Gương Vỡ Lại Lành Của Hoa Lục Vu - Uyển Thành Liễu (Update C28)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. puccamatnai

      puccamatnai Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      163
      hay quá , k ngờ lung tung trong cung mà kiếm đc truyện hay như vậy á
      làm gì chị mà 2 ng lớn lên với nhau, đồng cam cộng khổ r mà chị quyết tâm rời thế chớ, hóng chuyện xưa 2 ng hê hê
      đừng drop nha bạn ơi

    2. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Lúc đầu nhìn tên truyện, tưởng thuộc thể loại ta k thích. Nhưng đọc đến đây thấy truyện hay ^^
      Thanks bạn nhé =D

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Lọt hố

    4. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      truyện hay quá ak ...:ex10::ex10:rất tò mò sao chị lại giận a ....mong chương mới quá:012::012::012:

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 11:

      Edit: KateChou

      Đêm nay, La Ngọc mất hứng.

      La Ngọc mất hứng, cả thuyền đều cảm thấy.

      Chỉ có Hoa Lục Vu là ngoại lệ. La Ngọc cao hứng hay liên quan gì đến nàng chứ? Nàng bây giờ còn có những chuyện khác phải bận tâm, đó chính là —— chọn xiêm y. La Ngọc nếu cho nàng mặc xiêm y của nam nhân khác, đem xiêm y của nàng đốt sạch, mà nàng dù sao cũng phải ra cửa, đành phải ủy khuất chính mình chút mặc xiêm y của La Ngọc thôi.

      Xiêm y của La Ngọc chỉ có ba màu sắc: màu đen, màu đen, màu đen. (thẩm mỹ quan quá đơn điệu...)

      Trừ điều đó ra, đối với Hoa Lục Vu mà , còn có chỗ thiếu sót trọng đại: quá lớn, quá lớn, quá lớn.

      Ai!

      Hoa Lục Vu vừa ghét bỏ, vừa bĩu môi lục lọi chọn lựa, chỉ có thể từ bên trong đống cao lớn chọn ra người lùn, khó khăn lắm mới chọn ra được bộ y phục màu đen hoa lệ được thêu viền, chất vải lại trơn lạnh thoải mái, mặc lên người, đứng trước cái gương cao bằng đầu người xem thử, ha ha, con quạ đen tuyền từ đâu tới vậy?

      Chỉ thấy ống tay áo dài đến gối, vạt áo kéo lê dưới sàn, y phục màu đen vừa dài vừa lớn, đem cả người nàng đều bao vây lại, tôn thêm khuôn mặt nhắn vô tội trắng nõn, vô cùng hài hước buồn cười.

      Hoa Lục Vu giẫm lên vạt áo thất tha thất thểu tới cửa, lên tiếng hô to, “Tiểu Hải Loa!”

      “Ai...!!” Tiểu Hải Loa chạy vào với vận tốc ánh sáng , “Có gì phân phó sao, chủ nhân?”

      Hoa Lục Vu , “Em tìm tú nương, bảo nàng ta đến đây đo, sửa bộ xiêm y này lại.”

      Hoa Lục Vu nghe thấy Tiểu Hải Loa sau khi ra ngoài thầm oán giận, “ người đốt quần áo của người kia, người lại muốn cắt quần áo của . Thù lớn vậy a?”

      Tú nương tới, sờ bộ xiêm y đen kia, rối rắm nửa ngày, nhẫn tâm xuống tay.

      Hoa Lục Vu hiếu kỳ , “Cũng phải cắt xiêm y của ngươi, làm gì đau lòng như vậy chứ?”

      Tú nương ai oán nhìn nàng, ra vẻ ngươi hiểu tâm bộ dáng tịch liêu của ta, “Ta xuống tay với xiêm y này, cũng giống như động đao với tượng báu hay ngọc bích. Thứ này quá mức hoàn mỹ quý giá, biết xuống tay từ đâu a.”

      Hoa Lục Vu xắn tay áo, cười , “Cái này còn đơn giản sao, ngươi đành lòng giao cho ta, ta cắt cho!”

      Tú nương thấy nàng đưa tay đến đoạt quần áo, bộ dáng nóng lòng muốn thử, mặt tái , vừa bảo vệ xiêm y vừa , “Thôi thôi, làm việc phải có chuyên môn, vẫn nên để nô tỳ ra tay .”

      —— xiêm y a xiêm y, ngươi chết trong tay ta cũng xem như có thể nhắm mắt, nếu là phu nhân ra tay, ngươi tuyệt đối chết toàn thây a.

      Tú nương ôm loại tâm tình bi phẫn, dùng canh giờ sửa xiêm y.

      Hoa Lục Vu mặc lên người lần nữa, ôm gương tự soi, thấy kích cỡ thích hợp, mập gầy vừa vặn. Tuy rằng mặt nàng non nớt, được xiêm y đen lạnh lùng này làm nền, ra vẻ như thiếu niên nhanh nhẹn, duy chỉ có vóc dáng thấp chút, còn chưa có đôi giày tốt.

      Hoa Lục Vu chuyển tầm mắt, nhìn đến đôi giày gấm sa tanh của La Ngọc. Chạy qua, đá rơi dép lê thêu hoa dưới chân, chân trần liền vào, giày cũng quá lớn, chân vừa nhấc lên, giày liền rơi xuống.

      Tú nương mặt lại tái , liên tục vẫy tay, “Phu nhân, làm việc có chuyên môn, chuyên môn của nô tỳ là may, thêu hoa y phục, sửa giày!”

      Hoa Lục Vu thở dài, “Ngươi ta cũng biết a. Tuy khó coi, nhưng có thời gian sửa lại, đành đôi này, bên trong độn nhiều đệm chút cũng được.”

      Tú nương tò mò, phu nhân đây muốn ra ngoài sao? Nàng ta cũng dám hỏi nhiều, Hoa Lục Vu liền phân phó nàng ta lui xuống.

      Hoa Lục Vu lại gọi Tiểu Hải Loa đến, hỏi, “Ta nghe bên ngoài náo động ồn ào, thành Thông Châu có người lên thuyền sao?”

      Tiểu Hải Loa gật đầu , “Vâng, có người lên thuyền!”

      “Là ai?”

      công tử rất tuấn tú tự xưng là Độc gì đó, được nam chủ nhân triệu kiến trước. Cùng đến với Độc , hình như là Thông Châu thành Diêm Thiết sử đại nhân, sau lại đến đứa bé. Hai người này đều ở phòng khách chờ triệu kiến.” hổ được xưng là tiểu thám tử “mọc sáu lỗ tai”, chuyện thuyền, Tiểu Hải Loa cơ hồ đều biết.

      “Đứa bé?” Hoa Lục Vu lắp bắp kinh hãi. Lập tức có chút buồn bực. Bao thị này làm mẹ ruột, biết mình đắc tội nàng, dám đến, để cho đứa trẻ đến đây gánh trách nhiệm. Là muốn nàng nhớ giao tình với đứa trẻ hay sao? Tuy rằng đây là lẽ thường ở đời, nhưng điều này đều lợi dụng... khỏi khiến người ta than thở câu, hổ là gian thương.

      Hoa Lục Vu trong chốc lát liền khó chịu, gọi Tiểu Hải Loa tìm đến vài miếng lót giày, lại nhét thêm ít sợi bông vào, thành công mang vừa giày gấm của La Ngọc.

      Mang được rồi, đồng thời buộc lại tóc. Hoa Lục Vu lăn qua lăn lại xong, lần nữa ôm gương tự soi. Tiểu Hải Loa bên cạnh nhìn thấy khóe miệng liên tục giật giật. Chỉ thấy Hoa Lục Vu thân mình gầy, giày lớn, nhìn phía là thiếu niên tuấn tú, nhìn phía dưới lại thành vịt chân to.

      “Chủ nhân, khó coi như vậy!” Tiểu Hải Loa là tâm phúc, tâm phúc đôi khi có thể .

      Hoa Lục Vu , “Khó coi cứ khó coi . Cũng thể để chân trần cho đám thối nam nhân kia xem.”

      “Tiểu Hải Loa, ta muốn gặp đứa bé kia cùng Diêm Thiết sử, tại thân phận của ta là nghĩa đệ của La Ngọc, nếu như có người hỏi tới, em cũng đừng có để lộ.”

      “A?!”

      “A cái gì a? Ta lúc trước với La Ngọc, biết rồi.” Hoa Lục Vu thản nhiên ra ngoài. Giày lớn lắc la lắc lư, cũng rất khí thế.

      Xxx

      Phòng khách thuyền.

      cái bàn, hai hàng ghế. Ánh nến lay động, cảnh vật mơ hồ. Từng giọt nến nóng bỏng, chậm rãi chồng chất đế nến hoa sen bằng đồng. Hai cha con ruột thịt cùng ngồi đối diện, người quay đầu, người cúi đầu, yên lặng như chết, câu cũng .

      Lúc Hoa Lục Vu đẩy cửa vào, người hầu trong phòng kinh ngạc há to miệng. Hoa Lục Vu ngông nghênh khoát tay, những người đó tựa như nuốt quả trứng gà sống, tiếng cũng phát ra, ngoan ngoãn toàn bộ ra ngoài, kèm theo đóng cửa lại.

      Hai cha con cũng kinh ngạc nhìn người tới, tầm mắt từ xuống dưới, hẹn mà cùng dừng lại đôi giày lớn khác thường kia.

      Ánh mắt đứa trẻ mở trừng tròn vo, thất thanh kêu lên trước, “Chân của ngươi?!”

      Người làm cha liếc mắt nhìn đứa , rất bình tĩnh cười , “Chân lớn, có thể đầy phúc.” Tức kiêu ngạo siểm nịnh chắp tay nâng lên, “Bản quan Diêm Thiết sử Thông Châu, biết các hạ xưng hô ra sao?”

      Bạc tình lang này thanh trái lại trong sáng dễ nghe. Hoa Lục Vu vừa qua, vừa cẩn thận đánh giá người trước mặt từ xuống dưới. Chỉ thấy bộ nho phục màu xanh, cao gầy tuấn, dung mạo giống đứa trẻ ba phần. Lưng thẳng, nhìn qua vô cùng chính trực, giống như dạng người ăn bám.

      Hoa Lục Vu ho tiếng, suy nghĩ, hạ giọng ngạo mạn , “Chủ nợ!”

      “... ra là Hoa Nhị gia, thất kính thất kính!” May mà Thạch Nguyên Tái đầu óc có thể xoay chuyển nhanh như vậy, vội chắp tay nhận lỗi , “Hoa Nhị gia cứu con bản quan, bản quan còn chưa báo đáp, ngờ giữa chừng lại phát sinh hiểu lầm nghiêm trọng, biết quý thể Hoa Nhị gia có sao hay ?”

      Đứa trẻ hừ tiếng, liếc xéo phụ thân, ánh mắt rất lạnh lùng, Thạch Nguyên Tái lại thờ ơ. Đứa trẻ lúc này mới chuyển tầm mắt sang nhìn Hoa Lục Vu , “Hoa Nhị gia, ngươi có bị thương ?”

      Hoa Lục Vu hừ tiếng, ngồi vào ghế bành chính giữa, nhấc chân bắt chéo, “Đại nạn chết mà thôi! Tại hạ Hoa Nhị, nghĩa đệ Đông Hải Hầu mới nhận, nghĩa huynh bận tiếp kiến người nhà Độc , để ta tới xem các ngươi. Hai vị mời ngồi.”

      Hai cha con mới lần nữa ngồi xuống. Nhất thời đắn đo gì, tầm mắt Hoa Lục Vu băn khoăn trái phải, liền hỏi, “Hôm nay phải nên đến hai người thiếu nợ sao? Như thế nào đến đây nửa? Nhóc, mẹ ngươi đâu? Như thế nào chỉ để cho ngươi đến đây giúp vui?”

      Đứa trẻ ngồi nghiêm chỉnh, chút kinh hoảng, chậm rãi , “Hoa Nhị gia, dối gạt ngài, nương ta tu ở Tĩnh Từ am. Ta đổi tên Bao Sùng Lễ, tại Bao gia do ta quản lý. Hoa Nhị gia nếu như có chuyện gì tìm ta là được.”

      Hoa Lục Vu lập tức nhìn Thạch Nguyên Tái. Chỉ thấy sắc mặt Thạch Nguyên Tái trầm, vẫn phủ nhận. Chú ý đến tầm mắt Hoa Lục Vu, cũng chỉ cười khổ , “Bản quan chú ý quản giáo, thế cho nên cha ra cha, con ra con, chê cười rồi!”

      Đứa trẻ lập tức châm chọc , “Vậy cũng tốt. Thượng bất chính hạ tắc loạn, đạo lý này có từ xưa!”

      Thạch Nguyên Tái cũng tức giận, chỉ nhăn mày lại, “Sùng Lễ, biết giới hạn chút, đây phải nơi con có thể hồ ngôn loạn ngữ.”

      Lời còn chưa dứt, đứa trẻ bỗng nhiên bật dậy từ ghế, hét lớn, “Sao ông gọi tên ta? Ông dựa vào đâu mà gọi tên ta?! Thạch đại nhân, con trai của ông Thạch Sùng Lễ mấy tháng trước chết toàn thây,chẳng lẽ ông quên mất sao? Ta họ Bao, bất quá là cùng tên với con trai ông, nhưng ông phải cha ta, ông dựa vào cái gì mà gọi tên ta!” tuy lớn tiếng, khuôn mặt nhắn trắng như tuyết căng ra đỏ bừng, nhưng trong cặp mắt trắng đen ràng lại biểu lộ vẻ đau thương và oán giận.

      Thạch Sùng Lễ nhíu mày nhìn , tức xoay đầu , trầm giọng , “Hồ đồ! Quả nhiên bị tiện nhân Bao thị kia làm hư, thô tục vô lễ, biết cao thấp, quả thực như đứa con hoang ai giáo dưỡng.”

      “Họ Thạch kia, ông có cấp bậc lễ nghĩa, ông có giáo dưỡng! Cấp bậc lễ nghĩa, giáo dưỡng của ông chính là khiến cho ông vong ân phụ nghĩa, bỏ rơi vợ con, nịnh bợ những tên cẩu quan quyền thế kia sao! Thạch Nguyên Tái ông ¥%... #&x!!”

      cái cốc sứ bỗng nhiên bị ném xuống đất, vỡ tan tành! Mùi nước trà thơm ngát toả khắp bốn phía.

      “Này, ta vẫn biết, nơi này của ta lại biến thành cái chợ huyên náo khóc lóc om sòm đấy?” mặt Hoa Lục Vu chút biểu tình, lại lãnh khốc rất giống La Ngọc, “Hai vị có ân oán gì ta mặc kệ, rời khỏi chiếc thuyền này, cho dù muốn động vũ khí, phụ tử tương tàn cũng tùy ý các người. Chỉ là nếu ngồi ở chỗ này, phải nể mặt Hoa Nhị ta. Thạch đại nhân, ngài đọc sách nhiều, ngài đạo lý này có đúng hay ?”

      Hai người kia vì nàng mà khiếp sợ. Thạch Nguyên Tái lặng lẽ gật đầu, “Hoa Nhị gia có lý, bản quan hổ thẹn.”

      Hoa Lục Vu liền ôm đứa trẻ qua, nhìn mắt cần suy nghĩ , “Bây giờ, về nhà, tìm nương ngươi đến đây. Nàng ta chỉ xuống tóc làm ni , nếu thiếu nợ ta mà trả, ta tuyệt đối bỏ qua.”

      Mắt thấy đứa trẻ bị kinh sợ, Hoa Lục Vu lại mềm giọng , “Đừng lo. cho nương ngươi biết câu, Hoa Nhị ta đơn giản chỉ muốn chữ ‘thành ' mà thôi. Ta cũng muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng nàng ta nếu cho là ta dễ bị lừa gạt, vậy nàng ta sai hoàn toàn rồi.”

      Đứa trẻ đứng dậy, luống cuống nhìn nàng, làm sao.

      Hoa Lục Vu vỗ về bả vai gầy của , thấp giọng , “Mẹ ngươi biết chuyện gì xảy ra. Ngươi về hỏi nàng ta .”

      Hoa Lục Vu phái Tiểu Hải Loa tiễn bước đứa trẻ. Đứa trẻ khi còn bước bước quay đầu ba lần, bộ dáng tình nguyện.

      Chờ khỏi, Thạch Nguyên Tái ngồi bàn bên cạnh bỗng nhiên thở dài hơi, thi lễ đối với Hoa Lục Vu. Hoa Lục Vu nghiêng người tránh sang bên, “Thạch đại nhân làm gì vậy? Vô duyên vô cớ thi lễ, ta nhận nổi.”

      Thanh Thạch Nguyên Tái chân thành, “Hoa Nhị gia, người quang minh chính đại trong mắt tiếng lóng. Hành động của ngài vừa rồi, đơn giản là sợ thằng bé gây ra chuyện ngỗ nghịch. Ngài đối với thằng bé thành khẩn mến, bản quan xin nhận tấm lòng, do đó nói lời cảm tạ.”

      “Kỳ quái, ra ngươi cũng thương . phải làm cho chết ở bên ngoài rồi cưới vợ mới sao? Ngày đó làm tổn thương sâu nhất là ngươi, ngươi bây giờ với ta những lời này là sao?” Hoa Lục Vu cảm thấy kinh ngạc.

      Thạch Nguyên Tái im lặng trong chốc lát, cười khổ , “Nó lại ngỗ nghịch, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của bản quan. Làm cha mẹ làm sao con mình chứ? Bất quá có nhiều việc khó mà thôi. Hoa Nhị gia, ngoài ra bản quan cũng tiện giải thích. Chỉ là hành vi của bản quan tuy khiến người ta khinh thường, nhưng bên trong cũng có chỗ bất đắc dĩ.”

      Nghe vậy, Hoa Lục Vu liền cười, nghiêm túc nhìn đầu ngón tay mình, “Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ! Nam nhân các ngươi luôn có rất nhiều thời điểm bất đắc dĩ. Hưu thê bất đắc dĩ, bỏ con bất đắc dĩ, cưới vợ mới bất đắc dĩ! Thạch đại nhân, ta rất muốn hỏi ngươi câu, năm đó nhà ngươi chỉ có vẻn vẹn bốn bức tường, lại nghênh cưới con của Bao gia thương nhân hải trân, khi đó cũng là bất đắc dĩ sao?!”

      —— nếu là dám câu “Bất đắc dĩ”, Hoa Lục Vu liền chuẩn bị thay trời hành đạo bóp chết .
      tart_trung, HaYen, NGÂN TRÚC6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :