Hồ Lệ Như Sương - Dung Phồn Tư Mộng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Truyện Ngắn ưa thích của bạn ?

    1. Truyện 1

      0 vote(s)
      0.0%
    2. Truyện 2

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Truyện 3

      0 vote(s)
      0.0%
    4. Truyện 4

      0 vote(s)
      0.0%
    5. Truyện 5

      0 vote(s)
      0.0%
    6. Truyện 6

      0 vote(s)
      0.0%
    7. Truyện 7

      0 vote(s)
      0.0%
    8. Truyện 8

      0 vote(s)
      0.0%
    9. Truyện 9

      0 vote(s)
      0.0%
    10. Truyện 10

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Truyện ngắn 1 - Chương 2: Chức vị Hoàng Phi dành cho ngươi vậy đành xin tâm ta dành cho nàng !
      ******
      Nếu trong bức họa kia nàng quyến rũ, kiều mị bức người như vậy. ở ngoài, nàng càng hoàn mĩ trăm lần.
      Chẳng trách, khiến trái tim hoàng tử si mê.
      Bách Cúc Tương ?
      Nàng xoay người muốn rời , nhưng lòng lại bực bội, khó lí giải.
      Bỗng nàng nhớ ra vấn đề!
      Họ Bách ?!
      phải đất nước bị chiếm giữ sao.
      Hoàng thượng từng : nếu con dân đất Bách dám đặt chân lên mảnh đất con, cha, ông ta đổ biết bao xương máu, con, nương, ta đổ bao nhiêu nước mắt bi thương, ta chính thức mang đao qua sử trảm thần dân Bách quốc !!.
      hào hùng của hoàng thượng được con dân hát thành bài hát. Nàng đâu có bỏ qua bài hát đầy nghĩa khí đó. Tới bây giờ nàng thể quên.
      Bách quốc đối xử như thế nào với đất nước nàng khi gặp khó khăn mất mùa. Con dân hận Bách quốc tới muốn sẻ thịt móc tim.
      Nhưng vì bền vững lâu dài, đất nước nàng tạm tha cho Bách quốc.
      Vậy mà, hoàng tử lại đem lòng người Bách quốc.
      Hơn nữa lại là công chúa cuả Bách Thổ, nữ nhân mười tuổi tài sắc vẹn toàn.
      Mới nực cười biết bao!!
      Khi đó, tâm nhóc bảy tuổi hẳn chả suy tính được gì nhiều. Nàng cầm váy, mực khí thế hùng hồn xông tới.
      thấy nàng, ban đầu có chút bất ngờ, nhanh chóng chuyển sang khinh bỉ. nương kia cũng nhìn thấy nàng, khuân mặt đầy ý cười, nhìn nàng :

      " Ngôn Ngôn, ai mà xinh đẹp thế này "
      lấy mảnh choàng mỏng, khoác lên vai nàng ta. Cười nhu hòa :
      " Ngươi để tâm linh tinh làm gì? Đây là con của Tứ thúc nấu ăn rất giỏi. Khi nào có dịp, ta nhất định cho nàng ăn thử món ăn của ! "
      Nàng ta cười rộ lên, đập vào vai , tỏ vẻ bẽn lẽn vốn có của độ xuân.
      cầm tay nàng ta, cười tiếng như :

      " Nhất định cho nàng ăn thử ! Bây giờ mau thôi, nếu sảy ra chuyện xấu "
      xong, lập tức dập tắt vẻ hiền dịu ấy, nhìn nàng cách căm ghét :
      " Ngươi? Nửa đêm nửa hôm tới đấy có việc gì ? "
      Nàng nhìn vào mắt mà đáp :
      " Vậy, Hoàng Tử? Người nửa đêm nửa hôm tới đây với nữ nhân họ Bách làm gì ? "
      lộ vẻ tức giận, tay siết chặt thành quyền.
      " Haha, quả xem thường nổi ngươi. Quả là trí lớn bất khả lộ! Ngươi làm ta bất ngờ thay cho đứa trẻ bảy tuổi !? "
      Nàng hề để tâm lời châm chọc của . tới bên nữ tử kia, cầm mảnh choàng mỏng mới được hoàng tử khoác lên, cười nhàng, cất tiếng :

      " Bách tỷ tỷ, hôm nay ngờ có ngày được gặp ngươi thế này!
      Tỷ quả đẹp gấp vạn lần lời tương truyền. Mĩ nhân, mĩ nhân a, thảo nào ... Tỷ làm hòang tử đem lòng bỏ lại quốc , con dân phía sau mà ... hay, Tỷ .. sợ hoàng thượng chém đầu sao? sợ con dân nước Bách tắm Hồng Thủy (*) sao ? Mà dám nảy sinh tình ý như vậy ? "
      (*) chuyển nghĩa lâm thời. Ý tứ ở đây là sông máu. sợ tất cả chết trong máu sao ?

      Đáy mắt nàng ta lộ lên run sợ. Nàng ta khụy gối, ngã xuống đất, cả người ngường run rẩy, nước mắt trào ra, ủy mị mà động lòng người.
      " Bách quốc của ta ... có tội. .. Tội trạng là ở ta chàng "
      Thấy như vậy, trong mắt nổ phẫn ý. Nhưng đứng cương vị hoàng tử nước, phải suy xét kĩ càng.
      " Tiểu nha đầu, ngươi muốn gì ? "
      Vừa vừa ôm lấy nàng ta, lau những giọt nước mắt yếu đuối.
      Nàng ta nhào vào ngực , ỉ khóc. Tiếng khóc trong màn đêm tối lạnh lẽo u nơi hoàng cung lại càng quỷ dị, đáng sợ.
      Tiếng khóc của nàng ta rất , nhưng nước mắt ngừng lăn, cả thân nàng ta run rẩy. Miệng ngừng lẩm bẩm: " Vì ta, .. vì ta.. xin đừng giết họ ... họ vô tội ... xin ngươi .. xin ngươi ".
      Nhìn thấy thương tâm.
      Nàng chỉ cười tiếng, đáp :
      " Hoàng Tử, ngươi vậy có ý gì ? "
      gằn từng chữ, mắt căm hận nhìn nàng :

      " Ngươi tưởng ta biết sao? Nghe nghe lại chuyện nhà ngươi là thấy phi lí. Cha ngươi vì cái gì mà vào cung .. ha ha .. nực cười "
      Nàng băn khoăn, chả lẽ còn điều gì nàng chưa thấu ?
      " Xin người dõ, ta ngu dốt hiểu nổi ý tứ của người "
      " Được, vậy để ta đây dõ cho ngươi biết. Nếu phải do chú ruột ngươi, Tứ Đại Huỳnh tể tướng nắm giữ gần nửa binh giới. Có quyền lực điều động, có thể a dua với các quan thần phản nghịch đạp đổ ngai vàng ta và phụ hoàng phải tính tới nước cờ này. Chú ruột ngươi kính nể nhất người huynh là cha ngươi. Phụ hoàng ta đem bắt cha ngươi vào đây hàng năm là để răn đe tể tướng. Năm nay là thời kì thất yếu nhạy cảm, tể tướng có nhiều kế sách mưư mô, nên mới phải đưa cha ngươi vào đây. Hơn hết còn phải đem theo ngươi, đứa con mà thương hơn sinh mạng, chính là ngươi để đề phòng bỏ trốn !!"
      Nàng nghe xong như bị trút hồn. Ngây ngốc nhìn .
      Nàng ngờ, người chú lúc nào cũng quý mến nàng, hoàng thượng cười với cha nàng nhu hòa, lại hề tốt đẹp tới vậy.
      Tâm địa họ hề đơn giản như bề ngoài, bụng đầy toan tính.
      Nàng cười, nhìn vào mắt mà đáp:
      " Chuyện đó nay đâu có quan trọng .. quan trọng là .. "
      Nàng bước tới gần , nhìn và nữ tử khác ân ái vô song. Gằn từng chữ :

      " Quan trọng là vị tỷ tỷ Bách quốc làm sao ra khỏi đây đêm nay ! "
      Khi đó mười hai tuổi. Đau so đo, tính toán chi nhiều, tất cả chỉ là bồng bột trong cơn mơ, khi choàng tỉnh dậy như lạc vào cõi vĩnh hằng. Cái gì nghĩ lại cũng hối hận.

      Sau này, khi nàng đạt được ước nguyện đêm đó. Tâm vẫn hề sung sướng như lầm tưởng, chỉ đau đớn và độc bao trùm.
      Nghĩ lại nàng mới thấy có bao hối hận, nếu đêm đó, nàng suy nghĩ thấu đáo hơn. phải khổ tâm tới nhường này.
      Suy cho cùng, dù trăm kiếp, vạn năm lòng nàng vẫn y nguyên đổi.
      Nếu có, chỉ là bức cửa cung to và lớn trước đó, ngày đầu tiên vào cung nàng nhìn thấy đổi thay. Nơi mà nàng ở sau đêm trở thành tro tàn. Hạt sen của nàng cũng nhạt , còn tư vị đó nữa.
      , cũng còn ngây ngô hiếu thắng, thủy chung si tình như trước. Giờ đây ngồi ngai vàng uy nghiêm, mắt sắc lạnh lướt đường, si tình nữa, .. chỉ là ... chưa từng thương thêm ai.
      Ngươi thắng bản cung ... Bách Cúc Tương.
      trong mắt nổi thịnh nổ, lớn tiếng. phần nào làm át tiếng khóc của nữ nhân trong ngực :

      " Ngươi muốn gì? Thèm bao nhiêu ngọc ngà trâu báu, cứ việc !! "

      Nàng cười lê thương, quay người :

      " Đúng vậy, chú ta là tể tướng. Ta càng sợ ai. Ta thích chàng, hẳn chàng biết ?! Ngọc ngà, trâu báu .. ? Phù du !! Người nữ nhân nước ngoại quốc mà chưa hề suy tính tới nước này sao? Nếu bây giờ ta đưa tin ngươi cùng công chúa a Tương, giờ tý còn ra góc vắng rụ rỗ hoàng tử, nam quả nữ chẳng lẽ tới đây để làm thơ ? "

      " Chú ta càng có cớ lật đổ ngai vàng, thống lĩnh thiên hạ ? Vừa hay giết chết bách quốc. Cùng lắm .. ta hạ mình xin chú ta. Cho ta Bách quốc, để xây nhà xí ! "

      như chịu được, chăm chút nhìn nàng buông lời :
      " ra ngươi muốn gì ? "

      " Đơn giản thôi .. năm ta 14 tuổi xin người mắc kiệu tới hỏi cưới, cho ta được làm Hoàng Phi của người. Cả đời bên người lo đại cuộc ! "
      Bách Cúc Tương nghe xong như ngất lịm . nắm tay nổi đầy gân xanh. Sau hồi suy tính, nhắm mắt :

      " Chỉ cần ngươi hứa im lặng, để Tương Tương bình an vô . Ta lấy ngươi, phong ngươi là Hoàng Phi cả đời phế bỏ ! "

      " Nam tứ hán đại trượng phu, xin giữ lời "
      chăm chú nhìn vào mắt nàng lâu. Nhưng khi đó, ngoài sợ ghen tuông mù quáng, tìn được a Nhan ngây thơ, hồn nhiên nữa.
      gằn tiếng, tiếng quyết định thời cuộc, kết cục của bán cờ này.
      " được "

      Nàng quay người. Phất váy lui vào màn đêm.
      hiểu sao, nước mắt nàng lăn dài má.
      Vốn thắng cuộc, nhưng nàng lại hề cảm nhận được niềm hứng khởi vui thích ấy.
      Ngược lại là tâm trang u buồn sầu não.
      tâm trạng lực bất tòng tâm.

      bế Bách Cúc Tương chết lịm trong lòng, đưa ra khỏi cung.
      Gió đêm thoảng qua thân hình bảy tuổi ốm yếu, gầy gò của nàng. Nàng giữ chặt chiếc áo mỏng khoác người.
      Lui từng bước vào màn đêm u tối, mịt mờ.

      Hết tháng qua trong bình an. Nàng chưa từng thấy . chuyên tâm học hành, luyện võ.
      Cánh cổng hoàng cung đồ sộ mở ra, và sau khi nàng nhàng đặt chân qua, nó cũng đóng xầm tiếng.
      Chính lúc này, cách cửa tương tự như cánh cửa hoàng cung đây vạch ra vô hình trước mắt nàng và .
      ai cố nhịn chịu đau mà cố gắng mở cánh cửa nặng nề thêm lần nào.
      ai nhường ai.
      Ngày nàng trở về, cũng chưa từng gặp mặt .

      Rất nhanh, tuổi thơ của nàng trôi qua.
      như bao đứa trẻ khác. Nàng luôn cố gắng đọc suy nghĩ, tiềm của người khác.
      Nàng sợ ai đó sai người tiếp cận nàng, cố gắng lay chuyển nàng, hãm hại nàng.
      Khi nàng lên 9, theo lệ, tất cả nữ nhi trong thành đều phải sắm sửa, trang điểm sao cho dễ gả , dễ tìm được nam tử giàu có, vẻ ngoài tuấn.

      Vì vậy, nữ nhi nào cũng tô son, điểm phấn lộng lẫy, cổ đeo đầy vòng, tay đeo trăm nhẫn.

      Nương nàng cũng ngoại lệ, mua cho nàng vô cùng nhiều nhẫn, ngập cả hộp ngọc.
      Nàng lại hề thích chúng, đều mang cho trẻ con trong xóm. Ai ai khi được nàng cho nhẫn cũng thích mê, ngắm nghía cả nửa ngày.

      Nương nàng đều rất giận dữ, quát tháo vung đồ đạc. nàng muốn gả chồng.
      Nàng chỉ im lặng. gì.
      Hoàng tử tới cầu hôn ta, việc gì phải làm đẹp cho ai ngắm ?
      Tuy vậy, nương nàng thi thoảng vẫn đem nhẫn về. Thói quen này duy trì tới năm nàng mười bốn tuổi, à , còn rất lâu về sau nữa ...

      Hôm đó, bầu trời rực nắng. Ông trời như chưa đủ thoải mái còn đốt thêm lò than, nên xung quanh khắp bốn bề đều như lò thiêu của Trương Vô Diệm.

      Cha nàng đảo món ăn lạ trong bếp, nương nàng ngồi thêu thùa, may vá.
      lão công công từ đâu phi tới, ỏn ẻn vào nhà nàng.
      Cha nàng cùng nương quỳ xuống, nghe lão công công đọc cái gì đó.
      Nghe xong, mặt cha tái mét như ăn phải độc, mặt nương nàng như nhặt được vàng.
      Xong khi đọc xong, lão công công xoa đầu nàng :

      " Trông ngươi như vậy mà có phúc lắm, được hoàng tử chấm rồi ! "

      Nàng từ năm lên bảy rất hiểu chuyện. Điều gì hiểu nên hiểu, điều gì hiểu nên giả ngu.
      Thứ gì cần đến, sớm muộn phải đến.

      vẫn Bách Cúc Tương sâu đậm như bao nhiêu năm về trước. Nên mới tới đây để thực lời hẹn phi lễ này của nàng.

      Cha nàng cãi cọ cùng nương nàng chả đêm. Sau đó gọi nàng ngồi trước linh bài liệt tổ liệt tông, hỏi :

      " Hoàng Tử ý muốn thành hôn với ngươi, ngươi nguyện ý ? "

      Nàng đưa mắt nhìn cha nàng.
      Nàng biết, ông suy tính điều gì.
      Sợ nàng mất mạng trong cuộc chiến của huynh đệ cha và cha con hoàng thượng.

      Nhưng cha nàng biết ?
      Nàng rất lâu rồi.
      tới bao năm qua đêm nào nằm xuống gối, đắp chăn dày là có thể ngủ yên.
      Nàng bộn bề lo sợ trước căm hận của và Bách Cúc Tương.

      Nàng đồng ý, rằng bản thân vô cùng bản vị và hẹp hòi.
      Nhưng nàng .. làn chủ được mình.
      Nàng đứng dậy, mắt nhìn cha nàng chăm chú.
      Liền lúc, dập đầu ba lạy mạnh :
      " Cha, là a Nhan bất hiếu, xin cha cho a Nhan được gả cho Hoàng Tử ! "
      Cha nàng giận giữ, mặc kệ máu trán nàng chảy xuống từng giọt đều đều vẫn cầm gioi lớn, đem nàng quỳ lên bàn trông, từng nhát nện xuống như đem tim gan xé thành trăm mảnh.

      Nàng đau về thể xác, nhưng .. tâm hồn nàng còn đau hơn.
      Cha nàng vì cãi nổi thánh chỉ, vẫn phải đen mặt chuẩn bị đồ để nàng gả .

      Cha nàng chưa từng nhìn mặt nàng lần nào, kể tư sau ba lạy đó của nàng.

      Ông nàng như vậy, mà giờ đây, ông coi nàng như chết rồi.

      Nương nàng, hôm đó vừa bôi thuốc cho nàng vừa khóc. Từ khi nàng sinh ra tới giờ, chưa bao giờ nàng thấy nương khóc nhiều tới vậy.
      Nương nàng đưa cho nàng thánh chỉ vua ban xuống màu đỏ chói lóa, bên ngoài thêu hình rồng múa, hết sức đẹp đẽ.
      Nàng mở ra, đọc từng chữ.

      " .. Hoàng đế chiếu viết, Hoàng Tử Huyên Càn Ngôn sau tháng ở gần nữ nhi Tứ Mộng Nha, vì nàng xinh đẹp, hiền dịu, cốt cách tư dung hoàn mĩ, nên hoàng tử thầm thích suốt bao năm qua. Nay trăng vàng tỏ, đôi lứa hợp bầy, Tứ Mộng Nha tới tuổi thành thân, Hoàng Tử hạ cố xin cưới nàng về, trăm năm chung gối cùng chăn, lo toan chuyện hậu cung. Chức danh Hoàng Phi, vĩnh viễn phế bỏ. Nhưng đổi lại, tránh tai tiếng về sau, tiếng xấu như nhuốc Tứ Mộng Nha trèo cao, dùng xuân dược mê hoặc hoàng tử. Ta, quyết để chú của Tứ Mộng Nha, tể tướng giao toàn bộ quân sĩ trong tay, gọi là quà cưới. Đây là do vua đích thân trứ hôn, nếu ai có ý phản nghịch, chu di tam tộc. . . "
      Nàng thâýu hiểu thất vọng tột cùng của cha nàng.
      Công sức cha và chú gầy dựng bao năm qua bỗng như cát bụi.

      Nàng buông thõng hai tay, nước mắt lăn dài.

      Vẫn là nàng suy nghĩ thấu đáo tới nước này ..

      Hóa ra tính toán đến nước cờ này.
      Bỏ Bách Cúc Tương, hoàn hảo có được toàn bộ binh sĩ, cùng kẻ thế mạng là nàng.
      Hóa ra, tầm thường như nàng nghĩ.
      Hóa ra, nàng vẫn chỉ là đứa trẻ 7 tuổi.
      Vẫn là đứa trẻ ngu ngốc mà thôi.
      Dù biết thêm bao điều nữa, nàng vẫn thể thay đổi thánh chỉ của Hoàng Thượng.
      Nàng thuận theo ý trời.
      Ngày thành thân của nàng hết sức đơn bạc. Cha nàng ra mặt, nhưng chỉ ngồi yên, cúi gằm mặt, ai đến mời rượu cũng cáu gắt.
      Nương nàng liên tục khóc.
      Khách khứa cũng chán nản qúa mà bỏ về dần.

      Hoàng tử vì tránh hậu họa đường xa, cũng được miễn rước dâu.
      Gọi là thành thân, thực ra như tế thân vậy.
      Nàng chậm dãi bước từng bước vào hoàng cung ( kiệu chỉ được dành cho vua và hoàng tử, người có địa vị cao ). Từng bước, từng bước như tiếng tim, tiếng lòng nàng đập từng tiếng.
      Cánh cửa hoàng cung càng nguy nga, lộng lẫy hơn trước, .. hơn nhiều khi năm nàng 7 tuổi.
      Bên trong, các vị đại thần dàn về bên, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi chính giữa. Nàng nhìn thấy , từ rất xa.
      cao lớn vô cùng, từ xa mặc người hỉ phục chói lóa vẫn thể lu mờ vẻ đẹp của .
      Nàng nhìn chớp mắt.
      Có lẽ, giữa nàng và tồn tại khoảng cách rất lớn.
      Khoảng cách , ... quá xa.

      Trong cơn mê sảng ấy, nàng biết ngày thành thân của nàng diễn ra như thế nào.
      Khi nàng tỉnh táo lại, bản thân ở trong căn phòng lộng lẫy, xung quanh đầy màu đỏ, chữ hỉ dán khắp nơi. Đưa mắt chút đoán được đây là phòng tân hôn.
      Khi nàng băn khoăn thẫn thờ. xuất .
      Nhìn ngần, vẻ đẹp hoàn mĩ trời phú của trở nên dõ nét vô cùng. như bức tượng bằng vàng uy nghiêm, quý gúa và hơn hết là vô cùng đẹp đẽ.
      cười nhìn nàng :
      " Cuối cùng, ta đợi được đến ngày này, .. Mộng Nha.. ngươi vẫn khỏe và thông minh như trước chứ? "
      Nàng tưởng phỉ nhổ nàng bằng ngũ vị ngôn từ, nhưng lại vạch nước đẩy thuyền, lả lơi như vậy. Nàng biết phải làm sao.
      " Ta .... rất nhớ người "
      Mắt dậy lên tia kinh bỉ, đáp.
      Vục mặt vào cổ nàng. Chỉ ít lâu nàng cảm nhận được giây yếm nàng bung ra.
      cắn đứt dây áo yếm nàng.
      Bộ ngực non sữa của nàng được thả lỏng, tự do bung ra.
      bắt đầu đêm nay.
      Bàn tay ạnh mẽ của xé rách lớp áo ngòi, ngắm nhìn hai tiểu bao bao của nàng rất lâu. Rồi đưa miệng tới, cắn mút.
      Nàng ngại ngùng vô cùng.
      đường đường là Hoàng Tử mà sao có thể hành động như vậy?
      xoa tới xoa lui bộ ngực nàng, ngừng liếm láp, mân mê.
      hôn dọc xuống eo nàng.

      Trong người nàng trấn động.
      Hô hấp nàng dồn dập, nàng úp mặt vào gò vai , rên lên từng tiếng nỉ non.
      Nàng cũng kinh bỉ bản thân mình dâm đãng, ô úê vô cùng.
      hôn, cắn từng miếng thịt người nàng, nhưng nàng thấy .. dù thế nào vẫn lạnh lùng, lãnh khốc. chỉ như nhấm nháp miếng thịt thỏ được trang trí đẹp đẽ bày ra đĩa, chờ thưởng thức vậy.
      Nàng cảm thấy giá trị của bản thân trở nên thấp kém.
      Và hình như, nàng tính sai nước quá khổ tâm.

      Nàng vòng tay qua cổ , muốn dừng động tác mà nhìn mình.
      đưa mắt lên nhìn nàng.
      Nàng thấy mắt có chút gì giao động, cả tâm tư và suy nghĩ đều lạnh băng và luôn theo chỉ dẫn, an bài của .
      Nàng rơi từng giọt lệ. Chính nàng cũng hiểu tại sao đêm tân hôn mình lại khóc.
      " Xin lỗi, mời tiếp tục. "

      Nàng dường như phá vỡ mạch dục hỏa nơi . đứng dậy ngạo ngễ xé rách quần áo. Lộ ra thứ oai phong lẫm liệt đó.
      từng chút vào nàng, mặt vẫn lạnh băng như cũ.
      Nàng cúi đầu thấp đè nén cơn đau.
      Ai , lần đầu tiên đau?
      đâm vào nàng lần mạnh mẽ.
      Nàng bật thốt tiếng la.
      Ngay cả khi hoan ái, nàng và khăng khít nhau tới vậy, mồ hôi của cả hai hòa vào nhau, nhưng giữa nàng và vẫn tồn tại khoảng cách.

      Nàng bật khóc ttừng tiếng nức nở.

      khoảng cách mà nàng tưởng như xóa nhòa bằng hôn ước, nhưng thể.
      Bởi vì vẫn đem nặng tình thủơ niên thiếu.
      Vẫn chịu mở lòng ra nhìn thêm ai khác.

      Cả đêm đó diễn ra trong thô bạo của và nước mắt của nàng. Dù có mãnh liệt cao trào tới mức nào.
      vẫn hề hôn nàng.
      bé La <3
      Mọi người lên Facebook like ủng hộ page mới lập của fan CLUB nhé =D
      Fan của Dung hồn Tư Mộng ạ

      Link bên nhé =D

    2. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Truyện ngắn 1 - Chương 2: Chức vị Hoàng Phi dành cho ngươi vậy đành xin tâm ta dành cho nàng !
      ******
      Nếu trong bức họa kia nàng quyến rũ, kiều mị bức người như vậy. ở ngoài, nàng càng hoàn mĩ trăm lần.
      Chẳng trách, khiến trái tim hoàng tử si mê.
      Bách Cúc Tương ?
      Nàng xoay người muốn rời , nhưng lòng lại bực bội, khó lí giải.
      Bỗng nàng nhớ ra vấn đề!
      Họ Bách ?!
      phải đất nước bị chiếm giữ sao.
      Hoàng thượng từng : nếu con dân đất Bách dám đặt chân lên mảnh đất con, cha, ông ta đổ biết bao xương máu, con, nương, ta đổ bao nhiêu nước mắt bi thương, ta chính thức mang đao qua sử trảm thần dân Bách quốc !!.
      hào hùng của hoàng thượng được con dân hát thành bài hát. Nàng đâu có bỏ qua bài hát đầy nghĩa khí đó. Tới bây giờ nàng thể quên.
      Bách quốc đối xử như thế nào với đất nước nàng khi gặp khó khăn mất mùa. Con dân hận Bách quốc tới muốn sẻ thịt móc tim.
      Nhưng vì bền vững lâu dài, đất nước nàng tạm tha cho Bách quốc.
      Vậy mà, hoàng tử lại đem lòng người Bách quốc.
      Hơn nữa lại là công chúa cuả Bách Thổ, nữ nhân mười tuổi tài sắc vẹn toàn.
      Mới nực cười biết bao!!
      Khi đó, tâm nhóc bảy tuổi hẳn chả suy tính được gì nhiều. Nàng cầm váy, mực khí thế hùng hồn xông tới.
      thấy nàng, ban đầu có chút bất ngờ, nhanh chóng chuyển sang khinh bỉ. nương kia cũng nhìn thấy nàng, khuân mặt đầy ý cười, nhìn nàng :

      " Ngôn Ngôn, ai mà xinh đẹp thế này "
      lấy mảnh choàng mỏng, khoác lên vai nàng ta. Cười nhu hòa :
      " Ngươi để tâm linh tinh làm gì? Đây là con của Tứ thúc nấu ăn rất giỏi. Khi nào có dịp, ta nhất định cho nàng ăn thử món ăn của ! "
      Nàng ta cười rộ lên, đập vào vai , tỏ vẻ bẽn lẽn vốn có của độ xuân.
      cầm tay nàng ta, cười tiếng như :

      " Nhất định cho nàng ăn thử ! Bây giờ mau thôi, nếu sảy ra chuyện xấu "
      xong, lập tức dập tắt vẻ hiền dịu ấy, nhìn nàng cách căm ghét :
      " Ngươi? Nửa đêm nửa hôm tới đấy có việc gì ? "
      Nàng nhìn vào mắt mà đáp :
      " Vậy, Hoàng Tử? Người nửa đêm nửa hôm tới đây với nữ nhân họ Bách làm gì ? "
      lộ vẻ tức giận, tay siết chặt thành quyền.
      " Haha, quả xem thường nổi ngươi. Quả là trí lớn bất khả lộ! Ngươi làm ta bất ngờ thay cho đứa trẻ bảy tuổi !? "
      Nàng hề để tâm lời châm chọc của . tới bên nữ tử kia, cầm mảnh choàng mỏng mới được hoàng tử khoác lên, cười nhàng, cất tiếng :

      " Bách tỷ tỷ, hôm nay ngờ có ngày được gặp ngươi thế này!
      Tỷ quả đẹp gấp vạn lần lời tương truyền. Mĩ nhân, mĩ nhân a, thảo nào ... Tỷ làm hòang tử đem lòng bỏ lại quốc , con dân phía sau mà ... hay, Tỷ .. sợ hoàng thượng chém đầu sao? sợ con dân nước Bách tắm Hồng Thủy (*) sao ? Mà dám nảy sinh tình ý như vậy ? "
      (*) chuyển nghĩa lâm thời. Ý tứ ở đây là sông máu. sợ tất cả chết trong máu sao ?

      Đáy mắt nàng ta lộ lên run sợ. Nàng ta khụy gối, ngã xuống đất, cả người ngường run rẩy, nước mắt trào ra, ủy mị mà động lòng người.
      " Bách quốc của ta ... có tội. .. Tội trạng là ở ta chàng "
      Thấy như vậy, trong mắt nổ phẫn ý. Nhưng đứng cương vị hoàng tử nước, phải suy xét kĩ càng.
      " Tiểu nha đầu, ngươi muốn gì ? "
      Vừa vừa ôm lấy nàng ta, lau những giọt nước mắt yếu đuối.
      Nàng ta nhào vào ngực , ỉ khóc. Tiếng khóc trong màn đêm tối lạnh lẽo u nơi hoàng cung lại càng quỷ dị, đáng sợ.
      Tiếng khóc của nàng ta rất , nhưng nước mắt ngừng lăn, cả thân nàng ta run rẩy. Miệng ngừng lẩm bẩm: " Vì ta, .. vì ta.. xin đừng giết họ ... họ vô tội ... xin ngươi .. xin ngươi ".
      Nhìn thấy thương tâm.
      Nàng chỉ cười tiếng, đáp :
      " Hoàng Tử, ngươi vậy có ý gì ? "
      gằn từng chữ, mắt căm hận nhìn nàng :

      " Ngươi tưởng ta biết sao? Nghe nghe lại chuyện nhà ngươi là thấy phi lí. Cha ngươi vì cái gì mà vào cung .. ha ha .. nực cười "
      Nàng băn khoăn, chả lẽ còn điều gì nàng chưa thấu ?
      " Xin người dõ, ta ngu dốt hiểu nổi ý tứ của người "
      " Được, vậy để ta đây dõ cho ngươi biết. Nếu phải do chú ruột ngươi, Tứ Đại Huỳnh tể tướng nắm giữ gần nửa binh giới. Có quyền lực điều động, có thể a dua với các quan thần phản nghịch đạp đổ ngai vàng ta và phụ hoàng phải tính tới nước cờ này. Chú ruột ngươi kính nể nhất người huynh là cha ngươi. Phụ hoàng ta đem bắt cha ngươi vào đây hàng năm là để răn đe tể tướng. Năm nay là thời kì thất yếu nhạy cảm, tể tướng có nhiều kế sách mưư mô, nên mới phải đưa cha ngươi vào đây. Hơn hết còn phải đem theo ngươi, đứa con mà thương hơn sinh mạng, chính là ngươi để đề phòng bỏ trốn !!"
      Nàng nghe xong như bị trút hồn. Ngây ngốc nhìn .
      Nàng ngờ, người chú lúc nào cũng quý mến nàng, hoàng thượng cười với cha nàng nhu hòa, lại hề tốt đẹp tới vậy.
      Tâm địa họ hề đơn giản như bề ngoài, bụng đầy toan tính.
      Nàng cười, nhìn vào mắt mà đáp:
      " Chuyện đó nay đâu có quan trọng .. quan trọng là .. "
      Nàng bước tới gần , nhìn và nữ tử khác ân ái vô song. Gằn từng chữ :

      " Quan trọng là vị tỷ tỷ Bách quốc làm sao ra khỏi đây đêm nay ! "
      Khi đó mười hai tuổi. Đau so đo, tính toán chi nhiều, tất cả chỉ là bồng bột trong cơn mơ, khi choàng tỉnh dậy như lạc vào cõi vĩnh hằng. Cái gì nghĩ lại cũng hối hận.

      Sau này, khi nàng đạt được ước nguyện đêm đó. Tâm vẫn hề sung sướng như lầm tưởng, chỉ đau đớn và độc bao trùm.
      Nghĩ lại nàng mới thấy có bao hối hận, nếu đêm đó, nàng suy nghĩ thấu đáo hơn. phải khổ tâm tới nhường này.
      Suy cho cùng, dù trăm kiếp, vạn năm lòng nàng vẫn y nguyên đổi.
      Nếu có, chỉ là bức cửa cung to và lớn trước đó, ngày đầu tiên vào cung nàng nhìn thấy đổi thay. Nơi mà nàng ở sau đêm trở thành tro tàn. Hạt sen của nàng cũng nhạt , còn tư vị đó nữa.
      , cũng còn ngây ngô hiếu thắng, thủy chung si tình như trước. Giờ đây ngồi ngai vàng uy nghiêm, mắt sắc lạnh lướt đường, si tình nữa, .. chỉ là ... chưa từng thương thêm ai.
      Ngươi thắng bản cung ... Bách Cúc Tương.
      trong mắt nổi thịnh nổ, lớn tiếng. phần nào làm át tiếng khóc của nữ nhân trong ngực :

      " Ngươi muốn gì? Thèm bao nhiêu ngọc ngà trâu báu, cứ việc !! "

      Nàng cười lê thương, quay người :

      " Đúng vậy, chú ta là tể tướng. Ta càng sợ ai. Ta thích chàng, hẳn chàng biết ?! Ngọc ngà, trâu báu .. ? Phù du !! Người nữ nhân nước ngoại quốc mà chưa hề suy tính tới nước này sao? Nếu bây giờ ta đưa tin ngươi cùng công chúa a Tương, giờ tý còn ra góc vắng rụ rỗ hoàng tử, nam quả nữ chẳng lẽ tới đây để làm thơ ? "

      " Chú ta càng có cớ lật đổ ngai vàng, thống lĩnh thiên hạ ? Vừa hay giết chết bách quốc. Cùng lắm .. ta hạ mình xin chú ta. Cho ta Bách quốc, để xây nhà xí ! "

      như chịu được, chăm chút nhìn nàng buông lời :
      " ra ngươi muốn gì ? "

      " Đơn giản thôi .. năm ta 14 tuổi xin người mắc kiệu tới hỏi cưới, cho ta được làm Hoàng Phi của người. Cả đời bên người lo đại cuộc ! "
      Bách Cúc Tương nghe xong như ngất lịm . nắm tay nổi đầy gân xanh. Sau hồi suy tính, nhắm mắt :

      " Chỉ cần ngươi hứa im lặng, để Tương Tương bình an vô . Ta lấy ngươi, phong ngươi là Hoàng Phi cả đời phế bỏ ! "

      " Nam tứ hán đại trượng phu, xin giữ lời "
      chăm chú nhìn vào mắt nàng lâu. Nhưng khi đó, ngoài sợ ghen tuông mù quáng, tìn được a Nhan ngây thơ, hồn nhiên nữa.
      gằn tiếng, tiếng quyết định thời cuộc, kết cục của bán cờ này.
      " được "

      Nàng quay người. Phất váy lui vào màn đêm.
      hiểu sao, nước mắt nàng lăn dài má.
      Vốn thắng cuộc, nhưng nàng lại hề cảm nhận được niềm hứng khởi vui thích ấy.
      Ngược lại là tâm trang u buồn sầu não.
      tâm trạng lực bất tòng tâm.

      bế Bách Cúc Tương chết lịm trong lòng, đưa ra khỏi cung.
      Gió đêm thoảng qua thân hình bảy tuổi ốm yếu, gầy gò của nàng. Nàng giữ chặt chiếc áo mỏng khoác người.
      Lui từng bước vào màn đêm u tối, mịt mờ.

      Hết tháng qua trong bình an. Nàng chưa từng thấy . chuyên tâm học hành, luyện võ.
      Cánh cổng hoàng cung đồ sộ mở ra, và sau khi nàng nhàng đặt chân qua, nó cũng đóng xầm tiếng.
      Chính lúc này, cách cửa tương tự như cánh cửa hoàng cung đây vạch ra vô hình trước mắt nàng và .
      ai cố nhịn chịu đau mà cố gắng mở cánh cửa nặng nề thêm lần nào.
      ai nhường ai.
      Ngày nàng trở về, cũng chưa từng gặp mặt .

      Rất nhanh, tuổi thơ của nàng trôi qua.
      như bao đứa trẻ khác. Nàng luôn cố gắng đọc suy nghĩ, tiềm của người khác.
      Nàng sợ ai đó sai người tiếp cận nàng, cố gắng lay chuyển nàng, hãm hại nàng.
      Khi nàng lên 9, theo lệ, tất cả nữ nhi trong thành đều phải sắm sửa, trang điểm sao cho dễ gả , dễ tìm được nam tử giàu có, vẻ ngoài tuấn.

      Vì vậy, nữ nhi nào cũng tô son, điểm phấn lộng lẫy, cổ đeo đầy vòng, tay đeo trăm nhẫn.

      Nương nàng cũng ngoại lệ, mua cho nàng vô cùng nhiều nhẫn, ngập cả hộp ngọc.
      Nàng lại hề thích chúng, đều mang cho trẻ con trong xóm. Ai ai khi được nàng cho nhẫn cũng thích mê, ngắm nghía cả nửa ngày.

      Nương nàng đều rất giận dữ, quát tháo vung đồ đạc. nàng muốn gả chồng.
      Nàng chỉ im lặng. gì.
      Hoàng tử tới cầu hôn ta, việc gì phải làm đẹp cho ai ngắm ?
      Tuy vậy, nương nàng thi thoảng vẫn đem nhẫn về. Thói quen này duy trì tới năm nàng mười bốn tuổi, à , còn rất lâu về sau nữa ...

      Hôm đó, bầu trời rực nắng. Ông trời như chưa đủ thoải mái còn đốt thêm lò than, nên xung quanh khắp bốn bề đều như lò thiêu của Trương Vô Diệm.

      Cha nàng đảo món ăn lạ trong bếp, nương nàng ngồi thêu thùa, may vá.
      lão công công từ đâu phi tới, ỏn ẻn vào nhà nàng.
      Cha nàng cùng nương quỳ xuống, nghe lão công công đọc cái gì đó.
      Nghe xong, mặt cha tái mét như ăn phải độc, mặt nương nàng như nhặt được vàng.
      Xong khi đọc xong, lão công công xoa đầu nàng :

      " Trông ngươi như vậy mà có phúc lắm, được hoàng tử chấm rồi ! "

      Nàng từ năm lên bảy rất hiểu chuyện. Điều gì hiểu nên hiểu, điều gì hiểu nên giả ngu.
      Thứ gì cần đến, sớm muộn phải đến.

      vẫn Bách Cúc Tương sâu đậm như bao nhiêu năm về trước. Nên mới tới đây để thực lời hẹn phi lễ này của nàng.

      Cha nàng cãi cọ cùng nương nàng chả đêm. Sau đó gọi nàng ngồi trước linh bài liệt tổ liệt tông, hỏi :

      " Hoàng Tử ý muốn thành hôn với ngươi, ngươi nguyện ý ? "

      Nàng đưa mắt nhìn cha nàng.
      Nàng biết, ông suy tính điều gì.
      Sợ nàng mất mạng trong cuộc chiến của huynh đệ cha và cha con hoàng thượng.

      Nhưng cha nàng biết ?
      Nàng rất lâu rồi.
      tới bao năm qua đêm nào nằm xuống gối, đắp chăn dày là có thể ngủ yên.
      Nàng bộn bề lo sợ trước căm hận của và Bách Cúc Tương.

      Nàng đồng ý, rằng bản thân vô cùng bản vị và hẹp hòi.
      Nhưng nàng .. làn chủ được mình.
      Nàng đứng dậy, mắt nhìn cha nàng chăm chú.
      Liền lúc, dập đầu ba lạy mạnh :
      " Cha, là a Nhan bất hiếu, xin cha cho a Nhan được gả cho Hoàng Tử ! "
      Cha nàng giận giữ, mặc kệ máu trán nàng chảy xuống từng giọt đều đều vẫn cầm gioi lớn, đem nàng quỳ lên bàn trông, từng nhát nện xuống như đem tim gan xé thành trăm mảnh.

      Nàng đau về thể xác, nhưng .. tâm hồn nàng còn đau hơn.
      Cha nàng vì cãi nổi thánh chỉ, vẫn phải đen mặt chuẩn bị đồ để nàng gả .

      Cha nàng chưa từng nhìn mặt nàng lần nào, kể tư sau ba lạy đó của nàng.

      Ông nàng như vậy, mà giờ đây, ông coi nàng như chết rồi.

      Nương nàng, hôm đó vừa bôi thuốc cho nàng vừa khóc. Từ khi nàng sinh ra tới giờ, chưa bao giờ nàng thấy nương khóc nhiều tới vậy.
      Nương nàng đưa cho nàng thánh chỉ vua ban xuống màu đỏ chói lóa, bên ngoài thêu hình rồng múa, hết sức đẹp đẽ.
      Nàng mở ra, đọc từng chữ.

      " .. Hoàng đế chiếu viết, Hoàng Tử Huyên Càn Ngôn sau tháng ở gần nữ nhi Tứ Mộng Nha, vì nàng xinh đẹp, hiền dịu, cốt cách tư dung hoàn mĩ, nên hoàng tử thầm thích suốt bao năm qua. Nay trăng vàng tỏ, đôi lứa hợp bầy, Tứ Mộng Nha tới tuổi thành thân, Hoàng Tử hạ cố xin cưới nàng về, trăm năm chung gối cùng chăn, lo toan chuyện hậu cung. Chức danh Hoàng Phi, vĩnh viễn phế bỏ. Nhưng đổi lại, tránh tai tiếng về sau, tiếng xấu như nhuốc Tứ Mộng Nha trèo cao, dùng xuân dược mê hoặc hoàng tử. Ta, quyết để chú của Tứ Mộng Nha, tể tướng giao toàn bộ quân sĩ trong tay, gọi là quà cưới. Đây là do vua đích thân trứ hôn, nếu ai có ý phản nghịch, chu di tam tộc. . . "
      Nàng thâýu hiểu thất vọng tột cùng của cha nàng.
      Công sức cha và chú gầy dựng bao năm qua bỗng như cát bụi.

      Nàng buông thõng hai tay, nước mắt lăn dài.

      Vẫn là nàng suy nghĩ thấu đáo tới nước này ..

      Hóa ra tính toán đến nước cờ này.
      Bỏ Bách Cúc Tương, hoàn hảo có được toàn bộ binh sĩ, cùng kẻ thế mạng là nàng.
      Hóa ra, tầm thường như nàng nghĩ.
      Hóa ra, nàng vẫn chỉ là đứa trẻ 7 tuổi.
      Vẫn là đứa trẻ ngu ngốc mà thôi.
      Dù biết thêm bao điều nữa, nàng vẫn thể thay đổi thánh chỉ của Hoàng Thượng.
      Nàng thuận theo ý trời.
      Ngày thành thân của nàng hết sức đơn bạc. Cha nàng ra mặt, nhưng chỉ ngồi yên, cúi gằm mặt, ai đến mời rượu cũng cáu gắt.
      Nương nàng liên tục khóc.
      Khách khứa cũng chán nản qúa mà bỏ về dần.

      Hoàng tử vì tránh hậu họa đường xa, cũng được miễn rước dâu.
      Gọi là thành thân, thực ra như tế thân vậy.
      Nàng chậm dãi bước từng bước vào hoàng cung ( kiệu chỉ được dành cho vua và hoàng tử, người có địa vị cao ). Từng bước, từng bước như tiếng tim, tiếng lòng nàng đập từng tiếng.
      Cánh cửa hoàng cung càng nguy nga, lộng lẫy hơn trước, .. hơn nhiều khi năm nàng 7 tuổi.
      Bên trong, các vị đại thần dàn về bên, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi chính giữa. Nàng nhìn thấy , từ rất xa.
      cao lớn vô cùng, từ xa mặc người hỉ phục chói lóa vẫn thể lu mờ vẻ đẹp của .
      Nàng nhìn chớp mắt.
      Có lẽ, giữa nàng và tồn tại khoảng cách rất lớn.
      Khoảng cách , ... quá xa.

      Trong cơn mê sảng ấy, nàng biết ngày thành thân của nàng diễn ra như thế nào.
      Khi nàng tỉnh táo lại, bản thân ở trong căn phòng lộng lẫy, xung quanh đầy màu đỏ, chữ hỉ dán khắp nơi. Đưa mắt chút đoán được đây là phòng tân hôn.
      Khi nàng băn khoăn thẫn thờ. xuất .
      Nhìn ngần, vẻ đẹp hoàn mĩ trời phú của trở nên dõ nét vô cùng. như bức tượng bằng vàng uy nghiêm, quý gúa và hơn hết là vô cùng đẹp đẽ.
      cười nhìn nàng :
      " Cuối cùng, ta đợi được đến ngày này, .. Mộng Nha.. ngươi vẫn khỏe và thông minh như trước chứ? "
      Nàng tưởng phỉ nhổ nàng bằng ngũ vị ngôn từ, nhưng lại vạch nước đẩy thuyền, lả lơi như vậy. Nàng biết phải làm sao.
      " Ta .... rất nhớ người "
      Mắt dậy lên tia kinh bỉ, đáp.
      Vục mặt vào cổ nàng. Chỉ ít lâu nàng cảm nhận được giây yếm nàng bung ra.
      cắn đứt dây áo yếm nàng.
      Bộ ngực non sữa của nàng được thả lỏng, tự do bung ra.
      bắt đầu đêm nay.
      Bàn tay ạnh mẽ của xé rách lớp áo ngòi, ngắm nhìn hai tiểu bao bao của nàng rất lâu. Rồi đưa miệng tới, cắn mút.
      Nàng ngại ngùng vô cùng.
      đường đường là Hoàng Tử mà sao có thể hành động như vậy?
      xoa tới xoa lui bộ ngực nàng, ngừng liếm láp, mân mê.
      hôn dọc xuống eo nàng.

      Trong người nàng trấn động.
      Hô hấp nàng dồn dập, nàng úp mặt vào gò vai , rên lên từng tiếng nỉ non.
      Nàng cũng kinh bỉ bản thân mình dâm đãng, ô úê vô cùng.
      hôn, cắn từng miếng thịt người nàng, nhưng nàng thấy .. dù thế nào vẫn lạnh lùng, lãnh khốc. chỉ như nhấm nháp miếng thịt thỏ được trang trí đẹp đẽ bày ra đĩa, chờ thưởng thức vậy.
      Nàng cảm thấy giá trị của bản thân trở nên thấp kém.
      Và hình như, nàng tính sai nước quá khổ tâm.

      Nàng vòng tay qua cổ , muốn dừng động tác mà nhìn mình.
      đưa mắt lên nhìn nàng.
      Nàng thấy mắt có chút gì giao động, cả tâm tư và suy nghĩ đều lạnh băng và luôn theo chỉ dẫn, an bài của .
      Nàng rơi từng giọt lệ. Chính nàng cũng hiểu tại sao đêm tân hôn mình lại khóc.
      " Xin lỗi, mời tiếp tục. "

      Nàng dường như phá vỡ mạch dục hỏa nơi . đứng dậy ngạo ngễ xé rách quần áo. Lộ ra thứ oai phong lẫm liệt đó.
      từng chút vào nàng, mặt vẫn lạnh băng như cũ.
      Nàng cúi đầu thấp đè nén cơn đau.
      Ai , lần đầu tiên đau?
      đâm vào nàng lần mạnh mẽ.
      Nàng bật thốt tiếng la.
      Ngay cả khi hoan ái, nàng và khăng khít nhau tới vậy, mồ hôi của cả hai hòa vào nhau, nhưng giữa nàng và vẫn tồn tại khoảng cách.

      Nàng bật khóc ttừng tiếng nức nở.

      khoảng cách mà nàng tưởng như xóa nhòa bằng hôn ước, nhưng thể.
      Bởi vì vẫn đem nặng tình thủơ niên thiếu.
      Vẫn chịu mở lòng ra nhìn thêm ai khác.

      Cả đêm đó diễn ra trong thô bạo của và nước mắt của nàng. Dù có mãnh liệt cao trào tới mức nào.
      vẫn hề hôn nàng.
      bé La <3
      Mọi người lên Facebook like ủng hộ page mới lập của fan CLUB nhé =D
      Fan của Dung hồn Tư Mộng ạ

      Link bên nhé =D
      Last edited: 31/12/14

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @bé La Bộ này ngưng lâu quá rồi nha bạn. Nếu bạn bận hay drop truyện bạn báo với mình 1 tiếng. Còn nếu bạn vẫn edit tiếp mong bạn theo đúng tiến độ qđ của Cung là 2chuong /1 tuần nhé :)

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @bé La nhắc nhở lần 2. Bạn đã drop truyện 4 gần tháng rồi.

      Nếu sau 2 tuần, bạn vẫn ko hồi , mình sẽ ban nick do drop truyện quá lâu mà ko báo.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :