cho chỗ phỏng. Em," và trao cho cái nhìn sâu sắc, "Em dùng cơ thể của mình để bảo vệ nó."
      hiểu cái nhìn thấu đáo , nhưng nó gần như thể nghi ngờ kiện như biết chúng. là người đầu tiên phá vỡ ánh mắt và tiếp tục giải thích.
      "NTSB điều tra. Họ tìm được hộp thu thanh. Mọi thứ có vẻ bình thường, sau đó trong những động cơ bùng nổ. Nó đốt cháy nhiên liệu. Chiếc máy bay biến thành quả cầu lửa. Nhưng trước khi thân máy bay hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển lửa, em cố thoát ra ngoài qua lối thoát khẩn cấp bên cánh máy bay, bế Mandy với em.
      " trong những người sống sót khác ta thấy em vật lộn để mở chốt dây an toàn cho nó. ta ba người tìm được lối đến cửa qua màn khói. Mặt của em dính đầy máu, ta , cho nên em chắc là bị chấn thương khi máy bay phát nổ."
      nhớ chi tiết này. Tất cả nhớ lại là kinh hoàng khi nghĩ mình sắp chết ngạt vì hít khói, nếu chết trước khi bị thiêu cháy. khen cho hành động can đảm trong thảm hoạ. Nhưng chỉ là phản ứng theo bản năng sinh tồn của sinh vật sống.

      Có lẽ trí nhớ về bi kịch dần dần được phơi bày. Có lẽ chúng bao giờ về. chắc là muốn nhớ. Hồi tưởng lại những giây phút khủng khiếp sau tai nạn giống như trải nghiệm với địa ngục lần nữa.
      Nếu chỉ có 14 hành khách sống sót, vậy đa số chết. Việc được sống sót làm thấy khó hiểu. Bởi vòng xoắn của định mệnh, được chọn để sống sót, và bao giờ biết tại sao.
      Tầm nhìn của bắt đầu bị mờ nhạt và nhận ra mình lại khóc. lời, đưa khăn giấy đến mắt . "Họ xét nghiệm máu của em cho khí đốt và quyết định đặt em máy thở. Em bị chấn động, nhưng bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Em bị vỡ xương ống chân phải khi nhảy từ cánh máy bay.
      "Tay em được băng bó và nẹp lại vì bỏng. Tuy nhiên, cảm ơn Chúa vì tất cả những chấn thương của em, ngoài trừ bị hít khói, chỉ là ngoài da.
      " biết em lo lắng đến khuôn mặt của em," cách thoải mái. " chuyện vớ vẩn với em, Carole. biết em muốn làm thế."
      chớp mắt. dừng lại, nhìn chằm chằm vào với vẻ chắc chắn. "Mặt của em bị thương nghiêm trọng. tìm được bác sĩ phẫu thuật tạo hình tốt nhất trong nước. Ông ta chuyên về phẫu thuật tạo hình nạn nhân bị chấn thướng tai nạn như em."
      Mắt bây giờ chớp dữ dội, phải là vì hiểu , mà là vì lo âu. quan tâm đến nhan sắc của phái nữ trỗi dậy, mặc dù nằm ngửa lưng trong khoa chăm sóc đặt biệt (ICU) ở bệnh viện, may mắn được sống sót. muốn biết mặt mình bị thương nặng đến mức nào. Phẫu thuật tái thiết nghe có vẻ rất đáng sợ.
      "Mũi em bị gãy. xương gò má cũng bị thế. Xương gò má kia bị hủy hoại hoàn toàn. Đó là lý do tại sao mắt em được băng bó. có gì ở đó để hỗ trợ nó cả."
      thốt tiếng rên vì kinh hoàng. ", em bị mất mắt. Đó là phúc lành. Xương hàm của em cũng vỡ. Nhưng vị bác sĩ phẫu thuật này có thể sửa chữa lại tất cả. Tóc em mọc lại. Em trồng răng trông giống như hàm răng trước kia của em."
      có răng và có tóc.
      "Chúng tôi đưa hình của em cho ông ấy - hình chụp gần đây, từ mọi góc độ. Ông ấy có thể tạo lại nét mặt của em cách hoàn hảo. Vết bỏng khuôn mặt của em chỉ bị ảnh hưởng ngoài da, vì vậy em cần cấy da. Khi da được lột, nó làm em trẻ ra mười tuổi, bác sĩ thế. Em thích điều đó."
      uốn cong tinh tế trong bài diễn văn của qua đầu trong khi tập trung vào những từ chủ yếu. Thông điệp lên mồn rằng bên dưới lớp băng, trông giống như con quái vật.
      hoảng sợ dâng trào bên trong . Nó chắc truyền đạt được tới lại đặt tay lên vai . "Carole, kể cho em nghe mức độ chấn thương của em phải để làm em khó chịu. biết em lo lắng về nó. nghĩ rằng tốt hơn hết là thẳng ra để em có thể chuẩn bị tâm lý cho cuộc thử thách trước mắt.
      "Nó dễ dàng, nhưng mọi người trong gia đình hỗ trợ em trăm phần trăm." dừng lại và hạ thấp giọng. "Trong thời gian tại, đặt mọi chuyện cá nhân qua bên và tập trung vào việc giúp em khỏe lại. ở bên cạnh em cho đến khi em hoàn toàn hài lòng với kết quả của bác sĩ phẫu thuật. hứa với em đấy. nợ em vì cứu lại mạng sống của Mandy."
      cố lắc đầu từ chối mọi thứ , nhưng vô ích. thể di chuyển. Cố gắng quanh cái ống trong họng làm đau đớn.
      bực bội của gia tăng cho đến khi y tá vào và ra lệnh phải rời khỏi. Khi lấy tay ra khỏi vai , cảm thấy mình bị bỏ rơi và độc.
      Y tá bỏ thêm liều thuốc gây mê. Nó qua tĩnh mạch của , nhưng cố chống lại ảnh hưởng gây mê của nó. Tuy nhiên, nó mạnh hơn , và làm cho lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng.

      "Carole, có thể nghe tôi ? "
      Tỉnh giấc, rên rỉ cách đáng thương. Thuốc làm cảm thấy thân thể mình nặng trịch và sống, như thể tế bào sống duy nhất trong toàn bộ cơ thể của thường trú trong não và phần còn lại của chết.
      "Carole? " giọng vang lên gần cái tai bị băng bó của .
      phải là người đàn ông họ Rutledge. nhận ra giọng của . thể nhớ nếu rời khỏi . biết người chuyện với bây giờ. muốn tránh né giọng này. Nó êm dịu, như của ông Rutledge.

      " vẫn còn trong tình trạng tệ hại và có thể chống chọi lại. Nhưng nếu cảm thấy rằng sắp sửa chết, đừng xưng tội trước khi chết, dù là có thể."
      nghĩ biết có phải là mình . Sợ hãi, mở mắt ra. Như thường lệ, căn phòng sáng sủa. Máy thở của vang lên nhịp nhàng. Người chuyện với đứng ngoài tầm nhìn của . có thể cảm giác được ở đó, nhưng thể nhìn thấy .

      "Chúng ta vẫn còn cùng dính với nhau trong chuyện này, và tôi. Và lún quá sâu để có thể rút chân, cho nên đừng bao giờ nghĩ đến điều đó."
      có kết quả, cố gạt bỏ mê muội và mất phương hướng. Người này tiếp tục chỉ có mặt, có hình dạng hay phân biệt - giọng quái gở, độc ác.
      "Tate bao giờ sống sót để nhậm chức. Tai nạn máy bay này là phiền phức, nhưng chúng ta có thể biến nó thành điểm lợi cho chúng ta nếu hoảng sợ. Có nghe tôi ? Nếu rời khỏi nơi này, chúng ta tiếp tục từ nơi chúng ta dừng lại. bao giờ có Thượng nghị sĩ Tate Rutledge. chết trước đó."
      ép mắt mình đóng chặt với nỗ lực ngăn chặn hoảng sợ dâng cao.
      "Tôi biết có thể nghe tôi, Carole. Đừng giả vờ là thể."
      Sau vài khoảnh khắc, mở mắt ra lại và đảo mắt như có thể làm được. vẫn thể nhìn thấy ai, nhưng có cảm giác vị khách của rời khỏi.
      Vài phút trôi qua, được đo bằng chu kỳ của máy thở. chập chờn giữa giấc ngủ và thao thức, quyết tâm chống lại ảnh hưởng của thuốc, hoảng sợ, và mất phương hướng cố hữu với phòng ICU.
      Sau lát, y tá đến, kiểm tra chai IV, và đo huyết áp cho . ta di chuyển nhịp nhàng. Chắc chắn rằng nếu có ai ở trong phòng với , hay gần đây, y tá nhận ra nó. Hài lòng với tình trạng của bệnh nhân, ta rời khỏi.
      Đến lúc chợp mắt lại, tự thuyết phục mình rằng chỉ vừa gặp ác mộng.
      **********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2

      Tate Rutledge đứng ở cửa sổ trong phòng khách sạn, nhìn chằm chằm vào giao thông di chuyển đường cao tốc. Ánh đèn pha và đèn đuôi lóe sáng dưới lòng đường ẩm ướt, để lại những vệt nước đỏ và trắng.
      Khi nghe tiếng cửa mở ở sau lưng, xoay gót và gật đầu chào người trai. "Em gọi đến phòng của cách đây vài phút," . " đâu vậy? "
      "Uống bia dưới bar rượu. Đội Spur đấu với Lakers."
      "Em quên mất. Ai thắng vậy? "
      Cái cau mày chế nhạo của trai cho biết ngờ nghệch của câu hỏi. "Cha chưa về à? "
      Tate lắc đầu, thả màn cửa sổ rơi về chỗ cũ, và rời khỏi cửa sổ.
      " đói gần chết," Jack . "Em có đói ? "
      "Em đoán vậy. Em nghĩ đến chuyện đó." Tate thả người vào ghế bành và dụi mắt.
      "Em giúp gì được cho Carole hay Mandy nếu em bảo trọng sức khỏe, Tate. Em trông bèo nhèo như cái giẻ rách vậy."
      "Cám ơn nhé."
      " đấy."
      "Em biết ," Tate , hạ tay xuống và mỉm cười gượng gạo với người trai. " luôn bộc trực và tế nhị. Đó là lý do tại sao em là nhà chính trị còn ."
      "Nhà chính trị là từ rất tệ, nhớ ? Eddy rèn luyện em sử dụng nó."
      "Thậm chí giữa bạn bè và gia đình ư? "
      "Em có thể bị nhiễm thói xấu. Tốt nhất là nên dùng nó."
      "Jeez, có bao giờ chịu ngừng lại ?"
      " chỉ là cố gắng giúp."
      Tate cúi đầu, xấu hổ vì bùng nổ khó chịu của . "Em xin lỗi." đùa giỡn với bộ điều khiển TV từ xa, im lặng bấm qua các kênh. "Em với Carole về khuôn mặt của ấy."
      "Em làm thế à? "
      Hạ mình xuống cạnh giường, Jack Rutledge ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. giống em trai ông, ông mặc quần tây, áo sơ mi trắng, và đeo cà vạt. Tuy nhiên vào cuối ngày như thế này, ông trông bê bối. Áo sơ mi cứng hồ bị nhăn nhúm, cà vạt được nới lỏng, và tay áo được cuộn lại. Cái quần nhăn nheo đùi vì ông ngồi suốt ngày.
      " ấy phản ứng thế nào khi em với ấy? "
      "Làm sao em biết được chứ? " Tate càu nhàu. " thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài mắt phải của ấy. Nước mắt tuôn ra từ nó, vì thế em biết là ấy khóc. ấy tự phụ như thế nào, em tưởng tượng là ấy cuồng loạn bên dưới những lớp băng đó. Nếu ấy có thể di chuyển, có lẽ ấy chạy tới chạy lui xuống hành lang của bệnh viện thét gào. Ai mà làm thế chứ? "
      Jack cúi đầu và nhìn lòng bàn tay, như thể cố tưởng tượng cái cảm giác khi bị thiêu cháy và băng bó như thế nào. "Em nghĩ ấy có nhớ về tai nạn ? "
      " ấy biểu lộ rằng ấy nhớ, mặc dù em ấy nhớ được bao nhiêu. Em bỏ qua những chi tiết ghê rợn và chỉ với ấy rằng ấy và Mandy và 12 người khác sống sót."
      "Họ tin tức tối nay là họ vẫn còn cố gắng thu thập những mảnh bị cháy và những bộ phận của cơ thể và nhận diện họ."
      Tate đọc nó báo. Theo bản báo cáo, đó là cảnh tượng của địa ngục. Hollywood thể nào tạo ra được bức tranh khủng khiếp hơn thực tế ác liệt đối mặt với điều tra viên và đội phụ tá của ông.

      Bất cứ khi nào Tate nhớ rằng Carole và Mandy có thể ở giữa các nạn nhân đó, dạ dày của muốn buồn nôn. ngủ được khi nghĩ về chuyện đó. Mỗi xác chết đều có câu chuyện, lý do để có mặt chuyến bay đặc biệt đó. Mỗi lời cáo phó đều cay đắng.
      Trong trí tưởng tưởng của , Tate cộng thêm tên của Carole và Mandy vào danh sách tử vong: vợ và đứa con ba tuổi của ứng cử viên thượng nghĩ sĩ Tate Rutledge ở giữa nạn nhân của chuyến bay 398.
      Nhưng số phận định đoạt khác . Họ chết. Vì can đảm bất ngờ của Carole, họ sống sót.
      "Lạy Chúa lòng lành, mưa trút nước ngoài kia." giọng của Nelson vang lên xuyên qua im lặng khi ông vào, giữ hộp pizza vai và giũ cái dù bằng tay kia.
      "Tụi con sắp chết đói rồi," Jack .

      "Cha quay trở lại ngay khi cha có thể làm."
      "Ngửi thấy ngon quá, Cha. Hai người muốn uống gì? " Tate hỏi khi di chuyển về phía cái tủ lạnh mà mẹ chất đầy cho vào đêm đầu tiên ở đó. "Bia hay soda? "
      "Với bánh pizza à? Bia ."
      "Còn Jack? "
      "Bia."
      "Mọi chuyện ở bệnh viện thế nào? "
      "Nó với Carole về chấn thương của ấy," Jack trước khi Tate có cơ hội để trả lời.
      "Ồ? " Nelson nâng miếng pizza lên miệng cắn miếng. Ông lầm bầm qua nó, "con có chắc đó là quyết định khôn ngoan đấy? "
      ". Nhưng nếu con ở vào vị trí của ấy, con muốn biết chuyện quá gì xảy ra, các người vậy à? "
      "Cha cho là vậy." Nelson nhấp ngụm bia mà Tate đem lại cho ông. "Mẹ con thế nào khi con rời khỏi đó? "
      "Kiệt sức. Con năn nỉ mẹ về đây và để con ở lại với Mandy tối nay, nhưng mẹ là bây giờ họ quen với mọi chuyện, và vì Mandy, mẹ muốn phá vỡ nó."
      "Đó là điều mà bà ấy với con," Nelson . "Nhưng bà ấy có lẽ nhìn thấy con và quyết định là con cần đêm ngủ ngon hơn bà ấy. Chính con mới là người bị kiệt sức."
      "Đó là điều con vừa với nó," Jack .
      "Tốt, có lẽ bánh pizza giúp con hồi phục." Tate cố thêm chút hài hước vào giọng .
      "Đừng xem thường lời khuyên của chúng tôi, Tate," Nelson cảnh cáo cách nghiêm nghị. "Con thể để cho sức khoẻ của mình bị giảm sút."
      "Con có ý định đó." nâng lon bia lên với họ, uống rồi sau đó long trọng thêm, "Bây giờ Carole tỉnh lại và biết chuyện gì ở trước mắt ấy, con được nghỉ ngơi tốt hơn."
      "Nó chuyện lâu dài. Đối với tất cả mọi người," Jack nhận xét.
      "Em mừng là nhắc đến đấy, Jack." Tate chùi miệng bằng khăn giấy và thầm chuẩn bị tinh thần. sắp sửa kiểm tra nhiệt tình của họ. "Có lẽ em nên đợi thêm sáu năm nữa để ra ứng cử."
      Trong tích tắc vài giây, có vẻ như khí đông đặc lại quanh bàn, sau đó Nelson và Jack cùng lúc, mỗi người cố làm cho giọng mình vượt lên người kia.
      "Con thể quyết định như thế cho đến khi con nhìn thấy cuộc giải phẩu của nó ra sao."
      "Còn công sức chúng ta bỏ ra sao đây? "
      "Có quá nhiều người trông chờ vào con."
      "Đừng bao giờ nghĩ về chuyện rút lui lúc này, em trai. Cuộc bầu cử này là cái mà em thắng."
      Tate giơ tay lên cầu im lặng. "Các người biết tôi muốn nó đến mức nào. Chúa ơi, tôi lúc nào cũng muốn được là nhà lập pháp. Nhưng tôi thể hy sinh phúc lợi của gia đình mình vì bất cứ thứ gì, thậm chí là nghiệp chính trị của tôi."
      "Carole xứng đáng với quan tâm của em."
      Cái nhìn bén như dao cạo của Tate chiếu vào người . " ấy là vợ em đấy," từng lời.
      Thêm im lặng căng thẳng theo sau. Đằng hắng, Nelson , "Dĩ nhiên, con phải ở bên cạnh Carole càng nhiều càng tốt trong thử thách mà nó đối mặt. đáng khâm phục là con nghĩ về nó trước và nghiệp chính trị của con sau. Cha mong đợi bản tính ích kỷ từ con."
      Để nhấn mạnh điểm kế tiếp của ông, Nelson chồm người qua cái bánh pizza bị ăn gần hết nằm cái bàn tròn . "Nhưng hãy nhớ là bản thân Carole cũng khuyến khích con nhào vào chính trị. Cha nghĩ nó rất khó chịu nếu con rút ra khỏi cuộc đua vì nó. khó chịu," ông , chỉ ngón trỏ vào khoảng ở giữa họ.
      "Và nhìn từ quan điểm tàn nhẫn và thô bỉ," ông tiếp, "tai nạn may này có thể trở nên có lợi cho chúng ta. Nó tạo ra quảng cáo miễn phí."
      Phẫn nộ bởi những gì ở trước mặt, Tate ném mạnh khăn giấy và rời khỏi ghế. hậm hực tới lui quanh phòng lúc. "Cha bàn với Eddy về vấn đề này rồi phải ? Bởi vì ta cũng điều tương tự như thế khi con gọi cho ta lúc nãy để thảo luận nó."
      "Cậu ta là người chỉ đạo chiến dịch tranh cử của em." Jack trở nên tái mét và được gì với cái suy nghĩ em trai có thể rút lui trước khi cuộc vận động thậm chí được bắt đầu. "Cậu ta được trả tiền để mang đến cho em những lời khuyên tốt."
      là, lặp lặp lại những chuyện chán ngắt với em à."
      "Eddy muốn nhìn thấy Tate Rutledge trở thành Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, như tất cả chúng tôi, và ước nguyện của cậu ta chẳng liên quan gì đến mức lương cậu ta được trả." Cười toét miệng, Nelson đứng lên và vỗ lưng Tate. "Con tranh cử trong đợt bầu cử Tháng 11. Carole là người đầu tiên xếp hàng để khuyến khích con."
      "Vậy được thôi," Tate đều đặn. "Con muốn biết rằng con có thể trông chờ vào ủng hộ tuyệt đối của cha. Những đòi hỏi đối với con trong những tháng tới là tất cả những gì con có thể xử lý, và thậm chí còn có nhiều hơn thế."
      "Con luôn có hỗ trợ của chúng ta, Tate," Nelson cách chắc chắn.
      "Con kiên nhẫn và thông cảm của các người khi con thể ở được hai nơi cùng lúc chứ? " Tate nhìn họ dò hỏi. "Con làm hết sức mình để hy sinh trách nhiệm này cho trách nhiệm khác, nhưng con cũng chỉ là con người."
      Nelson đảm bảo với , "Chúng ta lấp vào chỗ trống cho con."
      "Eddy có gì khác ? "Jack hỏi, nhõm là khủng hoảng qua.
      " ta cho người tình nguyện nhồi nhét những câu hỏi vào phong bì để gởi qua bưu điện cuối tuần này."
      "Thế còn xuất ở nơi công cộng sao? Cậu ta có xếp lịch thêm nữa ? "
      " bài diễn văn ở trường trung học trong thung lũng. Em bảo ta từ chối."
      "Tại sao? " Jack hỏi.
      "Học sinh trung học được bỏ phiếu," Tate cách hợp lý.
      "Nhưng cha mẹ của chúng bỏ phiếu đấy. Và chúng ta cần người Mexico ở thung lũng đứng về phía chúng ta."
      "Chúng ta kéo được họ về phía chúng ta rồi."
      "Đừng xem bất cứ thứ gì là chuyện đương nhiên."
      "Em có," Tate , "nhưng đây là trong những trường hợp em phải cân nặng ưu tiên của mình. Carole và Mandy sắp cần nhiều thời gian của em. Em phải chọn lọc hơn về nơi em và khi nào. Mỗi bài diễn văn phải tính đến, và em nghĩ khán giả ở trường trung học có lợi cho chúng ta."
      "Con có lẽ đúng," Nelson , can thiệp vào cách ngoại giao.
      Tate nhận biết cha làm hài lòng, nhưng quan tâm. mệt mỏi, lo lắng, và muốn ngủ và ít ra là cố ngủ. cách lịch thiệp, chuyển nó đến trai và cha .
      Khi tiễn họ ra cửa, Jack quay lại và vụng về ôm . "Xin lỗi làm phiền em tối nay. biết em có nhiều chuyện phải bận tâm."
      "Nếu làm thế, em mập ra và lười trong nháy mắt. Em trông chờ vào việc làm phiền em đấy." Tate nở nụ cười được dành để xuất những áp phích của cuộc vận động.
      "Nếu được với các người, tôi nghĩ sáng mai tôi về nhà," Jack . "Ai đó cần kiểm tra mọi chuyện ở nhà, và xem mọi người như thế nào."
      "Mọi thứ ở đó thế nào rồi? " Nelson hỏi.
      "OK."
      "Nó trông được OK lắm lần cuối cùng cha có mặt ở nhà. Francine, con con tin tức mấy ngày rồi, và vợ con... à, con biết nó ở trong tình trạng nào mà." Ông phẩy ngón tay ông ở người con trai lớn. "Mọi chuyện đáng buồn khi người đàn ông tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào nữa đối với gia đình như con." Ông nhìn lướt qua Tate. "Hay con, cho vấn đề đó. Cả hai con để vợ mình làm bất cứ thứ gì họ muốn."
      Nhắm đến Jack, ông , "Con nên đưa Dorothy Rae trị liệu trước khi quá muộn."
      "Có thể là sau cuộc bầu cử," ông lầm bầm. Nhìn em trai ông, ông thêm, " chỉ cách nơi này giờ lái xe nếu em cần ."
      "Cám ơn, Jack. Em gọi nếu có diễn biến gì."
      "Bác sĩ có khi nào họ làm phẫu thuật ? "
      "Phải đợi cho đến khi nguy cơ bị nhiễm trùng giảm xuống," Tate với họ. "Khói làm hư hại phổi của ấy, vì thế ông ta có lẽ phải đợi khoảng hai tuần. Đối với ông ta, đó là tình thế khó xử thực , vì nếu ông ta chờ đợi quá lâu, xương khuôn mặt ấy bắt đầu lành theo cách như bây giờ."
      "Chúa ơi," Jack . Rồi, với vẻ vui vẻ giả tạo, ông , "Hãy gởi lời thăm hỏi của đến cho ấy. Của Dorothy Rae và của Fancy nữa."
      "Em ."
      Jack xuống hành lang về phía phòng ông. Nelson chần chừ. "Cha chuyện với Zee sáng nay. Trong khi Mandy ngủ, bà ấy xuống ICU. Zee Carole là cảnh tượng khó nhìn."
      Đôi vai rộng của Tate hơi rũ xuống. "Đúng vậy. Con hy vọng với Chúa là bác sĩ phẫu thuật biết ông ta về cái gì."
      Nelson đặt tay lên cánh tay của Tate trong cử chỉ trấn an thầm lặng. Trong lát, Tate bọc tay tay cha . "Bác sĩ Sawyer, bác sĩ phẫu thuật, hôm nay làm video hình ảnh. Ông ta vẽ khuôn mặt của Carole lên màn hình TV, làm theo những tấm hình chúng ta đưa cho ông ta. Nó rất xuất sắc."
      "Và ông ta nghĩ ông có thể nhân bản hình ảnh video này trong cuộc phẫu thuật à? "
      "Đó là điều mà ông ta . Ông ta với con có thể hơi khác ít, nhưng hầu hết chúng có lợi cho ấy." Tate cười bằng giọng chua chát. "Điều mà ấy thích."
      "Trước khi mọi việc kết thúc, nó có thể tin rằng mỗi phụ nữ ở nước Mỹ này rất may mắn," Nelson với vẻ lạc quan đặc trưng của ông.
      Nhưng Tate nghĩ về con mắt duy nhất đó, vằn tia máu và sưng tấy, tuy vẫn còn màu nâu của cà phê, nhìn vì sợ. biết có phải là sợ chết. Hay sống mà có khuôn mặt nổi bật mà dùng làm lợi thế của mình.
      Nelson lời chúc ngủ ngon và về phòng ông. Chìm đắm trong suy nghĩ, Tate tắt TV và đèn, cởi bỏ quần áo, và nhàng lên giường.
      Tia sét đánh chớp qua rèm cửa, thỉnh thoảng chiếu sáng căn phòng. Tiếng sấm sét chấn động toà nhà gần bên, làm những tấm kính rung bần bật. nhìn chằm chằm vào những ánh sáng chập chờn với đôi mắt khô ráo, cứng cỏi.
      Họ thậm chí hôn tạm biệt.
      Vì những cuộc cãi cọ kinh tởm gần đây, có nhiều căng thẳng giữa họ sáng hôm đó. Carole nóng lòng muốn đến mua sắm ở Dallas vài ngày, nhưng họ đến sân bay kịp lúc để uống tách cà phê trong nhà hàng.
      Mandy vô tình đổ nước cam ép lên áo con bé. Theo lẽ tự nhiên, Carole phản ứng dữ dội. Khi họ rời khỏi quán cà phê, chậm vết dơ, xù lông và mắng Mandy bất cẩn.
      "Vì Chúa, Carole, em thậm chí nhìn thấy chỗ dơ," .

      "Em có thể nhìn thấy nó."
      "Vậy đừng nhìn nó."
      bắn cho chồng cái nhìn chết người nhưng nó còn làm cho bối rối nữa. bồng Mandy qua sân bay, tán gẫu với nó về tất cả những chuyện hứng thú mà nó nhìn thấy và làm ở Dallas. Ở cổng, quỳ xuống và ôm lấy nó. " chơi vui vẻ nhé, con . Con mang quà về cho cha chứ? "
      "Con có thể Mẹ? "
      "Chắc chắn rồi," Carole lơ đãng trả lời.
      "Chắc chắn," Mandy với với nụ cười rạng rỡ.
      "Cha đợi." kéo nó vào lòng cho cái ôm tạm biệt cuối cùng.
      Đứng thẳng lên, hỏi Carole xem có muốn đợi cho đến khi máy bay của họ rời khỏi cổng. " có lý do gì để cho làm chuyện đó cả."
      tranh cãi, nhưng chỉ chắc chắn là họ có tất cả hành lý xách tay của họ. "Tốt, vậy hẹn gặp lại mọi người vào thứ ba."
      "Đừng đến rước tụi em trễ đấy," Carole gọi theo khi kéo Mandy về phía cổng để lên máy bay, nơi người phục vụ chờ để lấy vé lên máy bay của họ. "Em ghét lòng vòng trong sân bay."
      Ngay trước khi họ vào lối , Mandy quay lại và vẫy tay với . Carole thậm chí nhìn lại. Tự tin và chắc chắn, bước quả quyết về phía trước.
      Có lẽ đó là lý do tại sao con mắt duy nhất bây giờ tràn đậy lo âu như thế. Nền móng tự tin của Carole - bề ngoài của - bị số phận cướp mất. căm ghét cái xấu. Có lẽ nước mắt của dùng cho những người chết trong vụ tai nạn, như ban đầu nghĩ. Có lẽ chúng được dùng cho . có thể ước rằng mình chết thay vì bị biến dạng, thậm chí là chỉ tạm thời.
      Biết Carole, thấy bị bất ngờ.
      ***
      Trong tầng lớp trợ lý của điều tra viên ở hạt Bexar, Grayson là người ở tầng thấp nhất. Đó là lý do tại sao kiểm tra và kiểm tra lại thông tin trước khi tiếp cận người giám sát trực tiếp của với những phát hoang mang của mình.

      "Có phút ? "
      người đàn ông mệt mỏi, hay càu nhàu mặc tạp dề và găng tay cao xu ném cho cái nhìn trấn áp qua vai ông ta. "Cậu có cái gì trong đầu vậy - hiệp gôn à? "
      ", là cái này."
      "Cái gì? " người giám sát quay về công việc của ông đống bị cháy đen từng là cơ thể của con người.
      "Hồ sơ răng của Avery Daniels," Grayson . "Tử vong số 87"
      " ta được nhận dạng và khám nghiệm tử thi." Người Giám sát nhìn biểu đồ tường, chỉ để chắc chắn. vạch đỏ được gạch qua tên . "Đúng."
      "Tôi biết, nhưng - "
      " ta còn người thân nào cả. người bạn gia đình đến nhận dạng ta chiều nay."
      "Nhưng hồ sơ này - "
      "Này, Pal," viên giám sát cộc cằn, "tôi có nhiều thi thể đầu, nhiều bàn tay có cánh tay, nhiều bàn chân có đôi chân. Và họ hối tôi làm chuyện này cho xong tối nay đấy. Vì thế nếu ai đó được nhận dạng, khám nghiệm tử thi, và đóng kín, đừng làm phiền tôi với những hồ sơ nữa, được chứ?"
      Grayson nhét những tấm hình quan tuyến răng vào lại phong bì và quăng nó vào thùng rác. "Được. Tốt thôi. Và trong lúc đó, mẹ kiếp ông."
      "Chắc chắn, chắc chắn rồi - bất kỳ lúc nào. Ngay khi chúng tôi nhận dạng xong tất cả những xác chết này."
      Grayson nhún vai. Họ trả tiền cho đủ để trở thành Dick Tracy. Nếu có ai khác quan tâm chết tiệt đến những mâu thuẩn bí , tại sao lại quan tâm chứ? quay lại để tiếp tục so sánh hồ sơ răng với những xác chết còn chưa được nhận dạng.
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3

      Thời tiết có vẻ cũng rất tang thương.
      Trời mưa vào ngày đám tang của Avery Daniels. Đêm trước, giông bão ầm ĩ qua miền núi Texas. Sáng nay, nó để lại trận mưa đáng thương, lạnh lẽo, xám xịt.
      Để đầu trần, trơ trơ dưới thời tiết khắc nghiệt, Irish McCabe đứng bên cạnh quan tài. Ông khăng khăng đòi hoa hồng vàng, biết chúng là thứ ưa thích. Sống động và sặc sỡ, chúng dường như chế giễu cái chết. Ông tìm được nguồn an ủi trong đó.
      Nước mắt lăn dài xuống gò má đỏ hoe. Da ông, mũi ông đỏ hơn bình thường, mặc dù ông uống nhiều rượu gần đây. Avery cằn nhằn ông về chuyện đó, rằng quá nhiều rượu tốt cho gan, huyết áp, hay vòng hai tăng lên của ông.
      cũng trách mắng Van Lovejoy trong việc lạm dụng hoá chất quá độ, nhưng xuất ở đám tang của , uống rượu Scotch rẻ tiền và hút cần sa đường đến nhà nguyện. Cái cà vạt lỗi thời ôm lỏng lẻo quanh cổ áo là nhân nhượng cho dịp này và chứng minh rằng đánh giá Avery cao hơn hầu hết những thành viên của loài người.
      Những người khác cũng có thiện cảm với Van Lovejoy hơn đối với họ. Avery nằm trong số rất ít người có thể dung thứ . Khi phóng viên được phân công bao gồm câu chuyện về cái chết bi thảm của cho tin tức của KTEX hỏi Van liệu có quay phim , người nhiếp ảnh gia trừng mắt với ta cách khinh miệt, chỉ tay vào mặt ta, và rời khỏi phòng tin tức mà lời nào. Phương thức thô lỗ là thể điển hình của Van, và đó chỉ là trong những lý do làm bị nhân loại ghét bỏ.
      Ở cuối cuộc chôn cất ngắn ngủi, những người đưa tang bắt đầu xuống con đường trải sỏi về bãi đậu xe theo hàng, chỉ còn lại Irish và Van ở ngôi mộ. Ở khoảng cách kín đáo, nhân viên nghĩa trang chờ để làm nốt công việc để họ có thể rút vào nhà, nơi ấm áp và khô ráo.
      Van bốn mươi tuổi và có mình dây. Cái bụng lõm vào và xương vai gập xuống. Mái tóc mỏng của rủ thẳng xuống từ chỗ rẽ đầu, dài gần đến vai và ôm lấy khuôn mặt và ốm. người hippie lão hoá chưa bao giờ tiến triển từ những năm sáu mươi.
      Ngược lại, Irish lùn và vững chắc. Trong khi Van trông giống như có thể bị gió mạnh thổi bay Irish trông giống như ông có thể đứng mãi nếu ông chống chặt chân nền đất rắn chắc. Khác với vẻ bề ngoài của mình, hôm nay tư thế của họ và vẻ ảm đạm là hình ảnh phản chiếu của nhau. Tuy nhiên trong hai người, Irish đau khổ hơn.
      Để thể lòng trắc hiếm có, Van đặt bàn tay gầy guộc, nhợt nhạt lên vai Irish. "Hãy đối mặt với những bộ mặt hãm tài khác nào."
      Irish lơ đãng gật đầu. Ông bước tới và nhổ cành hồng vàng ra khỏi chùm hoa, sau đó quay lại và để cho Van trước ông rời khỏi những túp lều dựng tạm và xuống đường. Những hạt mưa rơi vào mặt và vai áo khoác của ông, nhưng ông tăng nhịp độ của những bước lãnh đạm.
      "Tôi, à, đến đây trong xe limousine," ông , như thể chỉ nhớ lại khi ông đến gần nó.
      "Có muốn về cùng cách đó ? "
      Irish nhìn về chiếc xe tải móp méo của Van. "Tôi với cậu." Ông vẫy tay với tài xế nhà tang lễ và leo vào xe tải. Bên trong xe còn tệ hơn bên ngoài. Vải bọc ghế rách rưới được phủ cái khăn tắm biển nhàu nát, và thảm lót nâu sẫm hăng mùi khói cần sa meo mốc.
      Van leo vào ghế tài xế và đề máy xe. Trong khi chờ cho nóng máy, đốt điếu thuốc bằng những ngón tay dài, nhuộm màu khói thuốc và chuyển qua Irish.
      ", cám ơn." Sau đó, sau khi xem xét lại giây, Irish nắm lấy điếu thuốc và rít sâu. Avery buộc ông phải cai thuốc. mấy tháng rồi ông mới hút lại. Bây giờ, khói thuốc lá làm miệng và họng ông cay xè. "Chúa ơi, ngon quá," ông với tiếng thở dài khi ông rít hơi nữa.
      " đâu đây? " Van hỏi qua điếu thuốc đốt cho mình.
      "Bất cứ nơi nào chúng ta bị nhận diện. Tôi có thể thu hút chú ý của mọi người."
      "Tôi rất nổi tiếng ở tất cả những nơi đó." cần phải thêm rằng Van thường xuyên thu hút chú ý của mọi người vào bản thân mình, và ở những nơi là khách hàng quen, nó quan trọng. cài số xe.
      Vài phút sau Van đẩy Irish qua cánh cửa nhựa dẻo đỏ của phòng giải trí ở nơi tồi tàn bên ngoài trung tâm thành phố. "Chúng ta có bị quấn mền ở đây đấy? " Irish hỏi.
      "Họ kiểm tra xem Chú có mang vũ khí vào hay ."
      "Và nếu cậu có vũ khí, họ phát cho cậu cây," Irish , bắt lất lời đùa mệt mỏi.
      khí u ám. Cái bàn họ ngồi vào rất cách biệt và tối. Khách hàng buổi trưa ủ rủ trong khi những đồ trang trí sặc sỡ được treo từ những bóng đèn đầu trong vài lễ Giáng sinh trước đây. Nhện lấy nó làm nơi trú thường trú của nó ở đó. Hình ảnh của trần truồng mỉm cười cách quyến rũ được vẽ lớp nhung đen. Tương phản hoàn toàn với bầu khí ảm đạm, tiếng nhạc Mexico sinh động phát to từ máy hát tự động.
      Van gọi chai rượu. "Tôi nên ăn cái gì đó," Irish lầm bầm có nhiều thuyết phục.
      Khi người phục vụ ở quầy rượu đặt xuống cái chai và hai chiếc ly cách kiểu cách, Van gọi cho Irish ít thức ăn. "Cậu cần phải làm thế," Irish phản đối.
      Người quay phim nhún vai khi châm đầy cả hai chiếc ly. "Bà cụ của ta nấu nếu chú cầu bà ấy làm."
      "Cậu ăn ở đây thường lắm à? "
      "Thỉnh thoảng thôi," Van trả lời với cái nhún vai vắn tắt.
      Thức ăn đến, nhưng sau khi ăn được vài miếng, Irish quyết định rốt cuộc là ông thấy đói. Ông đẩy cái đĩa sứt mẻ qua bên và với lấy ly rượu uýt-xki. Ngụm rượu đầu tiên như thiêu đốt dạ dày của ông. Mắt ông ngân ngấn nước. Ông hít thở khò khè.
      Nhưng với kinh nghiệm của người nghiện rượu chuyên nghiệp, ông nhanh chóng khôi phục lại và uống ngụm khác. Nước mắt, tuy nhiên, vẫn còn trong mắt ông. "Tôi nhớ nó như quỷ ấy," Ông vu vơ xoay chiếc ly mặt bàn dính đầy dầu mở.
      "Vâng, tôi cũng vậy. ấy là người phiền phức, nhưng nhiều như hầu hết những người khác."
      Bài hát lanh lảnh chơi máy hát tự động kết thúc. ai chọn bài khác, điều mà Irish thấy nhõm. Tiếng ồn xâm nhập vào nỗi đau tử biệt của ông.

      "Nó giống như con tôi vậy, cậu có biết ? " Ông hỏi cách tu từ. Van tiếp tục hút thuốc, đốt điếu khác từ đầu của điếu thuốc vừa rồi. "Tôi nhớ ngày nó chào đời. Tôi ở bệnh viện, bồn chồn với cha nó. Chờ đợi. tới lui. Bây giờ tôi phải nhớ ngày nó chết."
      Ông nuốt ngụm rượu uýt-xki và châm đầy ly lại. "Cậu biết đấy, tôi bao giờ nghĩ máy bay của nó bị tai nạn. Tôi chỉ nghĩ về câu chuyện, cái bản tin chết tiệt. Nó là câu chuyện quan trọng đến nỗi tôi thậm chí gửi nhiếp ảnh gia nào theo. Nó mượn người ở văn phòng Dallas."
      "Nào, ông chú, đừng tự trách mình vì Chú chỉ là làm công việc của mình thôi. Chú thể nào biết chuyện lại đến nước này."
      Irish nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách trong ly ông. "Có bao giờ phải nhận dạng cơ thể chưa, Van? " Ông chờ nghe câu trả lời. "Họ sắp hàng, như.. " ông thở dài xúc động. "Mẹ kiếp, tôi biết. Tôi chưa bao giờ phải ra chiến trường, nhưng nó chắc là giống như thế. Nó nằm trong túi nhựa đen cài kín. Nó còn sợi tóc nào cả," ông , giọng ông òa vỡ. "Tất cả bị thiêu cháy hết. Và da của nó... Ôi, Chúa ơi." Ông dùng những ngón tay múp míp che mắt lại. Nước mắt tuôn qua chúng. "Nếu phải vì tôi, nó lên chiếc máy bay đó."
      "Nào, chú." Hai chữ đó là cụm từ thương xót duy nhất của Van. châm đầy ly của Irish, đốt điếu thuốc khác, và lặng lẽ chuyển nó cho người đàn ông đau buồn. Đối với bản thân mình, chuyển sang cần sa.
      Irish rít hơi thuốc lá. "Cảm ơn Chúa là mẹ nó cần phải nhìn thấy nó như thế. Nếu nó nắm chặt cái mặt dây chuyền lồng ảnh trong tay, tôi thậm chí biết xác chết đó là Avery." Dạ dày ông gần như nổi loạn khi ông nhớ lại tai nạn gây ra cái gì với cơ thể của .
      "Tôi bao giờ nghĩ tôi chuyện này, nhưng tôi vui mừng là Rosemary Daniels còn sống. người mẹ nên nhìn thấy con mình trong tình trạng đó."
      Irish uống rượu trong vài phút trước khi nâng đôi mắt đầy nước mắt đến người đồng hành của ông. "Tôi ấy, ý tôi là Rosemary. Mẹ của Avery. Quỷ , tôi biết sao nữa. Cliff, cha nó, gần như là vắng nhà suốt, đến cái đáy địa ngục xa xôi nào đó của thế giới. Mỗi lần ấy rời khỏi ấy đều cầu tôi trông chừng họ. ấy là bạn thân nhất của tôi, nhưng có rất nhiều lần tôi muốn giết ấy vì chuyện đó."
      Ông nhấp ngụm rượu." Rosemary biết, tôi chắc chắn, nhưng chúng tôi chưa bao giờ đến chuyện đó. ấy Cliff. Tôi biết thế."
      Irish như là người cha thay thế đối với Avery kể từ khi được mười bảy tuổi. Cliff Daniels, phóng viên - nhiếp ảnh gia nổi tiếng, bị giết chết trong cuộc chiến vô nghĩa, trong ngôi làng mà cái tên thể phát ở Trung Mỹ. Quá đau buồn, Rosemary chấm dứt đời mình chỉ vài tuần sau cái chết của chồng bà, bỏ lại Avery mình và có bất kỳ người thân nào ngoại trừ Irish, người bạn lâu năm của gia đình.
      "Tôi giống như là cha của Avery, như Cliff vậy. Có lẽ hơn thế nữa. Khi cha mẹ nó chết, chính tôi là người nó hướng về. Tôi là người mà nó chạy đến vào năm ngoái sau khi nó bị dính líu vào vụ lộn xộn đó ở Washington."
      " ấy có thể bị tiêu tùng lúc đó, nhưng ấy vẫn là phóng viên giỏi," Van bình luận qua làn khói cay.
      "Đó đúng là thảm kịch đến nỗi lương tâm nó chết với tình trạng hỗn độn đó." Ông uống ngụm rượu. "Avery rất khó chịu về thất bại. Đó là điều mà nó sợ nhất. Cliff ở nhà thường xuyên khi nó còn , nhưng nó vẫn muốn cố chiếm được chấp nhận của ấy, xứng đáng với tiếng tăm của ấy.

      "Chúng tôi chưa bao giờ thảo luận điều đó," Ông buồn bã tiếp tục. "Tôi chỉ biết thế. Đó là lý do tại sao tình trạng hỗn độn ở D.C. hủy hoại nó. Nó muốn đền bù lại, giành lại tín nhiệm và lòng tự trọng. Thời gian còn trước khi nó có cơ hội. Mẹ kiếp, nó chết khi nghĩ mình là kẻ thất bại."
      Nỗi đau khổ của người đàn ông lớn tuổi đánh đúng vào tình cảm hiếm có ở Van. cố an ủi Irish. "Về chuyện kia - Chú biết đấy, chú cảm thấy thế nào về mẹ ấy? À, Avery biết đấy."
      Đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước của Irish chiếu vào . "Sao cậu biết? "
      "Có lần ấy với tôi," Van . "Khi tôi hỏi ấy hai người biết nhau được bao lâu. ấy chú ở trong trí nhớ của ấy như ấy có thể nhớ. ấy đoán được là chú thầm bà ấy."
      "Nó có vẻ quan tâm ? " Irish lo lắng hỏi. "Ý tôi là, nó có vẻ bực bội ? "
      Van lắc chuỗi tóc dài của .
      Irish rút cành hoa tàn úa từ túi áo ngực của bộ đồ vét sẫm màu và vuốt những ngón tay múp míp qua nhừng cánh hoa dễ vỡ. "Tốt. Tôi rất vui. Tôi cả hai người họ."
      Đôi vai nặng trĩu của ông bắt đầu lắc. Ông bóp chặt cành hoa hồng trong tay. "Ôi, địa ngục," ông rên rỉ, "tôi nhớ nó."
      Ông gục đầu xuống bàn và thổn thức đứt quãng trong khi Van ngồi đối diện ông, chìm trong nỗi đau buồn theo cách của riêng .
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :