1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khất Phu - Chu Khinh (H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiết Tử

      Edit: S.U

       Beta: Quảng Hằng


      tình thể tiếp tục chậm trễ, ngươi phải nên khởi hành lập tức sao?” giọng nam tính mạnh mẽ vừa có ý lý vừa trêu tức.

      “......”

      “Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu phải bất đắc dĩ, ta cũng miễn cưỡng con.”

      “......” Có mà ở đó nghe ông ấy nhảm! dễ nghe như vậy, kỳ , phải là quan báo tư thù, trừng phạt ngày đó theo trong lời ? Tuy thế, vẫn cho rằng ý nghĩ của hề sai.

      “Ôi, con cũng biết, con là đứa con có hiếu nhất nên ta thương con nhất, tín nhiệm nhất cũng là con cho nên chuyện thành ra như vậy, ta yên tâm duy nhất giao phó cho con, cũng chỉ có con.” Tiếng đồ gốm sứ chảm vào nhau, thanh thanh thúy, quả nhiên trà ngon.

      “Ta hận nhất đến loại địa phương đó.” ảo não ngồi nghiến răng nghiến lợi.

      “Tình thế bức người, con cũng biết mà.”

      Tức giận, nhìn nam nhân ngồi thản nhiên uống trà, , đúng là nhìn ra được cái gọi là “Tình thế” có bao nhiêu bức người.

      “Ta ở đây quá lâu rồi, tại ta muốn rời kinh thành, vì để làm cho ta an tâm, con nhất định phải chuyến.” đến nơi đây là đủ rồi “ Được, cho ta biết, con có thể hay ?” Ông cúi đầu, dùng tiếng câu lòng người, khiến cho mọi người đều phải vì ông mà trung thành.

      “......”

      “Hửm?”

      “Chết tiệt, ta , ta lập tức , vừa lòng chưa?” Tiếng trẻ tuổi vang lên, trong đó có vài phần bất mãn.

      “Quả nhiên là con ngoan của ta.” Trong thanh tràn ngập chỉ là vừa lòng, mà là sung sướng đến cực điểm.

      “......”

      tình, liền định ra như vậy .

      ♥ Các bạn ấn quảng cáo ở phía dưới comments, ủng hộ Cung Quảng Hằng nhé ♥
      amandatruc, Khủng Long, amanda truc13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1

      Edit: S.U

       Beta: Quảng Hằng


      khí trong mát, rừng cây ấm áp, từng giọt sương ban mai, mượt mà tựa như nhung lăn ngọn cỏ, bước chân nhàng bước , vừa giống như bước bình thường lại như nhàng, mềm dẻo lướt qua phía thảm cỏ.

      Nhan Thủy Nhu nhàng sung sướng xuyên qua rừng trúc xanh mát, như thường lệ ngồi xổm xuống, dùng cái cuốc đào lớp đất ẩm ướt lên, đem cái nhánh măng xíu vừa chui ra khỏi lòng đất từ tay nàng, để vào giỏ trúc tinh xảo, bên trong ấy được hai ba búp măng tre. Nàng lấy từ trong người ra chiếc khăn tay, lau lau mồ hôi trán, tuy rằng là sáng sớm mùa xuân, nhưng từ sáng nàng phải vào rừng sâu hái măng, cũng phải chuyện dễ dàng gì.

      Nhưng, nhìn giỏ trúc đầy măng xinh đẹp được hái vào mùa xuân, lại nhìn hơi thở nồng đậm núi rừng đầu mùa xuân lan bốn phía, mặc dù cảm thấy hơi mệt, nhưng tâm tình vẫn tốt nên muốn ở tại đây hát khúc.

      Khí hậu trong vòng ba tháng qua, chợt ấm chợt lạnh, đêm qua hồi gió xuân, làm cho ngọn cỏ còn dính đầy hơi nước, chút chút bọt nước cỏ, cùng đợi ánh sáng mặt trời làm chúng hòa nhập vào tự nhiên, tỏa ra mùi hương thơm mát.

      Sáng sớm trong những tán cây rậm rạp, chim chóc hót mừng ngày mới, từng đợt rung động phức tạp, tạo ra thanh sắc sảo, mùi hoa dại nở rộ thơm ngát, đuổi theo mùi lá cây nồng nàn, khiến cả cánh rừng trở nên xinh đẹp hơn, giống như bồng lai tiên cảnh.

      khí tươi mát làm cho người ta mỗi khi hô hấp có cảm giác dễ chịu đến cực điểm, nàng hái tiếp đóa hoa trắng noãn, đưa đến bên mũi ngửi, mùi hương nồng đậm, bất chợt làm cho bên môi nàng tràn ra nụ cười sáng lạn, mỗi ngày đều như vậy thấy thích.

      Hôm nay thu hoạch được giỏ măng tốt, có cái vừa trắng vừa tròn, còn cái kia trông như cây nấm tròn trịa, đều là mỹ vị đồ ăn.Nhìn xem sắc trời, Vân Nhi nhìn thấy sắc trời chuyển sang màu phấn hồng, xem ra, mặt trời sắp ra rồi.

      A, nhớ tới hôm qua hứa với Toàn bá, sáng hôm nay phải giúp ông ấy làm bữa sáng.

      Ôi biết cảnh đẹp thế này làm cho nàng quên bẵng thời gian, vẫn là nhanh chút về nhà. Vừa vặn, có măng non mới hái, làm cháo măng, vừa có món ăn ngon, vừa thích hợp với lão nhân gia.

      Bước nhanh vòng ra khỏi phiến rừng trúc, men theo vách tường đá được xây rất tốt nàng bắt đầu xuống núi, qua cái ngã ba, dừng chút, nhìn con đường dẫn đến nơi đất trời rộng mở.

      Nếu theo đường bình thường xuống núi chỉ sợ về kịp để nấu cơm cho Toàn bá, mỗi ngày đều vất vả làm công việc đồng áng, nếu ăn đầy đủ, lấy đâu ra sức để mà làm? Vì thế nàng nghĩ nghĩ, theo lối mòn .

      Đây là con đường có vẻ hẻo lánh, đường lại rất nhiều cỏ dại, còn có rất nhiều cây che phủ, bởi vì đường có phương tiện, cho nên ngày thường rất ít người . Nhưng, nếu theo nó xuống núi có thể giảm bớt phân nửa lộ trình.

      Nhan Thủy Nhu vươn tay chặn bớt những cành cây chĩa ra, bụi cỏ có hơi nước khiến đôi giày của nàng bị lấm bẩn, đôi mi thanh tú hơi nhíu, lòng muốn chạy , rảnh để ý tới.

      Ôi, đều do mình, hôm qua mưa trận, nghĩ rằng rừng trúc hôm nay chắc có măng, hơn nữa Toàn bá nhất ăn chính là cái này, nàng mới có thể sáng tinh mơ đến núi, lại bởi vì măng non vừa nhiều vừa ngon, làm cho nàng vui vẻ chỉ lo hái măng quên thời gian.

      đến dòng suối trong suốt, đầu xuân đến tháng, suối nước chảy cách mềm mại, tiếng nước chảy róc rách nghe rất êm tai, mặt trời ban mai chiếu qua từng cây cối, bắn ra từng đợt màu xanh đầy sắc, đem xuân ý dạt dào chiếu xạ rừng cây khiến nó trở nên xinh đẹp.

      Nghĩ lại qua phía trước đường dốc, là có thể thuận lợi xuống núi trở về thôn của nàng, nàng nhàng đứng lên cuốc bộ. Nhìn cái giỏ trúc đừng đầy măng non, biết nên làm gì cho Toàn bá ăn ngon?

      Ừm, đều là tiên vị, thêm chút thịt, có thể đun nồi súp măng ngon, để cho Toàn bá nếm thử.

      Phía dưới là đầm nước sâu, là từ núi đầy mây mù, theo dòng suối chảy xuống đây, biến thành đầm nước, sáng sớm mặt hồ tràn ngập sương trắng lượn lờ, tỏa ra khí hơi lạnh.

      Nàng chậm rãi theo ven hồ, cẩn thận qua bên bờ nước trong, miễn cho bị sẩy chân.

      Thời tiết lạnh, nhưng người nàng lại toát đầy mồ hôi, ngẩng đầu dùng khăn lau mồ hôi, bỗng nhiên bị phía trước vật gì đó đen tuyền hù dọa làm nàng khiếp sợ dừng lại, cái kia, là cái gì?

      Hình dạng của thứ đó bị che kín khiến nàng cảm thấy tò mò, đứng hồi lâu, xác định cái kia động đậy, nàng mới chậm rãi dời bước tiến lên, muốn đem nó xem cẩn thận, chẳng lẽ là động vật bị thương?

      Càng ngày càng gần, nàng thấy rồi, a, ra phải “Nó”, mà là người! Nhưng lại là cái nửa người ghé vào bên hồ, biết là còn sống hay chết.

      Thong thả ngừng chân lại, khẽ cắn phấn môi, nàng nghĩ: Rốt cuộc có nên bước đến nhìn cho cẩn thận ?

      Bản năng nàng dù bất cứ giá nào cũng được xuống.

      Ở cái nơi thâm sơn hiểm hóc này lại gặp người nằm cạnh bên hồ, chắc hẳn cũng phải người đơn giản, nếu nàng thông minh, nên trực tiếp chạy lấy người, về thôn báo cáo thôn trưởng. Nhưng nhỡ người nọ có chết, nàng cứ như vậy, chẳng phải là hại mất cơ hội sống sao?

      Do dự hồi, thiện lương trời sinh chiến thắng lý trí, nàng ra phía trước, thò người ra xuống.

      Đây là nam nhân trưởng thành, bởi vì là nằm ghé vào bụi cỏ, cho nên nàng nhìn được mặt của

      Nhưng, nhất định là kẻ có tiền, bởi vì người mặc y phục, đồ dùng tinh xảo tới cực điểm, vải dệt cũng thủ công thêu may phiền phức, khắp nơi biểu ra người này xuất thân bất phàm, tuy rằng cả người trang phục màu đen, đầu bị sương làm ướt, người hơn phân nửa bị ngâm dưới hồ, nhưng là dấu được thân quý khí.

      Đánh giá ánh mắt từ đầu đến bả vai, tiếp theo đến mái tóc đen nhánh bên trong, tóc tuy đen bóng nhưng lại lẫn vài vệt máu khô, cứ như vậy ra miệng vết thương lớn trước mặt nàng, nàng kinh ngạc hít vào ngụm khí

      Trời ạ, sao người này lại bị thương nghiêm trọng như vậy, đầu bị đánh vỡ, người của chảy nhiều máu, đem bả vai cùng bụi cỏ đều nhiễm đỏ mảng lớn, nơi nào cũng đầy vết thương. Nàng ngẩng đầu nhìn bên vách núi, nghĩ rất có thể là từ núi cao này rớt xuống.

      Từ nơi cao như vậy ngã xuống liệu có còn hy vọng sống được sao?

      Vươn cánh tay trắng nõn bé, hít vào hơi sâu, cố lấy dũng khí đỡ lấy bờ vai của , muốn đưa từ trong hồ ra. A, nặng quá, đây là nam nhân sao? là nặng mà, khiến cho nàng phen tổn hết bao khí lực mới kéo ra được.

      Dừng lại chút nhìn, khỏi ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên là !

      Từng sợi tóc ướt át dính vào gương mặt tái nhợt của , có vài phần quen thuộc, nhưng càng nhìn càng xa lạ.

      Mà nàng biết kế tiếp nên làm cái gì, kéo ra khỏi hồ mới phát , ngực cư nhiên còn có miệng vết thương càng đáng sợ hơn, miệng vết thương do có gì che lấp lại bị ngâm nước lâu như vậy nên nó trắng bệch cả ra. chảy nhiều máu như vậy, lại bị thương ở đầu và ngực, còn có hy vọng cứu sống sao?

      Nhưng mà nghĩ đến việc sắp chết, lòng nàng lại có cái gì đó co rút.

      Ôi,mình rốt cục nên làm gì đây? tại rốt cục còn thở ? Bàn tay bé run run của nàng từ từ chạm vào chóp mũi của , cảm giác được hơi thở nhàng phả lên đầu ngón tay của nàng.

      Hô, lòng nàng cuối cùng tạm thời cũng bình tĩnh được.

      chết, còn hô hấp, nhưng, nếu tại nhanh chóng đưa trở về, chỉ sợ cách tử vong cũng hề xa, ngón tay lạnh lẽo cho nàng biết, khẳng định nằm ở cỏ, ngâm mình dười hồ này rất lâu rồi, cho dù bị thương nặng mà chết, chỉ sợ cũng bị cảm lạnh mà chết.

      tình khẩn cấp, nên suy nghĩ nhiều, nàng xé miếng vải từ váy mình ra, đem miệng vết thương của băng bó lại chút, lại dùng khăn bao miệng vết thương lại chút. Sau đó cố hết sức nâng thân thể trọng thương của , sức nặng của suýt chút nữa khiến nàng đứng nổi, gấp rút hít lấy hơi, mới miễn cưỡng ổn định thân mình, bất chấp đặt giỏ trúc sang bên, nàng ngắm hướng trở về nhà mà .

      May mắn, nàng phải thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ cuộc sống kham khổ, vất vả cần cù lao động, làm cho nàng có được thể lực tốt, tuy rằng bề ngoài xem ra nhu nhược văn nhã, nhưng vẫn là có vài phần khí lực.

      Mặc dù nơi này cách địa phương nàng ở gần, nàng vẫn cắn răng giúp về nhà, đường tới, muốn thở hồng hộc, cả người mướt đẫm mồ hôi, đưa nằm giường của mình, nàng chút nữa là muốn ngã nhào lên người mà nằm. Cố gắng thở hổn hển để lấy hơi, mới miễn cưỡng khôi phục chút khí lực, ngồi dậy, cẩn thận đưa đầu hướng bên sườn, để cho miệng vết thương bên kia bị ép mà chảy máu nữa.

      Nàng đắp chăn cho sau đó vội vàng chạy đến phòng bếp, đem nước ấm đổ vào, định vì rửa sạch miệng vết thương, nhưng, bị thương nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc có thể cứu sống hay , đúng là biết chuyện tình là sao, aiiii......

      Rửa miệng vết thương, sử dụng thảo dược cầm máu, lại dùng mảnh vải sạch giúp băng bó.

      Tuy rằng ngượng ngùng chịu nổi, nhưng vết thương của rất lớn nếu băng bó chắc chết mất, đành phải cắn răng giúp cởi xiêm y, xử lý vết thương người thoả đáng nhất. Khi xong việc, mới biết được vết thương người ta đáng sợ, vừa sâu vừa lớn, mà vẫn có thể còn sống, là......

      Đôi tay bé linh hoạt bận rộn đến mấy canh giờ để băng bó cho tốt, dùng khăn tay đem lau mồ hôi mình chảy rất nhiều biết là khẩn trương hay là thẹn thùng, nàng thở ra dài. Điều nên làm, nàng làm, những thảo dược dùng để băng bó, đều là trước kia nàng lên núi học được, mà dược thảo cũng là nàng lên núi hái xuống, cầm máu rất tốt, về phần có thể thể sống sót được hay , vậy nhờ vào số phận của vậy.

      “Ngươi nhất định phải sống, biết ?” Cầm bàn tay to lớn của , nhàng , nhìn gương mặt lâm vào hôn mê, mặc dù là bất tỉnh nhân , nhưng trời sinh lại vô cùng tuấn mỹ, làm sao cũng đều che được.

      Ai, thế là khó liệu, nhớ ngày đó cùng gặp nhau, là cỡ nào hăng hái lại phong lưu phóng khoáng, nàng lúc ấy nghĩ đến nàng cùng , căn bản chính là người của hai thế giới khác nhau, rốt cuộc khó có thể cùng xuất , ai ngờ hôm nay tại đây ở nơi vùng núi hẻo lánh, bọn họ lại gặp nhau, mà , thế nhưng sống chết còn chưa biết.

      Vận mệnh có đôi khi, là biết trêu đùa người ta mà.

      Nếu được 40 com ta post tiếp!!!!!!

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      amandatruc, Thu Hằng82, Khủng Long9 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1

      Edit: S.U

       Beta: Quảng Hằng


      “Nhan nha đầu, Nhan nha đầu?” Thanh hiền lành ở ngoài phòng vang lên, cắt ngang tâm tình trầm tư của nàng.

      A, là Toàn bá, xong, nàng dường như quên khuấy ông mất, bữa sáng của ông nàng quên nấu. Nhìn sắc trời xem, còn thảm hại hơn, đến trưa, được, thế nhưng cứ như vậy ngẩn người, ngay cả Toàn bá về nhà cũng biết.

      Mắc cỡ đỏ mặt, buông tay ra, vừa cảm thấy mình lớn mật, vừa chột dạ, nhìn dung mạo tuấn tú của vẫn hôn mê, nàng đứng dậy ra ngoài cửa.

      Thấy thân ảnh mảnh khảnh của nàng xuất ở viện cửa, Khuôn mặt của Toàn bá có phần nào yên tâm,“A, Nhan nha đầu, ra cháu ở nhà, sáng sớm hôm nay thấy cháu đâu, làm ta rất lo lắng.”

      “Xin lỗi, Toàn bá, để ông lo lắng.” Thủy Nhu cười cười rồi mở cửa ra cho ông bước vào.

      “Xin lỗi gì chứ, thấy cháu có việc gì, là ta yên tâm rồi .” Tính cách hào sảng của Trương Đông Toàn nàng nhìn từ đến lớn, mặt có vui mừng, vào trong viện lại bước vào phòng trong, bị nam nhân giường dọa cho hoảng sợ.

      “Nhan nha đầu, Đấy...... Đây là có chuyện gì?” Trời ạ, có phải ông già , nên mắt mờ hay ? Thế nhưng nhìn đến giường Nhan nha đầu là nam nhân.

      “Toàn bá, là người mà sáng sớm hôm nay cháu mới cứu về từ núi đó.” Biết mình nếu muốn lưu giữ đại nam nhân ở nhà, làm sao cũng giấu được Toàn bá, cho nên Nhan Thủy Nhu trực tiếp đem tình hôm nay giải thích ràng.

      Nghe xong lời của nàng, Toàn bá thở dài sâu,“Ai, nha đầu, à ta biết cháu trời sinh tâm địa thiện lương, rất thích giúp người, nhưng người này lai lịch , bản thân lại bị trọng thương, có thể cứu sống hay cũng biết, cháu lưu ở trong này, rất nguy hiểm.” Bất luận là cứu sống hay là cứu sống, đều là đại phiền toái, nhìn vết thường người , xem ra tình đơn giản.

      “Chau hiểu.” Nàng chỉ biết cúi đầu, nàng làm sao biết làm việc này quá mức mạo hiểm? Nhưng, nàng thực thể bỏ mặc .

      “Vậy cháu còn......”

      “Nếu cháu thấy, coi như có chuyện gì nhưng cháu lỡ thấy , thấy chết mà cứu được sao?” Đôi mắt dò hỏi nhìn về phía Toàn bá,“Cháu tin tưởng Toàn bá gặp phải loại chuyện này, cũng khoanh tay đứng nhìn.”

      là chết tiệt, rất hiểu biết ông!

      Trương Đông Toàn sửng sốt ra lời, trầm mặc lúc lâu sau,“Vậy kế tiếp cháu tính làm sao bây giờ? Muốn báo cáo trường thôn hay ?” Việc này lớn , vẫn là nên chút.

      “Trước đừng .” Nàng nóng vội :“Chúng ta cũng ràng lắm về chuyện của , nếu tùy tiện báo cáo trường thôn, chừng mang đến nguy hiểm cho .”

      Thân phận tôn quý như vậy, nhưng lại chịu thương tích nặng như vậy nằm ở dưới vách núi, trong đó khẳng định có nội tình, nếu còn chưa tỉnh lại, nàng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      “Nhưng......” Nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy thích hợp.

      “Được rồi, Toàn bá.” Nhan Thủy Nhu tiến lên lắc lắc cánh tay của ông,“Có ông ở bên cạnh cháu, cháu còn có gì lo lắng chứ, làm ơn mà.”

      “Haiii, thực đối với tiểu nha đầu cháu có biện pháp mà.” Toàn bá bất đắc dĩ nhìn cái vẻ mặt làm nũng của nữ oa nhi mềm lòng,“Đem đến nhà của ta , dù sao cháu cũng là nữ nhi, cùng người nam nhân mình ở chung cũng ổn đâu.”

      “Toàn bá, cháu biết ông rất tốt với cháu mà, nhưng nhìn tại, có thế di động sao?”

      Trương Đông Toàn nhìn nam nhân kia đánh giá, đương nhiên là nhìn thấy đầu ngực trọng thương, đúng là thể động đậy, bằng mạng sống liền mất,“Vậy nếu đỡ hơn mang đến nhà của ta.”

      “Cám ơn Toàn bá.” Nàng cười ngọt ngào.

      “Đáng tiếc trong thôn duy nhất chỉ có Tôn đại phu mà lại ra ngoài chữa bệnh, cũng biết khi nào trở về, ai, tiểu tử này có cứu được hay cũng biết......”

      “Toàn bá, điều chúng ta có thể làm đều làm, còn lại cũng chỉ có mong chờ vào ông trời mà thôi.” Nàng nhất định cẩn thận chăm sóc , hy vọng cát nhân thiên tướng.

      “Mọi cháu đều phải cẩn thận, nếu chẳng may có chuyện gì, nhớ cho ta biết.”

      “Toàn bá là tốt nhất.” Nàng vui vẻ cười,“Cháu nấu cơm, à, cháu định làm làm cho ông món ông nhất sườn hầm củ từ.” Măng có, đành phải làm món khác, thuận tiện nấu chút cháo thịt, chờ tỉnh lại có thể ăn ít.

      “Nha đầu tinh quái.” chỉ còn biết thở dài đối với tiểu nương này, tâm địa thiện lương, đối với người lớn lễ phép, từ liền được ông đặc biệt thương, làm cho ông mọi chuyện đều nhượng bộ được.

      ****************

      Đau, đau quá! Não giống như có con dao sắc nhọn đâm vào, từng chút từng chút sâu, ngay cả xương cốt đều đau đớn chịu nổi.

      Toàn thân giống như bị ngâm trong khối băng, lạnh giá vô cùng, hồi lại giống như bị lửa thiếu cháy, rên rỉ cùng trằn trọc, muốn thoát ra nhưng được, khó khăn, đành liều mạng giãy giụa nhưng được, thoáng vừa động, ngực liền truyền đến cảm giác đau gay gắt, sâu đến tận tim, đau như vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng thử qua, là khó chịu lại vất vả.

      Bỗng nhiên, đôi tay nhàng mà xoa trán của , giúp mang đến chút mát mẻ, thần kỳ an ủi thống khổ của .

      Là ai vuốt ve ? Vừa mềm mại vừa nhàng, mang đến cho cảm giác trấn an, nhíu chặt mày rậm chậm rãi giãn mắt mở ra, hết thảy tựa hồ trở nên sảng khoái hẳn lên.

      Mơ mơ màng màng miễn cưởng mở mắt ra, hé ra bàn tay rất ôn nhu, cầm khăn nhàng lau trán cho , động tác đó cảm giác nhè mát mát, làm cho ngọn lữa trong người dần dần bi dập tắc.

      Nàng là......

      kịp chuyện cũng kịp tự hỏi, đau nhức cùng choáng váng lại lần nữa đột kích, khiến tất cả những gì trước mắt lại chìm vào bóng tối.

      Tỉnh lại lần nữa khi sắc trời sáng ngời và ấm áp, khí lực dùng toàn thân mở mí mắt cay xè, đập vào đôi mắt vệt sáng chói lóa, chớp mắt vài lần, chờ loại cảm giác chói mắt mơ hồ này biến mất, liền đánh giá bốn phía. Đây là gian phòng bài trí rất đơn giản, bàn chỉ có ngọn nến yên lặng nở rộ hào quang, chiếu sáng khắp phòng, mà trong phòng có người, chỉ có nằm ở giường, muốn đứng dậy, lại phát chính mình toàn thân suy yếu ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng đủ sức lực.

      Vì sao lại như vậy, cơn đau đầu vẫn còn phảng phất đâu đó, bên trong là đống hỗn độn, còn ngực của , mỗi lần hô hấp đều mang theo cảm nhận sâu sắc, người tia khí lực đều có, giờ này khắc này, suy yếu đến nỗi bằng đứa trẻ sơ sinh.

      “Ngươi tỉnh?” tiếng trong sáng mềm mại ở cửa phòng vang lên.

      cố sức nâng mí mắt lên, thấy bưng chậu nước dịu dàng tới, cau mày, vì khuôn mặt nàng nhìn có vài phần quen mắt mà sinh ra nghi hoặc, nàng rất giống...... mơ hồ nhìn thấy được nữ tử kia

      Nhan Thủy Nhu vừa vào đến cửa liền nhìn đôi mắt mở to của , lòng của nàng lập tức hoảng loạn, thiếu chút liền làm đổ chậu nước, cố gắng hô hấp dùng tài ăn của mình miễn cưỡng mở miệng, vừa bước, vừa có chút kinh hãi xem lẫn sợ sệt.

      Nhìn môi hơi nhấp nháy, tựa hồ muốn gì:“Ngươi......”

      Nghe vậy, lòng của nàng liền hồi hộp.

      “Là ai?”

      Nghe thấy câu hỏi nghi hoặc, lòng của nàng rất nhanh lại hạ xuống, mang theo vài phần mất mát, nhớ nàng cũng nhận ra được nàng, cũng đúng thôi, người như cao cao tại thượng, đối với tiểu nha đầu có chút ấn tượng gì làm sao có thể nhớ.

      “Ta họ Nhan, Nhan Thủy Nhu.” Nàng đem chậu nước đặt ở bên bàn.

      “Nhan...... Thủy Nhu......”

      Tên của nàng từ trong miệng phát ra, làm cho người ta có cảm giác thẹn thùng quái dị, nàng cố gắng nhắc nhở mình được suy nghĩ lung tung, :“ tốt, ngươi rốt cục tỉnh.”

      “Ta......”

      “Ngươi hôn mê suốt bốn ngày.” Nàng đem khăn thấm trong chậu vắt nước rồi lau trán .

      Thực rất quen thuộc, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của nàng, nàng giống như nữ tử mơ mơ màng màng nhìn thấu,“Là ngươi luôn chăm sóc ta?”

      “Ừm.”

      Xem ra, là nàng,“Ta làm sao vậy?”

      “Ngươi bị thương, ta đem theo ngươi mang trở về.” May mắn tỉnh lại, bằng nàng biết nên làm cái gì bây giờ, bốn ngày nay, toàn thân lúc lạnh lẽo, lúc cả người nóng như lửa đốt, thậm chí ngày hôm qua còn có lần ngay cả hô hấp đều có.

      Toàn bá vẫn khả năng sống của rất ít làm nàng sợ tới mức ngày đêm canh giữ bên người , vì mà chăm sóc, thay thuốc, băng bó, lau mồ hôi, làm được việc gì cũng đều làm, nhưng dù sao nàng cũng phải đại phu, duy nhất chỉ biết y thuật băng bó này, vẫn là ngẫu nhiên nhờ giúp Tôn đại phu mà tích lũy.Hơn nữa bởi vì cha nàng trước kia là tiên sinh dạy học duy nhất trong thôn này, trong nhà sách vở, chủng loại nào cũng có, thậm chí còn có mấy cuốn sách thuốc nàng từng xem qua, cho nên xem như hiểu được ít y thuật, nhưng cho tới bây giờ đều hề đụng tới, nên ngay cả dược thảo, đều là nàng ở núi gặp được người hái thuốc mà chỉ dẫn.

      Mấy ngày nay nàng ngừng cầu nguyện, đem mang về, nếu có cách nào cứu sống , nàng rất lo lắng, cuối cùng là mạng lớn, tỉnh lại. tại còn sốt cao, tạm thời có nguy hiểm

      “Bị thương?” Đôi mi tuấn của nhăn lại, tựa hồ , suy nghĩ lâu, bạc môi gắt gao mím lại, ánh mắt lợi hại nhìn nàng,“Ta...... Là ai?”

      A?

      40 com tiếp nha các nàng !!!!!!

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2

      Edit: S.U

       Beta: Quảng Hằng


      mất trí nhớ?

      Nhan Thủy Nhu ngồi ở trước bàn, nhìn khuôn mặt  ngủ say của   mà ngẩn người, vốn dĩ nghĩ chỉ có ở trong sách hoặc kịch mới có cảnh tượng này, vậy mà tại lại diển ra.

      tỉnh lại, lại biết mình là ai, hỏi nàng nàng gì, nên thân sắc của cũng phi thường khó coi, nhưng cũng kiềm chế rất tốt nên rất lâu mà vẫn chưa bốc hỏa. tại im lặng nằm ngủ, mặc dù là nằm ngủ nhưng mi mắt vẫn nhíu lại...... , hẳn là cảm thấy bất an, dù sao, có ai cảm thấy dễ chịu được khi tỉnh lại mà ngay cả mình là ai cũng biết.

      Vậy nàng rốt cuộc có nên cho biết hay ?

      thực tế, nàng cũng chắc được có phải là người đó nữa.

      Tuy rằng diện mạo thực tương tự, nhưng đời này cũng có thể có người thứ hai giống dung mạo của người kia, hơn nữa “” hẳn là phải ở kinh thành, ở cái nơi yên tĩnh , phú quý chi hương kia, sao có thể xuất ở nơi xa xôi phía tây này, vậy còn bị thương cực nặng ngã từ vách núi xuống.

      Nghĩ như thế nào đều cảm thấy có khả năng, nhưng mà lại cùng người kia quá giống nhau (S.U: ta hết biết gì, chỉ có người mà tỷ tỷ này suy nghĩ mãi ra=-=”), nàng ngưng mắt nhìn , phảng phất lại nhớ tới ngày đó nàng cùng người kia lần đầu tiên gặp nhau......

      “Này, tiểu nha đầu, lại đây bồi ca ca vui vẻ nào.”

      Vài nam tử lưu manh thân hơi thở đầy mùi rượu ngăn trở đường của nàng, nhìn nương này thanh tú, tâm khó chịu, thậm chí nhịn nỗi muốn động thủ sờ thử gương mặt nhắn, xinh xắn tại biết nên biểu tình gì của nàng.

      “Đừng mà.” Nhan Thủy Nhu bối rối, khuôn mặt nhắn đầy bất an cùng sợ hãi.

      Vì chuyện gì mà mọi thứ đều đổ dồn lên nàng, mọi chuyện hay ho gì cũng ập đến lúc, có phải mọi chuyện xấu đời đều đến gõ cửa nhà nàng hay ?

      Mấy tháng trước phụ thân bệnh qua đời, nàng lập tức thành đứa trẻ mồ côi, theo lời dặn dò của phụ thân trước khi lâm chung, nàng phải miệt mài, khổ cực lên đường, mới đến được kinh thành, muốn tìm đại bá nhiều năm nay thấy mặt để nương tựa, ai ngờ đến đại bá từ mấy năm trước chuyển mất tại nàng chẳng biết đâu.

      Nương nhờ họ hàng bất thành, nàng nghĩ nên về nhà, tự lực cánh sinh, dựa vào bản thân, ít nhất đói chết. Ai ngờ lại gặp phải đám lưu manh có việc gì làm, bị bọn họ ngăn cản đường .

      “Sợ cái gì?” Nam nhân đầu nước miếng chảy dài ra miệng bước tới (S.U: cái này hình như  ta chém quá tay >”<) , bắt lấy cánh tay bé của nàng, qua lại vuốt ve, ỷ vào ngày thường ở kinh thành hoành hành ngang ngược ,khắp nơi ai dám quản, huống hồ tại bóng đêm tối muộn, càng thêm có người đến quản lý những việc nhàn rỗi này. dùng sức lôi kéo nàng, muốn đem tiểu mỹ nhân trong lúc vô ý gặp phải ra khỏi chỗ tối rồi “Sảng khoái” phen, “Lát nữa ca ca thương muội.”

      “Ha ha ha ha......” Phía sau đám phá lên cười, nghĩ đến hôm nay vận của chúng tốt, gặp nương thập phần xinh đẹp như vậy tất cả bọn chúng đều muốn... (S.U: muốn gì mọi người tự hiểu!)

      “Buông tay, buông!” Nhan Thủy Nhu liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nam nhân kia, cực kì thối, cực kì bẩn làm nàng muốn buồn nôn.

      Vì sao lại hôi như vậy, Tử Húc quốc (S.U: nước gì thế?) của bọn họ phải là quốc gia cực kì thái bình sao?

      nhặt của rơi đường, đêm cần đóng cửa, nhất là ở dưới chân Thiên Tử, trị an lại cực tốt. Mấy ngày nay, khắp kinh thành này chỗ to nào nàng cũng tới để tìm đại bá, đều hề xảy ra việc ngoài ý muốn, trong lòng phi thường cảm phục kinh thành trật tự tốt (S.U: chỉ vì tỉ ăn may thôi ạ!) , vì sao đêm nay tính rời , thế nhưng lại đụng phải tình này?

      “A, cứu mạng, cứu mạng!” thanh kêu cứu của nàng vang lên, hy vọng có người ra mặt cứu giúp nàng, nam nhân đáng ghét kia, luôn luôn nắm tay rồi sờ cổ tay nàng, làm cho toàn thân nàng đều cứng ngắc lên.

      “Đừng kêu nữa!” Nam tử vươn bàn tay đầy đặn che cái miệng nhắn của nàng.

      Chết tiệt, nếu để cho tiếng kêu cứu của nàng đưa quan binh tuần tra ban đêm tới, liền phiền toái lớn, hơn nữa đêm nay vẫn là Phụ Chính Vương gia đại hôn, nếu như bị bắt đến, khả năng cả cái mạng của cũng còn.

      Nhưng, xem da thịt mềm mại mịn màng này, nam nhân miệng ngừng trào nước bọt, dùng sức kéo nàng đến chỗ người, muốn lén “Giải quyết”. Nàng, cả năm nay xui xẻo, đúng là có dung mạo mệnh khổ.

      “Ưm...... ưm......” Bị bịt kín miệng, làm cho nàng chỉ có thể phát ra thanh mơ hồ , khó có thể chống cự nam nhân trời sinh mạnh mẽ, bị bức, tha đến chỗ ngõ kia, mắt to xinh đẹp tràn ngập nước mắt.

      Trời ạ, ai tới cứu nàng?

      Mắt thấy cách ánh sáng từ con phố càng ngày càng xa, hy vọng được giải cứu của nàng cũng càng ngày càng , nước mắt theo đường lăn dài gương mặt nàng.

      muốn, tuy rằng nàng phải là danh môn khuê tú gì, nhưng cũng là  nữ nhi trong sạch , nếu cứ như vậy bị đám heo chó bằng cầm thú lăng mạ (S.U: nguyên bản là súc sinh, ta sửa thành cầm thú cho nó nặng 1 tí (*cười gian)), nàng tình nguyện chết còn hơn!

      “Làm cái quỷ gì!” tiếng nam tính đột nhiên vang lên ở phía sau bọn họ, tràn ngập kiên nhẫn cùng lửa giận, làm cho động tác của mọi người nhất thời cứng đờ. (S.U: yes yes, hùng của chúng ta xuất (*tung bông mãnh liệt*))

      Nhan Thủy Nhu mắt phút chốc mở lớn , có người đến.

      “Ưm......” Cứu mạng! Thân mình vốn bị tên du côn lôi kéo, liền nhanh chóng hướng người tới mà bay qua.

      đứng ở chỗ ngõ u, nên thấy lắm khuôn mặt cùng quần áo, nhưng biết vì sao, hơi thở phát ra khiếp người làm cho người ta kinh hãi dám động thủ, quanh người giống như bao quanh bởi lửa phẫn nộ, chính thức tuyên cáo: Muốn sống chớ đến gần!

      “Này, tiểu tử, nếu biết chuyện tránh xa lão tử ra, đừng ngăn cản chuyện tốt của đại gia.” Thấy ràng người nọ chỉ có thân mình, đầu lập tức kiêu ngạo đứng lên, hô quát.

      “Hừ!” Lạnh lùng hừ tiếng, mang theo vài phần khinh thường.

      “Ngươi hừ cái gì mà hừ?” Cái tên đầu khi nãy do thấy mặt nên vẫn giữ phong thái cao ngạo đáp lại

      nhức đầu.” Nam tử giọng thở dài, giống như ác ma : “ lý lẽ, loại chuyện này ta còn nghĩ định quản, nhưng, các ngươi đúng là có mắt mà tròng, ngăn cản đường của ta.”

      bước tiến nhanh ra khỏi chỗ tối kia, đường đèn đuốc đưa khuôn mặt tuấn mỹ của soi từng khía cạnh, khuôn mặt tuấn  luôn mang theo quý khí trời sinh cùng ngạo khí, hào khí bất phàm,cho dù đứng ở ngỏ này,  cũng khó che được cái loại khí thế bức người ấy.

      “Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này, ra chỗ khác mà chơi, bằng đừng trách đại gia ta nể mặt.” Tên đầu quát, chuyện tốt của bị đánh gãy tất nhiên tâm tình cũng chẳng tốt được.

      nể mặt?” Nam tử hừ lạnh, lấy loại tốc độ quỷ dị tới gần bọn họ, bỗng tát cái, trực tiếp “thưởng” đến mặt người nọ, “Ta đây cũng nghĩ giống ngươi vậy.” chưởng đem người nọ đánh cho lui lại xa mấy bước, khóe miệng đổ máu, da mặt sưng lên, người nọ há mồm phun ra cái răng còn vướng mùi máu tanh nồng, đau đến nỗi phải kêu to.

      “Lên!” Lão đại bị đánh, đám lâu la kia lập tức liền xông lên, nam tử nhấc chân hung hăng đạp cho mỗi người cước, đưa bọn họ đá thẳng tới tường, nằm ở mặt đất rên rỉ dậy nổi.

      “Chủ tử.” thanh trầm lắng ở đầu ngõ vang lên: “ đến giờ.”

      Nam tử tuổi trẻ thấp giọng rủa tiếng, sau đó :“ Những người này ta giao cho ngươi xử lý.” nhấc chân , chút cũng thèm quay đầu lại.

      Nhan Thủy Nhu nãy giờ tâm trạng vốn treo ngược cành cây, đột nhiên bị chuyện phát sinh mà làm cho ngây ngẩn cả người, ràng trước đó khắc nàng tuyệt vọng, đột nhiên ở đâu lại xuất nam tử cứu nàng, lại mất.

      “Chờ......” Lời của nàng còn chưa xong, liền nhìn thấy nam tử hán vừa cứu nàng nhảy phốc lên lưng ngựa, chạy vội mà .

      Mà nam tử cao lớn còn lại im lặng đem những tên nằm dài mặt đất buộc chặt, ngẩng đầu nhìn nàng, “Tiểu nương, ngươi nhanh .” còn muốn báo người đến đem những tên hỗn đản này giải tới chỗ quan phủ, xong, xoay người mất.

      Ngõ yên tĩnh trở lại, trừ bỏ nàng, còn có đám du côn bị trói kia, nàng dám ở lại lâu. Được người ta cứu, ngay cả câu cảm tạ đều kịp , muốn tìm đến người nọ, người nọ lại biến mất tăm từ phương nào.

      Nghĩ nghĩ phương hướng người nọ , còn có người thân quần áo sang trọng, còn nữa những ngày gần đây khắp kinh thành đều nghe đồn tin tức Phụ Chính Vương gia muốn đại hôn, giống như chính là vào đêm nay, nghe Phụ Chính vương phủ ngay tại kinh thành phía đông, cùng phương hướng vừa mới là trùng khớp, có khi nào, tham gia hôn lễ hay ?

      Ôm tia hy vọng, nàng về hướng Phụ Chính vương phủ, nàng chỉ hy vọng mình có thể gặp lại người nọ, với tiếng cám ơn. biết là may mắn hay là bất hạnh chờ nàng, rốt cục cũng đến vương phủ, lại bị con tuấn mã lao tới làm sợ tới mức té ngã đất, sau đó vừa nhấc đầu lên nhìn, là người  mà nàng tìm.

      Vẻ mặt lo lắng với nàng: “Lần sau đường cẩn thận chút cho ta, nữ nhân.” Sau đó lại lần nữa ngoảnh mặt mà .

      Từ trong miệng người hầu của nàng mới biết được, ra chính là Bảo Thạc Vương gia con (S.U: Quảng Hằng tỉ à, có đọc đến chỗ này đừng sửa nha! Muội là cố ý để vậy, thích cái câu Vương gia con), cũng chính là tiểu vương gia, thân phận tôn quý như vậy, đương nhiên khinh thường lời cảm tạ của nàng, lòng biết ơn của nàng hoàn toàn là dư thừa.

      Nhưng tại lại bị thương nằm giường của nàng, âu cũng là duyên phận mà nàng nên nắm lấy chừng?

      Lúc trước cứu nàng, nàng kịp lời cảm tạ, hôm nay nàng cứu trở về, cũng là hồi báo . Nhưng lại mất trí nhớ, hề nhớ thân phận của mình, nàng rốt cuộc có nên cho biết thân phận của ?

      Nhưng nàng cũng biết tên của , hơn nữa lấy thân phận của còn bị thương nặng như vậy, khẳng định nội tình đơn giản, nếu nàng cho , làm cho người sắp mất trí nhớ lại lần nữa bước vào địa phương đầy dẫy nguy cơ kia, có thể tương đương việc này chẳng khác nào đạp xuống vách núi cho chết lần nữa như nhau?

      Nàng thực rối rắm, hơn nữa nàng cũng thể trăm phần trăm khẳng định người trước mắt, chính là “”lúc trước, dù sao đêm đó bọn họ luôn cách xa như vậy, nàng cũng thể phân biệt được.

      Nàng biết mình là nên làm như thế nào.

      “Nhan nha đầu.” Toàn bá đứng ngoài cửa viện gọi vào, mắt lên ý cười, đứng nhìn ở bên Nguyệt viên, có nấu thức ăn cách nhàn hạ, “Cháu cũng nên nghỉ ngơi chút, cẩn thận cháu mệt muốn chết rồi.”

      “Con mệt.” Nhan Thủy Nhu buông chén , đến bên cạnh ông,“Toàn bá hôm nay vất vả rồi, mau vào ngồi .”

      được.” Trong tay Trương Đông Toàn cầm con thỏ hoang đứng lên đưa cho nàng, “A Lỗi hôm nay ở núi săn được con thỏ hoang, vừa vặn cho chúng ta thêm đồ ăn.”

      A lỗi là thợ săn nổi danh trong thôn, tính tình tốt lại có bản lãnh, thích Nhan Thủy Nhu lâu nhưng vẫn thẹn thùng dám , mỗi lần đều nhờ Toàn bá đưa chút món ăn thôn quê đến cho Nhan Thủy Nhu để biểu đạt tình ý.

      Chính là người thẹn thùng, người lại đơn thuần, cho nên hai người tới hôm nay cũng có chút tiến triển.

      “A Lỗi ca lại mang đồ tới, điều này sao con sao lại biết xấu hổ nhận mãi chứ.”

      “Có cái gì ngượng ngùng, thân thủ rất tốt, săn con thỏ này rất dễ dàng.” Toàn bá đem con thỏ hoang màu xám trực tiếp nhét vào tay nàng.

      “Vậy cháu nhờ ông gởi lời cám ơn A Lỗi ca.”

      Trương Đông Toàn tùy ý phất phất tay, sau đó cảm thấy hứng thú hỏi: “Cháu tính như thế nào đây?” Nghĩ đến tay nghề Nhan nha đầu, Toàn bá lập tức chảy nước miếng.

      “Hay làm làm thịt thỏ kho tàu .”

      “Tốt tốt tốt.” Trương Đông Toàn nghe được liền gật đầu, Nhan nha đầu chính là tri kỷ, ông thường xuyên ở nhà nàng ăn cơm, cho nên nàng đối với khẩu vị của ông thực hiểu biết, làm đồ ăn đều là thứ mà ông thích ăn.

      “Đúng rồi, tiểu tử kia thế nào rồi??”

      “Huynh ấy mấy ngày nay tốt hơn nhiều, hôm nay còn uống được nửa bát cháo.” Nghĩ đến miệng vết thương khôi phục, nàng liền cười rất vui vẻ, tỉnh lại đến hai ngày, người miệng vết thương có chuyển biến tốt ràng, xem ra thảo dược của nàng cũng có phát huy tác dụng, hơn nữa thân thể vốn dĩ vô cùng tốt, mới có thể nhanh khởi sắc như vậy.

      Hừ, tiểu tử này là mệnh lớn, “Tốt lắm, ngày mai liền đem đến nhà của ta.” Nghĩ đến đại nam nhân ở lại trong nhà của nàng, Toàn bá liền cảm thấy lo lắng, dù sao cũng là nương gia còn chưa xuất giá, làm sao có thể cùng nam nhân ngày đêm ở chung, nếu như bị người khác biết được, Nhan nha đầu chắc thể lập gia đình.

      Ông nhìn Nhan nha đầu lớn lên, cùng phụ thân Nhan nha đầu - Nhan Văn Bân là bạn tốt, bởi vì mình có con cái, bạn già lại sớm quy tiên, cho nên ông đối đãi với nàng như con ruột của mình, nhất là Văn Bân rồi, ông lại lo lắng này, nhất định phải chăm sóc thỏa đáng mới an tâm.

      Nhưng nha đầu kia trời sinh tâm địa thiện lương, thích giúp người, tại lại đem về đại nam nhân cứu được từ trong rừng, còn ra thể thống gì? May mắn bọn họ ngụ ở cuối thôn bắc, sau lưng chính là núi chỉ toàn mây mù, trừ bỏ hai nhà bọn họ còn những nhà khác có, bằng tin tức trong nhà Nhan nha đầu có nam nhân sợ là sớm truyền ra ngoài đến ồn ào huyên náo.

      “Toàn bá.” Nàng bất đắc dĩ thở dài,“Huynh ấy tại thể cử động được, làm sao....?”

      “Ôi, tiểu tử này được, mới bị thương như vậy, liền nằm ở nơi đó động cũng thể động, là.” (S.U: bó tay cái ông Toàn bá này, người ta rớt từ núi xuống sống được là còn may mà còn này nọ =-=”) Trương Đông Toàn bên lắc đầu bên về hướng nhà mình.

      Nhan Thủy Nhu mỉm cười nhìn ông xa, biết Toàn bá lo lắng cho mình, nhưng mà có điều nàng cũng chẳng để ý tới thanh danh linh tinh gì gì đó, tại nàng chỉ hy vọng có thể mau chóng đứng lên được, về phần tình từ này về sau, cứ để về sau rồi tính.

      Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2

      Edit: S.U

       Beta: Quảng Hằng


      mê man nửa tỉnh nửa mê, khi tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt mỉm cười của nàng, mấy ngày nay nàng thường xuyên canh giữ bên người của chăm sóc , cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên tươi cười của nàng, cũng làm cho người ta chán ghét.

      “Huynh tỉnh?” Nàng đem canh đặt ở đầu giường lại, “Uống chút canh , ta nấu lâu lắm đó.” Con thỏ hoang kia đại bộ phận đều lấy kho tàu, tiểu bộ phận nàng lấy nấu canh, tại xuong thịt mềm rục, nước canh rất ngon.

      vẫn nhìn nàng, như là tự hỏi, hoặc như là hoài nghi.

      “Làm sao vậy?” Bị nhìn khiến nàng cực kỳ được tự nhiên, mặt nàng bỗng có chút nóng lên, ánh mắt nam nhân này bình thường như là có ma lực, tối đen thâm thúy, mỗi lần bị nhìn thẳng, nàng đều có loại cảm giác quái dị đường thối lui.

      cứ như trước , chỉ là nhìn nàng chằm chằm. Rốt cục, nàng nhịn được ánh mắt sắc bén như vậy, buông bát canh, “Nếu huynh uống thôi vậy, trước hết nghỉ ngơi .” Nàng đứng dậy tính ra ngoài.

      nhíu mày, rốt cục mở miệng, từng chữ từng chữ kiên định : “Ta muốn tắm rửa.”

      “A?”

      “Bẩn muốn chết, ta muốn tắm rửa.”

      “Nhưng huynh tại thể cử động mà.” Bộ quần áo bẩn người , nàng nhờ Toàn bá giúp thay, cầm bộ xiêm y cũ của phụ thân cho thay, mỗi ngày nàng còn dùng nước ấm giúp lau mặt lau tay, làm sao có thể bẩn?

      “Ta mặc kệ, ta muốn tắm rửa.” chịu nổi cảm giác quái dị người, loại cảm giác này phi thường thể chịu được.

      “Miệng vết thương thể dính nước.”

      “Cho dù đau chết, cũng thể bẩn chết.” (S.U: hết biết ca ca này luôn =-=”) hơi nhếch môi, lạnh lùng .

      là nam nhân đúng ? Nhan Thủy Nhu gì nhìn , làm sao có thể đối với vệ sinh ương ngạnh kiên trì như vậy? Nàng có cách nào với ,“Được rồi, hay chỉ lau mình thôi, được ? Huynh toàn thân cao thấp đều là vết thương, nhất là ngực, tắm rửa là được, ta nhờ Toàn bá giúp huynh lau được ?”

      nghĩ để ý nàng, nhưng chết tiệt, toàn thân cao thấp của đều mềm nhũn có khí lực, chỉ có thể thỏa hiệp, hận loại cảm giác vô lực này, “Ngay bây giờ.”

      “Toàn bá ở ngoài ruộng làm việc, chờ ông ấy trở về, ta nhờ......”

      “Lập tức, lập tức......” gầm cái bỗng che ngực, dùng sức quá mức làm cho ngực của đau trận. (S.U: ôi ca ca này giống tiểu hài tử)

      “Được rồi được rồi, huynh cần kích động.” Nàng nhượng bộ,“Ta múc nước đến.” Nhanh chóng tới cửa, nàng mới  nhớ tới mình vừa mới cái gì đó, muốn lau,  tại nơi này ngoài nàng cùng , có người khác, nếu lúc này tìm Toàn bá, như vậy chuyện ở cùng nàng mọi người biết.

      Như vậy, cũng chỉ còn lại nàng, nàng phải giúp lau người, trời ạ!

      Run run bưng nước ấm vào, thấy cái nhìn chằm chằm của nam nhân, thiếu chút nữa thất thủ đem nguyên cả cái bồn nước hất thẳng vào mặt , chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, hai má nóng lên. Buông bồn nước xuống, nước bên trong bắn tung tóe ra, nàng run run nhìn khắp bốn phương tìm khăn, sai lầm thể lại sai lầm tiếp, lại chính ở chỗ này đứng im, dám động thủ.

      nương, tính nhẫn nại của ta có hạn.”

      còn dám thúc giục, còn dám thúc giục! Nhan Thủy Nhu có chút tức giận, hận bản thân yếu đuối vô năng, cũng hận bá đạo ngang ngược, cho dù mất trí nhớ, cái loại giọng điệu lạnh lùng mà lại cao ngạo của , vẫn có chút nào giảm bớt. Xem ra, rất có khả năng chính là “” lúc trước nàng gặp được ở kinh thành...... Nhan Thủy Nhu lên phía trước, đem khăn đến mặt của , mềm chà lau, cho dù tức giận, lại còn nhớ là bệnh nhân, thể quá dùng sức.

      “Ta muốn gội đầu.” mệnh lệnh .

      “Đầu huynh thể bị ướt.” Nàng giọng giải thích:“ Phía sau đầu huynh có miệng vết thương lớn, nếu làm ẩm ướt, khả năng chuyển biến xấu.”

      “Cho dù chuyển biến xấu, cũng so với bẩn chết còn tốt hơn.”

      là, lớn như vậy lần đầu tiên gặp phải nam nhân sạch như vậy!

      Nàng vừa lải nhải, vừa mang tới cái túi màu lục, đây là nàng dùng dược thảo chính mình hái núi thử làm ra dùng để gội đầu gì đó, mùi nhàng khoan khoái, hiệu quả cũng tệ lắm. Đem thủy bồn dời qua, chậm rãi dịch thân mình lại, tay nâng cổ của , tay chậm rãi vuốt nước ướt nhẹp sợi tóc của , tận lực đụng đến miệng vết thương của .

      mở to đôi mắt đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, tay nàng thực mềm, động tác thực nhuyễn, hô hấp lại có mùi hoa thản nhiên cứ vờn quanh mũi , vài lọn tóc đen ôm lấy khuôn mặt trắng noãn của nàng, ôn nhu mà ngọt ngào.

      thực khẳng định, mình tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn nữ tử như vậy, bởi vì vậy  cảm thấy rất kinh ngạc.

      Làn da cần đánh phấn của nàng, trong suốt như ngọc vậy, ánh mắt ngập nước, môi...... Tầm mắt dừng lại ở cánh môi của nàng, sau đó phát thân thể của mình giống như nóng lên, là, chết tiệt, tại sao có thể như vậy? Rủa thầm, nhanh chóng dời tầm mắt, dám tiếp tục nhìn.

      Thay đổi hai lần nước, đưa sợi tóc đen tuyền của làm sạch,cho dù ngăn cách qua lớp khăn, nhưng da thịt kề sát như vậy cũng làm cho nàng thẹn thùng, phía trước gần gũi tiếp xúc muốn làm cho nàng được tự nhiên tới cực điểm, tại lại còn phải cởi bỏ quần áo của ...... Chỉ nghĩ đến, khuôn mặt của nàng liền hồng giống lên.

      Ma xát cọ cọ lại bưng tới chậu nước trong, vắt khăn khô, đưa lên mặt , cổ cùng cánh tay, lau sạch vừa lau vừa cảm thấy thẹn thùng, nàng do dự đứng ở đó, khuôn mặt cúi xuống.

      “Động tác mau chút.” thấp giọng mệnh lệnh: “Bằng chờ nàng lau xong, ta lại bị phong hàn.” Có những chuyện cho dù mất trí nhớ cũng thay đổi được cái bản tính xấu của .

      Nhan Thủy Nhu cắn răng tiến lên, đưa tay cởi bỏ quần áo , mấy ngày hôm trước nàng giúp bôi thuốc cũng từng nhìn quá, nhưng lúc đó tràn đầy lo lắng, hoàn toàn có rảnh chú ý tới…, nhưng khi đó với tại khác nhau.

      thoạt nhìn nhã nhặn, thân hình cũng rất vừa vặn rắn chắc, cho dù trong ngực trải rộng to nho những vết thương, nhưng khối cơ bắp, vẫn là làm cho người ta lo sợ bất an, nàng cùng như vậy, có phải rất có hợp với lễ tiết hay ? Nàng cắn môi, lui về phía sau vài bước.

      “Nếu nàng dám chạy, ta thề nhất định đuổi theo!” trầm giọng .

      Ý tưởng bị xem thấu, Nhan Thủy Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục cẩn thận giúp chà lau, cách tấm vải dệt mềm mại, cảm thụ ngực của phập phồng, động tác của nàng càng ngày càng chậm, bả vai, trong ngực, phần eo, sau đó là...... Bụng.

      Đôi mắt thâm thúy ngăm đen của càng phát ra, gắt gao nhìn chằm chằm hai má của nàng, nơi đó muốn đỏ tươi ướt át, giống như bông hoa phù dung khoe sắc, đôi mắt như nước, môi như cành hồng, còn có hàm răng khẽ cắn cánh môi trắng noãn.....

      “Nàng  đỏ mặt cái gì?”

      “Nha!” đột nhiên lên tiếng, còn hỏi trực tiếp như vậy, làm cho nàng sợ tới mức cả người chấn động, lại nghĩ rằng lướt qua cái cứng rắn mà nóng rực gì đó. Nàng ngẩn người, hai người đồng thời cúi đầu, nhìn phía nàng chạm đến.

      Mặt hai người đều nhanh chóng đỏ bừng, Nhan Thủy Nhu nhanh chóng  đứng lên, lui về phía sau vài bước, dùng sức lắc lắc khăn, cho dù hiểu lắm, nàng cũng hiểu được cái địa phương kia tựa hồ phải nơi nàng nên chạm vào.

      “Chết tiệt!” thấp rủa, đỏ mặt tía tai, quá mức kích động làm cho ngực của lại đau kịch liệt, hơn nữa đầu choáng váng cùng đau đớn mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể ngồi phịch ở giường, cái gì cũng làm được.

      “Huynh thế nào rồi?” Thấy vẻ mặt đúng, cho dù thẹn thùng cũng đành vậy, vội vàng bước lên hỏi.

      cố gắng hít sâu mấy hơi, cảm giác đau đớn giảm bớt vài phần, lập tức giận trừng nàng,“Nàng,nàng, dám sờ loạn!” Khuôn mặt còn mang theo sắc hồng ràng.

      Cặp mắt kia tối đen như mực, bên trong như là có ngọn lửa như thiêu đốt mọi thứ, làm cho nàng dám nhìn thẳng, tâm loạn như ma, “A...... Thực xin lỗi.” Đôi mắt nàng trong suốt đầy kinh hoảng, nhìn loạn mọi nơi dám quay xuống nhìn , môi cắn đến nỗi thành trắng, nhìn là điềm đạm đáng .

      ràng mềm lòng, lại muốn rống lên: “Vụng chân vụng tay, cái gì đều làm tốt.”

      Đủ rồi nha, nàng cũng phải cố ý, sao lại mắng nàng? Nàng tuy rằng là tính tình tốt, nhưng là phải tính tình của cục đất, sao có thể tùy tiện để mắng. Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của , nàng tuy luôn luôn ôn nhu nhưng muốn cãi với , chỉ có thể thào : “Cái gì chứ? Chính mình còn phải đỏ mặt giống ta sao.”

      “Nàng cái gì?”

      ...... có.” là hận chết chính mình nhát gan.

      “Có cái gì liền thẳng ra , oán thầm là hành vi của tiểu nhân.”

      Nam nhân này, miệng vết thương vừa mới chuyển biến chút, tính xấu của liền phá hư chuyện, miệng vết thương bây giờ như mở rộng ra kinh người! Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vài tia bất mãn, “Chính huynh còn phải đỏ mặt giống ta sao.” ràng là lời phản bác nghiêm túc, lại bị ngữ điệu mềm mại trời sinh của nàng biến thành khí thế hoàn toàn khác.

      Nhưng vẫn là thành công làm cho người nào đó chán nản, “Ta...... Nào có, bậy!”

      “Sao lại có?” Đôi mắt sáng như ánh sao của nàng chớp động, tiến lên chỉ vào khuôn mặt của , “ ràng có mặt đỏ, muốn ta lấy gương cho huynh soi hay ?”

      “Nàng dám!” gầm , ôm ngực đau đớn sắc mặt tái nhợt, : “Ngươi nữ nhân này, còn phải nàng làm hại.”

      “Ta có......”

      “Còn có.” Ngón tay chỉ về vị trí ngẩng cao dưới tấm chăn (S.U: cái phần này tốt nhất đừng nên dịch, dịch xong ai đọc tới chắc cũng đỏ mặt hết!),“Nếu phải nàng sờ loạn, như vậy sao, hửm?”

      ràng là vấn đề của mình, lại đổ thừa tại nàng! Đôi mắt tự giác theo tay nhìn lại nơi đó, sau đó dũng khí nổi bật cùng tức giận đều theo chỗ kia mà tạm thời đánh tan.

      Trời ạ, cũng tránh khỏi cũng quá...... Kích động .

      Phụ thân để lại đống sách, bên trong có mấy bản sách thuốc, nàng thường xuyên lật xem, đại khái hiểu được tại là trạng thái gì. Nhưng đọc sách là chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, nàng cúi đầu rất nhanh, khuôn mặt lại lần nữa đỏ bừng, nắm khăn run run đứng lên, mặt nóng bừng , hoàn toàn mất dũng khí đột nhiên tới vừa rồi, nhìn đến “Cái kia”.

      vẫn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hẳn lên, hừ lạnh tiếng, lại lại oán giận: “Còn phải nàng làm hại.”

      “Ta......”

      “Nàng đứng ngây ngốc ở đó làm gì?” Đôi mắt trợn trừng,“Nơi này cần nàng lau, ta chính mình tự làm.”

      “Còn miệng vết thương của huynh......”

      “Hay là nàng muốn tự mình làm?” tà tứ nhíu nhíu hàng mi, biểu tình mang theo vài phần tà ác. Nàng bị chọc, mặt đỏ tới như sắp lấy máu, tiểu nữ tử phản kháng hoàn toàn bị đả kích thất linh bát lạc, đỏ mặt lắc đầu.

      “Vậy còn mau đưa cái khăn cho ta!”

      “Vâng.” Nàng thực nhu thuận nghe lời đem khănở thủy bồn vắt khô, đưa cho .

      nhận lấy, nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của nàng, khóe môi khẽ mỉm, rất chậm rất chậm : “Nàng muốn xem sao?”

      Oanh! Giống hỏa dược ở mặt nàng nổ mạnh, nàng vội vàng cướp đường mà chạy, hành động kinh hoàng nhanh chóng giống như tiểu bạch thỏ.

      nhịn được bật cười, lại bởi vì cười to mà tác động đầu cùng ngực thương, đau đến hô hấp cứng lại, nhưng, nghĩ đến loại thẹn thùng quẫn bách của nàng vừa mới rồi, cảm thấy cho dù là đau chết, cũng là đáng giá.

      thể tin được, lại cảm thấy mặt nàng hồng, bộ dáng kinh hoảng, rất...... Đáng .

      Ngày đó mãi cho đến buổi tối ngủ, nụ cười môi cũng hề giảm xuống.

       Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^
      minhminhanhngoc, amandatruc, Happyanh8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :