1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao - John Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 15


      Vài ngày sau, tại nhà Gus, mọi người gồm ba mẹ , Ba Mẹ tôi, Gus và tôi ngồi chen chúc quanh bàn ăn, thưởng thức món ớt nhồi tấm khăn trải bàn mà theo lời ba Gus, lần cuối cùng nó được sử dụng là từ thế kỷ trước.

      Ba tôi: “Emily, món cơm Ý này…”

      Mẹ tôi: “ là ngon.”

      Mẹ Gus: “Ồ, cảm ơn chị. Tôi rất sẵn lòng chỉ chị cách làm món này.”

      Gus, nuốt miếng: “ ra con thấy mùi vị chính giống như ở Oranjee.”

      Tôi: “Vị giác tốt lắm, Gus. Đúng là món này dù ngon nhưng giống hương vị ở Oranjee.”

      Mẹ tôi: “Kìa Hazel,”

      Gus: “Nó có vị như thể…”

      Tôi: “Đồ ăn hàng ngày.”

      Gus: “Đúng, chính xác. Món này có vị giống như đồ ăn hàng ngày được mẹ chuẩn bị công phu. Nhưng nó có hương vị, chà, làm sao để con diễn đạt cách khéo léo nhỉ…?”

      Tôi: “Nó giống hương vị mà chính Đấng Tối Cao vào bếp và đem thiên đường chế biến thành loạt năm món ngũ vị rồi sau đó mang ra phục vụ chúng ta, kèm theo chùm bóng plasma sáng chói, trong khung cảnh những cánh hoa lững lờ trôi bên dưới con kênh ngay cạnh bàn chúng ta.”

      Gus: “ hay lắm!”

      Ba Gus: “Mấy đứa con của chúng ta lạ quá.”

      Ba tôi: “ hay lắm!”


      tuần sau bữa tối sum vầy đó, Gus phải vào Cấp cứu vì chứng đau ngực, và bác sĩ giữ lại suốt đêm. Sáng hôm sau tôi lái xe qua Bệnh viện Memorial thăm nằm tầng bốn. Tôi có bất kỳ bức tường nào có màu sơn lòe loẹt hay những bức tranh vẽ hình cún con lái xe ô-tô giống bức treo ở Bệnh viện Nhi đồng, vô trùng tuyệt đối ở bên này khiến tôi thấy luyến tiếc niềm hạnh phúc kiểu con nít rất nhảm nhí ở Bệnh viện Nhi đồng. Bệnh viện Memorial thiên về chức năng chữa trị hơn. Nó như cơ sở lưu trữ. cơ sở phòng bệnh.

      Khi cửa thang máy mở ra ở tầng bốn, tôi thấy mẹ Gus lại lại trong phòng chờ, nghe điện thoại di động. Bà nhanh chóng cúp máy, quay qua ôm tôi và đưa tay đỡ lấy giá ô-xy của tôi.

      “Dạ được rồi ạ,” tôi . “ Gus sao rồi bác?”

      “Thằng bé trải qua đêm khó khăn, Hazel à,” mẹ . “Tim nó làm việc quá sức nên cần ít vận động lại. Từ đây đến khi ra viện phải dùng xe lăn. Bệnh viện cho thằng bé thử số loại thuốc mới để giảm đau tốt hơn. Các chị nó vừa vào thăm.”

      “Dạ,” tôi đáp lời. “Thế cháu vào thăm có được ?”

      Bà choàng tay ôm tôi và siết chặt vai tôi, hành động khiến tôi lấy làm lạ. “Cháu biết rằng gia đình bác rất quý cháu mà Hazel. Nhưng thời điểm này các bác chỉ muốn người trong gia đình thôi. Gus đồng ý như vậy. Được cháu?”

      “Dạ được rồi,” tôi trả lời.

      “Bác với Gus là cháu có ghé thăm.”

      “Dạ được rồi,” tôi . “Cháu chỉ ngồi đây đọc báo lát thôi.”


      dọc hành lang, quay lại phòng . Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn nhớ . Tôi cứ nghĩ có lẽ mình bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để gặp , lời tạm biệt hay gì đó. Phòng chờ trải toàn thảm màu nâu và tất cả ghế cũng bọc vải màu nâu. Tôi ngồi lẻ loi chiếc ghế đôi trong lúc, giá ô-xy kẹp giữa hai chân. Tôi mang đôi giày Chuck Taylor và mặc chiếc áo Ceci n’est pas une pipe, đúng bộ trang phục tôi diện hai tuần trước đó, vào Buổi Chiều Muộn của Biểu Đồ Venn, và được nhìn thấy nó. Tôi lấy điện thoại di động ra và vào thư viện ảnh xem lại những bức hình chụp, giống như đoạn phim chiếu chậm quay ngược lại khoảng thời gian vài tháng vừa qua, bắt đầu bằng hình Isaac ‘quậy’ ở trước cả nhà chị Monica và kết thúc là tấm hình đầu tiên tôi chụp đường đến xem Bộ Xương Tân Thời. Cảm giác giống như từ rất lâu rồi vậy, cứ như chúng tôi có những giây phút ngắn ngủi bên nhau nhưng kéo dài vô tận. Có những dãy vô tận dài hơn những dãy vô tận khác.


      Hai tuần sau, tôi đẩy xe Gus băng qua công viên nghệ thuật về hướng Bộ Xương Tân Thời trong khi ôm chai sâm-banh đắt tiền và bình ô-xy của tôi trong lòng. Chai rượu này Gus được trong những bác sĩ điều trị tặng – Gus thuộc tuýp người dễ dụ dỗ các bác sĩ tặng rượu sâm-banh cho trẻ em. Chúng tôi ngồi đó, Gus xe lăn còn tôi bãi cỏ ẩm ướt, ở cự li gần nhất có thể để chúng tôi nhìn trọn vẹn tác phẩm Bộ Xương Tân Thời. Tôi chỉ vào những đứa trẻ tranh nhau nhảy từ ngực lên vai của bộ xương và Gus đáp khẽ chỉ vừa đủ cho tôi nghe trong tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ, “Lần trước khi đến đây, thấy mình như đứa trẻ. Lần này giống bộ xương.”

      Chúng tôi uống rượu bằng cốc giấy in hình Winnie-the-Pooh.

    2. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 16


      ngày với chàng Gus ở giai đoạn cuối như thế này:

      Tôi qua nhà khoảng giữa trưa, sau khi ăn và nôn hết bữa sáng. đón tôi ở cửa xe lăn, còn là chàng bảnh bao nhìn tôi chằm chằm ở Hội Tương Trợ nữa, nhưng vẫn còn đó điệu cười nửa miệng, vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm, đôi mắt xanh vẫn sáng và sinh động.

      Chúng tôi cùng ăn trưa với ba mẹ ở bàn ăn. Bánh sandwich bơ đậu phộng và mứt cùng món măng tây của buổi tối hôm trước đó. Gus ăn, tôi bèn hỏi thấy trong người thế nào.

      “Khỏe,” đáp. “Còn em?”

      “Em ổn. Tối qua làm gì?”

      ngủ khá nhiều. muốn viết cho em phần tiếp theo của Nỗi đau tột cùng, Hazel Grace, nhưng lúc nào cũng thấy mệt rã rời.”

      chỉ cần kể nó cho em nghe cũng được,” tôi .

      “Ừa, tập phân tích dưới góc độ tiền-Van Houten về Chú Tulip Hà Lan. Đó phải là kẻ lừa đảo, nhưng giàu như cách ông ấy thể .”

      “Thế còn mẹ của Anna?”

      “Vẫn chưa thống nhất quan điểm về ấy. Kiên nhẫn nào, nàng bộp chộp.” Augustus mỉm cười nhại lại câu của tôi hôm nào. Ba mẹ gì, cứ yên lặng nhìn rời mắt, như thể họ chỉ muốn thưởng thức màn trình diễn mang tên Gus Waters lưu diễn trong thị trấn. “Thỉnh thoảng mơ mình viết cuốn hồi ký. cuốn hồi ký là cầu nối giúp hình ảnh được lưu trữ trong trái tim và ký ức những người hâm mộ .”

      “Sao còn cần nhiều người hâm mộ trong khi có em?” Tôi hỏi.

      “Hazel Grace, khi em duyên dáng và có thân hình chuẩn như cũng dễ chiếm được cảm tình của những ai mà em gặp gỡ. Nhưng để khiến người lạ em… đó mới là cao tay ấn.”

      Tôi trợn tròn mắt.


      Sau bữa ăn trưa, chúng tôi cùng ra sân sau. vẫn còn khỏe để tự đẩy xe lăn, tự nhấc hàng bánh trước để vượt qua các gò đất mấp mô lối ra vào. Vẫn là chàng thể thao, bất chấp mọi bệnh tật, cùng phản xạ nhanh nhạy và khả năng cân bằng trời ban mà ngay cả những loại thuốc mê liều mạnh cũng thể làm tê liệt hoàn toàn.

      Ba mẹ ở lại trong nhà, nhưng khi tôi liếc nhìn vào phòng ăn thấy ông bà vẫn dõi mắt theo chúng tôi.

      Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau. Được lúc, Gus , “Thỉnh thoảng ước gì chúng ta có bộ đánh đu đó.”

      “Chiếc đu ở sân sau nhà em à?”

      “Ừ. luyến tiếc của cực đoan đến mức có thể nhớ chiếc đu mà mông chưa bao giờ chạm đến.”

      luyến tiếc là tác dụng phụ của bệnh ung thư,” tôi với .

      , luyến tiếc là tác dụng phụ của việc chờ chết,” chỉnh lại. làn gió thổi qua làm thay đổi hình bóng các nhanh cây in người chúng tôi. Gus siết chặt tay tôi. “Cuộc đời này đẹp, Hazel Grace.”


      Chúng tôi vào trong nhà khi cần vô thuốc, thuốc được truyền vào người cùng với các chất dinh dưỡng dạng lỏng qua ống thông dạ dày bằng nhựa gắn mất hút vào bụng . im lặng trong lúc, nửa tỉnh nửa mê. Mẹ muốn nằm ngủ chốc, nhưng cứ lắc đầu từ chối mỗi khi bà đề nghị. Thế nên chúng tôi để ngồi gà gật chiếc xe lăn.

      Ba mẹ ngồi xem cuốn phim cũ của Gus cùng với các chị – lúc đó chắc chị bằng tuổi tôi bây giờ còn Gus mới khoảng năm tuổi. Phim quay mấy chị em chơi bóng rổ ở lối vào của ngôi nhà khác. Và tuy Gus lúc ấy còn bé xíu, nhồi bóng chuẩn như thể sinh ra để làm việc đó. cứ chạy vòng quanh mấy chị trong khi họ cười rộ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chơi bóng rổ. “ ấy chơi giỏi ,” tôi bật thốt.

      “Giá mà cháu thấy nó chơi hồi trung học,” ba . “Là tuyển thủ của trường khi mới chỉ là học sinh khóa .”

      Gus lầm bầm, “Con có thể xuống hầm chứ?”

      Ba mẹ đẩy chiếc xe lăn xuống lầu trong khi Gus vẫn ngồi đó. Chiếc xe nảy lên nảy xuống điên cuồng mấy bậc thang. Việc này có thể nguy hiểm cho , nếu như nguy hiểm vẫn còn thường trực. Sau đó họ để chúng tôi lại mình. Gus trèo lên giường và chúng tôi nằm đó bên nhau dưới tấm chăn, tôi nằm nghiêng còn Gus nằm ngửa, đầu tôi gối lên bả vai xương xẩu của , thân nhiệt phả qua lần áo thun pô-lô mặc và truyền vào da tôi, chân tôi gác lên cái chân của còn tay tôi đặt lên má .

      Tôi kề sát mặt và khi mũi chúng tôi chạm nhau, gần đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt , tôi thể bị bệnh. Chúng tôi hôn nhau trong lúc và sau đó nằm bên nhau, cùng nghe đĩa nhạc cùng tên của nhóm The Hectic Glow. Cuối cùng cả , cả tôi cùng ngủ thiếp trong tư thế như vậy, trong vướng víu của cơ thể và bùng nhùng đủ loại ống dẫn.


      Chúng tôi thức dậy sau đó và dựng chiến hào bằng gối quanh mép giường để có thể thoải mái ngồi chơi trò Chống phiến loạn 2: Cái giá của Bình minh. Tôi chơi dở ẹt, dĩ nhiên rồi. Nhưng chính cái dở của tôi lại hay với : Nó giúp có cơ hội chết đẹp hơn, nào là nhảy ra trước đầu đạn của tay bắn tỉa và hy sinh dũng cho tôi, hoặc là giết tên lính gác khi định bắn tôi. Khi cứu được tôi, khoái chí thế nào ư? hét lên sung sướng, “Hôm nay bọn bây giết được bạn tao đâu, lũ Khủng bố Quốc tế Quốc tịch kia!

      Cũng có lúc tôi nghĩ hay mình giả vờ tạo cố bị nghẹn thức ăn hay gì đó để có thể thao tác biện pháp cấp cứu Heimlich. Có lẽ sau đó rũ được nỗi lo sợ rằng mình sống và mất vì mục đích cao cả gì. Nhưng sau đó tôi tưởng tượng đến viễn cảnh có thể sức khỏe cho phép thực phương pháp Heimlich, và tôi phải tiết lộ rằng đó chỉ là trò bịp và tiếp theo là màn lời qua tiếng lại, sạc nhau ra trò.

      khó có thể giữ được suy nghĩ đứng đắn khi ánh mặt trời mọc chiếu chói lóa đôi mắt nhòe của ta, và đó chính là suy nghĩ thầm kín của tôi khi cả hai đứa tôi bị kẻ xấu săn lùng quanh thành phố đổ nát vốn cũng tồn tại thực tế.

      Cuối cùng, ba xuống và lôi lên lầu. Ở trước cửa phòng, ngay dưới Lời động viên tinh thần đề Tình bạn là mãi mãi, tôi quỳ xuống hôn tạm biệt . Rồi tôi về nhà và ăn tối với Ba Mẹ, để lại Gus ăn (và nôn) bữa tối mình ở nhà .

      Sau khi xem truyền hình qua quit, tôi ngủ.

      Hôm sau tôi thức dậy.

      Khoảng giữa trưa, tôi lại qua nhà chơi.

    3. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 17


      buổi sáng nọ, khoảng tháng sau chuyến Amsterdam, tôi lái xe đến nhà Gus. Ba mẹ cho tôi biết vẫn ngủ ở dưới hầm. Tôi xuống, gõ mạnh cửa tầng hầm trước khi bước vào, “ Gus ơi?”

      Tôi nghe lẩm bẩm thứ ngôn ngữ nào đó do tự sáng tạo ra. tè dầm khắp giường. dễ sợ. Tôi thậm chí thể nhìn . vậy đó! Tôi chỉ biết gọi ba mẹ xuống, rồi bỏ lên lầu trong khi họ lau dọn cho .

      Khi tôi quay trở xuống, thoát khỏi trạng thái mê ngủ, từ từ tỉnh dậy đón chào ngày đau đớn khác. Tôi chồng gối lên để cùng chơi trò Chống phiến loạn với tấm nệm trần vì ba mẹ dọn dẹp ga phủ giường. Nhưng quá mệt mỏi và thiếu tập trung đến nỗi chơi cũng dở tệ như tôi vậy. Cứ khoảng năm phút là cả hai đứa đều bị chết. Cũng chẳng phải kiểu chết hùng mã thượng gì cho cam, toàn là chết do sơ suất vớ vẩn.

      Tôi gì với . Tôi chỉ muốn quên rằng tôi có mặt ở đó và hy vọng nhớ tôi thấy chàng tôi nằm ngọ nguậy trong vũng nước tè của chính mình. Tôi cứ ôm ấp hy vọng rằng nhìn qua tôi và hỏi: “Ồ, Hazel Grace. Sao em lại ở đây?”

      Nhưng xui là nhớ. “Cứ mỗi phút trôi qua là lại càng nhận thức sâu sắc hơn ý nghĩa của từ mất thể diện,” cuối cùng cũng lên tiếng.

      “Em cũng từng đái dầm mà . Tin em , chuyện đó chẳng có gì to tát cả.”

      “Em cũng từng,” và sau đó hít hơi sâu, “gọi là Augustus”.


      “Em biết đấy,” lúc sau , “nghe hơi trẻ con, nhưng luôn nghĩ cáo phó của mình được đăng tất cả các báo, rằng câu chuyện đáng . Bí mật đó nha, luôn ngờ rằng mình là người đặc biệt.”

      đặc biệt mà,” tôi khẳng định.

      thế nhưng em vẫn hiểu định gì mà,” bảo.

      Tôi biết định gì, chỉ là tôi đồng ý. “Em chẳng thiết tha chuyện tờ New York Times có đăng cáo phó cho em hay , em chỉ muốn chính viết điếu văn cho em thôi,” tôi với . “ bảo đặc biệt vì thế giới này ai biết đến , nhưng vậy là động chạm đến em đó. Vì em biết mà.”

      nghĩ sống được đến lúc viết cáo phó cho em,” thay vì xin lỗi.

      Tôi quá thất vọng với . “Em cũng hy vọng tình cảm của em là đủ đối với , nhưng bao giờ có thể như thế. Tình này bao giờ là đủ đối với . Nhưng đó là tất cả những gì có thể có. có em, có gia đình, và cả thế giới này. Đây là cuộc sống của . Em xin lỗi nếu nó chẳng ra gì. Nhưng phải là người đàn ông đầu tiên đặt chân lên sao Hỏa, cũng phải là ngôi sao bóng rổ NBA hay săn lùng bọn Đức Quốc xã. Ý em là hãy nhìn lại chính mình Gus.” đáp lời tôi. “Em có ý–” tôi vừa định cắt ngang.

      “Ừ, ý em là vậy mà!” Tôi định xin lỗi tiếp, “Đừng, xin lỗi. Em đúng. Chúng ta chơi tiếp .”

      Thế là chúng tôi chỉ chăm chú chơi điện tử.

    4. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 18


      Tôi thức dậy khi điện thoại di động của tôi réo rắt bài của The Hectic Glow. Bài hát thích của Gus. Điều đó có nghĩa là gọi – hoặc ai đó gọi từ điện thoại của . Tôi liếc nhìn đồng hồ, mới có 2:35 SÁNG. ra , tôi thầm nghĩ. Và mọi thứ trong tôi vỡ vụn.

      Khó khăn lắm tôi mới mở lời “Xin chào?”

      Tôi chờ đợi tiếng của ba mẹ hủy hoại mọi ước mơ của tôi.

      “Hazel Grace,” giọng Augustus cất lên yếu ớt.

      “Ôi, là sao? Cảm ơn Chúa. Chào . Em .”

      “Hazel Grace, ở trạm xăng. Có gì đó ổn, em phải giúp .”

      “Chuyện gì ạ? ở đâu?”

      “Đường cao tốc chỗ giao lộ Tám mươi sáu và Ditch. nghịch gì với ống thông dạ dày và giờ biết làm sao và–”

      “Em gọi chín ,” tôi .

      , họ đưa đến bệnh viện. Hazel, nghe nè. Đừng gọi chín hay ba mẹ , bao giờ tha thứ cho em đâu em đừng gọi mà chỉ cần em đến đây thôi xin em cứ đến và sửa giúp cái ống thông chết tiệt này thôi. chỉ, Chúa ơi, chuyện này ngu ngốc. muốn ba mẹ biết là bỏ . Làm ơn . có mang thuốc theo; chỉ là thể nạp nó vào. xin em.” khóc. Tôi chưa bao giờ nghe khóc nức nở như thế, ngoại trừ hôm Amsterdam ở trước nhà .

      “Được rồi,” tôi . “Em liền.”

      Tôi tắt máy thở BiPAP, nối ống trợ thở vào bình ô-xy rồi móc chiếc bình vào giá đỡ, sau đó xỏ chân vào đôi giày thể thao để với quần ngủ màu hồng bằng vải bông cùng chiếc áo thun của đội bóng rổ Butler vốn trước đây là của Gus. Tôi chộp lấy chìa khóa từ ngăn kéo bếp, nơi Mẹ thường cất nó và quên viết vài chữ phòng trường hợp Ba Mẹ thức dậy trong khi tôi vắng.


      Con xem Gus. Chuyện quan trọng. Con xin lỗi.

      Ba Mẹ, H


      đường đến trạm xăng, lái xe chừng vài dặm tôi tỉnh ngủ hẳn và tự hỏi tại sao Gus lại rời nhà lúc giữa đêm. Có lẽ bị ảo giác hoặc những tưởng tượng khổ sợ kiểm soát tâm trí .

      đường Ditch, tôi tăng tốc vượt đèn vàng. Tôi chạy quá tốc độ quy định phần vì muốn sớm đến chỗ , phần vì hy vọng cảnh sát bắt tôi lại và tôi có cớ để với người khác rằng bạn trai hấp hối của tôi bị mắc kẹt bên ngoài trạm xăng cùng với ống thông dạ dày bị trục trặc. Nhưng cảnh sát xuất để quyết định thay tôi.


      Chỉ có hai xe ô-tô đỗ trong bãi. Tôi đậu xe mình cạnh xe rồi đến mở cửa xe ra, đèn trong xe bật sáng. Và tôi thấy Augustus ngồi ở tay lái, giữa đống nhầy nhụa do nôn mửa, tay ép vào bụng nơi đặt ống thông dạ dày. “Chào em!” thều thào.

      “Ôi Chúa ơi, Augustus, cần phải đến bệnh viện.”

      “Xin em hãy xem qua nó .” Tôi bịt miệng để tránh mùi tanh nhưng vẫn cúi xuống kiểm tra phía rốn của , nơi họ phẫu thuật đặt ống thông. Da bụng của ấm và có màu đỏ tươi.

      Gus à, em nghĩ bị nhiễm trùng rồi. Xin lỗi là em thể làm gì được. Mà sao lại ở đây? Sao ở nhà?” lại nôn, lần này còn đủ sức để quay miệng ra khỏi người . “Ôi, ,” tôi thốt lên.

      muốn mua gói thuốc lá,” thào. “ bị mất cái gói cũ đó rồi, hoặc ba mẹ cất nó . cũng chẳng biết. Họ hứa mua cho gói mới, nhưng mà muốn… tự làm chuyện đó. Tự thân làm cái chuyện nhặt đó.”

      xong, nhìn thẳng về phía trước. Tôi lặng lẽ rút điện thoại di động ra và bấm gọi chín .

      “Em xin lỗi ,” tôi xoa dịu . Chín đây, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì? “Xin chào, tôi ở Đường cao tốc chỗ giao lộ Tám mươi sáu và Ditch. Tôi cần gọi xe cứu thương. Tình lớn của đời tôi gặp cố với ống thông dạ dày của ấy.”


      nhìn lên tôi. khủng khiếp. Tôi hầu như thể nhìn . Chàng Augustus Waters với nụ cười nửa miệng và những điếu thuốc lá khói biến mất, thay vào đó là hình hài tuyệt vọng ngồi bẽ bàng dưới chân tôi.

      “Thế là hết! thậm chí còn có thể ngậm thuốc lá được nữa.”

      Gus, em .”

      “Còn đâu cơ hội để làm Peter Van Houten của ai đó?” yếu ớt đánh vào tay lái, còi xe hú lên khi bật khóc. ngửa đầu ra sau, nhìn lên. “ căm ghét bản thân mình, căm ghét bản thân mình, ghét bị thế này ghét bị thế này ghê tởm bản thân mình ghét nó ghét nó ghét nó hãy để chết quách cho xong.”

      Theo lệ thường của dòng tiểu thuyết này, Augustus Waters giữ khiếu hài hước của mình cho đến sau rốt, lúc nào nguôi lòng can đảm và ý chí quật cường của thăng hoa như cánh chim đại bàng bát khuất hiên ngang cho đến khi chính thế giới này thể dung nạp được linh hồn hân hoan của nữa.

      Nhưng đây mới là , cậu chàng đáng thương muốn ai thương hại mình, la hét và khóc lóc, bị tổn thương bởi ống thông dạ dày nhiễm trùng vốn giúp chết, nhưng cũng thể sống.

      Tôi lau cằm cho và ôm lấy khuôn mặt trong tay, quỳ xuống gần hơn để có thể nhìn thấy đôi mắt của , vẫn còn tinh . “Em xin lỗi. Em ước gì mọi chuyện chỉ giống như bộ phim hôm trước, về bọn Ba Tư và chiến binh Sparta.”

      cũng vậy,” đáp.

      “Nhưng phải thế,” tôi .

      biết,” đáp.

      đời này có kẻ xấu.”

      “Ừ.”

      “Ngay cả tế bào ung thư cũng phải là kẻ xấu thực : Tế bào ung thư cũng chỉ muốn được sống.”

      “Ừ.”

      sao đâu,” tôi với . Tôi có thể nghe thấy tiếng còi cứu thương đằng xa.

      “Okay,” . dần mất ý thức.

      “Gus, phải hứa từ nay cố làm như vầy nữa. Em giúp mua thuốc lá, được chưa?” nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu. “ hứa với em .”

      hơi gật đầu và sau đó nhắm nghiền mắt lại, đầu ngoẹo về bên.

      Gus,” tôi kêu lên. “Đừng bỏ em.”

      “Hãy đọc gì đó cho nghe,” khi chiếc xe cứu thương chết tiệt lao vụt qua khỏi chúng tôi. Trong lúc chờ đợi họ quay lại và tìm ra hai đứa, tôi đọc bài thơ duy nhất nảy ra trong đầu lúc đó, “Chiếc xe cút kít đỏ” của William Carlos Williams.


      phụ thuộc rất nhiều

      vào

      chiếc xe cút kít

      đỏ


      lấp loáng nước

      mưa


      cạnh đàn gà

      trắng.


      Williams là bác sĩ nên đối với tôi đây giống như bài thơ của bác sĩ. Bài thơ hết, nhưng xe cứu thương vẫn chưa đến nên tôi viết tiếp bài thơ.


      Và phụ thuộc rất nhiều, tôi với Augustus, vào bầu trời xanh bị xé toạc bởi những nhánh cây cao. Phụ thuộc rất nhiều vào ống thông dạ dày trong suốt bị trào ngược từ ruột của chàng môi tái. Phụ thuộc rất nhiều vào kẻ quan sát vũ trụ này.

      Nửa tỉnh nửa mê, liếc nhìn tôi và lẩm bẩm, “Vậy mà em là em biết làm thơ.”

    5. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 19


      Vài ngày sau xuất viện về nhà, mọi tham vọng ấp ủ của cuối cùng bị cướp mất vĩnh viễn. Bác sĩ phải dùng nhiều thuốc hơn để giúp giảm đau. được chuyển lên lầu vĩnh viễn, vào giường bệnh gần cửa sổ phòng khách.

      Tiếp theo là chuỗi ngày mặc toàn đồ ngủ, râu ria rậm rạp, thều thào nhờ vả và miệng ngừng cảm ơn hết người này đến người kia vì tất cả những gì hộ làm giúp . buổi chiều, chỉ vu vơ về phía giỏ đựng quần áo để ở góc phòng và hỏi tôi: “Đó là gì vậy?”

      “Đó là giỏ đựng quần áo?”

      , bên cạnh nó kìa.”

      “Em chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì bên cạnh nó cả.”

      “Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của . Nó rất .”



      Ngày hôm sau, tôi tự vào nhà. Mọi người muốn tôi bấm chuông vì sợ đánh thức dậy. Các chị ở đó cùng những chồng làm ngân hàng và ba đứa trẻ, tất cả đều là con trai. Chúng chạy ùa đến tôi và hô vang là ai là ai là ai, rồi cứ chạy vòng quanh lối vào như thể phổi chúng là nguồn tài nguyên tái tạo tăng lượng dồi dào. Tôi gặp các chị của , nhưng chưa từng gặp mấy đứa con hay cha của chúng.

      là Hazel,” tôi đáp.

      “Cậu Gus có bạn , trong những đứa trẻ .

      biết cậu Gus có bạn ,” tôi theo.

      ấy có ‘núi đôi’,” đứa khác nhận xét.

      “Vậy sao?”

      “Tại sao có nó?” Đứa đầu tiên vừa hỏi vừa chỉ vào giá ô-xy của tôi.

      “Nó giúp thở,” tôi trả lời. “Cậu Gus thức chưa?”

      “Chưa, cậu còn ngủ.”

      “Cậu sắp chết,” đứa nữa .

      “Cậu sắp chết,” đứa khác khẳng định, giọng đột nhiên nghiêm trọng. khí chợt chìm vào im lặng và tôi tự hỏi mình cần phải ra sao. Nhưng rồi trong số bọn trẻ đá vào chân đứa khác và chúng lại bắt đầu rượt đuổi nhau, té chồng lên nhau rồi lại chạy vào trong bếp.

      Tôi vào chào ba mẹ Gus ở phòng khách và gặp hai ông rể của , Chris và Dave.

      Thú là tôi biết nhiều về hai người chị cùng cha khác mẹ của , nhưng cả hai đều ôm tôi. Chị Julie ngồi mép giường, chuyện với Gus ngủ bằng chất giọng đúng kiểu người ta hay với em bé sơ sinh đáng , “Ôi, Gussy Gussy, em Gussy Gussy bé bỏng của cả nhà.” Em Gussy của cả nhà? Liệu họ có được ?

      “Chuyện gì vậy, Augustus?” Tôi lên tiếng, cố gắng có hành vi phù hợp.

      “Em Gussy đẹp trai của cả nhà,” Chị Martha , nghiêng người về phía . Tôi bắt đầu thắc mắc liệu thực buồn ngủ hay đặt ngón tay lên máy bơm truyền thuốc để tránh Tấn Công của Hai Bà Chị Sốt Sắng này.


      hồi sau tỉnh dậy và điều đầu tiên là, “Hazel,” khiến tôi lấy làm hạnh phúc, như thể giờ đây tôi cũng là thành viên trong gia đình . “Chúng ta ra ngoài,” khẽ khàng. “Được vậy em?”

      Chúng tôi cùng . Mẹ đẩy xe lăn, các chị, rể, ba , mấy đứa cháu trai và tôi lần lượt theo sau. Đó là ngày hè nhiều mây, có gió và nóng bức. mặc áo thun màu xanh hải quân dài tay và quần dài thể thao bằng vải nỉ. hiểu vì sao mà lúc nào cũng thấy lạnh trong người. muốn uống nước nên ba quay vào nhà lấy cho ít nước.

      Chị Martha cố gắng bắt chuyện với Gus, chị quỳ xuống cạnh , “Mắt em lúc nào cũng đẹp như vậy.” khẽ gật đầu.

      trong hai ông rể đặt tay lên vai Gus và hỏi, “Sao, có thấy khí trong lành ?” Gus nhún vai.

      “Con có cần uống thuốc ?” Mẹ hỏi, cũng quỳ xuống tạo thành vòng tròn vây quanh . Tôi lùi lại bước, ngắm nhìn lũ trẻ chạy băng qua thảm hoa để đến bãi cỏ trong khuôn viên sau nhà. Ngay sau đó chúng bắt đầu chơi trò đẩy nhau té xuống đất.

      “Mấy con!” Chị Julie lơ đãng mắng.

      “Chị chỉ hy vọng rằng,” chị Julie , quay lại với Gus, “lớn lên chúng trở thành những chàng trai thông minh, chín chắn như em vậy.”

      Tôi nén lòng để rành rọt từng tiếng. “ ấy thông minh đến mức đó đâu,” tôi với chị Julie.

      ấy đúng đó chị. Hầu hết những người đẹp mã lại ngu ngốc, nên như em là vượt quá mong đợi.”

      “Phải, chủ yếu là nóng bỏng của thôi,” tôi .

      “Nóng bỏng mắt luôn đó!” trêu.

      “Thế nên bạn Isaac mới bị mù,” tôi .

      “Đó là tấn bi kịch khủng khiếp. Nhưng có thể là gì với vẻ đẹp chết người này đây?”

      thể làm gì hết.”

      “Bởi vậy nên đây là gánh nặng của , khuôn mặt đẹp trai này.”

      “Chưa kể đến thể hình của em đó,” rể Dave cũng hùa vào.

      đấy, đừng để em đến thân hình nóng bỏng này. Cá là muốn nhìn thấy em cởi đồ ra đâu, Dave. Nhìn em khỏa thân là em Hazel Grace đây hết thở được luôn,” , hất đầu về phía chiếc bình ô-xy.

      “Được rồi, đủ rồi mấy con,” ba . Và đột nhiên ông vòng tay ôm tôi và hôn lên tóc tôi, thầm, “Bác tạ ơn Chúa mỗi ngày cho cháu, con à.”

      Dù sao, đó là ngày tốt lành cuối cùng tôi ở bên Gus cho đến khi Ngày Tốt Lành Cuối Cùng thực đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :