1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

If You Are Here - Hồng Sakura

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      [​IMG]

      Tác giả: Hồng Sakura

      Công ty phát hành: Hà Thế

      Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

      Kích thước: 14 x 20 cm

      Số trang: 250 trang

      Giá: 52.000 đồng

      Giới thiệu:

      Nếu em ở đây (if you are here) là tác phẩm gần đây nhất của Hồng Sakura, nội dung kể về câu chuyện của những người bạn sống cùng khu trọ với những mục tiêu và tính cách rất khác nhau. Họ theo đuổi những đam mê và giấc mơ riêng những con đường hề dễ dàng, nhưng lại đầy ắp thương và nhiệt huyết tuổi trẻ.

      Vẫn là lối viết phóng khoáng tự nhiên thường thấy, tác giả khéo léo lồng ghép câu chuyện tiểu thuyết bên trong câu chuyện chính, nhưng lại hướng đến kết thúc tốt đẹp hơn. Người ta vẫn thấy đâu đó trong tác phẩm nét gần gũi và đời thường, dù nó vẫn lý tưởng và mơ mộng lắm...​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Ông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu.

      Ông nhìn tôi từ xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào .

      mãi 1 lúc mới mở miệng…

      “Tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?”

      “Dạ..”

      “Tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???”

      “Vì cháu thích..”

      “Có biết công việc này thế nào hay ?”

      “Dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì cháu làm nấy.”

      ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa,

      nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng.

      “Tôi nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó”

      “Cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..”

      “Học tôi? Nếu là đam mê, hẳn phải nấu được món nào đấy?”

      “Món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.”

      vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti.

      khó, tôi làm nó 70 lần rồi. *_^

      pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng…

      nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi

      “Đây gọi là Spaghetti à?”

      “… ngon ạ??”

      “Phải gọi nó là món … xem nào, Hồng Yên Mì Gia!”

      Hồng Yên Mì Gia??

      Tôi tên là Hồng Yên.

      “Tôi chưa ăn món spaghetti nào có cà ri trong ấy cả!”

      “Nó làm vị bớt ngán hơn mà………hic hic…”

      “Nhưng tôi thừa nhận………..là nó tạm được.”

      cái gật gù của ông ta làm tôi thở phào, trời ạh,

      chỉ thiếu chút nữa là tôi lột tạp dề quăng và chạy ra ngoài rồi.

      “1 tháng 2.5 triệu, làm 7 ngày, thưởng cuối tháng nếu quán đông khách, ok?”

      “Okay!”

      đó là buổi gặp gỡ đầu tiên của tôi và sư phụ

      vị chủ quán Âu Việt rất nổi tiếng của thành phố..

      tôi học được rất nhiều …, ông bảo rằng,

      tôi sinh ra để làm nghề này – 1 đầu bếp nhà hàng.

      và câu ấy làm tôi hạnh phúc.

      ………………

      “Cái xô để ở đây, bự chà bá, mà cò đá đổ được là sao hả?”

      “Ai bảo bà để cái xô giữa đường, lối có chút xíu???”

      “Vậy là mày cố tình đạp phải ?”

      “SAO HẢ?”………….

      lại nữa.

      Hầu như mỗi ngày cái khu phòng trọ này đều có

      mấy cuộc cãi vã nhảm nhí kiểu như thế…

      Đáng hơn là hình như luôn có phần của nó,

      con sống cùng phòng với tôi, Thuý Vân.

      cái tên đẹp như …truyện Kiều.

      mà nó hiền như em “khuôn trăng đầy đặn”

      băng thanh ngọc khiết ấy.

      “Thôi, vô , xin lỗi …”

      “Xin lỗi gì chứ…!!”

      mặc cho tôi kéo nó vào trong thế nào, Vân cứ ngẩng cổ cãi với bà ở đối diện,

      mà bà ấy cũng có vừa gì đâu..

      đinh tai, nhức óc suốt.

      …………

      Tôi bất lực bỏ vào trong nhà, nằm xuống cái nệm đen sì mấy tháng giặt,

      2 đứa con lười biếng và ở dơ như nhau..

      ahhhh… tôi còn phải tắm..

      nghĩ tới chuyện tắm, thiệt chán gần chết,

      khu nhà trọ 5 phòng mà chỉ có 1 phòng tắm ở cuối hành lang, như cái hộpquẹt,

      mà còn phải xách nước nữa..



      “Ủa, sao quay vô?”

      “Có người rồi”

      Tôi thở dài thả cái xô xuống,

      tại sao phải chịu cảnh này, thử hỏi, có phải người ta vì niềm đam mê

      mà dám từ bỏ mọi thứ hay ?

      ba ơi…………

      “Chị theo em qua bên kia.”

      “Bên nào??”

      “Khu B”

      xong kéo tay tôi ra ngoài, bóp khoá phòng và chạy sang khu B

      phía bên trái cầu thang chính..

      ở đó cũng có 1 phòng tắm nữa.

      2 thanh niên bước vào.

      ơi……”

      Mỗi khi Vân nhờ ai giúp, cái giọng của nó lại ngọt như thế,

      tôi sao chịu nổi, gai ốc sởn lên hết,

      ack ack.

      “Gì đấy em ?”

      trong 2 chàng quay lại, vẻ mặt khá khôi ngô,

      hỏi giọng cũng ngọt kém.

      “Chị em… làm cả ngày, mệt lắm…mà khu A bọn em, phòng tắm kín rồi, nhườngcho chị em trước nhé.”

      “Chị em… trông vẫn sạch hơn bọn , bọn tắm 3 ngày rồi”

      này, tắm 3 ngày nhịn thêm 30 phút là gì.”

      tôi kéo tay Vân ý bảo thôi, nhưng nó cứ rào đón tiếp,

      bạn còn lại chỉ khoanh tay, ra vẻ quan sát..

      “Thôi nhé, em xinh lắm nhưng phải loại háo sắc, em cảm phiền bảo chị emchờ bọn 15 phút, bọn dâng hiến phòng tắm này cho”

      “Đàn ông gì mà biết xúc động trước phụ nữ khốn khó…”

      ack ack.. tôi sắp ói chết rồi.

      đột nhiên chàng khoanh tay kéo chàng khôi ngô lại,

      khoác tay bảo tôi vào tiếng nào..

      hơ..

      và Vân đẩy tôi vào trong ngay lập tức bỏ lỡ cơ hội.

      ... ......
      Last edited: 20/4/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Tôi cố tắm cho nhanh, 20 phút, và ra ngoài khi trời còn chút nắng nào, 7h rồi.

      Vân ngồi huyên thuyên với chàng khôi ngô.

      chàng lạnh lùng vẫn chỉ lắng nghe và quan sát…

      “Chị xong rồi ^-^ cảm ơn 2 , gặp lại sau nhé”

      “Này, chị em tên gì, chỉ mới biết tên em.. có phải Thuý Kiều ?^o^”

      muốn biết hỏi chị ấy nè!!”

      chàng khôi ngô đưa mắt nhìn tôi mỉm cười làm quen,

      tôi cũng gượng cười đáp lại…

      “Tên Yên. Hồng Yên”

      “Hi, tôi tên Thắng.”

      “Vậy còn ?”

      Tôi hỏi người còn lại 1 cách mau lẹ, như thể đó là điều duy nhất mà tôi quan tâm… khôngo hiểu tại sao tôi bị cái vẻ im ỉm của ta thu hút.

      là Quốc Khải. bị câm![​IMG]

      “Hả?”

      bị câm? phải vậy…

      như để trả lời vẻ thắc mắc của tôi, chàng tên Khải mới chịu mở miệng.

      thích nhiều như nó chứ phải là câm.”

      đó là 1 chất giọng nam tính và cực kỳ mạnh mẽ…

      giống ba tôi…….rất giống……….

      …………

      Buổi tối tôi sao ngủ được,

      tôi nhận ra tôi bị ám ảnh giọng của ta, Quốc Khải..

      Thuý Vân vẫn “chong đèn” học bài.

      “Chị sao vậy? mất ngủ hả?”

      biết nữa…tự nhiên khó dỗ giấc quá.”

      “Vậy đọc…sách Triết học của em nè, ngủ liền luôn[​IMG]

      tôi phì cười, nó cũng nhe răng ra,

      cái thời sinh viên nhồi nhét mấy môn học đó, tôi ngán lắm rồi…

      “Em thức khuya quá, sợ nổi mụn à?”

      , em quen rồi. mai còn thi môn cuối..”

      “Học để giành giải vô địch hay sao mà chăm thế?”

      “Lấy học bổng mà chị, bớt được 1 khoản tiền lớn chứ ít sao, heheh”

      Vân học báo chí, rất giỏi.

      hầu như học kỳ nào nó cũng giành học bổng của Khoa..

      nó còn khá đẹp, tóc ngang vai sole hay bới bằng cây bút chì,

      trông rất quyến rũ…

      Nếu có gì đó khiếm khuyết, là nó quá hung dữ T___T

      nó có thể cãi suốt ngày mệt mỏi với cái giọng oang oang..

      “Thôi, để em cũng ngủ, chắc do đèn của em làm chị trằn trọc”

      sao, em cứ..”

      tôi chưa dứt câu Vân tắt đèn, lăn xuống cạnh tôi,

      cái phòng bé xíu nên bàn học của nó với chỗ nằm ngủ chỉ cách có 1 bước chân.

      cạnh bên là cái tủ đầy sách của tôi và nó…

      rất nhiều sách..

      ………………………

      Sư phụ chìa cho tôi 1 tấm namecard có ghi tên John Quân gì đó

      Chereston Hotel…Ballad Restaurant..

      chef..

      là sao?

      “Cuối tháng nghỉ ở đây, qua đó làm

      “Gì ạ??? sư phụ…?”

      “Con ở đây hoài sao khá nổi.”

      “Con ….”

      “Đừng cãi nhiều lời… vậy

      sư phụ bỏ vào sau bếp và bỏ mặc tôi ngơ ngác

      với tấm card tay…

      Chereston Hotel? khách sạn 5 sao..

      thiên đường của các đầu bếp.. tôi cũng vẫn hằng khao khát,

      được có 1 chân bếp phụ trong ấy..

      nhưng..

      “Còn đứng đó làm gì??”

      “Sao thầy đuổi con…hichic…”

      “Đồ ngốc, đuổi con sang chỗ tốt hơn.. gặp thằng Quân nhờ nó hỗ trợ thêm”

      “Quân nào… con thèm…con muốn làm với sư phụ…”

      “Con có tài, sang đó có cơ hội..”

      và đó là lý do chính mà sư phụ bắt tôi 1 mực sang đó.

      okay… nếu là vậy, tôi .

      Dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa,

      4 tháng trước ba tống tôi ra đường vì tôi đòi làm đầu bếp rồi +___+

      mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc,

      tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba..

      Hai lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc,

      ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết.

      Cả tủ quần áo , đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.

      “Nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày hãy tự lo !”

      câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy,

      tôi bồng bột bỏ và tự dặn lòng cho ba thấy,

      cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!

      1 tuần sau khi ra , tôi mới biết mình sai lầm,

      phải vì con đường đầu bếp chọn, mà là..

      sống xa nhà hề đơn giản.

      tôi nhớ mẹ, nhớ Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình,

      tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa……

      23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào.

      Nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi,

      nhưng thực tôi thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy.

      ai lo lắng chờ cửa, muốn đâu ,

      bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn ăn, ăn nhịn,

      chả sao cả.

      Mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.

      ……………

      “Hey… Hồng Yên!!”

      Thắng cưỡi chiếc xe máy Daehan dừng ở cổng khu nhà trọ,

      gọi tôi và tươi cười… vai đeo chéo cái túi đen..

      tôi đoán ta hơn tôi vì hình như còn học.

      “Lên tôi chở vô!”

      “Thôi, có mấy bước..”

      “Ngại gì… hàng xóm cả.”
      Last edited: 20/4/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Tôi vẫn lắc đầu và nhanh vào trong..

      Thắng chạy tà tà chậm phía sau, tiếp tục liến thoắng, nếu nhiều quá, có lẽ ta rất hấp dẫn với vẻ khôi ngô của mình, nhưng tôi vốn thích con trai nhiều >_<

      học hay làm vậy? Vân học năm 3, gọi tôi bằng , gọi Yên bằng chị, vậy chắc ta bằng tuổi nhau!”

      “Thắng học năm 4 hả?”

      “uh, năm cuối.”

      “kém tôi 1 tuổi, hehe”

      chàng đột ngột dừng xe, vẻ tin, nhíu mày,

      tôi cười nhún vai đắc chí…

      ít ra mình làm chị dễ cư xử hơn..

      “phải đó?? vô lý, vô lý …trông trẻ thế!”

      “gọi chị , em trai!^-^”

      đời nào, mơ !”

      ack ack.. gọi thôi, tôi cũng thèm,

      chẳng qua ở nhà chỉ có em , muốn có 1 thằng em trai sai vặt

      mới chuyện với cậu ta. -___-

      mơ gì mà mơ.

      …….

      “ủa sao bịch rác đem bỏ?”

      “của bà Lan đó, bà này quá đáng lắm, để em…”

      “thôi, thôi, được rồi, chị đem bỏ!”

      “chị để đó .”

      nó lại xách bịch rác ra và định gõ cửa phòng bà Lan,

      trời ạh, sắp có vụ án nữa rồi..

      tôi năn nỉ nó hết nước nó chịu để tôi đem bỏ,

      nhưng bà Lan lại mở cửa đúng lúc.

      và rồi chuyện gì đến đến T____T

      cả khu trọ đều chạy ra xem, bu lại,

      Vân chống nạnh, cổ gân lên,trông nó mất hết vẻ đẹp bản chất… hic hic..

      rồi họ xông vào nhau, mọi người đứng nhìn, ai can,

      cái xóm này là vậy, toàn kẻ thờ ơ, ngộ thiệt..

      khu nhà tôi hễ có ai lớn tiếng với nhau là hàng xóm vội can thiệp rồi..

      tôi, Vân, “chiến đấu” với bà Lan và con ,

      mải tới khi cánh tay mạnh của chàng lạnh lùng Quốc Khải nắm lấy vai tôi kéongược,

      4 người phụ nữ mới tách được nhau ra..

      tóc tôi bù xù và Vân cũng chẳng đẹp đẽ hơn.

      Khải cầm bịch rác thẳng ra ngoài, ông bảo vệ cũng tới dàn xếp..

      Thắng lôi 2 đứa tôi vô phòng.

      lúc sau Khải cũng tới..

      “2 người… có cần phải vậy ?”

      “liên quan gì , dzô dziên.”

      “rần rần cả xóm.. con gì dữ quá..”

      dữ để bị ăn hiếp hả?? thử ở đối diện phòng bà ta coi chịu nổi ??”

      Thắng và Vân liên tục đấu khẩu trong khi tôi cúi mặt im thinh,

      Khải cũng chẳng gì, ngồi nhìn 2 người họ..

      1 lúc ta lên tiếng..

      “em khát nước sao?”

      “hu…h?”

      Vân đà , bỗng tắt đài, quay sang nhìn Khải.

      tôi lại như chết điếng với cái giọng ấm của ta.

      “tôi đoán chắc em suốt 1 tiếng đồng hồ rồi..”

      “a.. sao???”

      “trong này chật quá, uống bia

      cả tôi và Vân đều trố mắt nhìn Khải, ta đáp gì

      đứng dậy ngay… và phủi quần…

      Thắng hưởng ứng nhanh nhẩu, kéo tôi và Vân ra theo..

      ack…uống bia áh???

      ……………

      gần nhà trọ có quán bia của ông Tám Ký gì đó,

      lúc nào cũng nhộn nhịp..

      dân Sài Gòn toàn là bợm nhậu T_____T

      chúng tôi ngồi 1 bàn gần gốc cây me,

      Thắng gọi 2 chai bia, 4 quả hột vịt lộn,

      và 1 đĩa xoài tôm khô..

      Vân lấy cây đũa bới tóc lên, và rót bia ra ly cho 4 người..

      tôi cầm đũa thọc vào đĩa xoài, món ấy nhìn chảy nước miếng[​IMG]

      “trời, chị Hai, chưa cạn ly mà phá mồi rồi!!”

      Thắng vừa vừa giữ tay tôi lại

      >__< cái cậu con trai nhiều khó ưa..!

      phải đời nào gọi tôi là chị à? <__<

      mặt tôi quê quê… đành bỏ đũa cầm ly bia lên..

      giọng Vân hồ hởi…

      “DZÔ !!!!”

      cả 4 cái ly được cụng vào và mọi người đưa lên miệng ực,

      tôi uống được nhiều nên chỉ 1/3 ly là bỏ xuống,

      cái loại đắng nghét này mà ngon gì…??

      2 người con trai cũng bỏ xuống khi được nửa ly,

      nhưng Vân vẫn uống cho tới cạn…

      O___o

      “em chết khát à?”

      Khải hỏi, giọng hơi đùa 1 chút, tôi thấy khẽ cười,

      nhưng lắm…mà hình như…

      thích em hả? sao hay kiếm chuyện với em thế??”

      “?…”

      “lúc nãy hỏi em khát sao, bây giờ uống, lại bảo em chết khát… hehe, vậy là để ý em…”

      Vân và nháy mắt với Khải, Thắng cười khì khì liếc nhìn người bên cạnh,

      tôi vẫn chờ đợi câu trả lời…

      vì tôi cũng thấy Vân đúng.

      “có thể..”

      tự nhiên tôi thấy thất vọng, khi Khải câu ấy

      thừa nhận…sao sớm vậy…

      mới quen có 1 lần.

      “vậy, …” – Vân bắt đầu đập quả trứng – “từ giờ, phải giành phòng tắm bên đó cho em.”

      “tại sao?”

      “chỉ có vậy em mới suy nghĩ có cho cơ hội hay ?”

      “tôi chưa từng là tôi theo đuổi em.”

      giọng Khải thản nhiên và cũng đập trứng vịt của mình,

      Vân bắt đầu nóng mặt lên…

      nó chĩa cái muỗng vào mặt Khải và trừng mắt.

      ... ...... ...
      Last edited: 20/4/15

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4
      hối hận khi câu đó chứ?”
      Khải đáp, cười nhạt và cúi đầu ăn.. nãy giờ Thắng im lặng 1 cách lạ lùng, chỉ ngồi cười
      bỗng đột ngột gắp 1 đũa xoài đưa tới trước miệng tôi O__o
      “gì vậy?”
      phải hồi nãy thèm lắm à?”
      “ack… bỏ xuống , để tôi tự …”
      “Miếng ăn đưa tới miệng rồi mà còn từ chối sao, ĂN !”
      gì hả…? lớn giọng với chị à?
      tôi quay mặt nhất quyết ăn, chàng mới dịu giọng
      sau khi tự cho đũa xoài vào miệng của mình..
      “người đâu mà khó khăn…”
      …………
      Chúng tôi vừa vào phòng trọ Vân nằm lăn ra ngủ,
      chiếc đũa chỗ quán ông Tám Ký nó quên mang theo về mái tóc..
      còn chưa rút ra..
      tôi đẩy Vân nằm ngay ngắn lại, rồi xách khăn ra phòng tắm rửa mặt,
      khoảng 10 phút tôi trở về thấy Khải đứng đợi ngoài cửa.
      .. tới có việc gì?”
      bé ấy.. có thể bị sốc men..đây là kẹo viên ngậm để giải rượu.”
      “ah…cảm ơn. nếu nó ói Yên cho nó ngậm..”
      Quốc Khải gật đầu khi nhìn thấy tôi hiểu ý ,
      rồi cho tay vào túi quần chậm về phía khu B..
      ánh trăng soi cái bóng mạnh mẽ của Khải xuống nền sân trọ, trông cứ khắc khổ làm sao.
      tôi bỗng thở dài.
      ……………
      mặc dù uống khá nhiều, nhưng Vân bị sốc,
      tỉnh nửa đêm và ói mửa như tôi và Khải dự đoán,
      mà ngủ ngon lành tới sáng, vươn vai chào ngày mới 1 cách sảng khoái,
      trong khi đầu tôi cứ bưng bưng.. T____T
      “mặt chị lờ đờ ghê quá.. chị khoẻ hả?”
      “uh… chị thấy chóng mặt…”
      “chắc chị uống quen...”
      “em uống nhiều mà sao tỉnh queo vậy??”
      “trời, em quê ở Đồng Tháp, dân Nam bộ uống như thế nhằm nhò gì! hehehe”
      ra thế, phải rồi, tôi quên..
      có lẽ do 4 tháng ở cùng tôi chưa biết hết về con bé..
      chỉ học giỏi, cãi giỏi, mà còn uống bia giỏi nữa *__*
      tôi chỉ có nấu ăn giỏi thôi.
      í chết.
      hôm nay tôi phải sang Chereston.. argh.
      vừa đứng dậy đầu tôi choáng váng, quỵ xuống,
      Vân vội đỡ tôi..
      “chị khoẻ nghỉ .. em mua đồ ăn sáng cho.”
      “chị phải , sư phụ dặn đầu tháng phải qua…đó…”
      “chị như vậy sao mà ???”
      tôi chợt nhớ ra viên kẹo của Khải, nó vẫn nằm trong túi quần,
      kẹo giải rượu, yeahh… giờ Vân cần, nhưng tôi cần!
      sorry… tôi cho sau..
      và thế là tôi cho viên kẹo vào miệng.
      “cái gì vậy? sáng sớm chưa ăn gì ngậm kẹo?”
      “kẹo giải men..um.. rượu bia đó…um…um.. của Khải… ta..um.. mang sang choem.”
      “Khải? mang cho em??”
      tôi gật đầu, Thuý Vân tỏ ra ngạc nhiên, rồi nó tủm tỉm cười,
      dọn đống sách vở vào túi, và cột tóc cao lên..
      tôi ngậm được 10 phút hết viên kẹo, nhưng hình như vẫn chưa thấm.
      vì tôi vẫn thấy lừ nhừ..
      “chị nằm đây nhe, em học, chút có người mang đồ ăn lên.”
      rồi Vân bước ra khỏi phòng, sau khi kéo rèm cửa sổ cho nắng tràn vào,
      nắng thế này chắc 7 giờ mấy rồi..
      15 phút sau, tôi bắt đầu thấy đỡ hơn, nên ngồi dậy thay đồ,
      khôngo quên nhét tấm namecard của sư phụ vào túi quần…
      [cộc cộc]
      “ai vậy?”
      tôi vừa hỏi, vừa ra kéo chốt cửa..
      Thắng đứng lù lù với bịch to đựng 2 hộp hủ tíu tay, cười toe răng.
      “chào buổi sáng. có người bảo tôi chăm sóc bà chị bị bệnh”
      “tôi có bệnh”
      “nhưng vẫn cần ăn sáng”
      cần tôi đồng ý hay , cậu ta đẩy cửa bước vào,
      ngồi xuống chỗ bàn học của Vân, bỏ sách vở của nó sang 1 bên,
      rồi dọn 2 tô hủ tíu ra.. sắp đũa, nặn chanh..
      “này… tôi phải bây giờ..”
      ăn nổi đâu, ngoan .”
      Thắng giơ tay kéo tôi ngồi xuống, ấn đôi đũa vào tay tôi,
      còn bản thân ta cũng bắt đầu ăn..
      tô hủ tíu thơm lừng mùi tỏi phi làm tôi thấy đói,
      hic hic..
      đành ăn vậy. T____T
      “chuẩn bị làm hả?”
      “uh..”
      “làm ở đâu, tôi chở ?”
      cần, có tuyến xe buýt mà.”
      “thế à.. mà ở đâu thế?”
      sao bạn này hỏi lắm điều vậy trời..
      tôi cười trừ, đáp, vì thực ra có chắc gì tôi làm được ở Chereston…
      “cậu…học trường nào?”
      “Bách Khoa. mà, đừng có gọi tôi là cậu. Yên đủ già để kêu tôi như thế!>_<”
      “vậy gọi bằng gì?”
      “gọi ^-^”
      ack…ack..
      khỉ mốc… đời nào… mơ …”
      tôi y sì cái câu mà Thắng hôm trước..
      hehehe…
      “vậy chơi trò này, nếu tôi thắng Yên gọi tôi bằng , tôi thua tôi gọi Yên bằng chị, ok?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :