Gương Vỡ Lại Lành Của Hoa Lục Vu - Uyển Thành Liễu (Update C28)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      Gương Vỡ Lại Lành Của Hoa Lục Vu

      [​IMG]

      Thể loại: Cổ ngôn, HE, 1V1
      Nội dung nhãn: cung đình hầu tước
      VĂN ÁN

      Mỗ người qua đường nịnh bợ nhiều chuyện nào đó tin tức được nhạy bén cho lắm, chuyện nào đó qua rất lâu mỗ ấy mới nghe Đông Hải Hầu La Ngọc cùng phu nhân Hoa Lục Vu cãi nhau. Vì thế lanh cha lanh chanh chạy đến chúc mừng.
      “Chúc mừng La Hầu rốt cuộc thoát khỏi cọp cái! Nữ nhân phân phải trái như thế, nếu còn vương vấn là số ngài khổ rồi, mất mới là đại may mắn của La hầu... Chỉ biết La hầu ý muốn tục huyền với mỹ nhân nào? Là Trinh Tĩnh quận chúa đoan trang hiền hậu, hay ái nữ Thượng Tương tài mạo hơn người, hay là Hành Vu tiên tử truyền nhân của kiếm các? Trong thiên hạ này ngoài ba người đó ra bất kì người nào vẫn mạnh hơn Hoa tiểu thái tuế, vợ trước của ngài rất nhiều. Thân là bạn thân của La Hầu, đến lúc đó dù vạn việc quấn thân, cũng chắc chắn đến nâng ly chúc mừng..." O(∩_∩)O
      "Kiếp sau ."
      "..." (+_+)?
      Đông Hải Hầu La Ngọc đanh lại gương mặt vạn năm băng sơn, chậm rãi : " ngại quá, bản hầu cùng nàng lại hòa hảo ."

      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 910 11 12 13 14 15 16 17 18 19
      20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40

      41 42 43 44 4546 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60

      61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80

      81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100

      101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115

      116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130

      131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145

      Last edited: 20/6/16
      tart_trung, nhimxu, thanh thanh14 others thích bài này.

    2. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 1:

      Edit: KateChou

      La Ngọc cầm bức thư trong tay, giấy màu vàng nhạt toả hương thơm bị nắm đến biến dạng.

      Màn trướng giăng trong khuê phòng thơm mát, thị nữ trong phòng bị trói đến ngã trái ngã phải. Cách trói qua loa, thô bạo, nút trói ở tay chân cùng loại, miệng lại nhét vải bố trắng, có dáng vẻ heo đợi làm thịt hai mắt đẫm lệ.

      Thị vệ Tiểu Phùng lại đối với thảm trạng trong phòng coi như thấy, thản nhiên bẩm báo, “Phu nhân được đương nhiên tính kế hoạch. Tiền bạc trang sức có ký hiệu riêng cái cũng động tới, các vật đáng giá còn lại bị vét sạch. Dáng người của Lâm Chính Hiên xấp xỉ với phu nhân, sáng nay phát bị trộm chỉ còn bộ áo lót người, trốn trong chăn khóc. Nhưng mà phu nhân xem ra có lương tâm, mang đến mấy bộ quần áo của Hầu gia ngài để lại bàn, Lâm Chính Hiên muốn mặc cũng dám mặc.”

      La Ngọc nhíu chặt chân mày, lạnh lùng , “Đốt!”

      “Vâng!”

      “Lệnh cho ám ảnh rời khỏi đảo lên bờ, bất luận phu nhân chạy tới đâu, trong tháng phải tìm ra cho bản hầu!”

      Đôi mắt màu đen hắt ra ánh tím, người thanh niên cao to tuấn tú bắt tay vào làm, trong lòng tranh cãi.

      Tiểu Phùng nghe lệnh ra ngoài.

      La Ngọc lúc này mới chậm rãi thở dài, ngón tay thon thon dài tái nhợt nắm chặt, bức thư màu vàng nhạt thơm ngát nhất thời hoá bột mịn, nhàng tung bay trong trung.



      đề cập đến Đông Hải Hầu La Ngọc tức giận ra sao, phu nhân của Hoa Lục Vu trốn nhà thành công, nghĩ đến phu quân của mình, à , là chồng trước, biểu tình khi nhìn thấy bức thư ly biệt liền nhịn được che miệng cười.

      Lầm bà lầm bầm, hừ, La Ngọc a La Ngọc, ngươi cũng có hôm nay!

      Tâm tình lo lắng thời gian dài trở thành hư , đường đều cực kỳ vui vẻ. Sau khi trốn nhà , nàng cũng biết nên chạy đâu, liền men theo đường lớn, gặp núi vượt núi, gặp sông ngồi thuyền, cứ như vậy hơn mười ngày, tới nơi cỏ lau tươi tốt, xung quanh non xanh nước biếc uốn lượn vây quanh.

      Để cái rương gỗ xuống nhìn xa xa, hy vọng có thể tìm được người lái đò. Nhìn nửa ngày cũng thấy bóng dáng thuyền đâu, thất vọng, lại nhìn thấy từ xa mặt nước xuất vệt đen .

      Hoa Lục Vu nhất thời tỉnh táo, kiễng chân chờ mong. Điểm đen kia từ từ tiến gần, càng lúc càng lớn, lộ ra hình dáng ràng, quả nhiên là con thuyền mui thuyền đen. người ở trần gầy gò thuần thục chống sào trúc, thuyền di động với tốc độ vô cùng nhanh.

      Hoa Lục Vu giương tay muốn gọi người, lại bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió gào thét, biết có gì đó từ trong đám lau sậy nhanh chóng vọt ra, thẳng tắp chạy về hướng nàng. Nếu tránh kịp có thể đâm vào nhau rồi.

      Hoa Lục Vu tốt xấu cũng có mấy món công phu phòng thân, lúc này song chưởng vừa xuất, chắn đỡ đẩy, may mắn tứ lạng đẩy ngàn cân, vật kia liền đổi phương hướng đặt mông ngã mặt đất.

      Hoa Lục Vu lúc này mới thấy ràng là tiểu nam hài khoảng bảy tám tuổi. Đứa trẻ kia cả người lam lũ, thân đen bẩn, khuôn mặt nhắn là tầng dơ bẩn dày, giống như từ lúc sinh ra đến nay chưa từng rửa mặt qua. Chân trần Nha Tử rướm máu, đôi mắt to hắc bạch phân minh trừng lên như coi sói , giọng trẻ con trầm thấp hung tợn hỏi, “Ngươi và bọn họ cùng bọn sao?”

      Hoa Lục Vu sửng sốt, đứa trẻ kia nhanh chóng ra bò dậy. Thấy người đối diện có phản ứng gì, nó trừng mắt với cái, Nha Tử loạng choạng đứng lên chạy tiếp. Chân trần dẫm lên cỏ lau, lưu lại dấu chân loang lổ vết máu.

      Lúc này sông từ phía xa truyền đến thanh , “Thằng nhóc kia ở phía trước, xử lý nhanh lên!”

      Hoa Lục Vu nhất thời hiểu được đám người mà tiểu tử kia tới là ai. tình thế, liền mang theo rương gỗ hướng đến chỗ bụi rậm tươi tốt bên cạnh ngồi chồm hổm, che giấu bản thân.

      Thuyền nhanh như chớp, chỉ chốc lát sau cập bến. Chiếc thuyền mui đen, từ thuyền lục tục nhảy xuống bốn nam nhân mang đại đao, xem dung mạo này có vẻ là lương thiện. đại hán mặt thẹo ôm con chó lớn màu đen cao hơn nửa người, đặt chân nó xuống mặt đất, vỗ vỗ cái đầu lông xù màu đen, ra lệnh, “Đuổi theo!”

      Con chó lớn kia cúi thấp thân mình, cái mũi ngửi khắp nơi, lập tức liền nhảy tót ra! Bốn nam nhân theo sát con chó cũng chạy theo.

      Hoa Lục Vu do dự trong chốc lát, nhìn thấy vết máu tươi lưu lại nền lá xanh biếc, đúng là vẫn còn dò ra được.

      Đuổi tới khi tiểu tử kia bị bắt. Bốn nam nhân cùng con chó hung dữ gắt gao vây quanh, vẻ mặt hung ác, liên tục đá đấm. Tiểu tử kia ôm lấy đầu, cuộn mình thành đoàn nho , bị đá đến lăn tới lăn lui, cổ họng cũng phát ra tiếng.

      Mặt thẹo hung hăng mắng chửi thô tục nửa ngày, lại , “Ai bảo ngươi thành như vậy, ngày mai liền đem ngươi bán cho quán Tiểu Quan bán mông trong đó, xem ngươi còn chạy được !”

      “Hừ, mạng của ngươi nên cảm thấy đủ mà đội ơn , đồ chó biết điều, vẫn xem chính mình là bảo bối thiếu gia của phủ Diêm Thiết Sử sao!”

      ___Khi dễ đứa trẻ như vậy, quả đám cặn bã! Hoa Lục Vu tức giận hết sức, từ trong người lấy ra viên trân châu màu đỏ, xem xét chuẩn liền ném vào trong đám người. Quả cầu đỏ kia vừa rơi xuống đất liền nổ tung, phần phật phun ra trận khói trắng gay mũi, mấy kẻ ác lập tức ai ô kêu thảm thiết, con chó dữ cũng sủa loạn theo.

      Hoa Lục Vu nhảy vào trong khói trắng, nghe tiếng gió phân biệt vị trí gạt ngã mấy người kia, lại từng cước hung hăng giẫm nát đáy quần họ. Trong làn khói đặc nhất thời truyền ra tiếng kêu thảm thiết ngân nga hơn tiếng giết heo. Hoa Lục Vu phỏng chừng mấy người này trong khoảng thời gian ngắn có năng lực sát thương, lúc này mới chạy tới ôm đứa trẻ kia. Đứa trẻ phân được địch hay bạn mà đạp loạn xạ, Hoa Lục Vu đành phải điểm huyệt đạo của nó, vác nó phi thân chạy trốn.

      ngược lại theo đường cũ, mắt thấy con thuyền mui đen vẫn còn.

      Có thuyền chiếm thua cả heo. Hoa Lục Vu quyết đoán đoạt thuyền , dùng loan đao cắt đứt dây thừng buộc thuyền, đẩy sào trúc, thuyền liền từ từ trôi xa.

      Cũng biết trải qua bao lâu, mắt thấy đường sông dần dần thu hẹp lại, gió thổi, phong cảnh hai bờ sông thay đổi, đoán chừng ít nhất được mấy chục hải lý rồi, Hoa Lục Vu lúc này mới thu hồi sào trúc, để cho thuyền phiêu bại theo dòng nước, xoay người chui vào mui thuyền.

      Đứa trẻ kia nằm chiếu trúc, sớm tỉnh, trừng cặp mắt to đầy tơ máu nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập ghét hận và cảnh giác.

      Hoa Lục Vu ngồi xếp bằng bên cạnh, cảm thấy nếu tuỳ tiện giải huyệt đạo cho nó, thế nào cũng bị cắn thể mất miếng thịt, liền khụ tiếng, , “Ta lúc nãy mạo hiểm sinh mạng để cứu ngươi, tiểu tử, yên tâm , bộ dạng ta ôn nhu thiện lương như vậy, so với đám cặn bã truy đuổi ngươi phải cùng loại người.”

      Mắt to của đứa trẻ vụt sáng chút, vẫn tràn ngập hoài nghi. Hoa Lục Vu suy nghĩ chút, đành phải giải huyệt câm cho nó trước.

      Đứa trẻ kia thống khổ ho khan hai tiếng, hỏi ân nhân cứu mạng là ai, mấy tên bại hoại kia thế nào, càng tia cảm tạ, ngược lại câu đầu tiên thốt ra là, “Đây là thuyền của bọn sao?”

      Hoa Lục Vu gật gật đầu, lại bổ sung , “Bất quá tại là thuyền của ta.”O(∩_∩)O

      “Ngu ngốc! Bọn buôn lậu này thân thuỷ bang, thuyền của bọn họ đều có dấu hiệu. Ngươi ngồi thuyền của bọn họ, sớm hay muộn bị nhận ra!” Đứa trẻ quát lớn, “Cập bờ, đỗ thuyền, mang ta đường bộ !”

      Hoa Lục Vu vẫn chôn chân, nhúc nhích.

      Đứa trẻ dơ bẩn chật vật trước mắt ràng có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, sửng sốt chút, trong mắt to chứa bão táp.

      Hoa Lục Vu tựa tiếu phi tiếu nhìn nó, đứa trẻ híp mắt nhẫn nửa ngày, bỗng nhiên hít sâu hơi, lại thay đổi ngữ khí bình thường.

      “Được rồi, trước tiên cám ơn ngươi. Bất quá ngươi có biết ta là ai ? Chỉ cần ngươi nghe ta lần này, có thể đem ta bình an trở về quý phủ, ta có thể cho ngươi hai trăm lượng bạc.”

      Hoa Lục Vu dứt khoát ôm đầu gối hé miệng cười, vẫn nhúc nhích.

      Đứa trẻ kia ánh mắt nghiêm túc, nhấn từng chữ, “Ngàn hai lượng bạc, thể hơn nữa!” tin thiếu niên gầy yếu ăn mặc bình thường có thể chịu đựng sức hấp dẫn này!

      Hoa Lục Vu nữ cải nam trang lại ngáp cái nho , cười , “Ngươi đáng giá như vậy, thế phú cũng quý. Những người buôn lậu đó hẳn là cực kỳ sợ ngươi trốn thoát, bằng ta đem ngươi bán cho bọn họ, để cho bọn họ trả cho ta khoản phí như thế nào?”

      Đứa trẻ sắc mặt đại biến, mảnh xanh mét!

      “Hì hì, lừa ngươi thôi!”

      “Ngươi…!!”

      “Ai, kỳ thực ta chờ ngươi câu chân thành cảm tạ, sao lại khó như vậy chứ?” Hoa Lục Vu tỏ vẻ chân thành thở dài hơi, nâng cái cằm tinh xảo , “Bất quá cũng sao. Tiểu tử, cho ngươi hai chuyện.”

      “Thứ nhất, bản… Đại gia đương nhiên biết thuyền có dấu hiệu, xử lý xong thân thuyền, cho nên ngươi cần lo lắng.”

      “Thứ hai, đợi lát nữa đến bờ, ta thả ngươi , nhưng đừng hy vọng ta mang ngươi về nhà, ta đúng là rất thích tiền, nhưng ta ghét phiền toái.”

      Đứa trẻ kia nghe xong nửa câu đầu, ánh mắt toả sáng, nghe xong nửa câu sau, lập tức lại cắn môi.

      Mắt to tràn ngập tâm tình phức tạp, u oán nhìn Hoa Lục Vu. Hoa Lục Vu đương nhiên phát .

      Đứa trẻ kia do dự nửa ngày, thấp giọng uy hiếp, “Ngươi hối hận!”

      Hoa Lục Vu giương mày, thản nhiên cười , “Mới vừa rồi cứu ngươi, tại ta hối hận.” Nàng , “Ta từng thề bao giờ cứu nam nhân nữa, nếu phải nhìn thấy ngươi chỉ là đứa trẻ, mới ngoại lệ!”

      “Vì sao?” Đứa trẻ nghi hoặc hỏi.

      ___Bởi vì ta trước kia cứu nam nhân, bồi thường nửa đời mình! Hoa Lục Vu nhìn đầu ngón tay tức giận , “Ta làm gì phải với ngươi nhiều như vậy a? Được rồi được rồi, đợi lát nữa cập bờ rồi, ta giải huyệt đạo cho ngươi ___ cho ngươi cắn người! Sau đó chúng ta hai bên đường lớn, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng quen ta nha!”

      xong nàng nhìn chằm chằm hai tròng mắt ảm đạm hẳn của đứa trẻ, trong nháy mắt cởi bỏ huyệt đạo của đứa trẻ.

      Đứa trẻ được tự do liền ôm lấy tay áo của nàng, hung thần ác sát mà cắn người, ngược lại khuôn mặt nhắn đau khổ thấp giọng cầu xin, “Ngươi nếu cứu ta, cứu tới cùng … Ta còn tuổi như vậy, người có thương tích, khí lực lại yếu, tự mình trốn như thế nào?”

      “Suy nghĩ trốn như thế nào trốn thế đó, dù sao đây cũng là chuyện của ngươi!” Hoa Lục Vu vô tình rút tay ra khỏi đứa trẻ, , “ liên quan đến ta!”

      “Ngươi sao có thể thấy chết mà cứu được? Thấy ta như vậy bị bọn người buôn lậu đuổi giết, chẳng lẽ ngươi thấy hổ thẹn sao?”

      “Ha ha, hổ thẹn là cái gì? Mấy lượng bạc cân?”

      “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là thế nào mới chịu cứu ta?!”

      “Đừng phí sức.” Hoa Lục Vu lãnh đạm , “Cho dù ngươi chết ở trước mắt ta ta cũng ra tay nữa.”

      Đứa trẻ hung hăng nhìn nàng, ánh mắt lại lần nữa tràn ngập chán ghét và thù hận. Bên cạnh chiếu trúc có đặt đoản đao, chắc là mấy người buôn lậu kia để lại. Tầm mắt đứa trẻ vừa chuyển tới đao, bỗng nhiên tiến lên rút đao ra, xoay ngược đầu nhọn đao đâm thẳng vào bụng, cắn răng , “Ta đây chết trước mắt ngươi!”

      Hoa Lục Vu quá sợ hãi, nghĩ tới tiểu tử này còn mà lại quật cường cực đoan như thế, roi kéo lấy chuôi đao ném ra ngoài, bụng của đứa trẻ chảy máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngã đất.

      Hoa Lục Vu tiến lên đỡ nó, ảo não đến cực điểm, vội vàng từ trong ngực lấy ra thuốc trị thương cầm máu cho nó.

      Đứa trẻ đôi con ngươi yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào , “Ta biết ngươi là người tốt, bằng ngươi cứu ta từ trong tay ác nhân. Xin ngươi dẫn ta … Cha ta bị bệnh, cho dù chết, ta cũng muốn về nhà thăm ông trước…”

      Hoa Lục Vu rất nhanh trị liệu xong, xem như đảo ngược dòng thế , màn tương tự năm đó lại xuất trước mắt. Oan gia đáng chết kia cũng từng sa sút như thế này, bị thương rầu rĩ, giống như con sói hoang bị nguy hiểm. Nàng chung quy nhẫn tâm, lựa chọn cùng với oan gia kia sóng vai mà đứng, cùng với thiên quân vạn mã của thiên tử triều đình là địch.

      Lần này, lại muốn nàng lựa chọn thế nào?

      Sau lúc lâu cắn răng, trước vẻ nửa cầu xin nửa uy hiếp quật cường của tiểu tử này, Hoa Lục Vu rốt cuộc thở dài. Nghĩ thầm rằng đây bất quá chỉ là con của gia đình nhà quan, ngươi còn có thể nháo ra loại chuyện gì? Chung quy giống với chồng trước của mình làm ra chuyện càng làm người ta sợ hãi, thuận tiện chung đường để chế thuốc cũng được. Chỉ lãnh đạm , “Ngươi cũng muốn chết, ta còn có thể như thế nào đây?”

      “Quên , thấy ngươi còn , cứu ngươi lần sau cùng!”
      tart_trung, HaYen, Hoaithao13 others thích bài này.

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 2:

      Edit: KateChou

      Tự do thoải mái chung đường như quả phụ với con chồng trước. Theo lời đứa trẻ , tên Thạch Sùng Lễ, là con trưởng của đại nhân Diêm Thiết sử của Thông Châu tên Thạch Nguyên Tái. Bởi vì sức khoẻ phụ thân ổn, theo nương chùa dâng hương cầu phúc, ngờ lại bị đạo tặc nhìn trúng, lừa Kế Châu.

      Dù sao sau khi Hoa Lục Vu rời khỏi nhà, cũng chỉ là dạo loạn khắp nơi vô mục đích, liền quyết định mang theo tiểu tử này Thông Châu.

      Bất quá đầu tiên vấn đề quan trọng nhất là… Hoa Lục Vu đứng trước ngã rẽ rừng cây tươi tốt, nâng cằm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi đứa trẻ, “ tại nên hướng nào?”

      ____ai nha nha, trong những nhược điểm đời nàng chính là mù đường.^_^|||

      Đứa trẻ nhíu mày , “Ngươi hỏi ta sao ta biết được?!” Đây chẳng lẽ phải là vấn đề đại nhân ngươi nên lo lắng sao?

      Mỗ đại nhân chịu trách nhiệm tà nghễ liếc, “Là ngươi nhất định muốn Thông Châu, hay là ta nhất định muốn Thông Châu? Ai nha nha, đừng vì ngươi là đứa trốn tránh trách nhiệm... Bất quá nếu ngươi sợ ta chọn sai đường, vậy chúng ta bên này!”

      xong liền tay chống nạnh, cánh tay trái mảnh khảnh duỗi ra, thẳng tắp chỉ hướng bên trái.

      “Hừ, các ngươi làm sao cũng được!”

      phen thanh trầm thấp truyền đến, trong rừng cây bỗng nhiên nhảy ra sáu nam nhân vác đại đao, diện mạo hung ác, đằng đằng sát khí vây quanh hai người.

      Đứa trẻ thấy thế, nhất thời hô to tiếng, “Hoa Nhị gia, ngươi là nam nhân, ngươi phải trụ vững!” Sau đó quyết đoán lui về phía sau chạy, nhanh như chớp thấy tăm hơi.

      Hoa Lục Vu: “……”

      “Đừng để thằng nhóc kia chạy! Mau đuổi theo!”

      Trong sáu nam nhân lập tức có hai người tách ra đuổi theo đứa trẻ, bốn người khác vác đao tới gần Hoa Lục Vu. người cầm đầu lạnh lùng , “Vị này xin mời. Công phu ngươi tồi, tuổi lại trẻ, sao gia nhập chúng ta, tiền đồ như gấm, lại miễn cho uổng cái mạng.”

      vừa lời lôi kéo vừa chậm rãi tới gần, đồng loã phía sau lại từ trong tay áo lấy ra ba cái phi đao. Mắt xem xét Hoa Lục Vu nếu nhất thời buông lỏng cảnh giác, ra tay hại người.

      Hoa Lục Vu chắp tay sau lưng cười nhạt. Đối mặt với bọn xấu, lại thoải mái giống như tán gẫu việc nhà.

      “Nga, hiếm thấy tài có con mắt tinh tường như các ngươi, rốt cuộc có thể nhìn ra bổn đại gia bất phàm. Khụ khụ, các ngươi chiêu hiền đãi sĩ, ta đây cũng thiếu được muốn hỏi câu… Nơi đó của các ngươi tiền tiêu vặt hàng tháng cao sao?!”

      Tên cầm đầu nâng mi, kinh ngạc nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt, vốn nghe huynh đệ lúc trước chuyện, còn tưởng rằng hảo hán gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, ngờ cũng là người đồng đạo tham của. Tên cầm đầu lập tức gật đầu cười , “Cao! Đương nhiên cao!”

      Hoa Lục Vu ánh mắt toả sáng, ngay sau đó lại hỏi, “Thời gian rảnh rỗi cỡ nào?”

      “Thời điểm làm việc có thể trễ về sớm hay ?”

      “Việc ăn việc ở việc quần áo mặc sao?”

      “Mùa hè có băng, mùa đông có than ?”

      …….

      “Ai nha nha, các ngươi có lòng thành như thế, điều kiện lại hậu đãi như vậy, tại hạ cũng thể biết xấu hổ. Chẳng qua còn có vấn đề nan giải cuối cùng… Thủ lĩnh của các ngươi nở mày nở mặt nhiều năm như vậy, thế tại cũng là lão nhân mục nát rồi. Giang hồ nhuốm máu nhiều nguy hiểm a, ở nhà chăm sóc đủ loại hoa cỏ mới tốt, bằng cầu an tâm dưỡng lão, thoái vị nhường lại cho người tài như bổn đại gia ?!”

      Thiếu niên gầy yếu cười ngông nghênh, vừa xán lạn vừa .

      Mấy ác đồ kia giận tím mặt, “Tiểu tử thối, ngươi dám đùa giỡn bọn ta?! là rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!” tiếng hét to, tên thân phía sau tên cầm đầu ném ra ba cái phi đao!

      Ba phi đao được ném ra này bằng bạc, , sắc bén, thời điểm cắt qua trung phát ra thanh xé gió, có thể thấy được tốc độ cực nhanh! Lưỡi dao sớm dính đầy máu tươi! Bốn ác đồ nhất tề cười lạnh, bọn họ tin thiếu niên gầy yếu có thể tránh thoát!

      Hoa Lục Vu quả nhiên hề tránh .

      Ba phi đao cắt rách xiêm y của nàng, dừng chút, lại vô lục rơi mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý.

      “Áo choàng kim cương Thiết Bố sam?”

      “Hay là… hộ thân bảo giáp?” Bốn người quá sợ hãi! Người trước rằng đối phương võ công bí hiểm, người sau lại bảo lai lịch đối phương bất phàm, người nào cũng cho rằng dễ chọc!

      Hoa Lục Vu giương mắt nhìn bọn họ chút, đưa tay chọc chọc vết rách quần áo mình phiêu phiêu theo gió, rất buồn bực, thở dài, “Tên cặn bã kia ra đây bồi thường cho ta. Các ngươi rốt cuộc có biết bộ ngoại sam này đáng giá bao nhiêu hay ?”

      “Trả tiền … Hoặc là chết!”

      xxx

      Đứa trẻ dính đầy bụi đất, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, thở hồng hộc chạy trở về chỗ cũ. Lại thấy Hoa Lục Vu ngồi xổm đất nghiêm túc sửa sang lại của cải. Bốn kẻ ác uy phong lẫm liệt mới vừa rồi bị treo ở cây lắc lư… Dây thừng buộc chân, miệng nhét vải trắng, nhìn bộ dáng hai mắt đẫm lệ lưng tròng của bọn , hẳn là cực kỳ ân hận lúc đầu làm sai.

      Hoa Lục Vu nghe được tiếng động, xoay người lại, ôm đống tiền thù lao cười hì hì nhìn . ngẩng ra, nghi hoặc hỏi, “Khó có thể ngươi biết vừa rồi ta chỉ là thực kế thích ứng tạm thời, ngươi còn biết ta trở về sao?”

      Hoa Lục Vu lắc đầu, buông tay lúc, “Lúc đầu biết. Bất quá tại thấy ngươi trở lại biết rồi.”

      Nàng nếu như vậy, đứa trẻ im lặng trong chốc lát, vẫn nhịn được giải thích, “Lần trước ngươi đối phó với bốn người xấu, ta thấy lúc này có đến sáu, sợ ngươi ứng phó được, cho nên dụ hai người… Ta phải người vô sỉ như vậy, cũng phải cố ý bỏ ngươi mà chạy.”

      “Ngươi nếu bỏ ta mà chạy mới tốt đó… Được rồi đừng buồn bực!” Hoa Lục Vu cẩn thận phơi bày tiếng lòng, vội vàng nhìn trái phải mà hỏi , “Hai người kia đâu?”

      Đứa trẻ nhạy cảm bắt được câu trước, bất mãn trừng mắt nhìn nàng cái, “Lúc trước đường ta chỉ sợ gặp loại tình huống này, ngầm bố trí ít đường , hai người này bị ta lừa đến hướng ngược lại rồi, ngươi thu thập tốt mọi thứ, chúng ta chạy mau!”

      Hoa Lục Vu liền đem đồ cướp bóc được gói thành cái bao lớn, nhét vào trong rương gỗ của mình.

      Đứa trẻ vừa khinh bỉ nàng tham tiền, vừa đảo mắt nhìn đến bốn người bị trói cây. Ánh mắt non nớt trở nên lãnh hơn, bỗng nhiên , “Mấy người này thể lưu lại, nếu trở thành mối hoạ lớn của chúng ta!”

      “Nga, vậy ngươi muốn thế nào, biết bọn họ sao?” Hoa Lục Vu nhíu mi. Nghĩ thầm, tiểu tử này can đảm cẩn trọng, làm việc lại quyết tuyệt độc ác, mình lại cứu nhân vật trí dũng kiệt xuất từ thủ đoạn trong tương lai sao?

      Đứa trẻ chớp chớp mắt, do dự nửa ngày cắn răng , “Bằng ngươi cắt đứt gân tay gân chân bọn họ, để cho bọn họ thể truy đuổi chúng ta!”

      Hoa Lục Vu nhất thời nhàng thở ra. Đứa trẻ này muốn chính là tự bảo vệ mình, mà phải tổn hại đến mạng người, giống với loại người nàng lo lắng. Hoa Lục Vu liền cười , “Cần gì phiền phức như vậy, ta ở đây có hoá công tán, cũng cần cắt đứt gân tay gân chân bọn họ, phế võ công của họ là được rồi.”

      Lời còn chưa dứt, mấy người kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm. Hoa Lục Vu bất vi sở động, lúc này lại ra chiêu hoá công tán vào đầu đám người đó.

      “Các ngươi nếu còn võ công, về sau nên thành thành làm người. Sau này bổn đại gia có thể còn thỉnh thoảng trở lại đây, nếu lại nhìn thấy các ngươi làm điều ác, hừ, bổn đại gia liền lột da các ngươi!”

      Đứa trẻ thấy nàng hề chùn bước về lối rẽ bên phải, khỏi kêu to từ phía sau, “Uy uy! Ngươi phải muốn bên trái sao? Ngươi bây giờ sai rồi?!”

      Hoa Lục Vu cũng quay đầu lại, “Chẳng lẽ bổn đại gia là người ngu xuẩn vậy sao? Bổn đại gia minh sớm nghiêm hình bức cung ra đường chính xác!”

      Đứa trẻ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên người nàng.

      Bọn người xấu cung cấp lộ tuyến vẫn chuẩn xác hơn, đường thu dọn những người cản đường, rốt cuộc cuối tháng sáu đầu tháng bảy vào phụ cận thành Thông Châu.

      Lúc này là giữa trưa, Hoa Lục Vu liền dẫn theo đứa trẻ dừng chân nghỉ trọ ở quán rượu ven đường.

      Rượu và thức ăn của quán rượu ven đường này tuy đơn sơ, nguyên nhân giá cả tiện lợi, trái lại cũng có ít người đường dũng mãnh vào. Trong quán rộng lớn chật ních người, có thương nhân vân du bốn phương gánh bán hàng hoá, có thợ săn lưng mang trường cung, có hiệp khách giang hồ vác đao đeo kiếm, còn có tiên sinh thuyết thư (kể chuyện) thường ngày ngồi ôm đàn nhị, phe phẩy cái phách(để gõ nhịp).

      Lúc này thuyết thư tiên sinh đem đàn nhị và cái phách cẩn thận đặt lên bàn, ôm cháu trai của mình gọi điểm tâm, bên kia có mấy hảo hán giang hồ uống đến sắc mặt đỏ bừng khoe khoang khoác lác, dẫn tới mọi người chung quanh nhìn đến chỗ thay vì tiên sinh thuyết thư như bình thường.

      “Nghe cao nhân thế hệ trước đều thoái giang hồ, nay thiên hạ đệ nhất kiếm, thiếu được Đông Xuyên Trữ Quốc Hầu Tiêu Dực đứng thứ nhất, nếu là luận về đao khách vẫn là Đông Hải Hầu của Bạch Trúc Quốc chúng ta La Hầu đứng thứ nhất a!”

      “Xì, cái gì mà Bạch Trúc chúng ta?” Có người nghe xong cũng đồng ý, “Người ta La Hầu tâm cao nhận thân thuộc thiên gia, tự mình ở Đông Hải chia đất đai phân biên giới, trong triều đình sợ mất thể diện mới phong cho người ta chức Hầu gia, xem như thiên hạ thái bình… Ai chẳng biết đây là bịt tai trộm chuông, tự mình lừa mình thôi! ràng bàn về chuyện triều cống đánh giặc, triều đình Bạch Trúc quốc ta có thể quản được Đông Hải, có thể điều khiển hay động tới ? Nực cười!”

      Đây gọi là trời cao hoàng đế xa, Diêm Thành đại phủ Thông Châu cách xa đô thành, là uy nghi của thiên tử cũng tới địa phương được, dân chúng phụ cận dựa vào biển mà sinh sống, tính cách dũng cảm, ở đây người ta nhắc tới chuyện bí mật biết được của triều đình cũng kiêng dè, ngược lại hưng trí càng cao, đều rất nồng nhiệt.

      người thở dài, “ đến Hoàng thượng lão nhân gia rất hối hận, trong đám con Ngũ hoàng tử lúc trước có khả năng nhất, mà lại khiến cho người ta đoạn tuyệt tình cảm phụ tử, ngay cả dòng họ cũng cần, theo họ mẹ đổi tên La Ngọc, nghe điều động cũng nghe tuyên chiếu. Ngươi nếu mấy năm trước khi chúng ta đánh giặc với Đông Xuyên, La Hầu gia có thể tự mình rời núi, chỉ bằng bản lĩnh phi thường của có thể đưa tay làm mưa, lật mặt như cắt, e rằng chúng ta cũng thua thảm như vậy.”

      “Đúng vậy!”

      Tên còn lại cắn chân gà cho là đúng, “La Hầu có năng lực năng lực, tâm lại quá độc ác, làm việc cũng quyết tuyệt, dù sao cũng là phụ thân ruột thịt, máu mủ tình thâm, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân! Như vậy mà ghi hận thù với thân sinh mình cả đời sao?!”

      “Ha ha, đại thù? Tiểu mao còn trẻ như ngươi chắc chưa thấy qua cảnh triều đình năm đó đuổi tận giết tuyệt La Hầu a!” lão nhân vuốt bộ râu sơn dương trắng như tuyết, ánh mắt phiêu xa tựa hồ nhớ lại.

      “Nếu phải Hoa tiểu thái tuế cứu , sớm biến thành lũ oan hồn rồi, làm sao náo nhiệt được tới hôm nay!”

      ___ Hoa tiểu thái tuế chính là Hoa Lục Vu. Nghe được danh hào xưa kia của mình, nữ tử ăn mặc như thiếu niên gầy yếu nhất thời lưu tâm, vừa gắp đũa thịt bò xào hành, vừa dựng lỗ tai lên.

      Quả nhiên bên kia thảo luận nhiệt liệt hơn. Bất quá Hoa Lục Vu càng nghe càng đen mặt, chỉ nghe mọi người nhiệt tình dào dạt trình bày về nàng, “Hoa tiểu thái tuế hung thần ác sát, xấu như Vô Diệm, nếu phải La Hầu trọng tình trọng nghĩa, cuộc đời muốn nợ ân sinh tử, mới bị nàng ta ép trả ơn cuối cùng cưới nàng đâu!”

      Hoặc thở dài, “Lại đến Hành Vu tiên tử cũng là người trong giang hồ, kể xuất thân danh môn, tính tình nhu hoà khéo léo xinh đẹp đoan chính, còn hơn Hoa tiểu thái tuế vô số lần a, La Hầu nếu cưới nàng tốt rồi, đó mới chính là nam tài nữ mạo, kim đồng ngọc nữ chứ! Xứng đôi!”

      Còn có người vui sướng khi người gặp hoa , “Các ngươi biết, La Hầu buổi tối lúc làm việc cho tới bây giờ vẫn đốt đèn, ai ôi, tha cho lão nhân gia long đảm oai vũ, thấy mẫu dạ xoa kia cũng phải sợ tới mức đánh mất ba hồn sáu phách. Ngàn dặm như vậy mới tìm được dáng mạo xuất sắc, là…!”

      ___ phải là nàng vừa ra đường bị người khi dễ, cả ngày đeo cái mặt nạ quỷ, về phần bố trí nàng như vậy~!! ràng người quen biết nàng đều nàng bộ dạng rất thanh tú mà…

      Người đối diện thấy Hoa Lục Vu cải nam trang sắc mặt thích hợp, tưởng nàng sợ hãi, liền lung tung hảo tâm an ủi, “Tiểu ca nghe xong đừng sợ, giống nữ ma đầu Hoa tiểu thái tuế như vậy đời có mấy người đâu? Tiểu ca ngươi bộ dạng văn nhược thanh tú như vậy, sau này nhất định có thể lấy được thê tử mỹ mạo hiền lành mà.”

      ___Ta sợ hãi, ta là tức giận… o(&gt﹏&lt)o

      Hoa Lục Vu nhất thời ăn uống được. Buông đũa, chuồn dọc theo quán vòng, chờ khi trở về đem bạc của mọi người mò được đến đây. Hừ, cho các ngươi có việc gì phỉ bang ta, tưởng cần trả tiền a?! Chờ cơm nước xong các ngươi liền khóc … Hoa Lục Vu lúc này mới cao hứng lại, lôi kéo đứa con chồng trước cùng ngồi bàn cơm , “Muốn ăn gì đóng gói mang theo, chúng ta nhanh chóng chạy .”

      Đứa trẻ bảy tám tuổi nhất thời bất mãn nhìn nàng, “Ngươi gây sức ép cho ta à, ràng mới ngồi xuống ít thời gian như vậy?”

      Hoa Lục Vu trợn mắt, hừ tiếng , “Ngươi trả tiền hay ta trả tiền? Ngươi nghe ta hay ta nghe lời ngươi? Tiểu thiếu gia, đừng quên ngài còn thiếu ta ngàn lượng bạc đó!”

      Đứa trẻ kia cắn răng nửa ngày, nhanh chóng đứng lên, đem đồ ăn ngon, cơm ngon toàn bộ gói vào lá sen, lúc này mới theo Hoa Lục Vu.

      Hoa Lục Vu và đứa trẻ vẻ mặt trấn định rời nửa ngày rồi, bỗng nhiên nghe thấy từ trong quán rượu tiếng hét thảm thiết, “Bạc của ta đâu?!”

      Hoa Lục Vu liền hé miệng cười, lôi kéo đứa trẻ chạy như bay. Chờ đến khi mấy người phía sau cuối cùng đuổi kịp, lúc này mới buông tay, ôm bụng ha ha cười.

      Đứa trẻ nhìn nàng như nhìn người điên, chất vấn, “Là ngươi trộm tiền của bọn họ?”

      Hoa Lục Vu gật đầu, nghiêm trang , “Vốn ta còn cân nhắc việc phá huỷ cả quán, chẳng qua như vậy khỏi quá tàn bạo, giống như ta thục… thiện lương thế này sao làm vậy được ha ha ha~!”

      Đứa trẻ nhất thời dùng ánh mắt thể tưởng tượng được nhìn nàng!

      Hai người đối diện lâu, cả hai nhìn đến chán, kềm được quay đầu song song.

      ___vù vù, may mà ngày mai có thể về đến nhà (đưa hồi phủ), nhịn ngày nữa có thể giải thoát rồi…
      tart_trung, HaYen, Hoaithao14 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      :yoyo52: hố mới :hoan ho::hoan ho:

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 3:

      Edit: KateChou

      Tình hình càng gần quê nhà càng nhát gan, đứa trẻ dọc đường lôi kéo bỗng nhiên có chút bất an. Khi chạng vạng, hai người tới ngoài thành Thông Châu, ngày mai thuê chiếc xe ngựa, đầu giờ Ngọ liền có thể đến Thạch phủ. Đứa trẻ bỗng túm lấy tay áo Hoa Lục Vu, bảo nàng mua quần áo cho .

      Hoa Lục Vu nhất thời uỷ khuất mà nhìn . người đứa trẻ mặc bộ quần áo vải bông màu xanh lơ mới tinh, cắt may vừa vặn, trong sáng trang nhã, vải dệt sát người mềm mại, khác gì, từng bộ phận đều có gì để người khác chỉ trích.

      Hoa Lục Vu ôm cánh tay cả giận , “Ngươi đối với ánh mắt của ta có ý kiến gì sao? Hơn nữa ngươi còn nợ ta ngàn hai lượng bạc đó, quần áo này vốn chính là ta quá thiện tâm tặng thêm cho ngươi, cần được tấc lại muốn tiến thước!”

      Đứa trẻ cúi đầu, lại giọng , “Ta biết. Xem như ta mượn ngươi, về sau trả.”

      “Hừ, ta vì cái gì phải giúp người khinh thường quần áo ta mua? Muốn ngươi , ta . Còn nữa, cần nhắc tới tiền tiền tiền với ta, chẳng lẽ tôn nghiêm của ta có thể dùng tiền bạc thu mua sao?”

      Hoa Lục Vu tính sổ, đứa trẻ nhất thời nóng nảy, cũng có chút ảo não, khuôn mặt nhắn kéo thấp xuống, “Ta cũng phải quần áo ngươi mua đẹp!”

      “Vậy ngươi mặc!”

      được, ta mặc quần áo tơ lụa! Ngươi mua quần áo bằng tơ lụa cho ta!”

      “Hừ, tiểu quỷ hư vinh! Có tiền ngươi tự mình mua , ta muốn !”

      Lúc này bọn họ đứng khắc khẩu ở bên ngoài khách điếm, thanh càng lúc càng lớn, dẫn tới đám người vây xem xung quanh. Ánh mắt chỉ trích của tam lục bà đều nhìn về phía Hoa Lục Vu, khe khẽ , “Bộ dạng người cha này cũng non nớt, giống như đứa trẻ, chuyện cũng như đứa trẻ, sao có thể tức giận lên con trai ruột của mình chứ?”

      “Ngươi xem chỉ có hai người nhà như vậy, phỏng chừng người mẹ chịu nổi phu quân mình ích kỷ tuỳ hứng keo kiệt như vậy, sợ là chạy theo nam nhân khác rồi!”

      “Ai, thằng nhóc đáng thương quá, làm cha mà tìm ra vợ mình, liền trút giận lên người đứa …”

      Hoa Lục Vu thính tai, tai nghe rơi chữ, nhất thời ánh mắt sáng ngời ~~liếc nghiêng sang mấy phụ nhân xung quanh, ánh sáng từ con ngươi giống như đao phong lạnh thấu xương, nhất thời sợ tới mức đám phụ nhân sắc mặt trắng bệch, vội lui về phía sau ba trượng!

      Hoa Lục Vu khó chịu bĩu môi. Mới như vậy liền doạ chạy, đàn nữ nhân lắm mồm này cũng yếu quá ! Nàng luôn luôn thích khi dễ kẻ bại hoại cường đại, đối với kẻ yếu nhấc nổi hứng thú, mắt thấy đứa trẻ còn ngang ngược này, cũng để ý tới , trực tiếp vén rèm lên, tiến vào đại sảnh khách điếm.

      Trả tiền, gọi món, ăn cơm, tắm rửa, lên giường.

      Trăng lạnh treo cao, quá nửa đêm.

      Hoa Lục Vu nằm chiếc giường sạch mềm mại lăn qua lăn lại, nhưng ngủ được. Ai ai, mấy ngày trước đều là cùng thằng nhóc đáng ghét kia ngủ cùng nơi, trnah chăn giành địa bàn náo nhiệt, khoái trá cỡ nào a, tại chỉ còn mình nàng nằm chiếc giường rộng lớn, dường như cảm thấy có chút trống rỗng.

      Hoa Lục Vu rốt cuộc ngủ được, dứt khoác mang giày choàng áo khoác bước ra ngoài.

      Ánh trăng nhàn nhạt, đứa trẻ ngồi xổm ở góc tường, giống như con chó bị người vứt bỏ, đáng thương hề hề, bả vai còn run run.

      Thiện tâm nhiều lắm của Hoa Lục Vu như bị đâm vào chút. Nàng nghĩ tới đứa trẻ này trốn ở bên ngoài khóc.

      Do dự trong chốc lát, nhức đầu, thôi được, phải chỉ bộ quần áo tơ lụa sao…

      Hoa Lục Vu cố ý ho khan tiếng, chậm rãi đến trước mặt đứa trẻ. Thân mình đứa trẻ cứng đờ, vẫn nhúc nhích.

      Hoa Lục Vu cũng biết nên cái gì, muốn nàng mềm mại hạ thái độ dỗ đứa trẻ vui vẻ cũng thể, nàng luôn sỉ diện mà… Vì thế dứt khoát phen kéo tay đứa trẻ, làm bộ như có việc gì , “Chúng ta mua quần áo tơ lụa !” ràng đem chuyện lúc trước nhàng bỏ qua.

      Đứa trẻ ngồi chồm hổm ở bên ngoài lâu, tay bé lạnh lẽo. Bị nàng cầm đầu tiên là dùng sức tránh, giãy. Sau đó nghe nàng những lời này, im lặng sau lúc lâu rốt cuộc mới cúi đầu đứng lên.

      “Hơn nửa đêm, chỗ nào mua quần áo?” Đứa trẻ lẩm bẩm, mũi chân nho mặt đất cọ a cọ.

      Hoa Lục Vu vỗ ngực, “Dễ thôi, có ta đây!”

      Sau đó nàng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang liền mang theo đứa trẻ đến mặt tiền của cửa hàng lớn nhất phụ cận, thoạt nhìn là cửa hiệu của thợ may tơ lụa khí thế nhất, trực tiếp thả người bay lên nóc nhà, tháo mái ngói tạo thành lỗ lớn, sau đó từ nóc nhà chui vào.

      Đứa trẻ rơi xuống đất khi còn cả kinh nên lời, ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi.

      Hoa Lục Vu rất đắc ý, công phu khác tính, riêng khinh công là hạng nhất, Bạch Trúc quốc có thể thắng được tới ba người. Nhớ lại năm đó La Ngọc tung hoành thiên hạ quỷ thần khó lường như vậy, bị nàng nhằm vào cũng khó mà thoát khỏi… O(∩_∩)O

      Đứa trẻ chú ý tới háo hức của Hoa Lục Vu, rất nhanh chọn được bộ quần áo bằng tơ lụa màu xanh da trời rất đẹp, Hoa Lục Vu theo dự tính để lại thỏi bạc, rồi mang theo đứa trẻ trở về bằng đường cũ. Đứa trẻ ôm quần áo trầm mặc đường, sắp đến khách điếm mới rầu rĩ , “Tiền ta trả lại ngươi.”

      “Được.”

      Mắt thấy Hoa Lục Vu tâm bình khí hoà, giống buổi chiều châm chọc khiêu khích, đứa trẻ khẽ vặn vẹo thân thể chút, bỗng nhiên , “Kỳ thực ta ghét bộ quần áo ngươi mua cho ta…”

      “Ta chỉ là muốn mặc đẹp chút, cha mẹ ta nhìn thấy mới cho là ta chịu nhiều cực khổ.”

      Hoa Lục Vu kinh ngạc nhìn . Giữa ánh trăng nhàn nhạt, phố dài trống trải, đứa trẻ cúi đầu, cái bóng bị kéo dài khác thường, thoạt nhìn vừa còi cọc vừa đơn.

      loại cảm xúc chua chát mềm mại đánh vào tâm nàng. Hoa Lục Vu xoa xoa đầu đứa trẻ, “Ừ, biết rồi. Chúng ta trở về ngủ thôi.”

      Nàng luôn am hiểu việc chân thành an ủi người. Đứa trẻ kiêu ngạo như vậy, chắc hẳn cũng thích bị người khác thương cảm .

      Sáng sớm. Ánh bình minh sáng lạn.

      Đứa trẻ mở mắt ra, duỗi thẳng tứ chi, lại cẩn thận nhìn thấy đống ánh vàng rực rỡ ở đầu giường…

      Cái vòng vàng được khảm minh châu, chuỗi đeo tay ngọc trai san hô đỏ au, dương chi ngọc bội hình cá chép nghịch nước hề tỳ vết, túi hương đan bằng kim tuyến thủ công tinh xảo treo vòng trân châu óng ánh trơn bóng…

      Hoa Lục Vu còn cong mông ra sức lục lọi trong rương gỗ, nghiêm túc lục lọi nửa ngày, bỗng nhiên cao hứng kêu tiếng, “Tốt lắm!”

      Đứa trẻ thấy nàng đứng lên, cũng biết là mệt hay nóng, chóp mũi toát ra lớp mồ hôi mỏng, lại cười mím chi nâng bàn tay trắng như ngọc cho xem, “Đông Hải ngọc trai! Đợi lát nữa người ta biểu diễn đan lại cho ngươi xem, tuyệt đối đẹp!”

      Đứa trẻ cả kinh , “Ngươi, ngươi muốn làm gì?!” phải đứa trẻ bình thường có kiến thức, mắt thấy mấy món đồ ở đầu giường đều cực kỳ có trọng lượng, thủ công tinh xảo trông rất đẹp… Giống như cái vòng vàng được khảm viên minh châu lớn, sợ là lật tung Diêm Thiết Phủ của bọn họ cũng tìm được cái, nghĩ tới người nào đó ngày thường tham tiền lại có tiền như vậy.

      Hoa Lục Vu nghiêng đầu xoa thắt lưng, bộ dáng có chút đắc ý, “Người được bổn đại gia cứu như thế nào có thể mặc keo kiệt! Mấy thứ này đều là cho ngươi mượn, tất cả đều được bổn đại gia thích cất giấu kĩ, mỗi vật đều đáng giá hơn ngươi, cho nên cẩn thận chút, được làm hỏng của bổn đại gia!”

      Đứa trẻ, “…..”

      Liền phú quý đường hoàng như thế, khí thế ngồi trong xe ngựa thuê, nghênh ngang tới trước cửa DiêmThiết phủ.

      về muối và sắt (diêm, thiết), giống như mạch máu quốc gia, quốc gia nào cũng chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay, quan viên chuyên trách sắt tiến hành quản lý. Những lũng đoạn kinh doanh chính là kết quả trong mấy ngàn năm tương lai sau này, người qua tay sở giám thị đương nhiên kiếm được ít. Huống hồ Thông Châu vốn là diêm thành (diêm: muối) , đại nhân sứ diêm thiết Thạch Nguyên Tái cò kiêm nhiệm cả sứ vận chuyển thuỷ lộ, thêu hoa gấm lại náo nhiệt vô hạn. (thêu hoa gấm: ví với việc làm cho vật càng đẹp hơn).

      Hoa Lục Vu ôm cánh tay tò mò đánh giá nhà của đứa trẻ, là đầy khí thế. kể tới phủ đệ to đại môn bằng gỗ lim rất nặng được khảm đồng đỏ lưu kim xung quanh liền biết lai lịch phải tầm thường. E là người có chút đạo hạnh đến cũng khoanh tay ngồi nhìn ra được. Kỳ thực thứ này nhìn thấy chạm trổ đơn giản, cũng có thể truy nguyên đến đồ cổ trước trước trước đây. Toà phủ đệ này bên ngoài được sửa sang giản dị đại khí, cũng tiềm tàng với kết cấu bên trong.

      Đứa trẻ si ngốc nhìn phủ đệ của nhà mình, gốc cây ngọn cỏ cũng làm cho hoài niệm như thế. Hai tháng trôi giạt khắp nơi, trải qua khổ nạn vô cùng, chỉ dựa vào mỗi thời mỗi khắc tưởng niệm nơi này mới cắn răng vượt qua.

      Sư tử lớn bằng cẩm thạch đứng sừng sững trước cửa uy phong lẫm lẫm, tựa hồ trung thành chờ đợi tiểu chủ nhân bình an trở về.

      Đứa trẻ kiềm lòng đặng, đưa tay đặt lỗ tay bằng đá lạnh lẽo của sư tử, nhàng vuốt ve.

      “Ai! Ở đâu ra thằng nhóc lớn gan như vậy, dám sờ sư tử đá của Diêm Thiết phủ chúng ta?! , nhanh chỗ khác chơi, đừng ở chỗ này giở trò lưu manh, nếu liền đánh ngươi!”

      Đứa trẻ cả kinh, đảo mắt nhìn qua, là tôi tớ biết. Tôi tớ kia vốn định tiếp tục ra vẻ ta đây, lại thấy đứa trẻ ăn mặc phú quý, sợ là con trai của quan lại nhà người ta, nhất thời lời thô tục vừa đến miệng lại nuốt xuống.

      Đứa trẻ phụng phịu, trực tiếp qua. Đám tôi tớ kia khỏi dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn .

      Đứa trẻ quát lớn, “Các ngươi là ai? Hầu hạ người nào trong viện hả? Sao ngay cả ta cũng nhận ra?! Nhanh thông báo cho phụ thân đại nhân, là ta được người cứu, trở lại!”

      Đứa trẻ ngày xưa rất uy phong, chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, trong nhà người nào dám nghe lời.

      Lúc này mấy người kia lại nhìn nhau cái, bàn chân bám dính mặt đất , ngược lại tựa tiếu phi tiếu nhìn , tựa hồ nhìn kẻ điên ăn bình thường.

      tôi tớ có tuổi khụ tiếng , “Vị tiểu thiếu gia này, biết là người của quý phủ nào? Đại nhân nhà ngươi đâu, bịa đặt bướng bỉnh như vậy là thể được!”

      “Tiểu thiếu gia ngươi lừa người cũng hỏi thăm xem nơi này là đâu, thiếu gia Diêm Thiết phủ là ngươi có thể giả mạo sao? Đừng rước hoạ cho nhà ngươi, nhanh thôi!”

      Đứa trẻ cũng có chút kinh ngạc, người hầu trong nhà mình như thế nào lại thay nhiều người mới như vậy? Nhìn trái nhìn phải, sắc mặt trầm xuống, “Các ngươi là người mới a? Dám làm càn như thế!”

      “Bất quá niệm tình các ngươi mới đến, bổn thiếu gia lại rời nhà hai tháng, nên so đo với các ngươi. Nhanh tìm Hình đại tổng quản, để cho ra tiếp ta! Nếu Hình đại tổng quản ở đây, tìm Tuyết Ngọc nương trong phòng phu nhân, nàng đương nhiên biết thân phận của bổn thiếu gia.”

      Vừa dứt lời, mấy người kia ra vẻ nghi hoặc nhìn nhìn lẫn nhau, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Tên hầu ốm đứng trước nhất thời trừng mắt lạnh lẽo, vươn tay liền đẩy đứa trẻ lùi về sau chút, hung tợn mắng, “Mẹ nó, đồ chó nhà ngươi, chạy tới chỗ này giương oai, khi dễ Diêm Thiết phủ chúng ta có ai sao? Mau cút xa chút cho ta, để cho đại gia thấy ngươi lần nữa, cẩn thận ta lột da ngươi!”

      Cái đẩy kia dùng đủ khí lực, đứa trẻ lận đận lui về sau hai bước, ngã sấp xuống!

      Hoa Lục Vu thấy đúng, vội chạy lên vài bước đỡ lấy đứa trẻ!

      Mấy tôi tớ kia miệng hùng hùng hổ hổ, vén tay áo, tóm lấy mộc côn vây lại đây, tức khắc đem bọn họ đuổi ra ngoài.

      Đứa trẻ vừa sợ vừa tức, khuôn mặt nhắn tái nhợt lại đỏ lên, nên lời, tựa trong lòng Hoa Lục Vu run rẩy.

      Hoa Lục Vu vừa vuốt đầu trấn an, vừa nhìn thẳng mấy tôi tớ lai giả bất thiện kia, lạnh lùng , “Ta nhớ Diêm Thiết sứ năm trước vẫn là Thạch Nguyên Tái, chẳng lẽ năm nay đổi người sao?”

      Tên hầu ốm sắc mặt đại biến, dùng gậy chỉ vào mũi nàng mắng, “Hạng người như ngươi, tục danh đại nhân chúng ta ngươi cũng có thể tuỳ ý gọi, còn dám bậy ta cắt đầu lưỡi ngươi, đánh gãy chân chó của ngươi!”

      Tên còn lại đệm theo, “Các ngươi lớn hai kẻ lừa đảo, cùng đường có cơm ăn nơi khác xin cơm , muốn giả mạo thiếu gia trong phủ để kiếm béo bở sao, cũng nhìn bóng mình trong nước tiểu xem mình dạng gì! Người trong phủ dễ bị lừa vậy sao?”

      Đối mặt với vây đánh thoá mạ, Hoa Lục Vu mặt đổi sắc, chỉ thấp giọng hỏi đứa trẻ, “Cha ngươi là Thạch Nguyên Tái đúng ?”

      Đứa trẻ sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu, thấp giọng , “Bọn chó này làm sao dám đối với ta vô lễ như vậy, ta sợ trong nhà xảy ra chuyện?”

      Hoa Lục Vu thấp giọng , “Chân chó ỷ thế hiếp người, đơn giản là ỷ vào uy phong chủ nhân. Bọn họ chỉ thông báo tiếng cũng chịu, liền nóng lòng đuổi ngươi , cha ngươi nếu có chuyện gì, ta đoán chừng là nương ngươi tám phần xảy ra chuyện, cũng có thể cha ngươi cưới tiểu thiếp, vắng vẻ chính thê?”

      Đứa trẻ sợ tới mức run rẩy, “ thể nào! Đúng rồi, lúc ấy ta theo nương dâng hương mới bị người ta bắt , nên phải cha trách tôi nương chứ?”

      Hoa Lục Vu cười lạnh , “ vào hỏi cha ngươi chẳng phải biết sao!”

      Hai người bọn họ coi ai ra gì thầm nửa ngày, mấy tôi tớ kia chờ đến còn kiên nhẫn, ánh mắt sai khiến lẫn nhau, liền như ong vỡ tổ hướng đến đây, mộc côn đổ ập xuống đánh tới! Cũng quản trước mắt là thiếu niên gầy yếu và đứa trẻ bảy tám tuổi, hạ thủ lưu tình chút nào.

      Hoa Lục Vu tay bảo vệ đứa trẻ, tay rút trường tiên (roi) bên hông ra. Trường tiên màu đen giống như linh xà ném giật, nhanh như tia chớp, tiếng kêu như xé lụa! Chỉ nghe thanh ai ô dứt, mấy tôi tớ kia cả đám ôm đầu ôm bụng ngồi xổm xuống, đau đến lăn lộn!

      Hoa Lục Vu mặc kệ chết sống của bọn họ, trường tiên cầm trong tay đường xông vào đến cửa hông, người bên trong thấy vậy sợ tới mức muốn đóng cửa, Hoa Lục Vu cước đạp mở ra!

      “Hừ, ngươi nếu là thiếu gia chính quy của nhà này, ta cũng tin, khắp phủ có lấy người quen ngươi!”

      Trường tiên bay múa, phát ra thanh chan chát khiếp người. Hoa Lục Vu mang theo đứa trẻ xâm nhập đường, quả thực như vào chỗ người! Nàng muốn nhìn xem cha của đứa trẻ này là cái dạng gì, đứa trẻ hiếu tâm thiên địa đều biết này, đường xa trở về lại đổi lấy đám côn bổng đón chào!
      tart_trung, HaYen, Hoaithao10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :