Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 15


      Du Ninh Trạch nhìn thấy Hứa Mịch ra, cười tủm tỉm, giống như mèo trộm tanh, “Thu phục.”

      Hứa Mịch: “Thu phục cái gì?”

      Du Ninh Trạch săn sóc, kéo Hứa Mịch ngồi xuống, “Thu phục được ba em.”

      Du Ninh Trạch đem bát cháo bớt nóng cho Hứa Mịch, “Độ ấm vừa.”

      Hứa Mịch vừa ăn vừa , “Sao lại nhanh như thế? Ba em tiến hành tu tưởng giáo dục với sao?”

      Bố già nhà mình tư tưởng hơi cổ hủ, bình thường Hứa Mịch bị mắng ít. Mỗi lần mắng đều được chuyện trời đất. Hứa Mịch cảm thấy tuy rằng bố già nhà mình đồng ý cho mình thành phố B, nhưng mà cũng nhất định gọi cùng Du Ninh Trạch ra dạy dỗ.

      Du Ninh Trạch hơi trầm ngâm, “Ừ, có thể là bố vừa lòng vị con rể này, cho nên có tiến hành giáo dục tư tưởng .”

      “Xí. Nhất định bố gì mà hai vợ chồng các con ở chung tốt, rồi cái gì mà tính tình A Mịch tốt con tha thứ cho nó, cái gì mà vợ chồng phải hiểu được nhường nhịn nhau, cái gì mà thông cảm cho nhau.”

      "Sao em biết. Có phải vừa rồi nghe lén đúng .” Vừa rồi đúng là Ba Hứa như vậy với .

      “Em còn cần nghe lén sao? Những lời này em nghe đến lỗ tai đều mọc ra kén rồi. Em cùng mẹ em sợ nhất là ba nghiêm mặt tiến hành giáo dục tư tưởng.” Hứa Mịch chuyển đề tài, “Ba mẹ đều là giáo sư, càng cổ hủ hơn ba em .”

      Hiểu biết của Hứa Mịch về ba mẹ chồng rất ít. Từ khi kết hôn tới bây giờ, cũng chỉ chuyện điện thoại cùng mẹ chồng hai lần. Hơn nữa thời gian chuyện cũng quá năm phút.

      “Trong ấn tượng của ba mẹ tiến hành giáo dục tư tưởng với , cho nên em cần phức tạp.” Du Ninh Trạch an ủi Hứa Mịch, “Yên tâm , em đến thành phố B là ở cùng . Chúng ta chỉ cần tuần về nhà ba mẹ ăn cơm lần là được rồi.”

      Nằm tào, quá tuyệt vời. cần ở cùng ba mẹ chồng là quá tốt. Bình thường bị mẹ già mưa dầm thấm đất, xem ít phim truyền hình về gia đình, hơn nữa đồng nghiệp của bình thường cũng ít lần oán giận quan hệ mẹ chồng nàng dâu, đối với quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn rất sợ. quen tự do rồi, muốn bị ai quản thúc.

      Nhưng mà ở trước mặt Du Ninh Trạch, Hứa Mịch vẫn đình chỉ cảm tưởng vô cùng muốn cười to của mình, ra vẻ bình tĩnh gật đầu, “Như vậy a.”

      Ăn sáng xong, Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch ra ngoài dạo phố.

      rất lâu rồi Hứa Mịch dạo phố cũng vị am tính. Ra khỏi cửa lại biết phải đâu. Du Ninh Trạch đứng tại chỗ nhìn Hứa Mịch rối rắm, còn thường thường tăng thêm áp lực cho , giục “Muốn đâu?”

      Hứa Mịch xoa cằm, đánh giá Du Ninh Trạch. Tuy thanaau phục làm cho dáng người cao ngất, tuấn tiêu sái, nhưng mà đổi sang phong cách khác chắc có hiệu quả khác. “Có! Đưa mua quần áo! xem, cả ngày mặc âu phục, mặc ngấy em cũng nhìn chán rồi. Người biết còn tưởng chỉ mỗi âu phục có quần áo khác đấy.”

      Du Ninh Trạch: “Đúng vậy.”

      Hứa Mịch: “Là sao?”

      Du Ninh Trạch: “ chỉ có âu phục có quần áo khác.”

      Hứa Mịch: “…..”

      … … …

      Hứa Mịch đứng ở ngoài phòng thử đồ chờ Du Ninh Trạch. lúc sau, Du Ninh Trạch khôn ngoan cẩn thận thận ra phòng thử đồ.

      Quần bò màu xanh ngọc hơi rộng, kết hợp với áo sơ mi trắng, áo khoác denim màu bợt. Du Ninh Trạch vốn hơi thanh tú, dáng người cũng hơi gầy, phối đồ như vậy, lại làm cho bớt mị lực của người đàn ông thành thục, hơn khí chất thanh niên thoải mái văn tĩnh.

      Mắt Hứa Mịch sáng lên, “Rất đẹp nhaa! Giống như là sinh viên chưa ra xã hội. đúng, là thanh niên 17,18 tuổi! Bây giờ em mới phát ra trẻ như vậy.”

      Nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh : “Đây là bộ mới về nằm trong bộ sưu tập mùa xuân của chúng tôi.”

      Du Ninh Trạch bất đắc dĩ, bộ quần áo này hợp với , nếu phải vừa rồi Hứa Mịch bắt thay, mặc bộ quần áo này, “A Mịch, thay lại âu phục, mặc như thế này lạ lắm.”

      Hứa Mịch cự tuyệt, “ được đổi, làm sao mà lạ? cũng biết như vậy rất đẹp trai sao. Bình thường luôn mặc âu phục, đúng là áo liệm. vốn là thanh niên trẻ như vạy, giả bộ già như vậy làm gì.”

      như thế này chính là giả bộ trẻ a.” Du Ninh Trạch nhắc Hứa Mịch, “Đừng quên 28 tuổi”

      Bỏi vì nhìn Du Ninh Trạch thanh tú, gương mặt lại là gương mặt trẻ con, cho nên bình thường đều mặc nghiêm túc, quần áo cũng nghiêng về thành thục. Bằng ở công ty chính là thằng nhóc mới ra xã hội.

      . Em cảm thấy gương mặt rất hợp với bộ quần áo này. Ai kêu bộ dạng của tiểu bạch kiểm như vậy, chút cũng nhìn ra là 28 tuổi. Người biết còn tưởng là em trai em. Nhưng mà bây giờ mặc như thế này, người biết còn tưởng em dụ dỗ vị thành niên, bao nuôi tiểu chính thái đấy. Em đây rất có mặt mũi, mị lực to lớn.” Hứa Mịch nháy mắt cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn.

      Du Ninh Trạch: “.... đây tuyệt đối mặc bộ quần áo này!”

      cần phải thử phong cách mới. Cùng lắm lát nữa chúng ta lại mua bộ quần áo khác. Bộ quần áo này thỉnh thoảng mặc chút thỏa mãn hứng thú xấu của em . Được rồi, lấy bộ này. Chúng ta vội, còn phải chỗ khác nữa.” Hứa Mịch nhân lúc Du Ninh Trạch chú ý, liền đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, lấy hóa đơn.

      Hứa Mịch cầm âu phục của Du Ninh Trạch, dẫn Du Ninh Trạch ra khỏi quầy hàng dành cho đàn ông, “ nhanh lên.”

      Du Ninh Trạch làm bước thành ba bước, còn cố gắng, “Mặc quần áo mới, tốt cho da. vẫn là thay lại quần áo của mình.”

      có việc gì. Đây là em mua tặng . Đối với làn da đương nhiên là tốt. nhanh nhanh.”

      Du Ninh Trạch đúng là bị Hứa Mịch vô lại đánh bại, “Đây là logic gì a, cái này liên quan gì đến chuyện em mua. Bộ quần áo này vẫn là mới, phải giặt rồi mới được mặc.” vẫn là có chút khiết phích.

      “Mặc lúc cũng chết ai. Hay là ghét bỏ đồ em mua! Đây là lần đầu tiên em mua đồ cho , cũng ghét bỏ?!” Hứa Mịch trừng mắt, ý tứ uy hiếp cũng hiểu.

      Du Ninh Trạch: “..... đây liền chịu đựng chút.”

      Hứa Mịch: “Nên như vậy từ đầu”

      Du Ninh Trạch: “Nhưng mà, đây phải lần đầu tiên em mua đồ cho .”

      Hứa Mịch: “Đây là lần đầu tiên! Đừng giải thích!”

      Du Ninh Trạch: “Lần đầu tiên là mua nhẫn cho

      Hứa Mịch: “....Được rồi...”

      “Hứa Mịch?”

      Hứa Mịch chuyện cùng Du Ninh Trạch, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn. Hình như quen người phụ nữ này. khẽ mỉm cười. “ là?”

      Vừa rồi từ xa Vương Nhã Huy nhìn thấy người giống Hứa Mịch, đến gần phát đúng là Hứa Mịch. Nhưng mà Hứa Mịch lại biết . cười hơi xấu hổ, “Tôi là Vương Nhã Huy. Ở tiệc đầy tháng ngồi cạnh

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, ngữ khí thờ ơ, “Vậy sao. Ngại quá. Tôi quên rồi.”

      Vương Nhã Huy tiếp tục , “ có việc gì. Hôm đó ngại quá. Tôi vốn muốn chờ quay lại rồi xin lỗi , nhưng mà quay lại.”

      Hứa Mịch: “...” Có phải lỗ tai người này có vấn đề hay ? đều là quên rồi, người này còn cố . Ngay ở lúc Hứa Mịch định mở miệng, lại có người đến chào hỏi với .

      Hôm nay Lý Phi cùng Vương Nhã Huy dạo phố, đến Gome Building, đột nhiên ta muốn toilet. Từ toilet ra, phát Vương Nhã Huy đứng chuyện với 1 nam 1 nữ. Người đàn ông cùng người phụ nữ kia đứng quay lưng lại với ta, cho nên cũng nhận ra đấy là ai. Đến lúc ta đến bên cạnh Vương Nhã Huy mới phát người phụ nữ kia là Hứa Mịch.

      Nếu phải hôm đấy chính miệng Hứa Mịch thừa nhận, đánh chết Lý Phỉ cũng tin đây là Hứa Mịch. Hứa Mịch trước mặt cùng Hứa Mịch trước kia đúng là vô cùng khác nhau. ta ngoài cười nhưng trong cười chào Hứa Mịch, “Hứa Mịch”

      Hứa Mịch nhìn thấy người đến cũng ngoài cười nhưng trong cười, “ là?” Lúc này trong lòng Hứa Mịch có vạn con cừu chạy. Làm ơn , tôi cùng hai cũng quen mà, đừng bày ra bộ dạng tôi với rất thân như thế cùng tôi chuyện .

      Vương Nhã Huy đứng ở bên cạnh , “Lý Phỉ”

      Lý Phỉ cười, “ đúng là quý nhân hay quên việc. Trước kia chúng ta còn gặp qua ở tiệc đầy tháng con Phương Diệc Mông mà.”

      Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt bộ dạng dương quái khí, Hứa Mịch rất muốn tức giận. ta là ai a, vì sao phải nhớ ta? Chủ tịch nước hay là Obama? Vẫn là hoàng đế Julius Caesar chuyển thế? Nhưng mà Hứa Mịch vẫn nhịn xuống, tiếp tục ngoài cười trong cười, “Haha, toi luôn luôn nhớ được người qua đường Giáp.”

      “Nhưng mà thay đổi khác . Nếu chính miệng thừa nhận là Hứa Mịch, cũng nhận ra . Dù sao lúc trước...”

      Hứa Mịch lười cùng người qua đường Giáp này vô nghĩa, kéo Du Ninh Trạch, “Chúng ta thôi”

      Lý Phỉ nhìn bóng dáng bọn họ xa, dậm dậm chân, “Cái gì vậy! chút lễ phép cũng có. Mình cũng chưa xong.”

      Vương Nhã Huy nhìn Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch xa, nhịn được , “Cậu còn muốn cái gì nữa. Nhưng mà người đàn ông kia đẹp trai a. Hứa Mịch gầy cũng đẹp hơn nhiều. Hai người họ đứng cùng nhau nhìn xứng.”

      Lý phỉ cười lạnh, “ biết người đàn ông kia trúng độc gì của Hứa Mịch, người người đều bị ta mê hoặc.”

      “Nhiều năm rồi, cậu vẫn còn thích Hứa Mịch sao.” Vương Nhã Huy nghiêng đầu. ta là bạn học trung học với Lý Phỉ. Lúc học trung học Lý Phỉ vẫn thích Dư Đồng Nam. Nhưng mà khi đó bạn của Dư Đồng Nam là Hứa Mịch. Sau đấy Dư Đồng Nam cùng Hứa Mịch chia tay, Lý Phỉ bắt đầu theo đuổi Dư Đồng Nam. Nhưng mà thất bại.

      Vương Nhã Huy nghĩ đến nhiều thời gian trôi qua, Lý Phỉ hẳn là sớm buông xuống.

      phải thích, mà là chán ghét. Mình chán ghét ta, từ lần trước nhìn thấy ta sau, càng thêm chán ghét ta” Lý Phỉ xoay người .
      A fang, Juuni, linhdiep178 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 16


      Hứa Mịch biết Lý Phỉ. Hồi học trung học, Lý Phỉ là người ngồi cùng bàn với Dư Đồng Nam. Từ khi kết giao với Dư Đồng Nam, thỉnh thoảng đến lớp Dư Đồng Nam. Lý Phỉ vẫn thích , thương xuyên ngầm ngáng chân với Dư Đồng nam. Học tập ở trung học áp lực rất lớn, sớm cũng bị quản nghiêm, thời gian hẹn hò với Dư Đồng nam vốn ít, nhưng mà mười lần hẹn đến tám lần Lý Phỉ đều theo làm bóng đèn.

      Vì thế, cũng ít lần tức giận với Dư Đồng Nam. Mỗi lần như thế Dư Đồng Nam cũng chỉ cười, đấy là em của ta, ít tuổi hiểu chuyện, bảo tha thứ nhiều hơn.

      Người lớn như thế còn hiểu chuyện. Cũng phải là nhà trẻ. Làm cho ghê tởm nhất làm, Lý Phỉ ở trước mặt Dư Đồng Nam là kiểu, lúc có Dư Đồng Nam lại đối xử kiểu khác với . Nể mặt Dư Đồng Nam, cũng cố gắng so đo với ta.

      Sau đấy, Dư Đồng Nam cùng chia tay, các học sinh khác đều cười nhạo , Dư Đồng Nam cũng chẳng quan tâm đến . Mà trong lòng vẫn nghĩ là Dư Đồng Nam quay lại tìm . Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình khi đấy con ngốc.

      Thi đại học xong, mọi người cũng mỗi người ngả. cũng phải thể có Dư Đồng Nam. có Dư Đồng Nam, thế giới phải vẫn quay sao.

      Dư Đồng Nam cùng sớm là người qua đường, Lý Phỉ còn làm bộ dạng đấy cho ai xem. Hứa Mịch nhìn Lý Phỉ vừa mắt. Cố ý vạch trần khuyết điểm của , đừng mong hòa nhã với ta. cũng phải là thánh mẫu.

      thể , loại việc dạo phố này cũng phải có tâm tình. Đột nhiên Hứa Mịch có tâm tình nữa. nhìn Du Ninh Trạch, “ vui, thôi quên . nxa.”

      “Được, đều tại mấy người kia làm em vui.”

      Tuy rằng Du Ninh Trạch biết Hứa Mịch có mâu thuẫn gì với hai người kia, nhưng mà nhận ra được là Hứa Mịch thích hai người kia. Mà cũng có cảm tình với hai người kia.

      “Em vui ràng như thế sao?” Hứa Mịch suy nghĩ

      Du Ninh Trạch híp mắt cười, “Vô cùng ràng. Em xem, vừa rồi khuôn mặt em xị ra. đúng, phải vừa rồi, là từ lúc đấy đến bây giờ.”

      Hứa Mịch quay đầu nhìn Du Ninh Trạch, “Được rồi. cũng ý tứ chút, đừng thẳng ra như thế a. Như vậy em ngại.”

      Du Ninh Trạch quàng tay lên vai , ôm về phía trước, vô cùng biết lỗi nhận sai, “Vậy lần sau có ý tứ, uyển chuyển hơn.”

      Hứa Mịch: “Tốt nhất là cần uyển chuyển. Trực tiếp tôn thờ lời của em.”

      Du Ninh Trạch: “ là người có nguyên tắc!”

      Hứa Mịch: “…”

      Du Ninh Trạch: “A Mịch, đừng vì người qua đường mà ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân. Hơn nữa nghe tâm trạng của người mẹ ảnh hưởng đến cục cưng”

      Hứa Mịch: “ phải em với rồi sao. Cục cưng còn chưa thành hình, cho nên bị ảnh hưởng. Chờ đứa bé trưởng thành rồi sau.”

      Du Ninh Trạch: “…”

      dạo, vừa vặn nhìn thấy cửa hàng dành cho trẻ con. Nhìn thấy nhiều đồ dùng dành cho em bé khéo léo lung linh như vậy, Hứa Mịch nhịn được, vào.

      vào liền có nhân viên bán hàng lên hỏi, “Hoan nghênh ghé thăm, có thể giúp gì được cho chị ạ”

      Hứa Mịch lắc đầu, “Để chúng tôi tự xem”

      mua đồ luôn thích chình mình xem, thích nhân viên đứng bên cạnh đẩy mạnh sản phẩm.

      Giống như lúc trước mỗi lần siêu thị mua kem đánh răng, người nhân viên siêu thị luôn cạnh đẩy mạnh loại kem đánh răng XX. Thấy lấy phải là loại kem đánh răng đấy, người nhân viên kia luôn đứng bên cjanh cái loại kem đánh răng này tốt cỡ nào, phải dùng loại XX mới thích hợp. thấy phiền, thẳng, nếu loại kem đánh rằng này tốt siêu thị bên bày ra làm gì? Lừa gạt người tiêu dùng sao? Tôi muốn lấy loại kem đánh răng này, đừng lại chào hàng nữa. Người nhân viên kia lập tức chút dây dưa.

      Sau đấy vì tránh cho lỗ tai bị đầu độc, mỗi lần vào cửa hàng đều trực tiếp từ chối người bán hàng “Chiêu đãi”

      Thỉnh thoảng có người bán hàng hay bắt nạt người hiền. Phương Diệc Mông chính là túng hóa, lại ngại cự tuyệt ý tốt của người bán hàng, vì thế mỗi lần mua gì đấy đều bị người bán hàng dỗ cho mua đống đồ đến khi về lại hối hận vì mua những thứ đấy.

      Phương Diệc Mông nhìn thấy khí phách như thế, mỗi lần dạo phố đều lôi kéo cùng. Còn là, muốn để người ở nhà, hơn nữa cùng có cảm giác an toàn, đáng tiếc a, túng hóa đấy sau khi kết hôn, hai người các cũng có cơ hội dạo phố với nhau.

      “Whoahhh. Du Ninh Trạch nhìn này, cái yếm này .” Hứa Mịch chỉ vào trong quầy hàng than thở.

      Du Ninh Trạch hầu như chưa từng tiếp xúc với những đồ này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quần áo như thế, mức độ kinh ngạc cũng ít hơn Hứa Mịch, “Đúng vậy, quần áo như thế có thể mặc sao.”

      Nhân viên bán hàng đứng cạnh nhịn được nữa, “Đây phải là cái yếm, đây là để dùng khi đứa bé ăn cơm quàng quanh cổ.”

      Hứa Mịch bừng tỉnh, “Đúng nha.” Khó trách nhìn quen như vậy. phải con trai của Phương Diệc Mông cũng dùng sao. Nhưng mà cái con trai ấy dùng to hơn cái này a.

      Ánh mắt Hứa Mịch lại bị cái khác hấp dẫn, “Trời ạ, đáng . Đôi tất này cũng quá . Còn có to bằng hai ngón tay em. Em nghi là cục cưng được đôi này”

      Nhìn thấy đồ vật đáng , nhất thời tâm đều manh nát.

      Mắt Du Ninh Trạch cũng sáng lên nhìn mấy đồ vật đó, kết tinh của sinh mệnh đúng là thể tưởng tượng nổi, nghĩ nghĩ, “Hình như vậy. Cục cưng đâu có bé như vậy.”

      Lúc hai người ra khỏi cửa hàng đồ dùng trẻ con, trong tay đầy túi lớn túi . Vừa rồi hai vợ chồng nhịn được quần áo, giày, tất, yếm, đồ chơi…. Dù sao cục cưng cũng có thể dùng được, tất cả đều mua. Chủ yếu là Hứa Mịch cảm thấy mấy cái đồ nho này đáng muốn chết. đối với những gì đáng đều có sức miễn dịch a.

      Hứa Mịch nhìn thoáng qua túi đồ trong tay hai người, , “Còn lâu cục cưng mới sinh ra, chúng ta có phải rất nóng vội hay ?”

      Nhưng mà vừa nghĩ đến lâu sau trong nhà muốn chào đón sinh mệnh mới, trong lòng vô cùng chờ mong a.

      Biểu tình Du Ninh Trạch cũng hơi rối rắm, im lặng, “Hình như là hơi nóng vội”

      Hứa Mịch nhìn trời, là bọn quá gấp gáp? Vẫn là những người lần đầu được làm cha làm mẹ đều có tâm tình nóng vội như thế này?

      Xách mấy túi đồ về nhà sau bị mẹ Hứa mắng cho trận, theo như lời mẹ Hứa quần áo này đều là cho đứa bé tầm 2,3 tuổi mặc, trẻ con mới sinh ra mặc được đồ lớn như thế. Lúc ấy Hứa Mịch rất muốn ĐM. Bé như thế mà còn mặc được? Vậy đứa bé rốt cuộc là bé đến mức nào a! Đương nhiên, cái này đều là sau.

      “Chúng ta ăn gì . Em đói quá.”

      Du Ninh Trạch lấy điện thoại xem giờ, hỏi, “Bây giờ về nhà ăn cơm . biết mẹ có chờ chúng ta hay .”

      “Buổi trưa thường mẹ về nhà nấu cơm. Mẹ làm. Buổi trưa đều là em nấu hoặc là ra ngoài ăn.”

      “Vậy em muốn ăn gì?”

      Hứa Mịch đến trước thang máy nhìn bảng hướng dẫn các tầng.

      “Hừm…. Chúng ta ăn KFC ! Lâu rồi em chưa ăn, rất muốn ăn.”

      Du Ninh Trạch hơi nhíu mày, cự tuyệt, “ được, đồ ăn này vệ sinh.”

      Hứa Mịch cãi lại, “Thỉnh thoảng ăn chút, cũng phải thường xuyên ăn.”

      Du Ninh Trạch kiên trì, “Chúng ta ăn cái khác”

      Hứa Mịch: “Xã hội bây giờ, còn có thức ăn nơi nào là vệ sinh.”

      Thấy Du Ninh Trạch là loại quý công tử nhiễm khói lửa nhân gian, Hứa Mịch lôi kéo về hướng KFC, “Mặc kệ, em muốn ăn KFC. Lâu rồi chưa ăn, thèm muốn chết.”

      Du Ninh Trạch lay chuyển được Hứa Mịch, chỉ có thể bị đưa vào KFC.

      Hứa Mịch rất đói, cầm hamburger cắn miếng. Du Ninh Trạch đưa cho ly sữa, “Đừng ăn nhanh như thế, từ từ ăn.”

      “Vì sao lại gọi sữa.” Hứa Mịch ăn hamburger, nhận lấy cốc sữa, uống ngụm.

      “Cái này rất khô, có đồ uống rất dễ bị nghẹn.”

      Được rồi. Nhìn bộ dáng trung thành với tổ chức của , cộng thêm khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, vẫn nhận ý tốt, cãi lại . , thích ăn KFC uống sữa bò a.

      Hứa Mịch ăn được hơn nửa cái hamburger, thấy Du Ninh Trạch vẫn ăn, buồn bực, “Sao ăn. đói sao?”

      Du Ninh Trạch mím môi, “Hừm, …” biết vì sao, trước kia luôn chán ghét loại đồ ăn fastfood vệ sinh này, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Hứa Mịch ăn ngon như thế, có chút nên lời.

      Hứa Mịch mở to mắt khó hiểu, “ cái gì?”

      Tai Du Ninh Trạch hơi đỏ lên, cười gượng, “Từ trước tới giờ chưa bao giờ ăn loại đồ ăn fastfood này, ăn quen.”

      Hứa Mịch: “…”

      Du Ninh Trạch thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hứa Mịch, giải thích: “Hắc hắc, chưa ăn qua cũng bình thường .”

      Hứa Mịch nuốt nước miếng: “ là người ngoài hành tinh sao? Ngay cả KFC cũng chưa ăn. lần cũng chưa từng ăn?”

      Du Ninh Trạch mở miệng, “Chủ yếu là loại đồ ăn fastfood này sạch , cho nên ăn…”

      Hứa Mịch cau mày, vẻ mặt bi thương, “….”

      Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch đổi sắc mặt, nhanh chóng giải thích , “ sao, nếu em thích ăn, thỉnh thoảng ăn chút cũng gì. Thói quen của mỗi người giống nhau. Ừ, có hơi khiết phích, cho nên để ý đến vấn đề này.”

      Kết quả hiểu lầm ý của Hứa Mịch…

      Hứa Mịch vẻ mặt bi thương hết câu: “ rất đáng thương! Ngay cả KFC cũng chưa từng ăn!”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Hứa Mịch vẻ mặt tiếc thương: “Em cho biết, tuy rằng thứ này ăn nhiều ngấy, nhưng mà thỉnh thoảng ăn chút, vẫn ngon miệng. biết ăn a.”

      Du Ninh Trạch: “…”
      A fang, Juuni, linhdiep177 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit: Lynnnnng

      Chương 17


      Hứa Mịch cầm miếng khoai tây đưa đến miệng Du Ninh Trạch, : “Ăn thử , khoai tây mới chiên xong là ngon nhất. Em hoàn toàn thể hiểu nổi làm sao mà lại ăn KFC.”

      Nhìn thấy Hứa Mịch kiên quyết như thế, Du Ninh Trạch tình nguyện mà ăn miếng khoai tây.

      Bộ dạng vợ này của Du Ninh Trạch là khó xuất , tâm trạng Hứa Mịch rất tốt. bắt đầu bắt Du Ninh Trạch ăn cái này cái kia.

      Kết quả là, Du Ninh Trạch ở dưới dâm uy cùng Hứa Mịch lại, ở KFC ăn no.

      Hai người ăn hết những đồ gọi, cuối cùng, Hứa Mịch hỏi, “Ăn no chưa.”

      Du Ninh Trạch nghiêm túc gật đầu, “No rồi.”

      Hứa Mịch: “ đúng là giả vờ nghiêm túc, lúc đầu ăn, bây giờ còn phải là ăn hết sạch rồi sao.”

      Du Ninh Trạch mạnh miệng, “Đâu ra, là bị em ép ăn.”

      Hứa Mịch cười vô cùng gian trá, “Phải , đừng có mà con vịt chết còn mạnh miệng. Em chỉ ở lúc đầu ép , sau đấy em cũng ép . thừa nhận là ngon chết à? Khẩu thị tâm phi.”

      Du Ninh Trạch bị Hứa Mịch cho ngại ngùng. Lúc trước bởi vì có mẹ dạy dỗ cộng thêm có khiết phích, từ trước tới giờ khồn từng ăn KFC với Mc Donalds. Hôm nay ăn thử, phát ra loại thực phẩm rán này ăn cũng khá ngon. Nhưng mà nghĩ đến vẻ mặt chế giễu của Hứa Mịch, tuyệt đối thừa nhận ý nghĩ của mình.

      cố nghiêm mặt, “Tuy là có thể nuốt được, nhưng mà vấn đề vệ sinh vẫn rất quan trọng. Chúng ta sau này vẫn là ít ăn loại thức ăn này .”

      “Giả vờ! Tiếp tục giả vờ”

      Du Ninh Trạch cười cười, các đường nét cong lên, má lúm sâu, thêm sơ mi trắng, nhìn bộ dáng hoàn toàn là sinh viên.

      Nhìn cũng có cảnh đẹp ý vui, Hứa Mịch so đo với , cầm túi đồ ghế , “Chúng ta về nhà nghỉ lúc, tiện thể lấy hành lý của , rồi em ra sân bay với .”

      Du Ninh Trạch đứng lên nhận lấy mấy túi đồ trong tay Hứa Mịch, “Được.”

      “Chia cho em ít, em cầm giúp .” Nhìn thấy Du Ninh Trạch lấy hết túi đồ cầm, Hứa Mịch hơi áy náy. Nhiều đồ lắm a.

      sao, chút đồ này có thể cầm được.” Du Ninh Trạch để ý, híp mắt lại.

      chắc!” Hứa Mịch khoác tay Du Ninh Trạch, còn quên ăn chút đậu hũ, sờ soạng bụng Du Ninh Trạch, hừm, to lên, quả nhiên là ăn rất no.

      Du Ninh Trạch nghiêng đầu nhìn xuống Hứa Mịch, ý bảo chú ý chút, chỗ này có nhiều người như vậy.

      Hứa Mịch nịnh nọt, “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn” Ngoài ý muốn khống chế được tay của mình.

      Hứa Mịch vẫn biết là thế giới này rất , ở trung học chia tay với Dư Đồng Nam sau thường xuyên ngẫu nhiên ở trong trường nhìn thấy ta biết. Bây giờ ở cửa KFC gặp Lý Phỉ, lại cho rằng, thế giới phải bình thường.

      Hứa Mịch cảm thấy bản thân cùng Lý Phỉ thân đến mức độ ở đường thấy nhau chào. chỉ thản nhiên nhìn ta cái, liền làm như có việc gì kéo Du Ninh Trạch tránh bọn họ.

      Hứa Mịch yên lặng nghĩ, là muốn đá vẻ mặt ra vẻ cao quý của ta.

      Nhưng mà hiển nhiên, người nào đấy biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Còn muốn mặt dán mông lạnh người khác.

      chỉ có dáng người thay đổi, ngay cả thẩm mỹ cũng thay đổi. Trâu già gặm cỏ non, cũng khó cho ta còn ăn được.”

      Hứa Mịch còn chưa xa, thanh Lý Phỉ lớn bé rơi vào tai . dừng bước.

      Lý phỉ vốn qua nhiều năm gặp lại Hứa Mịch, ta tối thiểu cũng học ở ngoài mặt duy trì vẻ mặt hòa thuận cùng , giống như trước kia trực tiếp nể mặt Hứa Mịch. Nhưng mà Hứa Mịch lại cảm kích? nhìn ta? Vậy ta cũng cần thiết ở trước mặt đeo mặt nạ. Dù sao ta cùng Hứa Mịch vẫn đều là muốn nhìn thấy nhau.

      Vương Nhã Huy đứng ở bên cạnh Lý Phỉ nhịn được mà kéo ta. Vương Nhã Huy ngờ là Lý Phỉ đột nhiên gây chuyện.

      Từ trước tới giờ Hứa Mịch cũng phải là loại người chịu đựng nhường nhịn người khác. Người khác kính thước, kính người trượng. Ngược lại cũng vậy. ta muốn tiếp tục giả vờ, vậy đừng nghĩ là nhường cho .

      buông Du Ninh Trạch ra, xoay người, khí thế dọa người đến trước mặt Lý Phỉ, “Lý Phỉ, có phải là ở trung học tôi quá nhường nhịn , cho nên mới cảm thấy có thể năm lần bảy lượt xúc phạm tôi.”

      Ở trung học, Lý Phỉ thích nhất là làm cho Hứa Mịch tức điên người, bây giờ nhìn thấy tức giận trong mắt Hứa Mịch, Lý Phỉ phát tâm trạng của mình tốt lên, “ cuối cùng cũng nhớ ra tôi? phải quý nhân hay quên việc nhớ tôi sao? Hay là giảm béo cũng giảm luôn đầu óc?”

      Hứa Mịch , “A…. Tôi này có phải đầu bị cửa kẹp thành ra đần độn ? Hoặc là tôi đến chết sống lại mới làm cho cho dù trước kia hay là bây gờ, đều ở trước mặt tôi liều chết cố gắng thể ra tồn tại của bản thân.”

      trước kia nhằm vào tôi còn chưa tính, mẹ nó bây giờ tôi với hoàn toàn có vấn đề gì, làm ra cái bộ dạng cả thế giới này đều là mẹ là sao vậy? Tôi giảm béo hay liên quan đến lông gì của ? quen nhìn tôi bây giờ đẹp hơn ? nhìn được tôi chỗ nào cũng tốt hơn sao? Tôi cho biết, cho dù là trước kia, tôi cũng đá loại người này bay qua mấy phố.”

      Lý Phi ngờ rằng Hứa Mịch còn có khả năng này, càng ngờ được lại dám thẳng mặt mắng ta! Hứa Mịch rốt cuộc là tự tin ở chỗ nào? Dám bộ dạng trước kia đẹp hơn ? Ai chẳng biết ban 7 có cái bé béo?

      Lúc này nhìn thấy người đàn ông vẫn cùng Hứa Mịch đến. Người đàn ông này thanh tú nho nhã, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng hơi mím, quần bò trắng xanh, cộng thêm áo sơ mi trắng, làm cho sáng sủa hơn. Cho dù cầm đống túi đồ cũng che giấu được khí chất trong trẻo lạnh lùng của ta.

      Người đàn ông như vậy, trong mắt chỉ có Hứa Mịch, ánh mắt của từ đầu rời khỏi Hứa Mịch. ràng Hứa Mịch kém hơn ta, vì sao những người này đều chỉ thích Hứa Mịch.

      Người đàn ông đến bên người Hứa Mịch, chỉ hơi liếc nhìn ta cái, liền nhìn Hứa Mịch, ngữ khí dịu dàng, bộ dạng quan tâm che chở, “A Mịch”

      Có chút người chính là thể chấp nhận được người khác tốt hơn mình. Du Ninh Trạch lơ đãng nhìn hành vi cố ý kích thích của Hứa Mịch.

      Lý Phỉ cảm thấy bản thân vì người đàn ông kia đáng giá, để ý Du Ninh Trạch đứng ở bên, : “Đúng vậy. Công phu giường của tuyệt đối có thể hơn tôi xa đến mấy phố? Bằng làm sao đàn ông người lại đổi người. Bây giờ lớn tuổi, còn gặm cỏ non. gặm được sao? trưởng thành sao? Đừng để đến lúc bị người tố cáo, là loại lừa gạt vị thành niên.”

      Nghe thấy vậy, sắc mặt Du Ninh trạch trầm xuống, trong mắt lạnh ý dọa đến Lý Phỉ. vốn tưởng là tính tình người này rất tốt có phong độ. nghĩ tới tức giận ánh mắt cũng dọa người như vậy.

      Du Ninh Trạch lên, vừa định mở miệng, bị Hứa Mịch kéo lại, thẳng, “Loại người như thế để em giải quyết, còn chưa đến mức cho ra. cùng ta chuyện em đều cảm thấy coi trọng ta”

      Hứa Mịch với Lý Phỉ, “Người là cura tôi, tôi có gặm được cỏ non hay chẳng lẽ thấy được sao? cần trợn mắt dối? phải vẫn ghen tị tôi hơn sao? phải là ghen tị tôi có đàn ông có sao? Mị lực của tôi lớn, người ta nguyện ý theo tôi, cũng đừng đỏ mắt ghen tị. Thiếu đàn ông làm cho nội tiết tố hỗn loạn, cũng là loại bệnh. nghĩ tới bị bệnh nhiều năm như vậy còn chưa khỏi. Hôm nay bệnh viện làm việc sao, để cho trốn ra hại người?

      Hứa Mịch quay đầu với Du Ninh Trạch, “ chừng còn có thể cắn người, chúng ta nhanh, đừng để bị lây bệnh.”

      Du Ninh Trạch cười vô cùng dịu dàng, trong mắt đều là tán thưởng Hứa Mịch, “Được.”

      Lý Phỉ bị Hứa Mịch liên tục mắng ngây người. ta ngờ là Hứa Mịch so với trước kia càng thêm nhanh mồm nhanh miệng. ta thở hổn hển, ngực phập phồng lên tục. Từ bé đến giờ, ta vẫn là lần đầu tiên bị người châm chọc mắng mỏ như vậy. Từ trước đến giừ đều chỉ có châm chọc người khác.

      giận điên người rồi, đến tận khi bóng dáng Hứa Mịch cù ng Du Ninh Trạch biến mất khỏi trước mặt vẫn đều hết giận được.
      Last edited: 24/4/15
      A fang, Juuni, linhdiep176 others thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      hay ghê =D. hóng chờ những chương tiếp theo . cảm ơn editor nha =D
      lynnnng thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit: Lynnnng

      CHƯƠNG 18

      đoạn xa Lý Phỉ, Du Ninh Trạch chút che giấu biểu đạt khâm phục của mình với Hứa Mịch, “A Mịch, em quá lợi hại.”

      Hứa Mịch mắng người xong, trong lòng vô cùng sảng khoái, “Đấy là đương nhiên, đối phó với loại người này cần khách khí. sớm nhìn ta vừa mắt.”

      Du Ninh Trạch: “Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cách mắng người mà làm cho người ta lại được.”

      Hứa Mịch: “Đây là khen em vẫn là mắng em.”

      Du Ninh Trạch nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Hứa Mịch, “Đương nhiên là khen rồi. Chẳng nhẽ em nhìn thấy sùng bái của dành cho em sao?”

      Quay đầu nhìn đôi mắt dưới hàng mi dài đậm của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch gật đầu, “Tạm thời tin .”

      Du Ninh Trạch cầm túi đồ quay quay, “Nhưng mà như vậy có ảnh hưởng đến việc dưỡng thai ?”

      Hứa Mịch để ý, “ bao nhiêu lần rồi, còn chưa thành hình! Cho nên ảnh hưởng.”

      Du Ninh Trạch im lặng, “Vẫn chú ý chút.”

      Bởi vì nhà Hứa Mịch cách Gome Building xa, cho nên hai người tính bộ về. Ra Gome Building, Hứa Mịch cho Du Ninh Trạch mũi tiêm dự phòng: “Được rồi. Nhưng mà về sau nếu làm tức giận, em vẫn mắng như vậy.”

      Du Ninh Trạch giật khóe miệng, “ thể châm chước được sao? Xử phạt .”

      Hứa Mịch: “ thể. Nhìn tâm tình em , dưới tình hình nào đấy em còn rất hiền lành thông tuệ.”

      Du Ninh Trạch thẳng, “ thấy được.”

      Hứa Mịch: “Du Ninh Trạch, em phát chuyện với em càng ngày càng trực tiếp. Trước kia phải rất hàm súc sao.”

      Du Ninh Trạch híp mắt lại như con hồ ly, “Trước kia em còn chưa phải là bà xã của , đương nhiên phải giấu ít bản tính của .”

      Hứa Mịch liếc Du Ninh Trạch, “Hóa ra cũng giấu bản tính? như vậy bây giờ em cũng có thể lộ ra bản tính của em?”

      Du Ninh Trạch: “ phải em vẫn đều như vậy sao? Trừ lần gặp mặt lần đầu tiên nhìn qua có chút yên tĩnh nhã nhặn ra.”

      Đột nhiên Hứa Mịch rất muốn chửi bậy, nhưng mà vẫn nhịn xuống, “Cái gì gọi là trừ lần gặp mặt lần đầu tiên nhìn qua có chút yên tĩnh nhã nhặn ra, biết là lúc em ở với vẫn đều rất nhã nhặn sao?!!!!”

      Du Ninh Trạch ra vẻ suy nghĩ sâu xa, còn nghiêm túc : “C vẻ có nhã nhặn tí nào.”

      Hứa Mịch bi thương nó: “… Tâm hồn bé của em bị tổn thương, em muốn bỏ để an ủi tâm hồn bé của em.”

      Du Ninh Trạch nuốt nước miếng, cười lấy lòng, “ cần tuyệt tình như vậy .”

      Hứa Mịch lườm Du Ninh Trạch cái, “Đừng tưởng là bày ra nụ cười này là có thể lấy sắc đẹp dụ dỗ em, em chính là tuyệt tình như vậy.”

      Du Ninh Trạch nhăn mặt, “Hừm… Nhưng mà hàng xuất, thể trả hàng.”

      Hứa Mịch: “…” Đây là Du Ninh Trạch sao? Người này là Du Ninh Trạch sao? Được rồi, là .

      … … …

      Về nhà, việc đầu tiên Du Ninh Trạch làm là thay quần áo, đổi về âu phục của mình. Hứa Mịch ở bên cạnh cần thay, vô cùng hài lòng với hành vi của .

      Du Ninh Trạch giải thích , “Về công ty phải họp, loại quần áo này hợp mặc đến công ty.” chỉ thích hợp đến công ty, cũng thích hợp để mặc ra ngoài. Nhưng mà những lời này vẫn để ở trong bụng là được rồi.

      Hứa Mịch tự biết đuối lý, cũng gì nữa. Bộ quần áo kia đúng là hợp với tuổi của . chỉ là cảm thấy mặc rất thú vị, thỏa mãn chút ác thú vị giết hại đóa hoa tổ quốc.

      Từ nhà Hứa Mịch xe đến sân bay mất tiếng, Du Ninh Trạch vẫn cần Hứa Mịch đưa, nhưng mà Hứa Mịch vẫn kiên trì muốn tiễn .

      Lúc Du Ninh Trạch ở dưới nhà đợi xe, còn quên khuyên , “Đến khi em về nhà mình lo lắng.”

      Hứa Mịch quan tâm, “Cái này có gì mà lo lắng Em sống ở thành phố A nhiều năm như vậy, cũng phải quen.”

      Du Ninh Trạch nhắc Hứa Mịch, “Bây giờ em mình, còn mang theo đứa bé.” Phản ứng của Hứa Mịch làm cho hoàn toàn nhìn ra là phụ nữ có thai. phải là phụ nữ có thai đều rất yếu ớt sao, phải cẩn thận che chở sao. Sao đến lượt bà xã nhà ngược lại.

      Vừa lúc có xe đến, Hứa Mịch ngăn lại trực tiếp ngồi vào, Du Ninh Trạch còn cách nào, đành phải lên xe

      Hứa Mịch địa chỉ cho tài xế, mới quay đầu với Du Ninh Trạch, “Thân thể của em rất khỏe. Cũng phải người yếu đuối. Bây giờ đứa bé cũng chưa đến tháng tuổi, chẳng lẽ em phải bắt đầu hạn chế hành động sao. Em buồn chết. cho phép học theo mẹ chồng Phương Diệc Mông.” Khó cho Phương Diệc Mông người hiếu động có thể chịu đựng hạn chế hành động lâu như vậy.

      Du Ninh Trạch lay chuyển được Hứa Mịch, cũng thêm nữa. Tuy rằng qua thời gian nữa Hứa Mịch cũng phải đến thành phố B, nhưng mà bây giờ tách ra vẫn luyến tiếc, cho nên vẫn vôc ùng quý trộng thời gian hai người ở chung như bây giờ.

      di chuyển người, đến gần Hứa Mịch, để tay lên bụng xoa xoa, khóe môi cong lên tiết lộ ra ý nghĩ của .

      Hứa Mịch nhớ tới vẻ mặt của lúc xoa bụng ở Gome Building, nhịn được cười , “Lúc đấy chẳng phải ở ban ngày ăn đậu hũ của em sao.”

      Du Ninh Trạch nghiêm trang cãi lại, “ phải. Bây giờ ở sờ con .”

      Hứa Mịch: “Tay sờ bụng em. Đâu có đứa bé.”

      Du Ninh Trạch: “Trong bụng em chính là đứa bé, cho nên sờ là đứa bé.”

      Hứa Mịch: “Đứa bé ở trong bụng em, cho nên xét đến cùng em vẫn là sờ bụng em.”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Nhìn thấy Du Ninh Trạch được gì, Hứa Mịch cười ha ha, tâm tình vô cùng thoải mái, hào phóng , “Thấy muốn như vậy, để cho sờ nhiều chút vậy.”

      Du Ninh Trạch cảm thấy mỹ mãn, “ thần kỳ, ỏ đây từ từ lớn lên, sau đó có đứa bé ra.”

      Hứa Mịch đột nhiên buồn rầu, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài của sổ, “Haizzz, đúng thế. Đến lúc đấy bụng to ra, sinh đứa bé xong bụng cũng lỏng ra. Em cũng mốn da lỏng thịt béo.

      Du Ninh Trạch nghe vậy, ôm Hứa Mịch, biết phụ rất để ý đến vẻ đẹp với dáng người, người phụ nữ của sau này muốn chịu khổ sở đều vì , “ có việc gì, chê bỏ. Nhều thịt ôm càng thoải mái.”

      Nhiều thịt tốt, nếu biết lúc trước em nhiều thịt như thế, có khi những lời này. Hứa Mịch tựa cằm lên vai Du Ninh Trạch, ngửi mùi hương đặc biệt của . “ dám ghét bỏ em em mang theo đứa bé tái giá. Kiếp sau em phải làm đàn ông, cần sinh đứa bé. Kiếp sau để sinh.”

      Du Ninh Trạch dở khóc dở cười. Trong đầu Hứa Mịch có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái.

      Hứa Mịch tiễn Du Ninh Trạch xong, liền tàu điện ngầm về nhà. thích mùi xe bus với taxi, rất khó chịu. Về đến nhà, Hứa Mịch lên giường bổ sung giấc ngủ.

      Đến lúc Hứa Mịch tỉnh dậy, mẹ Hứa về nhà ở trong phòng bếp nấu cơm.

      Hứa Mịch tắm qua, vào phòng bếp giúp đỡ.

      “Woahhh, thơm quá. Cá nheo hầm đậu phụ cùng sợi đậu phụ khô xào mộc nhĩ đen.” Hứa Mịch nhìn thức ăn bếp, nhịn được vươn tay ăn vụng, sợi đậu phụ khô mềm, thích nhất.

      Mẹ Hứa làm cần tây xào tôm nõn, đánh tay , “Phụ nữ có thai được ngửi mùi dầu khói, con nhanh ra . Chỉ còn rau nữa là có thể ăn cơm.”

      Hứa Mịch cảm thấy bản thân còn chưa yếu ớt đến như vậy, ở trong tủ khử trùng lấy bát đũa ra ngoài. Lại vào bếp bê cá nheo cùng đậu phụ khô ra. Sau đấy cùng ba Hứa ngồi vào bàn ăn chờ ăn cơm.

      Chỉ lát sau, mẹ Hứa bưng rau cần xào tôm nõn, cải thìa xào ức gà. Hứa Mịch chuẩn bị ăn, mẹ Hứa , “Uống canh trước”. xong lại vào phòng bê canh bí đỏ chân giò.

      Buổi tối nhà bọn họ thường ăn thức ăn , hôm nay lại có nhiều đồ ăn như vậy, Hứa Mịch chảy nước miếng, sớm đói bụng, đem bát canh vừa múc để trước mặt ba Hứa, sau đấy lại cầm bát múc canh, , “Hôm nay là ngày bao nhiêu a, phong phú như vậy, Có khách đến sao.”

      Mẹ Hứa lại vào phòng bếp múc bát canh gà hầm hẹt dẻ ra, “Chỉ có ba người chúng ta. có khách”

      Gà hầm hạt dẻ! Hai mắt Hứa Mịch tỏa sáng, hạt dẻ nhất! “Ba người chúng ta ăn hết nhiều thức ăn như vậy a. Mẹ, có phải hôm nay mẹ trúng thưởng ? Hay là có việc vui gì, làm cho buổi tối mẹ thi triển tài năng như vậy?”

      Ba Hứa uống ngụm canh, “Ba hoa, mẹ con là muốn bổ dưỡng cho con.”

      Hứa Mịch gắp hạt dẻ cắn miếng, gật đầu, “là muốn bổ dưỡng bổ dưỡng, lâu rồi con được ăn phong phú như vậy!” Trước kia rất béo, vì để cho giảm béo, mẹ Hứa vẫn khống chế ẩm thực của , nhất là bữa tối.

      Mẹ Hứa bận xong, ngồi xuống bàn cơm, “Mẹ đây là sợ cháu ngoại mẹ đói.”

      Hứa Mịch cười hì hì, “Hóa ra bây giờ con là dính quang đứa bé. Con đây cần phải ăn nhiều chút. Qua thôn này có điếm.” Hóa ra mang thai còn có chỗ tốt, chính là có thể quanh minh chính làm cái ăn hóa.

      Mẹ Hứa nhìn Hứa Mịch ăn vui vẻ như vậy, bản thân cũng vui mừng. Giống như ngày hôm qua vẫn là đứa bé, hôm nay sắp làm mẹ. “Ăn nhiều chút. Con phải thành phố B, cũng ăn được đồ ăn do mẹ nấu.” Mẹ Hứa nhịn được, nước mắt xuất .

      Mẹ già cảm xúc đến nhanh như vậy, Hứa Mịch sửng sốt, buông thìa, chuyển ghế sang cạnh mẹ Hứa, ôm bả vai của bà, “Mẹ, tốt mẹ khóc cái gì a. Con còn chưa thành phố B đâu. Chắc phải sang tháng sau mới . Việc ở công ty còn chưa làm xong. Đơn xin từ chức còn chưa nộp lên.”

      Mẹ Hứa lau nước mắt, “Thế cũng là phải a. Con gả cho người ta chính là thành đứa bé nhà người khác, thể luôn luôn ở tại bên người mình.”

      Nhìn thấy mẹ già như vậy, trong lòng Hứa Mịch cũng chịu được, cũng sắp làm mẹ, cũng càng thêm cảm nhận được tâm tình của ba mẹ. “Con cũng phải là về nữa, đây là nhà của con, con vẫn đều là đứa bé nhà họ Hứa a.” Hứa Mịch ôm mẹ Hứa lay lay làm nũng, “Mẹ đều sắp là bà ngoại, còn khóc như đứa bé vậy. Đừng khóc nữa. Con cho mẹ hôn cái.”


      Gà hầm hạt dẻ:
      [​IMG]

      Chân giò nấu bí ngô

      [​IMG]

      Cải thìa xào ức gà
      [​IMG]

      Rau cần xào tôm nõn

      [​IMG]

      Đậu phụ sợi khô xào mộc nhĩ đen
      [​IMG]

      Cá nheo hầm đậu phụ
      [​IMG]
      Last edited: 24/4/15
      Juuni, linhdiep17, Mizuki3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :