Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 12

      Đến phụ khoa, Hứa Mịch choáng váng, đúng là sấm sét giữa trời quang. Mẹ kiếp, sao lại có thể như vậy. Đột nhiên kết hôn còn chưa tính, bây giờ còn có thai, vừa kết hôn được tháng, có thai? còn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ! đúng, phải kết hôn còn chưa thích ứng xong.

      “Cái kia, tôi chỉ là kinh nguyệt đều mà thôi. Trước kia tôi cũng thường đều mà. Có lần còn chậm tận nửa tháng cơ. Bây giờ mới chậm tuần, làm sao có thể mang thai.” Hứa Mịch di di ngón tay bàn, cố gắng giãy dụa.

      Nữ bác sĩ hiển nhiên là quen với loại chuyện này, giọng lạnh lùng nghiêm khắc, “Tôi là bác sĩ hay là bác sĩ?”

      Hứa Mịch im lặng, được rồi, bà là.

      “Tình huống như tôi gặp nhiều rồi. Có rất nhiều đều giống như , kiểm ra phát là có thai còn sống chết tin. Buổi sáng hôm nay cũng có . so với kia còn tốt hơn nhiều, ít ra còn có người cùng. kia là đến mình. ta biết được là mình mang thai, kết quả khóc trời khóc đất khống chế được cảm xúc. Vài người chúng tôi phải giữ ta lại ta mới ổn định lại được.” Nữ bác sĩ lắc đầu, cảm thán.

      Hứa Mịch: “…”

      Hà Thăng: “…”

      là người lớn, phải có trách nhiệm với hành vi của mình. Mang thai chính là mang thai.” Nữ bác sĩ lại liếc nhìn Hà Thăng đứng cạnh Hứa Mịch, “Là đàn ông phải làm được chuyện đàn ông nên làm. Đừng có mà làm cho phụ nữ phải chịu trách nhiệm với hành vi của cậu”

      Hà Thăng: “…”

      Hứa Mịch nhìn thoáng qua Hà Thăng, giải thích giúp ta, “ phải, bà hiểu lầm rồi, ta là đồng nghiệp của tôi.”

      Nữ bác sĩ nghe thấy thế, thở dài: “Haiz, lại là người biết ba của đứa bé là ai”

      Hứa Mịch: “…” Được rồi. gì nữa.

      Nữ bác sĩ nhìn thấy Hứa Mịch rối rắm, nghĩ rằng muốn sinh ra đứa bé này, bà ta vừa viết đơn thuốc vừa , “ muốn chú ý nghỉ ngơi. vốn bị thiếu máu, bây giờ thai nhi ổn định, hơn nữa lại bị động thai, cho nên mới đau bụng. Đợi lên lầu kiểm tra tình trạng thai nhi xong, rồi quyết định xem khi nào nạo thai.”

      “Bác sĩ, tôi nạo thai” Hứa Mịch cau mày . Bây giờ cảm thấy rất phức tạp. Trong bụng có cục cưng, chưa thể chấp nhận được. Tuy rằng chưa sẵn sàng tiếp nhận đứa , nhưng mà hoàn toàn có ý muốn từ bỏ đứa bé này.

      Đột nhiên rất muốn biết sau khi biết chuyện này Du Ninh Trạch có phản ứng như thế nào.

      … … …

      Tuy rằng hôm nay Hứa Mịch có khẩu vị, nhưng mà buổi tối lúc ăn cơm vẫn cố gắng ăn bát, lại vào bếp múc bát canh gà.

      Ba Hứa lâu rồi chưa thấy Hứa Mịch có khẩu vị tốt như vậy, ông : “Như vậy mới đúng. Con gầy như thế phải ăn nhiều vào. Bình thường con cũng chỉ ăn có tí cơm, còn chưa được nửa bát, còn ra bộ dạng gì nữa. Bây giờ con lại phải giảm béo, muốn tăng cân mới đúng. Con gầy như thế có khi gió còn thổi bay được.”

      Mẹ Hứa đồng ý, “Ai , bây giờ dáng người A Mịch là vừa phải. Con muốn béo như thế làm gì. Vất vả lắm A Mịch mới gầy xuống, chẳng lẽ ông còn muốn A Mịch béo như trước kia?”

      Ba Hứa gì nữa, im lặng ăn cơm. Qua nhiều năm ông rút ra được kết luận, cùng bà ấy tranh cãi chính là tự tìm khó chịu.

      Mẹ Hứa ăn cơm xong, mở hòm thuốc lấy thuốc cảm ra pha với nước để rồi để lên bàn, “A Mịch, mẹ thấy con hơi có giọng mũi, chắc là bị cảm rồi. Uống cái này đề phòng .”

      Hứa Mịch uống canh gà, nghe thấy vậy, tâm tình phức tạp, nhìn mẹ mình: “Mẹ, con có chuyện này muốn , mẹ đừng kích động.”

      Hứa Mịch biết bà sớm muốn làm bà ngoại.

      “Chuyện gì thế.”

      Hứa Mịch hắng giọng, “Con có thai rồi. Lúc chiều con bệnh biện khám bệnh. Bác sĩ con thể tùy tiện uống thuốc.”

      Ba Hứa: “Cái gì! Nhanh như thế có mang thai?!”

      Mẹ Hứa: “Cái gì! Nhanh như thế có mang thai?!”

      Nhìn , chỉ mỗi thấy nhanh, mọi người đều thấy nhanh. Nhìn thấy ba mẹ mình mất bình tĩnh như vậy, đột nhiên Hứa Mịch lại bình tĩnh hơn.

      Hứa Mịch phát mình ăn no, sức lực người cũng nhiều hơn, đầu cũng nặng như trước, tuy còn hơi chóng mặt. Quả nhiên là dân dĩ thực vi thiên, ăn no dễ làm việc. Về sau cần tuyên truyền tốt, mọi người sinh bệnh ăn là làm bệnh tình tăng lên a! Ăn mới là vương đạo.

      Cơm nước xong nghỉ ngơi lúc, mẹ Hứa giục Hứa Mịch tắm nước ấm.

      Nhân lúc Hứa Mịch tắm, mẹ Hứa vào bếp nấu bát canh gừng. Hứa Mịch tắm xong, nhìn thấy bát canh gừng, nhíu mày ghét bỏ : “Con ghét nhất gừng.”

      “Gừng có gì mà ghét, trừ lạnh a. Bây giờ con thể uống thuốc, uống bát canh gừng, đợi tý nữa đắp chăn cho ra mồ hôi, khỏi cảm thôi” Mẹ Hứa đưa bát canh gừng đến trước mặt Hứa Mịch, “Nhanh, nhân lúc còn nóng uống .”

      Đứa chính là phiền phức. Còn chưa thành hình, bắt đầu giày vò bà đây. Trong lòng Hứa Mịch có ý kiến. Có ý kiến là chuyện của có ý kiến, nhưng mà vẫn nhận bát từ tay mẹ Hứa, hơi uống hết.

      “Haizzz, con bé này. biết uống chậm chút sao. Chả may dọa đến cháu ngoại của mẹ sao. Con lớn như vậy, sao còn lỗ mãng như thế.”

      Hứa Mịch đưa bát cho mẹ Hứa, “Ai nha, con đau đầu muốn chết. Mẹ đừng con. Càng con càng đau đầu.”

      “Được được được, mẹ . Con nhanh ngủ . Đắp chăn kín vào” Mẹ Hứa nghĩ nghĩ, “ được, đêm nay mẹ ngủ với con, với cái tướng ngủ của con, nửa đêm đá chăn hỏng rồi”

      “Vâng, để cho ba mình trông phòng .” Hứa Mịch vẫy vẫy tay. vào phòng ngủ.

      Hứa Mịch vào phong, ba Hứa cùng mẹ Hứa ngồi ở phòng khách xem TV.

      “Tôi nghĩ để A Mịch đến thành phố B làm, bà thấy sao.” Ba Hứa xem TV, đột nhiên .

      Mẹ Hứa chuyện, chỉ xem TV.

      “Con bé cùng Ninh Trạch vốn là kết hôn vội, hiểu biết lẫn nhau lại ít. Bây giờ lại ở riêng cũng tốt. Vẫn là thành phố B . Cùng Ninh Trạch ở với nhau.” Ba Hứa rót ly trà, uống ngụm, tiếp tục : “ Có mỗi đứa con , cho nó rời nhà tôi cũng bỏ được. Nhưng mà đường của A Mịch về sau còn rất dài, chúng ta thể vẫn cùng nó. Ở lại bên người con bé chỉ có Ninh Trạch”

      Mẹ Hứa nghe mấy câu cuối, hốc mắt đỏ lên, “Tôi biết. Con bé là nên thành phố B cùng Ninh Trạch. Haizzzzz, với tính tình của nó, tôi sợ nó ở chung được với mẹ chồng”

      “Tuy rằng A Mịch bị chúng ta chiều hư rồi, tính tình tốt. Nhưng mà con bé cũng phải người biết chuyện như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì ở chung được với mẹ chồng, nên ? Như thế là được. Chúng ta thể chiều nó.” Ba Hứa đặt chén xuống, nhíu mày .

      “Được được được, ông tốt rồi. Cũng phải thịt người ông rơi xuống, ông đau lòng.” Mẹ Hứa ngữ khí tốt, nước mắt của bà nhịn được mà rơi xuống.

      Mẹ Hứa vừa khóc, ba Hứa làm được gì, ngữ khí của ông dịu xuống, “ Đấy cũng là miếng thịt trong lòng tôi a. Vì để sau này tốt cho nó bây giờ chúng ta phải đẩy nó . Cho dù nó ở nhà chồng chịu khổ, cũng phải còn có chúng ta làm chỗ dựa sao. Tôi thấy nhà thông gia cũng phải là người biết lý lẽ. Chỉ cần A Mịch làm tốt, bọn họ cũng đối xử như thế nào với con bé.”

      Mẹ Hứa gì, quay đầu yên lặng vừa xem TV, vừa lau nước mắt. Bà luôn luôn là cảm tính lớn hơn lý tính.

      Đúng lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên. Mẹ Hứa nhìn đồng hồ, 9 rưỡi, sao còn có người đến nhà?

      Ba Hứa đứng lên mở cửa, mở cửa ra thấy người đến, ông ngạc nhiên kinh hãi.

      Du Ninh Trạch mang theo hành lý , đứng ở cửa, khóe môi tươi cười, lúm đồng tiền như như dưới ánh đèn cầu thang, “Ba”

      “Ninh Trạch, sao con lại về?” Ba Hứa tránh người sang bên, cho Du Ninh Trạch vào nhà.

      công tác ạ, ngang qua thành phố A, cho nên về.” Du Ninh Trạch cười trả lời ba vợ.

      Mẹ Hứa thấy Du Ninh Trạch đến cũng vô cùng kinh ngạc, bà đứng lên, “Sao gọi điện về báo trước, chúng ta cũng chuẩn bị. Muộn như thế, ăn cơm tối chưa”

      Bị mẹ Hứa hỏi như vậy, Du Ninh Trạch hơi ngại, đúng là thấy đói bụng. Nhưng mà vẫn ngại làm phiền mẹ vợ, “ ăn máy bay rồi ạ”

      “Thức ăn máy bay ăn được bao nhiêu. Trong phòng bếp còn canh gà, để mẹ đun lại cho con” Mẹ Hứa xong lập tức vào bếp.

      Du Ninh Trạch đặt hành lý lên sofa, ngăn cản , “Mẹ, cần….” phiền….. đáng tiếc mẹ Hứa sớm vào bếp, còn chưa xong.

      Ba Hứa biết Du Ninh Trạch là người hướng nội, ông sợ Du Ninh Trạch được tự nhiên, , “Nhà mình cả, có việc gì”

      Du Ninh Trạch ngồi sofa, cười : “Vâng, ba”

      Tầm mắt của lại lướt qua trong phòng, thấy được người mà mình nhớ nhung, hơi thất vọng. Đêm nay định từ Hong Kong bay thẳng về thành phố B, kết quả đến sân bay, trong đầu lại tự chủ được mà nhớ đến thân ảnh Hứa Mịch hôm trước ở sân bay. Ma xui quỷ khiến thế nào, lại đổi vé máy bay, đổi thành bay về thành phố A.

      Trước khi lên máy bay, gọi điện cho trợ lý của mình, bảo trợ lý đem hội nghị sáng ngày mai chuyển thành chiều mai.

      Ừ, vẫn là về gặp vợ mình trước.

      Ba Hứa giống như là biết tâm tư của Du Ninh Trạch, “Hôm nay A Mịch khỏe. ngủ rồi”

      Du Ninh Trạch giật mình, “Bị bệnh ạ?”

      có việc gì, bệnh vụn vặt thôi, bị cảm sốt .” Xem ra Du Ninh Trạch còn chưa biết chuyện Hứa Mịch có thai, ba Hứa cũng thêm. Ông cảm thấy để cho con mình tự cho Du Ninh Trạch tốt hơn. Vẫn là cho vợ chồng bọn nó có chút lạc thú.

      Du Ninh Trạch uống xong canh gà của mẹ Hứa, cảm thấy ấm bụng, vô cùng thoải mái. Phần thoải mái này kéo vào tận trong lòng . Tuy rằng thời gian ở chung với người nhà Hứa Mịch có vẻ ít, nhưng mà rất thích gia đình Hứa Mịch. Rất có tình cảm.

      Bởi vì sợ làm Hứa Mịch tỉnh, Du Ninh Trạch ở phòng WC bên ngoài tắm rửa xong mới tay chân vào phòng Hứa Mịch.

      Trước khi vào mẹ Hứa còn đặc biệt dặn Du Ninh Trạch để ý Hứa Mịch, đừng để nửa đêm đá chăn. Du Ninh Trạch cười cam đoan, “Tuyệt đối để ấy nửa đêm đá chăn.
      A fang, Juuni, linhdiep178 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nàng pro quá, cám ơn nàng, truyện rất hay :-*
      lynnnng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      A du nhìn cute ngây ngô z thôi chứ năng lực "tiềm " bên trong = )))))
      :yoyo14::yoyo14:
      lynnnng thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      Chương 13

      Tối hôm qua ngủ sớm, mới hơn bảy giờ, Hứa Mịch tỉnh. Tuy rằng nửa đêm thấy nóng mà tỉnh lại hai lần, nhưng mà cũng may là đêm vô mộng, ngủ rất ngon.

      Quả nhiên giấc ngủ là vô cùng quan trọng đối với con người, bây giờ Hứa Mịch cảm thấy thần thanh khí sảng. Trừ bỏ người hơi dinh dính, chắc là tối hôm qua ra mồ hôi.

      Hứa Mịch từ giường đứng lên, vào WC tắm rửa.

      Tắm xong, Hứa Mịch quấn khăn tắm ra. đến tủ quần áo, đuôi mắt thấy người giường còn ngủ. Bình thường mẹ già sớm dậy, hôm nay thế mà vẫn ngủ. khó có dịp như vậy.

      Hứa Mịch cởi khăn tắm, cầm bộ quần áo ngủ mặc, lại bò lên giường. Hôm nay là cuối tuần, nằm lười là đúng.

      Hứa Mịch dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, chơi lúc đột nhiên thấy thích hợp. Tóc mẹ già ngắn như thế. Bởi vì vừa rồi là quay lưng về phía ngủ, cho nên lúc trèo lên giường chỉ thấy cái gáy.

      thả di động xuống, nghiêng đầu nhìn, giật mình. Đây là đầu đàn ông a.

      hơi nghiêng người nhìn mặt, mẹ nó, quả nhiên là Du Ninh Trạch. Người này về lúc nào a? Từ trời rơi xuống sao? Cũng báo trước.

      Vậy người tối qua ngủ cùng là Du Ninh Trạch?

      Lúc này, đột nhiên Du Ninh Trạch cựa người. Hứa Mịch nghĩ là bị làm tỉnh. Kết quả chỉ quay người nằm ngửa tiếp tục ngủ.

      Làn da trắng nõn, mũi thẳng, mí mắt nhắm chặt, lông mi dài, cả người nhìn qua dịu dàng tĩnh nhã tưởng được.

      Hứa Mịch yên lặng nghĩ, loại tư thái này mà đặt ở cổ đại, hẳn là thuộc loại thư sinh yếu đuối . Hứa Mịch hơi nằm xuống, tay phải chống đầu, nhìn ngủ.

      Chậc…. Làn da tốt. như , thỉnh thoảng còn nổi vài cái mụn. Ngô… tướng ngủ cũng nhã nhặn như vậy. giống như , tướng ngủ thể chấp nhận được.

      Nhìn nửa ngày, Hứa Mịch cũng nản. nằm hẳn xuống, tay nhàng vòng sang, ở trong chăn ôm lấy eo của . eo của thịt thừa cũng có, tuy là còn cách lớp áo ngủ, nhưng mà Hứa Mịch biết dưới lớp áo ngủ cảm xúc eo là vô cùng tốt.

      Đột nhiên nhớ tới, trước kia lúc làm tình, đều ôm thắt lưng của , còn thường thường xoa nắn, ăn đậu hủ.

      Vừa nghĩ như thế, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh người rong ruổi phả những hơi thở nóng rực bên tai . Nhìn bề ngoài người nho nhã cao quý, ra nội tâm lại vô cùng nhiệt tình.

      Phụ nữ khi đến độ tuổi đều muốn có cái ôm ấm áp để có thể dựa vào, muốn có cảng tránh gió. Ừ, trước mắt vẫn rất thích cái ôm ấm áp này, xem như đây là bến cảng của . Về sau trước được, dù sao bây giờ xã hội có tỉ lệ ly hôn rất cao, tỷ lệ ngoại tình cũng rất cao Còn cân tiếp tục quan sát, tiếp tục hiểu biết/

      Ngay ở lúc Hứa Mịch còn du lịch ở chốn thần tiên, Du Ninh Trạch mở mắt, ánh mắt mê màng của nhìn Hứa Mịch cái, lại vươn tay sờ trán , xác định là nhiệt độ bình thường mới yên tâm.

      “Sao lại dậy sớm thế?” Du Ninh Trạch mới dậy, thanh vẫn còn hơi khàn khàn.

      Hứa Mịch cười hì hì tựa đầu vào người , “Ngủ đủ rồi, tự nhiên tỉnh. về lúc nào. Em còn tưởng hôm qua người ngủ với em là mẹ.”

      Du Ninh Trạch xoay người, ôm Hứa Mịch, “Về tối hôm qua”

      nghỉ làm?”

      Du Ninh Trạch nở nụ cười, “Nghỉ buổi sáng, cũng có việc gì”

      “Bận như vậy, cuối tuần còn phải làm sao. buổi chiều phải sao?”

      “Ừ, ăn cơm trưa xong, phải ra sân bay. Buổi chiều có cuộc họp.”

      “Ông chủ của các đúng là thuộc giai cấp bóc lột. Áp bức sức lao động thặng dư.” Hứa Mịch bĩu môi.

      Du Ninh Trạch nghe Hứa Mịch như vậy, trong lòng hơi chột dạ, “Khụ khụ. ra cũng phải là bóc lột. Cuối tuần bọn tăng ca cũng có phụ cấp. Tùy vào số giờ. Bình thường cuối tuần cũng phải làm, chẳng qua là gần đây công ty có nhiều việc, cho nên cần tăng ca đẩy nhanh tiến độ.

      Hứa Mịch trêu Du Ninh Trạch, “Sao lại thà thế, còn biết giải thích cho ông chủ của . Ông chủ là họ hàng của à? Em cho biết, bây giờ ở xã hội mà quá thà, bị người bắt nạt. Cho dù là ở công ty cũng thế.”

      Du Ninh Trạch xoa đầu Hứa Mịch, “ sao. Ở công ty ai dám bắt nạt , đều nghe lời anhh.” Ừ, trừ bỏ Từ Khiêm dám hô to gọi với ra.

      “Vậy được rồi. Nhưng mà em vẫn cảm thấy rất dễ bị bắt nạt.”

      Du Ninh Trạch xoay người đè lên Hứa Mịch, xoa bóp má , “ nhìn qua đâu có dễ bị bắt nạt.” bắt nạt có khi cũng chỉ có .

      . Sao em lần đầu tiên thấy , liền cảm giác được ngoài mặt ra vẻ đứng đắn ra trong lòng vô cùng hồi hộp? Làm cho em rất muốn bắt nạt .”

      “Khi đấy là lần đầu tiên xem mắt, khó tránh khỏi hồi hộp. đối với người khác hồi hộp.” Du Ninh Trạch cãi lại. Hơn nữa lúc đấy vừa nhìn thích này, tâm lý khẩn trương muốn chết. ra xã hội nhiều năm, sớm luyện được năng lực gặp việc sợ hãi. Gặp được Hứa Mịch là ngoại lệ.

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, hình như đúng. Thái độ của ở trước mặt với trước mặt người khác là hoàn toàn khác nhau. Giống như là lúc ở trước mặt người khác xa la khách sáo, nhã nhặn lễ phép, thái độ có trước có sau.

      Hứa Mịch cười mắt đều nheo lại, “Em biết mà, đối với em là nhất kiến chung tình, vừa gặp , thấy em thiên sinh lệ chất, bị nhan sắc thướt tha cùng khí chất của em thuyết phục.”

      Du Ninh Trạch nhin cái trán trắng nõn của , nhịn được, cúi đầu hôn cái, cười , “ tự kỷ”

      “Sức quyến rũ quá lớn, tự kỷ được.” Hứa Mịch đẩy Du Ninh Trạch, “ xuống , nặng chết mà còn đè em.”

      ra Du Ninh Trạch cũng đè cả người lên Hứa Mịch, chỉ dùng nửa thân đè . Vốn bình thường, nhưng Hứa Mịch phát có vật cứng đặt ở đùi mình, liền thấy to đầu. Đều đàn ông buổi sáng là lúc hưng phấn nhất, nhưng mà bây giờ chịu nổi ép buộc.

      Còn chưa dứt lời, vừa xong, Du Ninh Trạch thế nhưng trực tiếp đè xuống hôn cổ, tay còn theo váy ngủ lần lên, “Cơ hội khó được.”

      Hứa Mịch tay đè tay cái tay làm loạn của Du Ninh Trạch, thái độ kiên quyết, “Bây giờ thể làm.” Hứa Mịch đột nhiên nhớ lần trước họ cũng làm ở khách sạn, may mắn lúc đấy ảnh hưởng đến đứa bé.

      Du Ninh Trạch dừng lại, nâng mắt nhìn khó hiểu, “Vì sao?”

      Hứa Mịch nhìn ánh mắt tò mò của Du Ninh Trạch, hiểu sao tâm tình lại tốt lên, “ đoán xem”

      Du Ninh Trạch vô cùng chán nản, đáng thương . “A Mịch, buổi trưa phải rồi.”

      Ý tứ là, buổi trưa phải , bây giờ có nhiều thời gian, có thể làm liền làm.

      Hứa Mịch vỗ đầu Du Ninh Trạch cái, ám chỉ , “Quả nhiên đàn ông đều là tinh trùng lên não. phải muốn làm ba ba sao? Muốn làm ba ba phải kiềm chế.”

      bậy. Nếu muốn làm ba ba, chúng ta càng phải cố gắng a.” Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch lay lay.

      “Em này Du Ninh Trạch, người đàn ông trưởng thành còn làm nũng, thấy xấu hổ sao.” Hứa Mịch cười trêu .

      “Đối với vợ của mình, có gì mà xấu hổ. Chúng ta tiếp tục .” Du Ninh Trạch cười lộ ra lúm đồng tiền. Tuy rằng rất muốn làm, nhưng mà vẫn phải có Hứa Mịch đồng ý mới được. muốn bắt buộc Hứa Mịch.

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Hừm, cho tin xấu và tin tốt. Đợi em xong rồi lại quyết định xem có làm nữa hay . muốn nge tin xấu trước hay tin tốt trước?”

      “Tốt xấu cùng nghe.” Du Ninh Trạch được đến Hứa Mịch đồng ý, bây giờ thầm nghĩ Hứa Mịch nhanh lên.

      “Nóng vội ăn được đậu hũ nóng.”

      “Nếu mà vội, đậu hũ đều bị người khác đoạt hết, càng ăn được.” Du Ninh Trạch tiếp lời.

      Hứa Mịch giật giật khóe miệng, “Mẹ nó, thắng. Thôi trêu nữa. Tin xấu là, trong hai tháng tương lai đều phải cấm dục.”

      Nhìn thấy vẻ mặt kháng nghị của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch tiếp tục , “Tin tốt là, em có thai, qua chính tháng nữa được làm ba ba.”

      Mắt Du Ninh Trạch trợn to, sau đấy vẻ mặt mừng như điênn cùng tin được, “Cái gì! Nhanh như vậy!” lập tức xuống khỏi người Hứa Mịch, nhìn bụng , “Từ khi nào?”

      “Chắc là đêm hôm đám cưới hoặc là ngày hôm sau đám cưới”

      Du Ninh Trạch hôn Hứa Mịch cái, mắt sáng lên vẻ mặt sùng bái nhìn , khen ngợi, “A Mịch, em lợi hại. Sao em lại có thể lợi hại như thế.” Vợ của chính là giống người khác, ngay cả có thai cũng nhanh như thế.

      Hứa Mịch che mặt, vô cùng cảm thấy phải là lợi hại. Mà đầu sỏ gây nên việc này là mới đúng. Trong số bạn bè , vừa kết hôn có thai như thế này hình như cũng chỉ có . Đây là có bao nhiêu vội vàng a!

      Người đàn ông này quá hưng phấn rồi, đột nhiên lo lắng, “Du Ninh Trạch, thấy là quá nhanh sao. Em còn chưa sẵn sàng làm mẹ đâu.”

      Trong lòng Du Ninh Trạch vô cùng kích động, nhàng ôm Hứa Mịch, dám dùng sức, chỉ sợ làm vỡ, cảm thấy miệng mình đều cười đến mang tai rồi, “ có việc gì, còn có chín tháng cho em chuẩn bị.”

      “Vậy chuẩn bị tốt để chào đón sinh mệnh mới rồi sao. Em vẫn cảm thấy rất thực. Sao em chuẩn bị làm mẹ rồi. Vừa quen được tuần kết hôn, còn chưa đến tháng, cũng có đứa bé. Chúng ta đúng là tốc độ Thâm Quyến. Có phải là chúng ta cần suy nghĩ thêm?”

      Du Ninh Trạch nhận ra Hứa Mịch bất an, ra vợ này vẫn chần chừ. Có số việc phải , nhìn vào mắt , “A Mịch, chúng ta đều là người lớn rồi, đều biết bản thân làm gì. và em kết hôn là trải qua suy nghĩ kỹ càng, cho dù động lực của kết hôn là vì chút ngoài ý muốn, cho dù từ đầu cũng ở trong trạng thái , nhưng mà biết ý nghĩ ở sâu trong lòng mình, lúc đấy là càng sợ em bị người khác cướp , cho nên mới nhanh chóng kết hôn, cái này vẫn với em, bởi vì cảm thấy thời gian chứng minh tất cả, chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc.”

      “Em vẫn tưởng là nhà em bức hôn cho nên mới đồng ý lấy em.” Những lời này tồn tại trong lòng Hứa Mịch lâu rồi, lúc đấy nhẫn đính hôn của hai người đều qua loa, còn với bố mẹ là chọc nóng nảy kết hôn.

      “Nếu thích, có ai bắt ép được .” Vẻ mặt Du Ninh Trạch nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, “A Mịch, em cần phải tin tưởng hơn vào hôn nhân của chúng ta. Cũng tại làm tốt, làm cho em thấy an toàn. Sau này chúng ta cần chia sẻ nhiều hơn được ? cần để việc ở trong lòng.”

      “Ừ. Chia sẻ là cầu nối.” Hứa Mịch gật gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch cảm thấy bản thân là đứa bé, bị người lớn ân cần dạy bảo. Trước kia những lúc cùng Du Ninh Trạch ở chung, vẫn cảm thấy ngây thơ như vậy. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của , Hứa Mịch rất muốn hỏi, có phải là bị quỷ nhập vào người . Nhưng mà xét thấy khí bây giở có vẻ nghiêm túc, cho nên vẫn ngắt lời.

      “Chúng ta cùng nhau cố gắng. Nếu làm tốt, em cũng phải để sửa lại. Dù sao chúng ta còn đoạn đường rất dài phải .”

      “Em làm tốt cũng để sửa. Tuy rằng nhất định là em nghe.” Thái độ Du Ninh Trạch còn rất nghiêm túc, làm cho tâm tình yên của Hứa Mịch yên lặng lại.

      Du Ninh Trạch “….”

      “Được rồi, cẩn thận ra lời trong lòng, em rút lại câu cuối.” Hứa Mịch chột dạ nhận sai.
      A fang, Juuni, linhdiep177 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 14

      Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch ra vẻ ăn năn, chút do dự mà vạch trần , “Rất có thành ý.”

      Hứa Mịch: “Thành ý vô cùng to lớn.”

      Du Ninh Trạch: “” dối tốt cho việc dưỡng thai.”

      Hứa Mịch: “Đứa bé còn chưa thành hình, cũng có chỉ số thông minh. Dạy cũng như dạy.”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Đây là mẹ kế đúng ? Đứa bé còn chưa sinh ra bị có chỉ số thông minh….

      Hứa Mịch nhìn bộ dạng kinh ngạc của Du Ninh Trạch, cười vô cùng đắc ý, đôi mắt cũng sáng lên rọi thẳng vào lòng Du Ninh Trạch.

      Du Ninh Trạch nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Mịch, tâm tư chuyển chuyển lại, rốt cục : “A Mịch, em có nghĩ tới việc, đến thành phố B làm việc?”

      Đối với vấn đề của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch chút cũng giật mình, “Cuối cùng cũng hỏi em vấn đề này? Nhìn trước kia 1 câu cũng nhắc đến, em còn tưởng là chút cũng muốn em đến thành phố B đâu.”

      Du Ninh Trạch hơi nhíu mày, nhất thời đoán được ý của Hứa Mịch, biết có đồng ý , nhưng vẫn : “Từ rất lâu trước kia, muốn hỏi em, nhưng mà nhìn bộ dạng của em như là chút cũng muốn đến thành phố B, cho nên cũng hỏi.”

      Hứa Mịch nhíu mày, “Vậy là muốn em ? Vẫn là muốn em ?”

      Du Ninh Trạch hôn lên lông mày Hứa Mịch, cười tủm tỉm , “Đương nhiên là muốn. Muốn sắp chết cơ. Nhưng mà muốn miễn cưỡng em.”

      Mỗi người đều có vòng tròn trong cuộc sống của mình, thể bắt ép Hứa Mịch buông tha cho vòng tròn của mình mà vào vòng tròn của . Cho dù hai người là vợ chồng, nhưng mà Hứa Mịch vẫn có quyền được chọn.

      “Vậy sao sớm hỏi muộn hỏi, lại cố tình hỏi lúc này. Có phải là muốn đứa bé cần mẹ ?” Hứa Mịch trong lòng vui vẻ, nhưng mà nhịn được trêu .

      “Lúc trước vẫn tìm thấy cơ hội thích hợp, bây giờ còn phải là lửa sém lông mày sao.” Du Ninh Trạch , “A Mịch, hôn nhân khác thường có rất nhiều nhân tố chắc. Chúng ta cần sớm bỏ những nhân tố chắc này! May sao cục cưng biết ba ba khó xử, đến kịp thời.”

      “Sao trước kia biết biết ăn như thế.”

      Du Ninh Trạch nghiêm túc, “Đấy là tại em đủ hiểu . Cho nên em cần đến thành phố B để hiểu về hơn. tin chắc là bố mẹ em cũng đồng ý.”

      Hứa Mịch cong khóe môi,, biết bố mẹ cũng sớm có ý nghĩ cho đến thành phố B, nhưng mà vẫn cố ý , “Nếu có thể thuyết phục được bố mẹ em, như vậy bổn nương suy nghĩ thêm”

      Lúc trước Hứa Mịch lo lắng đến vấn đề hôn nhân khác thường, nhưng mà thể xác định được Du Ninh Trạch nghiêm túc đến mức nào. Bây giờ xem ra người đàn ông này là có đem đoạn hôn nhân để vào trong lòng.

      Hứa Mịch như thế xem như là đồng ý rồi. Du Ninh Trạch cùng phấn khích, ôm chặt Hứa Mịch, vẫn cọ cọ vào , lại hôn lên môi đỏ của cái, “A Mịch, em tốt.”

      Hứa Mịch lại cảm thấy có vật nóng cứng rắn đặt đùi mình, đen mặt, lại hơi ngượng, bởi vì phát cũng muốn. Quả nhiên, phụ nữ tới năm tháng nhất định đói khát sao? Trong lòng Hứa Mịch bối rối.

      đẩy Du Ninh Trạch, giục , “Nhanh rời giường, ăn sáng. Em đói muốn chết rồi.”

      Vừa nghe thấy Hứa Mịch đói bụng, Du Ninh Trạch lạp tức xuống giường vào WC rửa mặt.

      Du Ninh Trạch vẫn cố gắng bỏ qua phản ứng ở thân dưới, nhưng mà rửa mặt xong phát thân dưới vẫn vô cùng cứng rắn. Vợ ở bên ngoài, lại thể ăn. nhận mệnh đem tay phải xuống phía dưới.

      Du Ninh Trạch vừa vào WC hơn nửa tiếng cũng chưa ra, Hứa Mịch đợi cũng sắp ngủ rồi. xuống giường, đến bên ngoài WC gõ cửa, “Du Ninh Trạch, có sao ? Là bị táo bón hay là rơi vào bồn cầu?”

      Du Ninh Trạch vốn sắp đến cực hạn, tốc độ tay cũng càng lúc càng nhanh. Ngay ở lúc đến đỉnh toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể đều dồn vào tay, đột nhien nghe thấy giọng Hứa Mịch, hoảng sợ. Liên quan đến tiểu Ninh Trạch cũng run lên.

      Du Ninh Trạch cảm thụ vô cùng sâu sắc, loại việc này nếu bị quấy rầy vài lần, công năng của chắc chắn có chướng ngại.

      nghe thấy thanh bên trong, Hứa Mịch lại gõ cửa, “Du Ninh Trạch! Du Ninh Trạch, mau cho em biết còn sống hay chết?”

      “Sống”

      Du Ninh Trạch ổn định lại, lúc sau, mới mở cửa WC.

      Nhìn thấy Hứa Mịch mở to mắt tò mò đánh giá , tai Du Ninh Trạch đỏ lên, ánh mắt cũng mê ly, dám nhìn mắt Hứa Mịch.

      Hứa Mịch chú ý đến Du Ninh Trạch khác thường, lẩm bẩm giống như tìm được tri , “ nghĩ đến cũng bị táo bón a. Em có đứa em họ mỗi lần WC đều bị táo bón. Nhưng mà vẫn tốt hơn nó nhiều, mỗi lần nó đều phải ngồi tiếng.”

      …..” Du Ninh Trạch suýt bị táo bón, nhưng mà nhìn thấy Hứa Mịch vẻ mặt ‘Nếu bị táo bón tại sao ở trong WC lâu như thế, em hiểu mà, cần giải thích’ liền nhịn xuống, “Khụ… xong rồi, em rửa mặt .” xong, trực tiếp vòng qua Hứa Mịch đứng ở cửa, ra WC.

      Hứa Mịch vừa vào WC vừa : “Đầu năm nay người giống như em từ dạ dày thông xuống chỉ mất 1,2 phút rất ít, cơ bản đều có”

      Du Ninh Trạch: “…..”

      … … …

      Du Ninh Trạch từ trong phòng ra, nhìn thấy Ba Hứa ngồi ăn sáng ở bàn ăn, cười chào, lúm đồng tiền như như “Ba”

      Ba Hứa ngẩng đầu nhìn thấy Du Ninh Trạch, gật đầu, “Ở trong bếp có bữa sáng của các con.”

      “Vâng ạ.” Du Ninh Trạch nhanh chóng vào phòng bếp, bưng cháo hầm ra, lại vào mang vỉ bánh bao hấp ra.

      múc hai bát cháo, cũng chưa có ý ăn luôn. ngồi thẳng ghế, nhìn cả phòng, “Ba, mẹ đâu ạ?”

      Ba Hứa ngẩng đầu, “Bà ấy làm rồi.”

      Du Ninh Trạch: “Con có chuyện này muốn thương lượng với ba. Sau rồi ba lại với mẹ.”
      Last edited: 10/4/15
      A fang, Juuni, linhdiep177 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :