Gương Vỡ Lại Lành Của Hoa Lục Vu - Uyển Thành Liễu (Update C28)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chị lại trốn nữa àh, haizz...

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chị lại bỏ trốn lần nữa, cũng tại a thôi, câu chị cũng k lại gây ra mấy hiểu lầm tai vạ, làm con sao chịu nổi

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      ZjnZjn, tart_trung, HaYen6 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      nóng giận bất động thanh sắc , “Quận chúa muốn gặp nàng ta, cản trở như vậy cũng hữu hiệu. Vân Nhược Hành là cao đồ (học trò giỏi) của trưởng công chúa, lại là ái nữ của Nhữ Dương Vương, kém nhiều so với thân phận của quận chúa. Hơn nữa mệnh lệnh quận chúa truyền , nàng ta cũng nhất định tin tưởng. Vân Nhược Hành luôn luôn có thành kiến với Độc gia, đến lúc đó lại là chúng ta trung gian làm khó dễ, cố ý ngăn cản. Nàng ta nếu như rút kiếm xông vào, làm ầm ĩ mọi người đều biết, trái lại hay.”

      “Được. Nếu như thế, bản cung gặp nàng ta. Dịch Phong, ngươi mang qua đây bình phong ngăn lại!”

      Lại là bình phong? Ngươi cũng sợ tiếp tục ngã tư thế chó ăn bùn nữa sao. Độc Tê Bạch nhớ lại tình hình kia liền cả người buồn nôn sợ hãi, nếu như quận chúa ở trước mặt Vân Nhược Hành cũng ngã cái, mình đứng bên cạnh nàng cũng cảm thấy rất dọa người.

      “Mọi ngóc ngách trong phòng đều xem xét cẩn thận cho bản cung, nếu lại có con mèo con chó xuất ở cửa sổ, cẩn thận để bản cung nhìn thấy sợi lông chó, các ngươi chờ cuốn gói !”

      A, còn rất có tự mình hiểu mình.

      Như thế liền thu dọn thỏa đáng. Hoa Lục Vu thân sau tấm bình phong cắn hạt dưa, lão thần Độc Tê Bạch đứng bên cạnh. Hoa Lục Vu nghiêng mắt, ngầm : ngươi sao lại cút ?

      Độc Tê Bạch giây hiểu. Vẻ mặt bất động, thản nhiên , “Tê Bạch ở trong này hộ giá cho quận chúa. Quận chúa là người trong cung ra ngoài, mang người thể diện của hoàng thất đó.”

      Vị này cũng khách khí, ý là lần trước ngươi ngã cái đủ mất mặt rồi, thể diện hoàng thất đều ném mất. Nhìn ngươi vô dụng như vậy, ta mới cố gắng ở chỗ này trông ngươi đấy nhé.

      Hoa Lục Vu cũng hiểu ngay lập tức. Ngậm hạt dưa còn hung hăng nghiến răng.

      Tốn hơi thừa lời chút, bên ngoài truyền, tiếp đó nhìn xuyên qua bình phong, lờ mờ tiến vào hai người. cao thấp, thân ảnh đều thon thả thướt tha.

      “Muội muội, muội có khỏe ? Tỷ tỷ mỗi ngày đều nhớ muội, muội có thể bình an trở về, là thần linh phù hộ!” Thanh kia nhàng ôn nhu, mềm mại tựa như mây trời, người khác nghe được tâm lý liền bỗng dưng dễ chịu.

      thanh thanh thúy khác vang lên, “Quận chúa tỷ tỷ, tỷ sao lại dựng bình phong vậy? Tỷ muội chúng ta, cần gì kiểu nghi thức xã giao này?” chuyện, bóng người thấp kia liền tiến lên, xem chừng muốn vòng qua. Hoa Lục Vu vội phun xác hạt dưa, liếc xéo Độc Tê Bạch.

      Tiểu tử này thức thời, đứng dậy nhanh chóng chạy ra bình phong, chặn trước mặt Nhan Thanh Sương.

      Bên kia liền kêu lên, “Độc Tê Bạch, ngươi đừng ỷ thế, cho rằng nương dám chọc giận ngươi! Quận chúa tỷ tỷ vô duyên vô cớ chịu nhiều khổ cực như vậy, Độc gia các ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm! Nếu phải tỷ muội chúng ta nhận được tin tức, ngươi còn chuẩn bị đem quận chúa tỷ tỷ trốn bao lâu? Trước mặt dựng tấm bình phong là chủ ý của ngươi đó thôi! Ngươi che che giấu giấu nghĩ mọi cách ngăn cản tỷ muội chúng ta và quận chúa tỷ tỷ gặp nhau, ngươi cảm thấy an tâm sao? Hừ, ngươi quên câu, giấy thể gói được lửa, nước trong giấu được cá! Cho dù ngươi hao tổn tâm trí, cũng đừng mơ tưởng có thể đem chuyện xấu trong quá khứ của Độc gia che giấu!”

      nương, người tới là khách, kính xin cẩn thận tuân theo lễ nghĩa của bậc làm khách. Độc gia có tội hay , có Hoàng Thượng quyết định, dưới có Đại Lý tự xét xử, cũng tới phiên nương ở đây. Hơn nữa tiếp khách tất cả đều do quận chúa làm chủ, hôm nay quận chúa lên tiếng, các ngươi đừng hòng tiến lên trước bước!”

      Leng keng giòn vang, là thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, lờ mờ nhìn thấy Nhan Thanh Sương chỉ về phía Độc Tê Bạch , “Tên lùn nhà ngươi, nương ta sợ ngươi sao! Muốn lời định thiên hạ, lời định càn khôn, trước tiên cùng ta khoa tay múa chân rồi !”

      Cần phải đầu hói đầu trọc, trước mặt kẻ nhen người lùn. Vừa gặp mặt có xu hướng dùng ác ngữ xé rách da mặt (thể diện), có thể thấy được trình độ đối chọi giữa thái tử cùng nhị hoàng tử gay gắt, e chỉ có thể chết ngừng.

      Bên ngoài, Vân Nhược Hành lại dịu dàng , “Sương muội tính tình nóng như lửa, ngôn từ đúng phận xin hãy tha lỗi. Bất quá Độc công tử thẹn với lương tâm, sợ gì tỷ muội chúng ta gặp mặt chuyện với Xương Nhạc muội muội chứ? Công đạo tự tại lòng người, có vài chuyện xấu che giấu cũng che giấu được, Xương Nhạc muội muội chịu thiệt thòi, làm tỷ tỷ như ta đương nhiên thể mặc kệ. Độc công tử nếu suy nghĩ vì gia tộc, bằng thẳng thắn, thành tâm nhận sai bù lại kịp lúc mới là chính đạo!”

      Vừa dứt lời, Hoa Lục Vu ném nắm hạt dưa trở về mâm trái cây vẽ hoa bàn. Đối với người ở ngoài cất giọng cười lạnh, “Vân tiên tử cho ràng, Độc gia làm sai chuyện gì, vì sao phải tiến hành bù lại cho bản cung?! Độc Tê Bạch sai, bình phong này chính là bản cung bảo người kéo tới, Vân tiên tử có ý kiến gì sao?!”

      Lời này vừa ra, bên ngoài đều im lặng, ngay cả Độc Tê Bạch cũng nghĩ tới.

      Quận chúa này... bị ngã hư não nên đứng sai đội chăng?

      “Quận chúa tỷ tỷ, tỷ sao lại phân họ hàng, xa lánh người thân?! Có phải tên lùn này thầm kèm hai bên tỷ, ép tỷ như vậy hay ?! Tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng bị lừa, hôm nay ta và sư tỷ đến, chính là muốn cứu tỷ! Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng sợ, tỷ bị ủy khuất, chúng ta đương nhiên bẩm báo với hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng, hoàng hậu thay tỷ làm chủ! Mặc cho Độc gia xảo trá đưa tay che trời, cũng hơn được hoàng thượng đâu, hừ!”

      Độc Tê Bạch lập tức , “Lời này của Nhan nương đáng trách! Độc gia ta từ trước đến nay trung thành tận tâm, đối với hoàng thượng cùng bạch trúc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi! Ai chẳng biết mùa thu sau nương trở thành trắc phi của Thái Tử, lời này nếu để cho người khác nghe được, còn tưởng là thái tử bày mưu đặt kế đấy! Chỉ là châm ngòi quan hệ giữa quân chủ và trọng thần... Hừ, dễ dàng, nghe vào trái lại quá dễ nghe! Cũng biết thái tử điện hạ sau này có nguyện ý đảm đương ác danh này hay !”

      “Độc Tê Bạch, ngươi, ngươi hưu vượn!”

      Vân Nhược Hành cũng vội vàng đệm theo, “Độc công tử ăn cẩn thận, lần này khi phỏng đoán thái tử điện hạ, có hơi vớ vẩn!”

      Độc Tê Bạch cười lạnh , “Cũng thế. Hoàn trả nguyên câu! Cũng xin hai vị nương đừng khi phỏng đoán Độc gia ta.”

      Bên ngoài vừa mới hai ba câu, giáp thương mang ra lại thu hồi.

      Vân Nhược Hành nghĩ nhìn thấy quận chúa mới là quan trọng nhất, vì thế muốn cùng Độc Tê Bạch lý luận, quay đầu lại ôn nhu , “Xương Nhạc muội muội muốn gặp tỷ muội chúng ta, có phải nghe tin đồn gì hay ? Tỷ muội chúng ta gặp trong hoàng cung, chơi với nhau từ đến lớn nhiều năm như vậy, tỷ tỷ là loại người nào, xem ra muội muội rất ràng. Lần này muội muội xảy ra chuyện, tỷ tỷ nghe xong lòng nóng như lửa đốt, canh cánh trong lòng, từ Đô Thành đường chạy tới Trạch Châu. Cùng với Thanh Sương sư muội lật tung thành Trạch Châu thành, trong lòng nhớ thương muội muội, ăn ngon ngủ yên, dễ gì hôm nay nghe được tin tức muội muội liền lập tức ngừng nghỉ tới đây.”

      “Dù cho tỷ tỷ có sai lầm ở đâu, muội muội hôm nay tốt xấu gì cũng để tỷ tỷ gặp mặt lần, để tỷ tỷ an tâm. Muội muội số khổ, gặp phải loại chuyện này, cũng đừng giấu bệnh sợ thầy, thiên lý công đạo còn đó, tỷ tỷ có cách giúp muội muội đòi lại!”

      “Bản cung gặp chuyện gì mà phải giấu bệnh sợ thầy? Vân nương chuyện đừng phân nửa nha, có , có hai hai! Bản cung ngồi ở nơi này chờ nghe đây!”

      Vân Nhược Hành bị nghẹn được, trước mặt chính chủ, xấu hổ này có thể như thế nào.

      Trong phòng lại im ắng nửa ngày.

      Nhan Thanh Sương nhanh mồm nhanh miệng, nhịn được giậm chân, “Ai nha, quận chúa tỷ tỷ, tỷ sao lại gay gắt với chúng ta?! Tỷ đây phải là làm sư tỷ khó xử sao? Tỷ ấy vì tốt cho tỷ, sợ tổn thương danh dự của tỷ, tỷ còn có thể ép tỷ ấy trước công chúng, tỷ, ai! Tỷ hôm nay thế nào lại phân thân thân tốt xấu chứ? Cũng biết tên lùn này đổ cho tỷ mê dược gì?!”

      Nàng ta dỗi vài câu. Hoa Lục Vu nghe vậy lập tức đứng dậy, đạp ầm lên bình phong cước!

      Nàng đạp góc độ vô cùng xảo diệu, phát ra thanh rất lớn, bình phong vẫn đứng vững vàng . Nàng chắc lần này nổi giận, bên ngoài đều giật mình! Nhan Thanh Sương liền ngượng ngùng câm miệng.

      “Bản cung rốt cuộc làm sao nhận ra người gây chuyện? Muốn giấu giấu giếm giếm cho các người, sợ ảnh hưởng đến thể diện! Các người tận mắt thấy, hay là chính tai nghe?! việc gì cần phải mang chứng cứ chắc chắn đến, có bằng chứng thế nào cũng phải đặt bản cung ở đầu sóng ngọn gió, còn dám ở trước mặt bản cung bừa tỷ muội tốt cái gì?!”

      “Hơn nữa ở trước mặt bản cung dám , sợ làm mất mặt bản cung. Ở trước mặt người bên ngoài lại hận thể mười câu nhắc đến câu! Bản cung ngờ trở thành đề tài mới mẻ để đám hảo hán giải sầu!”

      Hai người kia nhất thời mặt xanh đen đỏ đậm, Độc Tê Bạch nhếch môi cười, chắp tay , “Quận chúa là người hiểu chuyện!”

      Bàn tay nhắn của Vân Nhược Hành nắm chặt tay áo, “Muội, thể như vậy, tỷ tỷ biết muội chịu ủy khuất, cũng sợ người ta , nhưng chuyện này phải giả vờ có chuyện gì có thể bỏ qua. Có lẽ tại muội thầm oán tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng trách muội. Tỷ tỷ và Thanh Sương chỉ là có hảo tâm, đợi sau này muội tỉnh táo lại, muội hiểu.”

      “Đừng, cần phải về sau, tại bản cung thấy ! Vân nương, gạt ngươi, bản cung cũng từng trải qua việc thuyền với Đông Hải Hầu. Cho nên ngươi với điều gì, bản cung đều biết. Bản cung nguội lạnh trong lòng! Tóm lại câu, bản cung có phúc khí làm muội muội của ngươi, ngươi cũng đừng ở trước mặt bản cung tự xưng tỷ tỷ, hai chúng ta tuy đều từng ở hoàng cung, nhưng nhắc đến chuyện này cũng tốt.”

      Hoa Lục Vu xúc động bộc phát. Lúc trước nghe lén được Vân Nhược Hành và La Ngọc chuyện, nàng cảm thấy nữ nhân này hiền lành gì. Ngươi muốn xem Xương Nhạc quận chúa làm muội muội, sao lại tùy tiện cùng nam nhân khác nàng ta bị người làm nhục chứ. Đây vốn là chuyện riêng tư của Xương Nhạc, đặc biệt còn là nương chưa lấy chồng, danh dự đứng đầu. Ai nguyện ý người khác thay mình vén lên vết sẹo, lại bày ra cho người liên quan xem đây?

      —— chỉ nàng còn trong sạch, vì muốn tìm ra bí mật gì đó của Độc gia, gặp chuyện đuổi giết cũng sao? Cái gọi là tốt khoe xấu che, ngay cả dân chúng chưa từng đọc sách cũng đều biết giúp người thân, bằng hữu che lấp phần, Vân Nhược Hành tiên tử học phú ngũ xa, dạo chơi nhiều năm ở triều đình, giang hồ, rất ‘mạnh vì gạo, bạo vì tiền’, như thế nào ngay cả điểm này cũng thể nghĩ được?

      Bất quá là mau chóng bố trí Độc gia vào chỗ chết mà thôi! Vì bọn họ theo dõi tội danh lớn chặt chẽ, cũng mặc kệ Xương Nhạc chết hay sống.

      Huống hồ sau này nghe sư huynh , Xương Nhạc quận chúa và Độc Mặc Bạch trong sạch, Vân Nhược Hành có chứng cớ xác tùy tiện có kết luận thay cho người khác, quả thực là để gạt dư luận, xếp đặt nàng, trong miệng lại là muội muội tốt vạn kiếp bất phục! Loại tỷ tỷ tốt này nên giữ lại sao?

      Nàng hôm nay muốn thay mặt Xương Nhạc quận chúa chỉnh đốn họ Vân lần, tính thay trời hành đạo cũng xem như làm việc thiện mỗi ngày.
      ZjnZjn, HaYen, NGÂN TRÚC9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :