GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
HOÀNG NGỌC LINH CHI :nữ nhân vật chính là trẻ mồ côi,16 tuổi.Nổi tiếng về tài quậy phá, nhan sắc
.... tuyệt nhưng tính cách
....
.Sau này
lạc về quá khứ 400 năm trước, trở thành công chúa rồi lên làm quý phi và cuối cùng là hoàng hậu.Câu châm ngôn ưa thích : Ta thà chết vì tiền còn hơn chết vì ko có tiền
VƯƠNG HOÀNG THIÊN BẢO
ua của nước THIÊN BÌNH,17 tuổi, tình tình trẻ con,nhưng thích tỏ ra làm người lớn.Độc đoán, hay ghen,thích bắt nạt tiểu thư nhà ta...Nhưng lại là 1 ông vua tốt.Câu châm ngôn ưa thích :Người mạnh nhất ko phải là kẻ chiến thắng mà kẻ thắng mới là người mạnh nhất
LAN PHI :Kẻ thù ko đội trời chung vs tiểu thư nhà ta.Đanh đá,rất
thiên bảo nhưng....Hay phá đám 2 nv chính..Nhưng sau này
người khác...
Tạm thời tớ chỉ giới thiệu thế thôi mong pà kon thông cảm.Sau này tớ
giới thiệu thêm.Mong mọi người ủng hộ fic này nhé.Nếu có j khiếm khuyết mong được lượng thứ vì đây là lần đầu tớ viết truyện.
Kinh thành,phủ tẻ tướng....
_Thưa tể tướng,công chúa
rất nguy cấp ak.
_Mau truyền đại phu.Công chúa mà có mệnh hệ gì
các ngươi đùng hòng sống-
vị quan ăn mặc rất sang trọng
vô cùng tức giận
_Thưa tể tướng, đại phu
dến rồi ak-
tên người hầu chạy vào báo
_Mau cho truyền vào.
vị đại phu lớn tuổi bước vào:
_Thỉnh an tể tướng
_Ko cần lôi thôi nữa, ngươi mau xem bệnh cho công chúa
.
_Dạ thưa vương gia.
Vị đại phu
nhàng nâng bàn tay của
được gọi là công chúa
nằm
giường kia để bắt mạch.
lúc sau ông
nhàng để xuống.lắc đầu:
_Thưa tể tướng có lẽ công chúa ko qua khỏi đem nay.Mong người đừng vì quá buồn phiền mà phát bệnh.
_Ngươi
cái gì?
_Xinh tể tướng tha mạng.Thần
làm hết sức mình nhưng ko cứu được công chúa.
_Trời ơi!
_Đại phu đâu, phu nhân ngất rồi.
* * * *
400 năm sau....
_Linh chi con có dậy
học ko?Muộn hoc bây giờ.
_Dạ....-Tôi uể oải đứng dậy,chào tạm biệt chiếc giường thân
.
5 phút sau tôi dắt chiếc xe đạp ra sân ,quay lại chào:
_Chào 3 mẹ con
học đây ạ.
_Uk.Học tốt con nhé.
Đọc đến đây chắc các bạn
tò mò vì sao tôi lại có lắm mẹ đến thế.Tôi vốn là trẻ mồ côi,từ
ko có cha mẹ.Được đưa vào trại trẻ mồ côi cùng vs hàng trăm đứa trẻ khác.Hôm nay là khai giảng,tôi vừa mới đỗ cấp 3 xong.Nhưng giờ
tôi sắp muộn học rồi.Ngày đàu tiên mà
học muộn
thảm lắm.Hjk.Đành phải vượt cái đèn đỏ trước mặt vậy.Tôi dùng hết cam đảm băng qua cái cột đèn đáng ghét kia.
_Rầm...-
tiếng động nhức óc vang lên
_Cái quái gì thế nhỉ?Đau đầu quá-Tôi đứng dậy
_Tai nạn rồi-Có tiếng người
sau lưng tôi
_Cô gì ơi ai bị tai nạn vậy ak?
Người phụ nữ kia ko thèm trả lời tôi,vẫn tiếp tục
:
_Xem có ai bị tai nạn ko?
_Người đâu mà bất lịch
thế ko biết-Tôi lẩm bẩm
_Một
bé măc đồng phục trường nữ sinh NGỌC LAN bị tai nạn rồi!
_NGỌC LAN ư?Đó chẳng phải là trường của tôi ư?
Tôi tò mò nhìn vào chỗ tai nạn.
_C..ô...
nằm
vũng máu kia chẳng..chẳng phải là....
Chap mới nè bà con
Nó há hốc mồm ngạc nhiên,
nằm trong đống máu kia,đôi mắt nhắm nghiền lại chính là nó.Nó lắc đầu:
_Ko thể nào.Mình
chết rồi ư?Ko thể được.Đây chỉ là mơ thôi phải ko?Linh Chi mày mau mau tỉnh lại
_Ko phải là mơ đâu
-Có tiếng
đằng sau lưng.Nó quay đầu lại.
người đàn ông cao lớn,khoác 1 chiếc áo khoác màu đen,
tay cầm
chiếc lưỡi hái
đứng trước mặt nó.
_Ông là ai?
_Ta là thần chết đến để đưa
xuống
phủ.Mau
thôi Diêm Vương
đợi
_Ko ông
dối.Ta chưa chết-Nó khóc
_Vậy
hãy thử xem mình có bóng ko?
Nó nhìn xuống đất nhưng ko có cái bóng nào cả
Nó lặng người
.Thần chết túm lấy áo nó .
ánh sáng lóa lên .Nó cảm nhận được mình
bayNos ngơ ngác hỏi:
_ Chúng ta
ở đâu thế này?
_Giữa đường hầm thời gian.Đứng cho cẩn thận vào nếu
mà ngã xuống đầy
...
_Thì sao...?
_Ta ko
được,mau
thôi..
_Cái tên thần chết chết tiệt này ko
ta nhảy cho ngươi xem-Vừa dứt lời nó nhảy xuống và rơi vào 1 cái lỗ đen.Nó chỉ còn cảm nhận được ánh sáng trước mặt rồi ko còn biết gì nữa
* * * * *
400 năm trước,phủ tể tướng:
_Phu nhân xin người đừng đau buồn nữa.Công chúa
ngừng thở 1 canh giờ rồi đến lúc phải an táng công chúa thôi-Tể tướng lay vai phu nhân
_Không ,thiếp ko cho người mang con
thần thiếp
đâu cả.Nó chưa chết mà.
_Phu nhân à
là con
chúng ta ko còn nữa
_Ko,thiếp ko cho ai đưa nó
đâu cả..
Nó
rơi
ko
có ai đỡ lầy nó.Nó quay đầu lại,suýt nữa hét lên .
đứng trước mặt nó giống nó như đúc.Nhưng ăn mặc theo lối cổ xưa
.
bỗng dưng mỉm cười:
_Tôi đợi
từ rất lâu rồi.Hãy sống
tốt nhé.Tôi
đến chỗ Diêm Vương thay
_Này
gì ơi.
gì tôi ko hiểu-Nó kéo tay
ấy
ấy chẳng
gì mà đưa tay đẩy mạnh vào người nó 1 cái làm nó ngã xuống phía dưới:
_Hãy sống cho
tốt cả phần của tôi nhé
N ó bỗng thầy xung quanh tối mịt
.
* * * *
_Thưa phu nhân.... thưa lão gia..........-
tên gia nô chạy vào
_Nói mau
_Công chúa ......
_Công chúa làm sao ?
_Dạ khi bọn nô tài
tắm rửa cho công chúa lần cuối
bỗng dưng người sống lại rồi ạ.
_Ngươi
cái gì?
_Dạ công chúa sống lại rồi ạ
_Mau đưa ta
xem nhanh-Tể tướng cùng phu nhân vội vã đứng dậy