Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ủng hộ nàng thêm 1 chương nữa :v đọc ko đủ aaa :034:
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Ôi! Hạnh phúc chưa kìa...gặp nhau ở WC sau mấy tháng xa nhau......He...he...thanks bạn

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 8

      Hóa ra từ hôm kia Du Ninh Trạch Hong Kong công tác. Vừa lúc hai ngày này có công việc với Đường thị, được mời tới tham gia tiệc đầy tháng.

      Vì Du Ninh Trạch là thuộc loại đối tác làm ăn, cho nên được sắp xếp ở bàn phía khác.

      Ngay từ đầu Du Ninh Trạch từ đằng xa nhìn thấy bóng dáng giống Hứa Mịch, cũng để ý. Sau đấy lúc Hứa Mịch ra đại sảnh, vừa lúc Du Ninh Trạch ngẩng đầu, liền thấy được bóng hình xinh đẹp đấy. nhịn được, ra ngoài, gọi điện cho Hứa Mịch.

      Đột nhiên Du Ninh Trạch thấy nên cảm ơn Từ Khiêm. Bình thường chuyện ngoại giao của công ty đều là do Từ Khiêm đảm nhiệm, lần này Từ Khiêm là để cho học hỏi thêm, nên đến Hong Kong công tác. Vì chuyện kết hôn, nghỉ nhiều ngày, đem ít việc ném cho Từ Khiêm, cho nên chuyến công tác lần này mới miễn cưỡng đồng ý.

      Hứa Mịch thấy Du Ninh Trạch nhìn chằm chằm cười, cũng bỏ qua tâm tình vui vừa rồi, bước lên ôm lấy Du Ninh Trạch, môi đỏ mọng cọ cọ vào tai Du Ninh Trạch, : “Du Ninh Trạch, em nhớ .”

      Thân hình mềm mại dán vào người Du Ninh Trạch, Du Ninh Trạch phát tim của cũng mềm nhũn. ôm lấy Hứa Mịch, “ cũng nhớ em, A Mịch.”

      “Mẹ nó, mình đây là thấy gì? Hứa Mịch cậu thế nhưng lại ở sau lưng em rể đương vụng trộm?”

      Hứa Mịch nghe thấy thanh đằng sau, lập tức buông Du Ninh Trạch ra. xoay người lại, nhìn thấy Phương Diệc Mông hùng hổ đứng sau lưng , trừng mắt , giống như là làm chuyện gì tội ác tày trời.

      Bởi vì Phương Diệc Mông vừa hết tháng ở cữ, nên lúc kính rượu cũng đổi thành nước trái cây. vòng, uống nhiều nước, chạy WC. Kết quả lại nhìn thấy Hứa Mịch cùng người đàn ông ôm ấp say sưa. Mà người đàn ông ấy lại biết.

      Lúc Hứa Mịch buông người đàn ông kia ra, Phương Diệc Mông nhìn lướt qua người đàn ông kia. Tầm 24,25 tuổi, tóc ngắn, dưới cặp mi dày đậm là đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, làn da trắng trẻo, môi hơi hồng. Mặc bộ âu phục, tạo cho người ta cảm giác nho nhác thanh tao quý phái, lại tươi mát tuấn tú.

      Hàng thượng đẳng như vậy,, khó trách Hứa Mịch hóa thân thành sắc nữ nhào lên. Phương Diệc Mông trong lòng nghĩ là chuyện, nhưng mà ngoài miệng lại ra lời khác, cau mày, “A Mịch, cậu cần đói bụng ăn quàng! Đối với người tuổi hơn mà cậu cũng xuống tay được, hơn nữa cậu nhưng là người có chồng a! Vì em rể lâu quá, nên cậu đói khát sao!”

      Lời của Phương Diệc Mông kích thích đến Hứa Mịch, gào lên, “Mình đâu có già như vậy!” Lại chỉ vào Du Ninh Trạch, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy ấy tuổi hơn mình!”

      Phương Diệc Mông ôm trán, quả nhiên tuổi tác là vết thương trí mệnh của phụ nữ nhiều tuổi. “Đây phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ở sau lưng chồng cậu trèo tường a.”

      Hứa Mịch đen mặt.

      Lúc này, Lại chỉ vào Du Ninh Trạch đột nhiên bước lên, thái độ nho nhã lịch với Phương Diệc Mông, “Xin chào, tôi là Du Ninh Trạch.”

      Người này đối với soái ca đều có sức khống chế, Phương Diệc Mông quên muốn trách mắng Hứa Mịch, cười với Du Ninh Trạch, “Chào .”

      Sao tên này nghe quên như vậy? Phương Diệc Mông Mông suy nghĩ.

      Hứa Mịch: “Cẩn thận mình mách với Đường Tri Ngôn, là cậu đều là mẹ của đứa , mà mắt còn nhìn chằm chằm vào đàn ông rời.”

      Phương Diệc Mông khóe miệng giật giật, “Mình đây là kéo cậu ra khỏi biển lửa! để cho cậu tàn phá đóa hoa của tổ quốc.”

      “Vậy sao, sau đó đem đóa hoa đấy cứu vào lòng cậu sao?” Hứa Mịch như hiểu ra, vờ như suy tư, “Lần sau nhất định phải chuyện với Đường Tri Ngôn mới được. Mấy ngày trước Đường Tri Ngôn còn với mình là gần đây cậu lạnh nhạt với . Bây giờ mình cũng tìm được nguyên nhân.”

      Thủ đoạn của Hứa Mịch từ rất lâu trước kia Phương Diệc Mông được thưởng thức. Bây giờ nghe những lời này của Hứa Mịch, Phương Diệc Mông nhất thời cảm thấy thảm rồi, “A Mịch mình sai rồi, cậu đừng chuyện này cùng Đườnh Tri Ngôn. Bằng mình rất thảm a. Cậu có biết , mình ở dưới trướng nhà tư bản dễ kiếm ăn a. Hơn nữa Đường Tri Ngôn người kia gần đây có dì cả mẹ đến thăm, tính tình ổn định. Mỗi ngày trôi qua mình đều rất khổ a.”

      “Nga? Dì cả mẹ? Rất khổ?” Nghe thấy thanh từ sau lưng, Phương Diệc Mông nhanh chóng xoay người lại, phát ra biết từ khi nào Đường Tri Ngôn đứng sau lưng , khí tràng của boss mãnh liệt, biểu tình gương mặt cũng khó đoán. Phương Diệc Mông ở trong lòng kêu rên, xong rổi!

      Tâm tình của Hứa Mịch rất tốt, ôm lấy cánh tay Du Ninh Trạch, mím đôi môi đỏ mọng lại, cười vô cùng xinh đẹp, “Chồng, vì để tránh để cho bị thương hại đến người vô tội, chúng ta vẫn là tìm chỗ khác trèo tường .”

      Du Ninh Trạch gật đầu với Đường Tri Ngôn xem như chào hỏi, sau đó cười với Hứa Mịch, “Được”

      Lúc Hứa Mịch qua người Đường Tri Ngôn, cho ánh mắt “ phải ta rồi sao” cho .

      Đến lúc Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch xa, Hứa Mịch vẫn có thể nghe thấy thanh nhu nhược của Phương Diệc Mông ở đằng sau “Em sai rồi, chồng quí của em, đừng tin lời gièm pha….( ở đây bỏ bớt năm trăm chữ lời gièm pha) “

      Nhiều năm qua như vậy, mà cách ở chung của Phương Diệc Mông cùng Đường Tri Ngôn vẫn thay đổi. Cho dù lại phí hoài thêm nhiều năm tháng nữa cũng sao đâu. Lúc còn trẻ tuổi người làm bạn bên mình vẫn còn ở lại bên người mình, cách ở chung vẫn như trước thay đổi. Có thể cùng nhau làm bạn già là khó như thế. Khóe môi Hứa Mịch tràn ra nụ cười. Đó là nụ cười hạnh phúc, vì Phương Mông cùng Đường Tri Ngôn mà hạnh phúc.

      ……….

      Bởi vì Hứa Mịch muốn quay lại bữa tiệc, nên Du Ninh Trạch đưa Hứa Mịch đến phòng khách sạn của .

      Hứa Mịch nhìn thấy giường, nhịn được đá giày cao gót, trực tiếp năm lên, “Đúng rồi, sao lại đến Hong Kong”

      Du Ninh Trạch đằng sau Hứa Mịch, cởi caravat, áo vest treo lên giá áo, “ công tác, vừa vặn đúng ngày Đường thị tổ chức tiệc đầy tháng, nên được mời tới”

      “Vậy sao tối hôm qua cho em biết cũng a.”

      Du Ninh Trạch ngồi vào bên giường, “ nghĩ là em cũng đến Hong Kong tham gia tiệc đầy tháng của bạn em. Cho nên cũng .”

      “Được rồi.” Hứa Mịch ở giường lăn qua lăn lại, ôm gối đầu “ thoải mái, em muốn ngủ. Buồn ngu muốn chết.”

      “Được”

      “Khi nào về.” Hứa Mịch tay chống đầu nhìn Du Ninh Trạch

      Du Ninh Trạch cũng nằm xuống giường, quen tay quen chân ôm eo Hứa Mịch, phát thích ôm Hứa Mịch chuyện, “Ân, định là ngày mai. Nếu em muốn ở Hong kong thêm hai ngày cũng có thể ở lại”

      Hứa Mịch vỗ vỗ vai Du Ninh Trạch, ngữ khí thất vọng, “Haizzzz, bé à, tắm rửa ngủ, đừng nghĩ đến chuyện tốt như vậy. Chúng ta nhất định là đôi ngưu lang chức nữ. Đêm nay em phải về thành phố A. Ngày mai còn làm. Gần đây công ty rất bận, xin nghỉ rất khó. Hôm nay em là đổi ngày nghỉ mới xin được nghỉ. Ngày mai về, em cũng chỉ có thể chết”

      “Được rồi, em ngủ đây. Chờ em ngủ dậy tiếp.” Hứa Mịch xong liền nằm xuống ngủ.

      Du Ninh Trạch cũng thở dài. Khó lắm mới gặp được Hứa Mịch, vậy mà còn bảo ngủ. buổi tối phải , phải là càng phải quý trọng thời gian ở chung sao. Nhưng mà nhìn thấy vành mắt đen của Hứa Mịch, lại đau lòng.

      nhàng đứng dậy, giúp Hứa Mịch đắp chăn, lại đem điều hòa chỉnh nhiệt độ phù hợp, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Hứa Mịch, nhìn hai má trắng nõn lại hơi phính như trẻ con, cúi người hôn xuống, thế này mới vừa lòng nhắm mắt lại cùng Hứa Mịch ngủ.

      Lúc Hứa Mịch tỉnh cũng là bốn giờ chiều. là bị đói tỉnh. Buổi trưa cũng ăn được bao nhiêu, bụng vẫn kêu lên.

      ngồi dây, mắt nhìn trong phòng, thấy Du Ninh Trạch ngồi ở bàn làm việc dùng máy tính.

      Hứa Mịch ngáp cái. “Này, Du Ninh Trạch”

      Du Ninh Trạch quay đầu thấy Hứa Mịch dậy, liền đứng lên đến bên người Hứa Mịch ngồi xuống, nhìn thấy bộ dạng của còn buồn ngủ, trau chọc , “Cuối cùng cũng dậy. là có thể ngủ”

      “Tối hôm qua ngủ ngon. Em rất đói. làm cái gì cho em ăn .” Hứa Mịch xong lại nằm xuống giường.

      Du Ninh Trạch xoa đầu Hứa Mịch, “Em ngủ lâu như vậy rồi, dậy . Chúng ta ăn”

      Hứa Mịch ôm chăn, từ từ nhắm mắt, “ muốn dậy. Gọi người đưa lên. Nhanh lên. Em rất đói đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, có khi bây giờ còn có thể ăn hết con trâu”

      Du Ninh Trạch cũng miễn cưỡng . Gọi điện thoại, chỉ lát sau, nhân viên khách sạn đưa đồ ăn lên.

      Hứa Mịch ngửi thấy mùi thơm, lập tức dậy, vào WC rửa mặt sau ra ăn cơm.

      Bởi vì bị đói hoảng rồi, Hứa Mịch ăn như hổ đói. Du Ninh Trạch múc bát canh cho , “Ăn chậm chút”

      Hứa Mịch miệng ăn cơm, “Phải nhanh a. Em cảm thấy lâu rồi em đói như vậy. Có chết cũng muốn là ma no.”

      Du Ninh Trạch: “……..”

      …….. ……….

      Tục ngữ , ấm no tư dục. Hứa Mịch nằm ở giường lớn khách sạn, nhìn lên trần nhà, vô cùng sâu sắc cảm nhận được đạo lý này. hiểu, ăn cơm xong, cùng Du Ninh Trạch thế nào liền lăn đến giường.

      Nếm thử được chuyện nam nữ, chuyện này đều thực tủy biết vị. Hứa Mịch thể thừa nhận, bản thân muốn .

      Tục ngữ còn , tiểu biệt thắng tân hôn. Hứa Mịch nhìn Du Nịch ra sức ở người , lại vô cùng sâu sắc cảm nhận nhận được đạo lý này.

      Du Ninh Trạch đem hai chân dài của Hứa Mịch vòng lại lưng , sau đó động người tiến vào .

      Hứa Mịch cảm thấy như vật có chút phóng đãng, nếu phải rèm cửa sổ được kéo lại, nhất định xấu hổ và giận dữ mà chết. đợi Hứa Mịch nghĩ thêm, Du Ninh Trạch luật động. Còn lần so với lần đâm vào mạnh hơn, Hứa Mịch cảm giác chính mình sắp bị đâm vỡ thành mảnh rồi.
      A fang, Haruka.Me0, Juuni9 others thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      @Nữ Lâm : 1 chương đọc đủ, khuyến mại thêm cho các nàng, tối up thêm chương nữa. kiki:063:
      @thaongoc.vthv : đúng vậy, gặp lại ở ...... WC, lãng mạn :yoyo36:

      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 9
      Hứa Mịch cố gắng ổn định bản thân, thở hổn hển còn quên trêu Du Ninh Trạch, “Du Ninh Trạch, có em ở bên cạnh, lại cùng tay phải thân thiết hơn đúng ? Có phải tay phải của thỏa mãn được , cho nên mới đói khát như vậy a.”

      xong, Hứa Mịch hối hận ngay. Sao lại khống chế được bản thân? Được rồi, Hứa Mịch thừa nhận, chính là thích những lời lưu manh trêu chọc người khác. Nhất là lúc ở với Du Ninh Trạch, lại khống chế được miệng của mình.

      Nhưng mà! Ít nhất cho tới bây giờ, ở trước mặt Du Ninh Trạch đều cố gắng giữ hình tượng tốt, tuy rằng hơi thô lỗ chút, nhưng mà cũng lưu manh a a a a. Hình tượng của a a a a. Quả nhiên lâu ngày, bản tính cũng dần dần lộ ra.

      “Ừ sao?” Bởi vì ảnh hưởng của tình dục, thanh Du Ninh Trạch khàn khàn lại gợi cảm.

      Hứa Mịch vươn tay ôm lấy cổ Du Ninh Trạch, dâng lên môi đỏ của mình, “ có gì, nghe nhầm.”

      Du Ninh Trạch tạm dừng, hôn môi Hứa Mịch cái, rồi mới nhanh chậm , “Ừ, vẫn là vợ tốt.” ra Du Ninh Trạch là muốn , tay phải là sao chặt được bằng Hứa Mịch. Cảm giác Hứa Mịch cho là tay phải thể nào cho được.

      Nhưng mà lời này ngại dám ra.

      “Đương nhiên là em tốt.” Hứa Mịch yên phận xoay xoay người, “ động , dừng lại như thế em khó chịu.”

      Du Ninh Trạch phát , ra bây giờ Hứa Mịch ẩm ướt ấm áp gắt gao kẹp cũng là loại hưởng thụ khác, nhưng mà Hứa Mịch mở miệng, lập tức giữ eo Hứa Mịch dùng sức đâm vào.

      “A…..” cú đâm này của Du Ninh Trạch chạm đến chỗ sâu nhất của Hứa Mịch, nhịn được, rên lên.

      tiếng rên này của Hứa Mịch như là cổ vũ Du Ninh Trạch, càng ra sức đâm vào chỗ đấy. Cái chỗ kia giống như là rút dây động rừng, cả người Hứa Mịch tê dại.

      Ngay tại lúc Hứa Mịch trầm mê đến khống chế được bản thân, chuông điện thoại vang lên. Du Ninh Trạch cùng Hứa Mịch đồng thời cứng người lại.

      Hai người ở lúc mấu chốt,, cũng muốn để ý đến điện thoại. Nhưng mà tiếng chuông điện thoại kia dừng lại tiếp tục vang lên, Hứa Mịch nghe thấy phiền, vươn tay cầm lấy điện thoại tủ đầu giường, nhìn thấy tên người gọi, nhất thời muốn ném điện thoại, nhưng mà vẫn nghe máy, “A lô?”

      Trương Mộng bị thanh khàn khàn của Hứa Mịch dọa cho sợ, cũng là người có chồng, hơn nữa vừa rồi Phương Diệc Mông với là Du Ninh Trạch đến đây, vừa đoán là biết ngay Hứa Mịch làm gì.

      Trương Mộng đột nhiên có cảm giác xấu khi phá hoại chuyện tốt của người khác. cười vô cùng hiểm, “Ai nha, Cậu làm gì thế? Sao giọng lại gợi cảm mị hoặc như vậy a.”

      Trương Mộng cười đáng khinh như thế, chẳng nhẽ giỏi đến mức độ biết bọn họ làm gì sao? Hứa Mịch giật mình, nhịn được nhìn xem cửa phòng đóng kỹ chưa.

      Hứa Mịch nhìn thoáng qua Du Ninh Trạch chịu đựng, ho khan, “Cậu nghe nhầm, mình hơi cảm chút thôi.” Tuy rằng bình thường cùng Trương Mộng chuyện đều keng dè gì, chuyện càng lưu manh càng đáng khinh bọn càng thích nó, nhưng mà đến khi bản thân làm chuyện lưu manh bị dừng lại, Hứa Mịch vẫn cảm thấy chột dạ.

      Thanh Trương Mộng chầm chậm ở đầu bên kia điện thoại truyền đến, “ . Sao trước kia giọng cậu khi cảm giống như thế?”

      Giờ phút này Hứa Mịch muốn giết người. Nhưng vì về sau bị Trương Mộng cười nhạo, chịu đựng, “Lỗ tai cậu có vấn đề, đề nghị cậu khoa tai khám bệnh. Cậu tìm mình có chuyện gì.”

      Thanh gợi đòn của Trương Mộng lại từ trong điện thoại truyền ra, “Được rồi, nể tình chuyện cậu phải mình trông phòng đói khát vất vả khó nhịn lại vừa gặp lại Du Ninh Trạch, nên bây giờ mình tạm tha cho cậu.”

      “Mẹ nó! Trương Mộng cậu có phải muốn chết hay . Nếu còn vào chủ đề, mình bây giờ có thể giúp cậu tạm biệt thế giới này.” Hứa Mịch thẹn quá thành giận, quát to.

      Bởi vì Hứa Mịch xúc động, bụng dưới của càng thắt Du Ninh Trạch lại. Du Ninh Trạch vốn sắp đến giới hạn, bị Hứa Mịch căng thẳng như vậy, liền vứt giáp đầu hàng, theo bản năng đâm lên, toàn bộ bắn vào trong người Hứa Mịch, Hứa Mịch vốn chú ý, nhất thời trở tay kịp, trực tiếp “A…” ra tiếng.

      Trương Mộng bị tiếng thét của Hứa Mịch dọa nhanh tay đem điện thoại cách xa lỗ tai. Cuối cùng thanh Hứa Mịch từ bên kia điện thoại truyền tới, Trương Mộng run rẩy. “Bọn mình ở dưới khách sạn đợi cậu, ăn cơm sau đấy đưa cậu lên máy bay. Được rồi bye bye, bọn mình cho cậu thêm nửa tiếng,” Trương Mộng hơi xong lập tức tắt điện thoại.

      Phụ nữ đói khát đáng sợ! Ô ô ô. Trương Mộng nhào vào người Phương Diệc Mông tìm kiếm an ủi. Vừa rồi là nghe thấy thanh Hứa Mịch khi lên đỉnh sao? là đáng sợ a. Tuy rằng bây giờ rất lo lắng cho mạng của mình, nhưng mà thể , thích a!

      Hứa Mịch ném điện thoại sang bên, vẻ mặt đau khổ, “Du Ninh Trạch, bây giờ em rất muốn giết người a.”

      Hai tay Du Ninh Trạch chống ở hai bên người Hứa Mịch, mặt cũng hơi cáu, bên tai đỏ lên, “ cũng muốn giết người. Vừa rồi nên giữ lại. Cuối cùng khống chế được.” Du Ninh Trạch đối với chuyện hoan ái bị người đánh vỡ, cũng thấy xấu hổ.

      Hứa Mịch che mặt, “ còn mặt mũi gặp người khác nữa”

      có việc gì. Vợ chồng ai chẳng phải làm chuyện này.” Du Ninh Trạch chỉ là hơi xấu hổ thôi, nhưng mà cũng thấy mất mặt.

      Hứa Mịch xoa xoa mặt, “Hô, tự làm bậy thể sống. Được rồi. Xem như bằng nhau. Trước kia em cũng hại Trương Mộng như vậy. Coi như là bị báo thù .”

      Cùng lắm về sau lại báo thù thêm lần nữa. Vừa nghĩ như vậy, Hứa Mịch cũng thấy đỡ hơn, đẩy đẩy Du Ninh Trạch, “Nhanh đứng lên, mấy người Trương Mộng ở dưới tầng chờ chúng ta. Thuận tiện giới thiệu người cho .”

      … … … …

      Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch ở trong phòng sửa sang lại xong, xuống sảnh khách sạn tụ họp cùng bọn họ.

      Phương Diệc Mông cùng Trương Mộng ngồi sofa chuyện. Đường Tri Ngôn ngồi ở sofa khác, cúi đầu xem báo. ràng xem là báo giấy, kiểu tóc được chải vuốt tỉ mỉ cùng âu phục Armani, lại có thể làm cho người khác cảm giác được khí tràng cường đại của .

      Lúc Phương Diệc cùng Trương Mộng nhìn thấy Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch từ đằng xa, đều cười.

      Chỉ có Hứa Mịch mới hiểu được nụ cười đó, đó là nụ cười đáng khinh được che đậy bằng nụ cười thân thiện.

      “Du Ninh Trạch, nhìn thấy bọn họ có bị cảm thấy tự nhiên ?” Hứa Mịch kéo cánh tay Du Ninh Trạch hỏi .

      “Vì sao lại cảm thấy tự nhiên?”

      “Thế được, em còn tưởng là nhìn thấy phụ nữ thấy tự nhiên cơ.” Hứa Mịch vẫn cảm thấy, tuy bề ngoài Du Ninh Trạch là chính nhân quân tử tao nhã hiền lành, nhưng mà ở chung rồi mới phát , cũng giống như bề ngoài vậy. Ít nhất ở trước mặt , cho dù đều là kiềm chế lịch , nhưng thỉnh thoảng cũng lộ ra bộ dạng được tự nhiên, ngại ngùng. Vì sao đối với người khác lại cảm thấy tự nhiên? Tâm tư Hứa Mịch xoay chuyển nhanh chóng.

      bừa.” Du Ninh Trạch hoàn toàn hiểu vì sao Hứa Mịch lại có ý nghĩ này. Rốt cuộc là hành động nào của khiến Hứa Mịch nghĩ như vậy?

      Hứa Mịch dẫn Du Ninh Trạch đến chỗ bọn họ, giới thiệu với , “Cái người cười đáng khinh kia chính là Phương Diệc Mông, người đàn ông ngồi bên cạnh ấy chắc cũng biết, là chồng của ấy Đường Tri Ngôn.”

      Du Ninh Trạch gật đầu với ba người bọn họ, “ có lỗi, để mọi người đợi lâu”

      Đường Tri Ngôn cũng buông tờ báo tay, gật đầu với Du Ninh Trạch.

      Trương Mộng : “Phương Diệc Mông, cậu có phát ra , mặt người nào đó đỏ.”

      Phương Diệc Mông: “Nhìn thấy rồi. Vừa làm xong chuyện kích tình, có thể hồng sao.”

      Hứa Mịch: “…”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Đường Tri Ngôn: “…”

      Bởi vì ba người phụ nữ đều cầu phải ăn lẩu mới có khí ấm áp, cho nên đám người ăn lẩu.

      Lúc Hứa Mịch, Trương Mộng, Phương Diệc Mông ba nữ lưu manh ngồi cùng nhau, đều keng dè gì. Nhưng lần này vì có Du Ninh Trạch và Đường Tri Ngôn ở đây, bà người cũng thu liễm chút đề tài cũng có quá đáng khinh.

      Phương thức ở chung của ba người Hứa Mịch, Trương Mộng, Phương Diệc Mông chỉ có ba loại, là Hứa Mịch cùng Trương Mộng bắt nạt Phương Diệc Mông, hai là Hứa Mịch cùng Phương Diệc Mông bắt nạt Trương Mộng, ba là chuyện đáng khinh, đùa giỡn lưu manh.

      Bởi vì Đường tri Ngôn ở đây, cho nên Hứa Mịch cùng Trương mông cũng thể trắng trợn keng dè gì mà ức hiếp Phương Diệc Mông, chỉ yếu là sợ Đường Tri Ngôn biến thái này báo thù. Vì tế loại thứ nhất bị loại bỏ.

      Còn lại loại thứ hai cùng thứ ba.

      Trương Mộng vừa rồi làm hỏng chuyện tốt của Hứa Mịch, nên Trương Mộng ở trước mặt Hứa Mịch cũng thu liễm, tạm thời dám ở trước mặt Du Ninh Trạch trêu chọc , sợ chọc nóng nảy làm cho giữ mồm giữ miệng cuối cùng biến thành Du Ninh Trạch xấu hổ mà chết. Hơn nữa có Đường tri Ngôn ở đây, Hứa Mịch muốn bị Đườn Tri Ngôn chê cười. Vì thế loại thứ hai cũng bị bỏ.

      Còn lại loại thứ ba.

      Ngại có hai người đàn ông ở đây, ba người đành phải chuyện cùng nhau, còn đáng khinh lưu manh, đành phải bỏ lại bên.

      Ba người tán gẫu từ phim truyền hình đến phim điện ảnh sau đến bạn học trung học rồi đến chuyện làm cuối cùng đến chuyện gia đình.

      Du Ninh Trạch ngồi bên cạnh Hứa Mịch, yên lặng ăn, thỉnh thoảng ở lúc Hứa Mịch kịp gắp, gắp cho đồ ăn. Nghe thấy các đến chuyện gì buồn cười cũng tao nhã cười.

      Đường Tri Ngôn cũng ngồi bên cạnh Phương Diệc Mông, toàn bộ quá trình giúp Phương Diệc Mông nhúng đồ ăn, đem đồ ăn chín gắp vào bát cho , thỉnh thoảng nhắc ăn. Phương Diệc Mông giống Hứa Mịch và Trương Mộng, có thể vừa ăn vừa vừa nghe. ăn cơm chưa bao giờ yên phận, quên ăn.

      Làm lúc Phương Diệc Mông đến chuyện mẹ chồng của sếp của đồng nghiệp của bạn người em trai của dì nhà bên cạnh 50 tuổi rồi còn đẻ sinh đôi, Đường Tri Ngôn cũng nhịn được mà xoa mi tâm, vô cùng đau đầu mở miệng, “Còn nửa tiếng nữa Hứa Mịch phải ra sân bay, các em có phải nên ăn no trước rồi mới chuyện hay .”

      Phương Diệc Mông luôn nghe lời Đường Tri Ngôn, nhận mệnh, “Được rồi. Vừa rồi là qua kích động. Ăn cơm !”

      Hứa Mịch quay đầu hỏi Du Ninh Trạch: “Bọn em chuyện có phải là rất nhàm chán ?”

      Du Ninh Trạch cười tủm tỉm , “Là rất nhàm chán. Nhưng mà có vài chuyện cũng thú vị.”
      A fang, Haruka.Me0, Juuni9 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @lynnnng tks nàng nhá :th_57:
      Couple này cute ghê :th_95:mấy đoạn H toàn khác người, khó quên :th_20:
      lynnnng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :