1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lâu đài hạnh phúc - Julie Garwood

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]

      - Nguồn: http://truyengicungco.com/van-hoc-nuoc-ngoai/Lau-dai-Hanh-Phuc-5569/
      - Tên gốc: Castles
      - Tác giả: Julie Garwood
      - Dịch giả: Đặng Thu Hà
      - Đơn vị phát hành: Bách Việt
      - NXB: Lao Động
      - Thể loại: Văn học nước ngoài (Tiểu thuyết tình cảm lãng mạn)
      - Số chương: 16
      - Số trang: 552
      - Giá bìa: 105.000 VNĐ
      - Ngày XB: 10/2012

      *******************
      Giới thiệu

      Lâu Đài Hạnh Phúc

      Là câu chuyện thứ tư trong loạt truyện về bốn chàng Điệp viên Hoàng gia, “Lâu đài hạnh phúc” viết lên câu chuyện về nàng công chúa xinh đẹp Alesandra và chàng hiệp sĩ điển trai Colin – em trai của Hầu tước Cainewood. Là con trai thứ hai trong gia đình, chàng phải tự tìm ra con đường lập nghiệp cho bản thân, vì vậy Colin đầu tư và làm chủ hãng tàu biển bên cạnh thân phận là Điệp viên Hoàng gia. Chính vì vậy, việc kết hôn với quý là chuyện hề tồn tại trong kế hoạch năm năm của chàng.

      ngày nọ, Colin trở về ngôi nhà của mình và nhận thấy diện của trẻ vô cùng xinh đẹp bên trong tòa lâu đài. Theo bức thư mà Alesandra trao cho Colin có mặt ở đây là do sắp đặt của cha , và trở thành người giám hộ tạm thời của . Gần như ngay lập tức, Colin phát giác ra cha cố tình mai mối xinh đẹp, ngây thơ này cho , vì thế cố gắng chống lại sức hấp dẫn của trong suốt lần chạm trán đầu tiên. Chàng từ chối kết hôn với nàng mà hề quan tâm đến lý do vì sao nàng công chúa xinh đẹp nhường này lại phải lặn lội sang nước xa xôi để tìm kiếm tấm chồng.

      Colin thực nổi giận và phản ứng như “ con rồng”. Bị Colin từ chối, Alesandra lên danh sách các quý tộc triển vọng để thử làm quen và kết hôn. Khi biết về món nợ của thế hệ trước và chứng kiến nguy hiểm rình rập Alesandra, Colin biến danh sách những quý ông triển vọng của nàng trở thành danh sách những kẻ bênh tật hoặc chơi bời hoặc đứng đắn. chàng quyết định chăm sóc Alesandra cả đời mà cần biết mình có nàng hay . Vậy là câu chuyện về hiệp sĩ và công chúa trở thành câu chuyện nàng công chúa thuần hóa con rồng. Liệu công chúa có giành được trái tim của con rồng? Nàng công chúa làm gì để chàng hiệp sĩ vượt qua được mặc cảm về bàn chân bị tật? Còn rồng kia làm gì để bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho công chúa của mình?

      thông minh, tài giỏi và quyến rũ của Colin cùng với Alesandra rất thạo công việc sổ sách, buôn bán nhưng lại ngây thơ trong tình khiến chuyện tình của họ trở nên lãng mạn, hấp dẫn và mang nhiều nét hài hước. Đặc biệt, bướng bỉnh đến cố chấp của cặp đôi này đẩy câu chuyện đến nhiều cao trào đem lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc.

      ****************

      Đánh giá của dịch giả:

      Lâu Đài Hạnh Phúc dí dỏm, vui nhộn, hấp dẫn, lãng mạn và cũng có chút hiểm nguy. Mạch truyện nhanh chóng, liên tục. Lâu Đài Hạnh Phúc là cuốn cuối nằm trong series Crown’s Spies: Lion’s Lady, Guardian Angel, The Gift và Castle.

      Lâu Đài Hạnh Phúc là câu chuyện về Alesandra, nàng công chúa xinh đẹp và vị hiệp sĩ đẹp trai Colin. Tình giữa họ nhàng và sâu lắng, nó tạo thành khoảng lặng sâu và tồn tại lâu. Alesandra thông minh, đáng kết hợp với Colin kiêu hãnh, tài giỏi cùng với những điều bình thường khác nữa tạo nên cặp đôi để lại dấu ấn trong lòng người đọc. Họ quan tâm đến nhau từ những điều nhặt nhất, đơn giản nhất nhưng kém phần quan trọng trong cuộc sống hôn nhân khiến người đọc ngạc nhiên. nhau đâu phải cần những hy sinh to lớn, phải trải qua sinh tử cùng nhau mới gọi là nhau.

      Colin từng trải và đầy kinh nghiệm sống nhận ra rằng vợ chàng chàng trước khi nàng có thể nhận ra, nhưng chàng lại nhận ra được chàng bị nàng chinh phục, nàng đến mức chàng thể biết chuyện gì xảy ra nếu nàng gặp chuyện may… Chàng là người thấu hiểu nàng, nhìn vào đôi mắt nàng là biết nàng cảm thấy gì và đủ khả năng để nàng phải tự thú nhận những chuyện nàng giấu chàng.

      Truyện có quá nhiều kịch tích, biến cố, đôi lúc hơi lan man chút nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Lâu Đài Hạnh Phúc là câu chuyện về cuộc sống sau khi kết hôn, bởi sau những lộng lẫy linh đình của đám cưới là những cuộc sống rất đỗi bình thường. Hôn nhân có hạnh phúc hay là ở giai đoạn sau này, có hạnh phúc mãi về sau hay chính là ở lúc này đây. Alesandra dạy cho Colin bài học rất rất là đáng ghi nhớ: gia đình hạnh phúc dù ở nơi nào, nơi đó cũng chính là tòa lâu đài đẹp nhất.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Mở đầu

      , 1819

      thực tên sát nhân - kẻ sát hại phụ nữ.

      Phụ nữ ngu ngốc bao giờ có cơ hội. Nàng bao giờ biết mình bị theo dõi, bao giờ đoán được ý định của người ngưỡng mộ bí mật.

      tin rằng giết nàng cách nhàng. Và tự hào về thành công ấy. có thể ra tay độc ác hơn nhưng làm vậy. Mặc dù những suy nghĩ tình dục hành hạ đến phát sốt, nhất định chịu thua chúng. người đàn ông, phải lũ động vật. Sau khi xác định người phụ nữ chết và tự cảm thấy hài lòng, để lộ lòng trắc . Xem xét kỹ --rất-tử-tế với nàng.

      Nàng, xét cho cùng, mỉm cười khi chết. thận trọng bắt nàng và thoáng thấy khiếp sợ bùng nổ trong đôi mắt nâu của nàng trước khi chuyện xảy ra. ngâm nga nho với nàng như người chủ âu yếm con thú bị thương của mình, để cho nàng nghe những thanh của lòng trắc trong khi siết cổ nàng, ngừng hát cho đến khi kết thúc và chắc rằng nàng thể nghe giọng được nữa.

      có lòng khoan dung. Thậm chí khi tin chắc nàng chết, nhàng quay mặt nàng ra xa trước khi tự cho phép mình mỉm cười.

      muốn cười, với nhõm vì cuối cùng nó kết thúc rất tốt, nhưng dám gây ra tiếng động nào. Nơi nào đó trong tâm trí của nấp suy nghĩ: hành vi xứng đáng như vậy làm có vẻ giống quái vật hơn con người, và chắc chắn phải là quái vật. , , căm thù phụ nữ, ngưỡng mộ họ - dù thế nào nữa - và với những người có thể cứu được, cũng hề độc ác hay nhẫn tâm.
      thông minh. Chẳng có gì xấu hổ khi thừa nhận đó. săn đuổi tiếp thêm sinh lực cho , từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều dự đoán được mỗi phản ứng của nàng. tự phụ của nàng giúp vô cùng. Nàng là phụ nữ bé ngây thơ nhưng nghĩ mình là người từng trải - quan niệm sai lầm rất nguy hiểm - và chứng minh cho nàng thấy điều đó đúng chút nào.

      mỉa mai ngọt ngào trong của việc lựa chọn vũ khí của . định dùng dao găm để giết nàng. muốn cảm thấy lưỡi dao ngập sâu vào trong nàng, cảm nhận dòng máu nóng của nàng chảy tay mỗi khi thúc con dao vào làn da nàng mềm mịn. Cắt vào cổ, cắt vào cổ. Mệnh lệnh vang vọng trong tâm trí . chịu thua thèm muốn của mình, vẫn mạnh hơn giọng vô hình trong đầu , và khác với dự tính, quyết định sử dụng dao găm. Sợi dây chuyền nạm kim cương mà đeo cho nàng quấn quanh cổ nàng. dùng nữ trang mắc tiền để lấy cuộc sống của nàng. nghĩ đó là vũ khí thích hợp nhất. Phụ nữ thích đồ trang sức, và dây chuyền nạm kim cương quá phù hợp. định chôn sợi dây chuyền cùng với nàng, nhưng đúng lúc sắp sửa đổ đất vôi lên thi thể nàng mà lấy từ các vách đá để thi thể nhanh phân rã, cúi người và bỏ chiếc dây chuyền vào trong túi.

      rời khỏi nơi chôn nàng, nhìn về phía sau. có cảm giác hối hận, tội lỗi. Nàng giúp và bây giờ hài lòng. Thực tế lo lắng việc đôi ủng mới bị hỏng. gì có thể ảnh hưởng đến cảm giác chiến thắng rực rỡ của . có cảm giác như thể tất cả các gánh nặng của được lấy , phấn khích tuyệt vời khi chạm tay lên nàng… Dĩ nhiên, lần này tốt hơn lần trước.

      Nàng khiến cảm thấy vẫn còn sống. Thế giới thêm lần nữa tốt đẹp với những lựa chọn cho người đàn ông mạnh mẽ, rắn rỏi.

      biết những gì diễn ra đêm nay được giữ lại trong tâm trí rất lâu. Và sau đó, khi phấn khích bắt đầu giảm sút, lại săn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1

      Mẹ bề Mary Felicity luôn tin vào những điều kỳ diệu, nhưng trong suốt sáu mươi bảy năm của bà trái đất ngọt ngào này, bà chưa bao giờ thực chứng kiến lần nào cho đến ngày của tháng Hai năm 1820 khi bà nhận được lá thư đến từ .

      Thoạt tiên, mẹ bề e ngại, dám tin vào điều may mắn này. Bà sợ đó chỉ là lừa bịp của quỷ để bà quá hy vọng rồi sau lại rơi xuống hố sâu thất vọng. Nhưng sau khi nghiêm túc hồi cho lá thư ấy và nhận được lá thư thứ hai từ Công tước Williamshire có dấu niêm gia huy nguyên vẹn, bà chấp nhận món quà chúa trời ban cho là .

      phép màu.

      Cuối cùng họ tống khứ được đứa trẻ tinh nghịch này . Mẹ bề chia sẻ tin vui với các nữ tu khác ngay tại lễ cầu nguyện buổi sáng ngày hôm sau. Buổi tối họ ăn mừng với súp thịt vịt và món bánh mỳ đen nướng. Xơ Rachael choáng váng nhất, bị khiển trách hai lần vì cười suốt trong buổi cầu kinh tối.

      Đứa trẻ tinh nghịch - hoặc, đúng hơn là, công chúa Alesandra - được gọi vào phòng của mẹ bề vào buổi chiều tiếp theo. Trong khi công chúa nhận tin về chuyến của mình khởi hành từ nữ tu viện xơ Rachael bận rộn xếp đồ vào vali cho nàng.

      Mẹ bề ngồi trong ghế lưng cao đằng sau cái bàn giấy rộng có nhiều vết xước và cũ như những nếp gấp tuổi già của bà. Nữ tu lơ đãng lần từng hạt gỗ chuỗi hạt của mình, và chờ đợi phản ứng của công chúa về thông tin mới tốt lành đó.

      Công chúa Alesandra sững sờ khi nghe tin. Nàng nắm chặt hai bàn tay lại với nhau trong bồn chồn hoảng sợ và cúi đầu để mẹ bề thấy nước mắt trong đôi mắt sâu thẳm của nàng.

      "Ngồi xuống nào, Alesandra. Ta muốn chuyện với đỉnh đầu của con đâu."

      "Như ý mẹ, thưa mẹ bề ." Nàng ngồi thẳng lưng chiếc ghế cứng cố làm vui lòng mẹ bề , bàn tay đan vào nhau đặt trong lòng.

      "Con nghĩ gì về tin này ?" mẹ bề hỏi.

      "Đó là vì ngọn lửa, phải , thưa mẹ? Mẹ vẫn chưa tha thứ cho con về tai nạn đó."

      " bậy, " mẹ bề trả lời. "Ta tha thứ cho hành động khinh xuất đó của con cách đây hơn tháng rồi."

      "Vậy có phải xơ Rachael thuyết phục mẹ gửi con ? Con với xơ là con xin lỗi, và hầu như là xơ còn giận con nữa."

      Mẹ bề lắc đầu. Bà cau mày, Alesandra biết mình vô tình đẩy bà vào tức giận khi nhắc bà nhớ lại những trò nghịch ngợm ranh mãnh.

      "Ôi, tại sao con tin rằng cái thứ hỗn hợp kinh tởm ấy có thể xoá bỏ các nốt tàn nhang? Tuy nhiên, xơ Rachael đồng ý làm thí nghiệm. ấy trách con… nhiều đâu," bà hấp tấp thêm vào vì lời dối ấy Chúa có thể cân nhắc tha thứ cho bà. "Alesandra, ta viết thư cho người giám hộ của con cầu con rời khỏi đây. Ông ấy viết thư cho ta. Đây là thư của Công tước Williamshire. Hãy đọc rồi con thấy là ta ."

      Tay Alesandra run khi nàng chạm vào lá thư. Nàng nhanh chóng lướt qua nội dung trước khi trả lại cho mẹ bề .

      "Quá cấp bách, đúng ? Tướng quân Ivan mà người giám hộ của con đề cập đến có vẻ có nhiều tai tiếng. Con còn nhớ cuộc gặp với ông ta ?"

      Alesandra lắc đầu. "Con được về thăm quê hương của cha con vài lần, nhưng lúc đó con còn quá . Con nhớ việc gặp ông ta. Lạy Chúa, tại sao ông ta muốn kết hôn với con?"

      "Người giám hộ của con hiểu động cơ của tướng quân Ivan," mẹ bề trả lời. Bà vỗ lá thư bằng đầu ngón tay. "Thần dân của cha con quên con. Con vẫn là nàng công chúa dấu của họ. Tướng quân biết rằng nếu kết hôn với con, ông ta có thể tiếp quản vương quốc với ủng hộ của dân chúng. kế hoạch thông minh."

      "Nhưng con muốn kết hôn với ông ta," Alesandra thầm.

      "Và người giám hộ của cũng muốn," mẹ bề tiếp tục "Ông ấy tin tướng quân đồng ý với câu trả lời, tuy nhiên, chắc chắn dùng vũ lực để đưa con khi cần thiết nhằm đảm bảo thành công của kế hoạch. Đó là lý do tại sao Công tước Williamshire muốn con đến cùng với hộ tống của những cận vệ do ông ấy phái đến đây."

      "Con muốn rời khỏi đây, thưa mẹ bề . Con muốn."

      đau khổ trong giọng của Alesandra làm mẹ bề thấy đau lòng.

      Tạm thời quên tất cả những trò tinh nghịch của công chúa Alesandra bày ra trong những năm qua, mẹ bề nhớ đến tổn thương và nỗi sợ hãi trong mắt của bé khi bé và người mẹ bệnh nặng lần đầu tiên đến tu viện này. Alesandra hoàn toàn thánh thiện khi mẹ bé còn sống. bé còn quá trẻ - chỉ 12 tuổi - và người cha thân vừa qua đời sáu tháng trước đó. Nhưng sâu trong bé là sức mạnh to lớn. bé nhận thức đầy đủ trách nhiệm của mình và chăm sóc người mẹ cả ngày lẫn đêm. có bất kỳ khả năng nào là mẹ bình phục. Căn bệnh hủy hoại cơ thể và tâm trí người mẹ, và những giây phút cuối, khi bà hóa điên với những cơn đau dữ đội, Alesandra leo lên giường bệnh của mẹ và ôm lấy bà bằng đôi cánh tay . nhàng đu đưa và hát những khúc ballad dịu dàng, đó là giọng hát của thiên thần. Tình bé dành cho mẹ đẹp và đầy đau đớn. Khi tra tấn cuối cùng của quỷ dữ kết thúc, mẹ ra trong vòng tay âu yếm của con .
      Alesandra cho phép bất kỳ ai an ủi mình. bé khóc hàng giờ trong bóng đêm, mình trong căn phòng , những tấm rèm trắng bao quanh phòng ngủ ngăn chặn tiếng nức nở của bé.

      Mẹ của bé được chôn cất mảnh đất xinh đẹp, đầy hoa xung quanh, nằm đằng sau nhà nguyện. Alesandra thể chịu đựng được suy nghĩ rời khỏi đây, rời bỏ mẹ nàng. Mảnh đất và tu viện này gần như là ngôi nhà thứ hai của nàng. Stone Haven, Alesandra thậm chí chưa đến thăm lại lần nào.

      "Con nghĩ con ở lại đây mãi mãi," Alesandra thầm.

      "Con phải biết đây là số phận được sắp đặt của con," mẹ bề khuyên nhủ nàng. " cánh cửa cũ trong đời con đóng lại và cánh cửa khác sắp sửa mở ra. "

      Alesandra hạ thấp đầu lần nữa. "Con ước mình được sống ở đây, thưa mẹ. Mẹ có thể từ chối cầu của Công tước Williamshire nếu mẹ muốn, hoặc là liên lạc thư từ với ngài nữa cho đến khi ngài quên diện của con."

      "Còn tướng quân Ivan?"

      Alesandra có câu trả lời cho tình thế khó xử đó. "Ông ta dám xâm phạm nơi thiêng liêng này. Con an toàn chừng nào mà con còn ở đây."

      "Người thèm muốn quyền lực quan tâm nếu ta phá vỡ những điều luật thiêng liêng của tu viện, Alesandra à. Ông ta chắc chắn xâm phạm nơi này. Con có nhận ra con đề nghị ta đánh lừa người giám hộ quý của con ?"

      Giọng của mẹ bề có phần chê trách. ", thưa mẹ," Alesandra trả lời với chút thở dài, biết đó là câu trả lời mẹ bề muốn nghe. "Con nghĩ sai khi đánh lừa…"

      Mong muốn kín đáo trong giọng của nàng khiến mẹ bề lắc đầu. "Ta giúp đỡ con. Trừ phi có lý do hợp lý…"

      Alesandra gần như nhảy dựng lên vì khả năng. "Ôi, có lý do" nàng buột miệng. Nàng hít sâu, rồi tuyên bố, "Con quyết định trở thành nữ tu."

      Chỉ nghĩ đến việc Alesandra tham gia vào các nghi lễ thiêng liêng của tu viện mẹ bề cảm thấy ớn lạnh xuyên dọc sống lưng. "Xin Chúa giúp chúng con," bà lẩm bẩm.

      "Có phải vì sổ sách kế toán, phải , mẹ? Mẹ muốn gửi con chỉ vì chút xíu… giả mạo."

      "Alesandra…"

      "Con chỉ làm thêm bộ chứng từ thứ hai để ngân hàng có thể cho mẹ vay. Mẹ từ chối sử dụng quỹ tài chính của con, và con biết mẹ cần nhà nguyện mới đến thế nào… chỉ với ngọn lửa và đó là tất cả. Và mẹ vay được tiền, đúng ? Chúa chắn chắn tha thứ cho trò lừa gạt của con và Người ắt hẳn cũng muốn con sửa lại những con số tài khoản hoặc là Người bao giờ cho con cái đầu đầy những con số như thế này. Người tha thứ, thưa mẹ bề ? Trong tận đáy lòng mình, con biết Người tha thứ cho trò lừa đảo nho này mà."

      "Lừa đảo? Ta nghĩ phải gọi nó chính xác là ăn cắp," mẹ bề cáu kỉnh.

      " đúng, thưa mẹ, " Alesandra sửa lại. "Ăn cắp có nghĩa là chôm chỉa và con chôm chỉa bất cứ thứ gì. Con chỉ sửa đổi thôi."

      Cái cau mày dữ dội của mẹ bề như bảo Alesandra nên cãi lại bà thêm nữa, hoặc dừng chủ đề sổ sách này lại.

      "Còn về ngọn lửa…"

      "Thưa mẹ, con xưng tội và ân hận về rủi ro đáng tiếc đó, " Alesandra vội vã ngắt lời. Nàng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác trước mẹ bề có thể nhận ra bà bị chọc giận lần nữa. "Con rất nghiêm túc khi rằng con mong muốn được trở thành nữ tu. Con tin là con được gọi."

      "Alesandra, con phải tín đồ Công giáo."

      "Con cải đạo," Alesandra nhiệt thành hứa hẹn.

      phút dài qua trong im lặng. Sau đó mẹ bề ngả người về phía trước. Chiếc ghế kêu kẽo kẹt cùng với chuyển động của bà. "Nhìn ta đây, " bà ra lệnh.

      Bà đợi cho đến khi nàng công chúa bé làm theo cầu trước khi lặp lại. "Ta tin ta hiểu những gì là . Ta cho con lời hứa," giọng của bà thầm êm dịu. "Ta chăm sóc chu đáo ngôi mộ của mẹ của con. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra cho ta, xơ Justina hoặc xơ Rachael tiếp tục công việc. Mẹ của con bị lãng quên. Bà ấy tiếp tục được chúng ta cầu nguyện mỗi ngày. Đó là lời hứa của ta cho con. "

      Alesandra òa khóc. "Con thể rời khỏi bà ấy."

      Mẹ bề đứng lên và vội vã đến bên Alesandra. Bà choàng tay quanh vai nàng và vỗ . "Con để bà ấy ở lại. Bà ấy luôn ở trong trái tim của con. Và ta tin chắc bà muốn con tiếp tục cuộc sống của con"

      Nước mắt chảy ròng ròng mặt Alesandra. Nàng lấy mu bàn tay quẹt chúng . "Con biết Công tước Williamshire, thưa mẹ. Con chỉ gặp ông ấy có lần và con chắc ông ấy trông như thế nào nữa. Chuyện gì xảy ra nếu con hòa hợp với ông ấy? Chuyện gì xảy ra nếu ông ấy muốn con? Con muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Xin hãy để cho con ở lại đây."

      "Alesandra, dường như con vẫn tin ta quyết định vấn đề này, đúng. Ta cũng chỉ tuân theo cầu của Công tước. Con sống tốt ở . Công tước Williamshire có sáu người con. Thêm người con nữa cũng thành vấn đề đối với ông ấy đâu."

      "Con còn là trẻ con nữa," Alesandra nhắc nhở mẹ bề . "Và người giám hộ của con bây giờ có lẽ là quá già và mệt mỏi."

      Mẹ bề mỉm cười. "Cha con chọn Công tước Williamshire và tên người giám hộ cho con được thực cách đây nhiều năm. Ông ấy hẳn có lý do chính đáng khi chọn người . Hãy tin vào sắp xếp của cha con."

      "Vâng, thưa mẹ."

      "Con có cuộc sống hạnh phúc, Alesandra, " mẹ bề tiếp tục. "Miễn là con kiềm chế được bản thân. Suy nghĩ trước khi hành động. Đó là chìa khóa. Con là người có trí tuệ. Hãy sử dụng nó. "

      "Cám ơn vì như vậy, thưa mẹ."

      "Hãy ngoan ngoãn. giống con chút nào khi ta có những lời khuyên cho con và ta muốn con tập trung chú ý. Ngồi ngay lại. công chúa thể ngồi sụp xuống như vậy."

      Nếu nàng ngồi thẳng, nàng nghĩ, xương sống của nàng chắc gãy mất. Alesandra khẽ đẩy hai vai ra sau và nàng biết nàng làm mẹ bề hài lòng khi bà gật đầu.

      "Như ta , " mẹ bề tiếp tục. " bao giờ có vấn đề gì ở đây nếu con là công chúa, nhưng nó là vấn đề ở . Phong thái công chúa luôn phải được duy trì. Đơn giản là con thể để hành động tự phát cai trị cuộc sống của con. Bây giờ cho ta biết, Alesandra, hai từ ta cần con lặp lặp lại để có thể có được trái tim của mọi người là gì?"

      "Phẩm giá và lòng tự trọng, thưa mẹ."

      "Đúng."

      "Con có thể trở lại đây nếu con thích cuộc sống mới?"

      "Con mãi được chào đón ở đây," mẹ bề hứa hẹn. " và giúp xơ Rachael xếp đồ. Con khởi hành ngay giữa đêm để đề phòng bất trắc. Ta đợi ở nhà nguyện để lời từ biệt."

      Alesandra đứng lên, khẽ nhún gối cúi chào và nhanh chóng rời khỏi phòng. Mẹ bề đứng giữa căn phòng và đăm đăm nhìn theo nàng lúc lâu. Bà tin đó là phép màu khi công chúa rời khỏi tu viện. Mẹ bề luôn làm theo những kế hoạch nguyên tắc cứng nhắc. Và khi Alesandra bước vào cuộc đời bà, kế hoạch còn tồn tại nữa. Mẹ bề thích lộn xộn nhưng lộn xộn và Alesandra lại luôn đồng hành với nhau. Vào giây phút công chúa cứng cỏi bước ra khỏi phòng, đôi mắt của mẹ bề đầy nước. Như thể mặt trời bị che phủ bởi những đám mây đen.

      Chúa phù hộ cho công chúa, mẹ bề biết rằng sắp tới bà rất nhớ đứa trẻ tinh quái này cùng với những trò nghịch ngợm của nó.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Luân Đôn, , 1820

      Họ gọi chàng là Cá heo. Chàng gọi nàng là Nhóc con ngỗ nghịch. Công chúa Alesandra hiểu tại sao Colin - con trai người giám hộ của nàng - có biệt danh là tên động vật biển hữu nhũ, nhưng nàng biết lý do đằng sau biệt danh mà chàng đặt cho nàng. Nàng giành được nó. Nàng thực từng là đứa bé ngỗ nghịch khi nàng còn là bé con. Đó là lần duy nhất khi Colin và trai chàng, Caine, xuất trong bữa tiệc và nàng làm khách tại gia đình họ, nàng thực cư xử sai trái rất đáng xấu hổ. Cứ cho là nàng còn quá - bị làm cho quá hư - đó là việc hoàn toàn tự nhiên khi nàng là con và luôn được cưng chiều bởi họ hàng và những người hầu. Nhưng cha mẹ nàng đều được ông trời ban cho tính kiên nhẫn, họ lờ những hành vi khó ưa của nàng cho đến lúc nàng bỏ được tính khí cáu kỉnh khi lớn hơn và học được chút kiềm chế bản thân.

      Alesandra còn rất khi cha mẹ nàng đưa nàng theo họ đến cho chuyến viếng thăm ngắn. Nàng chỉ nhớ lờ mờ về Công tước và Nữ Công tước Williamshire, nhớ con họ chút nào, và có tý xíu hồi ức mơ hồ về hai cậu con trai lớn. Caine và Colin. Họ đều là những kẻ khổng lồ trong tâm trí nàng, dĩ nhiên vì lúc đó nàng quá trong khi họ đều là những chàng trai trưởng thành thực . Trí nhớ của nàng có lẽ phóng đại kích thước của họ. Nàng tin chắc mình thể nhận ra họ trong đám đông hôm nay. Nàng hy vọng thế.

      Colin có thể quên hành vi ngỗ ngược của nàng trong quá khứ cũng như việc chàng gọi nàng là đứa bé ngỗ nghịch. Hòa thuận với Colin làm cho mọi việc dễ chịu đựng hơn. Hai nhiệm vụ nàng phải thực rất rất ư là khó khăn, và có được nơi trú an toàn vào cuối mỗi ngày hoàn toàn cấp bách.

      Nàng đến nước vào buổi sáng thứ Hai buồn thảm và ngay lập tức được đưa đến điền trang ở nông thôn của Công tước Williamshire. Alesandra cảm thấy khỏe bởi nàng đau dạ dày vì quá lo âu. nhiệt tình thành và đầy thương của Công tước và Nữ Công tước Williamshire khiến nàng nhanh chóng hồi phục. Cả hai đối xử với nàng y như nàng là con của họ. khó xử của nàng sớm bị xua tan như mây đen bị gió thổi bay. Nàng kịp lưu tâm đến điều gì đặc biệt và thậm chí cũng kịp suy nghĩ. Chỉ có duy nhất chủ đề trong vấn đề có giữa Alesandra và người giám hộ của nàng. Vợ chồng họ hộ tống nàng đến Luân Đôn và mở cửa dinh thự của họ trong thành phố suốt mùa này. Alesandra có 15 cuộc hẹn gặp, nhưng chỉ có ít ngày trước khi họ rời thành phố theo lịch trình, vì cả Công tước và Nữ Công tước cùng bị ốm.

      Alesandra muốn mình. Nàng muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai vì vậy nàng đề nghị họ để nàng thuê nhà. Nữ Công tước choáng váng bởi suy nghĩ kỳ lạ này và Alesandra khó khăn gì để trấn an bà. Nhưng chuyện đó lại gặp rào cản khi nàng chuyện với Công tước. Nàng nhắc ông rằng nàng là người trưởng thành và xét cho cùng, người trưởng thành tất nhiên có thể tự chăm sóc bản thân. Công tước hề lắng nghe nàng. Họ tranh cãi dữ dội suốt mấy ngày liền. Cuối cùng Công tước quyết định, Alesandra ở tạm tại nhà Caine và Jade, vợ ấy, khi nàng ở Luân Đôn.

      may, ngay trước ngày nàng đến, cả Caine lẫn Jade đều lăn ra ốm với những triệu chứng bí tương tự như Công tước và Nữ Công tước và bốn người con của họ.

      Lựa chọn duy nhất còn lại là Colin. Nếu Alesandra xếp lịch hẹn quá nhiều với những người bạn kết giao của cha nàng nàng ở lại vùng nông thôn thanh bình cho đến khi Công tước khỏe lại. Nàng muốn quấy rầy Colin, nhất là từ sau khi nghe Công tước kể về tai nạn khủng khiếp hai năm trước của chàng. Nàng tưởng tượng điều cuối cùng Colin cần bây giờ là tình trạng lộn xộn. Tuy nhiên, Công tước Williamshire - có thể người cực kỳ dai nhách - khăng khăng muốn nàng thuận theo hiếu khách của ông. Và là bất lịch nếu nàng - cũng là người cực kỳ dai nhách - khăng khăng từ chối nguyện vọng chân thành đó. Hơn nữa, sống cùng Colin trong vài ngày có thể làm cho cầu mà nàng phải thực cùng chàng dễ dàng hơn.

      Nàng đặt chân lên ngưỡng cửa nhà Colin khi quá giờ ăn tối chút. Chàng ra ngoài từ tối. Alesandra, hầu mới của nàng và 2 người vệ sĩ đáng tin cậy tạo thành đám đông nho trong phòng nghỉ chật hẹp có hai màu đen trắng. Nàng đưa bức thư ngắn của Công tước Williamshire cho người quản gia trẻ tuổi và đẹp trai là Flannaghan. Người quản gia này thể quá 25 tuổi. Cái nhìn chằm chằm ngạc nhiên che giấu của nàng khiến bối rối, vẫn cúi đầu trước nàng, đỏ mặt đến tận chân tóc và nàng - công chúa quý phái - nhất định làm điều gì để dịu tình huống cực kỳ thoải mái ấy.

      vinh dự khi được đón tiếp công chúa trong nhà chúng tôi.” chàng lắp bắp, cố chịu đựng nàng cách khó khăn, rồi lặp lại thêm lần nữa.

      “Ta hy vọng ông chủ của cũng cảm thấy như vậy. Ta muốn gây ra phiền phức.”

      , ,” Flannaghan buột miệng kêu lên, thất kinh với ý nghĩ đó của nàng. “Người bao giờ là phiền phức cả, thưa công chúa.”

      là tốt khi vậy.”

      Flannaghan nuốt nước miếng thêm lần nữa, là khổ sở. cách lo lắng, “Nhưng thưa công chúa Alesandra, tôi e là có đủ phòng cho tất cả người của công chúa.” Khuôn mặt của người quản gia bối rối ghê gớm.

      “Chúng ta làm được,” nàng đảm bảo bằng nụ cười, giúp cảm thấy dễ chịu hơn. Chàng trai trẻ tội nghiệp trông như sắp ốm, và nếu ấy ốm chắc chắn là tại nàng. “ Công tước Williamshire khăng khăng cầu ta cùng với vệ sĩ, và ta thể đâu mà hầu mới của ta, Valena. Nữ Công tước đích thân chọn ấy cho ta. Valena sống ở Luân Đôn, cũng biết, nhưng ấy được sinh ra và lớn lên ở quê hương của cha ta. Đó có phải là trùng hợp ngẫu nhiên tuyệt vời? Ồ, dĩ nhiên là vậy rồi,” nàng trả lời trước khi Flannaghan có thể câu gì. “Bởi vì ấy chỉ vừa mới được nhận làm, ta thể để ấy được. Nó chẳng lịch thiệp chút nào, đúng ? hiểu điều đó nhỉ. Ta thấy là hiểu được.”

      Flannaghan nắm kịp những gì mà công chúa giải thích cho , nhưng gật đầu đồng ý chỉ để làm vui lòng nàng. Cuối cùng cũng để ánh mắt mình rời khỏi nàng công chúa xinh đẹp. khẽ chào Valena và sau đó phá hỏng cách cư xử tốt đẹp của mình vì buột miệng nhận xét, “ ấy là chỉ đứa trẻ.”

      “Valena lớn hơn ta tuổi,” Alesandra giải thích. Nàng hướng về người phụ nữ có mái tóc thẳng và với ấy bằng ngôn ngữ mà Flannaghan chưa nghe bao giờ trước đây. Nó hơi giống tiếng Pháp nhưng dám chắc có đúng hay .

      “Họ có thể tiếng , thưa công chúa?” hỏi nàng.

      “Khi họ muốn,” nàng trả lời. Nàng gỡ sợi dây áo choàng màu tay màu tía có hai đường viền trắng. người vệ sĩ cao, vạm vỡ, mái tóc đen nhánh và trông có vẻ đầy đe dọa bước tới trước và cầm lấy cái áo cho nàng. Nàng cảm ơn người vệ sĩ trước khi quay lại với Flannaghan. “Ta mong được ở qua đêm. Chuyến kéo dài cả ngày vì trời mưa và ta lạnh thấu xương. Bên ngoài rất khủng khiếp,” nàng thêm vào cùng cái gật đầu. “Nước mưa lạnh như mưa tuyết, đúng , Raymond?”

      “Đúng vậy, thưa công chúa.” Người vệ sĩ đồng ý trong giọng nhàng đáng ngạc nhiên.

      “Tất cả chúng tôi hoàn toàn kiệt sức.” Nàng lại với Flannaghan.

      “Dĩ nhiên là công chúa kiệt sức rồi,” Flannaghan đồng ý. “Xin vui lòng theo tôi,” cầu. bắt đầu lên lầu với công chúa bên cạnh. “Có bốn phòng tầng hai, công chúa Alesandra, và ba phòng ở tầng cho người hầu. Nếu vệ sĩ của người ở chung… "

      “Raymond và Stefan vui cùng chia sẻ nơi ở,” nàng ngắt lời . “Đây thực sắp xếp tạm thời cho đến khi trai của Colin và vợ ấy khỏi bệnh. Ta chuyển đến ở với họ ngay khi có thể.”

      Flannaghan đỡ lấy khuỷu tay của Alesandra để hỗ trợ nàng lên những bậc còn lại của cầu thang. có vẻ hăm hở muốn giúp đến nỗi nàng nỡ với là nàng đòi hỏi trợ giúp của . Nếu điều đó làm vui lòng cư xử với nàng như phụ nữ lớn tuổi, nàng để cho làm.

      Họ xuống tầng trệt trước khi Flannaghan nhận thấy những người vệ sĩ theo. Hai người đàn ông biến mất phía sau ngôi nhà. Alesandra giải thích cho hiểu họ kiểm tra xung quanh để làm quen với tất cả các lối vào nhà và lên gác khi hoàn thành công việc.

      “Nhưng tại sao họ lại phải để ý…”

      Nàng để kết thúc câu hỏi, “Để đảm bảo an toàn cho chúng ta, Flannaghan.”

      Flannaghan gật đầu, mặc dù thành thực mà vẫn hiểu nàng về cái gì.

      “Người có phiền nếu dùng phòng của ông chủ tôi đêm nay , thưa công chúa? Khăn trải giường vừa được thay mới sáng nay và các căn phòng khác chưa sẵn sàng cho khách ở. Chỉ có Chị bếp và tôi ở đây, thưa công chúa, vì tình hình tài chính của ông chủ tôi gặp khó khăn và tôi nghĩ cần khăn trải giường cho những chiếc giường khác vì tôi biết …”

      “Ôi, cần phải lo lắng quá đâu, chúng ta làm được, ta hứa.”

      tốt vì người cảm thông cho chúng tôi. Tôi chuyển đồ của người vào phòng dành cho khách lớn hơn ngay sáng mai.”

      quên Colin đấy chứ?” Nàng hỏi. “Ta nghĩ Colin cáu tiết lắm nếu thấy ta ở giường của ấy.”

      Flannaghan chỉ tưởng tượng ngược lại, và lập tức đỏ mặt bởi suy nghĩ đáng hổ thẹn của riêng . vẫn còn run chút, và chắc chắn đó là lý do ấy cư xử giống như kẻ đần độn. Tuy nhiên, điều bất ngờ mà những người khách vừa đến gây ra phải là nguyên nhân của tình trạng đáng thương của . , đó là vì công chúa Alesandra. Nàng là người phụ nữ tuyệt vời nhất từng gặp. Mỗi lần nhìn nàng, quên hết những suy nghĩ của mình. Mắt nàng xanh kỳ lạ. Nàng có đôi mi mắt dài nhất, sậm màu nhất mà chưa từng thấy trước đây, và nước da nàng quá thanh nhã thuần khiết. Chỉ vài đốm tàn nhang rắc sống mũi của nàng tạo khiếm khuyết làn da của nàng, nhưng Flannaghan nhận thấy sai lầm đó tuyệt đối tuyệt vời.

      Flannaghan đằng hắng với nỗ lực sắp xếp suy nghĩ lộn xộn của mình. “Tôi tin chắc ông chủ phiền nếu ngủ tại trong những phòng ngủ khác đêm nay. Dù sao cũng có khả năng là ấy thậm chí về nhà cho đến sáng mai. ấy quay lại Hãng tàu Emerald để giải quyết số công việc giấy tờ, và ấy thường thức nguyên đêm ở đó.”

      Sau khi giải thích cho nàng, Flannaghan kéo nàng dọc hành lang. Có bốn phòng tầng hai. Cửa đầu tiên rộng mở và cả nàng và Flannaghan ngừng lại ở lối ra vào.

      “Đây là phòng làm việc, thưa công chúa.” Flannaghan giới thiệu. “Nó có chút bừa bộn, nhưng ông chủ của tôi cho phép tôi đụng vào bất cứ thứ gì.”

      Alesandra mỉm cười. Phòng làm việc bừa bộn với những chồng giấy tờ khắp nơi trong phòng. Nhưng nó là căn phòng ấm áp và mời gọi nàng. cái bàn màu gụ đối diện cửa ra vào. cái lò sưởi phía bên trái phòng, cái ghế bọc da nâu có gác để chân ở bên phải phòng, và tấm thảm màu nâu đỏ đẹp tuyệt ở giữa phòng. Sách xếp đầy các kệ ốp sát tường, những cuốn sổ cái xếp thành chồng cao trong tủ gỗ đựng hồ sơ nhét ở góc phòng.

      Phòng làm việc cực kỳ đàn ông. Mùi rượu brandy và mùi da thuộc ngập trong khí. Nàng hoàn toàn dễ chịu với mùi hương. Thậm chí nàng còn tưởng tượng hình ảnh nàng cuộn mình trong chiếc áo choàng và đôi dép mềm trong nhà, ngồi trước lò sưởi với những ngọn lửa nhảy múa mạnh mẽ và đọc những cáo báo tài chính mới nhất về tài sản của nàng.

      Flannaghan đưa nàng tiếp. Cửa thứ hai là phòng ngủ của Colin. vội vã tiến tới trước mở cửa cho nàng.

      “Ông chủ của có thói quen làm việc liên tục trong nhiều giờ như vậy sao?” Alesandra hỏi.

      “Thưa vâng, ấy thành lập công ty cách đây vài năm cùng người bạn tốt nhất là Hầu tước St. James, hai quý ông nỗ lực hết sức để giữ cho công việc kinh doanh phát triển. Cạnh tranh thương trường quá khốc liệt.”

      Alesandra gật đầu, “Hãng tàu Emerald có danh tiếng tuyệt vời.”

      chứ ạ?”

      “Oh, đấy. Cha của Colin muốn mua cổ phần. Nó sinh lợi chắc chắn cho nhà đầu tư, nhưng người cộng chịu bán cổ phần.”

      “Họ muốn duy trì kiểm soát hoàn toàn,” Flannaghan cười toe toét, “Tôi nghe ấy như thế với Công tước.”

      Alesandra vào phòng ngủ, kết thúc đề tài câu chuyện kinh doanh. Flannaghan nhận thấy khí giá lạnh trong phòng nên vội phóng đến lò sưởi để nhóm lửa. Valena thắp nến bàn đặt cạnh giường.

      Phòng ngủ của Colin hấp dẫn như phòng làm việc của chàng. Giường ngủ nằm đối diện với cửa ra vào. Nó có kích thước rất lớn và được phủ khăn trải giường màu sô--la. Tường sơn màu be, hoàn toàn tiệp với những vật dụng bằng gỗ màu gụ xinh xắn.

      Hai cửa sổ kẹp giữa đầu giường phủ rèm sa tanh mềm mại cũng màu be. Valena thả rèm xuống vì cảm thấy ô cửa sổ bằng kính có vẻ quá gần con đường bên dưới.

      cánh cửa bên trái của Alesandra thông qua phòng làm việc và cánh cửa bên phải nàng như tấm bình phong ngăn cách riêng tư.

      Nàng băng qua phòng, kéo rộng cánh cửa và phát ra căn phòng ngủ kế bên. Màu sắc căn phòng y hệt như những căn phòng thượng hạng dù giường ngủ có vẻ hơn chút.
      “Đây là căn nhà tuyệt vời,” Nàng nhận xét, “Colin chọn lựa rất tốt.”

      ấy sở hữu căn nhà,” Flannaghan với nàng. “Người đại diện của ấy cho chúng tôi thuê với giá tốt. Chúng tôi lại chuyển vào cuối mùa hè khi người chủ nhà từ Mỹ về đây.”

      Alesandra cố giấu nụ cười. Nàng nghi ngờ việc Colin rất cảm kích người hầu của chàng khi ta tiết lộ hết bí mật tài chính. Flannaghan là người hầu nhiệt tình nhất mà nàng từng gặp. ấy trung thực cách thú vị, và Alesandra thích ấy vô cùng.

      “Tôi mang đồ của người vào phòng kế bên trong ngày mai,” Flannaghan lớn khi phát nàng nghiên cứu căn phòng khác. quay trở lại lò sưởi, đút thêm củi vào lò, rồi phủi tay vào hai bên ống quần. “Hai phòng này có giường ngủ lớn hơn. Hai phòng còn lại ở tầng này khá . Có khóa cửa, thưa công chúa.”

      Người vệ sĩ có mái tóc đen được gọi là Raymond gõ cửa. Alesandra vội vã đến lối vào và lắng nghe ta thầm giải thích điều gì đó.

      “Raymond vừa mới giải thích rằng trong những cửa sổ trong phòng khách bên dưới bị hư then cửa. ấy muốn cho phép sửa chữa nó.”

      “Ý của người là ngay bây giờ?” Flannaghan hỏi lại nàng.

      “Vâng, Raymond là người hay lo lắng, ấy nghỉ ngơi cho đến khi chắc chắn ngôi nhà an toàn.”

      Nàng đợi đồng ý của người quản gia và gật đầu với người vệ sĩ như thể nàng chấp thuận lờ đề nghị của ấy. Valena chuẩn bị chiếc áo dài ngủ cho công chúa và ngáp lớn.

      “Valena, ngủ . Ngày mai đủ thời gian để gỡ hết đồ đạc còn lại ra.”

      hầu cúi đầu, nhún gối chào công chúa. Flannaghan vội vã tiến tới phía trước. đề nghị Valena đến căn phòng cuối hành lang. Đó là căn phòng nhất, giải thích, nhưng giường khá thoải mái và phòng khá ấm áp. tin chắc Valena thấy thích nó. Sau khi chúc Alesandra ngủ ngon, cùng Valena để giúp được ấy sắp xếp.

      Alesandra ngủ thiếp khoảng ba mươi phút sau. Như thói quen, nàng ngủ hoàn toàn ngon lành trong vài giờ, nhưng kịp thời thức dậy lúc hai giờ sáng. Nàng thể ngủ nguyên đêm kể từ khi quay về , và quen với tình trạng này. Nàng mặc áo choàng, thêm củi vào lò sưởi, rồi lại lên giường cùng với chiếc túi đựng giấy tờ của nàng. Nàng đọc bản báo cáo của người môi giới về tình hình tài chính thời của nàng tại Ngân hàng Lloyd ở Luân Đôn trước, và nếu nó làm cho nàng buồn ngủ nàng lập cái biểu đồ mới cho mớ tài sản của nàng.

      rung chuyển lớn từ dưới cầu thang cắt mất tập trung của nàng. Nàng nghe thấy giọng của Flannaghan và từ thanh sắc nhọn điên cuồng mà nàng đoán ra ấy cố xoa dịu tâm trạng giận dữ của ông chủ ấy.

      Cái tính tò mò lôi nàng ra khỏi giường. Alesandra xỏ chân vào đôi dép mềm trong nhà, buộc chặt dây áo choàng quanh chiếc áo ngủ và xuống tầng trệt. Nàng đứng khuất trong bóng tối cầu thang nhưng căn phòng nghỉ bên dưới nàng chìm trong ánh sáng của những ngọn nến. Nàng thở dài nhè khi thấy Raymond và Stefan đứng chặn đường của Colin. Chàng đứng quay xa khỏi nàng, nhưng Raymond vô tình nhìn lên và thấy nàng. Ngay lập tức nàng ra hiệu cho ấy rút . Raymond thúc khuỷu tay vào người bạn, cúi chào Colin, rồi rời khỏi phòng nghỉ.

      Flannaghan nhận thấy những người vệ sĩ lui và cũng biết Alesandra có mặt. bao giờ dừng nếu biết nàng đứng ở đó lắng nghe từng chữ của .

      ấy là tất cả những gì mà tôi từng tưởng về nàng công chúa ,” với ông chủ của mình, giọng chứa đựng đầy ngưỡng mộ. “Mái tóc ấy có màu của đêm đen, những lọn tóc quăn mềm mại xõa tung bờ vai. Mắt ấy xanh, màu xanh kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Chúng lấp lánh thông minh và trong veo như nước. Và chắc chắn là ngài cao hơn ấy nhiều. Sao tôi cứ cảm thấy mình giống người khổng lồ, vụng về khi ấy nhìn thẳng vào tôi. ấy cũng có chút tàn nhang, thưa ngài, nhưng chúng lại làm cho ấy xinh đẹp hơn,” Flannaghan ngừng lại đủ lâu để thở. “ ấy vô cùng tuyệt vời.”

      Colin thèm để ý tý nào về những lời nhận xét của Flannaghan. Chàng tung quả đấm vào trong những kẻ lạ mặt chặn đường chàng và rồi cả hai người đàn ông quay về chỗ cũ khi Flannaghan chạy rầm rầm xuống cầu thang để giải thích cho chàng biết những người này là do Công tước Williamshire gửi tới. Colin rời mắt khỏi người đàn ông to con hơn trong hai người đó và lần nữa sắp xếp lại chồng giấy tờ chàng mang về, tìm kiếm bản báo cáo mà cộng của chàng hoàn tất. Chàng hy vọng phải đem bất cứ thứ gì ra khỏi văn phòng, vì chàng quyết tâm ghi chép lại những con số vào sổ cái trước khi chàng về nhà và ngủ.

      Tâm trạng Colin cáu bẳn. Chàng thất vọng vì người quản gia của mình xen vào. vụ đánh đấm có thể giúp chàng tống khứ vài khó chịu.

      Cuối cùng chàng cũng tìm thấy tờ giấy mất tích ngay khi Flannaghan bắt đầu lần nữa.

      "Công chúa Alesandra khá mảnh dẻ, tất nhiên là tôi biết thân hình ấy quyến rũ đến thế nào.”

      "Đủ rồi," Colin ra lệnh, giọng chàng nhàng đầy quyền uy.

      Người quản gia lập tức dừng tất cả những lời ca tụng về nàng công chúa Alesandra xinh đẹp. tiu nghỉu như quả bóng xì hơi. chỉ muốn hâm nóng đề tài và biết có thể tiếp tục thao thao bất tuyệt ít nhất là thêm 20 phút nữa. Trời, còn chưa đến nụ cười của nàng hay là quyền quý vương giả toát ra từ nàng…

      “Được rồi, Flannaghan," Colin bắt đầu, làm gián đoạn suy nghĩ của người quản gia. "Hãy cố gắng để hồn mặt đất này nhé. Có công chúa quyết định cư ngụ tại đây với chúng ta, đúng ?”

      "Vâng, thưa ngài."

      "Tại sao?"

      "Tại sao chuyện gì, thưa ngài?"

      Colin với tiếng thở dài. "Tại sao cậu cho là…”

      "Tôi có quyền giả sử," Flannaghan gián đoạn.

      "Khi nào điều đó có thể dừng lại?"

      Flannaghan cười toe toét như thể mới được nhận lời khen ngợi.

      Colin vừa ngáp vừa . Chúa ơi, chàng quá mệt mỏi. Chàng còn tâm trạng để ở lại hãng tàu đêm nay. Chàng kiệt sức sau nhiều giờ liền làm việc với hàng đống sổ sách, giấy tờ, các con số mà thể làm cho các con số khốn kiếp ấy tăng lên đủ để gia tăng lợi nhuận và vô cùng mệt mỏi vì chiến đấu trong những cuộc cạnh tranh. Việc ấy dường như đối với chàng quá quen thuộc, từ cái ngày hãng tàu mới của chàng mở cửa kinh doanh.

      Ngoài mối bận tâm về tài chính những cơn đau nhức nhối hành hạ chàng. Chân trái của chàng bị thương trong vụ tai nạn biển cách đây vài năm, giờ hoàn toàn đau nhói, và tất cả những gì chàng muốn làm là vào giường với ly rượu brandy nóng.

      Chàng chấp nhận mình bị đánh gục bởi mỏi mệt. Vẫn còn việc phải làm trước khi ngủ. Chàng hất cái áo choàng qua cho Flannaghan, đặt cây gậy ba toong cạnh cây dù và để mớ giấy tờ bàn.

      “Thưa ngài, ngài muốn tôi đem gì đến cho ngài uống?”

      “Ta có rượu brandy trong phòng làm việc,” chàng trả lời. “Tại sao cậu lại gọi ta bằng danh xưng đó, ‘thưa ngài’? Ta cho phép để cậu gọi ta là Colin rồi đấy.”

      “Nhưng đó là lúc trước.”

      "Trước cái gì?"

      “Trước khi có công chúa thực sống cùng chúng ta," Flannaghan giải thích. "Bây giờ thích hợp cho tôi để gọi ngài là Colin. Ngài có thích tôi gọi là Hiệp sĩ Hallbrook ?” ấy hỏi và sử dụng tước hiệp sĩ Colin được phong.

      "Ta thích Colin hơn."

      “Nhưng tôi giải thích, thưa ngài, nó đơn giản đâu."

      Colin phá ra cười, Flannaghan có vẻ quá khoa trương. ấy hành động càng ngày càng giống người quản gia của trai chàng, Sterns, và Colin bất ngờ chút nào. Sterns là chú của Flannaghan và phục vụ cho gia đình chàng từ khi còn trẻ.

      “Cậu trở thành kẻ kiêu căng như chú của cậu rồi,” Colin khịt khịt mũi.

      " tốt khi vậy, thưa ngài."

      Colin lại cười. Sau đó chàng lắc đầu với người hầu của mình. "Nào, chúng ta hãy quay về với công chúa? Tại sao ấy ở đây?"

      " ấy cho tôi biết, " Flannaghan giải thích. "Và tôi nghĩ nó thích hợp để tôi có thể hỏi."

      "Chỉ vì vậy mà cậu cho ấy vào nhà?"

      " ấy đến với bức thứ ngắn của cha ngài."

      Cuối cùng họ cũng tới được đoạn kết của việc rối rắm này. “Bức thư đâu?”

      "Tôi để nó trong phòng khách… hay là ở phòng ăn nhỉ?”

      " tìm nó , có lẽ bức thư của ông ấy giải thích tại sao người phụ nữ có hai tên giết người cùng ấy."

      “Họ là vệ sĩ của ấy, thưa ngài, " Flannaghan giữ thế phòng thủ. "Cha ngài gởi họ đến cùng ấy, và công chúa chung với những tên giết người."

      Nét mặt Flannaghan gần như khôi hài trong kính sợ người phụ nữ. Công chúa chắc chắn thán phục người hầu dễ xúc cảm này.

      Người quản gia chạy ào vào phòng khách để tìm bức thư. Colin thổi tắt nến bàn, mang theo giấy tờ và lên cầu thang.

      Rốt cuộc chàng hiểu lý do tại sao công chúa Alesandra đến đây. Dĩ nhiên là cha chàng đứng sau toàn bộ kế hoạch này. cố gắng mai mối của ông ấy trở thành sỉ nhục chàng, và Colin chẳng có tâm trí tham gia vào trò chơi của ông ấy.

      Lên tới lưng chừng cầu thang, chàng phát ra nàng. Thành cầu thang giúp chàng tránh hổ thẹn. Colin tin chắc chàng té ngửa ra sau nếu chàng kịp thời nắm chặt rào chắn.

      Flannaghan hề phóng đại. Nàng trông như nàng công chúa. công chúa xinh đẹp. Tóc nàng chảy tràn đôi vai và nó có màu của đêm đen. Nàng mặc đồ trắng, và, Chúa ơi, với cái nhìn đầu tiên, nàng xuất như ảo ảnh mà thánh thần gửi đến để kiểm tra quyết tâm của chàng.

      Chàng thất bại. Bài kiểm tra coi như xong. Mặc dù nỗ lực hết sức, chàng vẫn cảm thấy mất hết sức mạnh kiểm soát thân hình chàng phản ứng với nàng.

      Cha chàng hơn hẳn chàng lần này. Colin chắc nhớ khen ngợi ông cho lần lựa chọn cuối cùng - sau khi chàng gửi nàng đồ đạc của nàng được đóng gói, dĩ nhiên là vậy.

      Họ đứng nhìn chằm chằm vào nhau cả phút. Nàng chờ chàng mở miệng với nàng. Chàng chờ nàng giải thích diện của nàng với chàng.

      Alesandra là người đầu tiên nhượng bộ. Nàng bước lùi lên cho đến khi đứng sát bậc thang cùng, cúi đầu, và , "Chào buổi tối, Colin. Rất vui được gặp lại chàng."

      Giọng của nàng cực kỳ lôi cuốn. Colin cố gắng tập trung vào những gì nàng vừa . cố gắng lố bịch.

      "Gặp lại?" Lạy Chúa, chàng hỏi cộc lốc.

      “Vâng, chúng ta gặp nhau khi ta còn là bé. Chàng gọi ta là Đứa bé ngỗ nghịch.”

      Nhận xét đó buộc chàng nở nụ cười miễn cưỡng. Chàng có ký ức nào về cuộc gặp đó. “Và lúc đó nàng là đứa bé ngỗ nghịch?”

      “Oh, vâng,” nàng trả lời chút đắn đo. “Ta đối xử thô bạo với chàng - thực tế là vài lần ta cho chàng vài cú đá - nhưng chuyện đó lâu lắm rồi. Ta trưởng thành so với lúc đó và ta tin là biệt danh đó bây giờ còn thích hợp nữa. Ta còn đá bất kỳ ai trong suốt những năm qua.”

      Colin tựa người vào thành cầu thang để giảm bớt trọng lượng cơ thể khỏi cái chân đau nhức. “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”

      "Tại nhà của cha chàng ở nông thôn. Cha mẹ ta và ta tới đó cùng lúc chàng từ Oxford về nhà. trai chàng vừa tốt nghiệp.”

      Colin vẫn nhớ ra nàng. Chàng chẳng ngạc nhiên. Cha mẹ chàng luôn có những vị khách cực kỳ thú vị và chàng chẳng hề chú ý đến họ. Nhất là với người như cha chàng, tốt bụng và nhân hậu, luôn giúp đỡ bất kỳ ai cầu xin giúp đỡ của ông.

      Bàn tay nàng khoanh lại kín đáo và có vẻ nàng rất thư thái. Colin chưa biết những ngón tay nàng trắng đến thế nào nhưng chàng biết điều thực nàng kẹp chúng lại với nhau trong nỗi sợ hay bồn chồn. Nàng hoàn toàn thanh thản như nàng làm để chàng tin. yếu đuối dễ bị tổn thương của nàng đột ngột lộ và chàng thấy mình phải tìm cách xoa dịu nàng.

      “Cha mẹ nàng ở đâu?”

      “Cha ta qua đời khi ta mười tuổi. Mẹ ta cũng theo ông ấy vào mùa hè kế tiếp. Thưa ngài, ta có thể giúp ngài nhặt những tờ giấy đó ?” Nàng đột ngột chuyển đề tài.

      "Giấy nào?"

      Nụ cười của nàng như bỏ bùa mê. "Những tờ giấy ngài đánh rơi."

      Chàng nhìn xuống và thấy mớ giấy tờ nằm rải rác các bậc thang. Chàng cảm thấy mình là… ngu hết biết, trông quá là lố bịch khi đứng đó với bàn tay nắm chặt… khí chứ phải giấy tờ cả lúc lâu như vậy. Chàng nhe răng cười với thiên kiến của mình. Chàng chẳng khá hơn người quản gia tý nào, chàng nghĩ thầm, và Flannaghan có lời xin lỗi chân thành cho hành vi xem thường ý kiến cậu ấy của chàng. Cậu ấy quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, và đơn giản là biết nhiều điều.

      Tuy nhiên, Colin biết nhiều hơn hẳn. Chàng quá già so với người quản gia của chàng, cả về tuổi tác lẫn kinh nghiệm sống. Nhưng đêm nay chàng quá mệt mỏi, và chắc chắn đó là lý do khiến chàng hành động như gã khờ.

      Ngoài ra, nàng quá đẹp, nét đẹp hấp dẫn chết tiệt, có thể lôi mọi người xuống địa ngục. Chàng thở dài, “Ta nhặt chúng sau. Chính xác tại sao nàng ở đây, công chúa Alesandra?” chàng hỏi thẳng thừng.

      trai chàng và vợ ấy đều bệnh. Ta dự định ở cùng họ trong khi ở thành phố, nhưng phút cuối họ lại trở bệnh và họ ta đến ở với chàng cho đến khi họ thấy khá hơn.”

      “Ai là người cho nàng những chỉ dẫn này?”

      “Cha chàng.”

      “Tại sao ông ấy lại phải quan tâm đến như vậy?”

      “Ông ấy là người giám hộ của ta, Colin.”

      Chàng thể chặn lại ngạc nhiên với mẩu thông tin ngắn ngủn đó. Cha chàng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề bảo trợ này dù Colin biết đó phải là chuyện của chàng. Cha chàng luôn giữ kín những dự tính và hiếm khi nào chia sẻ với các con trai của ông.

      “Nàng đến Luân Đôn cho mùa lễ hội?”

      . Mặc dù ta mong được tham dự vài buổi tiệc và hy vọng được thấy quang cảnh đó.”

      Tính hiếu kỳ của Colin bộc phát dữ dội hơn. Chàng tiến thêm bước về phía nàng.

      “Ta muốn gây ra cho chàng bất cứ phiền phức nào. Ta đề nghị thuê căn nhà hoặc ở nhà cha mẹ chàng tại Luân Đôn, nhưng cha chàng đồng ý. Ông rằng điều đó xảy ra.” Nàng đừng lại và thở dài não lòng. “Ta cố thuyết phục ông ấy và kết quả là ta chẳng lay chuyển nổi.”

      Chúa ơi, nụ cười của nàng mới đẹp làm sao. Nó dễ lây lan nữa. Chàng thấy mình mỉm cười lại. " ai có thể lay chuyển được cha ta," chàng đồng ý. "Nhưng nàng vẫn chưa giải thích tại sao nàng ở đây," chàng nhắc nhở.

      “Ta chưa giải thích ư? Ôi, nó là phức tạp,” nàng gật đầu. “ cần thiết cho ta đến Luân Đôn trước đây, nhưng bây giờ cần.”

      Chàng lắc đầu như đầu hàng với nàng. “Giải thích nửa luôn làm ta phát điên đấy, công chúa. Ta là người lỗ mãng - đặc điểm mà cộng của ta nhận xét hoặc do mọi người thế. Ta hoàn toàn cảm phục trung thực vì nó rất hiếm khi xảy ra, và chừng nào mà nàng còn là khách trong nhà của ta, ta vẫn phải để nàng thấy như vậy. Đồng ý chứ?”

      "Vâng, dĩ nhiên rồi, thưa ngài."

      Nàng xoắn hai bàn tay với nhau lần nữa. Chàng làm nàng sợ. Cứ như thể chàng là con quỷ ăn thịt người. Chỉ có Chúa mới biết cái cảm giác đó tự dưng xuất với chàng kỳ cục đến mức nào. Chàng cảm thấy áy náy vì ràng là nàng sợ chàng, tuy vậy chàng cũng thấy hài lòng vì đó là cách của chàng. Nàng tranh cãi với chàng vì mệnh lệnh của chàng, hoặc cố gắng làm duyên làm dáng với chàng. Chàng tuyệt đối ghét cái tính đó của phụ nữ.

      Chàng hạ giọng hỏi, “Nàng sẵn lòng trả lời thẳng cho ta số câu hỏi bây giờ chứ?”

      “Tất nhiên rồi. Chàng muốn biết điều gì?”

      “Tại sao có vệ sĩ cùng nàng? Bây giờ nàng đến nơi, sao cho họ ? Hay là nàng nghĩ ta có thể giúp đỡ?”

      Nàng trả lời câu hỏi cuối cùng của chàng trước. “Oh, ta bao giờ nghĩ ngài từ chối cho ta ở tạm thời tại đây, thưa ngài. Cha ngài đảm bảo rằng ngài tử tế và lịch thiệp với ta. Flannaghan có bức thư của ông ấy gửi cho ngài. Cha ngài cũng nhấn mạnh là ta phải luôn có vệ sĩ cùng. Raymond và Stefan được mẹ bề tại tu viện nơi ta từng sống thuê để cùng ta đến . Cha ngài khăng khăng cầu ta giữ họ lại. Cả hai người bọn họ có gia đình để trở về và được trả thù lao xứng đáng. Ngài cần lo lắng về họ.”

      Chàng cố kìm giữ tức giận. Trông nàng nghiêm chỉnh. “Ta lo lắng về họ.” Chàng bất giác cười toe và lại lắc đầu. “Nàng có biết, cố gắng lấy được câu trả lời của nàng từ những gì nàng là rất khó khăn ?”

      Nàng gật đầu tỉnh bơ. “Mẹ bề cũng từng như vậy với ta. Bà ấy cho rằng đó là thói xấu lớn nhất của ta. Ta rất tiếc nếu ta làm ngài rối lên. Ta có ý đó, thưa ngài.”

      "Alesandra, cha ta đứng sau kế hoạch này, phải ? Ông ấy gửi nàng đến chỗ ta."

      “Đúng và đúng.”

      Nàng nhanh chóng giơ tay lên như để chặn lại cái nhăn mặt của chàng. “Cha ngài gửi ta đến chỗ ngài, nhưng chỉ sau khi ông ấy biết Caine và vợ ấy bị ốm. Tuy nhiên, ta tin là có kế hoạch gì phức tạp cả. ra mà , cha mẹ ngài muốn ta ở lại nông thôn cho đến khi họ bình phục đủ để hộ tống ta đến thành phố. Ta cũng ở đó nếu ta thực tất cả các cuộc hẹn của ta.”

      Nàng có vẻ chân thành. Colin chế giễu cái ý nghĩ cha chàng đứng phía sau kế hoạch này. Chàng gặp ông ở câu lạc bộ cách đây mới tuần trước và sức khỏe ông rất tốt. Colin cũng nhớ cái chủ đề quen thuộc. Cha chàng thường xuyên xuề xòa đề cập đến vấn đề hôn nhân, sau đó trở nên gay gắt khi lần nữa cằn nhằn Colin về việc lấy vợ. Colin giả vờ nghe, và khi cha chàng nguội bớt chàng cho ông biết chàng quyết tâm sống độc thân.

      Alesandra biết những gì diễn ra trong đầu Colin. Tuy nhiên, cái cau mày của chàng làm nàng lo lắng. Chàng có vẻ sắp xếp nghi ngờ. Chàng là người đàn ông đẹp trai, nàng nghĩ, với mái tóc dày, màu nâu vàng và đôi mắt thiên về màu xanh lá nhiều hơn là màu lục nhạt. Chúng lấp lánh khi chàng mỉm cười. Chàng có lúm đồng tiền đáng ở má trái. Nhưng, trời ơi, cái cau mày của chàng là dữ. Thậm chí chàng còn đáng sợ hơn cả mẹ bề và Alesandra cho rằng đó là ấn tượng khó quên.

      Nàng thể đứng im lâu. “Cha ngài định với ngài về trường hợp bất bình thường của ta,” nàng thầm. “Ông ấy rất thẳng thắn trong mọi vấn đề.”

      "Khi cha ta bắt đầu với kế hoạch của ông ấy, có gì là dễ hiểu. "

      Nàng thẳng vai và nhíu mày. “Cha ngài là người đàn ông đáng kính nhất mà ta hân hạnh được biết. Ông ấy vô cùng tốt với ta và ông ấy là người quan trọng nhất trong tim ta.”

      Nàng cao giọng khi kết thúc lời biện hộ cho cha chàng. Colin cười toe toét. “Nàng cần bênh vực ông ấy trước ta. Ta biết đáng kính của cha ta. Đó là trong hàng trăm lý do hoặc hơn thế nữa tại sao ta ông ấy.”

      Cơ thể nàng thả lỏng. “Ngài rất may mắn khi có người đàn ông tốt như vậy làm cha.”

      "Nàng cũng may mắn ?"

      “Ôi, vâng, tất nhiên cha ta là người đàn ông tuyệt vời.”

      Nàng lùi lại khi Colin lên các bậc thang còn lại. Nàng va vào tường, rồi quay người và từ từ xuống hành lang vào phòng.

      Colin đan tay vào nhau sau lưng và bước đến cạnh nàng. Flannaghan đúng, chàng nghĩ. Chàng cao hơn hẳn Alesandra. Có lẽ khổ người chàng đe doạ nàng. “Nàng cần phải sợ ta.”

      Nàng dừng bước và quay sang nhìn chàng. “Sợ? Điều gì khiến ngài nghĩ là ta sợ ngài?”

      Giọng nàng có vẻ hoài nghi. Colin nhún vai. “Nàng vội vàng tránh xa ta khi ta đến gần,” chàng chỉ ra cho nàng thấy. Chàng đề cập đến nỗi sợ hãi chàng thoáng thấy trong mắt nàng hay việc nàng siết chặt hai tay với nhau. Nếu nàng muốn giả vờ lo sợ chàng để nàng làm theo ý nàng.

      "Tốt, ta hơi sợ," ấy thừa nhận. "Ta chưa từng gặp ai trong khi mặc đồ ngủ với áo choàng. Thực ra, Colin, ta cảm nhận thấy hoàn toàn an toàn ở đây. cảm giác tuyệt. Gần đây ta có chút bồn chồn."

      Má nàng ửng đỏ, như thể lời thú nhận của nàng làm nàng lúng túng xấu hổ.

      "Tại sao nàng bồn chồn?" chàng hỏi.

      Thay vì trả lời câu hỏi của chàng, nàng chuyển đề tài. "Ngài có muốn biết tại sao ta đến Luân Đôn ?"

      Chàng gần như phá ra cười. Đó chẳng phải là điều mà chàng muốn tìm hiểu chỉ mới cách đây 10 phút sao. “Nếu nàng muốn cho ta biết,” chàng .

      có hai lý do cho hành trình của ta," nàng bắt đầu. "Chúng đều quan trọng như nhau. Đầu tiên liên quan đến ta quyết tâm tìm hiểu. Ta gặp trẻ tên là Victoria Perry cách đây hơn năm. ấy ở tại Holy Cross trong thời gian ngắn. ấy tham quan nước Áo với gia đình của ấy, và ấy bị ốm. Các xơ ở Holy Cross nổi tiếng với kỹ năng điều dưỡng, và khi xác định Victoria khỏi bệnh, gia đình ấy cảm thấy an toàn để ấy ở đó cho đến khi bình phục. ấy và ta nhanh chóng trở thành bạn bè, và sau khi ấy quay về , ấy viết thư cho ta ít nhất mỗi tháng lần, đôi khi hơn. Ta ước mình giữ được những lá thư, vì hai hoặc ba trong số đó, ấy đề cập người ngưỡng mộ bí mật chinh phục ấy. ấy nghĩ nó rất lãng mạn. "

      “Perry… ta từng nghe tên này ở đâu rồi.” Colin tự hỏi lớn.

      “Ta biết, thưa ngài."

      Chàng mỉm cười. "Lẽ ra ta nên ngắt lời nàng. Xin vui lòng tiếp tục."

      Nàng gật đầu. "Lá thư cuối cùng ta nhận được là ngày đầu tiên của tháng chín. Ta lập tức hồi , nhưng nhận được tin gì cả. Dĩ nhiên ta có liên quan. Khi ta đến nhà cha ngài, ta kể cho ông ấy nghe tôi gởi tin nhắn đến cho Victoria để gặp mặt. Ta muốn bắt kịp tất cả những gì xảy ra mới nhất. Victoria trải qua cuộc sống thú vị và ta rất thích quan hệ thư từ với ấy."

      "Và nàng gặp được bạn nàng?"

      ", " Alesandra trả lời. Nàng dừng lại và hướng cái nhìn về Colin. "Cha ngài cho ta biết về vụ bê bối. Victoria bỏ trốn vội vã với người tầng lớp dưới. Họ kết hôn ở Gretna Green. Ngài có thể tưởng tượng câu chuyện như vậy ? Gia đình của ấy chắc chắn tin nó. Cha ngài rằng họ từ bỏ ấy."

      "Bây giờ ta nhớ ra rồi. Ta nghe về vụ bê bối."

      "Nó phải là ."

      Chàng nhướng mày bởi phản ứng dữ dội trong giọng của nàng. " phải?" chàng hỏi.

      , đó phải . Ta là người xét đoán tốt, Colin, và ta đảm bảo với ngài rằng Victoria chạy trốn với người . Đơn giản ấy phải người như vậy. Ta tìm ra chuyện gì xảy ra với ấy. ấy có lẽ gặp rắc rối và cần giúp đỡ của ta,” nàng thêm vào. “Ngày mai ta gửi thư cho trai ấy, Neil, để hẹn gặp.”

      “Ta nghĩ gia đình đó muốn việc xấu hổ của con họ được nhắc lại.”

      “Ta thận trọng.”

      Giọng nàng đầy chân thành. Nàng là người gây ấn tượng, và vì sắc đẹp chết tiệt của nàng khiến chàng khó chú ý tới bất cứ gì nàng . Mắt của nàng như thôi miên chàng. Chàng thấy nàng đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ của chàng. Chàng bị phân tâm bởi mùi hương tuyệt vời của nàng. Có mùi hoa hồng bao bọc khí xung quanh hai người. Colin lập tức lùi lại bước để tạo khoảng cách.

      “Ngài phiền nếu ta ngủ giường của ngài chứ?”

      “Ta biết nàng ở đó.”

      "Flannaghan di chuyển đồ đạc của ta vào phòng ngủ kế bên trong ngày mai. ấy nghĩ ngài về nhà đêm nay. Chỉ đêm, thưa ngài, nhưng vì ấy có thời gian để trải khăn giường ở phòng bên cạnh, ta trả lại giường cho ngài sau."

      “Chúng ta đổi vào buổi sáng."

      “Ngài rất tử tế với ta. Cám ơn ngài."

      Đôi mắt nàng sẫm tối. Nàng ràng là kiệt sức và chàng giữ nàng quá lâu

      "Nàng cần nghỉ ngơi, Alesandra. quá nửa đêm."

      Nàng gật đầu, sau đó mở cửa phòng ngủ của chàng. "Ngủ ngon, Colin. Cám ơn lần nữa vì hiếu khách."

      "Ta thể quay lưng với công chúa khi nàng gặp rủi."

      “Xin ngài nhắc lại cho." Nàng chẳng hiểu mô tê gì cả với lời nhận xét của chàng. Chàng lấy đâu ra cái suy nghĩ nàng gặp vận rủi cơ chứ?

      "Alesandra, lý do khác để nàng đến Luân Đôn là gì?"

      Nàng trông bối rối bởi câu hỏi. Lý do thứ hai chắc quan trọng lắm, chàng quyết định. "Ta chỉ đơn thuần tò mò," chàng nhún vai thú nhận. "Nàng có hai lý do và ta tự hỏi… thôi, bỏ . Lên giường bây giờ . Ta gặp nàng vào buổi sáng. Ngủ ngon, công chúa."

      "Giờ ta nhớ lý do đó," nàng buột miệng .

      Chàng quay lại để nhìn nàng. "Ừ?"

      "Ngài muốn ta cho ngài biết ?"

      "Phải, ta muốn biết."

      Nàng nhìn chàng chằm chằm cả phút. ngần ngại của nàng là hiển nhiên. Vì nó là điểm yếu của nàng. “Ngài muốn ta trung thực với ngài?”

      Chàng gật đầu. “Dĩ nhiên là như vậy.”

      “Tốt thôi. Ta thành . Cha ngài đề nghị ta được tiết lộ cho ngài biết, nhưng do ngài quả quyết muốn biết và ta hứa ta thành …”

      “Phải rồi,” chàng chọc nàng.

      "Ta đến Luân Đôn là để kết hôn với ngài."

      ~~~~~

      đột ngột thấy đói lần nữa. Đó là khác thường của , nó nổ bùng ra thèm muốn tất cả ngay lập tức. bao giờ có bất cứ cảnh báo nào. nghĩ về việc săn trong thời gian dài, rất dài, và bây giờ, đúng nửa đêm, trong khi đứng ngưỡng cửa thư viện của Ngài Johnston, lắng nghe những chuyện phiếm mới nhất về Hoàng thân nhiếp chính, nhấm nháp từng ngụm brandy với vài quý ông có địa vị khác, gần như bị chôn vùi bởi nhu cầu quái gở đó.

      có thể cảm thấy năng lượng tiêu hao từ bên trong. Mắt bốc cháy. Dạ dày quặn đau. thấy đói mèm và trống rỗng.

      cần được tiếp tế lại.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3

      Alesandra ngủ thêm được chút nào trong suốt thời gian còn lại của đêm. Nét mặt của Colin khi nàng buột miệng ra lý do thứ hai nàng đến Luân Đôn khiến nàng dường như thở nổi. Chúa ơi, chàng bị chọc giận . Dù thử biết bao nhiêu lần, nàng vẫn thể đẩy hình ảnh chàng giận dữ ra khỏi đầu để ngủ lại.

      Ôi chao, thành khó bảo của nàng. chẳng giúp ích cho nàng chút nào. Lẽ ra nàng phải giữ im lặng. Alesandra thở dài. , nàng phải . Mẹ bề dạy nàng.

      Suy nghĩ của nàng lập tức nhớ tới điên tiết của Colin. Làm thế nào mà người đàn ông với lúm đồng tiền má đáng như vậy lại có đôi mắt lạnh giá đến rợn người? Colin có thể trở nên nguy hiểm khi chàng bị chọc tức. Nàng muốn cha chàng đề cập đến kiện quan trọng này trước khi nàng tự làm mình hết sức bối rối và hoàn toàn làm Colin tức điên lên.

      Cứ nghĩ đến lần chạm trán tiếp theo với Colin là nàng phát khiếp. Nàng chậm rãi mặc váy áo. Valena phụ giúp nàng. hầu huyên thuyên đủ điều trong khi chải tóc cho Alesandra. ấy muốn biết tất cả các chi tiết hoạt động trong ngày của công chúa. Có phải công chúa ra ngoài ? Công chúa có muốn ấy cùng ? Alesandra trả lời các câu hỏi của ấy tốt nhất mà nàng có thể làm.

      “Chúng ta có lẽ phải tìm nơi ở tạm thời khác sau ngày hôm nay,” nàng . “Ta cho chị biết những kế hoạch của ta ngay khi ta sắp xếp chúng xong xuôi, Valena.”

      hầu cài nút áo cuối cùng đằng sau chiếc đầm dạo phố màu xanh hoàng gia của Alesandra vừa lúc có tiếng gõ cửa.

      Flannaghan báo cho công chúa đến gặp ông chủ của ấy ở phòng khách càng sớm càng tốt.

      Alesandra nghĩ là ý tưởng hay khi bắt chàng chờ. có thời gian để tết tóc nàng thành bím, và nàng cũng muốn phiền phức gì thêm nữa. Nàng có hầu khi sống ở tu viện và thấy hình thức sang trọng này là phiền toái. Nàng học cách tự làm mọi việc.

      Nàng cho Valena ra ngoài, với Flannaghan là nàng xuống dưới lầu ngay, rồi nàng vội vã đến chỗ chiếc valise. Nàng rút ra notecard mà người giám hộ đưa cho nàng, gạt tóc ra sau vai, rồi rời khỏi phòng.

      Nàng sẵn sàng nhận lời thách đố với rồng. Colin đợi nàng trong phòng khách. Chàng đứng trước lò sưởi, đối mặt với cửa, đôi tay lại ở sau lưng. Nàng nhận thấy chàng cáu kỉnh. Bây giờ trông chàng chỉ hơi tức tối với nàng.

      Nàng đứng yên ngay ngưỡng cửa, chờ chàng mời nàng vào phòng. Chàng chẳng gì trong lúc lâu. Đơn giản chàng chỉ đứng đó và nhìn nàng chăm chú. Nàng nghĩ chàng có thể cố gắng kiểm soát suy nghĩ của chàng. Hoặc tính khí của chàng. Mặt nàng ửng hồng trước cái quan sát kỹ lưỡng của chàng và nhận ra nàng cũng khiếm nhã y chang chàng khi chằm chằm nhìn chàng.

      Chàng là người đàn ông dễ nhận thấy trong đám đông. Chàng rất hấp dẫn. Cơ thể chàng cứng cáp, cân đối. Chàng đôi ủng cao bằng da hoẵng màu nâu vàng thanh nhã và chiếc áo sơ mi trắng với những đường may sắc sảo. Tính cách của chàng được tỏ qua cách chàng lựa chọn trang phục, nàng dứt khoát, vì nút áo cùng được mở ra, chàng đeo chiếc cà-vạt cứng nhắc kinh khủng nào cả. Chàng ràng là có chút nổi loạn của người sống trong xã hội bảo thủ. Mái tóc chàng chẳng hợp thời trang. Nó khá dài - ít nhất cũng dài qua vai - nàng đoán, mặc dù nàng thể chính xác nó dài bao nhiêu cả vì chàng giữ nó sau cổ bằng sợi dây da. Colin chắc chắn là người đàn ông độc lập. Chàng cao, những bắp cơ vai đùi vạm vỡ, và chàng gợi cho Alesandra nhớ về trong những người dân trông rất dữ ở vùng biên giới được vẽ phác họa bằng than chì mà nàng từng thấy trong những tờ nhật báo. Colin cực kỳ đẹp trai, đúng vậy, và cũng mưa nắng thất thường. Điều gì có thể kéo chàng ra khỏi khó gần, nếu phải là ấm áp trong nụ cười của chàng khi chàng thích thú.

      Bây giờ chàng hề thích thú.

      “Vào và ngồi xuống, Alesandra. Chúng ta phải chuyện.”

      “Dĩ nhiên,” nàng trả lời ngay lập tức.

      Flannaghan thình lình xuất cạnh nàng. ấy khuỳnh tay để nàng khoác vào và giúp nàng vào phòng. “ cần thiết,” Colin gọi to. “Alesandra có thể trợ giúp.”

      “Nhưng ấy là công chúa,” Flannaghan nhắc nhở ông chủ của ấy. “Chúng ta phải lịch .”

      Cái trừng mắt của Colin như muốn bảo người quản gia ngừng ngay những bình luận lại. Flannaghan miễn cưỡng để Alesandra có được cử chỉ lịch của ấy.

      Trông ấy rất thất vọng. Alesandra ngay lập tức cố gắng làm dịu tổn thương của ấy. “ là người rất chu đáo, Flannaghan,” nàng khen ngợi.

      Người quản gia tức đỡ lấy khuỷu tay nàng. Nàng để ấy đưa nàng đến ghế trường kỷ có những đường thêu nổi. Ngay khi nàng yên vị, Flannaghan quỳ xuống và vuốt những nếp váy của nàng cho thẳng thớm. Nàng từ chối giúp đỡ ấy.

      “Người có cần thứ gì thêm , thưa công chúa?” ấy hỏi. “Đầu bếp dọn bữa điểm tâm lên cho người trong vài phút nữa,” ấy gật đầu như xác nhận. “Người có muốn dùng tách sô--la trong khi đợi ?”

      “Ồ , cảm ơn, Flannaghan,” nàng trả lời. “Ta cần cây viết và lọ mực. Vui lòng đem chúng đến cho ta nhé?”

      Flannaghan chạy ào ra khỏi phòng khách để thực nhiệm vụ.

      “Tôi bất ngờ nếu cậu ấy quỳ gối,” Colin giọng kéo dãi giễu cợt.

      Lời đùa của chàng làm nàng nhoẻn miệng cười . “Chàng là may mắn khi có người hầu tốt bụng đến vậy, Colin.”

      Chàng trả lời. Flannaghan vội vã trở lại phòng với những món đồ nàng cầu. ấy đặt cây viết và lọ mực chiếc bàn hẹp, rồi nhấc cái bàn lên và mang nó đến chỗ nàng.

      Nàng cảm ơn ấy, dĩ nhiên, và chút khen ngợi làm ấy đỏ mặt mãn nguyện.

      “Đóng cửa lại khi ra ngoài, Flannaghan,” Colin đề nghị. “Ta muốn bị quấy rầy.”

      Chàng có vẻ lại tức tối nữa rồi. Alesandra thở dài nhè . Colin phải là người sẵn lòng giúp đỡ.”

      Nàng hướng về vị chủ nhà. “Ta làm chàng khó chịu. Ta rất tiếc…”

      Chàng để cho nàng kết thúc lời xin lỗi. “Nàng làm ta khó chịu,” chàng cáu kỉnh.

      Nàng phá ra cười nếu chỉ có mình. Người đàn ông khó chịu, và đúng là như vậy. Quai hàm chàng nghiến chặt, và nếu đó phải là tố cáo những cảm xúc của chàng nàng chẳng biết nó là gì nữa.

      “Ta biết,” nàng đồng ý cốt để làm chàng nguôi giận.

      “Tuy nhiên,” chàng bắt đầu bằng giọng nhanh và thẳng thắn, “Ta tin chúng ta nên thẳng vào giải quyết vài vấn đề ở đây và ngay bây giờ. Làm thế quái nào mà nàng nghĩ ta kết hôn với nàng?”

      “Cha chàng chàng làm.”

      Chàng thậm chí cố gắng giấu bực tức. “Ta là người trưởng thành, Alesandra. Ta tự quyết định lấy.”

      “Vâng, dĩ nhiên chàng là người đàn ông trưởng thành,” nàng gật gù. “Nhưng chàng mãi là con trai ông ấy, Colin. Nhiệm vụ của chàng là thực tất cả những gì ông ấy muốn chàng làm. Con trai phải vâng lời cha, bất kể họ bao nhiêu tuổi chăng nữa.”

      là lố bịch.”

      Nàng khẽ nhún vai kiểu cách.

      Colin giữ kiên nhẫn. “Ta biết thỏa thuận của nàng với cha ta, và ta rất tiếc nếu ông ấy thay mặt ta hứa điều gì đó, nhưng ta muốn nàng hiểu ta có ý định kết hôn với nàng.”
      Nàng hạ thấp tầm nhìn xuống notecard nàng giữ trong tay. “Được thôi,” nàng đồng ý.

      đồng ý nhanh chóng của nàng cùng với nhượng bộ trong giọng hững hờ làm cho chàng nghi ngờ. “Nàng tức giận vì lời từ chối của ta?”

      , dĩ nhiên .”

      Nàng nhìn lên và mỉm cười. Colin có vẻ bối rối. “Ta thất vọng,” nàng thừa nhận. “Nhưng tất nhiên là ta giận. Ta chỉ vừa biết ngài. là vô lý nếu ta giận ngài.”

      “Chính xác,” chàng gật đầu. “Nàng biết ta. Tại sao nàng muốn kết hôn với ta nếu nàng…”

      “Ta tin ta giải thích rồi, thưa ngài. Cha của ngài chỉ thị cho ta kết hôn với ngài.”

      “Alesandra, ta muốn nàng hiểu…”

      Nàng để cho chàng kết thúc. “Ta chấp nhận quyết định của ngài, thưa ngài.”

      Chàng mỉm cười, bất chấp những suy nghĩ của bản thân và biết rằng công chúa Alesandra có vẻ rất đáng thương.

      “Nàng dễ dàng tìm được ai đó phù hợp. Nàng rất xinh đẹp, công chúa ạ.”

      Nàng nhún vai, ràng là bị ảnh hưởng bởi lời ca tụng của chàng.

      “Ta biết khó khăn để nàng hỏi ta,” chàng bắt đầu lại, phá bỏ im lặng.

      Nàng ngồi thẳng lưng, vươn vai. “Ta hỏi. Ta chỉ đơn giản giải thích với ngài mục đích chính của cha ngài là gì.”

      “Mục đích chính của ông ấy?”

      Giọng chàng bật ra như thể cười nhạo nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên vì bối rối. “Đừng chế giễu ta, thưa ngài. Cuộc thảo luận này đủ khó khăn rồi, cần phải chế giễu ta như vậy.”

      Colin lắc đầu, chàng dịu giọng, “Ta chế giễu nàng. Ta biết điều này khó khăn với nàng thế nào. Cha ta phải chịu trách nhiệm về tình trạng khó xử này với cả hai chúng ta. Ông ấy phải từ bỏ việc cố tìm cho ta người vợ.”

      “Ông ấy cầu ta gì về vấn đề hôn nhân với ngài vì ngài có khuynh hướng thiếu suy nghĩ bất cứ khi nào việc khiến ngài hài lòng. Ông ấy muốn ta dành thời gian để ngài hiểu ta hơn trước khi ông ấy giải thích cho ngài biết ông ấy muốn gì. Ông ấy nghĩ… có thể ngài thích ta.”

      “Nhìn này, công chúa, ta thích nàng rồi,” chàng . “Nhưng ta chưa sẵn sàng để kết hôn với bất kỳ ai bây giờ. Năm năm nữa, theo kế hoạch của ta, khi ta có được tình hình tài chính vững mạnh, ta có thể lấy vợ.”

      “Mẹ bề thích ngài, Colin. Bà ấy các kế hoạch. Bà tin rằng cuộc sống rất lộn xộn nếu có chúng.”

      “Nàng sống bao lâu ở tu viện?” chàng hỏi, nóng lòng đưa chủ đề hôn nhân quay lại cuộc trò chuyện.

      “Khá lâu rồi. Colin, ta rất tiếc, nhưng ta thể đợi ngài được. Ta phải kết hôn ngay. đáng tiếc,” nàng thở dài, “Ta tin ngài người chồng có thể chấp nhận được.”

      “Làm sao nàng biết được điều đó?”

      “Cha ngài vậy.”

      Chàng lại cười. Chàng thể giúp chàng nín cười được. Chúa ơi, nàng quá ngây thơ. Bàn tay nàng siết chặt notecard, chàng từ từ thắng lại và dừng hẳn nụ cười đúng lúc. Nàng ngượng nghịu. Và tiếng cười của chàng chỉ làm cho nàng thêm khó chịu.

      “Ta chuyện với cha ta và đưa nàng ra khỏi thử thách này,” chàng hứa. “Ta biết ông ấy nhồi nhét các ý tưởng này vào đầu nàng. Ông ấy rất có sức thuyết phục, phải ?”

      Nàng im lặng, trả lời chàng, mãi nhìn xuống đùi nàng. Colin thấy chàng như tên đểu cáng khi làm nàng thất vọng. Chết tiệt, chàng thể làm bất cứ điều gì cả.

      “Alesandra, thỏa thuận này giữa nàng và cha ta chắc chắn có liên quan lợi nhuận. Bao nhiêu vậy?”

      Chàng khẽ huýt sáo sau khi nàng cho chàng biết số tiền chính xác. Chàng tựa lưng vào mặt lò sưởi và lắc đầu. Bây giờ chàng cực kỳ tức giận với ông bố của chàng. “Được, có Chúa biết, nàng thất vọng đâu. Nếu cha ta hứa cho nàng số phận giàu có ông ấy trả cho nàng. Nàng chỉ cần giữ lời như thỏa thuận…”

      Nàng vô thức đưa tay lên cho im lặng giống mẹ bề thường làm.

      Colin làm theo mà thậm chí cần thấy . “Ngài hiểu lầm rồi, thưa ngài. Cha ngài hứa gì với ta cả. Ta hứa với ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy chấp nhận thỏa thuận của ta, và thậm chí là khi ta đề nghị chuyện kinh khủng là mua người chồng.”

      Colin lại cười. Chàng tin chắc nàng đùa với chàng.

      “Chẳng hài hước chút nào đâu, Colin. Ta phải kết hôn trong thời hạn 3 tuần, và cha ngài giúp ta. Xét cho cùng, ông ấy là người giám hộ của ta.”

      Colin cần ngồi xuống. Chàng đến chiếc ghế da đối diện với ghế trường kỷ và nằm ngả ra.

      “Nàng kết hôn trong ba tuần nữa?”

      “Đúng, và đó là lý do ta cần cha ngài giúp đỡ.”

      “Alesandra…”

      Nàng vẫy vẫy notecard trong khí trước mắt nàng. “Ta nhờ ông ấy chuẩn bị danh sách.”

      “Danh sách gì?”

      “Các ứng viên thích hợp.”

      “Và?” chàng ghẹo nàng.

      “Ông ấy bảo ta kết hôn với ngài.”

      Colin ngả người về phía trước, tỳ hai khuỷu tay đầu gối, và cau mày với nàng. “Hãy nghe kỹ đây,” chàng ra lệnh. “Ta kết hôn với nàng.”

      Ngay lập tức nàng với tay lấy cây viết lông, chấm vào lọ mực và gạch ngang đường dài đầu notecard.

      “Nàng vừa làm gì thế?”

      “Ta gạch bỏ tên ngài.”

      “Khỏi cái gì?”

      Nàng phát bực. “Danh sách của ta. Ngài có tình cờ biết Bá tước Templeton?”

      “Có.”

      “Ngài ấy là người tốt?”

      “Chết tiệt, ,” chàng làu bàu. “ ta là kẻ ăn chơi trác táng. sử dụng của hồi môn của em để trả nợ cho các khoản cờ bạc, nhưng vẫn lui tới các sòng bài mỗi đêm.”

      Alesandra châm cây viết vào lọ mực lại ngay và gạch ngang cái tên thứ nhì trong danh sách. “ kỳ lạ là cha ngài biết về thói xấu bài bạc của bá tước.”

      “Cha đến các câu lạc bộ nữa.”

      “Điều đó giải thích cho việc của bá tước. Trời đất, chuyện này hóa ra khó khăn hơn ta dự liệu.”

      “Alesandra, tại sao nàng vội kết hôn đến vậy?”

      Cây viết dừng lại trong . “Xin ngài nhắc lại cho?” nàng hỏi lại, tập trung vẫn ở notecard.

      Chàng lặp lại câu hỏi. “Nàng rằng nàng phải kết hôn trong thời hạn ba tuần. Ta muốn biết tại sao.”

      “Nhà thờ,” nàng giải thích kèm cái gật đầu nhanh gọn. “Colin, ngài có ngẫu nhiên biết Hầu tước Townsend ? Ngài ấy có bất cứ thói xấu khủng khiếp nào ?”

      Kiên nhẫn của chàng còn. “Đặt danh sách xuống, Alesandra, và bắt đầu trả lời các câu hỏi của ta. Tại sao nhà thờ lại có liên quan đến… "

      Nàng ngắt lời chàng. “Mẹ ngài đặt trước thời gian và cũng sắp xếp tất cả mọi việc khác. Bà ấy là quý bà tuyệt vời nhất, và trời ơi, bà ấy tổ chức tốt làm sao. Đó là là đám cưới đẹp tuyệt. Ta hy vọng ngài có thể tham dự. Ta quyết định làm lễ cưới linh đình, vì vậy mà cha mẹ ngài thất vọng nhiều, thay vào đó đám cưới và thân mật.”

      Colin thắc mắc liệu cha chàng có thấy là bảo trợ của ông bay khỏi tâm trí công chúa này . “Cho phép ta thẳng nhé,” chàng bắt đầu. “ Nàng sắp xếp mọi thứ mà có người đàn ông để…”

      “Ta thể nhận lời khen được. Như ta vừa giải thích, mẹ ngài làm tất cả những việc đó.”

      “Nàng thấy chuyện này ngược đời sao? Theo lẽ thường phải tìm chú rể trước, Alesandra.”

      “Ta đồng ý với ngài, nhưng đây phải là trường hợp bình thường. Ta chỉ cần phải kết hôn ngay.”

      “Tại sao?”

      “Xin đừng nghĩ ta thô lỗ, nhưng từ lúc ngài từ chối kết hôn với ta, ta nghĩ tốt nhất ngài nên biết thêm điều gì nữa. Tuy nhiên, ta cảm kích giúp đỡ của ngài, nếu ngài có ý sẵn sàng cho điều đó.”

      Colin có bất cứ ý định nào về việc nhắc đến vấn đề này nữa. Chàng tìm hiểu lý do thực nàng cần kết hôn, và chàng tìm ra trước khi ngày hôm nay kết thúc. Chàng quyết định phải sử dụng chút ngón nghề bịp bợm với nàng ngay và câu hỏi sau đó của chàng dịu dàng hơn.

      “Ta rất vui nếu được giúp nàng. Nàng cần gì?

      “Vui lòng cho ta năm-, sáu-cái-tên-thích-hợp? Ta gặp mặt họ trong tuần này. Thứ Hai tới, ta chắc chắn có được ai đó.”

      Chúa ơi, nàng cứ làm chàng giận điên lên. “Điều kiện của nàng là gì?” chàng ôn tồn hỏi.

      “Thứ nhất, ta phải là người danh giá. Thứ hai, ta phải có tước hiệu. Cha ta chắc đội mồ sống dậy nếu ta kết hôn với người bình thường.”

      “Ta có tước hiệu,” chàng nhắc.

      “Ngài là hiệp sĩ. Đủ điều kiện.”

      Chàng cười lớn. “Nàng quên điều kiện quan trọng nhất. ta phải giàu có.”

      Nàng chau mày với chàng. “Nàng vừa sỉ nhục ta đấy, thưa ngài. Tuy vậy, vì ngài biết nhiều về ta nên ta tha thứ cho vô lễ đó của ngài.”

      Chàng chịu thua, phản công lại nàng, “Alesandra, hầu hết phụ nữ tìm kiếm người chồng có cuộc sống sung túc.”

      “Giàu có quan trọng với ta. Ngài nghèo như nông nô và ta vẫn sẵn sàng kết hôn với ngài, nhớ ?”

      Chàng bực mình hơn vì trung thực của nàng. “Làm sao nàng biết ta giàu hay nghèo?”

      “Cha ngài cho ta biết. Ngài biết , Colin, khi ngài nhíu mày, ngài nhắc ta nhớ đến con rồng. Ta từng gọi Xơ Mary Felicity là con rồng, dù là ta hèn nhát gọi như thế trước mặt xơ ấy. Cái nhíu mày của ngài dữ tợn, và ta tin biệt danh đó thích hợp với ngài hơn.”

      Colin dễ dàng mắc bẫy nàng. Chàng cũng chuyển đề tài. “Nàng còn cầu gì khác đối với người chồng?”

      ta để ta ở mình.” Nàng trả lời sau hồi cân nhắc. “Ta muốn người đàn ông … quấn lấy ta.”

      Chàng thể cười. Ngay khi ấy chàng thấy tiếc cho cách cư xử lố bịch của chàng. Chết tiệt, chàng làm nàng bị tổn thương. Và mắt nàng ngập tràn bóng nước.

      “Ta đặc biệt cũng muốn người vợ chỉ quấn lấy ta,” chàng thừa nhận, hy vọng quan điểm giống nhau giúp nàng bớt đau hơn.

      Nàng nhìn chàng nhưng vẫn hỏi. “ người phụ nữ giàu có hấp dẫn ngài?”

      . Ta xác định cách đây rất lâu rằng ta tự tay tạo dựng của cải mà cần đến giúp đỡ nào từ bên ngoài. Và ta giữ lời hứa đó với chính bản thân. trai ta đề nghị cho vay để trở thành đối tác và cung cấp tài chính và dĩ nhiên cha ta cũng đề nghị giúp đỡ.”

      “Nhưng ngài từ chối họ. Cha ngài nghĩ ngài quá độc lập.”

      Colin quyết định chuyển sang chủ đề khác. “Chồng nàng chia sẻ giường của nàng?”

      Nàng chịu trả lời chàng. Nàng nâng cây viết lên lần nữa. “Bắt đầu danh sách của ngài, vui lòng.”

      .”

      “Nhưng ngài ngài giúp tôi.”

      “Đó là trước khi ta nhận ra nàng ra ngoài tâm trí của nàng.”

      Nàng đặt cây viết lên bàn và đứng dậy. “Xin thứ lỗi.”

      “Nàng đâu?”

      “Xếp đồ.”

      Chàng chặn nàng ngay cửa, ôm lấy nàng và xoay nàng lại đối mặt với chàng. Chết tiệt, chàng làm nàng đau khổ. Chàng ghét phải nhìn những bóng nước lấp loáng trong mắt nàng, nhất là từ lúc chàng biết chàng chính là nguyên nhân gây ra điều đó.

      “Nàng ở lại đây cho đến khi ta quyết định làm gì với nàng.” Chàng cộc cằn.

      “Ta quyết định tương lai của ta, Colin, phải ngài. Thả ta ra. Ta ở lại nơi nào mà ta muốn.”

      “Nàng ở đây.”

      Chàng trừng mắt cùng với mệnh lệnh, áp đảo nàng để nàng xếp càng lại. Nó hiệu quả. Nàng bị đe dọa. , nàng trừng mắt lại với chàng thách thức, “Ngài muốn ta, nhớ ?”

      Chàng mỉm cười. “Ôi, ta muốn nàng. Ta chỉ sẵn sàng kết hôn với nàng thôi. Ta hoàn toàn trung thực với nàng và ta có thể thấy nàng ngượng bởi ta làm nàng bối rối. Chết tiệt, nàng quá trẻ và ngây thơ cho cái trò chơi lố bịch này mà nàng đảm nhiệm. Cứ để cha ta…”

      “Cha ngài quá yếu để giúp ta,” nàng giật tay ra khỏi vòng ôm của chàng. “Nhưng có người khác giúp ta. Ngài cần quan tâm.”

      Chàng thể giải thích tại sao cảm giác bị lăng nhục xâm chiếm chàng. “Vì cha ta quá yếu để thực nhiệm vụ tìm kiếm cho nàng, vậy nên ta gánh vác nó.”

      , được,” nàng bướng bỉnh lắc đầu. “ trai ngài, Caine, là người giám hộ của ta. Tới lượt ấy.”

      “Nhưng là tiện khi Caine cũng bị bệnh, đúng ?”

      “Ta tin có bất cứ điều gì thuận tiện về căn bệnh của ấy, Colin.”

      Chàng tranh cãi với nàng nữa và thực ra chàng giả vờ nghe nàng . “Và vì ta là người giám hộ của nàng trong suốt thời gian gia đình ta bị bệnh, ta quyết định nàng đâu và khi nào. Đừng để ta thấy vẻ ngang ngạnh của nàng, hiểu bé?” chàng ra lệnh. “Ta luôn có cách của ta. Trước lúc hoàng hôn, ta biết tại sao nàng nghĩ nàng phải kết hôn gấp gáp như vậy.”

      Nàng lắc đầu phản đối. Chàng bắt lấy cằm nàng và giữ chắc. “Chúa ơi, nàng quá bướng bỉnh.” Chàng ngắt mũi nàng cái rồi thả nàng ra. “Ta trở về trong vài giờ. Ở yên tại đây, Alesandra. Nếu nàng , ta theo nàng.”

      Raymond và Stefan đều chờ phòng nghỉ. Colin qua hai người vệ sĩ, sau đó dừng lại. “Đừng để ấy .” Chàng cầu.

      Raymond gật đầu ngay tắp lự. Alesandra tròn xoe mắt, “Họ là vệ sĩ của ta, Colin.” Nàng gọi lớn. Khốn kiếp, chàng đối xử với nàng như đứa trẻ, chàng dám ngắt mũi nàng và nhún nhường nàng, và bây giờ nàng cư xử y như đứa trẻ.

      “Đúng, họ là vệ sĩ của nàng,” Colin khẳng định. Chàng mở cửa trước rồi quay lại nhìn nàng, “Nhưng họ nghe lời ta. Đúng , các chàng trai?”

      Cả Raymond lẫn Stefan đều gật đầu ngay. Nàng giận dỗi và gần như buột miệng rằng chàng kiêu căng.

      Phẩm giá và lịch thiệp. Những từ ấy vang vọng trong tâm trí nàng. Nàng thấy mẹ bền đứng đằng sau nàng, nhìn qua vai nàng. Đó là cảm giác kỳ cục, dĩ nhiên, vì mẹ bề ở cách xa nàng cả đại dương. Tuy nhiên, giảng giải của bà ăn sâu vào nàng. Alesandra yên lặng và gật đầu đồng ý.

      “Ngài lâu , Colin?” nàng bình tĩnh hỏi chàng.

      Chàng nghĩ giọng nàng có vẻ khàn khàn nén giận dữ, trông nàng ắt hẳn muốn hét toáng lên với chàng. Colin mỉm cười. “Chắc là vậy,” chàng trả lời. “Nàng nhớ ta à?”

      Nàng đáp lại bằng nụ cười giống chàng. “Chắc chắn .”

      Cánh cửa đóng lại trong tiếng cười của chàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :