1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 10: HỮU ÁI BẠN HỌC

      “Tiểu bất điểm” Ân? Gọi nàng sao?

      Kiều Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Phóng. Kiều Kiều có chút lo lắng, đến tìm nàng gây phiền toái sao?

      “Cậu kêu tôi sao?” kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thái độ nàng rất là đoan chính, cười hì hì nhìn về phía cái người gọi là Đại ca kia. Đương nhiên rồi, trong lòng nàng rất là khinh thường.

      Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của tiểu nương, Giảng Phóng tinh tế đánh giá nàng. cái mũ lưỡi trai, áo sơ mi có ống tay áo, quần ngắn, chân chính giống đứa bé trai nhưng mà tiểu nương này cũng phải vô hại như vẻ bề ngoài. Khi về nhà nhìn thấy dấu răng tay cùng với dấu giầy chân tiểu Viễn.

      “Sao mày lại ở chỗ này bán đồ? Mày, được học sao?” nàng có tiền học sao? Hay đủ tuổi?

      “Tôi học, nhưng chiều nay nghỉ. Tôi tới đây bán đồ, tại bán xong, tôi phải ”. Kiều Kiều nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc của mình, nháy mắt thu xong.

      “Vậy mày muốn ngày ngày ở chỗ này bầy quầy sao? Ngày ngày bày quầy là phải nộp phí bảo kê”.

      Cái gì?

      Trong lòng Kiều Kiều trợn trắng mắt, vẫn như cũ cười : “Ngày mai tôi tới, ngày mai còn biết có thể tan học sớm hay , tôi đây”. Nàng nhanh chánh đạp xe rời .

      Còn phí bảo kê? Cắt!

      Kiều Kiều bán hết sạch đồ, đủ để bán liền đến cửa hàng bán sỉ của chú Dương, mua hai mươi cây kem, mười cây kem đá. Chú Dương thấy nàng nhễ nhại mồ hôi, suy nghĩ chút liền cho nàng túi tôm con. Kiều Kiều từ chối nhưng chú Dương vẫn kiên trì, nghĩ nghĩ chút nàng liền nhận lấy. Chú Dương trêu ghẹo hỏi nàng có phải nàng ăn mà muốn bán hay , nàng lắc đầu, giải thích. Những lời của nàng làm cho chú Dương có chút kinh ngạc, nàng , bạn học của nàng đặt kem của nàng rồi mà đồ của nàng đều bán sạch, vừa vặn có túi tôm con này nàng muốn tặng cho bạn học. Chú Dương cảm khái, trách được đứa này bán đồ tốt như vậy, biết đối nhân sử thế, người lớn làm như vậy làm gì nhưng nàng còn là đứa bé đấy, có thể làm được như vậy dễ rồi.

      Hơn năm giờ, Kiều Kiều qua nhà Tôn Hiểu Húc, nàng bắt đầu rao hàng. Chỉ trong chốc lát, quả nhiên Tôn Hiểu Húc ra mua.

      “Tớ nghe thấy giọng của cậu liền chạy luôn ra đây, tớ với mẹ tớ, đây là bạn học bán”.

      “Vậy cậu muốn mua bao nhiêu?”

      “Mẹ tớ mua mười bốn cây kem, năm cây kem đá”. Tiền trong tay Tôn Hiểu Húc vừa đủ, Kiều Kiều nhanh nhẹn giúp lấy kem. Sau khi suy nghĩ, Kiều Kiều lấy trong hòm thêm hai cây kem và túi tôm con thả vào trong túi.

      “Di?” Tôn Hiểu Húc có chút mơ hồ. Mua mười cây tặng kem đá biết, nhưng mà tôm con này?

      “Kem nhà tớ mua mười cây tặng cây kem đá, cậu mua mười chín cây, phá lệ tặng cậu hai cây kem, thêm cả túi tôm con này nữa, cám ơn chiếu cố việc buôn bán của tớ”.

      Tôn Hiểu Húc hơi ngượng ngùng, nhưng trẻ con đều ham ăn: “Kia, vậy cảm ơn cậu nhé, về sau vẫn mua của cậu”.

      “Ừ” Kiều Kiều mỉm cười.

      Tôn Hiểu Húc mang đồ vào nhà, mẹ Tôn nhìn túi tôm con trong tay con mình có chút giật mình lại nghe lời của con nhìn nhiều thêm hai cây kem và túi tôm con, bà cảm khái, tiểu nương này biết buôn bán đấy.

      Lúc Kiều Kiều trở lại vẫn chưa tới sáu giờ, nàng xe đập vào thẳng nhà béo mập.

      “Hồng thẩm…”

      Mẹ béo mập biết tên là gì, tóm lại, mấy đứa trẻ xung quanh đều gọi bà ấy là Hồng thẩm.

      “Kiều Kiều sang giả xe hả?” mẹ béo mập ra cửa, béo mập và Văn Chương cũng theo ra ngoài.

      “Vâng” Kiều Kiều cởi hộp trữ nhiệt xe xuống, mở ra: “Hôm nay bán tốt như mấy hôm trước nên vẫn còn. Sáu cây kem, bốn cây này cho mọi người còn dư lại hai cây cháu để lại cho ông bà nội”.

      “Như vậy sao được, cháu đừng làm thế, mau đem về , mượn mỗi cái xe đạp cho tôm con còn cho kem đá, cháu cái tiểu nương này, thế nào lại như người ngoài vậy, xe này mượn cần trả tiền” mẹ béo mập .

      Kiều Kiều cũng nhiều lời, đem bốn cây kem nhét vào trong ngực Văn Chương liền ôm hộp trữ nhiệt chạy về nhà.

      Nàng biết , béo mập và Văn Chương đều rất muốn ăn, hơn nữa phải như vậy về sau muốn mượn cũng dễ hơn.

      Sau lưng vang lên giọng của mẹ béo mập, Kiều Kiều vẫn lon ton chạy về nhà.

      Kiều ba Kiều mẹ vẫn chưa ăn cơm, đợi nàng. Thấy nàng đường mệt mỏi trở về oán giận “Cái dã nha đầu này, nghiện kiếm tiền rồi sao? Ngày nào cũng chạy ra ngoài, còn tùy tiện mượn đồ của người ta, làm hỏng phải làm sao?”

      “Mẹ, mẹ yên tâm , con bán còn dư lại hai cây kem để con mang sang cho ông bà nội”. Nàng biết đưa sang cũng đều vào hết miệng Kiều Dĩnh nhưng nàng muốn cho ông bà nội, cũng được cái tiếng đấy.

      Ông nội cũng tan làm rồi, Kiều Kiều nhu thuận để hai cây kem xuống rồi trở về nhà mình.

      Hô!

      “Ngày mai chính thức học, bán nữa” Kiều mẹ dặn dò.

      “Vâng, được ạ” cũng biết mấy giờ tan học, xem tình huống thế nào rồi tính sau.

      Mấy ngày, Kiều Kiều làm quen lượt với bạn học. Những bạn học này nhiều năm sau, có người vẫn liên lạc được mà có người . Họ trở thành người có tiền rồi muốn liên lạc hay cùng ăn bữa cũng là vấn đề.

      Sau khi sống lại, quan hệ của Kiều Kiều với bạn bè rất tốt, thành tích học tập cũng khá, nhân duyên dường như tệ lắm.

      Ngay cả thầy giáo các khoa cũng cảm thấy nàng hòa đồng với bạn bè, trong học tập có ngộ tính rất cao là mầm non tốt.

      Đến phiên trực nhật lớp, nàng cũng giống với mấy bạn nữ khác, yếu ớt lười biếng mà đều làm việc hẳn hoi nghiêm túc. Bời vì bọn Tôn Hiểu húc tuyên truyền nên nàng cũng biết mình có nhiều người thích.

      Nàng nghĩ đời này cũng giống đời trước, mọi người chán ghét, để ý tới nàng vì nàng cửa sau.

      Mặc dù mọi mặt đều tốt nhưng giáo Thạch vẫn tìm nàng chuyện, nguyên nhân chính là do nàng bán đồ. Kiều Kiều cũng hiểu, đời này có tường nào gió lọt qua được, nhưng chuyện này cũng quá nhanh rồi.

      Giải thích với giáo Thạch, việc này nàng làm lúc được nghỉ hè nhưng làm trễ nãi việc học hành, giáo Thạch nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn bảo nàng mời phụ huynh đến gặp chút. Kiều Kiều giận run, từ khi khai giảng đến giờ nàng bán cái gì nữa.

      Rốt cuộc ai với giáo Thạch đây? Còn nữa, bán đồ làm sao? Nàng cũng làm ảnh hưởng đến học tập.

      Về đến nhà, Kiều Kiều nhăn nhó chuyện này với Kiều ba và Kiều mẹ. Kiều mẹ lầm bầm: “ bảo cho con bán đồ, con cứ bán”.

      Đơn vị Kiều mẹ gấp rút hơn so với đơn vị Kiều ba nên Kiều ba quyết định đến trường học chuyến.

      Kiều Kiều rất buồn bực.

      giáo đúng là quá cứng nhắc.

      Nhưng chuyện này cứ thế trôi qua, Kiều Kiều hỏi Kiều ba giáo Thạch những gì, Kiều ba đống đạo lý lớn, đương nhiên mấy đạo lý này đều là giáo Thạch . Kiều Kiều quan tâm, về sau nên bán vẫn bán nhưng ra buôn bán tốt như trước kia. Mấy ngày này trời chuyển lạnh, kem ràng thể bán, Kiều Kiều cũng mất mối làm ăn này.

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 11: CỨU NGƯỜI

      Bởi vì trời bắt đầu giá rét nên bán được kem, Kiều Kiều cảm thấy chán nản.

      Cuối tuần, Kiều Kiều quyết định tìm Dương Tuyết chơi, so với những bạn học kia của nàng Kiều Kiều thích Dương Tuyết hơn. Dương Tuyết phụ bán đồ trong cửa hàng thấy Kiều Kiều đến đây rất vui vẻ.

      Lúc này còn chưa có hai ngày nghỉ, cuối tuần chỉ được nghỉ ngày.

      Hai tiểu nương lặng lẽ chuyện.

      “Di?” Chị làm cái gì?

      “Cái này à? Trường bọn em có ai dùng sao? Cái này là đệm bút máy, trời lạnh mà dùng cái này rất ấm đấy. Trường chị mọi người đều dùng cái này”. Dương Tuyết đan cái bút kế.

      “Trường học của em thấy ai dùng cái này, nhưng mà tay chị khéo quá”. Kiều Kiều ở bên cạnh xem.

      Dương Tuyết cười: “Hay chị dậy cho em nhé? Nhưng mà chị khéo tay đâu, chị chỉ biết đan mấy thứ nho thế này thôi”.

      “Vâng”.

      Kiều Kiều học đến buổi trưa mới xong, làm thành sản phẩm, Dương Tuyết để nàng mang về nhà, nàng liền vui mừng trở về. Hôm nay nàng có xe đạp để .

      “Đánh, đánh chết nó, cho nó hết kiêu ngạo”.

      Cách đó xa truyền đến trận ồn ào, Kiều Kiều từ xa nhìn lại, là nhóm con trai đánh nhau. đúng ra nhóm con trai vây đánh hai đứa Giang Phóng và Giang Viễn.

      Xem ra thân thủ Giang Viễn cũng tệ lắm, giống như muốn che chở cho Giang Viễn nên bị thương, mặt còn có máu, những đứa trẻ kia còn chưa chịu dừng tay, Kiều Kiều lại muốn trọc phải phiền toái nên quyết đường vòng. Nhưng mà, Kiều Kiều quay lại nhìn cái, trẻ con bây giờ sao suốt ngày thích đánh nhau đây. Nhìn bộ dạng Giang Phóng và Giang Viễn, Kiều Kiều suy nghĩ chút liền nhanh chóng chạy .

      ra Kiều Kiều vừa mới xuất ở cách đó xa Giang Phóng nhìn thấy nàng rồi, là tiểu bất điểm kia, nhưng để ý, bên này giằng co. Đám người này lấy nhiều đánh ít, nhưng nhận thua.

      phải cố bảo vệ tiểu Viễn.

      Thấy Kiều Kiều nhanh chóng chạy . Trong lòng thoáng tia rét lạnh, nhưng rất nhanh lại biến mất, người ta tránh né mình là chuyện bình thường.

      Giang phóng sắp chống đỡ nổi rồi nhưng nhận thua.

      “Các cháu làm cái gì?” chú mập mạp chạy tới bên này.

      Mấy đứa trẻ con liền chạy . Giang Phóng vẫn đứng im. nhìn thấy thân ảnh nho đằng sau chú mập mạp.

      Vừa rồi nàng chạy tìm người?

      Nhìn máu mặt Giang Phóng, chú mập mạp dường như có chút tức giận: “Mấy đứa hỗn đản kia, lại hạ tử thủ, cháu có làm sao ?” Tiểu tử này sao quan mắt vậy?

      Giang Phóng mím môi nhìn Kiều Kiều, lời nào. Giang Viễn ở bên cũng nghĩ tới Kiều Kiều chạy tìm người, hốc mắt lại đỏ lên.

      Chứng kiến hai em nhà này, Kiều Kiều trợn trắng mắt: “chú Dương, đâu là bạn học của Dương Tuyết và của , cháu thấy bọn họ”.

      Bạn học của tiểu Tuyết? Cẩn thận đánh giá lại. U! Đây phải là hai hỗn tiểu tử nhà Giang gia sao?

      “chú Dương, chú nhìn xem, đều chảy máu rồi, cửa hàng bán buôn nhà chú gần đây, có thể cho bọn họ tới đó chữa thương chút được ? Tuyệt đối mang phiền toái cho chú, có được vậy chú Dương”. Kiều Kiều .

      “Được rồi, thôi” chú Dương cũng là người có lòng dạ tốt

      Dương Tuyết thấy hai em bọn họ vẫn hơi sợ, nhưng nhìn Kiều Kiều chuyên tâm giúp Giang Phóng lau mặt, lại dùng băng gạc băng lại vết thương, Giang phóng đàng hoàng cũng chuyện, mà Giang Viễn ngồi bên đôi mắt hồng hồng, Dương Tuyết liền cảm thất mình còn sợ như vậy nữa.

      Tốc lắm”

      Giang Phóng lại mấp máy miệng: “Mày lên là gì?”

      “A?” Kiều Kiều hiểu tại sao lại hỏi vấn đề này liền cảnh giác: “Tại sao?”

      “Tao hỏi chút còn được à, cũng làm gì mày”.

      Giọng ồm ồm nhưng mặt lại hồng lên giống như ngượng ngùng.

      Kiều Kiều nghĩ, có thể từ mặt đen chuyển thành hồng dễ dàng nha. “Tôi gọi là Kiều Kiều”.

      Giang Phóng ngẩng đầu : “Cảm ơn, Kiều Kiều”. Lại quay sang chú Dương : “Cám ơn chú”.

      Thấy đứa này lễ phép như vậy, chú Dương sửng sốt chút, liền nở nụ cười, “ có việc gì là tốt rồi”.

      Kiều Kiều nhìn bộ dạng kia của Giang Viễn, đem khăn lông đưa cho , “Mau lawu mặt , chậc chậc, con trai mà lại khóc”.

      Giang Viễn thành thành nhận lấy khăn, tự mình lau vài cái.

      Nghĩ đến bộ dạng tiểu bá vương lúc ở trường của bạn học, Dương Tuyết kinh ngach há to miệng.

      “Được rồi, nếu còn chuyện gì cháu trở về đây, cha mẹ cháu sốt ruột đợi ở nhà” Kiều Kiều cầm lên bao của mình.

      “Vậy cùng ”. Giang Phóng đứng lên.

      “Bọn tao đưa mày về”

      cần đâu. Các người đưa về? Mẹ tôi mà trông thấy tôi cùng con trai cùng nhau nhất định mắng đấy, được rồi được rồi, tôi đây” Kiều Kiều cầm bọc rời .

      Nàng lúc cầm đồ lên, bút kế kia liền rơi ra nhưng ai chú ý. Mắt thấy Kiều Kiều xa, Giang Phóng chuẩn cũng chuẩn bị rời “Di?” đây là cái gì? Giang Phóng nhìn thấy bút kế rơi mặt đất, nhặt lên.

      Dương Tuyết thấy thế cho biết: “Đây là Kiều Kiều vừa đan, chắc là nàng làm rơi ra ngoài. mau đuổi theo đưa cho em ấy nếu cứ để ở đây cũng được, lần sau em ấy đến tôi đưa cho em ấy”.

      “Tôi đưa cho em ấy”. Giang Phóng dắt tay Giang Viễn ra ngoài

      Ngoài cửa thấy thân ảnh của Kiều Kiều, Giang Phóng cầm bút kế nhìn nhìn, chậc chậc, nữ công kém. Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều đan, trình độ có hạn, mũi đan tốt. Ở trường học cũng thiếu bạn nữ thích , tặng cái này, cũng thèm, cảm thấy thứ dùng thứ kia làm gì, nhưng nhìn cái này, Giang Phóng suy nghĩ chút liền cất vào trong túi của mình.

      Giang Viễn ở bên có chút hiểu hành động này của Giang Phóng: “Ca, chúng ta đem đồ trả lại Kiều Kiều kia sao?” ca thế nào lại thu lại?

      giả, giữ lại dùng, dù sao cái này do em ấy đan, lại đan cái khác cũng được” Mặt chút thay đổi Giang Phóng .

      Sao cơ? Giang Viễn ở bên suýt ngất, ca có ý gì? trả?

      Ca bảo thích mấy thứ ẻo lả này mà?

      Nhớ hoa khôi trường học bọn họ là Chu Tiểu Linh, đan cái cho ca , phải ca thích những thứ như vậy sao? Giờ sao lại đem đồ của Kiều Kiều gì đó làm của riêng rồi? Kiều Kiều coi như giúp bọn họ đấy? Làm vậy tốt nha?

      Nhìn vẻ mặt của em trai , Giang Phóng cũng biết nó nghĩ gì, liếc mắt nhìn em trai khờ khạo của mình cái.

      “Chuyện này cần mày quan tâm. Mấy ngày này coi chừng chút. Đợi ngày mai học nhìn thế nào tiêu giệt hội kia”. Còn dám bắt nạt em trai , bọn họ đúng là chán sống rồi.

      “Em với

      “Ừ, được, nhưng nếu để thấy mày khóc lần nữa, xem làm thế nào phạt mày”. Em trai rất hay khóc, chịu nổi, có phải nam nhân hay đây. lần nữa hoài nghi giới tính của em trai mình.

      “Em bảo đảm khóc”.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 12: PHẤN ĐẤU

      Vất vả đan bút kế cả buổi trưa mà lại bị mất, Kiều Kiều rất buồn bực, nhưng mà người nào đó lại là tiểu thương cơ nên nàng nghĩ ra cách, ha ha, nàng có thể bán bút kế đấy. Mặc dù nếu cần nhà nào cũng có thể đan được nhưng nàng trước chiếm lấy tiên cơ phải sao? Hơn nữa có số nhà, người lớn có thời gian rảnh, mà nàng lại bán nhiều.

      Vừa về đến nhà Kiều mẹ thấy Kiều Kiều lục lọi lung tung, nổi giận : “Nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì đấy?”

      “Mẹ, nhà chúng ta còn len thừa còn dùng tới ? Là cái loại mà mẹ đan áo len còn dư lại đó”.

      “Có, con định làm cái gì?” Kiều mẹ hoài nghi nhìn Kiều Kiều.

      Kiều Kiều đem ý nghĩ của mình cho Kiều mẹ, Kiều mẹ lắc đầu, cái này được đâu, người ta cũng có thể tự đan, làm sao mà bán được, ai mua đây? Nhưng nghe Kiều Kiều phân tích, cảm thấy con mình đối với tiền rất cuồng nhiệt, hay là cứ đáp ứng làm cho nàng thử xem. Kiều Kiều mới học, trình độ tốt nên năn nỉ mẹ đan, nàng còn hứa hẹn tiền bán được đưa hết cho Kiều mẹ, mình chỉ là người bán thay thôi. Kiều mẹ thở dài, mẹ chẳng nhẽ lại cần mấy đồng tiền kia của con?

      Nhà Kiều Kiều còn dư lại len, nhưng nhiều lắm. Kiều Kiều nghĩ đến chỗ bà nội và thím, sôi nổi muốn chạy sang xin. Kiều mẹ cũng ngăn cản, xin chút len thừa bà cảm thấy có chuyện gì. Kiều Kiều với bà nội mình muốn đan bút kế nên muốn xin bà ít len thừa, còn len nhà mình đẹp đan xong rất khó coi lại nịnh hót hồi cuối cùng mừng rỡ cầm len còn dư về nhà để xuống, rồi lại chạy sang nhà thím hai, cũng thành công xin được ít. Đầu năm nay nhà nào cũng đan quần áo len nên thế nào cũng có len thừa, mặc dù nhiều lắm nhưng đan cái bút kế nho còn dư. Kiều Kiều về nhà thấy đống len thừa, cảm thấy mình thu hoạch rất khá.

      Buổi tối hôn đó, Kiều mẹ đan áo len mà đan cho nàng mười hai cái bút kế. Kiều Kiều cầm cái trong số đó bọc lấy cái bút máy trong hộp bút của mình.

      Hôm sau thu được hiếu kỳ của mọi người.

      Đan Đan hỏi: “Kiều Kiều, sao cậu lại bao bút máy bằng cái này?”

      Nhìn bạn học , Kiều Kiều cười: “Cuối tuần tớ sang nhà chị chơi, trường tiểu học của chị ấy đều dùng cái này, là vừa đẹp lại còn bị quẹt vào hộp bút, lúc trời lạnh cầm bút cũng bị buốt”.

      ?” điều kiện gia đình Đan Đan rất tốt, lật lật lại xem xét, Kiều Kiều cũng ngăn cản. đến Đan Đan, kỳ rất lâu trước kia cũng là trong những người mà nàng để ý. Lúc điều kiện gia đình con bé rất tốt, thường xuyên chen nhau đổi chút tiền với bạn học nữ. Về sau, sau khi tốt nghiệp rất lâu, nghe cuộc sống nhà Đan Đan trải qua càng ngày càng tốt, cha mẹ Đan Đan đề bệnh rất nặng liền để Đan Đan xuất ngoại làm ba năm, Nhưng ba năm sau trở về, Đan Đan đem tiền này cho cha mẹ chưa bệnh, cũng trả tiền mà nhà con bé nợ mà lại cùng người đàn ông ở Thanh Nham mua căn nhà, kết hôn, còn mua xe cho người đàn ông kia làm. Kiều Kiều là hàng xóm của nhà Đan Đan nên nàng biết mọi người xung quanh rất khinh thường con bé. Giờ nhìn Đan Đan còn là Lolita, Kiều Kiều thu lại phần tâm tư thích .

      “Mẹ ta cũng đan được cái này, về nhà tớ bảo mẹ tớ đan cho tớ”. Lúc Đan Đan mở miệng, vài bé xung quanh liền vây lại, mọi người rôm rả nghị luận.

      “Ừ, cái này đan rất dễ, tớ đem cái này bán. Tớ tính, đợi đến lúc tan học đến đất trống bên kia Dương Thụ bán. Cái này làm rất dễ cho nên nếu mọi người thích về nhà bảo mẹ đan cho cái. Qua thời gian chắc là trường mình ai cũng dùng cái này đấy”.

      “Cậu muốn bán à, cái này bán thế nào đây?”

      “Cái này là đồng tiền cái nha”

      “Đắt như vậy” thấy mấy bé chuyện, mấy bé trai thấy thế cũng sang đây xem.

      “Ừ, đúng vậy, cho nên tớ cũng dám làm nhiều, tớ có tổng cộng mười hai cái, mình dùng cái nên chỉ còn mười cái. Tớ định lúc bán đồ ăn vặt bán luôn, nếu như bán được tớ mới có thể kiếm chút tiền”.

      “Nha”

      ra Kiều Kiều cũng biết chút cách làm ăn lớn, như bất động sản, chơi cổ phiếu,…nhưng những cách đó cần rất nhiều vốn hơn nữa còn thay đổi liên tục. Nàng là đứa bé, cha mẹ làm sao để ý đến mấy ý tưởng của nàng đây.

      Cho nên tại, Kiều Kiều tập trung kiếm chút tiền này, như vậy cũng tốt, nàng là bạn , bị coi là đứa khác người. Dù tại nàng đủ quái dị nhưng tóm lại vẫn còn bình thường, ai cảm thấy nàng bị làm sao, cùng lắm nghĩ đứa này là tiểu tham tiền.

      ra Kiều Kiều cũng cảm thấy cái này chắc bán được, nhà nào cũng có thể đan, mười cái này nàng chỉ bán thử. Nhưng ngoài dự đoán, thoáng cái bán hết sạch, là do ba bạn học nữ và bạn học nam của nàng mua

      Kiều mẹ cũng ngờ lại bán được, nhìn con mình đàng hoàng nộp mười hai đồng tiền, Kiều mẹ cảm khái, con mình làm việc mỗi tháng kiếm được so với bà còn nhiều hơn. Con còn mệt mỏi như bà, Kiều mẹ biết thế nào.

      Tối hôm đó, Kiều mẹ dùng len thừa đan thêm mười lăn cái. Kiều mẹ đan nhanh chứ nếu là Kiều Kiều đoán rằng làm tối cũng xong cái. Kiều mẹ còn định làm thêm nhưng đủ len mà ý tứ của Kiều Kiều là bán những cái này trước. Những đồ này mặc dù bán được nhưng số lượng lớn.

      Hôm sau, Kiều Kiều rất dễ dàng bán hết mười năm cái bút kế. Kiều mẹ lại cho Kiều Kiều biết, bà hỏi mấy đồng nghiệp, nếu còn len thừa cho bà, dù sao đan cái bút kế cần nhiều len mà len thừa kia còn đủ để họ đan cái bao tay, để trong nhà cũng dùng đến.

      Kiều ba thấy cả ngày Kiều Kiều mân mê những thứ này nên có chút lo lắng chuyện học hành của nàng nhưng mà kiểm tra chút thấy vẫn tốt ông liền an tâm, cảm khái con mình rất thông minh, mắt Kiều mẹ trợt trắng. Kiều Kiều cười trộm, chuyện này với chuyện nàng thông minh có quan hệ gì. Nàng là người chết sống lại, sống gần ba mươi năm nếu như ngay cả kiến thức năm nhất tiểu học mà cũng biết, khó khăn, ha ha.

      Hơn nữa, cho dù là tiểu học năm nhất, học nàng đều nghe giảng nghiêm túc, nếu cũng có chuyện gì để làm phải sao?

      “Kiều Kiều ~” hôm nay Kiều Kiều ra ngoài bán đồ, béo mập nhà hàng xóm đến tìm nàng.

      “Ai, đến đây” Kiều Kiều đóng kĩ cửa ra.

      “Lâu rồi cùng em chơi rồi, bọn chị hôm nay nhặt cỏ, em ?”

      Sao cơ? Nhặt cỏ?

      Nhưng Kiều Kiều nghĩ, ở nhà cũng phải làm gì, , than đá lúc này rất đắt, nhiều nhà đều đốt bằng cỏ và gỗ “Được rồi, chị chờ em chút”.

      Thấy Kiều Kiều đội mũ lưỡi trai, béo mập lắc đầu “Cái mũ này của em xấu thế”.

      Kiều Kiều cười, sao nàng lại thấy rất đẹp đấy?

      Nàng đội mũ lưỡi trai, bấm bấm máy tính Kiều ba cho nàng, Kiều ba cũng cười , trông nàng như con trai.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 13: TIỂU THAM TIỀN

      Kiều Kiều và béo mập cùng nhau ra khỏi cửa, cùng còn có vài đứa bé. Lúc này Kiều Kiều mới biết mọi người nhặt cỏ là vì trường học chưa có hệ thống sưởi, mùa đông đều dùng bếp lò, mỗi học sinh phải nộp cho giáo viên chủ nhiệm ít gỗ các loại.

      Bình thường gỗ dùng trong nhà là do trẻ con lên núi nhặt về.

      đáng ghét, tao ghét nhất là phải nhặt nhánh cây”. Cùng Kiều Kiều lần này đều là những đứa bé lớn hơn nàng, phải lần đầu tiên nhặt củi.

      “Tao cũng thế, nhưng mẹ tao , bà để tao cầm củi trong nhà nộp, dù sao tao cũng chỉ chơi nên bảo tao lên núi nhặt là được”.

      Kiều Kiều học năm nhất, có nhiều chuyện quá quan tâm, đối với những chuyện hồi còn bé cũng phải từ từ mới nhớ ra.

      Mọi người cãi nhau ầm ĩ nên nhặt rất chậm, cuối cùng đương nhiên là Kiều Kiều nhất nhặt được nhiều nhất. có biện pháp vì nàng là nghiêm túc nhặt còn những người khác vừa nhặt vừa chơi đùa.

      Vì nhặt nhiều nên Kiều Kiều cầm nổi, phải dùng hết sức. Béo mập thấy thế kéo giúp Kiều Kiều.

      “Em mang những thứ này về nhà trước rồi quay lại tìm mọi người?”

      “Được rồi, nhưng mà Kiều Kiều, em nhặt được nhiều đấy”.

      “Kiều Kiều chỉ chăm chú nhặt đương nhiên nhặt được nhiều hơn, chị thấy, em nhặt được chỗ này là đủ để mùa đông nộp rồi”. Bọn họ , bình thường mùa đông họ phải giao hai đến ba lượt.

      Kiều Kiều cười: “Đây là năm đầu tiên em phải nhặt, cũng mất nhiều thời gian nên nhặt nhiều chút nếu đến lúc trời lạnh mà nhặt giống như chịu tội vậy”.

      “Cũng đúng, năm ngoái tao lần rồi, trời lạnh căn bản còn có”.

      “Ừ”

      Gỗ từ nhánh cây bây giờ rất đáng giá. Có ít người già trước khi trời lạnh cũng ra ngoài nhặt.

      Mùa đông có nhiều củi để đốt hơn cần ít hơn đá hơn.

      Kiều Kiều muốn đem củi về trước còn béo mập lại muốn về trước vì vậy bé phải tự mình kéo củi chậm rãi hướng về nhà, đường có hai mươi phút bây giờ lại thấy rất dài.

      “Để giúp mày” giọng thanh thúy của bé trai truyền tới.

      Di? Di di?

      Giang Phóng? Sao lại ở đây?

      “Sao lại ở đây?”

      “Đánh nhau” so với Kiều Kiều Giang Phóng khỏe hơn, cánh tay cầm củi lên về phía trước.

      Đáp án của làm cho Kiều Kiều lặng im, đứa bé xui xẻo này.

      Nhưng mà có giúp đỡ, Kiều Kiều vừa vừa tiếp tục nhặt, Giang Phóng biết Kiều Kiều nhặt mấy thứ này để làm gì, trường học của cũng thu những thứ này nhưng cho tới giờ cũng chưa nộp lần nào.

      Thấy nàng vừa vừa nhặt tiếp, Giang Phóng ngừng lại hỏi: “Mày nhặt nhiều chút, cầm về giúp mày”.

      Gì?

      Giang Phóng tốt như vậy, Kiều Kiều giậy mình nhưng nàng nghĩ đứa này là có ân tất báo, lần trước nàng giúp , mặc dù phải là chuyện gì lớn nhưng đứa này vẫn ghi vào trong lòng, người ta đều loại người có có lại đều rất nghĩa khí, xem ra cũng có phẩm chất này.

      “Thế cảm ơn nha”. Dù sao đều làm phiền người ta rồi nàng liền nhặt nhiều chút .

      Thấy bộ dạng nhăn nhó của nàng, Giang Phóng vẫn giúp nàng nhặt củi xung quanh.

      Đợi đến lúc Kiều Kiều về nhà, nàng kéo hai bó củi còn Giang Phóng kéo hai bó củi lớn. Nhìn mồ hôi mặt , Kiều Kiều nghĩ, thời buổi này người ta có giúp đỡ hỗ trợ chút cũng gào khóc yên.

      vất vả mới đưa được củi vào trong viện. Giang Phóng thở phào nhõm, là mệt chết rồi.

      “Kiều Kiều, khát, lấy cho cốc nước ”.

      “Vâng, đợi lát”. Kiều Kiều vào nhà rót cốc nước mang ra, Giang Phóng hơi uống cạn, đem cái cốc đưa cho nàng, lại thêm cốc nữa.

      Kiều Kiều lại lấy cho cốc nữa còn lấy ra mấy túi đồ ăn vặt.

      “Này, cho ”. thể để người ta làm công, nếu củi nhiều thế kia, nàng có ba lượt cũng xong.

      Ngẩng mạng đầu lên, Giang Phóng nhìn Kiều Kiều: “ cần”.

      Ách?

      cần sao? Trẻ con làm gì có đứa nào thích đồ ăn vặt?

      “Cho cứ cầm lấy, khách khí làm gì”. Người khác đều là tiểu bá vương, rất thích đánh nhau nhưng nàng tận mắt thấy đánh nhau nên nàng sợ , cũng chỉ là thằng nhóc thôi.

      thích ăn”. Giang Phóng lầm bầm.

      Thấy Giang Phóng nhất quyết cầm, Kiều Kiều thở dài đem đồ cất . Thấy Kiều Kiều lại muốn ra ngoài, Giang Phóng hỏi: “Mày đâu đấy?”

      “Em còn muốn lên núi nhặt củi, dù sao cũng có việc gì để làm”.

      Còn ? Nhìn thân thể bé của Kiều Kiều, Giang Phóng mở miệng “ với mày”.

      “Ách? A, được. Trường học bọn cần nộp à?”

      nộp”

      Đổ mồ hôi. Trực tiếp . Suy nghĩ chút, Kiều Kiều mở miệng: “Em thấy mấy ngày nữa trờ lạnh lấy ra bán, bán cho những học sinh gia đình có điều kiện nhưng muốn nhặt củi”.

      Vì sao?

      Giang Phóng nghe lời mà Kiều Kiều , có chút ngây người. Sau lại nghĩ tới những hành vi của Kiều Kiều, trầm mặc lúc rồi mở miệng: “Tiểu tham tiền”.

      Kiều Kiều vì những lời này của vui, nàng vốn là tiểu tham tiền mà.

      Nàng phải kiếm ít tiền, hi vọng sang năm lúc xây nhà, mình có thể giúp đỡ chút.

      Xây xong cái nhà kia, nhà nàng sống cũng khá giả, sau đó mẹ sinh em nên thể làm chỉ có mình cha làm nuôi cả gia đình. Kiều Kiều cắn môi, mặc dù cha mẹ vẫn chu cấp đầy đủ cho nàng nhưng những năm khó khăn kia nàng vẫn có thể thấy được.

      Nàng muốn tìm mọi cách giúp đỡ bố mẹ.

      Thấy Kiều Kiều khó chịu vì mấy lời , đứa con trai biết cười, khóe miệng giờ lại cong lên.

      với mày cùng

      Kiều Kiều suy nghĩ chút, hỏi: “ muốn kiếm chút tiền lẻ ?”

      “Cũng được, làm gì?”

      “Chúng ta hợp tác? Mọi người cùng nhau kiếm ít tiền”. Cánh tay bắp chân mình bé, nhặt chút còn được chứ nhặt nhiều cầm nổi.

      Giang Phóng nở nụ cười, “Tiền tiêu vặt? chỉ thấy mày kiếm tiền còn chưa nhìn thấy mày tiêu tiền”.

      Hừ.f

      Mình tức giận, mình tức giận, mình chấp thằng bé xấu xa, Kiều Kiều kiềm chế

      “Thế có muốn hợp tác ?”

      “Muốn”

      Giang Phóng cũng hỏi nhiều, theo Kiều Kiều ra ngoài, nghe Kiều Kiều ở bên thao thao bất tuyệt, thừa dịp Kiều Kiều chú ý, Giang Phóng liếc mắt, tiểu tham tiền.

      Giang Phóng , bình thường cha ở nhà, cũng có ai quản và em trai, tháng cha cho hai trăm đồng, số tiền này tương đương với chi tiêu tháng của nhiều nhà, nếu gia đình nào tiết kiệm còn có thể dùng cho hai ba tháng.

      và tiểu Viễn chỉ ăn cơm còn những đồ ăn vặt khác bọn họ thích ăn. Những thứ đó ngọt ngọt mặn mặn nào có ăn ngon như thịt kho tàu.

      Về phần đáp ứng cùng nhau hợp tác, chỉ bởi vì Giang Phóng muốn giúp Kiều Kiều, trong lòng , Kiều Kiều như vậy là do có tiền, nhà nghèo. Mà Kiều Kiều lại là mội đứa em tốt, tính cách cũng hợp.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 14: THU TRÁI TÁO

      Trải qua khoảng thời gian tích góp từng tí , trong sân nhà Kiều Kiều toàn là củi. Hôm đầu tiên nhặt về nhà, Kiều ba Kiều mẹ nhìn củi trong sân còn tưởng mình nằm mơ, bà nội Kiều Kiều thấy thế vội vàng đến , chỗ này là do thằng bé giúp Kiều Kiều nhặt về, hai đứa về về rất nhiều lần.

      Kiều mẹ vội hỏi Kiều Kiều, Kiều Kiều giải thích đó là trai của bạn học Dương Tuyết, cũng muốn kiếm ít tiền lẻ. Hai người rảnh rỗi có chuyện gì làm lên định nhặt ít củi, mấy ngày nữa trời lạnh đến cổng trường bán. Kiều mẹ gì, ngẩng đầu nhìn trời.

      Trong khoảng thời gian này Kiều ba cũng Kiều Kiều mấy lần, nhưng nhìn thành tích con bị sa sút, ở lớp đều đứng số số hai nên cũng quản nữa. Mặc dù Kiều ba làm việc tạm thời trấn nhưng gần đây cũng có chút gấp rút.

      Kiều Kiều lấy dây thừng đem củi nhặt được bó thành từng bó. Thấy vậy, bà nội Kiều Kiều cũng có cách nào lấy về, mấy ngày vừa rồi bà cũng quan tâm cứ trực tiếp cầm về dùng. Kiều Kiều nhìn đống củi cao chồng chất của nhà bà nội, bĩu môi.

      Trời càng ngày càng lạnh, tại việc làm ăn của Kiều Kiều thể bằng được trước kia, tan học mỗi ngày cũng ra ngoài bán đồ. Bút kế bán mấy lần cũng bán được nữa, nhà còn có nhiều len nên Kiều Kiều quyết định bán cái này. Kiều Kiều tính, hơn tháng này bán bút kế được hơn bảy mươi đồng, nàng giao hết cho mẹ, Kiều mẹ rất vui.

      Kiều Kiều cầm bút vẽ tranh, Kiều mẹ trong phòng bếp, hôm nay Kiều ba về hơi muộn, còn ôm theo cái thùng.

      “Cha, người về rồi? Đây là cái gì ạ?” Kiều Kiều nhìn cái thùng trong tay Kiều ba.

      Kiều ba nhếch miệng cười: “Hôm nay người ta cho cha thùng, đây là hộp đào, tý nữa cho con ăn thử”.

      Kiều Kiều cười cười, Kiều ba ôm cái thùng vào nhà, bà nội Kiều Kiều sao có thể nhìn thấy, vội vàng đuổi theo vào nhà. Nghe thấy lời của Kiều ba, mặt mày hớn hở, “Aiu,mùa đông hộp đào ăn rất ngon đấy”.

      “Mẹ, người lấy hai hộp ” Kiều ba mở thùng ra, đưa cho bà nội Kiều Kiều hai hộp, bà xem qua, cười tủm tỉm trở về nhà.

      Kiều Kiều biết, mẹ nàng thích bà nội như vậy, làm con trai con cần phải hiếu kính cha mẹ, nhưng ông bà nội lần nào cũng thế này. Chỉ cần có ai đến đưa cái gì hay là Kiều mẹ mua cái gì bà nội đều đến nhìn, xa gần ý tứ là muốn ít. Giữa chủ động biếu với đến đòi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.

      Hơn nữa nhà chú Kiều Kiều điều kiện tốt hơn, nhưng ông bà nội chuyện gì cũng thiên vị chú ấy.

      Kiều mẹ thường xuyên có chút mâu thuẫn với họ, đấy cũng là lý do khiến Kiều mẹ muốn ra ngoài xây nhà mới, cái ý nghĩ này của mẹ phải ngày ngày hai đâu cho nên gia đình nàng cũng vì thế mà nỗ lực kiếm tiền.

      Bà nội rồi, Kiều Kiều nhìn cái, tổng cộng có mười hai hộp, bà nội lấy hai giờ cong mười hộp. Kiều ba cho Kiều Kiều mở hộp ăn, Kiều Kiều từ chối. Nàng thích ăn trái cây tươi mới, bây giờ là lúc hái táo rồi.

      Nhà bà nội đều hái xong rồi nhưng nhà Kiều Kiều còn chưa có thời gian hái.

      tại táo rất quý nhưng ông nội thiên vị, chỉ cho nhà nàng tám cây táo mười hai cây còn lại đều là cây lê. Mặc dù nàng thích ăn loại đó nhưng nàng biết muốn bán giá tốt phải bán trái táo.

      Ba nhà mỗi nhà hai mươi cây, nhưng nhà ông bà nội có tới mười tám cây táo, chỉ có hai cây lê, hai cây này là giữ lại để mình ăn. Còn nhà chú hai có mười năm cây táo, năm cây nước lê. Ông nội giải thích do nhà Kiều Kiều khá giả hơn. (bởi vì biết nước quang là cây gì cho nên bạn phang cây lê vào : :<)

      Cha, mấy hộp này giữ lại để đến lúc mừng năm mới lấy ra, con thích ăn. Đúng rồi, nhà mình khi nào thu táo ạ?”

      “Cuối tuần, để mẹ con với nhị di và lão di ( biết ở VN gọi thế nào lên để nguyên) , đến lúc đó họ đến giúp tay”. Thời này những việc tương tự đều là giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới tốt.

      Mà chú Kiều Kiều từ trước tới giờ đều thu táo cùng ngày với nhà nàng, ra như thế tốt, tách ra làm lúc nào cũng tốt nhưng thím hai lại thích tách riêng ra làm. Kiều ba còn cách nào nên hằng năm đều nhờ ông ngoại và cậu đến giúp.

      Cuối tuần Giang Phóng mang Giang Viễn đến tìm Kiều Kiều, biết nhà Kiều Kiều thu hoạch táo nên hai đứa bé cũng tới giúp đỡ. Kiều ba Kiều mẹ thấy hai đứa trẻ vội vàng cần nhưng hai đứa chịu , còn cách nào đành để cho bọn họ ở lại. Kiều Kiều công việc cho họ biết, hai đứa bé gật đầu. Mắt thấy mọi người bận, lại nghĩ đến buổi trưa nên quyết định về nhà nấu cơm.

      Kiếp trước Kiều Kiều cũng biết nấu ăn nhưng hương vị bình thường. Sau khi sống lại thường xuyên xem Kiều mẹ nấu ăn nên học tập được chút. Nàng là đứa tre con, làm việc chậm chạp, bằng để Kiều mẹ ở lại. Kiều Kiều với Kiều mẹ mình về nhà nấu cơm.

      Lúc này Kiều mẹ bận bịu nên cũng tùy ý nàng. Kiều Kiều lấy mười đồng trong túi tiền của mình ra mua thức ăn, mua ít thịt, vội vàng nấu cơm.

      Hôm nay ông bà nội có ở nhà, thăm viếng. Kiều mẹ , thời gian này hằng năm, ông bà nội đều bận thăm hỏi, nguyên nhân chính là vì muốn giúp đỡ.

      Cây ăn quả năm nay lớn lên rất tốt, táo rất nhiều nước, Giang Phóng giúp nhà nàng hái táo còn thêm mấy đứa giúp đỡ. Kiều mẹ sợ trẻ con nghịch ngợm nên cặn kẽ công việc phải làm, mấy đứa trẻ này giúp đỡ được rất nhiều việc. Đợi đến lúc Kiều ba mượn xe đem táo về Kiều Kiều cũng nấu xong cơm, thấy mấy đứa trẻ này cũng theo về, Kiều mẹ còn hết lời khen ngợi, làm phiền những đứa này, nếu phải có nhiều người đến trưa cũng xong.

      Kiều Kiều nghĩ tới sau khi mình lại có thêm nhiều người hỗ trợ như vậy, nghe thấy Kiều mẹ liền xoay người vào trong nhà cầm mấy túi lớn đồ ăn vặt ra phân chia cho bọn . Mọi người vui vẻ nhận lấy liền về nhà ăn cơm. Kiều Kiều biết tình huống của em Giang Phóng lên bảo họ ở lại. Giang Phóng để mấy túi đồ ăn vặt lên giường, Giang Viễn thấy thế cũng làm theo, hai người họ thích ăn mấy thứ này nhưng Giang Phóng biết nếu như mình cầm những người khác ngựng ngùng cũng cầm nên từ trối, giờ mọi người hết rồi liền đem đồ để xuống.

      Lúc ăn cơm có chín người, ba người nhà Kiều Kiều, nhị di, chồng của nhị di, lão di và chồng của lão di và hai đứa bé nhà Giang gia. Kiều Kiều làm món thịt kho tàu mà mọi người thích.

      Kiều Kiều làm tám món, cuối cùng toàn bộ hết sạch. Nên biết, mỗi món nàng làm phải chỉ có đĩa, kết quả mọi người ăn hết sạch.

      Kiều ba Kiều mẹ đối với hai đứa bé trai hôm nay giúp đỡ có cảm tình rất tốt, nhiều việc hai đứa đều làm được, đặc biệt là Giang Phóng, rất giỏi giang kiên trì. Kiều ba biết cha của Giang Phóng, Giang Hải Dương là người nổi tiếng, mặc dù phải là tiếng tốt.

      Buổi tối trước khi ngủ, loáng thoáng nghe Kiều mẹ oán hận thân thích còn bằng bạn bè của con , đến giúp đỡ. Kiều ba khuyên Kiều mẹ, Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :