1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kế hoạch mai mối - Mèo Lười Ngủ Ngày (52c+3NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      [​IMG]

      Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

      Dịch giả: Lục Hoa

      Đơn vị phát hành: Cty Đinh Tị & NXB Thời Đại

      Ngày xuất bản: 8/2012

      Số trang: 460

      Giá bài: 108.000
      Giới thiệu:

      "Bạn thân mến! Bạn vẫn hoang mang khó xử vì mình chết cứng ở nhà với các mối quan hệ hẹp?

      Bạn thân mến! Bạn vẫn chán nản khôn nguôi vì ngày Thất tịch, tết Trung thu, ngày Quốc khánh có bạn trai để đưa về nhà?

      Bạn thân mến! Bạn vẫn thầm nguyền rủa những đôi tình nhân trong thiên hạ đều là em thất lạc nhiều năm, chỉ vì bạn có người nấu cơm, làm việc nhà, làm máy rút tiền, làm công nhân vận chuyển miễn phí cho mình?

      ......

      Giờ đây, tất cả những điều đó còn là vấn đề nữa. "Siêu thị đàn ông" xin được phục vụ đầy đủ, giới hạn phí đóng gói vận chuyển nha!

      Trai lớn tuổi dịu dàng, trai trẻ tuổi ngây thơ, trai đẹp nhưng đen tối... Dịch vụ của chúng tôi cung cấp đầy đủ, chủng loại phong phú, mỗi món bảo bối đều được sàng lọc kỹ càng, lại được tuyển chọn dựa cầu của các vị nữ vương. Chúng tôi xin hứa, trăm phần trăm giữ vững nguyên tắc "hàng tới tiền ", nếu các vị nữ vương chưa kết hôn tuyệt đối nhận xu thù lao.

      Đặc biệt chú ý: Cửa hàng chúng tôi xin từ chối xem mắt tập thể! khi xuất hàng, xin miễn rút tiền, đổi hàng!"

      đây là đoạn quảng cáo độc nhất vô nhị của "Siêu thị đàn ông" do Tô Tiểu Mộc làm bà chủ. Mới 24 tuổi nhưng Tô Tiểu Mộc bà mối mát tay, tác thành cho biết bao cặp đôi. Nhưng lần này gặp phải đơn đặt hàng hết sức nhức đầu: Khách hàng với cái tên kì lạ Hạ Hà Tịch này khiến hao tâm tổn trí mai mối hết mười bảy lần mà được. Chẳng lẽ tấm biển đệ nhất mai mối của đành ngậm ngùi gỡ tại đây? Hoặc kinh dị hơn, "bắn nên phải đền đạn", từ bà mối thiên tài trở thành dâu ???

      Quyển truyện thứ 5 này của Mèo Lười Ngủ Ngày vẫn hài hước, nhưng phải tiểu bạch ấm áp mà chuyển sang thể loại đốp chát của nam nữ chính và cuộc đời của hai người từng trải qua trước đây khá bi thảm.

      Những đoạn đối thoại của Mộc Mộc và Hà Tịch rất buồn cười, đầy thâm ý, nhiều khi cố tình gây , lại bị cuốn vào cái mớ lý luận bòng bong của mình, để rồi rơi vào bẫy của con hồ ly họ Hạ lúc nào hay....

      "Cuộc đời này, cầu xin quá nhiều, chỉ cầu xin có người như thế. Bạn liếc mắt nhìn ta cái thôi, biết bạn muốn gì. Khi bạn vui, cười cùng bạn. Khi bạn khó khăn, có thể bảo vệ bạn, nắm chặt tay bạn cùng về phía trước. Rất may mắn, tôi tìm được người ấy rồi."

      " ngày nào đó em hiểu, thế giới này, có người hoàn toàn thuộc về em."
      AnhdvaHyunnie0302 thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 1 - XEM MẮT
      Nếu hỏi bạn, tứ đại danh tác của Trung Quốc ngoài Hồng lâu mộng và Hoàn Châu cách cách ra còn hai bộ nào, bạn trả lời ra sao?

      Câu trả lời của Hạ Hà Tịch chính là, thành với ấy rằng, trong tứ đại danh tác có phim của Quỳnh Dao. Nhưng, dĩ nhiên Tô Tiểu Mộc hài lòng với câu trả lời này, rất hài lòng!

      Trong quán cà phê cao cấp ở khu mua sắm, tiếng dương cầm du dương tràn ngập từng góc phòng khiến người ta nhàng, thư thái, nhưng Tô Tiểu Mộc vẫn kìm được cơn bão sắp nổi lên. Siết chặt tay, bà mối nghiến răng : " cố ý đúng ? phải lúc nãy em vừa với , chuyện với con phải khéo – léo – – chút à?"

      Hạ Hà Tịch im lặng nhấp ngụm cà phê, mặt mày thản nhiên, : "Chẳng lẽ em dạy "khéo léo" nghĩa là bóp méo hả? Thế có nên trả lời đối phương, tứ đại danh tác ngoài Hồng lâu mộngvà Hoàn Châu cách cách, còn có Tân Bạch nương tử truyền kì và Võ lâm ngoại truyền ?"

      Đây là cuộc đại chiến xem mắt lần thứ mười bảy của đồng chí Hạ Hà Tịch kể từ khi về nước. Hồi trước, bà mối Tô Tiểu Mộc cố ý tới sớm nửa tiếng, hẹn ta ra quán cà phê, tiến hành huấn luyện đột kích. Nhưng đối diện với gã đầu gỗ Hạ Hà Tịch thể dạy dỗ nổi, Tô Tiểu Mộc sắp suy sụp rồi.

      Nghe gã họ Hạ phản bác, Tô Tiểu Mộc giận mà còn cười, quả quyết lần thứ n+1 rằng, Hạ Hà Tịch là do đối thủ cạnh tranh phái tới phá đám. Đúng, chắc chắn thế! Tiểu Mộc tặc lưỡi tán thưởng: "Đúng thế thưa ngài Hạ, ngài ở nước ngoài lâu như thế, vậy mà vẫn có thể thuộc lòng bốn tác phẩm điện ảnh nổi tiếng cứ hè là chiếu ở Trung Quốc, đáng mừng!"

      "Quá khen", Hạ Hà Tịch đặt cốc xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu mỉa mai. "Bà mối này, phải em với này là người rất thông minh sao? người thông minh mà ngay cả tứ đại danh tác cũng biết à? Chẳng lẽ đó là kiểu mà từ bé tới lớn toàn đọc mấy loại sách như Tri , Cố hội, hai mươi tuổi đạt tới đỉnh cao, ba trăm năm trước, ba trăm năm sau ai có thể siêu việt bằng sao?"

      Tô Tiểu Mộc uống nước mà suýt phun hết ra ngoài, rồi lại phục sát đất đồng chí Hạ sống ở nước ngoài nhưng vô cùng am hiểu tình hình trong nước. trợn mắt, xẵng giọng: "Xin đừng chuyện cười lúc người khác uống nước có được hả?" Lại còn là kiểu chuyện cười nhạt thếch nữa...

      "Thực ra, em cũng chỉ đưa ra ví dụ thôi, là muốn hiểu da mặt con mỏng, thỉnh thoảng sai cũng thể vạch mặt ngay tại trận được, phải khéo léo bỏ qua..."

      Hạ Hà Tịch liếc xéo bà mối, mặt mày tỉnh bơ: "Da mặt con mỏng? Nếu sai thấy xấu hổ?"

      "Đương nhiên!"

      Hạ Hà Tịch nghe thế khoanh tay, khóe mắt khẽ cong lên, ra chiều vui vẻ: "Thế sao mỗi lần bà mối sai bị vạch mặt lại xấu hổ?"

      Tô Tiểu Mộc nghẹn lời, gã họ Hạ "khéo léo" mắng mặt dày phải ? Lại nghẹn cái nữa, Tô Tiểu Mộc tự nhắc bản thân việc nhịn việc lớn khó thành, lờ phắt câu ấy , tiếp tục : "Chuyện em vừa tới ban nãy, câu trả lời chính xác phải là..."

      Sau đó, bà mối hắng giọng, giả vờ mình là Hạ Hà Tịch, nhìn chằm chằm vào đối phương, cười: "Ha ha, em hài hước !"

      Hạ Hà Tịch nhếch mép, chớp mắt : "Ý gì đấy?"

      Tiểu Mộc tít mắt cười duyên, vẫn nhập vai vào vở kịch: " biết em cố tình kể chuyện cười trêu mà. Sao Hoàn Châu cách cách lại là tứ đại danh tác được? Ha ha, nhưng vẫn nhớ cảm giác hồi xem Hoàn Châu cách cách , hồi đó cả trường tiểu học đều tới Tiểu Yến Tử! Giờ dựng lạiTân Hoàn Châu đúng là kinh !"

      "..." Hạ Hà Tịch hoàn toàn đông đá. Lâu sau, chân mày mới giãn ra, khó khăn : "Này nhóc, hồi chiếu Hoàn Châu cách cách học cấp hai rồi."

      Tô Tiểu Mộc trừng mắt tức giận, tới nỗi đỉnh đầu bốc khói: "Em quan tâm học cấp hai hay cấp ba làm gì, mấy cái đó quan trọng! Quan trọng là, kiểu đó có thể cho con đường lui, mà lại có thể chuyển được chủ đề. Còn nữa, chủ đề phim truyền hình nổi có thể con thích..."

      Tiểu Mộc bắn tràng liên thanh xong, vừa ngẩng đầu nhìn thấy tên họ Hạ bưng cốc cà phê hứng thú nhìn mình. Khỏi cần đoán, đồng chí Hạ lại lơ lời vừa rồi. Tiểu Mộc thở dài, chán nản : "Hạ Hà Tịch, rốt cuộc xem mắt hay gây với em, hả?"

      Nghe thế, Hạ Hà Tịch thu lại ánh nhìn, khẽ nheo mắt đáp: " chỉ nghĩ, em làm bà mối đáng tiếc ."

      "Thế em nên làm gì?"

      "Làm "chuyên gia" tình ..."

      Tất nhiên Tô Tiểu Mộc có thể nhận ra ý giễu cợt trong câu của Hạ Hà Tịch, hậm hực nghĩ xem phản bác thế nào tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, Tiểu Mộc hơi căng thẳng: "Con nhà người ta tới rồi, em ra đón chị ấy. Hạ Hà Tịch, nhớ đấy, chị này là người thích văn nghệ, lúc rảnh rỗi thích làm thơ, đọc sách..., lát nữa mà tìm được chủ đề cứ như ban nãy nhé!"

      xong, bà mối Tô đứng dậy ra cửa. được hai bước cảm thấy an tâm lắm nên quay lại nhìn, còn chưa kịp gì, Hạ Hà Tịch mỉm cười, hỏi: "Đại chuyên gia Tô còn chuyện gì cần dặn dò chăng?"

      Tiểu Mộc khựng lại, nghiến răng, hậm hực : "Hạ Hà Tịch, nhớ cho kĩ, đây là lần thứ mười bảy rồi! Lần thứ mười bảy! Đây thực là vết nhơ trong nghiệp mai mối của em, nếu... nếu lần này còn thất bại nữa..." Tiểu Mộc hít hơi sâu, nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng, thấy hơi khó thở.

      Nhưng bên này, chàng họ Hạ vẫn ung dung, nhếch môi cười nhạt: "Lại thất bại em muốn làm gì ?"

      Nghe thấy câu ấy Tô Tiểu Mộc trợn mắt, nhả ra từng chữ: "Còn thất bại... em giới thiệu đàn ông cho !"

      ----Tôi là đường phân cách thu hoạch lần đầu, xin quan tâm nhiều hơn----

      xinh đẹp thứ 17 mà bà mối Tô giới thiệu cho Hạ Hà Tịch học Châu, tên Nhã, có biệt hiệu là "Câu tài nữ", thực ra ta cũng là vấn đề nan giải của Tiểu Mộc.

      Nhan sắc đồng chí tài nữ này được coi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng với 4 từ "thanh tú, xinh đẹp". này cái gì cũng được, công việc ổn định, gia đình tử tế, nhưng tới giờ vẫn lẻ loi, thậm chí chẳng có ai theo đuổi, quan trọng nhất là việc này còn liên quan đến sở thích của ta.

      Như những gì mà Tô Tiểu Mộc nghe được, Châu tài nữ là người thích văn nghệ, con người toát lên khí chất thanh tao. Nhìn chàng này có vẻ phóng khoáng, đẹp trai như Sở Lưu Hương, nhìn chàng kia dịu dàng, ân cần của Đoàn Dự... như bà mối Tô, ta chính là kẻ mê tiểu thuyết điển hình.

      Nhưng xét cho cùng Hạ Hà Tịch cũng là đối tượng dễ đối phó. Sau khi trải qua 16 lần xem mắt thất bại, bà mối Tô đột nhiên nghĩ tới Châu tài nữ sáng giá này. Nhỡ đâu... đúng khẩu vị của đồng chí Hạ Hà Tịch xảo trá, kén ăn này sao? thế nên, Tô Tiểu Mộc quyết định dùng chiêu thức lấy độc trị độc để tổ chức buổi xem mắt vô cùng L L lần này.

      Lúc này, Tiểu Mộc đưa Châu tài nữ tới chỗ ngồi. sau khi giới thiệu sơ qua 2 người, chính thức vén màn cho buổi xem mắt khiến Tiểu Mộc hối hận nhất trong lịch sử.

      Châu tài nữ mở lời trước: "Bình thường Hạ có thích gì ? Lúc rảnh rỗi thích nghe nhạc hay xem phim?"

      Hạ Hà Tịch lịch đáp: "bình thường tôi rất bận. lúc rảnh rỗi à? À, nếu thực có lúc rảnh rỗi tôi nhất định chọn ngủ."

      Chỉ câu đáp, hình tượng về gã cuồng công việc, khô khan, tình cảm... lên trong đầu đối phương trong nháy mắt. Tô Tiểu Mộc hít hơi, cố nặn ra nụ cười, vội vàng hòa giải: "Hạ Hà Tịch mới về nước, chị Châu cũng hiểu, công ty lớn mà, về nước tiếp quản nhiều thứ cũng khó tránh được bận rộn. à, nãy ấy còn với em, có khi cũng xem phim chuyển thể đấy!"

      Nghe vậy, đôi mắt u ám của Châu tài nữ lại sáng lên: " à? Thế có xem phiên bản mới của Tây Du Ký ?"

      chờ Hạ Hà Tịch trả lời, Châu tài nữ bắt đầu tuôn xối xả với giọng bất mãn: " tới bộ phim ấy là tôi lại thấy tức! Bọn họ đúng là làm nhục tác phẩm kinh điển của Trung Quốc. Tôn Ngộ , Trư Bát Giới ấy..., nhìn khác gì quái ? Còn mấy tên nữ quái, đó mà gọi là quái à? Mặc bikini để diễn, trời ạ! Nực cười nhất là, quả núi đằng sau động Tam Tinh lại tên là Lạn Đào Sơn. Lạn Đào Sơn, ha ha, chọn cái tên gì mà kinh người thế chứ!"

      Châu tài nữ độc thoại hồi lâu, Hạ Hà Tịch bên này thong thả nghe hết nỗi oán hận của nàng, lằng lặng uống ngụm cafe rồi mới khẽ : "trong nguyên tác Tây Du Ký, ngọn núi đằng sau động Tam Tinh đúng là Lạn Đào Sơn."

      Châu tài nữ và bà mối Tô: "..."

      cơn gió lạnh thổi qua, Tô Tiểu Mộc chỉ thấy sống lưng cứng ngắc, lại thấy khóe mắt ý cười, cái dáng chờ xem kịch vui của Hạ Hà Tịch mà thấy hàm răng bắt đầu ngứa ngứa. trăm phần trăm là cố ý! Kiểm tra năng lực ứng biến của bà mối ta sao? Nực cười, nếu tình huống này còn thể đỡ được, ta còn làm bà mối làm gì nữa?

      Thế là Tô Tiểu Mộc lại trưng ra nụ cười rạng rỡ, đập bàn : " chuyện Tây Du Ký có gì vui chứ? Em vẫn thấy tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung là hay nhất." ý ở đây là: chúng ta đổi chủ đề khác ...

      Quả nhiên câu này giúp Châu tài nữ tìm được đường rút thuận lợi. vừa nghe thấy 2 chữ "Kim Dung", đồng chí tài nữ lại kích động tới mức mắt lóe sáng: "Đúng, tiểu thuyết của Kim Dung đúng là quá kinh điển. trong tất cả các nhân vật của ông ý tôi thích nhất là Dương Tiêu trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký." xong, có lẽ vẫn còn xấu hổ vì nhầm lẫn ban nãy, Châu tài nữ khẽ liếc mắt nhìn chàng đẹp trai họ Hà ở phía đối diện, thấy đối phương chỉ cười mà gì mới an tâm : "tối thích tính ngang ngược, tự phụ của Dương Tiêu. Nửa đời chàng phong lưu nhưng cuối cùng chỉ độc nhất Kỷ Hiểu Phù, lãng mạn! Đặc biệt là cảnh chàng ép Kỷ Hiểu Phù cưới mình, đẹp trai tới ngơ ngẩn!"

      xong, khóe miệng Hạ Hà Tịch lại khẽ nhếch lên, Tô Tiểu Mộc nhìn thấy, trong lòng "cộp" tiếng, kêu thầm: "Thôi rồi!" Nhưng lúc muốn cản lại muộn, Hạ Hà Tịch nheo mắt, nghiêm túc : "cái Châu xem là phim truyền hình đúng ? Nếu tôi với , trong nguyên tác lúc Dương Tiêu gặp Kỷ Hiểu Phù ông chú trung niên 40 tuổi, còn thích ?"

      "..."

      Hạ Hà Tịch sờ cằm, nhìn Châu tài nữ và Tô Tiểu Mộc biến thành tượng đá, tiếp tục đả kích: "mà trong nguyên tác, sau khi Dương Tiêu Kỷ Hiểu Phù, nhốt nàng ta lại cưỡng đoạt, chẳng liên quan gì với tình tiết cải biên ở phim truyền hình cả. À, cuối cùng, Kỷ Hiểu Phù có thể trốn được cũng là vì khi Dương Tiêu bị kẻ thù truy sát, gã bỏ ta lại rồi chạy mất."

      Tô Tiểu Mộc thực gặp phải khó khăn, tình cảnh này, dù có ăn cũng có cách nào để làm dịu bầu khí.

      Bên này, Hạ Hà Tịch còn đổ thêm dầu vào lửa: "Xem ra, Châu phải là mê tiểu thuyết, nên gọi là... mê phim nhỉ?"

      "Hạ - Hà – Tịch!" Tô Tiểu Mộc đập bàn đứng dậy, giờ muốn cứu vãn tình thế nữa, chỉ muốn bóp chết tên khốn trước mặt thôi!

      Hạ Hà Tịch vẫn thản nhiên, trước khi Tô Tiểu Mộc nổi bão còn thêm: " Châu, tôi có thể hỏi câu cuối cùng ?"

      "Hả?" Châu tài nữ đáng thương, hôm nay phải chịu đả kích quá nhiều rồi, thế mà lại còn phải chơi trò hỏi đáp. Trông như mới tỉnh lại từ cơn mỡ, chống đỡ nổi.

      Hạ Hà Tịch thấy thế, lại rất vui vẻ cười : " xem... trong tứ đại danh tác của Trung Quốc, ngoài Hồng Lâu Mộng, Hoàn Châu Cách Cách, còn hai bộ nào nữa?"

      "Aaa...!" Tô Tiểu Mộc nhào lên, còn chưa bóp cổ Hạ Hà Tịch đâm đầu vào tường, nước mắt mới thế rơi ào ạt. đúng là buổi xem mắt bi kịch!
      B.Cat thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 2 - KIỆN CHẢY MÁU
      Kết quả lần xem mắt thứ 17 của đồng chí Hạ Hà Tịch, người đàn ông đẹp trai, giàu có, ưu tú ở nước ngoài về... khỏi cũng biết.

      Thực ra, trong khoảnh khắc bà mối Tô đập đầu vào tường, buổi xem mắt được cho là kết thúc bi thảm rồi. bởi vì, Tô Tiểu Mộc có cái mũi đáng buồn và đáng ghét, tác dụng của nó là gặp nước hắt xì hơi liên tục, gặp nóng đỏ ửng lên, gặp tường ... máu chảy ngừng.

      Lần đầu tiên Hạ Hà Tịch gặp Tô Tiểu Mộc được trải qua " kiện chảy máu" kinh hồn bạt vía. Lúc đó, mũi Tiểu Tô ngừng chảy máu, chỉ mười phút ngắn ngủi mà nhuốm đỏ cả hai gói khăn giấy, khiến Hạ Hà Tịch sợ hãi, vội đưa bà mối Tô vào bệnh viện.

      Có câu lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hôm nay, lúc Hạ Hà Tịch thấy Tiểu Mộc bị đập mạnh vào tường, trái tim bỗng chùng xuống, sắc mặt cũng u ám theo, trong lòng khẽ cầu khẩn: "Ngàn vạn lần đừng..." Bà mối vừa quay đầu lại, trái tim lơ lửng của Hạ Hà Tịch lạnh hẳn – dưới mũi là hai vạch màu đỏ, " kiện chảy máu" lại xảy ra.

      Châu tài nữ thấy thế hô lên sợ hãi: "Tiểu Mộc! Mũi của em kìa..."

      "Hả?" bà mối hít hít cái mũi ngứa ngáy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vô thức đưa tay sờ cái, nhắc lại: "ờ, chảy máu cam..."

      "Phục vụ, tính tiền!" chưa xong, Hạ Hà Tịch nhanh tay đặt mấy tờ tiền lên bàn, bà mối còn chưa kịp phản ứng bị kéo khỏi quán. Đương nhiên, người nào đó nho nhã lịch , quên đánh tiếng chào đối tượng xem mắt trước khi khỏi.

      gật đầu với Châu tài nữ, chỉ 2 chữ "tạm biệt" rồi nghênh ngang mất.

      Thế nên, đến khi Hạ Hà Tịch kéo Tô Tiểu Mộc xa, Châu tài nữ mới líu ríu: "Chảy máu cam... thực nghiêm trọng thế này ư?"

      Cùng lúc đó, phục vụ tới thu tiền với vẻ mặt lạnh tanh, trả lời: "Cháy máu cam có nghiêm trọng tôi biết, tôi chỉ biết, hóa đơn của các tổng cộng là 228 tệ, nhưng bàn chỉ có 200 tệ, xin hãy trả thêm 28 tệ, cảm ơn!"

      Châu tài nữ á khẩu, hóa ra chảy máu cam thực rất nghiêm trọng, tới mức muốn mình phải móc ví trả tiền!

      Bên này Tô Tiểu Mộc lấy thực để chứng minh "chảy máu cam thực rất nghiêm trọng".

      Vừa lên xe, Hạ Hà Tịch vội vàng đưa khăn giấy, ý bảo cầm máu trước , bà mối thèm liếc mắt, chậm rãi kéo áo khoác của ta vắt ghế phụ nhìn cái. Ừm, màu trắng, được, màu mình thích. Lại giở qua nhãn hiệu, ừm, cũng được, có thể tới mấy chục nghìn đấy. Thế là, bà mối vừa nghĩ ngợi vừa thản nhiên lấy áo khoác trắng của Hạ Hà Tịch ép lên mũi...

      Bàn tay cầm khăn của Hạ Hà Tịch vẫn giơ ra, thấy thế những giận mà còn cười: "Giận à?"

      "", bà mối vẫn cố gắng cầm máu. "Lần trước ở công ty em có đồng nghiệp nam mặc loại áo sơ mi vẽ khăn quàng đỏ rất đẹp, em vẽ cái áo khoác giúp ."

      Hạ Hà Tịch: "..."

      Khi tới bệnh viện, khăn quàng đỏ của Tiểu Mộc chưa vẽ được nhưng cái áo cũng bị hỏng tới quá nửa. đăng kí khám tại khoa tai mũi họng, Hạ Hà Tịch theo bà mối vào khám, nhưng bác sĩ cũng chẳng gì, chỉ để y tá cầm máu trước. Chẳng bao lâu sau, hai Tô Cẩm Trình nhà bà mối cũng dạo từ phòng mình qua. Lúc này, Hạ Hà Tịch mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay Tô Cẩm Trình trực ban.

      Thấy Tô Cẩm Trình ung dung lượn qua, tựa vào cửa nhìn mình và bà mối chằm chằm, Hạ Hà Tịch nhướn mày hỏi: "Em cậu lại chảy máu cam rồi, qua đây thăm à?"

      Tô Cẩm Trình nhếch miệng mày, cười hì hì đáp: "Ờ, tớ còn muốn hỏi cậu đây, sao lần nào các cậu hẹn hò cũng thảm thương ác liệt thế, phải chảy máu cam là đâm xe, quay phim hành động à?"

      Ba từ "phim hành động" vừa thốt lên, Tô Tiểu Mộc cảm thấy tay ý tá giúp mình cầm máu run lên. Ngước mắt nhìn, tất cả nhân viên y tế trong phòng đều cười trộm. bà mối bực mình: "Ai hẹn hè với ta? hai, đừng lung tung!" bị thương, hai còn cười nỗi đau khổ của , đây là chuyện hai nên làm sao?

      Tô Cẩm Trình thấy thế lại ung dung lượn tới trước mặt em , giữ cố định đầu nhóc rồi lấy viên bông trong tay y tá nhét vào lỗ mũi : "Em ngoan ngoãn cầm máu !" xong lại tặc lưỡi hai cái, ngẩng đầu lên, rất mờ ám: "Biết mũi mình yếu đừng làm mấy động tác kịch liệt quá, đừng nghĩ tới mấy hình ảnh gì đó quá, phải tiến hành theo từng bước chứ..."

      xong, hai y tá bên cạnh kìm được mà bật cười. Ai mà chẳng biết bác sĩ Tô khoa thần kinh nổi tiếng là ác miệng, chỉ là ngờ, ngay cả em của mình mà cũng đem ra chọc được.

      Bà mối Tô mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn bị hai giữ chặt, cựa quậy, cũng phản kháng được.

      Nhưng Hạ Hà Tịch lại lờ thẳng câu của Tô Cẩm Trình, chất vấn: "em cậu hay chảy máu cam, cậu lại là bác sĩ mà chưa từng nghĩ đưa ấy kiểm tra toàn diện à?"

      Tô Cẩm Trình nhún vai: "Tớ bên khoa thần kinh chứ phải phụ khoa, em tớ cứ vui sướng là chảy máu cam, tớ biết làm thế nào? Còn nữa, tớ quan tâm làm cái gì? Sau này sớm muộn gì nó cũng phải lấy chồng, đẻ con ra lại phải họ Tô, bảo chồng nó đưa nó kiểm tra tốt hơn à?" tới đây, Tô Cẩm Trình khựng lại, ngước mắt nhìn Hạ Hà Tịch lát, làm như vừa tỉnh ngộ ra, : "À, hôm nay cậu đựa em tớ tới kiểm tra à?"

      Tô Tiểu Mộc làm sao có thể nhận ra được ngụ ý trong câu của nh hai, vừa nghe xong bèn giơ chân đạp cái, hai né được giơ nanh múa vuốt tranh đấu, hét to: " hai khốn! Bỏ em ra..."

      Quả nhiên Tô Cẩm Trình ngoan ngoãn thả em mình ra, nhưng trước khi Tiểu Mộc nhào lên cắn người ra ngoài cửa, khoanh tay : "Còn rất nhiều bệnh nhân chờ bác sĩ ta đây, ta chơi với 2 người các ngươi nữa. Hạ Hà Tịch, người nhớ lát đưa em ta về nhà đấy."

      xong hai rên rỉ bài hát rồi nghênh ngang mất. hai y tá nhìn nhau cái, rồi hi hi ha ha sang phòng bên sắp xếp dụng cụ. Trong chốc lát, chỉ còn lại Hạ Hà Tịch và bà mối trong phòng. Bà mối nhìn bộ dạng vẫn thản nhiên của Hạ Hà Tịch, càng giận thêm, dứt khoát ném trả cái áo khoác tay lên người ta.

      Hạ Hà Tịch bắt được, nhìn cái áo vô cùng thảm hại, nhưng lại : "Hay là... làm kiểm tra toàn diện ?"

      Tô Tiểu Mộc nghe xong giậm chân giận dữ, vì trong mũi còn nhét hai cục bông gòn to nên tiếng gào khàn khàn: "chuyện của em cần lo! Nếu đồ khốn nhà thực quan tâm em phải xem mắt được nào đó nhanh lên! Hạ Hà Tịch ơi là Hạ Hà Tịch, cố ý phải ? , rốt cuộc là ai phái tới đập vỡ bảng hiệu bà mối của em hả?"

      Hạ Hà Tịch nhìn bà mối Tô trừng mắt, chống nạnh, trong mũi còn nhét hai cục bông gòn đến là buồn cười, chẳng hiểu sao tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ: "Bà mối Tô, em đừng bực bội mà, mũi em khó khăn lắm mới cầm máu được, cẩn thận lại chảy ra như lũ bây giờ."

      " chết !" Tô Tiểu Mộc gào lên: " thử xem, rốt cuộc muốn gì? Đùa em vui lắm hả?"

      Hạ Hà Tịch ra vẻ vô tội: "Sao dám... Xem mắt cũng đâu phải chỉ là xem lần là được! Còn nữa, lần nào cũng là người ta bỏ , ngay cả "kén chọn" cũng được, phải ?"

      Tiểu Mộc cười ha ha: " Đương nhiên là ngài kén chọn, lần nào mà ngài chả lấy việc phá đám, dọa người ta sợ chạy mất làm niềm vui hả?"

      Hạ Hà Tịch chớp mắt, vẫn thản nhiên: "Làm gì có?"

      "Còn à?" Tô Tiểu Mộc cố nhịn cơn thèm đánh người, gật đầu : "Đươc, có. Thế em hỏi , lúc nãy hỏi Châu tài nữ chuyện tứ đại danh tác là có ý gì? Còn nữa, tự dưng chặn mất đường lùi của chị ta, là có ý gì nữa?"

      Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, im lặng lát rồi đáp lại rất nghiêm chỉnh: "Em biết rồi bà mối, giờ có mấy thích kiểm tra đối tượng xem mắt. phải em Châu tài nữ tài hoa lồng lộng sao? sao ấy có thể chưa từng đọc nguyên tác Tây Du Ký và Ỷ Thiên Đồ Long Kí được? Hôm nay ấy như thế, là cố ý kiểm tra ..."

      "Im miệng, im miệng!" Tiểu Mộc nghe kiểu bóp méo của tên họ Hạ nào đấy, thấy máu mũi mình lại sắp chảy ra. "Thực ra muốn đối đầu với em, nếu em còn..."

      Bà mối chưa xong, tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc. Tiểu Mộc tức tối lườm Hạ Hà Tịch, chỉ nhìn điện thoại cái mà suýt ngất, màn hình nhấp nháy tên Châu Nhã. Khỏi cần , chắc chắc là con nhà người ta gọi cho rằng hợp với Hạ Hà Tịch, thẳng là muốn từ chối khéo.

      Hạ Hà Tịch liếc mắt nhìn màn hình di động của , cũng đoán được tâm của bà mối, khóe miệng nén nổi mà hơi nhếch lên, nhìn bà mối chằm chằm bằng vẻ mặt đáng đánh.

      Trong tình cảnh này, Tiểu Mộc chẳng còn hơi sức mà mắng tên họ Hạ nào nữa, đành ủ rũ nghe điện thoại: "A lô."

      Tô Tiểu Mộc ra ngoài chuyện, 10 phút sau quay trở lại phòng, vẻ mặt vô cùng chán nản. nhưng Hạ Hà Tịch lại sung sướng tự đắc, dời ánh mắt lên bệnh án của Tiểu Mộc lần nữa, trêu: "Nãy hỏi bác sĩ rồi, ông ấy bảo người hay chảy máu cam như em, có thể do trong người nóng quá hoặc do chức năng của tiểu cầu hạ thấp, phải làm ..."

      "Hạ Hà Tịch!" tên họ Hạ nào đó còn chưa xong, Tô Tiểu Mộc nghiêm chỉnh ngắt lời, trừng mắt nhìn ta, : " , ấn tượng của với châu tài nữ hôm nay thế nào?"

      Hạ Hà Tịch ngắm nghía bệnh án, cười lạnh lùng, lặng lát rồi đáp: "Rất tốt, Châu xinh đẹp lại hài hước, còn biết kể chuyện cười. sao nào? Nãy ấy gọi cho em gì?"

      Nghe thấy thế Tiểu Mộc thở dài nặng nề. Hạ Hà Tịch thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, câu trả lời thực ra còn nghe cũng biết đại khái. Về nước xem mắt 17 lần, viện cớ từ chối đại khái đều là tính cách hợp, thích người cuồng công việc, thể chấp nhận thân phận thương nhân của , điều kiện của cao quá với tới được, vân vân và vân vân...

      Hạ Hà Tịch đoán xem lý do từ chối khéo lần này là gì, nghe thấy giọng Tiểu Mộc đột nhiên cao tới quãng tám, vui vẻ : "Chị ấy , muốn tiếp tục hẹn hò với !"

      "Hả?" Hạ Hà Tịch tròn mắt, ngẩn người ra, phải mình nghe nhầm chứ?

      Tô Tiểu Mộc vui vẻ thưởng thức bộ dạng kinh ngạc của Hạ Hà Tịch, cười nham hiểm: "Cười , sao cười tiếp ? À, bạn Hạ này, bạn thể đổi ý nha, nãy là tự bạn đó, bạn rất hài lòng với Châu tài nữ! giờ con nhà người ta muốn tiếp – tục – hẹn – hò với bạn! bạn cố gắng lên nhé!"

      Tô Tiểu Mộc cố ý nhấn mạnh 4 chứ "tiếp tục hẹn hò", nhìn sắc mặt Hạ Hà Tịch ngày càng nặng nề, vui vẻ bật cười. tốt, là tốt! ba tháng nay, cuối cùng mình cũng phản lại được đòn, sao vui được cơ chứ?

      Hạ Hà Tịch hỏi: "Rốt cuộc ta gì với em?"

      Tiểu Mộc ngẩng đầu, giả bộ sửng sốt: " ra Hạ Hà Tịch lợi hại đó nha! Lúc này Châu tài nữ gọi điện tới , khi đó chị ấy cố ý sai, ngờ những tài cao học rộng, còn giống những gã đàn ông thích giả vờ khác, chỉ thẳng ra nhầm lẫn của chị ấy, thế nên chị ấy cảm thấy rất đặc biệt!"

      rồi, bà mối chống má ngẩng lên nhìn trần nhà, cười duyên, : "Ôi, biết đây có phải là duyên phận mà người ta nhỉ?"

      Mặt Hạ Hà Tịch hoàn toàn chuyển từ xanh sang đen. chưa từng nghĩ rằng, bê đá lấp miệng giếng lại có thể đập trúng vào chân mình. Châu tài nữ này, thú vị đấy...
      B.Cat thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 3 - CON GÀ MÁI SẮT
      Trong buổi xem mắt thứ 17 của Hạ Hà Tịch, bà mối Tô làm 1 chiêu đánh úp bất ngờ để ai kịp trở tay, dành được thắng lợi tạm thời. nhưng chưa hưởng thụ thành quả được bao lâu, phiền phức ùn ùn kéo tới.

      tuần sau, Tô Tiểu Mộc bị ép ăn cơm chung với Hạ Hà Tịch. Thực ra, cái "bị ép" lần này của Tô Tiểu Mộc là chủ động, chủ động hẹn tên họ Hạ nào đó ăn cơm, chủ động đón tên họ Hạ nào đó khi hết giờ làm, chủ động... tươi cười chào đón.

      Vào giờ phút này, trong nhà hàng Tây...

      Hạ Hà Tịch thờ ơ nhìn thực đơn, rồi lại liếc mắt nhìn bà mối. thấy bộ mặt vẫn còn nụ cười cứng ngắc của người kia, nhướn mày hỏi: "Muốn ăn gì? Bít tết, sườn cừu hay sườn lợn?"

      Tô Tiểu Mộc cười tới nỗi sắp rút gân, trả lời dứt khoát: "tùy!"

      "Thích phần cơm nào? Phần A, phần B hay 2 phần hợp lại?"

      "tùy!"

      "Món ngọt sao? Tiramisu hay kem chuối?"

      "Tùy!"

      Hạ Hà Tịch nhướn mày, giơ cao thực đơn che khóe miệng nhếch lên, với phục vụ: "Tôi gọi phần A, này ..." hh ngừng lát, cố ý quay lại nhìn Tô Tiểu Mộc vẫn cười ngu ngơ, rồi mới chậm rãi : "Cho ấy bình cà phê Blue Mountain là được rồi."

      "Hả?" nghe câu này, hồn vía Tô Tiểu Mộc mới bối rối quay lại, nhìn chăm chăm Hạ Hà Tịch, bối rối : "Em... quen uống cà phê Blue Mountain, chua lắm..." Hơn nữa, phải tới ăn cơm tối sao? chẳng lẽ tên họ Hạ nào đó muốn đuổi mình bằng bình cà phê?

      Hạ Hà Tịch nhìn sắc mặt xanh lè của bà mối, cuối cùng nở nụ cười nham hiểm, gọi phần cơm B thích của , rồi : " nghĩ em còn thất thần lát nữa, thế phải là tiết kiệm được 1 suất sao?" xong chẳng để Tiểu Mộc mở miệng, Hạ Hà Tịch lại như nhớ ra gì đó: "À, đúng rồi, hôm nay em chủ động gọi ra ngoài mà, bữa cơm này chắc là em mời chứ hả?"

      "Hả?" nghe thế, cuối cùng bà mối cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngạc nhiên hỏi.

      Hạ Hà Tịch vừa gì? Mình nghe nhầm phải ? ta lại ... để mời cơm?

      mời cơm...

      mời cơm...

      mời cơm...

      Đây chắc chắn là chuyện cười nhạt nhất mà Tô Tiểu Mộc được nghe trong năm nay! Ai chẳng biết Tô Tiểu Mộc con gà mái bằng sắt chứ, đừng nhổ lông, chỉ sờ cái cũng phải trả phí! Thế mà đồng chí Hạ Hà Tịch lại muốn người tiền như mạng, keo kiệt bủn xỉn, ngay cả cơ hội kiếm tiền từ trai cũng bỏ qua như Tô Tiểu Mộc mời cơm sao? nghĩ tới đây, bà mối muốn vỗ tay cười lớn đột nhiên nhớ ra mục đích của việc đến đây tối nay, trong lòng kêu "cộp" tiếng, khéo miệng muốn cong lên mà chưa cong được bỗng đông cứng lại. lúc lâu sau đó, cố gắng thay đổi vẻ mặt, mài răng nặn ra mấy chứ: "Được, em mời..."

      Mấy từ ngắn ngủi mà từng từ máu. Bà mối siết chặt tay nhắc nhở mình bình tĩnh, phải bình tĩnh, thả sợi dây dài bắt con cá to. Vì kế hoạch lớn đêm nay, phải trả giá bằng chút hi sinh nhoi cũng đáng. Nghĩ tới đó, Tô Tiểu Mộc hít hơi sâu, cố trưng ra bộ mặt tươi cười lần nữa. chỉ đáng tiếc, người nào đó vẫn hề cảm kích.

      Thản nhiên liếc mắt nhìn bà mối ngồi phía đối diện, Hạ Hà Tịch : "Này nhóc, có ai từng với em, em cười trông rất giống người hả?"

      "ai?"

      "mặt nạ đầu lâu trong phim Saw"

      "..."

      Lần này đợi Tô Tiểu Mộc phát cáu, Hạ Hà Tịch đổi ngay chủ đề, thẳng vào vấn đề chính: " , rốt cuộc là chuyện gì?"

      Bà mối trầm ngâm 1 lát, nghĩ sớm muộn gì cũng phải , bèn thẳng thắn ngay vào vấn đề chính: "Sáng nay Châu tài nữ gọi điện cho em, cuối tuần muốn hẹn chơi."

      xong, xung quanh lập tức im ắng tiếng động, thậm chí Tô Tiểu Mộc còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi ở khoảng trống giữa 2 người.

      Lúc sau, Tô Tiểu Mộc mới nghe Hạ Hà Tịch đáp lại: "Bà mối Tô, em thấy hơi nhanh sao?"

      Tiểu Mộc chớp mắt, bắn ra lời thoại nhẩm nhẩm lại trong đầu tới mức thuộc lòng: "nhanh với chậm gì chứ? Người ta đâu có gì khác, chỉ là nhân ngày nghỉ hẹn chơi cho vui. đừng hiểu nhầm, Châu tài nữ là đứng đắn, chị ấy sợ, sợ gì chứ?"

      Hạ Hà Tịch nghe vậy, khẽ nheo mắt, thong thả đáp: "thế ấy với em, chỗ chơi cho vui lần này là quê của ấy, thời gian lại vừa đúng ngày mừng thọ bà ấy à? Cái này có khác gì bạn trai về ra mắt người lớn trong nhà?"

      Bà mối líu lưỡi, nhưng vẫn giả bộ cười ngu ngơ, cố xoay chuyển tình thế: "Cổ hủ! Ngu muội! em biết nghĩ nhiều mà. phải Châu tài nữ đưa về quê ra mắt người lớn đâu, chỉ là vừa đúng lúc quê ấy được phát triển thành khu du lịch, phong cảnh tuyệt đẹp, địa linh nhân kiệt, chị ấy coi là bạn bè nên mới muốn rủ chơi thôi. Còn nữa, phải cụ Tiền Chung Thư cũng từng rồi sao? muốn cười nhau trước tiên hãy cùng du lịch lần. chỉ có thể mới có thể hiểu được cách xử xự của đôi bên, thái độ và năng lực xử lý vấn đề. Châu tài nữ chỉ muốn cho 2 bên cơ hội, để biết đối phương có hợp với mình hay ."

      Bầu khí lại trở nên kì lạ. Tô Tiểu Mộc chớp chớp đôi mắt đen long lanh của mình, thấy Hạ Hà Tịch từ từ ngước lên, từ từ nhìn về phía mình. Rất lâu sau đó, lâu tới mức Tô Tiểu Mộc gần như sắp ngủ quên, mới gật đầu, nhàng : "Được, "chuyên gia" Tô lại đổi nghề, làm nhà văn rồi à?"

      Tô Tiểu Mộc cứng họng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tới cùng: "Em mà!"

      "Được." Hạ Hà Tịch cười mà như , cau mày tựa lưng vào ghế, : "Vậy hỏi bà mối Tô câu cuối cùng, Châu tài nữ có với em, ở quê ấy, ngoài khu du lịch mới được xây dựng, nên mời chơi, còn vừa đúng lễ mừng thọ 80 của bà ấy, còn vừa khéo bị nghe thấy ấy gọi điện về cho người nhà, bảo đặt phòng khách sạn là đủ rồi ?"

      Lần này, dù bà mối Tô có khéo ăn khéo , miệng mồm trơn tuột cũng á khẩu. ngờ... Châu tài nữ lại vội vàng tới bước ấy cơ à? Chẳng trách chị ta lại gọi điện tới bảo mình làm thuyết khách, hóa ra còn có nội dung đằng sau quan trọng như thế!

      Hạ Hà Tịch khoanh hai tay trước ngực: "Em còn gì muốn à?"

      Tô Tiểu Mộc ngẩng mặt lên trời nghĩ lát, cuối cùng, mặt này tỉnh bơ đáp lại: "Chuyện này Châu tài nữ cũng là vì trách nhiệm của đôi bên các thôi. Kiểm tra hàng trước khi kết hôn rất quan trọng..."

      Chỉ câu mà khiến Hạ Hà Tịch dở khóc dở cười. bật cười thành tiếng, quả thực có ý muốn vỗ tay khen ngợi bà mối. nhóc này cũng vụng chèo khéo chống !

      "Này nhóc, em đúng là thiên hạ đệ nhất mai mối đấy. Chết cũng có thể được em là sống. hỏi em, rốt cuộc em dẫn mối cho Châu tài nữ được ta cho cái gì hay hả?"

      Bà mối nghe thế, bèn tự động xóa hai từ "dẫn mối", sau khi nhìn xung quanh chắc chắn có người quen, mới lén lút : "chị ấy cho em phong bì đỏ rất dày."

      Hạ Hà Tịch bỗng nhiên hiểu ra, liên tục gật đầu, đây chính là đạo đực nghề nghiệp mà Tô Tiểu Mộc vẫn : "Tốt, rất tốt! thế cho em gấp đôi..."

      "Xin quan khách tự trọng!" Hạ Hà Tịch còn chưa xong, Tô Tiểu Mộc ngắt lời, chắp tay : "Bà mối tôi tuy tiền nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp, làm ăn với nhà tuyệt đối làm với nhà thứ hai." tới đây, Tô Tiểu Mộc lại đảo mắt tinh quái, tội nghiệp: " trai, trai tốt của em, nể mặt hai nhà em mà giúp em được ? Nếu hôm nay thuyết phục được , khoản cuối em nhận được! Chỉ mấy ngày thôi, lên núi tắm suối nước nóng gì đó, tối... tối mà được thức thâu đêm cũng được, châu tài nữ cưỡng bức đâu, ha ha! Còn được nữa cứ bảo tới tháng rồi!"

      "Tô – Tiểu – Mộc!" Hạ Hà Tịch nghe Tiểu Mộc càng càng quá đáng, kìm nổi cơn tức giận.

      Nhưng bà mối vẫn thao thao bất tuyệt: " nghe em hết nào, em cũng vì tốt cho thôi! xem, về nước lâu như thế nào rồi, xem mắt bao nhiêu lần như thế rồi, chẳng được lần nào cả. Vất vả lắm mới có Châu tài nữ... Phải, Châu tài nữ có hơi thiếu thông minh tí, háo sắc tí, nóng nảy tí, tuổi hơi lớn tí, nhưng trông người ta đẹp, gia cảnh cũng tốt mà, có gì tốt chứ? Chị ấy mời lòng thích . xem, chuyện này chẳng phải rất hiếm có sao, khối kẻ muốn mà chẳng có cơ hội ấy chứ... mà có biết tỷ lệ nam nữ ở Trung Quốc bây giờ mất cân bằng nghiêm trọng thế nào ? ..."

      Rầm!

      Bà mối còn chưa xong, Hạ Hà Tịch đập bàn đứng dậy. Tô Tiểu Mộc sững sờ ngẩng lên, thấy ngay gương mặt nổi giận đùng đùng của đồng chí Hạ. Tình cảnh này, Tiểu Mộc biết ai đó giận rồi. nuốt nước miếng, nặn ra câu: " suy nghĩ cho kĩ ", rồi định xách túi chạy trốn. nhưng vừa mới được hai bước, lại nghe thấy giọng rất cso khí thế ở phía sau: "Đứng lại!"

      Giọng điệu có chừng mực, nhưng lại làm cho Tiểu Mộc nén nổi mà rụt cổ lại. Tiểu Mộc run rẩy quay đầu thấy Hạ Hà Tịch bình tĩnh ngồi xuống, vừa lúc phục vụ đưa món lên, tất cả đều vô cùng tự nhiên, dường như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

      Cùng lúc ấy, bà mối nghe thấy giọng khe khẽ của Hạ Hà Tịch: "Em về với Châu tài nữ, đồng ý."

      " ?" Mắt Tiểu Mộc sáng lên, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm. số tiền còn lại, số tiền còn lại sắp vào tay rồi!

      Tiểu Mộc còn vui sướng, Hạ Hà Tịch lại : "Nhưng điều kiện."

      "Cái gì?"

      " muốn em cùng với ."

      "..."

      Lần này, người hóa đá lại là bà mối Tô.

      làm gì? Bảo vệ cho an toàn thân thể Hạ Hà Tịch hay tham quan học tập trường kiểm hàng trước khi cưới? cái nào cũng có chút kỳ quái nhé! Trong nháy mắt, não Tô Tiểu Mộc nhanh chóng chuyển động, cuối cùng chộp được suy nghĩ quan trọng nhất trong ngàn vạn suy nghĩ: "Thế tiền của em ai trả?"

      " trả!" câu cuối cùng, ai đó gần như hét lên.
      B.Cat thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 4 - MƯU KẾ
      Thứ 7, quả nhiên Hạ Hà Tịch giữ hẹn, cùng lên núi với bà mối. Châu tài nữ về quê từ hồi thứ 6, chờ hai người họ tới.

      Theo lời Châu tài nữ, núi Bất Thanh là khu du lịch mới được phát triển nên đường xá vẫn chưa được hoàn thiện lắm, vì thế Tô Tiểu Mộc đề nghị hai người xe bus tới đó. Bà mối lấy cớ sợ đồng chí Hạ Hà Tịch lái xe mệt, thực ra là bà mối sợ chết.

      Nhưng hình như biết bà mối sợ chết nên ông trời càng thích gây khó khăn. Hai người lên xe được nửa tiếng trời đổ mưa như trút nước. Trong phút chốc, mấy từ xui xẻo như lở đá, lở đất, lũ quét, vân vân và mây mây cùng nhau xuất trong đầu bà mỗi. Thế nên sau khi Hạ Hà Tịch xử lý hết công việc thấy bà mối ngồi bên cạnh mặt mày đau khổ gửi tin nhắn.

      Hạ Hà Tịch nhướn mày: "Em ngoài cái "Siêu thị đàn ông" ra còn mở cửa hàng giặt là quần áo đúng ?"

      "Hả?"

      "Trời mưa sợ quần áo khô à? sao mặt mày cứ nhăn nhó thế?"

      Tô Tiểu Mộc lắc đầu, nghĩ ở xe bus mà ba từ "tai nạn xe" rất xui xẻo, bèn "khéo léo" đáp lại: "Em gửi tin nhắn cho cả, cho ấy biết mật mã tài khoản ngân hàng, nếu em thực xui xẻo, vì lần làm mối mà chết, cả nhất định phải rút tiền trong tài khoản ngân hàng, còn bảo hiểm thân thể của em chắc cũng được bồi thường 1 khoản."

      Hạ Hà Tịch nghe xong chẳng mảy may kinh ngạc vì cái nỗi lo bò trắng răng của Tô Tiểu Mộc, bình thản : "Mật mã tất cả các thẻ đều giống nhau à?"

      Bà mối nặng nề gật đầu, định gì đó nghe Hạ Hà Tịch khẽ đọc dãy số, tròn mắt kinh ngạc.

      Hạ Hà Tịch thấy bà mối mắt chữ O mồm chữ A nhìn mình, khẽ nhếch môi rồi giở tờ báo ra trước mặt, khẽ : "Xin lỗi, vừa nãy nhìn thấy nội dung tin nhắn của em. Thế nên... em phải cẩn thận lại bị phát sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng để ở đâu đấy!"

      Tô Tiểu Mộc nghe thế càng căng thẳng, hai tay ôm chặt cái túi trước ngực, : "Hạ Hà Tịch, đúng là đồ vô liêm sỉ!"

      " hay lắm!" Hạ Hà Tịch nghe thấy vậy, mắt nhìn tờ báo, : "Có vô liêm sỉ hơn thế cũng bằng bà mối Tô em được."

      Bà mối chớp chớp mắt, huých khuỷu tay vào Hạ Hà Tịch, : " , sao lần này lại đồng ý lên núi?" Nếu như trước đây, phải đồng chí Hạ kiêu ngạo, kì quặc phải trải qua đủ các hình thức dạy dỗ mới ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh sao?

      Nghe thấy thế, Hạ Hà Tịch thở dài, gỡ kính xuống, nhìn bà mối chằm chằm: "Dù đồng ý, phải em có biện pháp bắt phải đồng ý sao? Ví dụ như là... chuyện xem mắt này."

      tới đây, bà mối giật mình, bật cười thành tiếng.

      Ừm... tới bắt tên họ Hạ nào đó xem mắt, đúng là nỗi khổ lên lời của bà mối Tô. Lúc ấy, bà mối quen Hạ Hà Tịch chưa được bao lâu, thông tin đầu tiên nhận được là từ ông hai Tô Cẩm Trình, nhưng dù thế cũng đủ khiến Tô Tiểu Mộc động lòng.

      Hạ Hà Tịch, giới tính: nam, tuồi:..., tình trạng hôn nhân: độc thân, trình độ: tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành quản lý kinh tế đại học A. Tuổi còn trẻ ngồi lên vị trí giám đốc chi nhánh của trong năm trăm công ty lớn nhất thế giới. lương mỗi năm... ấy, theo điều tra của Tiểu Mộc, lương tháng của con mồi này hề thấp. Có nhà, có xe, lại đẹp trai, nho nhã, hào hoa, lịch sử... Quan trọng nhất, ngay cả người luôn tránh xa đàn ông như Tô Tiểu Mộc cũng thể thừa nhận, đồng chí Hạ có đôi mắt rất sáng, rất đẹp, rất dịu dàng, sâu lắng như hồ nước. Lấy ví dụ vô cùng chân thực, nếu gã đàn ông khác nhìn chằm chằm vào bạn, bạn thấy ta là tên háo sắc, lưu manh, nhưng nếu người đó là Hạ Hà Tịch ... Bạn à, bạn hiểu đấy!

      Đàn ông như thế này phải là bạch mã hoàng tử trong mơ của các chị em sao? thế nên sau khi bà mối dò la ràng, nhất định khẳng định đối phương chưa có bạn , chưa có đối tượng thầm và đối tượng chuẩn bị cưa cẩm, bèn vương bàn tay ma quỷ về phía đồng chí Hạ...

      Ngày nào đó, tháng nào đó, bà mối lấy danh nghĩa của hai mời Hạ Hà Tịch ăn cơm lần nữa, cả khách và chủ đều vui vẻ. Trong bữa cơm, bà mối thổ lộ nỗi lòng: " Hà này, lần này về nước chắc nữa đúng , tính định cư ở thành phố C luôn hả?"

      Mắt Hạ Hà Tịch lóe lên, cười nhạt: " thích thành phố C."

      Câu trả lời nước đôi, phủ định cũng chẳng chắc chắn, ta đúng là cao thủ.

      Đáng tiếc, đối thủ của Hạ Hà Tịch hôm nay là bà mối chuyên kiếm ăn bằng mồm mép. Bà mối nhấp ngụm rượu vang, im lặng chút rồi cười ha ha: "Tuy thành phố C phồn hoa như Bắc Kinh, Thượng Hải, nhưng nhịp sống chậm rãi, định cư ở đây thực rất tốt. em này, Hạ nên tìm vợ ở đây rồi sống cuộc sống thoải mái." xong, Tiểu Mộc vén lọn tóc rơi trước ngực mình, ra vẻ kinh ngạc : "Ôi trời! mới nhớ, Hạ con chưa có bạn nhỉ? Chắc là cầu cao quá nên vẫn chưa ai đúng ? Rốt cuộc muốn tìm vợ như thế nào? ra nghe thửu , biết đâu em lại có thể làm mối cho ."

      Tô Cẩm Trình ngồi cạnh cười mà , phản ứng của Hạ Hà Tịch cũng quá nhiệt tình: " cần đâu, muốn đợi thêm hai năm nữa."

      "Còn đợi?" Tô Tiểu Mộc mở to đôi mắt đen láy: " Hạ, phải có sở thích gì đặc biệt đấy chứ? Kiểu như... thích hai em?"

      Vừa mới xong, đỉnh đầu bà mối nhận cú đánh, Tô Cẩm Trình vẫn im lặng xem kịch, uể oải : "Con nhóc chết tiệt này! Đừng lôi ra..." Tô Cẩm Trình giữ thể diện cho em , nửa câu sau hết, nhưng tin là tự hiểu trong lòng, còn dám lôi ra làm ví dụ, đáng chết!

      Bà mối lè lưỡi, giả bộ đáng thương: "Vốn là thế mà, đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai mà , kết hôn, phải là loại phong lưu là gay. Hạ, phải kiểu ấy chứ?"

      Hạ Hà Tịch nhếch môi cười, trong đầu con nhóc này tính cái gì đoán ra được tám, chín phần rồi: " mới tiếp nhận chi nhánh tập đoàn Chính Uy ở thành phố C, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, thực có thời gian nghĩ tới mấy vấn đề này."

      Cuối cùng cũng tìm được điểm tấn công, bà mối đập bàn : "chính vì thế Hạ càng nên suy nghĩ về vấn đề này! có biết, kết hôn giúp hình tượng người đàn ông trở nên chín chắn, chững chạc hơn, còn làm tăng thêm khí chất quý ông thành đạt của ? vợ hiền lành, xinh xắn mới có thể làm hậu phương vững chắc cho , mới có thể hạn chế giúp rất nhiều tin đồn hay!"

      Tô Cẩm Trình im lặng, khoanh tay nhắm mắt. Ý là, hai vị cứ từ từ chuyện, tôi ngủ tạm lát.

      Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, nhìn thằng bạn học cũ nể mặt mình như thế, đành cười khẽ, nghĩ cách từ chối khéo Tiểu Mộc lần nữa thấy nhóc này đứng bật dậy, chỉ vào mũi mình và : " Hạ, đừng nghĩ em còn trẻ con, năng suy nghĩ. vừa mới về nước tiếp nhận công việc, phía dưới biết có bao nhiêu người nghe theo quản lý của . Chi bằng chúng ta đánh cược, sau nửa tháng xem kết quả, nếu thu phải để em làm mối cho ."

      Thế là từ hôm đó, Hạ Hà Tịch bắt đầu ngheiem chỉnh với bà mối Tô Tiểu Mộc này...

      Tuần đầu tiên, trưa nào bà mối cũng đích thân đưa hoa tới quầy lễ tân của tập đoàn Chính Uy, hoa này tặng cho Tổng giám đốc Hạ.

      Tuần thứ 2, ngoài hoa ra, socola, cơm hộp đáng và thú bông cũng được đưa tới ngừng. Mà đỉnh điểm của kế hoạch là vào thứ Sáu tuần thứ 2. Hôm ấy, Hạ Hà Tịch mới kết thục cuộc họp với các nhà lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chính Uy nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, có vị cảnh sát tìm . Hạ Hà Tịch lục tìm trong trí nhớ, nhớ mình từng quen cảnh sát, nhưng vẫn dám chậm trễ, bảo lễ tân đưa người tới.

      Nhưng ai ngờ, cảnh sát kia chỉ để lại bó hay và lời nhắn: "Cơm hộp có ngon ? Nếu cậu thích tôi tiếp tục làm cho cậu ăn..." , rồi mất.

      Lúc ấy, Hạ Hà Tịch mới ý thức được nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ trong khoảng thời gian mười bốn ngày, tin đồn liên quan tới từ " em xinh xắn tặng hoa theo đuổi" tới "hóa ra Tổng giám đốc Hạ nam nữ đều chơi", cộng thêm " cảnh sát đẹp trai, oai phong lẫm liệt"...

      Chuyện khiến Hạ Hà Tịch hoảng hốt nhất là, chưa từng nghĩ đám nhân viên bình thường tới nỗi thể bình thường hơn lại có năng lực biên tập chuyện thâm hậu và cái tâm buôn dưa hừng hực lửa như thế! Chỉ dựa vào mấy lần gặp của bà mối và cảnh sát mà bọn họ YY ra diễn đàn công ty câu chuyện tình tay ba rung động lòng người, lãng mạn mà cũ rích.

      Từ khóa tìm kiếm: ghen, báo thù, gian xảo...

      Trước khi tình hình trở nên nghiệm trọng hơn, Hạ Hà Tịch chủ động liên lạc với bà mối, cuối cùng giơ cờ trắng đầu hàng.

      Tô Tiểu Mộc cười tủm tỉm: " Hạ đừng chán nản thế, em chỉ muốn lấy thực để chứng minh bà mối tô em đây là chuyên nghiệp, tuyệt đối ăn lung tung để kiếm tiền. Chuyện xem mắt của là tất yếu thôi!"

      Chỉ là, Tô Tiểu Mộc thể ngờ được, Hạ Hà Tịch là vị khách lớn nhưng rất khó đối phó. ta hết lần này đến lần khác đánh dấu vào cái bảng mang tên sỉ nhục trong nghiệp làm mối của .

      Mỗi lần Hạ Hà Tịch dọa làm mấy đến xem mắt chạy mất, bà mối lại chán nản về nhà, ông hai nhìn được mà châm chọc: "Thấy chưa hả? Đây gọi là tự mua dây buộc mình, tự bê đá đập vào chân mình! với em rồi, đừng động vào Hạ Hà Tịch, cậu ta là con cáo già đấy..."

      Nghĩ tới đấy, bà mối mệt mỏi thở dài, nhẩm tính xem mình đổ bao nhiêu vốn liếng vào cuộc làm ăn này bỗng có cảm giác bị ai đó tấn công. Kêu "á" tiếng rồi tỉnh lại, bà mối chỉ thấy Hạ Hà Tịch cười dịu dàng, : "Nhóc con, tới rồi."

      Tô Tiểu Mộc quay đầu lại, quả nhiên trước mắt là non xanh nước biếc. Trong làn mây, nhìn theo con đường lát đá quanh co, chỉ thấy ba chữ "Núi Bất Thanh" được viết ràng, dứt khoát cổng chào. Nhìn vào bên trong, những căn nhà mái nhọn kiểu Trung Quốc được xây dựng chỉnh tề thành hàng lối càng làm cho cảnh vật cuốn hút hơn.

      Bà mối thấy vậy mặt càng hớn hở, thừa cơ ai đó xách hành lý để ý, vội vàng gửi tin nhắn cho cả: " cả, em chưa chết được, mau giúp em đổi mật mã thẻ ngân hàng trước !"
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :