1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

LORD CAREW’S BRIDE - MARY BALOGH (17 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      [​IMG]
      Tên tác phẩm : LORD CAREW’S BRIDE
      Nguyên tác : Lord Carew’s Bride – Mary Balogh
      Translator : vtttuyen3110
      Cover : yuuri
      Nguồn : www.vietlangdu.com
      Lời cảm ơn của người dịch :
      Cảm ơn sis yuuri vì làm cái bìa đẹp.
      Cảm ơn sis peppercorn (shiluo) nhiều nhiều vì làm giúp toàn bộ graphic trong quá trình post truyện.
      Đặc biệt cảm ơn sis vndaniel giúp người dịch rất nhiều trong quá trình dịch tác phẩm này, nếu có sis biết đến bao giờ bản dịch này mới hoàn thành.
      Cảm ơn tất cả mọi thành viên của VLD ủng hộ người dịch trong thời gian qua.

      TÓM TẮT TRUYỆN

      Lord Carew’s Bride là phần tiếp theo của tác phẩm Dark Angel của Mary Balogh. Đây là câu chuyện về Samantha Newman, em họ của Jenny – nhân vật nữ chính trong Dark Angel.

      Tình dành cho Samantha Newman, nhưng tình bạn ngược lại. Khi những cảm xúc của nàng bị lung lay bởi trở lại của tên sở khanh từng làm tan nát trái tim nàng nhiều năm trước, nàng đổi hướng với lòng biết ơn tử tế của Hartley Wade, người tàn phế, người chia xẻ với nàng tình bạn ấm áp lúc nàng tưởng nhầm chàng là người thiết kế phong cảnh khi nàng ở Chalcote cùng vợ chồng bá tước Gabriel ( hai nhân vật chính trong tác phẩm thiên thần bóng tối – Dark Angel – Mary Balogh). Nàng chấp nhận lời cầu hôn của chàng, mặc dù đó cuộc hôn nhân trầm lặng, hề có đam mê, có tình và chỉ có an toàn, bất chấp việc chàng là người tàn phế. Nàng hề biết chàng chính là hầu tước Carew và chàng nàng cách say đắm. Còn chàng tin là nàng đáp lại tình cảm của chàng. Người đẹp và quái thú, liệu cuộc hôn nhân của họ có hạnh phúc ? Liệu Samantha có chống chọi được những cảm xúc mà nàng có với Lionel – tên vô lại làm tan vỡ trái tim nàng sáu năm về trước ? Hầu tước Carew làm gì khi phát ra người vợ mà chàng ngỡ chàng lại cưới chàng chỉ vì trốn tránh những cảm xúc với Lionel ?

      Vì tên gốc của tác phẩm là Lord Carew's Bride có rất nhiều ý nghĩa, đặt bất cứ tên Việt nào cho tác phẩm cũng chuyển tải được hết ý nghĩa bao hàm trong cái tên gốc, do vậy người dịch giữ nguyên tên gốc tiếng .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      CHƯƠNG 1



      “Nào, với bọn chị, Sam” nữ Bá tước Thornhill gọi “chị biết đó chỉ là cuộc dạo bộ ngắn đến hồ nước, nhưng khung cảnh đáng lắm và hoa thuỷ tiên nở. Chắc chắn là có bạn đồng hành vui hơn mình chứ”.

      Có nét lo âu khuôn mặt nữ bá tước khiến em họ nữ bá tước, Samantha Newman, cảm thấy có lỗi. Nàng thích ở mình hơn.

      “Lũ trẻ quấy rầy em đâu, miễn là em quả quyết với chúng rằng em thích đùa” nữ bá tước thêm vào.

      Có bốn đứa trẻ, hai đứa con của nữ bá tước và hai đứa con của phu nhân Boyle. Chúng hoàn toàn là những đứa trẻ bình thường, cư xử lễ độ, nhưng hiếu động. Samantha mến những đứa trẻ và hoàn toàn phản đối việc nô giỡn với chúng.

      “Lũ trẻ đâu có quấy rầy em, Jenny” nàng cam đoan với chị họ mình. “Chỉ là thỉnh thoảng đôi lúc em thích được ở mình. Em thích bộ xa để hít thở khí và tự suy ngẫm. Chị bực mình chứ ?”

      . Tất nhiên là rồi, Sam” phu nhân Thornhill “Em là khách của bọn chị và em cứ làm điều gì em thích. Chỉ là em thay đổi. Trước đây em thích ở mình”.

      “Chứng tỏ là em già rồi” Samantha mỉm cười trả lời.

      “Già á !” nữ bá tước với vẻ nhạo báng “em mới có hai mươi bốn tuổi, Sam, vẫn xinh đẹp với nhiều người hâm mộ hơn bao giờ hết”

      “Tôi nghĩ có lẽ Samantha nhớ Đức Ngài Francis” phu nhân Boyle nhàng cất những lời đầu tiên tham gia vào câu chuyện.

      Samantha lặp lại “Nhớ Francis ư ? ấy hơn đây cả tuần – viếng thăm Gabriel – và vừa rời khỏi sáng nay. Em luôn thích bầu bạn của Francis. ấy trêu em ế chồng còn em chọc ghẹo vẻ ngoài chải chuốt của ấy. vậy, lụa màu hoa oải hương vào bữa tối hôm qua tại nông thôn đấy ! Nhưng khi ở cạnh ấy, em quên ấy ngay – và em dám ấy cũng quên em ngay”.

      “Và cho đến lúc này, ấy hai lần cầu hôn em, Sam” nữ bá tước .

      “Và chắc chắn là nếu em chấp nhận ấy chết vì sốc, người đàn ông đáng thương” Samantha trả lời.

      Phu nhân Boyle giật mình nhìn Samantha và ngập ngừng mỉm cười với nữ bá tước.

      “Nếu chị phản đối, Jenny, và nếu chị cảm thấy bị xúc phạm, Rosalie” Samantha “em nghĩ là chiều nay em dạo mình. Dì Aggy nằm nghỉ và thời tiết mùa xuân đáng như thế này mời gọi hoạt động sôi nổi hơn là tản bộ đến hồ nước”.

      “Em có thể cưỡi ngựa quanh điền trang với Gabriel và Albert” nữ bá tước “họ phản đối đâu. Nhưng chị đây, cố gắng kiểm soát cuộc đời của em lần nữa. Chúc em buổi chiều vui vẻ, Sam. nào, Rosalie, chắc lũ trẻ sốt ruột trèo lên tường phòng trẻ rồi”.

      Và cuối cùng Samantha được mình, cảm thấy tội lỗi vì từ chối bầu bạn của mọi người, nhõm vì thời gian còn lại của buổi chiều là của riêng nàng. Nàng mặc cái áo vét bằng len ngắn màu xanh sẫm bên ngoài chiếc áo dài màu xanh sáng, buộc sợi dây ru băng của cái mũ bên dưới cằm và bắt đầu chuyến bộ của nàng.

      phải nàng thích Jenny hay Rosalie hay bọn trẻ. Hoàn toàn ngược lại. Nàng sống với Jenny và cha Jenny, tử tước Nordal trong bốn năm sau khi cha mẹ nàng mất lúc nàng mới được mười bốn tuổi. Nàng và Jenny có cùng lễ ra mắt. Họ cùng người đàn ông … , giờ phải là lúc nghĩ về chuyện đó. Kể từ khi Jenny kết hôn sáu năm trước, Samantha thường xuyên ở tại Chalcote cùng Jenny và Gabriel. Nếu họ ở thành phố suốt Mùa Lễ Hội, nàng cũng thường ở đó với họ. Jenny là người bạn thân thiết nhất của nàng.

      Và Rosalie, cũng kết hôn được sáu năm với người bạn thân nhất của Gabriel, quý ngài Albert Boyle, quá đáng . Samantha có thể thề là người ngọt ngào, nhút nhát, hiền lành và hề có chút tầm thường nào trong con người Rosalie.

      Vấn đề là cả hai người đó đều cảm thấy hài lòng với hôn nhân của mình. Cả hai đều say mê chồng mình, thương bọn trẻ và thích ngôi nhà của họ.

      Đôi khi Samantha muốn hét lên.

      Gabriel và Albert ràng là chia xẻ tất cả những điều đó với những người vợ.

      Samantha lưu lại Chalcote từ trước Noel. Gia đình Boyle ở đây hơn tháng. Dì Agatha – phu nhân Brill – người bạn đồng hành trung thành của Samantha đến đây cùng nàng. Đức ngài Francis Kneller, người bạn khác của Gabriel, lưu lại đây trong tuần. Mọi thứ tuyệt vời, quá yên bình, quá vui vẻ, quá ấm cúng. Dường như tất cả mọi người sống hạnh phúc mãi mãi.

      Đúng thế. Bước chân của Samantha rảo nhanh hơn. Đôi khi nàng muốn gào thét nhiều.

      Và nàng cảm thấy cực kì tội lỗi. ai có thể ân cần với nàng hơn Jenny và Gabriel. Ít nhất Jenny là chị họ của nàng. Gabriel chẳng có quan hệ gì với nàng, và cho đến bây giờ đối xử với nàng quá nhã nhặn và thậm chí còn thương như thể nàng cũng là em họ của . vô ơn kinh khủng khi muốn gào thét với cuộc sống gia đình hạnh phúc của họ. Nàng vui mừng với hạnh phúc của họ. ra, nàng rất vui mừng khi thấy họ hạnh phúc. Cuộc hôn nhân của vợ chồng bá tước có khởi đầu thuận lợi. Và nàng cảm thấy khởi đầu thuận lợi đó có phần lỗi của nàng …

      , phải là nàng bực tức với hạnh phúc của vợ chồng bá tước. Chỉ là … Thế đấy, nàng cũng biết nó là gì nữa. Nó phải là ganh tỵ hay thèm muốn. Nàng cảm thấy vẻ đẹp lạnh lùng của Gabriel cuốn hút nàng. Và nàng tìm kiếm người đàn ông của mình. Nàng tin vào tình . Dù sao nó cũng dành cho nàng. Và nàng có ý định kết hôn. Nàng muốn là người phụ nữ tự do và độc lập. Hầu như nàng có được điều đó - kể từ khi nàng đến độ tuổi trưởng thành, cậu Gerald còn kiểm soát nàng gắt gao nữa. Nhưng mãi đến khi nàng được hai mươi lăm tuổi nàng mới có thể tự mình quản lý khoản thừa kế nho mà cha mẹ để lại cho nàng.

      Chỉ là nàng thể đợi.

      Cuộc đời nàng như những gì nàng muốn. Nàng đơn. Lúc nào nàng cũng có dì Aggy ở bên cạnh, luôn có Jenny và Gabriel để mà đến chơi, và nhiều người bạn khác. Có nhiều quý ông được Gabriel cho là đủ tư cách tán tỉnh nàng. Đó là tâng bốc thái quá nếu xét đến tuổi tác của nàng. Nàng tin tán tỉnh đó là tâng bốc chỉ vì tất cả mọi người đều biết rằng nàng định bao giờ kết hôn. Họ cảm thấy an toàn khi ve vãn nàng, thào với nàng, đôi khi đánh cắp những nụ hôn của nàng và thậm chí thỉnh thoảng còn cầu hôn với nàng. Francis cầu hôn hai lần, quý ngài Robin Talbot lần, và Jeremy Nicholson quá nhiều đến nỗi thể đếm xuể.

      Cuộc sống của nàng như những gì nàng mong muốn. Và cho đến lúc này … Thậm chí nàng cũng thể nghĩ nữa. Nàng tưởng là con người bình thường thể hoàn toàn thoả mãn, hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ là nàng biết cuộc sống của mình thiếu vắng cái gì. Có lẽ mọi thứ cuối cùng cũng hoàn hảo khi nàng tròn hai mươi lăm tuổi. Và còn lâu nữa.

      Nàng biết nàng đâu. Ngoại trừ rằng nó ngược với hướng ra hồ. Và lần nữa nàng cảm thấy tội lỗi. Cả hai đứa con năm tuổi - Micheal và Emily - của Jenny và Rosalie đều thông minh và đáng . con ba tuổi của Rosalie, Jane, láu lỉnh, và con hai tuổi của Jenny, Mary, quá dễ thương. Rosalie lại có mang và sinh vào đầu mùa xuân. Có lẽ lúc đó, Jenny để cho Sam rời khỏi cùng với gia đình nhà Boyle.

      Nàng nhận ra nàng đâu khi nàng tới rìa hàng cây. Nàng ở gần ranh giới giữa Chalcote và Highmoor, là hai điền trang rộng lớn tiếp giáp nhau. Highmoor thuộc về hầu tước Carew, nhưng Samatha chưa bao giờ gặp ta. Tin tốt là ta có ở nhà. giờ ta có mặt ở Highmoor.

      Nàng dọc theo những hàng cây. Vẫn chưa có dấu hiệu ràng nào báo hiệu mùa xuân đầu nàng, mặc dù bầu trời xanh trong và khí có hơi ấm. Những cành cây vẫn còn trụi lá. Nhưng chẳng bao lâu nữa những chồi non nhú lên, lá non xuất , rồi đến những tán cây xanh mát. Hoa giọt tuyết và hoa thảo mọc lên giữa những hàng cây. Và có cả dòng suối báo hiệu cho nàng biết chính xác ranh giới giữa hai vùng đất, mặc dù nàng chưa bao giờ đến nơi này trước đây. Nàng thơ thẩn đến bờ suối và nhìn xuống những tảng đá nằm dưới lòng suối qua dòng nước trong chảy róc rách.

      Nàng có thể nhìn thấy những tảng đá kê bước để băng qua bờ bên kia cách an toàn xa chỗ nàng đứng. Sau khi về phía những phiến đá và ngập ngừng trong giây lát, nàng băng qua dòng suối và mỉm cười khi nhận ra đất đai và khí ở Highmoor cũng giống như Chalcote.

      Nàng chưa muốn quay lại. Nếu nàng quay trở về lâu đài, dì Aggy có thể thức dậy và Samantha bắt buộc phải trò chuyện cùng dì ấy. phải là nàng mến dì Aggy, nhưng … thế đấy, đôi khi nàng chỉ muốn được ở mình. Hơn nữa, là lãng phí khi ở trong nhà với buổi chiều đẹp như thế này. Mùa đông kéo dài quá lâu và quá lạnh lẽo.

      Samantha tiếp tục bước tới xuyên qua những hàng cây, cho rằng chẳng bao lâu nữa nàng lại đến vùng đất thoáng đãng và có thể nhìn thấy điền trang. Có lẽ nàng có thể nhìn thoáng qua toà nhà, mặc dù nàng biết nó mở hay đóng. Tại những điền trang rộng lớn như thế này, có lẽ nàng phải tới hàng dặm mới tới. Jenny từng với nàng đó là toà nhà tráng lệ, với những đường nét của tu viện thời xưa vẫn có thể nhìn thấy ở bên ngoài.




      (Hình ảnh tu viện Highmoor)

      Rừng cây hẳn là rậm rạp, nhưng mặt đất dốc. Samantha lên dốc, ngừng lại vài lần dựa vào những thân cây để nghỉ mệt. Nàng nghĩ là nàng trông khủng khiếp, thở hổn hển và cảm thấy nóng bức như thể bây giờ là tháng Sáu chứ phải là đầu tháng ba.

      Nhưng cuối cùng công sức của nàng cũng được đền đáp. Mặt đất và rừng cây vẫn còn dốc – thậm chí lúc này còn có thể nhìn thấy con đường mòn – nhưng đột nhiên đồng cỏ trải rộng ra ở phía bên dưới. Và Highmoor Abbey ra ở đằng xa, mặc dù nàng nhìn lắm. Nàng dịch chuyển chút , cho đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy quang cảnh bên dưới mà chỉ có cái cây cản trở tầm nhìn. thể nhìn và dường như con dốc quá dốc đến nỗi nàng gần như trượt xuống dốc.

      Nhưng có cảm giác hùng vĩ. Gần như là phấn khích. Highmoor trông có vẻ hoang dã và lôi cuốn hơn Chalcote.

      “Đúng vậy, những cái cây cần được dời giọng cất lên ngay bên cạnh khiến Samantha nhảy lên vì giật mình. “Tôi chỉ vừa mới nhận ra điều đó”.

      Với chân mang giày ống gập lại chống vào thân cây, ta dựa vào cái cây. Ngay lập tức nàng cảm thấy nhõm. Nàng tưởng mình gặp hầu tước Carew ngạo mạn và giận dữ - mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp hầu tước. là bẽ mặt khi bị bắt gặp là kẻ xâm nhập và lóng ngóng trước toà nhà do tổ tiên truyền lại của hầu tước. Thậm chí chỉ điều này thôi cũng đủ tệ lắm rồi.

      Cảm nghĩ đầu tiên của nàng rằng người làm vườn bị gạt ngay trước cả khi nàng trả lời . với giọng của người có học thức, mặc dù phục trang rất bình thường, kiểu cách chút nào với chiếc áo bành tô màu nâu mà có thể khiến cho tiệm Weston đường Old Bond rùng mình trong tuần liền, quần ống túm hơi rộng, và đôi ủng có lẽ là mang qua nhiều năm.

      (Old Bond street : là con đường chính trong khu phố mua sắm của giới thượng lưu London)

      Vẻ ngoài của rất bình thường, cao cũng thấp, cường tráng cũng yếu ớt, đẹp trai cũng xấu xí. Tóc đội mũ – có màu nâu rất bình thường. Đôi mắt màu xám.

      Nàng vui mừng khi nhận ra bề ngoài của có vẻ gì là đe doạ cả. Chắc hẳn là người quản lý của hầu tước, hay có lẽ là người giúp việc của viên quản lý.

      “T – tôi xin lỗi” nàng “Tôi , , xâm nhập bất hợp pháp”

      “Tôi gửi binh lính đến để bắt giữ nàng hay kéo nàng đến chỗ vị thẩm phán gần nhất đâu” chàng “dù sao cũng phải là lúc này”. Đôi mắt chàng cười. Samantha nghĩ rằng đôi mắt chàng đẹp, nếu chắc chắn đó là nét đặc biệt khuôn mặt quá đỗi bình thường.

      “Tôi ở tại Chalcote” nàng và chỉ xuống phía dưới qua những rặng cây “với chị họ của tôi, nữ bá tước Thornhill. Và chồng của chị ấy, Bá tước Thornhill” nàng thêm vào cách cần thiết.

      Đôi mắt chàng vẫn cười với nàng và nàng nhận ra mình bắt đầu cảm thấy thoải mái “ bao giờ nàng nhìn thấy tu viện Highmoor trước đây chưa ?” chàng hỏi “Nó còn hơn là tráng lệ nữa, đúng ? Nếu do cái cây, nàng tầm nhìn ngoạn mục từ cao. Nên dời cái cây .”

      “Dời ư ?” nàng cười với chàng “Nhổ nó lên và trồng tại nơi khác, như những bông hoa à ?”

      “Đúng. Tại sao lại chặt cái cây khi cần thiết chứ ?”

      Chàng tỏ vẻ nghiêm trang.

      “Nhưng nó quá to” nàng vừa vừa cười.

      Chàng bật người ra khỏi thân cây mà chàng dựa vào và về phía nàng. Samantha nhận ra chàng bước khập khiễng. Nàng cũng nhận thấy chàng áp bàn tay phải vào bên sườn, cổ tay và bàn tay ngoặt tì vào hông. Chàng mang găng tay bằng da.

      “Ôi, ngài bị thương phải ?”

      ” Chàng dừng lại bên cạnh nàng. Chàng cao hơn nàng nhiều “dù sao cũng phải là mới đây”.

      Nàng cảm thấy lúng túng. Nàng là vụng về. Người đàn ông này bị què mà nàng còn hỏi liệu chàng có bị thương.

      “Nàng thấy chứ ?” chàng , dùng cánh tay lành lặn chỉ xuống phía dưới “nếu dịch chuyển những cái cây , có thể nhìn thấy toàn bộ tu viện từ này, vị trí trung tâm hoàn hảo giữa hai hàng cây dốc. Nó cách đây cả hai dặm, nhưng hoạ sĩ cũng khó phác hoạ tranh sơn dầu hơn, đúng ? Trừ khi dời những cái cây cản trở tầm nhìn. Chúng ta là những hoạ sĩ và tưởng tượng những cái cây được dời . ra nó sớm bị dời . Chúng ta có thể là những hoạ sĩ vẽ cảnh thiên nhiên với sơn dầu và màu nước. Vấn đề chỉ là con mắt đánh giá khung cảnh gây ấn tượng mạnh, hùng vĩ hay đơn thuần nhìn thích mắt.”

      “Ngài là người quản lý à ?” nàng hỏi.

      ” chàng xoay đầu nhìn nàng qua cánh tay đưa ngang mặt trước khi hạ nó xuống.

      “Tôi nghĩ ngài là người làm vườn. Cách phát của ngài cho thấy ngài là quý ông” nàng lại đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, đó phải là việc của tôi, nhất là khi tôi lại là kẻ xâm nhập”. Nhưng đột nhiên nàng nhận ra rằng có lẽ chàng cũng là kẻ xâm nhập giống nàng.

      “Tôi là Hartley Wade” chàng , vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng.

      “Xin chào, ngài Wade” nàng . Nàng đưa bàn tay phải ra cho chàng chứ nhún gối chào – dường như chàng phải là kiểu đàn ông để nàng nhún gối chào. “Samantha Newman”

      “Tiểu thư Newman. Rất vui được gặp nàng”

      Chàng bắt tay nàng bằng bàn tay phải. Nàng có thể cảm nhận được bàn tay chàng gầy và ngón tay rắn chắc qua chiếc găng tay. Nàng lo sợ mình bắt tay chặt quá và hối tiếc vì trong cơn bốc đồng đề nghị cái bắt tay.

      “Tôi quan sát mọi thứ như hoạ sĩ phong cảnh. Tôi xem xét điền trang của những người nổi tiếng nhất nước , cho họ những lời khuyên nên làm như thế nào để cho công viên của họ trở thành đẹp nhất. Nhiều người cho rằng vườn hoa đối xứng trước nhà chỉ cần được chăm sóc cẩn thận và bãi cỏ được cắt xén gọn ghẽ là đủ rồi”.

      “Và phải thế sao ?” nàng hỏi.

      hẳn luôn vậy. thường lắm” đôi mắt chàng lại cười “vườn hoa đối xứng phải lúc nào cũng bắt mắt, đặc biệt là nếu khoảng đất trước nhà bằng phẳng và thể tạo ra những bậc thang. người có thể lơ lửng bầu trời – có lẽ là khinh khí cầu – và nhìn xuống dưới để thưởng thức toàn cảnh. Và thường hay có nhiều công viên trải dài tới hàng dặm trước nhà. Công viên là nơi cực kì dễ chịu để dạo, thư giãn và thưởng thức nếu người chỉ cần bỏ ra chút công sức để giữ gìn và thiết kế nó cách khoa học”

      “Ồ ! Và đó là những gì mà ngài làm tại đây ? Phải chăng hầu tước Carew thuê ngài lang thang trong công viên của ông ta và đưa ra những lời khuyên ?”

      “Ít nhất ông ta cũng sắp chuyển đổi vị trí của những cái cây” chàng trả lời.

      “Ông ta đồng ý chứ ?” nàng hỏi

      “Khi ai đó góp ý, ông ta nên chuẩn bị để nghe vài lời nhận xét. Trước kia cũng phải làm rất nhiều việc để mọi thứ ở đây trông có vẻ tự nhiên nhất, giờ chỉ cần phải thay đổi vài chỗ nữa tạo ra cảm giác thoải mái ngay. Nàng thấy đấy, đây phải là chuyến thăm viếng đầu tiên của tôi. Nhưng luôn có thể nghĩ ra những ý tưởng mới. Giống như với cái cây này. Tôi hiểu tại sao trước đây tôi chú ý đến điều này. Sau khi dời cái cây này rồi, tảng đá được đặt ở đây để hầu tước và khách khứa của ông ta có thể ngồi đây và thưởng ngoạn khung cảnh vào lúc rảnh rỗi”

      “Đúng vậy” nàng nhìn xung quanh “Đây là vị hoàn hảo phải ? nơi yên tĩnh tuyệt vời. Nếu tôi sống ở đây, tôi tin rằng tôi dành nhiều thời gian ngồi tảng đá như vậy, suy ngẫm và mơ mộng”

      “Tôi rất vui vì tiểu thư cũng nghĩ vậy. Hoặc người có thể bị quyến rũ ngồi ở đây, có lẽ, với người bạn đồng hành đặc biệt, người mà khi chúng ta trò chuyện hay im lặng đều cảm thấy dễ chịu như nhau”

      Đột nhiên nàng nhìn chàng với vẻ thấu hiểu. Đúng. Chính là điều này. Là điều này. Đó là điều nàng thiếu. Nàng cảm thấy nó, thắc mắc về nó và bối rối với nó. Và đây là câu trả lời, quá đơn giản đến nỗi trước đó nàng chưa bao giờ nhận ra nó. Nàng có người bạn đồng hành đặc biệt nào. ai khiến nàng vẫn cảm thấy thoải mái khi im lặng. Thậm chí với những người họ hàng thân thiết nhất của nàng, dì Aggy và Jenny, nàng cũng luôn cảm thấy cần phải gì đó.

      “Đúng” nàng với khao khát trong giọng “điều đó rất dễ chịu. Rất dễ chịu”

      “Nàng có cần phải quay trở về Chalcote ngay ? Hay có ai đó lo lắng vì vắng mặt của nàng ? Có lẽ là người kèm ?”

      “Tôi quá tuổi phải cần đến người kèm rồi ngài Wade. Tôi hai mươi bốn tuổi”

      “Nàng trông trẻ hơn thế nhiều” chàng và mỉm cười “nàng có muốn bộ lên hết đỉnh đồi để nhìn thấy vài thứ được sửa sang và nghe vài ý kiến về những chỗ cần phải được sửa lại của tôi ?”

      đúng quy tắc. Nàng là tiểu thư hoàn toàn độc trong khu rừng ở miền quê với quý ông quen biết, mặc dù quý ông này rất bình thường và ăn mặc quá xoàng xĩnh. Nàng có thể kiên quyết xoay người thẳng về nhà. Nhưng rốt cuộc chàng chẳng có vẻ gì là đe doạ cả. Chàng rất dễ trò chuyện và khơi dậy trí tò mò của nàng vì muốn nhìn tận mắt cách tác động vào tự nhiên mà gây hại hay huỷ hoại nó cho ý muốn của con người.

      “Tôi rất thích” nàng trả lời, nhìn lên dốc.

      “Tôi luôn nghĩ rằng hầu tước là người may mắn khi có những ngọn đồi vùng đất của ông ta, trong khi bá tước Thornhill chỉ có những vùng đất bằng phẳng. Những ngọn đồi mang trong mình rất nhiều tiềm năng. Nàng có cần trợ giúp ?”

      ” nàng cười “tôi chỉ xấu hổ vì thở hổn hển. Mùa đông dường như bao giờ kết thúc, và lâu lắm rồi tôi vận động nhiều”

      “Chúng ta gần lên đến đỉnh rồi” chàng . Nàng nhận ra cái chân khập khiễng gây nhiều khó khăn, nhưng chàng còn nhanh hơn nàng. “ đó có cái folly, tại nơi rất dễ nhìn thấy. Tôi thường thích những thứ khó thấy, nhiều hơn, nhưng hầu tước quả quyết với tôi rằng những vị khách từng đến đây của ông ấy luôn thoải mái khi có chỗ để ngồi và nghỉ ngơi đó”

      (Folly : là công trình xây dựng hoàn toàn chỉ mang tính trang trí, hề có mục đích trang điểm cho ngôi nhà hay liên quan đến công trình kiến trúc khác )



      Samantha cũng cảm thấy thoải mái vì có cái folly đỉnh. Họ ngồi cạnh nhau tảng đá bên trong folly mô phỏng cái vọng lâu, nhìn xuống những ngọn cây cho đến những cánh đồng bên dưới. Có thể nhìn thấy toàn cảnh bên tu viện, nhưng nhìn nguy nga như nơi mà nàng đứng quan sát trước đó. Chàng chỉ cho nàng chỗ những cái cây được dời và trồng lại vài năm trước. Chàng chỉ cho nàng hai con đường mòn uốn quanh xuống dốc, mỗi con đường dẫn đến folly được cẩn thận lựa chọn vị trí xây dựng để có thể nhìn được cảnh quan. Chàng giải thích rằng năm nay chàng làm cái hồ ở xa xa ngoài kia.

      “Bí quyết là làm cho mọi thứ trông như toàn bộ vẻ đẹp và ấn tượng hoàn toàn là do tự nhiên tạo ra. Cái hồ phải trông như là phần của vẻ đẹp tự nhiên sau khi tôi hoàn thành. ra tôi vài thay đổi. Lát nữa tôi dẫn nàng xuống đó và chỉ cho nàng nếu nàng muốn xem”

      Nhưng chàng vẫn ngồi im tại chỗ. Họ ngồi đó tránh ngọn gió và ánh mặt trời chiếu sáng ngay đầu. khí ấm áp. Chim chóc hót líu lo cây, gần như nhìn thấy chúng ngoại trừ chú chim hiểu vì lí do nào đó mà lại bay lên rồi khuất dạng. Chỉ còn khí trong lành của mùa xuân quanh đây.

      Họ ngồi vài phút trong im lặng, tuy vậy Samantha hề nhận thức được điều đó. lúng túng, có cảm giác cần phải bắt chuyện lại. là tự nhiên thoải mái đến nỗi cả hai đều nghĩ đến việc trò chuyện.

      Cuối cùng nàng cất lời “ là tuyệt. thoải mái đáng ngạc nhiên. Tôi có thể ra cái hồ ở Chalcote với chị họ và phu nhân Boyle – người khách của chị họ tôi, và những đứa trẻ. Việc tôi thích được ở mình hơn làm họ vui”

      “Và tôi phá huỷ riêng tư của nàng”

      ” nàng xoay đầu mỉm cười với chàng “Bầu bạn cùng ngài cũng như ở mình vậy, ngài Wade” Và rồi nàng cười, với chút xấu hổ “Ôi trời, ý tôi phải là vậy. Ý tôi là tôi thích bầu bạn của ngài và cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh ngài. Cảm ơn ngài vì mở mang cho tôi điều mà thậm chí trước đây tôi còn nghĩ đến”

      “Bây giờ quá trễ để xuống hồ rồi. Chắc chắn qua giờ uống trà và nàng về muộn. Có lẽ để dịp khác chăng ?”

      “Rất sẵn lòng. Nhưng ngài làm việc. Tôi muốn làm phiền ngài”

      “Nghệ sĩ, nhà văn và nhạc sĩ thường bị buộc tội ăn ngồi rồi khi họ thơ thẩn ở bên ngoài. Thường những lúc đó là lúc họ làm việc chăm chỉ nhất. Trong lúc tôi ngồi đây cạnh nàng tôi có những ý tưởng cho công viên của hầu tước. Có lẽ tôi ngồi đây nếu có nàng, rồi từ đó thể nảy ra những ý tưởng. Nàng quay lại đây chứ ? Có lẽ là ngày mai ? Tại đây, cùng thời gian mà chúng ta gặp nhau ngày hôm nay chứ ?”

      “Vâng” nàng trả lời, nhanh chóng quyết định. Chưa có buổi chiều nào làm cho nàng cảm thấy thoải mái hơn hôm nay kể từ khi nàng đến Chalcote ba tháng trước. Ý nghĩ này làm nàng cảm thấy mình phản bội lại Jenny và Gabriel, trong khi cả hai người rất tử tế với nàng. “Vâng, tôi đến”

      nào” chàng đứng dậy “tôi hộ tống nàng đễn chỗ dòng suối” đôi mắt chàng mỉm cười với nàng theo cái cách quyến rũ – nàng nghĩ nó gần như là điều duy nhất quyến rũ về mặt thể xác ở chàng “tôi muốn nhìn thấy nàng rời khỏi vùng đất của Carew an toàn”

      Nàng lo ngại chuyến gây khó khăn cho chàng, nhưng nàng hề ra. Chàng khập khiễng bên cạnh nàng suốt đoạn đường xuống đồi đến chỗ dòng suối.

      Họ trò chuyện suốt chặng đường, mặc dù sau đó nàng thể chính xác họ chuyện gì.

      “Hãy cẩn thận” chàng dặn dò khi nàng những phiến đá để sang bờ bên kia mà hề vén váy cao lên “ngã xuống nước vào thời điểm này trong năm ắt hẳn là quá phấn khích”

      Nàng đứng lại bên kia dòng suối mỉm cười với chàng và đưa tay lên chào tạm biệt. cánh tay chàng vòng sau lưng. Cánh tay kia quặt lại tựa vào hông. Đó là bàn tay phải. Nàng tự hỏi nhờ phép lạ nào mà bàn tay trái của chàng vẫn còn nguyên vẹn.

      “Cảm ơn ngài vì buổi chiều dễ chịu”

      “Tôi rất mong ngày mai gặp lại nàng, tiểu thư Newman, nếu thời tiết cho phép”

      Nàng mất nhiều thời gian qua rừng cây đường quay về, xuyên qua đồng cỏ hướng về Chalcote. Nàng nghĩ giờ này chắc qua giờ uống trà. Nếu Jenny và Rosalie từ hồ nước trở về, họ thắc mắc chuyện gì xảy ra với nàng.

      Nàng gì với họ ? rằng nàng dạo và ngồi với người hoàn toàn lạ mặt hơn cả tiếng đồng hồ ư ? Rằng nàng quyết định ngày mai gặp lại chàng sao ? Nàng nghĩ rằng nàng . Chẳng hay ho gì khi lại mọi chuyện, dù nàng chẳng làm gì sai trái cả. Hoàn toàn ngược lại. Chẳng thể tìm đâu ra quý ông biết giữ phép tắc, vui vẻ như chàng, hay người mà nàng có thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh như thế. phải là những quý ông khác mà nàng biết ít lãng mạn hơn. Mà là chẳng có chút cuốn hút thể xác nào ở đây.

      Nếu nàng kể mọi việc, ngày mai dì Aggy chắc chắn cùng nàng với tư cách người kèm. Và cần thiết phải có cuộc chuyện trò giữa ba người. Rốt cuộc nó còn là buổi chiều vui vẻ nữa.

      , nàng gì. Nàng hai mươi bốn tuổi. Đủ trưởng thành để mình làm điều gì đó. Đủ trưởng thành để có cuộc đời của riêng nàng.

      Nàng . Nhưng nàng biết nàng vui thích ngóng trông đến chiều mai.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      CHƯƠNG 2



      Hartley Wade, Hầu tước Carew, ngắm nàng xa dần. Chàng vẫn đứng yên tại chỗ chàng đứng, bên cạnh dòng suối, rất lâu sau khi nàng khỏi.

      Nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà chàng từng gặp. Còn đẹp hơn cả những người xinh đẹp nhất. Nàng nhắn, cân đối, duyên dáng, kiều. Mái tóc nàng vàng như mật và được uốn thành những lọn . Cái mũ của nàng thể giấu được vẻ đẹp rực rỡ của mái tóc. Đôi mắt nàng xanh thăm thẳm, với hàng mi dài và sẫm màu hơn mái tóc. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tươi tắn, đầy sức sống và thông minh.

      Chàng cười rầu rĩ với chính bản thân mình. Trong suốt hai mươi bảy năm của cuộc đời mình, chàng cư xử như cậu học trò với bất cứ ai thoáng ra từ thế giới phụ nữ. Có khả năng chàng nàng mất.

      Chàng xoay người lên con dốc giữa những hàng cây để về nhà. Bàn tay phải của chàng nhàng xoa bóp phía bắp đùi. Tối nay chân chàng bị đau nhức vì bộ nhiều. Có lẽ là đau lắm. Chàng bộ nhiều lắm trong vài tháng qua, nhưng chàng vẫn luôn có những bài tập nhàng. Chàng lại mỉm cười khi nhớ lại vẻ mặt của Jackson lúc chàng bước những bước chân đầu tiên vào phòng đấu quyền nổi tiếng ở London ba năm trước đây. Khi chàng bước vào, có phần khập khiễng, khi đó Jackson tự hào về chàng và sôi nổi giới thiệu chàng với những người khách khác của ta. Nhưng lúc này Hầu tước ở đây mình và chỉ làm việc với người quản lý của chàng. Chàng xuất tại những nơi đông người.

      Chàng gần đến đỉnh quả đồi mà lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng – tiểu thư Samantha Newman. Đúng, những cái cây phải bị chặt . Tầm nhìn trở nên thoáng và đẹp hơn.

      Đột nhiên chàng hề sợ hãi với việc nàng nhận ra chàng là ai. Có lẽ cả Thornhill và phu nhân của mô tả về chàng với nàng. Họ là những người tử tế. Có lẽ họ hề bắt đầu mô tả về chàng với những đặc điểm dễ nhận biết nhất. Có lẽ nàng hề biết rằng Hầu tước Carew là tên què. Chàng biết rằng đó là biệt danh của chàng, chàng hoàn toàn biết điều đó, dù cho biệt danh đó hẳn chính xác. Nếu nàng nghe về biệt danh đó, chắc chắn nàng nhận ra chàng là ai.

      Chàng có phần nào miễn cưỡng khi giới thiệu tên mình với nàng. Nhưng thậm chí điều đó cũng có nghĩa lý gì đối với nàng. Xin chào, Ngài Wade, nàng chào rất lịch . Chàng tìm kiếm thay đổi trong thái độ của nàng, nhưng chẳng có gì cả.

      cuốn hút thể cưỡng lại được – cuốn hút thể lý giải về phía nàng. Và, tất nhiên, nếu nàng hề được mô tả về chàng trước đây và nếu cái tên có tước hiệu của chàng có ý nghĩa gì đối với nàng, có lý do gì khiến cho nàng đoán được chàng là ai – thậm chí cả khi chàng lang thang trong vùng đất của chàng. Chàng phục trang rất thoải mái trong những bộ đồ cũ mà chàng vẫn giữ lại. Mới sáng nay, người đầy tớ của chàng phàn nàn với chàng là nếu vị Hầu tước của ta còn mang đôi giày ống này thêm lần nào nữa sau ngày hôm nay, ta gửi thông báo đến tất cả mọi tờ báo là ta chịu trách nhiệm cho vẻ ngoài của ông chủ nữa.

      Nhưng đôi giày ống này rất thoải mái, và những lời hăm doạ kiểu như vậy có gì mới cả. Hargreaves gắn bó với chàng, và hăm doạ chàng trong mười năm qua.

      Hầu tước tiếp tục lên đỉnh đồi và ngồi tảng đá mà chàng ngồi cùng tiểu thư Newman trước đó. Nàng chuyện trò thoải mái và lắng nghe với vẻ thích thú . Nàng ngồi bên cạnh chàng và hoàn toàn im lặng trong mười lăm phút, im lặng hết sức dễ chịu. Nàng cảm thấy cần thiết phải phá vỡ yên lặng hay cần phải nhắc chàng mở lời.

      Nàng – nàng những lời gì nhỉ ? Chàng ngẫm nghĩ kỹ. Tôi thích bầu bạn của Ngài và cảm thấy thoải mái bên Ngài. Giọng của nàng hoàn toàn thành . Những người phụ nữ khác đều phần đầu trong câu của nàng. Nhưng có ai phần còn lại. Và có ai thốt ra câu đó với thành cả.

      Những ngày này chàng tránh bầu bạn với những người khác, mặc dù chàng phải là sĩ. Chàng tránh bầu bạn với phụ nữ bất cứ khi nào chàng có thể tránh. Nó trở nên quá xúc phạm, quá tổn thương khi chàng nhìn thấy thích thú và lòng tham loé lên trong đôi mắt phụ nữ ngay lúc chàng nhận được đồng cảm và bợ đỡ của họ tại những kiện xã hội đặc biệt. Chàng cho rằng tước vị của chàng là có giá trị, chàng là vị hầu tước thứ tám của gia đình. Và, tất nhiên, còn có những tài sản ở Yorkshire, và những cơ ngơi cũng lớn và phồn thịch như vậy ở Berkshire. Gia sản của chàng nhiều đến nỗi chàng biết phải làm gì với chúng.

      Có lẽ chàng nên sống chung với xu nịnh. Nhiều quý ông sống như vậy. Đó là cái kiểu của thế giới này. Nhưng cũng có xem thường mà đôi lúc khiến cho chàng ngạc nhiên lên trong ánh mắt của phụ nữ với vẻ ngoài hấp dẫn của chàng. Và đôi khi nó còn tệ hơn là xem thường nữa. Đôi lúc đó là chán ghét hay thậm chí là ghê tởm với dáng khập khiễng và bàn tay bị biến dạng của chàng. Chàng hiếm khi ra khỏi nhà mà bàn tay phải mang găng.

      Tất nhiên là dáng khập khiễng của Ngài Byron thành công trong việc khiến cho ta trở nên hấp dẫn hơn đối với phụ nữ. Nhưng hầu tước Carew có vẻ ngoài hấp dẫn như Ngài Byron hay thu hút đối với phụ nữ của ta.

      Chàng tự hỏi Samantha Newman phản ứng như thế nào nếu chàng giới thiệu đầy đủ họ tên. Liệu chàng có nhìn thấy ánh mắt thích thú tham lam như những người khác ? Nàng tự nhận là nàng hai mươi bốn tuổi. Nàng hơi quá lứa tuổi kết hôn thông thường. Tuy vậy chàng thể hình dung ra lý do nào khiến cho nàng chưa lấy chồng, thậm chí là với cả việc có hồi môn. Nàng quá xinh đẹp.

      Người đẹp và quái thú, chàng nghĩ với vẻ rầu rĩ, đặt bàn tay trái lên bề mặt phiến đá bên cạnh chàng, nơi nàng ngồi.

      Chàng nhìn thấy ghê tởm khuôn mặt nàng. Chỉ có quan tâm khi nàng nghĩ là chàng tự làm tổn thương mình, và bối rối khi nàng nhận ra mình lỡ lời.

      Nhưng có lẽ ghê tởm trong ánh mắt nàng nếu nàng biết chàng là ai và nhận ra chàng cũng là trong những kẻ muốn tán tỉnh nàng.

      . Chàng nhắm mắt và ngẩng đầu nhìn lên trời. Chàng muốn tin nàng làm như vậy. Chàng thích nàng. phải bởi vì khuôn mặt nàng, mặc dù từ cái nhìn đầu tiên nàng hoàn toàn cướp hơi thở của chàng. Chàng thích nàng.

      Chao ôi, còn hơn thế nữa.

      Chàng mở mắt và đứng dậy. đến lúc phải về nhà. Rốt cuộc ngày hôm này chàng nên ra hồ để cho những ý nghĩ của chàng thay đổi theo hướng tích cực hơn. Có lẽ ngày mai nàng ra đây với chàng và chàng có thể mơ về nàng và có thể lý giải những cảm nghĩ về nàng của chàng. Nếu thời tiết vẫn đẹp. Những đám mây kéo về hướng Đông trông ảm đạm. Chàng hy vọng là trời vẫn trong xanh. Chàng trông ngóng đến ngày mai hơn bất cứ ngày mai nào mà chàng từng trông ngóng trong suốt thời gian dài.

      Có lẽ ngày mai nàng tự khám phá ra chàng là ai. Nếu nàng mô tả về chàng với Thornhill hay với phu nhân của ta, họ cho nàng nghe ai là người mà nàng ở cùng suốt giờ đồng hồ trưa nay. Hay có thể rất đơn giản là nàng đến. Có lẽ buổi trưa hôm nay có nhiều ý nghĩa đối với nàng như với chàng, và nàng giữ lời. Chàng có nguy cơ nhìn thấy thay đổi thái độ của nàng. Nhưng trong khi chờ đợi chàng ra lệnh cho người hầu được tiết lộ thông tin chàng bất ngờ trở về nhà hôm qua.

      Chàng hy vọng ngày mai trời trong xanh.

      Chàng mong là nàng đến.

      Chao ôi, đúng vậy. Chàng mong mỏi điều đó còn hơn cả mong đợi về sắc đẹp của nàng. Còn hơn cả thực tế chàng thích nàng.

      Chàng trải qua những cảm xúc của cậu bé. nàng đến tuyệt vọng.

      Người đẹp và quái thú, đúng vậy !

      ***********

      Trời mưa phùn suốt hai ngày bên ngoài cửa sổ Chalcote. Thậm chí cả những người đàn ông cũng dám mạo hiểm ra ngoài, mặc cho bá tước Thornhill phàn nàn rằng cần phải xem xét vài chỗ.

      Những đứa trẻ yên, thậm chí còn dằn dỗi, và giữ trẻ còn đủ kiên nhẫn để chơi với chúng. Và vì vậy mà bá tước, được cỗ vũ của quý ngài Albert Boyle, làm cho nàng choáng váng khi đặt lũ trẻ lên lưng và phi như ngựa khắp ngôi nhà – mặc dù lúc này nàng quá tuổi để cảm thấy bất ngờ với điều gì, nàng phải đồng ý với nhận xét của người quản gia ở dưới lầu là cách cư xử của Ngài Bá Tước trong năm năm qua đôi khi trở nên bất thường như bất cứ người cha nào. Phu nhân Boyle cũng bị choáng váng, và có phần thích thú, tham gia với những người còn lại trong trò chơi trốn – và – tìm, mà chỉ có nhà bếp và bên ngoài nhà là ngoài phạm vi trốn tìm. Thậm chí của quý bà Brill cũng bị cuốn hút vào trò chơi – mặc dù chỉ chơi có 1 lần, khi mà mọi người tìm bà trong hơn nửa tiếng đồng hồ và kết luận là bà tìm được nơi nấp tuyệt vời mà tất cả mọi người vẫn chưa tìm ra, cuối cùng lại tìm thấy bà nằm dài giường của bà, ngủ ngon lành.

      Trò chơi vẫn tiếp diễn, với những khoảng thời gian gián đoạn, trong hai ngày.

      Có vài vị khách đến dùng bữa tối vào ngày thứ hai, đó là những người láng giềng nàng thăm viếng và đến thăm nàng trong suốt ba tháng qua. Có các quân bài, nhạc và những câu chuyện sau bữa tối. là dễ chịu. Sau đấy nữ bá tước chỉ có chút ít đáng tiếc rằng hầu tước Carew chưa quay lại Highmoor Abbey. là hay khi gặp gỡ khuôn mặt khác để thay đổi khí.

      “Em thích ta, Sam” nữ Bá tước ta là quý ông rất dễ mến, nhưng dường như ta chưa bao giờ ở đây khi em đến đây thăm chị. Lần tới chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận hơn mới được”

      “Samantha cần phải tăng thêm số lượng những chàng tán tỉnh đâu” bá tước quả quyết “những người theo đuổi đông như tiểu đoàn rồi. Thêm người nữa có thể là cho ấy thay đổi suy nghĩ và trở nên kiêu ngạo” nháy mắt với vợ mình khi biết Samantha nhìn .

      Samantha gần như đề cập đến người làm vườn tại Highmoor – Ngài Wade. Xét cho cùng, chàng cũng là quý ông. Điều này hoàn toàn dễ dàng nhận ra từ cách chuyện và cử chỉ của chàng. Nhưng có lẽ chàng cảm thấy thoải mái khi ở nơi đông người như thế này, và có lẽ chàng có những bộ trang phục thích hợp như Gabriel và Albert … Hơn nữa … ôi, hơn nữa trong khoảnh khắc này nàng muốn giữ chàng là người bạn bí mật của riêng nàng. Nàng muốn nhìn thấy những người khác cư xử cách quá lịch - dù cho cả Gabriel và Jenny cư xử lịch thiệp cách hết sức thành – với quý ông vượt lên hoàn cảnh của mình.

      Nàng thích hai ngày vừa qua. Và nàng cảm thấy bực bội khi lại bị giam hãm ở trong nhà. Nàng cảm thấy vô cùng thất vọng khi bắt buộc phải từ bỏ cuộc dạo chơi đầy thú vị tại Highmoor với Ngài Wade. Nàng rất thích bầu bạn của chàng. Đó là điều hết sức mới mẻ, nàng nhận ra điều đó sau khi trở về Chalcote và ngẫm nghĩ về giờ đồng hồ bầu bạn với chàng, được đối xử như người có trí tuệ. Thường nàng nhìn thấy điều gì khác ngoài ngưỡng mộ và vẻ ngoài lôi cuốn trong đôi mắt đàn ông. Tất nhiên, đó là những lời tâng bốc, nhưng nàng thường có cảm giác là nàng gây ấn tượng bởi khuôn mặt xinh đẹp chứ phải bởi con người của nàng.

      Ngài Wade hề định quyến rũ nàng. Chỉ đơn thuần là chàng cảm thấy thích thú khi chia xẻ những quan điểm và hiểu biết với nàng. Và nàng tin là chàng cũng thích thú khi ở cùng nàng trong khung cảnh nên thơ như thế. Có lẽ nàng ngu ngốc khi có cảm giác đó chỉ sau lần gặp gỡ ngắn ngủi như vậy, nhưng nàng có cảm giác là nàng và Ngài Wade có thể trở thành những người bạn. Bạn bè. Nàng có rất ít bạn, mặc dù nàng rất may mắn khi quen biết được rất là nhiều người đáng mến. Chàng về điều đó như thế nào nhỉ ? Nàng ngẫm nghĩ cách cẩn trọng để nhớ lại chính xác những lời chàng : … người đồng hành đặc biệt, người mà khi chúng ta trò chuyện hay im lặng đều cảm thấy dễ chịu như nhau.

      Nàng lại cảm thấy cái cảm giác tìm ra đúng những lời cần diễn đạt khi những lời đó được thốt ra. Nàng muốn như những người phụ nữ khác. lần ở tuổi mười tám làm cho nàng cảm thấy quá xấu hổ và vẫn còn đau đớn vô cùng. Nàng bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa. Những gì mà nàng muốn – và nàng hề nhận ra điều đó cho đến khi chàng thốt thành lời với nàng – là người bạn đặc biệt.

      Nàng cảm thấy Ngài Wade có thể là người bạn đặc biệt. Có lẽ cái ý nghĩ này quá buồn cười khi mà nàng chỉ mới gặp chàng có lần. Có lẽ chàng quên mất nàng ngay khi chàng quay lưng lại với dòng suối trưa hôm đó. Có lẽ chàng giữ lời ngay cả khi trời mưa. Và có lẽ bây giờ nàng bao giờ được gặp lại chàng nữa. Có lẽ là công việc của chàng ở Highmoor xong và chàng rời khỏi đây.

      Nàng rất buồn nếu được gặp lại chàng.

      Vào ngày thứ ba trời hết mưa. Cả buổi sáng mây bầu trời tụ lại xám xịt, nhưng đến trưa chúng tan ra và mặt trời chiếu sáng xuyên qua những khe hở.

      Bá tước, cùng bạn , cưỡi ngựa từ sáng sớm với người quản lý giải quyết vài vấn đề với những người thuê đất gần đó. Nhưng họ trở về sau giữa trưa và thông báo rằng trưa hôm nay là hoàn hảo cho chuyến cưỡi ngựa gia đình, khi mà những cuộc tản bộ chỉ làm ướt sũng những đôi giày ống và gấu váy.

      “Rosie thích được nghỉ ngơi, phải , tình của ?” quý ngài Albert , mỉm cười âu yếm với người vợ mang thai của “Emily hoàn toàn an toàn lưng con ngựa Pony mà Gabe chọn cho bé khi chúng ta đến đây lần đầu tiên, và Jane cưỡi ngựa chung với

      Phu nhân Boyle sợ ngựa và dường như rất vui vẻ rằng tình trạng thai nghén của giúp phải từ chối lời mời tham gia vào cuộc cưỡi ngựa này.

      phải cầu Michael giữ con ngựa Pony của nó bước thong thả đấy Gabriel” nữ bá tước “Hay là Emily cảm thấy buộc phải đuổi kịp nó, và tim em đập mạnh vì lo lắng và Rosalie cũng lo lắng y như vậy khi ấy nghe được điều đó”

      Bá tước nháy mắt và cười toe toét với vợ “Mary xin ngồi trước như là người chỉ huy kỵ binh”

      Nữ bá tước tặc lưỡi “thế tốt nhất em nên để cho con bé ngồi trước em vậy. Sam, em phải giúp chị giữ người điên rồ này trong vòng kiểm soát”

      “Nếu chị cho là nó kinh khủng, em nghĩ là em dạo” Sam .

      “À, vậy kẻ điên rồ này làm cho ấy khiếp sợ” bá tước “Đó kỵ binh có kiếm đấy Samatha quý”

      “Vậy đó vị chỉ huy có kiếm” Sam , mỉm cười với bà tước “Ngài phản đối nếu em dạo chứ?”

      “Làm sao mà em có thể muốn cưỡi ngựa với bốn tên lính chỉ điểm, kỵ binh điên rồ, người phụ nữ hay gắt gỏng và chỉ có người là quý ông tỉnh táo?” hỏi nàng “ vài người còn chưa quen. Dĩ nhiên là chúng tôi phản đối, Samantha. Em có thể làm những gì khiến cho em cảm thấy thoải mái nhất. Đó là lý do em được mời đến đây”

      “Ồ, em phải là người phụ nữ hay gắt gỏng” nữ bá tước với vẻ phẫn nộ “và ngừng nháy mắt với em , Gabriel, nếu em tin là có bụi trong mắt đấy. Sam này, chân và váy em ướt sũng. Nhưng ở đây, chị phàn nàn gì. Và ngừng cười , Gabriel. Sam, chị phải chịu đựng điều này sáu năm qua đấy. Chị có phải là thiên thần ?

      là thiên thần Gabriel” bá tước .

      Samantha bước khi chị họ của lại tặc lưỡi và rồi cười khúc khích với Albert và Rosalie. Nàng nhớ lại nàng và Jenny gọi Bá tước Thornhill là ác quỷ khi họ gặp lần đầu tiên, bởi vì ánh mắt đen như quỷ xa tăng của . Khi họ biết được tên , nó trở thành châm biếm buồn cười, mặc dù chẳng có gì buồn cười vào lúc đó. giống như ác quỷ khi cố tình phá huỷ hôn ước giữa Jenny và Lionel.

      Samantha rùng mình. Nàng hiếm khi gợi lại cái tên này hay người đàn ông có tên này ra khỏi tiềm thức của nàng. Ác quỷ trong hình hài của thiên thần. Người đàn ông duy nhất mà nàng – hoặc từng . lần đau đớn như vậy đủ cho cả cuộc đời.

      Nàng thay cái áo dài cũ và mang vào đôi giày ống của nàng, mặc dù mùa đông trước nàng hy vọng là nàng bao giờ phải mang chúng nữa. Nàng mang theo cái áo choàng, vì khí ở bên ngoài hơi lạnh cho dù có ánh sáng mặt trời, và cột chặt dây ruy băng của cái mũ bên dưới cằm nàng.

      Chàng có ở đó, nàng nghĩ khi nàng rời khỏi ngôi nhà. Thậm chí nếu chàng còn ở lại Highmoor, chàng nghĩ đến việc giữ lời hứa cách đây hai ngày. Thêm vào đó, mặc dù thời tiết trưa hôm đó rất dễ chịu – dù trời rất lạnh và như thể có bão – cỏ dưới chân nàng vẫn sũng nước.

      Chàng đến đó, nhưng dù sao nữa nàng cũng thích dạo. Và chắc chắn là cái ghế dài bằng đá bên dưới cái vọng lâu đỉnh đồi ắt hẳn khô ráo và đủ khuất gió để nàng có thể ngồi đó ngắm cảnh và được yên tĩnh trong lúc. Ngồi đó còn tốt hơn là cưỡi ngựa cùng mọi người và cảm thấy đơn.

      đơn, từ này vang lên trong đầu nàng, làm cho nàng ngạc nhiên. Nàng đơn. Chưa bao giờ. Hầu như nàng luôn luôn có những người bầu bạn thích hợp. Cuộc đời của nàng giống như những gì nàng muốn. Tại sao đột nhiên nàng lại nghĩ nàng đơn ?

      Nàng bước qua tảng đá kê bước và lên đồi, dừng lại lần nào để thở. Nàng nghĩ, khí trong lành, thậm chí còn trong lành hơn ba ngày trước. Và bầu trời đẹp, những đám mây trắng lướt bầu trời trong xanh. Nàng leo đến đỉnh đồi, cố gắng trông đợi là chàng đến, cố gắng tự thuyết phục bản thân nàng là nàng thích được mình để có thể ngắm khung cảnh xung quanh mà bị gián đoạn.

      Nàng dừng lại khi cái vọng lâu trong tầm nhìn của nàng. Và cảm thấy sung sướng trào dâng, nàng muốn dừng lại để phân tích vì sao nàng lại cảm thấy sung sướng. Nàng mỉm cười rạng rỡ và bước tiếp về phía trước.

      ************

      Chàng đứng đó, mỉm cười với đôi mắt dán chặt vào nàng.

      là cao” nàng “tôi tưởng là mình bao giờ lấy lại được hơi thở”

      “Làm ơn đừng có làm vậy. Tôi chắc là mình thích khi mang thi thể xuống cái dốc dựng đứng như thế này đâu”

      Những quý ông khác mà nàng quen biết vội vã bước lại và giúp nàng, lấy cớ để chạm vào nàng, để nắm lấy bàn tay nàng, thậm chí là có thể liều lĩnh vòng tay quanh eo lưng nàng. Sau đó tán tỉnh. Ngài Wade chỉ ra hiệu đến cái cái ghế dài.

      “Đến đây và ngồi xuống nào” chàng

      Nàng cười và bước về phía chàng, những bước chân của nàng nhún nhẩy bất chấp hơi thở hổn hển.

      Gò má và cả chóp mũi của nàng đều ửng đỏ vì khí lạnh và gió. Những lọn tóc của nàng có phần rối tung bên dưới cái mũ. Gấu áo của cái áo dài dạo màu xanh lá cây và cái áo choàng màu xám của nàng trở nên sẫm màu vì nước. Đôi giày ống của nàng ướt sũng và bị cỏ bám đầy.

      Thậm chí nàng còn xinh đẹp hơn những gì chàng nhớ.

      Chàng tự thuyết phục mình rằng nàng đến và chàng cần suy nghĩ gì nếu nàng đến. chàng bận rộn với những ý tưởng sửa sang lại ngôi nhà ngay khi mùa xuân đến. Chàng có thể nghĩ và làm việc đó mà hề bị gián đoạn nếu nàng đến. Chàng tự nhủ với bản thân mình là chàng đợi lâu khi chàng lên đến đỉnh đồi trước đó. Chỉ mười phút trước.

      Nàng đến vào những giây cuối của phút thứ mười lăm. Chàng hơi hoảng sợ khi nhận ra chàng chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời chàng.

      “Tốt hơn rồi chứ ?” chàng hỏi sau khi nàng ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng có mùi hương mà chàng nhận ra từ lần gặp trước. Mùi hoa violet chăng ? Mùi hương nồng mà rất nhàng. Dường như đó là mùi hương của chính cơ thể nàng chứ phải là loại nước hoa.

      “Tôi tin vậy” nàng , đặt tay lồng ngực. Nàng lại cười, thanh trong trẻo, sung sướng. “Tôi tin là bây giờ an toàn để tôi là mình còn sống”

      “Tôi rất vui” chàng . lọn tóc quăn mềm mại và mượt mà quấn quanh ngón tay chàng.

      “Trời mưa cũng hề đáng ghét chút nào phải ? Chúng tôi chơi trò trốn – và - tìm với lũ trẻ trong hai ngày và vờ như tìm thấy chúng, thậm chí ngay cả khi hoàn toàn nhìn thấy chúng nấp sau tấm màn hay trốn dưới gầm bàn”

      “Nàng chán ư ?” chàng hỏi và hình ảnh nàng ẵm đứa trẻ ngực nàng đột nhiên xuất đúng lúc trong đầu chàng.

      hẳn vậy. Đó là trò chơi hoàn toàn thú vị. Tôi tin là từ sâu thẳm bên trong tôi vẫn còn là đứa trẻ - ý nghĩ làm tôi hơi hoang mang. Nhưng tôi thất vọng với chuyến dạo của chúng ta. Tôi nghĩ là có thể Ngài còn ở Highmoor. Tôi nghĩ là có lẽ Ngài nghĩ đến chuyện đến đây ngày hôm nay để thay thế cho cuộc hẹn hai hôm trước. Tôi trông mong là gặp Ngài ở đây hôm nay, nhưng dù sao tôi cũng đến” Nàng cười với chàng “chỉ để phòng hờ”

      Nàng muốn đến. Nàng cảm thấy chán nản khi trời mưa. Ngày hôm nay nàng lo lắng – lo lắng chàng đến. Nhưng dù thế nào nữa nàng cũng đến. Chỉ để phòng hờ.

      Chàng mường tượng ra cuộc gặp gỡ giữa họ - nếu nàng đến. Chàng dự định thành với nàng là chàng rất hối hận vì lừa dối nàng vào lần trước. Chàng làm vậy, chàng , vì nàng nhìn có vẻ bối rối khi bị bắt gặp là kẻ xâm nhập và chàng muốn làm cho nàng khổ sở hơn nữa. Nhưng chàng còn hơn hẳn Hartley Wade. Chàng là Hầu tước Carew.

      Đó là những gì mà chàng định làm. Nhưng nàng muốn gặp chàng. Hôm nay nàng đến mà hề biết là chàng có đến hay . Nàng muốn trải qua buổi chiều cùng chàng ngay cả khi chàng là – thằng què xuất với diện mạo khó coi, thậm chí còn có áo quần lộng lẫy để cải thiện vẻ ngoài.

      Nàng muốn ở đây với Hartley Wade, người làm vườn. Và nàng nhìn có vẻ hài lòng khi được ở đây với chàng.

      Nàng phản ứng như thế nào khi biết được chàng là ai ? Chàng có muốn biết điều đó ?

      Chàng thích là Hartley Wade. Chàng chưa bao giờ thích điều gì hơn thế trong cuộc đời chàng. Chàng muốn tiếp tục chỉ là Hartley Wade – chỉ trưa nay thôi. Và khi kết thúc cuộc gặp gỡ, hay là lần tới nếu có lần tới, chàng với nàng . Nhưng phải bây giờ.

      “Tôi ở Highmoor trong khoảng thời gian. Có vài công việc phải làm và cần phải bàn bạc với Hầu tước khi Ngài trở về. Và cần phải giám sát những công việc đó nếu ông ấy chấp thuận và muốn tiến hành ngay lập tức. Và tôi cũng cảm thấy thất vọng. Và vì vậy hôm nay tôi đến đây, ngay khi mưa tạnh. Chỉ để phòng trường hợp nàng cũng đến đây”

      Nàng mỉm cười rạng rỡ với chàng. Nàng có hàm răng trắng và đều tăm tắp. Đôi môi của nàng cong lên đầy cuốn hút ngay khóe môi. Đó là đôi môi đáng hôn nhất mà chàng từng thấy.

      “Tốt rồi. Tôi lấy lại được hơi thở, Ngài Wade. Ngài chỉ cho tôi cái hồ chứ ? Nó có xa ? Và cụ thể hơn, có phải đều xuống dốc ?”

      “Nhưng phải leo dốc khi chúng ta quay lại. , nó xa lắm. Chàng đứng dậy nhưng hề đưa tay để giúp nàng đứng dậy. Chàng e ngại khi chạm vào nàng. Thậm chí nếu chàng để nàng phía bên trái của chàng, nàng cũng nhận ra khập khiễng của chàng nếu nàng vịn vào cánh tay chàng. Và nàng bối rối hay ghê sợ. “Nàng thích nó. Đó là nơi hẻo lánh nhất và là nơi đẹp nhất của vùng đất này”

      “Tôi tự hỏi liệu Hầu tước Carew có đánh giá đúng giá trị vùng đất của ông ấy, ông ấy luôn xa vì việc làm ăn đúng ? Nếu tôi sỡ hữu cả vùng đất xinh đẹp này, tôi chắc là tôi có thể rời xa nó”

      Nhưng phải đấu tranh với đơn khi sống mình tại ngôi nhà, đơn mà ngay cả những vị khách đến thăm cũng thể hoàn toàn làm dịu . Mỗi khi chàng ở nhà, chàng luôn cảm thấy thiếu vắng của phụ nữ trong cuộc đời chàng. Và những đứa trẻ. Nhưng chàng mất hết hy vọng khi tìm kiếm người phụ nữ chàng vì chính bản thân chàng.

      phải là chàng chưa bao giờ người phụ nữ nào – mặc dù chàng nhân tình trong năm năm trước khi đột ngột chết cách đây năm rưỡi, nhân tình duy nhất của chàng. Nhưng những cảm xúc của chàng với sâu sắc, phải là tình .

      Chàng nghi ngờ những cảm xúc của chàng với tiểu thư Samantha Newman có thể là loại cảm xúc sâu sắc đó, mặc dù lúc này chàng chỉ cảm thấy rất thích nàng.

      “Ông ấy hiểu giá trị của nó. Vì vậy mà ông ấy chuẩn bị chi rất nhiều tiền để làm cho nó trở nên đẹp hơn” chàng trả lời.

      “Có lẽ vậy, khi làm cho từng chi tiết của ngôi nhà trông đẹp hơn. Nhưng như vậy cũng đủ. Thứ lỗi cho tôi. Thậm chí tôi còn hiểu những quý ông. Nhưng Jenny - chị họ tôi, nữ bá tước Thornhill – rằng ông ta là quý ông rất dễ mến”

      Cầu Chúa phù hộ cho bá tước phu nhân. luôn cư xử với chàng với tử tế và nhã nhặn, dù trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất.

      “Chúng ta tới rồi. Cẩn thận bước chân của nàng. Con dốc hơi trơn. Tôi rất ghét khi nhìn thấy nàng trượt chân và rơi thẳng xuống nước”

      “Như vậy những đánh giá của tôi về nơi này bao giờ khách quan mà đầy định kiến” nàng với tiếng cười.

      Nhưng lúc sau nàng còn cười nữa. Nàng dừng lại khi họ vẫn còn đứng đỉnh dốc, khi cái hồ ra trong tầm mắt, nép mình bên hông quả đồi và phía bên kia là rừng cây. Nàng đứng im trong chốc, gì.

      “Ôi” cuối cùng nàng cũng thốt nên lời, giọng như thầm “đây là nơi đẹp nhất đời này”

      Đó chính là khoảnh khắc mà chàng biết là chàng phải lòng nàng như cậu bé người phụ nữ xinh đẹp.

      Đó chính là khoảnh khắc mà chàng biết là, hề nghi ngờ và bất chấp việc họ chỉ mới biết nhau, chàng nàng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      CHƯƠNG 3



      điều gì đó cuốn hút ở nó. Hồ nước ở Chalcote nhìn thi vị với mặt nước trải rộng, nhà thuyền và những bở cỏ mà gia đình có thể chọn làm nơi tổ chức picnic hoặc vui chơi. Nhưng cái hồ này khác. Nó đầy mê hoặc.

      Nàng nghĩ có lẽ nó dốc hơn và có rừng cây ở phía bờ bên kia bao bọc lấy cái hồ khiến cho cái hồ trông như thế giới thu tách biệt và khiến cho mặt nước có vẻ sâu hơn và phẳng lặng.

      “Chúng ta xuống dưới chứ ?” chàng hỏi “Nó còn đáng hơn khi nhìn từ bờ hồ”

      Họ chậm rãi xuống, tuy vậy nàng có thể nhìn thấy con dốc thoai thoải trước khi hướng thẳng đến hồ nước và ở đó có vùng đất bằng phẳng có thể đứng hoặc ngồi. Nàng mừng là chàng đưa bàn tay hay cánh tay ra cho nàng vịn. Nàng nhận ra chàng chưa bao giờ làm vậy. Hầu hết những quý ông khác làm thế và khiến cho nàng cảm thấy yếu đuối và uỷ mị. Nhưng chạm vào nhau nghĩa là hữu lôi cuốn thể xác. Nó làm cho người ngay lập tức nhận ra giới tính của mình đối lập với giới tính của người bạn đồng hành.

      Nàng mừng vì có cảm giác như thế với ngài Wade. Nó phá huỷ tình bạn mà nàng nghĩ là nàng vun đắp. Nàng nhận ra nàng chưa bao giờ có người bạn khác giới. có.

      Đúng, nàng nghĩ chàng hoàn toàn đúng khi họ đứng bờ hồ, nhìn qua mặt nước. “Yên tĩnh” nàng giọng “hoàn toàn yên tĩnh. Nó làm ta liên tưởng đến – oh, cái gì nhỉ ?”

      diện của Chúa chăng ?” chàng ướm lời.

      “Đúng vậy” Nàng nhắm mắt và hít vào mùi của nước và cây cối xung quanh. “Đúng, có những nơi đem đến cảm giác như thế đúng ? Nhà thờ luôn luôn rồi. Đôi khi là những chỗ khác. Nơi này chẳng hạn.”

      “Tôi luôn thích nó hoang vắng, mặc dù tôi muốn có bàn tay của con người để tôn vinh vẻ đẹp của nó. Có thể là nhà nguyện.” Chàng mỉm cười dịu dàng “Nhưng thiếu tự nhiên. Tất nhiên là có gì gợi đến có mặt của con người. lần tôi từng nghĩ đến nhà thuyền và những con thuyền, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng đó ngay khi nó xuất . Nàng nghĩ sao ?”.

      nên có thuyền” nàng .

      “Có lẽ là cây cầu” chàng và chỉ về chỗ hẹp lại nơi cuối hồ có thác nước đổ xuống từ sườn đồi. “Tôi luôn nghĩ đến việc làm cái cầu. Nhưng cái cầu dù ở chỗ nào cũng là thiếu tự nhiên phải ?”

      cây cầu bằng đá với những nhịp cầu. Tôi nghĩ là ba. Dẫn đến cái vọng lâu hay nhà hóng mát.” Nàng trả lời.

      “Đúng” Chàng im lặng trong vài phút. “Hoàn toàn được bao bọc bởi những cửa sổ bằng kính sáu hoặc tám cạnh. Nơi người có thể ngồi và tránh cái lạnh”

      “Và khô ráo” nàng và cười lớn. “ căn nhà tránh mưa. Cái hồ ắt hẳn trông rất đẹp khi trời mưa, với sương mù đồi và những rặng cây”

      căn nhà tránh mưa. Tôi thích ý tưởng đó” chàng nhàng.

      rất ấm cúng và yên tĩnh. Tôi tin là tôi có những khoảng thời gian tuyệt vời tại đó nếu tôi sống ở đây”

      cây cầu và căn nhà tránh mưa. Những thứ được làm. Nhiều năm qua tôi lúng túng quyết định nên làm gì tại đây, và nàng giúp tôi giải quyết vấn đề”.

      “Có lẽ ngài nên thuê tôi làm phụ tá đấy ngài Wade”

      Chàng xoay sang mỉm cười với nàng. Chàng là người có nụ cười đáng nhất mà nàng từng thấy. Nó xuất phát từ sâu trong đôi mắt chàng và khiến nàng phải mỉm cười đáp lại.

      “Liệu tôi có đủ khả năng thuê nàng ?” chàng hỏi.

      “Có lẽ là . Liệu hầu tước Carew có nghĩ là ngài điên khi ngài đề xuất ý tưởng xây cây cầu và căn nhà tránh mưa ở đây ?”

      “Hoàn toàn có khả năng đó. Nhưng ông ấy tin vào khả năng của tôi. Và khi ông ấy nhìn thấy thành quả, ông ấy chắc chắn thích”

      “Tôi cũng mong thế. Tôi muốn chúng được ưa thích”.

      Họ đứng cạnh nhau, hoàn toàn yên lặng, hoàn toàn hoà hợp, nhìn xung quanh.

      “Tôi có thể sống hạnh phúc ở đây suốt cả phần đời còn lại” cuối cùng nàng cũng với tiếng thở dài. Nhưng nàng cười lặng lẽ khi “nếu tôi là kiểu người thích sống dật”.

      “Với cái áo sơ mi làm bằng vải bố và lao xuống hồ vào buổi sáng”

      “Eo ôi” nàng , làm điệu bộ run lẩy bẩy và cả hai cùng cười. Rồi nàng trờ lại nghiêm trang “Tôi nghĩ rằng tôi nên quay lại Chalcote. Chắc tôi ở đây hơn tiếng rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá”.

      “Nàng có muốn nhìn thấy bên trong tu viện ?” chàng hỏi.

      Nàng sửng sốt.

      “Nàng có thích ? Ngày mai sao ? Tôi rất sẵn lòng dẫn nàng tham quan bên trong tu viện”.

      “Dường như hay chút nào khi xem xét ngôi nhà của quý ông khi ông ta vắng mặt”. Nàng nghĩ nó còn hay hơn nhiều khi ông ta có ở nhà.

      “Tôi chỉ dẫn nàng xem những căn phòng chung thôi. Có nhiều du khách đến đây tham quan suốt mùa hè. Người quản gia có quyền dẫn khách tham quan những phần mang tính riêng tư của chủ nhân ngôi nhà – những nơi tráng lệ nhất. Tôi cũng biết rất những chỗ được phép tham quan nên có thể chỉ cho nàng”.

      Từ xa tu viện Highmoor nhìn quá đẹp. Nàng rất tò mò. Và đôi mắt chàng mỉm cười với nàng.

      “Mai chứ ?” chàng hỏi.

      “Ôi” nàng đột nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ từ chối bữa yến tiệc. “Ngày mai chúng tôi định thăm vài người. Tôi thể quá khiếm nhã lại vắng mặt nữa”

      “Ngày mốt sao ?” chàng hỏi.

      “Ngày mốt chúng tôi chờ những vị khách. Nàng ngước mặt lên và cười tiếc nuối với chàng. Nhưng đột nhiên nàng nảy ra ý. “Ngài cũng đến chứ ? Tôi biết Gabriel và Jenny – bá tước và nữ bá tước – rất vui”. Và ngay khi hết câu nàng cảm thấy hối tiếc. Dường như ngớ ngẩn, nàng muốn chia xẻ người bạn này với gia đình nàng.

      “Tôi nghĩ vậy. Tốt hơn tôi nên ở đây và vờ như làm việc. Nhưng cảm ơn nàng mời”.

      Họ mỉm cười tiếc nuối với nhau. Nàng rất thích hai buổi chiều bầu bạn với chàng. Nàng nghĩ chàng khiến cho những buổi chiều ve vãn tầm thường mà đôi khi nàng cưỡi ngựa ra ngoài hay ở những bữa tiệc ngoài vườn với những quý ông khác trở nên nhạt nhẽo. Tình bạn thoải mái hơn nhiều.

      “Tôi có thể đến vào chiều ngày kia” nàng với vẻ hy vọng “Lúc đó ngài vẫn còn ở đây chứ ?”

      “Còn. Tôi thể tin là nàng muốn đến. bộ rất xa đấy. Nàng cưỡi ngựa chứ ?”

      “Vâng. Tất nhiên” nàng trả lời.

      “Có lẽ tôi gặp nàng tại cổng của Highmoor được ? Cùng giờ này ?”

      Nàng gật đầu và mỉm cười. “Tôi phải về rồi. Ngài cần tiễn tôi. Ngài phải quãng đường dài nếu đến con suối rồi quay trở lại.”

      “Nhưng giống như lần cuối. Tôi có trách nhiệm phải nhìn thấy tận mắt những người xâm nhập rời khỏi lãnh thổ của Highmoor”.

      Họ cùng rời khỏi bờ hồ, leo lên đỉnh ngọn đồi rồi xuống dốc đến chỗ con suối và những tảng đá kê bước quay về Chalcote, và dễ dàng tán gẫu về mọi chủ đề. Nàng dừng và quay lại phía chàng trước khi băng qua bờ bên kia con suối.

      “Cảm ơn, ngài Wade. Ngài tử tế”.

      “Và với tôi, tôi mong chờ được gặp lại nàng sau ba ngày nữa”.

      Sau khi băng qua những tảng đá, nàng xoay người vẫy tay chào chàng trước khi những cái cây che khuất bóng dáng chàng khỏi tầm mắt nàng. Nàng nghĩ chàng là quý ông còn độc thân. Và hai buổi chiều nàng ở bên chàng mình hơn cả giờ đồng hồ tại vùng quê hẻo lánh có bóng dáng người nào khác. ai biết nàng đâu. Và đây là lần thứ hai nàng cố tình gặp chàng. Nó như thể họ sắp xếp cuộc hẹn hò. Và cực kì trái phép tắc, thậm chí với phụ nữ hai mươi bốn tuổi. Dì Aggy ngất xỉu vì tưởng tượng những gì có thể xảy ra nếu dì ấy biết. Gabriel cau mày và lại trông giống như ác quỷ Lucifer. Thậm chí cả Jenny cũng mắng nàng.

      Tại sao rốt cuộc dường như chẳng có gì là có vẻ phải phép ? Chỉ bởi vì có gì liên quan đến tán tỉnh, đụng chạm và lãng mạn sao ? Hay là vì vẻ ngoài của chàng ? Chàng là người đàn ông với vẻ ngoài rất bình thường – có lẽ ngoại trừ lúc đôi mắt hay cả khuôn mặt chàng mỉm cười. Và hoàn toàn quê mùa. Và rồi có bàn tay mang găng, tàn tật và dáng khập khiễng. Có lẽ là do vẻ ngoài của chàng. Nàng thử tưởng tượng chàng như quý ông đẹp trai, phục trang hoàn hảo. Liệu lúc đó nàng có cảm thấy phải phép ? Có lẽ nàng nghĩ vậy. Nàng bị người đàn ông như vậy lôi cuốn.

      Nàng chẳng thấy ngài Wade có gì hấp dẫn cả. Ngoại trừ với tư cách người bạn. Ngoại trừ với tư cách người đồng hành đặc biệt.

      ********

      Ngày chậm chạp trôi qua. Tất nhiên tình trạng độc hoàn toàn là lỗi của chàng. Nếu chàng cho thông báo trở về của mình chàng có người đến thăm. Thornhill có lẽ trong những người đầu tiên đến thăm chàng. Và chàng thăm những người láng giềng. Chàng có những lời mời ăn tối. Chàng mời mọi người đến dùng bữa tối. Đúng, hoàn toàn là lỗi của chàng mà chàng mới hết sức độc.

      Và tất cả là do sinh vật bé quá sức xinh đẹp từ vẻ bề ngoài cho đến tâm hồn khiến cho nàng thể với tới được như vì sao thiên hà khác. Tất cà là vì chàng lo sợ nàng biết chàng là ai, sợ nhìn thấy nàng thay đổi cách cư xử, sợ nhìn thấy thương hại của nàng. Chàng muốn nàng nhìn chàng với tư cách hầu tước Carew vô cùng giàu có và thích hợp để kết hôn. Chàng muốn nàng tiếp tục nhìn chàng như người bình thường – hết sức bình thường – Hartley Wade.

      Mỗi nụ cười nàng tặng cho Hartley Wade là vật quý được cất giữ cho tương lai, vì mỗi nụ cười đều hoàn toàn ngây thơ và chân như vè đẹp hoàn hảo. Mỗi lời nàng với chàng đều được cẩn thận khắc ghi trong kí ức. Đây là nơi đẹp nhất đời này … có lẽ ngài nên thuê tôi làm phụ tá … Tôi có thể sống hạnh phúc ở đây suốt cả phần đời còn lại … Ngài cũng đến chứ ? … là dễ chịu.

      Chàng muốn nàng biết. Chàng muốn lạ lùng này tiếp diễn – chỉ trong buổi chiều nữa. Và vì vậy chàng tận dụng độc của mình, rời khỏi điền trang của chàng vì sợ bị nhìn thấy và tin tức bị lan truyền. Chàng hầu như bộ và cưỡi ngựa bất cứ khi nào có ánh sáng ban ngày trong hai ngày dài vô tận đó, nghĩ về nàng, mơ về nàng, tự nguyền rủa mình bằng những cái tên mà chàng có thể nghĩ ra, từ thằng ngốc cho đến tệ hơn.

      Chàng thể ngủ vì nghĩ đến nàng, và khi chàng ngủ chàng mơ thấy nàng. Trong những giấc mơ nàng luôn ở ngoài tầm với của chàng, luôn mỉm cười với chàng và với chàng điều đó dễ chịu.

      tối, sau khi chàng cho người hầu nghỉ ngơi, chàng đứng trước cái gương lớn, chỉ mặc áo sơ mi và quần chẽn, và nhìn vào ảnh mình trong gương – điều mà chàng hiếm khi làm, ngoại trừ những lúc vô tình nhìn lướt qua.

      Chàng rầu rĩ mỉm cười với hình ảnh của mình trong gương, rồi nhìn xuống và nhắm mắt lại. Chàng là ngu xuẩn. Chàng dùng ngón tay cái của bàn tay trái xoa bóp lòng bàn tay phải, miết vào những chỗ gân cứng đơ. Nàng là tạo vật bé xinh đẹp nhất còn sống. Làm sao người đàn ông có thể nhìn nàng mà muốn nàng và nàng chứ ? Nàng có thể chọn bất cứ người đàn ông nào nàng muốn. Nàng có thể chọn những người đàn ông đẹp trai nhất nước . Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nàng. Lý do mà đến hai mươi bốn tuổi nàng vẫn chưa lấy chồng chắc chắn là do nàng có quá nhiều lựa chọn.

      Và chàng dám muốn có nàng cho riêng mình ?

      Chàng mở mắt ra và ép mình phải nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Chàng quan sát bàn tay mảnh dẻ, tàn tật được xoa bóp và tập luyện – nhưng bao giờ có thể trờ lại hoàn toàn lành lặn.

      Và chàng dám nàng ?

      Nếu nàng biết chàng là ai, con quỷ trong đầu với chàng, có lẽ nàng muốn chàng. Hoặc tước vị của chàng. Hoặc của cải của chàng. Hoặc giàu có của chàng.

      có người phụ nữ nào từng muốn chàng. Mặc dù Dorothea chàng. phải ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chàng chỉ là người đàn ông có thể trả cho phục vụ của ấy và cho ấy đảm bảo với mối quan hệ lâu dài. ấy với chàng như vậy và chàng tin. Chàng luôn rộng rãi với ấy, Dorothea đáng thương. Chàng quý Dorothea.

      Nhưng Dorothea hơn chàng mười tuổi, thẳng thắn và đơn giản hơn nhiều, điếm hạng sang có tuổi khi ấy trở thành người phụ nữ đầu tiên mà chàng ân ái.

      hề có người phụ nữ nào khác muốn chàng. Chắc chắn phải là tiểu thư Samantha Newman. Ý nghĩ đó là nực cười. Chàng khẽ cười và nhắm mắt lại.

      Nhưng nàng thích hai buổi chiều họ ở cùng nhau. Nàng thích bầu bạn của chàng. Và ngoài họ hề có người nào khác nữa. Nàng sắp sửa cho phép chàng giới thiệu với nàng thứ quý giá nhất của chàng, đó chính là nhà chàng. Và chàng có những kỉ niệm với nàng ở đó, ngay tu viện Highmoor, với ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ những căn phòng của tu viện. Chàng chắc chắn nàng say mê chúng. Và trong khi đó, chàng ngắm nhìn nàng cách kín đáo để khắc ghi từng ánh mắt, cử chỉ và lời của nàng.

      Đúng vậy, chàng là Ngài Hartley Wade chỉ trong buổi chiều nữa. Chàng cầu mong hôm đó trời trong xanh. Trong khi chờ đợi, ngày dường như dài vô tận và u ám. Cách duy nhất để giúp chàng bình tâm là bộ ra hồ và đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào nơi mà chàng xây dựng cây cầu và ngôi nhà trú mưa.

      Sàng ngày hôm đó rốt cuộc cũng đến, rồi sau đó là buổi chiều. Những lời cầu nguyện của chàng được đáp lại. những mưa mà mặt trời còn toả sáng bầu trời quang đãng. khí ấm áp. Chàng đưa ra những chỉ thị cho gia nhân trước khi chàng . Cho đến khi họ trông thấy tiểu thư Newman và tự đưa ra những kết luận, gia nhân của chàng nghĩ là chàng điên rồ - trước tiên là cấm họ được loan báo trở về của chàng và bây giờ là cấm họ đề cập tới tước hiệu của chàng trong cả ngày hôm nay.

      Chàng cưỡi ngựa xuống con đường quanh co dẫn vào nhà để ra đến cổng, đứng tại nơi mà những người cưỡi ngựa ngang qua vẫn nhìn thấy chàng. Chàng tự thuyết phục mình rằng chàng thất vọng nếu nàng đến.

      Nhưng chàng biết ngay khi chàng nhìn thấy nàng, chỉ hai phút sau khi chàng đến nơi, rằng chàng rất thất vọng. Tuyệt vọng.

      Dường như nàng thấy chàng ngay lập tức và vẫy bàn tay ra hiệu cho chàng. Cùng lúc đó, cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng bừng sáng với nụ cười vui mừng. Đúng, vui mừng. Nàng vui mừng khi gặp lại chàng.

      Nàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa bằng nhung màu xanh sẫm thanh lịch và thời trang. Nàng đội cái mũ cưỡi ngựa cùng màu với những cái lông chim màu xanh được uốn cách tài tình qua bên tai và xuống dưới cằm. Lý trí chàng cố gắng tìm kiếm từ nào hơn hẳn từ xinh đẹp nhưng chẳng thể tìm ra.

      “Ngài bao giờ thấy ngày mùa xuân nào tuyệt vời hơn chưa ?” nàng cách vui vẻ khi gần đến chỗ chàng.

      “Chưa, chưa bao giờ” chàng trả lời cách thành , mỉm cười với nàng.

      Chưa bao giờ. Và bao giờ có ngày mùa xuân nào tuyệt vời hơn ngày hôm nay.

      Chàng dẫn nàng vào nhà ngay mà ra khỏi con đường dẫn đến toà nhà, xuyên qua khoảng trống giữa những cây cổ thụ. “Đây là khu rừng nguyên sinh rậm rạp và hoàn toàn thể xuyên qua ngoại trừ những con thú hoang dã. Tôi cho phát quang vì vậy nó trở thành nơi cho hươu nai sinh sống, nơi bộ và cưỡi ngựa. Tất nhiên sau đó hầu tước quyết định rằng có săn bắn trong vùng đất của ông ấy, do vậy mà hươu nai được an toàn ở đây”

      “Ồ, tôi rất vui. Ngài tán thành ư ?” Nàng mong là chàng tán thành. Nàng mong là chàng thích những cuộc săn bắn đẫm máu. Nhưng hầu hết đàn ông đều thích săn bắn. Dường như đàn ông cảm thấy ra dáng đàn ông nếu thừa nhận khác . Thiện cảm đối với hầu tước Carew của nàng tăng lên.

      . Tôi tạo ra nơi này chỉ với điều kiện nó khu bảo tồn hoang dã. Nhìn kìa.” Chàng chỉ bằng cái roi ngựa. Có năm con hươu đáng , oai vệ và hề sợ hãi, mặc dù chắc chắn là chúng nhìn, nghe thấy tiếng ngựa và con người cách đây cả trăm feet.

      “Làm thế nào mà người lại có thể muốn bắn chúng chứ ?” nàng thốt lên và đôi mắt chàng mỉm cười với nàng.

      Chàng dẫn nàng quanh phần mở rộng của công viên, với tu viện luôn ở trong tầm mắt. Nhìn từ phía trước tu viện như thể thánh đường. Ba mặt còn lại là pha trộn của những kiến trúc lạ mắt. Những vị hầu tước qua các đời hiển nhiên để lại dấu ấn của mình toà nhà. Và kết quả tuyệt vời. Samantha thể nghĩ đến ngôi nhà nào – mà nàng nhìn thấy những toà nhà tráng lệ nhất nước – có thể làm nàng ngưỡng mộ hơn.

      “Cảm ơn”, ngài Wade vậy khi nàng với chàng điều đó.

      “Ngài có nhúng tay vào thiết kế của ngôi nhà ?”

      Chàng ngây người nhìn nàng trong lúc trước khi bật cười “. Nhưng tôi chuyển lời khen ngợi của nàng đến hầu tước. Tôi kể lại với nàng phản ứng và vẻ mặt của ông ấy khi nào nàng có thể nghe”

      “Ngài chịu nổi”

      Công viên được thiết kế khác thường. có những vườn hoa đối xứng trước nhà mà chỉ có khoảng đất thô rộng và vài chậu cảnh lớn, trơ trụi vào mùa này trong năm. Nhưng có những luống hoa và hòn non bộ, vài luống hoa đầy những chồi xanh; những bông hoa nghệ tây và hoa thảo nở đầy tại luống hoa nằm xa xa. Nhưng cân đối nào. Chúng đột nhiên xuất , khuất khỏi tầm mắt cho đến khi ai đó đứng ngay phía những bông hoa.

      là khác lạ. Nhưng tôi thích chúng. Phải chăng đó là công sức của ngài ?”

      hẳn là công sức của tôi, của người làm vườn nhiều hơn. Nhưng là thiết kế của tôi. Tôi nghĩ là nó khác lạ. Dù sao nữa mọi người luôn nghĩ nó cần phải có thứ tự và đối xứng, cần phải trông có vẻ tự nhiên. Nàng có nhận ra ? Những cái cây sườn dốc mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ví dụ. Đôi khi tôi thấy mình ngược lại tự nhiên. Nhưng phải luôn luôn. Tôi thích hoà hợp với thiên nhiên hơn là chống lại nó, vì vậy mọi thứ ở công viên này nhìn có vẻ như là tự nhiên vốn dĩ tạo ra nó như thế trong khi phải vậy”

      “Ắt hẳn ngài trải qua nhiều khoảng thời gian tuyệt vời ở đây. Hầu tước chắc chắn là đánh giá rất cao công việc của ngài”. lần nữa thiện cảm dành cho hầu tước của nàng lại tăng thêm.

      “Ông ấy thể tự mình làm được” chàng với ánh mắt lấp lánh “nhưng ông ấy biết đánh giá và khuyến khích theo nhiều cách khác nhau. Tôi thiết kế cho nhiều công viên khác tại quốc. Nhưng đây là nơi tôi thích nhất”

      “Ngài có sống gần đây ?” nàng hỏi. Dường như đáng tiếc khi chàng bỏ ra nhiều thời gian và công sức cho nơi đẹp như thế này nếu chàng hiếm khi được nhìn thấy nó.

      xa lắm. Chúng ta cho những con ngựa vào trong chuồng và vào bên trong tu viện chứ ?”

      “Vâng”. Nàng hi vọng bên trong tu viện làm nàng thất vọng. Nàng rất muốn được tận mắt nhìn thấy nó khi nàng ở quá gần. Nàng hơi lo lắng về việc những người hầu nghĩ gì. Liệu họ có biết nàng là ai ? Liệu họ có cảm thấy khó chịu khi thấy nàng ở mình với người thiết kế phong cảnh mà ông chủ của họ thuê ? Nàng để cho những người hầu làm hỏng buổi chiều của nàng. Ba ngày bị trì hoãn dường như dài vô tận. Và nàng cảm thấy vui mừng khi gặp lại chàng, nhìn thấy chàng đợi nàng tại cổng. Người bạn của nàng.

      Nàng nín thở khi thấy tiền sảnh. Có hai câu chuyện được kể trần, dường như được khắc những cột đá và những khung cửa theo kiến trúc Gothic tuyệt đẹp. Nó tạo cho người ta cảm giác như thể vào thánh đường.

      “Phần cổ kính và tráng lệ nhất của toà nhà. Tách hẳn khỏi mái ngói mà ông bà của tô - , mà ông bà của hầu tước cho hạ thấp xuống. Đây chính là lối vào của tu viện kể từ ngày nó bị vua Henry VIII tịch thu”.

      “Ồ” là lời nhận xét thông minh nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

      người hầu cúi chào nàng sau khi ngài Wade ra hiệu cho ta cầm nón, roi ngựa và áo khoác ngoài của nàng. ta chiếu lệ chào ngài Wade cách cứng nhắc và đón lấy nón, roi ngựa của ngài Wade mà lời. Samantha nhận ra nàng cắn chặt môi dưới trước cử chỉ ràng là coi thường như vậy. Ắt hẳn họ xem chàng như người hầu ở đây, địa vị chỉ cao hơn họ chút ít mặc dù ràng chàng là quý ông. Những người hầu có lẽ là quá bất lịch . Nhưng ngài Wade gì. Có lẽ chàng để ý.

      Họ dành hàng giờ bộ tham quan những phòng sinh hoạt chung – phòng khiêu vũ lớn, phòng khách, phòng ăn, tiền sảnh đón khách, phòng ngủ mà vua Charles đệ nhị từng ngủ. Nàng ngắm những bức tranh của Rembrandts, Van Dycks và bức tranh vẽ cảnh biển hùng vĩ của Reynolds. Đó là những bức tranh đẹp nhất mà nàng từng thấy.

      “Tưởng tượng cuộc sống ở đây” nàng với ngài Wade khi họ ở trong phòng khiêu vũ, giang hai cánh tay và xoay tròn “tưởng tượng tất cả mọi thứ là của riêng mình”.

      “Nàng có thích vậy ?”

      “Có lẽ ”. Nàng ngừng xoay. “Mọi thứ xung quanh phải là tất cả tất cả đúng ? Có những thứ khác quan trọng hơn. Nhưng điều đó ngăn tôi tưởng tượng được sống ở đây ?”

      “Nàng nên cưới Hầu tước Carew”

      “Thế à”. Nàng cười. “Ông ấy là quý ông độc thân phải ? Ông ấy bao nhiêu tuổi ? Ông ấy có trẻ và đẹp trai ? Hay là ông ấy già và run lẩy bẩy ? Nhưng quan trọng. Mang ông ấy đến đây và tôi quyến rũ ông ấy, biến ông ấy thành kẻ ngu ngơ”

      “Nàng làm vậy chứ ?”. Chàng mỉm cười với nàng, đầu chàng nghiêng nghiêng.

      “Nữ hầu tước Carew” nàng , uể oải ve vẩy cái quạt tưởng tượng trước mặt nàng “chắc chắn phải có cái nhẫn chứ ? Tôi nghĩ rằng ngài nên cúi người hôn chiếc nhẫn”

      “Nàng làm vậy à ?” Chàng hề cúi người.

      “Tôi chặt đầu ngài nếu ngài tuân lệnh”, nàng , hếch cằm và nhìn xuống chàng qua cái mũi dài của nàng. “Tôi đề nghị chồng tôi, hầu tước làm điều đó. Nữ hầu tước. Của tu viện Highmoor ở Yorkshire”. Nàng ve vẩy bản tay trước mặt chàng để chàng hôn nó.

      Chàng hôn tay nàng.

      “Tôi với ngài rằng sâu thẳm bên trong tôi vẫn còn là đứa trẻ mà”, nàng , trở lại điệu bộ bình thường. “Tôi thử quyến rũ ông ấy dù cho ông ấy có là quý ông đẹp trai, cao to, tóc đen – như Gabriel. Tôi đổi tự do của tôi vì tất cả mọi thứ ở đây”. Nàng vẫy cánh tay quanh phòng khiêu vũ để diễn tả mà mắt vẫn nhìn chàng.

      “Tự do đối với nàng quá quý giá vậy sao ?”

      “Đúng. Ngài có thắc mắc tại sao vào tuổi này mà tôi vẫn chưa kết hôn ? Đó là vì tôi quyết định bao giờ kết hôn.”

      “À”. Đôi mắt chàng cười, nhưng xa vắng. Hầu hết mọi người nhận ra đôi mắt đó cười. “Tôi nghĩ rằng nàng bị tổn thương rất nhiều”.

      Nàng choáng váng với kinh ngạc. Đàn ông thường với nàng rằng nàng là người phụ nữ vui vẻ nhất, tươi tắn nhất mà họ biết.

      “Đúng. Cách đây lâu. Nhưng giờ nó còn quan trọng nữa”.

      “Ngoại trừ việc nó huỷ hoại cuộc đời nàng”.

      có. hề. Điều ngài là lạ”

      “Thứ lỗi cho tôi. Hãy vào phòng làm việc của tôi và dùng tách trà. Tất nhiên đó là phòng làm việc của hầu tước, nhưng tôi được toàn quyền sử dụng khi tôi ở đây và ông ấy vắng”

      Nàng nghĩ những người bạn hiểu nhau. Chàng có thể nhìn thấy điều mà những người khác nhìn thấy. Và chàng hiểu được điều gì đó mà chính nàng cũng nhận ra – hay thừa nhận. Nàng có huỷ hoại cuộc đời của mình ? Chẳng lẽ nàng lại để cho ta chi phối cuộc đời nàng ư ?

      “Cảm ơn ngài. Có tách trà là tuyệt”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      CHƯƠNG 4



      Chàng vui mừng vì chàng nghĩ đến việc mời nàng dùng trà trong phòng làm việc thay vì trong phòng khách. Chàng cảm thấy phòng khách lạnh lẽo và có hơi ấm trừ khi chàng phải tổ chức những cuộc gặp gỡ đông người. Phòng làm việc của chàng, ngược lại, là nơi mà chàng trải qua phần lớn thời gian ở trong nhà khi chàng bước ra khỏi phòng ngủ. Đó là căn phòng ấm cúng, ra cũng lắm, nhưng chứa đầy những thứ mà chàng ưa thích và bao giờ ngăn nắp, kể từ khi người hầu nhận được chỉ thị được phép di chuyển những cuốn sách – đặc biệt là khi chúng mở.

      Chàng dẫn nàng đến ngồi cái ghế cũ, thoải mái cạnh lò sưởi, mà những người hầu luôn mang đến kê tại đó ngay khi chàng bước chân vào ngôi nhà, và đặt cái ghế giống y như vậy ở phía bên kia lò sưởi. Cha chàng định ném nó vài năm trước, chúng là hổ thẹn tại nơi sang trọng như Highmoor, nhưng chàng giữ chúng trong phòng làm việc của chàng và chàng tin là chàng bỏ chúng.

      Bây giờ chàng biết là chàng bao giờ vứt chúng . Và chàng biết rằng phòng làm việc của chàng trở nên vô cùng thân thiết với chàng trong tương lai, bởi vì thứ quý giá nhất trong cuộc đời chàng uống trà tại đây vào buổi chiều. Nàng trông có vẻ bé và xinh xắn trong cái ghế đó. Nàng có vẻ thoải mái.

      Chàng rất vui khi nàng trêu đùa về việc cưới Hầu tước Carew khi chàng gợi ý đến khả năng đó. Nhưng chàng cảm thấy buồn vì ai đó làm tan vỡ trái tim nàng. Lúc này, nàng toả sáng và dường như vui vẻ, nhưng chàng nghĩ là chàng hề cường điệu chút nào khi trái tim tan vỡ phá hỏng cuộc đời nàng. Hầu hết những tiểu thư ở vào độ tuổi của nàng có thể lấy chồng nhiều năm trước và lúc này có con. Đặc biệt là những tiểu thư xinh đẹp như nàng. Thế nhưng chẳng có tiểu thư nào xinh đẹp như nàng cả.

      Họ về những cuốn sách sau khi nàng nhìn thấy tựa vài cuốn sách nằm chiếc bàn cạnh nàng. Và về nhạc, nhạc kịch, sân khấu. Sở thích của họ giống nhau, mặc dù nàng chưa bao giờ học tiếng La tinh hay tiếng Hy Lạp như chàng, và nàng chưa bao giờ được đọc những vở kịch mà nàng từng xem. Và nàng thích giọng nam cao hơn giọng nữ cao, nàng thích đàn cello hơn đàn vi-ô-lông, khác hẳn chàng. Và cả hai đều thích đàn piano hơn hai nhạc cụ .

      Chàng chưa bao giờ biết người phụ nữ nào lại dễ dàng trò chuyện hơn nàng. Nhưng chàng cũng chưa bao giờ biết người phụ nữ nào lại hoảng sợ trước vẻ ngoài của chàng. Chàng tự hỏi liệu điều đó có tạo ra khác biệt. Nàng trong phòng khiêu vũ rằng cho dù có cơ hội nàng cũng bao giờ quyến rũ Hầu tước Carew. Nhưng nếu nàng biết chàng chính là hầu tước chứ phải là quý ông được hầu tước thuê để thiết kế công viên, nếu nàng biết điều đó liệu nó có tạo nên khác biệt ? Liệu nàng có cảm thấy kém thoải mái hơn với chàng ? Liệu nàng có cảm thấy hành vi của họ là đứng đắn ? Dường như nàng hề cảm thấy hoàn cảnh lúc này của họ là đứng đắn. Và nó thậm chí còn phải phép hơn nhiều khi họ ở mình cùng nhau bên trong cánh cửa thay vì lang thang trong công viên cùng nhau.

      “Điều gì xảy ra ?” nàng nhàng hỏi chàng. Chàng nhận ra họ ngồi cùng nhau trong im lặng mà dường như chưa bao giờ cảm thấy lúng túng, và chàng lơ đãng rơi vào trong những thói quen thường ngày của chàng. Chàng xoa bóp lòng bàn tay phải bằng ngón cái tay trái và dùng ngón tay này nắn thẳng ngón tay kia. Mắt nàng nhìn vào hai bàn tay chàng. “Đó là tai nạn ? Hay bẩm sinh …”. Mắt nàng lướt đến khuôn mặt chàng và nàng đỏ mặt. “Xin lỗi. Đó phải là việc của tôi. Xin thứ lỗi.”

      tình thân hữu nảy nở giữa họ, có lẽ chàng có thể với nàng, người hoàn toàn xa lạ, về những chi tiết mà chàng biết của cuộc tình bất hạnh huỷ hoại cuộc đời nàng, và rồi nàng có thể hỏi chàng điều gì xảy ra với bàn tay phải và đôi chân biến dạng của chàng. Cách cư xử lịch trong những trường hợp riêng tư như thế này khiến họ im lặng khi họ chỉ đơn thuần là mới quen.

      “Đó là tai nạn”. Chàng mỉm cười với nàng khi chàng với nàng lời dối mà chàng trong suốt cuộc đời. Chàng chưa bao giờ , thậm chí với chính cha mẹ chàng ngay sau khi mọi việc xảy ra. Bây giờ có lí do gì để nữa. “Khi đó tôi được sáu tuổi. Tôi cưỡi con ngựa Pony với họ tôi”. họ chàng lúc đó được mười tuổi. “Chúng tôi bỏ người giữ ngựa ở tít phía sau. Tôi cố gây ấn tượng, chứng tỏ rằng tôi có thể phi nước đại như người họ hơn tôi bốn tuổi, và thể rằng tôi có thể nhảy qua hàng rào. Nhưng tôi thể. Tôi đâm sầm vào hàng rào và ngã ngựa, gãy chân và đứt dây chằng. Nhờ vài phép lạ nào đó mà con ngựa của tôi bị thương. Bác sĩ với cha tôi rằng phải cắt bỏ cả hai tay và hai chân, nhưng may mắn cho tôi là mẹ tôi ngất trước hình ảnh đó”

      Chàng mỉm cười với vè khiếp sợ khuôn mặt nàng.

      “Điều đó xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bác sĩ cố gắng hết sức để sắp xếp lại chỗ xương bị gãy, nhưng tất nhiên là chúng bị tổn thương vĩnh viễn. Cả tôi và cha tôi đều được thông báo là tôi bao giờ có thể sử dụng tay phải hay chân phải được nữa. Nhưng có thể tôi là người ngoan cố trong vài trường hợp.”

      “Dũng cảm, kiên quyết” nàng .

      “Ngoan cố” chàng cười. “Mẹ tôi hét lên ngay lần đầu tiên bà nhìn thấy tôi khập khiễng và thề rằng tôi tự làm cho mình đau đớn khủng khiếp. Cha tôi chỉ đơn giản nhận xét rằng tôi làm cho mình trở thành trò cười.”

      “Cậu bé đáng thương” nàng , quay đầu sang bên, đôi mắt xanh mở lớn với thương cảm. “Trẻ con phải trải qua những đau đớn như vậy.”

      “Đau đớn có thể làm cho tất cả trở nên khác biệt trong cuộc đời con người. Nó có thể là điều tốt. Có thể hơi kiêu ngạo, tôi có thể rằng tôi hoàn toàn hạnh phúc với con người mà tôi trở thành. Có lẽ tôi thích con người mà tôi trở thành nếu có tai nạn”. Có thể chàng luôn là kẻ nhút nhát, yếu đuối, hèn hạ, tự ti như lúc .

      “Tôi xin lỗi vì tò mò khiếm nhã. Xin ngài thứ lỗi.”

      “Chẳng có gì để thứ lỗi cả. Bạn bè luôn thẳng thắn với nhau, chẳng phải sao ? Tôi tin rằng chúng ta trờ thành bạn bè, đúng ?”

      “Đúng” nàng chậm rãi mỉm cười ấm áp. “Đúng, chúng ta là bạn bè, Ngài Wade”

      Thậm chí hề có tia sáng nào trong mắt nàng rằng họ là gì đó hơn thế. Tất nhiên. Chàng ngu ngốc làm sao khi mơ tưởng đến điều như thế, hy vọng hão huyền. Nhưng tuyệt vời làm sao khi nhìn tiểu thư Samantha Newman mỉm cười ân cần và đồng ý với chàng rằng họ là bạn bè.

      “Và người bạn này”, chàng , miễn cưỡng đứng dậy “ tốt hơn nên nhìn thấy nàng trở về Chalcote trước khi mọi người lính của hạt này tìm nàng. Nàng với Thornhill và phu nhân của ấy rằng nàng ở đâu chứ ?”

      ”. Nàng có vẻ phấn khởi nhiều hơn là hối lỗi khi đứng dậy mà giúp đỡ của chàng. “Họ có thể nghĩ rằng như thế này phải phép. Dì tôi – phu nhân Brill – có thể cảm thấy cần thiết phải cùng tôi như người kèm. Tôi cho rằng như thế thích hợp. Tôi biết rằng tôi nên có người kèm. Nhưng tôi cảm thấy mình sai, và tôi cảm thấy mình cần người phụ nữ bảo vệ. Và nếu người thể tự giải quyết đánh giá cá nhân nhoi và tận hưởng chút ít tự do tại lứa tuổi của tôi người đó giống như bị nhốt trong lồng” nàng cười .

      “Tôi cưỡi ngựa đến cổng cùng nàng” chàng , mở cửa phòng làm việc cho nàng ra trước chàng. “Có cái vọng lâu nhìn được toàn cảnh hồ mà tôi chưa chỉ cho nàng. Và từ phía sau nhà xa hơn có cái thác chảy xuống dưới. Tôi định tạo ra loạt những thác nước đẹp mắt ở đó, nhưng lại muốn phá huỷ vẻ đẹp tự nhiên. Tôi rất muốn nghe ý kiến của nàng. Nàng bộ đến đó cùng tôi chứ, có lẽ là vào buổi chiều, ba ngày nữa ?”

      Nàng xoay sang mỉm cười với chàng khi họ bước ra khỏi nhà, mặc áo khoác và đội mũ lên khiến nàng trông còn giống thiên thần vui vẻ hơn trước. “Tôi rất thích” nàng “và thử sắp xếp lại kế hoạch chiều ngày hôm đó để đến thác nước cùng ngài. Tôi thành tâm cầu nguyện là hôm đó trời đẹp”

      “Cũng vào giờ mà chúng ta gặp nhau đỉnh đồi được ?” chàng hỏi.

      “Đồng ý” nàng cười “Lúc mà tôi quay lại London để tham gia Mùa Lễ Hội, tôi là người bạn nhảy sung sức nhất tại bất cứ phòng khiêu vũ nào. Tôi mỉm cười thương cảm những quý ông, quý bà thở khò khè quanh tôi sau điệu nhảy hai hàng sóng đôi đầu tiên”.

      Chàng ước gì chàng có thể khiêu vũ. Chàng luôn mong ước điều đó, có lẽ bởi vì chàng biết rằng chàng thể khiêu vũ. Chàng tránh những phòng khiêu vũ. Mặc dù cả năm qua chàng dành phần lớn thời gian ở London như những quý ông khác, nhưng chàng hiếm khi nhận những lời mời tham dự các kiện xã hội trong Mùa Lễ Hội. Rất ít người biết đến chàng, đặc biệt là những quý bà của xã hội thượng lưu mặc dù chàng có tước hiệu, giàu có và vẫn độc thân.

      “Tôi ước gì tôi có thể ở đó để chứng kiến tận mắt”. Chàng . Họ cưỡi ngựa ra khỏi khoảng sân bằng phẳng và hướng đến cánh cổng, cách đó khoảng dặm. “Bãi cỏ trải dài ra đến tận cổng. Nó trải dài hấp dẫn và bằng phẳng phải ? Nàng có thích phi nước kiệu ?”

      Nàng xoay sang phía chàng và nhìn xuống bàn chân trái của chàng. Nàng mở miệng định hỏi liệu chàng có chắc – chắc chắn định vậy . Nhưng thay vì thế nàng gì, và khi mắt nàng gặp mắt chàng, có ánh nhìn láu lỉnh nhảy múa trong đôi mắt nàng.

      “Tôi đua với ngài” nàng và thúc ngựa chạy vọt lên trước khi chàng hết ngạc nhiên, tiếng cười của nàng gần như là ngặt nghẽo.

      Chàng ở sau nàng nửa sải chân, thích thú với phấn khích, hồ hởi – và cả tài cưỡi ngựa thông minh, khéo léo của nàng. Chàng nghĩ đó là điểm nữa về nàng cần khắc ghi khi chàng vượt lên trước nàng lúc họ chỉ còn cách cánh cổng yard. Chàng quay lại và cười thất vọng của nàng.

      công bằng” nàng , thở hổn hển “Ôi, công bằng. Gabriel đưa cho tôi con ngựa bị què cả bốn chân”.

      “Đó là lời bào chữa hợp lí nhất mà nàng có thể nghĩ ra” chàng và ngắm con ngựa màu hạt dẻ tuyệt đẹp mà nàng cưỡi “Bá tước Thornhill có những con ngựa tốt nhất ở trong chuồng – hay đó là những gì mà tôi được biết. Chúng ta thống nhất với nhau trong cá cược rồi”

      “Ôi” nàng , làm ra vẻ rầu rĩ vì thua cuộc “tôi nợ ngài cái gì nào ?”

      “Có cái lông vũ rất đẹp mũ nàng”

      “Mũ của -”. Tiếng cười của nàng còn hơn là khúc khích khi nàng tháo mũ ra. “Tôi chắc có thể tháo nó ra, và tôi chẳng thích khi phải đưa cho ngài cả cái mũ, thưa ngài. Nếu có gì đáng xấu hổ hơn là cưỡi ngựa ở nông thôn mình, đó là có mũ. Tôi chui xuống đất mất nếu bị ai đó bắt gặp. À, nó đây rồi”. Và nàng đưa cho chàng cái lông vũ màu xanh được uốn cong.

      “Cảm ơn”. Chàng nghiêng đầu và cười tủm tỉm khi nàng đội lại cái mũ trông buồn cười lên đầu lại. “Nếu có ai đó hỏi, nàng có thể là gió thổi bay mất cái lông vũ”.

      Chàng đưa cách tay lên chào tạm biệt khi nàng cưỡi ngựa rời khỏi. Chàng giữ chặt cái lông vũ trong bàn tay phải trước khi giắt nó vào lưng và quay vào nhà.

      Chàng tự hỏi nàng nghĩ gì nếu nàng biết phần thưởng mà nàng vừa ban cho chàng được quý trọng hơn bất cứ thứ gì trong bộ sưu tập cá nhân của chàng trong suốt phần đời còn lại.

      là hay vì người thể đọc được ý nghĩ của người khác. Chàng giống như kẻ ngốc trước mặt nàng nếu nàng có thể đọc thấu ý nghĩ của chàng. Và nàng kinh sợ đến nhường nào.

      Ba ngày. Làm thế nào mà chàng có thể lấp đầy ba ngày này đây ? Làm thế nào mà chàng có thể ngăn bản thân mình khỏi việc đếm từng giờ kinh khủng cho đến ngày hôm đó ?

      ************

      Cuối cùng ngày đó cũng đến và mặt trời sáng ngời. Vẫn sáng ngời. Mặt trời ngừng chiếu sáng rạng rỡ kể từ buổi trưa nàng đến thăm Highmoor Abbey. Luật quân bình cho rằng chẳng bao lâu nữa trời mưa, nhưng nàng hy vọng – cách điên rồ, thậm chí nàng còn cầu nguyện – rằng đó phải là ngày hôm nay.

      Nàng biết tại sao nàng lại quá trân trọng tình bạn của ngài Wade. Chàng là người đàn ông với vẻ ngoài rất bình thường, nàng đoán chàng là quý ông, và nghèo. Nhưng nàng xem chàng như người theo đuổi, vì vậy mà bề ngoài và tình trạng tài chính của chàng chẳng hề liên quan gì đến nàng. Nàng kết luận đó chính là lý do mà nàng quá coi trọng tình bạn của chàng. Nàng luôn cảm thấy có lôi cuốn thể xác nào đó từ những quý ông theo đuổi nàng – nàng bắt đầu tự mô tả họ như vậy, sau khi nghe điều đó quá thường xuyên từ Gabriel. Nàng thể khuyến khích, tán tỉnh hay giữ họ trong tầm tay nếu nàng cảm thấy có lôi cuốn.

      Nàng cảm thấy cuốn hút đó từ ngài Wade. Cũng khiếp sợ, bất chấp bàn tay bị biến dạng. Chỉ - ồ, chỉ là ấm áp của tình bạn. Nàng thể nhớ ai, đàn ông hay phụ nữ, người bầu bạn nào mà nàng thích hay nóng lòng được ở cạnh hơn khi nàng ở bên chàng. Thậm chí là với Jenny, nàng nghĩ cách bất trung, cũng chưa bao giờ là người bạn gần gũi như vậy.

      Nàng mong là chàng rời sớm. Chàng đến kế hoạch làm thác nước ở phía bắc toà nhà. Chàng là giám sát công việc tại hồ nước từ đầu năm. Chắc chắn là chàng ở lại để giám sát việc thực thi những ý tưởng của chàng khi chàng thiết kế ra thứ gì đó mới mẻ. Liệu chàng có ở lại suốt mùa hè ?

      Nhưng nàng thể lưu lại đây lâu, nàng chợt nhớ với tiếc nuối. Nàng London vào Mùa Lễ Hội. Nàng luôn đến London vào Mùa Lễ Hội. Đây là Mùa Lễ Hội thứ bảy của nàng – có lẽ nàng khó chịu với con số này nếu nàng tìm kiếm người chồng. Nhiều tiểu thư trẻ tuổi cho rằng bẽ mặt khi quay lại Mùa Lễ Hội thứ hai mà chưa đính ước. Jenny và Gabriel định tham gia Mùa Lễ Hội năm nay. Họ thường quay lại Mùa Lễ Hội, vì cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở thôn quê nô đùa với lũ trẻ. Và Jenny với nàng trong phút lỡ miệng – rồi sau đó mắc cỡ - rằng họ định có thêm đứa con nữa.

      Samantha nghĩ có lẽ năm nay nàng cũng có thể ở lại Chalcote. Nhưng ngay lập tức gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Jenny và Gabriel đều rất tử tế và mến khách, nhưng họ cần được riêng tư tại chính ngôi nhà của mình, ít nhất là vào thời gian đó trong năm. Nàng và dì Aggy ở đây trong ba tháng. Qúa lâu. Sớm thôi – ngay khi nàng được kiểm soát khoản thừa kế của nàng – Samantha tìm ngôi nhà của riêng mình tại nơi nào đó để trải qua những tháng ngày nghỉ ngơi khi mà còn nhiều kiện xã hội diễn ra nữa.

      , nàng thể ở lại Chalcote. Chẳng bao lâu nữa nàng và dì Aggy phải rời London. Nhưng nàng cố nghĩ về điều này. Điều đó xảy ra trong vài tuần tới. Nàng có nhiều cơ hội nữa để khám phá vùng đất Highmoor với ngài Wade. Dĩ nhiên là trong trường hợp chàng muốn khám phá nó cùng nàng. Nếu chàng cảm thấy chán tình bạn của họ.

      Nàng hiểu tình bạn cuốn hút ở chỗ nào. Nàng cũng cố tìm hiểu. Nàng quá bận bịu tận hưởng nó.

      Cuối cùng cũng còn lâu nữa nàng lại được gặp chàng. Nàng ngồi mình tại bàn ăn sáng, nhìn vào khoảng . Gabriel và Albert cưỡi ngựa đâu đó để kiểm tra công việc của tá điền, Jenny ở trong phòng trẻ với Mary – bé bị ngã khỏi giường đêm qua, bị u dầu vẫn còn cần đến những lời an ủi và vòng tay của người mẹ.

      Dì Agatha vào phòng ăn sáng, mang theo xấp thư của những người bạn từ London như thường lệ. Bà hôn, trêu đùa với nàng, lấy bánh mì nướng và cà phê, rồi ngồi đọc những thông tin và tin đồn mới nhất từ London sau khi Samantha quả quyết là nàng sao nếu dì Agatha tập trung đọc thư trong vài phút.

      “Trời ơi” dì nàng thốt lên sau ba phút “Ôi trời, ôi. Sophie tội nghiệp”.

      “Phu nhân Sophie ốm à ?” Samantha lịch hỏi thăm.

      tên đánh xe ngu ngốc tông phải bà ấy khi bà ấy qua đường” dì nàng trả lời, vẫn còn nhăn mày với lá thư “thậm chí còn chửi rủa bà ấy và chạy mất. Bà ấy được mang về nhà với cái chân gãy”.

      là độc ác” Samantha với vẻ lo lắng “cháu mong là bà ấy lo âu và khó chịu nhiều”

      “Có đấy” phu nhân Brill trả lời “nhưng tệ hơn thế là bà ấy tiều tuỵ vì thiếu bầu bạn, Sophie tội nghiệp. Cháu biết những chuyến thăm viếng và trao đổi tin tức là nguồn sống của bà ấy mà Samantha dấu”.

      “Vâng” Samantha thể nén được nụ cười. Bị gò bó ở trong nhà với cái chân gãy chắc chắn giết chết người bạn thân nhất của dì nàng.

      Nhưng nụ cười của nàng ngay lập tức tắt ngúm khi dì nàng “Ta phải đến chỗ bà ấy. Sophie đáng thương, hầu như lúc này đâu còn ai ở thành phố để đến thăm bà ấy. Ít nhất điều ta có thể làm – tối thiểu – là ở bên cạnh bà ấy những lúc mà bà ấy cần ta”.

      Hãy nghĩ đến bản thân mình, là ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu Samantha, nhưng ở bên dì nàng cũng là bổn phận của nàng.

      “Khi nào chúng ta khởi hành ?” nàng hỏi.

      “Ôi” phu nhân Brill nhìn nàng và vẻ mặt của bà ấy trở nên lo lắng “Ta kéo con khỏi Jennifer dấu và Bá tước Thornhill vài tuần sớm hơn dự kiến. Nhưng con thể ở đây đúng , cháu dấu ? Tháng tới có ai quay trở lại thành phố tham dự Mùa Lễ Hội. Chắc chắn là cháu thể mình rồi. Cháu phiền chút nào đúng ? Cháu cũng biết Sophie đáng thương mà”

      Samantha nghiêng người qua bàn, đặt tay lên tay dì nàng. Nàng hiểu vấn đề, nhưng vì lí do nào đó cùng dì nàng là ngu ngốc dù xét khía cạnh nào “dĩ nhiên là cháu phiền chút nào. Cháu nghĩ dì tử tế khi quyết định quay lại London để bầu bạn cùng phu nhân Sophia. Và tại sao cháu lại ở thành phố chứ, cho dù Mùa Lễ Hội vẫn chưa bắt đầu ? Luôn có việc để làm ở London. Hơn nữa, cháu cần tủ quần áo mới. Cháu chẳng có bộ đồ mới nào cả”

      “Cháu là dễ thương. rất dễ thương. Có lẽ năm nay cháu tìm được người đàn ông trong mộng của cháu. ta xuất , dì thề đấy, mặc dù cháu cứ khăng khăng cho rằng cháu hề tìm kiếm ta. Dì chưa bao giờ nghe điều gì vô lý hơn thế”

      Samantha mỉm cười “Khi nào dì muốn khởi hành ?” Làm ơn đừng là ngày hôm nay. Ôi, đừng là ngày hôm nay.

      “Sáng mai được ?” dì nàng hỏi với vẻ khẩn nài. “Ngay khi chúng ta có thể rời . Liệu như vậy có quá gấp với con ?”

      Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và phu nhân Thornhill vào phòng. Jenny quả quyết với hai người rằng Mary chỉ nhõng nhẽo thôi, hết sức thích thú với tai nạn đó và chẳng bao lâu sau lại đòi được chơi chung với Emily và Jane. Michael cùng những người đàn ông.

      “Ôi” Jenny với vẻ thất vọng khi phu nhân Brill thông báo với nàng tin về phu nhân Sophia và kế hoạch rời của họ “Vậy là chúng tôi phải rời xa hai người sớm vậy à ? Cháu nghĩ rằng ít nhất là hai hay ba tuần nữa kia”.

      Samantha nghĩ sau đó Jenny cũng cảm thấy nhõm khi biết rằng lại có Gabriel và những đứa trẻ cho riêng mình lúc nàng lên lầu để đưa ra những chỉ dẫn đóng gói đồ đạc cho người hầu của nàng. Albert và Rosalie cũng rời trong vòng tuần lễ nữa.

      Trong sáu năm, Samantha hề ghen tị với cuộc hôn nhân của chị họ nàng. Nàng chỉ tội nghiệp cho bản thân mình, ngay cả khi nàng luôn nhận thức được rằng cuộc hôn nhân của Jenny nhanh chóng chuyển từ khởi đầu bất hạnh thành tình sâu sắc. Hôm nay là lần đầu tiên nàng cảm thấy - phải là cảm giác ghen tị. . Cũng phải là đơn. Chỉ là – nàng thể diễn tả thành lời cảm giác của nàng lúc này.

      Nhưng nàng cảm thấy thất vọng khi biết rằng cái hẹn chiều nay với ngài Wade là lần gặp nhau cuối cùng. biết rằng liệu nàng có được gặp lại chàng, mặc dù dường như chàng trở lại Highmoor nhiều lần. Chỉ là quá viển vông khi trông đợi những chuyến trở lại Highmoor của chàng trùng khớp với những lần nàng đến Chalcote. Và cũng thể trông đợi là nàng vô tình gặp lại chàng ở nơi nào khác.

      Vậy là chiều nay là lần cuối cùng họ gặp nhau. Và nàng thậm chí thể đề nghị viết thư cho chàng mặc dù họ là bạn bè. Rốt cuộc họ là người đàn ông và người đàn bà độc thân, có quan hệ họ hàng. Họ thể viết thư cho nhau. Dường như có cái gì đó quá trái phép tắc.

      Nàng đến chỗ hẹn sớm. Nàng vội vã đến điểm hẹn như thể nàng trễ. Nàng vội vã với những bước chân hối hả và trái tim nặng trĩu. Nàng muốn chấm hết tình bạn này. Và nàng bực bội với là phải kết thúc tình bạn này vì xã hội chấp nhận mối quan hệ giữa người đàn ông và người đàn bà mà dẫn đến hôn nhân.

      là xuẩn ngốc.

      Nàng hề mong muốn được đến bệ thờ với ngài Wade.

      Nhưng nàng ao ước có người bạn như chàng.

      Nàng tự hỏi mình lý do.

      Nàng đến chỗ hẹn rất sớm. Nàng cho rằng nàng đến sớm ít nhất là nửa tiếng, mặc dù nàng có đồng hồ. Nàng phải đợi lâu, mà nàng lại muốn đợi. Buổi chiều hôm nay quá quý giá. Lần cuối cùng họ được ở bên nhau.

      Nhưng khi nàng đến cái vọng lâu đỉnh đồi, chàng đứng cạnh ghế đá và đợi nàng. Chàng vẫn phục trang bình dị như mọi khi.

      Nụ cười của chàng ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

      “Ngài thấy đấy, tôi vượt qua quãng đường dài và thở ra hơi” nàng với vẻ hân hoan.

      “Gửi đến nàng lời khen ngợi chân thành nhất của tôi” chàng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :