1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồ Đồ - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. remembering_liuchuan

      remembering_liuchuan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      [​IMG]
      Thông Tin Chi Tiết
      Công ty phát hành: Đinh Tị
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Trọng lượng vận chuyển: 480 grams
      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Số trang: 560
      Ngày xuất bản: 06/2014
      Giá Bìa: 100.000 đồng

      Hồ Đồ​


      thế giới này, có loại đàn ông mà nước mắt của có rơi bao nhiêu cũng làm rung động được trái tim ta, dù có là mỹ nhân khóc đến đổ cả Trường Thành chăng nữa ta cũng chẳng mảy may động lòng. ta rời xa , chẳng có lí do gì, nếu hỏi ta, ta trả lời cách vô cảm: “ muốn lí do à, vậy tôi cho lí do”.


      Người ngoài nhíu mày khuyên bảo , đừng có ngốc nghếch nữa. , ngốc, chỉ là quá ta thôi. đặt tay lên ngực tự hỏi: “Là ta sai sao?”. , ta sai, chỉ là ta . Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ chỉ học được năm chữ: Đối diện với thực. Tình đối với chỉ là hồ đồ, còn ta thể hồ đồ.


      Hồ đồ - tiểu thuyết tình ngang trái

      Tác phẩm Hồ đồ của nhà văn Ngải Tiểu Đồ viết về tình , tranh đấu quyền lực và khát vọng mưu cầu hạnh phúc của những con người trong xã hội Trung Quốc đại.

      Đó là câu chuyện về thiên kim tiểu thư Trình Đoan Ngọ đem lòng cảm mến Lục Ứng Khâm, người coi cha là ân nhân của đời mình. Sinh nhật 17 tuổi, với bản tính cố chấp, thích gì phải có bằng được, Trình Đoan Ngọ đòi cha phải tặng Lục Ứng Khâm cho mình.

      Kể từ đó, Lục Ứng Khâm, chàng trai có người thương trong lòng, bị buộc phải gắn cuộc đời mình với Trình Đoan Ngọ, thiên kim của ân nhân mà chưa bao giờ thích. Vì hồ đồ, Trình Đoan Ngọ tước tự do của Lục Ứng Khâm, cướp cả tình của . chưa biết rằng, điều đó khiến phải trả giá rất đắt.

      Ngay trong năm đó, cha của Trình Đoan Ngọ, nhà tài phiệt khét tiếng, vì xích mích trong chuyện làm ăn, bị ám sát. trai trước những biến cố khốc liệt của cuộc đời cũng hóa điên. đứng địa vị của thiên kim tiểu thư quyền quý, Trình Đoan Ngọ rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng, bị người thân phản bội, tán gia bại sản.

      Trong lúc còn biết dựa vào ai, Trình Đoan Ngọ tìm đến Lục Ứng Khâm cầu xin giúp đỡ. Lục Ứng Khâm lúc này thay chân cha của Trình Đoan Ngọ trở thành đại ca trong giới xã hội đen với quyền lực và địa vị khiến mọi người nể sợ.

      lần gặp gỡ, Trình Đoan Ngọ chuốc rượu say Lục Ứng Khâm để đưa mọi chuyện vào rồi, buộc phải giúp đỡ gia đình . Nào ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, điều mà mong đợi phải là thương hại hay cứu giúp mà là nhục nhã càng thêm tàn khốc hơn. Lại lần nữa, Trình Đoan Ngọ hồ đồ tìm kiếm cứu vớt bằng chính thứ quý giá nhất của đời mình.

      Bị buộc phải ra khi mang trong bụng giọt máu của Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ và trai trải qua biết bao tủi nhục để mưu sinh nơi đất khách quê người. sinh con trong hoàn cảnh khó nhọc và cực khổ nhưng vẫn cam tâm chấp nhận, đợi ngày trả thù kẻ bội bạc mình.

      Bảy năm trời sống trong cay đắng, Trình Đoan Ngọ bất ngờ gặp được Du Đông, người em thân thiết trước kia của Lục Ứng Khâm, nay cũng bị đại ca hắt hủi. Du Đông đồng cảm với Trình Đoan Ngọ và dần nảy sinh tình cảm.Lúc này, duyên số khiến Trình Đoan Ngọ gặp lại Lục Ứng Khâm. Đôi oan gia được ông trời sắp xếp gặp lại nhau, tiếp tục dày vò nhau trong mớ bộn bề giữa và hận. Liệu cặp đôi này có thể hóa giải thù hận để tìm đến kết thúc đẹp trong tình ?

      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      ...
      Last edited by a moderator: 17/9/14
      vulinh thích bài này.

    2. remembering_liuchuan

      remembering_liuchuan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      Chương 1

      Trước khi bước ra cửa, Trinh Đoan Ngó cẩn thận ngắm minh trong gương, suy nghĩ hồi rồi mới búi cao mái tóc dài tới tận lưng.

      tuần, chỉ được nghỉ ngày thứ Năm, vì vậy sắp xếp việc gặp mặt vào ngày hôm nay. Cũng may đối tượng hẹn gặp là ông chủ của doanh nghiệp tư nhân. Nghe vợ ta qua đời hai năm rồi, minh ta nuôi con ba tuổi. ta thiếu tiền chỉ thiếu người phụ nữ để chăm lo cho gia đình. Điều kiện của Trình Đoan Ngọ cũng chẳng xứng với người ta, nhưng người giới thiệu lại là Vưu - giám sát quản lý của . Vưu từ trước giờ luôn đối xử tốt với . Trước đó, ấy , người đàn ông này cũng có chút tiền của, chỉ có điều thân thế được trong sạch, cầu ta đưa ra cũng đơn giản, lại kén chọn gia cảnh, chỉ cần đối xử tốt với con ta, biết làm việc là được. Trình Đoan Ngọ thấy mình rất phù hợp với cầu của ta.

      Nơi họ hẹn gặp là quán ăn cách nhà xa. Nghe người này cũng phải là người học cao, cho nên giống những người thời thượng, hay hẹn hò ở những quán cà phê lịch , tao nhã.

      Vưu ngớt lời giới thiệu, còn Trinh Đoan Ngọ cứ nắm chặt tay, chẳng

      Dám ngẩng lên. Lúc ấy, nghĩ mình giống như món hàng bị ế từ lâu, giờ được người ta ra sức rao bán. “Đoan Ngọ tuy còn trẻ nhưng rất chăm chỉ, giỏi giang, biết kính nhường dưới. ấy có cậu con trai tên là Đông Thiên, tôi cũng gặp qua vài lần. Cu cậu rất biết vâng lời, vừa hay có thể làm bạn với con nhà đấy…. Gia cảnh ấy tuy bình thường nhưng tính tình thà, mà lại chẳng phải cậu cũng nõi cần những mặt hoa da phấn sao? Tôi thấy ấy rất hợp với cậu đấy!”

      “…”

      “Thôi chết, nhà tôi có chút việc bận, tôi về trước nhé, hai người cứ ngồi chuyện với nhau ! Tôi cũng chả thích để ý đến chuyện của bọn trẻ đâu, nhưng tôi rất quý hai người nên mới muốn vun vén cho hai người đấy!”

      Vưu dường như vẫn cong nhiều điều muốn , vừa vừa ngoái đầu nhìn lại, cứ như sợ hai người bọn họ biến mất ngay trong tích tắc vậy.

      Đợi Vưu khỏi, người đàn ông ngồi đối diện Trình Đoan Ngọ từ nãy giờ chẳng câu nào mới mở miệng. khẽ thở dài, như thể họ cách biệt lâu lắm rồi. “Đoan ngọ lâu rồi gặp.”

      Đoan Ngọ ngây người lúc, ngay từ lúc vừa nhìn thấy , hiểu taị sao Vưu thân thế của được trong sạch lắm. Từ đầu đến cuối lời, chỉ biết nắm chặt hai bàn tay vì lúng túng, trong lòng cứ thấy bất ổn.

      Lúc lên tiếng, chỉ ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, cố tỏ vẻ cười như có chuyện gì. “ Du Đông, lâu rồi gặp.”

      Du Đông nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt phức tạp. im lặng lúc rồi mới dè dặt hỏi: “Em có con trai?”

      Trái tim Trình Đoan Ngọ bỗng dưng đập thình thịch. thầm nghĩ: Du Đông cũng biết kinh doanh sao? thực rời khỏi nơi đó rồi sao? thực rời khỏi thế giới chẳng biết ngày tháng đó rồi sao? Hay là…người kia phái đến thăm dò và gây chuyện?

      đắn đo mãi, cuối cùng cũng im lặng gật đầu.

      Du Đông nuốt nước bọt , nhíu mày, hỏi: “Cậu bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”

      Trình Đoan Ngọ càng lo lắng, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay trở nên tím ngắt. lo lắng và bối rối khiến có cảm giác đau, lúng túng trả lời: “Sáu tuổi”

      “Em…” Du Đông tỏ ra giận dữ, trừng mắt nhìn vẻ thất vọng rồi khoanh tay, ngả người về phía sau, quay mặt ra phía cửa rổ, lạnh lùng : “Em , coi như hôm nay gặp em! Nhưng nếu có lần sau, nhất định báo cho ta biết.”

      Trình Đoan Ngọ thở phào nhõm, toàn thân căng thẳng từ nãy đến giờ lúc này mới được thả lỏng chút.

      tự trách mình quá đa nghi, đa cảm. Hơn sáu năm xuất , lại chẳng để ý đến , làm gì có chuyện tự dưng ta phí công sức đến tìm , lãng phí thời gian quý báu để thăm dò cơ chứ? bật cười tự giễu rồi đứng dậy, cầm túi xách, cúi đầu chào và cảm ơn Du Đông cách chân thành: “ Du Đông, cảm ơn !”

      Lần gặp bất ngờ lần đó khiến Trình Đoan Ngọ thấp thỏm lo âu mất mấy ngày. Cho đến khi tròn tháng có biến động gì, mới thực cảm thấy yên tâm.

      Trình Đoan Ngọ cầm đơn hàng, kiểm kê hàng hóa trong khu đông lạnh. kiểm đến ba lần. Doanh thu tháng này vẫn còn thiếu những nghìn tệ, mà là ngày cuối cùng của tháng rồi. Nếu đạt được chỉ tiêu lương cũng ít hơn tháng trước trăm tệ.

      Trình Đoan ngọ cẩn thận tính toán lại mà thấy rất buồn. Dạo này trai phát bệnh ngày càng nhiều, mua thuốc ổn. Đông Thiên cũng cao lớn hơn rồi, quần áo từ mùa đông năm trước còn vừa nữa, những đứa trẻ cùng xóm chẳng có đứa nào cao hơn nó nên xin được quần áo cũ của ai. Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước rồi tiền học phí của Đông Thiên… Nó sáu tuổi, thể cho nó học, học mẫu giáo có thể ở nhà tự dạy, chứ học tiểu học làm sao như vậy được….. phải biết Đông Thiên khao khát được học như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy lũ bạn đeo cặp sách đến trường, ánh mắt nó luôn toát lên vẻ ngưỡng mộ. Nó còn ít tuổi nhưng lại rất hiểu biết, thường an ủi : “Mẹ, đợi sau này mẹ có tiền rồi cho con học cũng được dù sao ở nhà có bác dạy học cũng thế.”

      Thấy con còn bé mà hiểu chuyện như vậy Trình Đoan Ngọ thấy xót xa đến rơi nước mắt.

      buông tiếng thở dài, buồn rầu vuốt vuốt tóc , chỉ có vuốt thôi mà có vài sợi rụng rồi. thường xuyên phải làm việc trong môi trường lạnh, bất kể mùa nào cũng lạnh đến run người, chiếc tủ lạnh lại rất lớn, cái lạnh cóng người khiến tóc rụng rất nhiều. nhưng vì chỉ có bằng cấp ba, tìm tới tìm lui cũng chỉ có công việc bán hàng, việc nhiều mà lương lại thấp, cong phải đứng cả ngày, cả đêm.

      Trong lúc thất thần suy nghĩ Phương Kiều vỗ vai . “ em khỏe chưa?” Hôm trước phát bệnh, may nhờ có Phương Kiều trực thay nên mới kịp về nhà chăm sóc trai.

      Trình Đoan ngọ ngẩn người chút rồi có gắng nhếch miệng cười. “Hôm trước cảm ơn chị nhiều lắm, em đỡ nhiều rồi.”

      Trương Kiều thở dài, giọng đầy thương xót: “Nghe mẹ chị , ở Thành Đông có bệnh viện chữa bệnh động kinh rất nổi tiếng, chi phí chữa bệnh cũng cao. thể để trai em như thế mãi được, chữa khỏi bệnh gia đình mới có thêm người làm, gánh nặng của em cũng được giảm bớt phần nào.

      Trình Đoan Ngọ im lặng , khoog phải chưa từng nghĩ đến chuyện đưa trai khám bệnh, nhưng với đồng lương ít ỏi, nếu chữa bệnh cho con còn tiền nuôi con, và ngược lại, hơn nữa, bệnh của lại khó chữa, chẳng khác nào cái động đáy, đổ vào bao nhiêu tiền cũng đủ. Mỗi lần làm, rất mẫn cảm với tiếng chuông điện thoại , vì sợ khi nhấc điện thoại lên lại nghe thấy tin trai bị phát bệnh. Hôm trước, vội vã trở về nhà, thấy trai nằm co rúm người trong nhà vệ sinh, mắt trắng dã, miệng sùi bọt. Đông Thiên di chuyển nổi nên chỉ nhét cái khăn vào trong miệng để phòng cắn phải lưỡi. Cậu bé cứ đứng trông bên cạnh dám rời giây.

      Trong sáu năm qua, cảnh tượng đó diễn ra hàng trăm lần. bị bệnh thần kinh nên chẳng có công ty nào muốn nhận vào làm việc. Nhưng nỗi uất ức tích từ tụ lâu khiến từ người cao ngạo trong quá khứ trở nên rất nản chí và trầm cảm. Trình Đoan Ngọ cũng vì bệnh tình của tái phát mà nhiều khi trong giờ làm cũng phải bỏ về nhà, bị đuổi việc cả chục lần rồi.

      Trình Đoan Ngọ thu lại đơn hàng, quay đầu, khẽ cắn môi, với TRương Kiều: “Khai xuân xong em đưa ấy viện khám.”

      Trương Kiều nhìn Trình Đoan Ngọ với vẻ mặt đồng tình, than thở: “ hiểu mổi em nghĩ như thế nào mà lại sinh thằng bé đó, còn trẻ mà nuôi con sống thế nào được?”

      Công việc ở siêu thị chia làm hai ca, ca sáng từ tám giờ đến hai giờ chiều, ca chiều từ ba giờ chiều đến mười giờ rưỡi tối. Lúc Trình Đoan Ngọ tan làm, trời cũng khuya, người, xe đường thưa thớt, xe buýt cũng nghỉ gần hết. tháng ba, tiết trời mùa xuân, cứ đến tối là nhiệt độ xuống rất thấp, gió lạnh thấu xương luồn qua cổ áo vào trong người khiến Trình Đoan Ngọ run lên cầm cập. kéo áo siết chặt lấy người mà tay chân vẫn lạnh cóng, đành phải giậm chân liên tục, xoa xoa tay vào nhau để tìm chút ấm áp.

      Chuyến xe buýt cuối cùng thường phải đợi rất lâu, chẳng bao giờ đến đúng giờ. Trình Đoan Ngọ cũng mua hai chiếc xe đạp cũ nhưng đều bị trộm mất. Trước cửa siêu thị chỉ có chỗ trông giữ xe đạp điện nhưng giá xe đạp điện bằng cả tháng lương chẳng có tiền mà mua.

      Vất vả lắm mới đợi được xe buýt đến, nhưng xe lại chật cứng người, Trình Đoan Ngọ buồn ngủ đến rũ mắt, ôm lấy tay vịn chợp mắt lát.

      Sau khi xuống xe bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đoạn đường bóng người. bước nhanh vào ngĩ tối đen như mực, cứ có cảm giác sau lưng mình có tiếng gì đó. rảo bước nhanh, gần đến cổng nhà, bỗng thấy luồng ánh sáng chiếu vào mặt mình, rồi lại nghe thấy có tiếng gọi: “Đoan Ngọ?”

      Lúc này Trình Đoan Ngọ mới thở phào nhõm, bước nhanh về phía có ánh sáng đèn pin. “, sao lại ra đây?”

      ra bến xe buýt đón em.”

      và Đông Thiên ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi, đồ ăn trưa còn thừa, tối chỉ hâm lại chút rồi ăn, vẫn để phần em đấy, để trong hộp cơm cho em rồi.”

      “Vâng!”

      “…”

      Họ về đến nhà trong phòng yên ắng, chẳng còn chút tiếng động. Trình Đoan Ngọ rón rén đến bên giường, Đông Thiên ngủ say, biết mơ gì mà tủm tỉm cười, vẻ mặt rất mãn nguyện. Trời lạnh quá nên hai má cậu bé đỏ ửng. càng tôn lên làn da trắng nõn. Trình Đoan Ngọ xót xa hôn lên gò má mềm mại của con.

      Ăn cơm xong, Trình Đoan Ngọ liền đánh răng, rửa mặt rồi kéo rèm. Vì có đủ tiền nên chỉ có thể thuê phòng đơn rộng hơn hai mươi mét vuông. Trong phòng kê hai chiêc giường, ở giữa có tấm rèm ngăn cách, góc phòng còn chất ít hộp giấy mà thu nhặt được ở siêu thị chỗ làm, khi nào được nhiều đem bán, lấy tiền mua táo cho Đông Thiên.

      Công việc của là bán sữa chua nên mỗi tháng cũng được chia ít sữa thừa. Thức ăn ở nhà cũng chẳng đủ chất nên chỗ sữa đó là nguông cung cấp dinh dưỡng thêm cho Đông Thiên.

      bôi chút kem chống nẻ rồi nhàng bôi cho Đông Thiên. Kem chống nẻ lành lạnh khiến cậu bé ngủ mơ liền chui vào trong chăn. Lúc lên giường bên cạnh, chiêc giường phát ra tiếng kẽo kẹt.

      , tháng sau em lĩnh lương xong, em mình khám bệnh nhé, Trương Kiều có thể chữa được…”

      chưa kịp hết câu từ chối ngay “ cần, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bệnh của chữa thế nào được! Đừng phí tiền làm gì, chẳng đâu cả, chẳng có vấn đề gì đâu.”

      thấy lòng xót xa, nước mắt bỗng dâng trào. dám gì nữa, sợ trai nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình. vùi mình trong chăn, đặt túi sưởi trong áo rồi ôm chặt Đông Thiên. Cậu bé cảm nhận được hơi ấm liền nằm sát vào, cuộn người lại, trông như chú cún con run rẩy.

      Trình Đoan Ngọ đau lòng ôm thằng bé chặt hơn, ràng dinh dưỡng đủ nhưng dáng người rất giống người đó, thằng bé cao lớn rất nhanh. Đôi lúc nghĩ, giá như con mình giống mình chút cảm thấy long đau xót mỗi khi ôm nó như thế này.

      Nhưng chuyện đời lại như mong muốn. Từ lông mày, đôi mắt đến cái mũi, chẳng có chỗ nào giống người đó, giống in như lột vậy. tất cả đều gợi cho nhớ đến người đó.

      mới hai mươi tư tuổi mà có cậu con trai lên sáu. Nhiều người có ý định giới thiệu đối tượng cho , nhưng khi nghe đến gia cảnh của họ mất hứng. vẫn trẻ , trông cũng xinh xắn, lại có thể chịu khổ nên người ta mới giới thiệu đối tượng cho , nhưng lại đèo bòng thêm con nữa còn ai muốn lấy?

      Cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng đêm đến, nghe tiếng thở đều của Đông Thiên, lại chẳng thể ngủ nổi.

      hận người đó sao? Có lẽ vậy, nhưng cũng đành phải chấp nhận số phận, có lẽ trong xã hội này, có rất nhiều người phụ nữ mạnh mẽ và đầy bản lĩnh nhưng Trình Đoan Ngọ nằm trong số đó. chỉ người phụ nữ rất dỗi bình thường, đủ mạnh mẽ, đủ thông minh, thậm chí ngay cả yếu đuỗi cũng chẳng đủ. Người đó cũng là chuyện thường. nghĩ lại mình bảy năm về trước, ngay đến cũng cảm thấy ghét chĩnh mình làm sao có thể cầu người ấy chứ?

      Ký ức cuối cùng của về người ấy chính là vẻ mặt lạnh lùng khi ngồi ở vị trí mà bố từng ngồi, cách chiếc bàn làm việc vauwf dài vừa rộng, cất lời châm chọc cách đáng sợ . “Mang thai? Giống của tôi khỏe thế cơ à? lần dính rồi hả? vả lại, cũng là do tự dâng hiến, thế nên có chuyện gì tự mà giải quyết. Trình Đoan Ngọ, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy vị trí của mình sao? Cho dù có thai chăng nữa nghĩ tôi vì đứa bé mà giữ lại sao?”

      Trình Đoan Ngọ xiết chặt bàn tay, cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên đâu. Từ trước tới giờ, chưa phải cầu khẩn ai cách hèn mọn như thế, vậy mà phải cúi đầu trước ta, nhưng ta lại nhẫn tâm dấm nát lòng tự tôn của . Cuối cùng, buông lỏng bàn tay siêt chặt, chua xót mỉm cười với ta. cười mà nước mặt cứ tuôn trào ra, toàn thân run rẩy. “Quả nhiên là thể lừa nổi , tôi cứ nghĩ rằng khi tôi mình có thai mềm lòng cớ đấy.

      Hồi ức đó cứ giày vò người mạnh mẽ như . Nửa đêm tỉnh giấc, thể phân biệt nỏi rốt cuộc mình mơ màng hay minh mẫn nữa. Chỉ đến lúc Đông Thiên ngủ mơ nắm lấy áo , mới thực tỉnh lại, nước mắt lặng lẽ rơi.

      Phải rằng cậu bé quả mệnh lớn, trải qua bao gian nan như vậy mà vẫn được sinh ra và lớn lên khóc mạnh, trở thành động lực để tiếp tục sống.

      Cho dù cha nó có khinh thường, miệt thị thế nào vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận khó khăn, vất vả. sáu năm qua, người đó chỉ dạy cho năm chữ: Đối diện với thực.
      Last edited by a moderator: 17/9/14

    3. teacher.anh

      teacher.anh Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      37
      @remembering_liuchuan : kết cấu truyện có bao nhiêu chương vậy bạn? báo để mình làm mục lục

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Đông Thiên lớn rất nhanh, tình tình hoạt bát và náo nhiệt. Vốn có nhiều giày, giờ lại còn bị rách nát, thằng bé sợ mẹ nhìn thấy nên mấy ngày liền ra ngoài chơi, chỉ kéo đôi dép lê lại trong nhà. TRình Đoan Ngọ bận quá nên cũng chẳng để ý, phát ra giày của con rách nát cả rồi.

      Cuối cùng, tranh thủ lúc Đông Thiên xem ti vi, kéo ra góc rồi lấy đồng tiền lẻ tuí trong túi mình ra, đưa cho . “Giày của Đông Thiên bị rách lúc đá bóng, sợ bị em mắng nên mấy hôm nay dám ra khỏi nhà. Nó cũng thấy buồn bực lắm, ngày mai em đưa nó mua đôi mới nhé!”

      Hai tay run run nhận lấy mấy tờ tiền vẫn còn vương hơi ấm của trai, thấy xót xa như vừa hít phải luồng khí lạnh.

      Tiền sinh hoạt hằng tháng đưacho vốn rất ít, vậy mà vẫn tiết kiệm tiền để mua giày cho Đông Thiên. Còn , mang tiếng là mẹ mà đôi giày của con bị rách cũng biết.

      Nước mặt lại rơi, đọng lại mu bàn tay. bối rối lau , cố tỏ ra mạnh mẽ : “Chút tiền này cũng chẳng đủ mua, cầm lấy để mua thức ăn, em vẫn còn tiền, ngày mai mua cho Đông Thiên đôi giày đá bóng tốt.”

      Trình Đoan Ngọ quyết định cắt mái tóc dài đến thắt lưng của mình, đem bán.

      Người ta thường có bản tính của phụ nữ là thích xinh đẹp, Trình Đoan Ngọ cũng phải ngoại lệ. Mái tóc của vừa đen vừa thẳng, mỗi lần cắt là ông chủ tiệm lại gạ bán tóc nhưng nỡ như vậy. lần này hạ quyết tâm bán tóc. Ông chủ buộc túm lại rồi cầm thước đo, sau đó đưa kéo cắt đường. Sáu mươi phân tóc, bán được năm trăm tệ.

      Ông chủ tiệm cắt xong, nhanh chóng thu lại mớ tóc, cười tít mắt, sau đó còn hào phóng giúp sửa lại kiểu tóc miễn phí. “Tiểu Trình sinh ra vốn đẹp, giờ để kiểu tóc nào cũng đẹp cả. Kiểu tóc ngang vai này năm nay là mốt đây. nhìn xem, xinh quá mất!”

      Trình Đoan Ngọ ngắm mình trong gương, ngẩn người lúc. Mái tóc dài bao năm qua bao giờ đột nhiên trở nên ngắn củn nên cứ cảm thấy trống trống phía sau lưng. phủi phủi những vụn tóc bám vai, quay đầu cảm ơn ông chủ tiệm rồi rời .

      sáu tuổi nhưng Đông Thiên chưa bao giờ được mẹ dẫn tới các khu trung tâm thương mại. Quần áo cậu bé mặc hơi cũ nên thích hợp lắm so với vẻ sang trọng xa hoa của nơi này. Cu cậu cứ nắm chặt lấy tay Trình Đoan Ngọ, sợ hãi núp sau lưng mẹ, liếc nhìn khắp nơi. Hàng hóa bày biện ở đây hoàn toàn mới lạ đối với cậu nhưng cậu hề gì. Cu cậu hiểu rằng những thứ ở đây đều rất đăth, tuyệt đối nên với mẹ.
      Trình Đoạn Ngọ cũng ngờ rằng đồ dành cho trẻ con lại đắt như vậy. Năm trăm tệ trong túi đủ để mua cho Đông Thiên bộ quần áo. hết lượt các gian hàng quần áo trẻ em, cuối cùng mới mua được cho Đông Thiên hai dôi giày giảm giá, đôi để đá bóng, còn đôi để thường ngày.

      lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ mua giày hay quần áo mới cho Đông Thiên. Cậu bé ôm túi giày mới, ngạc nhiên nhìn mẹ rất lâu, tin được mẹ lại mau cho mình.

      “Mẹ, mẹ mua cho con à?”

      “Đương nhiên rồi, đều là mua cho Đông Thiên đấy!”

      Nghe mẹ khẳng định như vậy, cu cậu ôm chặt cái túi rồi cười rất khoái chí. Vẻ thỏa mãn của cậu bé lan truyền sang cả Trình Đoan Ngọ. cúi xuống, dặn dò con: “Đông Thiên, đôi giày này rất quý, vì vậy con phải giữ gìn cản thận chưa? Lúc nào đá bóng đôi màu đen, còn bình thường đôi màu trắng, biết chưa?”

      Thằng bé hiểu chuyện gật đầu lia lịa, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng.

      Trình Đoan Ngọ thầm nghĩ: Đúng là trẻ con, rất dễ thỏa mãn.

      Chẳng biết có phải ông trời muốn trêu ngươi hay , ngờ lại gặp Du Đông ở đây. cũng đưa con ba tuổi của mua sắm. gặp nhau trong tình cảnh này đúng là “Oan gia ngõ hẹp.”

      Du Đông đưa họ đến khu vui chơi tầng tám. Vừa nhìn thấy đủ loại trò chơi, hai đứa trẻ ham chơi liền cười tít mắt chạy chơi, để mặc Du Đông và Trình Đoan Ngọ ngồi nghỉ ngơi ở gần đó.

      Trình Đoan Ngọ cứ cúi gằm mặt, mái tóc mới cắt ngắn còn ngoan ngoãn tuân theo ý , vài sợi cứ xõa xuống, vô tình che vẻ mặt thấp thỏm yên. Lần trước Du Đông , nếu gặp lại lần nữa, kể mọi chuyện cho người đó. Câu này chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, chỉ “Đùng” cái là mọi thứ trở thành đống vụn nát.

      “Con em...nhìn giống ta thế…” Giong Du Đông bình tĩnh, lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng ít xúc cảm.

      Trình Đoan Ngọ hiểu được rốt cuộc nghĩ gì, chỉ “Vâng” tiếng.

      “Em sợ à?” Du Đông chân thành nhìn , thương xót trong đáy mặt. Ánh mắt nóng rực của khiến phải ngẩng đầu đối diện.

      “Sợ!”. Trình Đoan Ngọ cắn môi, thành trả lời.

      “Tại sao?”

      cho ta biết.” Trình Đoan Ngọ thẳng thắn trả lời. Thực ra hy vọng nghe được lời phản bác của nhưng hồi lâu sau, chỉ nghe được tiếng thở dài của Du Đông.

      “Đúng, cho ta biết.”

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. đứng phắt dậy, trịnh trọng “Du Đông, thể làm như vậy!” thành khẩn nhìn , đây là chút cố gắng cuối cùng của , cảm hóa bằng tấm lòng người mẹ. “ cũng có con chắc cũng hiểu rằng… rời xa con mình có cảm giác như thế nào. Em thừa nhận Đông Thiên ở cùng em rất khổ, nhưng chỉ cần em có thể chịu đựng được, em tuyệt đối để con phải thiệt thòi…”

      “Ông chủ Lục…” Chỉ cần nhắc đến tên người ấy thôi là cảm thấy vô cùng đau đớn. bỗng có cảm giác mình có chút sức lực để tiếp. Hồi lâu sau, mới dần bình tâm trở lại, tiếp: “Ông chủ Lục căm ghét em như vậy, em biết ta cũng thích đứa bé này.”

      Nhìn ánh mắt chân thành của Trình Đoan Ngọ, Du Đông nghẹn lời. biết mình nên gì nữa đây.

      Trong khoảng thời gian hơn sáu năm, cuộc sống vất vả khiến Trình Đoan Ngọ mà từng quen biết trở thành người hoàn toàn khác.

      Vừa rồi, khi gặp lại , dường như dám thừa nhận đó chính là Trình Đoan Ngọ. lần trước gặp mặt, còn trang điểm, lần này nhìn bộ dạng trang điểm của , thực cảm thấy chua xót.

      Trình Đoan Ngọ xinh đẹp, cao ngạo của ngày xưa giờ biến thành người phụ nữ với bộ quần áo phai màu, mái tóc ngắn buộc qua loa thành túm, tay dắt đứa bé rụt rè, khắp các khu hàng quần áo trẻ em giảm giá.

      nhìn mà thấy lòng đau xót nhưng lại chẳng biết gì. nhẫn tâm nhìn sống cách khổ sở như vậy, nhưng lực bất tòng tâm.

      Rất lâu sau, thở dài tiếng rồi : “Đừng sợ , Đoan Ngọ! hứa với em là choa ta biết, chỉ mong em sống tốt…”

      Chưa hết câu, thấy nét mặt căng thẳng nãy giờ của Trình Đoan Ngọ bỗng nhiên biến mất, cười rất tươi.

      Hơn sáu năm trôi qua, Trình Đoan Ngọ dường như thay đổi rất nhiều, chỉ có nụ cười là vẫn như xưa, rạng rỡ như đóa hoa.

      Từ sau lần hẹn mà gặp đó, Du Đông bắt đầu xuất nhiều hơn trong cuộc sống của Trình Đoan Ngọ. lúc mua quà cho Đông Thiên, lúc đưa hai mẹ con ra ngoài chơi.

      Trình Đoan Ngọ có ý từ chối, cũng chẳng thể từ chối được. Nếu chỉ có mình có thể từ chối, đằng này còn có Đông Thiên, vì con, có bảo chết, cũng sẵn lòng. Để đáp lại lòng tốt của Du Đông, thỉnh thoảng cũng đến nhà giúp dọn dẹp nhà của, sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng ngăn nắp. con Du Đông tên là Lạc Lạc, rất ngoan ngoãn, nghe lời, bé rất quý Trình Đoan Ngọ và chơi với Đông Thiên rất hợp. Có những lúc bận làm việc, hai đứa trẻ chơi bên cạnh nhưng hề khiến phải lo lắng.

      Hôm nào vê sớm, Du Đông lại đưa Trình Đoan Ngọ ra chợ mau đồ về nấu an. mình chợ thường bị người ta “chặt chém”, nếu cân thiếu ũng bị hét giá trời, lại là người qua loa, đại khái nên chẳng tính toán gì. Đưa Trình Đoan Ngọ cùng, thấy rất yên tâm. Từ tiểu thư chẳng bao giờ mó tay vào bất cứ việc gì, bây giờ Trình Đoan Ngọ chẳng khác gì những bình thường khác, biết mặc cả khi chợ mua dồ, cũng rất biết cách ăn để người ta cảm thấy hài lòng, mua rau còn xin thêm được cả cọng hành hay mớ rau thơm.

      Nhiều lúc đường, hai người tình cờ gặp lại , hai tên đồng bọn ngày trước. thỉnh thoảng Du Đông cũng gặp vài tên đầu sở đường. họ vẫn kính nể . Lâu ngày quen dần, họ cuũng quá e dè nữa, buông lời trêu chọc Trình Đoan Ngọ. Những lúc như vậy. hai người chỉ nhìn nhau cười, cũng chẳng nghĩ thêm. Họ ngờ tất cả những chuyện này lại lọt đến tai Lục Ứng Khâm.

      Lục Ứng Khâm rất bận, mình quản lý mấy công ty. Vì cos tiền sử là người xuất thân trong sạch nên hơi tý là bọn lưu manh lại kéo đến, đòi đánh dọa giết, rất khó quản lý. Ngày nào cũng mệt lử với bọn thuộc hạ.

      ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào đống giấy tờ. Quan Nghĩa – người trợ lý đắc lực của ta – đứng báo cáo kết quả công việc. Khi đề cập đến những vấn đề khiến Lục Ứng Khâm thấy phiền lòng, ta liền chau mày, thở dài nghĩ: Giá mà Du Đông vẫn ở đây tốt biết bao, đám thuộc hạ của mình chẳng có tên nào giỏi giang cả!

      Cuối cùng, Lục Ứng Khâm buông tập giấy tờ cầm tay xuống, nghỉ ngọi rồi hỏi: “Sao dạo này chẳng thấy tin tực gì của Du Đông vậy?”

      Quan Nghĩa ngờ Lục Ứng Khâm lại đột nhiên nhớ đến Du Đông, ngây ra chút mới : “Nghe hẹn hò đương, có người nhìn thấy ta đưa rất xinh đẹp mua đồ ăn.”

      “Mua đồ ăn? Hay đấy!. Lục Ứng Khâm bật cười. Quan nghĩa đứng bên cạnh gì thêm, cẩn trọng quan sát ta.

      Hơn sáu năm trôi qua, Lục Ứng Khâm cũng thay đổi nhiều. Trước kia, ta là thanh niên trầm tĩnh,ít , mỗi khi cười là khiến người khác cảm thấy thoải mái, và ấm áp. Giờ đây, ra trở thành người đàn ông có nhiều dã tâm, thủ đoạn. ta nỏi tiếng thương trường, ai ghe đến cũng sợ xanh mặt.

      ta gập tập giấy lại, nheo mắt, dửng dưng : “Xem ra tôi phải tìm cơ hội để gặp Du Đông, tôi muốn xem người phụ nữ có thể khiến ta tình nguyện đưa mua đồ ăn có bộ dáng như thế nào?”

      Cả đời Trình Đoan NGọ cũng thể ngờ rằng mìh gặp lại Lục Ứng Khâm trong tình cảnh đó.

      Lúc đó treo tạp dề bận nấu an trong phòng bếp ở nhà Du Đông. nấu canh, mùi thơm phảng phất khắp phòng. cầm chiếc thìa dài khuấy đều rồi múc ít để nếm.

      Trong bếp vang lên đủ loại tiếng động nên thể tập trung. Hơn nữa, hơi nóng bốc nghi ngút khiến nhìn , chỉ nghe thấy giọng người đàn ông: “ ở đây làm gì ở vậy?”

      Trình Đoan Ngọ chưa nhận ra khác biệt, cứ nghĩ là Du Đông, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục công việc của mình. cười ngọt ngào, giọng nhàng và êm ái: “ nghĩ em vẫn là đại tiểu thư trước đây à? Em bây giờ đảm lắm, tay làm tất cả việc nhà đấy!”

      xong, mới ngẩng đầu lên. Nụ cười ngọt ngào bỗng dưng tắt ngủm. như bị sét đánh trúng, đứng như trời trồng, dám nhúc nhích, cũng chẳng biết phản ứng như thế nào. Khuôn mặt quen thuộc của Lục Ứng Khâm bất ngờ xuất ngay trước mắt khiến kịp phản ứng

      Năm tháng trôi , vẻ trong sáng và lạnh lùng của thuở niên thiếu hoàn toàn biến mất. Lục Ứng Khâm trước mặt ràng thay đổi nhiều nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy ánh mắt ấy hoàn toàn khác trước kia, chỉ có thái độ lạnh lùng với vẫn như xưa.

      Hơi nóng trong bếp dày đặc. Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ là mình bị ảo giác. đưa tay lên dụi dụi mắt rồi mở to, Lục Ứng Khâm vẫn đứng trước mặt , nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng bất kỳ câu gì.

      Hóa ra, mọi thứ đều là .

      Trong phút chỗ, dường như mất khả năng ngôn ngữ.

      Biết bao lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại ta. từng nghĩ cả đời này mình bao giờ gặp lại ta nữa, nhưng thể nghĩ được rằng lại có thời khắc đau lòng thế này. cắn môi, im lặng nhìn thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm. Cuối cùng, vẫn phải chấp nhận bại trận trước ánh mắt biết tất cả của ta.

      cố tỏ vẻ trấn tĩnh, rửa sạch tay, cởi tạp dề rồi treo lên tường. vừa lễ phép vừa kinh ngạc nhìn Du Đông, em nấu xong canh rồi, em có chút việc nên phải về đây.”

      Cuối cùng, quay đầu lại nhìn Lục Ứng Khâm, khẽ cúi đầu chào. Từ đầu tới cuối, với ta câu nào, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi khoảng gian khiến sụp đổ này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Lục Ứng Khâm cũng thể ngờ rằng mình lại gặp lại trong tình cảnh như thế.

      gần bảy năm rồi gặp, trong tiềm thức của ra, hình ảnh gần như rơi vào quên lãng.

      ta thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. bầu trời tối đen và sâu thẳm, cả thành phố chìm trong bóng tối. Mảnh trăng bầu trời bị mây che khuất, chỉ thấy quầng tròn mờ mờ ảo ảo.

      Trong phòng bật đèn. ta vô thức chạm vào ngón út trái rồi cứ mê mẩn ngón tay cụt mất nửa đó, nỗi căm tức vô cớ lại trào dâng trong lòng. ta quên, bao giờ quên.

      Điều mà cả đời này Lục Ứng Khâm căm ghét nhất chính là bị người khác điều khiển, còn Trình Đoan Ngọ chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của ta.

      Từ bị bố mẹ bỏ rơi, ta và Du Đông cùng lớn lên trong nhi viện. ta rất chăm chỉ học hành, nhưng sau khi học xong trung học chẳng có ai tình nguyện giúp đỡ ta học tiếp nữa. Cho đến ngày, viện trưởng đưa ta đến gặp người đàn ông.

      “Đây là chú Trình, chú ấy đồng ý tài trợ tiền ăn học cho can cho đến khi con học xong đại học.”

      ta là người sống nội tâm, biết cách thể tình cảm. Trước kia, viện trưởng dạy ta những lời hoa mỹ để lấy lòng người khác nhưng ta chưa từng thôt ra câu nào. ngờ chính tính cách đó của ánh ta lại khiến Trình Thiên Đạt để ý.

      Lúc bấy giờ, ta suy nghĩ nhiều, chỉ mong được tiếp tục học. Trình Thiên Đạt rất tốt, rất hào phóng với ta nên ta cần phải lo lắng bất cứ thứ gì trong cuộc sống và việc học.

      Cho đến khi tốt nghiệp đại hoc, ta mới biết tại sai Trình Thiên Đạt lại làm như vậy, nhưng ta vẫn quyết định theo ông ta.

      Nhiều năm sau đó, ta vẫn thấy cảm kích và biết ơn Trình Thiên Đạt, cho đến khi Trình Đoan Ngọ xuất .

      Trình Đoan Ngọ chính là con mà Trình Thiên Đạy cưng chiều nhất. có ngoại hình giống hệt người vợ qua đời của ông ta.

      Nhưng nếu như Trình Đoan Ngọ phải là đứa con ương ngạnh, phóng túng cuộc sống của ta đến mức thê thảm như vậy, ta cũng vì thế mà phản bội ân tình, dồn người nhà họ Trình đến bước đường cùng…

      Nét mặt Lục Ứng Khâm trở nên u ám, hai tay bất giác nắm chặt. ta luôn cho rằng ình căm ghét Trình Đoan Ngọ đến tận xương tủy nhưng ta lại bất ngờ phát ra, khi thấy Trình Đoan Ngọ vui vẻ, chút e dè nấu cơm ở nhà Du Đông, lòng ta lại quặn đau.

      gầy quá! Khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, mỗi khi cười hai má lại đỏ hồng như quả táo trước kia còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt gầy guộc, chi bằng bàn tay, đôi mắt vốn to vì thế trông lại càng to. Vậy mà vẫn có thể cười vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt vẫn long lanh như thuở nào, đồng tử vẫn trong suốt đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đó.

      ta căm ghét điện mạo đó của . ta căm ghét đến mức muốn nghiền nát .
      ***
      “Đoan Ngọ!” Trương Kiều gọi. “Có người tìm em này.”

      Trình Đoan Ngọ bỗng hoảng hốt , chân nặng trịch như đeo đá. Dù đoán trước việc này xảy ra nhưng ngờ nó lại đến quá khiến thực kịp trở tay.

      theo chỉ dẫn của Trương Kiều đến cửa siêu thị. Trước của siêu thị là bốn chiêc xe Auddi. Bốn chiếc xe sang trọng đó bỗng dừng lại giữa hàng trăm ngàn chiếc xe bình thường khác khiến những đến đây mua sắm phải tò mò đứng lại nhìn.

      Quan Nghĩa từ xe bước xuống, thẳng đến trước mặt Trình Đoan Ngọ, giọng lạnh lùng chút biểu cảm: “Đoan Ngọ, ông chủ muốn gặp .”

      Trình Đoan Ngọ gật gật đầu, trấn tĩnh bước lên chiếc xe mở cửa chờ sẵn.

      siết chặt bàn tay, cố gắng coi như có chuyện gì xảy ra.

      Là phúc khí phải họa, mà là họa tránh được. Sớm hay muộn cũng đến, dù sao cũng thể cảm được.

      bị đưa lên tòa văn phòng làm việc của ta. Cao ốc CBD nằm ngay giữa trung tâm thành phố, đó có tấm bảng ghi họ tên của ra. Toàn bộ sản nghiệp của bố bị ta thay hình đổi dạng hoàn toàn, phát triển lớn mạnh và hùng hậu như ngày hôm nay. ta luôn là người có năng lực và cũng rất thủ đoạn, nếu , ta, những thế còn lòng dạ đến vậy.

      ta ngồi quay lưng về phía , trong có vẻ rất thảnh thơi. Còn lại thấy gò bó, tay chân trở nên lóng ngóng.

      Nhiều năm trôi qua, đây là lần đâu tiên khoảng cách giữa họ gần đến như vậy, chỉ cách nhau có chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim. ta vẫn lạnh lùng như thế. Từ lúc bước vào, ta thể quay lại nhìn . ta… chẳng coi cpp ra gì.

      Trình Đoan Ngọ có chút hoang mang. Những chuyện cũ tràn về, ùn ùn như nước lũ. cắn chặt môi, thất thần nhìn bóng lưng của ta, như nhìn thấy tuổi trẻ nông nỗi, khao khát và tham lam của chính mình.

      Cuối cùng Lục Ứng Khâm cũng phá vớ bầu khí im lặng đó. ta chầm chậm quay người lại, vứt cho chiếc phong bì.

      Trình Đoan Ngọ nhận lấy. Trong đó đựng các giấy tờ liên quan đến Đông Thiên và bức ảnh chụp lúc đăng ký ở ủy ban phường.

      Lòng bỗng thắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù đoán được chuyện gì sắp xảy ra nhưng vẫn cảm thấy mọi việc xảy ra quá nhanh khiến kịp trở tay.

      Lục Ứng Khâm chậm rãi đứng dây, bước từng bước đến cạnh Trình Đoan Ngọ. ta khoanh tay đứng đó, nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn . lúc sau, ta mới nheo mắt, lạnh lùng châm chọc: “Trình Đoan Ngọ những người muốn sinh con cho tôi nhiều vô kể, nhưng từ trước tới giờ chưa có ai dám sinh . Trình Đoan Ngọ, khá lắm, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào cả.”

      Trình Đoan Ngọ im lặng lắng nghe lời châm chọc của ta, long đau đến tê tái đến mức còn cảm giác đau đớn nữa. biết bao lần hình dung Lục Ứng Khâm có phản ứng như thế nào khi biết tồn taijc ủa Đông Thiên. ta căm ghét như vậy, nhưng lại ngoan cố, quyết định đứa bé. ta nhất định cảm thấy phiền phức lắm? người đàn bà ra gì như đúng là vô cùng đáng ghét.

      Trình Đoan Ngọ tự giễu. nụ cười bất lực và thê lương.

      Lục Ứng Khâm nhìn thấy biểu đó của , chỉ lạnh lùng cười tiếng, cầm bức ảnh Đông Thiên cười tươi như hoa tay , nhoe mắt cẩn thận quan sát, cuối cùng thốt lên: “ cũng biết đẻ, thằng bé này rất giống tôi. khó để tôi bận tâm.” ràng ta cười nhưng ánh mắt đó lại khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình như thứ rác rưởi ghê tởm nhất đời này.

      Lục Ứng Khâm hững hò : “ , cần bao nhiêu tiền?” Rồi ta rút từ trong ngăn kéo ra tập séc. “Năm mươi vạn, đủ ?”

      Trình Đoan Ngọ cảm thấy lời của ta giống như cái tát trời giáng giữa ban ngày, ngay giữa chốn đông người vậy. Đau đớn…Nhục nhã…Phẫn nộ…Rất nhiều cảm xúc đan xen.

      cố gắng kiềm chế, ổn định nhịp thở để kìm nén cơn phẫn nộ dâng trào.

      Cũng được. Từ lúc gặp lại ta ở nhà Du Đông, dự liệu tất cả các tình huống có thể xảy ra. cố trấn tĩnh. lát sau, nghe thấy giọng của chính mình vang lên: “Đủ rồi!”

      im lặng nhận lấy tờ séc từ tay Lục Ứng Khâm, cẩn thận cất .

      Trình Đoan Ngọ chỉ là người phụ nữ, có ai để dựa dẫm, cũng có năng lực, thể đấu lại Lục Ứng Khâm. cũng từng nghĩ đến đối đầu với ta tới cùng lắm “cá chết lưới rách”, nhưng cũng nghĩ, tội gì phải làm vậy chứ?

      Lục Ứng Khiêm có tiền, ta có thể cho Đông Thiên học, có thể mua cho thằng bé quần áo mới, bữa nào cũng có thể mua thịt cho nó ăn… Còn , có thể cho Đông Thiên cái gì chứ/.

      Khi Lục Ứng Khâm biết vẫn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ, Lục Ứng Khâm biết mọi chuyện, biết dựa vào đâu để đấu ta?

      người mẹ tài cáng, lại đê hèn. có khả năng mang lại cho Đông Thiên cuộc sống tốt đẹp. Sau này, Đông Thiên gặp lại , như vậy cũng tốt.

      Cũng may, Lục Ứng Khâm phải là người vô tình vô nghĩa. Năm mươi vạn này đủ để đưa chữa bệnh.

      Xem ra Trình Đoan Ngọ phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng sinh ra thằng bé đáng tiền, vưa mang ra bán có luôn năm mươi van trong tay.

      ràng đây là chuyện đáng vui mừng, nhưng tại sao lòng lại đắng ngắt như ăn phải hoàng liên thế này? đau đớn nhìn Lục Ứng Khâm. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thấp giọng : “Ông chủ Lục định khi nào đến đón thằng bé?”

      Lục Ứng Khâm ngờ lại chuyện cách thẳng thắn như vậy. ta cứ nghĩ rằng khóc lóc thảm thiết đòi tự tử hoặc sụp xuống, nhưng những điều ta dự đoán đều xảy ra. Trình Đoan Ngọ của bảy năm sau lại ngoan ngoãn cầm lấy năm mươi vạn và đồng ý trả con cho ta.

      ta nheo mắt, đăm chiêu nhìn . “Trình Đoan Ngọ biết , tôi ghét nhất là những kẻ giở trò, cứ nghĩ rằng mình có đủ tư cách để đùa giỡn với tôi!”

      Vẻ nặt của Trình Đoan Ngọ vẫn có chút biểu cảm. “ yên tâm, tôi đồng ý rồi hối hận đâu.”

      Lúc rời khỏi phòng làm việc của ta, Trình Đoan Ngọ có cảm giác như mình giẫm lên những cây bông. Chân cứ bẫng. Ra đến cửa, vô tình bắt gặp Du Giai Giai vừa du lịch nước ngoài về.

      Du Giai Giai thay đổi quá nhiều, còn vẻ rụt rè, nhút nhát của ngày trước mà trở thàng quyến rũ, ăn mặc rất thời thượng. ta mặc bộ đồ ôm sát người màu đỏ rực cùng đôi giày cao gót da màu đen, càng tôn lên vẻ đẹp gợi cảm, nữ tính.

      Trình Đoan Ngọ bông quay đầu nhìn lại. rất lâu sau mới thốt nên lời, giọng ngắc ngứ và mệt mỏi: “Lâu rồi gặp…”

      Du Giai Giai gật gật đầu. ta nhìn Trình Đoan Ngọ lượt từ đầu tới chân, có vẻ tò mò tại sao lại xuất hiên ở đây.

      “Chị đến tìm Ứng Khâm à?” ta chớp mắt, chỉ tay về phía văn phòng của Lục Ứng Khâm, dáng vẻ vừa đáng vừa xinh đẹp.

      Ứng Khâm, cách xưng hô sao mà thân thiết đến vậy! Trình Đoan Ngọ cũng từng biết tự lượng sức mình mà xưng hô với ta như thế. Kết quả sao chứ?

      Trình Đoan Ngọ cười tự giễu.

      ra ta cũng phải là kẻ vô tình, chỉ có điều, đối tượng của phải là .

      Cuối cùng Trình Đoan Ngọ cũng có phản ứng. Ánh mắt của lướt qua ngón tay búp măng thon dài của Du Giai Giai. Chiếc nhẫn phát sáng long lanh ngón giữa khiến vô cùng đau đớn. đột nhiên nhớ lại, vừa rồi tay Lục Ứng Khâm cũng đeo chiếc nhẫn y như vậy.

      ràng biết mình nên đau lòng như vậy nhưng thể kiềm chế. Có lẽ đau đớn vì thời ngu ngốc, ngu muội đến mức đáng căm hận ấy của chính mình. Trước kia, Lục Ứng Khâm miễn cưỡng ở bên là vì bố lấy quyền thế ép buộc ta. lạnh lùng, kiêu ngạo, hờ hững của ta trở thành ưu điểm trong mắt .

      Nghĩ lại hồi đó, tự hỏi, sao mình lại mù quáng mà người như vậy chứ?

      ngu ngốc, hồ đồ, cố chấp cứ dống chết tin rằng, Lục Ứng Khâm mình. Cuối cùng thể tin, thế giới này thực có người đàn ông nhẫn tâm đến như vậy,nước mắt của có rơi nhiều đến đâu cũng thể khiến trái tim ta rung động, dù có khóc đến đổ cả Trường Thành như nàng Mạnh Khương khi xưa chăng nữa ta cũng chẳng mảy may động lòng. ta rời xa , chẳng vì lý do nào cả.

      Nếu hỏi ta, ta trả lời cách vô cảm: “ muốn lý do à, vậy tôi cho lý do.”

      từng rất đau đớn, quá tổn thương, Trình Đoan Ngọ buồn bã nghĩ: Như vậy đủ rồi!.

      Trình Đoan Ngọ quay lại, mỉm cười hòa nhã với Dụ Giai Giai, sau đó rời . Từ đầu đến cuối, đều rất lễ phép có bất cứ lỗi lầm nào.
      ***
      Du Giai Giai nhìn theo bóng rời , có chút hoang mang.

      cố định thần, hít hơi sau, đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lục Ứng Khâm ngồi trước bàn làm việc, trầm mặc hút thuốc, liền hỏi: “ ! Surprise!”

      Lục Ứng Khâm ngờ Du Giai Giai vào phòng nên ta có vẻ giật mình và hoảng sợ, nhưng cảm xúc đó đến chưa được giây, nhanh đến mức Du Giai Giai nghĩ mình nhìn nhầm.

      ta nheo mắt nhìn , ánh mắt đầy nguy hiểm và gợi cảm, giọng trầm ấm và dịu dàng: “Sao lại về sớm thế?”

      “Nhớ chứ sao!” Du Giai Giai tiến lại gần Lục Ứng Khâm, đột nhiên bị thu hút bởi tấm ảnh bàn làm việc.

      “Đây là con ai vậy? sao lại có bức ảnh này! Cậu bé trông đáng quá!”

      Lục Ứng Khâm cười, nhàng : “Con trai .”

      Du Giai Giai kinh ngạc, tin nổi, liền hỏi lại: “Con trai ?”

      xong, chợt nhớ ra vừa gặp Trình Đoan Ngọ ngoài cửa, liền hỏi tiếp: “Là con của và Trình Đoan Ngọ?” vừa dưt lời lấy tay che miệng, chính cũng cmar thấy chuyện đó hoang đường.

      Lục Ứng Khâm cũng lấy làm ngạc nhiên với phản ứng đó của Du Giai Giai. ta mỉm cười rồi đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt ôm vào lòng nhàng : “Giai Giai con trai cũng là con trai em hiểu chứ? Sau này chúng ta cưới nhau mà!”

      Giọng của ta nhàng, êm ái vừa an ủi vừa cố gắng lấy lòng . Nhưng Du Giai Giai lại cảm thấy trong êm ái đó có lưỡi dao hay cái gai rất nhọn. ta nhàng thuyết phục nhưng cũng là uy hiếp ….

      Ở bên cạnh Lục Ứng Khâm, ngày nào cũng xảy ra vô số những chuyện tưởng chừng như thể có. Khó khăn lắm mới bước đến được ngày hôm nay, thể, cũng vĩnh viễn cho phép mình rút lui.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :