1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      :050::050: chương tiếp theo KK bị thịt rồi nàng ạ
      Linh Sờ Tinh, sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 57: LẦN ĐẦU TIÊN


      tại Giang Phóng có nhẫn nhịn thế nào nữa cũng là người đàn ông khí huyết phương cương, nhìn cơ thể Kiều Kiều mảnh vải, lại tựa người mình, liền cúi xuống bế lên, ném tới giường lớn rộng rãi.


      Lập tức đè lên, mình nhiều năm giờ đây ngoan ngoãn nằm giường, mặc muốn gì được nấy, Giang Phóng cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Hôn mút bộ ngực sữa của , ngậm lấy nụ hoa đào, dùng sức hút cắn, giống như tìm được mỹ vị hiếm có đời, hôm nay bảo nhịn, từ từ nhấm nháp là có khả năng.


      Tay của rời bộ ngực đẫy đà, thuận da thịt trơn bóng xẹt qua bụng, vuốt ve rừng rậm, ngón tay thon dài chà sát, ngừng xoay tròn, trào ra cảm giác tê ngứa làm cho Kiều Kiều khẽ nâng thân.


      "Giang Phóng - -" , sao có thể hư hỏng như vậy chứ, sao lại làm như vậy.


      Nhìn hai mắt Kiều Kiều rưng rưng, kiều nhìn mình, Giang Phóng buông tay ra, lại lần tới ngực, hai tay nắn bóp bộ ngực sữa của Kiều Kiều, ép vào nhau, khe ngực sâu khắc ở giữa bộ ngực sữa trắng nõn như ngọc, hai đóa hoa đào mị tươi đẹp nở rộ. nhìn chớp mắt, ngón tay thon dài xỏ xuyên qua lại giữa rãnh sâu. đỡ "Đồ" của mình, thể chờ đợi được mà chen vào bộ ngực sữa của , qua lại mè nheo, thoải mái thở dốc, cảm thụ da thịt bóng loáng tinh tế gây cho thân rắn vui vẻ yên tâm.


      loạt động tác của làm cho Kiều Kiều bối rối.


      "... cần..." Nhìn gậy gộc tráng kiện ngực mình tùy ý đùa bỡn, tia sợ hãi tập kích vào lòng của Kiều Kiều. Nhìn "Đồ vật" nóng rực thô to và dài này, nghĩ đến chuyện lát nữa nó đâm vào trong cơ thể mình. Kiều Kiều cực sợ hãi.


      " cho phép cần, Kiều Kiều ngoan, chỉ cần em ngoan ngoãn, lập tức tốt thôi. Nghe lời, bảo bối, bảo bối tốt của , cả đời này thương em". Lật người Kiều Kiều lại, để nằm sấp ở giường, mông tròn trắng nõn cao cao nhếch lên, đối diện dưới háng của .


      Nhiệt độ trong phòng ngừng tăng cao, Kiều Kiều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Giang Phóng làm ra các loại động tác với .


      Đem thô to nhắm ngay khe vẫn còn khép mở kia, thẳng lưng cái, mạnh mẽ hữu lực đâm vào dũng đạo của . Trong cơn hoảng hốt bị đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt lã chã chảy xuống.


      "Ô ô, bắt nạt em, bắt nạt em ~ bại hoại, bại hoại ~" Kiều Kiều khước từ , muốn bò lên phía trước, ý đồ né tránh căn nguyên làm cho đau đớn. Giang Phóng sít sao bóp chặt Kiều Kiều, làm càn bắt đầu động.


      biết khóc, nhưng mùi vị của so với trong tưởng tượng còn muốn mất hồn hơn nhiều, làm cho cách nào buông ra. Nắm chặt mông của , " muốn động". Biết nghe lọt nhưng vẫn với . rút ra khỏi cơ thể , nhụy hoa của nhanh chóng hợp lại, thít chặt, lại xâm nhập, bị buộc nở rộ, nhụy hoa nặng nề chống đỡ. nức nở nghẹn ngào, đau kịch liệt và khoái cảm bén nhọn mâu thuẫn trộn lẫn với nhau, dù rút ra hay là đâm vào, đều vừa đau lại vừa thoải mái.


      hung hăng chạy nước rút, mỗi lần đâm vào tráng kiện cứng rắn đều xông tới sâu bên trong nhụy hoa phấn nộn của , nặng nề ma sát liên tục, hồi lâu, hồi lâu, cho đến khi Giang Phóng phun ra toàn bộ dục vọng của mình. Kiều Kiều được đặt lên giường.


      yếu ớt cuộn mình thành đoàn, như con mèo bị bỏ rơi, làm cho người ta trìu mến.


      Giang Phóng cảm thấy cực kỳ thoải mái, cho tới bây giờ chưa từng được thư thái như vậy, nếu như có thiên đường, vậy nhất định ở trong đó, cảm thấy bất kể là có gì cả biện pháp hình dung nội tâm của mừng như điên, nhìn tiểu bảo bối nho cuộn mình nằm bên. Giang Phóng kéo chăn qua, phủ lên hai người, rồi đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực.


      Ngoại trừ thân thể thoả mãn, cái loại cảm giác phong phú và được an ủi cũng là chưa bao giờ có, phảng phất, cả đời này Kiều Kiều đều là của .


      Từ phía sau ôm lấy ngoan ngoãn. biết Kiều Kiều cũng thích , nếu nhất định phản kháng. Bây giờ, đại khái chỉ kháng nghị hành vi thô lỗ của mà thôi.


      còn muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn này, cũng biết thân thể chịu nổi, dù sao vẫn còn là vị thành niên.


      "Kiều Kiều, em biết ? Em biết trong tim hạnh phúc như thế nào ? Khi trở về chúng ta đính hôn, khi trở về chúng ta liền đính hôn được ? Chờ tới khi em đủ tuổi kết hôn chúng ta liền kết hôn. Sau đó em sinh cho vài đứa , cục cưng vừa giống em lại vừa giống ". Giang Phóng nỉ non.


      Kiều Kiều giận nổi, trong lòng oán hận Giang Phóng biết săn sóc, quyết tâm để ý .


      Thấy Kiều Kiều vẫn quay lưng, nức nở mình, Giang Phóng rất đau lòng.


      "Bảo bối - - "


      " khi dễ em - -" Kiều Kiều oán hận.


      Quay người Kiều Kiều lại. Hai người đối mặt nhau, mặt Kiều Kiều vẫn còn nước mắt.


      " khóc, Kiều Kiều ngoan. Về sau đau. có chuyện gì". Đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực, Giang Phóng vỗ nhè , biết là mình hơi quá phận, thân thể trắng nõn của Kiều Kiều bị làm cho hồng hồng tím tím, rất nghiêm trọng.


      "Tiểu Kiều Kiều của , tiểu bảo bối của ".


      "Sau này phải đối tốt với em, cho phép bắt nạt em". Kiều Kiều tiếp tục nức nở.


      "Được, nhất định đối tốt với em, chỉ đối tốt với em".


      Nhớ tới mấy ngày hôm trước có xem qua sư tử Hà Đông rống, Kiều Kiều lầm bầm: "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép đối tốt với mình em, phải cưng chiều em, được gạt em. Đáp ứng với em chuyện gì, đều phải làm được. Mỗi câu với em đều phải tâm. cho phép gạt em, mắng em, phải quan tâm em. Lúc người ta bắt nạt em, phải là người đầu tiên tới giúp em. Những lúc em vui vẻ, phải vui vẻ cùng em. Còn lúc em vui, phải dỗ cho em vui vẻ. vĩnh viễn đều phải cảm thấy em là xinh đẹp nhất, trong mộng cũng phải mơ thấy em, ở trong lòng chỉ có em..." ( trích từ lời kịch《 sư tử Hà Đông rống 》 )


      Giang Phóng nghe thấy Kiều Kiều lầm bầm, mỉm cười: "Được, tất cả những gì em , em đều làm hết".


      Cùng lớn lên từ với nhau, mặc kệ có làm chuyện gì cũng đều nước chảy thành sông, dù Kiều Kiều hơi sợ, nhưng kháng cự Giang Phóng, giống như khi An Ny nghe được dùng tiền của Giang Phóng hơi giật mình, còn lại thấy gì cả, tập mãi thành thói quen.


      "Giang Phóng ~" phát ra Giang Phóng giống như lại nổi lên sắc tâm, Kiều Kiều vặn vẹo.


      Dù sao cũng là thiếu nam thiếu nữ khí huyết phương cương. Giang Phóng ôm Kiều Kiều lúc lại thấy mình có phản ứng.


      "Bảo bối, chúng ta lại tới lầm nữa ? Được ?"


      "Đau quá ~" Kiều Kiều oán hận.


      oán giận thành công, nghe được giọng mềm mại nhu nhu của , Giang Phóng thở dốc càng dồn dập, phản ứng của thân thể cũng lớn hơn.


      Cảm nhận được thô to của ép lên người .


      Tay to lớn của nâng đùi đẹp của Kiều Kiều lên. Tráng kiện phù tiếng lại cắm vào, tư thế nào làm cho gậy gộc của thâm nhập càng sâu trong thân thể Kiều Kiều.


      "Sâu quá..." Cảm giác hơi khó chịu làm Kiều Kiều nhếch cái mông tròn lên, để cho gậy gộc hơi rút ra chút. Mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ cúi đầu nhìn xuống rất kinh hãi. Vật kia còn nửa lộ ra bên ngoài. bất mãn hung hăng đâm vào, toàn bộ lút cán vào, đụng vào miệng tử cung, tràn ra khoái cảm mỏi nhừ căng trướng. điên cuồng và khí thế hung hăng xỏ xuyên qua thân thể , quan tâm ngó ngàng gì mà cứ thế đâm vào, hung hăng chà đạp nhụy hoa sâu bên trong. Xương mu của hai người ngừng xông tới đập vào nhau, cây cối rậm rạp bị cỗ xuân thủy nhuộm dính, bọt nước trong suốt theo động tác của hai người càng ngày càng nhiều.


      đêm này, Giang Phóng lăn qua lộn lại rồi lại lăn qua lăn lại, ban đầu Kiều Kiều còn có thể kháng nghị, thời gian lâu sau, cũng phản kháng nữa, tùy ý Giang Phóng làm loạn, cũng biết khi nào mình ngủ, khi nào mình mới được buông tha.


      Giang Phóng nhìn Kiều Kiềun ngủ thiếp vẫn yên ổn, đứng dậy nhìn thời gian, ân, xem ra ngày mai, , là hôm nay, thể ra ngoài chơi được rồi. Kiều Kiều mệt mỏi thành như vậy còn bắt chơi cũng thực tế.


      Nhìn Kiều Kiều ngủ say, Giang Phóng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Giang Viễn, báo dự tính ngày mai.


      Đến khi Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa là hai giờ chiều, lúc này Giang Phóng tỉnh, nhìn qua giống như rất nhàm chán, dựa đầu giường, lật xem những tạp chí mà Kiều Kiều mua.


      "Tỉnh?"


      "Vâng".


      Kiều Kiều nhìn Giang Phóng, trong nháy mắt hơi thẹm thùng. Nhưng lập tức lại chấn định, có gì mà phải ngại. Hai người cũng đều làm chuyện gì gì kia!


      "Đói bụng ? lấy đồ ăn cho em". Giang Phóng tỉnh lại lúc chuông báo mười giờ sáng kêu lên, chỉ thấy Kiều Kiều vẫn ngốc ngếch ngủ say biết gì. liền gọi điện cho tổng đài, thông báo tới nhà hàng, muốn đặt bữa sáng mà Kiều Kiều thích ăn.


      Kết quả là Kiều Kiều mãi vẫn chịu tỉnh, thấy bữa sáng nguội lạnh hết rồi, Giang Phóng lại thông báo đặt suất nữa, đây là suất thứ ba rồi, chốc lát đồ ăn được đưa tới, Giang Phóng thử chút, liền bưng tới cho Kiều Kiều.


      "Mau, ăn chút ".


      Thấy Giang Phóng giơ cái muỗng lên đút cho , Kiều Kiều lại đỏ mặt lần nữa, sao thế?


      " cần, em tự ăn!"


      Vuốt lại tóc ngắn hơi rối cho Kiều Kiều, Giang Phóng cười: "Em còn sức nữa cứ để cho chồng em phục vụ em chút ? Được ? Vở của ?"


      "Biết em mệt mỏi mà hôm qua còn làm loạn lâu như vậy" Kiều Kiều cũng mặc Giang Phóng đút , uống ngụm cháo. Thuận tiện còn liếc mắt nhìn cái, đây phải là gì gì kia thiếu nữ vị thành niên sao? Mặc dù, cũng phản kháng.


      "Mau, lại ăn miếng nữa". Giang Phóng cười.


      Đút Kiều Kiều ăn hết cháo, Giang Phóng lại ôm Kiều Kiều tắm rửa. Giờ Kiều Kiều rất sợ . "Em tự tắm được, nếu mấy ngày em đến đây cũng đừng nghĩ chơi, ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng hầu hạ ".


      Thấy Kiều Kiều như vậy, Giang Phóng cười hắc hắc. Thu móng vuốt của mình lại. dám cam đoan định lực của mình.


      "Vậy được, ở ngoài, em tắm trước , tắm xong bảo ".


      Nhìn những vệt xanh xanh tím tím lấm tấm người mình, Kiều Kiều thở dài, người này điên rồi sao? Nước nóng phun xuống, Kiều Kiều thấy cái mông của mình hơi đau, nghiêng người nhìn thử, ô ô, là là chó sao? Cắn sâu thế này, từ dấu răng thâm tím mông là có thể thấy được.


      Nhìn hồi, Kiều Kiều thấy mình rất thảm khi phải hầu hạ vị chủ nhân như vậy, muốn lăn chết sao! Dấu tay, dấu răng... còn có thể cầm thú hơn được nữa ?


      Tắm qua lượt, Kiều Kiều gọi Giang Phóng vào, phải là yếu ớt muốn tự mình ra mà là chân mềm nhũn. Ô ô ~~~~


      "Giang Phóng, hôm nay chúng ta ra ngoài, bọn họ tới gọi cửa chúng ta sao?" Kiều Kiều đột nhiên nhớ tới chuyện này.


      " có, sáng sớm nay nhắn tin cho tiểu Viễn rồi, cho nó biết, chúng ta phải nghỉ ngơi ngày, ngày mai mới chơi. biết bọn bọn họ có ra ngoài , lát nữa gọi cho họ". Giang Phóng vừa vừa xoa bóp bả vai cho Kiều Kiều.


      "Ô ô, chúng ta ra ngoài, nhất định bọn họ đoán được nguyên nhân, ô, mắc cỡ chết mất".


      "Đứa ngốc, đoán được hay đoán được có làm sao đâu? Chúng ta vốn là đôi! sao, ngoan".


      "Đều tại bại hoại". Kiều Kiều kết luận xong nắm lấy tay của cắn cái. Cho cũng nếm thử mùi vị bị cắn.


      Kiều Kiều dùng sức nên tay Giang Phóng chỉ có dấu răng nhàn nhạt, " bỏ được ?"


      "Hừ, ai như , lòng dạ sắt đá. Ra tay độc ác với em".


      "Ha ha. Em cũng biết, lúc ấy khống chế được bản thân nha, thấy em ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc muốn gì được nấy, chỉ hận thể giết chết em". Giang Phóng lời thô tục .


      Kiều Kiều thấy như vậy lại đỏ mặt.
      Khủng Long, Nhiên Nhiên, 1620thuy14 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Khẩu vị nặng nhé ông a.....cắn mông...... luôn ý...... chờ được nàng rồi @Lục Nặc .........thương nàng wớ
      milktruyenkyLục Nặc thích bài này.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 58: BĂNG ĐĂNG RẤT ĐẸP


      Giang Phóng, Kiều Kiều chơi nên mấy người Giang Viễn cũng , ở trong khách sạn nghỉ ngơi ngày, khiến cho Kiều Kiều càng thêm xấu hổ. Nhưng thấy sắc mặt của mọi người vẫn bình thường nên Kiều Kiều cũng thở phào nhõm, biết Giang Phóng trước với mọi người rồi, Kiều Kiều là người da mặt mỏng, cho phép lung tung.


      Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân và Mân Giang chênh lệch nhau hơn mười độ đến gần hai mươi độ. Vừa tới nơi mọi người vào khách sạn, mặc dù có máy điều hoà nên khí rất ấm áp, nhưng mọi người cũng là biết bên ngoài rét lạnh. Khi ra ngoài, tự nhiên đều võ trang đầy đủ.


      Nhìn qua hướng dẫn du lịch An Ny của bọn họ là mặc ít nhất, còn Kiều Kiều là mặc nhiều nhất, áo lông màu vàng nhạt, mặc dù bắt mắt nhưng lại làm nổi bật lên dáng người Kiều Kiều.


      Vốn cách ăn mặc này của Kiều Kiều thấy nhắn đáng , nhưng Giang Phóng tinh mắt, trông thấy cách đó xa có cửa hàng quần áo, trong tủ trưng bày là chiếc mũ gấu mèo đáng nên quyết định mua, giờ xem ra Kiều Kiều lại càng đáng xinh đẹp vô cùng. Còn có thể giữ ấm rất tốt.


      " Giang Phóng, đối với Kiều Kiều là tốt!" An Ny cảm khái.


      Giang Phóng này, cũng biết cấu tạo thế nào, đối với tất cả ngoại phái nữ trừ Kiều Kiều, bình thường đều rất ít , lãnh đạm ghê gớm. Quả nhiên, có phản ứng với An Ny.


      An Ny cũng thấy có gì. tiếp: " trai lạnh lùng!"


      Mọi người đều cười.


      Nhị Hắc trêu chọc: " trai lạnh lùng? Em thấy trước mặt Kiều đại tiểu thư, hoàn toàn là con cừu sao! Còn trai tàn khốc!"


      "Đồng chí Nhị Hắc, sao có thể nhìn ra chứ? Con cừu , em phải ?" Kiều Kiều liếc xéo Giang Phóng.


      "Ô ô u! Em là con cừu ? Sao thấy phải như thế chứ? Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, em cần phải cố ý bẻ cong !" Nhị Hắc duỗi ngón trỏ lắc lắc với Kiều Kiều.


      "Cắt, ngu ngốc". An Ny châm chọc.


      Kiều Kiều nghĩ, có phải khi còn bé Nhị Hắc thường xuyên bắt nạt An Ny hay nhỉ, lượng nhất định dẫn đến biến chất. Nghe cha An Ny, lão Phương cũng là người có chức vị cao nổi tiếng ở vùng này, nhưng nhìn An Ny xem, hoàn toàn là em ngây thơ! Khi chuyện kiêng nể gì, buồn vui đều biểu hết ra ngoài, những gia đình như bọn họ, phải là đều nên vui buồn lộ ra sao? phải đều là cái loại tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục sao?


      "Cắt, chấp em. Tiểu nha đầu ngốc ngếch". Nhị Hắc xong còn ôm Lăng Ngọc Yến mổ cái.


      An Ny thấy thế, sắc mặt càng thay đổi, lập tức hừ lạnh: "Ngựa đực. Ngu ngốc".


      xong xoay người sang chỗ khác, nhìn đám người Nhị Hắc.


      Lăng Ngọc Yến vẫn chỉ cười nhàng như cũ.


      Kiều Kiều thích điệu cười này của ấy, luôn cảm thấy rất giả tạo. Hơn nữa, người có tướng mạo xinh đẹp hào phóng như Lăng Ngọc Yến, cười như vậy chẳng đẹp chút nào, nếu như ấy vui vẻ cười to, chắc hẳn đẹp hơn?


      Dọc theo con đường này, Kiều Kiều có chú ý tới, Giang Viễn chưa từng mở miệng. Nhưng Giang Phóng lại để ý tới, nhìn thoáng qua em trai của mình. Giang Viễn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ chuyện gì.


      Trong mắt Giang Phóng lên tia kì quái, lập tức ôm Kiều Kiều vào ngực.


      An Ny mang theo đoàn người dạo khắp nơi, ở Cáp Nhĩ Tân cũng có nhiều nơi để vui chơi, còn băng đăng buổi tối xem mới đẹp.


      Kiều Kiều rất là mong đợi.


      Đợi đến khi bắt đầu xem băng đăng, Kiều Kiều sợ hãi than thở, là, đẹp rất đẹp.


      Các loại hình dáng băng đăng, còn có làm thành tòa thành, buổi tối người xem băng đăng rất nhiều, mọi người bàn bạc tốt, nếu như tách ra, tới cổng lớn chờ. Quả nhiên, được bao lâu mọi người bị tách ra. Kiều Kiều cũng quan tâm nhiều như vậy, lôi kéo Giang Phóng chạy khắp nơi nhìn ngắm.


      "Giang Phóng, là đẹp, là đẹp!" Kiều Kiều hoa tay múa chân.


      "Ha ha, ừ, em cẩn thận chút, mặt đất rất trơn".


      Kiều Kiều rất cẩn thận nên Giang Phóng lôi kéo .


      "Ha ha". Kiều Kiều biết Giang Phóng che chở cho , cũng quan tâm tới những thứ kia, liều lĩnh lỗ mãng chạy tới chạy lui.


      Hai người hết sức vui vẻ.


      "A ~" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng thở ra hơi. Nhiệt độ bây giờ rất thấp, Kiều Kiều đùa giỡn với Giang Phóng.


      "Ai, Giang Phóng, nghe lúc Cáp Nhĩ Tân lạnh, nhổ ngụm nước xuống dưới đất liền biến thành cục băng ! biết là thiệt hay giả".


      " bé, cháu sai đâu, là đấy, lãnh thời điểm xác thực là như vậy." Bên cạnh có người chen vào .


      " ra là lạnh như vậy! Chú à, chú là người địa phương sao?"


      "Chú phải là người địa phương, nhưng chú ở chỗ này sinh sống vài chục năm rồi!" người kia cười hơ hớ trả lời.


      "Nơi này là đẹp, nhưng nếu để cho cháu ở đây lâu dài cháu , quá lạnh".


      "Ai u bé, thế này là gì đâu, lúc trước chú ở gần sông! sông Hắc Long Giang, cháu nghe qua sông ấy chưa? Chỗ đó ấy à, mới là lạnh. Khi chú đến Cáp Nhĩ Tân, cảm thấy nhiệt độ ở đây cao hơn. Thoải mái vô cùng đấy!" người kia giống như nhớ ra cái gì đó, cười ha ha.


      Kiều Kiều biết sông Hắc Long Giang, đó được xưng là nơi lạnh nhất, nghĩ tới ở đó còn lạnh hơn Cáp Nhĩ Tân rất nhiều, Kiều Kiều cảm khái: "Chú à, chú khỏe!"


      Người kia cười ha ha.


      Chào người kia xong, Kiều Kiều và Giang Phóng tiếp tục dạo, cho đến khi chơi hết, hai người mới tới cửa tập hợp cùng mọi người.


      đường trở về, lái xe đem điều hòa trong xe mở to, Giang Phóng lấy mũ gấu mèo của Kiều Kiều xuống, áo khoác cũng cởi ra.


      "Chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, rất dễ bị cảm, em cởi hết ra ".


      "Vâng"


      "Giang đại thiếu gia, đúng là rất cẩn thận. Nếu ai biết, còn tưởng rằng Kiều Kiều là bạn , còn là cha ấy đấy!" Nhị Hắc lại xuất .


      "Cắt" Đây là giọng của Kiều Kiều, chính mình săn sóc, còn ưa người khác săn sóc hả!


      An Ny cũng là liếc mắt nhìn Nhị Hắc.


      "Các đồng chí, chốc lát nữa đến tân quán, đêm nay phải ngủ ngon, ngày mai em lại mang mọi người chơi". An Ny còn rất ra dáng hướng dẫn du lịch.


      "An Ny à, chúng ta có thể đến nhà hàng Mã Điệt nhà em ?" Kiều Kiều đặt câu hỏi.


      từng nghe qua chỗ này rồi. Hắc hắc.


      "Chị muốn đến đó à, được. Em mang mọi người đến đó xem chút".


      Quả nhiên, rất nhanh mọi người đến khách sạn. Hơn mười giờ rồi, nhưng Nhị Hác lại kêu gào muốn đánh bài. Vốn Giang Phóng cũng muốn chơi, nhưng nhìn bộ dạng mệt nhọc kia của Nhị Hắc, cũng liền đồng ý. Dù sao mọi người đến đây là để chơi.


      Vốn đồng ý rồi, nhưng Giang Phóng lại nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Kiều Kiều trong ngực mình, kiên quyết chơi nữa.


      Nhị Hắc buồn bực, cũng biết An Ny nghĩ thế nào, lúc này lại muốn chơi, Nhị Hắc thấy An Ny chịu chơi, cũng rất vui vẻ. Bốn người liền chạy xuống phòng bài bạc ở tầng dưới của khách sạn.


      Sắc mặt Lăng Ngọc Yến tốt lắm, suy nghĩ chút cũng theo.


      Giang Phóng mang Kiều Kiều lên lầu.


      "Sao lại chơi?" Kiều Kiều biết tại sao Giang Phóng đổi ý chơi.


      " muốn chơi, chẳng lẽ em muốn ở cùng em?"


      "Muốn".


      "Vậy đúng rồi".


      "Giang Phóng, giống ông chồng nhị tứ hiếu, ha ha".


      mông lại bị đánh cái: "em nha, rất nghịch ngợm. Đối tốt với em còn bị em chê cười".


      " đánh người"


      " chỉ đánh em, còn ăn em" Giang Phóng làm bộ muốn cởi quần áo.


      Kiều Kiều vội vàng xin tha. Hai ngày nay Giang Phóng cũng nghẹn lợi hại, nhưng có ý định tiếp tục đòi hỏi Kiều Kiều, tuy người trẻ tuổi thể khống chế nổi dục vọng của mình, nhưng mà Kiều Kiều có bao nhiêu mệt mỏi đều nhìn thấy.


      Đó là là vợ mình, dù sao cũng ăn quà vặt rồi, giờ kiềm chế chút . Hơn nữa, lần đầu tiên kia, mang áo mưa, Kiều Kiều còn chưa trưởng thành, cũng có lo lắng của mình.


      Ngày hôm qua muốn nhắc tới chuyện này, hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới. Cũng thừa dịp người khác có chú ý mua thuốc và áo mưa.


      "Kiều Kiều, cái kia, tối hôm trước mang cái kia, em còn , cái kia, cái kia - -" Giang Phóng cảm thấy nên lời.


      Nhưng Kiều Kiều lại hiểu, đúng vậy, là đứa đần độn, tại sao lại nghĩ tới chứ, , khi phải làm thế nào bây giờ?


      "Vậy - -" Kiều Kiều cắn môi nhìn .


      " mua thuốc. Cũng chỉ có thể để em ăn. xin lỗi, bảo bối". Giang Phóng đối với chuyện Kiều Kiều phải uống thuốc rất áy náy.


      " sao. Chúng ta còn . thích hợp mà! Em hiểu".


      Kiều Kiều ngoan ngoãn uống thuốc.


      Mặc dù uống thuốc, nhưng Kiều Kiều rất thoải mái. cảm thấy từng đợt buồn nôn, chạy đến buồng vệ sinh mở bồn cầu nôn, cơm tối ăn vào đều phun hết ra ngoài.


      Thấy Kiều Kiều khó chịu, mặt Giang Phóng trầm xuống.


      Đều do tốt.


      Rót nước nóng cho Kiều Kiều. Giang Phóng và dựa vào nhau xem tạp chí, thỉnh thoảng cái gì đó, hy vọng có thể giảm bớt khó chịu của , có điều sau khi phun hết ra, Kiều Kiều tốt lên rất nhiều.


      "Giang Phóng, em phun ra hết rồi, biết thuốc có ngấm . Hay em uống thêm hai viên nhé". Nếu như giờ có cục cưng, mất mặt ngược lại tiếp theo, mẹ cắt đứt chân mới là lạ.


      "Đừng uống, thuốc ngấm rồi, có chuyện gì". Giang Phóng nghĩ, đều phun ra hết, ngấm cái gì, nhưng lại muốn cho Kiều Kiều uống thuốc, ăn xong rồi khó chịu như vậy, cũng thể lại chịu tội.


      Nếu khi, khi có đứa , vậy cứ sinh , dù sao, nhà bọn họ cũng phải là nuôi nổi. có thể tự mình làm chủ.


      Kiều Kiều hơi thấp thỏm.


      Giang Phóng trấn an vỗ vài cái: " sao. Em uống được lúc rồi, nhất định là ngấm thuốc rồi. Sợ cái gì".


      "Ai, Kiều Kiều, hôm qua nhàn rỗi có việc gì làm mới đọc mấy quyển tạm chí kia của em, suy nghĩ, em phương bắc của chúng ta có rất ít loại hộ hình trang hoàng tinh xảo này. Nhìn những quyển tạm chí của em, thấy có vẻ cũng khá hay". ra Giang Phóng chỉ tùy tiện tìm đề tài, dời chú ý của Kiều Kiều. Nhưng hiển nhiên Kiều Kiều cảm thấy rất hứng thú .


      "Vâng, đúng vậy. Em cung thấy vậy, ở công ty hai tháng phải khởi động hạng mục mới phải sao? Có nghĩ tới đem chuyện này tham khảo qua ? ra, bên này của chúng ta cũng có phòng ở trang hoàng tinh xảo rao bán, nhưng tuy trang hoàng thực tế cũng chỉ là ở cấp phổ thông thôi, có gì đặc sắc. Vườn hoa Phượng Hoàng Sơn nếu con đường khu nhà cấp cao, như vậy dự án kế tiếp các các hoàn toàn có thể con đường này".


      "Ừ, chờ trở về suy nghĩ kỹ, vị trí nhà máy phân hóa học Mân Giang mặc dù bằng vị trí nhà máy trang phục, nhưng nếu hoạch định chút có lẽ khiến cho nó tốt hơn". Giang Phóng là người trời sinh để làm buôn bán, Kiều Kiều chỉ đơn giản ra ý nghĩ của mình, cũng ràng rành mạch nhưng Giang Phóng có thể suy ra ba, áp dụng vô cùng tốt.


      "Chồng em là giỏi nhất!"

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chỉ xót cho đồng chí GV........hazz.....lao vòng tay cuả chị già này đeeeee.........an ũi nào......khửa........khửa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :