1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 45: CHUYỆN

      Đêm đó Giang Phóng về nhà, thiếu nam thiếu nữ cứ ôm nhau ngọt ngào vào giấc ngủ cho đến hừng đông. Ban đầu phải như thế, mỗi người phòng nhưng mà Giang Phóng vừa ăn được ngon ngọt làm sao mà chịu đây! Cuối cùng còn cách nào khác, Kiều Kiều đành phải đồng ý hai người ngủ với nhau. còn đặt ra quy định để làm loạn. Dù đồng ý nhưng vẫn ăn ít đậu hũ non của Kiều Kiều.
      Giang Phóng phát , chỉ cần yếu thế, tỏ ra ngoan ngoãn nhất định Kiều Kiều thuận theo mình, thấy mình bắt được nhược điểm của Kiều Kiều, Giang Phóng cười trộm.
      Nhìn tiểu nha đầu nấu bữa sáng trong bếp, Giang Phóng thấy ấm áp.
      Tối hôm qua gọi điện về nhà cho mọi người biết mình phải ở chỗ này với Kiều Kiều. Lúc ấy Giang Hải Dương nghe điện thoạt, ông sửng sốt chút, chỉ câu: “ cho phép con làm loạn”.
      Giang Phóng cười, thế nào mới được gọi là làm loạn đây?
      “Được rồi, chúng ta ăn thôi”. Kiều Kiều bưng đồ ăn lên bàn. Lúc xoay người, Giang Phóng nhìn thấy quần dính cái gì đó đỏ đỏ.
      Ách, “Kiều Kiều”.
      “Vâng?” vẫn tiếp tục bưng đồ.
      “Em lại đây, mau vào nhà vệ sinh xử lý chút”.
      ( ⊙ o ⊙ ) “Cái gì?” ầm tiếng, Kiều Kiều phỏng đoán mấy ngày này có thể sung huyết ngừng mà chết.
      Chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ô ô, mất mặt, sao lại bị nhìn thấy? Thế này phải làm sao đây? phải tính rồi sao? Nhất định là , nếu như tối hôm qua bắt nạt quên, ô ô. Kiều Kiều tự cho là đúng vu khống Giang Phóng.
      Giang Phóng ngồi cạnh bàn cơm, nghĩ đến hồi còn học kỳ sau của năm thứ hai.
      Lúc ấy hiểu mấy chuyện này rồi. Mấy đứa con lớp cũng bị thế, con trai lớn thuộc dạng lão luyện thành thục, nhiều đứa từng có kinh nghiệm. Đều là con nhà giàu nên đôi cũng làm chút chuyện hoang đường. Lúc chuyện với nhau cũng kiêng rè, tự nhiên hiểu.
      Ngày đó, ở nhà .
      Kiều Kiều nằm sấp làm bài tập, học được lúc kêu đau bụng, nhìn mặt tái nhợt nên lo lắng cực kỳ, dìu đến ghế sa lon nằm lát, lúc đỡ đứng lên, nhìn thấy ghế có dính máu, ngu ngơ lúc mới hiểu ra. Nhìn khuôn mặt nhắn càng ngày càng nhợt nhạt. biết phải như thế nào, mà nhìn thấy.
      Thấy ngây ngốc, tiểu nha đầu oán hận: “Làm sao vậy?”
      “Cái kia, cái kia, Kiều Kiều, em giống như, hình như là, ách”.
      “Làm sao vậy, sao cứ ấp a ấp úng thế”
      Say nghĩ lúc, Giang Phóng mặt dày mày dạn lầm bầm câu, rất nhanh, “em giống như đến tháng rồi”.
      Mặc dù rất nhanh, nhưng Kiều Kiều vẫn là nghe thấy, hơn nữa nghe rất ràng. Đó là tháng đầu tiên của , ngờ tới mình đau bụng dữ dội là do đến tháng, dù sao, kiếp trước cũng đau như thế này, hơn nữa, lúc sống lại là đứa , nhiều năm có kinh nguyệt nên quên mất. Ô ô, mắc cỡ chết người.
      Nghĩ tới bộ dạng quẫn bách kia của , suy nghĩ của Giang Phóng bay trở về, ha ha.
      Thấy Kiều Kiều thay quần, gương mặt vẫn hồng hồng. Giang Phóng mở miệng: “Trong nhà có đường đỏ ? pha nước đường đỏ cho em”.
      Mỗi lần đến tháng, đều biết, những thế còn ân cần pha nước đường cho uống, còn cho làm gì.
      lâu trước đây, đều coi như người thân của mình.
      “Đến”. Xem Giang Phóng săn sóc , Kiều Kiều thấy hốc mắt nóng nóng.
      Thấy mắt dưng dưng, Giang Phóng luống cuống: “Sao vậy? thoải mái? Chỗ nào thoải mái? dẫn em gặp bác sĩ” xong muốn ôm nàng lên.
      có việc gì, em sao”. Kiều Kiều cản lại. Để cái ly xuống, Kiều Kiều đưa tay ôm lấy eo của , “Giang Phóng, đối với em tốt, em rất cảm động”.
      Ha ha.”Tiểu nha đầu, cảm động cái gì, đương nhiên phải đối tốt với em, cả đời này đều đối tốt với em, để cho người khác cướp mất em. Em quên rồi hả, lần đầu tiên em bị, em bảo mua BVS cho em”.
      Nhắc tới chuyện này , Kiều Kiều lại đỏ mặt, Giang gia có BVS, mà thể ra ngoài với bộ dạng đó, hơn nữa, bụng còn rất đau, lúc ấy định gọi cho mẹ, nhưng lại nhớ ra, mẹ tới nhà dì rồi. Mím môi muốn khóc, kết quả Giang Phóng để mua, lúc sau mua về, chỉ có điều mặt đỏ đến nỗi có thể ra máu.
      “Chán ghét”
      “Ăn cơm thôi. Đến”.
      “Giang Phóng, lát nữa về nhà , ông bà ngoại của còn ở nhà đấy, người ta đến dự sinh nhật của lại tiếp họ”.
      “Ừ, được rồi. Nhưng mà, buổi trưa trở lại. Em đừng nấu cơm, để mang sang cho em”.
      “Được rồi được rồi. Giang Phóng, sao em lại cảm thấy bây giờ rất giống mẹ em?”
      “Em dám như mẹ em, con nhóc xấu xa, xem thu thệp em thế nào” Giang Phóng bắt đầu chọc Kiều Kiều, Kiều Kiều rất sợ nhột, cứ vừa tránh vừa cười.
      Thấy Kiều Kiều cười đến chảy nước mắt, Giang Phóng cười xấu xa: “Mọi người đều phụ nữ sợ nhột thường hay sợ chồng”
      “Tránh ra”

      Hai người cơm nước xong, trêu chọc đùa giỡn, Kiều Kiều đẩy Giang Phóng ra cửa, nếu đuổi con chịu . Hừ.
      Kiều Kiều dọn nhà chút, rồi lấy sách vở ra học. Học cao trung thoải mái như tiểu học và sơ trung, cần phải cố gắng nhiều.
      “Leng keng” tiếng chuông cửa vang lên.
      Kiều Kiều ra mở cửa. Nhất định là Giang Phóng quay lại.
      “Sao lại – -” người ngoài cửa làm Kiều Kiều đem lời nuốt lại. Người này là Giang Phóng, mà là Tần Tố Cẩm.
      Tần? Mau vào, mau vào”.
      Thái độ của Tần Tố Cẩm với người khác rất lãnh đạm. Cũng rất ít khi đến nhà Kiều Kiều, chỉ cùng Giang Hải Dương đến chúc tết. Cho nên khi thấy Tần Tố Cẩm, Kiều Kiều rất ngạc nhiên.
      “Kiều Kiều ở nhà học bài sao?” Tần Tố Cẩm nhìn sách vở của Kiều Kiều ghế sofa liền hỏi.
      “Vâng ạ. Tần mau ngồi.” Kiều Kiều vào bếp rót nước cho Tần Tố Cẩm.
      “Kiều Kiều, cháu đừng vội, đến đây ngồi cùng . , có thể chuyện với cháu chút ?”
      “Vâng”
      Kiều Kiều rất ràng, sở dĩ Tần Tố Cẩm muốn chuyện với , nhất định là bởi vì Giang Phóng, tối hôm qua Giang Phóng về nhà, Tần Tố Cẩm là người mẹ, vui.
      “Kiều Kiều, cháu cho biết, cháu và tiểu Phóng nhau, phải ?” Tần Tố Cẩm thẳng vào vấn đề.
      Kiều Kiều cắn cắn môi, biết mình có nên thừa nhận hay , nhưng muốn, dù sao chuyện này sớm hay muộn mọi người cũng biết nên thừa nhận: “Vâng”
      Tần Tố Cẩm thấy Kiều Kiều thẳng thắn như vậy cũng biết phải gì, nhưng mà, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của bà.
      “Kiều Kiều, phải muốn để cháu và tiểu Phóng nhau, biết, hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ , tình cảm rất sâu đậm. Sau này có nhau, cũng là thuận lý thành chương. cũng phải đối hai đứa nhau. Nhưng tại hai đứa còn học, cũng còn , năm nay Giang Phóng thi tốt nghiệp trung học, còn cháu cũng học cao trung, đều ở giai đoạn quan trọng, đợi các cháu lên đại học, nhất định phản đối hai đứa, bây giờ phải là thời điểm tốt nhất để hai đứa nhau”.
      Kiều Kiều lặng yên nhìn Tần Tố Cẩm, đột nhiên nở nụ cười: “ à, cảm thấy thời điểm tốt nhất là lúc nào?”
      Tần Tố Cẩm thấy Kiều Kiều vậy, biết con bé thích nghe bà những lời này, nhưng những lời này bà thể : “Ít nhất cũng phải đợi hai đứa lên đại học rồi tính. Nếu hai đứa làm ảnh hưởng đến việc học tập. Kiều Kiều cháu còn , có số việc còn hiểu. Nhưng là người từng trải. hi vọng sau này hai đứa hối hận. cũng vì muốn tốt cho hai đứa”.
      Kiều Kiều nhìn Tần Tố Cẩm, gì thêm, nghe Tần Tố Cẩm như vậy, cảm thấy rất có ý tứ, giống như bà ấy , có nhiều chuyện, có thể hiểu, nhưng thể lý giải. Giống như với Tần Tố Cẩm.
      Bởi vì tự tôn và quật cường của bà mà vài chục năm bà thèm ngó ngàng đến con trai mình. Giờ trở về, lại tự cho là đúng, ngang ngược can thiệp vào chuyện của con. Bà ấy làm như vậy có khác gì Tần cha và Tần mẹ đâu? Là ai , đương nhất định ảnh hưởng đến học tập?
      Giang Phóng cũng theo giáo dục dự thi truyền thống mà học, bản thân Phong Diệp cũng chú trọng những thứ này, với tính cách của Giang Phóng, rất thích hợp với cách giáo dục ở Phong Diệp. Dù Tần Tố Cẩm là giảng viên đại học, nhưng suy nghĩ vẫn cổ hủ cứng nhắc.
      Tần, cháu – -” Kiều Kiều chưa kịp mở miệng ra suy nghĩ của mình nhìn thấy cửa bị đẩy ra, đứng ở cửa là đối tượng mà hai người họ nhắc tới – – Giang Phóng.
      Kiều Kiều hơi sửng sốt, mới nhớ ra chưa chốt cửa. Bình thường Tần Tố Cẩm hay đến Kiều gia, cho nên khi Kiều Kiều trông thấy Tần Tố Cẩm có chút khẩn trương, kết quả là quên khóa cửa.
      “Tiểu Phóng – -” hiển nhiên, Tần Tố Cẩm cũng sửng sốt.
      “Kiều Kiều, đến đây” sắc mặt Giang Phóng rất khó coi.
      Tần Tố Cẩm giật giật khóe miệng, giống như muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
      Giang Phóng cũng gì với Tần Tố Cẩm, mà với Kiều Kiều câu: “Kiều Kiều, đến đây”.
      Kiều Kiều liếc nhìn vị thần mặt đen này, mè nheo qua.
      “Sau này trong nhà có ai, với những người quen biết đừng cho vào nhà, ai biết bọn họ tốt hay ”.
      Giang Phóng cũng chỉ vừa vặn đến đây. Sau khi về nhà, mẹ tìm cớ ra ngoài, cũng nghĩ nhiều, nhưng mà vì Kiều Kiều đến tháng nên thoải mái. Buổi sáng lúc pha nước đường thấy đường đỏ nhà còn bao nhiêu. Suy nghĩ chút, nên cũng ra ngoài, định mua túi đường đỏ mang sang cho Kiều Kiều. Ai ngờ vào đến cửa nghe thấy giọng của mẹ .
      , bây giờ phải là thời điểm tốt nhất để hai đứa nhau, còn bọn họ nhau ảnh hưởng đến học tập, còn là bà muốn tốt cho bọn họ. nghe, rất phẫn nộ, dám để cho bà ấy tiếp, sợ, sợ Kiều Kiều dao động.
      Giang Phóng xong, liền nhìn chằm chằm Tần Tố Cẩm, cũng mở miệng, mà chỉ cầm tay Kiều Kiều đứng đó nhìn bà.
      “Tiểu Phóng”. Tần Tố Cẩm thấy khổ sở trong lòng. “Mẹ có ý tứ gì khác, mẹ chỉ muốn – – “
      “Thu hồi những gì bà tự cho là đúng
      Tác giả có lời muốn : Các đồng chí yên tâm , văn lần này tuyệt đối có cẩu huyết.
      Last edited: 23/3/15

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      46​
      Last edited: 23/3/15

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 46: THÁI ĐỘ CỦA GIANG HẢI DƯƠNG
      Giang Phóng và Tần Tố Cẩm về Giang gia, trước khi , Giang Phóng dặn dò Kiều Kiều, người lạ gõ cửa cần cho họ vào. Còn lát nữa bảo nhà hàng mang cơm đến cho , ở nhà cố gắng học tập, Kiều Kiều đáp ứng, sắc mặt Giang Phóng khó coi ghê gớm, Kiều Kiều mới dám chọc . Cũng muốn theo đến Giang gia, tình huống này, là tốt nhất.
      Tần Tố Cẩm và Giang Phóng trước sau về nhà.
      “Làm sao vậy?” Giang Hải Dương nhìn sắc mặt Tần Tố Cẩm tốt liền hỏi.
      Tất cả mọi người ở đây thấy Tần Tố Cẩm ngơ ngác ngồi lên ghế sofa rồi đến Giang Phóng vào nhà.
      “Tiểu Phóng? Con với mẹ con cùng nhau trở về?”
      Giang Phóng hừ lạnh tiếng.
      Mọi người thấy thái độ này của Giang Phóng hơi sững sờ. Nên biết, hai năm qua mặc dù thể Giang Phóng thân thiết với Tần Tố Cẩm, nhưng lễ phép thằng bé vẫn có. Mặc dù thằng bé cư xử với Tần Tố Cẩm và người ngoài khác biệt, nhưng vừa rồi tiếng thằng bé hừ lạnh kia, còn cả sắc mặt kia nữa, trắng trợn biểu chán ghét.
      “Cha, con muốn chuyện với cha chút”.
      Giang Hải Dương thấy Giang Phóng nghiêm túc như vậy, cũng hơi sửng sốt, lại liếc nhìn Tần Tố Cẩm, ông có loại dự cảm xấu.
      “Tiểu Phóng, ở đây có người ngoài, con có chuyện gì cứ ”.
      Giang Phóng nhìn chung quanh vòng, mở miệng: “Cha, cha xác định ở đây có người ngoài? Nhưng sao con cảm thấy, có vài người là người ngoài đấy?”
      Lời này của Giang Phóng vừa ra, ngay cả Tần Chính, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
      “Giang Phóng. Con càng ngày càng quá đáng, mọi nguyện nhân cha cha. Rốt cuộc sảy ra chuyện gì?”
      “Cha, người , Kiều Kiều có phải con dâu của cha hay
      Giang Hải Dương giống như hiểu, nhìn thoáng qua Tần Tố Cẩm, rồi lại nhìn Giang Phóng, trịnh trọng : “Phải. Từ lúc mấy đứa còn cha có suy nghĩ này, trong hai đứa các con mặc kệ đứa nào ở cạnh con bé Kiều Kiều đều là con dâu của cha, cho dù sau này con bé lấy đứa nào con bé cũng là con nuôi của cha. Những năm này cha rất cảm kích con bé, con bé vì con, vì tiểu Viễn, vì nhà chúng ta làm hết thảy”.
      Giang Hải Dương lời này chỉ đơn thuần là với Giang Phóng, mà còn muốn cho người Tần gia.
      “Cha, có lời này của cha là đủ rồi, những người khác, đều là người ngoài, mặc kệ bọn họ cái gì con cũng quan tâm, nhưng con hy vọng lại có người quấy rầy Kiều Kiều, nếu để cho con biết, mặc kệ là ai con cũng khách khí. Vua cũng thua thằng liều. Các người có thể thử xem”.
      Tầm mắt Giang Phóng nhìn quanh Tần cha, Tần mẹ, Tần Tố Cẩm và Tần Phi Dương.
      “Tố Cẩm, con cho cha biết, rốt cuộc là thế nào?” Tần Chính nhìn con mình. Con ông – -!
      “Là con tìm Kiều Kiều, kết quả bị tiểu Phóng gặp được. Con có ý tứ gì khác, cũng phải con đồng ý hai đứa nhau, chỉ là, bây giờ là giai đoạn mấu chốt của tiểu Phống, con muốn thằng bé bị ảnh hưởng, cho nên mới hy”
      Vọng hai đứa lên đại học mới tính đến chuyện này”.
      “Chuyện này cần bà quan tâm”.
      “Giang Phóng”. Giang Hải Dương quát tiếng. Nhưng cũng quay đầu lại với Tần Tố Cẩm: “Có mấy lời sớm với em, cũng lập trường của với em. Trong lòng , học tập phải là thứ quan trọng nhất. Giang Phóng cũng còn , thằng bé trưởng thành, là người đàn ông. Có số việc, nó là có thể làm chủ”.
      Tần Chính nhìn thái độ của Giang Hải Dương và Giang Phóng. Thở dài hoà giải: “Tố Cẩm cũng có ác ý. Tiểu Phóng, cháu cũng đừng để trong lòng, cũng sắp trưa rồi, tiểu Phóng, cháu mau gọi tiểu nha đầu kia đến đây ăn bữa cơm”.
      “Thôi . Cháu mang cơm sang cho Kiều Kiều”. Giang Phóng về phòng gọi điện thoại, hai năm trước, Giang Hải Dương mua cho cái điện thoại di động.
      Nhìn con quật cường của mình, Tần Chính mở miệng: “Tố Cẩm à, năm đó con hy vọng cha can thiệp đến chuyện tình cảm của con, sao hôm nay con lại làm những chuyện mà cha mẹ từng làm đây? là. Tiểu Phóng so với con còn bướng bỉnh hơn, quan hệ vốn khá hơn rồi. Con đàng hoàng chút , nếu quan hệ càng tồi tệ, đến lúc đó phải trong lòng con khó chịu sao”
      Tần Tố Cẩm đứng dậy đến cửa sổ to sát đất bên cạnh, thở dài.
      Bà vốn có ý gì, chỉ muốn tốt cho tiểu Phóng, kết quả đâu, trở thành mục tiêu công kích. Lời của Giang Hải Dương bà hiểu, ông ấy tán thành chuyện bà làm, đến cha của bà cũng vậy.
      Mẹ Tần qua vỗ vỗ bả vai Tần Tố Cẩm. Bà hiểu suy nghĩ của con bà, nhưng bà cũng hiểu những gì chồng bà nghĩ. Đúng vậy, tiểu Phóng vốn lạnh nhạt với bọn họ, giờ con bà làm vậy chỉ đẩy thằng bé ra xa hơn mà thôi.
      “Tôi và Tố Cẩm ra ngoài chút” Tần mẹ mặc áo khoác, kéo Tần Tố Cẩm ra ngoài, bà muốn an ủi con bà.
      “Ừ”
      “Hải Dương, tiểu Phóng bên kia?” Tần cha mở miệng.
      sao, tiểu tử này là cái con lừa lì lợm, để con với nó là tốt thôi, con biết ý tứ của Tố Cẩm, nhưng mà tiểu Phóng còn rồi”.
      “Ừ. Tiểu Phóng ấy à, là đứa thích mềm thích cứng. Giờ thằng bé cũng mười tám tuổi rồi, có số việc làm trưởng bối như chúng ta thể trông nom” Tần Chính cũng cảm khái.
      Tần Chính , Giang Phóng từ trong nhà ra, “Cha, cho con mượn chìa khóa xe của cha. Con lấy đồ ăn” Bình thường đều là nhà hàng mang đến nhưng hôm nay Giang Phóng muốn tự mình mang đến cho Kiều Kiều, nên chủ động lấy.
      . Cẩn thận chút, khi nào thi xong tốt nghiệp thi lấy bằng ”.
      “Vâng, biết rồi”.
      “Tiểu Viễn, cháu về phòng , ông có vài lời muốn với cha cháu” Tần Chính mở miệng.
      Liếc nhìn Giang Hải Dương, Giang Viễn gật gật đầu, trở về phòng.
      ra Giang Viễn bị chấn động rất lớn, trai và Kiều Kiều nhau sao, trước kia nó biết, mặc dù Kiều Kiều và trai rất tốt, nhưng là nó nghĩ tới. Giờ đột nhiên nghe tin trai và Kiều Kiều nhau, vì cái gì, vì cái gì nó cảm thấy vui vẻ khi nghe tin này mà ngược lại, trong lòng có chút khó chịu, chút thoải mái vậy? Kiều Kiều, Kiều Kiều – – Giang Viễn mê man ngồi giường, Kiều Kiều và trai. Nghĩ tới trai từ bảo vệ nó, chiếu cố nó, luôn luôn thương nó, Giang Viễn nằm ngã xuống giường. Giang Viễn, mày chớ suy nghĩ lung tung, chớ loạn tưởng. Mày thích Kiều Kiều, phải mày luôn coi Kiều Kiều trở như em , như người thân sao? phải mày có người đấy sao? Đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ.
      Tần Chính bảo Giang Hải Dương ngồi xuống, hai người cũng kiêng kỵ Tần Phi Dương.
      “Hải Dương, cha biết con tán thành cách làm của Tố Cẩm. Tiểu Phóng hiểu con bé, cha có thể hiểu được, nhưng con thể hiểu. Mặc dù nhiều năm rồi, con bé cũng còn trẻ nhưng nó sửa được cái tính tình kia, trước sau vẫn như vậy, quật cường chịu thua. Dù nó , nhưng cha biết nó hối hận. Rất nhiều chuyện con phải biết tha thứ, cha từng cảm thấy con và nó hợp nhau. chứng minh, suy nghĩ của cha mẹ là đúng, hai đứa thực tách ra, hai đứa tại có thể trở về với nhau, phải vì con tại có tiền, hay là con bé nhiều năm ai, tất cả đều phải, mà là con tại phải là Giang Hải Dương lúc trước, con thay đổi. Cũng bởi vì con thay đổi, nên cha mới yên tâm giao con cho con, Hải Dương à, làm cha mẹ, làm gì có ai hi vọng con trai con mình sống tốt, chúng ta đối với Tố Cẩm và Phi Dương cũng vậy, Tố Cẩm đối với tiểu Phóng Kiều Kiều cũng như thế. Con tha thứ cho nó . Cũng cố gắng kéo gần quan hệ hai mẹ con nó lại. Đứa tiểu Phóng này, tâm tư quá nặng”.
      “Con biết rồi, cha”. Giang Hải Dương nhìn thoáng qua cửa phòng đóng, giọng xuống: “Tố Cẩm là người thế nào, con đương nhiên , chỉ là, cha, con nghĩ cha cũng nhìn ra. thể chia rẽ Tiểu Phóng và Kiều Kiều. Nếu , aiz. Cái đứa này, từ bé sống trong bao bọc của trai nó, cho nên hiểu chuyện hơi muộn, có thể cha cảm thấy…” Câu kế tiếp Giang Hải Dương chưa , nhưng Tần Chính hiểu, tuy thằng chưa phát nhưng nhưng người ngoài ai cũng có thể nhìn ra.
      Lấy tay vỗ vỗ tay Giang Hải Dương, Tần Chính gật đầu.”Dù hôm nay có ngăn cản tiểu Phóng, nhưng còn có tiểu Viễn, bằng cứ để như vậy, hai cũng trở mặt nhau”.
      Hai người ai cũng hiểu ý tứ trong lời , lòng đầy ưu tư lắc đầu. Aiz!
      Tần Phi Dương nghe bọn họ cũng hiểu. Giang Viễn cũng thích Kiều Kiều, chỉ cố điều thằng bé chưa phát ra mà thôi, giờ tiểu Phóng và Kiều Kiều thuận theo tự nhiên ở cùng chỗ. Có lẽ tâm tư của tiểu Viễn, qua đoạn thời gian hết, nhưng nếu như, bọn họ tách hai đứa ra, về sau như thế nào, cũng khó mà .
      Khó a.
      trách được, Giang Hải Dương lại tỏ lập trường của, còn cha , lại phản đối.
      Xem ra, chỉ có chị là đơn thuần mà thôi! Ngày ngày sớm tối ở cạnh con trai mình nhưng hề phát ra.
      Thảo nào, cha thường , chị sống trong nhung lụa lâu, nhân tình, thói đời hiểu.
      “Tiểu nha đầu kia, giống đứa , lúc con bé còn con phát , con bé nha, mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng chuyện hay việc làm, rất ràng mạch lạc. Con bé ở cạnh tiểu Phóng, con cũng yên tâm rất nhiều. Còn những chuyện ảnh hưởng học tập gì đó, là do Tố Cẩm quá lo lắng. Nếu là có Kiều Kiều, tại hai thằng nhóc kia sớm lăn lộn ngoài xã hội rồi” Giang Hải Dương cảm khái.
      Tần Chính nở nụ cười, sau đó nhìn con mình: “Phi Dương à. Cháu trai con cũng có bạn rồi, con tính thế nào đây?”
      “Cha, đứa này trưởng thành sớm. Con hưởng ứng kêu gọi của quốc gia, kết hôn muộn nha”
      “Tiểu tử thúi”.
      Kể từ khi Tần Phi Dương và bạn chia tay, lạnh nhạt với ông rất nhiều. Mượn chuyện này của Giang Phóng, Tần Chính thoáng nhắc tới, aiz, hi vọng con ông có thể hiểu được người làm cha mẹ bọn họ.
      ra Tần Phi Dương phải là hiểu, chỉ có điều lúc trước láo loạn quá lớn, trong lòng có chút khó chịu mà thôi. Giờ thấy cha đùa với mình như vậy, cũng thuận theo.

      Last edited: 23/3/15
      Khủng Long, hargane187, myuyen14 others thích bài này.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 47: CÔNG KHAI QUAN HỆ

      Bởi vì biểu hôm đó của Giang Phóng cho nên quan hệ giữa và Kiều Kiều cũng hoàn toàn công khai, Kiều Kiều lệ rơi, còn những người khác cảm thấy ngạc nhiên, dù sao trong mắt nhiều người, quan hệ của hai người này xác định rồi.
      Đối với quan hệ của hai người, Tần Tố Cẩm gì nữa. Giang Hải Dương vẫn đối với Kiều Kiều trước sau như . Kiều ba Kiều mẹ biết chuyện này, ra Kiều Kiều cũng muốn cho cha mẹ biết, nhưng nhớ đời trước, cha mẹ hình như thích con cái đương sớm, cho nên Kiều Kiều dám .
      Nhị Hắc và tiểu Bạch trêu ghẹo , phải gọi Kiều Kiều là chị dâu. Kiều Kiều mặt đỏ, bọn họ cái gì cũng dám .
      Cha Nhị Hắc là bí thư tỉnh Dân Giang, cũng là đồng của Tần Phi Dương. Là người nghiêm túc, nhưng cái đứa Nhị Hắc này, hoàn toàn là đứa ngốc. Mỗi lần nhìn thấy người trung niên nghiêm túc TV, hồi tưởng lại bộ dạng thần kinh kia của Nhị Hắc. Kiều Kiều toát mồ hôi, thế giới này, là quá lớn, quá lớn.
      Về phần tiểu Bạch, Bạch Lãng Dật, cái tên như ánh mặt trời vậy, nhưng người em này lại ngày ngày u ám, cùng người quen khá hơn chút chứ với người ngoài , tặc tặc. Cha của là ông chủ bất động sản nổi tiếng ở Dân Giang.
      Kiều Kiều cảm khái, là, người có tiền a, đến bạn bè cũng là người có tiền. Nhưng quan hệ của bọn họ từ thân thiết, khác xa so với những thứ bạn nhậu kia.
      Ở Phong Diệp bây giờ, những học sinh xuất ngoại du học làm tốt thủ tục, có thể cần học. Còn những người khác muốn tham gia thi tốt nghiệp trung học trong nước vẫn phải đến trường. Kiều Kiều thấy Giang Phóng ngày nào cũng mệt mỏi bận rộn, đầu óc choáng váng, có chút đau lòng, cho nên suy nghĩ làm chút gì đó cho bồi bổ.
      Kiều mẹ thấy vậy, lắc đầu cảm khái, con hướng ngoại!
      Kiều Mộc ở bên cạnh cũng lẩm bẩm: “Aiz, chị à! Sao có thể như vậy chứ, chị ngày ngày làm đồ ăn mang cho người ta, mà thèm quan tâm đến em thân nhất của chị, ô ô, ô ô ~ “
      “Em mau tránh sang bên. Ngày nào Giang Phóng của em cũng cho em tiền tiêu vặt phải sao, em đúng là tiểu bạch nhãn lang”.
      “Em là bạch nhãn lang, em thấy rất tự hào”.
      Bạn Kiều Mộc nhắng nhít chạy quanh chị của mình, còn le lưỡi nghịch ngợm. Được rồi, đúng là nó có chút ghen ghét, vì sao chị lại đối xử với người khác tốt như vậy, đó ràng là chị của nó mà
      “Phốc, em còn thấy tự hào? Để chị cho Giang Phóng của em biết, để sau này ấy cần đối xử tốt với em nữa” Kiều Kiều cố ý chọc giận con bé.
      “Hừ. Em phải mách mẹ, mẹ – – mẹ nhìn chị xem, cùi trỏ hướng ra bên ngoài rồi a ~ “
      Kiều mẹ nhìn hai đứa con , thở dài, kém nhau tận mười tuổi mà cũng có thể ồn ào thế này.
      “Các con đàng hoàng chút cho mẹ. Qua thời gian nữa tiểu Phóng phải thi tốt nghiệp trung học rồi, Kiều Kiều à, có việc gì con đừng quấy rầy thằng bé, biết ? Con nhìn con , sao lại làm như vậy, làm vậy rất lãng phí. Tránh ra để mẹ làm cho” Kiều mẹ chấp nhận được tay nghề của Kiều Kiều, nên tự mình làm, Kiều Kiều cười trộm.
      “Tiểu Mộc, con về phòng làm bài tập cho mẹ”. Kiều mẹ liếc mắt nhìn Kiều Mộc.
      Tiểu nha đầu vui vẻ trở về phòng.
      Mặc dù là phụ nữ, nhưng Kiều mẹ lại mà chủ gia đình, từ Kiều ba, Kiều Kiều cho đến Kiều Mộc, đều rất sợ Kiều mẹ.
      “Kiều Kiều à”
      “Vâng?”
      “Con với tiểu Phóng có phải nhau ?” Kiều mẹ chần chờ chút, hỏi.
      Biểu của làm cho mọi người nhận ra sao?”Vâng”
      Kiều mẹ vừa làm vừa : “Kiều Kiều à, mặc dù con và tiểu Phóng nhau, nhưng cũng đừng để ảnh hưởng đến học tập được, cha mẹ muốn các con càng phải nỗ lực hơn. Cha của con là cấp dưới của chú Giang, nhà chúng ta vốn kém hơn nhà người ta, gia cảnh cũng bằng họ, nhưng mẹ nhìn tiểu Phóng từ , thằng bé cũng là đứa thà phúc hậu. Với gia cảnh nhà thằng bé, mẹ chỉ lo lắng con gả phải chịu thua thiệt. Cho dù thế nào nữa, tuổi con vẫn còn , phải cố gắng phấn đấu, nếu gia cảnh nhà chúng ta bằng người ta chúng ta phải nỗ lực, con cố học cho tốt, thi vào trường đại học, tìm công việc ổn định. Con phải cho họ biết, chúng ta phải vì tiền của họ. Dù có tiểu Phóng con cũng có thể tìm người khác tốt hơn, có biết ”.
      Kiều mẹ nghĩ vô cùng xa, Kiều Kiều nghĩ, chỉ có mẹ mới có thể những lời này với mình, mới có thể tình quan tâm.
      “Vâng, con biết rồi”
      Nhìn bộ dạng hiểu nhân tình thế thái của con của mình, Kiều mẹ thở dài, bà nhìn tiểu Phóng lớn lên từ , đương nhiên hiểu thằng bé là người thế nào, nhưng mà gia đình tiểu Phóng, ông ngoại nó là bí thư tỉnh ủy, Giang Hải Dương giờ là ông lớn ở Dân Giang. Trong cái xã hội này, gia thế như vậy có sức hấp dẫn nhiều lắm, dù thằng bé có tốt, cũng khó mà trước được chuyện gì. Con của bà, bà mong nó đại phú đại quý, chỉ cần nó có cuộc sống bình an vui vẻ là bà yên tâm rồi, cái tuổi này của Kiều Kiều chưa thể hiểu được, thôi cứ thuận theo tự nhiên .
      Kiều Kiều nhìn vẻ mặt của mẹ, cũng biết mẹ có nhiều lo lắng, nên từ phía sau ôm eo Kiều mẹ, “Mẹ, mẹ yên tâm . Con lớn rồi, con biết mình phải làm gì, cũng tự chăm sóc bản thân tốt. Nếu Giang Phóng dám bắt nạt con con thèm quan tâm đến . Thiếu nữ trẻ đẹp như con, còn phải lo tìm được người tốt sao?”
      “Ha ha, nha đầu chết tiệt này. Được rồi, đừng làm vướng chân vướng tay mẹ nấu cơm, tránh sang bên ”.
      “OK” Kiều Kiều nghịch ngợm .
      “A, đúng rồi, mẹ. Con nghe chú Giang định đầu tư bất động sản, mọi người đều bất động sản rất phát triển, sao chúng ta mua hai căn?” Kiều Kiều biết những chuyện phát sinh vài năm nữa, cũng hi vọng kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu nhà có tiền nhàn rỗi, tội gì dùng nó để mua vài căn đây, đầu tư vào tài sản so với gửi ngân hàng khá hơn nhiều.
      “Con còn biết cái gì, sao có thể tùy tiện mua là mua? Mua nhà phải chỉ cần chút tiền thôi đâu, hơn nữa, vị trí tại của nhà chúng ta cũng tồi, còn mua làm gì”.
      “Ai nha, mẹ, sao mẹ lại hiểu chứ? Giá nhà đất nhất định còn tăng, chờ đợi bất kỳ ai hết, mẹ nghĩ xem, như thế hệ của chúng ta vậy, ai cũng phải lớn lên, lớn lên rồi kết hôn cần mua nhà sao, giá nhà đất thể tăng, nó hoàn toàn phụ thuộc vào nhu cầu của người tiêu dùng. Hơn nữa, giá đất bắt đầu tăng. Tiền công theo đó cũng tăng lên. Dưới tình hình đó vật liệu cũng tăng, nhất định giá nhà đất càng ngày càng cao. tại mua nhà, là thích hợp nhất. Chúng ta tại những thứ đó, đến chú Giang , nếu công ty của chú ấy muốn tiến vào thị trường đầu tư bất động sản, vậy trước tiên phải điều tra ràng, nhất định có thể thu lại lợi nhuận mới có thể tiến hành. Nếu những tinh ở công ty chú ấy chỉ có thể ăn cơm trắng thôi! Đúng ?”
      Những chuyện quan trọng nhà , chỉ cần mẹ thông qua, tới chỗ ba vấn đề còn lớn nữa, hắc hắc, mẹ mới là lão Đại trong nhà.
      “Sao con nghĩ được như vậy, có phải tiểu Phóng gì với con ?” Kiều mẹ tự nhiên liên tưởng đến Giang Phóng.
      Kiều Kiều khóc ra nước mắt, ràng đó là suy nghĩ của , sao mẹ lại nghĩ tới Giang Phóng rồi. Bất quá, hắc hắc, nếu mẹ nghĩ như vậy, cũng thuận theo như vậy: “Mẹ, chỗ chú Giang nhiều người tài như vậy. Nhất định sao, hơn nữa, ông ngoại Giang Phóng là bí thư tỉnh ủy, nhất định có đường dây tin tức của mình, mẹ, chúng ta thể bỏ qua cơ hội như vậy đâu! Đúng ?”
      Kiều mẹ dừng động tác trong tay, suy nghĩ chút, “Chờ mẹ và cha con thương lượng với nhau . Nha đầu con, từ kiếm tiền, giờ cứ nghe thấy tiền là phá lệ cơ trí, được rồi, chuyện này cứ như vậy , mẹ để trong lòng, con còn chuyện gì mau học ”.
      Thấy bộ dạng Kiều mẹ lưu tâm đến chuyện này, Kiều Kiều yên lòng trở về phòng
      Kiều Mộc mở hé cười: “Aiz, tỷ, chị với mẹ chuyện gì thế?”
      Nhìn quỷ linh tinh thích hóng hớt nhà mình, Kiều Kiều nhìn con bé : “Chị ~ ~ tố ~ cáo ~ em!”
      Xoay người, trở về phòng.
      Kiều Mộc đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi. Ô ô. Tỷ tỷ xấu.
      Kiều ba và Kiều mẹ thương lượng cụ thể thế nào, Kiều Kiều biết, nhưng là kết quả cũng tệ lắm, Kiều ba Kiều mẹ quyết định mua nhà. Kiều Kiều rất vui vẻ, nhìn Kiều Kiều mặt mày hớn hở. Giang Phóng khó hiểu. Sao mua nhà lại vui thành như vậy. xảy ra chuyện gì?
      Kết quả Kiều Kiều : “Nhất định giá nhà đất tăng mạnh, em cũng mong nhà em đại phú đại quý như nhà , nhưng nếu có thể kiếm chút tiền đương nhiên em vui vẻ”
      Hôm nay, Giang Hải Dương về nhà tương đối sớm, thấy Kiều Kiều như vậy, cũng có chút tò mò hỏi: “Kiều Kiều à, sao cháu lại khẳng định giá nhà đất nhất định tăng mạnh?”
      Kiều Kiều nghiêm túc : “Căn cứ kinh tế vĩ mô để phân tích còn thêm phân tích của cháu nữa. Hắc hắc”.
      Giang Viễn trợn mắt: “Sao mơ hồ vậy?”
      “Ai mơ hồ? Tớ tính toán rất chuẩn, tin thôi, hừ. Hơn nữa, chú Giang cũng đầu tư vào bất động sản, tớ tin chú ấy làm vụ làm ăn lỗ vốn đâu!”
      Giang Hải Dương vuốt đầu Kiều Kiều, “Tiểu nha đầu”
      “Chú Giang, chú chọn được chỗ nào chưa?”
      “Thế nào, tiểu nha đầu có đề nghị tốt gì?” Kỳ Giang Hải Dương cũng chỉ đùa với Kiều Kiều thôi, nhưng Kiều Kiều lại hưng phấn .
      “Thành nam vùng mới giải phóng”.
      “Thành nam vùng mới giải phóng, tại sao lại là thành nam vùng mới giải phóng? Chỗ đó rất hoang vu!” Giang Phóng chen miệng vào, cảm thấy chỗ đó tốt, tại cũng tham gia vào nhiều vụ của công ty.
      “Chỗ đó mặc dù hoang vu, nhưng phát sao? Mặc dù có mạng lưới buôn bán gì, nhưng cảnh vật xung quanh rất được. Cây cối ở đó tương đối nhiều, hơn nữa còn có sông chảy qua, còn cách chợ trung tâm chỉ nửa giờ đường. Tuy những hộ gia đình như chúng ta tới đó mua đất, nhưng có thể biến nơi đó thành khu trung cư hạng sang, vốn chỗ chúng ta có khu trung cư hạng sang nào, chỗ cũng có thể xem như hạng sang, nhưng cảm giác rất phổ thông, có gì đặc biệt. Bên kia hoàn cảnh tốt như thế, hoàn toàn có thể xây khu biệt thự ở đó, hoặc khu trung cư hạng sang, sau đó sao, vật liệu thế nào, cũng cần nhập từ bên ngoài, tốt nhất là thành lập công ty vật liệu của mình. Chúng ta cần những vật liệu tốt nhất, vật liệu quý hiếm nhất, để cho người ta thấy, đó là khu trung cư cao cấp sang trọng”. Kiều Kiều những điều này, ra đều là những thứ này biết. thời gian sao, thành nam vùng mới giải phóng được khai phá trở thành khu trung cư hạng sang, cực kỳ phồn hoa. Giờ đây, Kiều Kiều rất hi vọng mình có thể tham gia vào dự án đó, hắc hắc.
      Last edited: 23/3/15

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Lục Nặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :