1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 15: TIỂU NƯƠNG BÁN CỦI

      Đảo mắt trờ bắt đầu lạnh, ở trường học giáo viên cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ, mỗi người đều phải nộp lên ít củi. Kiều Kiều có thể nhìn thấy được ánh sáng vàng rực rỡ phảng phất bay đầy trời. Nàng định bán ở cửa trường tiểu học trung tâm, vì sao ư? Chủ yếu là ù trẻ con học ở đó đều gần trường, muốn nhặt củi phải rất xa mà ở bên đường số nhà còn mở cửa bán àng làm ăn, tóm lại, tiểu học trung tâm là nơi thích hợp nhất để bán củi.

      Kiều Kiều học năm nhất, tan học so với các năm khác sớm hơn nhiều, sau khi nàng năn nỉ, Kiều ba đành bớt chút thời gian đẩy xe đến cổng trường tiểu học trung tâm, chở tổng cộng hai chuyến. Chuyến thứ nhất đến để Giang Phóng ở đấy trông, chuyến thứ hai, Kiều Kiều cũng đến.

      Sau khi Kiều ba , Kiều Kiều cũng để Giang Phóng rời khỏi, chỗ này là cổng trường bọn họ, Kiều Kiều sợ Giang Phóng cảm thấy mất mặt, nhưng bộ dạng Giang Phóng giống như sao cả.

      bó củi bán đồng tiền, hơi đắt nhưng có nhiều đứa năm năm và năm sáu trong tay có tiền mua, giống như Kiều Kiều nghĩ, trẻ con ở đây so với trẻ con ở Thanh Nham có nhiều tiền hơn.

      Giang Phóng đứng ở bên cũng chuyện.

      Người khác nhìn Giang Phóng chút lại nhìn Kiều Kiều.

      Kiều Kiều mặc kệ vẫn bán hàng bình thường, vì nàng đoán sai nên ngày đầu tiên cầm nhiều củi bán giờ vẫn còn rất nhiều, cảm thấy nhà mình ở xa, Kiểu Kiều thở dài, Giang Phóng thấy thế có thể để ở nhà , hai đứa bé lại cùng nhau đẩy chỗ củi còn thừa về nhà Giang Phóng. Ngày đầu tiên mặc dù còn dư lại nhiều nhưng bán được hơn bốn mươi đồng rồi, Kiều Kiều rát vui mừng.

      Giang Phóng , ngày đầu tiên họ bán nên nhiều đứa trẻ có chuẩn bị, hôm sau chừng tốt hơn, Kiều Kiều lại càng hớn hở.

      Bọn họ chuẩn bị hai trăm bó củi, bán sạch trong tuần, Kiều Kiều khỏi cảm khái, người ta ở mặt đường có nhiều tiền chứ nếu là ở cổng trường tiểu học Thanh Nham, hiệu quả được thế này.

      Giáo viên ở trường tiểu học Trung Tâm nghe có người ở ngoài cổng trường bán củi nên thường ra ngoài nhìn lại phát đó là bé con nên cũng gì. Kiều Kiều nghĩ, người bây giờ tốt, nếu là sau mấy năm biết như thế nào đâu.

      Kiều Kiều bán được tổng cộng trăm tám mươi đồng tiền, còn dư lại hai mươi bó, nàng để lại sáu bó, mười bốn bó còn lại đưa hết cho Giang Phóng, nếu mình bán cái này lại nộp cho trường học được, nhà Giang phóng có hai đứa bé nên Kiều Kiều để cho họ tương đối nhiều.

      Giang Viễn cự tuyệt, hai đứa bé chia của, mỗi đứa chín mươi. Giang Phóng ban đầu cần, Kiều Kiều rất tức giận bao giờ để ý đến còn ngay từ đầu hai đứa hợp tác hay lắm, giờ phải chia đều mới đúng. Giang Phóng thấy khuôn mặt nhắn nghiêm túc, liền nhận lấy tiền.

      ra, nhận số tiền này cũng mừng thầm, có thể kiếm được tiền bằng chính sức lao động của mình, mặc dù nhiều nhưng quan trọng là do tự làm được.

      Mình được chia chín mươi nên Kiều Kiều rất vui vẻ, tại nàng bán đồ ăn vặt, bút kế, củi nữa toàn bộ bán hết. Tiền bút kế nàng đưa cho mẹ nhưng tiền bán những đồ kia đều ở trong tay nàng. Kiều Kiều đếm, có tới hơn năm trăm đồng, nhiều như vậy nha, Kiều Kiều cao hứng.

      Mấy việc này đều làm xong rồi, bước tiếp theo nàng phải suy nghĩ tiếp những thứ khác.

      Giáo viên của Giang Phóng và Giang Viễn hơi giật mình, năm nay hai đứa bé này lại nộp củi lên trường học, đặc biệt là Giang Phóng, bốn năm liền, chưa thấy nộp lên lần nào.

      Giang Viễn thấy trai kiếm được tiền cũng rất vui vẻ.

      Giang Phóng nhìn Kiều Kiều, giống như hi vọng nàng tìm thêm cách gì đó có thể kiếm tiền, mặc dù Giang phóng học năm thứ tư nhưng bộ dạng , cũng mới chỉ là đứa mười tuổi.

      Kiều Kiều hứa nếu nghĩ ra chủ ý gì tới tìm .

      Hai người hợp tác rất tốt.

      ra người lớn đều hi vọng con mình có thể tìm bạn tốt mà chơi chứ phải làm bạn với những đứa xấu xa mất nết, Kiều ba Kiều mẹ cũng ngoại lệ. Lần thu hoạch táo Giang Phóng và Giang Viễn để lại ấn tượng tốt trong lòng Kiều ba Kiều mẹ, nhìn hai đứa ăn uống khỏe mạnh họ biết cha của hai đứa nửa tháng mới về nhà lần, lại có mẹ nên mềm lòng, đặc biệt là Kiều mẹ, cảm thấy hai đứa bé rất đáng thương nên phản đối Kiều Kiều cùng bọn họ tiếp xúc.

      Mà thành tích của Giang Phóng cũng kém cỏi, học hành khá chỉ có điều thích đánh nhau thôi nhưng đó là con trai mà, Kiều ba Kiều mẹ có thể hiểu được.

      Cứ như vậy, Giang Phóng và Giang Viễn luôn đến Kiều gia ăn chực. Có lẽ từ có cha mẹ bên cạnh nên Giang Phóng rất hiểu chuyện, nghĩ hai đứa đến ăn cơm ở Kiều gia nên mỗi tháng đều giao tiền cơm cho Kiều mẹ.

      Kiều Kiều rất ràng, những việc này trước kia đều chưa từng xảy ra nhưng hôm nay, rất nhiều chuyện lệch quỹ đạo, nàng cũng phải là nàng trước đây. Đối với vấn đề này, nàng cảm thấy vừa vui mừng vừa thành công. Là người lớn nàng cũng cảm thấy hai đứa này bữa no bữa đói có chút đáng thương, đều tuổi phát triển sao có thể tùy tiện như vậy.

      Kiều mẹ muốn nhận tiền nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp của hai đứa , lại cảm thấy nếu lấy tiền, hai đứa ăn nhiều như vậy, nhà mình đủ sức để nuôi, nhưng Giang Phóng đưa tận trăm năm mươi đồng tháng Kiều mẹ kiên quyết đồng ý, như thế nhiều quá. Cuối cùng sau khi thương lượng, Kiều mẹ chỉ cầm trăm đồng, vốn bà chỉ muốn năm mươi đồng thôi nhưng Giang Phóng chịu, nhìn bộ dạng quật cường của đứa , Kiều mẹ thở dài nhận lấy cũng quyết định mua nhiều thứ ngon cho mấy đứa ăn.

      Những người khác trong Kiều gia biết tiểu bá vương phố muốn kết thân với nhà Kiều gia đều cảm thấy thể hiểu được.

      Trong chuyện này, Kiều mẹ để ý đến bọn họ.

      Chỉ thấy trẻ con nghịch ngợm gây họa chứ chưa thấy trẻ con biết giúp đỡ làm việc đâu, hơn nữa phải là đứa có ai trông nom nên mới biến thành như bây giờ sao?

      Giang Hải Dương nghe hai đứa con thường xuyên sang Kiều gia ăn cơm cũng đặc biệt đến chuyến. Lúc ông ấy tới, Kiều Kiều có ở nhà mà ở chỗ Dương Tuyết nhưng sau khi trở về nghe Kiều ba Kiều mẹ chuyện, Giang Hải Dương biếu rất nhiều đồ, làm cho Kiều ba Kiều mẹ rất ngượng ngùng.

      Kiều mẹ cũng hai đứa mỗi tháng đóng trăm đồng tiền cơm nhiều lắm rồi, Giang Hải Dương đối với tiền tài mấy để ý, liền sao cả. Kiều mẹ cũng giúp chăm sóc hai đứa .

      Bọn họ biết, Giang Hải Dương đối với chuyện con trai có thể thân thiết với Kiều gia rất cao hứng, ít nhất con trai có thể ăn cơm như bình thường mặc dù chỉ ăn có bữa buổi tối nhưng buổi sáng và buổi trưa Kiều mẹ đều chuẩn bị thức ăn cho hai đứa, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được rồi.

      Ông còn nghe Giang Viễn thao thao bất tuyệt chuyện trai nó bán củi kiếm được chín mươi đồng tiền, Giang Hải Dương hơi giật mình, đối với bé Kiều Kiều càng thêm hiếu kỳ. Cũng thấy vui mừng, con trai ông như vậy biết kiếm tiền rồi.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 16: NGUYÊN ĐÁN

      Thời điểm Nguyên Đán, trường học mở hội liên hoan, Kiều Kiều lại phát cơ hội kiếm tiền, ha ha, cái này ai cũng biết nhưng mà người ta sợ mất mặt nên làm còn nàng có vấn đề gì hết. Trước tuần lễ, nàng đến cổng trường bày bán đồ ăn vặt vì thế nàng thấy mình học năm thứ nhất lên được về sớm tốt như thế nào, mặc dù thể bán đồ cho mấy bạn năm nhất nhưng bán cho mấy chị lớn hơn cũng được nha.

      Lần này nàng đến cổng trường tiểu học trung tâm bởi vì mua đông lại tiện nhưng nàng vẫn cho Giang Phóng và Giang Viễn, nếu muốn bán nàng lấy hàng giúp họ. Giang Phóng suy nghĩ chút, đáp ứng, kết quả là ba người chia nhau hành động.

      Đương nhiên Kiều Kiều biết Giang Phóng ở cổng trường bán đồ ăn vặt đưa tới oanh động lớn thế nào, nhưng mấy đứa bán đều rất tốt.

      Sau khi bán, Kiều Kiều cầm tiền trong tay, là nằm mơ cũng muốn cười.

      Kiều mẹ cũng biết việc làm mấy ngày nay của con mình, là chủ gia đình, bà yên tâm khi để tiền trong tay con mình, vì thế lên bảo Kiều Kiều đưa tiền cho bà cầm. Kiều Kiều nghĩ chút, đưa hai trăm đồng cho mẹ, tại trong tay bọn họ có sáu trăm đồng, hì hì, như vậy vẫn còn bốn trăm.

      Nàng coi như buôn bán nên cũng cần nhiều tiền như vậy.

      Kiều mẹ siết chặt hai trăm đồng tiền, cùng Kiều ba than thở, trong sau tháng này, Kiều Kiều đưa cho bà sáu trăm năm mươi đồng đấy.

      Cái đứa bé thông minh lanh lợi kia, trong tay khẳng định còn tiền.

      Trong khoảng thời gian này, tiền mà con đưa, nếu chia đều cho mỗi tháng cũng bằng nửa tháng tiền lương của cha nó, còn có tiền cơm của Giang Phóng Giang Viễn nữa, mỗi tháng phải dư lại tầm ba mươi đồng, đồ ăn mỗi bữa nhà bà đều tăng lên ràng.

      “Lão Kiều, tôi nghĩ, sắp sang năm mới rồi, có muốn mua cho Giang Phóng Giang Viễn bộ quần áo mừng năm mới hay ?” ra tiền mà Giang Phóng Giang Viễn đưa còn dư chỉ đủ mua quần áo cho người còn nếu mua cho hai người được tốt lắm.

      “Ừ, được rồi, năm nay tiền tết của tôi cũng dư dả, mà hai đứa năm sau vẫn ăn uống ở nhà mình, thấy Giang Hải Dương là người tâm tư chu đáo, chắc cũng nghĩ đến chuyện mua cho mấy đứa cái gì đâu”.

      “Được rồi, ta cứ quyết định như vậy, chờ cuộc thi cuối kì xong, tôi liền dẫn mấy đứa lên phố”.

      năm này, giáo Thạch cũng mấy ưa thích Kiều Kiều, mặc dù thành tích của Kiều Kiều rất tốt nhưng giáo Thạch cũng sắp xếp Kiều Kiều làm chức vụ gì trong ban cán lớp. Nghe giáo Thạch đối thích chuyện Kiều Kiều bán đồ.

      Đối với mấy chuyện như thế Kiều Kiều để ý, cảm thấy sao hết, nàng chỉ lo Kiều ba Kiều mẹ thấy thế uyển chuyển đề nghị nhưng cũng may, Kiều ba Kiều mẹ cho rằng, trẻ con học giỏi là được, còn làm cán bộ lớp hay quan trọng.

      Kiều Kiều rốt cục cũng yên tâm.

      Tiết mục văn nghệ mừng Nguyên Đán, Kiều Kiều chỉ đơn giản làm người xem, có tiết mục nào. Nàng tự biết mình ca hát nhảy múa tốt, còn giáo Thạch lại thích trẻ con đa tài giỏi giang, đối với Kiều Kiều như vậy, bà để vào mắt, định làm khó dễ nàng nhưng thấy phương diện học tập của nàng có vấn đề gì nên cũng mặc kệ nàng.

      Trước lúc thi cuối kì, Kiều Kiều chuyện với Giang Phóng và Giang Viễn, chủ yếu chính là cố gắng đạt kết quả tốt, nếu học tập giỏi rất mất mặt. Hai em chẳng là đúng hay là sai. Trong mắt Giang Phóng và Giang Viễn, từ trước đến giờ chưa thấy Kiều Kiều cầm sách học bao giờ, cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao kiếm được tiền, thành tích có tốt cũng chẳng cao, chắc cũng giống bọn họ, chỉ tầm khá thôi.

      Nhưng đợi đến lúc có kết quả, hai em bối rối, Kiều Kiều đứng đầu lớp. Giang Phóng Giang Viễn vẫn như cũ, thành tích vẫn ở mức trung chút. Giang Viễn phục. Còn thiên lý hay đây? Kết quả của nha đầu này sao lại tốt như vậy?

      Giang Viễn và Kiều Kiều cùng tuổi, Giang Viễn còn ít hơn Kiều Kiều nửa tháng nhưng học đến năm thứ hai, tự an ủi mình, mình học bài sớm hơn nên thành tích đạt được bằng cũng là đương nhiên. Thế mà Kiều Kiều còn cho nó biết, học xong năm thứ nhất nàng định học tiếp năm thứ hai mà muốn nhẩy lớp.

      Giang Phóng và Giang Viễn giật mình há to miệng, giờ làm gì có đứa nào nhảy lớp đâu? Đặc biệt ở nông thôn nơi này, căn bản là có nha.

      Kiều Kiều quan tâm họ giật mình cái khỉ gió gì, nên làm làm.

      Kiều ba Kiều mẹ thừa dịp được nghỉ liền đưa ba đứa bé lên phố mua quần áo. Ba đứa trẻ đều rất mừng rỡ. Thanh Nham cách Thị Lý cũng xa, bọn họ vào lễ mừng năm mới thường lên này mua quần áo mới. Gần nhà ga có cái chợ lớn, nhà bình thường ở Thanh Nham đều đến đây mua đồ.

      Rất lâu sau, chỗ này hết sức phồn hoa. Hôm nay ngược lại rất bình thường nhưng so sánh với Thanh Nham thế này giống như trong thành thị rồi, rất nhiều thứ.

      Kiều mẹ mua cho ba đứa mỗi đứa bộ quần áo, tổng cộng hết trăm chín mươi đồng tiền, bà mua cho Kiều ba cái áo khoác mới. Thấy Kiều mẹ mua cái gì, Kiều Kiều biết nỡ tiêu tiền. Nàng nháy mắt liên tục với Giang Phóng, vì vậy hai đứa bé quấn chặt lấy Kiều mẹ, làm cho bà mua. Kiều mẹ bất đắc dĩ, cảm thấy đều đến mức này rồi nên cũng cắn răng mua cái áo khoác cho mình. Tốn bảy mươi đồng tiền, xem ra Kiều mẹ rất đau lòng.

      Về đến nhà Kiều Kiều ngoan ngoãn nộp lên trăm đồng, nàng muốn Kiều mẹ vì tiền mà phải đau lòng. Mà Kiều mẹ luôn luôn tán thành Kiều Kiều cầm nhiều tiền trong tay, nếu con chủ động lấy ra bà cũng liền thu.

      Mùa đông được ngỉ, Kiều Kiều luôn muốn làm chút việc gì đó, nhất thời kiếm tiền, nàng liền ngứa ngáy chân tay. Kiều Kiều nghĩ, còn hai mươi ngày nữa là lẽ mừng năm mới vì vậy gọi hai em Giang gia đến, tìm chú Dương hỏi chỗ có thể mua câu đối xuân, mấy đứa liền bày quầy bán câu đối xuân trong chợ phố.

      Bởi vì Kiều Kiều ngày nào cũng bán hàng, buôn bán lại keo kiệt nên câu đối xuân bán cũng tệ.

      Bán liên tục hai mươi ngày, mỗi người được chia trăm năm mươi đồng,vì mỗi ngày Giang Viễn lại chạy ra ngoài biết chơi cái gì cho nên có phần.

      Kiều Kiều lấy máy tính luôn mang theo bên người ra, bấm bấm ấn ấn, mải mê nghe thấy tiếng mở cửa. Đây là Giang gia, phải nhà của nàng, Kiều Kiều lại quên mất.

      “Giang Phóng?” cha Giang Phóng, Giang Hải Dương vào, trông thấy trong nhà ấm áp, con trai mình ngồi đếm tiền, bên cạnh là tóc ngắn cầm máy tính tính toán.

      “Cha?” Ừ, đúng rồi, ngày kia là mừng năm mới rồi, cha cũng nên trở về.

      “Chú Giang khỏe ạ” Kiều Kiều mở miệng

      “Ừ, đây là Kiều Kiều đúng ? Nghe Giang Phóng Giang Viễn thường xuyên nhắc đến cháu”. Sau lưng Giang Hải Dương còn có người đàn ông. Trong tay hai người đều là bao lớn bao , đoán rằng đều là đồ dùng năm mới cần phải mua.

      “Chú mau vào nhà cho khỏi lạnh”.

      Giang Hải Dương vào cửa, hơi giật mình, nhà ông từ khi nào lại có vẻ ấm cúng thế này, còn rất sạch nữa, ngay cả kính bằng thủy tinh cũng sáng ngời.

      Dưới giúp đỡ của Kiều Kiều, ba đứa trẻ thu dọn nhà cửa, vừa mới bắt đầu Giang Phóng Giang Viễn còn thích, duy trì lâu nhưng Kiều Kiều năm mới muốn bỏ cái cũ để đón cái mới phải thu dọn sạch sáng bóng.

      Người đàn ông phía sau Giang Hải Dương cũng nghĩ tới hôm nay Giang gia lại sạch thế này, giật mình khép miệng lại được.

      Sau nửa ngày Giang Hải Dương mới kịp phản ứng: “Kiều Kiều, đây đều là cháu giúp thu dọn à, đến, chú lấy cho cháu kẹo đường này”. Giang Hải Dương mở bao, chuẩn bị lấy đồ ra.

      “Cha, con bé thích ăn kẹo đường, người thấy con bé mọc răng sao?” Giang Phóng châm chọc.

      Kiều Kiều liếc mắt nhìn đứa xui xẻo kia. Ai nàng thích ăn kẹo đường, chẳng qua răng nàng tốt nên mẹ cho phép ăn, còn bảo Giang Phóng trông chừng nàng, Giang Phóng này cầm lông gà lại làm thành lệnh tiễn.

      Giang Hải Dương vui vẻ.

      Kiều Kiều thấy Giang Hải Dương về, mặc áo khoác ngoài chuẩn bị về nhà.

      Giang Hải Dương bảo người đàn ông theo ông ấy cưỡi mô tô đưa Kiều Kiều về nhà, bây giờ người có xe gắn máy cũng khoongn nhiều.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 17: XÂY NHÀ MỚI

      Lễ mừng năm mới, em họ Kiều Dĩnh mua rất nhiều pháo hoa . Kiều Kiều cái cũng mua, Kiều ba thấy thế muốn mua cho nàng nhưng Kiều Kiều thích xem người khác bắn pháo hoa lớn chứ muốn mình bắn pháo hoa , Kiều ba đồng ý, Kiều Kiều c ười.

      Kiều Kiều biết, muốn mua pháo hoa ít nhất cũng phải mất hai mươi đồng tiền, nàng cảm thấy cần thiết phải lãng phí tiền như thế.

      Lúc bắn pháo hoa, Kiều Dĩnh thấy Kiều Kiều đứng ở bên xem, rất đắc ý, Kiều Kiều thể lý giải được loại tâm lý này của trẻ con cho nên cũng rất vui vẻ. Kiều ba Kiều mẹ thấy Kiều Kiều vẫn bình thường liền gì nữa.

      Hôm trừ tịch, cả nhà Kiều Kiều đều có mặt đông đủ tại nhà của bà nội ăn bữa đoàn viên, xem chương trình cuối năm.

      Mặc dù những chương trình kia nàng đều xem qua nhưng giờ xem lại nàng vẫn cười ha ha ngừng.

      tuổi nữa qua, giống như chỉ chớp mắt cái. Kiều ba Kiều mẹ làm, làm bài tập xong Kiều Kiều lại bắt đầu suy nghĩ làm bài, thời điểm lễ mừng năm mới mọi người đều chơi khắp nơi còn Kiều Kiều ở nhà làm bài tập. em Giang gia nhìn thấy cũng đến cùng nàng làm.Giang Phóng còn cảm khái, mình chưa bao giờ làm qua bài tập gì.

      Kiều Kiều trừng mắt.

      ra tiếp xúc càng lâu, Giang Phóng càng lộ ra bản tính, những thứ ương ngạnh, lạnh lùng, táo bạo đều dùng để che dấu nội tâm yếu ớt của , chỉ là vỏ ngoài thôi. Nhìn đối xử với nhà Kiều Kiều. Kiều Kiều cũng biết, đứa bé ngoan, bản tính xấu. Còn Giang Viễn, chỉ là đứa theo trai học những thứ xấu mà thôi.

      Trong khoảng thời gian này Giang Phóng cũng phát , nhà Kiều Kiều cũng nghèo, hiểu vì sao Kiều Kiều khắc cũng ngừng kiếm tiền. Có lẽ quá tò mò, Giang Phóng hỏi Kiều Kiều. Kiều Kiều cũng giấu giếm, cho biết, có thể năm nay nhà nàng xây nhà mới, nàng muốn giúp cha mẹ chút tiền. Giang Phóng nghe được trầm mặc gì, ra Kiều Kiều làm vậy là vì cái nhà này.

      Kiều mẹ đứng ở cửa nên cẩn thận nghe được, lau lau mắt có chút ướt. ra vì vậy nên con mới nghĩ mọi cách kiếm tiền. Kiều mẹ nghĩ xa hơn, cảm thấy nhất định là con bị chọc tức nên mới muốn ở cùng ông bà nội và chú của nó. Nghĩ mọi cách kiếm tiền để có thể ra ngoài ở.

      Kiều Kiều thừa nhận, mình có tiền chất kiếm nhiều tiền nhưng tiền lẻ nàng như cá gặp nước.

      Các loại mua bán nàng đều làm rất hạnh phúc, giờ khai giảng được mấy ngày, nàng cũng tiếp tục duy trì kinh doanh . Nhưng có điểm nàng nghĩ mãi ra, đó là tại sao hồi này Kiều mẹ bảo nàng giao tiền.

      Nhà bọn họ bắt đầu xây móng, là muốn xây nhà mới, Kiều Kiều rất vui mừng.

      So với đời trước có chỗ tốt đó là đồng chí Giang Hải Dương nghe nhà nàng muốn xây nhà mới ở nên tìm bốn người đến hỗ trợ, còn kiên quyết lấy tiền công. Kiều ba Kiều mẹ đều là người thành , biết làm thế nào, việc bọn họ có thể làm là đối với Giang Viễn và Giang Phóng tốt gấp bội.

      Kiều kiều chuyện mình muốn nhảy lớp với Kiều ba Kiều mẹ, hai người biết thương lượng với nhau thế nào, tóm lại là đồng ý.

      Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt cái tới mùa hè, Kiều ba cũng tìm hiệu trưởng của Kiều Kiều. Hiệu trưởng Trương là người dễ chuyện, ông ấy đáp ứng, chỉ cần Kiều Kiều có thể thông qua cuộc thi việc nhảy lớp có vấn đề gì.

      Giang Phóng và Giang Viễn còn tưởng Kiều Kiều chỉ chơi thôi, nghĩ tới muốn nhảy lớp.

      Giang Viễn lắp bắp: “Kiều Kiều, ngươi, ngươi là, là muốn nhảy lớp sao?”

      “Ừ”

      “Vì sao thế”

      “Tao nghĩ muốn muốn tốt nghiệp sớm chút được sao, hơn nữa còn tiết kiệm được năm học phí. Huống hồ, tao còn muốn cho mày thấy chút, cho dù tao học năm thứ ba, tao cũng học giỏi hơn mày”.lời của Kiều Kiều làm cho Giang Phóng Giang Viễn lạnh buốt.

      Kiều Kiều rất muốn dọn ra ngoài rồi, ở trong nhà ông bà nội, Kiều Kiều cảm thấy có rất nhiều chuyện hài lòng, đặc biệt là những lúc Kiều mẹ bị ủy khuất, Kiều Kiều rất tức giận.

      Bà nội chiếm tiện nghi của mẹ nàng, ông nội thiên vị chú hai, Kiều Kiều rất bất đắc dĩ.

      Kiều ba Kiều mẹ thuê hai người, Giang Hải Dương lại để bốn người sang giúp là sáu người. Xây nhà bây giờ, đều là chủ nhà bao bữa cơm trưa, Kiều mẹ mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại, buổi sáng chuẩn bị chu đáo cho mình, buổi trưa lại vội vàng trở lại nấu cơm, chạng vạng lúc tan tầm cũng ra giúp làm chút ít việc. Kiều Kiều thấy thế liền xung phong chịu trách nhiệm cơm tối, nàng rất mong nàng được nghỉ hè như vậy nàng có thể giúp đỡ nhiều hơn.

      Trong lúc xây nhà đúng giai đoạn mấu chốt, đơn vị Kiều ba tổ chức ra ngoài du lịch, Bắc Kinh, Kiều ba do dự biết có lên hay , Kiều Kiều biết , việc này từng xảy ra. Kiều ba , hơn nữa còn nhờ chú hai trông coi hộ công trường bên kia, ở đấy rất nhiều đồ, buổi tối nhất định phải có người trông coi. Trước đây đều là Kiều ba ở đây mỗi đêm. Chú hai chỉ tối, mấy hôm sau nữa. Buổi tối bởi vì có ai trông coi nên bị mất vài thứ. Kiều mẹ có cách nào, liền mang theo Kiều Kiều đến chỗ đó mỗi tối, đợi đến chín, mười giờ lại về nhà.

      Lúc Kiều ba trở về, mua rất nhiều quà, ông bà nội, chú thím đều tới đủ, mỗi người cầm vài thứ. Buổi tối hôm đó, Kiều ba Kiều mẹ cãi nhau kịch liệt, còn làm kinh động đến ông bà nội, ông nội mẹ bất hiếu, cho cha mẹ ít đồ cũng đau lòng, còn muốn đánh Kiều mẹ.

      Kiều Kiều cũng biết, ra cha rất muốn .

      Quả nhiên, chuyện giống với kiếp trước, Kiều mẹ bắt Kiều ba . Mặc dù có chút lo lắng nhưng mà Kiều ba rất vui mừng, nhờ chú hai trông giúp bên kia, Kiều Kiều lên tiếng chỉ ngừng cắn môi.

      Kiều mẹ thấy Kiều Kiều như vậy, đợi Kiều ba tìm chú hai liền hỏi nàng làm sao thế.

      Kiều Kiều thẳng, thím hai để cho chú hai ngày ngày ra đó trông coi, mình thấy yên tâm.

      Kiều mẹ thở dài, làm sao mà bà biết nhưng nhìn bộ dạng của chồng, bà biết ông suwjj rất muốn thủ đô xem chút. Lần này mà biết còn có cơ hội lần sau hay .

      Kiều ba rồi, quả nhiên chú hai được tối, hôm sau thấy chú ấy nữa. Thím hai rất ích kỷ mà chú hai lại là người sợ vợ.

      Kiều mẹ và Kiều muốn ra công trường xây nhà mới trông coi. Kiều Kiều đến ăn cơm tối với hai em Giang gia rồi nhờ họ mấy hôm nay ở nhà nàng, đến tối cùng hai mẹ con nàng luôn. Dù sao hai mẹ con nàng đều là đàn bà con nên hơi lo sợ chút.

      Giang Phóng đáp ứng.

      Lúc hơn mười giờ, mọi người chuẩn bị trở về, Kiều Kiều biết đêm nay nhà nàng bị mất đồ nhưng lại còn cách nào khác. Cũng thể đem tất cả mọi thứ về nhà được, Giang Phóng thấy Kiều Kiều lo lắng liền bảo nàng cần phải gấp gáp, để nhờ chú qua đây trông hộ, lúc này Kiều Kiều mới yên tâm.

      Sau khi về đến nhà, Giang Phóng yên tâm về nhà mình, còn lạ nhà ngủ quen lên muốn về nhà.

      Giang Viễn thấy trai mình thay đổi chủ ý, mà nó cũng muốn theo trai nó kết quả là hai em cùng .

      Nửa đêm.

      “Bùm bùm bùm…” có người ở ngoài đập cửa.

      Chú hai ra ngoài mở cửa.

      “Ai vậy?”

      “Kiều Kiều, Kiều Kiều!! Có trộm”. Bên ngoài là giọng gấp gáp của Giang Viễn.

      Tất cả mọi người đều ra, Kiều Kiều vừa thấy Giang Viễn, trong lòng trầm xuống.

      “Ngoài công trường có trộm, đánh nhau với của cháu, mọi người mau giúp đỡ!”

      Kiều Kiều chạy vào trong nhà cầm dao phay rồi lao nhanh ra ngoài, Kiều mẹ khoác cái áo ngoài cũng cầm gập đuổi tới. Công trường nahf Kiều Kiều nằm phía sau trường tiểu học Thanh Nham, cách nhà Kiều Kiều rất gần. Bình thường bộ mất mười phút đồng hồ, giờ chạy chỉ mất năm phút thôi.

      Chú hai và ông nội thấy thế cũng chạy theo.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 18: CÁM ƠN CÁC NGƯƠI

      Rất may mắn vì chỉ có tên trộm chứ nếu nhất định Giang Phóng bị thua, Giang Viễn cũng kịp chạy về gọi mọi người.

      Lúc mọi người đuổi tới, Giang Phóng vẫn quấn lấy tên trộm, cũng may hay đánh nhau. Kiều Kiều chỉ là đứa , mặc dù chạy trước nhưng lại là người đến cuối cùng, Kiều mẹ liền xông vào cho tên trộm gậy.

      Chú hai đuổi đến cũng khách khí cho trận.

      Cuối cùng mọi người đem tên trộm trói lại, tên này lại là người mang tiếng hiền lành khu này. Động tĩnh lần này của Kiều gia , xung quanh có ít người chạy ra xem, nhìn thấy người hiền lành này thế mà lại là tên trộm, đều cảm thấy bình thường chắc chắn là giả bộ, hô hào mang lên đồn công an.

      Giang Phóng bị thương.

      Nhìn khóe miệng Giang Phóng đổ máu, Kiều Kiều há mồm gào khóc.

      Nàng nghĩ tới, lại tự mình đến công trường trông coi.

      Đúng vậy, cha của có ở đây, chỗ nào tìm chú chứ. Người ta làm sao có thể nghe lời đứa .

      “Sao ngu như vậy? đứa , tại sao lại đến công trường trông coi, mất cứ để mất . Ô ô ~ có đau hay ~” Kiều Kiều cảm thấy đau lòng, đứa chết tiệt này.

      Kiều mẹ ở bên rơi nước mắt.

      Chú hai nghĩ tới, ông tới có ngày mà trộm mò tới. Cứ nghĩ hôm nay có ai ở đây, vừa đến lại thấy được chỗ ngủ của hai đứa .

      Giang Phóng còn liều mạng quấn lấy tên trộm.

      Giang Phóng bị thương nhưng khóc, ngược lại Kiều Kiều và Kiều mẹ khóc ngăn lại được.

      Mọi người thu xếp đưa tên trộm lên đồn công an, mọi người đều rất ghét ăn trộm. Kiều Kiều thấy Giang Phóng bị thương ở mặt và cánh tay, bảo mẹ hôm sau mua giấy đỏ, sau đó đưa mẹ nàng đến chỗ giáo Thạch, chữ của giáo Thạch rất đẹp.

      Kiều mẹ kể chuyện vừa rồi với giáo Thạch, mắt đỏ lên, bảo là Kiều Kiều chữ của giáo Thạch cực kỳ đẹp, lên tới xin viết cho cái giấy cảm ơn. giáo Thạch căm thù tận xương tủy bọn trộm cắp nên thống khoái đáp ứng.

      Buổi chiều, Kiều mẹ mang áp-phích cảm ơn đỏ thẫm đến chỗ hiệu trưởng trường tiểu học trung tâm, nhờ ông giúp đỡ. ra Kiều mẹ cũng biết tại sao Kiều Kiều phải viết cái này, nhưng nghe làm vậy có lợi cho Giang Phóng , trăm lợi có hại liền quyết định làm theo.

      Lại đem chuyện kể đầu đuôi lần. Đối với chuyện này Kiều mẹ kể lần là khóc lần, bà cảm thấy thương tâm. Thấy Kiều mẹ khóc, hiệu trưởng trường tiểu học cũng cảm thấy đứa này rất can đảm, là mầm non tốt.

      Xem kỹ giấy cảm tạ đỏ thẫm, nhìn chữ cũng biết là của giáo Thạch trường Thanh Nham. Hiệu trưởng già thở dài, ông làm trong nghề giáo dục này nhiều năm như thế, giờ nghĩ lại, cảm thấy phải cứ thích đánh nhay gây lộn là đứa trẻ hư.

      Giấy cảm ơn đỏ thẫm được thông cáo khắp trường tiểu học Trung Tâm, mọi người nhìn muốn rơi kính.

      Tiểu học Trung Tâm có có giáo nhà gần tiểu học Thanh Nham, cũng biết chuyện công trường Kiều gia gặp phải ăn trộm, tên trộm này ban đầu mọi người đều nghĩ tưởng hiền lành nhưng nghĩ tới đứa bắt trộm lại là tiểu bá vương nổi danh của trường bọn họ. giáo nọ đem chuyện mà mình biết được kể ra cho mọi người nghe, cái thời buổi này mọi người rất ghét những kẻ trộm cắp, nghe đến đoạn tên trộm là người nổi tiếng hiền lành mọi người đều thở dài nhìn người thể nhìn bề ngoài.

      Từ trước đến giờ Giang Phóng vốn nổi tiếng, tại thêm vụ này lại càng nổi hơn, trận thành danh.

      mới mười hai tuổi mà lại có thể đánh thắng người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đây mới là lợi hại nha. Mọi người bàn tán sôi nổi, Kiều mẹ hết lời khen ngợi, đến cả ông nội và chú của Kiều Kiều cũng tham gia.

      Lúc Giang Hải Dương từ nơi khác trở về, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn ông rất lạ. Đương nhiên ông ra vào, ánh mắt mọi người nhìn ông cũng bình thường nhưng hôm nay rất quỷ dị, sau khi nghe ngóng mới biết được, ra là con trai mình bắt được trộm. Người ta còn viết giấy cảm ơn đỏ thẫm, đến hôm nay vẫn còn được thông cáo ở tiểu học Trung Tâm đấy.

      Nếu con trai ông đánh nhau với học sinh tiểu học hay là trung học ông còn tin nhưng đây lại là bắt trộm? Còn là trộm hơn ba mươi tuổi? Có khả năng sao? Hai thằng nhóc kia còn ở Kiều gia chưa trở về nên Giang Hải Dương định sang tìm. Kết quả là được nửa đường gặp được người em làm ở đồn công an, trông thấy Giang Hải Dương đấm đá chào hỏi trận, kể là tên trộm kia , chưa thấy qua đứa trẻ con hơn mười tuổi có thể đánh hăng như vậy, ra tay còn rất độc ác, chuyên chọn chỗ kẻ đó nhìn thấy mà đánh. Giang Hải Dương hỏi cặn kẽ, đúng là con trai mình bắt được trộm.

      Giang Hải Dương còn gì để .

      Kể từ khi công trường xảy ra chuyện, mỗi lúc trời tối là chú hai lại qua, Kiều Kiều biết, tâm địa của chú hai xấu, chẳng qua là thím hai ích kỷ thôi.

      Khi Kiều ba về đến nhà, nghe mọi người kể lại những chuyện xảy ra, vuốt đầu Giang Phóng và Giang Viễn khen, hai đứa bé ngoan.

      Kiều Kiều rất biết ơn Giang Phóng và Giang Viễn, đặc biệt là Giang Phóng, đứa này mực lên tiếng nhưng ra lại là đứa trẻ tốt.

      Kiều mẹ làm đồ ăn ngon cho hai đứa . Người nào biết còn tưởng rằng Giang Phóng và Giang Viễn mới là con cái Kiều gia, Kiều Kiều là đứa nhặt được đấy.

      Giang Hải Dương biết hai đứa con có quan hệ tốt với Kiều gia nên đối với Kiều ba cũng thân thiết hơn. Kiều ba thụ sủng nhược kinh, đối với người như Giang Hải Dương, ông hơi sợ. Đây là do Kiều Kiều quan sát rồi rút ra kết luận.

      Được nghỉ hè.

      Kiều Kiều dựa theo kế hoạch sớm được định ra, làm buôn bán , nhưng giờ nàng có thêm người bạn cùng hợp tác làm ăn, chính là Giang Phóng. Thỉnh thoảng Giang Viễn cũng theo nhưng thời gian nó chơi với những đứa trẻ khác nhiều hơn.

      Bây giờ trong mắt nhiều trẻ con, Giang phóng chính là võ lâm cao thủ.

      Trong lớp Kiều Kiều cũng có nhiều bạn học nhưng thân, bởi vì Kiều Kiều là bạn tốt của hai em tiểu bá vương Giang Phóng, mọi người vẫn còn hơi sợ.

      Tin đồn về Giang Phóng nhiều lắm.

      Kiều Kiều cũng quan tâm. Nghỉ hè trôi qua rất nhanh. Nàng biết mẹ mượn cậu và ông nội hai đồng tiền nhưng vẫn đủ

      Cha nàng từng vì hai đồng tiền mà bị ông nội làm tổn thương, khổ sở. Nghe trong tay ông nội có hơn vạn nhưng lại chịu cho con trai của mình mượn lúc khẩn cấp.

      Kiều Kiều đem tiền kiếm được trong lúc nghỉ hè và số tiền kiếm được lúc trước ra đưa cho mẹ, tổng cộng là nghìn trăm tám mươi đồng tiền. Kiều mẹ nghĩ tới lại nhiều như vậy.

      Trong tay đứa mới học năm nhất tiểu học mà lại có hơn nghìn, đó là tiền lương nửa năm của bà đấy.

      Kiều Kiền thản nhiên , mình hết tiền rồi, về sau làm ăn buôn bán tìm mẹ xin tiền. Kiều ba Kiều mẹ len lén lau nước mắt.

      Đời này có số chuyện giống như đời trước, đó là trước chỉ có hai công nhân còn giờ là có thêm bốn người lại còn cần tiền công cho nên Kiều ba Kiều mẹ cần phải gồng lưng lên mà gánh vác nữa, thời gian hoàn thành công trình cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu có chuyện gì xảy ra, chuyển vào nhà mới sớm hơn trước kia hai tháng.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 19: NHẢY LỚP

      Mấy ngày nữa là học, hiệu trưởng Trương thông báo chô Kiều ba mang Kiều Kiều đến thi, nếu muốn nhảy lớp đương nhiên thể tùy tiện lung tung mà phải thông qua cuộc thi.

      Kiều ba rất khẩn trương, bộ dạng của Kiều Kiều ngược lại giống như căng thẳng mà rất bình tĩnh.

      Hiệu trưởng Trương lấy hai phần bài thi đưa cho Kiều Kiều, để Kiều Kiều ngồi tách biệt bên làm còn mình ngồi chuyện với Kiều ba. Bên cạnh còn có hai vị giáo viên khác nữa.

      thế nào Kiều ba cũng làm cho nhà nước trấn, tuy trông thấy Giang Hải Dương có chút thấp thỏm, nhưng gặp hiệu trưởng như vậy, hai người chuyện rất hợp nhau.

      Kiều Kiều ngồi bên làm bài rất nhanh.

      Lên lớp năm mới phải học tiếng cho lên tại chỉ phải làm Số học và Ngữ văn.

      Hiệu trưởng Trương ngờ tốc độ làm bài của Kiều Kiều lại nhanh vậy, chỉ ngồi bên này nhìn qua, thấy bài thi Ngữ Văn Kiều Kiều làm xong rồi, để qua bên, ngay cả bài thi Số Học cũng làm xong nhanh chóng, ông rất kinh ngạc. Vội qua xem, thấy đứa làm bài Số học rất nhanh, hình như là tính nhẩm.

      Kiều Kiều làm xong rồi.

      Hiệu trưởng Trương: “Con làm bài toán Số học nhanh đấy”. Giống như cần nhẩm mà trực tiếp ghi luôn đáp án.

      “Ngày nghỉ con thường xuyên bán đồ nếu tính nhầm tiền về sau ai còn dám mua đồ của con nữa?” đối với chuyện Kiều Kiều buôn bán hiệu trưởng Trương cũng có nghe qua, thấy Kiều Kiều như vậy, nở nụ cười, hai vị giáo viên khác cũng cười.

      Cầm bài thi lên cẩn thận phê chữa. Đáp án ông đều nhớ trong đầu lên chấm rất nhanh.

      Làm đúng hết, sai sót chỗ nào.

      Đứa năm thứ nhất làm đề năm thứ hai, sai tý nào.

      Hiệu trưởng Trương nghiêm túc hỏi: “Con trước kia từng làm qua đề thế này hả?”

      Kiều Kiều lắc đầu: “ ạ”

      Hiệu trưởng Trương rút ra quyển sách, hỏi Kiều Kiều vài đề, nàng trả lời lưu loát. Nghe nàng trả lời đúng, hiệu trưởng Trương và hai vị giáo viên đều gật gật đầu.

      vị giáo viên hỏi: “Sao con lại biết kiến thức năm thứ hai vậy?”

      “Lúc giáo con giảng bài mở rộng thêm kiến thức. Hơn nữa, con thường cùng hai trai làm bài tập, hai người họ người học năm hai người học năm tư ạ”. giáo Thạch lúc giảng bài có mở rộng thêm kiến thức, mà Giang Phóng và Giang Viễn cũng hay cùng nàng làm bài tập.

      Kiều ba đối với lời giải thích này cũng rất tin tưởng.

      Mấy người gật đầu, người trong số đó : “ giáo Thạch dậy rất giỏi”.

      “Đúng vậy”

      “Được rồi, đợi đến lúc khai giảng, con liền đến lớp năm ba báo cáo nhé. Người này chính là Vương lão sư, chủ nhiệm năm ba của con”. người giáo viên bên cạnh cười cười gật đầu với nàng.

      “Thầy giáo Vương”

      “Ừ, con bán đồ rất có thu hoạch nha. Thầy nhìn bài tập Số học của con nhất định còn có thể làm tốt hơn”. Thầy giáo Vương là giáo viên dậy Số học nên cũng để ý Số học hơn.

      lúc sau Kiều Kiều biết người còn lại là giáo viên dạy ngữ văn năm ba

      Bảo sao hai người lại ở chỗ này.

      Nghe thấy thầy giáo Vương vậy, Kiều Kiều cười cười.

      Thầy giáo Vương lấy sách ra, hỏi nàng vài đề, Kiều Kiều trả lời cũng sai, Vương lão sư nghiền ngẫm nhìn nàng.

      Hỏi thêm vài câu, Kiều Kiều vẫn trả lời đúng nhưng nàng phải dùng bút nháp ra giấy. Nàng cảm thấy mấy đề này nên để làm đề năm nhất đâu, coi như là năm thứ ba cái đề này cũng đủ khó khăn.

      Thầy giáo Vương để sách xuống bắt đầu cười, cười thở ra hơi, khiến cho Kiều ba mờ mịt. Giáo viên dạy ngữ văn bên cạnh cũng cười, ngay cả hiệu trưởng Trương cũng cười.

      Cuối cùng giáo viên Vương : “Đây là đề cho năm thứ tư mà con cũng làm đúng”.

      Kiều Kiều sửng sốt chút.

      “Đầu tiên thầy hỏi đề của năm thứ ba, rồi hỏi đến đề năm thứ tư, con trả lời đúng hết. đứa trẻ thông minh, đứa như vậy học ở lớp của tôi, xem, tôi có thể vui vừng hay sao?”

      trai của con học năm thứ tư nhưng năm nay ấy lên học năm thứ năm, chúng con thường cùng nhau làm bài tập. Con đều cùng ấy học, ấy còn thông minh hơn chẳng qua ấy thích đánh nhau, học hành chăm chú”.

      “A? con cũng học trong trường chúng ta hả?” Thầy giáo Vương cảm thấy rất có hứng thú.

      học ở đây ạ, ấy học ở tiểu học Trung Tâm, gọi là Giang Phóng”.

      Phốc! Đại danh như sấm bên tai.

      “Giang Phóng?”

      “Vâng”

      “Được rồi, con trở về , chuẩn bị mấy ngày nữa còn học” thầy giáo Vương cười: “ biết khi nào em muốn nhảy lớp lần nữa”.

      Kiều Kiều nghiêm túc lắc đầu: “Con nhảy lớp nữa. Con muốn học tập từ từ, lần này nhảy lớp là vì tuổi con quá lớn, thích hợp học ở năm hai”.

      Phốc! Tuổi quá lớn, nhìn bé nghiêm trang , mấy người cười nghiêng ngả, đứng vững. Kiều ba rất vui vẻ.

      Kiều ba giải thích: “Giang Phóng và Giang Viễn đều bảy tuổi học, chắc con bé vì vậy lên mới cho rằng tám tuổi học là tương đối muộn”.

      Mấy người cười : “Vậy có đứa chín tuổi mười tuổi mới học sao? Con bác thú vị”.

      Kiều Kiều nghĩ, nàng chỉ vài câu, bọn họ có cần cười thành như vậy ? Quá khoa trương rồi!

      Đợi Kiều ba mang Kiều Kiều ra ngoài, thầy giáo Vương chuyện với hiệu trưởng Trương: “Xem ra Giang Phóng cũng phải là đứa đơn giản!” hai vị khác cũng gật đầu.

      Nghe Kiều Kiều nhảy lớp thuận lợi, Kiều mẹ vui đến nỗi biết phải làm thế nào cho phải nên làm bàn ăn ngon đãi nàng. Từ khi biết tin đến giờ hai em Giang gia cứ ngu ngu ngơ ngơ ăn cơm, Kiều ba cho rằng Kiều Kiều thuận lợi nhảy lớp, hai người này có công lao lớn lên lại càng quý hai đứa này.

      Cơm nước xong xuôi, Kiều mẹ lôi kéo Kiều ba ra ngoài dạo, Kiều Kiều biết , mẹ nàng là ra ngoài khe với hàng xóm láng giềng, quả nhiên, Kiều mẹ đúng là có chủ ý này, gặp ai cũng muốn khoe.

      Kiều mẹ rất vui vẻ, hừ, các người Kiều Kiều nhà ta tham tiền nhưng con bé cũng bỏ bê học tập đâu, còn con cái nhà các người những thể kiếm tiền mà học tập còn bình thướng đấy. Con nhà ta nhảy lớp cơ mà.

      Người xung quanh đều chúc mừng, còn muốn Kiều ba Kiều mẹ mở tiệc. Kiều mẹ hai ngày nữa dọn nhà, đến lúc đó làm luôn thể, mọi người nhất định phải đến.

      Có người lòng chúc mừng còn có người lại ghen ghét nhưng Kiều ba Kiều mẹ mặc kệ những người đó. Người trong nhà rất hân hoan.

      Ngay cả ông bà nội ở trước mặt người ngoài cũng khoe khoang chuyện này, Kiều Kiều nghĩ đây là lần đầu tiên họ khoe nàng thông minh như thế nào, tốt như thế nào, trước kia đều là mọi cách muốn khen Kiều Dĩnh.

      “Ai, Kiều Kiều, giờ cậu với tớ đều cùng khối rồi?” Giang Viễn thầm, bộ dạng hài lòng lắm.

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Kiều Kiều cười.

      “Cậu ngày ngày chỉ biết bán đồ, sao lại học giỏi như vậy hả?” Giang Viễn khó hiểu.

      “Cậu hiểu đâu, bán đồ làm sao, cũng là môn học đấy. Cậu xem tớ tính toán có chính xác ? Bán đồ còn luyện khả năng tính toán đấy”.

      “Như vậy sao. Vậy lần sau cậu với buôn bán tớ cũng phải tham gia”.

      Giang Phóng và Kiều Kiều đều cười, tính tình này của mà có thể theo hai người bọn họ sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng: “Được”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :