Chương 7: em ,lẽ nào em đa nhân cách?
Edit: Linh
Triệu Hữu Thời học giỏi, cũng phải có lý do, nghe giảng bài nghiêm túc, khả năng hấp thu kiến thức tất nhiên là rất nhanh, bởi vậy hôm đó khi nghe Địch Mẫn răn dạy Tưởng Phương Dao ở trong quán trà, bất tri bất giác liền đem những nội dung kia khắc trong tâm khảm, hôm nay nhìn thấy chị mình chịu nhục, thấy búa cùng dao phay, những hành vi tự nhiên bộc phát.
vẫn chưa phát , nhưng Địch Mẫn thực nhận ra, Triệu Hữu Thời bắt chước rất giống, quan trọng nhất là cũng chọn trong hai, mà là chọn hai bút cùng vẽ lúc, trước tiên là đem búa cho đối phương, đổ oan đối phương mưu sát để hù dọa , nếu thành, lại rút đao đâm , nhưng cái con mọt sách này sao biết đem hung khí đổi trình tự lại, đưa dao cho đối phương, cắm búa ở sau thắt lưng, quan trọng nhất là, cái ngốc này tại sao lại nghe theo, ngay cả Tưởng Phương Dao cũng biết chỉ hưu vượn mà thôi.
Địch Mẫn nắm tay , tự nhiên tác động đến con dao phay, chuôi dao phay ở phía , lưỡi dao ở phía dưới, giật giật, Địch Mẫn cảm giác được cách mãnh liệt khi Triệu Hữu Thời run lên, chắc là lưỡi dao đụng phải mông, cảm giác đau, nếu quả rút ra quá nhanh, bị thương mới kỳ lạ.
Triệu Hữu Thời muốn xoay người, hung dữ : "Đừng nhúc nhích!" tay cầm chuôi đao hướng lên , tay đặt vào chỗ lưỡi dao, lúc vừa dán sát vào mông Triệu Hữu Thời, tránh cho lưỡi dao làm tổn thương .
Triệu Hữu Thời cả kinh, đáng tiếc những động tác này chỉ ngắn ngủi vài giây, căn bản kịp kêu "Lưu manh", ngay sau đó Địch Mẫn muốn buông ra, cách xa hơn hai bước, tay phải lấy đuọc đao, chầm chậm vỗ vào trong tay trái, chút để ý, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, với ông cậu nhà Triệu: "Muốn dạy ấy hả? Ông thử xem."
thân người cao to, diện mạo vĩ, ông cậu họ Triệu lại cũng chỉ cao tầm Triệu Hữu Thời, căn bản thể chịu đựng đòn của , lại chỉ đủ dám ngang ngược trước mặt mấy . nhìn thấy Địch Mẫn, nháy mắt sinh ra khiếp sợ, nhưng ỷ vào chung quanh nhiều người, vẫn là kiên trì ngẩng cao cằm: "Mày là ai, thằng ăn mày* từ đâu tới tham gia linh tinh, thiếu nợ trả tiền vốn là điều bình thường, ta là cậu ruột bọn chúng, ta phải dạy..."
* Nguyên văn là “下三滥” vốn ý khinh thường, chỉ gọi những người Ăn Mày, Ca kỹ, Diễn Viên.
vẫn chưa hết, liền nghe bên cạnh phát lên tiếng rống: "Ngươi cái gì, ai là thằng ăn mày, con mẹ nó ,ngươi dám con ta là ăn mày, bà đây để yên cho ngươi, mau giải thích!" mẹ Địch từ bên lao tới, tay còn cầm quạt hương bồ, bà vừa rống, chung quanh láng giềng tự nhiên giúp bà cùng rống, dì Vương vừa WC xong, chạy xuống cũng gia nhập cuộc chiến mắng nhiếc, ông cậu họ Triệu và bà vợ bị bức lui đến góc, kêu cũng kêu nổi, chạy cũng chạy thoát.
Địch Mẫn cười : "Nếu “Hiếu học” như thế, nhớ kỹ, đây mới gọi là mượn đao giết người."
Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó nhất định có mẹ Địch, Địch Mẫn sớm nhìn thấy mẹ mình ra hóng mát, chạy tới nơi này vây xem náo nhiệt, mẹ Địch chính là người rất bao che khuyết điểm của con trai, chịu được khi người khác con trai mình hay phải, bình thường suốt ngày bà chỉ múa kiếm, đùa giỡn Thái Cực quyền, nhảy thể dục nhịp điệu ở quảng trường, sớm là người đứng đầu đám bác trung niên, khi ra tay đương nhiên thiếu người phụ hoạ .
Địch Mẫn đạt được mục đich, liếc về phía Triệu Hữu Thời, thấy Triệu Hữu Thời đột nhiên nghiêng người, mặt hướng về phía , lau mặt, sau đó lại dùng làm tấm lá chắn, để người khác nhìn thấy bản thân chảy lệ.
Đúng, thực là nước mắt nhạt nhoà, đôi mắt đen trắng ràng giờ phút này bịt kín tầng sương mù, giọt châu rơi xuống từng giọt lại từng giọt, nét mặt của vẫn nghiêm túc như lúc tranh luận kịch liệt vừa rồi, nhưng nước mắt có thể phản quang, còn chói mắt hơn cả mặt trời, lau khô lệ rất nhanh, lại xoay người, nhìn về phía Triệu Hữu Vi chống quải trượng khuyên can, Địch Mẫn kịp bắt được , chạy qua đó, chỉ có thể bắt được trái tim của mình nhảy lên, có chút thể khống chế, có chút run đẩu.
Nước mắt của con , tính sát thương là lớn.
Triệu Hữu Vi thực tức giận, tránh khỏi cánh tay Triệu Hữu Thời kéo lấy mình, : "Em lầu ngồi đợi, đợi lát nữa chị tính sổ với em sau." Trận khôi hài này càng ngày càng nghiêm trọng, từ nhân vật chính biến thành người để ý tới, nếu gây nữa, kết cục sau này là khó có thể dàn sếp.
Triệu Hữu Thời dám tin, lại phảng phất ở trong ý muốn, ngẩn ngơ, tay vẫn để nguyên tư thế khi bị chị đẩy ra, cánh tay to lớn từ phía sau nắm trụ tay , kéo ra khỏi chiến trường.
Triệu Hữu Thời kháng cự, đột nhiên nghe được có người : "Chị em nhất định là giận đến bốc hoả, chớ chọc ấy, chờ nơi này tan cuộc, chị em ngươi nguôi giận trở về."
Địch Mẫn đem mang ra xa , khi nhìn thấy chiến trường khói thuốc nữa, bàn tay trong tay bỗng nhiên căng thẳng, bỗng nhiên nóng bỏng, nghiêng đầu nhìn , cười nhạo: "Giờ mới biết sợ ? Vừa rồi xém chút nữa là rút đao chém người, có muốn lại đưa dao phay tới cho thêm can đảm?" Bảo vệ người nhà đến mức này , cũng liều mạng ngang với mẹ .
Triệu Hữu Thời giật giật, lại kéo kéo tay, giằng hai lần mới rút được tay ra, cũng để ý gì cả, tùy ý ngồi xuống thềm đá sát tường, quay đầu nhìn phía mới bị kéo khỏi đó, giọng : "Lúc chị tôi còn học có thể xin học bổng hỗ trợ học sinh nghèo vượt khó, thế nhưng chị có xin, chị trong lớp có hai bạn nữ, người gia đình có điều kiện rất tốt, ấy nghĩ biện pháp giành được cái học bổng đó, đời sống vật chất càng thêm tốt hơn, người khác trong nhà rất nghèo, ta cũng xin học bổng, có lần mua cái áo tầm 200 tệ, trong lớp đều có lời ra tiếng vào."
Cho nên chị chưa bao giờ tính xin học bổng học sinh nghèo vượt khó, cũng nhận học bổng, chị ấy cầm trong tay giấy vay nợ ba vạn đồng, từ năm thứ hai đại học cố gắng chịu đựng đến năm thứ tư đại học, cũng nuôi từ cấp hai rồi cấp ba, mỗi ngày đều làm thêm , cuối cùng trở thành trong những sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học, tiến vào làm tại tập đoàn Thời Đại hai năm, tích cóp học phí và sinh hoạt phí năm đầu đại học cho , nhưng việc mua quần áo mới và di động mới lại như việc trời đất khó dung, nhất định cũng phải vùi đầu cam chịu, nếu càng đúng thiên lý khó dung.
Địch Mẫn đột nhiên nhớ lại khi xưa, hình ảnh lúc Triệu Hữu Thời theo phía sau mông chạy, khi đó Triệu Hữu Thời chỉ tầm hai ba tuổi, bàn tay ngắn cũn cỡn đào giun đất, bắt được con là muốn nhét vào miệng, đập vào tay làm rớt con giun xuống, nhưng tay bé lại quệt bùn đất đầy mặt, Triệu Hữu Thời lúc đó ngay cả cũng , nhặt con giun đất lên đưa tới bên miệng , : "Đại cẩu cẩu, thứ!"
Đại ca ca, ăn. ( em bé đại ca ca phát thành Đại cẩu cẩu, ăn lại thành thứ)
Số lần bọn họ chơi cùng chỗ nhiều, Triệu Hữu Thời quá , mà sắp học tiểu học, sau này chỉ nhớ Triệu Hữu Thời ăn mặc sạch chỉnh tề, đeo khăn quàng đỏ đứng ở bên dưới đài chủ tịch, quang vinh trở thành đội viên thiếu niên ưu tú.
Triệu Hữu Thời vốn nhớ chuyện lúc hai, ba tuổi, Địch Mẫn nhìn , nhưng còn cúi đầu rơi lệ, mu bàn tay phải nhuốm vết nước, khóc ra tiếng, nước mắt yên lặng chảy rồi được lau khô, chưa bao giờ để cho người khác lo lắng, vừa ngoan vừa nghe lời, là chói mắt.
Địch Mẫn nghĩ rằng, xong đời xong đời, cái tiết tấu này, con mẹ nó, có gì đó đúng rồi!
Triệu Hữu Thời khóc rất thương tâm, cảm thấy đau lòng cho chị lại hận cậu mợ mình, bả vai đột nhiên căng thẳng, bị nhấc lên, ngửa đầu nhìn Địch Mẫn, Địch Mẫn hừ : "Được rồi, tiết kiệm nước mắt chút ."
Địch Mẫn đẩy lên xe taxi, lại đưa đến toà nhà vừa có văn phòng vừa có nhà ở kia, Triệu Hữu Thời ỡm ờ, trong chốc lát bài tay bị kéo vô cùng kháng cự, nhưng ngay sau đó bị trừng mắt nhìn, lại thành theo , trong lòng hai người cũng có những đấu tranh, chẳng qua đều ra ràng với nhau mà thôi.
Bên trong " khoa học kỹ thuật Mộc Tử " có người, lần này Triệu Hữu Thời cuối cùng cũng thấy nơi này, phòng khách có bốn chiếc bàn làm việc, mỗi bàn làm việc có hai cái máy tính và các đồng hồ đo, dưới bàn cũng chỉ có cây máy chủ, mặt bàn của giám đốc hướng về phía chúng, đối diện cửa sổ sát đất, trong phòng còn có ba gian phòng, gian là WC, hai gian phòn khác để làm gì Triệu Hữu Thời thể hiểu hết.
Triệu Hữu Thời muốn hỏi vì sao lại đem mình đến nơi này, vừa há miệng thở dốc còn chưa có mở miệng hỏi, lại nghĩ nếu nhỡ Địch Mẫn hỏi lại vì sao thành theo đến đây, cũng biết trả lời thế nào.
Địch Mẫn ra vẻ chủ nhân, nâng nâng cằm : "Ngồi ." vừa gửi tin nhắn vừa mở chiếc máy tính, sau khi đăng nhập bắt đầu làm việc.
Triệu Hữu Thời ngắm nhìn bốn phía xung quanh, ngồi xuống phía xa xa, trong lòng vô cùng rối loạn, vừa nghĩ đến mũi lại bắt đầu phát cay cay, bộ dáng như sắp khóc khiến Địch Mẫn nhìn thấy là nổi giận.
"Muốn khóc khóc muốn cười cười, cứ nín nhịn như thế có mệt hay hả!"
Triệu Hữu Thời ngơ ngác nhìn về phía , ràng vừa rồi còn kêu tiết kiệm nước mắt chút.
Địch Mẫn thở dài, buông con chuột máy tính ra, đẩy ghế dựa chút, đưa chân gác lên bàn, hai tay gối lên sau đầu, đối diện với Triệu Hữu Thời, ung dung nhìn : "Bên kia là WC, có muốn kiểm tra chút coi mông có bị nở hoa hay ?"
Triệu Hữu Thời lập tức đỏ mặt, theo bản năng muốn sờ mông, khi đem dao phay giắt ở phía sau eo hồi lâu, cũng vẫn bị sát vào da thịt, đau là giả.
" có ngốc hay hả, tại sao càm dao phay trong tay, giắt búa vào thắt lưng?" Địch Mẫn miệng mát, nhìn thấy Triệu Hữu Thời ngơ ngác, cuối cùng tin tưởng là "Ngốc " .
Triệu Hữu Thời ngượng ngùng: " nghĩ ra." Lúc ấy vội vàng, vừa nổi giận đùng đùng, nào có thể nghĩ nhiều như vậy, cũng biết bây giờ nơi đó như thế nào, dám về nhà.
Triệu Hữu Thời bị Địch Mẫn xua đến toilet rửa mặt, khuôn mặt đỏ bừng, lại sờ sờ mông, chỉ chốc lát sau nghe bên ngoài truyền đến tiếng , có người : "Hôm nay cậu tới muộn, sao còn bắt mình mua đến nhiều thứ thế, tối hôm qua chưa ăn cơm hả?"
Triệu Hữu Thời lặng lẽ mở cửa, chần chờ dám ra ngoài, đầu kia vang lên mệnh lệnh với vẻ kiên nhẫn: " ngã vào bên trong bồn cầu hả? Lại đây!"
Triệu Hữu Thời dung giằng đến phòng khách, giọng chào hỏi: "Chào các ."
Lúc này trong phòng khách có thêm hai thanh niên, liếc nhìn nhau, chàng cao ráo cười cười chào Triệu Hữu Thời: "Chào em, lại gặp mặt rồi."
người thanh niên khác cũng cao như , mặc sơmi trắng, quần tây, trêu ghẹo Địch Mẫn: "Giới thiệu chút , đừng chỉ lo ăn thế."
Địch Mẫn đâng ăn cơm, : "Đinh Sĩ Lỗi, gặp rồi, Lý Giang, ông chủ của nơi này." Dừng chút lại , "Triệu Hữu Thời, tới đây dùng cơm ."
Triệu Hữu Thời nghĩ đến là Địch Mẫn mua cơm cho , quả đói bụng, cẩn thận mở hộp thức ăn nhanh ra, phần cơm,là phần chim cút kho, đói bụng đến mức bụng kêu lô lô, giọng cám ơn, ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn mấy miếng, nhìn thấy ba người kia bận rộn, có chút tò mò.
Địch Mẫn ăn cơm những cũng vẫn làm việc, tay gõ bàn phím viết số hiệu, Lý Giang ngẫu nhiên cũng hỏi tiếng, những lời này Triệu Hữu Thời hoàn toàn hiểu, Đinh Sĩ Lỗi tựa hồ giá cả của trang web quảng cáo, nhìn Triệu Hữu Thời liếc mắt nhìn bọn họ , cười cười, giơ điện thoại vào trong phòng, để nghe thấy giá cả.
Nơi này tất cả đều xa lạ, ở trung tâm thành phố, toà nhà kỳ lạ vừa có văn phòng vừa có nhà ở, những chiếc máy tính kỳ quái, ba người con trai bận rộn. Bọn họ còn trẻ tuổi như vậy, ở nơi này phấn đấu.
Triệu Hữu Thời gần như hề biết Địch Mẫn như vậy, liên tiếp nhìn lén , miệng còn nhai cơm. Chim cút kho cực thơm, Đinh Sĩ Lỗi từ trong phòng ra : "Cái mùi vị này cũng quá hấp dẫn, buổi tối mình cũng mua phần chim cút."
Triệu Hữu Thời có chút ngượng ngùng hỏi: " có muốn ăn , em chưa có động đến thịt chim cút đâu."
Đinh Sĩ Lỗi vẫn chưa trả lời, Địch Mẫn đột nhiên trượt ghế dựa đến ngồi sát bên cạnh, đeo cái bao tay duy nhất nhất trong hộp vào, nắm lấy chim cút rồi xé rách thành hai nửa, đưa nửa trả lại hộp thức ăn nhanh, nửa còn lại ,mới cắn miếng hết nửa miếng trong tray, xương cốt bị cắn nghe rắc rắc, muốn ăn ăn, bớt sàm ngôn .
Triệu Hữu Thời ấp úng hỏi: "Dao phay của tôi đâu?"
"Đưa cho mẹ tôi rồi."
Món vũ khí đó đưa cho mẹ Địch mạnh mẽ, liên quan đến mạng người mất , xấu! Triệu Hữu Thời trợn mắt há hốc mồm, chút thương cảm trở thành hư .