Gương Vỡ Lại Lành Của Hoa Lục Vu - Uyển Thành Liễu (Update C28)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      chưa được bao lâu bị bắt về rồi, haizzz, thanks nàng

    2. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 8:

      Edit: KateChou

      Đau.

      Rất đau.

      Đau nói nên lời.

      Cả người dính bẩn ẩm ướt, thoáng lạnh thoáng nóng, tràng vị co rút lại, thậm chí muốn nôn khan lần nữa. Cảm thấy chính mình giống như đau chết rồi vậy. Lại biết từ nơi nào truyền đến luồng hơi thở ấm áp, thẳng đến nơi băng hàn nhất. Đau đớn hơi hoãn lại, co rút tràng vị cũng dần dần khó chịu như trước.

      Dòng nước ấm áp, mang theo mùi hương chảy qua cơ thể, là ai... từng chút rửa sạch tóc nàng, rửa sạch hai má nóng ẩm của nàng, lau sạch cánh tay và thân thể của nàng?

      Quần áo mềm mại, sạch mặc lên người, nằm cái giường ấm áp thoang thoảng hương hoa hồng. Cơ thể được cái chăn mỏng trùm cuộn lại, có người nằm bên cạnh, ôm chặt thắt lưng của nàng.

      Cảm giác an toàn. Hoa Lục Vu cuối cùng cũng an tâm, giống như đứa trẻ vừa mới được tẩy sạch thân thể, nằm bên trong chiếc nôi lớn mềm mại, tiến vào mộng đẹp yên bình.

      Mơ mơ màng màng, mộng ảo xoay quanh, thời gian chậm rãi hồi tưởng, trước mắt tựa hồ phủ bởi mảnh sương trắng.

      Xuyên qua mảnh sương trắng dằng dặc này, phía dưới tựa hồ chính là ngày xuân rực rỡ. Có hoa đào hoa sáng rực, chim cây hưng thịnh. Trong hoàng cung đô thành rộng lớn, tiểu nương sáu bảy tuổi bị đặt ghế dài mà đánh. Đại thái giám quản ngồi yên ngay bên cạnh, thái giám đánh người mỗi trượng đều dùng đủ khí lực, tiểu nương có tiền đồ, tiếng khóc vang rung trời, người chấp hình ngại quá ầm ĩ, liền dùng nút gỗ ngăn chặn cái miệng của nàng lại.

      Đại thái giám chuyện liên quan chính mình, chậm rãi trách cứ, “Trong hoàng cung là nơi có quy củ như vậy sao? Dám ăn vụng ngự thiện của các hoàng tử, đánh chết ngươi cũng chẳng oán được ai!”

      Tiểu nương ô ô, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, “Ngươi mới ăn vụng, ngươi mới ăn vụng! nãi nãi bất quá là muốn trộm chén băng ngọc để thông qua kì sát hạch học tập, nhất thời lưu ý mới rơi vào tay các ngươi. Ô ô Hoa Lục Vu ta là đệ tử cuối cùng củavua trộm, chẳng lẽ cứ như vậy chết vì chén bánh đậu xanh sao? Mất mặt như vậy, sư phụ nhất định xoá tên ta ...”

      Trong thống khổ sầu lo chết trước khi chưa xuất sư, cái mông đều sắp bị đập nát, Hoa Lục Vu giãy dụa sắp chết.

      Bỗng nhiên cái mông bị nhận trọng kích. Nghe được tiếng bước chân, giống như có người đến khó lường gì đó. Sau đó chỉ nghe thanh phù phù, ba thái giám quỳ mặt đất, thanh rất cung kính tranh nhau truyền đến, “Nô tài ra mắt ngũ hoàng tử điện hạ!”

      Hoa Lục Vu từng chút xoay đầu sang, liên lụy eo và cái mông đau đớn.

      Xa xa, bảy tám cung nhân vây quanh đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử màu vàng sáng chói. Đứa trẻ mặt trắng như ngọc, cả người cũng xinh đẹp tuyệt trần dị thường, giống như ngọc dương chi lóng lánh trong suốt nhất được tỉ mỉ điêu khắc từ người lành nghề bậc nhất.

      Hoa Lục Vu sững sờ nhìn , thế nhưng tuổi còn tự thông, học xong cái gì gọi là sắc hoa có thể thay cơm, nhất thời ngay cả cái mông đau cũng có cảm giác.

      Trong lúc hình như đứa trẻ trắng nõn tựa hồ hỏi thái giám trông coi hình phạt vài câu, sau đó lạnh nhạt , “Bất quá chỉ là chén bánh đậu xanh, các ngươi cũng đánh nửa ngày rồi, còn lại bỏ qua .” xong, đứa trẻ có cặp mắt to đen trắng ràng nhìn chằm chằm tầm mắt mê mẩn của Hoa Lục Vu, bị vẻ si mê của nàng làm kinh ngạc chút. Im lặng trong chốc lát mới lộ ra nụ cười mỉm phảng phất như hoa xuân nở rộ, đánh giá , “Tiểu cung nữ này thoạt nhìn ngốc.”

      —— “ ngốc” “ ngốc” “ ngốc”...

      Sương trắng tụ tập tản , thời gian xa xăm, gian lần nữa hoán chuyển.

      Đây là lần thứ hai Hoa Lục Vu nhìn thấy đứa trẻ đó —— cũng chính là La Ngọc. Địa điểm là tại gian u ẩm ướt bên trong Thiên Điện.

      Đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử màu vàng sáng rỡ, vỗ tay , chỉ huy đám thái giám ẩu đả gây thương tích cho người từng cứu nàng, tiểu hoàng tử La Ngọc.

      La Ngọc búi tóc tán loạn, cả người bẩn thỉu, bị người cưỡi người, túm tóc đánh loạn.

      Đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử khác lanh lợi chạy tới, ngồi chồm hổm dưới đất, gương mặt hiếu kỳ, tựa hồ muốn xem ràng thống khổ và tuyệt vọng mặt tiểu La Ngọc.

      Tiểu La Ngọc bị đánh như chó chết lại chịu kích thích này, bỗng nhiên sức lực như trời giáng, hóa thân thành con sói bị vây khốn, dùng sức tránh thoát khỏi người thái giám, phen ôm chặt đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử, hung hăng cắn cổ liền liều chết đánh nhau!

      Mấy thái giám đều sợ hãi, xông lên quyền đấm cước đá, dùng sức mởhàm dưới của , muốn cứu đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử. Tình cảnh nhất thời loạn thành đoàn. Khi bọn họ cố tình đánh người còn chưa dám lên tiếng, ngay cảtiểu hoàng tử dưới thân La Ngọc cũng dám phát ra thanh , nhìn qua giống như màn kịch câm đẫm máu mà quái dị, làm cho lưng người ta phát lạnh.

      Thời điểm Hoa Lục Vu nhìn lén đến màn này, hai tiểu hoàng tử đều nhanh bị thương, nhất là tiểu La Ngọc, vết thương đầy người, vạt áo dính đầy máu tươi, căn cứ thương thế mà suy đoán, tuyệt đối chết mau hơn người kia.

      Tiểu Hoa Lục Vu khi đó đầu óc đơn giản, nhiệt huyết xúc động, đầu óc đầy khiếp sợ phức tạp cuối cùng chỉ hóa thành vài câu , nhấp nháy chói lọi trong đầu của nàng:

      —— mấy người lớn đánh đứa bé, biết xấu hổ!

      —— đứa trẻ này sớm bị đánh chết, ta nhất định phải cứu !

      —— đứa trẻ này từng cứu ta, ta ngốc, nên ta muốn dùng hành động thực tế, chứng minh ta rất lợi hại, rất thông minh.

      Vì thế Hoa Lục Vu lấy ra viên gạch mê dược, tạo ra sương mù che chắn đối phó đám người. đề cập tới mấy thái giám, đứa trẻ bị La Ngọc đặt dưới thân bị viên gạch ném trúng, cái đầu sưng phồng lên, hừ tiếng cũng chưa kịp liền ngất .

      Hoa Lục Vu thở hồng hộc, dương dương tự đắc, khỏi chống nạnh đứng trước mặt La Ngọc.

      La Ngọc lại cảm động đến rơi nước mắt như trong dự liệu, trái lại mệt mỏi cảnh giác nhìn nàng, bộ dáng sói bị thương, lạnh lùng , “Ngươi là ai, ngươi có mục đích gì?”

      Hoa Lục Vu , “Ta cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ ngươi nên tiếng cám ơn với ta sao?”

      La Ngọc ánh mắt lóe sáng, khôn khéo lãnh khốc chút cũng giống đứa trẻ ởlứa tuổi này, cùng hình tượng ôn nhuận trước đó vài ngày mới gặp rất bất đồng, giống như đêm trưởng thành.

      Tai hoạ, vốn bức bách nhân loại trưởng thành.

      Tiểu La Ngọc , “Ngươi cũng cứu ta. Bọn họ trước đó chỉ lấy việc đánh ta làm vui, còn dám đánh chết ta. xuất của ngươi khiến cho bọn hiểu lầm ta có đồng lõa, sau này bẩm báo bề , cuộc sống của ta càng khổ sở thêm.”

      “Ngươi có biết tiểu tử này là ai ?” Tiểu La Ngọc chỉ vào tiểu hoàng tử khác , “ là con trai của Hiền phi, tại được Hoàng Thượng sủng ái nhất. Ai khiến cho rơi sợi tóc, Hoàng Thượng diệt tam tộc của người đó.”

      Hoa Lục Vu hoảng sợ, lại hoài nghi gạt người, “Nếu như vậy, vừa rồi ngươi vì sao đánh sắp chết?”

      Tiểu La Ngọc cười cái, thản nhiên , “Bởi vì ta sợ diệt tam tộc ta, tam tộc của mẫu phi ta bị tàn sát sạch.”

      —— đáng sợ!

      —— còn nữa... Làm thế nào bây giờ? Hình như nàng đâm vào đại họa rồi...

      Hoa Lục Vu cắn ngón tay, vừa là đồng tình lại sầu lo sâu cảm. Bộ dáng ngốc nghếch hồ đồ này của nàng rất nhanh đánh thức ký ức của tiểu La Ngọc, vì thế kinh ngạc , “ ra ngươi là tiểu cung nữ trộm bánh đậu xanh kia?”

      Hoa Lục Vu lườm cái, tức giận cải chính, “Ta phải tiểu cung nữ trộm bánh đậu xanh. Ta là đại phi tặc tới trộm chén băng ngọc!”

      Ánh mắt đen trắng ràng của tiểu La Ngọc giống như , “Vậy có gì khác nhau? Dù sao đều là trộm.”

      Hoa Lục Vu cảm giác bị coi thường, có chút bực, nhớ tới sư phụ thường thường dạy sư huynh muội bọn họ câu, liền bắt bẻ, “Người lấy trộm coi là trộm, người đoạt quyền coi là quân, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua những lời này sao? Trộm bánh đậu xanh và trộm chén băng ngọc, khác nhau là rất lớn rất lớn đó, ngươi hiểu chưa?”

      "Ta choáng... Muốn trộm phải trộm đồ quý, rẻ mạt như bánh đậu xanh gì đó, ngươi mời ta trộm, ta còn lười trộm đó!”

      “Uy uy uy, ngươi làm sao vậy…” Hoa Lục Vu đĩnh đạc vỗ vỗ bả vai tiểu La Ngọc, nàng phát tiểu La Ngọc giống như ngây dại vẫn nhúc nhích.

      —— nhất định là bởi vì ta rất có đạo lý, chấn kinh rồi!

      Tiểu Hoa Lục Vu khó tránh khỏi có chút đắc ý. Nàng luôn rất dễ dàng đắc ý. Cho nên sư phụ của nàng thường thường lắc đầu đánh giá nàng, “ lọ bất mãn, nửa bình chao đảo.” Sau đó liền ngừng thở dài thở ngắn. Mỗi lúc này, tiểu Hoa Lục Vu ưỡn ngực , “Sư phụ, cho dù người dùng phép khích tướng ta, ta nhất định cũng giúp môn phái chúng ta phát dương quang đại!”

      Sư phụ liền sờ râu thở dài , “Ai, vi sư cầu ngươi làm vẻ vang sư môn, chỉ hi vọng thời điểm ngươi trộm cắp thất bại bị người ta bắt được, ngàn vạn lần đừng ta là sư phụ của ngươi được rồi. Người vi sư năm đó đắc tội nhiều chút, tại thu nhận đệ tử cẩn thận, rất sợ bọn họ chê cười a.”

      Tiểu Hoa Lục Vu nhớ lại giọng và dáng điệu của sư phụ, tiểu La Ngọc đứng ngẩn hồi lâu chợt rùng mình cái, giống như bị xối nước hồ lên đầu, dạng được cảnh tỉnh, bỗng nhiên lẩm bẩm :

      “Mặt trời sáng tỏ, đại ác chương ( ràng)! ra cái gọi là thiên lý vĩnh viễn đứng về phía quyền thế, ra căn bản có gì thị phi đúng sai! Ta vậy mà nghĩ sai rồi! Chỉ chờ chết ở trong này, cũng chờ được điều công bình... Ha ha, mẫu phi ơi mẫu phi, người chết sao oan uổngvậy?!”

      “Phanh”, Hoa Lục Vu giống như nghe loại thanh vỡ vụn, đó là niềm tin chống đỡ tiểu La Ngọc sống đến bây giờ. Đồng thời, chống đỡ mới, tín niệm mới dâng lên từ đáy mắt phiếm hồng của !

      Đó là ánh mắt sáng rực như lửa từ địa ngục.

      Đại biểu cho từ nay về sau tiếp tục bị động chờ đợi công bằng, chờ đợi giải thích, mặc cho vận mệnh chúa tể hơn người của !

      Từ đó La Ngọc muốn cái gì, dùng hết toàn lực, dùng hết tất cả thủ đoạn mưu trí tuệ bày kếchiếm đoạt, chém giết!

      “Chúng ta ở lại nơi này nhất định phải chết. Mang ta ra ngoài! Chỉ cần có thể rời khỏi, chúng ta còn có hy vọng giữ mạng sống!” Đôi mắt như lửa đến từ địa ngục thiêu đốt kia ngóng nhìn nàng.

      Xxx

      Hoa Lục Vu bỗng nhiên mở to mắt.

      Hốt hoảng, đôi mắt càng thâm thúy lạnh lùng hơn ngắm nhìn nàng, giống như mãi tới nay vẫn dừng lại ở nơi nào đó.

      “Nàng tỉnh rồi, Hoa Đường Đậu.” sâu kín .
      tart_trung, HaYen, Hoaithao8 others thích bài này.

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 9:

      Edit: KateChou

      “Chết...!” Hoa Đường Đậu, à , là Hoa Lục Vu bình tĩnh, lặng lẽ nghĩ.

      Phu thê ở chung, phải gió đông thổi bạt gió tây, làgió tây áp đảo gió đông. Nàng cùng nam nhân đối diện “tranh đấu gay gắt” nhiều năm. Nếu như địch thủ cường đại nhất chính là bằng hữu hiểu ngươi nhất, Hoa Lục Vu nàng thể nghi ngờ bản thân kể cả trách nhiệm, nam nhân ở trước mắt nếucó đốt thành tro bụi nàng cũng có thể ngửi được hương vị độc đáo này.Ánh mắt nam nhân ở trước mắt nhíu lại, nàng có thể đoán ra tiếp theo muốn ra câu gì.

      Hoa Lục Vu trong lúc bị La Ngọc trầm tĩnh chăm chú nhìn, nhớ tới mục đích mình rời nhà ra .

      ——mục tiêuchiến lược : chia tay!

      —— mục tiêu chiến lược hai: chứng minh mình rời khỏi , có thể như trước trôi qua rất vui vẻ rất tốt.

      Kết quả: vìlàm bảo tiêu cho tên tiểu quỷ nào đó, phút cuối cùng bị tiểu hài mẹ ruột tính kế, suýt tý nữa chết trong tay tiểu lâu la của Độc gia.

      —— nội tình làm thế nào tốt được, cũng quang vinh a... ^_^|||

      Trầm mặc lát, mắt thấy La Ngọc há mồm muốn chuyện, sau khi trong đầu Hoa Lục Vu nhanh chóng xẹt qua vô số ý tưởng, quả quyết ngăn cản .

      “Ngươi là ai? Nơi này là đâu?! Ngươi, vì sao ngươi nằm cùng giường với nô gia?! Chẳng lẽ ngươi muốn vô lễ với nô gia sao?! A a a được...” Biểu tình yếu ớt, lê hoa đái vũ, tay che bánh bao của mình, tay gắt gao ngăn lại ngực La Ngọc, cả người run rẩy.

      “...”

      La Ngọc hổ là La Ngọc, nửa ngày phát ra tiếng, hoàn toàn rơi vào bẫy của Hoa Lục Vu. thầm kéo dài thời gian chút, làm nàng chấn động nổi da gà toàn thân, lại vô cùng tỉnh táo , “Đúng vậy, nàng đoán sai. Bản hầu tại muốn vô lễ với nàng, thế nào?!”

      xong, cười phong tình, đôi chân dài đạptấm chăn mỏng bằng tơ tằm ra, xoay người áp đảo Hoa Lục Vu chỉ còn lớp áo lót người, tràn đầy thâm ý nhìn nàng.

      “Tuy rằng bộ dạng ngươimặt người dạ thú, nhưng trong lòng nô gia có người khác, nô gia khuất phục ngươi! Xin ngươi tự trọng chút, đừng chó cậy thế chủ,mau lăn xuống cho nô gia !” Hoa Lục Vu trong lòng đem La Ngọc ra mắng vô số lần, vừa chịu đựng thắt lưng bủn rủn, nhường chút nào, vừavỗcánh tay sờ loạn của , dùng lời lẽ chính nghĩa , “Nô gia còn chưa gả đó, ngươi được chiếm tiện nghi của nô gia!”

      “Nô gia tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng biết cái gì gọi là bị tiền tài cám dỗ, nghèo hèn thể thay đổi, khuất phục uy quyền, ngươi bỏ ý niệm này !”

      Mắt thấy La Ngọc bất động, thân thể nặng nề đặt người nàng vẫn nhúc nhích, Hoa Lục Vu dứt khoát xé rách yết hầu la lên, “Triệu lang Triệu lang cứu ta! Triệu lang Triệu lang cứu ta!! Triệu lang Triệu lang cứu ta!!!...”

      La Ngọc bị tức cười. Đưa tay che miệng nàng, nhướn mày hỏi, “Triệu lang là ai?”

      “Phu quân nô gia!” Hoa Lục Vu đánh bàn tay của , mở to mắt dóc.

      “Phu quân của nàng là La Ngọc ta, chúng ta thành thân được ba năm.”

      “Aha, cho nên mới ngươi nhận lầm người, nô giavốn biết ngươi!”

      “Nàng biết ta, mà ngủ cùng ta ba năm? Cùng làm chuyện đó hơn ngàn lần?”

      “...”Nhất định phải , với cái đề tài nào đó, nam nhân tựa hồ trời sinh biết xấu hổ so với nữ nhân.

      Hoa Lục Vu sắc mặt trầm xuống, xấu hổ phát cáu giữ được bình tĩnh, cả giận , “Ngươi bậy gì vậy?! Ai cùng ngươi...!!”

      La Ngọc ung dung cười , “Nàngnói bậy cái gì, ta liền bậy cái đó.”

      Hoa Lục Vu hừ lạnh tiếng, tức giận, quay đầu nhìn nữa.

      La Ngọc phát ra ngụm ác khí trong lòng, rất muốn thừa thắng xông lên cười nhạo câu, “Sao nàng xưng ‘nô gia’ nữa?” Nhưng biết dừng lại đúng lúc, nhịn xuống. muốn cùng thê tử tiếp tục cãi nhau.

      La Ngọc thở dài, ôn nhu mà trách cứ nhìn nàng, dịu dàng , “Đường Đậu, nàng đánh cũng đánh rồi, đập cũng đập rồi, mắng cũng mắng luôn, tức giận cỡ nào cũng nên dừng lại chứ? Nànglàm ầm ĩ lớn như vậy, ta lại cũng muốn tức giận với nàng, cùng ta quay về đảo .”

      La Ngọc rất ít cười, thanh La Ngọc bình thường đều rất u lạnh lẽo. Cho nên khi dịu dàng nhìn nữ nhân chuyện, sức hấp dẫn của mỹ nam kia, gần như thuận lợi tàn sátgià trẻ đẹp xấu, ai có thể chống lại.

      Hoa Lục Vu từng rất ngóng trông cười.

      chỉ cần thoáng nhìn cười lướt qua cái, nàng liền có thể hạnh phúc thỏa mãn mà cười ba ngày.

      Nếu là trước đây, La Ngọc có thể nhẫn như vậy, giọng mềm mại theo Hoa Lục Vu nàngnhận lỗi, bất luận làm chuyện quá phận cỡ nào, nàng cũng nỡ tiếp tục so đo với .

      tại Hoa Lục Vu lại hừ lạnh tiếng, đáy lòng trống rỗng đau nhói, thản nhiên , “Ngươi muốn nô gia mấy lần? Nô giavốn biết ngươi, ngươi nhận lầm người, còn mau lui ra?!”

      La Ngọc trước tiên chuyện. Nụ cười của La Ngọc thu lại. Gương mặt trắng như ngọc thanh tú tuyệt trần trầm, lộ ra tác phong nghiêm nghị.

      “Đường Đậu, thấy tốt kết thúc , bất quá tam.” Ngữ khí của cũng nghiêm khắc, thậm chí thong thả, làm cho người nghe xong, lại phát lạnh lẽo từ đáy lòng.

      Hoa Lục Vu ngắm nhìn đôi mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm của , nửa ngày vẫn nhúc nhích. Nàng bỗng nhiên hề gì cười cái, chân trần nhắn hung ác đạp lên bắp chân của !

      La Ngọc kêu lên tiếng đau đớn, Hoa Lục Vu nhân cơ hội rút lại đôi chân dài, ngồi xổm giường.

      Hoa Lục Vu hai tay đặt đầu gối, hai mắt mở to tràn đầy khiêu khích.

      “Quá tam thế nào?! La Ngọc, chàng cho rằng ta sợ chàng phải ?!”

      “ Được, được, được!”

      Sắc mặt La Ngọc được xem là ôn hòa, liên tục ba chữ “được”, đầu mày khóe mắt rốt cuộc khó nén sát khí bực bội, cả người giống như trảm quỷ đao, dạng lãnh đằng đằng sát khí.

      “Hoa Lục Vu, nàng có thể đạo lý hay ?!”

      “Ta luôn luôn đạo lý, chàng hôm nay mới biết sao?!” Hoa Lục Vu nhìn chằm chằm, “Chàng xem qua thư ly biệt ta viết cho chàng chưa? Ta cho là ta viết rất ràng.”

      La Ngọc cười lạnh, tiếp. Đây là cam chịu.

      Hoa Lục Vu vươn tay, chỉ vào cửa , “Chúng ta thể sống chung phòng. tại, chàng ra ngoài, hay là ta ra ngoài?”

      La Ngọc , “Nàng đừng gây như vậy, đây hình như là thuyền của ta.”

      Chân trần của Hoa Lục Vu dứt khoát đặt xuống sàn, bước nhanh ra ngoài, “Ta biết, ta ! Bất quá chúng ta chia tay cũng có giao tình bao nhiêu năm, Đông Hải Hầu chàng nhiều tiền thế lực lớn, hẳn để ý mà cho ta mượn chiếc thuyền chứ.”

      Bên ngoài là nước sông mênh mông, tới cửa, nàng có thể cảm nhận được gió thổi lạnh thấu xương. Đầu óc nàng có chút nóng lên, cần bình tĩnh lại.

      Hoa Lục Vu vẫn chưa tới cửa, La Ngọc liền nhanh hơn bước ngăn cản nàng, chặn ngang khiêng lên, đùng đùng đưa trở lạị, ném về giường.

      Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của La Ngọc đều u lạnh lẽo, “Được, được, ta ra ngoài, nàng thắng! Hoa Lục Vu, ta lợi hại bằng nàng!”

      Hoa Lục Vu ngã sấp xuống giường, vẫn như cũ chịu thua, cười lạnh, “Ta lợi hại cũng lợi hại bằng chàng nha, cút , tại ta thấy chàng liền phiền!”

      —— “Hoa,Lục, Vu!” La Ngọc nghiến chặt răng.

      Hoa Lục Vu quay đầu , căn bản nhìn nữa. Hoa Lục Vu kéo tấm chăn mềm mại che người, cái đầu nhỏvùi trong gối đầy cánh hoa hồng, tựa hồ ngủ.

      La Ngọc đứng im lát, bỗng nhiên nhanh chóng xoay người, vạt áo khoácquét qua đường congmạnh mẽ, cứ như vậy để chân trần bước ra ngoài.

      Cửa đẩy ra, lại đóng lại.

      Hoa Lục Vu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, giả ngủ lâu , mơ mơ màng màng tựa hồ cũng sắp ngủ mất. Trong lòng nàng vừa vui vẻ, bi thương, cũng hối hận, chỉ là có chút trống rỗng. Hạ quyết tâm để La Ngọc ra khỏi cuộc sốngcủa nàng, đáy lòng đương nhiên trống rỗng khối lớn. Nhưng nàng thèm để ý. Nàng tin tưởng, thời gian qua , vết thương rồi phục hồi như cũ, khe hở rồi lần nữa được lấp đầy. Nàng sống rất vui sướng như trước, mà La Ngọc và cuộc sống sau này của nàng liên quan chút nào.

      Nàng vốn định cứ im lặng như vậy nằm trong chốc lát, đáng tiếc cửa lại bị người ta nhàng mở ra.

      Tiếng bước chân nho hoàn toàn cẩn thận lén lút. Hoa Lục Vu mở to mắt, thở dài , “Tiểu Hải Loa, ai cho em vào?”

      Thiếu nữ ở cửa khoảng mười ba tuổi, mặt tròn, hai bím tóc dài, thoạt nhìn lanh lợi đáng , hoạt bát khỏe mạnh, làn da bị mặt trời làm cho hơi đen. Hoa Lục Vu lời toạc ra tên của nàng, Tiểu Hải Loa khỏi ngẩn ngơ, lúng túng cười rộ lên, “Phu nhân, người ngủ lâu, có đói bụng ? Tiểu Hải Loa mang đồ ăn đến cho người đây!”

      xong liền ân cần tiến lên phía trước, đem hộp đồ ăn đặt chiếc bàn thấp, mở hộp đồ ăn ra hết sức hưng phấn đếm, “Phu nhân, người xem! Tất cả đều là người thích ăn! Có bánh bao thịt tươi ngon mới ra lò, trứng muối cuốn thịt heo, tôm bóc vỏ nấu với măng, chén lớn canh bột củ sen lá sen Tây Hồ, còn có rất nhiều điểm tâm ngon vừa đẹp mắt vừa thơm ngào ngạt, quế hoa...!!”

      “Được rồi, emcũng phải tiểu nhị ca ở tửu lâu, đừng kể tên nữa, ta nghe nhức đầu.” Hoa Lục Vu cắt ngang lời Tiểu Hải Loa, , “Về sau cũng nên gọi ta là phu nhân. Đúng lúc ta cũng đói bụng, em đem đồ ăn gì đó trong hộp bưng tới đây, ta tự mình xem.”

      Tiểu Hải Loa theo lời, rất nhanh bày xong bàn đồ ăn điểm tâm. Hoa Lục Vu liền cầm lấy đôi đũa bạc, mạch ăn bốn bánh bao thịt, 2 cái trứng muối cuộn thịt heo, ba miếng thịt ngỗng yên chi, non nửa con gà chiên, bảy tám miếng điểm tâm, lại uống chén lớn súp mới xem như ăn no.

      Tiểu Hải Loa nhìn thấy liền thở dài, giọng , “Phu nhân, a ... Chủ nhân, ngườiở bên ngoài chịu bao nhiêu cực khổ a, thấy ngài đói, em nhìn đau lòng , huống chi Hầu gia chứ?”

      Hoa Lục Vu , “Em đừng nhắc tới trước mặt ta.”

      Tròng mắt Tiểu Hải Loacàu nhàu chuyển cái, cười , “Được, nghe theo người, nô tỳ emkhông nhắc tới nam chủ nhân nữa.”

      Nàng ta liền vươn tay trắng trẻo bé, đếm từng ngón tay xoè ra lải nhải, “ nhắc tới ngài ấy gấp ngày đêm, cơm nước để ý, dễ dàng gìcứu được người trở về; nhắc tới ngài ấy cực nhọc cả ngày lẫn đêm, tự mình tắm rửa thay đồ cho người, nhắc tới ngài ấy nhiều năm nay cùng ngườitình cảm ân ân ái ái, nhắc tới ngài ấy tại đen mặt đứng ở đầu thuyền hứng gió đâu! Chủ nhân cho nhắc, Tiểu Hải Loa khôngnhắc tới ngài ấy, đúng ?!”

      Hoa Lục Vu gõ chiếc đũa lên đầu Tiểu Hải Loa, oán hận , “ cho emnhắcemvẫn cứ nhắc, cuối cùng cho em lợi ích gì, em giúp như vậy!”

      Tiểu Hải Loa cũng né, cười hì hì , “Có lợi ích gì chứ! Tiểu Hải Loa đối với chủ nhân trung thành nhất, cho dù người khác cho tiền cũng mua được Tiểu Hải Loa đâu. Bất quá Tiểu Hải Loa là hạ nhân, dù sao cũng phải giữ chút thể diện cho nam chủ nhân chứ! Hơn nữa, Tiểu Hải Loa vừa đều là .”

      Hoa Lục Vu thở dài, đem chiếc đũa ném lên bàn, phát ra thanh “leng keng”.

      Tiểu Hải Loa là đứa trẻ thông minh, thấy vẻ mặt nàng ngờ, sợ phiền phức, cẩn thận cách xa ra kẻo chữa khéo thành vụng, liền khôn ngoan hề nhắc tới La Ngọc nữa.

      Bất quá nhắc tới La Ngọc cũng có thể nhắc tới chuyện khác, chỉ thấy ánh mắt vụt sáng trong suốt lấp lánh như trăng, thần bí nóivới Hoa Lục Vu, “Chủ nhân chủ nhân, người có biết ai đả thương người ?”

      Hoa Lục Vu liếc mắt nhìn nàng, miễn cưỡng , “ Tiểu lâu la của Độc gia. Thế nào, người kia... Cuối cùng xử trí bọn họ như thế nào?”

      Tiểu Hải Loa rất đắc ý, bím tóc vẫy vẫy, “Nếu em biết, còn ai biết được?”

      “Chủ nhân để cho Tiểu Phùng dẫn người vớt thi thể dưới nước, sáu cái đầu đưa đến trước cổng Diêm Thiết phủ Thông Châu, sáu tay trái đưa đến cửa Bao gia! Hừ, bọn họ dám ám toán chủ nhân, là thọ tinh thắt cổ ngại mạng dài quá, lần này dọa chết bọn họ!”
      tart_trung, HaYen, NGÂN TRÚC9 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hay quá, cảm ơn bạn :yoyo45:

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 10:

      Edit: KateChou

      “Người đó... phái Tiểu Phùng lúc nào?” Hoa Lục Vu trong lòng khẽ lay động.

      Tiểu Hải Loa giòn giã , “Là sáng sớm hôm qua. Tiểu Phùng giữa trưa ngày hôm qua trở lại. Người này tuy bình thường bí khó hiểu, nhưng làm việc lại rất lưu loát!”

      Hoa Lục Vu lên tiếng. Chớp mắt nhìn lại, hoa văn cửa bằng gỗ, song cửa sổ trắng như giấy được ánh nắng chiều chiếu rọi. Nàng nghĩ đến Bao thị khóc lóc cầu xin, đứa trẻ trầm mặc quật cường, Độc Thanh Uyển xinh đẹp dễ bị chọc giận, đám đông như dệt cửi, vẻ phồn hoa như gấm của thành Thông Châu. Vốn ngỡ rằng có thể thăm cảnh non xanh nước biếc ở huyện Tần Thủy, ngờ chỉ vừa bước ra nửa bước bị bắt trở về.

      Tâm tình Hoa Lục Vu có chút phức tạp, hỏi Tiểu Hải Loa, “ tại chiếc thuyền này về hướng Thông Châu ư?”

      Hai mắt Tiểu Hải Loa vụt sáng lên, khuôn mặt thuần phác ngây thơ, gật đầu , “Đúng ạ! đến rồi, bên ngoài mới vừa cập bờ thôi.”

      Hoa Lục Vu vỗ giường đứng lên, vừa định ra ngoài, lại nhìn thấy mình chỉ mặc áo trong màu trắng thêu hoa mỏng, ngay cả cái yếm cũng có, chất vải nửa thông nửa thấu, dưới đất cũng chỉ có đôi dép lê bằng gấm thêu hoa. Vừa rồi nàng cố ý chọc giận La Ngọc thận trọng chú ý, tại gặp người ngoài lại xấu hổ, đành phải ngồi trở lại giường, “Tiểu Hải Loa, xiêm y của ta đâu?”

      biết!” Tiểu Hải Loa le lưỡi cái, hoạt bát , “Chủ nhân, xiêm y này của người là do nam chủ nhân thay cho ngài. Còn những xiêm y của người mang từ trong phủ ra ngoài, ngày hôm qua bị nam chủ nhân đốt hết rồi.”

      “Đốt?! Dựa vào đâu?!”

      “Còn có thể vì sao nữa? Người trộm xiêm y của Lâm Chính Hiên, nam chủ nhân vui khi người mặc xiêm y của nam nhân khác thôi!” Tiểu Hải Loa tuổi còn , ánh mắt lại rất cay độc.

      “...”

      “Hơn nữa lúc trước người để lại cho Lâm Chính Hiên hai bộ xiêm y của nam chủ nhân, cũng bị nam chủ nhân hạ lệnh đốt rồi. Lâm Chính Hiên vẻ mặt đau khổ mấy ngày liền, hì hì, xui xẻo!”

      “Hừ, đốt đốt đốt! sao đem chiếc thuyền này đốt luôn !” Hoa Lục Vu tức giận đến dùng quả đấm nện lên giường, ván giường vô tội lắc lư.

      Tiểu Hải Loa che miệng cười, “Vậy sao được? Đốt chiếc thuyền này, chúng ta phải đều bị rơi xuống nước sao? Ngài ấy rất thương chúng ta, ngài đau lòng lắm!”

      Hoa Lục Vu cầm lên miếng điểm tâm thơm ném Tiểu Hải Loa, Tiểu Hải Loa liền nhanh chân chạy như gió, từ xa kêu lên, “Chủ nhân, Tiểu Hải Loa đây liền giúp người tìm nam chủ nhân nha, để cho ngài ấy tìm xiêm y giúp người!”

      Hoa Lục Vu rống to tiếng, Tiểu Hải Loa mắt điếc tai ngơ, cửa gỗ khắc hoa ken két liền đóng lại, Hoa Lục Vu tức giận đến giậm chân, chân trần bộ vài vòng trong phòng, đành phải ngồi trở lại giường! Người Tiểu Hải Loa tuy , nhưng được cái lanh lợi, nàng sao có thể nhìn ra tâm ý của nàng ấy.

      Tiểu Hải Loa toàn tâm toàn ý muốn nàng và La Ngọc hòa thuận, lại biết ngăn cách giữa hai người sâu, nàng sớm chết tâm đối với .

      Hơn nữa Hoa Lục Vu nàng chân trước vừa mới đuổi người ra ngoài, Tiểu Hải Loa sau lưng liền hoang mang mời người trở về, làm mất mặt ầm ầm, mang đá đập chân mình. Hoa Lục Vu quả thực buồn bực đến cực điểm.

      giường mềm mại lăn qua lộn lại vài cái, chăn gối bay loạn, Hoa Lục Vu bỗng nhiên đứng dậy!

      Tính tính lại, chuyện gì tới ắt tới. Nàng nếu quyết tâm chia tay, cười nhạo cũng thế, khinh thường cũng thế, nàng cần gì phải để ý đến thái độ của chứ? tình do nàng cứu đứa trẻ mà nên, nàng thể khoanh tay đứng nhìn. Bao thị tuy đáng giận, khiển trách phen cũng được rồi, nếu là La Ngọc cái này biến thành đứa trẻ cửa nát nhà tan, trong lòng nàng có chút băn khoăn.

      —— nên hỏi nàng vì sao biết, toàn bộ dân chúng Bạch Trúc quốc có ai biết, khi La Hầu gia báo thù, thích nhất là đuổi tận giết tuyệt.

      —— Ai, dù sao vì việc này chung quy vẫn muốn gặp mặt La Ngọc chút, ở đâu mà giống nhau?

      Hoa Lục Vu buộc mình nghĩ thoáng hơn, tâm tình như nước sôi hạ nhiệt độ, trong thời gian chờ đợi buồn chán dần dần tâm bình khí hòa.

      Hoa Lục Vu ngồi giường chờ đợi, ngồi mệt, liền nằm xuống. Ánh nắng chiều sau khi sáng chói dần dần chìm vào dòng nước, song cửa sổ trắng như tuyết trở nên tối mờ. Trong phòng như nhuộm mực nước, tầng hơi mỏng manh lại bao trùm lên tầng mỏng, bóng tối dần dày đặc hơn.

      Trái chờ, La Ngọc đến.

      Phải chờ, La Ngọc đến.

      Chờ khô khan, chờ chán chết, chờ đến bực dọc nôn nóng, trong lòng bốc hỏa.

      Trong phòng ai đốt đèn. Hoa Lục Vu hoàn toàn thân trong bóng tối lạnh lẽo.

      Nàng bỗng nhiên hiểu được .

      —— La Ngọc là người kiêu ngạo như vậy a, sao lại nghe lời nàng, tuỳ nàng hô tới gọi lui?

      Tiểu Hải Loa nhìn tình huống , nàng sao cũng có thể hồ đồ theo chứ?

      Ai ai ai, nghĩ tới La Ngọc có lẽ ở nơi nào đó cười nhạo nàng, trong lòng Hoa Lục Vu khẽ đau.

      Nàng hít sâu hơi, vì cảm giác hơi nhoi nhói kia mà thấy xấu hổ.

      Thôi thôi, mình sớm quyết định thích nữa, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? La Ngọc kiêu ngạo cũng được, khinh miệt cũng thế, tuỳ .

      Núi dời lại đây thế nào? Ta qua!

      Hoa Lục Vu dứt khoát nhặt chăn mỏng lên, quấn quanh mình như đòn bánh tét, mang dép lê thêu hoa vào, lạch cạch liền tới cửa.

      Vừa mở cửa, ánh trăng sáng ở bên ngoài cùng đèn đuốc mờ nhạt chiếu đến, đem bóng dáng mảnh khảnh của nàng kéo thành vừa đen vừa dài.

      Gió quất vào mặt, bên tai là tiếng nước chảy, khí mù mịt mà ẩm ướt.

      Ngọn đèn dầu thuyền sáng rực, phản chiếu sàn nhà đỏ hồng bóng loáng trong suốt. Xa xa người toàn thân y phục màu đen, cao lớn vững chãi, cước bộ cực nhanh chạy tới nơi này, bởi vì hành động vội vàng, ống tay áo rộng lớn tung bay, giống như con chim ưng giương cánh bay nhanh giữa bầu trời đêm.

      Ngược hướng với ngọn đèn nên nhìn thấy khuôn mặt người đó, Hoa Lục Vu vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra là La Ngọc.

      —— là La Ngọc nàng chờ hoài tới.

      Hừ, oan gia đáng chết, cuối cùng cũng tới. Cấu người rất chuẩn, tính tình của nàng luôn dây dưa, khi nàng chờ nổi nữa mới khoan thai trì trệ, quả nhiên là có tố chất huấn luyện của ngày xưa.

      Hoa Lục Vu chỉ bọc chăn mỏng, nghiêng mình dựa trước cửa, oán hận nhìn La Ngọc đến gần.

      La Ngọc nhìn nàng, cước bộ khỏi dừng lại chút, tiếp theo liền thong thả tới, nhìn ra vẻ lo lắng. Ống tay áo rũ xuống, tác phong nhanh nhẹn, tác phong tao nhã ung dung.

      Hai hộ vệ trẻ tuổi canh giữ trước cửa. Vốn nhìn thấy Hoa Lục Vu bọc chăn mỏng liền nháy mí mắt, nghĩ tới còn chưa kịp hành lễ, Hầu gia đích thân đến.

      theo La Ngọc lâu, hộ vệ đều biết bệnh của vị chủ nhân này, muốn để ngươi nhìn thấy tình, nếu ánh mắt ngươi còn muốn nhìn, chính là tự mình tìm đường chết.

      Còn gì so với việc phu nhân quấn chăn mỏng đứng ở bên ngoài...

      Hai hộ vệ quyết đoán biến ánh mắt thành lạnh lùng mà trống rỗng, giả bộ làm đầu gỗ.

      La Ngọc quả nhiên ngay cả khóe mắt cũng liếc đến bọn chút.

      Xem như qua hai luồng khí, La Ngọc trực tiếp đến trước mặt Hoa Lục Vu, cước bộ thong thả cũng ngừng lại, buộc nàng thể vào. Điềm nhiên như , “Nghe Tiểu Hải Loa , nàng tìm ta?”

      Hoa Lục Vu đứng ở cửa, mắt hạnh hắc bạch phân minh tăng gấp bội vẻ khinh thường liếc cái. Nàng muốn kéo dài thời gian, liền tiếng, buông cạnh cửa ra, bọc chăn lại, lui về trong bóng tối.

      La Ngọc ngẩn ra, “Sao đốt đèn?” xong đóng cửa lại, con ngươi lãnh như chim ưng, trong bóng đêm cũng có thể thấy được mọi vật, tự ý đến hoa đăng trước đó Thanh đồng thị nữ mang đến, đầu ngón tay trắng như ngọc búng , luồng khí mạnh mẽ bức ra, bấc đèn hơi lay động, thoáng chốc sáng lên.

      Chiêu thức ấy nhìn như thoải mái đơn giản, nhưng rất nhiều người cả đời cũng luyện được, cực kỳ hâm mộ nội công tuyệt đỉnh đến tột cùng.

      Gian phòng được ngọn đèn bao phủ, nhất thời sáng rực.

      Sắc mặt La Ngọc trắng như ngọc được ngọn đèn dầu màu vỏ quýt tôn thêm, lại có nửa thông thấu trong suốt, giống như ngọc thạch tuyết sơn nhiễm lớp hào quang mờ ảo, sáng lạn rất nhiều, đẹp sao tả xiết.

      Hoa Lục Vu trong nháy mắt nhìn ngây người.

      Trong mắt nàng, La Ngọc bày ra khuôn mặt tuấn tú giống như quả táo lớn, hồng hồng thơm ngon, hoặc như viên gạo nếp, tuyết trắng mềm mại, cả hai nàng đều thích ăn, nhìn thấy liền hận thể cắn cái.

      Lúc này nàng đá văng dép gấm thêu hoa, chân trần tinh tế trắng nõn bị che đậy bởi lớp chăn mỏng rũ xuống, cả người vẫn bọc trong chăn, có vẻ đặc biệt xinh. Tầm mắt La Ngọc trước tiên dừng lại chân trần của nàng, tiếp đến chậm rãi dời lên, ánh mắt kia trời sinh tràn đầy tính xâm lược, từng tấc từng tấc, tựa hồ đem thân thể được bọc lại của nàng thiêu đốt hầu như còn, làm cho người ta còn chỗ che giấu. Hoa Lục Vu chợt nhìn thấy tầm mắt của , liền cảm thấy như chính mình trần trụi mặc quần áo, mắt hạnh khỏi hơi khép lại, có chút trốn tránh. Rồi lập tức lại nâng mày, tràn đầy khí thế trừng mắt với .

      La Ngọc thu hồi tầm mắt.

      —— Tốt, luôn tức giận mà bừng bừng sức sống, giống như tiểu hổ cái gì cũng sợ, đây mới là Hoa Lục Vu của .

      “Chàng rốt cuộc có rảnh đến đây.”

      La Ngọc đại đao kim mã, ngồi ghế hoa hồng đỏ thẫm, ống tay áo màu đen rộng lớn được khảm ngọc trai đen đường viền mềm mại rũ xuống đầu gối. Thản nhiên , “Có chuyện, nán lại chút.”

      Lòng hai người biết , người vài lời ngừng, người hừ lạnh tiếng, đều thêm nữa.

      Hoa Lục Vu thẳng vào vấn đề, “ tại đến địa phận Thông Châu, Diêm Thiết phủ và Bao gia, chàng tính xử trí bọn họ như thế nào?”

      La Ngọc liếc nhìn nàng cái, đáp, hỏi ngược lại, “Bọn họ lần này mạo phạm nàng, nàng muốn xả giận như thế nào?”

      “Được, có những lời này của chàng, ta an tâm. Nếu là chuyện của ta... Đợi lát nữa Diêm Thiết phủ và Bao phủ chắc chắn lên thuyền nhận lỗi, hết thảy tuỳ ý ta định đoạt, chàng cần nhúng tay làm loạn.”

      Hoa Lục Vu nghe vậy thả lỏng người.

      La Ngọc nghe vậy, trái lại nhất thời nở nụ cười, “Cái gì gọi là ta nhúng tay làm loạn?”

      Hoa Lục Vu liếc mắt nhìn , cười lạnh như băng tuyết Bắc quốc.

      Hoa Lục Vu trầm mặc sau lúc lâu, nghĩ nghĩ, , “Vậy được rồi. Độc gia hình như là vây cánh của nhị hoàng tử hay tam hoàng tử, Bao gia dám cùng Diêm Thiết phủ đối đầu, vậy phía sau cũng có lai lịch ? Chàng luôn thích người triều đình, hai nhà này cũng đều là rất có thế lực... Vậy điểm sơ hở tuỳ vào chàng, tiền tài tuỳ chàng, người xử trí như thế nào tuỳ ta, thế nào?”

      Nàng lo lắng duy chỉ có mình đứa trẻ, cửa nát nhà tan là được, còn lại cũng muốn quản nhiều.

      La Ngọc nhất thời lên tiếng. Đôi mắt kia cực kỳ xinh đẹp, lãnh đến cực điểm bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng, hề chớp mắt, sắc bén mà đột ngột, giống như muốn nhìn chăm chú đến nàng chỗ sâu kín trong đáy lòng nàng, cho đến khi xuyên thấu trái tim của nàng.

      Hoa Lục Vu bị nhìn chằm chằm sợ hãi trong lòng, da thịt lạnh giá, ràng cho lắm. Vẩy xuống da gà nổi khắp cả người, “Chàng...”

      “Nàng nghĩ ta như vậy sao? Nàng cho rằng ta muốn điều đó?” bỗng nhiên hỏi như vậy.

      Hoa Lục Vu suy nghĩ, thành thực khẽ gật đầu.
      tart_trung, HaYen, NGÂN TRÚC8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :