1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Làm Sao Để Hết Ưu Sầu - Bạch Dạ Vị Minh (c14/14) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Làm sao để hết ưu sầu.

      [​IMG]
      Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh.
      Conveter: Ngocquynh520, Poisonic.
      Nguồn: TTV
      Editor: Lin

      Thể loại: Song xử, HE, nam chính tàn tật.

      Giới thiệu:

      Bạn trai bắt cá hai tay, người nhà trở mặt.

      Xui xẻo tới cực điểm, vì sinh tồn, Bách Khê thể trở thành bảo mẫu toàn chức của người đàn ông vừa bị tai nạn xe cộ ngã gãy chân.

      Bách Khê vốn tưởng rằng Đỗ Khang rất khó đối phó, lại nghĩ rằng, Đỗ Khang lại còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của , thậm chí suất ngày quấn lấy , khiến thể nào trốn.

      Về phần tại sao lại có người ngã gãy chân, Bách Khê: Ha ha.

      Nam chính xấu bụng, thâm trầm cộng thêm phiền phức, sở trường là tỏ vẻ nghiêm trang, dối mà đỏ mặt~

      Đỗ Khang: Kiểu tóc mới của khói coi chết được.

      Bách Khê: (⊙o⊙) a ~ Vậy là kiểu tóc lần này cực kỳ thành công ~
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Snow, Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 1: Vé số.

      Editor: Lin

      “Cảm ơn quan tâm.”

      “Hân hạnh.”

      “Cảm ơn.”

      “Cảm… đúng, là 5!”

      Lam Tiểu Tuyết hưng phấn nắm tờ giấy cào được nửa tay, hận thể cho toàn thế giới biết trúng số độc đắc. Cũng may Bách Khê vấn rất tỉnh táo, che miệng nàng lại, tới nơi có ai.

      “Cậu buông ra…” Lam Tiểu Tuyết vùng vẫy, nghẹn ngào .

      sắp bị nàng có sức khỏe như đàn ông này làm tức chết! Còn có thể trở thành bạn thân!

      Bách Khê đưa tay cướp tấm vé số của Lam Tiểu Tuyết. “Để cho mình mở, may mắn ở tay cậu quá kém, ngộ nhỡ ra là 5 đồng làm sao đây.”

      Lam Tiểu Tuyết phản bác. “Cậu may mắn như vậy sao lại gặp phải tên đàn ông cặn bã, sang năm mình và bạn trai cũng chuẩn bị kết hôn rồi.”

      Mặt Bách Khê biến sắc, tim đập, vì bạn thân ra chuyện cũ mà cảm thấy đau lòng.

      Vì lời Lam Tiểu Tuyết , gần đây vận khí của đúng là tốt, bạn trai bốn năm bắt cá hai tay, mà đối tượng đó lại là bạn cùng phòng xấu xí hơn , điều này khiến lòng tự tin của bị đả kích rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.

      “Mỗi người số, trúng giải chúng ta chia 5:5.” Bách Khê tỉnh táo dùng móng tay cầm màng màu xám, gương mặt trắng bệch như có tia máu lên ý cười. “Ha ha ha, mình , đến mức tuyệt tình như vậy,là số , có số lẻ như cậu …!”

      Kết quả khiến người ta hưng phấn, hai người các mua năm mươi đồng tiền vé số, có chừng hai mươi tư tấm là cảm ơn quan tâm, vất vả mới lấy được số năm, tại lại số , đây quả là chuyện cực kỳ tốt.

      Tay cầm vé số của Lam Tiểu Tuyết có chút run rẩy, dĩ nhiên, cũng có thể là do trời quá lạnh.

      “Thôi, tay cậu rất may mắn, cậu làm !” Hành hạ tâm lý như vậy thê thảm, khiến sợ trời sợ đất như Lam Tiểu Tuyết cũng sinh ra loại cảm giác sợ hãi.

      Bách Khê vỗ vai an ủi nàng. “Ít nhất bây giờ chúng ta cũng lo lắng chuyện mất vốn rồi, cậu yên tâm làm .”

      Lam Tiểu Tuyết hạ quyết tâm, nhắm mắt lại cào hết phần xám tro.

      “Nguyên…”

      “Còn tốt hơn năm đồng!” Bách Khê lạc quan cười .

      Lam Tiểu Tuyết hít hơi, với Bách Khê. “, chúng ta lại mua năm mươi đồng, mình tin lần này trúng được giải lớn.”

      “Thôi , Tiểu Tuyết, bằng chúng ta dùng năm mươi đồng này ăn tô mì.” Bách Khê lắc đầu.

      phái cậu thích ăn mì sao?” Lam Tiểu Tuyết cảm thấy kỳ quái.

      Cùng nhau lớn lên với Bách Khê, biết bạn thân mình bất kỳ thích nào của bạn thân, giống như khi nhìn thấy Lý Thiên Viễn, lập tức biết được đó là hình mẫu lý tưởng của Bách Khê.

      Chỉ tiếc chỉ đoán đúng bắt đầu, mà đoán được kết cục, tên Lý Thiên Viễn đó lại có thể phản bội Bách Khê.

      Bách Khê hiểu cuộc sống chỉ biết thở dài. “Có tiền mới có thể muốn làm gì làm.”

      “Vậy bằng chúng ta về ăn ở nhà ăn, tầng hai nhà ăn có miễn phí tiền canh…. cái bánh bao chỉ có năm xu, số tiền này đủ để cậu ăn trong trăm ngày rồi.” Tiểu Tuyết quả hổ danh là bạn xấu trời ban, lại có thể ra chủ ý thối đến nhà bà nội như vậy.

      “Ý cậu là ngày chỉ ăn bữa là được rồi?”

      “Chẳng lẽ cậu có tiền ăn hai phần?”

      Bách Khê nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Lam Tiểu Tuyết rất đúng, tại trong người chỉ có năm mươi đồng, còn là vé số. Nếu phải được Lam Tiểu Tuyết tiếp tế, sợ rằng đến tiền mua nhiều vé số hơn cũng có, làm cho con người thất bại thành như vậy, dễ dàng gì.

      Bách Khê nghĩ, thành công duy nhất trong cuộc đời , cúng chính là có người bạn thân như Lam Tiểu Tuyết ở cùng !

      tháng trước, vẫn còn rất hạnh phúc, tự cho là cái loại này…

      Lý Thiên Viễn học trước khóa, ngày đầu tiên đến báo nhập học hai người gặp nhau. tháng sau, Lý Thiên Viễn thổ lộ với , hai người thuận theo tự nhiên ở cùng chỗ.

      Phần tình cảm của cũng chỉ mới thưở ban đầu, vẫn luôn rất quý trọng mối quan hệ của hai người. Bốn năm qua bọn họ vô cùng ngọt ngào, chịu đựng cuộc sống xa cách Lý Thiên Viễn vì phải tìm việc làm, Bách Khê nghĩ phần tình cảm này có thể đến cuối cùng, ngờ kịp đề phòng để kẻ thứ ba chen vào hai người, mà người đó lại là bạn cùng phòng của .

      Đó là vấn đề kinh điển: người đàn ông có tiền đối xử tốt với bạn và người đàn ông có tiền nhưng đối xử tốt với bạn, bạn chọn người nào?

      Đáp án chính xác là tìm kẻ giàu có nhưng đối xử tốt với bạn.

      Chỉ tiếc, đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết mới có thể xảy ra, thực tế, Bách Khê lựa chọn người đàn ông có tiền nhưng lại đối xử tốt với mình, mà người đàn ông đó lại lựa chọn người phụ nữ có tiền nhưng lại đối tốt với .

      Lúc chia tay, Lý Thiên Viễn cho biết. “Nhà ấy có phòng, của hồi môn lúc hai người họ kết hôn chiếc Santana.”

      Lý do đơn giản như vậy của khiến cách nào phản bác.

      vốn cho rằng giữa hai người chỉ cần có tình cảm, ít khó khăn phải trở ngại của hai người, nhưng mà tốt nghiệp được năm, Lý Thiên Viễn cho biết, giữa hai người phải có tiền, nếu tất cả đều là trở ngại.

      Rất thực tế, cũng rất chân .

      Là ai từng câu như vậy, cuộc sống vĩnh viễn cẩu huyết hơn trong tiểu thuyết, Bách Khê quả muốn tặng cờ lưu niệm cho người này.

      Phương diện tình cảm khiến phiền lòng rồi, lâu sau đó, cả trong nhà cũng xuất vấn đề. Nóc nhà bị lủng, mưa suốt đêm, người xưa cũng lừa được mình!

      Tình huống nhà Bách Khê khá đặc biệt, ba mẹ sớm qua đời vì tai nạn xe cộ, rời khỏi thế giới của , thậm chí khuôn mặt của họ, cũng ràng, người nuôi dưỡng Bách Khê lớn lên là của . Sau khi chia tay lâu, của lấy ra đống giấy tờ ghi chép số tiền tổn hao khi nuôi từ đến lớn, cho biết đến
      lúc phải chịu trách nhiệm.
      Khoảng chừng 25 vạn... nghĩ ra được bà ấy lấy dũng khí từ đâu mà lại đưa ra công phu sư tử ngoạm như vậy...
      sinh viên trường đại học, sao có thể có nhiều tiền như vậy, lúc đối mặt với đống giấy tờ đó, lập tức sợ ngây người.
      Bà ấy cho rằng là quả hồng mềm, đáng tiếc Bách Khê phải.
      Trước đến chuyện có xài nhiều tiền như vậy, dù phòng ốc và số tiền ngân hàng năm đó ba mẹ lưu lại cho cũng đủ để trả món nợ kếch xù này!
      Tiền bồi thường tai nạn, tiền gửi ngân hàng, còn có hai căn nhà, toàn bộ đều nằm trong tay của . Bách Khê chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đòi về căn nhà trong tay bà ấy, vì cảm thấy bà ấy nuôi mình nhiều năm, căn nhà đó thuộc về bà là đúng, nhưng là người nên làm rắn nuốt voi, ai còn có thể nghĩ đến bà ấy đòi 25 vạn tiền nuôi dưỡng.
      thề mình vài năm qua cũng tốn nhiều tiền như vậy.
      Bách Khê chuyện nhà ở, quả nhiên, bà ấy lập tức nổi giận, mắng là kẻ vô tình vô nghĩa có lương tâm, bà ấy nuôi nhiều năm như vậy còn bằng nuôi con chó, dù sao ý của bà là muốn Bách Khê trả tiền lại.
      Đòi tiền cũng đến mức đòi mạng, Bách Khê lập tức bị mình đuổi ra khỏi nhà...
      25 vạn chuẩn bị trả, nhưng cũng có ý định lấy lại nhà ở.
      Nếu như có lời của bà ấy, đoán chừng bị ném tới nhi viện, làm sao có thể học hết đại học như vậy.
      Đoán chừng bà ấy thấy sắp tốt nghiệp, cho nên muốn lập tờ giấy nợ muốn mỗi tháng phải gửi tiền về nhà.
      Kể từ sau khi Bách Khê lên đại học, bà ấy cho phí sinh hoạt, toàn bộ đều là nhờ nhờ vào việc làm thêm và tiền học bổng mà có được, thành tích của cũng coi như tệ, hàng năm đều có thể nhận học bổng. Hơn nữa tiền làm thêm, cuộc sống của Bách Khê cũng coi như tạm ổn, trôi qua vô cùng nhàng. Nhưng kể từ khi chấm dứt với tình , tiền lập tức chảy ào ào ra ngoài, túi tiền vốn có thể coi là đầy đủ lập tức trôi xuống.
      Vừa mới nạp học phí cho học kỳ cuối, túi của Bách Khê lập tức rỗng tuếch.
      Lam Tiểu Tuyết có suy nghĩ kì lạ, Bách Khê sau đại nạn nhất định có may mắn, cho nên tài trợ cho 50 đồng mua vé số.
      Ngoài trời, bông tuyết bay đầy, lâu hai người mới tìm thấy quầy vé số, lập tức tiến lên mua tận 25 tấm vé.
      Bách Khê lẳng lặng đổi vật phẩm trong tay nhận lấy 50 đồng, nhất thời biết gì.
      "Thôi, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu này, mình mời cậu ăn lẩu!" Lam Tiểu Tuyết nghĩa khí vỗ vai Bách Khê.
      "Cậu còn tiền?" Bách Khê biết, Lam Tiểu Tuyết cũng nghèo rớt mồng tơi, cũng khá hơn là bao.
      "Ai với cậu mình trả tiền, kêu tên đầu heo đó được sao." Heo - là biết danh Lam Tiểu Tuyết dành cho bạn trai của mình.
      "Đừng cả ngày gọi ấy là heo, ngày nào đó ấy bị tiểu tinh câu , cậu khóc thành heo cũng có người để ý."
      "Được rồi được rồi, đừng đến vấn đề này, vừa rồi mình có gửi tin nhắn cho ấy ăn hải sản, rốt cuộc cậu có ?" Lam Tiểu Tuyết vừa gửi tin nhắn vừa .
      ", dĩ nhiên !" Canh miễn phí và bánh bao chiến với hải sản, là heo cũng biết nên chọn thế nào!
      Đợi đến lúc hai người đến nơi ăn hải sản, qua hơn tiếng.
      Lam Tiểu Tuyết vừa thở hổn hển vừa giải thích lý do mình bị trễ. " nên trách em, xe bus hôm nay quá chậm, cuối cùng còn kẹt xe, em và Bách Khê phải chạy như điên mới tới được đây."
      Chư Tề khinh bỉ liếc mắt nhìn bạn mình, đến trễ là đến trễ, lấy cớ làm gì!
      "Về sau gặp chuyện như vậy, trực tiếp gọi cho , đừng với có tiền, trả cho em!"
      Bách Khê ngồi bên trong nghe xong lời này lại nhớ lại trước kia kết quả sau khi mình gọi cho Lý Thiên Viễn là bị mắng cho trận, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót.
      sợ biết phân biệt tốt xấu, chỉ lo so sánh.
      Bách Khê nghĩ, may mắn Lý Thiên Viễn trở thành quá khứ, nếu còn ngây ngốc để bị lừa!
      Còn chưa kịp buồn bã, Lam Tiểu Tuyết đột nhiên lôi kéo tay áo . "Mẹ nó, đó phải là Lý Thiên Viễn và người tình của ta sao!"
      Trong nháy mắt, Bách Khê rất muốn nổi nóng.
      Hôm nay là ngày xui xẻo gì vậy, lại có thể gặp hai người đó, ông trời muốn nhanh chóng làm mờ mắt sao!
      Mấy này, ở trong ký túc xá nghe người phụ nữ đó chuyện đương quá đủ rồi, vất vả mới ra ngoài được chuyến, kết quả lại thành như vậy, mấy người xem, có thể buồn bực sao?
      P/s: Chương đầu tiên ra lò, mọi người ủng hộ *cúi đầu*
      Last edited: 2/1/15
      Snow, Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 2: Công việc.

      Editor: Lin

      Bách Khê nhìn đôi cẩu nam nữ càng ngày càng tiến lại gần, trong lòng có chút rối loạn.

      Nhìn sắc mặt người đàn ông hồng nhuận, bộ dạng phơi phới, cũng biết những ngày này, ta sống rất thoải mái.Chia tay với , đối với Lý Thiên Viễn mà , có lẽ là quyết định đúng đắn.

      “Tên đàn ông cặn bã đó, cuộc sống trong những ngày này nhất định rất thoải mái.” Lam Tiểu Tuyết ghét ác như thù vừa cố gắng trừng mắt như muốn nhìn xuyên qua thân thể Lý Thiên Viễn, vừa hưởng thụ miếng tàu hủ mà Chu Kỳ đút cho mình.

      Ngược lại, Lý Thiên Viễn gì, nhưng Điền Phương Lệ lại bỏ qua được câu châm chọc này, sắc mắt nhất thời trở nên xấu .

      Điền Phương Lệ xoay đầu, khách khí phản bác. “ mới là đàn ông cặn bã, cả nhà đều đàn ông cặn bã.”

      Rất dễ để thấy, Điền Phương Lệ và Lý Thiên Viễn nhìn thấy đám người Bách Khê, chỉ là lên tiếng chào hỏi mà thôi.

      Lam Tiểu Tuyết xinh đẹp liếc mắt, đặt chiếc đùa trong tay xuống, khinh thường . “ xin lỗi, tôi là nữ, vĩnh viễn thể trở thành tên đàn ông cặn bã, nếu đợi đến lúc tôi cặn bã hãy .”

      “Tiểu Tuyết…” Bách Khê cảm thấy tình hình sắp khống chế được, vội vàng lôi tay áo của Lam Tiểu Tuyết. “Mặc kệ bọn họ.”

      Trước mặt mọi người, cũng muốn mất mặt vì đôi cẩu nam nữ này, căn bản vì bọn họ xứng.

      Điền Phương lệ vốn luôn tồn tại cảm giác mình thua , nhưng kể từ khi cướp được Lý Thiên Viễn từ tay Bách Khê, cả người như thay đổi, trở nên cũng kiêu ngạo. ra từ khi mới nhập học thích Lý Thiên Viễn, nhưng Lý Thiên Viễn lại thích Bách Khê xinh đẹp hơn, Điền Phương Lệ ghen tỵ suốt ba năm rưỡi, hôn nay cuối cùng cũng có cơ hội để lên mặt với Bách Khê, gần như nắm lấy tất cả thời gian Bách Khê ở ký túc xá để chuyện đương.

      Đoạn thời gian đó khiến Bách Khê vô cùng ghê tởm, nhưng lại có tiền để ở trọ bên ngoài, mặt khác lại cãi nhau với mình, cho nên thể nhịn những đợt bom thương do Điền Phương Lệ liên tiếp dội bên tai mình. May mắn tính nhẫn nại và thích ứng trời sinh của Bách Khê tương đối mạnh, lúc này cũng bị ép cho trở thành chứng trầm uất.dღđ。l。qღđ

      Sắc mắt Lý Thiên Viễn tự nhiên buông bàn tay đặt bên hông của Điền Phương Lệ, cười . “ đúng lúc, mấy người cũng ăn ở đây.”

      “Ừ.”

      Bách Khê miễn cưỡng nặn nụ cười. Cho đến bây giờ mới hiểu những người đàn bà chia tay nhanh chóng với bạn trai cũ, tìm ban trai mới, tìm cuộc sống mới ít ỏi cỡ nào, ít nhất Bách Khê thừa nhận được điểm này, tình cảm hơn ba năm, sao có thể quên là lập tức quên được.

      Có lẽ lâu nữa, vào ngày nào đó, thời gian từ từ hòa tan tất cả, nhưng bây giờ vẫn làm được.

      Sau khi Bách Khê ừ tiếng, khí đột nhiên trở nên xấu hổ,Chu Kỳ phát điên, câu. “Có muốn ăn cũng ?”

      Vừa mới xong, Chu Kỳ lập tức ôm lấy đầu gối gào lên. “A! Đau quá!”

      Điền Phương Lệ khinh thường cười lạnh tiếng, lôi kéo tay của Lý Thiên Viễn rời .

      Hai người còn chưa xa nghe thấy giọng oang oang của Lam Tiểu Tuyết. “Cái người đầu heo này, muốn đối đầu với em phải , ngồi ăn cũng bàn với hai người đó có phải rất ghê tởm chứ!”

      Chu Kỳ bị bạn ác độc đạp cái, uất ức che chỗ đau. “ quên rồi chứ sao… em thể cầu quá cao về trí nhớ của .”

      “Sao lại chịu quên ăn cơm chứ!” Lam Tiểu Tuyết thấy dáng vẻ chịu thua kém của vô cùng giận dữ, mỗi lần làm sai đều là câu này, nhớ ăn nhớ việc gì!

      “Được rồi, Tiểu Tuyết, cậu giọng chút.” Bách Khê bất đắc dĩ che trán. “Buổi tối mình còn phải về ký túc xá, có vẻ như Điền Phương Lệ lại gọi điện thoại chuyện ghê tởm đến nửa đêm.” , mỗi ngày nghe hai người bọn họ chuyện đương, trái tim thuỷ tinh biến thành kim cương, mà thái độ của Bách Khê lúc đầu là căm hận đến tận xương tủy biến thành nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      đến cơm còn ăn được, sao còn có thể rảnh rỗi tình ái.

      “Cũng biết là vậy, nhưng thấy nàng cũng nhàm chán, thời gian lâu rồi, vẫn còn như vậy.” Lam Tiểu Tuyết vớt thịt trong nồi ra ngoài, nửa cho Bách Khê, nửa cho Chu Kỳ, mặc dù thường mắn Chu Kỳ là tên đầu heo nhớ chuyện gì, nhưng thực tế vẫn luôn đối xử tốt với Chu Kỳ.

      Chu Kỳ vừa thấy thịt cũng kêu nữa, lập tức vui vẻ ăn, vừa ăn vừa nghe hai người bạn thân chuyện, thỉnh thoảng lại chen câu vào.

      “Ý định của mình là tìm công việc, tốt nhất là bao ăn bao ở, như vậy mình có thể trực tiếp dọn ra khỏi ký túc xá.” Bách Khê lập kế hoạch cho tương lai của mình, cảm giác việc cấp bách nhất của này là thoát khỏi đạn pháo của Điền Phương Lệ, để có thể có giấc ngủ ngon.

      Đầu tiên Lam Tiểu Tuyết gật đầu cái, sau đó lại phản ứng chậm nửa nhịp trợn to hai mắt. “ phải cậu muốn làm nguyên cứu sinh ở sao? Cứ bỏ qua như vậy?”

      Nhắc tới mục tiêu từng khiến cố gắng phấn đấu, Bách Khê cảm thấy nước mắt cả mình có chút chịu chế của mình.

      “Cậu bị ngốc à, bây giờ đến cơm mình còn có mà ăn, còn cái gì mà du học nước ngoài, nằm mơ giữa ban ngày.”

      “Bách Khê, cậu đừng chán chường như vậy được , thành tích học tập của cậu cao như vậy, xuất ngoại rất lãng phí tài năng, cậu biết !” Lam Tiểu Tuyết có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng cũng biết, với tình trạng bây giờ của Bách Khê, ra nước ngoài du học, là đầm rồng hang hổ. Cuối cùng chỉ có thể thở dài . “Nếu nhà mình giàu tốt.”

      Bách Khê phiền muộn ngồi chọn lựa thức ăn trong nồi, nhưng vẫn tìm được thứ mình muốn, mờ mọt đặt đũa xuống, đôi mắt vô hồn . “Nếu cậu là thiếu gia nhà giàu,mình lập tức gả cho cậu.”

      “Phì… hai người đùng có như vậy được , mình còn ở đây!” Chu Kỳ ràng .

      Lam Tiểu Tuyết bị chọc, cười ra tiếng, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút.

      Chờ Chu Kỳ ăn xong đồ ăn trong miệng, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, như nghĩ tới điều gì đó.

      Lam Tiểu Tuyết nhịn được . “ đừng vỗ, càng vỗ càng đần làm sao đây!”

      “Đây phải vì vừa nhớ đến chuyện tốt sao, Bách Khê,có phải gần đây cậu rất thiếu tiền , mình có công việc từ trời rơi xuống cậu có muốn làm ?” Chu Kỳ đắc ý .

      “Công việc từ trời rơi xuống?

      Lam Tiểu Tuyết Bách Khê nhìn nhau, cũng biết trong hồ lô của Chu Kỳ bán loại thuốc gì.

      “Mình có người em, gần đây xảy ra tai nạn xe cộ, bị ngã gãy chân phải ngồi xe lăn, ba mẹ cậu ta bận rộn làm ăn nên muốn tìm bảo mẫu đến chăm sóc cuộc sống của cậu ta, nhưng người em này của mình lại rất phiền phức khó hầu hạ, đến nay cũng sa thải gần năm sáu người hầu rồi, người bảo mẫu đến chăm sóc cậu ta thời gian ở đó lâu nhất là ngày bị đuổi về, sau đó ba mẹ cậu ta ra phí vạn tệ để thuê bảo mẫu, dù cậu có ghét bỏ công việc bảo mẫu cũng nên thử xem chút, dù sao nhà cậu ta cũng rất nhiều tiền mà có chỗ tiêu.”

      “Ý cậu là muốn mình giả làm bảo mẫu ngày để lừa tiền?” Bách Khê có chút hiểu được tại sao Chu Kỳ lại đây là công việc từ trời rơi xuống.

      Công việc ngày, cho vạn tệ, đây phải từ trời rơi xuống là gì!

      Bách Khê cũng quan tâm cái gì vấn đề đạo đức rồi, dứt khoát hai chữ: “Mình !”

      “Hai chứ này rất dễ khiến người khác hiểu lầm cậu biết , cái là tên gọi tắt của mình, cái đại diện cho lựa chọn của cậu.” Chu Kỳ đột nhiên nghiêm túc .

      Lam Tiểu Tuyết, Bách Khê: “…”

      Cuối cùng Bách Khê cũng hiểu tại sao sau khi Lam Tiểu Tuyết quen với Chu Kỳ,tính tình ngày càng nóng nảy, có người bạn trai như vậy, nóng nảy đúng là rất khó. Nhưng Bách Khê thấy trước mắt Chu Kỳ tìm được công việc từ trời rơi xuống này, cho nên cũng so đo nhiều như vậy.

      “Ý của mình là công việc tốt như vậy, cậu nhanh nhanh liên lạc cho mình .”

      Chu Kỳ lại vỗ đầu lần nữa. “Ồ! Lần này hiểu rồi!”

      Vẻ mặt của Lam Tiểu Tuyết như chỉ tiếc luyện sắt thành thép, nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Kỳ. “Heo!”

      Chu Kỳ lật tìm điện thoại di động mờ mịt ngẩng đầu. “Gọi làm gì?”

      Bách Khê vội vàng kéo Lam Tiểu Tuyết nóng nảy. “ có việc gì, có việc gì, cậu nhanh liên lạc cho mình .”

      Khoảng năm phút sau, Chu Kỳ tìm được số liên lạc của người em đó cho Bách Khê rồi, thuận tiện gọi điện thoại cho ba mẹ chàng kia.

      “Vừa khéo, ngày mai bác trai bác phải công tác, lo trong nhà có ai chăm sóc Đỗ Khang, kết quả lại có người từ trời rơi xuống.” Chu Kỳ cúp điện thoại, cười sáng lạn.

      Bách Khê nghe được cái tên này, có chút nhíu mày.

      Đỗ Khang…

      Cái tên này, cảm giác như từng quen biết, nhưng lại nhớ nổi rốt cuộc đó là ai.

      “Ai, đúng rồi, Đỗ Khang phải là đội trưởng đội bóng rổ của cậu ở trường sao! Là truyền thuyết của học viện kinh tế!” Lam Tiểu Tuyết lập tức nhớ được Đỗ Khang là ai.

      phải háo sắc, mà là vì danh tiếng của Đỗ Khang quá lớn, từ sáng đến tối đều có người đến trước mặt Đỗ Khang thổ lộ. Chỉ cần Đỗ Khang xuất trong trận đấu bóng rổ, bãi tấp nhất định tập nạp cổ động viên là những người hâm mộ. ra điều khiến Lam Tiểu Tuyết câm nín là, trong trường, Đỗ Khang còn có hẳn cồng đồng người hâm mộ.

      “Lại là ta?” Bách Khê có chút ngoài ý muốn. “Nếu như là ta, sao trong trường lại có chút tin tức nào?” Theo lý thuyết, nhân vật nổi tiếng như vậy bị tai nạn xe cộ, đó phải là tin tức mà toàn trường đều biết sao.

      Chu Kỳ đột nhiên bất mãn với nhiệt tình của bạn , bĩu môi . “Đám người hâm mộ phong tỏa tin tức chứ sao.”



      Trong lòng Bách Khê đột nhiên có loại dự cảm lành.

      chuẩn bị hãm hại người khác, cuối cùng đó lại là tên vô cùng hung tàn!

      Chỉ vì đồng nhân dân tệ xinh đẹp, chỉ có thể nhắm mắt tiến lên. Suy nghĩ lạc quan chút, cũng chỉ có ngày mà thôi, chỉ cần kiêu căng, đám người hâm mộ đó tuyệt đối biết!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 3: Đỗ Khang.

      Editor: Lin

      Sau khi Chu Lỳ đưa địa chỉ cho Bách Khê, lập tức mang bạn kiêm bạn thân của Bách Khê ra ngoài dạo chơi rồi.

      mình Bách Khê phần đường dành cho người bộ hồi, vừa vừa nghỉ, dạo lung tung có mục đích gì.

      ra số việc vẫn với Lam Tiểu Tuyết, gửi đơn học nghiên cứu sinh ở rồi, hơn nữa cũng nhận được offer, thậm chí nhà trường cũng đồng ý chu cấp phần học bổng. Phần học bổng này khác gì viên than sưởi ấm Bách Khê trong những ngày đông, nhưng nó cũng chỉ đủ để chi trả học phí cao ngất ngưởng của ngôi trường đó.

      Đối với Bách Khê mà , học đại học A luôn là ước mơ của , nếu là tháng trước, nhất định chút do dự lựa chọn học.

      Mà bây giờ, rút lui.

      Thậm chí còn nghĩ đến chuyện vay, sau đó giảm khẩu phần ăn trong khóa làm nghiên cứu sinh ở nước , nhưng ngân hàng sao có thể cho người trẻ tuổi có gì cả như vay tiền.

      Bách Khê thừa nhận, cuộc sống có đôi khi cũng rắc rối như thế.

      Nhưng cũng may, ông trời hoàn toàn bỏ rơi , nếu như ngày mai tất cả đều tiền hành thuận lợi, có thể có được vạn nhân dân tệ tiền mặt.

      vạn đồng, có rất chuyện có thể thay đổi, chừng có thể dùng khoản tiền đó làm chút buôn bán góp đủ tiền sinh hoạt phí !

      Hy vọng luôn đầy tràn, thực tế lại rất ảm đạm.

      Rạng sáng ngày hôm sau, Bách Khê thay quần áo sạch, vì Chu Kỳ cho biết, Đỗ Khang là người mắc bệnh sạch .

      Vì để Đỗ Khang chán ghét, nhất định mặc quần áo sạch .

      Ôm trong lòng 50 đồng cuối cùng, Bách Khê đến nhà của Đỗ Khang.

      Căn cứ vào lời của Chu Kỳ, nhà Đỗ Khang có rất nhiều tiền, cho nên bách Khê cho rằng Đỗ Khang hẳn là ở những tòa biệt thự cao cấp trong thành phố. ngờ theo địa chỉ, chỉ đến căn chung cư bình thường.

      Bách Khê vô cùng hoài nghi có phải người tên Chu Kỳ đó lừa mình, nhưng có Lam Tiểu Tuyết ở đó, cậu ta hẳn cũng có lá gan to đến như vậy.

      Cốc cốc cốc…

      Bách Khê đứng ở trước cửa gỗ hồi đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm túc, nếu Đỗ Khang ngồi xe lăn, hơn nữa ba mẹ ta cũng có ở nhà, vậy ai thay mở cửa?

      Vấn đề này nhanh chóng đươc giải đáp, vì cánh cửa trắng xanh được mở ra, mà trước mặt Bách Khê là con mèo mập ngồi liếm móng vuốt.

      “Con mèo này thông minh,lại biết mở cửa!” Bách Khê tự chủ được kinh ngạc .

      giọng lạnh lùng truyền đến phá hư khí tốt đẹp trước mắt. “Vì quá đần, biết thế giới này có hộp điều khiển cửa.”

      “Meo meo…” Con cá ngỡ ngẩn của nhân loại…

      Con mèo khinh bỉ liếc nhìn cái, lập tức chạy vào trong ngực chủ nhân của nó.

      Bách Khê bị những lời này làm sặc đến sắc mặt đỏ bừng, muốn phản bác, vừa nâng tầm mắt lên ngây ngẩn cả người.

      sai, là ngây ngẩn cả người.

      Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, có lẽ ý nghĩa là vạn kiếp bất phục.

      biết, trong cuộc sống như thế nào lại có thể tồn tại gương mặt hoàn mỹ như vậy, chỉ khoảng thời gian, Bách Khê lập tức đánh đổ quan điểm về cái đẹp của mình.

      Từng thừa nhận mình là người dễ mất chế, nhất định là do chưa gặp gương mặt đủ xinh đẹp.

      Từ hôm nay trở , Bách Khê quyết định liệt những lời của người này vào thiên tài.

      Nhưng mà thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau giới tuyến mà thôi, giữa thiên sứ và ác quỷ, cũng chỉ kém nhau chữ.

      Người đàn ông đó . “Cố ý mặc bẩn thỉu như vậy, vì số tiền vạ tệ đó mà đến sao.”

      Bách Khê có chút phản bác được, chỉ vì lời của người đàn ông này là , nhưng vẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.

      “Xin lỗi, tôi là người nghèo, chỉ có quần áo cũ như vậy để mặc.” Bách Khê ngừng hô hấp cố gắng làm dịu lại những cảm xúc tuôn trào trong lòng mình, cố gắng lên lý do, khiến mình lạnh lùng mạnh mẽ hơn chút.

      Đỗ Khang bày ra vẻ mặt xem thường. “Tùy .”

      Bách Khê cố ngăn chặn lửa giận của mình, tự với mình trước mặt người nửa tàn phế vì tai nạn xe cộ, thể bắt nạt những kẻ yếu. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể lựa chọn kiên cường chút rời khỏi cái phòng này, mặc dù rất tiếc vạn tệ, nhưng điều kiện tiên quyết của hi sinh lòng tự trọng của mình.

      “Xin lỗi, tôi cảm thấy suy nghĩ của và của tôi rất khác nhau, tôi có thể nhận công việc này được rồi.” Dứt lời, Bách Khê xoay người muốn rời . Vậy mà chuyện này lại xảy ra bước ngoặt, vì người đàn ông xem ra là ai bì nổi này lại mở miệng giữ .

      “Nhưng bây giờ tôi có cách để đặt tiền trước mặt , biết có đồng ý .”

      là giữ lại, nhưng trong giọng lại có chút ý muốn giữ lại, vì bản thân Đỗ Khang như ông vua ngồi cao, ra hiệu lệnh bố thí cho thiên hạ. Nhìn từ điểm này, Đỗ Khang và con mèo thích bắt nạt loài người trong ngực có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau cách kỳ diệu.

      Bách Khê cho rằng mình
      thèm quan tâm mà xoay người rời , lại là gấp gáp xoay người : “Cách gì?” thượng đế, xin người hay tha cho người phụ nữ nghèo đến điên rồi này, dù sao trong người cũng chỉ còn 40 đồng.

      Sau khi xong câu đó, Bách Khê cảm thấy khóe miệng Đỗ Khang mơ hồ xuất nụ cười, bên trong có chút khinh miệt, nhưng lại vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ.

      Đỗ Khang , “Chăm sóc tôi bốn tháng.” Bình thường khi mở miệng chăm sóc tôi, người ít nhiều cũng có thái độ khiêm nhường, nhưng Đỗ Khang lại .

      Xe lăn của giống như ghế của vua, sau đó ngồi ghế ra bất kì câu nào, đều là chân ý thể xóa nhòa, cũng thể nghi ngờ.

      Tren đời này, người có thể việc chăm sóc mình giống như phục tùng mình, Bách Khê nên vì chút lòng tự trọng của mình mà cự tuyệt phần công việc này, sau đó dùng phòng cách như đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của mình mà cảm động vai nam chính.

      Nhưng đáng tiếc, Bách Khê chỉ là người phàm trần mà thôi, cho nên điều thốt lên là … “ tháng bao nhiêu tiền?”

      Đỗ Khang nhìn Bách Khê cái sâu, sau đó trả lời: “Bao ăn bao ở tháng vạn.”

      “Tiền lương khiến người ta rất động lòng, khi nào tôi có thể bắt đầu?” Bách Khê chút do dự, lặp tức đồng ý.

      Đây là điều kiện hết sức phong phú, mặc dù khi tiếp nhận công việc này phải chịu đựng người đàn ông ngạo mạn đến tận cùng này những bốn tháng, nhưng Bách Khê lại có thể nhận được bốn vạn tiền công, thời gian nhập học trường đại học A là tháng mười, mà bốn vạn này là cơ hội cuối cùng của Bách Khê. thế giới này, người chịu khôm lưng trước năm đấu gạo tất nhiên đáng giá coi trọng, vậy mà phần lớn trong chúng ta lại sống cuộc sống bận rộn trong cõi trần, mỗi ngày đều vì sinh tồn mà bôn ba mệt nhọc.

      Bách Khê có lúc hạnh phúc nghĩ, bây giờ còn trẻ, có tư cách phấn đấu vì ước mơ của mình.

      Đỗ Khang gật đầu, sau đó chỉ bản hộp đồng bàn, “Đây là hợp đồng tôi đánh ra trước khi tới, bên trong là những nhiệm vụ cần thực và quyền lợi.”

      “Tôi có thể ra điều kiện với bản hợp đồng này sao?” Bách Khê cẩn thận nhìn bản hợp đồng, cảm giác có lẽ nên tranh thủ chút quyền lợi cho mình.

      “Có thể.” Bách Khê còn chưa kịp vui mừng, lập tức nghe Đỗ Khang nhanh chậm . “ có thể nêu ra quyền lợi, mà tôi cũng thu lại những quyền lời vốn có trong điều khoản.

      Trong nháy mắt, Bách Khê hiểu, cách khác, coi như lên dị nghị, người đàn ông này cũng cân nhắc.

      Trong mười phút ngắn ngủi Bách Khê cảm giác mình hoàn toàn bị Đỗ Khang đánh bại, hơn nữ còn thua hoàn toàn triệt để. Nhưng đến cuối cùng vẫn đặt bút ks xuống bản hợp đồng, chỉ vì những điều khoản Đỗ Khang định ra trong bản hợp đồng này rất công bằng.

      Khi nào dọn nhà?” Đỗ Khang nhìn chằm chằm vào mắt Bách Khê .

      Bách Khê hơi sửng sốt, lúc sau mới phản ứng được. Đỗ Khang cái gì vậy, suy nghĩ chút cũng phải, phải chăm sóc người hai chân tiện, ở cùng ta là chyện nhất định. Cho nên, ngày Đỗ Khang hoàn toàn khôi phục, Bách Khê mới có thể rời khỏi nơi này.

      Ký túc xá là nơi có bất kỳ hoài niệm nào, cho nên Bách Khê lập tức : “Ngày mai được ?”

      Ngoài dự đoán, nhưng Đỗ Khang vẫn ngại chậm, “Tối hôm nay cứ ở đây, phòng tôi dọn dẹp xong.”

      Bách Khê sao cả gật đầu, dù sao hành lý của cũng nhiều, thu dọn đơn giản là được rồi.

      Vừa nghĩ đến việc có thể thoát khỏi bom công kích thương của Điền Phương Lệ, tâm tình Bách Khê bị Đỗ Khang làm cho bực bội lập tức sáng sủa, ngay sau đó thấy mặt than của Đỗ Khang cũng thuận mắt hơn nhiều.

      “Tôi có vấn đề muốn hỏi chút?” Bách Khê nghi ngờ hỏi.

      .” Đỗ Khang cũng ngẩng đầu, chỉ chuyên chú vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo người.

      Bách Khê lấy dũng khí : “Tôi nghe Chu Ký là người rất hay bắt bẻ, đuổi rất nhiều bảo mẫu, sao có thể biết được có thể chịu được tôi?”

      thực tế, là sinh viên đại học, trường cũng có thứ gì nổi bật, thậm chí Đỗ Khang còn biết có thể nấu cơm hay ký hợp đồng, người đàn ông này suy nghĩ cái gì vậy.

      Đối mặt với chất vấn của Bách Khê, khóe môi của Đỗ Khang giương lên, im lặng mỉm cười: “Nếu như tôi sa thải , vẫn có ước phí vạn tệ như cũ.”

      Bách Khê: vấn đề như vậy phải lại trở về lúc ban đầu rồi sao?

      Như vậy phải chịu đựng lời ác độc của Đỗ Khang để làm việc hay là chọc cho Đỗ Khang vui, nhận được ước phí chạy lấy người đây?
      Last edited: 4/1/15
      Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 4: Dọn nhà.

      Editor: Lin

      Ký túc xá 605, khí có gì đó đúng.

      Hôm qua, sau khi Điền Phương Lệ hẹn hò với bạn trai trở về, vẻ mặt có gì đó vui, hai chị em trong phòng cũng liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cầu nguyện trong lòng mang Bách Khê nhanh chóng trở về để dời lực chú ý của nàng này .

      giờ sau, cuối cùng Bách Khê trở lại, hai chị em trong phòng cùng thở phào nhõm. Mà khi họ cho là mình lại có thể tiếp tục xem vở kịch áp bức đó, Bách Khê lại bắt đầu dọn dẹp quần áo.

      gan lớn hỏi. “Bách Khê, cậu định giặt quần áo sao, mình cũng muốn .”

      Vẻ mặt trầm của Điền Phương Lệ trừng mắt liếc nàng đó cái, định gì đó, lập tức nghe thấy Bách Khê trả lời. “ phải, mình định dọn ra ngoài ở.”

      Bách Khê muốn ra ngoài ở!

      Tin tức này khiến những người trong ký túc xá kinh hãi, những rất nhanh tất cả đều bình tĩnh lại. Dù sao người cũng nhịn được việc người thứ ba luôn ở trước mặt chuyện thương với bạn trai trước của mình, Bách Khê có thể nhịn được lâu như vậy, vô cùng khó tin rồi.

      Ký túc xá lập tức yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy thanh do Bách Khê thu dọn đồ đạc, khí có vẻ cực kỳ quỷ dị.

      Điền Phương Lệ nhìn chằm chằm vào sống lưng của Bách Khê, trợn mắt nhìn hồi cũng khiến cảm thấy nhàm chán lập tức xông cửa ra ngoài.

      Ầm cái, thanh vang dội cả ký túc xá.

      nàng rồi, em trong phòng mới chuyện với . “Bách Khê, mình nghe cậu rất nghèo, nếu cậu nhịn được muốn dọn ra ngoài, mình còn có hai trăm đồng, cậu cầm dùng trước.”

      Bách Khê cảm động nhìn những em trong ký túc xá, trong lòng vô cùng ấm áp.

      Hai này luôn ở cùng với nhau như hình với bóng, quan hệ với Bách Khê cũng tính là tốt, nhưng đến thời điểm này, hai người quan tâm vẫn khiến Bách Khê cảm động.

      , trong ký túc xá, Điền Phương Lệ như vậy chính là cực phẩm, ra vốn lên là như thế. Bách Khê vốn cũng tuyệt vọng với tiền đồ thế giới này, những hôm nay cuộc sống lại cho chút ánh sáng

      mỉm cười . “ cần,… mình tìm được việc, bao ăn bao ở…” mặc dù làm bảo mẫu, nhưng được bao ăn bao ở rất đáng khen.

      Hai này nghe như vậy mới yên lòng, trấn an Bách Khê. “Vậy tốt, cậu là con ở bên ngoài mình cẩn thận chút, chú ý an toàn.”

      “Ừ, yên tâm, mình biết rồi.” Bách Khê cảm động gật đầu, khóe mắt hơi ửng hồng.

      ra họ cũng biết, là năm cuối rồi, cơ hội để ba người gặp nhau cũng còn nhiều lắm, có lẽ hôm nay từ biệt, là lần cuối cùng.

      Họ tạm thời quên khoảng cách lẫn nhau, ôm lấy nhau, từ lúc mới lần đầu gặp.

      Cuối cùng hai người giúp đỡ Bách Khê thu dọn đồ đạc, nhanh chóng thu thập số đồ đạc ít ỏi của Bách Khê vào trong hành lí.

      Trước khi chia tay, Bách Khê nhìn lại nơi chứa đầy những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời , Bách Khê vẫy tay với bạn cùng phòng, quay đầu về phương xa.

      “Chờ chút, Bách Khê!”

      Nghe được tiếng gọi của bạn cùng phòng, Bách Khê xoay người, lại phát hai người bạn cùng phòng mặc áo khoác chạy ra ngoài.

      có chút hiểu nhìn hai người, đây là ý gì.

      Hồng Nhược Hàm tiến lên vỗ bả vai Bách Khê. “Chúng ta ăn bữa cơm chia tay, sau này cũng biết còn cơ hội gặp nhau .”

      “Ừ!” Bách Khê gật đầu, hoàn toàn ném lời dặn dò của Đỗ Khang ra sau đầu.

      Ba vừa vừa cười trong sân trường vắng vẻ, Bách Khê hoàn toàn để mình hòa vào trong khí đó, những tâm tình tích tụ lâu cũng từ từ thoải mái.

      Bách Khê nghĩ, nếu như từ lúc bắt đầu vội vàng lời , có lẽ ba người họ trở thành như người bạn rất thân.

      Vì duy trì tình cảm với Lý Thiên Viễn, mất rất nhiều thứ, có thể là ít tiền bạc, còn lại là những tình bạn khó có thể đoán trước.

      Nếu như cuộc sống bắt đầu lần nữa, vậy tuyệt đối lựa chọn để tình chiếm hết thời gian học đại học của mình.

      Nhưng bây giờ điều này trễ.

      Bách Khê và hai bạn trong ký túc xá ăn bữa cơm chia tay, đồng hồ vừa chỉ mười hai giờ đúng, nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới mình quên mất Đỗ Khang còn có thể đói bụng.

      Trong nháy mắt, mặt trắng bệch, còn có thể tưởng tượng ra trong cái miệng của Đỗ Khang ra những câu độc nhất nào.

      Sau khi chào tạm biệt bạn cùng phòng, vội vàng xách cặp, chạy như bay đến trạm xe buýt, lại trơ mắt nhìn xe buýt số 612 rời .

      ủ rũ cúi đầu nhìn hành lý của mình, bắt đầu suy nghĩ mình có nên dùng 40 đồng còn lại để gọi xe. Dĩ nhiên nếu phải lúc nãy là bạn cùng phòng mời, chỉ sợ ngay cả tiền gọi xe cũng có.

      lúc này, chiếc Santana mới tinh đậu trước mặt Bách Khê, cửa sổ bị tài xế hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng giận quen thuộc.

      “Bách Khê, sao em lại ở đây?” Giọng của Lý Thiên Viễn mang theo chút vui mừng, hiển nhiên là Điền Phương Lệ có ở bên cạnh ta, cho nên ta mới có thể làm càn như vậy.

      Bách Khê cần ngẩng đầu cũng biết là người nào, giọng lạnh lùng. “Ở trạm
      xe buýt có thể làm gì."


      Lý Thiên Viễn trầm mặc hồi, Bách Khê nghĩ ta xa rồi, lại nghĩ rằng Lý Thiên Viễn xuống xe, mặc đồ Tây giày da đứng trước mặt mình.


      Bách Khê nhíu mày, " ngăn cản xe buýt."


      Lý Thiên Viễn thở dài, rất bất đắc dĩ : "Đừng như vậy được , biết em chán ghét , nhưng chúng ta có thể ngồi xuống chuyện chút ."


      Bách Khê im lặng liếc mắt, cảm thấy sau khi Lý Thiên Viễn theo Điền Phương Lệ, đầu óc chấp mạch ít, còn có thể ngồi xuống chuyện, cái gì chứ!


      "Em có gì để với , phiền đừng cản trở em, được , em có việc gấp." Ông trời phù hộ nhanh chóng cho chiếc xe buýt đến đây, nếu Bách Khê xác định mình có thể vì người đàn ông trước mắt này làm cho xúc động bắt taxi hay .


      người bên ngoài còn chưa tính, mỗi ngày ở trước mặt làm chuyện buồn nôn, quả là đáng ghét đến cực điểm.


      Lúc bắt đầu, Bách Khê cảm thấy chẳng qua Lý Thiên Viễn chỉ thực tế chút, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là tên ngu ngốc, ban đầu, mắt nhất định mù rồi mới coi trọng người này, còn bằng cái miệng độc của Đỗ Khang!


      Nhớ tới Đỗ Khang, nét mặt Bách Khê đột nhiên có chút tế nhị, phần là áy náy ngày đầu tiên làm trễ, mặt cảm giác mình lại có thể so sánh Đỗ Khang với Lý Thiên Viễn, có chút tế nhị...


      gương mặt có thể gây họa đất nước xuất trong đầu Bách Khê, khiến tự chủ được lạnh run người, Bách Khê nghĩ, lớn lên xinh đẹp quả nhiên là tốt nhất, khiến cho mọi người thể tức giận.


      Động tác rùng mình của Bách Khê rơi vào trong mắt của Lý Thiên Viễn, biến thành Bách Khê run rẩy trong gió lạnh cần cái ôm ấm áp, Lý Thiên Viễn suy nghĩ chút, lập tức kéo tay Bách Khê vào trong xe.


      " làm gì vậy! Mắc bệnh gì hả!" lạnh lại bị bất ngờ kéo , Bách Khê đứng vững, lựa lời, tức giận .


      Lý Thiên Viễn tưởng tượng nổi nhìn Bách Khê, ngờ lại ra lời thô tục: " ngờ thất tình lại đả kích lớn đến em như vậy." Bách Khê thừa dịp ta còn sửng sốt lập tức hất tay ra, lạnh lùng : " muốn nghĩ thế nào như thế thôi."


      thể ở phương diện nào đó, Lý Thiên Viễn thành công dồn Bách Khê vào đường cùng, thể bắt xe chạy .


      Nếu phải muốn Lý Thiên Viễn vẫn mơ mộng mình còn tình cảm với ta, Bách Khê muốn đanh đá, gắt gỏng dùng giày đánh vào mặt ta.


      từng lòng người đàn ông này, đó là điều thể nghi ngờ, nhưng sau đó, tức giận sớm thay thế vị trí của tình , mà vì sao Lý Thiên Viễn lại có thể chắc chắn, sau khi ta rời còn nhớ mãi quên.


      Đây là điều Bách Khê ghét nhất, từ đầu tới cuối, Lý Thiên Viễn vẫn cảm thấy ta.


      thực tế, tình rất mỏng manh, ngay từ lúc phát sau khi Lý Thiên Viễn ra ngoài rồi trở nên thay đổi, mà hôm nay còn có lời muốn , khiến tia tình cảm cuối cùng của cũng bị chặt đứt.


      "Bách Khê, biết em rất tức giận, nhưng em phải tin còn em, kể cả khi ở cùng chỗ với người khác."


      Bách Khê cười lạnh giơ điên thoại di động trong tay, "Có lẽ nên ghi lại những lời này của rồi cho Điền Phương Lệ nghe, đoán xem ấy như thế nào?"


      Lý Thiên Viễn ngẩn người, rất kiên định nhìn Bách Khê, " thể nào, biết em phải loại người như vậy."


      Ha ha! phải loại người như vậy!


      Nhìn người đàn ông này tự an ủi mình, dường như tin chắc nghi ngờ, cũng chút nóng vội.


      Nếu như trong điện thoại của Bách Khê có số điện thoại của Điền Phương Lệ, tuyệt đối bấm, để nàng kia nghe chút, người đàn ông nàng đoạt ngu ngốc đến mức độ nào.


      Đáng tiếc, vì sao ban đầu suy nghĩ gì mà xóa hết tất cả.


      thèm gì với Lý Thiên Viễn, cho nên khi chiếc xe taxi màu vàng cam xuất trong tầm mắt của Bách Khê, quyết định nhanh chóng đưa tay ra.


      Trước khi lên xe, Lý Thiên Viễn còn câu gì đó, đáng tiếc Bách Khê hoàn toàn nghe ràng.


      tại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, tốt nhất vĩnh viễn phải thấy hai người đó.


      "Tài xế, đến chung cư Lục Nguyên."


      "Được rồi."


      Cuối cùng, xe taxi chở Bách Khê xa, nhanh chóng bỏ Lý Thiên Viễn lại đằng sau.


      Nửa giờ sau, chiếc xe đậu trước chung cư Lục Nguyên, Bách Khê móc 40 đồng còn sót lại người mình để trả tiền xe, cố thả lỏng bước xuống taxi.


      Mẹ nó, tại chỉ còn 7 đồng, ai có thể cho biết phải kiên cường dũng cảm sống thê nào đây!


      Ai bảo có tiền, lại bốc đồng gọi taxi!


      "Cái đó.... tôi lập tức làm cơm."


      Đỗ Khang buông chiếc đũa trong tay, thản nhiên : "Chậm."


      Trong lòng Bách Khê nhất thời phát ra tiếng lộp bộp....
      Last edited by a moderator: 8/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :