1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      @olphuit: ok :3 tớ sửa lại ^^ cám ơn nhé!
      @honglak :3 t7 rảnh tớ lại đăng 20 chương nữa, hôm ấy hai bạn có thời gian vào đọc tiếp nhé :">>
      maitruc2211, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 21: HỌC KỲ MỚI

      Sang học kì mới, Kiều Kiều chín tuổi, năm thứ ba. Nàng nhảy lớp, vốn rất được mọi người chú ý nhưng vì năm nay có hai có hai học sinh đại danh đỉnh đỉnh chuyển đến, tin tức về nàng bị chôn vùi tại biển người mênh mông.

      Ngày hôm sau, sau khi khai giảng, Kiều Kiều bán đồ ở gần Dương Thụ, bán có ba học sinh trung học đến bịa đặt sinh , ý của bọn chúng là muốn thu tiền bảo kê. Giang Phóng đuổi bọn chúng nhưng ba tên kia hình như nhận ra Giang Phóng lên lấy ba đánh . Kết quả là Giang Phóng thắng, ba tên kia bị đánh bầm dập, đầu nở hoa.

      Gần Dương thụ có con sông , bên này người rất đông cho lên nhiều đứa đều nhìn thấy ba học sinh kia bị đánh, còn học trung học đấy! Vậy mà đánh lại học sinh tiểu học năm thứ năm.

      Ba học sinh kia nghe thấy Kiều Kiều ở bên gọi Giang Phóng, hốt hoảng chạy nhanh, ô ô, bọn họ đen đủi, sao lại chọc phải Giang Phóng rồi?

      Giang Phóng người ta tiện tay nhặt viên gạch lên kìa, nếu chạy còn ở đây chờ chết sao? Làm gì có ai biết Giang Phóng đâu!

      Mặc dù Giang Phóng khong để ý đến mấy chuyện bên ngoài nhưng trận đánh này truyền mười, mười truyền trăm nha. Vốn chính là võ lâm cao thủ, giờ lại càng làm cho người ta sợ hãi.

      Đôi khi ra ngoài, Kiều Kiều cảm giác được mình dẫn theo cái lưng đen, gì? Các người hỏi lương đen là cái gì? Là chó săn đấy!

      Kiều Kiều cảm thấy rất may mắn vì mình chuyển tới lớp học bây giờ. Trước kia học giáo Thạch cũng tốt nhưng cách làm việc quá cứng nhắc còn bây giờ thầy giáo Vương như vậy, phong cách giảng dạy hoàn toàn giống nhau, lúc học Kiều Kiều cảm thấy rất vui vẻ.

      Đúng rồi, giáo Thạch lại tiếp tục dậy năm thứ hai lớp kia. Kiều Kiều hơi buồn bực nhưng ngay lập tức quan tâm chuyện này, nên biết ràng trí nhớ của nàng tốt lắm. Những chuyện hồi tiểu học, sỗ chuyện nàng thể nhớ được ràng tường tận.

      Kiều Kiều nhảy lớp, bạn học của mình lại bỗng dưng học hơn lớp lên có số người trông thấy nàng làm như thấy. Nàng chuyện gì, cảm thấy những chuyện đó có hay là có cũng sao. Mặc dù thế nhưng có số người vẫn chào hỏi với nàng.

      Bây giờ Giang Viễn học cùng lớp với nàng. Nó dùng mị lực của mình, chính là khờ khạo nên được bạn học thích. Mặt mũi đẹp, tính cách sáng sủa, học tập cũng khá lại còn biết đánh nhau, những bạn nam như vậy ở trường học rất được cách bạn nữ hoan nghênh. Mấy bạn nữ thích vây xung quanh nó, ngay cả mấy bạn nam cũng bị biến thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

      Mới đầu có mấy bạn nữ tỏ ra ghen ghét với Kiều Kiều, nhìn nàng với Giang Viễn rất thân thiết đấy. Nhưng thời gian sau cũng ai dám chọc Kiều Kiều, chuyện Giang Phóng đánh người chính là bởi vì Kiều Kiều nha. Giang Viễn và Giang Phóng còn ở trong nhà Kiều Kiều đấy. Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao. Kiều Kiều nghĩ, sao học sinh tiểu học năm ba lại cứ thích ầm ĩ như vậy đây!

      Giang Phóng cũng có nhiều bé thích nhưng dám hướng thổ lộ nhiều. Giang Phóng giống Giang Viễn, đẹp trai như Giang Viễn, người lại lạnh lùng cương nghị, bình thường rất ít khi cười, thậm chí đánh người cũng hề nương tay. ai biết, lần đầu tiên Giang Phóng bị đánh, lúc về nhà Giang Hải Dương với những gì. Ông đánh chết cha đền, đánh tàn phế cha nuôi, cha muốn nhìn thấy con nước mắt nước mũi lem nhem trở về.

      Cũng biết thế nào mà bên ngoài lại truyền nhau rằng Giang Phóng và Kiều Kiều có đính hôn từ , nhưng những lời này truyền tới tai Kiều Kiều, mà nàng cũng quan tâm mấy chuyện này.

      Vương lão sư rất thích Kiều Kiều, cảm thấy đứa này rất thông minh. Ông quan sát, lúc lớp Kiều Kiều rất chăm chú, nghiêm túc tập trung nghe giảng. Lúc tan học đều chơi hoặc đều tập viết tập vẽ. Làm bài tập rất qua loa, hầu như viết cách làm mà trực tiếp viết luôn đáp án. Ban đầu ông cảm thấy thói quen này tốt, rất dễ dàng quên mất kiến thức nhưng qua mấy bài thi, Kiều Kiều làm vô cùng đầy đủ. Thầy giáo Vương tìm Kiều Kiều chuyện, thấy đứa này còn là người hiểu chuyện nên cái vấn đề làm bài tập này cũng nghiêm khắc nữa.

      Mà lại đến học sinh mới chuyển từ trường khác đến là Giang viễn, học tập cũng khá, bài tập cũng làm qua loa, thầy giáo Vương cảm thấy cách học của hai người này cũng tệ.

      Ông phát , phương diện học tập của Giang Viễn và Kiều Kiều đều giống nhau, khi học chăm chú nghe giảng, những lúc khác, đặc biệt là lúc làm bài tập cũng thế có điều Giang Viễn còn thê thảm hơn.

      Thầy giáo Vương suy nghĩ lúc liền tìm thầy giáo Phương, chủ nhiệm năm năm lớp hai hỏi được kết quả giống nhau. Hai người kết luận, có phải giai đoạn tiểu học nên chăm chú nghe giảng những khóa sau làm bài đơn giản hơn nhiều.

      Hai người còn nghi ngờ thói quen của Kiều Kiều và Giang Viễn là học theo Giang Phóng.

      ra những gì bọn họ nghĩ đều sai lầm rồi, cái thói quen này bắt nguồn từ chỗ Kiều Kiều. Giang Phóng và Giang Viễn mới là người bị Kiều Kiều hun đúc, Kiều Kiều thường , giai đoạn tiểu học này, ở lớp nghiêm túc nghe giảng là điều quan trọng nhất, bây giờ chăm chỉ sau này mới tốt được. Những điều này là nhiều năm trước nghe người bạn làm giáo viên cho nàng, nàng cảm thấy đúng lên mới nghiêm túc thực .

      Thói quen của giáo viên dạy Số học và Ngữ văn của lớp năm ba thay đổi, học sinh lớp họ nếu trả lời đúng ba câu hỏi mà họ đưa ra lớp cần làm bài tập về nhà.

      Mọi người rất phấn khởi, trẻ con có đứa nào thích làm bài tập đâu chứ.

      Đương nhiên phải ai cũng có thể trả lời đúng ba câu hỏi ấy nên mọi người đều nghiêm túc nghe giảng, chỉ đợi lúc giáo viên hỏi giơ tay. Trong khoảng thời gian ngắn khí học tập của lớp năm ba đều trở lên sôi nổi hơn.

      phải ai cũng thấy phương pháp dậy học này tốt, những người này chiếm đại đa số.

      Thầy giáo Vương cũng mặc kệ, ông cảm thấy cứ dùng thành tích để chứng minh, chờ đến lúc cuối kỳ biết phương pháp kia có tốt hay . Ít nhất ông cảm thấy phương pháp này tốt, trẻ con nghiêm túc nghe giảng nắm bài học và trả lời được câu hỏi của bài. Thầy giáo Chu là giáo viên dạy Ngữ văn, hai người hợp tác rất ăn ý với nhau.

      Ngay sau đó, lớp hai năm năm cũng áp dụng phương pháp này, nhiều lớp khác đều trông mong lớp mình cũng áp dụng cách dạy này. cần làm bài tập đó! Rất tốt nha!

      Toàn trường có mười hai lớp học, chỉ có ba lớp được thực hành. Lớp cũng áp dụng cách dậy này là lớp năm năm.

      giáo Thạch đứng đầu nhóm giáo viên tán thành cách dạy này, bà cảm thấy học sinh phải viết nhiều mới có thể nhớ kỹ được. Thầy giáo Vương cũng giải thích mà chỉ cười.

      Thời gian cứ như vậy mà tôi qua.

      Rất nhanh được nghỉ đông lại xảy ra chuyện may, giáo Thạch dạy học ngất xỉu, các thầy giáo vội vội vàng vàng đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng bệnh của bà . Giờ lớp năm hai giống như rắn mất đầu.

      Lớp năm hai tại rất loạn, giáo viên chủ nhiện nghiêm khác có ở đây, tốt quá! Kỷ luật của lớp năm hai mấy ngày này đều kém nhất toàn trường. Kiều Kiều nghĩ, hóa ra là như vậy, nàng nhớ khi đó có đoạn thời gian lớp có giáo viên chủ nhiệm mà. Sau này lúc có giáo viên chủ nhiệm mới được vài ngày hai lớp năm hai bị gộp lại, ra làm như vậy tốt cho học sinh.

      Chuyện vượt ra ngoài dự đoán, trước khi được nghỉ đông, sau chuyện kia hai tuần, lớp năm hai có giáo viên chủ nhiệm mới. Đó là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thà chất phác. giáo Thạch xin nghỉ hưu sớm, nghe con bà ấy , sức khỏe của bà ấy bây giờ thích hợp đứng bục giảng dạy học. Các thầy giáo khác đều có chút thổn thức.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 22: LẠI LÀ NĂM MỚI

      Kiều Kiều đưa toàn bộ số tiền có trong tay cho Kiều mẹ rồi, giờ có muốn làm mua bán cũng có vốn, nàng định xin Kiều mẹ ít, chỉ cần trăm đồng tiền hàng là được, Giang Phóng biết chuyện này liền trực tiếp đưa trăm đồng tiền cho nàng. Kiều Kiều cần nhưng Giang Phóng lại , chỗ này là cho nàng mượn, suy nghĩ lúc Kiều Kiều nhận lấy. Kiều Kiều biết, trong tay Giang Phóng có tiền, nàng chỉ tò mò chuyện đó là Giang Hải Dương làm nghề gì nhỉ? Ông ấy tiêu tiền như nước vậy còn cho con trai tiền, mình nhất định cũng phải kiếm nhiều tiền.

      Kiều Kiều quá thân thuộc với Giang Phóng lên trực tiếp hỏi luôn.

      “Thu phí bảo kê, còn cả vận chuyển hàng hóa”.

      “Nha, em định mua vài thứ về bán”. Vị trí ngôi nhà tại của Kiều Kiều rất thích hợp để mở cửa hàng buôn bán, tiểu tham tiền kiếm thiền sao có thể ngủ ngon được đây.

      Thầy giáo Vương nhắc nhở học sinh, tháng sau phải nộp củi, để học sinh thừa lúc trời ấm áp nhặt chút, tránh cho đến lúc trời lạnh lẽo rét buốt còn phải lên núi nhặt củi. Kiều Kiều nhớ năm ngoái buôn bán tốt liền hăng hái muốn bán tiếp nhưng hồi đó nàng được tan học sớm lên mới có thể bán tại được rồi, nàng thấy hơi rối rắm chút.

      Về đến nhà Kiều Kiều cứ lầm bầm lầu bầu oán giận suốt, nàng có thói quen, nếu có chuyện gì đều lầm bầm lẩm bẩm, mặt nhăn nhó vui. Giang viễn thấy vậy sớm chạy ra ngoài chơi rồi còn Giang Phóng chống cằm nhìn nàng, nhìn cho đến lúc nàng cảm thấy thẹn thùng.

      “Sao cứ nhìn chằm chằm em thế”. Kiều Kiều trừng mắt nhìn .

      “Đừng lầm bầm nữa, để nhờ bạn ở tiểu học Trung Tâm lấy danh sách những người muốn mua, rồi xem hôm nào rảnh mang sang cho họ”.

      Ừ? Chủ ý này rất hay. Kiều Kiều cười, lông mày cong cong.

      “Vâng, được, vậy chúng ta lên núi . Giang Viễn đâu rồi? Đứa chết tiệt kia, lại chạy ra ngoài chơi, có tiền đồ”. Chuyện này Kiều Kiều quên rằng mình mới là đứa bình thường chứ trẻ con làm gì có đứa nào thích thích chơi?

      Năm nay Giang Phóng còn tìm thêm số người nhặt cùng, kết quả Kiều Kiều thuận lợi kiếm tiền. Kiều mẹ biết chuyện nàng làm liền phê bình nàng, còn nàng làm hư Giang Phóng. Kiều Kiều bất đắc dĩ, ai có thể làm hư người nọ chứ! làm hư người khác là tốt lắm rồi.

      Lúc mới trọng sinh mặt của Kiều Kiều tròn tròn nhắm, giờ nàng gầy mặt lại thành trái xoan. Mỗi lần soi gương Kiều Kiều đều muốn khóc, ra phải trời sinh mặt nàng to tròn nha. Từ lúc sống lại đến giờ nàng ngừng bận rộn, có lẽ do mệt mỏi lên so với hồi đó nàng gầy hơn rất nhiều, mặt cũng hơn. Mặc dù phải chuẩn trái xoan nhưng cũng tương đối dễ nhìn.

      Ngược lại Kiều mẹ lại thấy con mình gầy lên đau lòng, còn cảm thấy trẻ con mặt tròn nhìn mới đẹp. Kiều Kiều lại kiên trì cho rằng mặt trái xoan mới là đẹp nhất.

      Kiều Kiều rất muốn , mẹ từng chê khuôn mặt của con khó coi đấy?

      Năm nay Kiều Kiều bán đồ so với năm ngoái kiếm được nhiều hơn, chủ yếu là nhờ danh tiếng của Giang Phóng.

      Cầm chặt hai trăm sau mươi đồng trong tay, Kiều Kiều đưa chút đồ ăn vặt của mình cho đám bạn bè Giang Phóng để họ chia nhau. Mọi người cũng khách sáo, nàng cũng thể để người ta giúp công đâu. Giang Phóng tỳ ở bên cạnh lan can trường học, gì mà nhìn Kiều Kiều chạy qua chạy lại.

      Sau khi về nhà Kiều Kiều ngồi bên cầm máy tính còn Giang Phóng nằm sấp giường xem ti vi. Trời lạnh, phòng của hai người họ cũng lạnh nên Kiều ba Kiều mẹ muốn bọn họ đều sang giường ông bà ngủ nhưng mấy đứa muốn cho nên những lúc có việc gì đều lăn lộn giường Kiều mẹ, đến lúc ngủ mới trở về phòng của mình.

      Ừ, lời hai trăm sáu trừ tiền vốn mua đồ ăn vặt là bốn mươi năm đồng vẫn còn hai trăm mười năm đồng. Lấy trăm đồng ra đưa cho Giang Phóng, “Cho ”.

      Giang Phóng nhìn nàng

      “Chỗ này phải giả tiền mượn kia mà là tiền lời chia ra” Kiều Kiều giải thích.

      Nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc của Kiều Kiều, Giang Phóng mở miệng : “Cứ để ở chỗ của em , để cầm hết, toàn tiêu linh tinh”.

      , chị, hai người kiếm được bao nhiêu tiền?” Giang Viễn mò tới.

      ra sinh nhật của Kiều Kiều trước Giang Viễn tháng, trước kia Giang Viễn học sớm, hơn Kiều Kiều khóa nên hai người vẫn gọi tên nhau. Về sau Kiều Kiều nhảy lớp, có lần Kiều Kiều đùa bảo Giang Viễn gọi nàng là chị, Giang Viễn nhìn Giang Phóng cái, thế mà lại nghe lời nàng.

      Chính vì vậy, từ lúc đó đến bây giờ, Giang Viễn vẫn gọi Kiều Kiều là chị, mới đầu Kiều Kiều còn quen, nhưng lâu dần cũng thành thói quen rồi.

      Kiều Kiều nghĩ nghĩ, lấy hai mươi đồng ra : “Cho em”.

      “Hi hi”. Giang Viễn vội vàng nhận tiền rồi cất nhanh vào trong túi, bộ dạng giống như cầm bảo bối quý giá vậy.

      Kiều Kiều biết Giang Hải Dương đều đem tiền đưa cho Giang Phóng, sau đó Giang Phóng cho Giang Viễn tiền tiêu vặt. Mặc dù Giang Viễn thích ăn quà vặt nhưng chỉ cần cho nó tiền chút cũng thừa nổi.

      Nhưng có chút kì quái, đó là trừ khi Giang Phóng cho nó, nếu chắc chắn nó đòi.

      Sau khi sống lại, Kiều Kiều cùng Mai Lan lần nữa trở thành bạn tốt. Dù hai người từng học cùng lớp và là hằng xóm láng giềng nhưng vì Kiều Kiều suốt ngày bận rộn lên hai người tiếp xúc nhiều với nhau. Nàng cũng thân mật khăng khít với Kiều Dĩnh như trước, nàng hiểu , có số việc khác trước kia rồi.

      tại, nàng có bạn mới, Dương Tuyết chăm chỉ tốt bụng, Giang Phóng ít dũng cảm, Giang Viễn vui vẻ đơn thuần.

      Bọn họ mới là đồng bọn của nàng, nhìn Giang Viễn xem ti vi cùng Giang Phóng, Kiều Kiều nhớ tới lần đầu tiên gặp bọn họ, ha ha, giống công tử phong lưu trêu ghẹo Dương Tuyết, bây giờ bởi vì có quan hệ với Kiều Kiều lên Dương Tuyết còn sợ nó, nhiều lúc còn trêu chọc nó nữa. Kiều Kiều cảm thấy, Giang Viễn chính là đứa trẻ tinh khiết khong có tâm nhãn, những thứ nó biết đều là học của người ta thôi. A, đúng rồi, nàng biết giờ Giang Viễn có bạn ! là #$%…, trẻ con mới chín tuổi, sao lại đương sớm như vậy!

      Về phần Giang Phóng, đứa trẻ mười hai tuổi lặng lẽ làm rất nhiều chuyện vì nàng. Nàng vẫn nhớ , bộ dạng đánh nhau với người khác hôm đó, trán chảy rất nhiều máu nhưng vẫn luôn che chở cho em trai mình. Cũng nhớ , mặc dù bị người ta đánh thương tích đầy mình nhưng vẫn chịu buông tha cho tên ăn cắp đồ nhà nàng. Còn cả lúc đánh ba học sinh muốn thu tiền bảo kê nữa.

      Có lẽ do ánh mắt quá chăm chú của Kiều Kiều, Giang Phóng quay qua nhìn nàng.

      “Hai người muốn ăn cái gì ? Em nấu cơm”.

      Hai người bắt đầu cười, ra đống đồ ăn.

      Đảo mắt đến cuối năm, Kiều Kiều mặc áo khoác dày ở bên nhà bà nội, tại Giang Phóng và Giang Viễn ở nhà của họ, thể đến lễ mừng năm mới rồi mà vẫn ở nhà nàng được.

      Người nhà vui vẻ hòa thuận.

      Mùng đầu năm, Kiều Kiều mặc áo bó cổ cao, quần ấm, bên ngoài mặc cái áo liền váy, giầy màu tím.khoác áo lông lớn. Nhìn bộ dạng rất đáng . Nàng chúc tết khắp nơi cùng Kiều mẹ.

      Ban đầu Kiều mẹ định mua cho nàng bộ quần áo nhưng mà nàng thích vì vậy Kiều mẹ phải cắt vải, tự mình làm bộ. Kiều mẹ làm cho nàng, Kiều Kiều rất thích.

      Có nhiều người nhìn thấy Kiều Kiều mặc như vậy lên hỏi chỗ mua, còn khen rất đẹp.

      Kiều Kiều vội vàng khoe đây là tác phẩm của Kiều mẹ, tất cả mọi người đều khen Kiều mẹ khéo tay, đến kiểu dáng cũng đẹp.

      Kiều mẹ rất vui vẻ.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 23: TIỀN MỪNG TUỔI

      Năm nay sau khi chúc tết hàng xóm láng giềng xong, liền mang Kiều Kiều sang Giang gia chúc tết. năm này hai nhà cũng có qua lại thân thiết.

      “Chú Giang năm mới mạnh khowre”. Vừa vào cửa chính Kiều Kiều liền to.

      Giang gia có ít người.

      Xem ra đều là tới chúc tết Giang Hải Dương.

      Kiều Kiều vọt vào.

      Giang Hải Dương và Kiều ba Kiều mẹ chúc tết lẫn nhau, Kiều Kiều và hai em Giang gia cũng chúc tết.

      “Chúc mừng phát tài, lấy bao lì xì ra”. Kiều Kiều cười với Giang Hải Dương, rồi đưa tay ra.

      Kết quả là bị Kiều mẹ đánh cho cái.

      tay Giang Hải Dương ôm lấy Kiều Kiều, nàng ngất, đừng nàng vốn lớn tuổi, chính là thân thể này cũng mười tuổi rồi nha. Ông đem bao lì xì nhét vào trong tay Kiều Kiều, Kiều Kiều cười tủm tỉm nhận lấy.

      Kiều ba và Kiều mẹ cũng lì xì cho Giang Phóng và Giang Viễn mỗi người trăm đồng. Kiều ba Kiều mẹ có bao lì xì, ở nông thôn, rất ít người dùng bao lì xì, đều cho trực tiếp.

      Chỗ này cũng ít đâu, phải biết rằng, Kiều mẹ mừng tuổi Kiều Kiều có năm đồng thôi, năm đồng đó. Ông bà nội cũng mừng năm đồng.

      Kiều Kiều nhìn cha mẹ mình, thiên vị, quá thiên vị.

      Nhưng nàng cũng biết, tiền nhà của Giang Phóng Giang Viễn nhất định là còn dư, cha mẹ nàng muốn lấy tiền của người ta.

      Giang Phóng nhìn ánh mắt ghen ghét kia, bất đắc dĩ đưa cho Kiều Kiều, “Em cầm giúp ”.

      Nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể mở phường nhuộm, Kiều Kiều cũng cảm thấy thẹn thùng.

      tự mà cầm, đưa cho em làm gì”.

      “Em giữ giúp ”.

      Đứa này đúng là hiểu chuyện, nhìn thấy mọi người đều xem sao? Sao lại đưa tiền cho người ta hả?

      Kiều Kiều thấy nếu càng cằn nhằn người ta càng nhìn vì vậy liền cầm lấy tiền. Nàng chỉ biết cứ cầm hộ . Giang Viễn thấy mình đưa tiền cho Kiều Kiều liền mang theo trăm đồng tiền chạy mạch ra ngoài chơi. Nếu , trăm đồng tiền này nó giữ được phải làm sao bây giờ?

      Hôm nay là mùng đầu năm, buổi trưa Kiều Kiều phải về Kiều gia ăn cơm.

      Sau khi trở về, thừa dịp có ai, Kiều Kiều mở bao lì xì mà Giang Hải Dương cho nàng ra, cái gì? Kiều Kiều bối rối. Đây, đây, đây là? Kiều mẹ vào nhà lấy đồ, thấy bộ dạng Kiều Kiều ngây ra như phỗng, nhìn thoáng qua, cũng lắp bắp kinh hãi: “Đây là lì xì của Giang Hải Dương sao?”

      “A? Vâng. Ông ấy cho con sáu trăm đồng”.

      Kiều mẹ sững sờ, người này mừng tuổi bằng tiền lương hai tháng của nhà họ.

      Ông ấy, ông ấy nghĩ cái gì vậy?

      được, chỗ này quá nhiều rồi, phải trả lại người ta, sao lại có chuyện cho nhiều như thế chứ?

      Giờ còn ở nhà của ông bà nội lên Kiều Kiều vội vàng cất tiền , mặc kệ thế nào cũng thể ngây ngốc ở chỗ này, tối về rồi tính.

      Cuối cùng, sáu trăm đồng cứ như vậy.

      Ý của Kiều mẹ là thể nhận tiền mừng tuổi này, nó quá nhiều, trả lại cho Giang Hải Dương nhưng ông ấy cự tuyệt, còn tiền này là cho trẻ con, liên quan đến người lớn, Kiều mẹ còn cách nào khác.

      Kiều Kiều rất biết điều nộp sáu trăm đồng tiền này cho Kiều mẹ, bà cũng thu vào.

      Trẻ con mới mười tuổi, đấy là làm tròn tuổi rồi, chứ sinh nhật lần thứ chín còn chưa qua đâu, thể cho con bé cầm nhiều tiền như vậy nha, lợi nhuận của con bé bà quản nhưng chỗ này quá nhiều tiền.

      Nhà Kiều Kiều ở phương Bắc, chỗ này của bọn họ giống với những thành phố lớn, tuổi đều tính theo tuổi mụ mà giống nhiều nơi khác đều làm tròn tuổi, hoàn toàn giống nhau. Tự nhiên lại nhiều thêm tuổi, nàng rất buồn bực.

      Cứ đến năm mới là Kiều ba Kiều mẹ đều muốn mang nàng khắm nơi thăm hỏi. Chuyện như vậy kéo duy trì liên tục đến mùng bảy. Đến mùng tám, cha nàng làm mới coi như xong.

      Kiều Kiều cảm thấy mệt quá, nàng phải là bạn , có vẻ ngoài ngây thơ, cũng có tâm hồn ngây thơ, mỗi ngày cứ thăm hỏi như vậy nàng cảm thấy còn tý sức lực nào. Ngày mùng tám cha nàng làm, Kiều Kiều cầm sách vở, với Kiều mẹ tiếng liền chạy sang nhà Dương Tuyết. Muốn cùng làm bài tập.

      “Kiều Kiều đến đây, mau vào phòng, Dương Tuyết ở trong phòng đấy”. Chú Dương bắt đầu mở cửa hàng.

      “Vâng”.

      “Kiều Kiều” Dương Tuyết mặc bộ quần áo màu đỏ trông như búp bê.

      “Tiểu Tuyết, em tới tìm chị làm bài tập”. Kiều Kiều vào nhà, cởi áo lông ra, ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết.

      “Kiều Kiều à, chị làm xong bài tập rồi”. Vừa được nghỉ Dương Tuyết vừa gào khóc vừa làm, hôm nay làm xong rồi.

      Ô ô, đứa này, sao lại làm nhanh thế!

      “Ừ, vậy em làm , chị chuyện với em”. Dương Tuyết an ủi Kiều Kiều.

      “Thế cũng được”. Kiều Kiều mở vở: “Em còn muốn cùng chị làm đây, trường chị có giao nhiều bài tập ?”

      “Sao lại nhiều, cũng bởi vì nhiều nên chị mới tranh thủ làm sớm đấy, đến lúc mừng năm mới chơi mới vui”. Dương Tuyết nằm sấp nhìn Kiều Kiều. Di?

      “Kiều Kiều, em làm bài tập nghỉ đông hả? Chị làm bốn ngày mới xong”.

      “Vâng, bọn em chỉ có chỗ này thôi, còn bài tập khác”.

      Dương Tuyết hâm mộ : “Các em ít bài tập, bọn chị so với bọn em nhiều hơn”

      “Bọn em là như thế này, lớp chia làm bốn loại, mười người đứng đầu chỉ cần làm bài tập nghỉ đông, hai mươi người tiếp theo bài tập nhiều hơn chút, ba mươi người lại càng nhiều còn lại mười người cuối cùng phải làm bài tập còn nhiều hơn bọn chị mấy lần đấy !”

      Thầy giáo Vương của bọn họ giáo viên thần kỳ.

      “Bọn em lạ, phải cùng lớp sao? Thế nó xếp thứ mấy?”

      :Giang Viễn hả? Nó xếp thứ mười hai”. Giang Viễn nhìn thấy thành tích liền thở dài, chỉ cần chút nửa thôi, chút thôi là tên của nó ở nhóm đầu, nó cũng muốn làm bài tập nha.

      “Cái gì? Thành tích của nó tốt hơn so với trước kia, trước kia toàn sếp thứ hai mấy”.

      ? Em cũng biết, nhưng em thấy thầy giáo Vương rất tốt, ừ, thầy giáo Chu cũng tốt”. Có giáo viên tốt đối với học sinh rất quan trọng, đặc biệt là giai đoạn tiểu học và trung học, hai giai đoạn này là giai đoạn xây dựng nền móng.

      “Kiều Kiều, em giỏi, hơn chị tuổi mà cũng học năm thứ ba, thành tích học tập còn tốt như vậy”. Dương Tuyết rất hâm mộ Kiều Kiều, năm nay Kiều Kiều lại đứng thứ nhất.

      Kiều Kiều cũng gì, nàng cảm thấy chỉ cần là người trọng sinh, có được linh hồn của người trưởng thành, từng học những kiến thức này rồi, muốn kết quả tốt cũng khó. Trước kia nàng đọc tiểu thuyết, thường xuyên cảm thấy có chút khoa trương, làm gì có chuyện ai cũng học giỏi như vậy nhưng bây giờ nàng hiểu, tư tưởng của người trưởng thành, khả năng lý giải đương nhiên giống trẻ con, còn từng học lần rồi cho lên kết quả tốt là đương nhiên, đợi nàng lớn thêm chút nữa, học sơ trung, cao trung cũng chưa chắc tốt như bây giờ. Ưu thế trọng sinh cũng giảm nhiều.

      “Tiểu Tuyết, chỉ cần lúc học nghiêm túc nghe giảng, cố gắng thêm chút, học tốt hơn em, bây giờ em học giỏi là bởi vì hay học với Giang Phóng, chị cũng biết đấy, những thứ bọn họ học phức tạp hơn chúng ta nhiều, em xem nhiều cũng biết chút”.

      “Ừ, cũng đúng”. Dương Tuyết tiếp nhận thuyết pháp của Kiều Kiều.

      Mỗi lần có ai khen ngợi Kiều Kiều học giỏi Kiều Kiều ca ngợi thầy giáo Vương và thầy giáo Chu của mình dậy tốt, còn Giang Phóng dậy kèm. Ban đầu Giang Phóng nghe thấy nàng như vậy, kinh ngạc nhìn nàng, về sau thành thói quen lên nàng thucsh như thế nào cũng mặc nàng.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 24: TRƯỢT BĂNG

      Gần nhà Kiều Kiều có con sông, mỗi khi mùa đông đến, mặt sông kết thành tầng băng dầy. Kiều Kiều rất nhát gan, nàng nghĩ chắc là trơn, trẻ con xung quanh đều mang giầy trượt băng hoặc xe trượt băng chơi phía .

      Giang Hải Dương lại , Giang Phóng , công việc của cha trong thành phố rất nhiều lên hai em lại đến nhà Kiều Kiều ở. Bây giờ ngày nào Kiều Kiều cũng chỉ chơi. học nàng vội vàng học tập, vội vàng buôn bán. Năm trước còn vội vàng bán câu đối tết, ra Kiều Kiều còn nghĩ muốn bán pháo cho trẻ con chơi nhưng cuối cùng làm, nàng cảm thấy mấy thứ đó an toàn, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì lên ngoan ngoãn bán câu đối tết.

      “Kiều Kiều, chúng ta trượt băng ”. Giang Phóng .

      Em thích, em cũng ”.

      “Sao lại thích?”

      “Bởi vì, ra chơi băng rất nguy hiểm nên em

      “Đều đông cứng lại rồi, có gì mà nguy hiểm?”

      “Vậy ngã xuống có đau ?”

      Ai! Con bé này lắm chuyện. “Còn có xe trượt băng, em lên để kéo em chơi”. Như vậy được chưa?

      Ừ, vậy cũng được.

      ở bờ sông ít người, mọi người đều chơi rất vui, Kiều Kiều nhìn qua thấy hầu như toàn là người học cùng trường với mình. Nhiều bạn nam thấy Giang Phóng đến liền chạy tới chào hỏi. Là học sinh duy nhất trong trường nhảy lớp lên mọi người ai cũng biết Kiều Kiều.

      “Kiều Kiều, cậu cũng tới chơi à, phải cậu trượt băng sao?” bạn cùng lớp Tiểu Mẫn lại gần.

      “Tớ biết nhưng Giang Phóng dắt tớ”. Ở trước mặt người ngoài Kiều Kiều gọi Giang Phóng là nhưng lúc chỉ có hai người chỉ gọi là Giang Phóng. Lâu dần mọi người cũng quen.

      “À” Tiểu Mẫn liếc mắt nhìn Giang Phóng

      Mọi người vì Giang Phóng và Kiều Kiều đến mà thoải mái đùa nghịch, dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, mọi người đều có thể trượt băng ở đây.

      Kiều Kiều ngồi xe trượt băng, xe này dùng hai gậy lớn trơn bóng ghép với nhau. Nhưng mà Kiều Kiều thực nhát gan, lúc Giang Phóng cầm dây thừng kéo nàng bắt đầu trượt Kiều Kiều ngồi xe bị dọa hét lớn.

      Nhìn bộ dạng hoảng sợ có tiền đồ của Kiều Kiều, Giang Phóng chán nanr lắc đầu.

      Chơi được lúc Kiều Kiều ngồi bên nghỉ ngơi để Giang Phóng tự chơi. Giang Phóng trượt tốt vô cùng.

      “Kiều Kiều, lá gan của cậu ”. Tiểu Mẫn chạy tới ngồi cạnh Kiều Kiều.

      Mỗi ngày Kiều Kiều đều bận rộn lên cùng bạn học tiếp xúc nhiều, lại còn học giỏi, vô tình tạo khoảng cách với mọi người trong lớp, có rất nhiều phụ huynh : “Con nhìn Kiều Kiều nhà người ta xem, hơn con tuổi lại có đạt kết quả cao nhất lớp, còn có thể kiếm ra tiền, sao con học tập người ta chút”.

      Nhưng Tiểu Mẫn thấy vừa rồi Kiều Kiều hoảng sợ kêu gào lại cảm thấy ra Kiều Kiều cũng hoàn hảo, bạn ấy cũng giống bọn họ.

      “Ha ha, tớ rất nhát gan”. Kiều Kiều thẹn thùng .

      Nhìn Kiều Kiều xấu hổ, Tiểu Mẫn càng khẳng định, ra bọn họ đều như nhau.

      ra nếu cậu trượt quen rồi tốt hơn, cậu trượt mãi biết trượt”.

      Kiều Kiều lắc đầu như trống bỏi.

      Tiểu Mẫn cười cười.

      “À, Kiều Kiều, tớ có thể đến tìm cậu làm bài tập ?”

      “Có thể, nhưng tớ làm bài tập cũng gần xong rồi, cậu cứ tới , tớ đan khăn quàng cổ”. Nàng định đan xong giữ lại cho mừa đông năm sau dùng, dù sao qua hai tháng nữa trời cũng bắt đầu ấm áp rồi, nàng , ha ha, đan vô cùng chậm.

      “Hả? Cậu đan khăn quàng cổ à? Tớ nhất định đến, nhưng mà qua thời gian nữa trời bắt đầu ấm hơn rồi” Tiểu Mẫn có chút khó hiểu.

      “Ừ, tớ đan rất chậm lên định để mùa đông năm sau dùng”.

      Đổ mồ hôi. Mùa đông năm sau?

      Kiều Kiều nhìn thấy Đan Đan cùng vài bé từ xa, ra đều là các bạn học nữ cùng nhau đến chơi trượt băng. Kiều Kiều biết, giờ Đan Đan thích nàng nhưng nàng biết tại sao. Chẳng nhẽ là vì nàng nổi tiếng hơn? Ừ, chắc phải đâu, Kiều Kiều nghĩ.

      “A, Kiều Kiều, đó phải là bạn học cũ của cậu sao?” Tiểu Mẫn cũng nhìn thấy mấy người Đan Đan.

      “Ừ” Từ khi nàng nhảy lớp số bạn học và Đan Đan còn chuyện với nàng, có khi gặp nhau cũng làm như thấy. Kiều Kiều phải cái loại đem mặt nóng dán vào đít lạnh của người ta. Nàng lại làm gì bọn họ.

      “Kiều Kiều”. Tôn Hiểu Húc cũng tới.

      Từ lúc Kiều Kiều nhảy lớp đến giờ Tôn Hiểu Húc là trong những người vẫn có quan hệ tốt với nàng. Kiều Kiều hiểu tại sao nàng nhảy lớp mọi người lại thèm để ý tới nàng?

      Cái vấn đề này nàng cùng với Dương Tuyết thử phân tích lần. Dương Tuyết mọi người cảm thấy còn học chung với nhau nữa còn khác khóa lên cần thiết phải tỏ ra quen biết. Còn nữa, chơi với người học giỏi như Kiều Kiều mọi người đều cảm thấy rất áp lực.

      “Tôn Hiểu Húc, cậu cũng tới à?” đúng vậy, chỗ chơi tốt thế này trẻ con quanh đây sao có thể đến chơi.

      “Kiều Kiều, cậu trượt thế nào?” Kiều Kiều có ấn tượng rất tốt với đứa này, kiêu ngạo nóng nảy lại còn hiểu chuyện.

      “Chuyện này, chuyện này, ra tớ biết trượt”.

      Tôn Hiểu Húc hơi giật mình, ở trong lòng cái gì Kiều Kiều cũng biết, cái gì cũng làm được.

      Tiểu Mẫn ở bên cũng cười, “Bạn ấy biết trượt, mới ban nãy còn bị dọa sợ kêu rất to đấy. Tớ gọi là Tiểu Mẫn, lớp năm ba còn cậu?” Tiểu Mẫn rất hòa đồng.

      “À, tớ học lớp năm hai gọi là Tôn Hiểu Húc”. Mấy đứa quen nhau rồi liền chuyện rất hào hứng.

      “Các cậu tốt, giáo viên Ngữ Văn của bọn tớ lúc kiểm tra viết bài, nếu chưa làm xong chưa được về nhà ăn cơm trưa, lúc nào làm xong mới được về”. Tôn Hiểu Húc thở dài.

      Thằng ra chuyện này lại gợi lên kí ức hay của Kiều Kiều, đời trước, giáo viên dạy Ngữ văn của bọn họ cũng chính là giáo viên Ngữ Văn bây giờ của Tôn Hiểu Húc có thói quen, tiết thứ tư của bốn ngày trong tuần đều là tiết Ngữ văn, ngày phải làm bài văn, làm xong có thể về nếu làm xong ở lại làm đến khi xong thôi. Kiều Kiều từng nhiều lần bị giữ lại, giờ nhớ đến đúng là bi kịch, lên rất đồng tình mà liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Húc.

      Về sau Kiều Kiều có kinh nghiệm lên làm bài rất lưu loát nhưng bà ấy lại thay đổi đối sách, hai người tạo thành nhóm, hai người này nếu có người làm xong cả hai người đều phải ở lại, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau đến khi làm xong bài thôi. Mọi người xem như vậy có phải rất biến thái đây!

      Giáo viên của bọn tớ như vậy, nếu cậu học cùng lớp với bọn tớ hay rồi, thầy giáo Vương và thầy giáo Chu của lớp tớ rất tốt”. Tiểu Mẫn .

      Trường bọn họ mỗi khóa chỉ có hai lớp, ở trong trấn này hầu như trường tiểu học nào cũng như vậy. Đầu học kỳ thầy giáo Vương áp dụng cách dạy mới, đến cuối kỳ học sinh trong lớp cũng bị mất kiến thức mà còn thi đạt kết quả tốt. Cả trấn có mười bảy lớp học lớp bọn họ chiếm vị trí thứ hai, đứng đầu là lớp hai năm na trường tiểu học Thấm Vường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :