1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 52: GẶP MẶT BẠN CŨ
      Đương nhiên Kiều Kiều biết suy nghĩ của Kiều Mộc, nhìn Kiều Dĩnh : “Tiểu Dĩnh, nghe em muốn tốt nghiệp trung học xong ra ngoài làm việc?”

      “Vâng, mẹ em em học giỏi, muốn cho em ra ngoài kiếm tiền sớm chút”. ra mẹ cũng dặn dò qua, muốn ở trước mặt Kiều Kiều qua, để cho bác tìm công việc tốt cho , dù sao bây giờ bác cũng khá giả. Hơn nữa bọn họ đều nghe , Kiều Kiều và con trai Giang Hải Dương nhau. Giang Hải Dương là ai, đoán chừng cả tỉnh Dân Giang có là biết.

      “Tiểu Dĩnh, đọc sách cũng quan trọng, nhưng em có nghĩ tới , bây giờ em có sở trường đặc biệt gì, tuổi lại , nếu ra ngoài làm em làm cái gì?”

      “Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chuyện này”. Kiều Dĩnh cắn môi, ra cũng thân thiết với Kiều Kiều, lúc Kiều Kiều bận rộn kiếm tiền, về sau bên cạnh lại có hai em Giang gia, tự nhiên Kiều Dĩnh có cơ hội thân cận với Kiều Kiều. có chút biết mở miệng thế nào

      “Sao vậy?” nhìn Kiều Dĩnh muốn lại thôi, Kiều Kiều hỏi.

      Lấy hết dũng khí, Kiều Dĩnh mở miệng: “Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chị có thể với bác tìm cho em công việc tốt ?”

      A?

      Kiều Kiều suy nghĩ chút, hiểu Kiều Dĩnh, đơn thuần, thành , kiếp trước con bé tới nhà xưởng làm, cuộc sống trôi qua cũng tốt lắm. Nhìn bộ dạng khó xử của con bé, Kiều Kiều cũng biết, nhất định là thím bảo con bé như vậy.

      “Kiều Dĩnh, em muốn học tiếp sao?”

      “Vâng. Em học giỏi, cũng muốn học. Có thể ra ngoài làm kiếm tiền sớm chút cũng rất tốt”.

      “Vậy cũng được, chị với cha chị. nhưng tốt nhất em nên bảo chú đến chuyện trực tiếp, dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng con cháu, cha chị cũng nhất định nghe chị” Mặc dù Kiều ba có nghe ý kiếm của Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều thấy để cho chú tới chuyện tốt hơn. Mình cũng chỉ là đứa mà thôi! Sở dĩ Kiều ba nghe ý kiến của Kiều Kiều, hoàn toàn bởi vì thái độ của Giang Hải Dương với , hơn nữa vườn hoa Phượng Hoàng Sơn thành công, Kiều ba cũng biết, Kiều Kiều đưa ra rất nhiều ý kiến đống góp.

      “Vâng” Kiều Dĩnh thở phào nhõm.

      “Kiều Kiều tỷ, chị có người , bác gì chị à?” Kiều Dĩnh hiếu kỳ.

      “À . Bọn chị từ cùng nhau lớn lên, cha mẹ hiểu bọn chị, hơn nữa bọn chị đều có chừng mực”

      “Thực hâm mộ chị” Kiều Dĩnh cảm khái.

      Kiều Kiều cười.

      Kiều Vũ Đông hơn Kiều Mộc tuổi, nhất trong nhà. Cơ hội thấy Kiều Kiều rất ít, chỉ có lễ mừng năm mới gia đình Kiều Kiều về mới có thể trông thấy , lại càng lạnh nhạt.

      “Kiều Kiều tỷ, chị em cũng ” Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Vũ Đông, Kiều Kiều nở nụ cười.

      Nhà chú , Tiểu Dĩnh và tiểu Đông đều là đứa đa tâm.

      “Chờ qua vài năm nữa chị em lớn tìm rể cho em, đừng có gấp, ha ha” mấy đứa giường cười đùa. Kiều ba Kiều mẹ và chú thím ở phòng bếp giúp đỡ ông bà nội, ra vào cũng biết làm gì.

      “Kiều Kiều tỷ, chị có có điện thoại di động rồi, bác thương chị” Kiều Dĩnh được Kiều Kiều cho phép, cầm lấy di động của Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, giống như rất sợ làm hỏng

      Kiều Mộc ở bên kia lại chơi vui vẻ, “Xì” liền cười ra tiếng.

      “Ai u, Kiều Dĩnh, em tưởng cái đó là cha chị mua cho chị ấy sao!”

      “Dạ?” Kiều Dĩnh khó hiểu.

      “Là Giang Phóng ca ca cho mua cho chị ấy đấy. Giang Phóng ca ca , chờ chị thi đậu sơ trung, cũng tặng chị cái. Ai u, khi vào chị mới có thể lên sơ trung đây!” Kiều Mộc lại làm bộ dạng run rẩy.

      (theo cách gọi ở Việt Nam Kiều Dĩnh phải gọi Kiều Mộc là chị)
      “Bụp!” Kiều Kiều hung hăng đánh vào mông con bé cái. Đứa chết bầm này.

      “Ô ô, tỷ tỷ đánh người, Kiều Dĩnh, em nhìn chị ấy ! Chị ấy xấu quá!” Kiều Mộc gào khóc làm cho Kiều mẹ ở ngoài phòng bếp chịu nổi, vào cửa: “Kiều Mộc, con đàng hoàng chút cho mẹ, con mà trêu chọc chị con, chờ Giang Phóng trở lại hỏi tội con”

      “Ô ô, tỷ tỷ đánh người, mẹ mắng chửi người, mình đáng thương, mình thảm! Mình thiếu hụt thình thương gia đình?” Tiếp tục gào khóc, hắc hắc, dù sao đây cũng là nhà bà nội, hơn nữa còn gần sang năm mới, mẹ đánh mình nha.

      Kiều Kiều quyết đoán lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cáo trạng với Giang Phóng, đừng nhìn bộ dạng này của Kiều Mộc ra con bé vẫn hơi sợ Giang Phóng, đoán chừng người sợ Giang Phóng, cũng chỉ có Kiều Kiều . Hơn nữa, Giang Phóng tức giận, mặc dù làm giif con bé nhưng cho con bé tiền tiêu vặt, đó là muốn mạng của con bé! Đó là nguồn gốc tám phần tiền riêng của con bé đấy, ô ô ~

      “Tỷ ~ tỷ ~ tỷ, em sai rồi còn được sao? Ô, chị đừng mách, chị là chị tốt nhất của em!” Kiều Mộc dán lên người Kiều Kiều a dua .

      Kiều mẹ trợn mắt nhìn, rồi xoay người rời .

      “Kiều Kiều tỷ, buổi chiều chị định làm gì?”

      “A, buổi chiều chị muốn sang nhà Dương Tuyết, và Tiểu Mẫn” Hai người này đều là của chị em của , rất nhớ hai người họ. sau khi chuyển đến Dân Giang, mấy người rất ít khi gặp nhau.

      “Vậy tiểu Mộc có theo ?” Kiều Dĩnh hỏi.

      “Chị đâu, bên ngoài lạnh như vậy, ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ ” Kiều Mộc đề nghị.

      “Ừ, tốt!”

      Kiều Kiều đồng tình nhìn về phía Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông, cùng Kiều Mộc đánh bài tú-lơ-khơ, khóc khóc . Con bé này rất chày bửa.

      Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, rất là hài hòa, Kiều Kiều cảm khái, ra có đôi khi, có vài người phải là có tình thânmà chỉ là ở trước mặt tiền tài, những thứ này đều trở nên bạc nhược yếu kém .

      Hôm nay nhà thiếu tiền, có những phiền não này, mặc dù Kiều mẹ vẫn cảm thấy ông bà nội thiên vị, nhưng cũng nhạt rất nhiều, dù sao nhà mình như nhà chú thường xuyên qua lại, còn ở Dân Giang, cũng thân thiết với bọn họ hơn.

      “Mẹ, buổi chiều con sang nhà Dương Tuyết chơi nhé”

      “Ừ,

      năm gặp, Dương Tuyết cao hơn trươc kia chút, cũng đẹp hơn. Trông thấy Kiều Kiều, Dương Tuyết rất ngạc nhiên, mừng rỡ. Kiều Kiều nghĩ tới Tiểu Mẫn cũng ở đây, ba chị em tốt sao mà vui vẻ được.

      “Kiều Kiều về rồi à? nghĩ tới em về, ha ha” Dương Tuyết cao hứng.

      “Chúng ta cũng năm gặp rồi? Hai người thế nào?” Dương Tuyết và Tiểu Mẫn học ở cao trung Thanh Nham, mặc dù phải cao trung trọng điểm, nhưng là cũng rất tốt.

      “Rất tốt, đương nhiên tự tại tiêu dao như cậu. Tớ nghe , cậu và Giang Phóng tốt lắm” Tiểu Mẫn nháy mắt.

      “Sao cậu biết?” Tin tức truyền nhanh vậy. Mặc dù tai tiếng của bọn họ đúng là truyền nhiều năm.

      “Đương nhiên, cậu của tớ ở Dân Giang, làm trong công ty xây dựng của Giang Hải Dương. Tớ nghe cậu ấy cậu là con dâu được nhà họ thừa nhận”.

      “Ha ha” Kiều Kiều cũng biết mình nên cái gì, đành phải cười ngây ngô.

      “Kiều Kiều nha, em phải cám ơn chị, nếu như phải em tới tìm chị làm sao em biết Giang Phóng. Giờ Giang gia phải là nhà bình thường rồi” Dương Tuyết vừa vừa tở vẻ mặt hâm mộ nhìn Kiều Kiều.

      “Đừng những thứ này. Hắc hắc. Chúng ta thể chuyện khác sao?”

      chuyện này làm sao, chê bọn chị nhiều hả! Bọn chị biết cuộc sống của người có tiền như thế nào, em và Giang gia quen thuộc như vậy, cho bọn chị chút ” Dương Tuyết bám riết vấn đề này, Tiểu Mẫn cũng có vẻ mặt hâm mộ.

      ra Kiều Kiều muốn đến chuyện của Giang gia, muốn linh tinh.

      “Có cái gì mà , giống những người bình thường như chúng ta thôi”.

      “Giống chỗ nào! Nhất định giống, a, đúng rồi, mấy người giống là vì em cũng là người có tiền! Kiều Kiều, thực hâm mộ em, cha em làm cho Giang Hải Dương đúng , nghe ở Dân Giang bây giờ ông ấy là người số số hai” Dương Tuyết cảm khái.

      Nghe lời này của Dương Tuyết, Kiều Kiều hơi mất hứng, cảm thấy lời này làm cho người ta thoải mái, “Chị nghe ai ? Ha ha” Kiều Kiều muốn tiếp về đề tài này.

      “Rất nhiều người đều vậy, dù sao, em xem, Giang Hải Dương là người Thanh Nham chúng ta. Làm gì có ai biết!”

      Kiều Kiều chỉ cười. Cũng gì nhiều.

      Tiểu Mẫn thấy Kiều Kiều lời nào, nhìn Dương Tuyết cái, giống như muốn Dương Tuyết cái gì, Dương Tuyết nhìn Tiểu Mẫn, mở miệng: “Kiều Kiều à, tại Giang Viễn như thế nào?”

      ra Kiều Kiều nhìn thấy Tiển Mẫn nháy Dương Tuyết rồi. Nghe Dương Tuyết hỏi như vậy, hơi sửng sốt, nháy mắt hiểu.

      “Giang Viễn à! Rất tốt! Chị cũng biết nó đấy, vẫn như hồi bé, khác tý gì. Ngày ngày hồ nháo”

      “Giống hồi bé?” mắt Dương Tuyết sáng rực lên, lập tức : “Nếu giống hồi bé, vậy chắc còn thích chị nhỉ? Kiều Kiều à, em cũng biết khi đó ra chị cũng phải là thích , chỉ là, lo lo sợ cha mẹ mắng chị sớm, em lại coi như người xấu đuổi , lúc ấy chị rất thương tâm”

      Tiểu Mẫn ở bên gật đầu, phụ họa: “Ở trường có rất nhiều người thheo đuổi tiểu Tuyết đấy. Nhưng nó đều từ trối, quên được Giang Viễn. Kiều Kiều, hay cậu giúp Dương Tuyết , dù sao cậu và Giang Phóng cũng tốt rồi, hơn nữa nếu chuyện này thành về sau hai người là chị em dây, ha ha” Hơn mẫn cười.

      Kiều Kiều nghe hai người như vậy, cười hỏi: “Dương Tuyết, chuyện còn bé chị còn tưởng hả, hai người phải biết Giang Viễn là người thế nào, em sao dám gán gép hai người. Lúc còn học tiểu học, bạn Giang Viễn thành đống đống rồi, hai người thấy sao, giờ nó vẫn có cái đức hạnh ấy, nửa tháng thay bạn lần, tới giờ cần nó giới thiệu bạn cho em, có giới thiệu cũng được vài ngày là chia tay, hơn nữa có quá nhiều người em cũng nhớ hết”.

      Kiều Kiều .

      Dương Tuyết đô miệng.”Kiều Kiều, nếunhư phải em đánh Giang Viễn có lẽ quan hệ của bọn chị tại tốt rồi, em giúp chị chút !”

      Kiều Kiều nhìn Dương Tuyết, lại nhìn Tiểu Mẫn, đột nhiên cảm thấy, hình như mình hiểu hai người bạn tốt này, có lẽ, qua nhiều năm tiếp cúc, người cũng thay đổi .

      “Ai u, tiểu Tuyết, chị đừng nhảy vào hố lửa, chúng ta chuyện khác được sao! Lúc nào cũng tới Giang Viễn thế!”

      Thấy Kiều Kiều muốn giúp, Dương Tuyết và Tiểu Mẫn đều mất hứng, cũng có tinh thần. Ba người chuyện tào lao.

      chuyện được lúc, Kiều Kiều mượn cớ rời , chịu nổi cái khí này, hơn nữa, mặc dù từ chối, nhưng Dương Tuyết vẫn kéo tới chuyện Giang gia và Giang Viễn. Còn gần xa bóng gió, ý chính là Kiều Kiều có Giang Phóng rồi, mà chịu giới thiệu với Giang Viễn, có tình nghĩa.

      Kiều Kiều hiểu suy nghĩ của bọn họ, chỉ có thể né tránh, ra khỏi Dương gia, Kiều Kiều thở phào nhõm, nhưng lại rất chán nản.

      Có lẽ, theo thời gian thay đổi, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, có vài người cũng thay đổi theo.
      Khủng Long, tart_trung, Tịch Vũ16 others thích bài này.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 53: Ổ BẠN

      Tâm tình khó chịu, Kiều Kiều lấy điện thoại di động ra, thuần thục gọi cho Giang Phóng. tại rất muốn chuyện với Giang Phóng. hiểu, vì sao Dương Tuyết và Tiểu Mẫn lại trở nên như vậy.
      Thậm chí còn nghĩ phải Dương Tuyết vẫn luôn thích Giang Viễn, mà giống như có hứng thú với gia thế của hơn, điều này làm cho phản cảm. Chẳng lẽ, trong mắt bọn họ, Giang gia là con dê béo.
      “Kiều Kiều ~” Giang Phóng nhận được điện thoại của Kiều Kiều rất mừng rỡ.
      “Giang Phóng ~” nghe thấy giọng buồn bực của Kiều Kiều, Giang Phóng lập tức hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” rất khẩn trương.
      có việc gì, chỉ là, chỉ là vừa rồi em đến nhà Dương Tuyết, Giang Phóng, xem, sao con người có thể thay đổi như vậy?” Kiều Kiều cảm thấy mất mát.
      “Chuyện gì xảy ra? Mau cho ?” Giang Phóng giống Kiều Kiều, trải qua rất nhiều chuyện, còn ở bên ngoài giúp đỡ, chia sẻ công việc với Giang Hải Dương, cho nên già rặn hiểu đời hơn nhiều, còn Kiều Kiều ngược lại, mặc dù là người trọng sinh, nhưng chưa từng trải qua kiện lớn nào nên đơn thuần hơn rất nhiêu, Sau khi trọng sinh, lại đặc biệt an nhàn, tự nhiên càng đơn thuần.
      “Dương Tuyết em giới thiệu Giang Viễn với ấy, em từ chối, ra phải do Dương Tuyết tốt hay do Giang Viễn tốt, nhưng biết ? Em cảm thấy ấy căn bản thích Giang Viễn. ấy giống như thích gia thế nhà nhiều hơn. , có phải em trèo cao hay ? Vì sao mọi người đều là hào môn thế gia?”
      Giang Phóng ở đầu bên kia nghe Kiều Kiều vậy hiểu hết, những chuyện thế này đều hiểu, bên cạnh phải có mỹ nữ đủ loại phong thái nhắm đến tiền tài gia thế nhà vây quanh, chỉ có điều sắc mặt luôn thay đổi, hơn nữa còn là người thô lỗ hung ác, tự nhiên ai dám đến tìm kiếm chuyện, nhưng còn tiểu Viễn lại khác, nó hiền lành ham chơi, cho nên rất nhiều người đem chủ ý đánh tới người tiểu Viễn.
      Chỉ có Kiều Kiều, chỉ có Kiều Kiều trước sau vẫn như đối sử lòng với , cần phải lo lắng có dụng ý khác, lo lắng thích tiền hơn thích .
      Thấy Giang Phóng lời nào, Kiều Kiều rất buồn bực, thực cảm thấy là trèo cao sao?
      “Kiều Kiều”.
      “Gì?”
      “Trèo cao? Chẳng lẽ em biết sao? Cho tới giờ, đều là trèo cao”.
      Lời của Giang Phóng làm cho lòng Kiều Kiều nở hoa.
      “Giang Phóng, em thấy thay đổi rồi! Biết dỗ ngon dỗ ngọt, biết những lời mà em thích nghe. Em chỉ muốn đắm chìm trong ấy”.
      “Ha ha. Nha đầu ngốc. Em đừng buồn vì bọn họ, ai cũng trưởng thành, khi còn bé như thế nào, chưa chắc lớn lên cũng như vậy. Em vẫn luôn coi bọn họ là bạn tốt, nhưng có thể bọn họ chỉ coi em là bàn đạp mà thôi. Qua nhiều năm rồi, bọn em cũng chỉ đến lễ mừng năm mới mới ngẫu nhiên gặp nhau hai lần, hai bên xa lạ nhiều, dù cho có là bạn tốt chăng nữa nhưng theo thời gian và hoàn cảnh của mỗi người, vị trí khác nhau, cũng càng lúc càng xa lạ. Em ngoan ngoãn đợi trở về, đến lúc đó dẫn em chơi. với cha rồi, khi về dẫn em Cáp Nhĩ Tân xem lễ hội Băng Đăng”.
      Gì? Cáp Nhĩ Tân? A a!
      Kiều Kiều rất thích chơi .
      “Được! Hắc hắc!” bởi vì Kiều Kiều muốn Cáp Nhĩ Tân cho nên cả người lại cao hứng lên, đúng vậy, Giang Phóng rất đúng, dù cho có là bạn tốt, cũng càng lúc càng xa lạ.
      Kiều ba Kiều mẹ hỏi Kiều Kiều ở nhà Dương Tuyết làm gì, mấy năm nay thành thói quen rồi, đối với Kiều Kiều họ luôn để con bé tự do. Họ cũng biết Kiều Kiều là đứa có chủ kiến.
      Nhoáng cái qua năm mới, thời điểm đầu tháng ba, Chu Tinh Tinh con của Kiều Kiều cũng tới, quan hệ của Kiều Mộc và Chu Tinh Tinh rất tốt. Chu Tinh Tinh lớn hơn Kiều Mộc tuổi, nhà Kiều Kiều cũng ở trong trấn Dân Giang, Kiều Kiều thường xuyên đưa Chu Tinh Tinh đến tìm Kiều Mộc chơi.
      Đối với người này, Kiều Kiều hiểu , theo châm ngôn của nhà họ chính là, đối với người có tiền, có năng lực lại có thể trợ giúp ấy hoàn toàn nhiệt tình. Còn đối với những người giúp được gì cho ấy, phản ứng thèm để ý.
      Giờ Kiều ba ở Dân Giang, mặc dù phai là người có tiền nhưng cũng rất khá giả, đương nhiên ấy khách khí với nhà rất nhiều, cũng nhiệt tình hơn rất nhiều rất nhiều.
      Chu Tinh Tinh và Kiều Mộc mang theo Kiều Vũ Đông cùng nhau chơi đùa. Bởi vì nhà Kiều Kiều mở tiệm tạp hóa cho nên thể rời ra được, Kiều Kiều phải trở về Dân Giang trong ngày. Ý của Kiều ba là, lễ mừng năm mới cho nên rất đông, ba người nhà Kiều Kiều mà ngồi xe khác gì chịu tội, bằng cùng bọn họ, mặc dù xe của họ bốn người ngồi vừa đủ, nhưng có thể ngồi sát vào nhau chút, mặc dù trật trội nhưng thoải mái hơn, Kiều Kiều đương nhiên đồng ý.
      Kiều Kiều ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi, nghĩ tới phim điện ảnh《 điện thoại di động 》của Phùng Tiểu Cương, ô ô, đây là cái xe gì!
      Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông, Kiều ba suy nghĩ chút, quyết định để cho Kiều Mộc và Chu Tinh Tinh ở lại, ông rồi quay lại đón Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông lên Dân Giang chơi vài ngày, chú thím đương nhiên rất vui vẻ, ra bọn họ rất hi vọng hai chị em Kiều Dĩnh có thể thân thiết hơn với Kiều Kiều, Kiều Mộc, suy nghĩ của người trưởng thành và trẻ con đúng là giống nhau.
      Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông rất vui mừng, vội vàng chuẩn bị sắp xếp đồ.
      Kiều Dĩnh hơn Kiều Kiều ba tuổi, nhưng vóc dáng thấp hơn Kiều Kiều là bao. Kiếp trước, Kiều Dĩnh cao 1m67, làm cho Kiều Kiều rất hâm mộ ghen ghét, nhìn Kiều Dĩnh bây giờ cao gần bằng mình, Kiều Kiều lệ rơi, nhưng tự an ủi bản thân, cao quá cũng cũng thích, hắc hắc.
      Thím hai cho Kiều Dĩnh mang quần áo , bà cảm thấy con mình có thể mặc đồ của Kiều Kiều, dù sao hai người cũng cao như nhau.
      Thời điểm Kiều Mộc Kiều Dĩnh đến, Kiều Kiều ở nhà thu dọn xong, ai u, vẫn cảm thấy ở nhà mình là thoải mái nhất.
      Kiều Kiều chuẩn bị rất nhiều kẹo và hoa quả, còn có ít đồ ăn vặt. Mấy đứa nhìn thấy, lại càng cao hứng. Chu Tinh Tinh chưa về nhà, cũng tới nhà Kiều Kiều, con bé thường xuyên ở nhà Kiều Kiều, cùng chơi đùa với Kiều Mộc.
      Kiều Dĩnh, Kiều Mộc, Kiều Vũ Đông, còn có Chu Tinh Tinh, mấy đứa vui chơi với nhau. ra Kiều gia lớn, Kiều mẹ hơi buồn bực, nhiều trẻ con như vậy làm gì có chỗ mà ngủ. Bà hơi giận quyết định của Kiều ba.
      Kiều gia có ngôi biệt thự ở vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, nhưng là Kiều mẹ biết lái xe, hơn nữa bên đó toàn người có tiền, Kiều mẹ thấy quen, cho nên vẫn chưa chuyển qua, ngôi nhà đó chưa có ai ở.
      Nghe Kiều Kiều , vào tháng bốn tháng năm thời tiếp ấm áp Giang gia chuyển qua đó, Kiều mẹ thở dài, bà đoán Giang gia chuyển nhà bà cũng phải chuyển sang đó, bà chỉ bỏ được những lão bằng hữu hàng xóm thôi.
      “Mẹ, dù sao mấy đứa cũng tới rồi, hay mẹ ngủ với con và tiểu Mộc, Kiều Dĩnh và tiểu Đông ngủ với nhau, bọn họ là hai chị em, sao đâu” thể để hai đứa ngủ ngoài phòng khách được.
      “Ừ, cũng được, cũng chỉ có thể như vậy”.
      Thấy Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông đều ở lại Kiều gia, đôi mắt Chu Tinh Tinh trông mong, cũng rất muốn con bé ở lại, nhưng Kiều Kiều nhìn lượt, có chỗ để ngủ, ai u! Những bạn này!
      Kiều mẹ là người nhanh nhẹn, thấy mấy đứa chơi đùa vui vẻ, vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Hôm nay là mùng bốn, giờ muốn mua thức ăn cũng có rất ít người bán cho nên Kiều mẹ có chuẩn bị sẵn.
      Sắc trời tối dần, nghe được tiếng bắn pháo hoa của nhà bên cạnh, mấy đứa ở trong nhà đứng ngồi yên. Kiều Mộc là đứa hoạt bát, đây còn là địa bàn của nó, đương nhiên muốn mặc áo khoác dẫn mấy chị em chơi. Kiều Dĩnh mặc dù năm hai, nhưng có thể do ảnh hưởng của hoàn cảnh cho nên con bé luôn có cảm giác sợ hãi.
      “Kiều Dĩnh à, em dẫn bọn ra ngoài dạo . Ở nhà cũng còn chuyện, đợi ngày mai chị mang bọn em ra ngoài chơi”.
      “Vâng” Kiều Dĩnh mặc áo khoác theo ra cửa.
      Kiều mẹ thấy mấy đứa ra cửa liền dặn dò: “ chơi nhớ cẩn thận đấy, về sớm chút, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi, chớ xa, còn có cẩn thận pháo hoa pháo biết chưa, thứ đó an toàn, đợi ăn cơm tối xong, các con hãy ra cửa phóng”.
      “Vâng. Biết rồi!” Kiều Mộc đáp.
      Khó có được lễ mừng năm mới vụ gì, Kiều ba ra ngoài chúc tết, Kiều mẹ nấu cơm, Kiều Kiều ở bên cạnh phụ giúp.
      “Tỷ, tỷ – -” người Kiều mộc chưa thấy đâu nhưng giọng tới trước.
      Kiều mẹ trợn mắt: “ , xem đồ ranh con kia lại có chuyện gì, ngày nào cũng nhiễu ”.
      “Có chuyện gì?” Ách? Kiều Kiều sửng sốt, theo sau mấy đứa phải là Giang Phóng sao?
      , sao lại về lúc này?”
      Giang Phóng qua vuốt tóc Kiều Kiều, “ nhớ em. Kiều ~ cháu về rồi”.
      Kiều mẹ nghe thấy giọng , vội vàng xoa xoa tay ra: “Tiểu Phóng tới đó hả? sao hôm nay cháu về rồi? Cha mẹ cháu và tiểu Viễn cũng về cùng sao?”
      có, cha mẹ cháu vẫn ở nhà ông bà ngoại, cháu bà tiểu Viễn trở về trước”
      “A, vậy tiểu Viễn đâu?”
      “Nó ạ, vừa về đến nhà bạn nó chơi rồi. Nó đúng là người bận rộn, ha ha” Giang Phóng đem chìa khóa xe ném ở bàn trà, trong tay còn có túi lớn, ánh mắt Kiều Mộc đúng là rơi lên đó!
      Giang Phóng cũng đặt túi ấy lên bàn trà : “Bên trong đều là đò ăn, mấy đứa lấy ra ăn . Trong xe của còn có trái cây, để ra ngoài lấy vào” Kiều Kiều rất thích ăn trái cây.
      Kiều Mộc nghe thế “A a” xông tới, xem thứ nào ngon, hắc hắc, laoij nào cũng đặc biệt, rể tốt nha! Liếc mắt nhìn chị ngây ngốc của mình, Kiều Mộc nắm quyền lắc lắc, nó cần phải giúp chị nó nắm chắc kim quy tế.
      Nếu để người khác đoạt mất nó làm gì còn cái phúc lợi này.
      Nếu những suy nghĩ này của con bé bị Kiều Kiều biết, đoán chừng cảm khái câu, tiểu đại nhân, em tinh ranh!
      Kiều Kiều và Giang Phóng ra ngoài lấy đồ.
      trở lại trước, Tần có mất hứng ?”
      sao. với bọn họ rồi, quay về sớm còn chuẩn bị mùng tám Cáp Nhĩ Tân”
      “Mùng tám , vậy khi nào trở về? Có những ai vậy? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Kiều Kiều ngửa đầu hỏi.
      “Cái đó còn chưa biết, đến lúc đó xem chơi thế nào rồi tính sau? Có hai chúng ta, tiểu Bạch, Nhị Hắc, tiểu Viễn, còn có ba con nhóc khác, em cần để ý đến chúng nó, chắc chẳng được mấy ngày chia tay ấy mà”.
      “Vâng, biết rồi”
      “Aiz, sao nhà em lại có ổ thỏ vậy?” mấy đứa cứ chít chít trách trách ồn ào!
      “Tiểu Dĩnh tiểu Đông nhà chú và tiểu Tinh nhà em. Bọn ở nhà em vài ngày”.
      “Vừa vặn, vậy hôm nay em sang nhà , nhiều thỏ con như vậy, nhà em cũng có chỗ ngủ!”
      Kiều Kiều nện cho Giang Phóng vài cái, “Con thỏ cái gì, con thỏ cái gì, chị em nhà mới là con thỏ. Em sang nhà đâu, có cái chủ ý gì tốt cả”.
      Giang Phóng dán miệng lên tai Kiều Kiều, nhàng : “ mặc kệ, đêm nay em phải ở cùng , lát nữa với mẹ em ~”
      “Đồ xấu xa” Kiều Kiều trừng mắt.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 54: EM, NHƯNG VĨNH VIỄN EM BIẾT

      Dù Kiều Kiều muốn nhưng vẫn phải đến nhà Giang Phóng, trước khi mẹ dặn dò hết lần này đến lần khác, muốn chú ý “Đúng mực”. Ô ô ~
      Biết Kiều Kiều ngủ ở nhà, Kiều Mộc vung khăn tay vui vẻ đưa tiễn, hắc hắc, tỷ tỷ tối nay ở nhà, phải sáng mai mới về. Mấy đứa bọn họ được quậy thả ga.
      Đối với loại hành vi bạch nhãn lang của em mình, Kiều Kiều trợn mắt.
      Giang Phóng nhìn hai chị em, nở nụ cười.
      “Giang Phóng, em trước với , sang nhà sang nhà , nhưng được làm loạn. Chúng ta muốn ước pháp tam chương*”. (chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản)
      “Ước pháp tam chương?” Giang Phóng khiêu mi.
      “Đúng vậy, thể động thủ động cước làm loạn”
      “Vậy nếu em động thủ động cước với sao?” Giang Phóng trêu chọc.
      Kiều Kiều lườm , người này muốn chọc nổi giận phải !”Vậy em , tránh cho em giữ nổi bình tĩnh động thủ động cước với ”.
      Thấy Kiều Kiều hơi giận, Giang Phóng vội vàng dỗ. Thịt này ăn được uống chút nước canh cũng tốt, còn hơn công dã tràng.
      sai rồi, bảo bối tốt của , yên tâm , chỉ cần em đồng ý, nhất định có chừng mực”.
      Kiều Kiều vào Giang gia, muốn Giang Phóng sang ngủ với Giang Viễn, còn ngủ ở phòng Giang Phóng. Mặc dù quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cũng thể làm loạn đâu! Khi hai người vào nhà, Giang Viễn lên mạng, chỉ ra chào tiếng rồi lại quay vào.
      Kiều Kiều thấy Giang Viễn, cảm khái hồi!
      “Hôm nay, Hoa Hồ Điệp ra ngoài sao?”
      “Ha ha, em tiểu Viễn là Hoa Hồ Điệp nếu để nó nghe thấy nhất định rất thương tâm”. Mặc dù Giang Phóng như vậy, nhưng lại rất vui vẻ, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết.
      “Sợ nó buồn mà còn cười”.
      Hôn “chụt” cái lên mặt Kiều Kiều, Giang Phóng tiếp tục cười: “Để lấy Sơn trúc, nhất định em thích ăn”.
      Khu nhà này của bọn họ rất ấm áp cho nên Kiều Kiều lấy ra áo T-shirt, vào phòng Giang Phóng thay. nóng.
      Nhìn xinh đẹp, Giang Phóng bị mê hoặc.
      “Ngày mai mang bọn em chơi?” biết muốn dẫn mấy con thỏ nhà chơi.
      “Vâng”. Giang Phóng, xem em nên dẫn bọn đâu chơi, trời lạnh thế này những khu vui chơi đều đóng cửa hết rồi”. ra Kiều Kiều cũng biết có chỗ nào chơi.
      “Sân patin, phòng bóng bàn, rạp chiếu phim, thư viện, em có muốn đến đó ? Buổi sáng ngày mai bảo lão Từ lái xe của công ty tới mang các em chơi. Nhiều người như vậy xe của đủ chỗ” Hai tháng trước, Giang Hải Dương mua cho Giang Phóng chiếc xe Porsche.
      “Vâng” tại Kiều Kiều rất ỷ lại Giang Phóng, biết như vậy có tốt hay , nghĩ đến chuyện phụ nữ sâu gạo chịu tự lập tự cố gắng, cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông cuối cùng bị người đàn ông đó chán ghét. Kiều Kiều lạnh run, cảm thấy mình có xu thế phát triển thành người như vậy.
      “Giang Phóng, giờ càng ngày em càng ỷ lại , chuyện gì cũng thèm suy nghĩ mà chỉ đợi đến giải quyết, như vậy có tốt ? có cảm thấy em phiền chán ?” Kiều Kiều tựa đầu lên vai Giang Phóng.
      “Bụp!” Cái mông bị đánh cái.
      vớ vẩn gì đấy? còn ước chuyện gì em cũng tới tìm , ỷ lại , em là vợ mà, ỷ lại ỷ lại ai, mới là người nên sợ, nên có cảm giác an toàn. Mặc dù người khác cảm thấy có tiền, em trèo cao, nhưng trong tim hiểu, em quan tâm những thứ đó, Kiều Kiều của người thông minh, là tốt. sợ em quan tâm tới , sợ em người khác, cho nên muốn xác định chắc chắn chuyện của chúng ta. Nhốt em trong vòng tay để em luôn luôn ở bên cạnh ~”
      “Giang Phóng, là đồ bại hoại, càng ngày càng dẻo miệng. toàn dỗ ngọt em”.
      Nhìn khuôn mặt nhắn ngửa lên, Giang Phóng cúi đầu, hôn lên đôi môi , Kiều Kiều cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Giang Phóng phải là người đàn ông ôn nhu, thấy Kiều Kiều mềm nhũn dựa vào ngực mình, đáp lại nụ hôn của mình, Giang Phóng bắt đầu thành , môi lung tung có quy luật hôn lên mặt, lên cổ . Tay cũng thăm dò vào trong áo T-shirt của Kiều Kiều, mạnh mẽ vân vê ngực Kiều Kiều.
      “Ân?”
      Nghe thấy Kiều Kiều rên rỉ, Giang Phóng lại càng thành , tiểu huynh đệ nhuốn đầy tình dục cọ xát lên người .
      em, em – -” Giang Phóng vừa vuốt ve vừa nỉ non. Dụ dỗ Kiều Kiều.
      “Ai, ca – -” Giang Viễn mở cửa, giống như muốn gì đó, kết quả lại thấy được màn hương diễm này. Mặc dù quần áo của hai người đều hoàn hảo, nhưng động tác lại cực kỳ mập mờ.
      Nghe thấy giọng của Giang Viễn, Giang Phóng vội vàng dừng tay, giống như lười biếng nằm người Kiều Kiều: “Cút ra cho
      Giang Viễn ngu ngơ rốt cục cũng kịp phản ứng, “A! Biết rồi biết rồi”.
      “Rầm!” Cửa bị đóng lại.
      Kiều Kiều buồn bực, lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai bọn họ bị người ta nhìn thấy, mất mặt. Đều tại cái tên xấu xa này, mặc dù giận dỗi, nhưng trong lòng Kiều Kiều lại mơ hồ có giọng hỏi , chẳng lẽ, muốn sao? Ban nãy có cản lại ? có, có, có.
      Giang Phóng biết da mặt Kiều Kiều mỏng.
      Vội vàng an ủi : “ sao. Đến, đứng lên, ngoan, chúng ta cần quan tâm đến nó”.
      “Giang Phóng, về sau cho phép động tay động chân ở nhà ”.
      “Ừ, được rồi. Em cái gì chính là cái đó. Ngoan, em ở trong này xem tivi, ra ngoài chút xem tiểu Viễn có chuyện gì?”
      “Vâng. Em muốn ăn Sơn trúc”. Giang Phóng nhanh nhẹn lấy đĩa Sơn trúc bàn đến đưa cho Kiều Kiều, sau đó dứng dậy vào phòng Giang Viễn.
      Cho đến khi Giang Phóng vào phòng mình, Giang Viễn vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, nhìn Giang Viễn vẫn còn mê man ngồi giường, Giang Phóng đánh cái, đánh cho tỉnh lại.
      “Ai u!” Giang Viễn xoa đầu, trai quá bạo lực.
      “Chuyện gì?”
      “A?” Giang Viễn tiếp tục ngây ngốc.
      có chuyện gì em gọi làm gì, em chê đánh đủ đúng ?” KAO, có chuyện gì mà lại quấy rầy chuyện tốt của ? Giang Phóng nhe răng, cảm thấy thằng nhóc này đánh được!
      Nhìn ánh mắt có ý tốt của , Giang Viễn vội vàng : “Ai, ca, đừng đánh nữa, em sai rồi còn được sao? Em chỉ muốn tìm lấy ít tiền mua trang bị thôi, ai biết hai người ở trong đó làm chuyện gì gì kia! Em sai rồi, ca, trai của em, ruột em, đừng đánh em nữa”.
      ra tay rất hung ác.
      “Cái gì mà gì gì kia. Ở trước mặt Kiều Kiều đừng có nhảm, da mặt ấy mỏng” đương nhiên Giang Phóng hiểu tính tình của dâu nhà mình, nên dặn dò Giang Viễn.
      “Biết rồi! Ha ha! Cái nha đầu lòng dạ hẹp hòi kia, nếu em dám với nó như vậy, nó còn buông tha em?”
      “Bốp!” Giang Viễn lại bị đánh thêm cái nữa.
      “Cái gì mà nha đầu lòng dạ hẹp hòi, Kiều Kiều lớn hơn em, còn là chị dâu em, em khách khí chút cho ”. Giang Phóng vừa vừa lôi Giang Viễn dậy, lấy tiền đưa .
      “Được được được, nó là chị dâu em. Ai, ca, xem trang bị này , rất trâu, có nó, nhất định em vô địch” Giang Viễn lẩm bẩm.
      Hai em ngươi lời, ta câu xong, Giang Phóng ra phòng khách với Kiều Kiều.
      Chờ Giang Phóng ra ngoài, Giang Viễn nhìn cửa bị đóng lại, thu hồi cợt nhả lúc trước, ngây ngốc ngồi ở đó, Kiều Kiều, chị dâu của . Lắc đầu, Giang Viễn đứng dậy mở cửa sổ, đốt điếu thuốc.
      ra cũng thích em, nhưng mà vĩnh viễn em biết.
      biết bắt đầu từ khi nào thích em.
      Từ bên cạnh có mẹ, cha thường xuyên về nhà, chỉ có trai sống nương tựa lẫn nhau, cho tới bây giờ, chỉ có trai trả giá, chiếu cố , đối tốt với , nghĩ cho . Dù có thích Kiều Kiều chăng nữa vĩnh viễn cũng ra, bao giờ phá vỡ hạnh phúc của trai .
      Ha ha, còn trẻ, có lẽ giờ thu lại tâm tư của mình vẫn còn kịp ?
      “Tiểu Viễn đâu?” Kiều Kiều trông thấy Giang Phóng ra liền hỏi.
      “Nó chơi game? có việc gì, nó đưa nó ít tiền để nó muốn mua trang bị” Ôm Kiều Kiều ngồi xuống.
      “Ngày mai bảo lão Từ lái xe dẫn bọn chơi còn chúng ta dạo phố , chúng ta mua ít đồ. Mấy ngày nữa còn chơi” đề nghị này đương nhiên là để mình và Kiều Kiều thoải mái hơn rồi!
      “Vâng, cũng tốt, dù sao em cũng thích dụ dỗ mấy đứa , hắc hắc, để cho tiểu Mộc và bọn chơi , thế nào con bé cũng rất vui sướng” nào có thích dạo phố chứ! Kiều Kiều là bạn cuồng mua sắm, lúc trước có tiền, có muốn mua cũng mua nổi. Mặc dù bây giờ phải đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng thiếu tiền nên rất thích dạo.
      “Hắc hắc, lấy cho em tờ giấy, em muốn nghĩ xem mình nên mua gì” Kiều Kiều chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, bởi vì ăn hoa quả nên tay rất dơ.
      “Đúng rồi, Giang Phóng, chúng ta thế nào? Ngồi xe lửa hả?”
      “Máy bay. Vé máy bay chuẩn bị tốt cho em rồi nhưng vẫn chưa với em. Nếu xe lửa rất mệt mỏi. Cha Nhị Hắc có người bạn ở Cáp Nhĩ Tân, lúc chúng ta đến đó có người ra đón. cũng bảo ông ấy chuẩn bị cho chúng ta chiếc xe rồi, đến đó chúng ta có thể tự tham quan. Chồng em làm việc mà em vẫn chưa yên tâm à, em chỉ cần theo là được. Nhưng nghe bên ấy rất lạnh, chúng ta phải chuẩn bị nhiều đồ chút” Giang Phóng dặn dò.
      “Vâng, được rồi, hắc hắc, ngày mai chúng ta mua” nhìn bộ dạng cười hì hì của Kiều Kiều, Giang Phóng cũng vui vẻ theo.
      “Kiều Kiều, buổi tối hai đứa mình ngủ chung ? bảo đảm nghiêm chỉnh. Dù sao hai chúng ta cũng phải chưa từng ngủ chung với nhay, Kiều Kiều –” Giang Phóng dụ dỗ.
      được, được đâu, bị làm sao vậy. Ban nãy bị Giang Viễn nhìn thấy rồi, đừng có nghĩ lung tung” sắc lang chết tiệt, xú phôi đản. Ngày nào cũng chỉ rình để ăn thịt.
      “Đừng mà, bảo bối, cho ngủ với em . bảo đảm làm loạn, chỉ muốn ôm em ngủ thôi. cho ăn thịt thôi, đến súp cũng cho uống sao! hai mươi tuổi rồi . Bảo bối, van em còn được sao?” Nếu như có cái đuôi, đoán chừng bây giờ cái đuôi của Giang Phóng điên cuồng ve vẩy. Bộ dạng đáng thương vô cùng, con mắt ngậm nước nhìn Kiều Kiều, dáng vẻ trông mong tiểu nha đầu đồng ý đó mà! Kiều Kiều rất mềm lòng, đặc biệt là đối với , Giang Phóng tự nhiên biết , cho nên mới dùng chiêu này với .
      Kiều Kiều còn cách nào khác, rốt cục cũng đáp ứng Giang Phóng. Nhìn miệng Giang Phóng ngoác đến mang tai, Kiều Kiều cũng lộ ra nụ cười.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngày nào cũng ngóng trông @Lục Nặc thành hòn vọng thê mất rồi.....hi hi....nang ơi.....nàng ko cập nhật mục lục sợ mn ko biết đấy.......???
      milktruyenky, Linh Sờ TinhLục Nặc thích bài này.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      Suýt thiếu :">> <3 <3 <3 nàng :">>
      linhdiep17Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :