1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 35: TẦN TỐ CẨM


      Kiều Kiều được ủy nhiệm làm phó học tập lớp ba năm nhất. Lớp trưởng là cái tên thứ hai, Hứa Phi. Ban đầu mọi người cho rằng Kiều Kiều nhất định làm lớp trưởng thế nhưng kết quả lại như vậy. Nhưng mọi người suy nghĩ chút, cảm thấy nếu Kiều Kiều làm phó học tập thích hợp hơn. Bởi vì nàng học tập trâu bò như vậy cơ mà. giáo Lâm có suy nghĩ của riêng mình, Kiều Kiều là học sinh nữ, hay phó học tập thích hợp với con bé hơn. Kể từ khi giáo Lâm dạy học cho tới nay, vẫn luôn cho học sinh nam làm lớp trưởng, cảm thấy lựa chọn như vậy mới co thể lam cho lớp học đoàn kết phát triển.

      Sau lần thi nàyHứa Phi và Kiều Kiều còn ngồi cùng bàn với nhau nữa , giáo Lâm giống người khác, chắc chắn để hai học sinh giỏi ngồi cùng bàn với nhau. Mà bạn ngồi cùng bàn mới của Kiều Kiều là Chu Vân Vân, cả hai người đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Cách làm của giáo Lâm chính là xếp nhưng người học giỏi với những người học trung trung, trung đẳng phối hợp với nhất đẳng.

      Kiều Kiều tạo thành thói quen tan học Giang Phóng đứng ở cổng trường đợi nàng, nhưng hôm nay rất kỳ quái, nàng nhìn thấy Giang Phóng đâu.

      “Di? Kiều Kiều. Hộ hoa sứ giả của cậu hôm nay tới hả?” Chu Vân Vân trêu chọc.

      Kiều Kiều cũng thấy kỳ quái, nhìn xung quanh.

      “Vân Vân, cậu trước , tớ đứng đây đợi, nhỡ ấy đến lại thấy tớ”.

      “Ừ, vậy cũng được”.

      Kiều Kiều chờ mãi cũng trông thấy Giang Phóng, nộ khí xung thiên. Nhưng khi suy nghĩ lại, có chút bất an lo lắng, sao Giang Phóng còn chưa tới? phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

      Kiều Kiều liền đến Phong Diệp.

      “Chú à, cho cháu hỏi chút, trường mình tan học rồi ạ?” Kiều Kiều hỏi chú bảo vệ

      “Ừ, tan rồi” thấy Kiều Kiều mặc đồng phục học sinh trường Dân Giang nhưng chú bảo vệ vẫn rất hòa nhã.

      Tan rồi?

      Kiều Kiều cứ thế đeo cặp sách về nhà, nàng hơi lo lắng cho Giang Phóng.

      “Kiều Kiều?” nam sinh gọi nàng.

      Di? Ai vậy? biết.

      Thấy nàng nghi hoặc, nam sinh giải thích: “ là bạn Giang Phóng, nó chưa với em phải ? tên là Vương Chu Châu, mọi người đều gọi là nhị Hắc. Hôm nay Giang Phóng học được chú Giang đón về rồi”.

      Di? Chú Giang tới đón sao? Có chuyện gì thế nhỉ?

      “Cảm ơn , vậy em trước”

      “Ừ”

      Kiều Kiều nghe Giang Hải Dương tới đón Giang Phóng nên yên tâm về nhà.

      “Tỷ tỷ”. bánh bao Kiều Mộc trông thấy Kiều Kiều vào cửa, vội vàng lao tới. Mặc dù Kiều Mộc mới ba tuổi, nhưng ra con bé chỉ vừa tròn hai tuổi thôi, Kiều mẹ tán thành chuyện đem con đến nhà trẻ cho nên quyết định sang năm mới đưa , theo lời của bà chính là, Kiều Kiều năm tuổi mới nhà trẻ, muộn như vậy cũng thấy kết quả học tập của con bé thấp?

      “Tiểu Mộc, tay em bẩn như vậy mà chạy tới đây ôm chị hả, ô ô ~ “

      Đồng phục học sinh của nàng đó!

      “Tỷ tỷ”. Từ trong túi quần của mình Tiểu Mộc móc ra khối đường đưa cho Kiều Kiều. A dua cười. Mặc dù nha đầu này tuổi còn , nhưng lại rất thông minh. Cả ngày quanh quẩn cạnh Kiều Kiều và Giang Phóng Giang Viễn. Cũng chọc được bọn họ tức giận. Rất biết xem xét thời thế.

      “Hôm nay Giang Phóng và Giang Viễn có đến đây ?” Kiều Kiều thả đường vào trong túi quần Kiều Mộc, từ khi thay răng, nàng liền khống chế bản thân ăn đường.

      có”. ra bánh bao nhổ tiểu Mộc rất đau lòng nhưng thấy tỷ tỷ cần đường của con bé cho nên con bé cười mắt tạo thành hình trăng lưỡi liềm.

      “Hôm nay Giang Phóng tới đón con sao?” Kiều mẹ hỏi.

      có, con thấy bạn học của ấy , chú Giang tới đón ấy về. Mẹ, con yên tâm, hay con sang đó chút xem xảy ra chuyện gì”

      ”.

      Kiều Kiều đặt túi sách xuống liền chạy sang Giang gia. Chìa khóa Giang gia nàng cũng có đấy.

      Kiều Kiều gõ cửa.

      “Bá” . Cửa được mở ra.

      Hai con mắt Giang Viễn hồng hồng , “Kiều Kiều, tới rồi à”.

      Tại sao Giang Viễn lại khóc?

      “Ừ, hôm nay Giang Phóng tới đón cho nên muốn tới xem chút”.

      Giang Hải Dương xuất ở sau lưng Giang Viễn, “Kiều Kiều à, mau vào ”.

      Ách. Kiều Kiều nhu thuận vào nhà.

      Di? Kia là ai thế?

      Giang Phóng đứng ở bên, con mắt cũng phiếm hồng, ngồi sofa, là đại mỹ nữ. Kiều Kiều chưa từng gặp qua.

      “Chào ”. Suy nghĩ lúc, Kiều Kiều vẫn chào hỏi.

      Đại mỹ nữ lãnh đạm khiêu mi nhìn thoáng qua Kiều Kiều, ừ tiếng. Sau nhìn về phía Giang Hải Dương.

      “Đây là Kiều Kiều, khi còn bé Giang Phóng Giang Viễn ở nhà của con bé. Tiểu phóng, con mang tiểu Viễn và Kiều Kiều chơi , cha với mẹ con chuyện chút”.

      Gì? Mẹ? Đại mỹ nữ này là mẹ Giang Phóng và Giang Viễn?

      Mặt Giang Phóng Giang Viễn giống hệt Giang Hải Dương, còn vị mỹ nữ kia mặc dù còn trẻ tuổi. Nhưng mà Kiều Kiều nghĩ tới, bà ấy lại có con lớn như Giang Phóng Giang Viễn. Bà ấy, đúng là trẻ hơn so với mẹ nàng?

      Thấy Kiều Kiều mở to mắt, Giang Hải Dương lại cười .

      “Kiều Kiều muốn ở chỗ này?” ông trêu chọc.

      có, có”. Kiều Kiều đỏ mặt. Nàng có, lôi kéo Giang Phóng, “Giang Phóng ca ca, thôi”. Ở trước mặt người ngoài, Kiều Kiều vẫn ngoan ngoãn gọi Giang Phóng ca ca, bộ dạng tiểu hài tử ngoan ngoãn.

      Nhìn thoáng qua mẹ của mình, Giang Phóng mở miệng: “Con mặc kệ cha thảo luôn cái gì, cũng quan tâm đến suy nghĩ của tiểu Viễn, tóm lại, con có mẹ”. xong liền lôi Kiều Kiều và Giang Viễn ra ngoài.

      Đại mỹ nữ nghe được lời của Giang Phóng, vẻ tỉnh táo xuất vết nứt, giật giật khóe miệng, muốn cái gì, cuối cùng lại thôi.

      Giang Viễn nhìn sắc mặt ca ca, cũng mở miệng: “Con giống ca ca”.

      Ba đứa bé cứ như vậy mà ra ngoài.

      “Tố Cẩm, bọn thế nào cũng là con em, em cũng đừng vội suy nghĩ gì cả” Giang Hải Dương thấy ba đứa ra ngoài, an ủi Tần Tố Cẩm.

      Cho dù có kiên cường, cho dù có lạnh lùngthì bà vẫn là người phụ nữ, con trai thừa nhận mình, Tần Tố Cẩm cảm thấy rất thất bại.

      “Hải Dương, , , năm đó, có phải em làm sai rồi hay ?” bà cắn răng, mới có làm cho nước mắt rớt xuống.

      có chuyện gì là tuyệt đối, ai cũng thể biết trước được mọi chuyện, em đừng suy nghĩ quá nhiều. tại chúng ta có thể chuyện rồi, lần này em trở về, đến tột cùng muốn thế nào?”

      “Hải Dương, nếu như em , em em muốn phục hôn, muốn lần nữa ở bên , muốn trở về cái nhà này, có nguyện ý ?” mặt Tần Tố Cẩm chút thay đổi. ra lại làm cho Giang Hải Dương chấn động.

      Giang Hải Dương cứng ngắc trong giây lát: “Em biết, những năm này, cũng giữ mình trong sạch”.

      Tần Tố Cẩm cắn môi, hồi lâu: “Em muốn sau này chỉ trung thủy với mình em. Năm đó, là em sai rồi”.

      Năm đó, là bà sai rồi, là bà nhu nhược, là bà tùy hứng, cục diện hôm nay, tất cả đều là do bà tạo ra, nhiều năm như vậy, bà sớm hối hận. Nhưng có dũng khí.

      Nhìn Tần Tố Cẩm luôn luôn quật cường lại có bộ dạng này, Giang Hải Dương nhịn được đem bà ôm vào trong ngực: “ bảo đảm, về sau chỉ có mình em”.

      “Hải Dương – -” nghe được đáp án của Giang Hải Dương, Tần Tố Cẩm nghẹn ngào.

      “Mặc kệ trước kia như thế nào. Chúng ta về sau sống tốt là được”.
      amandatruc, Khủng Long, hargane18723 others thích bài này.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 36: NHỮNG THỨ QUA LẠI KIA


      Ba người cùng ra ngoài. Kiều Kiều liếc trộm Giang Phóng và Giang Viễn, hai người giống như rất đơn.

      Ngồi ở vườn hoa gần nhà, Kiều Kiều mở miệng, cứ lẳng lặng như vậy ngồi cùng hai đứa này.

      “Kiều Kiều, người kia, bà ấy là mẹ ” Giang Phóng mở miệng.

      “Ừ, em biết rồi”

      thừa nhận bà ta. thích bà ta” Mặc dù mười lăm tuổi. Nhưng khi nhắc tới mẹ của mình, Giang Phóng vẫn còn có chút mất khống chế. bộ dạng thiếu niên trông rất đơn.

      tay nắm chặt Giang Phóng, tay nắm chặt Giang Viễn: “ chuyện với ấy lần . Em biết , ra hai người rất nhớ bà ấy”.

      phải” Giang Phóng kích động rát tay ra, là Kiều Kiều hơi lung lay.

      Tay Kiều Kiều đập vào bồn hoa, rỉ ra tia máu.

      Giang Phóng trông thấy tay Kiều Kiều bị thương, có chút sợ: “ xem chút, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Kiều Kiều”

      có gì, Giang Phóng, có chuyện gì” Nàng lý giải được tâm tình của Giang Phóng bây giờ. ra Giang Viễn còn tốt, dù sao, lúc đó nó vẫn còn Giang mẫu . Còn Giang Phóng giống, lúc ấy hiểu chuyện, nghe thấy người khác bàn tán linh tinh, em trai lại , cha lại cả ngày về. Giang mẫu bỏđi, tổn thương lớn nhất có lẽ là đấy.

      Đem Giang Phóng ôm vào trong ngực, “Giang Phóng ca ca, phải kiên cường, có lẽ, ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình, cứ coi như là có, chuyện cũng đều qua rồi. tại mọi chuyện còn phải xem quyết định của chú Giang thúc”.

      Giang Phóng gì. Thiếu nam thiếu nữ ôm nhau, lẳng lặng , Giang Viễn ở bên nắm tay Kiều Kiều, cái gì.



      Giang Hải Dương và Tần Tố Cẩm phục hôn. Giang Phóng vàGiang Viễn bày tỏ phản đối.

      Kiều Kiều và Kiều ba Kiều mẹ cũng biết được chuyện gì xảy ra.

      ra năm đó, lúc Giang Hải Dương còn là tên tiểu côn đồ, có lần giúp người ta đánh nhau, ngoài ý muốn lại cứu được mẹ Giang Phóng, Tần Tố Cẩm. Hai người nhất kiến chung tình. Nghe Tần gia lúc ấy là gia đình lớn quền lực, có bao nhiêu hộ, Kiều ba cũng , tóm lại là, căn bản Tần gia đồng ý chuyện của hai người. Nhưng Tần Tố Cẩm lúc ấy, người khác càng phản đối, bà lại càng kiên quyết.

      Về sau Tần gia đuổi Tần Tố Cẩm ra khỏi nhà, Giang Hải Dương cũng ở tỉnh thành nữa. Hai người liền cùng nhau trở lại quê Giang Hải Dương, Thanh Nham bé ở thị trấn Dân Giang.

      Ở nơi này, hai người kết hôn, an cư lạc nghiệp.

      Về sau, có Giang Phóng, lại có Giang Viễn.

      Nhưng mà Tần Tố Cẩm lại càng ngày càng cảm thấy đơn, khi đó Giang Hải Dương còn trẻ tuổi, hiểu chuyện, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây chuyện, huynh đệ nghĩa khí. Tần Tố Cẩm là người có học, bà thể chịu được chuyện Giang Hải Dương có việc làm, cả ngày gây chuyện, biết tiến tới. thương và kết hôn bất đồng giống nhau, tính cách Tần Tố Cẩm lại quật cường, hai người đều trẻ tuổi, cũng chưa tới ai đúng ai sai, lại cãi nhau, cuối cùng Tần Tố Cẩm thể chịu được, bà đề xuất ly hôn.

      Lúc ấy điều kiện duy nhất để Giang Hải Dương đáp ứng ly hôn chính là, Giang Phóng Giang Viễn, đứa nào bà cũng được mang , thất vọng vì Giang Hải Dương quá nhiều cho nên Tần Tố Cẩm đáp ứng. bà trở lại tỉnh thành, bắt đầu cuộc sống mới.

      nhiều năm như vậy, ra bà rất nhớ Giang Hải Dương, cũng rất nhớ con trai mình, nhưng bà dám tới nhìn, bà sợ, sợ nhìn thấy Giang Hải Dương tái hôn, cũng sợ con oán hận bà. Thời gian càng lâu, bà lại càng dám.

      Cứ thế kéo dài vài chục năm, mọi chuyện cứ trôi qua như vậy.

      Lúc trước Giang Phóng còn là đứa , đến hôm nay nó trưởng thành rồi. Còn Giang Viễn, cũng từ đứa bé sơ sinh lớn như ngày hôm nay.

      Năm ấy, Tần Tố Cẩm bỏ , lại qua hai năm, Tần gia mới biết được chuyện bà ly hôn. Dù sao cũng là con ruột cho nên Tần Tố Cẩm được đón về Tần gia.

      Từ đó đến giờ, Tần Tố Cẩm cũng tìm người khác, ban đầu Tần gia rất tức giận nhưng về sau họ cũng ràng, trong lòng Tần Tố Cẩm vẫn còn Giang Hải Dương và hai đứa bé, nhưng cái tính khí quật cường của bà, kiên quyết cho gia đình hỏi han bất cứ tin tức gì về bọn họ, cũng cho phép người nhà quấy rầy bọn họ.

      Những năm này công việc làm ăn của Giang Hải Dương càng lúc càng lớn những cũng nhất quyết bước chân vào tỉnh thành. Người Tần gia hiểu tính khí Tần Tố Cẩm, cho nên cũng hung ác nhẫn tâm hỏi thăm.

      Hai người có thể lần nữa quay lại với nhau cũng bởi vì việc ngoài ý muốn.

      Ngoại tôn của Tần gia học ở Dân Giang. Nghỉ hè về nhà ông bà ngoại chơi, nhắc tới huynh đệ của nó, là gọi Giang Phóng. Còn quan hệ của bọn họ rất thân thiết, lúc ấy Tần Chính nghe được cái tên Giang Phóng, liền nghĩ tới đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt kia.

      Sau nhiều năm nhớ thương, cuối cùng Tần Chính nhịn được, điều tra Giang Hải Dương, cũng biết Giang Phóng Giang Viễn. Con ông lẻ loi mình nhiều năm, sao ông có thể hiểu, ông cố ý để cho Tần Tố Cẩm nhìn thấy kết quả ông điều tra được, ông cho rằng ông phải uốn lưỡi khuyên nhủ con quật cường của mình.

      Nhưng kết quả là Tần Tố Cẩm lại gào khóc, sau đó muốn tìm Giang Hải Dương, bà quên được Giang Hải Dương, có cách nào bỏ được đứa con trai nhiều năm gặp. Đó là hai bảo bối của bà, nửa đêm tỉnh dậy khóc ướt gối nhưng bà nhất quyết chịu bày tỏ tình thương của mẹ với hai đứa con trai.

      Nghe câu chuyện của bọn họ, Kiều Kiều thổn thức, cũng thích Tần Tố Cẩm. Có lẽ năm đó hai người ly hôn, bà ấy cũng sai, nhưng hơn mười năm, bà ấy thèm quan tâm bảo vệ con trai mình. Ngay cả gặp cũng gặp. Giờ bọn còn cần tình thương của mẹ nữa bà lại xuất . Cũng khó trách, Giang Phóng nhận bà ấy.

      Giang Hải Dương quyết định như vậy, Giang Phóng Giang Viễn cũng phản đối, nhưng Giang Phóng cũng bày tỏ thái độ của mình, mặc kệ người khác như thế nào, chắc chắn thừa nhận Tần Tố Cẩm.

      Xét địa vị xã hội tại của Giang Hải Dương cũng xét địa vị của Tần gia.

      Hai người phục hôn mở tiệc rất lớn.

      Lúc bấy giờ Kiều Kiều mới biết, ông ngoại Giang Phóng lại là bí thư tỉnh ủy, còn bà ngoại Giang Phóng là hiệu trường trường đại học nổi tiếng. Còn Tần Tố Cẩm, làm giảng viên của trường đại học

      Kiều Kiều líu lưỡi, cả gia đình đều là danh nhân!

      Thái độ của Giang Phóng đối với người Tần gia chỉ có coi thường. Lẳng lặng ngồi cạnh Kiều Kiều ăn cơm. Giang Hải Dương giới thiệu những thân thích kia cho , cũng chỉ là gật đầu cái coi như xong. Căn bản thèm chào hỏi. Giang Viễn luôn luôn theo chân ca ca mình. Thấy phản ứng của Giang Phóng như thế cũng học theo.

      Từ nó và ca ca cùng nhau lớn lên, bởi vì có mẹ cho nên em nó bị bao nhiêu người cười nhạo, nhưng ai biết chuyện này cả

      tại nhà nó có tiền, mẹ lại trở về chẳng lẽ buồn cười sao?

      Giang Phóng và Giang Viễn mặc dù tham gia hôn lễ, nhưng vẻ mặt cũng niềm nở, người Tần gia cũng để vào trong lòng, dù sao, nhiều năm như vậy, chuyện mà nhà bọn họ làm ra họ cũng tự hiểu.

      Hơn nữa, khi Tần Tố Cẩm mới về nhà, Tần gia còn muốn bà và Giang Hải Dương hoàn toàn chặt đứt, cho nên cũng hung ác nhẫn tâm quan tâm đến hai đứa này.

      Bây giờ nhìn Giang Phóng Giang Viễn trở thành hai thiếu niên trưởng thành, người Tần gia ra được mùi vị gì.

      Hai em ngồi cạnh Kiều Kiều, thèm quan tâm đây là hôn lễ của cha mẹ muộn chỉ cặm cụi ăn cơm.

      Bàn này vốn chỉ có người của Tần gia và người của Giang gia mà thôi, nhưng mà hai em Giang Phóng sống chết cũng bắt Kiều Kiều ngồi cạnh, khiến cho Kiều Kiều hết sức khó xử. Giang Hải Dương còn Kiều Kiều là người ngoài, cho nên Kiều Kiều cũng có biện pháp, chỉ có thể ngồi xuống.

      Nàng muốn nhìn ánh mắt tìm tòi của những người này cho nên cũng chỉ có thể vùi đầu vào ăn, ăn còn có thể làm gì. Lúng túng!

      Kiều Kiều cảm giác được, người Tần gia hôm nay, từ bí thư tỉnh ủy Tần Chính, đến cậu cậu Giang Phóng Giang Viễn là Tần Phi Dương, tất cả đều cố gắng lấy lòng hai đứa kia.

      Mọi người có ai là người ngu, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, làm gì có ai nhìn ra, hai đứa này muốn gặp người của Tần gia, chỉ có điều ai ra này.

      Người hiểu được khúc mắc của đứa , cũng có thể đại khái suy đoán được, mặc kệ là người Tần gia hay là người Giang gia, có ai biết, nhiều năm như thế, Giang Phóng Giang Viễn trải qua như thế nào?

      Con có mẹ, làm sao mà trải qua tốt đẹp được?

      Móng vuốt của Giang Phóng quanh quẩn bàn ăn, ban đầu mọi người còn chưa hiểu, bàn món nào cũng rất tinh xảo, nhưng khi nhìn thấy nó dừng lại ở đĩa tôm mọi người hiểu ra, nguyên lai là thằng bé thích ăn. Kết quả đâu. Thằng bé bóc xong ăn, mà bỏ vào bát Kiều Kiều, động tác kia rất tự nhiên lưu loát đấy!

      Ánh mắt của mọi người nhìn theo loạt động tác của Giang Phóng đến cái bát của Kiều Kiều.

      “Kiều Kiều có phải ? Cháu bao nhiêu tuổi? Cháu với tiểu Phóng học cùng trường với nhau hả?” cậu của Giang Phóng mở miệng.

      Lúc trước bọn họ điều tra được, khi còn bé Giang Phóng Giang Viễn ở tại Kiều gia . Cũng biết chuyện cụ thể của Kiều Kiều, dù thế nào cũng phải khơi chuyện. Hai đứa kia thèm để ý tới bọn họ, chẳng nhẽ bọn họ biết tìm đề tài khác để hỏi sao.

      “Vâng, năm nay cháu mới mười hai tuổi, học ở trung học Mân Giang”. Kiều Kiều cũng nhiều lời, xong lại tiếp tục ăn. Mân Giang phải là địa phương như Thanh Nham. Tất cả mọi người đều tròn tuổi .

      Mặc dù khí rất quỷ dị, nhưng mà Kiều Kiều vẫn cảm thấymón ăn này ăn quá ngon nha.

      Đây là nhà hàng của Giang Hải Dương, Kiều Kiều chết nơi này.

      Mỗi mốn, nàng đều siêu cấp thích ăn a!

      Nhìn tiểu nha đầu vùi đầu ăn cơm. Tần Phi Dương biết nên tiếp gì đây? hỏi con bé, con bé trả lời, nhưng con bé thêm cái gì, cũng thể con bé có lễ phép, lúc trả lời vấn đề đặt ra, con bé vẫn ngẩng đầu nhìn , nghiêm túc đáp. Nhưng trả lời xong lại cúi đầu cặm cụi ăn cơm, món ăn rất ngon, nhưng có cần ăn ngon như vậy hay ? Lại liếc mắt nhìn đứa cháu ngoại kia của mình, thở dài, là tự giác, bản thân mình ăn mà chỉ chăm chăm phục vụ tiểu nha đầu.

      Chuyện này cần phải luyện bao lâu mới có thể thuần thục nhanh chóng thế kia chứ.

      Tần Tố Cẩm thấy bộ dạng con trai mình, trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng Giang Hải Dương lập tức đặt tay lên tay bà, cầm lấy tay bà. Cảm nhận khích lệ của chồng, bà lấy lại tinh thần

      Đúng vậy! Hải Dương rất đúng, con còn , nhất thời có cách nào tiếp nhận, có nghĩa là vĩnh viễn nó tiếp nhận, qua vài năm nữa tốt rồi, có lẽ, mấy ngày nữa bọn liền tiếp nhận tồn tại của bà. Bọn họ cùng nhau cố gắng, bọn thấy được.
      amandatruc, Khủng Long, hargane18721 others thích bài này.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 37: BỊ THƯƠNG


      Mẹ Giang Phóng Giang Viễn trở lại, nhưng hai đứa này vẫn thường xuyên sang nhà bọn họ ăn chực. Kiều Kiều biết, mẹ Giang Phóng dạy ở đại học, mỗi ngày về phải mất thời gian ba tiếng, mặc dù rất mất thời gian, nhưng mà bà ấy lại vui vẻ chịu đựng.

      ra Kiều mẹ cũng thích cách làm của giảng viên Tần, nhưng thấy bà ấy như thế, bà vẫn thở dài. Làm mẹ, sao có thể xót con của mình chứ? Có lòng muốn khuyên nhủ Giang Phóng Giang Viễn, nhưng lại cảm thấy những lời đó mình ổn thỏa, liền bảo Kiều Kiều. Hi vọng con bé có thể thay bà khuyên nhủ Giang Phóng Giang Viễn. Mẹ con, sao có thể thù hận nhau đây!

      Mặc dù ngoài miệng Kiều Kiều đáp ứng Kiều mẹ, nhưng thực tế làm theo, nàng hiểu Giang Phóng và Giang Viễn, khúc mắc của hai đứa này, phải sớm chiều là có thể cởi bỏ, nàng khuyên, nhưng phải từ từ, bây giờ có nhiều hơn cũng chỉ làm cho hai đứa bé càng phản cảm.

      Nhìn đứa xấu xa lớn lên từ với mình, nháy mắt biến thân, Kiều Kiều vẫn chưa kịp thích ứng. Nếu như ngay từ đầu Giang Hải Dương là người có tiền, có lẽ Kiều Kiều tiếp xúc với Giang Phóng Giang Viễn. Nàng đối với người có tiền, cán bộ cao cấp, nhà giàu sợ hãi theo bản năng. Bé trong gia đình như nàng, cho dù chỉ làm bạn bình thường cũng cảm thấy mệt mỏi, thích ứng.

      Nhưng thấy Giang Phóng Giang Viễn vẫn giống như trước đây, rốt cuộc Kiều Kiều cũng để xuống những ý nghĩ ngổn ngang kia, hắc, cũng phải cả đời ở cạnh họ, bọn họ chỉ là bạn bè cùng lớn lên với nhau! Hai người kia có thân phận gì còn quan trọng hay sao.

      Kiều Kiều cười nhạo mình.

      Hàng năm trung học Dân Giang đều có hai lần đại hội thể dục thể thao, đại hội thể dục thể thao mùa xuân, đại hội thể dục thể thao mùa thu, đại hội mà bọn họ tham gia, đương nhiên là đại hội thể dục thể thao mùa thu rồi! ủy viên thể chất lớp họ là Tôn Hầu lên danh sách bạn học tham gia đại hội.

      Tôn Hầu Tử, đại danh Tôn Hầu. Người giang hồ xưng Tôn Hầu Tử.

      “Ai, Kiều Kiều, cậu , tham gia hạng mục gì”. Tan học, Tôn hầu tử cằn nhằn bên tai Kiều Kiều. Cũng thể trách nó, nữ sinh lớp họ sôi nổi, mọi người ai chịu báo danh, cho nên nó chỉ có thể bắt đầu từ ban cán lớp thôi.

      Lúc trước Kiều Kiều cũng biết chuyện mọi người ai chịu báo danh. Mà lớp họ thể có ai đăng ký tham ra đại hội, nàng muốn chọc giận chủ nhiệm mặt lạnh của bọn họ đâu.

      Nhận lấy tờ danh sách tay Tôn Hầu Tử, Kiều Kiều nhìn kỹ chút.

      Chọn hai hạng mục, “tớ báo danh chạy nhanh 100 mét và 4×100 tiếp sức”. Sức chịu đựng của nàng tốt nhưng có thể thi chạy nhanh. Suy nghĩ chút, Kiều Kiều bổ sung: “Thể dục thể thao tớ giỏi, nhưng làm cán bộ lớp cho nên tớ phải gương mẫu đầu, chạy cự li dài là muốn lấy mạng tớ, cho lên tớ chọn chạy nhanh”. Để tránh cho đến lúc có ai nhận hạng mục chạy cự ly dài Tôn Hầu Tử tìm nàng làm đệm lưng cho lên nàng mới trước như vậy.

      Chu Vân Vân thấy nàng chọn hai hạng mục, cho nên cũng chọn hai hạng mục.

      Cuối cùng, quả nhiên lớp bọn họ có hạng mục 800 mét ai báo danh. Bất đắc dĩ Tôn Hầu Tử phải tìm giáo Lâm, giáo nhìn vào danh sách, Kiều Kiều rất lo lắng, ô ô, ngàn vạn đừng chọn nàng, nhưng Kiều Kiều cũng quyết định, dù giáo Lâm chọn nàng nàng cự tuyệt. Thân thể của mình tự mình biết.

      Ánh mắt giáo Lâm quét qua nữ sinh trong lớp lượt, cuối cùng chọn Tôn Kiêu Kiêu.

      Kiều Kiều thở phào nhõm.

      Giang Phóng biết trường của Kiều Kiều tổ chức đại hội thể dục thể thao, muốn đến xem, ô ô, Đại ca. phải học sao? Kết quả là Giang Phóng nhàng , có chuyện gì, chương trình học của bọn họ rất thoải mái.

      Kiều Kiều chết lặng, người ta học trường quý tộc tư nhân, rảnh rỗi nha!

      Bên này, Kiều Kiều khởi động tay chân, bên kia Giang Phóng dẫn tới vài hồ bằng cẩu hữu của tới rồi. Ân, người trong số đó từng thấy qua là Nhị Hắc, hai người còn lại nàng biết.

      “Kiều Kiều”.

      “Giang Phóng ca ca.”

      Giang Phóng thấy Kiều Kiều chạy đến, rất vui mừng.

      Từ đến lớn, Kiều Kiều có tham ra đại hội thể dục thể thao cũng chỉ chọn những hạng mục chạy 50 mét, 100 mét. Giang Phóng hiểu nàng.

      “Ca ca muội muội hai người, giới thiệu bọn này chút hả!” đứa con trai cười .

      “Đây chính là Kiều Kiều mà tao qua. Kiều Kiều, mấy đứa này đều là bạn cùng trường với , Nhị Hắc, tiểu Bạch, Khổng Nhi”. Toàn bộ đều là nghệ danh!

      “Chào các ” Kiều Kiều cúi chào khiến cho mọi người liếc mắt nhìn nhau.

      Chung quanh có người vui mừng.

      Kiều Kiều quay đầu lại, thấy là bạn cùng lớp Lâm Hiểu Nam, gật đầu .

      “Ai thế!” Nhị Hắc hỏi.

      “A, bạn cùng lớp với em , đệ nhất toàn trường. Rất trâu!”

      Giang Phóng hình như có nghe Kiều Kiều qua về người này: “Lâm Hiểu Nam?”

      “Ân. Chính là cậu ấy”.

      Giang Phóng nhìn thân ảnh rời kia cái.

      Kiều Kiều chú ý, nhưng bọn Nhị Hắc và tiểu Bạch nháy mắt ra hiệu với nhau.

      Đại hội thể dục thể thao diễn ra vô cùng thuận lợi, lớp ba năm nhất có thêm mấy thiếu niên gây ra trận ồn ào! ra đại hội thể dục thể thao hằng năm của trường Dân Giang, cũng có học sinh của Phong Diệp tới xem, nhưng người tới lần này tương đối đặc biệt nha. Cả bốn người kia đều phải người dễ chọc .

      Sau khi thi xong hai hạng mục100 mét và thi đấu tiếp sức, Kiều Kiều thở hổn hển lắc lư trở lại.

      “Mệt ?” Giang Phóng quan tâm.

      có chuyện gì, lát nữa em còn phải chạy 4×200 đây!” Giang Phóng thấy mồ hôi Kiều Kiều chảy ròng, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho Kiều Kiều.

      “Sao lại như thế? Em đăng ký hạng mục này cơ mà?”

      “Em thay Vân Vân. Ai, cứ mặc kệ ” Chu Vân Vân tới tháng. Cho nên nàng thay con bé thi.

      Thấy hai người thân mật như vậy ít ánh mắt nhìn lại, trong đó có cả chủ nhiệm lớp ba năm nhất, giáo Lâm. giáo Lâm nheo mắt, biết suy nghĩ gì.

      Nghe thấy thông báo hạng mục tiếp theo sắp bắt đầu, Kiều Kiều vội vội vàng vàng , “Giang Phóng, hạng mục em tham gia sắp bắt đầu rồi, em qua đó đây” Kiều Kiều chạy vội qua, vào vị trí chuẩn bị.

      Tiếng súng vang lên, Kiều Kiều chạy nhanh lên phía trước, năm nhất có tám lớp, Kiều Kiều chạy thứ ba cũng xem như tệ. Mắt thấy Kiều Kiều sắp đến điểm đổi người hung hăng đẩy nàng cái.

      “A – -” Kiều Kiều té ngã .

      Vài người đằng sau đuổi tới chỉ có nữ sinh ngừng lại, đỡ Kiều Kiều dậy, thấy Kiều Kiều bị ngã, Giang Phóng ném chai nước trong tay xuống đất chạy tới. giáo Lâm và giáo viên thể dục cũng vội vàng chạy đến chỗ Kiều Kiều.

      “Kiều Kiều – – “

      Dù cho mặc quần, cũng có thể nhìn thấy đầu rối của Kiều Kiều rỉ ra máu.

      Giang Phóng là người đầu tiên chạy đến, vội vàng ôm lấy Kiều Kiều, Kiều Kiều rất ủy khuất, nàng dùng hết khí lực để chạy nước rút, lại bị người ta đẩy ngã, bị thương . Vốn còn cắn răng khóc, nhưng nhìn thấy Giang Phóng lại nhịn được.

      “Giang Phóng, ô ô ~ “

      “Kiều Kiều ngoan, Kiều Kiều khóc, đưa em đến bệnh viện” Lúc này giáo Lâm và giáo viên thể dục cũng chạy tới.

      “Sao rồi?” giáo Lâm lo lắng hỏi. “Mau đến phòng y tế của trường”.

      giáo Lâm, Giang Phóng đưa Kiều Kiều . được mấy bước, quay đầu lại nhìn nữ sinh đỡ Kiều Kiều dậy : “Cảm ơn”.

      cần cám ơn” Nữ sinh chạy tới điểm bạn tiếp sức đứng. Bạn tiếp sức kia oán trách, “Từ Mạn, sao cậu cứ thích nhúng tay vào chuyện của người khác thế! Nhìn lại cậu , làm hỏng thành tích của lớp chúng ta rồi”.

      Kiều Kiều chỉ mặc cái quần đồng phục, bác sĩ liền cắt luôn đầu gối quần, băng bó tốt, nhìn đứa cắn răng chịu đựng, mặt vẫn còn nước mắt, bác sĩ mở miệng: “Cháu bị thương , bác chỉ có thể xử lý đơn giản, tốt nhất là cháu lên đến bệnh viện xem lại ”.

      “Cháu có thể mượn điện thoại dùng chút ?” Giang Phóng mở miệng.

      “Ừ”

      Giang Phóng nhanh chóng gọi điện thoại: “Uy, cha, cha xe đến trung học Mân Giang được , nhanh lên, Kiều Kiều bị thương. Vâng, vâng, con biết rồi. Con chưa chuyện này cho chú Kiều và Kiều”.

      giáo Lâm nhìn Giang Phóng, gật đầu.

      Vài bạn học của Kiều Kiều cũng chạy tới. Thấy giáo Lâm cũng ở đây nên dám lỗ mãng. Chỉ có Chu Vân Vân khóc lên, “Kiều Kiều, cậu bị ngã có sao ? Đều tại tớ tốt, nếu như cậu thay tớ cậu bị thương, thực xin lỗi, Kiều Kiều, thực xin lỗi – – “

      “Vân Vân, cậu đừng khóc, chuyện này liên quan đến cậu” Mặc dù nàng cảm thấy nữ sinh kia cố ý đẩy nàng, nhưng biết có phải như vậy hay .

      giáo Lâm, ra ngoài này chút” giáo viên thể dục đến.

      giáo Lâm ra ngoài.

      “thầy giáo Tương, có chuyện gì?”

      “Là như vậy, vừa rồi vị trí mà Kiều Kiều lớp bị ngã cách lớp hai rất gần, lúc tôi ra đó có mấy học sinh tố cáo với tôi, có học sinh nữ tóc đuôi ngựa đẩy Kiều Kiều, tôi xác nhận mới biết là lớp năm Vương Yến Ny. Tôi chuyện này với chủ nhiệm hòa rồi, ý của chủ nhiệm là mời và thầy giáo Vương đến đó chút, bàn với nhau xem chuyện này phải xử lý như thế nào bây giờ. Chuyện này có nhiều người nhìn thấy, chắc chắn có ảnh hưởng tốt”.

      “Được, tôi biết rồi, chời tôi chút, tôi xử lý xong chuyện ở đây qua đó, lão Chu Kiều Kiều bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất nên bệnh viện. thông báo cho người nhà của con bé rồi, tôi phải ở đây đến khi họ tới”.

      Biết Kiều Kiều bị thương rất nghiêm trọng, thầy giáo Tương nhíu mày: “Gia đình mấy đứa bây giờ, sao lại nuông chiều chúng nó thành như vậy chứ, mấy đứa này nghĩ tới làm người khác bị thương có hậu quả thế nào hay sao, Vương Yến Ny này nhất định phải mời phụ huynh đến”. Thầy giáo Tương là giáo viên thể dục, thầy thể chấp nhận những người có hành vi như thế này.

      “Chuyện này cứ đợi xem thế nào ”.

      Hai người chuyện, thấy Giang Phóng ôm Kiều Kiều, theo sau là mấy đứa lớp ba năm nhất, cả đám đều có bộ dạng rất tứng giận. ra là, Nhị Hắc trông thấy thầy giáo Tương gọi giáo Lâm ra ngoài, liền rón rén tới nghe lén. Bác sĩ Chu cũng ngăn lại, nên tất cả mọi người mới biết là Vương Yến Ny cố ý đẩy Kiều Kiều.

      “Điều tra thế nào rồi?”

      mang Kiều Kiều ra cổng đợi cha. Mấy đứa cũng quay lại , còn phải thi đấu nữa mà!”

      “Vâng” Hứa Phi mở miệng. Nó tức cực kỳ, mặc dù nó luôn tranh cao thấp về mặt học tập với Kiều Kiều, nhưng mà người khác bắt nạt bạn học nó được, hơn nữa, còn có danh dự của cả tập thể.

      giáo Lâm, em phải thi hạng mục nào, em có thể cùng Kiều Kiều , ô ô, em yên tâm – -” Chu Vân Vân vừa khóc vừa .

      giáo Lâm cũng hiểu.

      Giang Phóng vài bước quay lại gọi Nhị Hắc, biết cái gì với Nhị Hắc, chỉ thấy Nhị Hắc nghe xong liền chạy . Mọi người ai chú ý, Nhị Hắc đến vào tai Hứa Phi.

      Nghe xong, Hứa Phi gật đầu với Giang Phóng.
      amandatruc, Khủng Long, hargane18718 others thích bài này.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 38: KẾT QUẢ


      Giang Hải Dương tự mình lái xe tới đón Kiều Kiều và Giang Phóng, giáo Lâm thấy người này là cha Giang Phóng nên cũng yên lòng theo.

      Trông thấy trưởng bối, trong nháy mắt Kiều Kiều cảm giác mình rất yếu ớt : “Chú Giang, ô ô – – “

      “Kiều Kiều khóc, chuyện này còn chưa xong, chú Giang đưa cháu đến bệnh viện trước”. Giang Phóng và Chu Vân vVân lên xe, Giang Hải Dương chào giáo Lâm lên xe rời .

      giáo Lâm nhíu mày, Giang Hải Dương , chuyện này còn chưa xong, biết, đó là cho nghe, Giang Hải Dương là ai, đương nhiên biết. Thở dài. Trước cứ gặp chủ nhiệm xem thế nào .

      Vội vàng đến bệnh viện, tháo băng kiểm tra rồi rồi băng lại lần nữa, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong.

      Thấy quần áo của Giang Phóng có dính chút máu của nàng, vì nàng mà lo trước lo sau. Kiều Kiều cảm động.

      “Giang Phóng, đến đây” Giang Phóng rót nước cho Kiều Kiều, nghe thấy nàng gọi vội vàng đến: “Làm sao vậy, lại đau có phải ?”

      Kiều Kiều lau mồ hôi đầu : “Em sao. ra là tại vì em quá yếu ớt”.

      Giang Phóng trừng mắt: “Em mà yếu ớt, xú nha đầu Vương Yên Ny kia, ta nhất địnhh tha cho nó” Dám bắt nạt Kiều Kiều nhà , có phải coi là mèo bệnh hay !

      “Ân, bạn ấy quá đáng, sao có thể làm vậy chứ” Chu Vân Vân cũng tức giận.

      “Hai người nha!” Kiều Kiều cười.

      Từ chỗ bác sĩ quay lại, Giang Hải Dương thấy bọn cười đùa, mở miệng: “Chú hỏi qua bác sĩ, người ta còn chuyện gì rồi, mấy đứa yên tâm . Nhưng mà chân của Kiều Kiều thể lại nhiều, học phải có người đưa đón”.

      có vấn đề gì, con đưa đón cũng được” Giang Phóng vội vàng mở miệng.

      “Vậy lúc trường con bé muốn vệ sinh làm thế nào?”

      “Cháu! Chu Vân Vân lập tức mở miệng.

      Giang Hải Dương vốn định cho Kiều Kiều ở nhà nghỉ ngơi thời gian, nhưng mà ông lại nghĩ con bé chắc chắn đồng ý.

      “Được, Chu Vân Vân phải , mấy ngày này Kiều Kiều phải trông cậy cháu rồi”.

      có gì đâu chú, nếu như phải tại cháu. Nếu như phải tại cháu Kiều Kiều, ô ô, ô ô, bạn ấy cũng bị ngã – -” Chu Vân Vân khóc nức nở .

      KAO, nha đầu này sao lại giống tiểu Viễn như vậy, cả hai đều rất thích khóc nha! Cứ nhắc tới lại khóc, cứ nhắc tới lại khóc ~. Giang Phóng nghĩ.

      Giang Hải Dương cũng 囧.

      “Ai, Vân Vân, cái người đỡ tới hôm nay là ai vậy?” Kiều Kiều dời chú ý của Chu Vân Vân sang chuyện khác, nha đầu thích khóc này!

      “Bạn đó hả? hình như là Từ Mạn lớp

      Kiều Kiều cẩn thận nghĩ lại tình huống lúc đó lần nữa, hiểu sao Vương Yến Ny lại cố ý đẩy nàng, dù sao, Vương Yến Ny chạy thứ hai, mà nàng thứ ba, bạn ấy cần thiết phải làm vậy. Bạn ấy ràng đẩy nàng rất mạnh, nếu những người khác cũng nhìn thấy. Mà Từ Mạn chạy thứ tư, nàng ngã, đối với Từ Mạn rất có lợi, nhưng bạn ấy lại dừng lại giúp nàng. Kiều Kiều thấy mình ngay cả lời cảm ơn cũng chưa . Có chút ngượng ngùng.

      ra Kiều Kiều và Vương Yến Ny đều nghĩ tới, chuyện này vốn lớn như thế này, nhưng mà có bọn Giang Phóng ở đây, mọi người muốn lấy lòng Giang Phóng, cho nên tranh nhau báo cáo tình hình thực tế cho giáo viên chủ nhiệm. Đừng Giang Phóng giỏi đánh nhau lại trọng nghĩa khí, chỉ cần đến Phong Diệp thôi, người nào biết, những đứa học ở Phong Diệp, phú quý, cùng những người như vậy kết giao, đúng là trăm lợi hại.

      Vì vậy, có người báo với giáo viên thể dục, người , có người thứ hai người thứ ba.

      Bên này đoàn người Kiều Kiều đến bệnh viện, bên kia, đại hội thể dục thể thao vẫn diễn ra tin tức Vương Yến Ny cố ý đẩy Kiều Kiều bị truyền ra. Mà hai chủ nhiệm lớm thầy giáo Vương và giáo Lâm bàn bạc xử lý việc này!

      tại Vương Yến Ny hơi lo lắng, thấp thỏm bất an, đúng là con bé cố ý, nhưng con bé nghĩ tới có người chuyện này ra ngoài, sao lại có người tố cáo chuyện này với thầy giáo chứ! nhìn truyện này càng lúc càng ồn ào, con bé bắt đầu sợ. Kiều Kiều bị đưa . Vương Yến Ny cắn môi. Nó, có việc gì đâu, có việc gì, có việc gì, mình cần tự dọa mình, cùng lắm chịu thừa nhận!

      Chỉ trong chốc lát, Giang Hải Dương đưa Chu Vân Vân trở lại trường. Vừa đến trường ông liền gặp hiệu trưởng Từ.

      Thấy mọi người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ, Vương Yến Ny cố gắng làm ra vẻ kiên cường.

      “Bảo sao thấy mày nhìn quen quen? Mày có phải em họ của Vương Tiểu Mỹ hay !” tiểu Bạch nhìn chằm chằm Vương Yến Ny, .

      “Em, Em biết cái gì!”

      Vương Tiểu Mỹ là nũ sinh mà ngày đó Kiều Kiều ăn Ma lạt thang nhìn thấy, mực theo đuổi Giang Phóng.

      “Tao biết rồi, ha ha” tuổi tiểu Bạch mặc dù lớn lắm, nhưng khi cười rộ lên cũng rất trầm .

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong lòng Vương Yến Ny hoảng loạn “Thành trả lời, có phải mày làm theo chủ ý của Vương tiểu Mỹ hay ?”

      “Em biết gì” Vương Yến Ny mạnh miệng.

      “Tốt, mày thôi. Kiều Kiều là con dâu mà chú Giang nhận định, ha ha. Tao mong đợi kết cục của mày”.

      Hứa Phi và Vương Tĩnh Hàm, người là lớp trưởng, người là ủy viên, bọn họ nghe Giang Phóng vậy cũng ồn ào nữa, chuyện này có người lớn xử lý, bọn họ chỉ có thể tức giận mà thôi, thấy tiểu Bạch giống như nghĩ tới cái gì liền chạy , hai người bọn họ cũng vội vàng đuổi theo, nghe thấy lời của tiểu Bạch.

      Cái gì? Chuyện của Kiều Kiều và Giang Phóng người lớn cũng đồng ý rồi? Bọn họ mới bao nhiêu đâu!

      Hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra được ý nghĩ của nhau, lắc đầu, hai người trở về lớp học của chính mình.

      Chỉ trong chốc lát, thông báo vang lên, thành tích 4×200 nữ bị hủy bỏ.

      Lần này có thêm giải thưởng, lớp năm nhất và lớp ba năm nhất đạt được phần thưởng tinh thần lớn nhất.

      Mọi người nghe được kết quả này, lại càng bàn tán sôn sao.

      Lâm Hiểu Nam nhìn bóng dáng Từ Mạn , “Ai, cán bộ xinh đẹp lớp chúng ta, hội đồng dùng chuyện này để bồi thường cho hành động trượng nghĩa của bạn ấy đó”

      “Đến chỗ khác ”.

      Từ Mạn đỡ Kiều Kiều dậy cho nên lớp Từ Mạn cũng đạt giải, thành tích giống lơp ba đứng đầu từ dưới lên.

      Mặc dù Vương Yến Ny tự với mình phải trấn định, nhưng cha mẹ của con bé bị gọi tới. Con bé sống chết cũng nhận, cuối cùng nhà trường có rất nhiều học sinh nguyện ra đối chất với con bé. Lúc ấy con bé mới nhụt chí thừa nhận mọi chuyện.

      Con bé lung tung xin lỗi. Chứng kiến con bé như vậy, cha mẹ Vương Yến Ny tức giận muốn đánh con bé

      Con bé khóc sướt mướt , chị họ con bé là tiểu Mỹ thích Giang Phóng, nhưng Giang Phóng để ý đến chị ấy, còn tìm cái loại giống như Đậu Nha là Kiều Kiều, dặn nàng tìm cơ hội thay chị ấy dậy dỗ Kiều Kiều.

      Nghe được con bé như vậy, cha mẹ con bé nghiến răng ken két, cháu mình học hành kém cỏi cũng thôi , còn lôi kéo con họ làm những chuyện bỉ ổi thế này. Sau này nên để cho hai đứa chơi với nhau nữa.

      Nhưng cái con Kiều Kiều kia cũng phải thứ tốt lành gì, mới học năm nhất mà với đương.

      Ai ngờ Giang Hải Dương nghe thấy họ như vậy liền vui. Ngay lập tức ông tỏ thái độ, ông là cha Giang Phóng, kể cả sau này Kiều Kiều lấy con trai ông cũng là đứa con duy nhất của ông, là con nuôi của ông, ông để bất cứ người nào bắt nạt con bé. Chuyện này mặc kệ trường học xử lý thế nào, chỗ Giang Hải Dương ông chuyện này còn chưa xong đâu, xong xoay người rời .

      Hiệu trưởng Từ buồn bực, người có tiền hơn nữa ông cũng để vào mắt, nhưng mà đây là Giang Hải Dương đấy, Giang Hải Dương làm cái gì, ở Dân Giang người ta là xã hội đen nỏi danh nha! Chha vợ của Giang Hải Dương là ai? Là bí thư tỉnh ủy đấy. Đến mẹ vợ người ta cũng là hiệu trưởng đại học A cơ mà. Cha mẹ Vương Yến Ny sao lại lỗ mãng như vậy, người ta định bỏ qua rồi, họ còn thêm vào, làm rối tung mọi chuyện. là, ai! Hiệu trường Từ hi vọng chuyện này bị làm lớn, có biện pháp, dù sao Vương Yến Ny vẫn còn , ông cũng thể quan tâm.

      Kết quả cuối là, Vương Yến Ny bị ghi lỗi vào học bạ.

      Sau đó Kiều Kiều cũng nghe thấy kết quả này, nàng cũng muốn thế nào, nàng biết, chú Giang vì nàng mà xử lý ổn thỏa vụ việc này. Kiều ba Kiều mẹ thấy nàng bị thương thành như vậy rất đau lòng, lại nghe Giang Hải Dương sử lý ổn thỏa giúp bọn họ, họ lại càng thêm cảm kích Giang Hải Dương.

      Những ngày tiếp theo của Kiều Kiều, ngày nào cũng có canh xương bồi bổ, ô ô, tại chỉ cần nàng ngửi thấy mùi canh xương thôi thấy buồn nôn rồi!

      Nàng biết, Giang Hải Dương mặc dù đáp ứng hiệu trưởng Từ bỏ qua chuyện này, trường học cũng xử lý Vương Yến Ny, nhưng mà Giang Phóng buông tha Vương tiểu Mỹ.

      Mấy ngày này nàng đường rất bất tiện, ngày ngày Kiều ba phải lái xe đưa nàng học, Giang Phóng cũng theo. Sau khi xuống xe, Giang Phóng lại cõng Kiều Kiều vào lớp, giáo Lâm câu dư thừa cũng , thhaajt ra phải muốn quản, nhưng mà cha mẹ người ta cũng phản đối còn có thể cái gì, lại mang tiếng nhiều chuyện, làm giáo viên vất vả nha!

      Bởi vì được dưỡng tốt, cho lên bao lâu sau Kiều Kiều tốt lên nhiều, vui vẻ hô: Hồ Hán Tam ta trở lại.

      Trong khoảng thời gian này nàng cảm thấy rất bất tiện, ngay cả vệ sinh cũng phải nhờ Chu Vân Vân và Vương Tĩnh Hàm đỡ, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà quan hệ của ba người càng ngày càng thân thiết. Đến hôm nay chân tốt nhiều rồi, Kiều Kiều thấy mình cần phải làm phiền người khác nữa, thoải mái!

      tới lớp Từ Mạn, trịnh trọng cám ơn, Từ Mạn cũng rất tiêu sái.

      Bọn họ từ đó trở thành bạn bè của nhau.

      Kiều Kiều rất thích tính cách của Từ Mạn, trượng nghĩa, tiêu sái.

      Vương Yến Ny ở trung học Dân Giang giống như bị lập, người khác hiểu nguyên nhân con bé đẩy bạn, đều cho rằng con bé vì thành tích của lớp mình mới làm như vậy, cho nên bạn học lớp con bé mặc dù có ý kiếm nhưng vẫn đối xử bình thường với con bé. Chính con bé cũng có ngốc mà ra. Nếu ra chỉ sợ ngay cả bạn học của con bé cũng thèm để ý tới.

      Nhưng biết thế nào, lại truyền ra ngoài, con bé vì chị họ mình muốn cướp bạn trai người ta, cho nên mới cố ý đẩy người ta.

      Khi biết chân tướng việc ai thèm quan tâm đến con bé.

      Ngay cả bạn tốt của con bé cũng mắng con bé dối trá.

      Ở trung học Dân Giang cũng có nhiều người biết chuyện của Vương tiểu Mỹ. Nàng ta nổi tiếng hư hỏng. Nghe tuần lại đổi bạn trai lần. Xã hội này chính là như vậy, mặc kệ là trước kia hay tại, đàn ông luôn luôn được khoan dung hơn đàn bà. Đàn ông ra vào, mọi người người ta trượng nghĩa. Còn đàn bà mà như vậy, bị xã hội lên án, mang tiếng đứng đắn, Vương tiểu Mỹ lại đúng là cái loại này.

      Vương Yến Ny chuyển , nghe tin Vương Yến Ny chuyển , Kiều Kiều có chút giật mình, nhưng cũng hỏi nhiều. Nàng cảm thấy, lúc này mình có hỏi gì cũng thích hợp.

      Nàng phải thánh mẫu, chỉ hy vọng, Vương Yến Ny nhớ kỹ dậy dỗ lần này, về sau làm những chuyện ngu ngốc thế này nữa.
      amandatruc, Khủng Long, hargane18718 others thích bài này.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 39: NGHỈ ĐÔNG CŨNG RẤT SUNG SƯỚNG


      Đến hôm nay, bản thân Kiều Kiều biết, nhưng cả trung học Dân Giang người nào cũng biết, Kiều Kiều là con dâu tương lai của Giang gia. Giang Phóng dễ dàng tha cho Vương Tiểu Mỹ, từng câu, có thể chọc Giang Phóng nhưng thể chọc Kiều Kiều. Nhiều năm sau câu này vẫn được thiếu nam thiếu nữ tuổi mới lớn truyền tụng.

      Kỳ , sở dĩ Giang Hải Dương truy cứu chuyện này, ngoài coi trọng thể diện của hiệu trưởng Từ còn có nguyên nhân khác đó là ý tứ của Tần Tố Cẩm.

      Đều là giáo viên, Tần Tố Cẩm có thể thông cảm với hiệu trưởng Từ.

      Tần Tố Cẩm biết tại sao Giang Hải Dương lại thương Kiều Kiều như vậy.

      Giang Hải Dương ôm thê tử mất rồi lại có được của mình, ông những năm hai người xa nhau kia. Ông lập lời thề, quyết tâm xây dựng nghiệp, cha mẹ của ông mất sớm, có ai để nhờ cậy, hai đứa con đều phải tự mình chăm sóc bản thân, Giang Phóng mới hồi đó cũng lớn như Kiều Mộc bây giờ vậy, phải chăm sóc em trai. Mới đầu hai đứa ở bên ngoài bị bắt nạt chạy về mách ông, nhưng lúc ấy ông cũng có cách nào, chỉ cắn răng bọn phải tự xử lý, thậm trí ông còn , mặc kệ có xảy ra chuyện gì ông cũng gánh chịu, để cho tiểu Phóng muốn làm gì làm.

      Sau này tiểu Phóng trở thành tiểu bá vương ở trường học, ông vừa đau lòng nhưng cũng yên tâm phần nào.

      Lại qua mấy năm, tiểu Phóng và tiểu Viễn quen biết Kiều Kiều, nhìn tiểu nương nho ấy, ánh mắt con bé linh động sáng ngời, nhìn con bé lầm bầm lầu bầu huấn luyện tiểu Phóng tiểu Viễn, nhìn con bé mang hai đứa bé cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau học tập, sống vui vẻ với nhau. Giang Hải Dương rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.

      Nếu như có Kiều Kiều, ông biết hai đứa con của ông tại như thế nào.

      Cho nên, dù Kiều Kiều trở thành con dâu Giang gia nữa, Kiều Kiều cũng là con của ông, con nuôi của ông.

      Nghe Giang Hải Dương kể lại. Tần Tố Cẩm lệ rơi đầy mặt, bà tưởng tượng nổi, hai đứa có mẹ, cha lại thể quan tâm, khổ sở như thế nào.

      Rất nhanh lại đến kỳ nghỉ đông, Chu Vân Vân, Từ Mạn, Vương Tĩnh Hàm bàn với nhau muốn đến nhà Kiều Kiều cùng nhau học tập, quan hệ của Lâm Hiểu Nam và Từ Mạn tệ, Từ Mạn thường xuyên đến lớp ba, Lâm Hiểu Nam cũng thường xuyên đến, hơn nữa, chủ nhiệm lớp ba còn là của người ta.

      “Tớ cũng muốn đến” thấy mọi người muốn đến nhà Kiều Kiều có tiếng là học tập giỏi, Lâm Hiểu Nam cũng muốn .

      Gặp Lâm Hiểu Nam muốn , Hứa Phi cũng mở miệng: “Tớ cũng

      o (╯□╰ )o, phải làm sao bây giờ? Nhà nàng rất ! Kiều Kiều nhìn xuống, cả lũ cả nàng là sáu người, năm trước Giang Phóng Giang Viễn muốn cùng nhau học, thêm hai là tám người nha. Kiều Kiều vướng mắc.

      “Vậy, nhà tớ rộng” Ân, Kiều Kiều lại bổ sung: “Ta với Giang Phóng ca ca chút, nếu như chúng ta cùng nhau học tập, đến nhà ấy, nhà ấy rất lớn”.

      Mấy người đứa cười mập mờ.

      Cắt!

      Giang Phóng nghe Kiều Kiều muốn cùng vài người bạn đến nhà học, liền đồng ý. ra sau khi xong Kiều Kiều hơi hối hận, dù sao, nhiều người như vậy, còn toàn là bạn học của nàng, lại đến hết nhà Giang Phóng, trước kia Tần, nàng còn có cảm giác gì, nhưng tại sau nàng có thể quên mất chứ? chú Giang kết hôn rồi nha.

      Lo lắng mấy người bạn tìm được đường, Kiều Kiều để Giang Viễn xuống dưới đón bọn họ.

      Chỉ trong chốc lát. Đám người kia đến đông đủ.

      Kiều Kiều gặm táo ra cửa: “Đổi giày đổi giày”

      Vài người đánh giá Giang gia, Chu Vân Vân cảm khái: “Giang Phóng ca, nhà ghê gớm ”.

      Kiều Kiều lôi kéo giới thiệu mọi người với nhau, số người sớm quen biết, số người lại chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ.

      Mọi người cũng làm trễ nãi thời gian, liền bắt đầu học tập, nhìn bọn họ soàn soạt mở sách mở vở, Giang Phóng Giang Viễn ngu ngơ.

      “Sao thế, hai người phải làm bài tập sao?” Kiều Kiều hỏi.

      “Chúng ta, chúng ta có bài tập!” giờ lại đổi thành những người còn lại ngu ngơ.

      Có lầm hay , đúng là bắt nạt người ta, sao trường bọn họ có thể có bài tập.

      Nhìn ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám người Kiều Kiều. Giang Phóng giải thích: “Trường học của bọn vẫn luôn như vậy. Kể cả có cho cũng đứa nào làm!”

      trán Kiều Kiều xuất ba đường hắc tuyến.

      “Trường học các thực uy vũ” Lâm Hiểu Nam cảm khái.

      Kết quả nó lại nhận được vài ánh mắt ghen tỵ.

      Nương, nó có quyền những lời này sao? Ai cũng biết, Lâm Hiểu Nam học còn ngủ, còn ngủ nha, kết quả đâu, người ta cứ thi là đứng nhất. Khai giảng được nửa năm, từ thi tháng, thi giữa kỳ hay là thi cuối kỳ, nó cứ chễm chệ ngồi cái ghế đệ nhất toàn trường.

      Lâm Hiểu Nam thứ nhất, Kiều Kiều thứ hai. Hai cái ghế này chưa đổi chủ lần nào.

      Kiều Kiều cũng thầm ghen ghét. Nàng là người trọng sinh đấy, nàng nắm chắc kiến thức nha, nhưng kết quả đâu, cho dù có liều mạng học nữa cũng vượt qua được bạn học Lâm! biết đầu óc nó cấu tạo thế nào, dùng tốt đấy!

      Kiều Kiều cũng dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Lâm Hiểu Nam.

      Lần thi cuối kỳ vừa rồi, Lâm Hiểu Nam đứng nhất, Kiều Kiều thứ hai, Hứa Phi thứ ba, Từ Mạn thứ bảy, Vương Tĩnh Hàm thứ chín. Chu Vân Vân lạnh run, áp lực của nó rất lớn đấy, tám người bọn họ, Giang Phóng Giang Viễn ở Phong Diệp làm gì. Còn dư lại sáu đứa có tới năm đứa lọt top mười toàn trường, áp lực của nó phải lớn bình thường đâu.

      may mắn, cha mẹ nó rất sáng suốt, chứ nếu chắc chắn nó bị ép đến chết, có điều lần này nghe nó cùng vài người bạn học nhóm, cha nó thầm với mẹ nó, con họ là đứa có mắt, kết giao được với bạn học tốt, thành tích học tập xuất sắc, gần mực sáng, thành tích của con họ nhất định càng ngày càng tốt.

      ~~~~ _~~~

      Mọi người cười đùa trong chốc lát, lại bắt đầu học tập. Giang Phóng Giang Viễn cũng mở sách ra đọc.

      Dù sao cũng có bài tập

      “Di? Kiều Kiều, của cậu hả, sao tớ có quyển sách này? phải sách trường phát đúng ?” Chu Vân Vân thấy trước mặt Kiều Kiều nhảy ra quyển sách khác liền hỏi.

      “Ừ, phải, quyển sách này là của Giang Phóng để lại. Đó là sách bổ sung của Phong Diệp. Tớ thấy hay lên lấy về xem”.

      Trước kia, cái hồi mà mọi người vẫn ở Thanh Nham ấy, sách của Giang Phóng dùng xong dùng nữa định bỏ , nhưng từ khi biết Kiều Kiều, Giang Phóng liền giữ lại toàn bộ sách của mình cho nàng. có cách nào, Kiều Kiều cứ suốt ngày lầm bầm bên tai, chịu nổi.

      Sau khi lên sơ trung, Giang Phóng vẫn cứ giữ cái thói quen này.

      Những thứ khác , đặc biệt là ngữ, sách bổ sung ở Phong Diệp so với những trường khác tốt hơn nhiều. Dù sao cũng là trường quý tộc tư nhân, phải sao?

      “Cho tớ mượn” Lâm Hiểu Nam nhận lấy sách trong tay Kiều Kiều, lật xem.

      “KAO, sách này tốt hơn nhiều so với sách giáo khoa. Thực dụng nha!”

      “Xem nhanh lên, xem xong cho tớ mượn” Hứa Phi vừa viết vừa , cũng ngẩng đầu lên.

      “Hông hông hông, đâu” Lâm Hiểu Nam và Hứa Phi thường xuyên tranh cãi.

      Hứa Phi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Nam, lời nào, lại cúi đầu tiếp tục viết, thấy Hứa Phi thèm để ý tới mình, Lâm Hiểu Nam liếc nhìn cái: “Phi ~ cậu viết cái gì từ nãy đến giờ thế!”

      Có thể dịch cái đầu ra hay , mau viết .

      Cũng phải mọi người ngày nào cũng học nhóm, hiieejn tại là mùa đông, đường bất tiện. Hơn nữa, bọn họ học ở nhà Giang Phóng. Trừ Lâm Hiểu Nam và Chu Vân Vân ở gần đó sao nhưng những người khác lại ổn.

      Đêm nay Tần gia có chuyện, Tần Tố Cẩm về Dân Giang, Giang Hải Dương cũng qua bên ấy. Mấy ngày này, mặc dù Giang Phóng Giang Viễn thân thiết với Tần Tố Cẩm nhưng có thể coi như hòa nhã hơn chút rồi. Tâm tình mâu thuẫn của Giang Viễn lớn như Giang Phóng.

      “Kiều Kiều, em đêm nay ngủ ở đây , ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ”

      “Vì sao” Nhà nàng lại xa, tại sao phải ngủ ở đây.

      “Ở lại , chúng ta cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ” Giang Viễn cũng khuyên.

      Kiều Kiều do dự trong chốc lát, đáp ứng.

      “Đợi em gọi về nhà hỏi mẹ

      “Để tao gọi cho” Giang Viễn ôm lấy chuyện này.

      Ba người cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ, kết quả mặt Kiều Kiều bị dán mặt đầy giấy, ô ô. Kỹ thuật chơi bài của nàng rất kém cỏi.

      Giang Phóng và Giang Viễn liều mạng cười nhạo nàng. Kiều Kiều tức giận .

      chơi, chơi, hai người bắt nạt người ta” Kiều Kiều lầm bầm.

      “Bài nghệ của mình bằng người còn ở đấy lầm bần lầu bầu, hắc hắc.” Giang Viễn cười.

      “Linh linh linh – -” điện thoại vang lên.

      Giang Viễn chạy tới nghe điện thoại.

      “Xin chào?”

      “Lục Nhi? Ừ, được, được, được rồi, đợi tao tiếng với tao rồi tao qua” Chỉ thấy vẻ mặt Giang Viễn hưng phấn chạy vội tới bên cạnh Giang Phóng.

      “Ca, đêm nay em đến nhà Lục Nhi ngủ. Cha mẹ Lục Nhi hôm nay ở nhà, hắc hắc”.

      Giang Phóng biết, Lục Nhi là bạn học của Giang Viễn, nhà Lục Nhi mới mua cái máy tính, ở niên đại này máy tính đúng là rất hiến! Mấy đứa bọn họ đều rất mê mẩn.

      . Mặc quần áo tử tế, đưa em qua đố. Kiều Kiều ở nhà trông nhà lát”.

      Kiều Kiều cũng biết chuyện này. Nàng cũng rất hâm mộ. Có điều nhà nàng có điều kiện để mua

      “Em cũng muốn cùng, em thích ở nhà mình” lá gan của Kiều Kiều lớn. Nàng kiên trì muốn cùng với Giang Phóng Giang Viễn. mình nàng trong ngôi nhà gần hai trăm mét vuông, nàng cần đâu.

      “Bên ngoài lạnh”

      sao”

      Nhà Lục Nhi cũng xa, bộ chỉ mất hai mươi phút đồng hồ.

      Hai người đưa Giang Viễn đến đó trở về.

      Hôm trước mới có mưa tuyết, mỗi khi đạp lên tuyết lại vang lên tiếng kêu nghe rất vui tai, Kiều Kiều chuyên chọn chỗ nhiều tuyết mà , hắc hắc, thực thú vị.

      “Ai, Giang Phóng, đưa em về nhà luôn , dù sao cũng ra ngoài rồi”.

      với Kiều rồi, em cứ ở nhà . Hơn nữa, ở nhà mình, rất chán!”

      “Sao lại chán, về nhà nằm ngủ đến sáng là được rồi”.

      Hai người giằng co, cuối cùng Kiều Kiều vẫn trở về Giang gia. có biện pháp, Giang Phóng rất cứng đầu.

      “Vậy cõng em” Kiều Kiều nháo.

      “Được, cõng em” Kiều Kiều “U rống” tiếng, nhảy lên lưng Giang Phóng, nàng chưa được ai cõng bao giờ nha.

      Ánh trăng kiều bao trùm khắp nơi, mặt đất đầy tuyết trắng xóa, thiếu niên cõng thiếu nữ, từng bước về phía trước. Thân ảnh của hai người, kéo dài ~~~
      amandatruc, Khủng Long, hargane18720 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :