1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Kế hoạch giải cứu nam phụ
      [​IMG]
      Tác giả: Lạc Lạc Nhật
      Coverter: Ngọc Quỳnh
      Editer: VyYen9x
      Thể loại: trọng sinh, đại
      Độ dài: 66 chương + 1 ngoại truyện
      Giới thiệu:

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn ebook: cungquanghang.net

      Làm ebook: Rina93&banglangtrang123

      Bìa: Nữ Lâm

      ghế sa lon, người được cả nước mệnh danh* nữ diễn viên bình hoa di động cầm kịch bản đọc rất khổ sở. (mệnh danh, đặt biệt danh…)

      muốn chuyển qua kịch bản khác, nhưng. . . . . .

      Nữ chính cùng vai nam chính là hai thanh niên trí thức xuống nông thôn sau bị buộc tách ra, nữ chính bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt mà bị ép đến bước đường cùng. Bất đắc dĩ gả cho người khác. Sau này xã hội mở cửa cải cách, nam chính lúc này là quản đốc của xí nghiệp quốc doanh lớn, nhưng vẫn nhớ mãi quên mối tình đầu của mình, trải qua thiên tân vạn khổ* cuối cùng cũng khiến người cảm nhận được tình cảm chân thành của mình, hai người nối lại tình xưa.
      *(Thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đẳng)

      Có điều, lại cảm thấy phụ nữ kết hôn lại hồng hạnh xuất tường loại chuyện này là…...

      Cho nên, cũng cảm thương thay cho số phận của nam phụ, nếu như vô duyên vô cớ xuyên đến nháo đến độ nào a.

      Là muốn giải cứu nam phụ sao? Được rồi, vậy nên lập trước kế hoạch chút.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 18/2/15
      tart_trung, mtx910, Pecku6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương1: Xuyên ra cũng tệ lắm

      Nhìn bụi bẩn trần nhà, bụi bẩn ở vách tường, bụi bẩn ở quần áo, chân tay lem luốc. Lại nhìn lại vị trí tại của bản thân, An Nặc cảm thấy tại nếu dùng từ phổ thông nhất để diễn tả tình huống này đó là: lừa bịp.

      tới nơi này tất cả đều là nhờ kịch bản “ Phúc nam phụ” kia, trong mộng có thanh với , tới chỗ này mục đích đúng là giải cứu nam phụ, mặc kệ muốn làm cái gì, chỉ cần có thể dựa vào là có thể thuận lợi, dựa vào được thuận lợi, tình hình như vậy duy trì ba năm, ở nơi này trong ba năm,đồng nghĩa cho cơ hội, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải từ bỏ vinh quang ở quá khứ. Về sau bản thân biến thành dạng gì, chỉ có thể dựa vào phấn đấu trong ba năm này.

      Hơn nữa thanh trong mộng còn cho biết vĩnh viễn thể trở về được, nghĩ về cuộc sống sau này của mình, nên thừa dịp ba năm này chuẩn bị cho tốt.

      Thử nghĩ cuộc sống của mỗi ngày ở thế kỷ 21 đầy màu sắc rực rỡ, nữ minh tinh trong làng giải trí, đột nhiên chạy trở về 70 năm trước, chuyện này còn phải lừa bịp. Chạy đến 70 năm coi như xong, chạy đến còn là 70 năm trước trong kịch bản, nghĩ tới mình ở nhà đọc kịch bản thuận miệng cảm thán câu “nam phụ mệnh quá khổ”, đến lúc nằm mơ cũng mơ thấy mình ra tay giải cứu nam phụ. Sau đó, mở mắt ra sống ở trong kịch bản rồi. Sống ở trong kịch bản còn chưa tính, tối thiểu đối với những chuyện diễn ra trong tương lai kịch bản, con người và tính cách đều trong lòng bàn tay.

      Nhưng mấu chốt là, mấu chốt là lúc trước trong kịch bản này hề có nhân vật của . Cho nên, tại người hiểu nhất lại chính là bản thân mình.

      Vì vậy, chuyện này càng trở nên lừa bịp hơn rồi.

      Trời sắp sáng, trong sân vang lên thanh huyên náo, An Nặc nằm ở giường đảo tròn mắt, chắc lúc này ba mẹ rời giường. Vì vậy An Nặc cũng run rẩy mặc quần áo chuẩn bị rời giường. sinh sống tại đây tuần lễ nên dần hiểu . bây giờ là đứa trẻ được mẹ cưng chiều, dĩ nhiên cũng được ba cưng chiều, nhưng bởi vì ba là đội trưởng đội sản xuất trong thôn, nên cũng phải biết giữ chừng mực.

      Lúc vừa đến nơi này cũng cảm thấy lạ lẫm khó hòa nhập lắm, An Nặc bây giờ an tâm đón nhận tình huống của nơi này. Mặc dù xã hội lúc trước ở thời đại cực kỳ phát triển, thể so sánh với cái niên đại này. Nhưng là đó là đối với số người mà . Đối với lại phải như vậy.

      từ nhi, ở nhi viện vừa học xong trung học, do thích học hành, muốn buông tha cơ hội tiếp tục học, vì vậy dứt khoát làm kiếm tiền đóng học phí lên đại học. Bất đắc dĩ cái niên đại này học phí ở đại học vô cùng đắt đỏ, muốn dùng thời gian kỳ nghỉ hè kiếm tiền trang trải học phí đại học năm thứ nhất quả thực là lời vô căn cứ.

      Vì vậy lúc làm thêm ở quán cà phê, người có kinh nhiệm tìm người mẫu nhìn trúng , cho biết điều kiện của rất thích hợp làm người mẫu, hi vọng có thể suy nghĩ đầu quân cho công ty của ông ta.

      Mặc dù biết có rất nhiều tên lừa đảo lợi dụng cơ hội như thế gạt người. Nhưng do sức ép của tiền học phí khiến còn cách nào khác. Biết bản thân mình là nhi, học tập chính là con đường ra duy nhất của , thực muốn thay đổi số phận, dấu trong tay áo bình xịt hơi cay. tay áo khác dấu con dao găm , sau đó đến địa chỉ danh thiếp mà người đàn ông kia đưa.

      Nhưng kết quả khi đên nơi làm khỏi kinh ngạc. ngờ người cho danh thiếp lại là quản lí cấp cao của công ty người mẫu lớn, cũng nhờ vào cơ hội lần này, được như ý nguyện kiếm được học phí năm thứ nhất. Cánh cửa đại học mở rộng đón chào .

      Sau này, nhờ được lên trang bìa của tạp chí lớn, lại được đạo diễn nhìn trúng, tiếp sau đó, coi như tiến vào Làng Giải Trí, còn vì học phí mà phát buồn, hàng năm còn dư giả quyên cho Nhi Viện, ý tưởng của rất đơn giản, là nhi, vận khí của tốt, có thể có cơ hội tốt như vậy vì học phí mà buồn phiền, nếu có cơ hội như vậy dựa vào cái gì để lật người đây? Vì muốn trợ giúp nhiều giống như , luôn lặng lẽ quyên tiền cho các nhi viện, nhưng ra , cũng thích nghề diễn viên này, cũng ưa thích cái khí của Làng Giải Trí này. Nhưng làm minh tinh lâu như vậy, nghĩ ra mình có thể làm được công việc gì khác.

      ra từ có ước mơ làm bác sĩ, nhưng là đáng tiếc, bởi vì kiếm tiền trang trải sinh hoạt, thân bất do kỷ, căn bản có nhiều thời gian ở trường học, đa số đều dựa vào tự học, cho nên đành chọn chuyên ngành Tiếng .

      Dĩ nhiên, bởi vì tính chất công việc khiến phải xuất ngoại nhiều, thường thường phải sử dụng tiếng trong giao tiếp, cho nên tài nghệ nếu so với đám sinh viên ngày ngày ở trong phòng học khổ luyện dĩ nhiên khá hơn chút. Nhưng những thứ này đều là quá khứ rồi.

      bây giờ hài lòng với thân phận của mình hơn, mặc dù là ở nông thôn, nhưng vì cha của mình là đội trưởng đội sản xuất, cuộc sống ngược lại cũng tệ lắm, hơn nữa nghe năm ngoái thi tốt nghiệp trung học liền thi đậu đại học thành phố, ở nhà địa vị càng thêm nước lên thuyền lên(địa vị càng cao). Cuộc sống như vậy khiến vô cùng hài lòng, hơn nữa cha của lại giúp chọn chuyện ngành y khoa mà thích.

      Vừa lấy được tình thương của cha mẹ đồng thời có thể theo đuổi ước mơ ngày trước của mình, càng cần vì việc học mà rầu rĩ, đối với như vậy là quá viên mãn rồi, mới qua tuần cơ hồ cũng bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi.

      Mặc quần áo tử tế vừa ra khỏi cửa nhìn thấy làn khói bếp như lớp sương mù mỏng lượn lờ trong khí. vào phòng bếp thấy mẹ thổi lửa nấu ăn. Nhìn thấy con tới, liền cười hiền hòa : "Nhị Nha*, trong nồi có nước nóng đó, mau lấy nước rửa mặt ."
      (Nhị Nha: tên gọi ở nhà của nhân vật, người con thứ hai)

      "Vâng." Đáp tiếng lấy chậu múc nước rửa mặt.

      Nghĩ lại, tới nơi này được tuần nhưng vẫn trầm mặc ít , dám nhiều lời, chỉ sợ nhiều sai nhiều. Tình huống bây giờ cũng biết được sơ sơ, tính cách này cùng mình khác nhau nhiều, lại thích học tập, bây giờ tiếp nhận cuộc sống này cũng có gì quá đột ngột.

      Vì vậy rửa mặt xong, liền nhận cái nồi trong tay mẹ , lần đầu tiên chủ động mở miệng cầu làm việc: "Điểm tâm cứ để con làm."

      giải thích nhiều trực tiếp lấy cái nồi. Từ trong tủ bếp lấy ra hai quả trứng, lại lấy ít thịt đông trong chén ra, cắt ra cục thịt nạc, sau đó băm .

      Mẹ vẫn do dự đứng bên cạnh nhìn, nghĩ thầm đứa này nghĩ gì vậy, chưa từng thấy nó nấu cơm lần nào, thịt và trứng đều là đồ tốt, mặc dù chỉ cắt chút thịt nạc, nhưng cứ như vậy ném vào trong nồi nấu, có mùi vị gì, lãng phí đồ ăn.

      An Nặc bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, mới đưa tay đẩy mẹ mình ra ngoài, còn bảo đảm: "Mẹ, mẹ yên tâm, con học với bạn ở trường rồi, đảm bảo thành vấn đề."

      Mẹ lúc này mới gật đầu cái, mặc dù hiểu, nhưng vẫn ra ngoài.

      An Nặc nhìn mẹ ra ngoài mới bắt đầu công việc của mình. Mặc dù là minh tinh, cuộc sống quang vinh chói lọi, nhưng lúc còn bé ở nhi viện cũng thường giúp các mẹ làm số việc vặt, đến lúc trung học sống độc lập tự lo cho bản thân. Sau này có thời gian ở nhà nghỉ ngơi cũng thường tham khảo sách nấu ăn tự mình vào bếp nấu thử. Trừ loại loại bếp lò cổ xưa này dùng quen ra, còn lại cũng có vấn đề gì.

      Mấy ngày nay cũng quan sát qua, đội sản xuất ở đây đều là thanh niên trí thức ở Thượng Hải đến, cho nên đồ dùng ở nơi này cũng tương đối đại, so sánh với những địa phương khác mà vật liệu đều là trực tiếp chuyển từ Thượng Hải về nên vẫn tính là tương đối phong phú. Bây giờ là mùa đông, thời điểm nông nhàn, nhưng gia đình vẫn có cuộc sống sung túc.

      Suy nghĩ chút mặc dù có món ăn mặn, nhưng mấy ngày qua mẹ chỉ làm món xào, dù thịt ngon nhưng ăn nhiều cũng còn khẩu vị rồi. Nhìn đất thấy chậu trứng muối, nghĩ thầm lấy ra làm cháo trứng muối thịt nạc chắc cũng có thể. Đem nồi cháo đặt lên bếp tiếp cầm hai củ cà rốt, bắt tay vào thái sợi. Bỏ cà rốt vào chén, cát hành lá bỏ vào, sau đó để thêm gia vị, lại cho thêm chút đường, cuối cùng cho ít hạt tiêu. Thêm hai muỗng dầu mè, rồi đảo đều đều. Chỉ chốc lát mùi thơm lan tỏa cả bếp.

      Trước tiên đem cà rốt trộn bưng vào nhà, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục khuấy đều nồi cháo, đợi cho cháo chín nhừ mới bưng nồi vào trong nhà, vào nhà thấy hai cùng chị dâu đến.

      Thấy bưng nồi vào nhà, chị dâu vội vàng nhận lấy nồi trong tay . Thấy còn muốn ra cửa, chị dâu cười kéo đến bên cạnh bàn ngồi: "Em ngồi , để chị lấy bát đũa, em cũng bận việc từ sáng sớm rồi, chị muốn giúp em nhưng mẹ cho, em hôm nay muốn thể bản lĩnh. Đợi lát nữa tất cả mọi người cùng nếm thử chút."

      xong cười ra ngoài.

      cũng nghe lời ngồi xuống, theo quan sát, chị dâu là người hòa đồng, tính tình cũng là hai, giống vài người có lời gì cũng che giấu. Đối xử với cũng rất tốt, luôn động viên và giúp đỡ trong học tập.

      Chờ cho mọi người ngồi vào bàn ăn, An Nặc lấy cái muỗng nếm ngụm , mặn nhạt, tệ, lâu rồi nấu nhưng vẫn đến nỗi nào.

      Ngẩng đầu lên, liền thấy cả nhà e ngại nhìn nồi cháo nấu.

      "Ăn ngon lắm, con học lỏm được phương thức bí truyền của bạn trong lớp.Mọi người nếm thử chút." An Nặc xấu hổ .

      Vì vậy khi đội trưởng thôn mạnh dạn nếm thử miếng, lông mày nhíu lập tức buông lỏng ra. Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn An Nặc: "Nhị nha, tệ, ăn rất ngon."

      Tiếp gắp ít cà rốt trộn, lại khen câu: " tệ tệ, Nhị nha nhà ta hổ là sinh viên đại học, đến củ cà rốt cũng có thể nấu ngon như vậy."

      xong mọi người trong phòng bắt đầu ăn, trong miệng ngừng chậc lưỡi tán thưởng.

      Chương 2: Nam phụ thực ra cũng tồi.

      bàn ăn mọi người bắt đầu chuyện: “Ai, ông xã, ông xem sao Phó Quốc Hoa có thể để cho vợ của mình bỏ theo người khác như vậy” Mẹ Nhị Nha .

      “ Phụ nữ các bà đúng là thích buôn chuyện, bà đừng có quan tâm đến chuyện đó có được hay ” Cha Nhị Nha nhịn được chậc miệng .

      “ Cái ông này, sao tôi có thể quan tâm được. Ông phải là đội trưởng sao, việc lớn việc trong đội chúng ta đều phải do ông định đoạt sao, phải Nhị Nha”. Mẹ Nhị Nha xong vẫn quên hỏi ý kiến sinh viên đại học trong nhà.

      Nhìn ánh mắt trong suốt của Nhị Nha, Cha lại gắp miếng rau trộn bỏ vào trong miệng: “ để cho người ta có thể làm gì, người nhà Quốc Hoa cũng đồng ý rồi, hơn nữa bà xem, người tìm ta là xưởng trưởng ở Thượng Hải về, thuộc đơn vị quốc gia đó. Quốc Hoa có thể so sánh được sao. Hơn nữa, người ta cũng chê ta gả cho người khác rồi, ta có thể cảm động sao?”

      “Phía có đồng ý ” Chị dâu cũng tò mò hỏi chen vào.

      biết người đó, người đàn ông đó tìm ra Ma Hoàng (tên loại thuốc), có thể chữa bệnh cao huyết áp, lấy được giấy chứng nhận của nhà nước rồi.” Nhị Nha cũng gia nhập thảo luận (+_+, câu này ta chém hoàn toàn, vì thực ko biết nó về cái gì nữa, mong các bạn thông cảm)

      Đúng rồi, đúng rồi, chính là Phó Quốc Hoa, nam phụ bi kịch nhất trong các nam phụ.

      “Mẹ Phó Quốc Hoa tại thế nào rồi?” Ăn Nặc mở miệng yếu ớt hỏi.

      “Có thể như thế nào, khẳng định là đau lòng muốn chết, ban đầu lúc hai người mới kết hôn cũng chỉ làm bàn rượu, còn chưa làm chứng từ kết hôn, bây giờ người ta theo người khác rồi, cũng thể làm gì được. Thứ nhất, hai người có giấy đăng ký kết hôn, nhà lại phải là tự nguyện, chỉ có thể nhắm mắt để người ta thôi.”

      Chị dâu lại thêm: “ Quốc Hoa hôm nay phải quay lại doanh trại rồi, người nhà của đều rất lo cho .”

      Lúc thời điểm đọc kịch bản Ăn Nặc đặc biệt chú ý đến nhân vật này, bởi vì người lính, tính cách cũng rất đàn ông, xét về tính tình phương diện An Nặc đều cảm thấy rất thích. Nhớ kịch bản viết về sau, vai nam chính cùng nữ chính có chuyện cần người trong bộ đội giúp, Phó Quốc Hoa lúc đấy hai lời liền giúp, cuối cùng nữ chính cùng nam chính còn để cho con của mình nhận Phó Quốc Hoa làm Cha nuôi, kịch bản đến đó kết thúc, có thể tất cả mọi người đều vui vẻ rồi.

      Nhưng cảm thấy cái kết đó vui chút nào. Phó Quốc Hoa ràng lúc đó vẫn còn thui thủi mình, còn phải nhận đứa con của vợ cũ làm con nuôi. Nghĩ nghĩ lại vẫn thấy bất bình thay .

      Nhưng bây giờ nghĩ cái gì cũng vô dụng, đầu tiên cần phải nghĩ biện pháp khiến mình có thể độc lập, để cho mình có quyền đứng lên chuyện với mọi người, lúc đó giúp cũng muộn.

      Cái thời đại này người có thể gia nhập quân ngũ đều phải là con em trong gia đình bần nông (nông dân nghèo), phú nông muốn cũng được. Mặc dù làm lính là vinh quang, nhưng cũng chỉ là vinh quang danh nghĩa, người ở nhà khổ vẫn cứ khổ. Hơn nữa kể từ khi nền giáo dục được khôi phục, những người tốt nghiệp ra ngoài liền đè danh tiếng của người lính xuống mấy bậc. (ý là người có tri thức được trọng vọng)

      An Nặc thất thần nhớ lại, mẹ đột nhiên kêu lên tiếng: “ Thôi chết, lần trước hứa mang trứng muối cho nhà chú ba còn chưa mang , Nhị Nha, con ăn xong mang cho chú ấy, chú ba của con hôm nào cũng với ta muốn gặp sinh viên đại học là con đấy.”

      Mấy ngày nay An Nặc cũng quen thuộc với đường xá nơi này. Nhà của chú ba cũng rất dễ tìm, ở bên cạnh cây đại thụ trong thôn. Vì vậy gật đầu cái, cùng chị dâu lấy rổ ra nhặt trứng chuẩn bị mang .

      Vừa vừa suy tính, mình trước kia học qua y học, cũng thời gian dài đọc sách rồi, kinh nhiệm lúc trước của mình cũng thể phát huy ở thời đại này, nên làm thế nào đây? Mình nên giúp Phó Quốc Hoa thế nào đây?, sống trong quân đội, vốn dĩ rất khó gặp, cũng đừng đến chuyện giới thiệu đối tượng cho ? Hay là giúp đỡ người nhà của . An Nặc vỗ vỗ đầu, cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều mà biện pháp thích hợp cũng nghĩ ra được.

      An Nặc trong lòng suy nghĩ, đường cũng ngẩng đầu, phanh, đột nhiên đụng phải người, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã xuống, may nhờ người đối diện phản ứng nhanh, vội vàng đưa tay ra kéo lại. Kiểm tra lại lượt trứng trong rổ, may quá bị hỏng quả nào, ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là người đàn ông mặc quân trang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, toát ra mùi vị của người lính.

      Người đàn ông đó giúp đứng dậy ngay ngắn, sau đó hỏi: “ sao chứ?”

      vốn đối với người lính luôn có cảm tình, người ta lại có thái độ tốt như vậy, liền ngẩng đầu cười, trả lời: “Tôi sao.”

      ta gật đầu, sau đó lách người rời .

      An Nặc quay đầu lại nhìn, ta cao khoảng 1m8, quân trang người sạch phẳng phiu, nhìn bóng lưng thôi cũng biết bên trong bộ quân trang đó là vóc người rắn chắc. biết cơ bắp của ta so với minh tinh thời đại ai đẹp hơn?

      Buồn cười lắc đầu cái, tiếp tục lên đường giao trứng muối.

      Vừa vào cửa nhà chú Ba, liền nghe thấy hồi tiếng cho sủa. Giương mắt lên tìm kiếm, An Nặc sợ hết hồn, ông trời của tôi ơi, đây phải là chó ngao Tây Tạng sao (hic còn này rất đắt đấy). Hàm răng sắc bén, mắt lộ ra hung quang. Ở cổ có cái xích sắt.

      An Nặc nhìn con “cho giữ cửa” này tim bùm bùm nhảy loạn, may mà nó được cột lại, bằng cái mạng của mình cũng mất nửa. Vì vậy quyết định về sau đến nàh người ta nhất định phải gọi cửa trước, để cho người ta ra đón mình vào, nếu gặp chuyện này lần thứ hai đoán chừng còn phúc hưởng cuộc sống tươi đẹp này nữa rồi.

      Vừa núp ánh mắt húng ác của con cho Tây Tạng, vừa đưa cổ hướng bên trong phòng nhìn, nghe thấy giọng của chú Ba cầm điếu thuốc ra, vừa nhìn thấy , liền vui vẻ kéo vào trong nhà: “Nhị Nha tới chơi à, mau, mau vào nhà.”

      Con chó Tây Tạng trong sân thấy bước vào nhà sủa càng dữ dội hơn, ngừng nhảy lên gầm gừ, khiến sợ đến nỗi vội tránh bên người chú Ba, ngộ nhỡ dây xích của nó bị đứt, mình hôm nay phải giao phó ở nơi này.

      Chú Ba thấy sợ con chó này, vội vàng lên tiếng đe dọa nó: “Chó con, được sủa, sủa ta đánh chết ngươi.”

      Con chó nhìn thấy chủ nhân của mình che chở người phụ nữ kia, suy nghĩ chút liền quyết định bỏ qua cho . Gầm gừ thêm hai tiếng rồi nằm đất.

      An Nặc nghe thấy tên của con cho đó, liền nhịn được bật cười. Được rồi, con chó ngao Tây Tạng uy phong lẫm liệt như thế lại được đặt tên là ‘chó con’. Được rồi, nó uy phong nhưng cũng chỉ là con chó, cái tên này cũng coi như thích hợp với nó. Vì vậy lại vụng trộm nhìn nó cười nhạo phen. cẩn thận lại bị nó nhìn thấy, Chó nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, liền vội vàng bước vào trong nhà.

      Vừa vào trong nhà thấy con trai của chú ngồi học bài, nhìn thấy An Nặc vào cửa, liền ngẩng đầu chào: “ Em chào chị”, đến bên cạnh sờ đầu nó : “Ngoan.”

      Vừa lúc chú Ba cầm nước tới, đưa cho sau đó : “ Tiểu tử thối, thấy , cố gắng mà học tập chị Nhị Nha, thi lên đại học là chuyện vinh quang cỡ nào, Chị Nhị Nha con sau khi tốt nghiệp còn làm bác sĩ, sau này cả nhà được nhờ rồi.”

      Thấy chú Ba khen , cảm xúc của có giao động lớn, được người khác khen ngợi mình, phản ứng đầu tiên phải là tự hào, mà cảm thấy hơi lúng túng. sai, dù sao người thi đậu đại học cũng phải là , ngồi ở chỗ này hưởng thụ thành quả lao động của người khác, thế nào cũng cảm thấy bản thân da mặt dày.

      “Chú Ba, cháu thấy tiểu Bảo cũng tồi, rất chăm chỉ học tập, tương lai sau này so với cháu nhất định tốt hơn.” Vừa vừa sờ đầu Tiểu Bảo: “Có phải Tiểu Bảo.”

      Tiểu Bảo vội vàng tránh tay của An Nặc nhìn Ba mình : “Đúng vậy, con về sau muốn học đại học ở Bắc Kinh.”

      Chú Ba nghe vậy vuốt cằm cười ha ha, : “Được, được, Tiểu Bảo nhà ta có chí khí.”

      Ba người lại thuận miệng hàn huyên mấy câu, An Nặc còn gì để , vốn thích tán gẫu nên thực tìm được chủ đề để chuyện, cho nên đành lấy cớ trong nhà có việc, phải về nhà rồi.

      Chú Ba định giữ lại mấy lần nhưng thành công, vì vậy giữ người nữa, chỉ dặn An Nặc có thời gian rảnh tới nhà chơi.

      An Nặc trước khi ra cửa liền gật đầu đáp ứng.

      Ra khỏi nhà chú Ba, An Nặc nghĩ thầm hay là đến nhà Phó Quốc Hoa xem chút, biết người biết ta mới có thể vạch ra kế hoạch hoàn hảo được. Hì Hì.

      Vì Vậy liền cười hì hì đến nhà Phó Quốc Hoa.

      Hỏi mấy người dân trong thôn mới tìm thấy nhà của Phó Quốc Hoa, nhà của chỉ là căn nhà cũ nát. đứng ngoài cửa nghe ngóng, liền nghe thấy giọng của người phụ nữ lớn tuổi: “Con cũng đừng nhớ ta nữa, mẹ có thể thấy , tâm tư của nó chưa lúc nào đặt ở người con, phải gả cho con chẳng qua là do gia cảnh nhà ta đàng hoàng, thấy con làm quân nhân mới kết hôn với con để vớt vát mặt mũi. Lúc ấy ta muốn làm giấy đăng ký kết hôn mẹ nghi ngờ rồi, ta là muốn cùng con yên ổn sống qua ngày. Mẹ muốn hai đứa sinh con, ta liền từ chối. Kết quả bây giờ có người là tìm tới. ta là người thành phố, có thể cùng chúng ta sống cuộc sống khổ sở này ngày qua ngày sao? Mẹ cũng thể ngăn người ta sống những ngày tốt đẹp. Người con cũng để cho chạy rồi, cũng đừng đau buồn nữa, hãy tìm tốt khác lòng dạ với con .”

      Lại nghe thấy tiếng đàn ông : “Con nhớ ấy, cũng phải muốn ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, con cũng biết ấy con. rồi, lần này con trở về doanh trại rất bận rộn, giống như trước đây cách thời gian có thể về nàh được mấy ngày nữa, thể về nhà thăm mẹ thường xuyên được, chuyện này coi như quên , mà con cũng muốn chậm trễ khác nữa.”

      Khác ở ngoài cửa nghe lén đến nhiệt huyết sôi trào, quả nhiên sai, cũng biết, Kết thúc kịch bản tất cả đều vui vẻ, tại vừa nghe, quả nhiên tất cả chỉ là bi kịch thôi.

      Len lén nhìn vào bên trong, người đàn ông bên trong nhà phải là người đụng vào sáng nay sao, còn nghĩ thôn mình chắc có đến mấy người lính cùng được phép về nhà. Chuyện này khéo, đúng là có duyên mà. đến đây, lại muốn, người lính tốt như vậy, trước đây trong làng giải trí thấy đủ loại mỹ nam, có thể quyến rũ vợ của bỏ trốn, biết nam chính phải là cái dạng gì a.
      HoanHoan, Pecku, PHUONGLINH87^^6 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 3: Trước hãy chờ bản thân có năng lực . (chờ bản thân có thể tự lập)

      “Mẹ cũng đừng lo nghĩ chuyện đó nữa, con cũng muốn chuyện mỗi lần về nhà lại có nàng dâu chờ con như vậy, nếu phải là thành phần được, người ta có thể để ý nhà mình sao.” xong quay người ra cửa. An Nặc ghé sát tai vào cửa nghe trộm, động tác của Phó Quốc Hoa khiến giật mình lo sợ, vừa thu hồi cổ của mình lại, cửa nhà cũng vừa vặn mở ra.

      Phó Quốc Hoa lúc mở cửa ra cũng giật mình, dù làm lính, phản ứng nhanh nhậy, nhưng vừa rồi thiếu chút nữa đụng phải người ngoài cửa. Nhìn kĩ, đây phải là con của đội trưởng thôn sao. Nghĩ lại lần gặp nhau đầu tiên ở trong thôn, cảm thấy lần này đúng là có ‘ duyên phận’.

      Trong lúc An Nặc xoay chuyển đầu óc để lấy lý do, Phó Quốc Hoa lại lên tiếng trước: “ Em đến có chuyện gì à?”

      An Nặc ngẩng đầu nhìn Phó Quốc Hoa cười rực rỡ cái: “ Em tới tìm thím, hỏi thăm chút chuyện.”

      Nụ cười này thiếu chút nữa khiến Phó Quốc Hoa lóa mắt(nguyên văn là mù mắt), gật đầu cái, : “ Mẹ ở trong nhà, em vào .”

      An Nặc cúi đầu định vào, nhưng lại nghĩ hôm nay gặp mặt hai lần, nhưng đến dáng vẻ cũng chưa có nhìn kĩ, cũng chưa chuyện được mấy câu, như vậy được rồi. Vì vậy chủ động mở miệng hỏi: “ đâu vậy? Nghe hôm nay phải trở về doanh trại rồi, ở nhà dọn dẹp đồ đặc sao?”

      Phó Quốc Hoa cười cứng nhắc, nhìn khuôn mặt non nớt của , dùng giọng đối với người em : “ ra ngoài hút điều thuốc, rồi quay lại ngay. Em vào nhà .”

      Bên trong nhà, mẹ Phó Quốc Hoa thấy bên ngoài có người chuyện, liền ra ngoài xem là ai, vừa nhìn, được rồi, đây là sinh viên đại học trong thôn mà, liền nhiệt tình kéo vào trong nhà. Thân thiết lôi kéo tay An Nặc hoir: “ Nhị Nha, cháu tới tìm ta có chuyện gì sao?”

      An Nặc nghĩ thầm, phát ra chuyện mình nghe lén, coi như tìm người có việc gì cũng phải nhắm mắt cho qua thôi. Miệng nở nụ cười: “Thím, chuyện là, lúc cháu nghe bạn học ở ngoài tỉnh có đề cập đến món cá băm viên chiên, món đó rất ngon, nghe mẹ cháu Thím nấu ăn ngon nhất nhì trong thôn, cháu muốn đến hỏi thăm chút, Thím từng nghe thấy món ăn này chưa ạ?”

      Mẹ Phó Quốc Hoa nghe xong cười híp mắt : “Thím cũng dấu cháu, năm đó ta từng theo học đầu bếp học nấu ăn. Chỉ là món ăn này Thím là chưa từng nghe qua, là món ăn vùng khác à?”

      “ Sao Thím biết vậy, bạn cháu đó là món cay Tứ Xuyên.” An Nặc giả vờ kinh ngạc .

      “ Món ăn của vùng chúng ta, Thím dám biết làm toàn bộ, nhưng là hiểu tuyệt đối cũng kém.”

      “Ngại quá, nếu Thím biết cháu cũng làm phiền nữa ạ, chờ đến trường học cháu lại hỏi bạn vậy. Hắc hắc.” An Nặc vòng vo rồi chuẩn bị ra ngoài cửa: “Thím, cháu xin phép về, bố mẹ cháu còn chờ ở nhà.” An Nặc cười hì hì chuẩn bị nhấc chân.

      Nhưng lại bị mẹ Phó Quốc Hoa giữ lại: “Đứa này, nước cũng chưa kịp uống vội vã đòi về, ngồi thêm chút nữa .”

      được, được. Cháu ra ngoài rất lâu rồi.” Hai người từ chối nửa ngày, kết quả An Nặc nhất mực từ chối mới thành công trở lại con đường về nhà.

      Nhưng mà lần này gặp được Phó Quốc Hoa, ra ngoài hút thuốc, xem ra là rất xa.

      ra Phó Quốc Hoa đúng là cố ý trốn xa chút, lúc ở cửa ra vào đụng phải An Nặc là chuyện thể tưởng tượng được, khu nhà của cách được tốt, bọn họ chuyện ở trong nhà, biết ở ngoài sân nghe được bao nhiêu. ra kể từ khi vợ bỏ chạy theo người khác đau lòng cũng có, thất vọng cũng có , hơn nữa cũng biết phải đối mặt thế nào với người trong thôn. Vợ vừa mới cưới về lại bỏ chạy theo người ta, còn là người hơn mình về mọi mặt. trong lòng có loại khó chịu được. Mặc dù hai người phải mới đến với nhau, nhưng vợ chồng ngày ân ái là trăm năm tình nghĩa, nhưng lúc xoay người bỏ điểm do dự cũng có, mặc dù tức giận, nhưng có thể làm như thế nào đây, còn phải là nhắm mắt thả người, để mọi người xem chuyện cười mình sao.

      Từ ngày đó về sau, Phó Quốc Hoa đều tránh mặt người trong thôn, mặc dù chuyện này cũng khiến hoàn toàn suy sụp, nhưng vẫn có chút cảm giác được tự nhiên. Giống như lúc gặp An Nặc vừa rồi.

      cảm thấy An Nặc mà biết từ trước đến nay đều rất thanh cao, cũng hề kiêu ngạo với người trong thôn, đừng đến chuyện gia cảnh nhà tốt, bố của cũng là người tiến bộ, những phản đối học tập, mà còn ủng hộ tạo điều kiện cho , giờ ấy trở thành sinh viên đại học rồi. Phải biết rằng trong thôn có sinh viên đại học, lúc ấy cả thôn oanh động(chấn động) như thế nào. Lên đại học là chuyện khó cỡ nào, biết làm sao hôm nay đột nhiên như biến thành người khác(dễ gần hơn), nhưng càng khiến thấy sợ hơn rồi.

      Nhìn mặt đất đầy tàn thuốc, chắc lúc này ấy rồi, Phó Quốc Hoa đứng dậy, dập tắt tàn thuốc cuối cùng, chỉnh lại quần áo, vào trong nhà.

      An Nặc thấy lần này nên rút kinh nhiệm, vẫn nên ở nhà hơn, chuyện của Phó Quốc hoa, cũng cần suy nghĩ nhiều như vậy. vẫn ở trong bộ đội, có lòng cũng với tới, hơn nữa chỉ bằng tại, đoán chừng cũng giúp được gì, nếu vậy, bằng khiến bản thân có năng lực rồi hãy .

      Hành lý của An Nặc đời trước màng về, hổ là nữ sinh vừa thi đỗ đại học trở về, quả nhiên là chịu khó học tập, trong túi xách chỉ có vài bộ quần áo, còn lại tất cả đều là sách vở chồng chất. Nhìn qua thấy có tổng cộng 5 loại sách, bên trong là quyển số học, hai quyển ngữ, còn có hai quyển sách tham khảo về Y học và nhiều tài liệu vở ghi chép.

      Lấy ra hai quyển sách tiếng , nhìn lướt qua lượt cũng chỉ là ngữ cơ sở thôi, cùng tiếng chuyên nghiệp để dịch thuật tạm thời có quan hệ, nên đối với vô cùng đơn giản. Sau lại cầm lên quyển số học, đúng là hơi khó, nhưng đối với môn khoa học tự nhiên cũng quá yếu kém, lúc trước chọn ngữ chuyên nghiệp là bời vì bất đắt dĩ. Có điều với sách về y học quả thực đối với có chút khó khăn, có lẽ trước tiên nên bắt đầu học từ nó.

      Vì vậy trong thời gian nghỉ đông liền ôn lại các kiến thức về y học. Đến thời điểm nhập học lại, đối với những kiến thức căn bản này cũng có thể hiểu hơn.

      Buổi tối trước ngày phải trở về trường học, mẹ đem tất cả đồ dùng cần thiết của ở trường học toàn bộ nhét vào trong túi xách của , biết là bao nhiêu thứ nó chửa nổi nữa, nhưng mẹ vẫn cố gắng nhét thêm đống đồ vào, vừa than vãn : “Con xem, sao trường học lại phát cho con cái túi như vậy hả, để được bao nhiêu đồ.” An Nặc lúc này bất tri bất giác cảm nhận được tình thân, hốc mắt tự chủ được hồng lên. trước đây hâu như lúc nào cũng phải bay qua bay lại ở trong nước, tháng còn xuất ngoại mấy lần, lúc ấy cũng chỉ có cái rương hành lý nho , chuẩn bị số đồ dùng cá nhân, xác tay là được. Nhìn cái túi cao bằng nửa người kia, đồ ít. Nhưng mẹ vẫn còn oán trách túi quá , chứa nổi, đây chình là tâm tình của người mẹ trước lúc xa con, lần đầu tiên trải nghiệm, thiếu chút nữa cảm động chảy nước mắt.

      An Nặc ngẩng đầu hít hít lỗ mũi, khống chế xong tâm tình, sau đó kéo tay mẹ mình : “Mẹ, để con làm.”

      Mẹ An Nặc gật đầu đứng dậy, cũng ra ngoài hộc được quá nửa năm rồi, lúc đó cũng về nhà mấy lần, năng lực sắp xếp của con chắc cũng tiến bộ hơn nhiều rồi, bà muốn nhìn xem làm cách nào để nhét đống đồ đó vào, vì vậy cứ yên tâm đứng ở bên.

      Kết quả nhìn chút bà mới phát hoảng, An Nặc nhét thêm đồ vào trong ngược lại lại lấy đồ trong đó bỏ ra, đó là thịt khô gói kỹ để mang tới trường học ăn, còn có đường, hạt dưa, bánh cùng dưa muối toàn bộ đồ ăn đều bỏ hết ra ngoài.

      Mẹ An Nặc liền nóng nảy: “Nhị Nha, con làm gì vậy, đây là lễ mừng năm mới mẹ đặc biệt giữ lại cho con, để con mang đến trường học rảnh rỗi có thể bỏ ra ăn, sao con mang theo?”

      “Mẹ, con ở trường học còn có thể đói bụng sao. Mẹ yên tâm, đều được nhà trường hỗ trợ mà, con thiếu thịt ăn đâu.” ra trường học rốt cuộc như thế nào An Nặc cũng biết, đây cũng chỉ là an ủi mẹ , những thứ đồ ăn vặt này cảm thấy cần thiết phải mang , với lại thịt khô, hạt dưa, kiếp trước cũng ăn chán rồi, ở thời này những đồ này có thể coi là đồ tốt nhưng ở thế kỷ 21 những thứ như chocolate… mới được coi là đồ ăn vặt. Cho nên cần mang , để lại cho người nhà ăn.

      “ Vậy con mang đường, cùng hạt dưa theo .” Mẹ vẫn muốn bạc đãi sinh viên đại học này. “ Mẹ, mẹ yên tâm, trường học con cái gì cũng thiếu, mẹ xem túi xách của con nhiều đồ như vậy rồi, ngày mai làm sao con xách được?.”

      Mẹ vẫn kiên trì : “Vậy mai để cho trai con đưa .”

      An Nặc che miệng cười: “Lần đầu tựu trường còn cần đưa , sao đến giờ rồi còn cần người đưa nữa chứ, để cho bạn học con nhìn thấy còn tưởng rằng con là khuê nữ thể tự lo liệu cho bản thân đấy.”

      Mẹ đấu lại nổi , thở phì phò rời . Vừa nhìn thấy ba định than vãn, ba lại mở miệng trước: “ Thôi, con lớn rồi, biết suy nghĩ. mang những thứ đấy cũng sao, nó cũng chết đói được.”

      Cuối cùng những đồ ăn vặt kia đều để lại, An Nặc lên xe máy kéo vẫy tay tạm biệt cha mẹ lên đường đến trường học. (xe máy kéo: xe dùng trong nông nghiệp ấy, có nhiều loại quá ko biết chính xác loại nào, nên mình để chung chung nhé.)
      HoanHoan, fujjko, Nhược Vân4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 4: Mới vào sân trường.

      Từ lúc ngồi ở máy kéo An Nặc vẫn cảm thấy chóng mặt, bình thường cũng bị say xe, nhưng ngồi ở máy kéo bốn phương tám hướng đếu là mùi dầu máy khiến người khỏi nôn nao khó chịu, nhưng cũng có biện pháp, ở cái niên đại này, có thể ngồi máy kéo đến trường được coi là đối xử ưu tiên đặc biệt với sinh viên đại học trong thôn rồi. Dù vậy thể thích nghi được với phương tiện này.

      Lắc lư mấy giờ cuối cùng cũng tới trường học, người lái xe phải gọi to tiếng mới gọi được An Nặc dậy, nhìn bốn chữ Đại Học XX, người lái xe nhiệt tình lấy hành lý xuống cho , lời cảm ơn ông chỉ phất tay cái rồi dục nhanh vào trường.

      cúi đầu vào trường, An Nặc chợt nghe thấy hình như có người có người gọi tên của , An Nặc, An Nặc. nhìn hai bên, nhưng thấy người gọi mình. Lại thêm hai bước, thanh lại càng trở lên ràng, nó hình như là truyền đến từ phía sau.

      Quay đầu nhìn lại, mặc bộ đồ thể thao màu đỏ chót, này còn rất trẻ chắc cùng lứa tuổi của , gương mặt đỏ vẫn còn thở hồng hộc, bộ ngực phát dục cũng theo bước chân lắc lư di động. Tay còn lôi kéo người con trai cũng mặc bộ thể thao màu đỏ như vậy, cảm giác khí chất hơi kém chút, nhưng lúc này An Nặc cũng chẳng có thời gian để đánh giá. Lúc này An Nặc điều chỉnh lại vẻ mặt của mình để cho đối phương nhìn ra tâm tình như nhìn thấy người xa lạ của mình. Chân mày khẽ nâng lên, thành khẩn nhìn hai người trước mặt, cất giọng “À?” tiếng.

      mặc bộ đồ màu đỏ đối diện Cố Bình Bình khỏi kinh ngạc, trước kia thời điểm An Nặc nhìn thấy Văn Bân hận được dính vào đuổi cũng , nhưng hôm nay khi nghe thấy tiếng gọi lại càng càng nhanh, phải biết rằng với Văn Bân từ trước tới nay đều gắn với nhau như hình với bóng.

      Trước lúc nghỉ đông An Nặc nhìn thấy mình còn nhiệt tình dứt bây giờ đối với mình lại lạnh nhạt thơ ơ như vậy. Cố Bình Bình giống như bị đành 9900 cái, phải biết tại nhân tài rất hiếm. Chỉ có nhân tài mới được mọi người tôn trọng, đương nhiên bạn của nhân tài cũng khác. Mà trong những nhân tài ấy lại chính là An Nặc. Dù học ở bất cứ môn nào ấy cũng khiến Giáo Sư hài lòng, kể cả bài chuyên ngành cũng khiến cho chủ nhiệm khoa khen dứt miệng, mà Cố Bình Bình trừ việc học còn những thứ khác đều hơn người. (cái này là ta tự kỷ thôi (>.<))

      Mọi người, đặc biệt là những nữ sinh khác đối với chỉ có thể là châm trước, nhưng đối với An Nặc lại là kính phục. Tất cả mọi người đều chủ động chuyện với An Nặc, mặc dù ta quả giống như người bỏ , xem xem người lúc nào cũng mặc áo bông đơn điệu cũ kỹ, quần bám đầy bụi bẩn, giầy cũng nhem nhuốc. Dù nhìn nhìn lại ta vẫn là kiểu người vừa nhìn lần thấy chán ngán. Nhưng hôm nay, Cố Bình Bình cảm thấy An Nặc hình như thay đổi, xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng nhìn kỹ chút, vẫn là gương mặt kia. Hơi nhíu mày, dấu nghi hoặc trong đáy lòng, ngó ngó bộ quần áo thể thao mẫu mới nhất mới mua về, lại sờ sờ gương mặt của mình. Cố Bình Bình cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều.

      Giật giật tay Văn Bân, Cố Bình Bình : “Hôn nay sao cậu chào hỏi Văn Bân vậy? Cậu cũng lâu gặp rồi. giống như chúng mình, ngày ngày ở chung chỗ, hôm nay ấy còn chủ động chạy tới giúp mình cầm hành lý đấy.”
      Nhìn Cố Bình Bình khóe mắt lộ ra tự đắc, Văn Bân cái tên này khiến An Nặc uốn đầu lưỡi lần định bật ra cuối cũng lại nuốt trở về. nhàng gật đầu cái ý chào hỏi, thuận tiện quan sát người tên Văn Bân này.

      Mà Văn Bân vừa đúng liếc mắt nhìn , trong mắt ràng lộ ra vẻ khinh thường.
      An Nặc suy nghĩ, phải trước đay làm ra chuyện gì ghê tởm chứ, xem ra người ta rất ghét bỏ mình. Ai, trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, mặc kệ như thế nào, trước mượn cớ rồi hãy . “ Ah, mình có chút việc gấp phải trước đây, hai người có nhiều đồ như vậy cứ từ từ .” xong liền xoay người định bước .

      Cố Bình Bình nhanh tay kéo tay An Nặc lại, nét mặt có chút tin nối: “Cậu đâu, chúng ta ở cùng ký túc xá còn phải trước làm gì?, trước kia phải cậu luôn chờ bọn mình sao, hôm nay cậu làm sao vậy?”

      Nhìn gương mặt diễm lệ đối diện, An Nặc đầu tiên im lặng sau đó mắt lóe lên cái, ký túc xa, đúng rồi biết đường đến ký túc xá, cũng biết bạn học của mình là ai, vốn tính toán tìm vận may, ngờ lại phải tốn chút công sức nào. Vì vậy liền thay đổi thái độ muốn bỏ chạy, thân thiết ôm cánh tay Cố Bình Bình, cười : “ Vậy cùng , cùng , mình giờ mới nhớ ra chuyện này hình như là ngày mai mới phải giải quyết, mình nhớ sai mất rồi.”

      Cố Bình Bình hoài nghi nhìn An Nặc, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng , lại tiếp tục mang theo cảm giác rất ưu việt. Cùng An Nặc về phía ký túc xá.

      Phòng của các ở tầng 2, trong phòng tương đối đơn sơ, có tổng cộng tám cái giường, ở giữa kê 2 cái bàn, bàn còn có đống sách vở, phía cuối phòng có cửa sổ, dưới cửa sổ cũng là cái bàn, phía để mấy cái ly cùng số đồ vật. Lúc An Nặc đánh giá căn phòng, Cố Bình Bình kêu Văn Bân mang hành lý của mình đến cái giường bên cửa sổ. Nhìn An Nặc vẫn còn đứng ngây ngốc ở cửa chính. Liền chỉ phía bên giường đối diện : “Cậu làm gì vậy, còn cất hành lý , cậu mệt à?”

      Khi bọn họ cất xong hành lý vừa vặn ngồi xuống lấy hơi, trong phòng chợt tràn vào đống người, bọn họ thân thiết cùng An Nặc và Cố Bình Bình chào hỏi, có nước gia ngăm đen lấy ra bọc bên trong có thứ nhìn giống như viên thuốc gì đó, chia ra cho Cố Bình Bình cùng An Nặc ăn, Cố Bình Bình liếc mắt cái sáu khoát khoát tay : “ cần, vật này trong nhà mình có rất nhiều.”

      Mà Văn Bân căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn liền quay đầu sang chỗ khác.
      hơi lúng túng, quay đầu lại mới An Nặc ăn, An Nặc chưa từng ăn qua, dĩ nhiên muốn thử, kia thấy An Nặc thích ăn, vội vàng mời ăn nhiều chút. Sau đó lại ít chuyện phiếm với . Qua lúc, Cố Bình Bình và Văn Bân nghỉ ngơi xong liền đứng lên ra ngoài, nhìn thời gian chắc là ăn rồi.

      Hai người chân vừa mới bước , kia liền lại gần An Nặc kề tai : “Sao vừa rồi cậu lại cùng bọn họ. phải cậu hai người bọn họ tốt nghiệp xong kết hôn sao. Cậu làm gì vậy, chưa thịnh hành kiểu cướp chồng đâu, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, đống nước bọt đó cũng có thể khiến cậu chết đuối đó. Hơn nữa, cậu xem tên Văn Bân đó, căn bản lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, trừ Cố Bình Bình ra ai cũng thèm để trong mắt. Còn Cố Bình Bình đó, căn bản cũng phải là người tốt bụng gì, ta khẳng định biết tâm tư của cậu, mới cố ý như vậy, chừng phía sau chờ cơ hội đâm sau lưng cậu. phải lần trước mình với cậu rồi sao, hai người bọn họ cười nhạo chửi cậu ngu, tại sao cậu lại biết hối cải hả.”

      xong mặt còn có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn An Nặc.

      An Nặc từ lời của kia mới h iểu được ra là thân thể này lúc trước thầm mến Văn Bân, cho nên mới kết bạn với Cố Bình Bình.

      Lần này mới biết ra là Cố Bình Bình lúc nào cũng tỏ ra mình hơn người cùng Văn Bân đáng ngoảnh lại nhìn, tại sao lại bắt chuyện với mình.

      Than tiếng, An Nặc thành khẩn hướng về phía đối diện: “Mình cẩn thận đụng phải bọn họ, , thể tránh , mình có thể thề.”

      “Cậu biết là tốt rồi, Văn Bân bên khoa văn kia mặc dù có chút danh tiếng, nhưng so với người nổi danh hơn còn nhiều, cũng biết cậu nghĩ thế nào, cố tình nhìn trúng người của Cố Bình Bình.”

      Nghe chân thành khuyên bảo, An Nặc cảm thấy lời đề nghị này thực tệ, lý do thân thể trước này nhìn trúng Văn Bân chẳng qua vì con mọt sách, vóc người mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, lúc nào cũng giả bộ thanh cao, quả thực giống vai nam chính trong kịch bản của Quỳnh Dao, có việc gì cũng biết vô bệnh, ở thời đại của , người như cũng thiếu, nhưng trong mắt còn bằng người lính bảo vệ quốc gia, cả người toát ra sức quyến rũ.
      HoanHoan, Pecku, PHUONGLINH87^^8 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 5: Còn chưa phải là vật hy sinh


      Hai người đạt thành hiệp nghị sau đó cùng ăn cơm. An Nặc nhìn thấy từ trong túi xách móc ra hai tờ phiếu cơm mới phản ứng được, cái niên đại này vẫn dùng phiếu cơm. Nghĩ lại thời điểm vừa xuyên qua, lúc kiểm tra túi xách có tìm thấy trong ví có để vài phiếu cơm. Sau đó cũng mở hành lý lấy ra hai tờ phiếu cơm, hai người cùng hướng về phía phòng ăn.

      Quả nhiên Cố Bình Bình và Văn Bân ăn cơm ở đó, hai người ăn cũng rất lịch . Nhìn qua gia giáo quả tệ. Cố Bình Bình vừa ngẩng mặt thấy liền thấy hai người, thấy An Nặc bưng cơm tìm chỗ ngồi ăn, vội vàng phất tay cái: “An Nặc, nơi này.”

      Nhìn đĩa ăn của bọn họ gần hết. An Nặc lạnh nhạt lựa chọn nhìn, tìm được ký túc xá, đối với cuộc sống ở đại học cũng có chút hiểu biết, có thấp thỏm như lúc vừa mới bước xuống xe, hơn nữa Cố Bình Bình phải người tố bụng gì, cũng chẳng muốn cùng bọn họ dây dưa, bởi vì đời trước An Nặc gượng ép cười quá nhiều, ở niên đại đó liều mạng chục năm, khổng khỏi hiểu lòng người. mà Cố Bình Bình kiêu ngạo kia lại có ý muốn lấy lòng chắc chắn là có ý đồ gì đó.

      cùng kia cùng đến cái bàn sạch cách xe chỗ Cố Bình Bình, hai người cùng ngồi xuống cắm đầu vào ăn món ăn của mình. Nhưng đáng tiếc thức ăn quá ít, An Nặc còn chưa ăn no, nhưng có người tìm tới cửa rồi.

      Nhìn vẻ mặt Cố Bình Bình như bị người ta bắt nạt. An Nặc ra trong lòng hơi kích động thể gánh cái tội danh này, nhưng quá đáng tiếc chính là bên cạnh Cố Bình Bình luôn có Hộ Hoa Sứ Giả như vậy, khiến phải nhắc nhở bản thân mình phải sáng suốt.

      Hộ Hoa Sứ Giả nhìn như nhìn tội phạm, mà người đẹp của trong mắt sương mù còn chưa tan, trưng ra bộ mặt uất ức.

      Lúc này, người bị uất ức lên án: “An Nặc, sao hôm nay cậu ăn cùng bọn mình? Bọn mình đặc biệt chọn chỗ dễ nhìn thấy chờ cậu, cậu tại sao lại đến?” mặt tỏ ra uất ức, còn dùng giọng của người bị hại .

      An Nặc thấy loại chuyện này mà cũng bị tổn thương sao, nếu ta muốn vậy chiều, linh hoạt trả lời câu: “Tại sao chúng ta phải ăn cơm cùng nha?”

      Cố Bình Bình xem ra càng đau lòng, vội vàng lên án: “Bởi vì bọn mình đợi cậu.”

      khoát tay, nhún nhún vai: “Nhưng mình có bảo các cậu chờ mà?”

      “Nhưng chúng ta trước kia đều ăn cùng nha.” Cố Bình Bình luống cuống nhìn Văn Bân đứng bên cạnh.

      “Nhưng trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, mình muốn ăn cùng các cậu mà thôi, huống chi lúc mình tới các cậu cũng ăn gần xong rồi phải sao? ràng là có chờ mình a.” An Nặc cố ý ngân ra.

      Văn Bân đứng bên cạnh thấy Cố Bình Bình chịu uất ức rốt cuộc thể nhịn được nữa, hướng về phía An Nặc độc ác : “ nhớ đấy, là tự theo chúng tôi, chúng tôi cầu còn được, sau này đừng hối hận.” Sau khi xong liền kéo tay Cố Bình Bình rời .

      Bị chửi, An Nặc vẫn sao cả bĩu môi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình…

      Nhìn khuôn mặt An Nặc bình tĩnh, Tôn Diêu ngồi đối diện mới mở miệng dò xét thử: “An Nặc, cậu sao chứ?”

      Dĩ nhiên có việc gì, An Nặc ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”

      “Văn Bân hình như là giận , cậu thực khó chịu à?” lại vì Cố Văn Bình mắng cậu như vậy.”

      “Đáng đời chứ, trước kia tự làm tự chịu. Hì hì” An Nặc buông lỏng trả lời.

      Tôn Diêu nhíu mày, vẫn muốn tiếp tục an ủi , nhưng nhìn bộ dạng như vậy, giống như người cần an ủi, hay là cố giả bộ, dù sao cũng thầm mến người ta lâu như vậy. Tôn Diêu nghĩ mãi thông, chỉ là như vậy cũng tốt, cảm thấy An Nặc như vậy rất tốt, chính là người đó thể để trong lòng được, lần này làm rất tốt, có thể dứt tâm với Văn Bân là quá tốt, sau đó lại mặt mày hớn hở chuyện với An Nặc.

      ra Tôn Diệu đoán đúng, An Nặc quả thực lúc này còn chút cảm tình nào với tên mặt trắng kia, cuộc sống trong làng giải trí ở thế kỷ 21, cũng chưa từng bị tên tiểu tử mặt trắng nào mê hoặc.

      Ở trong ký túc xá đêm, trừ Cố Bình Bình mỗi lần nhìn thấy đều làm mặt lạnh, những thứ khác tất cả đều diễn ra bình thường.

      Ngày mai An Nặc có giờ học buổi sáng, nên dậy sớm, trước kia luôn làm việc cả ngày lẫn đêm, có lúc ngày chỉ được ngủ mấy giờ, hơn nữa phải ở phim trường lại ngủ ở xe, chưa từng có quy luật làm việc và nghỉ ngơi, thời gian ở nhà tháng tâm trạng hầu như lúc nào cũng lo âu thấp thỏm, đến trường học, rốt cuộc an tâm rồi, nghĩ đến mình có thể trở lại thời sinh viên tươi đẹp buồn lo. An Nặc nằm mơ cũng có thể bật cười.

      từng buôn ba khắp nơi tìm kế sinh nhai, hưởng thụ được hết được cuộc sống ở đại học, lần này khác rồi, cần vì kế sinh nhai mà bôn ba, muốn đem toàn bộ tâm trí cho việc học hành, đem ước mơ trước đây của mình thực lại.

      Môn học đầu tiên của kỳ mới là tiếng , môn học này thông dụng như mấy chục năm sau. Thời kỳ này mọi người đối với tầm quan trọng của ngữ còn mơ hồ, nên giáo trình ngữ thời kỳ này chỉ là những giao tiếp cực kỳ thông dụng, đối với giảng viên vừa du học ở nước ngoài trở về mà , vì nhìn thấy thế giới đặc sắc bên ngoài nên liền hận thể khiến cho tất cả học sinh của mình cái thời kỳ này ở ngoại quốc phát triển như thế nào, càng muốn học sinh mình hiểu Tiếng quan trọng như thế nào trong cuộc sống tương lai. Hận thể đem toàn bộ kiến thực trong đầu mình nhét vào đầu học sinh. Nhưng nhìn những sinh viên có mặt trong phòng học lúc này, nhìn thái độ tư thế ngồi của họ có thể thấy họ hề có hứng thú với môn học này. (mình cug hối hận vì ko học tiếng tử tế nè)

      Vị Giáo sư trẻ tuổi chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhưng khi nhìn thấy An Nặc ánh mắt đen láy, giống như mang theo khát vọng vô cùng chăm chú nhìn mình, giống như muốn nhiều kiến thức hơn. Dĩ nhiên là vị giáo sư này hiểu lầm, nhưng vẫn nhiệt tình đối thoại với , An Nặc cũng hoàn toàn phối hợp trả lời cuộc đối thoại bằng tiếng . Cuối cùng lấy được hài lòng của giáo sư.

      Giáo sư ngữ đẩy đẩy cặp kính dầy sống mũi: “Vị bạn học này, văn của em tồi, có thể cho thầy biết em học như thế nào ?”

      An Nặc bị hỏi câu hỏi dở khóc sở cười, nếu là hỏi học thế nào, đương nhiên là giống như mọi người nghe ghi , học trong sách, nhiều chứ sao. Nhưng cũng thể như vậy được, biết người niên đại này học tiếng như thế nào, dùng sức suy nghĩ chút, mới ưỡn ngực ngẩng đầu : “A, trong thời gian nghỉ đông em dựa theo tài liệu của thầy cho học ạ.

      Cách này lấy được tán thành của vị giáo sư trẻ tuổi, liền tiếp tục khảo nghiệm An Nặc, An Nặc cũng làm bộ có chút lắp bắp nhưng vẫn trả lời được.

      Vì vậy trong tròng kính sau mắt giáo sư tỏa ra loại ánh sáng, khích lệ An Nặc học văn, còn lúc nào rảnh rỗi có thể tìm mình cùng thảo luận.

      Hơn nữa thấy học trò của mình xuất sắc như vậy nhịn được khích lệ khoe khoang phen, từ đó tin An Nặc là thiên tài văn bắt đầu truyền ra toàn trường.

      Chương 6:
      Tin đồn lan ra An Nặc chỉ biết vỗ trán thở dài, cố gắng dấu nghề. Ở trong kí túc xá biểu bình thường với bạn bè, trong lớp bạn học đối với càng thân thiện hơn, mặc dù bọn họ đối với văn có hứng thú, nhưng thấy An Nặc biểu xuất sắc như vậy, họ vẫn có chút tò mò cùng hâm mộ. Cũng cảm thấy An Nặc có chỗ nào đúng.

      Lúc này, An Nặc mới cảm thấy yên lòng, nghĩ thầm hoặc là làm, làm làm cho dứt khoát, thừa cơ hội này cùng giáo sư trao đổi nhiều chút. Xem có thể kiếm được công việc phiên dịch nào , nhờ nó có thể từ từ góp được món tiền đầu tiên rồi. Dĩ nhiên giáo sư đối với nhiệt tình của An Nặc vui mừng dứt, chỉ cần rảnh rỗi phụ đạo cho .

      Dĩ nhiên, trong lúc hai người trao đổi giáo sư cũng ít lần hỏi An Nặc tại sao đột nhiên văn lại tiến bộ như vậy. An Nặc cũng sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ trong thời gian nghỉ đông có việc gì làm nên học rất nhiều từ đơn, cũng dựa theo ký chuẩn bị số bài văn. bản thân cảm thấy rất hứng thú với môn văn này.

      Thời điểm kiếp trước, lúc An Nặc còn học đại học cũng biết rất nhiều sinh viên thường nhờ giáo sư của mình tìm công việc phiên dịch, bình thường giáo sư đại học bên người luôn thiếu những công việc như vậy. Huống chi ở cái niên đại này, luôn thiếu người phiên dịch, cho nên cơ hội nhận công việc này càng cao hơn.

      Dần dần, quan hệ giữa và giáo sư văn càng ngày càng tốt, quả nhiên giáo sư bắt đầu đưa cho những văn bản cần phiên dịch. Chỉ là những văn bản này nội dung đa số đều là luận văn y học, cho nên mất rất nhiều thời gian, An Nặc mới bắt đầu học y nên có rất nhiều từ chuyên ngành hiểu, những từ này đều nhờ giáo sư giúp đỡ, điều này càng khiến giáo sư cho rằng nhờ giúp đỡ của mình mà dần dần tiến lên, đối với càng khen dứt miệng.

      Mà càng được giáo sư coi trọng An Nặc lại càng là cái gai đáng ghét trong mắt Cố Bình Bình. Phiên dịch đòi hỏi rất nhiều thời gian nên An Nặc thường làm ở ký túc xá, bạn cùng phòng cũng ai có tính tình ồn ào, nên trong phòng khá yên tĩnh, mọi người biết học nên cũng ai đến quấy rầy.

      lần Cố Bình Bình cố ý lại gần hỏi: “An Nặc, cậu cái này là làm phiên dịch à?”

      Giáo sư đích thân giao phó, nên phải toàn tâm toàn ý làm, Cố Bình Bình lại chọn đúng lúc này đến phá đám. An Nặc mặc dù phiền lòng, nhưng cũng thể phát giận với ta, dù sao chỉ có mới biết phiên dịch là chuyện phí tinh lực thế nào, khi bị người khác quấy rầy rất dễ dàng phạm sai lầm, nhưng người khác biết, cho nên chỉ có thể bỏ qua thể nổi nóng, tính khí tốt khiến mọi người phản cảm, dần khiến cho mọi người cách xa mình. An Nặc đành trả lời Cố Bình Bình qua loa đại khái cái.

      “ Lần trước mình còn thấy giáo sư đưa tiền cho cậu, hai người quan hệ này…. đúng là được, cậu giúp đỡ giúp cho cậu.”

      Lời này vừa xong, Tôn Diệu ngồi đọc sách giường liền tức giận để sách xuống, chỉ vào Cố Bình Bình mắng: “Cậu tư tưởng xấu xa như vậy, còn dám ở trước mặt An Nặc , đừng tưởng rằng tất cả mọi người biết, cả ban đều biết lời đồn này chính là từ miệng cậu mà ra.”

      Cố Bình Bình nhìn An Nặc còn chưa kịp mở miệng, mà Tôn Diêu bình thường vẫn nhát gan lại dám mở miệng mắng , Cố Bình Bình là người kiêu ngạo đương nhiên chịu được, cũng xoay người mắng lại: “Cậu thúi lắm, người nào làm người đó biết.” xong còn quang minh chính đại liếc An Nặc cái.

      An Nặc tất nhiên là biết chuyện này từ đâu mà ra, nhưng cũng muốn Tôn Diêu vì chuyện này mà láo loạn, những lời đồn đại kiểu này có biện pháp khiến chúng nó mai danh tích, nhưng thấy hai người náo loạn đến mức đó rồi, muốn ngăn lại thế nào cũng được, còn kinh động đến quản lý ký túc xá.

      Thấy phụ trách tới, dù là người gây gổ hay người khuyên can, người đến xem náo nhiệt đều dừng lại mọi động tác, dám ho he nhìn phụ trách dần bước tới: “ là sinh viên đại học rồi, lo mà học hành lại gây gổ, có phải muốn đến phòng phụ trách phải .”

      Cố Bình Bình phản ứng tương đối nhanh, vừa nghe thấy phụ trách đến phòng phụ trách, lập tức nước mắt lưng tròng: “ ơi, em phải cơ ý cũng bạn ấy cãi nhau, em chuyện cùng An Nặc, là bạn ấy đột nhiên xông lên mắng em.”

      phụ trách thấy Cố Bình Bình chảy nước mắt, nhìn lại mấy sinh viên trong phòng cũng có ai phản bác, liền tin tám phần. Cố Bình Bình lời này đúng là , dù sao là chuyện với An Nặc, giọng điệu vẫn rất bình thường, nếu chưa từng nghe những lời đồn đại kia mọi người còn nghĩ Cố Bình Bình là có ý tốt. Người ta đanng với phụ trách, làm gì có ai phản đối chứ.

      phụ trách quét mắt nhìn mọi người trong phòng, phất tay ý bảo mọi người giải tán, sau đó gọi Cố Bình Bình cùng Tôn Diêu đến phòng làm việc của mình.

      Nhìn Tôn Diêu mặt đỏ lên muốn phản bác nhưng lại biết phải thế nào, tính tính nóng nảy như vậy nếu giằng co cùng phụ trách và Cố Bình Bình nhất định bị thua thiệt, vì vậy An Nặc chủ động đứng lên với phụ trách: “Thưa , hai người bọn họ cãi nhau là vì em, em cũng nên đến đó.”

      phụ trách cũng rất quý An Nặc. Đây đúng là học sinh mẫu mực về mọi mặt, liền gật đầu đồng ý, sắc mặt cũng tốt hơn chút : “Cùng .”

      Ba người cúi đầu theo phụ trách đến phòng làm việc, phụ trách ngồi phía sau bàn làm việc: “ mau, chuyện gì xảy ra.”

      Nhìn Tôn Diêu muốn xông lên giải thích, còn chưa kịp mở miệng bị An Nặc kéo lại. Mặc dù Tôn Diêu biết tại sao An Nặc để cho mình , nhưng vẫn biết An Nặc thông mình chững chạc, về bất kỳ phương diện nào cũng khiến kính phục, vì vậy đè xuống gấp gáp trong lòng, nhìn Cố Bình Bình xông lên kể khổ.

      An Nặc ra cũng suy tình đến chuyện mở miệng trước, người ra thường có đồng cảm với người mở miệng đầu tiên, có thể tranh thủ đồng tình là điều tốt, nhưng vừa rồi ở ký túc xá bị Cố Bình Bình giành trước rồi. Cho nên An Nặc lựa chọn địch động, ta động, gặp chiêu phá chiêu. Nếu như có thể từng chiêu phá Cố Bình Bình, khiến phụ trách phát ra ta dối, vậy càng tốt.

      Nhìn Cố Bình Bình làm bộ đáng thương , trong lời còn thếm dầu điểm dấm. Biểu của An Nặc vẫn bình tĩnh, mà Tôn Diêu càng lúc càng tức giận, nhưng vẫn theo ý của An Nặc gì. Cố Bình Bình càng càng uất ức, tâm tình từ lúc bắt đầu uất ức biến thành tức giận bất bình, sau đó biến thành chịu nhục, nước mắt dần dần dừng lại, chỉ còn lại thút tha thút thít, đứng bên cạnh phụ trách, sau đó hai người cũng nhìn An Nặc. Phụ đại viên mở miệng: “Tôn Diêu còn có gì muốn ?”

      An Nặc cầm tay Tôn Diêu, đứng ra : “Thưa , em thấy cảm xúc của bạn Cố Bình Bình ổn định, em thấy trước nên để bạn ấy bình phục lại chút, em sợ Tôn Diêu mở miệng lại kích thích bạn ấy, tránh cho hai người lại cãi vã. Hơn nữa bọn họ cãi nhau là vì em, bình thường bọn em ở ký túc xa quan hệ cũng tệ, nhưng mà em cũng hi vọng có người bị oan uổng. Cho nên em muốn nhờ có thể điều tra chuyện này, trả lại trong sạch cho em, sau đó em có thể thuật lại chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối.”

      phụ trách làm công việc này lâu, đương nhiên biết đám sinh viên vẫn luôn có những cuộc đấu đá, ganh tỵ lẫn nhau, đặc biệt là sinh viên nữ, trong lòng nghĩ tương đối nhiều, có lúc cũng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, quá nhiều ngược lại khiến cho bọn họ thêm ghi hận.

      Giống như chuyện ngày hôm nay, mặc dù nhìn thấy Cố Bình Bình khóc tương đối thảm, ngoài mặt có vẻ tin nàng , nhưng biết cả hai đều đáng phạt, tại An Nặc như vậy, liền chuyển vấn đề đến lời đồn đại hay về An Nặc, lần này tốt lắm, lời đồn đại này khiến hai nữ sinh viên ngu ngốc cãi nhau là chuyện , nhưng lời đồn đại này làm hại thanh danh của An Nặc trong mắt mọi người, lại là chuyện lớn.

      Lần này tốt lám, ai cũng thể phạt. tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm được người tung tin ra đồn kia, trừng phạt nặng. Lúc ba người ra thấy thầy chủ nhiệm tiến vào phòng quản lý ký túc. An Nặc rất bình tĩnh, Tôn Diệu vui mừng, mà Cố Bình Bình, có chút tự niên, sắc mặt còn có chút trắng bạch.
      HoanHoan, Pecku, fujjko7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :