1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao - John Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      [​IMG]

      Tác giả: John Green

      Tên gốc: The fault in our stars

      Người dịch: Lê Hoàng Lan

      Kích thước: 13 x 20 cm

      Số trang: 364

      Ngày xuất bản: 01/04/2014

      Giá bìa: 105.000 ₫

      Đơn vị phát hành: NXB Trẻ

      Đơn vị xuất bản: NXB Trẻ

      Typer: horcrux

      ***
      JOHN GREEN

      [​IMG]
      John Green là tác giả của sách bán chạy nhất theo nhận định của New York Times, từng đoạt nhiều giải thưởng, bao gồm huy chương Printz Medal, giải thưởng Printz Honor và giải Edgar Award. hai lần lọt vào chung kết giải thưởng sách của LA Times. Cùng với em trai mình - Hank - John là đồng tác giả của trang nhật ký điện tử Vlogbrothers (youtube.com/vlogbrothers), trong những trang video trực tuyến phổ biến nhất thế giới. Bạn có thể tham gia vào hàng ngũ 1,1 triệu người theo dõi John Twitter (@realjohngreen), hoặc ghé thăm trang web của tại johngreenbooks.com.

      John sống với vợ và con trai tại Indianapolis, bang Indiana.

      ***
      SÂU SẮC, TÁO BẠO, NGANG TÀNG, VÀ CHÂN THỰC

      “Dữ dội… Dịu êm, nhiều tiếng cười và cũng lắm nước mắt” – Jodi Picoult

      ngòi bút tài hoa…có sức công phá mãnh liệt…can đảm đối mặt với những cảm xúc chân thành, giản đơn và mạnh mẽ.” – TIME

      “Hóm hỉnh…Chua cay…Sáng chói.” – Entertainment Weekly

      tấn hài kịch bi thương, hoàn hảo” – USA Today

      câu chuyện tình đau thương và giàu nghị lực dành cho Thế Hệ Net.” – Family Circle

      “Green viết sách cho độc giả trẻ, nhưng giọng văn của bình dị đến mức thoát khỏi mọi hệ thống phân loại độc giả. viết vì tuổi trẻ, hơn là dành cho giới trẻ, và ta có thể cảm nhận được khác biệt đó… bạn thấy khoảng thời gian bé mà bạn dành cho cuốn sách này là xứng đáng.” – NPR.org

      “[Green] miêu tả tình đích thực – hai bạn trẻ biết chấp nhận và giúp đỡ nhau cùng vượt qua những thử thách mặc cảm nhất về thể chất và tinh thần – và điều đó lãng mạn hơn nhiều khi so với cảnh hoàng hôn biển.” – Điểm Sách, New York Times

      “Trong mọi khía cạnh, cuốn tiểu thuyết này là thành công.” – Bình chọn sách được nhiều sao, Booklist

      “Là cuốn tiểu thuyết về cuộc sống và cái chết cùng những người bị mắc kẹt trong đó, Khi lỗi thuộc về những vì sao là tác phẩm xuất sắc nhất của John Green. Bạn khóc, bạn cười, nhưng rồi bạn lần giở lại những trang sách.” – Markus Zusak, tác giả của sách bán chạy nhất cho tác phẩm The Book Thief, đoạt giải Printz Honor

      Khi lỗi thuộc về những vì sao xoáy vào những chủ đề muôn thuở - Liệu ta được thương? Liệu ta được nhớ đến? Liệu ta để lại dấu ấn cõi đời này? – Bằng cách khai thác triệt để tâm lý của hai nhân vật chính vốn cũng loay hoay tìm câu trả lời.” – Jodi Picoult, tác giả của sách bán chạy nhất cho tác phẩm My Sister’s Keeper Sing You Home


      **********************

      Last edited by a moderator: 25/12/14
      Avehil thích bài này.

    2. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      TẶNG EM ESTHER EARL

      Khi thủy triều dâng, Chú Tulip Hà Lan nhìn chăm chăm ra biển:

      “Kết hợp cũng đây – hàn gắn cũng đây – hủy hoại cũng đây – che đậy cũng đây – mà phát cũng đây. Nhìn mà xem, lên đó rồi xuống đó, cuốn theo mọi thứ.”

      “Cái gì hả chú?” tôi thắc mắc.

      “Nước đó,” chú Hà Lan trả lời. “Chà, còn thời gian nữa.”

      - PETER VAN HOUTEN, Nỗi đau tột cùng


      Chương 1


      Vào cuối mùa đông năm tôi mười bảy tuổi, Mẹ quả quyết rằng tôi sống đáng chán, có lẽ vì tôi hiếm khi ra khỏi nhà, cứ nằm bẹp gí giường, nhai nhai lại cuốn sách, ăn uống thất thường, và dành khá nhiều thời gian rảnh rỗi của mình để nghĩ về cái chết.

      Bất cứ khi nào bạn đọc cuốn sổ tay, trang web hoặc bất cứ điều gì về ung thư, người ta luôn liệt kê trầm cảm là trong những tác dụng phụ của căn bệnh này. Nhưng thực tế, trầm cảm phải là tác dụng phụ của ung thư. Trầm cảm là tác dụng phụ của việc chờ chết. (Ung thư cũng là tác dụng phụ của cái chờ chết này. Hầu như tất cả mọi thứ đều vậy, đó!) Nhưng Mẹ tin rằng tôi cần được điều trị nên bà đưa tôi đến gặp ông Jim, ông bác sĩ quen của tôi. Bác sĩ Jim cũng đồng tình là tôi quả thực bơi trong bể trầm cảm làm tê liệt mọi hoạt động và khiến tôi thờ ơ với mọi xung quanh. Vì thế cần phải điều chỉnh liệu trình chữa bệnh của tôi. Lời khuyên đưa ra là hằng tuần tôi nên đến tham gia Hội Tương Trợ.

      Hội Tương Trợ là sân khấu gồm nhiều diễn viên trẻ mắc đủ loại bệnh ung bướu khác nhau thi nhau luân diễn cùng vai. Tại sao lại luân diễn vai đó? Tôi rồi, là tác dụng phụ của chờ chết ấy mà!

      Dĩ nhiên Hội Tương Trợ này chán òm như chui vô hòm. Chúng tôi gặp nhau vào thứ Tư hàng tuần dưới tầng hầm của nhà thờ Tân giáo được xây bằng đá và có hình dạng của cây thập tự. Cả nhóm ngồi tụ thành vòng tròn ở giữa cây thập tự này, nơi hai đoạn thập tự giá giao nhau, ngay chỗ trái tim của Chúa Giêsu.

      Tôi nhận thấy điều này bởi vì Pattrick, Hội Trưởng Hội Tương Trợ và là người duy nhất mười tám tuổi trong bọn, cứ huyên thuyên về chuyện trái tim của Chúa Giêsu vào mỗi buổi họp, về tất tần tật những chuyện làm thế nào mà chúng tôi, những bệnh nhân ung thư trẻ tuổi còn sống, ngồi ngay giữa trái tim rất thiêng liêng của Ngài và bất cứ chuyện nhăng nhít nào khác.

      Sau đây là những gì diễn ra chỗ trái tim của Chúa: Khoảng sáu hoặc bảy hoặc mười người trong chúng tôi /đẩy xe lăn đến, lướt mắt qua hàng bánh quy và nước chanh nghèo nàn, ngồi xếp thành Vòng tròn Tin tưởng, và lắng nghe Patrick kể lại câu chuyện lần thứ ngàn về cuộc đời khốn khổ và nhạt nhẽo của – rằng bị ung thư tinh hoàn và mọi người cứ đinh ninh rằng chết, nhưng chết. Giờ ở đây, dưới tầng hầm nhà thờ tại thành phố xinh đẹp hạng thứ 137 của Mỹ. Và người đàn ông trưởng thành, ly dị vợ, nghiện chơi điện tử và hầu như có bạn bè. Nghề tay trái giúp cải thiện cuộc sống đạm bạc hằng ngày là khai thác triệt để bi kịch chống chọi với căn bệnh ung thư trong quá khứ và tìm cách học dần lên thạc sĩ, vốn chẳng giúp mấy cho tương lai nghiệp của . Và cũng chờ đợi, như cả bọn mòn mỏi đợi thanh gươm Damocles đến giải thoát cho mình, kết thúc mà may mắn thoát khỏi từ nhiều năm trước, khi căn bệnh ung thư quái ác tước mất của cả hai hòn bi. Nhưng cũng còn may là chừa cho mạng sống, như những người nhân ái vẫn thường chép miệng an ủi.

      VÀ BIẾT ĐÂU CÁC BẠN CŨNG MAY MẮN NHƯ THẾ!

      Sau đó, chúng tôi lần lượt giới thiệu bản thân: Tên, tuổi, chẩn đoán của bác sĩ, và tình hình sức khỏe ngày hôm nay. Đến phiên mình, tôi như thuộc lòng: “Mình là Hazel. Mười sáu tuổi. Mới đầu chỉ là ung thư tuyến giáp nhưng nào ngờ có hẳn tập đoàn hoành tráng di căn từ lâu vào trong phổi của mình. Và mình vẫn ổn.”

      Mỗi khi chúng tôi giới thiệu hết lượt, Patrick luôn hỏi xem có ai muốn chia sẻ thêm . Và sau đó lại bắt đầu vòng tròn tương trợ: cả bọn thi nhau kể lể nào là tranh đấu, chiến đấu và chiến thắng, nào là khối u bị thu hẹp và phải chụp cắt lớp kiểm tra. Để công bằng, Patrick cũng cho phép chúng tôi về việc chờ chết. Nhưng hầu hết chúng tôi sớm gặp tử thần. Đa số sống đến khi trưởng thành, như Patrick vậy.

      (Điều này đồng nghĩa với việc gây ra nhiều cuộc đua tranh trong nhóm, khi mỗi bạn chỉ muốn đánh bại căn bệnh ung thư mà còn mong hạ gục mấy bạn còn lại. Cũng giống như, tôi thấy điều này khó giải thích cho suôn sẻ, chẳng hạn như khi họ rằng bạn chỉ có 20 phần trăm cơ hội để sống thêm năm năm nữa ngay lập tức bạn nhẩm tính và ra kết quả phần năm... Rồi bạn nhìn quanh và thầm nghĩ giống như cách người khỏe mạnh hay nghĩ, là mình phải sống lâu hơn bốn bạn khác trong nhóm.)

      Điểm duy nhất gỡ gạc cho Hội Tương Trợ là chàng tên Isaac, với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt dài, mái tóc thẳng màu vàng che khuất bên mắt.

      Và đôi mắt của này mới là vấn đề. mắc chứng ung thư mắt, căn bệnh gần như thể xảy ra đời này. Các bác sĩ lấy con mắt khi hãy còn là đứa trẻ. Và bây giờ đeo cặp kính dày cộp, làm đôi mắt của (cả lẫn giả) đều trông siêu to. Giống như nguyên cái đầu chỉ có con mắt giả và con mắt luôn nhìn chăm chăm vào bạn. Từ những gì tôi có thể nhớ được trong mấy dịp hiếm hoi khi Isaac chia sẻ với nhóm, lần bệnh tái phát khiến cho con mắt còn lại của cũng trong tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’.

      Isaac và tôi giao tiếp gần như chỉ thông qua tiếng thở dài. Mỗi khi ai đó thảo luận về chế độ ăn kiêng chống ung thư, hít bột vây cá mập hoặc bất cứ liệu pháp gì, đều nhìn về phía tôi và thở dài khẽ. Tôi lắc đầu rất khẽ và cũng thở dài đáp lại.

      Vậy là ý tưởng tham gia Hội Tương Trợ xem như hỏng bét. Và sau vài tuần, tôi thấy đến lúc phải la hét, đấm đá phản đối vụ này. ra, vào đúng ngày thứ Tư tôi quen với Augustus Waters, tôi đấu tranh kịch liệt với hy vọng được giải phóng khỏi Hội Tương Trợ, khi ngồi ghế sa-lông xem tập ba của cuộc tranh tài dài mười hai tiếng trong chương trình Siêu mẫu Mỹ mùa giải trước, mà phải thú rằng tuy xem rồi nhưng tôi vẫn rất thích xem lại.

      Tôi: “Mẹ ơi, con muốn tham gia Hội Tương Trợ nữa đâu.”

      Mẹ: “ trong các triệu chứng của trầm cảm là hứng thú tham gia vào các hoạt động.”

      Tôi: “Mẹ cứ cho con xem Siêu mẫu Mỹ . Đó cũng là hoạt động vậy.”

      Mẹ: “Xem ti-vi là hoạt động thụ động.”

      Tôi: “Ui, con xin Mẹ!”

      Mẹ: “Hazel, con lớn thành thiếu nữ rồi chứ còn là trẻ con nữa. Con cần phải kết bạn, ra khỏi nhà,và sống cuộc sống của riêng con.”

      Tôi: “Nếu Mẹ muốn con là thiếu nữ đừng đưa con đến Hội Tương Trợ nữa. Mẹ hãy mua cho con CMND giả để con có thể lượn lờ ở mấy câu lạc bộ, uống vodka, và phê cần sa.”

      Mẹ: “Mới tập tành hút phê được đâu.”

      Tôi: “Thấy chưa, ít ra con biết được điều đó nếu Mẹ chịu mua cho con CMND giả.”

      Mẹ: “Con phải tham gia Hội Tương Trợ.”

      Tôi: “Khôngggggg.”

      Mẹ: “Hazel này, con xứng đáng được tận hưởng cuộc sống.”

      Câu này khiến tôi im bặt, mặc dù tôi cũng hiểu việc tham gia Hội Tương Trợ liên quan gì đến khái niệm cuộc sống. Nhưng tôi vẫn đồng ý , sau khi đàm phán thành công quyền ghi lại tập rưỡi chương trình Siêu mẫu Mỹ mà tôi bị lỡ xem được.

      Thế là tôi đến gặp Hội Tương Trợ để làm vui lòng Ba Mẹ. Cũng cùng lý do như lần tôi để mặc mấy chị y tá chỉ mới học điều dưỡng lõm bõm chừng mười tám tháng đầu độc mình với các loại hóa chất có đủ tên gọi phức tạp. Vì đời này có chuyện còn đau nhức nhối hơn việc bạn bị căn bệnh ung thư hoành hành ở tuổi mười sáu, đó là có đứa con bị mắc bệnh ung thư.


      Mẹ rẽ vào con đường vòng phía sau nhà thờ lúc 4:56. Lúc ấy tôi vờ nghịch chiếc bình ô-xy của mình để giết thời gian.

      “Con có muốn Mẹ đeo nó vào giúp ?”

      , con làm được mà!” Tôi nhanh nhảu đáp. Bình xy-lanh màu lục này chỉ nặng khoảng ký mấy và có thêm giá thép có chân bánh xe được cài vào lưng tôi khi di chuyển. Chiếc bình cung cấp hai lít ô-xy cho tôi mỗi phút bằng ống thông trong suốt, nối từ bình đến dưới cổ tôi chia thành hai tuyến chạy dọc sau hai vành tai rồi cuối cùng chập lại trong mũi tôi. Thiết bị quái đản này rất tiện dụng vì hai lá phổi của tôi chẳng còn làm nên trò trống gì nữa.

      Mẹ khi tôi bước ra khỏi xe: “Mẹ con.”

      “Con cũng Mẹ. Sáu giờ mẹ nhớ đón con nha!”

      “Con nhớ kết bạn nhé!” Mẹ qua khung cửa kính mở vào lúc tôi quay lưng bước .

      Tôi muốn thang máy vì đại loại ta chỉ thang máy vào Những Ngày Cuối Cùng tham dự Hội Tương Trợ, thế nên tôi leo thang bộ. Tôi chộp lấy chiếc bánh quy và đổ ít nước chanh vào chiếc tách Dixie rồi nhìn quanh.

      chàng nhìn tôi chằm chặp.

      Tôi khá chắc chắn là mình chưa bao giờ thấy tên này trước đây. Con trai gì mà tứ chi lẻo khoẻo, khiến chiếc ghế nhựa dành cho cấp tiểu học ngồi trông càng hơn. Tóc màu gụ đỏ, ngắn và thẳng. trạc tuổi tôi, có thể lớn hơn tôi hai tuổi. ngồi tì vào ghế, tư thế khá tù túng, với tay đút hờ trong túi quần jean sậm màu.

      Tôi quay mặt , đột nhiên ý thức về vẻ ngoài tuềnh toàng của mình. Tôi mặc chiếc quần jean cũ rích, hồi xưa cũng ôm khít nhưng giờ bị giãn ở những vị trí kỳ quặc, cùng chiếc áo thun màu vàng quảng cáo cho ban nhạc mà thậm chí tôi còn hâm mộ nữa. Rồi đến tóc tai: Tôi để tóc ngắn cũn cỡn kiểu con trai, và thậm chí cũng chả buồn, ừm, đại loại như chải tóc cho tươm tất. Hơn nữa hai má tôi, do tác dụng phụ của quá trình điều trị, cứ núng nính béo phệ đến buồn cười. Tôi nhìn giống như người bình thường cân đối với cái đầu tròn vo như quả bóng. Đó là chưa kể đến tình trạng hai cổ chân cũng bị sưng vù. Tuy nhiên tôi khẽ liếc trộm , và mắt vẫn dán chặt vào tôi.

      Tôi chợt hiểu tại sao người ta gọi đó là giao tiếp qua ánh mắt.

      Tôi bước vào vòng tròn và ngồi xuống bên cạnh Isaac, cách hai ghế. Tôi liếc nhìn lần nữa. vẫn nhìn tôi.

      Thôi được, tôi phải thú nhận rằng: rất bảnh. Nếu chàng chẳng có gì là bảnh cứ nhìn chằm chằm vào bạn ngừng trường hợp tốt nhất được xem như ánh nhìn vụng về, còn trường hợp tệ nhất là hình thức tấn công. Nhưng nếu là chàng bảnh bao ... bạn biết đấy!

      Tôi lấy điện thoại ra và bấm bàn phím để xem giờ - 4:59. Vòng tròn dần lấp đầy với những bạn từ mười hai đến mười tám tuổi kém may mắn như tôi và sau đó Patrick bắt đầu với nghi thức cầu nguyện: Đức Chúa Trời, xin Ngài hãy ban cho con thanh thản để chấp nhận những điều con thể thay đổi, lòng can đảm để đổi thay những điều con có thể thay đổi, và khôn ngoan để nhận biết khác biệt. vẫn nhìn tôi chằm chặp. Tôi thấy hơi thẹn thùng.

      Cuối cùng, tôi quyết định rằng chiến lược đúng đắn nhất là hãy nhìn lại. phải chỉ con trai mới được quyền Nhìn Chòng Chọc như thế. Vì vây, tôi nhìn lượt trong khi Patrick huyên thuyên lần thứ ngàn về câu chuyện bị cắt tinh hoàn của , vân vân. Và thế là cuộc thi nhìn chớp mắt bắt đầu. Sau lúc, mỉm cười và cuối cùng đôi mắt xanh biếc ấy cũng chịu nhìn chỗ khác. Khi quay lại, tôi khẽ nhướng mày như ”.

      nhún vai. Patrick tiếp tục kể lể và cuối cùng cũng đến đoạn cả nhóm tự giới thiệu. “Isaac, có lẽ hôm nay cậu muốn phát biểu đầu tiên. biết cậu trải qua giai đoạn đầy thử thách.”

      “Vâng.” Isaac đáp. “Tôi tên Isaac, mười bảy tuổi. Rất có thể tôi phải phẫu thuật trong vài tuần nữa và sau đó mù hẳn. Tôi phàn nàn hay gì gì bởi vì tôi biết rất nhiều người trong chúng ta còn bị bệnh nặng hơn. Ừ, nhưng đúng là bị mù xui xẻo . Cũng may là tôi có bạn bên cạnh ủng hộ về mặt tinh thần. Và những người bạn như Augustus.” gật đầu nhìn về phía , kẻ bây giờ có tên. “Vậy nên,” Isaac trầm giọng, mặt cuối gầm nhìn xuống hai bàn tay để áp vào nhau tạo hình chóp lều, “chúng ta thể làm gì hơn nữa.”

      “Chúng tôi ở đây ủng hộ cậu, Isaac.” Patrick . “Nào các bạn, hãy để Isaac nghe thấy điều đó.” Thế là tất cả chúng tôi đồng thanh: “Chúng tôi ở đây ủng hộ cậu, Isaac.”

      Tiếp theo là Michael. Em mới mười hai tuổi và mắc bệnh bạch cầu. Em luôn bảo em bị bệnh bạch cầu. Em vẫn ổn. (Là em thế. Em phải thang máy.)

      Lida mười sáu tuổi và khá dễ thương, đủ để lọt vào mắt xanh của chàng bảnh trai kia. Bạn ấy bị ca , vì căn bệnh ung thư ruột thừa thuyên giảm từ lâu (mà đến giờ tôi mới biết đời này có bệnh ung thư ruột thừa). Suốt mấy buổi tôi tham gia Hội Tương Trợ, buổi nào bạn ấy cũng bảo mình khỏe lên, tôi có cảm tưởng như bạn ấy khoe khoang vậy, cảm giác nhột nhạt cứ như bị hai đầu ô-xy cù vào lỗ mũi.

      Thêm năm người khác phát biểu rồi đến tên đó. khẽ mỉm cười khi đến lượt mình. Giọng trầm, hơi khàn và quyến rũ chết người. “Tên tôi là Augustus Waters.” lên tiếng. “Tôi mười bảy tuổi. Cách đây năm rưỡi tôi bị u xương ác tính, cũng xoàng thôi, hôm nay tôi đến đây theo cầu của Isaac.”

      “Và giờ cậu thấy thế nào?” Patrick hỏi.

      “Ồ, khỏe như vâm.” Augustus Waters cười nhếch miệng. “Tôi ngồi chiếc tàu lượn siêu tốc mà chỉ thẳng hướng lên, ông à.”

      Khi đến lượt mình, tôi ngắn gọn: “Tên tôi là Hazel. Tôi mười sáu tuổi. Bị ung thư tuyến giáp di căn vô phổi. Tôi ổn.”

      giờ trôi qua nhanh chóng: Những cuộc đấu tranh chống chọi với cơn bạo bệnh được kể lại; niềm vui chiến thắng giữa những cuộc chiến cầm chắc thất bại; tiếp tục bấu víu vào niềm hy vọng mong manh; gia đình hết ăn mừng lại nghe thông báo ‘vô phương cứu chữa’; bạn bè cùng lứa chẳng bao giờ hiểu thấu nỗi đau; những giọt nước mắt rơi và những lời an ủi được ra. Cả Augustus Waters và tôi đều gì đến khi Patrick động viên: “Augustus, có lẽ cậu muốn chia sẻ với nhóm về nỗi sợ hãi của cậu.”

      “Nỗi sợ hãi của tôi?”

      “Ừ.”

      “Tôi sợ bị chìm vào quên lãng.” đáp đắn đo. “Tôi sợ điều đó giống như người mù sợ bóng tối vậy.”

      “Còn quá sớm để kết luận.” Isaac mỉm cười .

      “Bộ vậy động chạm đến mày à?” Augustus hỏi. “Đấy, đôi khi tao cũng mù tịt về cảm giác của người khác.”

      Isaac bật cười thành tiếng nhưng Patrick đưa ngón tay ra dấu trật tự và bảo: “Này Augustus, đề nghị cậu quay lại chủ đề chính là cậu và cuộc chiến của cậu nhé. Cậu là cậu sợ bị chìm vào quên lãng ư?”

      “Vâng.” Augustus đáp.

      Patrick tỏ ra bối rối: “Có, ừm, có bạn nào muốn chia sẻ thêm về nỗi sợ này ?”

      Tôi học đàng hoàng ở trường suốt ba năm nay. Ba Mẹ tôi là hai người bạn thân nhất luôn ở bên tôi. Người bạn tốt thứ ba của tôi là tác giả thậm chí còn biết đến tồn tại của tôi. Tôi là người khá nhút nhát, phải tuýp người hay giơ tay phát biểu ý kiến.

      Tuy nhiên, lần này tôi quyết định lên tiếng. Tôi ngập ngừng giơ tay và Patrick vui mừng ra mặt, ngay lập tức gọi: “Hazel!” Chắc ấy nghĩ rằng tôi cởi mở hơn. Trở Thành Thành Viên Thực Thụ Của Hội.

      Tôi đưa mắt về phía Augustus Waters, cũng nhìn tôi. Đôi mắt xanh biếc như thể soi thấu tâm hồn . Tôi cất tiếng: “ đến thời điểm mà tất cả chúng ta đều chết hết. Tất cả chúng ta. đến thời điểm mà có người nào còn sống và nhớ xem ai từng diện cõi đời này hay nhớ xem loài người chúng ta làm được những gì. còn ai sống để mà nhớ đến Aristotle hay Cleopatra, huống chi là nhớ đến bạn. Những gì chúng ta làm, gây dựng nên, viết, suy nghĩ hay phát đều bị lãng quên và tất cả mọi thứ,” tôi huơ tay vòng, “đều trở thành con số tròn trĩnh. Có thể thời điểm đó đến sớm hoặc cũng có thể là hàng triệu năm nữa, nhưng cho dù chúng ta có may mắn sống sót qua ngày mặt trời giãy chết, chúng ta cũng sống mãi được. từng có thời kỳ con người thậm chí có ý thức hệ như ngày nay. Và nếu cái việc thể tránh khỏi như bị lãng quên khiến bạn lo lắng tôi khuyên bạn chân thành là hãy quên nó . Chúa biết rồi như vậy mà!”

      Tôi học được điều này từ người bạn tốt thứ ba , Peter Van Houten, tác giả dật của cuốn Nỗi đau tột cùng, cuốn sách tôi sùng bái như thể quyển Kinh Thánh. Peter Van Houten là người duy nhất tôi tình cờ biết rằng dường như (a) hiểu chết dần chết mòn là như thế nào, và (b) vẫn chưa chết.

      Sau khi tôi dứt lời, bầu khí trở nên im ắng cho đến chừng tôi ghi nhận được nụ cười nở rộng khuôn mặt của Augustus – phải cái cười nhếch mép của chàng trai cố tỏ ra quyến rũ khi nhìn chằm chặp vào tôi lúc nãy, mà là nụ cười thực của , quá lớn so với khuôn mặt xương xương. “Chúa ơi,” Augustus khẽ thốt lên. “Em này là thánh sống à?!”

      ai trong chúng tôi thêm gì trong suốt khoảng thời gian còn lại của buổi họp mặt. Cuối cùng, tất cả đều chắp tay khấn nguyện theo lời Patrick: “Lạy Chúa Giêsu, chúng con, những đứa con may mắn thoát chết khỏi căn bệnh ung thư, hôm nay tụ họp ở đây trong trái tim của Ngài, theo đúng nghĩa đen là ngay trong trái tim của Ngài. Ngài và chỉ có Ngài mới biết chúng con như chính chúng con biết về bản thân mình. Xin Ngài hãy dẫn đường cho chúng con và soi rọi Ánh sáng cho chúng con vượt qua giai đoạn thử thách này. Chúng con thành tâm cầu nguyện cho đôi mắt của Isaac, cho máu của Michael và Jamie, cho xương của Augustus, cho phổi của Hazel, cho cổ họng của James. Chúng con cầu xin Ngài hãy chữa lành cho chúng con và cho chúng con cảm nhận được tình chứa chan và bình an của Ngài, vốn nằm ngoài hiểu biết của nhân loại. Và chúng con xin ghi nhớ trong tim những người bạn mà chúng con hết lòng mến, những người bạn trở về bên Ngài, đó là Maria, Kade, Joseph, Haley, Abigail, Angelina, Taylor, Gabriel,...”

      Danh sách còn dài dằng dặc như thể thế giới này toàn người chết. Và trong khi giọng Patrick đều đều xướng tên từng người từ danh sách viết sẵn giấy vì nó quá dài thể nhớ hết, tôi nhắm mắt lại và cố tập trung cầu nguyện. Nhưng rốt cuộc tôi chỉ hình dung được mỗi cái ngày tên mình lọt vào danh sách, nằm tít tắp ở dòng cuối, khi mà tất cả mọi người chẳng buồn nghe nữa.

      Sau khi Patrick đọc hết danh sách, chúng tôi cùng hô to khẩu hiệu ngớ ngẩn – HÃY SỐNG TỐT CHO NGÀY HÔM NAY – và thế là buổi họp mặt kết thúc. Augustus Waters rời khỏi ghế và bước về phía tôi. Dáng của cũng xiêu vẹo giống như nụ cười nửa miệng của . đứng phủ bóng lên người tôi, nhưng giữ khoảng cách vừa phải nên tôi phải nghển cổ để nhìn vào mắt . hỏi: “Em tên gì?”

      “Hazel.”

      , tên đầy đủ cơ.”

      “Ừm, Hazel Grace Lancaster.” định gì đó nhưng Isaac bước tới. “Em chờ chút,” Augustus vừa vừa giơ ngón trỏ ra hiệu đợi, rồi quay sang Isaac. “ chẳng hay ho gì khi mày thú nhận điều đó.”

      “Tao là tình hình rất u ám mà.”

      “Sao mày cứ phải bận tâm chuyện đó nhỉ?”

      “Tao biết. Có lẽ tao cần được giải tỏa bớt?”

      Augustus ghé tai Isaac như muốn tôi nghe thấy điều hỏi: “Em này là ma cũ?” Tôi thể nghe thấy câu trả lời của Isaac, ngoại trừ phản ứng của Augustus: “Trúng phóc!” siết chặt hai vai Isaac và lùi lại nửa bước động viên: “Hãy kể cho em Hazel nghe về bệnh tình của mày .”

      Isaac chống tay vào chiếc bàn bày bánh và hướng con mắt khổng lồ về phía tôi. “Được thôi, số là sáng nay khám bệnh và với bác sĩ phẫu thuật rằng thà bị điếc còn hơn bị mù. Ông ấy bảo rằng ‘Mọi chuyện theo hướng đó,’ đáp đại loại là ‘Vâng, cháu biết mọi chuyện theo hướng đó, cháu chỉ muốn thà cháu bị điếc còn hơn bị mù nếu cháu được lựa chọn, mà ràng là cháu còn lựa chọn nào khác,’ ông ấy rằng, ‘Ừ, tin mừng là cháu bị điếc,’ thế là bùng nổ, ‘Cảm ơn bác sĩ giải thích cho cháu hiểu rằng bệnh ung thư mắt của cháu làm cháu bị điếc. may mắn cho cháu khi được người đại uyên bác như bác sĩ đây mổ cho.’”


      “Nghe có vẻ như ông bác sĩ thắng thế.” Tôi . “Em phải cố gắng bị ung thư mắt để làm quen với ông bác sĩ đó mới được.”

      “Chúc em may mắn với cái trò làm quen ấy nhé! Thôi, đây, Monica chờ. phải tranh thủ ngắm nàng nhiều khi còn có thể.”

      “Ngày mai chơi game Chống phiến loạn chứ?” Augustus hỏi với theo.

      “Chắc chắn rồi.” Isaac vừa chạy lên cầu thang vừa ngoái đầu đáp.

      Augustus Waters quay sang tôi và bảo: “Theo đúng nghĩa đen.”

      “Đúng nghĩa đen gì?” Tôi hỏi.

      tụi mình ở trong trái tim của Chúa Giêsu, theo đúng nghĩa đen,” . “ cứ tưởng mọi người họp dưới tầng hầm nhà thờ thôi, ai dè đúng là tụi mình ở trong trái tim Chúa.”

      “Ai đó nên mách lại với Chúa,” tôi lém lỉnh. “Tôi muốn nguy hiểm khi dung chứa đám trẻ mắc bệnh ung thư ngay trong trái tim mình.”

      “Đích thân với Ngài,” Augustus đáp, “nhưng tiếc là mắc kẹt bên trong trái tim của Ngài, nên Ngài thể nghe thấu lời .” Tôi bật cười. lắc đầu, nhìn tôi trân trối.

      “Sao vậy?” Tôi hỏi.

      có gì!” đáp.

      “Sao cứ nhìn tôi như thế?”

      Augustus thoáng cười. “Bởi vì em đẹp. thích nhìn người đẹp và cách đây giây quyết định chối từ thú vui trần tục đó.” bầu khí im lặng bao trùm và Augustus phá tan khoảnh khắc khó xử ấy: “Ý là, nhất là khi em chỉ ra rằng, tất cả những điều này kết thúc trong quên lãng.”

      Tôi phần mắc nghẹn, phần thở dài và phần hắt ra tiếng ho yếu ớt, : “Tôi đẹ—”

      “Em giống y đúc ngôi sao Natalie Portman. Natalie Portman trong phim V for Vendetta.”

      “Chưa bao giờ xem phim đó,” tôi .

      ?” hỏi lại. “ tuyệt đẹp với mái tóc thiên thần thích chính quyền độc tài và thể ngăn mình chàng trai mà biết là rắc rối to. Mô tả về em đấy, theo như quan sát nãy giờ.”

      Từng lời đầy vẻ tán tỉnh. Thành cũng khiến tôi bị kích thích. Tôi thậm chí biết rằng, thực tế, con trai có thể kích thích được tôi.

      trẻ ngang qua chúng tôi. “Khỏe ha, Alisa?” hỏi. nàng mỉm cười và thào, “Chào Augustus.” “Bệnh nhân của Memorial,” giải thích với tôi. Memorial là bệnh viện lớn chuyên về nghiên cứu lâm sàng. “Em chữa bệnh ở đâu?”

      “Bệnh viện Nhi đồng,” tôi đáp lí nhí, giọng hơn mức cần thiết. gật đầu như biết bệnh viện ấy. Và cuộc đối thoại dường như chấm dứt. “Vậy,” tôi , khẽ hất đầu về phía các bậc thang dẫn ra khỏi Trái Tim của Chúa. Tôi cài giá ô-xy vào bánh xe và rảo bước. khập khiễng bên cạnh tôi. “Vậy hẹn buổi sau nhé, ?” Tôi đánh bạo hỏi.

      “Em nên xem nó,” . “Phim V for Vendetta ấy.”

      “Được rồi,” tôi đáp. “Để tôi lùng phim đó.”

      . Với kìa. Tại nhà của ,” giải thích. “Bây giờ nè!”

      Tôi đứng phắt lại. “Tôi có biết gì về đâu, Augustus Waters. Biết đâu là kẻ chuyên giết người bằng rìu.”

      gật gù. “Em chí phải, Hazel Grace.” bước ngang qua tôi, dáng thẳng, đôi vai vừa khít với chiếc áo polo màu lục, bước của hơi nghiêng về bên phải khi sải bước cách vững chãi và tự tin bên chân giả - tôi khẳng định thế. U xương ác tính đôi khi tước mất chân của bạn và sau đó, nếu nó thích, nó tước luôn cái chân còn lại.

      Tôi theo lên cầu thang, mỗi lúc mỗi rớt lại phía sau khi phải lê từng bước , leo cầu thang phải là hoạt động phù hợp cho hai lá phổi của tôi.

      Và khi chúng tôi rời khỏi trái tim Chúa ra đến bãi đậu xe, tiết trời mùa xuân se lạnh, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ buổi hoàng hôn.

      Mẹ chưa đến, khác với mọi khi vì hầu như buổi nào Mẹ cũng tới sớm chờ tôi. Tôi nhìn xung quanh chợt thấy nàng dong dỏng cao, có thân hình quyến rũ với làn da bánh mật hôn Isaac khá nồng nhiệt, lưng áp chặt vào bức tường đá của nhà thờ. Họ đứng gần tôi đến nỗi tôi nghe mồn những thanh kỳ lạ phát ra từ miệng họ, và tôi có thể nghe Isaac , “Luôn luôn!” và nàng đáp lại, “Luôn luôn!”

      Đột nhiên đứng bên cạnh tôi, Augustus thầm, “Hai người này thích phô trương tình cảm nơi công cộng nhỉ!”

      “‘Luôn luôn!’ là gì vậy?” – Tiếng họ hôn nhau lộ liễu.

      “‘Luôn luôn!’ là mật mã tình của hai người ấy, nghĩa là chàng và nàng luôn luôn nhau, kiểu như vậy. Theo đoán, dám chừng họ nhắn tin cho nhau từ luôn luôn ít nhất cũng bốn triệu lần trong năm qua.”

      Thêm chiếc ô-tô chạy vào rước Michael và Alisa về. Giờ chỉ còn mỗi Augustus và tôi, đứng nhìn Isaac và Monica hôn nhau càng lúc càng mãnh liệt hơn, chẳng màng đây là chốn tôn giáo linh thiêng. Isaac áp tay lên ngực người bên ngoài làn áo sơ-mi và mân mê, bàn tay như thâu lấy tất cả, các ngón tay ngừng chuyển động khắp xung quanh. biết chuyện đó có gì thích thú . Nhìn có vẻ như chẳng hứng thú gì, nhưng tôi quyết định bỏ qua cho Isaac vì ấy sắp bị mù vĩnh viễn. Dù sao, các giác quan cũng cần được thỏa mãn đến cùng khi người ta vẫn còn khát khao khám phá.

      “Hãy tưởng tượng là lái xe đến bệnh viện,” tôi lặng lẽ . “Đó là lần cuối cùng được cầm lái.”

      thèm nhìn tôi, Augustus đáp, “Em giết chết rung cảm trong đấy, Hazel Grace. cố quan sát vẻ lúng túng rất dễ thương trong tình mới chớm của cặp này mà.”

      “Nhìn Isaac giống tra tấn ngực của Monica có.” Tôi bảo.

      “Ừ, cũng khó xác định là chàng cố gắng khuấy động cảm xúc hay tiến hành khám ngực của nàng.” Sau đó, Augustus Waters thò tay vào túi và rút ra gói thuốc lá. lấy điếu kẹp vào giữa môi.

      đùa à?” Tôi gặng hỏi. “ nghĩ hút thuốc hay ho lắm sao? Ôi trời ơi, vừa hủy hoại toàn bộ câu chuyện.”

      “Toàn bộ chuyện gì?” quay sang tôi hỏi. Điếu thuốc chưa châm lửa giắt vào bên khóe miệng .

      “Toàn bộ câu chuyện về chàng hẳn là kém hấp dẫn, kém thông minh hay gần như thể chấp nhận được khi cứ nhìn tôi chằm chặp, rồi chỉ ra cách dùng từ chính xác theo y nghĩa đen, rồi so sánh tôi với mấy nữ diễn viên nổi tiếng, lại còn mời tôi đến xem phim tại nhà của mình. Lẽ dĩ nhiên người ta hay có cố tật và cố tật của là nghiện thuốc lá. Ôi, Chúa ơi, mặc dù mang trong người CĂN BỆNH UNG THƯ CHẾT TIỆT nhưng vẫn cúng tiền vào công ty để đổi lấy cơ hội rước THÊM UNG THƯ vào người. Ôi, Chúa ơi. Tôi xin cam đoan với là tôi thể thở nổi! CHẾT TIỆT. Hình tượng sụp đổ hoàn toàn. Hoàn toàn.”

      Cố tật à?” hỏi, vẫn ngậm điếu thuốc môi, hai hàm răng khép chặt. Khổ nỗi quai hàm quá nam tính.

      thói xấu tai hại,” tôi giải thích xong quay lưng bước ra phía lề đường, bỏ mặc Augustus Waters phía sau. Và tôi nghe tiếng ô-tô chạy đến. Đó là Mẹ. Hóa ra bà chờ cho tôi kết bạn hoặc ‘líu lo’ thêm chốc.

      Đó là cảm giác pha trộn kỳ lạ giữa thất vọng và giận dữ dâng trào trong lòng. ra, tôi thậm chí biết gọi tên những cảm giác ấy là gì, chỉ biết là nó dâng trào mãnh liệt. Tôi chỉ muốn quay lại đập cho Augustus Waters phát hay thay mới phổi mình bằng những lá phổi có thể hoạt động bình thường. Tôi đứng mấp mé mép vỉa hè đôi giày đế mềm hiệu Chuck Taylor, bình ô-xy nằm gọn trong giá thép bên cạnh, và ngay khi Mẹ tôi rẽ xe vào, tôi thấy tay mình bị giữ chặt.

      Tôi kéo mạnh tay để vùng ra nhưng rốt cuộc lại bị chới với xoay vòng và đối diện với .

      “Thuốc lá giết được ai trừ khi người đó châm thuốc hút,” rành rọt khi Mẹ vừa trờ xe đến. “Và chưa bao giờ châm điếu nào hết. Đó là phép dụ, xem này: Ta đặt cái thứ giết người này ngay giữa hai hàm răng mà cho nó sức mạnh để giết ai cả.”

      “Đó là phép dụ à!” tôi nghi ngờ. Mẹ dừng xe nhưng vẫn để máy nổ.

      phép dụ,” khẳng định.

      “Và người ta lựa chọn hành vi của mình dựa phép dụ mà muốn truyền đạt,” tôi đoán chừng.

      “Ừ, đúng rồi.” mỉm cười. Nụ cười thực , toe toét và ngờ nghệch. “ tín đồ của phép dụ, Hazel Grace.”

      Tôi quay lại xe, gõ tay lên cửa kính. Mẹ hạ kính xe xuống. “Con xem phim với Augustus Waters,” tôi xin phép, “Mẹ nhớ ghi lại các tập tiếp theo của cuộc thi Siêu mẫu Mỹ hộ con nhé.”


      Avehil thích bài này.

    3. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 2


      Augustus Waters lái xe kinh dị. Dù là cài thắng hay vô số lúc nào cũng bằng CÚ XÓC giật nảy người. Tôi cứ lao lên phía trước và bị sợi dây an toàn của chiếc Toyota SUV níu chặt mỗi khi đạp phanh, và đầu tôi cứ đập về phía sau ghế mỗi khi nhấn ga. Lẽ ra tôi phải lo lắng đến việc ngồi trong xe ô-tô của chàng lạ huơ lạ hoắc và đường về nhà , nhận thức sâu sắc rằng hai lá phổi vô dụng của mình nỗ lực tối đa sau những lời phỉnh phờ ỡm ờ, nhưng khả năng lái xe của tệ bất ngờ đến độ tôi thể có suy nghĩ gì khác.

      Chúng tôi khoảng dặm trong im lặng trước khi Augustus thú nhận: “ thi lấy bằng lái rớt ba lần rồi đó.”

      cần đâu.”

      cười, gật đầu: “Ừ, hề thấy áp lực trong chiếc Prosty cũ, và cũng thể học lái xe bằng chân trái. Bác sĩ bảo hầu hết những người tàn tật có thể lái xe mà gặp trở ngại gì nhưng riêng … Dù sao thi bằng lái lần thứ tư, và vẫn lái y như vầy.” Cách nửa dặm trước mặt chúng tôi, đèn đường chuyển sang màu đỏ. Augustus đạp mạnh phanh, hất tôi văng ra phía trước đến nỗi dây an toàn tạo thành góc tam giác. “Xin lỗi em. xin thề trước Chúa là rất cố gắng lái xe nhàng. À, trở lại câu chuyện thi bằng lái, đến cuối buổi thi cứ đinh ninh là mình lại rớt lần nữa. Nhưng ngờ ông hướng dẫn lại : “Tuy ngồi xe em lái chẳng dễ chịu tí nào, nhưng về mặt kỹ thuật đến nỗi thiếu an toàn.”

      “Tôi đồng ý lắm,” tôi thản nhiên . “Tôi nghi ngờ đó là Đặc Quyền dành cho Bệnh Nhân Ung Thư.” Đặc Quyền dành cho Bệnh Nhân Ung Thư là những quyền hạn nho mà trẻ ung thư được nhận trong khi trẻ bình thường có, chẳng hạn như được tặng mấy quả bóng rổ có chữ ký của các ngôi sao thể thao, được nộp bài tập về nhà muộn mà bị quở phạt, hay thậm chí thi mà vẫn được cấp giấy phép lái xe, v.v.

      “Ừ, có lẽ thế.” đáp. Đèn chuyển sang màu xanh. Tôi ghì người xuống ghế, chuẩn bị tinh thần. Augustus nhấn ga.

      có biết đến cần điều khiển bằng tay dành cho những người thể sử dụng chân ?” Tôi mách nước.

      “Ừ, biết.” đáp. “Chắc ngày nào đó thử.” thở dài, khiến tôi tự hỏi liệu có tự tin về ngày nào đó . Tôi biết u xương ác tính có khả năng chữa trị rất cao, nhưng biết đâu đấy.

      số cách để biết được xem người ta sống thêm khoảng bao lâu mà cần hỏi thẳng. Tôi dùng cách cổ điển: “Vậy vẫn học chứ?” chung, các bậc phụ huynh rút học bạ của bạn vào lúc họ còn hy vọng bạn sống lâu nữa.

      “Ừ, còn học.” đáp. “Ở trường North Central. Dù trễ năm, học năm hai, còn em?”

      Tôi nghĩ đến chuyện dối. Chẳng ai thích chơi với người sắp chết cả. Nhưng cuối cùng tôi : “, Ba Mẹ cho em nghỉ học cách đây ba năm.”

      “Ba năm á?” hỏi lại, vẻ kinh ngạc.

      Tôi bèn kể sơ cho Augustus nghe về phép màu của đời tôi: năm mười ba tuổi tôi được chẩn đoán bị ung thư tuyến giáp giai đoạn bốn. (Tôi kể với là kết quả chẩn đoán đến sau khi tôi bắt đầu có kinh lần đầu ba tháng. Giống như: Xin chúc mừng, bạn trở thành phụ nữ. Giờ , chết !) Và bệnh của tôi, theo lời các bác sĩ, là chữa được.

      Tôi trải qua phẫu thuật có tên nạo hạch cổ tận gốc, cũng dễ chịu kém gì tên gọi của nó. Tiếp theo là đến xạ trị. Sau đó, họ thử số trị liệu hóa học cho các khối u phổi của tôi. Các khối u co lại, sau đó phát triển thêm. Lúc đó, tôi mười bốn tuổi. Phổi của tôi bắt đầu bị tràn dịch. Nhìn tôi lúc đó giống như sắp chết – tay chân sưng phù; da dẻ nứt nẻ; đôi môi lúc nào cũng tím xanh. Có loại thuốc giúp bạn bớt sợ hãi về thực tế là bạn hít thở bình thường, và tôi được tiêm rất nhiều loại thuốc này thông qua ống thông nội tĩnh mạch PICC, và còn thêm hơn chục loại thuốc khác. Nhưng ngay cả như vậy, khó chịu khi dịch tràn khắp phổi, nhất là cứ vài tháng tôi lại có cảm giác như phổi mình sắp chết đuối tới nơi. Cuối cùng tôi phải vào Phòng chăm sóc đặc biệt ICU vì chứng viêm phổi. Khi đó, Mẹ tôi quỳ xuống bên giường, âu yếm hỏi: “Con sẵn sàng chưa, con ?” và tôi là mình sẵn sàng, còn Ba tôi lặp lặp lại hoài câu “Ba thương con lắm!” bằng chất giọng thể nghẹn ngào hơn, và tôi trấn an ông rằng tôi cũng thương ông nhiều lắm. Tất cả mọi người siết tay nhau, và tôi bắt đầu thở hổn hển, hai lá phổi của tôi co thắt trong tuyệt vọng, cố kéo tôi ra khỏi giường như muốn tiếp thêm khí, và tôi vừa bối rối trước tuyệt vọng của hai lá phổi vừa kinh tởm sao chúng đầu hàng số phận cho rồi, tôi nhớ Mẹ động viên tôi là mọi chuyện vẫn ổn, tôi sao, và Ba tôi cố kiềm tiếng nức nở (nhưng khi ông sụt sịt khóc cứ như cơn động đất, mà ông cũng hay khóc lắm). Và tôi nhớ là mình chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ.

      Mọi người cứ tưởng tôi xong đời rồi, nhưng Bác sĩ điều trị Maria cố hút dịch tràn trong phổi tôi ra và chẳng bao lâu sau thuốc kháng sinh điều trị viêm phổi mà họ tiêm cho tôi bắt đầu phát huy tác dụng.

      Tôi tỉnh lại và sớm chuyển sang liệu trình thử nghiệm, vốn nổi tiếng Vô Tác Dụng ở Vương Quốc Ung Thư. Loại thuốc này mang tên Phalanxifor, phân tử hóa học được thiết kế để tự bám vào các tế bào ung thư và làm chậm quá trình phát triển của chúng. Thuốc này có hiệu quả với 70 phần trăm số người dùng, nhưng nó hợp với tôi – khối u co lại.

      Các khối u bị thu hẹp. Hoan hô Phalanxifor! Trong suốt mười tám tháng qua, các tế bào ung thư di căn trong phổi tôi hầu như phát triển thêm. Và tuy chúng để lại di chứng là phổi tôi hoạt động bình thường được nhưng ít ra, như bạn thấy đấy, tôi vẫn sống sót ( biết đến bao giờ!?) với hỗ trợ đắc lực của bình phun ô-xy và thuốc Phalanxifor mỗi ngày.

      Phải thừa nhận rằng Phép màu Ung thư của tôi thực chất chỉ kéo dài thêm chút thời gian (và tôi biết chút là bao lâu). Nhưng khi tôi kể cho Augustus Waters nghe, tôi vẽ bức tranh màu hồng tươi sáng nhất trong khả năng của mình, khai thác những khía cạnh kỳ diệu tuyệt vời của phép màu xảy đến với mình.

      “Vậy giờ em có trở lại trường học ?” hỏi thăm.

      “Thực thể,” tôi giải thích, “bởi vì tôi lấy bằng Giáo dục đại cương GED rồi. Nên giờ tôi học ở trường MCC.” Đó là trường đại học cộng đồng của bang chúng tôi.

      nữ sinh viên.” gục gặc đầu. “Điều này giải thích cho lối chuyện cắc cớ của em.” nở nụ cười dương dương tự đắc cho cái phát ấy. Tôi huých tay , và cảm nhận được cơ bắp chắc nịch ngay dưới lớp da, săn chắc và nam tính cực kỳ.

      đánh cú cua gấp đến rít lốp xe vào khu nhà có những bức tường cao khoảng hai thước rưỡi. Nhà nằm ngay đầu dãy bên trái. Đó là căn nhà thuộc địa cao hai tầng. Chiếc xe xóc cú trước khi dừng ngay giữa lối vào nhà.

      Tôi theo chân vào nhà. tấm bảng gỗ treo trước cổng có khắc dòng chữ ‘Mái ấm là nơi trái tim ta luôn hướng về’, với nét chữ bay bướm. Và trong nhà cũng tràn ngập những câu cách ngôn. Câu ‘Bạn tốt khó tìm và cũng khó quên’ được thêu cầu kỳ chiếc gối kê lưng trong gian phòng khách được bày trí theo kiểu cổ điển. Augustus thấy tôi chăm chú đọc khắp nơi, bèn giải thích: “Ba mẹ gọi đó là Lời động viên tinh thần, và họ ghi chúng khắp nhà.”

      Ba mẹ gọi là Gus. Họ làm món bánh ngô cuộn thịt, rau và nước xốt trong bếp, và tôi đọc thấy câu ‘Gia đình là mãi mãi’ được khắc tròn trịa mảnh kính màu cạnh bồn rửa chén. Mẹ gắp thịt gà bỏ vào bánh ngô còn ba cuốn lại và đặt vào chảo thủy tinh. Họ có vẻ mấy ngạc nhiên trước diện của tôi, cũng dễ hiểu thôi: Việc Augustus khiến tôi cảm thấy đặc biệt có nghĩa là bản thân tôi đặc biệt. Biết đâu mỗi đêm dẫn về nhà cùng xem phim và giở trò với ấy.

      “Đây là bạn Hazel Grace.” lên tiếng giới thiệu.

      “Gọi cháu là ‘Hazel’ được rồi ạ.” Tôi .

      “Cháu khỏe , Hazel?” Ba của Gus hỏi thăm. Ông cao gần bằng Gus và gầy hơn so với những phụ huynh ở độ tuổi của ông.

      “Dạ cháu cũng ổn, bác,” tôi đáp.

      “Hội Tương Trợ của Isaac vui con?”

      “Cũng là lạ.” Gus trả lời.

      “Con chỉ giỏi xấu thôi,” mẹ , “Hazel, cháu thích hội đó chứ?”

      Tôi ngần ngừ giây, cố nghĩ xem câu trả lời của mình nên làm vui lòng Augustus hay ba mẹ của . Cuối cùng tôi chung chung: “Đa số mọi người trong nhóm rất dễ thương.”

      “Đó cũng chính là cảm nhận của hai bác về mấy gia đình trong bệnh viện Memorial vào khoảng thời gian hai bác căng thẳng nhất với bệnh tình của Gus,” ba . “Mọi người đều rất tử tế. Mạnh mẽ nữa. Trong những ngày đen tối nhất, Chúa mang đến cho ta những người bạn chân thành nhất.”

      “Ồ, ba mau đưa con cái gối cũ cùng mấy cuộn chỉ để con thêu câu này làm lời động viên nào.” Augustus trêu, và ba của có vẻ hơi khó chịu, nhưng Gus đến ôm cổ ba mình và . “Con chỉ đùa thôi mà ba. Con rất thích mấy lời động viên đó, mà. Con chỉ thích thừa nhận điều đó bởi giờ con là thiếu niên rồi.” Ba trợn tròn mắt.

      “Cháu ở lại ăn tối với nhà bác chứ?” mẹ khấp khởi hỏi. Dáng bà nhắn, da ngăm ngăm và có phần rụt rè.

      “Dạ, chắc được ạ.” Tôi đáp. “Miễn sao là cháu về nhà trước mười giờ. Và cháu…, ừm, cháu ăn được thịt.”

      sao, hai bác cuốn số cuốn chay cho cháu.” Bà .

      “Động vật quá dễ thương nên em nỡ ăn à?” Gus tò mò hỏi.

      “Tôi muốn giảm thiểu số lượng nạn nhân phải hy sinh vì tôi.” Tôi đáp.

      Gus mở miệng định gì đấy, nhưng tự dưng im bặt.

      Mẹ phá tan im lặng. “Ồ, bác nghĩ ý tưởng đó rất hay đấy cháu!”

      Họ chuyện với tôi thêm chốc, kể đủ chuyện như món Bánh Ngô Trứ Danh của Nhà Waters ngon như thế nào và Nên Bỏ Lỡ, hay chuyện giờ giới nghiêm của Gus cũng là mười giờ tối, và họ tự nhiên thấy tin cậy những bậc phụ huynh đặt lệnh giới nghiêm cho con mình hơn mười giờ, hay như hỏi tôi vẫn học chứ - “Hazel là sinh viên đại học đó,” Augustus xen vào – hay chuyện thời tiết tháng Ba đặc biệt đẹp và dễ chịu, hay chuyện vạn vật thay áo mới vào mùa xuân, nhưng họ tuyệt nhiên chẳng đả động đến chiếc bình ô-xy hay bệnh tình của tôi. Điều này tuy kỳ lạ nhưng tuyệt vời. Và sau đó Augustus xin phép: “Hazel và con xem phim V for Vendetta để bạn con có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đó, trong số hàng ngàn nàng Natalie Portman.”

      “Ừ, các con cứ tự nhiên dùng ti-vi ở phòng khách.” Ba vui vẻ .

      “Con định xem phim ở dưới tầng hầm.”

      Ba bật cười. “Có cố gắng đấy, nhưng phòng khách thôi.”

      “Nhưng con muốn chỉ Hazel Grace xem tầng hầm.” Augustus khăng khăng.

      “Cứ gọi là Hazel được rồi,” tôi nhắc.

      “Vậy chỉ cho Hazel Được Rồi xem tầng hầm trước ,” ba tỉnh bơ. “Xong trở lên và xem phim ở phòng khách nhé.”

      Augustus phồng má, đứng thẳng dậy, xoay hông và nhấc cái chân giả lên trước. “Được thôi,” lầm bầm.

      Tôi theo xuống cầu thang trải thảm, và cả tầng hầm là phòng ngủ rộng thênh thang. kệ gỗ cao ngang tầm mắt tôi bao quanh phòng, bên trưng bày vô số kỷ niệm chương bóng rổ: hàng chục chiếc cúp nhựa vàng thể các vận động viên ở nhiều tư thế như nhảy lên đánh bóng, lừa bóng hay lên rổ ném bóng vào bảng rổ vô hình. Còn có rất nhiều quả bóng rổ và giày thể thao có chữ ký các ngôi sao bóng rổ đó.

      “Hồi đó có chơi bóng rổ,” giải thích.

      “Chắc chơi hay lắm.”

      “Cũng tồi, nhưng tất cả mấy đôi giày và bóng lưu niệm là Đặc Quyền dành cho Bệnh Nhân Ung Thư đấy.” về phía ti-vi, nơi có chồng đĩa DVD và trò chơi điện tử chất lên nhau thành hình kim tự tháp, đoạn cúi xuống và chộp lấy đĩa V for Vendetta. “ giống đứa trẻ da trắng chính hiệu sinh trưởng tại Indiana vậy,” . “Kiểu như làm sống lại nghệ thuật nhảy ném tầm xa. Nhưng ngày nọ khi tập ném bóng tự do – khi đứng ở vạch biên sân North Central tập ném bóng, đột nhiên tự hỏi sao mình có thể máy móc ném vật hình cầu xuyên qua vật hình xuyến bảng rổ. Đó là chuyện ngớ ngẩn nhất từng làm.”

      “Tự nhiên liên tưởng đến mấy đứa con nít hay xỏ cái cọc hình trụ qua lỗ tròn, và cứ nghịch nghịch lại trò đó hàng tháng liền cho đến khi thành thục, và bóng rổ thực chất chỉ là phiên bản thể thao hơn của cái trò con nít ấy. Dù sao vẫn tiếp tục tập ném tự do trong thời gian dài, kỷ lục của là ném lọt rổ tám mươi lần liên tục. Nhưng càng tập, càng thấy mình giống con nít hai tuổi. Và rồi vì lý do khác, bắt đầu nghĩ đến các vận động viên chạy vượt rào. Em sao chứ?”

      Tôi ngồi xuống góc chiếc giường lộn xộn của . phải tôi gợi ý hay gì; chỉ đơn giản là tôi thường thấy mệt khi phải đứng nhiều. Tôi đứng ở phòng khách nhà , rồi xuống cầu thang, rồi lại đứng tiếp dưới tầng hầm, tôi đứng khá nhiều và tôi muốn mình ngã lăn ra xỉu. Tôi hơi giống tuýp phụ nữ thời Victoria – hay bị ngất xỉu. “Ổn rồi,” tôi . “Tôi vẫn nghe mà. Các vận động viên chạy vượt rào sao?”

      “À, các vận động viên chạy vượt rào. cũng hiểu sao bắt đầu suy nghĩ về việc họ chạy đua và cứ phải nhảy qua các chướng ngại vật được đặt rất tùy hứng đường đua. Và tự hỏi liệu mấy tay vận động viên đó có bao giờ nghĩ, kiểu như là ‘Mình chạy nhanh hơn nếu tháo bỏ mấy cái chướng ngại vật cản đường này.’”

      “Đấy là trước khi phát ra bệnh tình của mình phải ?” Tôi hỏi.

      “Ừ, cũng gần như thế.” lại cười nửa miệng. “Cái ngày quá ngán ngẩm với trò ném tự do cũng chính là ngày cuối cùng còn đủ hai chân. ngày cuối tuần từ khi họ lên lịch giải phẫu và khi ca mổ thực diễn ra. chỉ có ý niệm lờ mờ như thế về những gì Isaac trải nghiệm.”

      Tôi gật đầu. Tôi thích Augustus Waters. Tôi thực , thực , thực thích ấy. Tôi thích vì cách kết thúc câu chuyện của mình bằng cách đề cập đến người khác. Tôi thích vì chất giọng trầm ấm. Tôi thích giáo sư thực thụ trong Bộ môn Cười Nhếch Miệng, ngoài ra còn kiêm thêm Bộ môn Sở Hữu Giọng Khiến Da Tôi Có Cảm Giác Hơn. Và tôi thích có hai tên gọi. Tôi luôn thích những người có hai tên gọi vì khi đó ta phải quyết định xem ta nên gọi họ bằng tên gì: Gus hay Augustus? Tôi lúc nào cũng chỉ được gọi là Hazel, độc nhất tên Hazel.

      có chị em gì ?” Tôi hỏi.

      “Hả?” đáp, có vẻ hơi phân tâm.

      “Tại kể về chuyện ngắm mấy đứa nhóc chơi với nhau.”

      “Ồ, à . có mấy cháu trai, con của mấy người chị cùng cha khác mẹ. Nhưng họ lớn tuổi hơn. Họ khoảng – BA ƠI, CHỊ JULIE VÀ CHỊ MARTHA BAO NHIÊU TUỔI VẬY?”

      “Hai mươi tám!”

      “Họ khoảng hai mươi tám tuổi. Sống ở Chicago. Cả hai đều kết hôn, với mấy tay luật sư hay nhân viên ngân hàng sành điệu, cũng nhớ lắm. Thế em có chị em ?”

      Tôi lắc đầu có. “Vậy còn chuyện của em?” vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách an toàn.

      “Tôi kể rồi mà, tôi được chẩn đoán khi —”

      , phải chuyện ung thư. Câu chuyện của chính em cơ, như sở thích, thú vui, đam mê, hay điều mê tín kỳ quặc nào đó, vân vân và vân vân.”

      “Ừm,” tôi ậm ờ.

      “Đừng với em thuộc nhóm trở thành nạn nhân của chính căn bệnh của mình nha. biết rất nhiều người như thế, sống rất nhụt chí. Kiểu như bệnh ung thư là ngành kinh doanh có tốc độ tăng trưởng chóng mặt, mà là ngành kinh doanh của thần chết. Nhưng chắc chắn em đầu hàng quá sớm.”

      Tôi thấy có lẽ mình cũng như thế . Tôi loay hoay tìm cách ‘xây dựng hình tượng’ trước Augustus Waters, lựa chọn những sở thích nhằm gây ấn tượng, và sau khoảng im lặng, tôi nhận ra mình chẳng có gì thú vị cả. “Tôi chẳng có gì đặc biệt.”

      phản đối ngay. Hãy nghĩ về việc em thích làm, việc đầu tiên lên trong đầu em ấy.”

      “Ừm. Đọc sách?”

      “Em đọc những gì?”

      “Tất cả mọi thứ. Từ tiểu thuyết lãng mạn ba xu đến siêu phẩm trứ danh, rồi cả thơ ca. Đủ mọi thể loại.”

      “Thế em cũng làm thơ chứ?”

      . Tôi làm thơ.”

      “Đó, thấy chưa!” Augustus gần như hét lên. “Hazel Grace, em là thiếu nữ duy nhất ở nước Mỹ này thích đọc thơ hơn là làm thơ. Điều này cho biết thêm nhiều về em đấy. Có phải em đọc rất nhiều cuốn siêu phàm với chữ S viết hoa ?”

      “Chắc vậy!”

      “Cuốn sách thích của em là gì?”

      “Ừm,” tôi băn khoăn.

      Cuốn sách thích của tôi, xét diện rộng, là cuốn Nỗi đau tột cùng, nhưng tôi muốn với ai về nó. Đôi khi, bạn đọc cuốn sách và nó truyền nguồn cảm hứng nhiệt thành mạnh mẽ đến mức bạn bị thuyết phục rằng thế giới bị chia cắt này bao giờ hòa hợp được với nhau trừ khi và chỉ khi toàn thể nhân loại đều đọc cuốn sách đó. Và cũng có những cuốn sách như Nỗi đau tột cùng, những cuốn sách rất đặc biệt, rất hiếm hoi và rất riêng đến mức nếu giới thiệu nó và chia sẻ cảm giác thích của mình cho người khác chẳng khác gì phản bội cả.

      Nó thậm chí hẳn là cuốn sách quá hay; chỉ là tác giả của nó, nhà văn Peter Van Houten, dường như thấu hiểu tôi cách kỳ lạ và tưởng. Nỗi đau tột cùng là cuốn sách của riêng tôi, giống như cơ thể của tôi là cơ thể của riêng tôi và suy nghĩ của tôi là suy nghĩ của riêng tôi vậy.

      Mặc dù vậy, tôi vẫn với Augustus. “Cuốn sách thích của tôi có lẽ là cuốn Nỗi đau tột cùng,” tôi đáp.

      “Nó có viết về xác sống ?” hỏi.

      ,” tôi trả lời.

      “Hay xung kích quân?”

      Tôi lắc đầu, “Nó phải thể loại đó.”

      mỉm cười. “ đọc cuốn sách kinh khủng có tiêu đề chán ngắt mà lại viết về xung kích quân này,” hứa, và ngay lập tức tôi cảm thấy mình nên kể với về cuốn sách đó. Augustus xoay người về phía chồng sách bên dưới chiếc bàn cạnh giường. chộp lấy cuốn sách và cây bút. Vừa viết nguệch ngoạc lên trang bìa của cuốn sách, vừa , “Đổi lại chỉ cầu em điều thôi – hãy đọc phiên bản tiểu thuyết xuất sắc và đầy ám ảnh của trò chơi điện tử thích của .” chìa quyển truyện về phía tôi, tựa nó là Cái giá của Bình minh. Tôi cười và cầm lấy. Tay chúng tôi chạm nhau và sau đó nắm lấy tay tôi. “Lạnh vậy,” thốt lên, ấn ngón tay lên cổ tay xanh xao của tôi.

      lạnh như khi bị suy hô hấp,” tôi bảo.

      thích khi em dùng ngôn ngữ y học với ,” rồi đứng dậy, kéo tôi lên theo và thả tay tôi cho đến khi chúng tôi ra đến cầu thang.

      …​

      Chúng tôi ngồi cách nhau chừng gang ghế xô-pha và cùng xem phim. Tôi hành động như nữ sinh trung học, đó là đặt hờ tay mình ở giữa hai chúng tôi, để biết có thể nắm tay tôi, nhưng chẳng buồn để ý. Xem độ giờ ba mẹ của Augustus mang món bánh ngô ra. Chúng tôi ăn ngay ghế xô-pha và mấy cuốn bánh khá ngon.

      Bộ phim kể về người hùng đeo mặt nạ hy sinh dũng cho Natalie Portman, nàng sống phóng khoáng, khá nóng bỏng và có bất cứ vẻ gì gọi là hao hao với khuôn mặt sưng húp vì thuốc của tôi cả.

      Khi phim chiếu, hỏi, “Phim hay, đúng ?”

      “Cũng hay,” tôi đồng tình. Mặc dù thực nó chẳng hay tẹo nào. Đó là bộ phim dành cho con trai. Tôi biết tại sao con trai lại hy vọng con chúng tôi thích xem phim của con trai. Chúng tôi chẳng bao giờ mong họ thích phim của con cả. “Tôi nên về nhà. Sáng mai tôi có lớp,” tôi .

      Tôi ngồi ghế xô-pha trong lúc Augustus lục tìm chìa khóa xe. Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi và bảo: “Bác rất thích câu này, cháu thích ?” Tôi đoán do mình nhìn về phía Lời Động Viên đính ti-vi, đó có hình thiên thần cùng với câu ‘Nếu có nỗi đau, làm sao chúng ta cảm thụ được niềm vui?

      (Đây là lập luận cũ rích trong lĩnh vực Suy Ngẫm Về Đau Khổ. Và ngớ ngẩn cũng như thiếu tinh tế của nó có thể còn được soi xét trong nhiều thế kỷ nữa, nhưng chỉ cần rằng tồn tại của bông cải xanh thể nào ảnh hưởng đến hương vị của sô--la là đủ rồi). “Vâng ạ,” tôi đáp. “ câu rất hay.”

      Tôi lái xe Augustus về nhà, và ngồi bên cạnh nghịch máy móc. bật bài hát thích của ban nhạc mang tên The Hectic Glow. Nhạc khá hay, nhưng vì chưa từng nghe qua nên với tôi chúng hay như . Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn , đúng hơn là nhìn khúc chân giả và tự hỏi mang chân giả như thế nào. Tôi muốn quan tâm đến chuyện giả - , nhưng quả tôi khá băn khoăn. Có thể cũng quan tâm đến bình ô-xy của tôi. Hội chứng của bệnh tật. Tôi vỡ ra điều này từ lâu, và tôi nghi Augustus cũng thế.

      Khi tôi dừng xe phía ngoài nhà mình, Augustus tắt nhạc. khí trong xe tự nhiên đặc quánh. Có thể nghĩ đến việc hôn tôi, và tôi hiển nhiên nghĩ đến việc hôn . Chợt tự hỏi liệu tôi có thực muốn vậy . Tôi từng được hôn nhưng chuyện cũng lâu rồi, từ trước khi Phép màu xảy ra.

      Tôi đưa xe vào bãi đậu và nhìn qua . xinh đẹp. Tôi biết ai dành lời khen xinh đẹp cho phái khỏe cả, nhưng khác.

      “Hazel Grace,” cất lời, tên tôi nghe lạ và hay làm sao qua chất giọng trầm của . “ rất vui khi quen em.”

      “Tôi cũng vậy, ngài Waters ạ,” tôi đáp, ngại ngùng tránh nhìn vào mắt . Tôi thể đối diện với tia nhìn mãnh liệt từ đôi mắt xanh biếc ấy.

      có thể gặp em nữa ?” hỏi. Có căng thẳng đáng trong giọng của .

      Tôi mỉm cười. “Được mà.”

      “Ngày mai nhé?” hỏi ướm.

      “Kiên nhẫn nào, chàng bộp chộp,” tôi khuyên. “Hẳn muốn mình có vẻ quá háo hức đấy chứ?”

      “Phải, đó là lý do tại sao hẹn ngày mai,” đáp tỉnh bơ. “ muốn gặp em lần nữa ngay tối nay kìa. Nhưng sẵn sàng chờ đợi suốt đêm nay và cả ngày mai.” Tôi trợn tròn mắt. “ nghiêm túc đó,” bảo.

      thậm chí biết tôi,” tôi . Tôi chộp lấy quyển truyện và lí lắc hỏi: “Hay tôi gọi khi đọc hết quyển này nhé?”

      “Nhưng em còn chưa có số điện thoại của mà,” đáp.

      “Tôi tin là viết nó trong quyển truyện này rồi.”

      nở nụ cười ngớ ngẩn. “Vậy mà em bảo là chúng ta biết nhau.”

    4. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 3


      Đêm đó tôi thức khá trễ vì mải mê đọc cuốn Cái giá của Bình minh. (Cảnh báo : Cái giá của Bình minh là máu.) Đây phải truyện Nỗi đau tột cùng, nhưng nhân vật chính, Trung sĩ Max Mayhem, cũng hơi bị đáng mặc dù ‘xử đẹp’, theo tôi đếm, ít nhất 118 người trong 284 trang truyện.

      Thế nên tôi dậy muộn vào sáng hôm sau, thứ Năm. Chủ trương của Mẹ là bao giờ đánh thức tôi, bởi vì trong những cầu công việc của Bệnh Nhân Chuyên Nghiệp là phải ngủ nhiều. Nên tôi hơi bối rối khi giật mình thức dậy và thấy Mẹ lay vai tôi.

      “Gần mười giờ rồi con,” bà âu yếm .

      “Ngủ giúp chữa lành ung thư mà Mẹ,” tôi trả lời, giọng còn ngái ngủ. “Tối qua con thức khuya đọc sách.”

      sách truyện chứ gì!” Mẹ khi bà quỳ bên cạnh giường và loay hoay tháo giúp tôi cái máy tạo ô-xy cá nhân hình chữ nhật, mà tôi gọi là Philip, bởi vì nó trông vạm vỡ y như chàng Philip huyền thoại.

      Mẹ móc cho tôi chiếc bình ô-xy di động rồi nhắc tôi có lớp học sáng nay. “ chàng tối qua cho con cái này à?” Mẹ hỏi vu vơ.

      Cái này ý Mẹ là mấy nốt mụn giộp hả?”

      “Con suy nghĩ linh tinh quá,” Mẹ kêu lên. “Là cuốn truyện, Hazel. Ý Mẹ hỏi cuốn truyện ấy.”

      “Dạ, ấy đưa cho con cuốn truyện này.”

      “Mẹ thấy con thích chàng này,” Mẹ vừa vừa nhướng mày, như thể quan sát này đòi hỏi bản năng đặc biệt của người mẹ. Tôi nhún vai. “Mẹ với con là Hội Tương Trợ này cũng đáng tham gia mà.”

      “Bộ Mẹ đứng ngoài chờ con suốt buổi hay sao mà Mẹ biết?”

      “Ừ. Mẹ có mang theo số tài liệu để đọc. Mà thôi, đến lúc bắt đầu ngày mới rồi thưa quý .”

      “Mẹ à! Ngủ. Ung thư. Chữa bệnh.”

      “Mẹ biết rồi, con cưng, nhưng còn lớp học sáng nay. Và hôm nay là ngày…” Giọng Mẹ giấu được vẻ hân hoan.

      “Thứ Năm?”

      “Con nhớ ngày à?”

      “Hì, chắc vậy.”

      “Hôm nay là thứ Năm, ngày hai mươi chín tháng Ba!” Mẹ gần như hét lên, nụ cười rạng rỡ bừng sáng khuôn mặt bà.

      “Mẹ phấn khích về vụ ngày tháng nhỉ!” Tôi cũng hô to.

      “HAZEL. HÔM NAY LÀ SINH NHẬT LẦN THỨ BA MƯƠI BA CHIA ĐÔI CỦA CON ĐÓ!”

      “Ồ,” tôi ngạc nhiên đáp. Mẹ tôi thực là chuyên gia siêu giỏi trong việc tìm mọi lý do để tăng số ngày lễ kỷ niệm trong năm. HÔM NAY LÀ NGÀY CÂY XANH! NÀO, CHÚNG TA HÃY CÙNG ÔM CÂY VÀ ĂN BÁNH! COLUMBUS MANG BỆNH ĐẦU MÙA ĐẾN CHO NGƯỜI DÂN BẢN ĐỊA; CHÚNG TA NÊN TƯỞNG NIỆM KIỆN NÀY BẰNG BUỔI PICNIC DÃ NGOẠI!, v.v. “Chà, xin Chúc mừng Sinh nhật Lần thứ Ba mươi ba Chia đôi của con,” tôi hùa theo.

      “Con muốn làm gì vào ngày rất đặc biệt này của mình?”

      “Về nhà sau khi tan học và lập kỉ lục thế giới về số tập chương trình Vua bếp mà con được xem liền tù tì, Mẹ thấy sao?”

      Mẹ với tay lên chiếc kệ đầu giường của tôi và chộp lấy Bluie, chú gấu bông màu xanh mà tôi được tặng từ hồi tôi mới khoảng tuổi – cái thời mình còn được phép đặt tên bạn bè theo màu sắc của họ.

      “Thế con muốn xem phim với Kaitlyn, Matt hay bạn nào đó sao?” những người này là bạn tôi.

      Đó là ý hay. “Dĩ nhiên rồi!” tôi hồ hởi đáp. “Để con nhắn tin cho Kaitlyn xem có muốn mua sắm hay làm gì đó sau giờ học .”

      Mẹ cười, ôm chú gấu bông vào lòng. “Liệu mua sắm có còn là điều tuyệt vời ta?” bà hỏi.

      “Con rất tự hào về chuyện phân biệt được cái gì là tuyệt vời đó nha Mẹ,” tôi đáp tỉnh bơ.

      …​

      Tôi nhắn tin cho Kaitlyn, tắm táp, thay đồ, và sau đó Mẹ chở tôi đến trường. Hôm nay có lớp Văn học Mỹ. giảng về Frederick Douglass trong hội trường gần như vắng teo, và vô cùng khó khăn để phải ngủ gật trong lớp. Vào phút thứ bốn mươi ba của tiết học dài chín mươi phút, Kaitlyn nhắn tin lại.


      Tuyệt cú mèo. Chúc mừng sinh nhật chia đôi nhé. Ở Castleton lúc 3:32 nha?



      Kaitlyn có cuộc sống xã hội bận rộn đến mức lịch trình sinh hoạt được tính đến từng phút. Tôi nhắn trả lời:


      Nghe hay đó. Hẹn gặp ở khu ẩm thực nhé!


      Từ trường, Mẹ lái xe đưa tôi đến thẳng hiệu sách nối liền khu trung tâm mua sắm. Ở đó tôi mua cả hai cuốn Bình minh lúc nửa đêm Cầu siêu cho Mayhem, hai tập đầu của cuốn Cái giá của Bình minh. Rồi tôi băng ngang khu ẩm thực rộng thênh thang và mua lon Coca Diet. Lúc đó là 3:21.

      Tôi ngồi đọc truyện, thỉnh thoảng ngước nhìn những đứa trẻ nô đùa trong khu vui chơi mô hình tàu cướp biển. Có hai đứa trẻ cứ bò tới bò lui trong đường hầm và dường như chúng lúc nào biết mệt, khiến tôi lại miên man suy nghĩ đến Augustus Waters và trò ném bóng dở hơi.

      Mẹ cũng vào khu ẩm thực, mình, ngồi trong góc mà bà nghĩ là tôi thể nhìn thấy, thong thả ăn bánh sandwich kẹp bít-tết và phô mai. Vừa ăn bà vừa đọc số giấy tờ. Có lẽ là tài liệu y tế. Thủ tục y tế là vô tận.

      Đúng boong 3:32, tôi thấy Kaitlyn sải bước tự tin qua tòa nhà Wok House. nhìn thấy tôi ngay khi tôi vừa giơ tay vẫy, và quên cười nhe hàm răng mới chỉnh trắng tinh, thẳng đến chỗ tôi.

      mặc chiếc áo khoác màu xám than dài đến gối, ôm vừa khít người và mang cặp kính mắt to đùng che gần hết khuôn mặt. đẩy kính lên đầu khi cúi xuống ôm tôi.

      “Bồ khỏe ?” hỏi, lơ lớ giọng . ai thấy chất giọng này lạ hay khó chịu cả. Kaitlyn chỉ vô tình là nàng quý tộc hai mươi lăm tuổi cực kỳ sành điệu bị mắc kẹt trong cơ thể thiếu nữ mười sáu tuổi ở thành phố Indianapolis này. Ai cũng chấp nhận đó.

      “Mình khỏe. Còn bồ?”

      “Mình cũng biết nữa. Đó là Coca Diet hả?” Tôi gật đầu và đưa lon nước cho , cầm lấy hút vài ngụm. “Mình ước gì bồ còn học chung. Mấy chàng trai giờ nhìn ngon lành hết sảy.”

      “Ồ, vậy hả? Như chàng nào?” Tôi hỏi. hăm hở kể tên năm chàng từng học chung thời tiểu học và trung học với chúng tôi, nhưng tôi thể hình dung được bất kỳ ai trong số đó.

      “Dạo này mình hẹn hò với Derek Wellington,” , “Nhưng mình cũng chẳng lâu dài đâu, còn trẻ con quá. Mà thôi, về mình thế đủ rồi. Bồ có gì mới trong thế giới của Hazel nào?”

      ra cũng chẳng có gì,” tôi đáp.

      “Thế sức khỏe bồ tốt ?”

      “Cũng vậy à!”

      “Phalanxifor!” cười toe toét. “Nhờ vậy mà giờ bồ có thể sống mãi mãi, phải ?”

      “Có thể được mãi mãi đâu,” tôi trả lời.

      “Nhưng cơ bản là vậy,” liến thoắng. “Còn tin gì mới nữa nào?”

      Tôi định kể cho nghe rằng tôi cũng qua lại với chàng, hay chí ít là tôi cùng xem phim với người khác giới. Bởi vì tôi biết tin đó khiến bất ngờ và thích thú vì đứa con ăn mặc lôi thôi, gầy nhom và vụng về như tôi có thể nhanh chóng chiếm được cảm tình của chàng trai. Nhưng tôi cũng thực có gì nhiều nhặn để khoe khoang, nên tôi chỉ nhún vai.

      Đây là gì vậy trời?” Kaitlyn chỉ cuốn truyện và hỏi.

      “Ồ, truyện khoa học viễn tưởng ấy mà. Mình ghiền đọc loạt truyện này.”

      “Bồ làm mình hơi cảnh giác đó. Thế giờ tụi mình mua giày nhé?”


      Hai đứa cùng đến cửa hàng giày. Trong lúc chọn mua, Kaitlyn cứ liên tục đưa mấy kiểu giày bệt hở mũi cho tôi và khen tới tấp, “Đôi này trông dễ thương với bồ nè!” nhắc tôi nhớ rằng Kaitlyn bao giờ mang giày hở mũi bởi ghét ngón chân của mình. cứ bị ám ảnh là ngón chân quá dài, như thể ngón chân trỏ là cửa sổ tâm hồn hay đại loại thế. Nên khi tôi chỉ đôi dép rất tiệp với màu da của , ngần ngừ: “Ừ cũng đẹp, nhưng…” Nhưng ở đây có nghĩa là nhưng nó làm lộ ngón chân trỏ gớm ghiếc của mình cho bàn dân thiên hạ xem. Tôi thốt lên: “Kaitlyn, bồ là người duy nhất mình biết bị bệnh mặc cảm ngón chân đó,” và ngơ ngác hỏi: “Bồ gì thế?”

      giống như khi bồ soi gương, bồ thấy khiếm khuyết khiến bồ mặc cảm cứ lồ lộ ra, nhưng chẳng đến nỗi nào đâu.”

      “À, à, mình hiểu rồi,” gật gù. “Thế bồ thích đôi này ?” giơ ra đôi giày Mary Janes xinh xắn nhưng mấy đặc sắc. Tôi gật đầu và thế là tìm cỡ chân mình, xỏ vào thử và cứ bước tới bước lui, vừa vừa ngắm nhìn chân mình qua chiếc gương cao đến đầu gối. Sau đó, lại chộp lấy đôi giày xăng-đan cao gót và : “Mình có thể đôi này nhỉ? Ý mình là, chắc mình chết—” và chợt im bặt, ngại ngần nhìn tôi như muốn mình xin lỗi, như thể đó là trọng tội khi nhắc đến cái chết với người sắp chết vậy. “Bồ nên thử đôi này,” Kaitlyn mở lời, cố gắng xua tan cảm giác ngượng ngùng.

      “Mình chết sớm,” tôi bảo.

      Cuối cùng tôi chỉ chọn vài đôi dép kẹp để có cái mà mua. Xong tôi ngồi phịch xuống băng ghế đối diện với kệ trưng bày giày và ngó Kaitlyn lượn lờ xem giày, với tập trung cao độ thường thấy ở mấy kiện tướng cờ vua chuyên nghiệp. Tôi muốn lấy cuốn Bình minh lúc nửa đêm ra đọc chốc nhưng làm vậy có phần khiếm nhã nhên tôi chỉ ngồi nhìn Kaitlyn. Thỉnh thoảng vòng lại chỗ tôi, tay nắm chặt số mẫu giày bít mũi và hỏi: “Đôi này nha?” Tôi cố gắng tìm lời bình luận thông minh, và cuối cùng mua những ba đôi còn tôi mua mớ dép kẹp chọn. Và khi cả hai vừa ra khỏi cửa hàng, hỏi: “Qua bên Anthropologie ?”

      “Mình nên về nhà,” tôi đáp. “Mình thấy hơi mệt trong người.”

      “Ừ, phải rồi!” . “Mình phải thường xuyên gặp bồ hơn.” quàng tay lên vai tôi, hôn lên má rồi quay lưng , cái hông lắc lư theo nhịp bước. Nhưng tôi về nhà. Tôi dặn mẹ đến đón lúc sáu giờ chiều, và khi thấy bà có trong khu mua sắm hay dưới bãi đậu xe, tôi muốn dành hai giờ còn lại cho bản thân.

      Tôi thương Mẹ, nhưng có mặt thường xuyên của bà đôi khi khiến tôi thấy khó chịu cách kỳ lạ. Cũng như tôi quý Kaitlyn. Tôi thực rất quý . Nhưng ba năm đằng đẵng gặp gỡ bạn bè thường xuyên như hồi học chính quy, tôi cảm thấy có khoảng cách nhất định khó lấp giữa chúng tôi. Tôi nghĩ các bạn cũng muốn giúp tôi vượt qua căn bệnh ung thư này, nhưng cuối cùng họ thấy bất lực. Bởi vì căn bệnh này thể vượt qua.

      Nên tôi thường viện cớ mệt và đau mỗi khi gặp Kaitlyn hay bất kì bạn nào khác trong mấy năm qua. ra tôi luôn luôn thấy đau. Đau khi thở được như người bình thường, khi phải ngừng nhắc nhở lá phổi phải làm nhiệm vụ của nó, khi buộc phải chấp nhận thể cắt được cơn đau xé người của chứng suy hô hấp. Vậy ra tôi đâu dối, tôi chỉ lựa chọn giữa nhiều mà thôi.

      Tôi tìm thấy băng ghế nằm giữa các cửa hàng Quà tặng Ireland, Viết máy Emporium, và cửa hàng bán mũ bóng chày – góc của khu trung tâm mà thậm chí Kaitlyn bao giờ ghé qua mua sắm. Thế là tôi bắt đầu đọc cuốn Bình minh lúc nửa đêm.

      Truyện gần như cứ câu là có người chết và tôi say sưa đọc mà buồn nhìn lên. Tôi thích Trung sĩ Max Mayhem, mặc dù ông hẳn là giỏi chuyên môn, chủ yếu tôi thích những cuộc phiêu lưu của ông cứ tiếp diễn liên tục. Lúc nào cũng có nhiều kẻ xấu để tiêu diệt và nhiều người tốt để bảo vệ. Ông bắt đầu cuộc chiến mới cả trước khi chiến thắng cuộc cũ. tôi chưa hề đọc loạt truyện như vầy kể từ khi tôi lớn, và giờ thú vị khi sống lại trong thế giới hư cấu vô tận này.

      Hai mươi trang cuối truyện, tình hình trở nên bi kịch với Mayhem, khi ông bị bắn mười bảy lần trong nỗ lực giải cứu con tin (là Mỹ, tóc vàng) từ Kẻ thù. Tuy nhiên, từ góc độ người đọc, tôi thấy thất vọng. Nỗ lực chiến đấu trường tồn dù còn Mayhem. Có thể - và là thế - phần tiếp theo tham gia của đội quân của ông: Chuyên gia Manny Loco và Thám tử tư Jasper Jacks cùng những đồng đội khác.

      Khi tôi sắp đọc hết truyện bé tóc tết bím xuất trước mặt tôi, hỏi: “Cái gì trong mũi của chị vậy?”

      Tôi đáp: “Ừm, nó gọi là ống thông. Cái ống này cung cấp ô-xy cho chị, giúp chị hít thở.” Mẹ bé chạy đến và vẻ hài lòng, “Jackie!” Tôi vội trấn an, “, sao đâu ,” vì ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Sau đó Jackie lại hỏi: “Thế nó có giúp em hít thở được ?”

      “Chị cũng . Hay chúng ta thử nhé.” đoạn tôi rút ống ra và cho Jackie gắn ống thông vào trong mũi của bé và thở. “Nhột quá!” bé thốt lên.

      “Chị biết mà!”

      “Em nghĩ em thở tốt hơn,” .

      “Vậy à?”

      “Dạ.”

      “Ừ,” tôi đáp, “Ước gì chị có thể tặng em chiếc ống này nhưng chị thực cần nó để trợ thở.” Tôi bắt đầu thấy hụt ô-xy. Tôi ráng tập trung hít thở khi Jackie trả ống lại cho tôi. Tôi nhanh chóng luồn dây vào trong áo thun, móc vòng ra sau vành tai và đặt các đầu ống vào vị trí cũ.

      “Cảm ơn chị cho em thử nó,” .

      có gì đâu bé!”

      “Jackie,” mẹ bé lại kêu, và lần này tôi để theo mẹ.

      Tôi quay trở lại với cuốn truyện, tới đoạn Trung sĩ Max Mayhem thấy ray rứt vì ông chỉ có mạng sống để cống hiến cho Tổ quốc. Nhưng tôi cứ miên man nghĩ về bé tóc bím, tôi thích bé biết nhường nào.

      Còn điều nữa về Kaitlyn, theo tôi, là bao giờ tôi cảm thấy tự nhiên khi chuyện với nữa. Bất kỳ nỗ lực xã giao bình thường nào cũng chỉ tổ làm tăng thêm thất vọng. Bởi vì rành rành là tất cả mọi người tôi tiếp xúc trong suốt quãng đời còn lại luôn thấy khó xử và lúc nào cũng ý thức về căn bệnh của tôi, ngoại trừ trẻ em như Jackie vốn chẳng biết gì mấy.

      Dù sao, tôi thực thích được ở mình. Tôi thích ở mình đơn độc với vị Trung sĩ Max Mayhem đáng thương, người mà - ồ, phải chứ, đừng ông ta vẫn tiếp tục sống sót sau mười bảy vết đạn này nha!

      (Cảnh báo : Ông vẫn sống.)
      Last edited: 7/12/14

    5. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 4


      Tối hôm đó tôi lên giường sớm hơn thường lệ. Sau khi thay áo thun và quần cộc, tôi quấn mình trong chăn, kê đầu lên gối chiếc giường cỡ vừa – trong những chốn thích của tôi. Rồi bắt đầu đọc cuốn Nỗi đau tột cùng lần thứ triệu.

      NĐTC kể về bạn tên là Anna (Cũng là người dẫn truyện) và người mẹ mắt của bạn ấy – thợ làm vườn chuyên nghiệp bị ám ảnh bởi hoa tulip. Họ có cuộc sống bình dị của tầng lớp hạ lưu trong thị trấn ở miền trung California cho đến khi Anna mắc bệnh ung thư máu hiếm gặp.

      Tuy nhiên đây phải là cuốn truyện ung thư. Truyện ung thư thường chán phèo, kiểu như bệnh nhân ung thư trong đó thành lập tổ chức từ thiện gây quỹ chống lại bệnh ung thư, đúng ? Và sứ mệnh từ thiện này nhắc nhở bệnh nhân ung thư về bản chất tốt đẹp trong mỗi con người, khiến cho chàng/ nàng thấy mình được thương và được khích lệ bởi vì chàng/ nàng để lại nguồn kinh phí chữa ung thư. Nhưng trong NĐTC, Anna cho rằng là người bị ung thư mà bắt đầu tổ chức từ thiện chống ung thư là hơi tự kỷ. Thế nên bạn ấy thành lập tổ chức từ thiện có tên là Quỹ Anna dành cho Bệnh nhân Ung thư Muốn Chữa Dịch Tả.

      Ngoài ra, Anna cũng rất thành về tất cả mọi chuyện mà phải ai cũng chịu thừa nhận: Trong suốt cuốn truyện, bạn ấy về mình như là tác dụng phụ của căn bệnh ung thư, mà điều đó hoàn toàn đúng. Trái đất này nhờ những đột biến mới có được đa dạng sinh học, và bệnh nhi ung thư thực chất là tác dụng phụ của quá trình đột biến ngừng đó. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, bạn Anna ngày càng bệnh nặng hơn, các liệu pháp điều trị lẫn căn bệnh thi nhau cướp lấy sinh mệnh bạn ấy. Còn mẹ bạn đem lòng thương nhân buôn hoa tulip Hà Lan mà Anna gọi là Chú Tulip Hà Lan. Chú Tulip Hà Lan có rất nhiều tiền cùng những ý tưởng rất lập dị về phương pháp điều trị ung thư. Anna nghĩ rằng ông chú này có thể là tay lừa bịp và thậm chí có khả năng phải là người Hà Lan. Thế rồi vào lúc ông chú Hà Lan và mẹ bạn sắp kết hôn, còn Anna bắt đầu thử nghiệm phác đồ điều trị mới khá điên rồ bằng các dược liệu như cỏ lúa mì và ít thạch tín, cuốn truyện đột ngột kết thúc ngay giữa.

      Tôi biết đó là quyết định rất văn học về mọi việc trong truyện. Cái kết lưng chừng này có lẽ là phần lý do tôi thích tác phẩm đến vậy. Nhưng cần có gì đó cho biết là câu chuyện kết thúc. Và nếu nó thể kết thúc ít ra là nên tiếp tục kéo dài liên tu bất tận như cuộc phiêu lưu của trung đội Trung sĩ Max Mayhem.

      Tôi hiểu câu chuyện kết thúc bởi vì Anna chết hoặc sức khỏe quá yếu, cho phép bạn tiếp tục viết. Tôi cũng tin rằng việc bỏ lửng câu thế này phản ánh chân rằng cuộc sống thường kết thúc đột ngột như thế. Nhưng ngoài Anna còn có nhiều nhân vật khác trong câu chuyện, và công bằng khi tôi bao giờ biết những gì xảy ra với họ sau đó. Tôi viết, thông qua địa chỉ nhà xuất bản, hơn chục lá thư cho Peter Van Houten. Mỗi lá thư đều nhằm tìm kiếm câu trả lời về những gì xảy ra sau khi câu chuyện kết thúc: liệu Chú Tulip Hà Lan có phải là kẻ bịp bợm, liệu mẹ Anna cuối cùng cũng kết hôn với ông, chuyện gì xảy ra với chú chuột hamster ngu ngốc của Anna (thú cưng mà mẹ bạn cực ghét), các bạn của Anna có tốt nghiệp trung học – tất tần tật mọi chi tiết. Thế nhưng tác giả chưa bao giờ trả lời cho bất kỳ lá thư nào của tôi.

      NĐTC là cuốn sách đầu tay và duy nhất của Peter Van Houten. Người ta chỉ biết mông lung rằng ông rời Mỹ về lại Hà Lan sau khi cuốn sách ra đời và sống cuộc đời dật. Tôi tưởng tượng rằng ông viết phần tiếp theo lấy bối cảnh là Hà Lan – có thể mẹ Anna và Chú Tulip Hà Lan cuối cùng chuyển đến đây và cố gắng bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mười năm trôi qua kể từ khi cuốn Nỗi đau tột cùng được phát hành, Van Houten chẳng công bố gì thêm, đến bài blog cũng . Tôi thể chờ đợi mãi được.

      Khi đọc lại truyện đêm đó, tôi cứ liên tục bị phân tâm khi tưởng tượng lan man là Augustus Waters cũng đọc những dòng tương tự. Tôi tự hỏi liệu có thích nó , hay lại gạt sang bên đọc vì nghĩ tôi làm màu. Rồi tôi chợt nhớ lời hứa gọi cho sau khi đọc xong Cái giá của Bình minh. Thế là tôi tìm số di động của ở trang đầu tiên và nhắn tin cho .


      Nhận xét về Cái giá của Bình minh: Đầy rẫy người chết. đủ vốn từ miêu tả. Còn NĐTC sao?



      phút sau nhắn tin lại:


      Theo nhớ em hứa GỌI sau khi đọc hết truyện, chứ phải nhắn tin.



      Thế là tôi gọi.

      “Hazel Grace,” giọng hồ hởi khi vừa bắt máy.

      “Vậy đọc chưa?”

      “Có, nhưng chưa xong. Truyện dày đến sáu trăm năm mươi trang mà chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”

      “Vậy đọc đến đâu rồi?”

      “Trang bốn trăm năm mươi ba.”

      “Và?”

      nhận xét gì cho đến khi đọc xong truyện. Tuy nhiên xin rằng cảm thấy hơi xấu hổ khi đưa cho em cuốn Cái giá của Bình minh.”

      cần phải xấu hổ đâu. Tôi đọc sang cuốn Cầu siêu cho Mayhem rồi.”

      phần bổ sung sáng giá cho loạt truyện. Được rồi, thế tay buôn tulip có phải kẻ bịp ? có linh cảm hay về tay này.”

      “Biết trước mất hay!” Tôi đáp.

      “Nếu tay ấy phải quý ông đàng hoàng moi mắt ra.”

      “Xem ra kết truyện này nhỉ.”

      “Khoan kết luận vội! Khi nào có thể gặp em đây?”

      “Dĩ nhiên là sau khi đọc xong Nỗi đau tột cùng rồi.” Tôi thích đẩy đưa thêm chút.

      “Thế nên bỏ máy xuống và tiếp tục đọc.”

      nên làm thế,” tôi bảo. Và tắt máy ngay mà thêm lời.

      Trò tán tỉnh này quả mới mẻ nhưng tôi thích chơi trò này.

      Sáng hôm sau tôi có lớp Thơ Mỹ Thế kỷ Hai mươi tại trường MCC. Bà giảng viên bộ môn đứng tuổi cứ thao thao bất tuyệt về bài giảng dài chín mươi phút về Sylvia Plath mà lần trích thơ của Sylvia Plath.

      Khi tôi ra khỏi lớp, Mẹ chờ sẵn ở lề đường trước khu tôi học.

      “Bộ Mẹ ở đây đợi con suốt buổi học à?” tôi hỏi khi bà vội vã vòng ra sau lưng để giúp tôi chuyển giá đỡ và bình ô-xy của tôi vào trong xe.

      , Mẹ có lấy đồ giặt ủi và ghé bưu điện.”

      “Và sau đó?”

      “Mẹ đọc cuốn sách trong lúc chờ đợi,” bà đáp.

      “Và con là người cần tận hưởng cuộc sống.” Tôi cười, bà cũng cố gắng mỉm cười theo, nụ cười pha chút ngượng ngập, tôi quyết định chuyển đề tài. “Mẹ có muốn xem phim ?”

      “Có chứ. Con muốn xem phim gì?”

      “Mẹ con mình cứ đến rạp và có phim nào sắp chiếu xem phim đó.” Mẹ đóng cửa xe cho tôi và vòng qua bên cửa lái chính. Chúng tôi lái xe đến nhà hát Castleton và xem bộ phim 3D về loài chuột biết . Bộ phim thực khá buồn cười.

      Khi tôi xem xong phim và ra khỏi rạp, tôi thấy có bốn tin nhắn từ Augustus.


      Hãy bản truyện em đưa bị thiếu mất hai mươi trang cuối hoặc viện lý do gì khác.




      Hazel Grace, hãy với rằng chưa đọc đến kết truyện !



      TRỜI ƠI LIỆU HỌ CÓ KẾT HÔN ÔI TRỜI TRUYỆN GÌ THẾ NÀY




      đoán là Anna chết và truyện đơn giản kết thúc ngay đó? TÀN NHẪN. Hãy gọi cho ngay nhé. Hy vọng mọi chuyện vẫn ổn.



      Ngay khi về đến nhà, tôi thẳng ra sau vườn và đến ngồi chiếc ghế lưới hóng mát hoen gỉ và gọi cho ấy. Hôm nay trời vần vũ mây, kiểu thời tiết đặc trưng của bang Indiana, khí đặc quánh như sắp đóng hộp ta vậy. Nổi bật mảnh sân sau nhà là bộ đánh đu thời thơ bé của tôi, giờ nhìn ướt nhèm nhẹp thảm thương.

      Augustus bắt máy khi chuông reo hồi thứ ba. “Hazel Grace,” chào.

      “Chào mừng đến với tra tấn ngọt ngào khi đọc Nỗi đau—” Tôi chợt ngừng lại khi nghe tiếng sụt sịt to ở đầu dây bên kia. “ có sao ?” Tôi vội hỏi.

      khỏe,” Augustus trả lời. “Tuy nhiên ở bên cạnh Isaac, ấy bị suy sụp tinh thần trầm trọng.” Tiếng khóc rền rĩ hơn. Giống như tiếng rú thảm thiết trước khi chết của con thú bị thương. Gus chuyển chú ý sang Isaac. “Này, này thằng quỷ, có mặt của Hazel Hội Tương Trợ liệu có làm mày thấy khá hơn , hay còn tồi tệ hơn? Isaac. Nghe. Tao. Nè.” Sau phút, Gus với tôi. “Em có thể gặp tụi ở nhà ? Khoảng hai mươi phút nữa.”

      “Được,” tôi đáp và tắt máy.


      Nếu có thể lái xe đường thẳng ra chỉ mất độ năm phút để từ nhà tôi đến nhà Augustus, nhưng chúng ta thể lái xe đường thẳng vì Công viên Holliday nằm ngay chính giữa hai nhà.

      Mặc dù đó là bất tiện về mặt địa lý nhưng tôi thực thích Công viên Holliday. Hồi còn bé, tôi thường bơi lội tung tăng Sông Trắng với Ba. Tuyệt nhất là khi ông ném tôi lên trung, kiểu như tung tôi ra khỏi tay, và tôi dang hai tay ra như thể bay và ông đưa tay đón lấy tôi. Chợt cả hai cha con thấy là cha thể bắt được con mà cũng có ai đỡ tôi ở bên dưới. Cảm giác sợ hãi đó khiến hai cha con thất kinh hồn vía. Thế rồi cả người tôi rơi tõm xuống sông. Và khi tôi ngoi lên mặt nước mà bị bề hấn gì, sóng lại đẩy tôi về phía Ba. Rồi tôi lại nằn nì: Nữa , Ba ơi, nữa .

      Tôi rẽ sang đường vào nhà Augustus, đậu xe cạnh chiếc Toyota cũ màu đen mà tôi đoán là của Isaac. Xóc lại bình ô-xy phía sau lưng, tôi bước đến gõ cửa. Ba của Gus ra mở cửa.

      “Hazel Được Rồi,” ông lên tiếng. “Rất vui được gặp lại cháu.”

      Augustus kêu cháu ghé qua.”

      “Ừ, nó và Isaac ở dưới tầng hầm.” Đúng lúc đó có tiếng khóc vọng lên từ dưới hầm. “Hẳn đó là Isaac,” ba của Gus và khẽ lắc đầu. “Bác Cindy phải lái xe ra ngoài, cái tiếng khóc đó…” ông bỏ lửng câu. “Mà thôi, cháu xuống hầm . Có cần bác giúp đỡ cháu cái, ơ, cái bình này ?” Ông hỏi.

      “Dạ cần đâu bác, cháu tự xoay xở được. Cảm ơn bác nhé, bác Waters.”

      “Cứ gọi bác là Mark,” ông bảo.

      Tôi hơi sờ sợ khi xuống hầm. Nghe người ta khóc than rên rỉ phải là trò giải trí thích của tôi. Nhưng tôi vẫn bước xuống.

      “Hazel Grace,” Augustus khi nghe tiếng bước chân của tôi. “Isaac, Hazel của Hội Tương Trợ xuống kìa. Hazel, cảnh báo em trước là Isaac trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần đó nha.”

      Augustus và Isaac ngồi ngả lưng ghế lười có hình dạng chữ L và chơi game, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình ti-vi khổng lồ. Màn hình được chia hai, phần bên trái của Isaac, và bên phải của Augustus. Họ là những người lính chiến đấu trong thành phố đại bị giội bom. Tôi nhận ra cảnh tượng giống trong cuốn Cái giá của Bình minh. Khi bước tới, tôi vẫn chưa thấy có gì bất thường: chỉ là hai chàng ngồi trong quầng sáng chiếu ra từ chiếc ti-vi khổng lồ, đóng vai chiến sĩ bắn giết kẻ thù.

      Chỉ đến khi đứng song song với họ, tôi mới nhìn thấy mặt của Isaac. Nước mắt ràn rụa cứ chảy thành dòng qua hai gò má đỏ ửng của , khuôn mặt rúm ró đầy đau khổ. vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí buồn liếc nhìn lên tôi, và rống lên, trong khi tay vẫn bấm lia lịa vào bộ điều khiển của mình. “Em khỏe , Hazel?” Augustus hỏi.

      “Tôi khỏe,” tôi đáp. “Còn , Isaac?” câu trả lời. Thậm chí chẳng có dấu hiệu nào cho thấy biết đến diện của tôi. Chỉ có những giọt nước mắt ngắn dài chảy ướt chiếc áo thun đen của .

      Augustus thoáng liếc nhìn ra khỏi màn hình. “Hôm nay em xinh ,” khen. Tôi mặc cái đầm chỉ-vừa-chấm-gối mà tôi có từ hồi xưa lơ xưa lắc. “Con nghĩ rằng họ chỉ được phép diện đầm vào những dịp trang trọng. Nhưng thích tuýp phụ nữ kiểu như, ồ, tôi sắp gặp chàng suy sụp tinh thần cùng chàng chẳng dây mơ rễ má gì và nhìn đây, tôi mặc đầm đến đó.”

      “Tuy nhiên,” tôi , “ Isaac chẳng buồn liếc nhìn tôi. Chắc tại quá Monica, tôi đoán vậy,” và nhận ngay kết quả là tiếng nấc tức tưởi.

      “Chủ đề nhạy cảm đấy!” Augustus nhắc. “Isaac, tao biết mày thấy nhưng tao có linh cảm mơ hồ rằng tụi mình bị đánh chọc sườn.” Và sau đó quay sang với tôi, “Isaac và Monica còn gặp nhau nữa, nhưng Isaac muốn về nàng đó. ấy chỉ muốn khóc và chơi game Chống phiến loạn 2 trong Cái giá của Bình minh thôi.”

      “Được thôi,” tôi đáp.

      “Isaac, tao thấy ngày càng lo về vị trí chiến đấu của tụi mình. Nếu mày đồng ý cứ chạy đến trạm điện, tao yểm trợ cho.” Isaac chạy về phía tòa nhà là nhà gì trong khi Augustus vừa lia khẩu súng máy bắn liên thanh dữ dội vừa chạy theo phía sau.

      “Dù sao,” Augustus với tôi, “cứ chuyện với ấy , sao đâu. Nếu bậc cao nhân con như em có lời khuyên hay ho nào xin chỉ giáo.”

      “Tôi thấy phản ứng đó của ảnh cũng hợp tình hợp lý mà,” tôi trong tràng súng đùng đoàng của Isaac, giết chết tươi tên vừa ló đầu ra khỏi phía sau chiếc xe tải cháy rụi.

      Augustus vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, gật đầu. “Nỗi đau cần được cảm nhận,” , đó là câu trong cuốn Nỗi đau tột cùng. “Mày có chắc còn thằng nào đằng sau tụi mình chứ?” hỏi Isaac. lúc sau, đạn lửa bắt đầu rít lên phía đầu họ. “Ôi, chết tiệt, Isaac,” Augustus thốt lên. “Tao có ý chỉ trích mày trong thời điểm mày yếu đuối nhất. Nhưng mày để tụi mình bị đánh chọc sườn rồi. Bây giờ còn gì chắn giữa đám khủng bố và trường học.” Nhân vật trong game của Isaac chạy ngoắt ngoéo trong con hẻm hẹp về phía ngọn lửa.

      có thể qua cầu rồi vòng lại,” tôi nhắc, chiến thuật tôi biết nhờ đọc Cái giá của Bình minh.

      Augustus thở dài. “Tiếc là do chiến thuật của vị đồng đội tuyệt vọng của có vấn đề mà cây cầu bị phe nổi dậy kiểm soát rồi.”

      “Tao á?” Isaac thầm. “Tao hả?! Mày là đứa đề nghị chạy đến núp trong cái trạm điện chết bầm này mà.”

      Gus quay sang từ màn hình trong tích tắc và nhếch mép cười. “Tao biết mày có thể chuyện mà!” . “Nào, giờ chúng ta hãy tiến lên cứu giúp mấy em học sinh nào.”

      Họ cùng nhau chạy dọc con hẻm, vừa nổ súng vừa tìm chỗ nấp cho đến khi gặp ngôi trường chỉ duy nhất phòng học. Họ thu mình phía sau bức tường phố và bắn tỉa từng kẻ thù .

      “Tại sao quân nổi dậy muốn vào trường?” Tôi hỏi.

      “Chúng muốn bắt học sinh làm con tin,” Augustus trả lời. Bờ vai che khuất bộ điều khiển, tay ngừng bấm nút, cả cánh tay căng lên lộ gân máu. Isaac nghiêng người về phía màn hình, các ngón tay thanh mảnh nhảy múa bộ điều khiển của . “Chết này! Chết này! Chết này!” Augustus phấn khích. Làn sóng quân khủng bố vẫn tiếp tục túa ra, và họ giết sạch bọn chúng. Hai ngắm bắn chuẩn xác đến đáng kinh ngạc, lẽ dĩ nhiên phải thế vì cả hai sợ bắn nhầm vào trường học.

      “Lựu đạn! Lựu đạn!” Augustus hét lên thất thanh khi có vật bay véo thành hình vòng cung xẹt ngang màn hình, lăn về phía cổng trường rồi va vào cửa.

      Isaac buông bộ điều khiển trong thất vọng não nề. “Nếu bọn chúng bắt được con tin, chúng giết mấy em học sinh rồi vu khống cho chúng ta.”

      “Yểm trợ cho tao!” Augustus khi nhảy ra từ phía sau bức tường và chạy về phía cổng trường. Isaac lúng túng chộp lấy bộ điều khiển và bắt đầu bắn lia lịa trong khi đạn của kẻ thù trút như mưa xuống Augustus, bị bắn trúng phát rồi đến hai phát nhưng vẫn chạy. Augustus hét vang: “CHÚNG BÂY GIẾT ĐƯỢC MAX MAYHEM ĐÂU!” Và với loạt lượt bấm cuối cùng, lao mình lên quả lựu đạn. Nó phát nổ dưới người . Cơ thể bị nổ tan, các mảnh xác vụn bắn lên tung tóe như mạch nước phun trào. Rồi cả màn hình chuyển sang màu đỏ. giọng khàn khàn cất lên, “NHIỆM VỤ THẤT BẠI.” Nhưng dường như Augustus nghĩ khác, bởi lẽ mỉm cười trước những tàn tích của mình màn hình. thò tay vào túi, lấy ra điếu thuốc, và nhét nó vào giữa hai hàm răng của mình, thong thả , “Bọn trẻ được cứu!”

      “Tạm thời thôi!” Tôi chỉnh lời .

      “Mọi cứu rỗi đều mang tính tạm thời,” Augustus đáp lại. “ kéo dài được phút cho bọn trẻ. Có lẽ đó là phút giúp chúng sống thêm giờ, và giờ đó giúp chúng sống thêm năm. ai kéo dài thời khắc mãi mãi được cho bọn trẻ. Hazel Grace à. Nhưng mạng sống của kéo dài thêm phút cho chúng. Và điều đó hẳn là vô nghĩa.”

      “Oaaa, thôi được rồi,” tôi . “Chúng ta chỉ về trò chơi điện tử.”

      nhún vai, như thể tin rằng trò chơi có thể biến thành thực. Isaac lại bắt đầu khóc lóc. Augustus hất đầu về phía Isaac. “Chơi lại nhiệm vụ này , chiến hữu?”

      Isaac lắc đầu. nhoài người qua Augustus, nhìn tôi và trầm giọng bảo, “Rốt cuộc chị Monica muốn tiếp tục nữa.”

      “Chị ấy muốn chia tay người bị mù,” tôi . gục gặc đầu, nước mắt còn là từng giọt nữa mà giờ rơi như cái máy gõ nhịp – đều đặn và liên tục ngừng.

      “Chị ấy thể đối mặt,” rền rĩ. “ sắp mất thị lực và chị Monica đối mặt được với chuyện đó.”

      Tôi suy nghĩ về từ đối mặt, tất cả những điều thể đối mặt cuối cùng vẫn được giải quyết. “Em rất tiếc,” tôi .

      quệt tay áo, lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Phía sau gọng kính, đôi mắt của Isaac dường như lớn hơn, lấn át hết mọi chi tiết khác khuôn mặt. Cặp mắt quái gở ấy lồi ra, nhìn chòng chọc vào tôi – con mắt , con mắt giả. “ thể chấp nhận được,” với tôi. “Hoàn toàn chấp nhận được.”

      ra, công bằng mà ,” tôi giải thích, “có thể chị ấy thể đối mặt được. cũng vậy, nhưng chị ấy nhất thiết phải đối mặt với chuyện này. Còn bắt buộc phải vậy.”

      “Hôm nay ngừng ‘luôn luôn’ với chị ấy, ‘luôn luôn luôn luôn luôn luôn’, còn chị chỉ lo biện bạch này nọ mà hề đáp lại mật mã. Cứ như thể ra rồi, em hiểu ? ‘Luôn luôn’ là lời hứa! Làm sao chị ấy có thể phá vỡ lời hứa kia chứ?”

      “Đôi khi người ta ý thức được những lời họ hứa khi họ hứa,” tôi .

      Isaac bắn tia nhìn qua tôi, “Phải, cứ cho là vậy . Nhưng ta phải giữ lời hứa chứ. Đó mới là tình . Tình là giữ lời hứa dù trong hoàn cảnh nào. Em tin vào tình đích thực ư?”

      Tôi trả lời. Tôi có câu trả lời. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tình đích thực tồn tại lời Isaac là định nghĩa hay về tình .

      “Chậc, tin vào tình đích thực,” Isaac . “Và chị. Chị hứa. Chị ấy hứa luôn luôn .” đứng lên về phía tôi. Tôi cũng đẩy người đứng dậy, đinh ninh là muốn ôm tôi hay gì đó, nhưng chỉ đơn giản quay nhìn xung quanh, giống như cũng nhớ vì sao lúc đầu mình lại đứng dậy. Và rồi cả Augustus và tôi đều thấy cơn thịnh nộ dồn lên mặt .

      “Isaac,” Gus kêu.

      “Cái gì?”

      “Mày trông hơi… Xin lỗi nếu câu này mang hai nghĩa nha mày, nhưng tao thấy ánh mắt mày có vẻ ức chế.”

      Đột nhiên Isaac đá chiếc ghế chơi game của mình, khiến nó ngã nhào về phía giường của Gus. “Bộc phát mày!” Augustus hào hứng. Isaac đuổi theo chiếc ghế và đá nó lần nữa. “Đúng rồi!” Augustus khuyến khích. “Hãy đá nó , đá bay cái ghế !” Isaac đá thêm mấy phát, cho đến khi nó lăn trở lại giường của Gus, và sau đó nắm lấy chiếc gối và bắt đầu đập ầm ầm vào khoảng tường trống giữa chiếc giường và kệ trưng cúp phía .

      Augustus nhìn qua tôi, điếu thuốc lá vẫn còn miệng , và khẽ mỉm cười. “ ngừng nghĩ về cuốn truyện đó.”

      “Tôi biết mà.”

      “Tác giả chưa bao giờ bật mí những gì xảy ra với các nhân vật khác sao?”

      “Phải,” tôi đáp lời . Isaac vẫn hành hạ các bức tường bằng gối. “Ông chuyển đến Amsterdam, khiến tôi nghĩ rằng có thể ông viết phần tiếp theo về Chú Tulip Hà Lan. Nhưng ông công bố thêm gì và cũng chưa bao giờ trả lời phỏng vấn. Ông dường như lên mạng. Tôi viết hàng loạt thư cho ông hỏi về những chuyện xảy ra với tất cả mọi người, nhưng ông bao giờ trả lời. Cho nên… ừm.” Tôi ngừng vì dường như Augustus lắng nghe. Thay vào đó, liếc mắt nhìn Isaac.

      “Chờ chút,” thầm với tôi. đoạn bước tới chỗ Isaac và nắm lấy vai ấy. “Thằng quỷ, gối vô hại. Mày thử cái gì có thể bể được coi!”

      Isaac chộp lấy chiếc cúp bóng rổ từ kệ và giữ nó đầu như thể chờ cho phép. “Ném !” Augustus hô. “Ném!” Chiếc cúp đập chát xuống sàn nhà, cánh tay bằng nhựa của chàng cầu thủ bóng rổ long ra nhưng vẫn nắm chặt quả bóng. Isaac dẫm lên chiếc cúp. “Ừ!” Augustus . “Đạp bể !”

      Rồi quay lại với tôi, “ cố tìm cách với ba rằng ra ghét chơi bóng rổ. Và nghĩ rằng chúng ta vừa tìm được cách.” Các chiếc cúp lần lượt bị lôi xuống. Isaac vùa la hét vừa dẫm đạp lên chúng, trong khi Augustus và tôi đứng cách quãng, chứng kiến điên cuồng của tình tan vỡ. Những mảnh vỡ của các cầu thủ bóng rổ đáng thương, sứt sẹo nằm vương vãi khắp nền thảm: đây là bàn tay bị vỡ ôm bóng, kia là đôi chân gãy rụng nhảy lên lưng chừng. Isaac liên tục tấn công đám cúp, nhảy thình thịch lên chúng bằng cả hai chân, la hét, thở dốc, vã mồ hôi. Cho đến khi ngồi sụp đống đổ nát của những chiếc cúp gãy vỡ lởm chởm.

      Augustus bước về phía và nhìn xuống hỏi, “Thấy đỡ hơn chưa mày?”

      “Chưa,” Isaac lẩm bẩm, lồng ngực phập phồng.

      “Đó chính là nỗi đau,” Augustus thốt lên, và sau đó quay qua nhìn tôi. “Nỗi đau cần được cảm nhận.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :