[Trọng sinh] Hậu cung xoay người ký - Dạ Chi Dạ (Update c40) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 1: Hai mươi mỹ nữ

      Đại Yến quốc, Thiên Hữu năm thứ năm.

      Sau hơn hai năm giằng co binh biến, cuộc chiến giữa Đại Yến quốc và Minh Vũ quốc cũng chấm dứt. Minh Vũ quốc chiến bại. Hoàng đế Minh Vũ quốc chủ động cầu hòa, tiến cống vạn tấm lụa là gấm vóc, mấy trăm rương đồ cổ cũng ngọc ngà châu báu và hàng năm lại dâng lên hai mươi mỹ nữ. đến mỹ nữ của Minh Vũ quốc, người người chỉ biết khen dứt miệng. Tục ngữ "Đại Yến sinh tuấn nam, Minh Vũ sinh mỹ nữ" lời này cũng phải là giả dối hư ảo. Minh Vũ quốc tuy chỉ là tiểu quốc ở phía nam, nhưng là nơi non xanh nước biếc, đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, phong thủy hữu tình đương nhiên thừa thãi mỹ nữ. chỉ có như thế, Minh Vũ quốc lại dựa vào tài nguyên dồi dào nuôi binh dưỡng tướng, trở thành tiểu quốc mạnh nhất so với những tiểu quốc xung quanh. Đáng tiếc, hoàng đế Minh Vũ quốc nhất thời hồ đồ, tin lời gièm pha, chủ động tấn công Đại Yến quốc, chỉ trong hai năm ngắn ngủi liền bại trận. Cuối cùng phải ngậm nước mắt dâng lên vô số bảo vật để cầu hòa.

      con thuyền lớn hai tầng phú quý hoa lệ di chuyển mặt nước, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, thoạt nhìn trông vừa vui mừng, lại vừa lộ ra vài phần trang trọng. Bên ngoài thuyền quan binh canh gác đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh. Tất cả đều mặc áo màu đỏ sậm, chính giữa thêu chữ "Vũ" vuông màu đen.

      "Ngô tướng quân". Trong khoang thuyền, tấm rèm châu nhàng được vén lên lộ ra bàn tay ngọc trắng nõn thon thả. Khuôn mặt trái xoan mang lụa mỏng sau tấm rèm châu chỉ lộ đôi mắt đẹp mang đủ vẻ phong tình vạn chủng mà chỉ nhìn qua cũng thấy được.

      Ngô Hạo Hiên đến gần vài bước, khẽ cúi đầu, thái độ cung kính, " biết nương có gì phân phó?"

      Nữ tử tuy rằng che mặt nhưng vẫn khiến người khác nhận ra mặt nàng mang theo vài phần tiếu ý, "Mấy người chúng tôi ở trong khoang thuyền lâu, nay thấy buồn chán, có thể hay đến mũi thuyền hóng gió chút?"

      "Chuyện này..." Ngô Hạo Hiên hơi dừng lại, rồi liền : "Chuyện này cũng phải là được, chỉ là các nương nhớ phải cẩn thận chút." Đầu vẫn cúi, chưa từng nhìn nàng. Nữ tử nhìn lâu, bộ dạng vâng lời kia đổi lại từ nàng tiếng thở dài nhè . Thoáng chút do dự, nàng xoay người vào trong khoang. Chờ người hồi lâu Ngô Hạo Hiên mới dám ngẩng đầu nhìn nhưng lọt vào mắt chỉ là ánh sáng bóng của tấm mành châu.

      "Lạc Đan tỷ tỷ, Ngô tướng quân đáp ứng?" Thấy Liễu Lạc Đan quay vào, các nữ tử khác vội vàng vây quanh, trong mắt lộ vẻ mong chờ.

      Người ở trong khoang thuyền, nàng liền tháo tấm lụa che mặt, những nữ tử bên trong yến gầy hoàn phì, đều là dung nhan khuynh thành. Liễu Lạc Đan thản nhiên cười, "Các muội muội yên tâm, Ngô tướng quân đáp ứng rồi, chúng ta đều có thể ra ngoài hít thở khí."

      Nghe được lời này, các nữ tử vui vẻ ra mặt, "Vẫn là Lạc Đan tỷ tỷ có biện pháp." Mọi người cười , người này nhìn người kia, sau đó tất cả kéo nhau ra ngoài, bước có chút vội vàng nhưng hề mất dáng vẻ xinh đẹp.

      Bên bệ cửa sổ, nữ tử vẫn ngồi ngay ngắn bất động, cười vô cùng rực rỡ nhưng trong đó lại lộ ra tia quỷ dị. Nha hoàn bên người Mạc Nguyệt, bưng trà vừa tới bên nàng thấy nụ cười kia tay khỏi run lên, trong lòng lộp bộp nhảy chút. năm trước tiểu thư bệnh nặng, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến. Từ tiểu thư khuê các kiêu căng ngạo mạn khoảnh khắc tỉnh lại sâu thẳm nơi đáy mắt là tĩnh mịch, thỉnh thoảng chợt lóe lên tuyệt vọng cùng cừu hận vô biên. Tiếp sau đó thành như bây giờ, cho dù nhìn thấy ai đều là vẻ ôn hòa im lặng nhưng thứ dưới vẻ ôn hòa đó tuyệt đối đơn giản như vẻ ngoài của nó.

      "Tiểu thư, người ra hít thở khí sao?" Mặc Nguyệt đưa chén trà tới tay Diệp Linh Sương, tò mò hỏi câu.

      Diệp Linh Sương hơi nghiêng thân mình tựa vào cửa sổ, bộ dáng lười biếng đến cực điểm, nở nụ cười thản nhiên, "Vì sao phải ra ngoài, bên ngoài phiền toái nhiều lắm, chúng ta tránh được nên tránh." Dứt lời, hai mắt xuyên qua cửa sổ khắc hoa nhìn sông nước cuồn cuộn, ý cười trong mắt dần tắt thay vào đó là vẻ lạnh nhạt hờ hững.

      "Phiền toái?" Mặc Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, lầm bầm hỏi câu.

      "Sương tỷ tỷ, sao tỷ ra ngoài?" im lặng bao trùm hai người đột nhiên bị phá vỡ, Diệp Linh Sương liếc nhìn, cười : "Nguyên lai là Nguyệt muội muội, đến đây ngồi với ta, thuận tiện hóng chút gió." xong, vô cùng thân thiết kéo tay nàng kia ngồi xuống bên cạnh mình. Nhờ có thân phận con của trấn quan tướng quân, mọi người mới kính nàng ba phần, đem chỗ gần cửa sổ gió lùa nhường cho nàng. Bất quá, quốc gia bại trận, thân phận con trấn quan tướng quân cũng từ hoàng kim biến thành cỏ dại, đều giống như con tri huyện hay phú thương mà đưa đến địch quốc, buồn cười đến cực điểm. An Nguyệt Nguyệt chỉ là con phú thương bình thường nhưng tướng mạo cũng vô cùng xinh đẹp mới bị lựa chọn thành trong hai mươi mỹ nữ.

      "Sương tỷ tỷ, có phải tỷ bị say sóng ? Ta có chút ô mai mẫu thân đưa trước khi , tỷ ăn chút ." Nàng ta khẽ cười, lộ ra đôi má lúm, đem khăn lụa trong áo mở ra, bên trong có máy viên ô mai, ngón tay mảnh khảnh lấy viên đưa tới bên môi Diệp Linh Sương.

      Diệp Linh Sương cười lắc đầu, "Ta có say tàu, nhưng ra Nguyệt muội muội sắc mặt trông tốt, muội mới nên ăn nhiều chút." Nàng cầm tay An Nguyệt Nguyệt, đẩy viên ô mai đến bên miệng àng ấy. An Nguyệt Nguyệt cười ha ha, liền theo tay nàng há miếng cắn xuống.

      "Hóa ra Sương tỷ tỷ biết." Nàng ta có chút ngượng ngùng, cúi đầu, cái miệng nhắn hếch lên, "Trừ bỏ Sương tỷ tỷ ra, các tỷ muội đều thèm để ý đến muội, gì đến chuyện phát muội say sóng."

      Diệp Linh Sương mỉm cười, gì tiếp. Muốn sống yên ở trong hậu cung, nếu biết quan sát sắc mặt đừng nghĩ đến chuyện sống sót. An Nguyệt Nguyệt rất thiện lương, nhưng thâm cung khó dò, đế vương lại vô tình, phần hồn nhiên thiện lương này biết kéo dài được bao lâu. Ngoan độc cũng tốt, vô tình cũng thế, chỉ có thiện lương cùng hồn nhiên là tuyệt đối được, bằng chờ đợi nàng chỉ là kết cục vạn kiếp bất phục. Con ngươi u ám nhìn về phía mũi thuyền ngoài cửa sổ, nghe tiếng cười của các nữ tử ở đầu thuyền, ý cười nơi khóe miệng sâu thêm vài phần. Cười , tận lực mà cười , đừng đợi cho đến khi vào hoàng cung mới có thể phát ngay cả tiếng cười trong trẻo này rốt cuộc có tìm cũng thấy.

      Ngồi ở bên Diệp Linh Sương, An Nguyệt Nguyệt thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn nàng. Diệp Linh Sương cực kì xinh đẹp, giống Liễu Lạc Đan xinh đẹp kiều mỵ, nàng giống như tiên tử bước ra từ Nguyệt cung, khi trầm mặc thanh nhã như hoa thủy tiên, lúc cười lại tựa nắng ấm tháng ba, chiếu thẳng vào lòng người.

      "Sương tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp." An Nguyệt Nguyệt khen câu từ đáy lòng.

      Diệp Linh Sương chớp mắt, quay đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa cười, "Nguyệt muội muội, ngươi cũng rất đẹp." Lời này phải là giả, An Nguyệt Nguyệt mặc dù so ra kém Liễu Lạc Đan cùng Diệp Linh Sương, nhưng nàng có đôi mắt to ngập nước, linh động có thần, cái mà Đế vương thiếu chính là phần linh động cùng hồn nhiên đó. Nàng có dự cảm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, An Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên trong số hai mươi nữ tử giành được thánh sủng.

      "A ——" An Nguyệt Nguyệt còn muốn cái gì lại bị tiếng thét chói tai từ đầu thuyền truyền đến làm kinh hãi. Nàng ta giật mình đứng lên, hoang mang nhìn về phía Diệp Linh Sương ngồi, "Sương tỷ tỷ, bên ngoài dường như có chuyện xảy ra!"

      Diệp Linh Sương ánh mắt chợt lóe, kéo tay nàng ta ngồi trở lại, ôn nhu : "Nguyệt muội muội chớ sợ, bên ngoài có Ngô tướng quân trông coi, hẳn là xảy ra chuyện gì lớn, chắc có vị muội muội nào cẩn thận nên bị ngã thôi." Ánh mắt như có như quét về phía chiếc bàn , tờ giấy viết thư đặt dưới mấy quyển sách nếu nhìn kỹ căn bản phát ra.

      Nghe nàng phân tích, An Nguyệt Nguyệt có chút thả lỏng tâm tư, lại thấy được mắt Diệp Linh Sương chợt lóe như thấy hết thảy rồi biến mất thay vào đó lại là vẻ lạnh nhạt thường ngày. Nàng vừa cúi người xuống lại nghe từng trận ồn ào xen lẫn tiếng khóc lóc của nữ tử truyền đến từ mũi thuyền.

      "Uống chén trà cũng để người ta được như ý." Diệp Linh Sương thở dài hơi, đưa tay xoa xoa mi tâm, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi dậy, hướng An Nguyệt Nguyệt : "Nguyệt muội muội cùng ta ra ngoài xem chút, biết vị muội muội nào lại tranh cãi ầm ĩ thế."

      An Nguyệt Nguyệt tất nhiên là vội vàng gật đầu, theo sau nàng vén mành châu ra khỏi khoang thuyền, quên mang khăn che mặt.

      Tại mũi thuyền, những nữ tử kia đều hoảng sợ trợn to mắt nhìn xuống dưới sông, có mấy người do sợ hãi mà khóc thành tiếng, Ngô Hạo Hiên vẻ mặt trầm nhìn hai tên binh lính ngụp lặn trong nước.

      "Này... Đây là làm sao vậy?" An Nguyệt Nguyệt nắm chặt ống tay áo của Diệp Linh Sương, khẩn trương hỏi, tay hơi run run. Diệp Linh Sương cầm tay nàng, vỗ , thấp giọng : "Nguyệt muội muội chớ sợ, có Ngô tướng quân ở chỗ này, có việc gì." Dứt lời, khóe mắt nhìn lướt qua Ngô Hạo Hiên.

      lâu sau, hai binh lính mang theo nữ tử trồi lên mặt nước. An Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy nữ tử kia liền hô tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào nữ tử sắc mặt tái nhợt kia, "Sương tỷ tỷ, đó là... Đó là Mi Nhi muội muội!"

      Nghe tiếng khóc xung quanh mình, Diệp Linh Sương có chút phiền chán nhíu mày, nhưng vẫn an ủi An Nguyệt Nguyệt: "Chắc vẫn còn thở, Nguyệt muội muội chớ hoảng sợ."

      Thuyền y nhanh chóng được đưa đến, do được kịp thời cứu chữa nên Triệu Mi Nhi mới có thấy Diêm Vương. Đôi mắt sắc bén của Ngô Hạo Hiên đảo qua các mỹ nhân với dáng vẻ khác nhau, người Liễu Lạc Đan dừng lại lát, thản nhiên : "Các vị nương vẫn là an tâm ở trong khoang thuyền , nếu xảy ra chuyện gì bản tướng gánh vác nổi."

      Mất hứng trở vào khoang, các nữ tử mang vẻ mặt khác nhau khi nhìn Triệu Mi Nhi nằm tháp. Có phẫn hận, có lo lắng, cũng có vui sướng khi người khác gặp họa. Ngô tướng quân soát thấy bức thư bàn của Triệu Mi Nhi, tuyệt nhiên nghĩ tới Triệu Mi Nhi này lưu lại phong di thư rồi tìm cái chết. Sau này, mọi người liền yên ổn ở trong khoang thuyền, dám lại có cầu gì khác.

      Liễu Lạc Đan đăm chiêu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Linh Sương, thấy nàng im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ khoang thuyền. Trong lòng nàng có loại cảm giác, Diệp Linh Sương giống như sớm biết Triệu Mi Nhi nhảy xuống sông.

      Thiên Hữu năm thứ sáu, vốn phải là dịp tuyển tú bốn năm lần, hoàng cung Đại Yến lại nghênh đón hai mươi mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Kỳ quái là, Thiên Hữu đế của Đại Yến quốc hề xuất dù chỉ lần, trực tiếp đem hai mươi mỹ nữ của Minh Vũ quốc phong làm hạ đẳng canh y, ban thưởng mấy hành cung tối tăm hẻo lánh, suốt tháng hề có hành động phong thưởng hoặc sủng hạnh.

      "Tiểu thư, nước trà đây ạ." Mặc Nguyệt cẩn thận đưa trà ngon tới tay Diệp Linh Sương. Thấy Diệp Linh Sương thần sắc thản nhiên, trong lòng tránh khỏi lo lắng. Bọn họ là nô tài theo chủ tử, chủ tử có vinh quang bọn họ cũng có vinh quang, chủ tử có vinh sủng bọn họ cũng bị khinh bỉ. Mấy ngày nay nhìn sắc mặt khinh thường của mấy nha đầu đưa cơm hèn mọn khiến cho cả người nàng bốc hỏa. Trước kia, thời điểm còn ở tướng quân phủ, nàng là đại nha hoàn của đại phu nhân chưa từng chịu quá ủy khuất như vậy!

      Diệp Linh Sương nhàng thổi lá trà , nhấp ngụm, sau đó đặt chén trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, môi hồng khẽ mở, "Mặc Nguyệt, em muốn gì sao?"

      Mặc Nguyệt thấy nàng mặc dù nhìn ngoài cửa sổ, nhưng hỏi là hỏi nàng, vội vàng cúi đầu : "Nô tỳ chính là... chính là cảm thấy... mấy ngày nay, Hoàng Thượng ..."

      Diệp Linh Sương thấy nàng nên lời, nhếch môi cười, "Em là muốn , Hoàng Thượng vì sao đến sủng hạnh đám mỹ nữ chúng ta? Ta vì sao sốt ruột?" đến hai chữ mỹ nữ, trong thanh mang theo hai phần tự giễu.

      "Nô tỳ dám." Mặc Nguyệt vội vàng cúi đầu . Chủ tử lúc trước tuy rằng tính tình kiêu ngạo nhưng tâm tư khó đoán giống như bây giờ. Hai mươi nữ tử lấy con của trấn quan tướng quân Diệp Linh Sương và con thượng thư là Liễu Lạc Đan đứng đầu, người người tướng mạo đều nghiêng thành nghiêng nước, Mặc Nguyệt vì sao Đại Yến quốc hoàng đế lại sủng hạnh ai trong đó, chỉ như vậy, còn ném tất cả tới nơi sân viện hẻo lánh này.

      Diệp Linh Sương thu hồi ánh nhìn về phía ngoài cửa sổ, thân mình ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàng nhắm mắt, hưởng thụ chút an nhàn khó được này.

      Mặc Nguyệt thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, tay chân đóng cửa sổ, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

      Môi mỏng khẽ cong lên. Tề Thiên Hữu ơi Tề Thiên Hữu, nghĩ tới ngươi vẫn đa nghi như vậy, hay phải là, lãnh huyết vô tình... Đức phi, phải chăng tâm địa ngươi vẫn rắn rết như vậy? Hiền phi, khéo léo của ngươi có thay đổi? Còn Quan tiệp dư cùng Tôn dung hoa, biết bản bỏ đá xuống giếng có tiến bộ đây?

      Trong vườn hoa rộng lớn của Đại Yến quốc này, muôn hoa khoe sắc, bông nào chịu nhường bông nào. Như vậy, để bản cung nhìn xem, bản lãnh của các người rốt cục có bao nhiêu! Diệp Linh Sương trong mắt ánh sắc lạnh chợt lóe, ngay lập tức lại khôi phục dáng vẻ nhàn nhã, khóe miệng vẫn lộ ý cười nhàn nhạt thản nhiên.

      Có kẻ dường như muốn ngồi yên...
      Last edited: 18/12/14
      danghientruyen, Aliren, bachnhaty16 others thích bài này.

    2. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 2: Bình tĩnh chờ đợi

      "Tiểu thư, nô tỳ vừa mới thấy Lâm canh y cùng Tiết canh y, về hướng Lê Lạc viên." Mặc Nguyệt đưa qua chén trà, khẽ với Diệp Linh Sương.

      "Ừm." Diệp Linh Sương thản nhiên đáp lại tiếng.

      Mặc Nguyệt thấy Diệp Linh Sương thờ ơ, cắn cắn môi, quyết định ra tin tức mà bản thân nghe ngóng được, vì thế liền tiến sát lại gần, hạ giọng : "Xuân Hương tỷ tỷ hầu hạ bên người Lâm canh y cẩn thận lỡ miệng nên nô tỳ biết được Hoàng Thượng hôm nay qua Lê Lạc Viên."

      Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn nàng, mặt dần dần lộ ý cười, "Vậy sao? Tin tức này có chuẩn xác ?"

      Thấy Diệp Linh Sương rốt cục cũng có phản ứng, Mặc Nguyệt cao hứng, vội vàng gật đầu, "Xem bộ dáng kích động của Xuân Hương kia giống như dối. Tiểu thư, ngươi xem chúng ta có hay cũng..." Mạc Nguyệt vừa vừa len lén quan sát nét mặt của nàng.

      Vốn tưởng rằng tiểu thư đồng ý để nàng thực , bỗng nhiên đôi mi thanh tú của Diệp Linh Sương nhíu lại, ý cười ôn hòa phút chốc biến mất, thản nhiên nhìn nàng, "Mặc Nguyệt, ngươi quá phận rồi, chớ quên thân phận của mình." luồng hơi thở lạnh như băng dần dần lan tỏa.

      Mặc Nguyệt ngẩn người, hai mắt mở to, quỳ sụp lên mặt đất, liên tục dập đầu, "Nương nương thứ tội, nô tỳ dám ... Nương nương thứ tội..." Nàng ngay cả tiểu thư cũng dám gọi, trực tiếp xưng hô nương nương.

      Diệp Linh Sương nhìn thấy trán nàng bắt đầu chảy máu, khe khẽ thở dài, tự mình xoay người đỡ nàng đứng lên, từ trong lòng lấy ra khăn lụa lau vết máu kia, "Mặc Nguyệt, em có nhớ những gì ta trước khi tiến cung ?"

      Mặc Nguyệt hai mắt rưng rưng, vội vàng gật đầu, "Nô tỳ dám quên. Tiểu thư từng dặn dò, mọi việc đều phải nghe theo tiểu thư, được làm việc lỗ mãng, được hai lòng. Nếu , tiểu thư liền quản chuyện sống chết của nô tỳ."

      "Em là người đại phu nhân cho ta, vốn là nhìn em thông minh lanh lợi, ta mới đồng ý để em bên người. Thế nhưng đây là tất cả những gì em làm được sao?"

      "Nô tỳ biết sai, về sau cũng dám nữa!" Mặc Nguyệt gắt gao cúi đầu, lệ ngừng rơi. Kỳ nàng cũng vì muốn tốt cho tiểu thư, cứ tranh đoạt như vậy về sau làm sao có chỗ đứng trong cung? Những phi tần được sủng ái có cuộc sống như thế nào trong lãnh cung tháng này ít nhiều nàng có nghe qua. Nghe năm trước, ngay cả Đại Yến quốc hoàng hậu Hoa Lê Nguyệt cũng bởi vì nhà mẹ đẻ mang tội lớn thông đồng với địch nên bị biếm vào lãnh cung. Vốn là cả nhà bị chém đầu nhưng Hoàng Thượng niệm tình Hoa lão tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách, lại được tiên đế ban cho kim bài miễn tử, mới miễn được tội chết, chỉ là người nhà bị lưu đày tới biên quan, trọn đời thể quay về Đại Yến quốc, còn hoàng hậu chịu nổi cuộc sống kham khổ trong lãnh cung nên thắt cổ tự vẫn. Nay hậu cung vô chủ, chỉ có Kỳ quý phi cùng Hiền phi liên hợp quản lý vụ lớn ở hậu cung, cũng xem như có quyền cao nhất.

      "Mặc Nguyệt, em có biết vì sao trong đám nha hoàn ta lại chỉ mang theo em tiến đến Đại Yến?" Đem khăn lụa dính máu nhàng quăng ở bàn, Diệp Linh Sương hỏi câu.

      Mặc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, dừng lại lát rồi chậm rãi cúi đầu, "Nô tỳ... biết."

      "Bởi vì trong em có can đảm cũng có tàn nhẫn đồng thời cũng cam lòng thua kém người khác, ta chính là cần người như vậy. Nhưng nếu tất cả những thứ đó chỉ mang đến cho ta phiền toái ta chút do dự mà vứt bỏ em, em có hiểu ?"

      Vừa nghe lời này, Mặc Nguyệt thân mình run lên, nghiêm túc :"Nô tỳ về sau toàn bộ nghe theo nương nương , dám lại làm việc lỗ mãng như vậy nữa."

      Diệp Linh Sương lúc này mới gật đầu, đến chiếc rương bên cạnh, lấy lọ cao đưa cho Mặc Nguyệt, giọng nhàng hơn "Cầm dùng , nữ nhân mà có sẹo trông khó coi lắm."

      "Tiểu thư..." Mặc Nguyệt tay run run cầm lọ thuốc trân quý kia, đây chính là linh dược làm mờ sẹo đại phu nhân cố ý đưa cho tiểu thư trước khi , nghĩ tới tiểu thư lại cho mình. Mặc Nguyệt thoáng chốc quỳ mặt đất, trong giọng xen lẫn tiếng nức nở, "Nô tỳ về sau làm tốt mọi việc."

      "Tốt lắm, mau đứng lên, ta cũng phải loại chủ nhân hiểu lý lẽ." Diệp Linh Sương cười nâng nàng dậy rồi ngồi trở lại ghế dài, nhìn hai cây liều lắc lư đón gió ngoài cửa sổ, đôi mắt dần dần rũ xuống, che giấu lạnh lùng và khinh bỉ bên trong. Xem ra, mấy mỹ nhân này đẹp đẹp nhưng cũng là loại có đầu óc. Bị người ta đem ra làm con tốt dò đường mà biết, kết quả cuối cùng đơn giản có hai loại, nếu phải "may cưới cho người" (1) cũng là kẻ chết thay. Theo hiểu biết của nàng đối với Đại Yến Đế, khả năng sau lớn hơn. Mặc Nguyệt nha đầu kia thực cho rằng Lâm canh y cùng Tiết canh y có bản lĩnh tìm hiểu được hành tung của Hoàng Thượng sao? A, muốn qua được các cửa của công công quản hoặc ma ma dạy lễ nghi, đầu tiên cần rất nhiều ngân lượng. Lâm canh y cùng Tiết canh y chỉ là nữ nhi của tri huyện nho làm sao có thể trù bị nhiều ngân lượng như vậy? Trừ bỏ vị kia ra, nàng nghĩ ra người thứ hai. Có cha là thượng thư cha quả nhiên khác hẳn, chưa được sủng ái mà tâm kế sâu như vậy. Diệp Linh Sương khóe miệng giương lên nụ cười mỏng manh yếu ớt, mang theo thâm ý làm cho người ta đoán ra.

      Bình thường thoạt nhìn tưởng thanh cao nhưng cũng khác bọn nô tỳ có nhan sắc ngóng trông bò lên long sàng, điểm khác nhau duy nhất là nàng ta thể nóng ruột ra bên ngoài mà thôi. Về điểm này, Diệp Linh Sương sớm nhìn thấu. nhàng thổi lá trà trong chén, chén trà mà bất tri bất giác lại uống hơn canh giờ.

      "Mặc Nguyệt." Lại nhấp ngụm nước trà, Diệp Linh Sương thản nhiên gọi.

      "Nương nương có chuyện gì phân phó?" Mặc Nguyệt bước tới vài bước, thái độ cung kính cúi đầu hỏi.

      Diệp Linh Sương giống như bất đắc dĩ thở dài, "Về sau có người khác cần câu nệ như vậy." Cầm chén trà trong tay đưa cho nàng, thanh mang theo ấm áp, " noãn ẩm các thêm chút nước nóng vào trà ."

      Mặc Nguyệt thấy Diệp Linh Sương còn lạnh lùng giống vừa rồi, liền cười nhận chén trà, ngữ khí nhàng, "Nương nương chờ chút, nô tỳ lát trở lại." Đối với những phi tần phẩm cấp thấp, được cung cấp nước ấm riêng mà chỉ có chỗ lấy nước ấm chung gọi là "Noãn ẩm các" cho nên Mặc Nguyệt tự mình lấy nước.

      "Mặc Nguyệt, để ý nghe ngóng những chuyện ở đường." Người ra tới cửa, Diệp Linh Sương thêm câu. Mặc Nguyệt có chút suy nghĩ rồi gật gật đầu, càng lúc càng xa.

      Diệp Linh Sương thay đổi tư thế tựa vào dài ghế, mặt thoáng ý cười nhàn nhạt. Có số việc cần phải , Mặc Nguyệt tự hiểu, dù sao đây cũng là người nàng tự mình tuyển lựa. Bất quá, ngựa cũng có lúc mất móng người cũng có lúc sơ sẩy. Trước kia đúng là mắt nàng bị mù cho nên mới dẫn sói vào nhà. Nhưng điều này có thể trách ai được, cho dù bộ dạng có đẹp nhưng Hoàng Thượng động tâm có thể làm cái quái gì được! Bàn tay mềm xoa xoa mi tâm, khóe miệng mỉm cười, quả nhiên có lão cha thích lời thô tục khiến cho mình liền bắt chước theo, dù là kiếp trước hay kiếp này đều đổi.

      Tiếng bước chân dồn dập tới gần, khóe miệng Diệp Linh Sương ý cười càng lúc càng sâu.

      "Nương nương!" Cửa nhanh chóng bị đẩy ra rồi vội vã đóng lại. Mặc Nguyệt châm thêm nước trà, tiến vài bước đến gần trước mặt Diệp Linh Sương, nét mặt vui sướng khi người gặp họa như thế nào cũng che được.

      " cần phải gấp gáp, cứ chậm rãi ." Diệp Linh Sương cười , vươn tay lấy chén trà bàn lại bị Mặc Nguyệt ngăn lại, cười ha hả :"Trà vừa thêm nước nên rất nóng để nô tỳ bưng đến cho người." Dứt lời, lấy khăn lụa bao quanh thân chén, từ đĩa gỗ bưng tới, cẩn thận đặt gần chỗ Diệp Linh Sương có thể với đến.

      Mặc Nguyệt lại kề sát vào vài phần, hạ giọng : " đường nô tỳ tới noãn ẩm các có nghe được mấy chuyện rất náo nhiệt."

      "Ồ?" Diệp Linh Sương hơi hơi nhíu mày nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục .

      "Nô tỳ ngang qua vài vị công công thấy họ , sáng nay Lâm canh y cùng Tiết canh y đụng phải thánh giá, bị lột bỏ phẩm cấp, giáng xuống làm thô sử nha đầu tại "thượng y cục" (2)". Thấy Diệp Linh Sương biểu tình bình thản, hình như tin, Mặc Nguyệt liền tăng mạnh ngữ khí, "Vài vị công công cùng ma ma đều như vậy, còn có tiểu nha hoàn ở biệt viện nữa, việc này thể là giả."

      "Hoàng Thượng vô tình nha." Diệp Linh Sương câu, dường như cảm thông đối với Lâm canh y cùng Tiết canh y, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại lộ mảnh tiêu điều tĩnh mịch. Xem ra, chỉ có nàng thay đổi, còn người cũ vẫn như trước kia.

      "May mắn là nương nương ." Mặc Nguyệt thu lại nụ cười mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi . Nếu phải nương nương vừa rồi răn dạy nàng, nàng còn biết chính mình sai ở đâu.

      Diệp Linh Sương thấy nàng có suy nghĩ như vậy, liền biết nha đầu kia hiểu ít. Hoàng Thượng Đại Yến quốc đâu phải là người mà những nữ tử địch quốc như các nàng có thể tùy tiện gặp. Nếu muốn được lâm hạnh, cũng phải tắm rửa sạch chờ trong cung của mình. dễ nghe các nàng là mỹ nữ mà Minh Vũ quốc dâng lên, khó nghe các nàng chính là loại vật phẩm giá rẻ để Đại Yến quốc hoàng đế tùy ý chọn lựa, cho dù có ngày, đem trong đó số các nàng ban cho thị vệ, Diệp Linh Sương chút cũng thấy kỳ quái.

      "Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mặc Nguyệt thấp giọng hỏi câu. Nàng biết chủ tử của mình phải thèm tranh giành như vẻ bề ngoài, trong lòng nàng tất có biện pháp.

      Diệp Linh Sương tán thưởng nhìn nàng cái, môi hồng khẽ mở, " chữ, chờ." sủng hạnh những tuyệt thế mỹ nhân chỉ có kẻ ngốc mới làm. Mà Đại Yến quốc hoàng đế phải kẻ ngốc, tự nhiên biết nên làm cái gì. Nhất là hôm nay được mỹ mạo của Lâm canh y cùng Tiết canh y, nàng tin Tề Thiên Hữu còn có thể thờ ơ. Cho dù thương bất cứ nữ nhân nào ở hậu cung này nhưng chỉ cần là nam nhân, đều bỏ qua mỹ nữ mà sủng hạnh, cho dù là phát tiết cũng phải là người đẹp.

      Thấy nương nương nhà mình bình tĩnh, Mặc Nguyệt cũng thu hồi lo lắng trong lòng, tiểu thư trong lòng đều có kế sách, tuy rằng nàng là gì nhưng nàng tin tưởng ở tiểu thư. Tiểu thư sớm phải là tiểu thư trước kia, Mặc Nguyệt sớm nhận ra, theo chủ tử như vậy là phúc mà nha hoàn có được, ngày nào đó, tiểu thư được sủng ái, các nàng làm nha hoàn cũng được hưởng lây!

      Ai, Diệp Linh Sương trong lòng thở dài, đời này nàng cũng có lão cha là tường quân oai phong, nhưng trong nhà cũng có đại ca chịu thua kém, cả ngày lưu luyến chốn phong trần, ở Minh Vũ quốc bị coi như kẻ phá gia chi tử. Trước kia, nàng hiểu mấy bụi hoa đó có gì hấp dẫn, tại nàng mới biết khu vườn trăm hoa quả nhiên mê người. Nhìn trăm hoa khoe sắc, hương thơm say lòng người, đừng nếu đến ai khác, ngay cả nàng là nữ nhân chỉ nhìn cũng sinh thương tiếc.

      Đáng tiếc a đáng tiếc a, nhiều hoa như vậy nhưng người hái lại chỉ có , có bông chưa kịp nở héo tàn, có bông nở nhưng cũng chẳng ngát hương được bao lâu.

      (1) may áo cưới cho người ý chỉ việc mình làm nhưng người khác hưởng

      (2) thô sử nha đâu tại thượng y cục ý chỉ nô tỳ làm công việc nặng nhọc tại phòng giặt quần áo
      Chocopie107, danghientruyen, Aliren14 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      nang ơi sau này HĐ kia có iu c k

    4. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Hjhj, nàng chịu khó theo dõi nha! Cho nó hồi hộp :p:)^_^
      lylyquỳnhpinky thích bài này.

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Sập hố rồi. Ta thích truyện tranh đấu ntn. Mai có tiếp ko nàng. Hihi, thank nàng nhé, Fighting~!
      Moonlight thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :