1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hđ-Sắc]Mỵ Mỵ (21+) - Updated 35

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 8 – LẦN ĐẦU GẶP MẶT
      Editor: Hà Linh

      buổi chiều mùa xuân tươi đẹp.

      “Em , đứng ở đây chờ chị ra kia mua kem rồi quay lại nha!”

      Nhìn thấy qua tiệm kem mà dám đòi, chỉ dám nuốt nước miếng, bảo mẫu thương tình nên quyết định mua kem thưởng cho công chúa .

      “Dạ!” Công chúa như búp bê sứ, nghe được chị bảo mẫu mua kem cho mình, vui mừng nhu thuận gật đầu, rồi bắt chước thầy dạy ở nhà, đứng nghiêm, mở đôi mắt to nhìn chị bảo mẫu. Ở nhà, mẹ ăn kem tốt, rất dễ đau bụng nên thường chỉ cho ăn chút. Hôm nay mong là được ăn nhiều chút!

      “Ừm, em đứng đây nhé. Tuyệt đối được chạy đâu đó!” Tiệm kem chỉ ngay bên kia đường, mua xong quay lại ngay, như vậy thể có vấn đề gì được. Huống hồ là tiểu thư rất ngoan ngoãn.

      “Dạ, chị nhanh , em muốn ăn kemmmm.” bé búp bê nghĩ đến kem mà nước miếng chảy dài, thúc giục bảo mẫu nhanh.

      “Được, chị trở lại ngay.” xoay người bước nhanh sang đường đối diện, cố gắng rút ngắn thời gian mua kem.

      Cứ như vậy, bé búp bê đứng ở bên này đường chờ chị bảo mẫu. Ngay lúc đó, có đoàn xiếc dạo qua, vừa vừa biểu diễn ảo thuật. Vốn tính tò mò, khiến bé bắt đầu suy nghĩ nhiều nữa mà theo đoàn xiếc, quên béng mất lời chị bảo mẫu bảo đứng đợi ở đây.

      nhớ đường về, chẳng lâu sau mặt trời lặn, bé lúc này mới phát ra mình theo đoàn xiếc dạo kia nên bị lạc đường, lúc này mới cảm thấy sợ hãi. bé cố gắng nhớ đường về nhà, nhưng càng càng tới nơi yên tĩnh. Nơi này có vẻ vắng người ở, lại còn tiếng chó sủa rất lớn…

      Lúc này bé sợ hãi quá, ngồi bệt xuống ven đường, khóc to gọi mẹ. “Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ, con muốn mẹ!”


      “Aizz, no quá!” Ăn xong bữa tối no nê, Lâm Thịnh bắt đầu dẫn chó tản bộ, cũng để tiêu hóa luôn bữa tối.

      Haiz! Ba em bọn họ đáng thương. ràng cha mẹ đầy đủ mà khiến cho ba em họ sống như cải thìa, mỗi năm chỉ được gặp cha mẹ vài lần. ( biết câu này có nghĩa là gì, ko hiểu phải tục ngữ của Tàu ko nữa =.:)

      Lúc gặp mặt, cái gì cũng quan trọng, quan trọng là được ăn bữa cơm ngon thịnh soạn mà mẹ tự tay nấu. Mà cũng do phụ thân nữa, đến 40 tuổi mà bày đặt bắt chước mấy bô lão về hưu sớm, làm cho mới 15 tuổi phải nhảy lên học đại học để về kế nghiệp Lâm thị, rồi chính bản thân mình chạy chạy theo mẹ để bổ sung tuần trăng mật thiếu. Chưa thấy nhà nào mà tuần trăng mật đến mấy chục năm, mấy chục đất nước.

      vất vả chờ đợi mẹ mới về. Bữa cơm ngon đúng là phần thưởng quý báu.

      Hừ! Đừng tưởng biết, cả Phàm và em ba Dịch đều ăn rất nhiều nếu như mẹ nấu cơm. Thoạt nhìn mọi người đều nghĩ là kẻ ăn nhiều nhất. giận a~~.

      Mà hai người kia ăn rất nhiều mà chẳng nhẽ cảm thấy ăn tiêu sao?

      “Ta này, Đại Tuyết, mày chạy vài bước . Mày xem, cả người toàn thịt thế này.”

      “Hu…” Đại Tuyết nghe thấy mình bị nhắc tên, nức nở lên tiếng. Người ta chỉ là ăn nhiều chút thôi, mà ăn nhiều chạy bộ thoải mái. Thế này gọi là béo được, phải gọi là cường tráng.

      “Đừng tìm lý do. Chạy nào!” Nuôi con chó này hơn ba năm, nhìn mặt nó là biết nó nghĩ gì rồi. Muốn nhàn hạ à? có cửa đâu.

      “Hu…” Ta đúng là con chó bất hạnh nhất thế giới mà. Ai oán kêu tiếng, Đại Tuyết vùng vẫy nửa người , rồi thoát khỏi tay Thịnh, chạp chạp chạy chạy.

      Đèn đường bắt đầu sáng lên, người chó vẫn chạy đường. Đến khi hai người chạy khá xa, cảm thấy thoải mái hơn, chợt nghe tiếng khóc.

      bé, sao em khóc? Trời tối rồi, sao còn về nhà?” Vốn Thịnh định chõ mõm vào, từ ngày bé đến giờ, đối với loại tiểu quỷ này vốn thích dính vào. Trong ấn tượng của , loại tiểu quỷ này chỉ biết khóc nháo, thỉnh thoảng dường như vẫn nhìn thấy đầu loại tiểu quỷ này thò ra hai cái sừng ác ma (tác giả tò mò hỏi: Lâm Dịch a, ngươi phải cũng từ tuổi này lớn lên sao?). Sau khi đứng bên cạnh Mỵ Mỵ lát, nhìn bé có đôi mắt trong suốt óng ánh hai dòng lệ chảy xuống, đôi mắt ngập nước ấy nhìn về hướng cầu cứu khiến Thịnh bị khống chế. Chẳng lẽ, mình bị tiểu nương này bắt lấy tâm? thể nào! “Em muốn tìm mẹ! Oa……..” Tuy rằng trai trước mắt này trông đẹp nhưng biết . Mẹ rằng thể cùng người lạ, họ đem bán mình mất. ràng biết trai đứng trước mặt này, tại sao ta lại chuyện với mình? nhất định là người xấu! Xoay người sang chỗ khác, để ý tới nữa, oa nhi lại tiếp tục khóc kêu mẹ.

      “…………” A, bây giờ là cái tình huống quái gì thế? Mình bị ghét bỏ sao? Vừa rôi tiểu nha đầu còn liếc mắt mình cái rồi quay sao? Lâm Thịnh buồn bực, mình muốn làm người lương thiện, sao lại khó như vậy? “Ta %&*#@%&......!”

      Lời tác giả: Dừng thịt lát, mọi người chịu khó rau dưa chút .
      Jujuthuynguyen, heomaz, lolemcalas42 others thích bài này.

    2. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 9 – MỴ MỴ LẠC VÀO LÂM GIA
      Editor: Hà Linh

      Ngày đó, cuối cùng Lâm Thịnh cũng mang được bé này đến sở cảnh sát gần đó. Qua miêu tả của , mọi người xác định khu nhà ở cao cấp của cha mẹ. Trải qua nhiều ngày tìm kiếm, thể xác định được nhà cha mẹ mà cũng có ai đến báo án lạc mất con, nên cảnh sát quyết định đưa bé vào viện mồ côi.

      Sau khi biết chuyện của tiểu nương đó, mẹ Lâm gặp liền ngay, rồi lập tức làm thủ tục nhận nuôi bé. Ba Lâm vô cùng hưởng ứng vì việc nhận nuôi đứa con có thể khiến vợ mình còn tiếc nuối việc sinh được con nữa, huống chi đây lại là bé cực kỳ dễ thương.

      Muội muội chỉ biết mình họ Ngô, mà mẹ và trai chỉ kêu mình là muội muội thôi nên cũng nhớ tên mình là gì, năm nay cũng 5 tuổi rồi. Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân quyết định để vẫn giữ họ cũ. Lâm Thịnh trong lúc hào hứng, tuyệt bút vung lên, đặt cho cái tên “Mỵ Mỵ”. Hỏi nguyên nhân là gì? Trả lời: Các ngươi biết là, ngày ta gặp Mỵ Mỵ là ngày xuân đầy nắng sao?

      Cho đến nhiều năm sau, khi Mỵ Mỵ trưởng thành, mới bắt đầu thấy may mắn vì ba mẹ vẫn để mang họ cũ, sửa thành họ Lâm. Nếu chính mình cũng thể phát ra cái tên Lâm Mỵ Mỵ được.

      Năm năm sau, Mỵ Mỵ 10 tuổi, học lớp 4 rồi.

      Chiều nào 3h ba em cũng thay nhau tới đón Mỵ Mỵ. Hôm nay, Phàm ca ca tới đón nàng rồi đưa tới văn phòng, sau khi giao phó cho chị thư kí mới rời . Mỵ Mỵ mở cửa tiến vào văn phòng tổng tài của Phàm ca ca, tự giác ngồi xuống góc bàn làm việc, mở sách vở ra làm bài tập.

      Phàm ca ca qua với , chiều nay ấy có cuộc họp quan trọng, nên nếu Mỵ Mỵ học về vào làm bài tập, nếu làm tốt thưởng cho bánh ngọt. Nghĩ đến món bánh ngọt thích, nhanh chóng nhu thuận gật đầu, bắt đầu mở sách ra làm bài tập.

      Làm Lâm Phàm vừa bước vào cửa bị cảnh như tranh đó đập vào mặt. bé ngồi ở bàn làm việc cao của mình, khuôn mặt phấn hồng nhạt nghiêm túc suy nghĩ, long mày lá liễu nhăn lại, đôi mắt to cũng nhìn chăm chú xuống vở, cái miệng hồng đô đô nhắn khẽ nhếch, rang nanh cắn môi dưới.

      Cuối cùng, bé cũng ngước lên nhìn về phía cửa. Khuôn mặt nhăn lại giãn ra, chạy vội tới, nhào vào trong lòng Lâm Phàm: “Phàm ca ca, em rất nhớ nga!”

      Nhìn cảnh này, nếu ai biết lại tưởng em họ lâu rồi gặp nhau. Hình ảnh này đều được trình diễn mỗi ngày, giữa tứ tiểu thư Lâm gia và tam vị thiếu gia. Tuy rằng các nhân viên đều thể lý giải việc này, bởi vì chỉ buổi sáng gặp nhau đào đâu ra nhiều kỷ niệm đến thế.

      Mỵ Mỵ được Phàm ôm vào trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng biến thành nhu hòa: “Mỵ Mỵ tan học rồi, ca ca cũng vậy nha.”

      Mọi người ở Lâm thị đều biết rằng, người đáng sợ nhất là ông chủ Lâm Phàm, nhưng người được Lâm Phàm nâng niu nhất là dưỡng nữ của Lâm gia, Ngô Mỵ Mỵ.

      Ở xí nghiệp này, thiếu những nữ nhân viên xinh đẹp muốn câu dẫn Lâm Phàm. Ví dụ như bây giờ, nữ nhân viên gợi cảm lợi dụng khi thư kí ở đó, mang café vào, thuận tiện câu dẫn luôn lão bản. ngờ rằng ông chủ có mặt ở đó mà chỉ nhìn thấy bé ngồi ở bàn làm việc làm bài tập về nhà. tới gần bé Mỵ Mỵ, đẩy đẩy cái trán hỏi tiểu nha đầu từ đâu đến mà dám la cà ở đây, chẳng may lại bị Lâm Thịnh bắt gặp, liền cho ta hai cái tát rồi đuổi việc.

      Từ đó, Mỵ Mỵ ở Lâm thị, có thể nghiễm nhiên lại lại mà ai cản trở.

      Lâm Phàm đem Mỵ Mỵ ôm chặt vào trong ngực, cúi xuống nhìn đống bài tập xem cái gì khó khăn khiến cho bảo bối của nhăn mặt nhăn mày như vậy.

      “A!” Phát ca ca nhìn chỗ bài tập mà mình nghĩ nửa ngày ra, Mỵ Mỵ vội vàng đoạt lấy sách. Ai ôi, ràng các bạn học đều bài hôm nay rất dễ hiểu, tại sao mỗi mình làm được? Mỗi ngày, bài tập toán của đều phải nhờ đến các ca ca mới có thể hoàn thành, làm hại các bạn trong lớp đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. “Ca ca, được nhìn! Mỵ Mỵ nhất định làm được. Mỵ Mỵ cần ca ca hỗ trợ!”

      cần?” Lâm Phàm nghe được câu của Mỵ Mỵ, trong tim bắt đầu vui, Mỵ Mỵ bé bắt đầu cần rồi.

      Tuy rằng sớm biết bắt đầu trưởng thành bắt đầu tạo khoảng cách với các ca ca, nhưng mà Mỵ Mỵ phải mới có 10 tuổi sao? Bình thường, Mỵ Mỵ am hiểu toán học đều nhờ các ca ca hỗ trợ, khiến cho các thầy giáo phàn nàn. Nhưng mà Lâm thị là đại cổ đông nên các giáo viên dám gợi chuyện nhiều. Cho nên, bọn họ tính giúp Mỵ Mỵ sống an ổn cả đời như vậy, chỉ muốn cả đời sống khoái hoạt lo lắng.

      Bây giờ, Mỵ Mỵ cũng cần hỗ trợ bài tập sao? Hôm nay là nhờ làm bài tập toán. Đến ngày mai có thể làm phiền các ca ca. Sau này, liệu có thể rời bọn họ mà ? dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, Lâm Phàm bắt đầu thấy hô hấp gây đau ngực rồi.

      Lúc này, Lâm Phàm trao đổi ánh mắt với thư kí, khiến bọn họ biết ý mà lui ra ngoài. thực tế, 3 em họ cho dù trời sập khuôn mặt cũng vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng mà khi gặp tiểu thư Mỵ Mỵ làm cho vui vẻ mới là việc quan trọng nhất. Lúc này, việc quan trọng nhất là phải chờ tổng tài đại nhân giao trái tim cho tiểu thư thu lại , mới có thể tiếp tục công việc rồi. Ai, tổng tài đại nhân lạnh như băng, chỉ đứng lên thôi cũng làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại có tình cảm huynh muội lớn đến thế này.

      Hôm nay, đến giờ tan tầm của tổng tài rồi. Nhưng mà rất kỳ quái, tinh lực của trao nửa người của Mỵ Mỵ nhưng vẫn có thể đưa Lâm thị gặt hết thành công này đến thành công khác.
      Jujuthuynguyen, lolemcalas, 1620thuy39 others thích bài này.

    3. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 10 – 3 EM PHIỀN NÃO
      Editor: Hà Linh

      Hôm nay, chỉ mình Lâm Phàm tan tầm đúng giờ mà còn cầu hai em trai cũng về nhà sớm.

      Bây giờ, trong phòng khách, 3 em thảo luận vấn đề rất nghiêm túc, khiến cho Mỵ Mỵ vốn nhanh chóng đầu hàng đống bài tập cũng dám ra nhờ các ca ca giúp đỡ, đành sợ hãi lui về phòng mình.

      “Sao lại như vậy?” Lúc này Thịnh giống như thấy được Mỵ Mỵ thích bạn học khác, bỏ rơi mình. Buồn quá!

      “………….” Bình thường vẫn ít , nhưng vẻ mặt buồn bã mặt Dịch cũng khiến người khác đoán được là nghĩ giống Thịnh.

      “Ai!” Phàm thở dài tiếng. Theo lời Phàm, bị Mỵ Mỵ từ chối giúp đỡ qua mấy giờ rồi, vẫn chưa trở lại bình thường. Nếu người ngoài nghe được tiếng thở dài của , nhìn đến khuôn mặt tại, nhất định nghĩ rằng Lâm thị sắp phá sản.

      3 em đều nghĩ về Mỵ Mỵ.

      Nhớ lại hơn năm trước khi Mỵ Mỵ tới đây, khóc cũng đến mức nhu thuận nghe lời, nhưng mà khi sống ở đây, Mỵ Mỵ cũng chưa từng cười vui vẻ chân chính bao giờ. Bác sĩ tâm lý cần thời gian thích nghi với việc mất người thân và tiếp nhận người thân mới, nên có cảm giác phòng bị tâm lý, cần trải qua thời gian tiếp xúc mới có thể khôi phục.

      Đối với gia đình có 3 người con trai mà có em nào, đến giống như búp bê xinh đẹp, làm tiêu điểm của mọi người.

      Mẹ Lâm và ba Lâm du lịch tuần trăng mật vòng quanh thế giới, tới đâu đều mua về cho những món đồ xinh đẹp nhất, kể chuyện xưa cho nghe, Mỵ Mỵ chỉ nhu thuận cúi đầu “cám ơn”, rồi lẳng lặng nhìn mẹ. Lâm mẹ vốn muốn cho Mỵ Mỵ ngủ cùng nhưng bị Lâm ba kiên quyết cự tuyệt, dù sao hai người vốn vẫn còn trẻ, thể để quyền lợi ôm vợ ngủ mỗi tối cũng bị mất được, hơn nữa, Lâm ba vốn mỗi ngày đều muốn làm việc “” với vợ mình. Còn ba ông trai, vẫn là vận dụng hết chiêu thức nhưng vẫn thể nào tóm lấy tâm tư của Mỵ Mỵ.

      Cho đến ngày, Thịnh tắm rửa cho Đại tuyết, người nó đầy bọt nó chạy vào phòng Mỵ Mỵ nghe Phàm kể chuyện cổ tích mọi chuyện mới cải thiện.

      Ở trong phòng khách Lâm trạch, Mỵ Mỵ dựa thoải mái vào ngực Phàm nghe kể chuyện “Chân to múa ballet”, nhìn tranh còn đọc nội dung. Còn Lâm Dịch ngồi ở phía dưới cắt móng chân cho .

      phải là khoa trương, nhưng 3 em đều cực kỳ nhiệt tình với Mỵ Mỵ, có cách nào khống chế. Cho nên, dù cho Mỵ Mỵ làm bất cứ việc gì, bọn họ đều vui vẻ chịu đựng.

      “Con chó thối, trở về mau. Mày phải tắm rửa, có nghe thấy ?” Lâm Thịnh lớn giọng truyền đến. Ai bảo chơi đoán số bị thua Phàm và Dịch nên đành phải buông Mỵ Mỵ ra, tắm cho con chó Đại tuyết.

      Cùng lúc đấy, Đại tuyết cực kỳ ủy khuất. Nó đến Lâm gia trước Mỵ Mỵ, luôn được mọi người trong nhà này sủng ái như ngôi sao. Ăn ngon rồi đùa nghịch, rồi được chơi cùng Thịnh, rồi gặp tiểu muội muội xinh đẹp khiến nó luôn nhớ nhung. Nhưng từ khi Mỵ Mỵ tới đây, vì Mỵ Mỵ nhìn nó với ánh mắt phòng bị nên nó như bị ném vào lãnh cung, hơn nữa còn bị cấm xuất xung quanh Mỵ Mỵ. Tuy rằng, có phòng riêng rộng lớn, sợ vì ngủ ngáy mà bị Thịnh nhéo lỗ tai nhưng nó là người, à , con chó đơn…, rất sợ hãi… Ách… thực ra cũng phải sợ hãi, chỉ là cảm giác thôi.

      Trước đây, chỉ tại lần đầu tiên Mỵ Mỵ trông thấy nó liền sợ hãi, nhưng mà nó biết bé có vẻ muốn sờ sờ nó. Ở phương diện này, cảm giác của chó là rất chính xác.

      Hôm nay, ràng là ngày mùa xuân tươi đẹp nhưng phải có ánh nắng rực rỡ, dùng nước lạnh tắm bị cảm mạo. Nó cần được giặt lông nữa, nó muốn chạy trốn. Đương nhiên, thông minh như nó, chắc là chạy ra ngoài đường để lưu lạc mà chạy thẳng đến phòng tắm của Thịnh, nó được tắm nước ấm. Ha ha, là mình thông minh quá!

      “Con chó thối, Mỵ Mỵ ở bên trong, cấm mày được vào. Biết ?” Đại tuyết chết tiệt, thừa dịp xoa sữa tắm trơn tay mà chạy , còn dám mang theo bộ lông toàn bọt biển chạy lung tung. Trời ơi, đừng làm Mỵ Mỵ sợ!

      Hừ, nghe lời đúng là ngu như quỷ. Tiếp tục tiến lên! Còn có 10 thước, 9 thước, 8 thước, 7 thước…, oa, vào cửa thành công! Mục tiêu tiếp theo, hướng tới phòng tắm nào.

      Lúc này, Mỵ Mỵ bị tiếng la to của Thịnh gây chú ý, nhìn tới cửa thấy cả người Đại tuyết ướt đẫm, còn treo đầy bọt biển chạy vào trong, mặt nó còn có vẻ thắng lợi vui sướng, giảo hoạt, lại còn mở to mắt nữa chứ. “Hi hi hi….., Đại tuyết đáng !”

      Vốn tính đem luôn Đại tuyết ra ngoài, nhưng 3 người cuối cùng cũng được nghe tiếng Mỵ Mỵ cười như tiếng chuông bạc. Bọn họ từng cố gắng lâu đến thế nhưng cũng đạt được mục tiêu, vậy mà con cẩu thối này chỉ có treo bọt biển người thôi mà cũng có thể làm cho bé cười sao? Vậy nếu tự mình tắm rồi treo bọt biển sau đó chạy đến trước mặt Mỵ Mỵ, có cười ? 3 người đồng tưởng, ai cũng muốn làm cho Mỵ Mỵ vui vẻ.

      Thế là, từ đó trở , Đại tuyết biến thành món đồ chơi của Mỵ Mỵ. Ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau (Mỵ Mỵ ngủ giường chính, Đại tuyết ngủ ở giường phụ phía dưới), cùng tắm rửa (bọn họ để cho Mỵ Mỵ trần truồng trước mặt Đại tuyết là được, dù là mới là bé 5 tuổi).

      Mỵ Mỵ cuối cùng cũng khôi phục tâm lý, biến thành bé có bộ dáng thiên chân khả ái, làm cho Lâm gia càng thích buông được.

      Nhưng mà, suy nghĩ của Lâm ba tỉnh táo hơn mọi người. Nếu Mỵ Mỵ khôi phục rồi, như vậy có thể yên tâm giao cho 3 cậu con trai chăm sóc, còn ông cùng với vợ có thể tiếp tục hoàn thành hành trình trăng mật. Ban đầu, 3 em rất bất mãn việc ba mẹ bỏ công việc, gia đình giao cho bọn họ để ích kỷ hưởng tuần trăng mật, nhưng bây giờ có Mỵ Mỵ rồi, bọn họ giơ tay tán thành còn kịp. Ba mẹ cứ du ngoạn lâu lâu chút rồi hẵng trở về.

      Khi ba mẹ ở đây, Mỵ Mỵ thuộc quyền sở hữu của bọn họ.
      Jujuthuynguyen, heomaz, Mòe Mốc46 others thích bài này.

    4. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 11 – QUYẾT ĐỊNH QUAN TRỌNG
      Editor: Hà Linh

      3 giờ chiều, Mỵ Mỵ vội vàng ra khỏi lớp học, hôm nay đến phiên Thịnh ca ca tới đón mình. Mỗi lần Thịnh ca ca tới đón, nếu ra muộn chút thôi chưng ra bộ mặt đáng thương như con chó bị vứt bỏ, nhìn như con chip bông, nổi da gà.

      “Bạn học Ngô Mỵ Mỵ, tôi thích bạn. Có thể kết giao được với nhau ?” Vừa mới bước tới cửa, Mỵ Mỵ bị cậu bé mập mạp chặn ở cửa, đưa thư tình trong tay giơ ra trước mặt .

      “Thực xin lỗi, mời cậu nhường bước chút!” Mỵ Mỵ bị 3 em Lâm gia bảo hộ rất nghiêm ngặt, ngờ lại có thằng nhóc mập mạp dám đến đưa thư tình. nghĩ tới ánh mắt đáng thương của nhị ca ca, nên đợi thằng nhóc mập mạp kia tránh ra mà vòng qua người nó rồi chạy tới cổng trường.

      “Bạn học Ngô…”

      Lúc này, Lâm Thịnh đứng ở cổng trường, nhưng mà trong đầu còn nghĩ tới chuyện quan trọng, bởi vậy chú ý tới Mỵ Mỵ chậm tới.

      Cho nên, đến khi Mỵ Mỵ bước tới cổng trường Thịnh ca ca chống xe đạp đứng đó, hai chân chạm đất, ánh mắt tiêu cự nhìn về phía trước. Chẳng nhẽ Thịnh ca ca luôn giả dối hôm nay lại có cảm xúc khác sao?

      Hiển nhiên, Mỵ Mỵ bị lừa rất nhiều lần rồi, nên luôn có tính cảnh giác rất cao với .

      Lần trước, Mỵ Mỵ tới trễ chút thôi, bị Thịnh ca ca trừng phạt cái miệng của , làm hại thở nổi. Tốt hơn phải liếm kem để cho ca ca xem…

      Tóm lại, mỗi lần Thịnh ca ca trừng phạt đều làm cho cảm thấy kì quái mà hiểu tại sao. Muốn hỏi Phàm ca ca và Dịch ca ca nhưng lại bị Thịnh ca ca cảnh cáo là được đem nội dung trừng phạt nó cho bất cứ kẻ nào, kể cả bằng hữu tốt nhất là Đại Tuyết.

      Hôm nay, biểu tình của Thịnh ca ca rất bình thường nên chẳng giống ai. Liệu có trừng phạt kỳ quái hơn ?

      Còn Thịnh tự hỏi trong đầu vấn đề, cũng có liên quan tới Mỵ Mỵ mà phải việc ra trễ này.

      Bọn họ biết, Mỵ Mỵ chậm rãi trưởng thành, có thế giới của mình rồi. Ở trong thế giới ấy, các ca ca dần bé . Mỵ Mỵ có bạn tốt của mình, thậm chí là có bạn trai. Mỵ Mỵ còn ngoan ngoãn cùng về nhà với các ca ca mỗi khi tan học nữa, cũng tâm với các ca ca bất kể chuyện gì, cũng đem thời gian rảnh rỗi để chơi với các ca ca nữa. Ngày nào đó, Mỵ Mỵ dẫn người đàn ông về rồi muốn gả cho , rồi Mỵ Mỵ sinh em bé cho người đàn ông đó. Mỵ Mỵ sống cùng người đàn ông khác cả đời, già , rồi cũng cùng người đàn ông khác làm xích đu để chậm rãi đong đưa cùng nhau.

      Nghĩ đến những việc đó, 3 em giống như bị rút hết máu trong người, bị cắt mất phần thân thể, xương cốt bị đốt thành tro. thống khổ! Bọn họ muốn Mỵ Mỵ thuộc về người đàn ông khác. thể. Tuyệt đối thể! Mỵ Mỵ là bảo bối của bọn , là tâm can bảo bối. Cho tới bây giờ, nếu như luyến tiếc làm cho Mỵ Mỵ rơi nước mắt, chỉ cần Mỵ Mỵ muốn đều trăm phương ngàn kế làm cho hài lòng, thích thứ Mỵ Mỵ thích, ghét thứ Mỵ Mỵ ghét, đem Mỵ Mỵ trở thành trân châu để che chở trong lòng. Như vậy sao có thể chịu được cảnh Mỵ Mỵ bị người đàn ông khác cướp , làm cho bọn họ mất khỏa trân châu này?

      Cho nên, 3 em bọn họ đưa ra quyết định trọng yếu – Mỵ Mỵ chỉ có thể thuộc về bọn họ!

      Có lẽ, quyết định này làm cho người ngoài cảm thấy điên khùng, nhưng mà tình cảm gia đình của 3 em bọn họ rất tốt, chưa bao giờ vì cái gì mà dẫn đến cãi nhau, và họ cũng đều thương Mỵ Mỵ. Bọn họ đều đau, đều khổ như nhau nếu mất Mỵ Mỵ. Theo như tại, tình cảm trong Mỵ Mỵ giống như 3 em bọn họ, nhưng đây là việc cực kỳ quan trọng. Bọn họ quyết định lợi dụng điểm ấy, đem Mỵ Mỵ ở bên bọn họ cả đời. Vì để có được Mỵ Mỵ, việc gì cũng ó thể làm được.

      Với quyết định này, Thịnh tuy rằng là có phê bình kín đáo nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý. Nhìn tới Mỵ Mỵ khóc ở ven đường, lại còn thằng nhãi béo ở bên, vẫn luôn cho rằng việc viết thư tình là việc dở hơi.

      Trước đó lâu, bạn học cho mượn A phiến để xem, khiến cho dục vọng của bắt đầu mở ra. Có làm mình cũng cho rằng việc này là việc biến thái – nên rất muốn tìm Mỵ Mỵ thử xem tư vị này có tốt giống như lời đồn hay . Nhưng mà Mỵ Mỵ còn như vậy, đương nhiên dám làm , nếu mà bị Phàm bắt được, nhất định bị đánh đến chết thôi. Cho nên, nhân lúc tới đón Mỵ Mỵ bé lại tới trễ, vậy là có cơ hội chiếm tiện nghi rồi!

      Người như , cùng ca ca và đệ đệ tranh giành Mỵ Mỵ là có phần thắng rồi. Dù sao với cá tính của , Mỵ Mỵ tìm khi bé vui vẻ, nhưng khi gặp chuyện thương tâm khổ sở, nhất định tìm ca ca bao dung hoặc tiểu đệ luôn yên lặng kia.

      Ở Lâm gia, 3 em bọn họ luôn bị 2 người làm cha mẹ kia bỏ rơi. Khi mới học tiểu học họ bắt đầu hành trình trăng mật rồi. năm cũng phải đến 10 tháng. Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, phụ thân đều bị người ta là điên rồ, chẳng nhẽ những kẻ làm con lại được phần như phụ thân?

      Càng nghĩ, bọn họ càng nghĩ rằng quyết định của bản thân đúng đắn.

      Lâm Thịnh cuối cùng cũng suy nghĩ xong, quay đầu thấy Mỵ Mỵ đứng trước mặt, trong mắt hơi sợ hãi.

      “Ai? Mỵ Mỵ tan học rồi! Ha ha, Thịnh ca ca vừa rồi suy nghĩ chút chuyện quan trọng nên chú ý để Mỵ Mỵ chờ. Ca ca xin lỗi nghen!”

      Hiển nhiên, lần này Mỵ Mỵ tránh được kiếp, Thịnh hoàn toàn chú ý tới việc Mỵ Mỵ muộn như vậy lại có vấn đề.

      “Hảo!” Nếu bị phát , cần dài dòng nữa, nhanh chóng lên xe đạp của Thịnh ca ca thôi.

      “Mỵ Mỵ ngồi xong chưa, bám vào thắt lưng ca ca nghe.”

      “Chờ chút! Ngô Mỵ Mỵ, mọi người chờ chút!”

      Ban nãy Mỵ Mỵ chưa kịp để ý tới Tiểu Bàn đồng học, lúc này đuổi tới cổng trường rồi.

      “Bạn học Mỵ Mỵ, có thể tiếp nhận thư ? Làm bạn của ta!” Thực ra, cũng biết cách theo đuổi khác, chỉ là xem phim truyền hình cùng mẹ, thấy người ta làm sao mình làm vậy thôi.

      Mà lúc này, mặt Lâm Thịnh quay lại, khiến cho thằng bé đông cứng lại. Tình địch của bọn họ xuất rồi sao?

      Thế là, bạn học Tiểu Bạn bị hoa lệ lệ cự tuyệt. phải là bạn học xinh đẹp Ngô Mỵ Mỵ mà là ca ca của cự tuyệt.
      heomaz, TieuLinh8359, lolemcalas46 others thích bài này.

    5. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 12 – KẾ HOẠCH NUÔI DƯỠNG THÊ TỬ
      Editor: Hà Linh

      Thế là, 4h chiều ngày hôm đó, Tam huynh đệ Lâm gia lại kiều ban kiều ban, kiều khóa kiều khóa, chạy về nhà mở hội nghị khẩn cấp. Ngày hôm qua vừa họp hành xong, hôm nay tình địch xuất rồi.

      Nhưng mà, giờ, hai giờ trôi qua, giờ cơm chiều sắp đến, Phàm, Thịnh, và Dịch ai mở miệng chuyện.

      “Em cho rằng, kế hoạch phải được thực ngay lập tức!” Vốn định chờ Mỵ Mỵ lớn hơn chút mới thực , nhưng việc đến nước này, thể kiên nhẫn đợi được nữa.

      “Mỵ Mỵ còn quá !” biết Thịnh sợ hãi cái gì, nhưng mà Mỵ Mỵ mới 10 tuổi. vẫn là muốn làm cho Mỵ Mỵ bọn họ rồi mới rat ay, muốn bé hận bọn . Ở thương trường, Phàm luôn thông minh và tự tin, nhưng người Mỵ Mỵ, luôn mất quyết đoán, trở nên do dự.

      “Hay là vài năm nữa. Còn bây giờ chúng ta có thể chậm rãi dạy dỗ bé?” Đúng là Dịch, lời đáng giá ngàn vàng.

      Thế là, 3 em bắt đầu thực kế hoạch. Tạm thời, nó được đặt tên là: Tam huynh đệ Lâm gia dưỡng thê tử.

      “Mỵ Mỵ, hôm nay ngủ cùng ca ca nhé?” ngồi ăn hoa quả tráng miệng, kẻ da mặt dày như Thịnh luôn mở mồm đầu tiên.

      “Dạ!” Hôm nay mưa, sợ sét đánh, nên nếu ca ca cầu cũng tự tìm ca ca ngủ cùng, cho nên Mỵ Mỵ đề phòng mà đáp ứng luôn.

      “Mỵ Mỵ tắm ? Ca ca chưa tắm, cùng nhau tắm !” Làm xong bài tập rồi, tắm để ngủ thôi, nên Thịnh chớp ngay cơ hội này.

      “Dạ!” Cũng lâu rồi các ca ca tắm cho mình, chắc là Thịnh ca ca muốn tắm giúp, Mỵ Mỵ cũng nghĩ nhiều.

      “Mỵ Mỵ, ca ca ngồi hơi lâu, đầu choáng váng.” Nhìn đến Mỵ Mỵ chơi đùa với bong bóng quên cả , khiến Thịnh ăn mấy quả bong bóng dấm chua. “Mỵ Mỵ, lại đây giúp ca ca nào?”

      “Dạ!” Mỵ Mỵ cố gắng bơi qua bồn tắm king size, vào bên cạnh ca ca, dùng bàn tay bé bám vào mặt , nghiêm túc quan sát: “Thịnh ca ca, mặt là đỏ nga!”

      “Đúng vậy a! Ca ca cảm thấy khó thở. Mỵ Mỵ giúp ca ca thoải mái chút!” xong, tay cầm tay của Mỵ Mỵ đặt lên ngực xoa xoa, tay kia nâng mông của Mỵ Mỵ đặt lên đùi .

      “Nga… Mỵ Mỵ…….” Trong lớp bong bóng, da thịt Mỵ Mỵ lên như sứ. ngờ là cái mông mềm mại trượt khỏi tay Thịnh, ngồi mạnh xuống đùi trong . Mà Mỵ Mỵ còn chật vật, tránh khỏi việc khơi mào dục vọng của . Làm cho Thịnh biết là khổ sở hay hưng phấn, kêu khẽ ra tiếng.

      “Thịnh ca ca, thoải mái sao?” Làm sao đây??? nghĩ là vừa ngồi xuống mà mặt Thịnh ca ca còn đỏ hơn. Có phải ca ca bị bệnh nghiêm trọng hơn ? Có cần gọi bác sĩ ? “Thịnh ca ca, đừng sợ hãi, em gọi Phàm ca ca và Dịch ca ca tới ngay.”

      cần!” Hay giỡn. Nếu Phàm và Dịch đến đây làm gì còn phúc lợi nữa. nhanh tay kéo lại Mỵ Mỵ tính chạy . “Nga…” giữ chặt Mỵ Mỵ lại, đặt ngồi xuống bộ vị của mình. Mông bé đặt lên đó khiến nó lớn, nhân lúc Mỵ Mỵ nhích nhích mông mà vuông góc với côn thịt khiến nó lướt qua tiểu khâu trung, rồi lại bị Mỵ Mỵ đặt ở dưới để ngồi xuống. Như vậy, kích thích đầm đìa, khiến cho ống dẫn xử nam biết phát tiết ra đâu.

      Cứ như vậy, Thịnh muốn dành cho Mỵ Mỵ lần đầu tiên của mình nhưng lại kết thúc rồi. Tuy rằng phải cùng Mỵ Mỵ chân chính tính giao nhưng thế cũng thỏa mãn rồi.

      “Mỵ mỵ nên cử động, Thịnh ca ca lát nữa là tốt rồi, cứ ngồi như vậy nga!” Tuy rằng bị mông của Mỵ Mỵ ngồi vào hai cái mà cũng bắn được, đúng là mất mặt.

      Lấy tay hướng đến mông Mỵ Mỵ tạo áp lực, làm cho nửa người dưới của mình và Mỵ Mỵ thiếp lại càng chặt, Thịnh nhàng di động dục vọng của mình, muốn thông qua ma sát mà sinh nhiều khoái cảm hơn. Đầu cũng cúi xuống tựa vào ngực Mỵ Mỵ, môi lại xấu xa vô ý đụng chạm vào hai khỏa hồng chưa phát dục kia.

      “Ừ……, Thịnh ca ca, cần ôm chặt như vậy. Mỵ Mỵ rất khổ sở!” Bị 3 em bọn họ bảo hộ nghiêm mật, nên Mỵ Mỵ đương nhiên biết hành động tại của Thịnh là có ý gì. Nhưng mà, biết vì sao Thịnh ca ca làm vậy lại khiến rất khổ sở nga. Phía dưới bị cái gì đó thô sáp cứ trượt qua trượt lại chỗ tiểu, còn bị Thịnh ca ca đụng vào đậu đỏ trước ngực, khiến bé ngứa ngứa, cong cong người lên.

      Nhìn đến khuôn mặt nhắn của Mỵ Mỵ giờ phút này bị nhiệt khí chưng lên đỏ hồng, thân hình nho bị động tác của mình làm cho run rẩy, hàm răng trắng noãn như thạch cắn môi dưới, mà dục vọng của vừa rồi hơi nhuyễn xuống giờ lại đứng vững dậy rồi.

      “Thịnh ca ca, phía dưới là gì vậy? Mỵ Mỵ rất khổ sở, muốn tiểu a.” Thiếp gần như vậy, Mỵ Mỵ tự nhiên cảm thấy thân thể Thịnh có biến hóa, hơn nữa cái thứ giống cây gậy kỳ quái của Thịnh ca ca cứ cọ xát ở chỗ tiểu. bé cảm thấy thân thể trở nên càng kỳ quái, chỉ có ngứa mà hình như chỗ đó có nước chảy ra rồi.

      “A, giống như chảy ra rồi!” Mỵ Mỵ đột nhiên giãy ra khỏi Thịnh ca ca, ra khỏi bồn tắm lớn, ngồi ở bồn cầu. Mỵ Mỵ cảm thấy mất mặt quá, suýt nữa tiểu người Thịnh ca ca.

      Nhìn da thịt Mỵ Mỵ trắng noãn còn treo bọt biển, bởi vì ngồi ở bồn cầu bên kia mà cái mông và tiểu hoa giữa hai chân rộng mở kia rơi hết vào mắt, khiến Thịnh lập tức bạo phát thú tính.
      Jujuthuynguyen, heomaz, TieuLinh835953 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :