Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 8 : Xâm nhập tổ chức

      Edit: Linh

      Địch Mẫn hề có chút lo lắng nào đối với an nguy của mẹ Địch, : " cần phải lo lắng, mẹ tôi để cho chính mình bị thương."

      Triệu Hữu Thời : "Tôi biết, tôi chỉ sợ dì cẩn thận làm bị thương người khác." xong tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhìn thấy phần chim cút kho chỉ còn nửa, cũng biết có nên ăn hay , lặng lẽ nhìn thoáng qua Đinh Sĩ Lỗi.

      Địch Mẫn bị Triệu Hữu Thời khiến thể mở miệng, nghĩ cũng đúng, là đứng lập trường của người con, Triệu Hữu Thời đứng lập trường của người ngoài, phương hướng tự hỏi lo lắng dĩ nhiên khác nhau, "Ba" tiếng, vỗ vỗ cái ót của , lực đạo nặng, nhưng vẫn là sức đàn ông đánh vào Triệu Hữu Thời, hại ăn cơm cũng trừng mắt to, quên cả nuốt cơm.

      Địch Mẫn ra lệnh: "Ăn , muốn tôi giúp ăn?" Còn , "Ở đây khoảng hai tiếng, lát nữa tự mình về ."

      Trong hai giờ này, Địch Mẫn hình như là người bận rộn nhất, ngược lại Đinh Sĩ Lỗi và Lý Giang lại có thời gian chuyện với , Triệu Hữu Thời biết Đinh Sĩ Lỗi và Địch Mẫn bạn học, đều sắp năm thứ tư đại học, Lý Giang là đàn của Địch Mẫn, vừa thi đậu nghiên cứu sinh. bao lâu sau lại có gõ cửa tiến vào, sau khi ấy tự giới thiệu liền bị Lý Giang mang vào phòng khác trong nhà phỏng vấn.

      Đinh Sĩ Lỗi giả thích với Triệu Hữu Thời: "Công ty này Lý Giang mở gần năm, trước kia có đối tác, nhưng khi tốt nghiệp tách ra, và Địch Mẫn liền giúp ấy làm việc, tháng trước công ty chuyển đến đây, thư ký lại từ chức, chưa được ổn định lắm."

      Triệu Hữu Thời cảm thấy khó hiểu: "Lại từ chức?"

      Đinh Sĩ Lỗi cười : "Công việc thư ký ở đây quá đơn giản vô vị, có mấy trẻ có thể kiên trì lâu."

      Triệu Hữu Thời nửa hiểu nửa gật gật đầu, Địch Mẫn đột nhiên mở miệng: "Cậu dong dài với ấy làm gì."

      Triệu Hữu Thời có việc gì làm, sau khi ăn xong bèn dọn dẹp bàn làm việc chút, động tác nhàng, dám quấy rầy đến bọn họ. kia phỏng vấn thất bại, Lý Giang hình như rất khó chịu: "Xem cách ăn mặc liền biết ngay là người an phân, sao mãi tìm được người an phận thà cơ chứ?”

      Địch Mẫn vừa gõ chữ, vừa : "Có thành hay , thể nhìn cách trang điểm, phải nhìn vào tiền, cậu cứ để thời gian làm việc ngắn nhưng tiền lương cao, ai cũng có thể thành thành làm việc hết."

      Lý Giang trở nên đăm chiêu, lấy tập vở bắt đầu viết chữ vẽ tranh.

      Mắt thấy thời gian cũng khá lâu, Triệu Hữu Thời lo lắng chị thấy lo lắng, nhưng cũng sợ về đến nhà bị chị mình răn dạy, Địch Mẫn đẩy ghế dựa đứng dậy, : "Mình ra ngoài chuyến, rất nhanh trở về." Rồi kéo Triệu Hữu Thời ra khỏi phòng.

      Địch Mẫn hôm nay đại phát thiện tâm, chỉ cứu , còn muốn đưa về nhà, Triệu Hữu Thời có chút cảm động, ánh mắt nhìn Địch Mẫn cũng có thiện cảm hơn, hề có chán ghét như trước nữa, : "Tự tôi về là được rồi, hôm nay cám ơn ."

      Địch Mẫn hai lời đem nhét vào xe taxi, sau đó cũng ngồi vào theo: "Tôi sợ dám về nhà , lại lưu lạc đầu đường."

      Địch Mẫn cứ nghĩ rằng lúc này Triệu Hữu Thời hẳn là thấp thỏm bất an, càng gần nhà càng khiếp đảm , ai biết được nửa đường Triệu Hữu Thời đột nhiên hỏi : "Công ty của các có tuyển người làm thêm đợt hè ?" Thấy nhìn qua, Triệu Hữu Thời dừng chút lại , "Tôi thực an phận, cũng thành ."

      Địch Mẫn nhếch miệng cười: "Nếu như là trước đây, mà nhận đứng thứ hai ai dám nhận thứ nhất, nhưng mà bây giờ..." hơi hơi nhích tới gần, nhìn Triệu Hữu Thời, "Dám lấy dao phay chém người, sao mà lại biết xấu hổ mình là người an phận?"

      Triệu Hữu Thời cúi đầu: "Chắc chắn là chém mà, có người ngăn cản ." phải là ngăn lại đó sao. Ngón tay gãi gãi lên chiếc quần bò, Triệu Hữu Thời chậm rì , " hùng Lương Sơn cũng là bị buộc lập trại đó thôi ."

      thanh của câu sau cùng vô cùng , thực dễ dàng khiến người khác nghe thấy, nhưng Địch Mẫn chữ rơi khỏi màng nhĩ, nhất thời buồn cười, liếc mắt nhìn cánh tay : "Hảo hán?" Dừng chút, cười , "Ừ, đúng là hảo hán !"

      hảo hán, Địch Mẫn cười đến muốn khóc!

      Triệu Hữu Thời về nhà, cẩn thận mở cửa, từ trong khe cửa nhìn vào, trong nhà có gì kỳ quái, đợi đến khi mở hết cửa ra, mới nhìn thấy chị mình ngồi ở bên bàn ăn, quải trượng để ở bên, bàn đều là đồ ăn, đĩa tôm tươi bắt mắt.

      Triệu Hữu Thời trong lòng run lên, nhanh chóng chạy đến gần: "Chị... —— "

      Triệu Hữu Vi chộp lấy quải trượng liên tục đánh vào lưng và mông , Triệu Hữu Thời có chuẩn bị, phản xạ có điều kiện kêu đau, sau khi bị đánh vài cái liền dần dần thích ứng, cắn chặt răng để cho mình phát ra thanh, thành thành bị đánh hơn mười phát, nước mắt lại chảy ra.

      Triệu Hữu Vi tức giận vô cùng: "Bình thường chị dạy em như thế nào, tại sao em lại nghe lời, đó là cậu ruột của chúng ta, mợ cũng cùng cậu, ngày trước mợ chăm sóc chiếu cố chúng ta như thế nào em quên rồi hả, mợ vừa rồi đều sợ quá mà khóc em có biết hay !" Có lẽ mệt mỏi, chị buông quải trượng , "Ba vạn đồng kia chị hẹn với cậu trả trước hai vạn, đến cuối năm chị cũng có tiền thưởng cuối năm."

      Triệu Hữu Thời nghẹn ngào quay mắt ngấn lệ, mím môi tiếng.

      Dưới lầu Địch Mẫn hút xong nửa điếu thuốc, nhớ đến lâu trước đây khi qua nơi này, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng gào khóc của tiểu tiểu Triệu Hữu Thời. Cha mẹ Triệu là ngườithiện lương , từ trước đến nay đánh chửi con cái, chỉ có con lớn nhà họ Triệu thường đóng vai ác, tay cầm roi đánh người lưu tình, xé nát bài thi ném ra từ của sổ phòng bếp. Buổi chiều tối khi chơi bóng rổ về, vẫn có thể nhìn thấy Triệu Hữu Thời giả quỷ ngây ngốc ngồi xổm ở chân tường tối nhờ nhờ, nhìn cũng khá khủng bố, thường ném hai đồng tiền xu qua, thanh tiền xu rơi xuống đất chát chúa vang dội, lúc đầu Triệu Hữu Thời hiểu, sau này khi hiểu, tức giận đến mặt đỏ tai hồng, còn nhặt tiền xu lên ném .

      Sau này, Tiểu Triệu Hữu Thời càng ngày càng ngoan, mấy đồng tiền trong túi đành phải ném cho đám ăn mày chân chính ở ven đường.

      Tiếng kêu đau đớn gào khóc lầu cũng còn nghe thấy nữa , Địch Mẫn dập tàn thuốc, cười tiếng rồi rời .

      Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Triệu Hữu Thời cố ý chui vào trong ổ chăn của chị mình, ôm lấy hông của chị liền muốn ngủ, Triệu Hữu Vi trầm mặc lát, vỗ vỗ bờ vai : "Có phải em cho rằng chị mạnh miệng nhưng nhát gan , rất vô dụng?"

      " phải." tiếng của Triệu Hữu Thời rầu rĩ .

      Triệu Hữu Vi thở dài: "Em vẫn còn tuổi, chị cũng thể cứ trách cứ em, Hữu Thời, làm người phải hiểu được cảm ơn, cố gắng mang thù, như vậy mới có thể sống cách tự tại. Em chỉ nhớ cậu tốt ra sao, sao nhớ những điều tốt của Cậu mợ? Mợ vẫn đối với chúng ta rất tốt, rất nhiều việc mợ cũng bất đắc dĩ, dù sao đó cũng là chồng của mợ, dù cậu có tốt đến đâu, tang lễ của ba mẹ cũng là cậu ôm đồm xuống, làm cũng rất chu đáo. đến tiền, ai tham tiền, chị cũng đỏ mắt trước tiền mà bà ngoại để lại, nhưng nếu vì tiền mà làm tổn thương hòa khí là chuyện đáng giá, em cứ đổi góc độ lại nghĩ xem, lúc trước ba mẹ cũng chưa hề đòi cậu số tiền kia, chúng ta dựa vào cái gì mà đòi hỏi. Kiện Kiện sắp kết hôn, cậu cần dùng tiền, nên mới như thế."

      Triệu Hữu Thời im lặng , Triệu Hữu Vi cười cười: "Hơn nữa, bọn họ là người thân duy nhất còn lại của chúng ta, sống hôm nay biết ngày mai, ai biết ngày mai sảy ra chuyện gì, nếu như ngày nào đó chị xảy ra chuyện gì, em cũng còn có thể tìm tới người thân mà dựa vào, để cho mình đường lui ."

      Lúc này Triệu Hữu Thời ngồi dậy: "Chị, chị bừa cái gì thế!"

      "Cái gì mà bừa." Triệu Hữu Vi điểm mũi , cười , "Chị chỉ tùy tiện thôi, em đừng có việc gì cũng tích cực như thế, em đó, dì Vương còn em ngoan, ước gì em là con của dì ấy, mọi người đều biết, tính tình của em mới hung dữ nhất." Nếu cũng nhờ Vương a di đến dặn dò Triệu Hữu Thời đừng xuống lầu.

      Có người bình thường nhìn nhu nhược, có bất cứ uy hiếp gì, nhưng khi lâm nguy, mới bùng nổ thành người tham chiến nhất.

      Triệu Hữu Thời chịu trận đánh, lại nghe chị mình đến điềm xấu, buổi tối thế mà lại gặp ác mộng liên tục, liên tục vài ngày luôn có chút uể oải phấn chấn, lo lắng chị xảy ra chuyện gì, chăm chăm theo sát Hữu Vi, lúc tan tầm còn cố ý chạy tới cao ốc Thời Đại đón người, mà khi nhìn thấy chị cùng đồng nghiệp nam liền yên lặng rời , yên lặng vui vẻ .

      Liên tục vài ngày Đinh Sĩ Lỗi đều nhìn thấy Triệu Hữu Thời lén lút ở khu gần cao ốc Thời Đại, hôm nay trở lại công ty, hỏi Địch Mẫn: "Cái bé lần trước, uh là bé cậu đứ đến đó, mấy ngày nay cứ lén lút ở gần đây, có phải là có chuyện tìm cậu ?"

      Địch Mẫn nhướn mày: "Lén lút?"

      "Cậu nhìn thấy hả? Hình như ba bốn lần rồi, ấy tìm cậu sao?"

      "Bây giờ còn ở đó ?"

      Đinh Sĩ Lỗi : "Vừa rồi lúc mình tới còn nhìn thấy ấy, nhưng giờ mình ."

      Địch Mẫn cười : " có gì, giờ sau ấy có thể nhìn thấy mình rồi."

      giờ sau, Địch Mẫn tới khách sạn Dật Dương .

      Bến nước sông Cửu Giang ở phụ cận, lần trước Tưởng Phương Dao đánh người ta đầu rơi máu chảy ở nơi này, hôm nay ấy lại chọn khách sạn Dật Dương của Dương ca mở tiệc, chúc mừng thi đậu đại học Lô Xuyên.

      Lúc Địch Mẫn vào khu ghế lô nghe giọng Tưởng Phương Dao: "...Tiền lương ở quán Trà quả khá thấp, làm hai ngày nghỉ ngày , như thế cậu cũng có thời gian, lại tìm thêm vài phần cong việc cũng sao, nhưng mà sao cậu phải vất vả như vậy."

      "Mình muốn tự kiếm tiền sinh hoạt, tốt nhất là học phí cũng có thể tự mình kiếm." Cậu mình muốn đòi nợ, mình muốn để cho chị mình người gánh chịu, còn nữa tương lai sớm muộn chị mình cũng phải kết hôn, nếu chút tiền gởi ngân hàng làm đồ cưới sao được, mình còn phải học bốn năm, thể trở thành thứ trói buộc chị mình.

      Tưởng Phương Dao còn muốn gì đó, nhìn thấy Địch Mẫn đến , vội nhảy dựng lên, vui vẻ : "Đại ca, tới được sớm vậy, đám người kia cũng sắp đến rồi, em ra cửa đón bọn họ, và Tiểu Thời ngồi đợi trong chốc lát, thức ăn lập tức được mang thức!"

      Tưởng Phương Dao chạy , Triệu Hữu Thời chớp mắt nhìn bóng dáng kia biến mất, lại nhìn Địch Mẫn, giật giật khoé miệng, biết cuối cùng phải xưng hô với như thế nào, nên kêu tên của như trước kia, hay là theo bọn họ gọi là Đại ca?

      Còn chưa do dự xong, góc sô pha bên cạnh lõm xuống, Triệu Hữu Thời câu, giọng của Địch Mẫn cùng lúc vang lên: "Ngươi tìm tôi?"

      Dừng chút, hỏi: " cái gì?"

      Triệu Hữu Thời nháy mắt mấy cái, tìm lúc nào? Địch Mẫn đột nhiên tới gần, nhìn chằm chằm hỏi: " gọi tôi là gì?"

      Triệu Hữu Thời thoáng dựa vào ghế, nghiêm túc : "Đại ca."

      Địch Mẫn cười to, chụp chưởng đánh lên ót : " em câm, châm trà cho !"

    2. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      nam này 3s hử edit?
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Linh ơi hay quá ,tiếp ,tui thích nam 9 này :057::057:
      quỳnhpinkyLinh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      @KhánhLinh uh, nhưng càng đọc càng thích, dĩ nhiên cũng có lúc nghiến răng nghiến lợi ghét này.
      @Chó Điên , thanks , cố gắng đẩy tốc độ đây :)
      linhdiep17Chó Điên thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Linh cuộc chiến binh đoạt của tac gia KIM BÍNH ,sách xuất bản á ,khá hay ,nếu thích tui có tui cho đọc chơi , từ khi đọc xong cuộc chiến binh đoạt là tui đọc cv mấy bộ khác cảu tác giả này luôn ,cái nào cung hay hết á
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :