Hoa Vương, chờ em đến hái! - Khải ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030

      Chương 5.

      Từ Dật Luân cảm thấy mình phạm lỗi lầm rất lớn, dường như từ đến lớn cũng chưa từng phạm lỗi lầm như vậy, lời ngày đó của Trang Khải Lam giống cây gai đâm vào trong lòng , đôi khi co rút đau đớn chút.

      Quả , lúc hai người quen biết là có hiểu lầm lớn về nhận biết giới tính, nhưng chắc là mưu gì, ấy thoạt nhìn cũng phải là người lợi hạinhư vậy, là lấy lòng tiểu nhân suy đoán lung tung, đả thương lòng tự trọng của ấy, như thế nào ấy cũng là con , bị con trai thành như vậy làm sao chịu nổi.

      Về phương diện khác, trong số rất ít con có thể đến gần được, lại có chút hạt giống tình bạn nảy nầm như vậy, làm gì để ý trai khác nhau, cùng nhau uống rượu trò chuyện cả đêm có quan hệ gì? Rau vương đúng, mỗi người đều cần bạn bè, đặc biệt là loại cá tínhkỳ quái giống như mình, khó gặp được người hiểu ý, làm sao chỉ vì hiểu lầm mà bỏ qua người đó?

      Nếu muốn làm bạn bè, phải bắt đầu lần nữa tin tưởng lẫn nhau, nợ lời xin lỗi, bất kể có còn muốn người bạn này như .

      Đắn đo suy nghĩ ba ngày, Từ Dật Luân quyết định chủ động xuất kích, sau giờ làm việc đến nơi ở của nhân viên là Hà viên.

      Cửa lớn khóa, cửa sổ mở ra, chắc là có người bên trong, nhưng phòng khách và hành lang cũng gặp bóng dáng ai, vì thế hô lớn:“Có người nào ?”

      Gõ cửa vài phòng, từ đầu đến cuối cũng có người lên tiếng trả lời, kỳ quái, như thế nào giống vườn nhà trống vậy? Còn có độ nóng bên trong tương đối cao? Máy điều hòa bị hư rồi sao?

      Bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra, Trang Khải Lam chậm rì rì ra, tay ôm bụng, tay lấy khăn lông lau tóc, ràng là vừa tắm xong, tất cả đều rất bình thường, ngoại trừ giống như con trai cởi trần, người chỉ có cái quần lót bốn góc!

      “A --” Hai người đồng thời cùng hét lớn, xoay người phi lễ chớ nhìn, hai tay ôm lấy chính mình, bên trong chỉ còn tiếng thở dốc.

      Vì sao lúc trước ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng là con trai? tuyệt đối là ! phải là bộ dáng mềm mỏng! Nhìn bộ ngực to ngất ngưỡng kia hại thiếu chút nữa phun máu mũi!

      “Cậu chủ ...... đến làm gì?” Trang Khải Lam nghi hoặc lại hoảng loạn hỏi.

      “Vì sao thấy ai ở đây? Tôi đến tìm thư kýLã.” Thời điểm đòi mạng này nên lời là mình đến đây xin lỗi.

      “Máy điều hòa bị hư rồi, thư kýLã và kế toán Lâm đều chạy trốn, để lại em ở chỗ này mình.”

      “Lúc nào sửa xong?”

      “Em cũng biết bọn họ có gọi người đến sửa hay , haiz --” Tiếng thở dài nghe giống như ai oánvô cùng.

      “Ừ.” Thở lại thở, bình tĩnh lại bình tĩnh, cuối cùng nghĩ ra cái cớ.“Kia...... Em có muốn hay qua chỗ tôi, bên kia có máy điều hòa?”

      “Nhưng là...... phải bảo em tránh xa chút? Máy điều hòa bị hư phải mưu của em, em thề!”

      Làm ơn đừng ở chỗ này trở mình tính nợ cũ, lúng túng đến độ muốn đào lỗ trốn .“Em rốt cuộc có muốn ở phòng máy lạnh hay ?”

      “Muốn, muốn, muốn!”

      “Vậy theo tôi.” Hơi xoay người, dư quang nơi khóe mắt nhìn khăn lông dùng quấn ở ngực, làm cho thở hắt hơi to .“Ách...... Em trước hết nên mặc quần áo vào.”

      “Dạ!” lập tức chạy về phòng, trong chốc lát liền chạy ra, như thường lệ là áo sơmi rộng rãi cùng quần sọt, phát quần áo của lúc nào đều như vậy, chính là có xu hướng giống như con trai. Điều này làm cho cảm giác rất thả lỏng, chán ghét những lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, õng ẹo làm dáng, cảm giác đè ép rất mạnh mẽ, giống như vậy quần áo trung tính thoải mái, che giấu đường cong đẫy đà, đứng chung chỗ thấy xấu hổ.

      “Về sau tuyệt đối thể chỉ mặc quần lót liền chạy ra ngoài, nghe ?”

      “Thời điểm chỉ có mình em ở ký túc xá cũng được sao?”

      được!” Nếu như bị ngoài ý muốn nhìn thấy làm sao bây giờ? Giống như hôm nay loại tình huống này tuyệt đối thể xảy ra nữa!

      “Dạ vâng!” Nhân viên ngoan ngoãn luôn biết nghe lời, nhất là lời mà ông chủ .

      Cái này đúng rồi, Từ Dật Luân trong lòng buồn bực bỗng nhiên còn, thậm chí muốn kéo tay cùng nhau , nhưng mà dĩ nhiên xúc động như vậy, quân tử chi giao đạm như nước, thổ lộ tình cảm là tốt rồi, lôi lôi kéo kéo cũng phải là tác phong của !

      Trang Khải Lam nghĩ tới khi còn sống mình có thể vào Lan viên lần nữa, mà còn là do cậu chủ mời vào, có thể thấy được trời tuyệt đường người, giai cấp thượng lưu và tầng thấp nhất của xã hội vẫn có khả năng giao lưu, thế giới đại đồng muôn năm!

      biết Từ Dật Luân như thế nào lại nghĩ thông suốt, mặc dù xin lỗi, nhưng lại dùng hành động bày tỏ, dù sao cũng thích mang thù, vậy cho nhau cái bậc thang để xuống, từ giờ trở bắt đầumột lần nữa, dù sao ánh mắt người có ở mặt chính là muốn nhìn về phía trước!

      “Ủa, ông chủ có ở đây?” Vừa vào cửa, nhìn thấy trong phòng trống .

      “Ông về Đài Bắc rồi.” Chuyện đầu tiên Từ Dật Luân làm là mở đèn, mở điều hòa, lão ba trước khi kêu tự giải quyết cho tốt, đương nhiên là biểu cho tốt rồi.

      kịpchờ máy điều hòa tỏa ra khí lạnh, liền chạy đến đầu gió, kéo cổ áo kêu lên:“ Mát mẻ quá, mát mẻ quá!”

      “Tóc em còn chưa khô, trúng gió bị cảm đó.” nắm lấy bờ vai để cho đứng xa chút, động tác tự nhiên, cũng để ý đến đây là lần đầu tiênbọn họ tiếp xúc thân thể.

      “Khát quá, có cái gì uống ? Em rất khát!” nhân viên đúng là được voi đòi tiên mà.

      “Bia được ?” nhớ đêm đó ở nhà ấm, tửu lượng của cũng khá, hai người bọn họ sao lại hợp như vậy a?

      “Tốt quá!” Đúng là tửu quỷ nhập vào người, cười đến vui vẻ.

      “Còn có chút đồ ăn, theo tôi.” đoán cũng còn chưa có ăn cơm, hai người như đói quỷ vì thế vào phòng bếp, cầm bia, trái cây và bánh ngọt, thức ăn bàn còn hơi ấm, dù sao tại là mùa hè, cần phải hâm nóng thức ăn.

      “ Ở nơi này của có người giúp việc ?” chú ý tới bốn phía quá mức sạch , Hoa vương đại nhân lúc rảnh cũng làm việc nhà sao?

      “Ngày thường có người làm quét dọn, nấu cơm, bọn họ làm xong trước khi tôi về , ngày nghỉ tôi tự làm hoặc ra ngoài ăn.” thích có người quấy rầy gian sinh hoạt của , nhưng đương nhiên là ngoại trừ bạn bè, và A Khải cũng coi như là bạn?

      “Em cậu chủ này, để cho em theo ! ăn thịt em ăn canh, em rất dễ dàng thỏa mãn.” Nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt tốt như vậy, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

      “Đồ ngốc.” bị chọc cười, này có đúng là có tài gây cười.

      Hai người ngồi đối diện ở cạnh bàn ăn, Trang Khải Lam ngồi xếp bằng, ăn uống thả cửa, tuyệt khách sáo, phát Từ Dật Luân nhìn chằm chằm, cười hắc hắc :“Nhìn tướng ăn của em làm người sợ àh ?”

      có.” chỉ là rất bội phục sức ăn của , cơ hồ ăn còn nhiều hơn so với , với con coi như cao gầy, chỉ thua nửa cái đầu mà thôi.“Em vì sao ăn mặc như con ?”

      trước đem đồ ăn nuốt vàomiệng, cười cười :“Em có trai và đứa em trai, từ em giống như đứa bé trai, về sau từ từ lớn lên em có cái biệt danh là vú em, đoán thử vì sao?”

      nghĩ biết vì sao.” Tầm mắt của xẹt qua bộ ngực của , gương mặt tuấn tú bỗng nhiên có chút ửng đỏ.

      “Là bởi vì trỗ mã rất tốt lại sợ bị người khi dễ, em bắt đầu mặc quần áo rộng rãi, còn có chút khom người cho lưng còng, từ từ liền trở thành như vậy, dù sao em cũng lười trang điểm, mặc như vậy rất thoải mái.”

      “Ừ.” rất có đồng cảm, ghét nhất bị người khác xinh đẹp, đối với quần áo chỉ cần đơn giản, coi như có cùng cảnh ngộ với .

      “Dù sao cũng có ai xem trọng em.”

      “Em cũng hiểu được em đơn cả đời.” Càng ngày càng có cảm giác của người lưu lạc chân trời, có lẽ bọn họ nên kết nghĩa làm , làm em.

      cho là đúng hừ tiếng.“Làm ơn, làm sao có thể có người muốn?”

      “Mẹ chết sớm, ba về sau bắt đầu có bạn , làm cho rất nhiều tranh giành, muốn lấy lòng lại đem dọa sợ.” Nhân duyên khác phái của tương đối nhiều, nhưng đều lànghiệt duyên mời mà đến.

      “Là có số cảm thấy hứng thú đối với , còn theo đuổi , nhưng thích cảm giác bị bắt buộc, nên càng ngày càng chán ghét con đến gần .”

      Nghe câu chuyện vui buồn lẫn lộn, để chén cơm xuống, chủ động vỗ vỗ cánh tay .

      “Yên tâm, em ý đồ đối với , em dùng nhân cách của em cam đoan, tuyệt đối xâm phạm trong sạch của .”

      cười ha hả, như vậy mới làm cho an tâm, cảm thấy bí mật gì đều cũng có thể .“Cảm ơn!”

      thích con đến gần, ít ra cũng có mấy người bạn là con trai ?”

      có vài người em tốt, có người trồng rau, trồng lúa, người trồng trái cây, còn có làm buôn bán bất động sản, lần sau giới thiệu cho các người quen nhau.”

      “Tốt quá! Bạn bè sợ nhiều, tốt nhất là tỉnh nào cũng cho em biết vài người người, sau này du lịch đều đến thăm.”

      trả lời sảng khoái, đáp lại là nụ cười tươi rực rỡ, lâu có người cùng ăn cơm chuyện phiếm ? Người còn sống làm sao có bạn bè được chứ?

      Ăn cơm xong, hai người tới phòng khách, xem phim điện ảnh cũ, trò chuyện thoải mái, cảm giác như quen biết nhau lâu rồi, nhìn thời gian cư nhiên mười giờ, rất tự nhiên đề nghị:“Trong phòng còn có khách phòng, muốn có máy lạnh ở lại đây.”

      chưa bao giờ để con ở lại qua đêm, mấy lời này mà là rất khẩn trương, nhưng là đối mặt Trang Khải Lam, mỗi việc đều trở thành chuyện đương nhiên, cho dù là muốn ngủ chung giường, cũng cảm thấy xấu hổ.

      thực để ý?” bắt đầu đánh ngáp, giống như con mèo lười biếng muốn động, chỉ sợ mình vượt quá giới hạn.

      “Dù sao em cũng thường bị xem là con trai, sao.”

      rốt cục cũng nghĩ thông, chúc mừng, chúc mừng!”

      Đêm đó Trang Khải Lam ở lại, từ trước đến nay đây là lần đầu có con ở lại Lan viên, Từ Dật Luân ngủ có chút yên, lại có cảm giác thiết thực, có người cùng ngủ ở cùng phòng, vẫn là bạn nữ duy nhất trong cuộc đời này của !

      Con người là mau thay đổi, nghĩ ngày này bắt đầu thay đổi, đây cũng là chuyện tốt ?

      Thợ sửa điện nước ở Huyện Chương Hóa có thể là bị bắt cóc hay là như thế nào, mà vẫn có đến sửa máy điều hòa ở Hà Viên, làm cho Lã Tông Lâm, Lâm Y Hoa cùng Trang Khải Lam đều thể về ở.

      Trang Khải Lam hiểu được hai vị đồng nghiệp dọn đến đâu ở, nhưng ở lại Lan Viên của Cậu chủ rất là ung dung, dọn dẹp ăn cơm đều có người hầu, nghỉ ngơi giải trí có cậu chủ, có thể là những ngày vui sướng nhất đời này của . Những nhân viên khác sau khi biết được tin tức Trang Khải Lam chuyển đến Lan Viên ở, mọi người khỏi kinh hãi hiểu, rất lo sợ danh tiếng của cậu chủ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, dù sao bị người con giống con giành đến tay, truyền ra ngoài nghe cũng tốt.

      Trang Khải Lam bị mọi người nhìn chăm chú, lại lười quản người khác nghĩ như thế nào, dù sao cũng thẳng, ngồi thẳng, chờ qua nghỉ hè rời , những lời đồn đãi cũng tự động biến mất. sai Cậu chủ đúng là xinh đẹp như hoa, nhưng muốn nghĩ bởi vì đối con có hứng thú, ai muốn cùng với so với chính mình còn xinh đẹp hơn ôm hôn a?

      Thời gian nghỉ trưa, ở phòng ăn của nhân viên ăn đến sắp bội thực, Lâm Y Hoa trong bộ váy dịu dàng, mềm ngồi vào bên cạnh Trang Khải Lam, nhàng mềm mỏng hỏi :“A Khải, và cậu chủ ở chung được ?”

      “Tốt lắm a! Chúng tôi là bạn bè, là em, giống như em chia ly nhiều năm mới gặp lại.” So với người ở sau lưng nghị luận, Trang Khải Lam càng thích người trực tiếp tới hỏi, nhìn Lâm Y Hoa xinh, mềm mại xương, người vừa thấy thương, người nào nỡ đối với ấy hung dữ ?

      tin tưởng con trai và con có thể làm bạn bè?”

      “Đương nhiên, bạn bè của tôi trai đều có, mọi người rất nhàng vui vẻ.” Lời này sai, Trang Khải Lam bởi vì hề có tính cách của con , từ đến lớn tạo thành mối đe dọa và quyến rũ, ở mặt bạn bè có thể nam nữ thông sát.

      Lâm Y Hoa mỉm cười, dường như có ý tưởng khác, Trang Khải Lam hỏi ngược lại:“ và thư ký Lã như thế nào? Có xem như bạn bè ?”

      “Chỉ là đồng nghiệp, có gì khác.”

      Trang Khải Lam đối này có ý nghĩ đồng dạng bình thường như vậy, nhưng cũng học được mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, thư ký Lã nhìn chằm chằm các , vẻ mặt kia có điều phiền muộn nha, nhìn thấy được mà ăn được, làm cho người ta khỏi vì xót xamột phen.

      Hôm đó sau khi tan việc, Trang Khải Lam và Từ Dật Luân giống như vợ chồng già...... , giống như em tốt, ăn cơm tối, uống bia và xem tin tức, tranh luận nhận xét, cảm giác như ở chung nhiều năm, mỗi việc đều là như vậy.

      Mấy ngày qua, phát là có chút thích sạch , cũng phát giác là có phần lôi thôi, thế nhưng sao cả, giữa em chú ý chút việc vặt vãnh đó.

      biết tám chuyện thế nào bỗng nhiên quay về bản thân , Trang Khải Lam nhịn được tìm hiểu tin đồn.“Lão đại, có biết giữa thư ký Lã và kế toán Lâm là có chuyện gì xảy ra ? Em sắp bị bọn họ làm cho tò mò muốn chết a!”

      đối với Từ Dật Luân xưng hô từ cậu chủ sửa thành lão đại, dù sao là em, ở cùng chỗ kêu lão đại cũng rất bình thường.

      Từ Dật Luân hất mái tóc lên nhìn như khi chụp hình quảng cáo, lấp lánh động lòng người gần như làm cho mở mắt ra được, nhìn suy tư lát mới trả lời:“ hình như nghe ai qua, Lâm tiểu thư là chị dâu của thư kýLã.”

      “Chị dâu và em chồng? Oa, đó phải là phan kim liên và Võ Tòng? Bọn họ mưu sát Võ Đại Lang?” Sức tưởng tượng lực lập tức điên cuồng chảy ra, trong đầu có hơn mười mấy loại chủ ý giết người hủy xác.

      lấy cùi chỏ thôi vào bả vai .“Em suy nghĩ quá nhiều, Lâm tiểu thư chỉ là ly hôn mà thôi, trai của thư ký Lã vẫn còn sống tốt.”

      “Nếu như vậy, hai người này tại đều là độc thân, vì sao qua lại với nhau? Ngay cả em ngu ngốc cũng nhìn ra được, bọn họ ràng chính là muốn ăn lại dám ăn, nước miếng đều nhanh chảy ra !”

      bị cách của chọc cười.“Chắc là có khúc mắc, bọn họ đều là người trưởng thành, chính mình phải tự giải quyết.”

      “Bọn họ tự giải quyết mới là lạ, em mỗi ngày nhìn bọn họ hé ra khuôn mặt như mướp đắng thực phiền nha!”

      “Em thực rất phiền?” Vẻ mặt của chuyển thành nghiêm túc.

      “Đúng nha!” Hai người kia quả có mặt trở ngại, bộ dáng muốn hay , dù cho ai nhìn thấy đều bực bội.

      “Vậy em làm sao bây giờ? Làm cho bọn họ giải quyết vấn đề, em phiền ?”

      “Em nếu như nghĩ ra biện pháp tốt rồi, còn cần hỏi lão đại sao?” Dù sao cậu chủ là Hoa Uyển lão đại, mới có bản lĩnh thu phục đôi vợ chồng bất hoà này, chỉ là nhân viên đương nhiên là chỉ hơi động mồm mép là được rồi.

      nghĩ rằng......” Từ Dật Luân nhíu lại đôi mày xinh đẹp, gợi lên hai phiến môi đẹp mắt kia, người đẹp chính là người đẹp, mỗi biểu tình đều đẹp mắt, chỉ thấy trong mắt bỗng nhiên sáng lên như bóng đèn.“Có!”

      “Có? Mấy tháng ?”

      “Đồ ngốc, theo !” hướng vươn tay, lập tức giơ tay ra bắt lấy, nhất thời quên chính mình là nô tài hay là quý phi.“Dạ!”

      Hướng giải quyết kỳ thực rất đơn giản, chuyện xưa thuộc về lúc trước, hiệu quả nay mới quan trọng nhất, Từ Dật Luân chia ra gọi điện thoại cho hai người trong cuộc, cầu bọn họ trở lại Hà Viên chờ chỉ thị của .

      Lã Tông Lâm về đến trước, rất nhanh Lâm Y Hoa cũng xuất , Trang Khải Lam ở phòng khách theo bọn họ trò chuyện hai câu.

      “Mấy ngày nay các người đều nghỉ ngơi ở đâu vậy?”

      “Nhà bạn.” Lâm Y Hoa nhàn nhạt , lảng tránh tầm mắt của em chồng trước.

      “Khách sạn.” Lã Tông Lâm cúi đầu, cũng để ý ánh mắt tiếp xúc trước mặt chị dâu.

      Liếc mắt nhìn cái như thế nào? Bị điện giật hay là bị cháy? Trang Khải Lam nhìn nổi nữa, vỗ bàn :“Như vậy phải biện pháp, chúng ta nhất định phải phản ánh cùng cậu chủ, như thế nào cũng thể tổn hại đến quyền lợi của nhân viên a!”

      “Kỳ máy lạnh vẫn sửa, là bởi vì cậu......” Lã Tông Lâm ngẩng đầu, giọng chần chờ.

      “Em xem ấy có đến đây !” Trang Khải Lam căn bản lười bàn bạc, sôi nổi chạy ra cửa phòng, chỉ thấy Từ Dật Luân đứng ở bên hồ sen, hai người giống như kẻ trộm cười phen, lấy ra chìa khóa, liền đem cửa khóa trái nhốt lại chị dâu và em chồng trước bên trong.

      Từ Dật Luân gọi điện thoại báo cho Lã Tông Lâm, rất nghiêm túc truyền chỉ thị:“ Buổi sángngày mai chúng ta đến mở cửa, hôm nay các người có vấn đề gì đều lần giải quyết, nghe chưa?”

      “Cậu chủ, người vì sao......?” Lã Tông Lâm thể tin mình bị cấp hãm hại.

      “Ngày mai lúc làm việc, ta muốn lại nhìn thấy các người lại hé ra khuôn mặt sầu khổ, đây là vì sao!”

      Gác điện thoại, Từ Dật Luân đối nhân viên bên cạnh tràn ngập loại tình cảm sùng bái :“Trong phòng rất nóng, bọn họ có thể mở quạt điện, nhưng nhất định vẫn nóng chịu nổi, phải hướng nước lạnh tắm chính là cởi quần áo, cũng tin bọn họ có thể nhịn được bao lâu!”

      “Qúa tốt! Lão đại hổ là lão đại, về sau em đều muốn theo người.” Lửa nóng giữa đêm mùa hạ, hai người bởi vì dục vọng mà vô cùng lo lắng, quần áo càng cởi càng ít, nước lạnh thế nào cũng làm mát được, chậc chậc chậc, cái này xảy ra chuyện thế nào thành?

      thôi!” khoát vai , cả hai cười hì hì về Lan Viên, vì chúc mừng gian kế đạt được, đêm đó quyết định uống đến thống khoái.

      @Bạch Xà , @Tiểu tinh, @LạcLạc , @thanh thanh ,@mal, @myuyen cuối năm bận nhiều việc nên bỏ bê tới giờ này:4::047:
      Nhi Đặng, myuyen, LạcLạc5 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 6

      Sáng hôm sau, Trang Khải Lam đến Hà Viên mở cửa, vừa vặn gặp được thư ký Lã từ trong phòng kế toán Lâm ra, phải là...... Gạo nấu thành cơm, qua mười tháng nữa có em bé rồi ?

      “Sớm a!” vô cùng có sức sống hô.

      Giống như bị bắt gian tại giường, Lã Tông Lâm mặt đỏ như cà chua, e lệ như thiếu nữ,“Sớm......”

      “Ngày hôm qua ngủ ngon ?”

      “Ngon......”

      Thư ký Lã mặt đỏ như rỉ máu, hỏi tiếp chỉ sợ phun máu mũi mất, quyết định khoan dung lần.“ có lỗi, mong đại nhân đại lượng đừng chấp nhất với tiểu nhân, em và cậu chủ chỉ là đùa giỡn, đừng giận tụi em nhé!”

      , có việc gì.” Ai dám nổi giận với cậu chủ, chắc là muốn làm nữa rồi.

      “Kia tốt quá, tối nay gặp!”

      Sau khi ra khỏi Hà Viên chừng năm phút, Trang Khải Lam mới ôm bụng cười to, xem người ta đạt được gian tình, ra là chuyện vui vẻ như vậy.

      Cả ngày, Trang Khải Lam còn nhìn thấy vẻ mặt sầu khổ của thư ký Lã và kế toán Lâm nữa, mặt bọn họ đều đỏ như trái cà chua. Đặc biệt khi bốn mắt của hai người giao nhau, giống như là cà chua thêm mứt hoa quả ngọt ngào như vậy.

      Cậu chủ quả là thần nha! Trang Khải Lam trong lòng hoan hô, theo ông chủ tốt có chuyện tốt, dứt khoát sau khi tốt nghiệp về Chương Hóa tìm việc làm, luôn có trường học thiếu giáo viên dạy lịch sử ? Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp kia, bên miệng ý cười khỏi sâu hơn.

      Những đồng nghiệp khác đều có vẻ mặt giải thích được, vì sao mùa xuân lại buông xuống ở Hoa vương Hoa Uyển, hay là ở người của đôi trai thể hiểu nổi nhất? Đầu tiên là cậu chủ cùng sinh viên làm thêm ở chung, tại thư ký Lã và kế toán Lâm cũng có chân, theo xu thế phát triển này, mèo và chó cũng có thể thương lẫn nhau rồi !

      ngày tháng tám, máy lạnh ở Hà Viên cuối cùng cũng được sửa xong, bởi vì có hai vị khách quý đến, chính là hai ông cháu vừa về nước, bọn họ cùng Hoa vương đại nhân là có mối quan hệ họ hàng, biết thông qua quan hệ thế nào mà được vào ở.

      Vì đón tiếp khách quý từ xa đến, Ông chủ Từ Gia Khánh bày tiệc rượu ở nhà hàng, ngay cả Từ Dật Luân thích giao tiếp cũng phải tham dự, người khác thay nhau tiếp khách còn lại Trang Khải Lam cùng đôi tình nhân chị dâu em chồng trước như hình với bóng, lúc trước ngay cả tiếp xúc ánh mắt cũng chịu đâu, gần đây lại có khuynh hướng làm hỏng phong tục.

      Ngồi bên cạnh bàn của bốn vị ông chủ, giáo sư, thiếu gia, ông chủ, cậu chủ, Trang Khải Lam có chút hoa mắt, cũng biết an bài vị trí thế nào, trong lúc đó ngồi vào chỗ giữa thiếu gia cùng cận chủ, nhất thời cảm thấy có khí ngột ngạt.

      Ông Triển Phàm vừa nhìn thấy người hầu chuyên dụng của gặp tình cảnh khó khắn, lập tức ở đầu gõ gõ vài cái.“ Ngốc A Khải, còn sống hả?”

      “Nhờ phúc thiếu gia, tiểu nhân còn sống vui vẻ!” Bị đánh còn phải bán rẻ tiếng cười, bi ai nha.

      Nhận thấy ánh mắt sắc bén của Từ Dật Luân ném qua, Ông Triển Phàm lập tức phản ứng lại, hô:“ Dật Luân, lâu gặp!”

      “Ngươi là ai?” Từ Dật Luân đối việc ghi nhớ tên và nhận thức đều có chút chướng ngại.

      “Thế nào mỗi lần gặp cũng nhớ em? Em là cháu trai biểu của , tiểu phàm phàm a!”

      Từ Gia Khánh ha ha cười.“ đến mọi người đều là người quen, A Khải là học sinh của giáo sư Ông, lại bởi vì Triển Phàm nên đến làm thêm ở Hoa Uyển của chúng ta, thế giới này rất a!”

      Giáo sư Ông gật đầu:“Ta xem A Khải hình như mập ra, có thể thấy được mọi người đem ấy nuôi rất được.”

      “Đúng vậy, đúng vậy! Nhà ăn của nhân viên có thể ăn miễn phí, người làm của cậu chủ lại nấu ăn rất ngon, em cả ngày chính là ăn đến no.” Trang Khải Lam đối với thức ăn vô cùng vừa lòng, cho dù đem trở thành sủng vật mà nuôi cũng có thể, vào lúc này lòng tự trọng của người nghèo đều bị ném đến sau đầu.

      “Ngốc A Khải thay đổi thành Béo A Khải ?” Ông Triển Phàm quá yên tâm gõ gõ đầu .

      Trang Khải Lam muốn nghĩ cách né tránh, Từ Dật Luân liền mở miệng ngăn lại:“Đừng gõ.”

      “A?” Chẵng lẽ đây là hùng cứu mỹ nhân? Ông Triển Phàm sửng sốt, những người khác cũng đều kinh ngạc.

      ấy đủ ngốc, nếu gõ nữa lại càng ngốc hơn.”

      Từ Dật Luân nghiêm trang xong, mọi người đều cười to thôi, Trang Khải Lam chỉ có thể lại lần nữa cười theo, nghĩ thầm có lẽ trời hay a? Lão đại cư nhiên còn châm chọc ?

      Kế tiếp đề tài câu chuyện chuyển về giáo sư Ông, trò chuyện về những nơi thích khi du lịch nước ngoài, vất vả đợi đến khi thức ăn mang lên, mọi người đều tự cố gắng thêm cơm, Ông Triển Phàm lại tỏ ra mười phần phong cách thiếu gia, liên tiếp hô:“A Khải, ta muốn uống canh!”,“A Khải, bóc tôm cho ta!”

      Trang Khải Lam bận tối mày tối mặt, so với đút trẻ con ăn còn vất vả hơn, bởi vì Ông đại thiếu gia cái này cũng vừa lòng, cái kia cũng thích, trình độ xảo quyệt còn hơn trước kia, có thể là ở nước ngoài ăn khổ cái gì, sau khi về đến phải hết sức chiều chuộng.

      Ăn được nửa, Từ Dật Luân ra lệnh cho nhân viên của :“Chúng ta về trước.”

      “Về nơi nào?” Trang Khải Lam nhất thời còn chưa hoàn hồn, bởi vì còn đói, lo đút người ta ăn bản thân cũng chưa ăn được là bao.

      “Lan viên.” Từ Dật Luân trả lời rất tự nhiên.

      Ông Triển Phàm là người đầu tiên nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm hỏi:“A Khải phải ở ký túc xá nhân viên sao? Làm sao có thể ở cùng Dật Luân?”

      Từ Dật Luân lạnh lùng hỏi lại:“Ngươi có ý kiến?”

      Ông Triển Phàm chỉ có ý kiến, còn có vấn đề rất lớn.“ Dật Luân, phải thích nhìn giống như đàn ông này chứ?”

      Vấn đề tốt, người người đều muốn hỏi, người người đều nhìn thẳng Từ Dật Luân, chỉ thấy Hoa vương đại nhân mặt đỏ lên, kéo tay Trang Khải Lam.“!”

      “Dạ!” khí trường rất quỷ dị, Trang Khải Lam dám quay đầu lại xem, thuận theo người này phải đắc tội người kia, có nhiều chủ như vậy phải là chuyện tốt.

      Ra khỏi nhà hàng, Từ Dật Luân nhắc nhở nhân viên còn chần chừ này.“ mới là lão đại của em, đúng ?”

      “Đúng đúng!” Kẻ hiểu biết thời thế mới là người tài giỏi, dám theo?

      xe Từ Dật Luân, Trang Khải Lam nhìn sắc mặt là lạ, nghĩ rằng hôm nay mình có phải là rất hết lòng hầu hạ Triển Phàm thiếu gia, làm cho cậu chủ cảm thấy bất trung bất nghĩa? Bình thường cậu chủ rất dễ thân cận, nhưng ngọn núi thể có hai con hổ, khó trách muốn nổi bão cho thiếu gia xem.

      “Em ở Đài Bắc có phải rất vui đúng ? Mỗi ngày đều bị ức hiệp như vậy?”

      Lời này làm cho có chút kinh ngạc, ra là vì mà bênh vực kẻ yếu, trong lòng cảm thấy như bị níu lại; nhịn xuống nước mắt xúc động, nhún nhún vai :“Làm người làm là phải biết nhẫn nhục chịu đựng!”

      muốn nhìn em nhẫn nhục chịu đựng.” Khóe miệng của buộc chặt, tức giận.

      “A bằng lão đại muốn em như thế nào?”

      muốn em vui vẻ, vui vẻ.” tạm dừng lát, hỏi cái vấn đề trọng điểm.“Phải làm như thế nào em mới có thể vui vẻ?”

      “Em cũng biết...... Học bài vui vẻ, ăn cơm vui vẻ, ngủ vui vẻ, lĩnh tiền lương vui vẻ, đầu của em rất đơn giản.” ra xấu hổ, rất ít đa sầu đa cảm, bởi vì thần kinh não rất thô to, chỉ biết là mình phải sinh sống tốt là được.

      “Có người nào có thể làm cho em vui vẻ, cho em vừa nhớ đến là muốn cười?”

      “Ách...... Người phát lương ? Người phát bằng tốt nghiệp cho em? Đầu bếp cho em tự lấy thức ăn?”

      Từ Dật Luân càng nghe càng có hi vọng, hai tay nắm chặt tay lái.“ sao?”

      ? Nhìn thấy đặc biệt vui vẻ, nhưng rất tự nhiên, rất thoải mái.”

      “Chỉ có như vậy?” Tác dụng của chỉ có như thế?

      “Còn có xinh đẹp như thiên tiên, có đôi khi em thể hít thở.” Biết là cậu chủ của cũng là em tốt, nhưng những gì xinh đẹp đặt ở trước mắt. Cũng khó tránh khỏi thỉnh thoảng ngứa ngáy, Nhưng chỉ là đơn thuần thích, có ý nghĩ khác.

      nở nụ cười, làm người đẹp cũng là có chỗ tốt, có số việc chính vẫn , nhưng có thể xác định, muốn nhìn thấy bị người khác ức hiếp, chỉ muốn nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ này của .

      “Lão đại, cám ơn quan tâm em, nhưng em thực chịu đựng được, khóa học của em còn phải học từ ba đến năm năm nữa, này đó chính là trường hợp để rèn luyện, cần thay em lo lắng, chịu khổ luyện giữa đau khổ, mới là người người.” ngày nào đó cũng làm thầy của người ta, thậm chí làm giáo sư, nhưng đến lúc đó đạp người phía dưới, dù sao từng chịu đau khổ,nên càng quý trọng hơn.

      trầm mặc gật đầu, trong mắt như có đều đăm chiêu, mở cửa sổ ra để cho gió thổi vào, lòng cũng ngừng gợn sóng.

      Máy lạnh sửa xong, nhưng Trang Khải Lam vẫn chuyển về Hà viên, bởi vì ở Lan viên có nhiều điều tốt nha! Ở trong Hoa vương Hoa Uyển đương nhiên là Hoa vương làm chủ, muốn hưởng phúc phải theo , cũng phải kẻ ngốc, có thể nào rời khỏi được chứ?

      Mỗi ngày, buổi sáng Từ Dật Luân ra bên ngoài làm việc, buổi tối về nhà cùng ăn cơm với , chuyện phiếm, ngoại trừ giờ làm việc hai người tương đối ít gặp mặt, gần như là nơi ở nào của đều gặp được . Trang Khải Lam cũng để ý người khác thấy thế nào, Hoa vương là ông chủ cũng là người duy nhất quan tâm , nghĩ như thế, mấy ngày này ở Chương Hóa, lòng theo người chủ này.

      Giáo sư Ông ở lại ba ngày trở về Đài Bắc, lão nhân gia ông còn nhiều bận việc, thể nghỉ phép lâu, Triển Phàm thiếu gia vẫn ở lại, dù sao vẫn còn trong thời gian nghỉ hè, người trẻ tuổi thích như thế nào liền như thế, chẳng qua cả người cậu ta giống như thay đổi tính tình, trở nên rất có tình người.

      Trong văn phòng, Ông Triển Phàm ngồi ở bên cạnh Trang Khải Lam, cùng nhìn chằm chằm màn hình máy tính.“Trang web này đổi mới nha, cần sáng ý nhiều chút, A Khải tôi giúp làm, cam đoan mọi người đều vừa lòng.”

      “Tiền lương là tôi nhận, phải cậu nhận nha!” Trang Khải Lam rất có lòng tốt nhắc nhở thiếu gia.

      Cậu ta làm ra mặt biểu cảm bi thương.“ tiền bạc rất dễ tổn thương tình cảm, và tôi còn cần so đo này nọ sao?”

      “Thiếu gia cậu có khỏe ? Có phải là phát sốt ?” nhịn được sờ sờ trán của cậu, thực là có đều thích hợp.

      Cậu ta lại nở nụ cười tươi như hoa.“Tôi rất khỏe, đối với tốt chút cũng được sao?”

      “Giáo sư về Đài Bắc, cậu vì sao quay về?” Sinh viên lúc nào cũng gặp gỡ bạn bè, tiệc tùng ở các quán vào đêm, tham gia quân đội, thể nào tốn thời gian ở lại nông thôn giúp người khác làm thêm kiếm tiền? cũng tự mình đa tình, cho rằng cậu ta bỗng nhiên để ý đến .

      “Về Đài Bắc có gì chơi vui, cùng chỗ với chơi mới vui.”

      Trang Khải Lam chẳng qua là lắc đầu, Triển Phàm thiếu gia tám phần là cảm thấy đồ chơi của mình bị người ta đoạt mất, lúc này muốn tỏ vẻ ai mới là chủ, tránh cho bị cậu chủ cướp món đồ cậu ta thích nhất, đều con trai giống như đứa bé, quả nhiên sai.

      nên suy nghĩ bậy bạ, để tôi hỗ trợ là được rồi, bên ngoài trời nóng, ở chỗ này hưởng máy lạnh , tôi chụp thêm mấy tấm hình nữa!” Ông Triển Phàm xong đợi trả lời, cầm máy ảnh chạy ra ngoài.

      Chờ Ông thiếu gia vừa , Lâm Y Hoa khỏi cười :“A Khải hoa đào của nở rồi, mà chỉ có đóa đâu!”

      “Nếu vậy tốt rồi!” Trang Khải Lam mới tin có chuyện này, chẳng qua là hai đứa trẻ tranh nhau món đồ chơi mà thôi.

      Lã Tông Lâm cũng góp chân vào :“ muốn chọn người nào? Em trai trẻ tuổi tệ, mỹ nam tử cũng tồi.”

      “Tôi quyết định song sát!” Ai cũng chọn, tránh cho việc tự hủy tương lai.

      Vừa đến giờ tan tầm, Từ Dật Luân tự mình tới đón Trang Khải Lam trở về, bởi vì gần đây Ông Triển Phàm thường hay mượn cớ tăng ca, giữ ở lại cho đúng giờ trở về Lan viên ăn cơm.

      “A Khải lại đây bên này!” Ông Triển Phàm .

      “A Khải theo !” Từ Dật Luân kêu.

      Trang Khải Lam giống như sợi dây kéo co, bị bọn họ kéo qua kéo lại, biết là nên hướng về bên trái hay là hướng về bên phải, như thế nào lại biến thành món hàng bị tranh đoạt vậy, chính cũng ràng, có thể xem như là trải qua trăm cay nghìn đắng để toi luyện ý chí !

      Cuối cùng Ông Triển Phàm mặt dày mày dạn theo đến Lan Viên, ba người ăn tối cùng nhau, bầu khí căng thẳng là chuyện đương nhiên.

      Nhìn hai vị chủ tử mắt to trừng đôi mắt , Trang Khải Lam thở dài :“Ăn cơm là việc lớn, đừng làm cho em có khẩu vị, còn hai mươi bốn ngày nữa là em trở về Đài Bắc rồi, cầu xin các người chung sống hòa bình được ?”

      “Hai mươi bốn ngày?” Từ Dật Luân giống như chưa từng nghe qua này chữ số, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang.

      “Đúng vậy, hết kì nghỉ hè em phải trở về, em là trợ lý của giáo sư Ông, việc học của em vẫn chưa xong.” nhớ là mình rồi mà, sao lão đại lại mắc chứng dễ quên thế nhỉ?

      “Em có thể cần trở về, chỉ cần thường lấy bài tự học được ?” Từ Dật Luân nhăn mày lại .

      “Thế nào cần trở về? Đài Bắc, Chương Hóa qua lại cũng năm giờ, mỗi ngày ngủ xe em bị nôn mất.”

      suy nghĩ chút cũng cảm thấy thể được, đưa ra đề nghị khác.“Nếu vậy chuyển trường là được rồi.”

      “Nào có dễ dàng như vậy? Em học năm ở khoa tiến sĩ , thể kiếm củi ba năm thiêu giờ được.”

      “Vậy cần làm trợ lý, em học khóa nghiên cứu phải là thường hay ra ngoài sao? có thể lái xe đưa em rồi quay về.”

      “Vì sao nhất định phải giữ em lại?” Gần đây hình như rất được hoan nghênh, nhưng vẫn còn có chút tự hiểu lấy chính mình, ảo tưởng rằng bản thân đáng đến nỗi con trai vì mình mà tranh giành.

      “Bởi vì...... nhàm chán.” Từ Dật Luân trái lo phải nghĩ, vẫn là ra cái đáp án an toàn.

      “Lão đại ngay cả cũng đem em trở thành món đồ chơi? Chơi cùng em thực vui như vậy sao, chính em cũng biết.” ra đây mới là tác dụng thực của , tại mới phát hẳn vẫn tính là trễ, có lẽ có thể phát triển theo hướng của những diễn viên hài?

      Ông Triển Phàm bị bỏ rơi ở bên, lúc này nhịn được chen vào :“A Khải chơi cùng thực rất vui, phải có lòng tin ở chính mình.”

      Từ Dật Luân cũng gật đầu theo, hai nam nhân hiếm khi có chung nhận thức, cũng bởi vì chuyện vớ vẩn này, hại nhịn được trợn trắng mắt, quên , hóa đau buồn phẫn nộ thành sức mạnh, trước ăn cơm no rồi mới có sức chiến đấu.

      Thời gian nghỉ hè trôi qua nữa, dù cho như thế nào nữa, mùa hè này đem lại rất nhiều kỉ niệm , vĩnh viễn nhớ đến, từng có Hoa Uyển như vậy.

      @LạcLạc ; @Bạch Xà ; @thanh thanh ; @Tiểu tinh , @myuyen , @mal , @Nhi Đặng
      myuyen, mal, Tiểu yêu tinh6 others thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      đồng ý hai tay với @Tiểu yêu tinh, hiihihi. Nhưng vì đầu năm nên chắc chắn ai cũng busy

      @Betty thân iu, thoải mái mà edit nhe. Mọi người luôn ủng hộ nàng nhiệt tình, :yoyo45::yoyo45:<3<3<3<3<3
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      linhdiep17, Tiểu yêu tinhBetty thích bài này.

    4. Trúc Doanh

      Trúc Doanh Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      116
      thank nang nha!!!!
      Betty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 7:

      Gần đây tâm tình Từ Dật Luân được tốt, bởi vì tên nhóc biết trời cao đất rộng, cư nhiên muốn tranh giành A Khải của .

      Của ? sai, Trang Khải Lam là nhân viên của , là bạn tốt của , ở cùng , đương nhiên phải lựa chọn , mà phải cái tên nhóc thối tha kia.

      Thời gian ăn sáng, Trang Khải Lam nhìn biểu tình phiền muộn của hoa Vương đại nhân, cần đoán cũng biết nguyên nhân, nên tranh thủ chút kêu gọi sức sống kiêm trị liệu tâm lý.

      “Lão đại thân ái, vĩnh viễn là lão đại của em, Triển Phàm thiếu gia chỉ là có thói quen ức hiếp em, nhìn được khi em may mắn, mới có thể trở nên kỳ quái, đại nhân đại lượng, cần so đo với cậu ta.”

      “Nể mặt em, cùng cậu ta xung đột chính diện.” Từ Dật Luân biết về Đài Bắc sau đó còn phải hầu hạ cặp ông cháu kia, vì vậy muốn làm cho bị khó xử.

      “Chỉ biết lão đại hiểu lí lẽ nhất, minh nhất ! Đúng rồi, hôm nay có người bên thôn Vĩnh Tĩnh đến, có muốn chung hay ?” biết lão đại thích những trường hợp này, người trồng hoa cũng là người làm ăn, ngoại trừ trao đổi kinh nghiệmở ngoài, khó tránh khỏi phải những trường hợp xã giao nhàm chán, giống như Hoa vương đại nhân muốn hé răng chính là hé răng.

      “Ừ, xem.” Từ Dật Luân gật đầu.

      Thôn Vĩnh Tĩnh nằm ở đồng bằngtrung tâm của Chương Hóa, mặc dù mức độ nổi tiếng so ra kém Thôn Điền Vĩ, cũng là nơi sản xuất hoa giống quan trọng, được liệt vào khu nông nghiệp riêng biệt, đặc biệt nổi tiếng nhất là hoa Cúc, những năm gần đây còn xuất khẩu sang Nhật Bản. Hắnđối với việc ươm giống hoa Cúc và cách trồng rất có hứng thú, hôm nay muốn bỏ qua cơ hội, cho dù phải theo làm quen với vài người, vẫn là nên .

      “Biết người biết ta, ngai vàng Hoa vương của chúng ta cũng thể nhường cho người ta được!”

      “Đồ ngốc.” Hắnmới cần cái hư danh này.

      “Em biết lão đại xem danh tiếng như mây bay, nhưng danh tiếng này có thể kiếm tiền đó, cũng có nghĩa là có thể kiếm cơm, cho nên ít nhiều vẫn là bảo vệ chút, biết tiểu nhân có đúng hay ?”

      chỉ cười, cái gì ngu ngốc cũng đều làm cho cười, trước kia cái loại cảm giác này chưa từng có bao giờ, cũng hiểu nổi là chuyện gì xảy ra, chỉ hy vọng mỗi ngày luôn luôn trôi qua như vậy.

      Hai giờ chiều, ở trong phòng hội nghị, bàn bày hơn mười chậu cúc hoa, dương cây cát cánh, cẩm chướng, cá vàng thảo cùng tạp Sibiya, đều là những giống hoa nỗi tiếng ở Vĩnh Tĩnh, hai bên giới thiệu với nhau, do Lã Tông Lâm làm người dẫn chương trình, bầu khí đến nỗi tệ.

      Ánh mắt mọi người ngoại trừ ngắm hoa, đương nhiên là còn muốn ngắm mỹ nữ, cũng như tại người tự giới thiệụ.“Chào mọi người, tôi là nghiên cứu sinh khoa quản trị kinh doanh, cũng là quản lý hoa viên ởVĩnh Tĩnh, tôi tên là Lý Cốc Lan, xin chỉ giáo nhiều.”

      Đẹp quá! Thế giới này sao lại có người đẹp như vậy? Mỗi người đều nhìn ngây người, ngay cả Từ Dật Luân cũng thầm kinh ngạc.

      xinh đẹp nha!” Trang Khải Lam nhịn được khen ngợi, nếu Hoa vương đại nhân được xem là hoàng hậu, tiểu thư Lý Cốc Lan chính là công chúa, nét đẹp của hai người giống nhau, nhưng lại giống nhau ở hiệu quả rung động.

      “Cám ơn, em cũng là bé trai đáng .” Lý Cốc Lan nở nụ cười dịu dàng với .

      Lại là trận hiểu lầm tốt, Ông Triển Phàm chủ động thay làm :“A Khải nhà tôi là con , tuy rằng bề ngoài nhìn giống lắm.”

      “A?” Lý Cốc Lan phát mình hiểu lầm, lập tức cúi đầu xin lỗi:“Thực xin lỗi, tôi phải cố ý.”

      có việc gì, có việc gì, chỉ là chuyện , Lý quản lí cần nhíu máy, mọi người đau lòng.” Trang Khải Lam là cảm thấy đau lòng , mỹ nhân nào có thể bởi vì mà nhíu mày, đảm đương nổi!

      Lý Cốc Lan bị chọc cho cười lên, mọi người lại nhìn đến choáng váng, cái gọi là người đẹp hơn so với hoa quả nhiên sai.

      “Các vị, chúng ta tại đến tham quan nhà kính .” Có lẽ chỉ có Lã Tông Lâm là còn nhớ hành trình, dù sao có người trong lòng, đối mỹ nữ sức chống cự có tương đối mạnh.

      Đoàn người chuyển hướng nhà kính, do Lã Tông Lâm hướng dẫn , Từ Dật Luân thỉnh thoảng lên tiếng bổ sung, nghiên cứu sinh khoa quản trị kinh doanh đều ghi chép lại.

      Trang Khải Lam cùng Ông Triển Phàm đều là người ngoài cuộc, rất nhanh liền dừng lại phía sau mọi người, nhưng chút cũng để ý, chỉ cần được nhìn cảnh đẹp trước mắt là đủ rồi, Lý Cốc Lan quay sang Từ Dật Luân hỏi vài vấn đề, hai người đứng chung chỗ giống như thiên tiên.

      Ông Triển Phàm khẽ thầm bên tai :“Đóa hoa này là U lan trong cốc, khó trách Dật Luân lại đối xử khác biệt.”

      “Đó là đương nhiên.” Nếu Trang Khải Lam mà là con trai, cũng buông tha đóa hoa lan như thiên tiên này.

      “A Khải ngốc, cần suy nghĩ nhiều quá, Hoa vương đại nhân thích hợp với .”

      “Tôi với ta vốn cũng có cái gì.” là lời lòng, giờ phút này cũng có chút cảm giác ê ẩm, là bởi vì lão đại gặp gỡ chị dâu, ngày sau khó tránh khỏi bị vắng vẻ, chỉ là như thế mà thôi.

      “Yên tâm, có tôi bảo bọc , chờ làm xong, chúng ta cùng nhau về Đài Bắc.”

      “Triển Phàm thiếu gia sao lại rảnh vậy?” Cư nhiên muốn ở lại cùng , rốt cuộc có mưugì?

      đối với nháy mắt mấy cái, cố làm ra vẻ tiêu sái.“Bắt nạt đương nhiên là có thời gian rồi.”

      là vinh hạnh của tiểu nhân.” Chỉ biết cậu ta có ý tốt.

      “Còn có, đừng cản trở hoa đào của Hoa vương, các người cùng vào cùng ra, để người ta biết có ấn tượng tốt.”

      “Uhm...... Thiếu gia rất có đạo lý.” sao nghĩ tới điểm ấy nhỉ? ngoại trừ bề ngoài nhìn giống con , ngay cả tâm tư cũng giống con , việc mẫn cảm này còn cần con trai đến nhắc nhở nữa.

      “Tôi phải cố ý muốn đóng vai người xấu, cần phải hiểu , biết tôi là dụng tâm lương khổ ?”

      “Đó là đương nhiên, thiếu gia nhìn mọi việc, như đèn trời soi sáng, tiểu nhân xin học hỏi!”

      Ông Triển Phàm vui vẻ, đưa tay gõ đầu cái, lực đạo còn mạnh như lúc trước, có vẻ giống như mò mẫn mà phải là gõ đầu.

      Phản phất như, phát giác có số việc thay đổi, mặc dù bé cũng phát sinh chân , biết thay đổi như thế nào, tóm lại, hết thảy đều còn giống như trước nữa.

      Vừa thấy Lý Cốc Lan, Từ Dật Luân cho rằng hoa tiên tử trong mộng xuất , quả như U lan trong cốc, hiểu hoa cũng hoa, cùng giống nhau đều là “Hoa si”, thanh nhã của , khí chất của , học thức của , cái nào cho ấn tượng sâu sắc.

      Sau khi kết thúc hành trình tham quan, Lý Cốc Lan tiến thêm bước lấy danh nghĩa hợp tác, mời cùng ăn bữa tối, đáp ứng rồi, ta giống như là hoa tiên tử trong mộng của , phải tiếp cận nhìn xem, trong lúc đó mới có thể thấy chênh lệch giữa mộng cùng thực tế.

      Sau khi ăn tối xong trở về mười giờ tối, lúc mở cửa lớn Lan viên ra, chỉ thấy Trang Khải Lam ngã vào lạnh ghế, tay gãi gãi bụng, tay cầm lấy bia, xem hình ảnh tivi cười ha ha.

      Người này! chút hình tượng thục nữ cũng có, lại có thể dễ dàng làm cho nhếch khóe môi, biết thế nào vừa nhìn thấy muốn cười.

      trở về.” Kỳ quái, có cảm giác giống như là uống rượu hoa trở về cảm thấy có lỗi với lão bà.

      “Ợ.” Trang Khải Lam ợ lên no nê, vẫn là có hình tượng thục nữ .“Buổi hẹn vui vẻ chứ?”

      “Cũng được.” Vừa mới quen biết, ấn tượng cũng tốt lắm, nhưng phải rất xác định.

      cười hắc hắc, biểu cảm hứng thú:“Lão đại! mau, khí có phải hay rất lãng mạn? Có nắm bàn tay béhay , có hôn cái miệng nhắn ?”

      xằng bậy gì đó? Em rất có kinh nghiệm sao?” là lính mới chỉ biết tiến bước như tốc độ rùa bò, làm gì có khả năng lần đầu tiên hẹn hò liền phát triển thần tốc?

      “Em cho tới bây giờ chưa từng hẹn hò, chỉ xem qua tiểu thuyết hoặc phim ảnh, trong tưởng tượng chắc là như vậy !”

      “Nếu em muốn hẹn hò, ngày mai chúng ta hẹn hò .”

      giả mặt quỷ, bộ dáng ghét bỏ buồn nôn.“ trai và em trai cùng hẹn hò tốt lắm a! Chúng ta nôn, người khác đều phải ói ra.”

      lắc đầu cười khổ, nghe được câu tiếp theo của lại cười nổi.“Đúng rồi, ngày mai em muốn chuyển về Hà Viên.”

      “Vì sao?” Trong lòng hoảng hốt, như là thịt người bị người khác cắt xuống.

      “Em nghĩ qua, nào muốn nhìn thấy bạn trai mình cùng khác ở chung.” Vì suy nghĩ cho hạnh phúc của lão đại, quyết định hy sinh bản thân, hoàn thành việc lớn, người đàn ông ưu tú giống như , là nên xứng đôi với tốt như vậy.

      “ Bạn của ở đâu ra?”

      “Rất nhanh có, Lý tiểu thư với xứng đôi.”

      ấy mới biết nhau có ngày!” còn chính mình có hay tiến thêm bước, cái đồ ngốc này lại nghĩ xa như thế.

      “Ngay từ đầu rất trọng yếu, cho nên thể cho ấy ấn tượng sai lầm, cho rằng chúng ta ở chung, vậy coi như thảm.”

      “Em là bạn tốt của , chúng ta ở cùng chỗ có cái gì đúng?” Lời này ra tựa hồ có chút đúng, cùng vài người bạn tốt ở mỗi huyện khác nhau, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới muốn ở cùng nhau...... Có lẽ là vì, A Khải biến thành người bạn thân nhất của ?

      chưa từng nghe qua trọng sắc khinh bạn sao? có chị dâu đương nhiên thể thường cùng em, dù sao Hà viên lại xa, buổi tối chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn cơm nha!”

      “Kia giống với.” muốn trở lại cuộc sống người, đương nhiên nên cùng , cho dù khả năng có bạn ...... Loại ý tưởng này có quá mức ích kỷ hay ?

      hiểu, lòng của phụ nữ rất mẫn cảm, vì dự tính tương lai của ấy, em nên tránh chút có vẻ tốt hơn.”

      Bỗng nhiên cảm thấy đáng giá, liền vì cái giấc mơ chưa chắc là , lại buông tha cho vui vẻchân thực nhất của , này căn bản đáng.“ cần ấy, chỉ muốn em ở lại, về sau cùng ấy gặp mặt.”

      cho rằng mình biểu đạt đủ ràng, nhưng càng cố chấp hơn so với , căng mặt ra :“Đừng tùy hứng! Ít nhất phải thử chút xem, cho đôi bên cơ hội, bằng về sau hối hận.”

      hối hận.”

      chưa thử qua làm sao mà biết? Nếu tại liền buông tha cho, em sợ sau này oán em, em đây mới oan ức ! Ít nhất chờ tuần sau đó lại quyết định, được ?” Nếu cố gắng qua vẫn là được, mới triệt để hết hy vọng, cũng muốn trở thành nguyên nhân làm cho bị thất tình.

      tuần? Em cũng sắp trở về Đài Bắc rồi !” Nghĩ đến hai người sắp chia xa, hy vọng mùa hè này vĩnh viễn kết thúc.

      “Sau khi em về Đài Bắc cũng có thể gặp mặt nha, có rảnh đến tìm em, em được nghỉ cũng tới thăm , yên tâm, em luôn luôn quấy rầy .” Khó được gặp người tốt như vậy, có nghĩa khí có hăng hái, còn bộ dạng xinh đẹp vui mắt, đương nhiên dễ dàng buông tha.

      nên nên, nên lãng phí thời gian!”

      “Lần này nhất định phải nghe em, nếu lão bà tương lai của bỏ chạy, em làm sao bồi thường được chứ?”

      Bồi thường? Hay dùng đến bồi thường cũng sai, lời này vòng ở bên miệng , cũng là nên lời, liền đem làm em, ngộ nhỡ vượt qua ranh giới, sợ là ngay cả làm bạn bè cũng làm được.“Được rồi, nghe theo em, nhưng là sau tuần nữa, em nhất định phải chuyển về.”

      “Đồng ý!”

      Từ Dật Luân trả qua bảy ngày cực kì gian nan, chỉ vì Trang Khải Lam cùng ở cùng mái nhà.

      Ai gặp tình nhân trong mộng rồi thể cùng em tốt ở cùng nhau? hiểu vì sao lại kiên trìnhư thế, nếu sau này quen bạn , lại về Đài Bắc học, hai người phải năm mới có thể gặp mặt , hai lần sao? Cùng Rau vương, Gạo vương, Thổ vương bọn họ giống nhau?

      Vừa nghĩ đến việc này, cả người đều nôn nóng, quân tử chi giao đạm như nước, nhưng cùng A Khải trong lúc đó giống vậy, thể là nơi nào giống, tóm lại chính là giống nhau.

      “Từ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể gọi Dật Luân ?”

      câu câu hỏi đem thần trí của kéo về, mới giật mình thấy cùng Lý Cốc Lan ở trong phòng họp, mấy ngày nay bọn họ bởi vì công việc hợp tác, thương thảo chi tiết, cũng trao đổitâm đắc những trồng hoa.

      “Ừ...... Có thể.” hiểu bản thân do dự cái gì chứ, phải cũng muốn biết nhiều về sao? Khó gặp được có sở thích giống nhau, bộ dạng lại là quốc sắc thiên hương, lại nắm chắc tựa hồ thực xin lỗi chính mình, lần trước A Khải nghe chuyện về hoa Lan, lại có thể ngủ !

      Lý Cốc Lan mỉm cười, lộ răng mắt chớp, vô cùng đoan trang xinh đẹp.“Dật Luân, vậy cứ gọi em là Cốc Lan , hoặc là Tiểu Lan cũng được, người nhà của em đều gọi như vậy.”

      Tiểu Lan? lại có thể nghĩ đến Trang Khải Lam, nếu gọi là Tiểu Lam chắc chắn nôn mất, nghĩ đến đều này khỏi nở nụ cười.

      “Chuyện gì mà vui như vậy? Là vì tên Tiểu Lan sao?”

      Đâylà Tiểu Lan phải là Tiểu Lam, vô cùng ràng.“ có việc gì, chúng ta tiếp tục.”

      “Tốt.” Lý Cốc Lan hơi nhíu mày, vẫn bảo trì nụ cười tao nhã.

      giống như là giấc mơ, từ trong giấc mơ của ra, nhưng vẫn là cảm giác xa lạ, nếu là Trang Khải Lam mà , cười cũng đặc biệt lớn tiếng, nổi giận cũng đặc biệt lớn, cả người đều bộc lộ, bộc lộ như vậy rất đáng .

      chuyện hai giờ, phương hướng đại khái đều xác định, còn lại quyết định giao cho thư ký Lã xử lý, bởi vì bề bộn nhiều việc, muốn trồng hoa còn muốn cùng A Khải ở chung nhiều, những ngày A Khải có thể ở lại nhiều lắm, muốn lãng phí thời gian.

      “Dật Luân, tối hôm nay có rảnh ? Cùng nhau ăn cơm nhé?” Lý Cốc Lan bên thu thập tài liệu bên hỏi, thanh của vô cùng nhu hòa , làm cho người ta hoài nghi có từng chuyện lớn tiếng quá hay .

      “Tối hôm nay......” Nếu cùng Lý Cốc Lan ra ngoài, thể cùng A Khải gặp mặt, người này gần đây đều lên giường rất sớm, lại ngại xông trực tiếp vào trong phòng , vạn nhất ngủ lõa thể làm sao bây giờ? Nguyên bản vốn sợ nóng, lần trước mặc quần lót từ phòng tắm ra, quả rất có khả năng ngủ lõa thể, vừa nghĩ đến đều này, có chút muốn vào nhìn xem.

      “Nếu có việc, lần khác cũng có thể.” Hiền thục bắt buộc, đây là Lý Cốc Lan.

      “Lần khác .” thể làm cho vị Ông thiếu gia kia khi dễ A Khải, ở nơi này lớn nhất, phải bảo hộ tốt nhất, nhân viên ưu tú nhất .

      “Em đây trước, có rảnh gọi cho em.”

      “Được, hẹn gặp lại.”

      Nhìn bóng lưng thướt tha của rời , cảm thấy có chút đáng tiếc cũng muốn đuổi theo, cũng biết sao lại thế này, mỗi lần cùng Lý Cốc Lan ở chung là lại nghĩ đến Trang Khải Lam, người là tiểu Lan, người là Tiểu Lam, ràng có cách biệt trời, lại làm đáy lòng cân bằng, phập phồng lên xuống.

      Sau khi hết giờ làm, trực tiếp đến Hà Viên tìm người, vừa mở cửa thấy trong phòng khách đôi uyên ương nồng thắm, cả bản thân cũng khó mà muốn tách rời nhau đâu! Lúc trước luôn xem đối phương là khí, bây giờ lại dính vào nhau như kẹo đường, bội phục!

      “Cậu chủ!” Lã Tông Lâm sợ tới mức nhảy dựng lên, gãy gãy ót cười gượng, còn Lâm Y Hoa mặt cúi thấp thẹn thùng thôi.

      “A Khải đâu?”

      Lã Tông Lâm trả lời:“ ấy cùng Triển Phàm ra ngoài, hình như là đến trung tâm thành phố mua này nọ.”

      Lâm Y Hoa bổ sung thêm:“Chắc là mua máy ảnh , ngày hôm qua em thấy bọn họ lên mạng ở tìm tư liệu, Triển Phàm muốn mua máy ảnh mới, cái cũ kia liền cho A Khải, cho nên muốn A Khải cùng cậu ta.”

      Sắc mặt Từ Dật Luân nhất thời trầm xuống, vừa nghe liền biết Ông Triển Phàm là muốn lấy lòng A Khải, nếu ấy cùng vị thiếu gia kia đến chuyện chị em đương, có thể còn cùng , người bạn tốt này ở cùng nhau?

      “Cậu chủ, tuy rằng A Khải có ở đây, có thể hẹn Lý tiểu thư nha, ấy nhất định nhận lời.” Lã Tông Lâm đề nghị , mấy ngày nay mọi người đều nhìn ra được, đóa hoa lan kia là hoa rơi cố ý, biết dòng chảy có thể có tình ?

      cần.” Từ Dật Luân xoay người bước , muốn nhiều lời.

      Trở lại trong phòng mình, có người đem chân gác lên bàn, thanh người cười ha ha, cũng cảnh tượng bừa bộn này nọ.

      biết A Khải làm cái gì? Cùng Ông Triển Phàm cùng nhau vui vẻ sao?Tiểu tử kia là có chút kiêu ngạo, bộ dạng tệ, tuổi trẻ có sức sống, có lẽ có thể hồn nhiên theo đuổi A Khải, đến lúc đó là cậu chủ trước này, cũng chỉ có thể làm ngẫu nhiên gặp mặt bạn tốt.

      Đêm nay liền lẻ lôi mình , phải nghe tim của , rốt cuộc trong hai người ai nặng ai ?

      Buổi tối hôm nay, Từ Dật Luân đến Hà viên, nhìn Trang Khải Lam cùng Ông Triển Phàm cùng chơi điện tử, dĩ nhiên là đánh đôi, chém giết chính là kịch liệt.

      “A Khải, cùng tản bộ.”

      “Được!” Vừa thấy cậu chủ đến, Trang Khải Lam cười đến vui vẻ, buông điện tử đứng lên.

      “Này này! Chúng ta còn chưa có phân ra thắng bại nha!” Ông Triển Phàm cao giọng kháng nghị, hai làn ánh sáng lạnh trừng Từ Dật Luân hướng đến.

      “Cậu thua tôi bao nhiêu lần rồi, chơi nữa,” Trang Khải Lam phủi mông cái liền hướng lão đại tìm nơi nương tựa mà .“Ngày mai ta lại cố gắng lần nữa, nhìn xem ta có thể thua nữa hay .”

      “Thối A Khải, ngốc A Khải!” Cậu ta còn muốn thêm vài lời nữa, lại thấy ánh mắt giết người của Từ Dật Luân mà ngoan ngoãn câm miệng.

      @Tiểu tinh ; @Bạch Xà ; @myuyen , @LạcLạc , @thanh thanh , @mal , @Nhi Đặng
      Tiểu yêu tinh, myuyen, mal6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :