1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      KHÁCH ĐIẾM ĐẠI LONG MÔN
      [​IMG]

      Tác giả: Tinh Dã
      Dịch giả: Tạ Huyền
      NXB liên kết: NXB Văn học
      Số trang: 504 trang (Tập 1) - 504 trang (Tập 2)
      Giá bìa: 108.000 VNĐ (Tập 1) - 100.000 (Tập 2)
      Ngày xuất bản: 8/2013 (Tập 1) - 10/2013 (Tập 2)

      Giới thiệu
      Tuy cốt truyện của Đại Long Môn cũng khá bình thường, nhưng những chi tiết lồng trong đó, lại thể làm người ta cười nôn ruột.

      Người kế thừa khách điếm Đại Long Môn cũng chính là nhân vật chính của câu chuyện chính là Long Tiểu Hoa, đại tiểu thư nhà họ Long, ham chơi, lười học, thích đọc “dâm” thư. Năm bảy tuổi, nàng vô tình rước về nhà chàng thiếu niên - người khiến cuộc đời nàng thay đổi, đó chính là Long Hiểu Ất, Thập cửu hoàng tử bị tội lưu đày. Biết con mình đủ sức chèo chống sản nghiệp, lại thấy Long Hiểu Ất là đứa trẻ tinh tài giỏi hơn người, mẹ của Long Tiểu Hoa sắp xếp cho nàng và Hiểu Ất kết hôn vào năm nàng mười tuổi, ngay trước khi bà qua đời, với hy vọng Long Hiểu Ất có thể mở mang khách điếm và bảo vệ con mình.

      Tân lang tân nương còn chưa kịp động phòng có tin Long phu nhân qua đời, Long Hiểu Ất ngay lập tức giật phắt tấm khăn trùm đầu của tân nương và tuyên bố bỏ vợ, đẩy nàng xuống làm tiểu nhị của khách điếm để nàng tự mình lao động kiếm ăn.

      Dù vậy Long Tiểu Hoa vẫn giữ bản tính cũ, ham ăn lười làm, chịu học hỏi, thèm để tâm việc quản lý khách điếm, lúc nào cũng ôm lấy mấy quyển dâm thư rồi mong chờ chàng bạch mã hoàng tử nào đó tới cứu mình thoát khỏi nanh vuốt của “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất.

      Cuối cùng, đúng như tâm nguyện của nàng, Bạch Phong Ninh - Bạch mã hoàng tử thực xuất , và “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất với thân phận thực của mình cũng phải ra . Thế nhưng tới lúc này, nàng lại chợt nhận ra, đối với nàng, điều gì mới là quan trọng nhất.

      Thông tin tác giả:

      Tinh Dã - Người được ngọt ngào như tên, thường xuyên đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “ nghiệt”, pháp hiệu “ nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình.

      lần lật gia phả phát tổ tiên từng có vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi.

      Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “ nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết hối cải! Thề quyết khai phá ra con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất nghiệt!


      Chương 1: Bái đường bỏ vợ

      Type: LuuLy

      Beta: Yuki
      “Sổ sách xem đến đâu rồi?”

      “…” Lắc đầu, lắc đầu.

      “ Bàn tính sử dụng thế nào rồi?”

      “ …” Lắc đầu, lắc đầu.

      “Haizzz!” Tiếng người phụ nữ thở dài yếu ớt, bước được bước, lại thở dài. Trong giây phút trầm lặng, bà chợt nhớ ra. “Nếu như vậy thành thân trước .”

      “…” Cổ họng nàng đột nhiên cứng đờ. “Mẹ… mẹ ai thành thân với ai cơ ạ?

      “Tất nhiên là con và Hiểu Ất rồi.”

      “…” Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy. “Mẹ… con có thể lấy Tiểu Giáp, Tiểu Bính, Tiểu Đinh, A Hoàng, A Hắc hay chó mèo nhà nào cũng được nhưng… nhưng con thể lấy ta được.”

      “Giả quản gia còn nhiều tuổi hơn cả mẹ con, con muốn lấy ông ta sao? Sau này mẹ gọi con là mẹ hay con gọi mẹ là mẹ đây?”

      “… Nhưng, nhưng mà phải mẹ mẹ muốn cũng được nữa rồi, làm gì còn sau này nữa chứ?”

      “Con nha đầu thối tha này dám trù ẻo mẹ cơ đấy? Khụ khụ! Tiểu Bính, A Hoàng, A Hắc biết làm sổ sách ? Biết sử dụng bàn tính ? Còn Đinh nha đầu nữa. Người ta cũng thân nữ nhi, sao có thể lấy con được?”

      “ Con… con để ý chuyện đó.”

      “ … Nhưng mẹ con để ý. Con nghe mẹ . Hiểu Ất là người có tài, ăn ở chừng mực lại khôn ngoan, khéo léo, biết làm sổ sách, biết dùng bàn tính, lo buôn bán, chuyện gì cũng tinh thông. Giao khách điếm của Long gia cho cậu ta mẹ cũng thấy yên tâm.”

      “Nhưng mẹ cũng thể "mua tặng " như vậy.”

      “Con cũng biết, bản thân con chỉ có thể làm đồ tặng kèm mà. Nhà họ Long chúng ta nuôi kẻ ăn hại. Sau này, mẹ về trời, cũng chỉ mỗi Hiểu Ất có thể chăm lo cho con và khách điếm này chu toàn thôi.”

      “… Vậy sau này, con tình cờ gặp được bạch mã hoàng tử của con phải làm thế nào?”

      “Bạch mã hoàng tử ư? Đó là gì vậy?”

      “ Đó là chàng trai tuấn hào hoa, dịu dàng chu đáo, tao nhã phong độ, hào hiệp trượng nghĩa cứu đáng thương ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”

      “ … Hiểu Ất phải sao?”

      “Sao lại là ta chứ? ta là kẻ bắt nạt tiểu nương yếu đuối, ngược đãi bé, coi thường bé, vứt bỏ bé, lôi bé ra làm trò đùa giữa thiên hạ. ta lại còn thích gây chuyện thị phi như thể bà mẹ kế vậy.”

      “… Vậy cũng chẳng còn cách nào khác. Vì khách điếm nhà họ Long, con cứ tạm thời lấy “bà mẹ kế” đó trước rồi từ từ tìm bạch mã hoàng tử nhé.”

      “…”

      “Bạch mã hoàng tử nhà con dịu dàng chu đáo như thế, mẹ tin để ý chuyện quá khứ khi còn chưa hiểu biết của con đâu.”

      “…”



      “Nhất bái thiên địa.”

      “Nhị bái cao đường.”

      “Phu thê giao bái.”

      “Đưa vào động…”

      “Giả quản gia, cuối cùng phu nhân về trời rồi ạ.”

      “Có lẽ phu nhân thấy tiểu thư có thể gả cho đại chưởng quỹ nên cuối cùng bà yên tâm. Đại chưởng quỹ, sao người lại vội vàng nâng khăn trùm đầu của tiểu thư lên như thế, vào động phòng đâu?”

      “Ta muốn bỏ vợ.”

      “Haizzz! Đại chưởng quỹ, còn chưa vào động phòng mà. Dù sao cũng động phòng trước…”

      “Bắt đầu từ ngày hôm nay, nhà họ Long do Long Hiểu Ất ta làm chủ. Ta là làm. Ai có ý kiến khác cuốn gói cho ta.”

      “ …” gian yên lặng, còn ai dám ho he nửa tiếng.

      “Mọi người đều có ý gì khác. Như vậy là tốt nhất. Nhưng người nhà họ Long đều biết, nhà họ Long nuôi kẻ ăn hại. Long đại tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có biết làm sổ sách ?”

      “…”

      “Có biết dùng bàn tính ?”

      “…”

      “Nếu cả hai đều biết, vậy xin để Long đại tiểu thư xuống làm tiểu nhị của khách điếm Đại Long Môn, dốc hết sức mình, sau này vươn lên. Tiểu thư thấy thế nào?”

      Mẹ ơi, mẹ có thể thấy rồi đấy. Mẹ vừa mới , Long Hiểu Ất lập tức lộ bộ mặt “bà mẹ kế” của ta. Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, gả cho “bà mẹ kế” này làm gì có kết cục tốt đẹp.

      Bạch mã hoàng tử của nàng ở đâu? Hu hu!

      Nhưng ngày, nàng gặp được bạch mã hoàng tử của mình. Nàng tin rằng người đó để ý chuyện quá khứ ngày đầu tiên nàng gả cho người ta, vào thời khắc trước khi vào động phòng bị người ta hưu [1], từ tân nương trở thành người vợ kém cỏi bị chồng ruồng bỏ.

      [1] Bị hưu: Từ cổ, có nghĩa là bị chồng bỏ.

      ngày, nàng có thể chống nạnh, ngẩng đầu, dắt ngựa, à, … là bên bạch mã hoàng tử. Nàng có thể tự hào chỉ vào mặt gã “chồng cũ” vô liêm sỉ của mình mà mắng chửi:

      “ Từ khi khách điếm, cơ nghiệp trăm năm nhà ta rơi vào tay ngươi trở nên lộn xộn thế này, đến đâu cũng thấy ngươi mở thêm khách điếm. Tất cả giao hết lại cho ta. Ta mới là đại tiểu thư chính thống của nhà họ Long. Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ làm thuê sổ sách đáng thương mà khi còn ta nhất thời cao hứng thuê về làm thôi.”

      Tốt nhất là bạch mã hoàng tử của nàng chỉ tuấn chu đáo mà còn có sức mạnh vô địch, võ công tuyệt thế, nội lực thâm hậu, nhún cái liền bay lên, chỉ tay cái liền vỡ đá. Vậy thế giới này là tốt biết bao…

      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Ân oán giang hồ

      Type: LuuLy

      Beta: Yuki
      “Vù!”

      cơn gió lạnh tạt vào sống mũi nàng. Ngẩng mặt đón cơn gió lạnh thổi qua, dường như có thứ gì đó loé lên trước mặt, nàng khịt khịt mũi định xoay người tiếp tục giấc ngủ trưa với cơn ác mộng của mình. Thảo nguyên ngoại thành chỉ ấm áp dễ chịu với con người mà còn ấm áp dễ chịu với cả côn trùng. Hình như có con côn trùng nào đó nhảy chóp mũi nàng. Chao ôi! Lát nữa lại phải đến khách điếm làm việc mưu sinh… thôi… thôi... để nàng ngủ thêm chút…

      nương muốn ngủ mơ giữa ban ngày xin mời chỗ khác. Ở đây được.”

      Giọng đàn ông hơi trầm và tuyệt đối ấm áp, dịu dàng chút nào xộc vào tai nàng. Nàng cố hé đôi mắt lim dim, mí mắt mở ra khe . Tên khốn nào dám Long đại tiểu thư nàng ngủ mơ giữa ban ngày vậy? Ước nguyện của nàng có ngày trở thành thực đấy.

      Vừa hé mắt ra, nàng đột nhiên co rúm người sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ thế toát ra mặt.

      Chỉ thấy trước mắt là thanh bảo kiếm ánh bạc lạnh lùng, lưỡi kiếm cách chóp mũi nàng vài tấc, cắm ngập phần ba dưới đất. Kiếm khí vẫn còn gây chấn động, khiến những hạt cát tạt vào má nàng.

      Vừa bừng tỉnh, thính giác của nàng cũng trở lại. Nàng bỗng phát ra nơi ngủ trưa quý bao nhiêu năm nay của mình bị mấy người mặc áo đen chẳng lấy gì làm tử tế đứng vây xung quanh. Mà tâm của vòng tròn ấy lại chính là nàng và thanh bảo kiếm, tua kiếm sắc trắng dưới tác động của kiếm khí vần ngừng đung đưa.

      “Vù!”

      bóng người vụt qua nàng, nhanh chóng rút thanh kiếm cắm sâu phần ba xuống đất đó lên. Thanh kiếm bạc được người đó thu về chút do dự khiến nàng há hốc miệng. Có lẽ nội lực của tay kiếm này quá mạnh nên nàng mới cảm giác như có mấy tiếng xoẹt qua tai. Nàng ôm mặt chỉ muốn bỏ chạy giữ mạng, lảo đảo đứng lên. Nàng chưa từng hoảng sợ như vậy. Nàng sợ từng cử động của người đó.

      nương, nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại ôm lấy tại hạ như vậy? – Kẻ có giọng trầm trầm đó nhìn xuống "vật dư thừa" ôm lấy thắt lưng mình.”

      Nàng ngẩng mặt lên nhìn "vật thể" mình ôm, toàn thân màu đen, tay cầm thanh kiếm bạc, hàng mi rủ xuống như buông rèm nhìn nàng. Cũng biết người trước mặt dùng ánh mắt kiếm sắc, phong thái phiêu du đó trong lúc này liệu có hợp , nàng chỉ biết cổ họng mình nhanh chóng tiết ra vô vàn nước miếng, đủ để khiến nàng chết sặc mà kịp thở. Thực ra con người chàng trai đó thế nào, đối với nàng cũng quan trọng nhưng phong cách đại hiệp, phong độ này, võ công này đủ để khiến nàng chảy nước miếng.

      “Đại, đại, đại, đại hiệp có thể cho biết quý danh, tuổi tác ạ? Cha mẹ đại hiệp vẫn còn chứ ạ? Đại hiệp có thê thiếp chưa ạ? Tôi, tôi, tôi, , , tiện thiếp, , , dân nữ, , , nô gia, à, à...”

      “… nương có điều gì chỉ giáo có thể đợi tại hạ giải quyết xong chuyện giang hồ trước ?”

      “Hả? Ồ ồ ồ, được được được. có gì. Vậy tôi, , tiện thiếp, , dân nữ, , nô gia đứng qua bên đợi đại hiệp xử lý xong chuyện giang hồ. Hì hì!”

      Nàng nhã nhặn buông tay, ngoan ngoãn đứng qua bên nghe đám người mặc áo đen gào thét.

      “Đại ca, nha đầu ngốc nghếch ngái ngủ đó ôm lấy ta. biết có phải cùng phe với ? Hay là chúng ta chém cả ta nhé.”

      “Chỉ cần có thể đoạt được thanh kiếm gia truyền của nhà họ Bạch bất kể người cầm kiếm là ai, cứ việc chém tha.”

      “Nhưng chúa thượng của chúng ta chẳng phải thầm điều tra, để lộ tin tức, đánh rắn động cỏ sao?”

      “Ngươi đúng là tên ngốc! Chém cả con nha đầu thối đó mới để lộ tin tức.”

      cũng đúng. Nhưng tên này võ công cao cường, liệu có phải là tên thiếu chủ biết trước biết sau của nhà họ Bạch đó ? Đại ca xem, nếu đúng là thiếu chủ nhà họ Bạch thể làm bị thương được đâu.”

      “Hừ! ngươi là tên ngốc mà ngươi còn nhận. Ngươi thấy người nhà họ Bạch mặc đồ đen bao giờ chưa? Hơn nữa, phải thiếu chủ họ Bạch đó luôn tao nhã lịch , khuôn mặt dễ mến sao? Ngươi thấy tên này có được như thế ?”

      “Đúng rồi. Vừa mới gặp, bộ mặt lạnh tanh rồi. Oa, đại ca, xông tới rồi.”

      “Mẹ kiếp! Tất cả là tại ngươi lải nhải lắm lời như thế đấy. Các huynh đệ, xông lên.”

      thắng chính, đây là quy luật bất biến từ xa xưa, nhưng từ trước tới nay, chưa ai cho ta biết, rốt cuộc chính là thế nào? Có lẽ cái gọi là chính nghĩa ấy chỉ dành cho những kẻ thân đơn bóng chiếc, đơn mình. Chưa từng nghe mấy người bao vây đánh là có thể thắng được. Nếu vị hùng khí khái này từ đâu đến? Ít nhất quan niệm của Long đại tiểu thư cũng là như vậy.

      Thế nên, mấy người kia ngoài dáng vẻ lưu manh bang phái ra, cái gì cũng bằng người mặc đồ đen. Đại hiệp đẹp trai đánh cho chúng ôm đầu mà chạy, khóc lóc thảm thiết, kêu trời kêu đất. Trước khi chạy, chúng còn như tất cả các bang phái khác ném lại câu truyền thống theo kiểu “đánh thắng buông lời hậm hực”:

      “Dù tên tiểu tử thối tha nhà ngươi lấy được thanh kiếm đó ở đâu ngươi cũng nên nhớ, sớm muộn gì chúng ta cũng giành lại để dâng lên cho chúa thượng của chúng ta. Đến lúc đó, ta chém người thành mười tám khúc, quăng cho lũ chó ăn.”

      “… nhường rồi.” Đại hiệp và bọn du đãng quả nhiên có tiếng chung.

      “Phì!”

      “Oa! Đại ca tức hộc máu ra kìa.” vốn thèm để ý đến lời của đại ca. Làm gì có kẻ nào bị mắng là chém cho chó ăn mà còn bảo " nhường rồi" chứ. “Đại... đại ca vẫn ổn chứ ạ?”

      . Chúng ta .”

      Xử lý xong chuyện giang hồ, thanh kiếm bạc được tra vào vỏ. Kiếm khách liền bỏ .

      “Ân công, Hắc công tử! Xin dừng bước!”

      Giọng từ phía sau giữ bước chân . ngoái đầu liếc nhìn nương vừa “thụ thụ bất thân” với mình, dám chắc có phải nàng gọi mình .

      nương gọi tại hạ ư?”

      “Đúng vậy. Ân công, Hắc công tử!”

      “… Tại hạ phải họ Hắc.”

      “Ơ! Nhưng mà…” Mặc toàn đồ đen, mang họ Hắc, chẳng phải rất uổng sao?

      “Tại hạ cũng phải là ân công của nương.”

      “ Ồ! Nhưng mà…” Đám người đó vừa muốn chém nàng. Tuy chủ yếu là vì xử lý chàng nhưng may mà có chàng “tiện thể” cứu nàng.

      nương họ Long ư?”

      “Ơ! Công tử quen tôi sao?” đúng là duyên định ba kiếp…

      . Những người phục vụ ở các tiểu điếm của Đại Long Môn đều mặc giống nên rất dễ nhận ra.” liếc nhìn tấm thẻ bài ngực áo nàng – số 1227, cũng có nghĩa là người thứ nghìn hai trăm hai mươi bảy của nhà họ Long. Xem ra, ấy mới vào làm ở khách điếm lâu. Số thứ tự thẻ bài của ấy cũng căn cứ vào việc mới phân đến. Những người đến trước, càng lâu năm kinh nghiệp số thẻ càng . Số 1227 thực thể tính là có vai vế gì cả.

      “…” Thế mới , nàng cực kì coi thường bộ y phục này. Mặc y phục kiểu đồng loạt như vậy khiến nàng chẳng còn chút đặc điểm riêng nào. Thế này làm sao có thể gây ấn tượng sâu sắc với hoàng tử trước mặt chứ? Chủ ý quái gở của tên khốn Long Hiểu Ất! Ai quy định là người phục vụ phải mặc y phục giống nhau cơ chứ?

      “Nếu Long nương là người của khách điếm Đại Long Môn có thể cho tại hạ được thỉnh giáo, khi nào đại chưởng quỹ của , Long Hiểu Ất, Long đại chưởng quỹ trở về?”

      “Haizzz! Công tử, công tử tìm làm gì?” Nghe nhắc đến Long Hiểu Ất, nàng lập tức cảnh giác hơn. Từ ngày bái đường, chiếm đoạt quyền hành trong nhà họ Long rồi đá nàng xuống làm tiểu nhị lâu, ngao du buôn bán khắp nơi, mở loạt các khách điếm . Thấm thoát cũng vài năm rồi. Ngoài chuyện xuất vào lúc năm mới để ra oai với nàng, cho nàng biết người chủ nhà họ Long vẫn còn sống, để hy vọng giành lại quyền làm chủ khách điếm của nàng phai nhạt chút, để nàng gây rối với nếu có chuyện gì, tuyệt đối trở về nhà họ Long.

      giấu gì nương, phải là tại hạ tìm Long đại đương gia, mà người tìm ngài ấy là thiếu chủ nhà tại hạ. Thiếu chủ và đương gia nhà các có mối quan hệ bí mật. Lần này tại hạ hộ tống thiếu chủ đặc biệt đến thăm Long đại đương gia nhưng lại gặp đám người thèm muốn thanh kiếm của thiếu chủ nên tại hạ mới phải dẫn dụ chúng ra ngoài thành…”

      “Thiếu chủ ư? Là nam hay nữ vậy?”

      “Mối quan hệ bí mật sao?” Bí mật thế nào? Bí đến mức độ nào? Có thể bí hơn chuyện nàng là vợ trước của ? Sao bỗng nhiên xung quanh lại bốc mùi gian tình thế này?

      “Hắc huynh, non xanh đổi, nước biếc chảy mãi. Ngưỡng mộ đại danh lâu, nay được gặp mặt, quả là thoả lòng mong ước. đúng là gặp mặt bằng nghe danh, gặp lại chẳng bằng nhớ nhung, tốt nhất là đừng gặp thêm lần nào nữa.” Nàng chắp tay chào rồi quay người bỏ .

      nương phải ư?”

      “Vâng.” sao? Đợi thiếu chủ gì đó của các người và gặp nhau để họ lại tiếp tục ức hiếp người vợ bị bỏ rơi đáng thương như nàng sao?

      “ Nhưng nương có biết Long đại đương gia…”

      “Tôi biết . Tôi quen cái tên cầm thú, con kiến họ Long đó, kẻ mặt người dạ thú, tướng mạo tử tế mà tâm địa bỉ ổi vô sỉ, lấy chuyện ức hiếp thiếu nữ yếu đuối ra làm trò đùa, cướp sản nghiệp của người ta, huỷ hoại trong trắng của người ta, vứt bỏ người vợ kết tóc se tơ.” Nàng lại lần nữa phủi tay áo chuẩn bị bỏ .

      “ … Vậy à?” Nhưng tại sao nương này còn hiểu tính cách của “con kiến họ Long” đó hơn cả người ta vậy?

      “ Khốn , công tử thấy phiền sao? Lão nương đây quen . Làm ơn tránh xa lão nương ra chút. Lão nương ghét nhất là loại đàn ông cứ bám dai như đỉa đấy. Hứ!”

      “…”

      ràng nàng quên mất ai tự xưng là “tiện thiếp”, “nô gia”, lại còn gọi người ta là “ân công”, “Hắc công tử” rồi.

      Hết chương 2.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      “Mau xem, mau xem này. Long tiểu thư đến rồi. Ái chà! Vẫn còn chưa thay bộ y phục tiểu nhị ra!”

      “Coi huynh kìa. ta ngoài bộ y phục của tiểu nhị còn gì để mặc đâu. tiểu thư khuê các này cũng đáng thương. Mẹ vừa mới qua đời, sản nghiệp của gia đình liền rơi vào tay con sói gian ác, tay che cả bầu trời, ức lớn nạt bé. Mẹ ta vốn tưởng tìm được cho con nơi nương tựa, nào ngờ lại đẩy con mình vào biển lửa. Nghe , ngày đầu tiên thành thân, còn chưa kịp động phòng ta bị bỏ rồi.”

      “Tôi thấy mẹ ấy tự lượng sức mình. Muốn ông chủ Long đó tướng mạo phi phàm, nhìn xa trông rộng để ý đến khuê nữ nhà mình ư? Nếu trước đây bà ấy tự kiềm chế được mong muốn của bản thân, biết đâu ông chủ Long bớt coi thường con bà ấy rồi.”

      cũng đúng. Chẳng phải vì muốn phải chạm mặt với người vợ trước là ta mà mấy năm nay ông chủ Long về sao. Nghe chỉ năm mới tết đến ông ta mới về kiểm tra khách điếm, ở dăm ba ngày rồi lại ngay.”

      “Xem ra cuộc đời Long tiểu thư bị huỷ hoại rồi. Nhưng cũng phải lại. Ông chủ Long cũng tồi, bộ y phục tiểu nhị người ta chẳng phải chính là kiểu y phục sinh động người búp bê sao.”

      “Kẻ vô đạo đức, chỉ biết thuê các nương chưa chồng làm nha đầu phục vụ ở khách điếm, lôi kéo khách quan. chẳng ra sao! Kẻ buôn bán đúng là kẻ buôn bán, ngoài tiền ra, trong đầu trống rỗng.”

      Càng nghe đầu càng căng lên, bốc hoả. Cái gọi là thêm thắt đặt điều, ba sáu bà, lời ngon ngọt, miệng lưỡi thiên hạ là vậy. Từ ngày phải thành thân, bị hưu giữa lúc bái đường, mấy năm trôi qua, tại sao ai có thể ngừng soi mói, thọc mạch chuyện về nàng vậy? Đúng là nhàn cư vi bất thiện, nhàn quá hoá lắm chuyện, ăn no còn việc gì lại cứ lôi chuyện của nàng ra để . Nhưng bao năm nay nàng chưa hề có động tĩnh gì. Dường như từ sau khi bị người ta làm hại, nàng thay đổi, bị ép phải vứt bỏ cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

      Ngẩng mặt hứng chịu những lời đàm tiếu, nàng sải bước bước vào bậu cửa khách điếm Đại Long Môn, phủi bụi đất y phục, nàng sợ chưởng quỹ nhìn thấy người mình còn dính cỏ đất. Dường như thế giới của nàng và tay chưởng quỹ quèn này hoàn toàn khác nhau. Cho dù người chồng trước đây của nàng vẫn là vị đại đương gia có bộ ria con kiến và khuôn mặt khôi ngô.

      “- 1227, lại đến muộn. Theo quy định của bản tiệm, bị trừ nửa canh giờ tiền công.”

      Nghe thấy chưa… 1227, tất cả là do chủ ý biến thái của tên Long Hiểu Ất biến thái đó. cũng là tiện cho ta quản lý. Tất cả những người làm thuê đều có mã số riêng. 1227… Mẹ ơi! Đó giống cái tên để gọi sao? Nàng đường đường là đại tiểu thư nhà họ Long, thế mà đến đây lại biến thành 1227.

      Tức giận cũng dám thốt ra lời, nắm tay giơ lên của nàng lại hạ xuống. Nàng đổi bộ mặt thân thiện tiến lại quầy:

      “Bá bá ơi, thúc thúc ơi, đại ca ơi! Người ta vừa mới gặp đám thổ phỉ đáng sợ ở ngoài thành, suýt nữa bị bọn chúng làm hại. Người ta phải chạy thục mạng mới…”

      “Tôi là 420, phải là bá bá, thúc thúc hay đại ca của . Trong giờ làm việc gọi mã số, trừ nửa canh giờ tiền công.”

      “ …”

      “ Y phục sạch , chỉnh tề, trừ nửa canh giờ tiền công.”

      “ …”

      “ Làm dáng vô cớ trừ nửa canh giờ tiền công.”

      “Này! Ai quy định làm dáng cũng bị trừ tiền công thế?”

      “Đại đương gia mới quy định mấy ngày trước.”

      “ …” Chắc chắn là cố ý. phải cái quy định dở hơi này ràng là nhằm vào nàng sao?

      Nàng thầm hỏi tổ tông mười tám đời của nghe thấy tiếng “rầm rầm” ở cầu thang gỗ. Chỉ thấy nha đầu trạc tuổi mình thở dốc từ lầu chạy xuống. Mắt nha đầu đó sáng lên như trông thấy Quan Bồ Tát cứu khổ cứu nạng, vội vàng nắm lấy tay nàng.

      “1227, đến rồi. Chưởng quỹ 420, chúng ta được cứu rồi.”

      “Sao thế? Tiểu…” Nàng vô cùng ngạc nhiên, thảng thốt định gọi tên nha đầu, nhưng cũng kịp bịt miệng mình lại. Trước mắt nàng như có muôn vàn ngôi sao bay vòng vòng. Nàng đứng trước nha đầu đó hỏi: “… số mấy nhỉ? Tôi lại quên mất rồi.”

      “Tôi là 813!”

      “… Ồ… 8… 8… 813…” Hu hu! Sao nàng lại lúng túng thế chứ? Tự nhiên lại tập báo mã số trước mắt mọi người. “ tìm tôi làm gì?”

      “Vị công tử ở lầu gọi bàn đồ ăn, sơn hào hải vị, bào ngư tổ yến, vi cá tay gấu.”

      “Công tử đó để thừa và chúng ta có thể lấy ăn ư?” Mắt nàng sáng lên khi nghĩ đến đồ ăn bị chưởng quỹ giơ tay cốc cho cái.

      “Ăn cái đầu ấy. Chúng tôi lo công tử đó có tiền, là kẻ ăn quỵt.”

      “Haizzz! Tại sao? Người ta gọi bàn thức ăn chắc chắn là người giàu có, túi tiền rủng rỉnh rồi. Sao có thể là kẻ ăn quỵt được chứ?”

      “Tôi thấy vẫn chưa học thuộc những lời dạy của đại đương gia. Đại đương gia sớm nhắc nhở, những kẻ ăn quỵt đó luôn luôn ăn mặc đàng hoàng, gọi đống đồ ăn bình thường, cơ hội hiếm có chắc chắn phải kêu các món ăn đắt tiền, mới lạ gì đó và kỵ nhất là mấy món ai cũng ăn được. Loại người ăn xong chịu trả tiền, nhiều nhất chỉ là bị đánh cho trận thừa sống thiếu chết. Tên này gọi đồ ăn mà lại ăn, muốn xưng bá xưng vương sao?”

      “ … Có thể tìm hiểu và cũng từng làm kẻ ăn quỵt nên rất sành sỏi chăng?” Nàng lườm chưởng quỹ, khịt mũi vẻ khinh bỉ, dõng dạc tuôn ra tràng lý thuyết từ những kinh nghiệm thực tiễn: “Ông thuộc lời dạy của đại đương gia như vậy, sao còn cho kẻ lầu kia cơ hội?”

      “Bởi vì… vị khách đó ngồi ở đây từ sáng sớm, cứ nửa canh giờ lại gọi đồ ăn lần, hơn nữa lại càng lúc càng gọi đồ ăn đắt tiền nên chúng tôi mới biết.” Chưởng quỹ thở dài, định viết báo cáo cho đại đương gia. Bây giờ loại khách ăn quỵt này ngày càng nhiều, cần phải có kế sách mới ứng phó được.

      đúng là kỳ phùng địch thủ. Vậy bây giờ phải làm thế nào? Muốn biết người đó có tiền hay hai người lên hỏi xem.” Nàng đẩy tiểu nha đầu đứng bên cạnh .

      “Người… người ta tiện hỏi mà.”

      “Ngại ư? Điều này có gì phải ngại chứ?”

      khắc biết.”

      Tiểu nha đầu đỏ mặt, gì nhiều mà đẩy nàng lên lầu. Nàng ngẩng đầu lên nhìn vị công tử mặc áo trắng dựa vào chiếc ghế tựa ở gian phòng giáp ban công, chân gác lên, tay cầm ly rượu, tay co nắm đấm, đầu hướng về phía cửa sổ nhìn cảnh đường phố. Mấy dải lụa đen buộc tóc bị gió thổi bay phất phơi trước mặt. Nghe có tiếng động ở cầu thang, người đó lạnh lùng quay lại.

      Rầm!

      “1227, 813, sao hai lại chạy xuống đây?” Chưởng quỹ nhìn hai nha đầu ngã chổng tám vó lên trời.

      “Tôi đẩy 1227 lên. ấy lại đè tôi xuống. Híc! Đau… đau chết được!” Tiểu nha đầu vừa khóc vừa vội vàng đứng dậy nhìn nàng vẫn còn nằm xoài đất. “ Bây giờ biết tại sao tôi ngại rồi chứ?”

      “ …” ràng là nàng chưa hết sốc khi nhìn thấy khuôn mặt đó, nằm mặt đất : “ cũng nhẫn tâm. biết ngại, chẳng lẽ tôi biết? bảo tôi xin người đó… bạc ư? Tôi muốn. Tại sao lại là tôi chứ?”

      “Tất nhiên là rồi. quên rồi sao? Trong khách điếm này ai là người duy nhất bị quay cuồng trước vẻ đẹp của Long đại đương gia? Ai bận tâm đến vẻ đẹp của Long đại đương gia? Chính xác là ai dạy chúng tôi nhìn đàn ông tuyệt đối được xem tướng mạo bên ngoài? Giống như đương gia nhà chúng ta lòng dạ rắn độc, tính khí quái đản dù có đẹp trai hơn nữa cũng chỉ là bông hoa độc, đẹp nhưng thể hái, hái chết cả nhà. Đó là câu của ai?”

      “…” Dường như những câu cảnh báo tâm huyết, đầy máu và nước mắt này chỉ có nàng mới có thể ra được. Đúng vậy. Tướng mạo của đàn ông là thứ đáng tin. Ngay bản thân nàng đây vì lần lỡ chân mà phải oán hận cả đời. Nàng giống như bông tường vi tường lại phải chịu cảnh như kẻ hầu người hạ khi dẫn sói về nhà. Nếu hôm nay lầu lại xảy ra tai hoạ, hừ, tai hoạ này do nàng đối phó ai đến giải quyết đây?

      nghĩ thông suốt chưa?” Tiểu nha đầu nhìn nàng đứng dậy, thẳng người bước lên lầu. Nàng ngoái đầu lại nghiêm túc nhìn nha đầu, bĩu môi kiêu ngạo : “Tôi xuống địa ngục ai xuống chứ?”

      “Cố lên! Tôi và chưởng quỹ 420 ở đây cổ vũ cho .”

      “… Đòi được tiền về, được tăng nửa canh giờ tiền công.”

      canh giờ.” bỗng dừng bước, quay đầu lại nhấn giọng.

      “ Mặc cả, trừ nửa canh giờ tiền công.”

      “…”

      Thắt chặt dây lưng, đứng chiếu nghỉ tầng hai, nàng hít hơi sâu. định sải bước đến trước mặt người đó chợt quay đầu lại, tay chống cái cằm tuyệt đẹp nhìn nàng cười, mắt hơi nheo lại, nhìn vào bộ phận nào người nàng. cười như hoa nở, nụ cười rạng rỡ.

      Bước chân nàng bỗng thu ngắn lại thành bẽn lẽn. Nàng thẹn thùng đứng trước mặt , :

      “Tôi… Bạch công tử…”

      “Sao biết ta họ Bạch?” Giọng hề lộ vẻ kinh ngạc, dịu dàng thốt ra từ đôi môi mỏng, bay đến bên tai nàng.

      “Toàn thân mặc đồ màu trắng, phải họ Bạch họ gì? Hì hì!”

      cúi đầu nhìn bộ y phục trắng như tuyết của mình mỉm cười:

      nương tinh tường. Xem ra ta muốn giấu tên tuổi cũng là khó. Đây đúng là trở ngại lớn.” đoạn, kéo lại cổ áo để lộ cái cổ tuyệt mỹ sau lượt cổ áo trắng muốt với tiếng thở .

      “Bạch công tử, cuối con phố này có bác thợ may rất giỏi, tiền công cũng nhiều. Công tử “trả xong tiền” rồi đến đó là có thể giấu kín tên tuổi.” Nàng nhấn mạnh mấy chữ quan trọng “trả xong tiền”, nở nụ cười của người phục vụ tận tâm, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lưu luyến với người có cái cổ trắng nõn đó.

      nâng ly rượu lên, mắt như mang ý cười. Ánh mắt vô tình lộ sắc xuân, nhếch mép : “ Này, thành thân chưa?”

      “Sao vậy? Khách quan muốn làm mối cho tôi sao?”

      có đồng ý ?”

      “ …” Nàng nheo mắt đánh giá nam nhân mỹ lệ trước mặt, môi hơi cong lên: “ , công tử có tiền đúng ?”

      “Thiếu chủ nhà họ Bạch, hai mươi lăm tuổi, chưa có thê thiếp, tướng mạo đàng hoàng, tính tình ôn hoà, gia thế hiển hách, gia tài vô kể, ruộng vườn vạn mẫu, có hứng thú ?” hề trả lời mà lại đặt ra câu hỏi.

      Đúng là những lời của chuyên gia mai mối, dường như quá thuần thục với công việc này. chắp tay, chốt câu cuối cùng cực kỳ quan trọng. Những điều kiện mà kể ra khiến nàng động lòng. Sao… sao biết được nhược điểm của nàng chứ?

      Hết chương 3.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Đương gia trở về

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      “Nhà… nhà ngươi làm gì vậy?” Gia tài vô kể, ruộng vườn vạn mẫu cũng có thể là kẻ cầm đầu toán cướp, nghề nghiệp tự do phi pháp. Nàng hứng thú lắm với kẻ cưỡi hắc mã, tay cầm dao, cướp bóc suốt ngày.

      “Gia thế võ lâm.” khái quát bằng bốn từ ngắn gọn, dài dòng. Lời ràng thu hút được chú ý của nàng.

      “Gia thế… võ lâm ư? Chính là những người bay trời, múa kiếm vù vù. Những người chẳng có việc gì chỉ thích kết bang kết phái, đến mở cửa cũng dùng chưởng gió nội lực, mỗi lần đánh nhau là suốt ba ngày ba đêm ngủ, cuối cùng lại thích dụ dỗ con nhà lành, ôm người ta quay mấy vòng trước mắt người khác rồi : “ nương sao chứ? Tại hạ là kẻ giang hồ họ…?”.”

      “…” nâng ly rượu lên môi nhấp hớp, dựng lông mày nhìn nha đầu trước mặt làm về hai từ “võ lâm”, nhếch mép : “ ngờ nương lại có cách nhìn về giang hồ độc đáo như vậy.”

      “Hì hì hì! Bạch công tử, như vậy nhà họ Bạch các người rất lợi hại đúng ?”

      “Đâu dám!” cố ý làm ra vè khiêm tốn.

      -“Thiếu chủ nhà công tử chẳng phải cũng là người rất lợi hại trong số những người lợi hại sao?”

      “À…” ngần ngại chút.

      “À, là ý gì chứ?” Nàng lập tức nhíu mày: “Chắc phải đâu nhỉ. Hẳn là người mắc bệnh gì đó sắp về Tây Thiên hoặc là người chưa cắt tiền duyên rồi? Hai mươi lăm tuổi mà chẳng có ai chịu gả cho người đó sao? Như vậy mà công tử còn người đó tướng mạo đàng hoàng được ư?” Của rẻ là của ôi. Đây là chân lý mà tên Long Hiểu Ất với nàng.

      Ánh mắt hơi động:

      “Theo ta được biết, đó là người hoàn toàn khỏe mạnh.”

      “Vậy người đó có lợi hại ?”

      “Ý là đánh nhau ư?”

      “Đúng vậy. Giang hồ mà.”

      “Người đó rất giỏi thoát thân.”

      “Thoát… thoát thân?”

      “Đúng vậy. Nếu mang theo họa sát thân với thanh kiếm nát gia truyền làm gì?”

      “… Ờ…” Nàng tỏ ý thông cảm, bắt đầu cho rằng, có thể, có khả năng, thiếu chủ họ Bạch chính là người chồng tương lai mà mình mong đợi.

      Đột nhiên cất lời khiến câu trả lời của nàng bị gián đoạn:

      “Đương nhiên là ném nó rồi.”

      “Ném… ném cái gì cơ? Là thành bảo kiếm gia truyền đó sao?”

      “Phải. Vứt , đem bán, hay mang tặng… đều làm rồi.” nhún vai bất cần: “Dù sao cũng luôn có người sẵn sàng giúp tìm lại thanh kiếm đó, đặt vào tay . là đau đầu!”

      “ …” Nàng bặm môi, bỗng nhiên nghĩ đến đại hiệp áo đen đó, lẽ… lẽ nào…

      “ Nguy nan phía trước ắt phải thoát thân. Võ học tinh thông nên học thoát thân.”

      “… Người đó rất vất vả nghiên cứu môn võ này phải ?”

      “Và cũng có số thành tựu.”

      “Cũng chính là , người đó ngoài công phu thoát thân ra võ công rất tệ?”

      “Có thể.”

      “… Bạch công tử, bàn rượu này năm mươi lạng bạc trắng, cộng thêm nô gia chuyện với công tử năm lạng, tổng cộng là năm mươi lăm lạng bạc trắng. Cảm ơn công tử chiếu cố. Mời công tử trả tiền.”

      Mẹ ơi, đúng là lãng phí thời gian mà. Tên công tử gia thế gì đó chỉ biết thoát thân, gia tài vô kể gì chứ, nàng đây từng gả cho ác bá, lẽ nào giờ lại lấy tên chỉ biết bỏ chạy? Phì!

      thích người đó sao?” cười và cảm nhận được thay đổi thái độ khuôn mặt nàng: “Dù sao, đây cũng là tín vật đính ước, đợi khi nào có hứng thú với người đó, Bạch mỗ thay thiếu chủ đợi .”

      , tiện tay giật chiếc cúc áo mặt ngọc trắng cổ áo, đầu ngón tay cầm chiếc cúc bỏ vào túi bộ y phục tiểu nhị của nàng. Động tác của quá nhanh khiến nàng chỉ biết há hốc miệng nhìn, xương quai xanh lộ ra kéo dài đến tận xương vai như như trước mắt nàng.

      Nàng ngẩn người trước vẻ đẹp tuyệt mỹ đó nghe bên tai có tiếng thầm của .

      “Này! Nếu ăn cơm mà có ngân lượng trả làm thế nào?”

      “Ai da!” Nàng trợn tròn mắt nhìn kẻ đó, nỡ thu lại ánh nhìn của mình, buột miệng trả lời: “Hỏi vớ vẩn! Tất nhiên là phải ăn bữa ngon rồi tìm đường thoát thân rồi.”

      “Vậy sao? Hóa ra là vậy.” gật đầu nhận chỉ giáo rồi : “Ngồi đây đợi người đến tính tiền quả là hơi ngốc.”

      “Đúng thế. Có kẻ ngốc mới ngồi đây. thoát thân, lẽ nào định đợi người ta đến tóm.”

      “Có lý!” tiếp tục gật đầ : “ người chỉ biết thoát thân có sở trường là gì? biết ?”

      “ Haizzz!”

      Nàng chớp mắt, vừa ý thức được những gì mình thấy nhìn nàng bật cười, sau đó trong chớp mắt…

      “Chát chát rầm rầm!”

      “Xủng xoảng choang choang!”

      “Rầm rầm uỳnh uỳnh!”

      loạt những thanh cực kỳ bi thảm từ lầu vọng xuống khiến chưởng quỹ và tiểu nha đầu nhìn nhau sợ hãi, sắc mặt xám ngoét. Cho đến khi cái bóng trắngphau từ ban công tầng hai xuống đất, gió thổi vào lượt cổ áo cúc của , đứng phố vừa phủi bộ đồ trắng dính chút bụi vừa lắc đầu :

      “Xem ra, võ công gì đều có thể luyện, duy nhất khinh công tuyệt đối phải dùng đến.” Đặc biệt là vào lúc ăn quỵt.

      chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn lên ban công, trơ trẽn cười:

      “Này! Đa tạ nhắc nhở nhé.” rồi, đầu ngón chân nhún mặt đất, thân hình khẽ động, sau đó bay vụt như tia chớp.

      “Khốn kiếp! Đồ ăn quỵt còn dám lừa tôi làm mối giúp tôi. Tôi cần gì thiếu chủ nhà họ Bạch chứ. Sớm muộn gì cũng bị Tào Tháo đuổi cho mà xem, phải rẽ đất ra mà chạy, đau hơn cả thiếu nữ tới ngày kinh, chẳng ngon lành mà ngủ được đâu.” Những lời thô tục, chẳng hề nho nhã bùng ra lầu.

      “… Làm hủy hoại danh tiếng của khách điếm bằng những lời thô tục, trừ nửa canh giờ tiền công.” Chưởng quỹ gẩy bàn tính , lặng lẽ đưa ra quyết định mới.

      hổ là 1227. Chỉ có mới có thể bình tĩnh như vậy trước mỹ nam, tôi ngưỡng mộ.” Tiểu nha đầu chắp tay tán thưởng :” Ối, chưởng quỹ 420, đương gia , kẻ ăn quỵt phải được dạy dỗ, răn đe đến nơi đến chốn đấy.”

      “ Ừm! Đúng là đương gia có căn dặn như vậy, đương gia còn phải truy đuổi đến cùng. Nhưng xem vị công tử đó khinh công giỏi như vậy, ai có thể đuổi theo được chứ?”

      “Haizzz! Bàn rượu lầu đó tính vào đầu ai đây?”

      Chưởng quỹ , nhìn kẻ vẫn chửi mắng lầu, lại còn đập phá khách điếm nữa. Kẻ đó đúng là con nợ lớn của khách điếm rồi.

      “Chao ôi!... Tội nghiệp 1227!” Tiểu nha đầu nhìn lên lầu bằng ánh mắt thông cảm: “Tiền công ấy kiếm được hằng tháng đủ để đền. là thê thảm!”

      “Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư nhà tôi đâu?” Tiếng chạy bộ kèm theo tiếng thở hổn hển, a hoàn ào vào khách điếm Đại Long Môn, nắm vai chưởng quỹ lắc mạnh: “Chưởng quỹ, tiểu thư nhà tôi đâu? Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư!”

      “Đinh nha đầu, gào thét gì thế? May mà bây giờ vẫn chưa đến giờ dùng bữa, nếu khách khứa bị dọa cho bỏ hết rồi.” Chưởng quỹ gạt tay Đinh nha đầu ra, tiếp tục tính toán sổ sách:” Hôm nay phải là ngày làm việc ở đây. đợi ở Long phủ, còn chạy ra ngoài làm gì?”

      “Tôi đến tìm tiểu thư… ờ… 1227 ạ.” lo lắng giậm chân, nhìn tiểu thư của mình toàn thân lấm lem, lại còn bị ngã bầm giập mặt mũi vịn thành cầu thang, chống eo bước xuống.

      “Tiểu thư! Sao tiểu thư lại thành ra thế này? Tiểu thư đánh nhau với người ta ư?”

      “…” Nàng buồn bực nhìn Đinh nha đầu, biết nên giải thích thế nào. Người ta chớp mắt tung ra vài chiêu hư ảo, còn nàng vừa vung nắm đấm tàn độc lên liền ngã chổng vó, mặt mày bầm giập đến là mất mặt. Giờ hay rồi, người nàng đều là sơn hào hải vị, bào ngư tổ yến, vây cá tay gấu. Mùi khủng khiếp!

      “Hết rồi. Lần này hết rồi. Tiểu thư mau theo em về. Có lẽ còn có thể thay đồ, che giấu chút.”

      “Em lo lắng thế làm gì? Năm nào cũng chỉ đến cuối năm mới có người nào đó trở về soi mói cách ăn mặc của ta thôi mà.” Nàng ngẩng khuôn mặt dính bê bết dầu mỡ lên.

      “Chính bởi vì người đó về rồi.” Khuôn mặt Đinh nha đầu mếu máo.

      “ Về rồi là ý gì?”

      “Đương gia về rồi.”

      “Phịch!” Nàng ngồi phệt xuống bậc cầu thang, trong nháy mắt, mặt bắt đầu méo xẹo.

      “Em về rồi sao?”

      “Đúng vậy. Tiểu thư, bây giờ phải là lúc tiểu thư sợ hãi như thế. Gia đinh gửi thư về báo trước. Đương gia sắp đến cửa Long phủ rồi. Giả quản gia sai em gọi tiểu thư về chuẩn bị đón đương gia về phủ ạ.”

      về làm gì? Bây giờ vẫn chưa đến cuối năm mà. đâu. Em xem, em xem, ve sầu còn kêu ra rả kia kìa. về làm gì chứ?”

      “ Em cũng biết, bây giờ khắp phủ náo loạn cả lên. Giả quản gia lo đến phát khóc. Tiểu thư còn đứng đây. Tiểu thư quên năm ngoái đương gia về phạt tiểu thư thế nào rồi sao? Mau lên, mau lên, mau lên, mau theo em về nào.”

      “…” Năm… năm ngoái ư? Đúng đúng đúng. Tết năm ngoái về muộn mấy hôm, nàng cứ tưởng về và cái Tết thoải mái, uống rượu cùng các nha đầu, khua khoắng chân tay, đứng ghế cao hát ca ngợi tự do. Nàng còn cao giọng rằng ai có thể chém được tên Trần Thế Mỹ [1] – Long Hiểu Ất đó, nàng lập tức cải giá lấy người ấy. Kết quả những câu ấy đến tai Long đại đương gia. cười lạnh lùng nhìn nàng say sưa, mọi người đều đứng qua bên. Nàng vẫn đứng ghế chỉ vào mũi . Ngay sau đó, nàng bị phạt đứng bên tường của phủ nhà họ Long.

      [1] Trần Thế Mỹ: Là nhân vật trong kinh dịch dân gian Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi thành thân với công chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Sau đó, bội tình, phản bội vợ con của mình ở quê để chạy theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử chém.

      Nếu phạt đứng cũng chẳng sao. Thực ra, nàng chẳng còn mấy xấu hổ đối với hình phạt này, nhưng lại sai người bê chiếc ghế đẩu đó đến chỗ nàng, bắt nàng đứng lên , mắt hướng ra ngoài, cầm cành hạnh đỏ tay. Cuối cùng, phát ra cách khiến nàng xấu hổ.

      Nàng ấm ức nhìn cành hạnh đỏ. muốn mắng nàng giữ đạo làm vợ, lăng nhăng bên ngoài, ai cũng có thể coi là chồng. tốt đẹp lắm đấy. Nhưng thà cứ chửi mắng có được ? Đằng này lại bắt nàng đứng ghế đẩu, mặt hướng ra ngoài cầm cành hạnh đỏ là ý gì chứ?

      “Muốn “hồng hạnh xuất tường” [2] cũng phải đợi tay đủ dài rồi hẵng .”

      [2] Hồng hành xuất tường: Dịch là “Hạnh đỏ vượt tường”, câu này ám chỉ người phụ nữ có chồng mà vẫn lăng nhăng với đàn ông khác. Long Hiểu Ất bắt nữ chính đứng cầm cành hạnh đỏ chìa ra ngoài tường để thể ý này, bôi xấu nàng.

      Long đại đương gia thản nhiên truyền đạt ý nghĩa trong cách giáo dục của . Còn nàng bị bắt đứng như vậy trong tuyết suốt cả đêm. Từ đó về sau, nàng cũng hiểu được rằng, thực ra “hồng hạnh xuất tường”, loại việc đó cũng chẳng có gì là thú vị.

      Nghĩ đến cảnh thê thảm ấy, toàn thân nàng run rẩy:

      “Ta về đâu. gì ta cũng về. Ta, ta… Em xem mặt ta thành ra thế này, lại còn vừa đập nát khách điếm. giết ta mất. Chắc chắn giết chết ta. Ta… Đúng rồi. Em với rằng, ta cùng các thiên kiêm tiểu thư ra ngoài, tạm thời có ở nhả.”

      “Tiểu thư đừng ngốc thế. nghĩ Long phủ chúng ta có tai mắt của đương gia sao? Mỗi ngày ngáp mấy cái, đương gia cũng đều biết mồn .”

      “…” Được rồi. Cả thế giới này đều biết rằng nàng là Long đại tiểu thư có chủ quyền, cần phải nhắc nhở nàng nữa.

      “Đương gia sắp về rồi. Liệu đương gia có đến kiểm tra cửa tiệm ?” Tiểu nha đầu khi nãy vỗ tay sực nhớ đến điều này.

      “Tất nhiên đến rồi. 1227, nên nghĩ cách giải thích với đương gia về đống đổ nát ở lầu .” Chưởng quỹ lật sổ sách nghĩ đến hình phạt còn tàn khốc hơn.

      “… Hu hu! Tôi muốn gặp bạch mã hoàng tử! Tôi muốn gặp bạch mã hoàng tử! Tôi muốn gặp bà mẹ kế đó! Tôi muốn, muốn, muốn! Oa oa oa!” Bạch mã hoàng tử ở đâu? Sao đến lúc này mà chàng vẫn chưa xuất chứ. Nàng quyết định đợi đến lúc gặp được bạch mã hoàng tử của mình, nàng đá vào hai chân chàng. Ý gì nhỉ? Phạt vì tội đến trễ ư? Hic!

      Hết chương 4.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5: Gà bay chó sủa đón đương gia (thượng)

      Leo tường ngắm cảnh xuân

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      “Đó là nha đầu nhà ai thế? Khắp người lấm bẩn, lại còn bị nha đầu khác kéo chạy nữa chứ.”

      “Còn ai nữa? Long đại tiểu thư của khách điếm Đại Long Môn đấy. Hôm nay, ông chủ Long về. Chắc là họ vội vàng về nghênh đón đấy mà. Híc híc!”

      “Haizzz! Ông chủ Long về sao? Chẳng phải ông ấy chỉ về ăn Tết thôi à, sắp về sao?”

      “Đúng, đúng. kích động thế làm gì?”

      “Vớ vẩn! Ông chủ Long sắp về. Tôi phải về thông báo với tiểu thư nhà tôi. Có khi còn được thưởng tiền ấy chứ.”

      “Về về. báo với tiểu thư nhà làm? Lần trước ông chủ Long bàn chuyện hôn nhân với tiểu thư nhà tôi rồi còn gì.”

      “ Bàn chuyện hôn nhân ư? phải mấy năm trước, tiểu thư nhà xuất giá rồi sao? Ông chủ Long còn sai người đem quà cưới đến tặng người tình mà. Sao vậy? tiểu thư nhà lại nhanh chóng cải giá thế à?”

      “Lần này là nhị tiểu thư nhà tôi, được sao?”

      “… Tôi nhớ nhị tiểu thư nhà năm nay mới có mười lăm mà.”

      “Đúng thế. Vừa đủ tuổi.”

      “Thôi , Ai chẳng biết ông chủ Long mến các tú nữ khuê các duyên dáng giỏi cầm kì thi họa, học rộng biết nhiều chứ. Nhị tiểu thư nhà miệng còn hơi sữa, chẳng khác gì con khỉ chưa động phòng bị bỏ rơi của ông chủ Long đâu.”

      “… Tiểu Đinh, buông tay ra… để ta đến đó.” Nàng nghe thấy giọng mình run lên.

      “Tiểu thư, chúng ta còn thời gian nữa. Mau về nhà chải đầu trang điểm thôi. Nếu tiểu thư thành khỉ đấy.” Tiểu Đinh lôi mạnh tiểu thư giận dữ, mặt tái xanh, cắn răng bặm môi. Từ khi tiểu thư ra làm tiểu nhị ở cửa tiệm sức nàng cũng ngày càng khỏe hơn, sắp kéo nổi tiểu thư nữa rồi.

      Hai nha đầu buôn chuyện phố hoàn toàn thể hiểu được nỗi khổ của Tiểu Đinh, vẫn tiếp tục ăn hùng hồn…

      “Tiểu thư nhà có gì tốt chứ? Nghe nhà nợ ông chủ Long khoản tiền lớn vẫn chưa trả. ấy chẳng có chút giá trị gì với ông chủ Long đâu. Lại còn bán con cầu vinh, kết quả cũng lại bị đá làm tiểu nhị sáu, bảy năm như người ta thôi. Mọi thứ đổi thay. nghĩ rằng ông chủ Long bây giờ vẫn còn là Long đại đương gia khi vừa tiếp nhận cái khách điếm trước đây ư? Với thân thế của ông ấy lúc này, đương nhiên phải chọn khuê nữ con nhà gia thế môn đăng hậu đối để tục huyền [1] rồi.”

      [1] Tục huyền: Từ cũ dùng trong văn chương, nghĩa là lấy vợ khác sau khi vợ cũ qua đời.

      “… Tiểu Đinh, để ta ra đó. Ta phải cho họ trận.” Có thể nhịn được nhịn. Khi thể nhịn nổi nữa, nàng quyết dùng nắm đấm để đòi lại công bằng cho mình.

      “Tiểu… tiểu thư, đừng… đừng .”

      “Khốn kiếp! lão nương là con khỉ còn có thể bỏ qua. Lão nương đây chết, bị liệt hay tàn phế đâu mà dám dùng hai chữ “tục huyền”. Ta phải cho họ trận. Nhất định ta phải đánh…”

      “Tiểu thư đừng . Đương gia ghét nhất là những nương thô lỗ đánh nhau phố. Nếu đương gia biết tiểu thư lại chạy ra ngoài đánh lộn lại thê thảm đấy. Tiểu thư quên bốn năm trước, đương gia lấy độc trị độc, đẩy vào võ quán để phải chịu đựng cảnh khốn khổ làm bao cát suốt nửa năm thế nào rồi sao?”

      “ …” Đừng nhắc đến ngược đãi tàn tệ của bà mẹ kế đó với nàng nữa được ? Lòng nàng đủ sợ hãi rồi.

      “Tiểu thư, hình như em nhìn thấy đoàn người ngựa vừa vào cổng thành. Phía trước hình như là… đương gia.” Tiểu Đinh giật mạnh gấu áo nàng.

      Nàng lập tức bỏ qua hai nha đầu lắm chuyện, quay sang nhìn đoàn người ngựa tiến vào cổng thành. Đinh nha đầu vui mừng bẩm báo với chủ nhân. dụi dụi mắt nhìn về phía con hắc mã mà đương gia nhà mình cưỡi. Con ngựa đen tuyền, đen đến mức mà người ta giơ tay ra nhìn thấy ngón tay mình đâu. Màu đen của nó giống hệt như màu đen trong lòng dạ của chủ nó. Nhìn thấy con súc sinh đó là ắt thấy người chủ súc sinh của nó. Tóm lại là ngoài chủ nó ra, nó cũng chẳng thèm để mắt đến ai. biết nó kiêu ngạo điều gì? Hơn nữa, nó rất thích dùng cái mũi ngựa của mình thưởng thức tiếng tung hô từ mọi người. Đúng là chủ nào tớ ấy. Xem ra , Long Hiểu Ất, Long đại đương gia tại đúng là quay về rồi.

      Cuộc sống tốt đẹp của nàng bị tước dần, tước dần…

      “Tiểu Đinh, trèo tường, đường tắt thôi.”

      “Gì… gì cơ? Trèo… trèo… trèo tường ạ? Nhưng đó là nhà họ Triển nổi tiếng phu thê ân ái ở kinh thành. Tiểu thư đừng trèo ạ.”

      “ Sao lại thể trèo chứ? Trèo qua cần phải chạy vòng sang bên kia thành, có thể về nhà sớm hơn bước. Ta còn có thể thay y phục. Cứ để thế này mà gặp biết nhìn ta bằng con mắt khinh bỉ quái đản thế nào đâu. Em cứ chạy về nhà . Ta trèo tường.” Nàng rồi nhanh nhẹn trèo qua đoạn tường thấp, bò qua như con hổ bị dồn đến đường cùng.

      Mãi sau… phía bên trong vọng lại tiếng thét kinh hoàng. Tiểu Đinh đứng bên ngoài tường khóc ra nước mắt, chỉ biết nhìn trời.

      “Ối! Tôi cố ý. Tôi cố ý. Tôi thấy gì cả. đấy! . Tôi ghen tỵ với cuộc sống hạnh phúc của hai người… . Tôi thèm muốn người đàn ông tuyệt mỹ nhà . Bản lĩnh giường của bằng nửa người khác… . Tôi định chia rẽ hai người. Hãy tin tôi … Này, tại sao lại tôi là người chưa từng động phòng nên mới trèo tường lén xem hai người động phòng chứ? Khốn kiếp! Làm gì có nhà ai làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt như vậy đâu?”

      Trận đôi co mỗi lúc lớn, cuối cùng tiếng cãi vã đó vượt tường nhà họ Triển vang đến bên tai Tiểu Đinh đứng bên ngoài. chỉ biết thở dài đau khổ, lẩm bẩm:

      “Hu hu! Mình biết tiểu thư hoàn toàn hiểu “phu thê ân ái” là gì mà. Nhưng tiểu thư, cũng là… Dù người ta để xen vào cuộc sống hạnh phúc của họ cũng thể quản chuyện gia đình nhà người ta làm chuyện đó lúc nào chứ.” Tiểu Đinh thở dài. nghe có tiếng chó sủa. Thôi rồi. Nhà họ Triển bắt đầu đóng cửa thả chó. “Tiểu thư, có thể thoát ra ngoài ?”Tiểu Đinh tin nàng có sức sống ngoan cường giống như loài gián.

      Trèo, leo, lăn, lộn… dường như nàng phải cố hết sức mới có thể vượt qua tường sau của Long phủ để vào được sân sau nhà mình. Nàng nằm sóng soài mặt đất, thở hổn hển thấy Giả quản gia cung kính đứng đó từ lúc nào. Ông đầm đìa nước mắt nhìn nàng.

      “Tiểu thư, về đến nơi rồi. Tim lão hủ như muốn ngừng đập rồi đây này.” Giả quản gia nước mắt lưng tròng, quay đầu với mấy nha đầu: “Các còn đứng đó làm gì? Mau mau mau, mau đưa tiểu thư về phòng thay đồ. kịp tắm rửa nữa đâu, cứ lau sạch rồi đánh phấn che . Lão hủ chuẩn bị y phục cho tiểu thư rồi. Đương gia thích y phục màu nhạt. Nhớ khoác chiếc áo voan trắng ra ngoài, bên trong mặc váy dài màu vàng tơ, cái yếm …”

      “… Tiểu… Tiểu… Tiểu… Giáp, đến bây giờ mà ông vẫn chưa quên sao?” Nàng che tay trước ngực, nhìn lão quản gia từng chứng kiến mình khôn lớn. Tuy hồi , ông từng thay tã cho nàng nhưng ngay cả đến cái yếm cũng thể nàng tự chọn sao?

      “Tiểu thư, phu quân của tiểu thư quay về, nên quan tâm đến người chút, coi như những gì người gây ra với trước đây chỉ là hiểu lầm…”

      “Những gì gây ra cho tôi là có ý đồ ràng, chẳng có chút hiểu lầm nào hết.”

      “… thể bỏ qua mà nắm giữ lấy trái tim đương gia sao? Nữ nhân là phải tôn thờ phu quân của mình.”

      “Tôi phản đối việc nữ nhân phải tôn thờ phu quân, nhưng tôi chưa từng nghe có nữ nhân nào lại tôn thờ “tiền phu” [2]…” Nàng liếc qua Giả quản gia cái. Nàng chẳng thèm quan tâm đến những lý lẽ của ông, càng chưa từng nghe có người phụ nữ nào lại coi mẹ kế như trời cả.

      [2] Tiền phu: chồng trước

      “Thế nên, cần phải nắm lấy trái tim đương gia, vứt bỏ chữ “Tiền” kia .”

      “… Tôi lại thích bỏ chữ “Phu” đó hơn. Tốt nhất là bỏ sạch sành sanh. Ông cứ chờ xem, nhất định tôi tìm được mùa xuân thứ hai của mình. Bây giờ chỉ số sống qua mùa đông dài mà thôi.”

      “Rầm!”

      tiếng rầm khiến người ta lộng óc vang lên. Giả quản gia nhăn mặt nhìn nàng:

      “ Tiểu thư, đạo làm vợ! Đạo làm vợ! Nữ nhi phải giữ đạo làm vợ, được thay lòng đổi dạ, được tơ tưởng đến người khác.”

      “Tôi thay lòng đổi dạ khi nào? Tôi chỉ là hoa mai nở lại, cành khô đón xuân, nắng hạn gặp mưa thôi.”

      “Tiểu thư, tuy bây giờ và đương gia chung sống với nhau nhưng chẳng phải lấy người ta rồi sao? biết có bao nhiêu khuê nữ bên ngoài thèm muốn phu quân của ? Chẳng xa xôi, chỉ riêng việc trước khi lão phu nhân qua đời, tình hình kinh doanh của khách điếm tốt, chính đương gia đảo ngược cục diện, từ lỗ thành lãi, nhờ có người mà việc kinh doanh của khách điếm mới khởi sắc như thế, phát triển ra cả các nơi khác. Theo tôi, chỉ cần dựa vào điểm này thôi, cũng nên trả ơn người ta.

      “Trả… trả… trả ơn sao? Tôi còn phải trả ơn sao?” Nàng chỉ vào mũi mình, tin vào tai mình. ngược đãi nàng như vậy mà nàng còn phải trả ơn ? Nàng đâu có mất trí chứ?

      “Hơn nữa, tướng mạo đương gia cũng tồi. Hồi trước cũng mê muội vẻ đẹp của người ta nên mới đưa người ta về nhà, còn ép người ta ký khế ước bán thân đấy thôi.”

      “Nhưng ngày hôm sau tôi liền hối hận rồi. Tôi đâu biết là người lòng dạ đen tối như thế. Khi đưa về, giả vờ là kẻ bị hại đáng thương… Hu hu hu!”

      “Tiểu thư, họa là từ miệng mà ra, chớ có trách đương gia phải nữa. Điều cần làm bây giờ là nghĩ cách để giữ được trái tim nam nhân. yên tâm. Tiểu Giáp ta nghĩ cách giúp .”

      “…” Giúp nàng ư? Giúp nàng cái gì? Giúp nàng chọn mấy cái yếm vô tích mà Long Hiểu Ất chẳng thèm liếc mắt sao? Lại còn cái váy màu vàng tơ gì đó nữa. Bộ dạng nàng còn chưa đủ khủng khiếp chắc?

      Giả quản gia với tay bịt miệng nàng lại. Nàng trợn tròn mắt lên nhìn trời, đành phải ngốc nghếch gật đầu. Nàng nghe gia đinh trong nhà truyền nhau:

      “Đại đương gia hồi phủ!”

      “Hừ!” Nàng hút sâu hơi. Tất cả là tại ông già Tiểu Giáp nhiều lời này. Lần nào tên cầm thú đó về phủ, ông ta cũng đều răn dạy nàng vài lần: phải nắm lấy trái tim đương gia, phải nắm lấy dạ dày đương gia, nắm lấy đuôi tóc, nắm lấy y phục… nếu thực vẫn hiệu quả, nắm lấy con hắc mã của đương gia cũng tốt!

      Con ngựa này là loài thuần chủng, phong độ phi phàm, chẳng trách lại quý nó hơn cả nàng. Nắm lấy cái vó của nó, chưa biết chừng, tên Hiểu Ất đó thấy nàng thích cưỡi ngựa mà để mắt đến nàng.

      Nhưng nàng nắm giữ được trái tim đen tối của , cũng nắm giữ được dạ dày đen tối của và đến cả con ngựa đó cũng chẳng coi nàng ra gì. Đến người nàng còn chẳng chuyện được làm sao có thể chuyện với con súc sinh đó được chứ? Tiểu Giáp đúng là đánh giá nàng quá cao rồi!

      “Hỏng rồi! Mau chải tóc, trang điểm cho tiểu thư . Nhất định phải khiến đương gia kinh ngạc mới được. Nghe thấy hả?” Giả quản gia ra lệnh cho mấy nha đầu.

      “Giả quản gia, muốn làm hài lòng đương gia khó lắm ạ. Đương gia vốn có để mắt gì đến tiểu thư đâu.”

      “Đúng thế. Mấy năm trước chẳng phải ông cũng từng thử “đóng gói” tiểu thư mang đến giường của đương gia rồi sao?”

      “ Theo tôi thấy, muốn hấp dẫn người có lẽ là được rồi.”

      hiểu gì chứ? Tiểu thư đưa đến, chẳng lẽ đương gia có thể từ chối được sao?”

      người đàn ông như thế người muốn phụ nữ thế nào chẳng có, việc gì phải chịu thiệt thòi chứ?”

      “ … Các bớt những câu vớ vẩn . Dẫn tiểu thư trang điểm. Nếu để lỡ việc ra đón đương gia các biết tay ta đấy.” Giả quản gia cố gắng nâng cái kệ lên, mấy nha đầu liếc nhìn nhau phục, kéo tiểu thư bị Giả quản gia bịt miệng bịt mũi suốt cả buổi, sắp ngạt thở chết về phòng.

      Hết chương 5.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :